BFF – Best Friend Forever
|
|
Tình yêu đến khi hai con tim khác nhau có cùng một nhịp đập vô tình tìm thấy nhau trong thế giới rộng lớn này.! ____________________
|
[Nhật ký 1] ngày...tháng...năm...
Ba chúng tôi là bạn của nhau, theo như mọi người vẫn nghĩ thì chúng tôi chính xác là những người bạn rất thân, bọn tôi quen biết nhau đã gần 10 năm có lẽ vậy mà một đứa bạn thân như tôi không nên chen vào giữa tình yêu của hai người bạn thân của mình...
Dù biết rằng tình đơn phương như tôi, không có quyền xen vào cướp đi hạnh phúc hoàn mỹ của người khác, nhưng trái tim lại có những lý lẽ của riêng mình, tôi.. phải làm sao đây?! ______________________
Trong góc sân trường, một người nam và một người nữ đang chơi bóng rổ rất vui vẻ...
"Quốc Thiên, cậu chơi ăn gian quá nha!" Tiểu Phong vỗ vai cậu con trai cao hơn mình.
Lúc bắt đầu Tiểu Phong toàn dẫn trước, mặc dù không cao như Quốc Thiên và bản thân lại là con gái nhưng Tiểu Phong không hề kém cạnh mà còn có phần nổi trội hơn.
Nhưng Tiểu Phong thật sự hết chịu nỗi cái cảnh bị Quốc Thiên ăn gian trơ trẽn như vậy, nãy giờ chơi toàn lấy tay nhấn đầu người ta xuống rồi mới ném bóng ghi điểm.
"Haha, ai biểu cậu chơi giỏi như vậy chứ, đúng không Tiểu Vân?" Quốc Thiên cười lớn nhìn về phía người con gái đang ngồi trên khán đài.
Nghe thấy hai người họ mè nheo y như con nít, Tiểu Vân chỉ lắc đầu cười nhẹ rồi bước xuống chỗ của hai người.
"Quốc Thiên nói đúng đó, cậu không nghĩ mình chơi giỏi hơn người ta sao Tiểu Phong?" Tiểu Vân lên tiếng theo phe của Quốc Thiên
"Đó thấy chưa, vậy nên cậu đừng có mà kêu ca làm gì!" Quốc Thiên được thế liền hùa theo.
Tiểu Phong yếu thế chỉ biết bĩu môi, chơi giỏi hơn cũng là cái tội sao chứ?
"Còn cậu nữa đó, chơi ăn gian con gái còn lớn tiếng như vậy" Tiểu Vân thật ra cũng rất công bằng, ăn gian thì vẫn là ăn gian.
"Phốc" Tiểu Phong bật cười đúng kiểu trêu chọc trên nỗi đau của người khác.
Lần này Quốc Thiên chỉ còn biết im lặng luôn, đúng là cười người trước sau cũng sẽ bị cười lại mà.
"Được rồi, giờ tụi mình đi kiếm gì đó ăn đi, mình thấy đói lắm rồi đó" Tiểu Vân lại là người gỡ rối cho cả hai.
"Ô cê, hay là đi quán mới đi mình nghe bọn Minh Huy nói ở đó bán mấy món Hàn ngon lắm" Quốc Thiên câu cổ hai cô bạn.
"Nè nè mau buông mình ra đi, người cậu giờ hôi lắm đó biết không?" Tiểu Phong giả vờ lấy tay bịt mũi lại.
"Này, cậu cũng vừa mới chơi bóng xong đó, đừng có ở đó nói mình nha!" Quốc Thiên không chịu thua
"Tại vì mình là con gái tất nhiên mồ hôi cũng sẽ thơm rồi" Tiểu Phong nói chắc chắn, sau đó lại nháy mắt với Tiểu Vân rồi cả hai cùng cười.
"Ý cậu nói là mình là con trai nên mồ hôi có mùi?" Quốc Thiên bắt đầu xắn tay áo lên.
"Haha, đúng rồi đó!" Tiểu Phong gật gật
"Cậu... chết chắc rồi" Quốc Thiên rượt Tiểu Phong chạy về phía trước
"A... Tiểu Vân mau cứu mình với!" Tiểu Phong vừa chạy vừa hét
"Tiểu Phong cậu đứng lại đó!" Quốc Thiên cố chạy theo Tiểu Phong
Tiểu Vân lại lắc đầu vì tính trẻ con của hai người, chỉ là bước nhanh hơn để bắt kịp hai người họ.
|
|
|
Quán ăn nhỏ bên cạnh một gian hàng trò chơi, mặc dù chỉ rộng có mười mấy mét vuông nhưng quán rất đông khách, nhìn vào là có thể biết món ăn rất ngon rồi.
Tiểu Phong với Tiểu Vân xung phong đi chọn món, còn Quốc Thiên đương nhiên sẽ là người ở lại giữ ghế rồi.
"Mình sẽ lấy bánh gạo cay, thịt nướng, thêm canh lòng nha" Tiểu Vân chỉ chỉ
"Ừm, hay lấy thêm cả kimbap với chả cá luôn đi" Tiểu Phong gật đầu
"Vậy cô lấy cho tụi con mỗi cái một phần nha" Tiểu Vân nói với cô bán hàng
"Mấy đứa chờ cô lấy rồi bưng ra luôn nhen, được hông?" Cô bán hàng nhanh tay gắp những món hai người chọn vào đĩa.
"Dạ được" Tiểu Phong cười cười, nhận lấy mấy đĩa đồ ăn
Đem ra tới bàn thì Quốc Thiên cũng đã giành sẵn ba chỗ ngồi, Tiểu Phong nhìn một lượt liền hiểu ý, bước qua ngồi đối diện với hai người chừa chỗ cho Tiểu Vân ngồi cạnh Quốc Thiên.
"Tiểu Vân nói a cái nè!" Quốc Thiên gắp một miếng bánh gạo cay cho Tiểu Vân.
"Có Tiểu Phong ở đây mà.." Tiểu Vân ngại ngùng không mở miệng.
"Có gì đâu! Người yêu gắp cho nhau hông được sao, với lại Tiểu Phong chắc cũng không ngại mà phải hơm?" Quốc Thiên vừa nói lại vừa nhướng nhướng ra hiệu cho Tiểu Phong.
Tiểu Phong chỉ cười cười rồi lại tiếp tục công việc ăn uống của mình, nhìn bên ngoài có vẻ như không hề để ý nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó rất khó chịu.
"Đó đó, im lặng là đồng ý rồi, nè a nhanh đi mình mỏi tay lắm rồi đó!" Quốc Thiên lại dí miếng bánh đến gần hơn, lần này Tiểu Vân cũng không từ chối mà còn ăn rất ngon miệng.
Ăn xong cả ba lại ghé ngay vào gian hàng trò chơi kế bên, nguyên nhân là vì Tiểu Vân vô tình nhìn thấy con gấu trúc bông treo lủng lẳng trên kệ bắn súng, nên kéo hai người kia vào.
Quốc Thiên và Tiểu Phong đều rất cố gắng nhưng vẫn không thành công lấy được con gấu, chơi một hồi cũng tới tối, Tiểu Vân tuy rất muốn chơi thêm nữa nhưng mà gian hàng phải đóng cửa rồi, nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt thiên thần ấy làm tim cả hai người con lại đều nhói lên một chút.
|