Trở Về Cùng Ta Được Không
|
|
Nó định nói thân phận mình là nữ nhi cho nàng nhưng mà chưa kịp nói. Nó: haiz không nghĩ nữa ngủ thôi. Hôm nay nó dạy sớm không như hôm qua chuẩn bị xong hành trang, hôm nay nó mặc một bộ màu xanh lam đậm, tóc được cột lên gọn gàng để lộ khuôn mặt tuấn mĩ.( giống tiểu bạch kiếm) Nó đến khách điếm thì nàng đang dùng điểm tâm. Nàng nhìn nó sững sờ chốc lát. Nàng: ngươi đã đến rồi à ngồi xuống điểm tâm luôn đi. Nó: dạ thưa hoàng hậu, tiểu nhân không dám. Nàng: không cần câu nệ, ở bên ngoài thì gọi ta là chủ tử giống Tuyết nhi được rồi. Nó: dạ, chủ tử. Sau khi dùng điểm tâm xong thì lên đường. Tiểu Tuyết dắt ra 2 con ngựa một cho cô một cho nó,còn nàng ngồi xe ngựa nha. Nó chỉ vào con ngựa màu trắng nói. Nó: nó là cho ta. TiểuTuyết: đúng vậy.đừng nói với ta là ngươi không biết cữa ngựa á nha.( nói giọng chăm chọc) Nó: ai nói là ta không biết cữu ngựa. Nó treo lên ngựa chưa kịp ngồi vững thì đã bị con ngựa hất xuống đất.( hihi bị dập mông rồi ,nó chỉ nói khoác thôi chứ thật là nó không biết cữu ngựa ở trên núi chỉ tập võ với hái thuốc học y thuật thôi làm sao biết cữu ngựa chứ.) TiểuTuyết: hâhhaha cho chừa cái tật nói khoác tiểu bạch kiếm. Nó:( đứng dậy phủi bụi) tiểu bạch kiếm cái đầu ngươi, đau chết ta rồi con ngựa chết tiệt. TiểuTuyết: không phải tiểu bạch kiếm thì là gì, trung nguyên chúng ta trẻ em 3 tuổi đã biết cữu ngựa đâu giống như ngươi. Nó: ta thì sao chứ. Tuyếtnhi: vô dụng. Nó: vô dụng cái đầu ngươi. Nàng: thôi ngươi làm xa phu cho ta được rôì đừng cãi nhau nữa, cãi nhau nữa là đến tối mất. DẠ CHỦ TỬ.. HỨ Nó:Hứ.. cái đầu ngươi. Nhưng thưa chủ tử tiểu nhân không biết đường vào cung. Nàng: đi theo Tuyết nhi được rồi. Nó: dạ chủ tử. Đến cổng thành thì bị chặn lại sau khi Tiểu Tuyết đưa lệnh bài thì được vô dễ dàng. Khi vào cùng thành thì nó bị choáng ngợp trức vẻ lộng lẫy, nguy nga của nó tuy trước nó đã có thăm quan qua ở hiện đại vô thức nó thốt lên. Nó: thật đẹp. Nàng: ( không hiểu sao nghe nó nói thì thốt lên) nó chỉ đẹp và lộng lẫy ở bên ngoài, nó giống như một cái lồng vàng nguy nga, tráng lệ chứ đầy những tâm hồn cô đơn và những thử đen tối nhơ nhớt ghê tởm. Nó: sau khi nghe xong câu nói đó có một chút cảm thấy thương tâm, đau lòng. Về đến tẩm cung của nàng thì nàng cho nó về nghỉ ngơi mai đến nhận chức tổng quản. Tuyết nhi dẫn nó đến một căn phòng không cách xa tẩm cung của nàng lắm. Nó vừa tắm rữa xong thì Tiểu Tuyết gõ cữa. Nó: có việc gì sao bà chằn. TN: ai là bà chằng hả? Nó: ở đây có ai khác à? TN: ngươi.. Nó: ngươi cái gì mà ngươi tìm ta có chuyện gì nếu không có chuyện gì thì đi chổ khác mà chơi để cho ta còn ngủ. TN: hứ ta đây mới không thèm cãi nhau với ngươi, đây là y phục của ngươi còn đây là nội quy cung đình ngươi học cho thuộc đi. Nó: ta biết rồi, cảm ơn, ngươi đi về cho ta còn ngủ. TN: đồ heo, ta đi đây không cản trở con heo nhà ngươi ngủ . Nó: ta là heo thì mắc mới gì đồ bà chằn nhà ngươi.
|
|
|
|
Nó: tham kiếm nương nương. Nàng: miễn lễ. Nó: tạ ơn nương nương. Nàng: ngươi gọi là gì? Nó: thưa nương nương ta họ Lãnh tự là Triết Nàng: Lãnh Triết . Nó: vâng. Nàng: từ nay gọi là tiểu Triết Tử đi. Nó:( trong tâm trí của nó đang kêu la sao lại kêu ta với cái tên như tên thái giám thế nay nhưng sắt mặt nó vẫn không thây đổi) dạ thưa nương nương.(chế là thái giám mà) Nàng: chắc T.Tuyết đã đưa cho ngươi nội quy của trong cung rồi phải không? Nó: dạ chủ tử. Nàng: vậy thì tối ráng mà làm tròn bổn phận ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nó: thuộc hạ biết thưa nương nương. Nàng: Ùm ngươi lui ra đi. Nhưng nó chưa kịp lui ra thì. HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM. Tất cả mọi người đều quỳ xuống nên nó cũng quỳ theo. Hắn: tất cả bình thân. TẠ ƠN HOÀNG THƯỢNG. Hắn: ái phi, ta nghe nói nàng vừa thây ta đi khảo sát dân tình về nên qua đây thăm nàng. Nàng: vân thần thiếp mới đi tuần về định sẽ qua diện kiến hoàng thượng nhưng không ngờ ngài lại đích thân đến đây thật là hân hạnh cho thần thiếp. Hắn: ái hậu không cần phải nói vậy mấy ngày nàng đi ta rất nhớ nàng hôm nay ta sẽ ở lại đây. Nàng: hôm nay hoàng thượng không phê tấu chương sao. Hắn: những chuyện đó thì để mai làm cũng chẳng sao, dùng bữa với nàng hôm nay mới là chuyện quan trọng. Nàng: hoàng thượng nếu đã nói vậy thì để thần thiếp chuẩn bị tiệc rựu. Hắn: hảo,..hảo. Nàng: tiểu Triết tử và T.Tuyết mau đi chuẩn bị tiệc rựu. TT vs Nó: tuân lệnh nương nương. Nó và Tuyết nhi lui ra thì hắn hỏi. Hắn: tiểu Triết tử là ai mà ta hồi giờ chưa nghe thấy. Nàng: là tổng quản thái giám mới được phủ nội bộ cử đến thây cho lão Tứ đã già. Hắn: à hoá ra là thế. Nó: thưa nương nương mọi thứ đã chuẩn bị xong. Hắn: ngươi là tiểu Triết tử. Nó: là tiểu nhân thưa hoàng thượng. Hắn: tốt lắm tác phong rất nhanh nhẹn. Nó: tạ ơn hoàng thượng khen thưởng. Hắn: được rồi giờ các ngươi lui ra hết đi. DẠ Nó đi đến cữa thì nghe tiếng nói bỡn cợt của hắn. Hắn: hoàng hậu à, nàng đi mấy ngày ta nhớ nàng lắm nhân dịp ta hôm nay chúng ta cố gắng có thêm một nhi tử nữa để nối dõi cho hoàng thất hhahaha. Nàng: đừng như vậy mà hoàng thượng. Tiếp đó là những tiếng hỗn loạn không tưởng được. Nó: hứ đồ thứ hôn quân, vô lại ( nó muốn bay vô đạp cho hắn một phát nhưng không thể, hắn là hoàng thượng hắn có quyền làm như vậy với thể thiếp của hắn nhưng không biết tại sao nó lại tức giận.) Nó đi xa tẩm cung của hoàng hậu và đang lang thang ngắm canh về đêm nó thấy một người mặc váy trắng ngồi lơ lững trên cành cây. Nó: ngươi đang làm gì trên đó.? Nàng: ngắm trăng. Ngươi là ai người mới. Nó: đúng vậy ta là tổng quản thái giám của Khôn ninh cung. Nàng: hoá ra là vậy. Nó: còn ngươi, ngươi là ai? Nàng: ngươi sẽ biết ta sớm thôi bây giờ thì không cầm biết. Nó: xì..tự cao không thèm. Ngươi xuống đây đi ở đây nguy hiểm lắm. Nàng: ngươi thật là phiền làm mất hết nhã hứng ngăm trăng của ta. Nói rồi nàng dùng kinh công bay đi mất. Nó: hứ ta chỉ lo cho ngươi thôi mà, biết võ công thì sao không nói ,làm cho ta lo lắng mất công hừ. Oạc...oạc..oạc Haiz.. phải kiếm cái gì ăn mới được hồi sáng giờ chưa ăn cái gì vào bụng cả. Nó chạy vào ngụ thiện phòng làm mấy món thanh đạm của hiện đại mới làm xong chưa kịp ăn thì.. TT: hoá ra là ngươi ở đây ăn vụng, làm ta mắc công đi tìm ngươi. Nó: (trả lời có hơi bực bội) tìm ta có việc gì. TT: hoàng thượng đi rồi nương nương cần chúng ta hầu hạ.mau lên Nó: đúng thiệt là khổ chưa kịp ăn nữa mà. TT: MAU LÊN. Nó: ta biết rồi. Nó cất đồ ăn kĩ lưỡng thì đi theo TN hầu hạ hoàng hậu. Bước vào tẩm cung thì quan cảnh khác hẵng hoàng toàn với lúc nãy, đồ đặc lộn xộn còn có quần áo lung tung. TT: ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì, mau dọn dẹp TT cũng nhanh chóng nhạt y phục vức lung tung dưới đất lên. Nó cũng dọn dẹp xung quanh. Nàng: ( giọng nói khàn khàn từ sau bức kèm nói vọng ra) TT chuẩn bị nước ta muốn tắm rữa. TT: dạ Nó: thôi để ta giúp ngươi lấy nước ngươi ở lại giúp nương nương đi. TN: ùm Nó lập tức dọn dẹp rồi ra ngoài chuẩn bị nước vừa có nhiều câu hỏi trong lòng, nó cảm thấy rất khó chịu. Sau khi nàng tắm xng thay y phục thì mọi thứ lại chở lại bình thường nhưng có một cái khác biệt là sắc mặt cuả nàng tái nhợt. Nhìn thấy sắt mặt của nàng làm cho nàng cho khó chịu hơn. Nó:( chắc nàng chưa ăn gì, nó bạo gan hỏi) nương nương chắc ngài chưa ăn gì để tiểu nhân chuẩn bị một chúc thức ăn cho ngài, nhìn ngài hơi mệt. Nàng: ta không sao, ta không muốn ăn. Nó: ( cố phân bua) không ăn sẽ không tốt cho sức khoẻ, với lại hôm nay tiểu nhân có làm mấy món quê nhà chắc nương nương sẽ thích. Nàng: (thấy nó nói như vậy nàng miễn cưỡng chấp nhận) thôi được rồi. Nó nghe vậy thì nở nụ cười làm cho nàng bất ngờ trong 5 giây. Nó nhanh chân trở về ngự thiện phòng lấy những món khi nãy. Nó: ủa sao lại giảm đi một ít thế này chẳng lẽ là ta đói quá hoa mắt,?? Chắc là vậy rồi. Nó đặt những món ăn lên bàn. Nàng: những món này là gì sao hồi giờ ta chưa thấy. Nó: là món quê nhà của tiểu nhân. Nàng: rất ngon. Nó: vậy nương nương cứ ăn nhiều vào. Oạt..oat. Lại là cái tiếng khán ngự của cái bụng nó.. Hìihi ( nụ cười của nàng rất đẹp). Nàng: ngươi ngồi xuống ăn luôn đi. Nó:tiểu nhân không giám, nương nương cứ dùng trước tí nữa tiểu nhân có thể ăn sau. Nàng: ta nói ngươi ngồi xuống ăn thì ăn đi không thì ta sẽ không ăn nữa. Nó: ấy.. dạ tiểu nhân xin tuân theo ạ. nàng: quê nhà ngươi ở đâu, gia đình thế nào. Nó: tiểu nhân bị lạc đến trung nguyên không nhớ quê nhà ở đâu, mồ coi cha, mẹ.( khi nói về gia đình ánh mắt nó sầu thảm, không biết e gái giờ ra sao, còn nàng thế nào.) Nàng: xin lỗi đã chạm vào nỗi buồn của ngươi. Nó: không sao cả thưa nương nương tiểu nhân quen rồi. Sau khi chở về nó tắm rữa rồi ngồi trên bệ cửa sổ uống rựu nho nhớ về người thân.
|