Tình Nghịch
|
|
87. “Chúng ta bắt đầu trò chơi đi” An lớn tiếng, đôi mắt đỏ lên “Mau thả em ấy ra. Anh đừng dài dòng, muốn tiền chuộc thì ra một giá đi, tôi không muốn phí thời gian với anh.” “Thả? Có nào dễ vậy? Chúng ta còn chưa bắt đầu, em không hứng thú muốn biết chúng ta sẽ chơi gì sao?” gã nâng tay chạm đến gương mặt An liền bị An tránh ra, chỉ là hắn vốn cứng đầu, An càng tránh càng kích thích hắn. Nàng bắt lấy tay hắn, tay còn lại định cho hắn một cái tát. Thế nhưng hắn không phải tay vừa, không chỉ đỡ được cái tát của An mà còn trả lại An một cái đá vào bụng. An rên lên. Phương bên kia lớn tiếng “Anh đánh một cô gái như vậy không thấy nhục nhã hả” Hắn quay sang nhìn Phương “Tôi không đụng tới em nên em ganh tỵ sao cô gái?” hắn nói xong thì bật cười ha hả. Phương không bận tâm tới lời hắn, nàng nhìn An đang khẽ nhăn mặt, trong lòng liền khó chịu. An hít ngụm khí lạnh, gã này thực điên rồi, nàng trầm giọng hỏi hắn “Nói đi, muốn thế nào anh mới thả chúng tôi ra?” Gã đàn ông đỡ trán, nét mặt áy náy “Em xem, em làm tôi quên mất trò chơi của chúng ta rồi” hắn lớn tiếng hơn “Mang vào đây” Tiếng hắn vừa dứt, bên ngoài một gã khác bước vào mang theo hai ly rượu. Hắn mỉm cười nhận lấy “Tôi biết hai em là một đôi, nên là tôi rất công bằng, mời rượu liền mời cả hai. Chỉ là…một trong hai ly này tôi bỏ vào thêm một loại thuốc. Nói sao đây, tên thuốc là gì quên rồi, thế nhưng công dụng thứ thuốc này chính là uống vào sẽ giúp bản thân hưng phấn” Cả Phương và An đều thoáng đổ mồ hôi lạnh, hắn nói vòng vo nhiều như vậy chỉ muốn ám chỉ một trong hai ly có chứa thuốc. Mà người uống không ai khác là hai người các nàng. Cho dù là ai thì uống vào ly có thuốc cũng không có kết quả tốt. Bản thân Phương cũng như An trong lòng lo lắng, ánh mắt lúc này giao nhau, tràn ngập quan tâm cùng bất an. “Chậc chậc, xem xem, hai em thật là thâm tình.” Ngoài miệng hắn khen ngợi nhưng lòng nồng đậm khinh miệt. Hai cô gái rốt cuộc yêu thương nhau thế nào, sao lại có thể. Đáng lẽ hắn không làm khó hai cô gái trước mặt này nhưng là bởi hai cô gái này yêu nhau, chọc vào cấm kị của hắn. “Tôi cũng muốn nhìn thấy một màn tình cảm này tiếp nữa, nhưng không có nhiều thời gian cho hai em bày tỏ với nhau, bắt đầu đi, em đi” hắn chỉ vào An “Em chọn trước, vừa nãy tôi vô ý đả thương em, nên ưu tiên cho em” Hắn đem hai ly rượu đưa trước mặt An, An khó chịu đưa tay cầm lên ly sau đó hất thẳng vào mặt hắn. Hắn cau có “Em dám?”, sau đó hắn ra hiệu, ngay lập tức An nghe Phương a một tiếng. An vô cùng tức giận, tay nắm đã run run muốn hướng đến hắn, chỉ là cái nhếch môi của hắn cùng lời cảnh cáo khiến An tay nâng lên xong lại hạ xuống. “Em còn có thái độ này thì cô người yêu của em sẽ là người gánh chịu hết thảy, hiểu chưa?” Hắn vỗ tay, bên ngoài lại mang vào một ly khác “Tôi biết em sẽ như vậy nên đã chuẩn bị sẵn. Bây giờ thì biết nên làm thế nào chưa?” “Uống xong hai ly rượu này là xong đúng không?” An không còn cách nào, bản thân có ra sao cũng không sao, nhưng ngàn lần không nên để Phương bị thương tổn. Nàng chằm chằm nhìn vào hai ly rượu kia, sau lại nhìn đến Phương, Phương lắc đầu với nàng. Nàng biết cô gái nhỏ này không muốn nàng đi mạo hiểm. Thứ thuốc đó…nếu uống vào cơ thể… Chỉ là không là nàng thì là Phương. Nàng cắn môi, ánh mắt trông đến đôi mắt phủ sương của Phương, phần mềm mại trong lòng bị chạm đến. Nghe gã đàn ông hối thúc, An quay lại, tay chọn lấy ly bên trái, uống nhanh một hơi, vị rượu cay nồng trôi tuột vào cổ khiến An nhíu mi. Chỉ là ngay sau đó, nàng một tay đặt ly trống trả lại chỗ cũ cho hắn thì một tay nhanh chóng cầm lấy uống cả ly còn lại. Nàng vốn không quen với việc uống rượu, cộng với chuyện uống xuống quá nhanh, nàng sặc lên, ho khan vài tiếng. “Chị…” tiếng kêu của Phương trở nên nghẹn ngào. Nàng bắt đầu không nhịn được mà rơi lệ. An là vì nàng mới uống cạn cả hai ly kia. Nàng không biết, An cũng không biết, rốt cuộc thì ly nào trong hai ly có chứa thuốc. Thế nên để chắc chắn nàng không phải uống đúng ly có thuốc, An chọn cách tự mình uống hết toàn bộ. An trút hai ly xuống, không thấy được giọt rượu nào theo thành ly chảy xuôi, nàng trừng mắt nhìn hắn “Như vậy đã được chưa?” Gã đàn ông có vài phần ngạc nhiên, nhưng sau đó liền cười cợt, vỗ tay “Được, được. Em khá lắm. Còn nghĩ một bác sĩ như em sẽ không thích rượu, xem ra tôi hiểu lầm em. Nếu em đã thích như thế thì tôi sẽ chiều lòng người đẹp.” An nhíu chặt lông mày khó chịu khi nhìn đến gã đàn em của hắn mang vào thêm hai bình rượu còn đầy. An đỏ mắt nhìn hắn “Ý anh là gì?” Hắn cong môi, phun ra vài chữ “Là muốn em uống hết” “Anh điên hả?” Phương gào lên, nàng đã từng uống nhiều, nàng hiểu rõ thứ chất lỏng này hơn An. Ngay cả nàng cũng không chắc bản thân có thể uống được nửa bình kia, huống gì là cả hai. “Anh muốn giết chết người hả? Bao nhiêu đó làm sao có thể uống được” Gã trực tiếp bỏ qua tiếng Phương la lớn, hắn xem như đó đơn giản là tiếng gió “Hoặc là em uống hết, hoặc là cô người yêu của em uống hết. Nhớ kĩ, nếu phun ra một lần, tôi sẽ đánh cô gái kia của em một lần” Dư vị hai ly rượu vừa nãy còn đọng lại trong yết hầu của nàng, từ cổ đến dạ dày đang dần nóng ran lên. Nàng thực muốn đẩy hai chai này cho người khác, không một chút nào muốn uống thêm một giọt nói gì đến hết cả hai bình. Nuốt hết thứ này, một là nàng sẽ không tỉnh táo, một là dạ dày nàng sẽ không chịu nổi. Nhưng thà rằng người chịu đựng là nàng, cũng không muốn người nhận lấy là Phương. Nàng hít sâu, hàm răng cắn chặt hạ quyết tâm. Nàng đưa tay cầm lấy một chai. “An, chị không được uống.” Phương nhận ra ánh mắt kiên định của An, nàng vội vàng ngăn cản. Cái lắc đầu của nàng bị nụ cười của An làm cho cứng ngắc. Nàng biết nàng không thay đổi được An. “Yên tâm, chị không sao” An cầm lên, uống xuống một hơi. Vị cay nồng càng lúc càng đậm. Nàng giật ra, rượu trong miệng chưa nuốt xuống hết cũng liền phun ra. Ngay lập tức, nàng nghe tiếng bốp chát, quay sang nhìn quả thật là hai gã kia đang đánh Phương. Còn Phương thì đang cắn răng giữ cho mình không lên tiếng. Hốc mắt nàng đỏ lên “Đủ rồi, dừng lại đi. Tôi sau đó sẽ không phun ra” nàng nói xong thì lập tức nhắm chặt mắt, uống vào trong miệng bao nhiêu liền cố gắng nuốt hết bấy nhiêu. Phương kịp nhìn thấy dọc theo khóe mắt của An có một dòng trong suốt chảy xuống. Chỗ mềm mại nhất trong lòng như bị ai nhẫn tâm không ngừng xé rách thành từng mảnh vụn. “An, chị ngừng lại đi, ngừng lại đi mà” nàng vừa lắc đầu vừa cầu xin. Lần đặt xuống này của An, chất lỏng trong bình đã vơi đi hơn một nửa. Đầu óc An bắt đầu không rõ ràng, hơn nữa, dạ dày nàng đang cật lực biểu tình, nàng đưa tay che lên miệng, muốn dằn xuống cảm giác muốn nôn ra này của nàng. An ngồm xổm xuống đất, từng ngụm từng ngụm hít sâu để giữ cho bản thân không phải phun ra thứ chất lỏng vừa uống. Phương giãy dụa khỏi hai gã đang khống chế mình, nàng thực sự rất muốn đến bên cạnh An lúc này. Gã đàn ông kia nhẹ gật đầu để đàn em của mình buông tay cho Phương đi. Nàng ôm lấy An “Chị thế nào rồi? Khó chịu thì nôn ra đi, đừng ép bản thân” An chỉ có thể lắc đầu để biểu đạt lên ý nghĩ của mình. Nàng không nói được, chỉ sợ mở lời thì rượu liền chạy ra. “Ngu ngốc, chị phun ra đi, phun hết ra” Phương vừa nói vừa khóc, cũng không biết người này cố chấp như thế làm gì, nàng bị tát vài cái cũng không tính là chuyện lớn. An không phải sẽ cho rằng mấy người kia đánh chết nàng đi? Nếu thực có đánh đến chết thì An cũng không cần vì mạng nhỏ của nàng mà đi làm chuyện thương hại đến bản thân như vậy. Thở dốc vài hơi, An vỗ vỗ lên tay Phương đang ôm vai nàng, sau đó nàng đứng dậy, tay cầm lên bình rượu, chưa kịp đưa lên miệng thì bị Phương giật lấy. Phương cho nàng ánh mắt cảnh cáo, thế nhưng nàng không vì đó mà sợ sệt. “Em đưa nó cho chị rồi tránh ra đi” “Đưa để chị uống tiếp hả?” nàng tức giận có xúc động muốn đập nát thứ đang trên tay của nàng. Nhưng nàng còn chút lí trí, nàng sợ hành vi của bản thân khiến gã kia mượn cớ, lại kiếm chuyện với An. Nàng quay sang gã đang nhởn nhơ nhìn nàng và An, hệt như một khán giả đang thích thú xem một màn kịch vui. “Chị ấy uống cũng đã uống, nếu anh còn chưa hài lòng, để tôi đến thay cho chị ấy được không?” “Em đang xin tôi?” gã hỏi ngược, gương mặt không chút biến sắc. “Đúng. Là tôi xin anh” Phương hạ giọng Hắn nhếch môi “Xin thì quỳ xuống nha, tôi nếu thấy cảm động tôi sẽ miễn cho người yêu của em đỡ phải uống tiếp” Phương hấp cánh mũi, chân sắp quỳ xuống thì lập tức bị An ôm lấy, nàng nhíu mày quay nhìn An, miệng còn chưa kịp nói An buông tay thì nàng cảm thấy bàn tay cầm bình rượu của nàng nhẹ tênh. An một bên ôm lấy nàng, một bên giật lại bình rượu, tiếp tục uống vào miệng. An nghe đến lời của gã kia, sau đó nhìn thấy Phương chuẩn bị quỳ xuống trước mặt hắn, trong lòng nàng không hiểu nhói đau. Nàng sau đó ôm giữ Phương, thà rằng bản thân nàng khó chịu cũng phải thực hiện được cam kết của mình, tận lực không để Phương chịu một phần thương tổn. “Khụ…khụ” An sặc đến chảy nước mắt, ngưng được một lúc lại tiếp tục uống. Phương điên cuồng giành giật rồi hất văng bình rượu. Tiếng đổ vỡ của bình thủy tinh đánh tỉnh cả không gian nhỏ bé này. Từng mảnh thủy tinh nhỏ vụn còn dính rượu vỡ văng ra. Mọi người thoáng chốc không ai nói gì. An nhíu chặt mi tâm “Em làm gì vậy?” em như vậy lỡ như chọc cho hắn đánh bản thân thì sao? “Tất nhiên là ngăn cản chị” Bốp bốp bốp, gã đàn ông mặt sẹo kia vỗ tay, lần này hắn cũng không chỉ vỗ tay mà còn giơ lên ngón cái khen ngợi Phương. Cô gái này không sợ ăn đòn thì phải. Hắn hất mặt, ngay lập tực hai gã đàn em của hắn hướng đến Phương, cước chân sắp đá thì An lần nữa ôm Phương vào lòng, xoay người dùng lưng đỡ lấy. Lực đạo của gã kia khá mạnh liền làm cho hai người các nàng nhất thời đứng không vững, bước chân mấy phần chệch choạng. “Ư…” An đau đớn kêu lên. Đáng chết, tên này dường như đã đá phải vị trí bị tổn thương lần trước. Xương sống nàng bắt đầu có dấu hiệu đau buốt khó chịu, nàng gượng người giữ cho bản thân đứng thẳng. Mồ hôi lạnh của nàng tuôn ra. Nhanh chóng sau đó một cước chân lại dồn tiếp lên lưng nàng. Lần này trọng lực của nàng bảy tám phần tựa hẳn vào Phương. “Được rồi” gã đàn ông kia lên tiếng, hắn ngồi chéo chân ở ghế “Kêu vài đứa lại quét dọn chỗ này đi” Phương lúc này lệ rơi đầy mặt, bàn tay An ôm nàng chạm vào da thịt nàng lạnh ngắt. Nàng nghĩ An rất đau đớn đi, nàng như gián tiếp cảm nhận được đau đớn từ An truyền cho nàng. Nàng nghe được tên kia ra lệnh, thầm nghĩ hắn đã buông tha không ép An uống tiếp, nàng mới dìu An lại giường. Cố gắng nói cho thành câu hoàn chỉnh “Chị nằm xuống đi”. Nếu không phải nàng vì tức giận không khống chế được hành vi, An đã không phải vì nàng mà chịu hai cước đá kia. Nàng hối hận vạn phần, cũng đau lòng vạn phần. Nét mặt An xanh mét, trên trán nàng tươm ra mồ hôi, nàng cắn răng, không chỉ cái đau đớn từ sống lưng cùng dạ dày nóng ran khiến nàng khó chịu. Mà dưới hạ thân, cảm giác có một dòng ấm nóng đang di chuyển cùng sự trống vắng ở đó thực sự mới làm nàng đổ mồ hôi. Nàng trông đến vẻ mặt đắc ý của gã đàn ông, liền biết hắn đang hưởng thụ sự thống khổ của nàng lúc này. Giọng nàng khàn khàn “Chị không sao, em đừng lo lắng” sau đó nàng hít sâu, nàng cũng không nằm xuống mà ngồi tựa lưng vào tường, một bên tay nàng siết chặt. Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay, máu theo vết bấm ấy mà chảy ra, nàng tự nói với chính mình, nhất định phải thanh tỉnh, nhất định. ………. “Đủ rồi” Linh như thét lên khi thứ bà nhìn thấy là một đoạn quay trực tiếp mà trong đó An và Phương đang bị giam giữ. Con gái bà lại chịu thương tổn không nhỏ. Nét mặt đau đớn khó chịu kia của an cho dù bà chỉ là nhìn qua màn hình cũng hệt như cảm giác được hết thảy những nỗi đau kia. Nancy hài lòng với sự tức giận này của Linh, bà dùng remote tắt đi màn hình “Không dám nhìn sao? Chỉ mới bấy nhiêu mà không dám nhìn rồi à?” Hai mắt Linh như phủ sương mù, đáng chết, người phụ nữ này đã thực chọc giận được bà “Chị nói đi, muốn thế nào?” “Tôi không phải đã nói rõ ý mình với cô sao. Tôi muốn công ty của cô” “Chị cũng thực quá tham đi. Muốn công ty của tôi, không thể nào” bà không phải vì muốn giữ của mà không quan tâm con gái, chỉ là bà tin chắc người phụ nữ này nhất định không dễ dàng gì buông tha cho An rời khỏi ngay cả khi bà chịu đồng ý giao đi công ty. Thứ bà cần lúc này là cố giữ bình tĩnh kéo thêm thời gian, hy vọng tìm ra được một giải pháp. “Vậy sao? À, tôi quên mất cô là một người không cần quan tâm người xung quanh thế nào, chỉ cần biết đến bản thân mình thôi. Cô là người ích kỉ, vô cùng ích kỉ” Nancy nghiến răng nghiến lợi nói với Linh “Vậy thì…” Nancy ngưng lời, bà dùng remote bật lại màn hình. Linh không khỏi chú ý đến những thứ trên đó. Phương vẫn đang ngồi bên cạnh An, mà An, con gái bà, nét mặt như đang kìm nén gì đó. Ngay lúc bản thân bà tập trung nhìn vào, Nancy lấy điện thoại gọi cho ai đó, ánh mắt khác Linh, không nhìn lên màn hình mà nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Linh. Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng bắt máy, Nancy bình thản nói ra vài lời “Tiếp tục đi bước kế tiếp đi… Nhớ kĩ, phải hướng đến máy quay, làm sao cho góc nhìn thật tốt… được rồi, à, trước khi có thêm yêu cầu gì khác thì không được tự ý hành động” Nancy cúp máy, nét mặt nhàn nhạt tia vui sướng.
|
88. “Trò chơi còn chưa hết” gã đàn ông cười khẩy cúp điện thoại, hắn nhìn nét mặt đang dần biến sắc của An “Em hiểu tôi nói gì đúng chứ?” Cơ thể An trở nên nóng dần hơn, hạ thân đòi hỏi càng lúc càng nhiều, mà bàn tay nàng cũng sớm thấm ướt dịch lỏng ấm áp, trộn lẫn máu cùng mồ hôi. Phương nhận ra sự khác biệt của An. Nàng lúc này mới nhớ ra được là chuyện gì, trong lòng mang theo thập phần lo lắng “An, chị không phải là…?” An mím chặt môi, khẽ gật đầu. “Vậy phải làm sao đây?” nàng bối rối cùng luống cuống, trong giọng ngập tràn hoang mang. Nàng nhìn thấy gã kia tiến dần lại giường, theo bản năng nàng chắn An phía sau lưng. Nàng và An khác nhau, nhưng duy điểm này, nàng với An hoàn toàn giống. Đối diện với nguy cơ liền một cách tự nhiên nhất giữ đối phương ở sau lưng mình. “Làm sao? Tất nhiên là…” hắn kề thấp gương mặt mình, gần sát với gương mặt Phương “Tất nhiên là làm tình. Cô gái, em tránh sang một bên đi, cô người yêu của em đang cần tôi.” Hắn cố tình quét mắt đến tay Phương, môi vung lên giễu cợt. An nắm giữ áo Phương khiến Phương xót xa, nàng dĩ nhiên làm sao có thể tránh sang một bên lúc này. Phương giương lên đôi mắt cương nghị “Anh nói đi, cuối cùng thì mục đích của anh là gì? Chơi đùa bao nhiêu đó vẫn chưa thấy đủ?” “Đủ? Làm sao tính là đủ? Em thấy đủ nhưng tôi thì chưa. Hơn nữa, cô gái bên cạnh em cũng cảm thấy như vậy đó, hỏi thử xem, em ấy nhất định đang rất khao khát…” Phương văng cho hắn một cái tát, hắn nghiêng mặt, đưa tay lên sờ bên má bị Phương tát cho đau đớn. Đôi mắt hắn hằn lên tia tức giận, nhưng không ngay lập tức trả đũa. Hắn lùi về sau vài bước, khoanh tay trước ngực ra hiệu cho hai gã đàn em kia lôi Phương ra. Như cảm ứng được điều sắp tới, Phương nắm chặt tay An. Cái siết tay của Phương khiến An đau buốt, nàng khàn giọng “Anh muốn bao nhiêu tiền thì nói ra đi” “Từ lúc hai em gặp tôi, tôi có mở miệng nói mình cần bao nhiêu tiền hay sao? Không hề. Tôi chỉ muốn chơi đùa một chút với hai người đẹp, thứ khác tôi không quan tâm.” Tiền hắn vốn không thiếu. Hắn đường đường là một con nhà giàu có, cuộc sống đủ đầy không lo không nghĩ. Thứ hắn thiếu duy nhất là chân tình. Không chỉ là tình yêu chân thật, mà còn là tình thân. Phương và An không biết được gương mặt đối diện hai người các nàng lúc này không phải là vẻ mặt thật. Bằng sự phù phép bởi lớp hóa trang thì gương mặt tuấn tú đẹp trai của hắn đã trở nên vô cùng bình thường. Đôi mắt hắn cũng được khéo léo đeo vào một lớp kính áp tròng che đi màu mắt thật sự. Màu mắt tự nhiên của hắn chính là màu xanh lam. Mà hắn vốn là người ngoại quốc. Chỉ là nếu không có vết sẹo dài từ khóe mắt đến vành tai kia thì mọi thứ thật sự hoàn hảo vô cùng. Nhắc đến vết sẹo, hắn cố tình lưu lại mà không dùng bất kì biện pháp gì che giấu đi nó. Bởi vết sẹo kia là do người mẹ ruột của hắn gây ra. Hắn điên cuồng cười to khi nhận ra ánh mắt ghê sợ của An và Phương dành cho mình. Kinh tởm hắn sao? Còn chưa tới lượt hai người các nàng làm điều đó. Trong mắt hắn, hai người các nàng mới thật sự đáng kinh. Hai gã đàn em của hắn được ra hiệu nên đi lại gỡ tay Phương. Phương cố nắm lấy tay An, mà An lúc này thả lỏng nắm tay đang siết chặt đến chảy máu của mình để giữ Phương lại. Thế nhưng Phương vốn yếu ớt mà bản thân An lúc này không còn được bao nhiêu lực để có thể giành lấy Phương từ lực kéo của hai gã đàn ông khỏe mạnh kia. “Phương” nàng kêu lên trong tuyệt vọng, nàng hận chết mình, rốt cuộc nàng gây nên chuyện gì để đắc tội với kẻ biến thái như thế này. Gã này là đến tìm nàng mà không phải Phương. Đáng sợ nhất không phải là đối diện với kẻ thù của mình, mà là đối diện với kẻ bản thân không biết gì ngoài chuyện hắn là một kẻ biến thái, làm hết tất cả mà không từ bất kì chuyện gì. Đến giờ phút này điều nàng có thể làm chính là “Tôi cùng anh thương lượng một chút đi” Hắn ngưng mắt hứng thú nhìn An, An nghĩ bản thân có quyền đi thương lượng với hắn sao. Hắn chậm rãi gật gù “Nói thử xem” An hít xuống một hơi sâu, nhìn thật lâu sang Phương rồi với hướng hắn “Anh muốn chơi đùa thế nào tôi sẽ cùng anh chơi, tuyệt đối phối hợp, điều kiện duy nhất là anh thả em ấy ra đi. Người anh muốn tìm nếu không lầm thì là tôi mà không phải em ấy. Cho nên” nàng quay mắt, hệt như là nhìn Phương lần cuối “Cho nên, đừng làm hại gì đến người không liên quan” Gã đàn ông chưa kịp trả lời gì thì Phương sớm một bước, nhìn An như trăn trối, người này đến phút quan trọng lại muốn đuổi nàng đi. Chung quy là ngu ngốc hết chỗ nói “Không liên quan? Chị cần đối với người không liên quan mà trả giá như vậy sao? Chị lúc trước mưu tính người khác như thế nào, sao lúc này có thể ngu ngốc đến như vậy. Chị nghĩ hắn thực sự thả tôi ra bằng mấy lời kia của chị sao? Hắn ta chính là điên rồi, chị tin tưởng vào lời hứa của một gã điên sao? Hơn nữa… hơn nữa tôi làm sao có thể trở về để chị lại một mình được. Chị nghĩ chị có chuyện mà tôi sau đó vẫn có thể an an ổn ổn mà sống tiếp được?” không thể, nàng làm không được chuyện này. Nếu có gì xảy đến, nàng chỉ đành mang tiếng có lỗi với ba mẹ nàng, nàng sau đó liền cùng An đi. An nghe những lời của Phương, nàng cong môi cười mà hai hàng nước mắt chảy dài, nàng điên cuồng lắc đầu hướng phía gã kia “Xin anh, tha cho em ấy đi, lúc đến đây em ấy cũng bị hôn mê, sẽ không nhớ được đường đi đến đây…anh…anh chỉ cần bịt mắt em ấy lại… Xin anh” nàng biết nàng và Phương không đủ sức mà đối cứng với hắn. Chỉ có thể quỳ xuống mà cầu xin. Ý niệm duy nhất lúc này là để Phương rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nàng dập đầu, hy vọng hắn còn một chút nhân tính. “Chị đứng lên…” An của nàng không thể hèn mọn đi van nài người khác như vậy, An của nàng phải đường hoàng đứng trước mặt người ta và nhận lấy sự nể trọng của họ. “Chị đứng lên…đứng lên aaa… đứng lên…” nàng giãy dụa, gào thét trong vô vọng. An của nàng tại sao lại như vậy. Rõ ràng là không yêu nàng, rõ ràng là tiếp cận nàng không vì tình cảm, rõ ràng là lừa gạt nàng hết lần này đến lần khác, rõ ràng là…nàng chỉ là người dưng đối với An. Sao có thể vì nàng mà dập đầu trước một tên điên khùng thế kia. Sao có thể làm nên chuyện khiến nàng thống khổ như thế này. “Tôi sẽ thả cô gái kia ra” tiếng của hắn vang lên lúc này như một đặc ân ban xuống, An dừng lại động tác của mình “Nhưng chỉ cần xong một màn này, tôi sẽ sai người đưa cô gái kia ra ngoài” “Màn gì?” trong lòng Phương lộp bộp, nàng dò hỏi. Không phải nàng trông chờ cơ hội được thoát ra khỏi nơi này của mình, mà nàng sợ điều kinh khủng sắp tới “Nói aa” Hắn không nói mà trực tiếp kéo An trở lại giường, một trong số hai tên đang giữ Phương tiến lại phụ giúp hắn cột lấy tay chân của An lại giường. “Không cần, tôi không đi đâu hết, không có thương lượng gì hết, không có, không có, anh cút xuống dưới” Phương nhìn đến ánh mắt nhắm chặt cam chịu của An, lòng nàng rối bời, lời lẽ nói ra cũng líu lại. Gã xem như Phương là vô hình mà bản thân là người điếc không nghe được lời Phương. Đôi mắt hắn trở nên tràn ngập dục vọng cùng thù hận. Hắn tiến lại, bàn tay bắt đầu sờ soạng phía bên ngoài của nàng. Hắn cố tình khiêu khích Phương, cũng khiêu khích cả người đang nhìn qua camera theo dõi. Hắn xoa nắn ngay nơi mềm mại của nàng, kích thích hơn nữa tác dụng của thứ thuốc kia trong An. Chỉ là da thịt An nổi lên kháng cự, nàng rợn người, sởn gai ốc. Nàng cắn môi. Ngay lúc bàn tay hắn tiến vào, nàng thực sự muốn nôn ói. Cảm giác dơ bẩn, tởm lợm chọc cho nàng chỉ có thể nhăn mặt. “Một màn này chính là để cô người yêu của em trực tiếp nhìn thấy tôi cùng em chơi đùa, sau đó tôi sẽ thả cô ấy. Tôi quá rộng lượng, đúng không?” hắn nói xong thì bắt đầu cởi đi áo ngoài của An. Kéo chiếc áo thun của An vụt qua khỏi đầu, làm lộ ra nội y bên trong của nàng. An có cảm giác hồn phách đã phiêu tán, nàng chết lặng, tùy ý cho gã giày xéo cơ thể chính mình. Tia ý thức cuối cùng nàng có thể giữ lại lúc này chính là hy vọng tên điên này thực sự giữ lời, nếu không, nàng liền liều mạng với hắn để có thể giữ được cho Phương an toàn. Phương lúc này cũng sững sờ, không nhúc nhích. Tâm của nàng đang bị ai oanh tạc, không chỉ là mang dao đâm vào đó mà còn từng nhát từng nhát nhẹ nhàng cứa nát hết thảy. Nàng còn tưởng mình đang mơ hồ tận mắt nhìn thấy máu thịt trong lòng mình đang bị phá nhỏ phơi bày ra. Nàng im lặng rơi lệ. Hắn muốn dùng cách này để chơi đùa. Hắn muốn trừng phạt An, cũng muốn trừng phạt nàng. Hắn điên rồi, mà nàng cũng bị điên theo hắn rồi. Nàng giương mắt nhìn đăm đăm nhưng không nhìn ra tiêu cự rốt cuộc ở nơi nào. ……. Linh xóa đi giọt nước vươn trên mi mắt, bà phải bình tĩnh mà đối diện với người phụ nữ đáng sợ này. Bà sai một bước, con gái bà tổn thương thêm sâu. “Được, tôi đồng ý điều kiện của chị. Thế nhưng chị phải cho tôi thời gian chuẩn bị giấy tờ các thứ.” Linh nén giận “Chị mau gọi gã đó dừng tay đi. Nếu con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để yên cho chị” “Nếu sớm đồng ý, tôi đã không để cô phải tức giận rồi. Nhưng thời gian thì tôi không có nhiều để cho cô. Nhớ không lầm thì chị dâu của cô, à không, phải là chị dâu trước đây của cô cũng làm chung với cô đúng không. Nói cô ta chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ các thứ đi. Hai tiếng nữa, tôi cho cô hai tiếng nữa để mang nó đến đây” chỉ cần hai tiếng nữa bà có thể mỉm cười thỏa mãn với việc trả thù thành công này. Chỉ cần hai tiếng thôi… Thế nhưng thế sự trên đời chính là khó liệu, ngay lúc bà đắc ý, bên ngoài mấy tên vệ sĩ đã bị một đám vệ sĩ khác đánh cho không thương tiếc, mà đi giữa một đám lộn xộn này có bốn người. Không đợi Nancy bước trở ra, nhóm bốn người kia đã đi vào bên trong phòng. Nancy tức giận vì những vị khách không mời này, thế nhưng khi vừa trông đến một người phụ nữ mái tóc nâu xoăn nhẹ, đôi mắt đeo kính, đang đứng nhìn bà. Thái độ bà rốt cuộc chuyển biến. “Em, là em. Em rốt cuộc tìm gặp tôi” Trang khó xử nhìn Nancy, cảm xúc trong lòng thực sự phức tạp. Bà không rõ mình nên vui vì có một người trên đời si tình bản thân đến cuồng dại như vậy, hay nên khổ sở vì vì bản thân mà có không ít rắc rối xảy đến. Nancy cước bộ đi đến, muốn đưa tay ôm lấy Trang, một cái ôm đơn thuần là vì bà thật sự vui mừng. Bà biết người này ở đâu chứ, nhưng người này cũng chối từ nhiều lời mời, lời hẹn gặp mặt của bà. Cho nên cho dù biết chỗ người này ở, thi thoảng nhìn được gương mặt người này. Nhưng cũng chưa một lần được trực tiếp cùng người này chạm mặt. Chỉ là bà bước lại gần hơn nữa thì những tên vệ sĩ theo sau Trang đứng trước ngăn cản. Nancy chùn chân, bà nhận ra được bản thân đã nhất thời đánh mất lí trí của mình, bà thu hồi vẻ mặt vui sướng vừa rồi của bản thân. Người này thực sự đến tìm bà, nhưng chung quy cuối cùng là vì người phụ nữ ngồi đằng kia mới chịu xuất đầu lộ diện. Hận ý trong lòng thoáng chốc dâng lên. Bà chậm rãi lùi bước, về lại vị trí của mình, thong thả ngồi xuống. Bà bình thản không quan tâm tới việc vây trong phòng là vệ sĩ của đối thủ mà không phải là của bà. “Ngọn gió nào thổi mang những cố nhân của tôi đến đây đây?” bốn người xuất hiện ngoài Trang còn có My, Peter và Kate. Người Nancy nói là cố nhân hiển nhiên là Trang và My. “Thật quá bất ngờ đi, nếu đã đến, hết thảy ngồi xuống đi, chúng ta ôn chuyện” Trang nói với đội trưởng vệ sĩ đưa mọi người ra ngoài. Trong phòng lúc này là sáu người, lại chia thành hai bên, một bên chính là năm người của Linh, phía còn lại duy nhất là Nancy. Chỉ là Nancy cũng không quá nao núng, trong tay bà đang giữ con át chủ bài đắt giá. “Những người đến sau này, có cần tôi lặp lại tình huống hiện tại là gì không?” Trang lắc đầu, bà không cần biết tình huống hiện tại ra sao, nhưng khi nghe Lâm kể về những nghi ngờ của ông, sau đó cách đây một ngày bà nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của My, còn có sự xác nhận của con gái, bà liền biết thực sự là Nancy gây chuyện, mà lí do dù xa dù gần đều có liên quan đến bà. “Chị buông tay đi, tội gì lại làm nhiều như vậy?” “Buông? Em muốn tôi buông làm sao đây? Tôi dùng hai mươi tám năm để đi đến bước này, em nói tôi buông tôi có thể buông sao?” có thể buông bà đã buông xuống từ nhiều năm trước. Bà có cần sống hai mươi tám năm nay trong sự thù hận, thống khổ thế không. Trang thở dài “Vậy thì hỏi theo cách khác, chị muốn thế nào mới có thể buông tay” Nancy liếc mắt nhìn đến hai người trước mặt, My và Linh đang kề sát vào nhau, hình ảnh thoáng chốc đâm đau vào mắt bà, bà cảm thấy vô cùng ganh tỵ “Thứ tôi muốn, em hai mươi tám năm trước đã không cho tôi được” bà nhìn sang Kate, nàng chỉ có vài điểm trên mặt là giống Trang, nhưng với một người gần như đem hình ảnh của Trang khắc sâu vào lòng như Nancy thì không khó để bà tìm được những điểm giống nhau ấy. Bà cũng dễ dàng quy kết được mối quan hệ giữa Trang và Kate “Mà hai mươi tám năm sau, em càng không thể cho tôi” Bà kéo kéo khóe môi châm chọc “Ngay cả chuyện em chủ động đến đây gặp tôi thì nguyên do cuối cùng cũng vì cô ta không phải sao. Em làm như thế không những không giúp được cô ta mà còn hại ngược lại.” Em thực luôn dễ dàng khiến tôi dao động cảm xúc, từ trước đã như vậy và bây giờ cũng không khác đi. My lúc này mới lên tiếng “Nancy, tôi không biết chị rốt cuộc vì điều gì mà hận thù gia đình chúng tôi như vậy, nhưng nếu vì chuyện chị không được đáp lại tình cảm rồi nuôi nấu hận thù suốt những năm dài, chị không thấy nó lãng phí sao? Chị hiện tại cũng không còn trẻ nữa, con cháu cũng đã có, vậy thì tại sao không dùng thời gian còn lại của phần đời mà vui vầy với gia đình. Chị…” “Đủ, cô không có quyền mà lên lớp dạy đời tôi. Cô đúng là không biết được lí do vì sao tôi phải đi nuôi thù hận” bà liếc qua Trang “Kể cả em, em cũng không biết được nó mà. Hôm nay đủ mặt như vậy, tôi sẽ mượn hình ảnh người khác để cho các người biết lí do vì sao tôi như thế này.” Bà dùng remote, bật tiếp màn ảnh theo dõi. Hình ảnh bên trong vừa khớp với những gì mà bà dự tính. Con trai bà quả nhiên lần này không phụ kì vọng của bà. Hình ảnh đẹp, góc nhìn tốt, mà hành động trong đó của con trai bà vô cùng đúng với những gì bà đã dặn dò trước. Căn phòng sáu người, duy nhất Nancy giữ được khóe môi mỉm cười, mà năm người còn lại thì biểu tình đều biểu hiện cho đau lòng cùng tức giận.
|
89. Peter là người không nhịn được sự nóng giận của mình, anh tiến đến định hành động thì Nancy không chút sợ hãi, cười cợt “Các người những tưởng muốn dùng bạo lực khiến tôi sợ sao?” bà cuồng tiếu “Các người không thấy vào nhà tôi thực dễ dàng à? Chuyện dễ dàng như vậy không khiến các người nghi ngờ?” Bà hưng trí bừng bừng nhìn Peter “Ba cậu gần đây khỏe không? Tôi còn chưa có dịp hỏi thăm ông ta. Cậu…còn chưa xứng muốn gây chuyện với tôi. Nếu tôi không cố tình điều bớt vệ sĩ đi thì ngay cả cổng lớn cậu cũng không vào được. Tôi chính là muốn các người tận mắt chứng kiến cảnh người thân yêu của các người bị cưỡng bức thế nào” Bên trong màn ảnh, gã đàn ông kia thực sự muốn An. Bản thân hắn lúc này tràn ngập dục vọng, tích cực đòi hỏi hơn nữa. Hai gã đàn em của hắn cũng muốn rục rịch, chỉ là có những nguyên tắc hai người bọn hắn không dám vượt qua. Hơn ai hết, cả hai hiểu mức độ điên cuồng của hắn. Tốt nhất chính là nghe theo lời hắn mới có thứ tốt. Cả hai nghiêm túc giữ lấy Phương. Giữ mặt Phương ngước nhìn về phía giường. Phương hai mắt nhắm chặt lại nhưng hai gã kia tuyệt nhiên không để nàng toại nguyện. Hai gã vạch mắt Phương ra, khóe mắt của nàng bị làm cho tổn thương. Máu cùng nước mắt chảy ra hòa tan vào nhau, lăn dài trên má nàng. Nhưng xa xa không đau đớn bằng việc nàng tận mắt chứng kiến nhìn tình cảnh sinh động trước mắt. An đã ngất đi, sớm ngất đi vì khổ sở, đau đớn cùng nhục nhã. Ngay lúc hắn thực sự tiến vào nàng, nàng đã hoàn toàn mất đi tri giác. Nàng cảm thấy khó thở rồi một màn u tối ập đến, nàng thực sự lịm đi. “Anh, chị gọi” Một trong hai tên đàn em của hắn nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn nhấp nháy. Gã liền gọi cho đại ca của mình. Mà hắn lúc này đang trong hưng phấn, bị gọi như thế lại đột ngột mất hết cảm xúc. Hắn thoáng cau mày, rời khỏi An, đi tiếp điện thoại. “Anh nghe…anh đang bận…bé Nam không phải…anh biết rồi” gương mặt hắn sa sầm lại, nhanh chóng cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Phương. “Tôi có việc ra ngoài, em, tôi thực hiện đúng lời hứa, tôi sẽ thả em đi lúc này, nhưng bịt mắt lại đi” Phương lắc đầu nguầy nguậy, nàng sẽ không đi “Không cần” nàng liếc mắt nhìn hai tên đang giữ mình “Chỉ cần anh để chúng tôi ở một mình ở đây là được” Hắn gật đầu, phân phó hai gã đàn em canh giữ cho tốt trước khi hắn trở lại. Hắn mặc vội quần áo rồi bước ra khỏi phòng, hướng nhà hắn trở về. Hai gã đàn em kia của hắn bước ra ngoài, Phương như được giải thoát, nàng vội vàng chạy lại chỗ An, nàng ôm lấy An, sau đó mới nhớ ra, nàng giúp An lau đi những dấu vết rồi mặc lai quần áo. Trong lòng nàng lúc này mới có thể bình tĩnh hơn một chút. An ngửi thấy khí tức quen thuộc cùng ấm áp vây quanh nàng, nàng chầm chậm mở mắt, nhìn đến gương mặt Phương, nàng hơi nâng khóe môi muốn nở nụ cười. Nhưng sau đó nàng lại nhắm mắt. Phương chua xót hôn lên trán nàng. Chỉ thầm cầu nàng có thể có được một giấc ngủ. Nancy nhìn đến con trai bà rời khỏi, trong lòng không khỏi bất an. Bà không nghe được là ai gọi đến cho hắn, thế nhưng con trai bà cư nhiên lần này cãi lại lời bà. Bà gọi cho hắn nhưng hắn dĩ nhiên lại không tiếp cuộc gọi. Trong lòng lộp bộp, nhất định là có người giữa đường phá rối. Bà nghĩ kĩ lại mới nhớ đến số điện thoại kia của con trai bà, chỉ có hai người. Bà nghiến răng, là Tuyết, nhất định là Tuyết. Bà sớm biết đứa con dâu này khi gặp chuyện liên quan đến An sẽ không chút e dè gì quay lại cắn bà một phát. Chỉ là thứ bà nghĩ về Tuyết còn khác xa với những gì sắp xảy đến. “Đội B, nhanh chóng đi đến địa điểm con tin bị giam giữ để bố trí giải cứu con tin. Toàn bộ những vệ sĩ ở đó đều trải qua huấn luyện và có vũ khí. Trước khi tôi ra hiệu hành động, không ai được phép tùy ý hành động, rõ chưa?” Đội B, một đội nhỏ trong đội đặc nhiệm được giao cho trọng trách giải cứu con tin lần này. Toàn bộ đội viên đồng loạt đưa tay nghiêm chào, hô to “Rõ” “Tốt, đội A sẵn sàng đợi lệnh, khi đội C xong việc, đội A theo tôi” “Rõ” Tuyết đứng đằng sau nhìn màn hình hiển thị dãy số phần trăm hoàn thành chuyện sao chép dữ liệu mà những đồng đội của nàng đang xử lí. Biểu tượng từng file tư liệu chậm rãi được chuyển qua khiến Tuyết không khỏi sốt ruột. Con số phần trăm đang lên đến một trăm, nàng mới thở phào. Nàng vỗ vỗ vai của những người đồng nghiệp của mình. “Việc còn lại giao cho mọi người, tôi còn chuyện khác phải đi xử lý. Đội A, đi theo tôi” nàng lúc này là đội phó đội đặc nhiệm. Quyết định thăng chức của nàng được duyệt từ một năm trước nhưng vì nhiệm vụ nằm vùng lần này liền chỉ có vài người trong đội biết được. Trước đó trong chuyên án bắt lấy đường dây buôn bán chất trắng, nàng và đồng đội của mình đã không đầy đủ chứng cứ để đưa Nancy ra khởi tố. Nàng nhận ra Nancy khôn ngoan hơn nàng tưởng. Sau đó nàng liền thương lượng cùng đội trưởng, cũng là ba nàng được thực hiện kế hoạch nằm vùng lần hai này của mình. Thời gian trôi liền trôi qua một năm, nàng luôn buộc mình phối hợp tốt với những yêu cầu của Nancy hòng nhận được sự tin tưởng của bà. Những ngày gần đây Nancy cố tình đẩy nàng sang một bên, nàng biết bà ta sắp ra tay nên cũng liền xin nhận chi viện, đăng nhập vào máy tính cá nhân của Nancy, tìm kiếm thêm những tư liệu quan trọng cuối cùng. Và thì đến hôm nay, nàng đã hoàn toàn lấy được những chứng cứ rửa tiền, phạm tội của Nancy. Nàng đã sớm cài đặt thiết bị nghe lén vào điện thoại của người chồng kia của nàng nên không khó khăn để nàng biết chuyện An và Phương bị bắt, nàng sau đó có mấy phần do dự việc đi giải cứu hai người kia ngay không nhưng cuối cùng thì quyết định của nàng chính là xem trọng toàn cục. Nếu nàng đi cứu ngay lúc đó chỉ lo lắng Nancy vì vậy mà đề phòng, hủy đi toàn bộ dữ liệu quan trọng. Khi đó sợ là ngay cả cứu An và Phương cũng không thể. Nàng đến nước này có thể xem như có thể an toàn thoái lui, chỉ là… Nghĩ đến người chồng bị bản thân lợi dụng, cùng với đứa con kia của nàng. Lòng nàng không nói lên được cảm xúc gì. Chồng nàng, anh ta biết bản thân nàng tiếp cận anh ta vì nhiệm vụ, không một chút tình cảm gì cả nhưng anh không ngần ngại thật lòng yêu thương nàng. Tùy ý nàng phát giận, phát cáu. Còn con trai nàng, sự xuất hiện của bé trong cuộc đời này cũng bởi vì nàng tính toán mà ra. Nàng biết con trai sẽ là một chìa khóa, một lá bùa hộ mệnh cho nàng khi tiếp cận Nancy. Chung quy… một hồi suy tính, một hồi thương tổn, một hồi áy náy. Nàng đi qua chỗ ba nàng, nghiêm chào. Ba nàng cũng nghiêm túc chào lại, trong lòng thì thầm cười, hai ba con ông cũng diễn đủ nhiều trước mặt mọi người. Hiện tại trước cả những đồng nghiệp cũng nửa thật nửa diễn mà chào nhau. Tuyết rời khỏi văn phòng bí mật của đội đặc nhiệm, nàng phóng xe hướng biệt thự của Nancy đi đến, đội A cũng bám theo nàng. Xe nhanh chóng dừng trước cửa, Tuyết nhìn đến xe của chồng nàng đã an vị trong sân, liền biết cuộc gọi kia của nàng có hiệu quả. Nàng nuốt nước mắt, là một đặc công thì phải luyện được một tinh thần thép, nàng bước nhanh vào trong. Đội A không cần sự chỉ đạo của nàng, đã sớm hành động bao vây căn biệt thự. Chờ đón nàng quả nhiên là bộ dáng tức giận của Nancy, chỉ không ngờ trong phòng còn có thêm nhiều người đến vậy. Hẳn đã biết chuyện An bị bắt đi. Nàng bình tĩnh mắt đối mắt với Nancy “Mẹ, người sao lại nhìn con tức giận như vậy?” Nancy giận dữ hỏi “Tại sao lại đi phá rối kế hoạch của tôi?” Niệm bà một mảnh si tình, Tuyết không để đội A trực tiếp đi vào bắt giữ bà mà cố tình để họ bao vây nơi này, bản thân vào trong để mang bà ra. Thế nhưng ngay lúc này ánh mắt nàng khẽ dao động khi nhìn đến màn hình theo dõi, An trong đó đang mê ngủ, cũng không rõ mà hôn mê hay say ngủ, chỉ là bộ dạng An thực sự thống khổ. “Con đã nói mẹ không nên động tới người này. Con đến là khuyên mẹ buông tay.” “Nó đã không thương con, con còn cố làm gì? Con thực đã quên mình là con dâu của ta? Quên đi kế hoạch muốn trả thù của chúng ta?” Nancy nhíu mày, bà cũng vì phần si tình này của Tuyết mà hạ giọng xuống. “Khoan đã, Tuyết, em nói bé Nam gặp chuyện, nói anh về nhà mẹ gấp, nhưng là kết quả không phải như thế. Em với mẹ lại đi cãi nhau. Rốt cuộc là thế nào? Có chuyện gì với bé Nam không?” “Trước tiên trả lời tôi, chuyện bắt giữ người lần này anh tự ý làm hay là làm theo ý mẹ anh?” “Em lại lợi dụng anh? Muốn dùng lời của anh để kết tội mẹ anh như lần trước đã kết tội ba anh?” hắn bi thương nhìn Tuyết, hắn thật lòng đối với nàng, đổi lại nàng thật tâm lợi dụng hắn. Hắn biết nhưng không cách nào dứt ra được. Nancy sững sờ nghe lời con trai nói, kết tội bà? Tuyết không phải đã sớm rời khỏi quân đội rồi sao? Sao còn có thể… Bà thất hồn lạc phách, nuôi hổ để gây họa chính là nói chuyện mà thời gian qua bà làm đi. “Anh đã biết hết thảy?” không chỉ Nancy mà cả Tuyết cũng bất ngờ, hắn đã biết thì sao không sớm vạch trần nàng. Lại một lần nữa hắn dung túng cho nàng. Đời này, định sẵn là nàng nợ hắn không thể trả hết. Trong lòng Nancy lộp bộp, sau đó bà cười rộ lên, mọi người trong phòng đều nhìn về phía bà, đôi mắt bà thoáng chốc dữ tợn “Bên ngoài đã bị bao vây rồi đúng không? Ha ha như thế rất tốt, càng đông người càng vui.” Bà hất mặt nhìn về phía những người nãy giờ còn không nói gì “Có các người theo tôi một đoạn đường cuối cùng này, tôi có chết cũng không tiếc” “Mẹ, người buông tay đi, con không dẫn họ vào, chính là không muốn họ tổn thương mẹ. Mẹ, người có làm sai, nhưng lí do của người con có thể phần nào lí giải được. Cho nên, mẹ, người đừng như vậy” Tuyết hạ giọng năn nỉ bà. Trái tim người vốn làm bằng thịt, muốn sắt đá cũng không thể hoàn toàn sắt đá. Tuyết thương cảm cho bà, cho một con người dành suốt khoảng thời gian thanh xuân cho đến khi lớn tuổi, hoang phí vì những hận thù. Nancy đi lại ngăn tủ của mình, tay cầm lên một điều khiển, nét mặt âm trầm quỷ dị. “Tuyết, con còn nhớ lần trước phòng ngủ của ta và ông ta bị nổ mạnh làm cháy rụi hết thảy” đặc biệt trong đó có toàn bộ chứng cứ phạm tội của bà. Gương mặt Tuyết thoáng dao động, lần trước là vì một loại bom tự chế… “Mẹ, người đã…?” Bà nhếch môi “Đúng, cho nên, muốn xuống địa ngục thì chúng ta cùng đi đi” Gã đàn ông nhìn mẹ mình như trăn trối, hắn không nghĩ tới bà không chỉ không thương mình, mà cuối cùng còn không quan tâm sống chết của mình. Hắn sống một đời này xem như là quá thất bại. Tình yêu, tình thân, hết thảy đều quá xa vời với hắn. Hắn duy chỉ đối xử thật lòng với những người hắn thật thương yêu này. Nhưng lần lượt từng người, từng người một phản kích hắn, từ chối sự tồn tại của hắn. Tuyết lắc đầu “Mẹ, người điên rồi, nơi này không chỉ có người mà mẹ hận thù, còn có con trai mẹ, còn có bé Nam, mẹ muốn hết thảy họ cũng cùng đi theo mẹ sao?” Bé Nam…Nancy lẩm bẩm, gương mặt khả ái của bé thoáng hiện lên trong đầu bà. Tay bà run run nhưng nhanh chóng nắm chắc điều khiển “Để nó theo ta đi, nó ra đời đã là một sai lầm, nó còn sống trên đời ngày nào sẽ khổ sở ngày đó, nó theo ta là tốt nhất…là tốt nhất…” Thế nhưng nhìn đến Trang nơi đó, nét mặt đăm chiêu lo lắng nhìn bản thân, Nancy không khỏi lần nữa do dự. Bà nên sao? Trang như cảm ứng được nét do dự đó của Nancy, đối thoại nãy giờ của Nancy với Tuyết khiến bà lạnh người, một người có thể sống trong thù hận suốt ngần ấy năm thì trái tim lúc này đã băng giá như thế nào. Người này rốt cuộc phải có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu mệt mỏi đây. Trang đau lòng, bà lúc này hoàn toàn rõ được lòng mình, bà đau lòng cho người gần một đời không tìm được niềm vui này. Chân Trang bước từng bước một về phía Nancy, Kate đưa tay nắm lấy tay bà, nhỏ giọng “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Trang gỡ đi tay Kate “Yên tâm, mẹ biết mình làm gì” nói xong thì tiếp tục đi đến trước, bà càng đi gần, do dự của Nancy càng lớn hơn. Tay nắm lấy điều khiển cũng siết chặt đến run run. Thế nhưng khi Trang đến bên cạnh bản thân, Nancy lại không có lý do gì đi né tránh. Cái ôm của Trang làm Nancy không rõ cảm xúc trong lòng mình thế nào, chỉ là đột nhiên bà muốn rơi lệ. Nước mắt rơi như một đứa trẻ chịu thật nhiều ủy khuất. …… Đội B nhận được lệnh được phép tiến hành hành động giải cứu con tin. Như đã dự liệu, những người kia có súng, vì thế mà bên ngoài phòng An và Phương đang ở, tiếng đấu súng bắt đầu vang lên. Phương nghe được, duy An vì còn mê man nên không hay biết gì. Phương lo lắng nhìn chằm chằm ngoài cửa. Đột nhiên từ cửa có hai người bước vào, giương súng trước mặt Phương khống chế Phương. Hắn lôi kéo Phương ra ngoài, còn chưa đi được đến cửa thì những đội viên đội B đã thủ thế chờ sẵn. “Tất cả lui ra, nếu không tôi sẽ giết cô gái này” một tên chỉa súng vào Phương, tên còn lại phòng thủ trước những đội viên đội B Người chỉ huy cho đội B nhẹ gật đầu, bọn họ lui đi vài mét, chừa cho hai gã đang khống chế Phương một khoảng. Mà gã đi trước thì lăm le đầu súng hướng phía bọn họ. Phương run sợ cho chính mình một, lo lắng cho An nhiều hơn. Nàng chỉ sợ lỡ như thực sự có đấu súng ở đây, An hôn mê mà nàng không ở cạnh đó che chắn được… Chỉ là điều nàng lo lắng lại hóa dư thừa, ngay lúc mọi người không ai chú ý đến thì ánh mắt An đang dần hé mở. Sau những động tĩnh quá lớn kia, An thực sự không thể mê man tiếp. Thế nhưng nàng chính là sau khi mở mắt ra thì thét lớn lên, hai mắt ráo hoảnh nhìn như không nhìn về phía trước. Tiếng súng lúc này lần nữa vang lên…
|
90. – Kết Hai phát súng cùng lúc nổ ra, ngay lúc An la lên thất thanh, hai tên khống chế Phương trong một lúc đã lơi đi sự tập trung của mình. Đội viên đội B vì vậy mà có điều kiện bắn ra hai phát súng kia. Gã đang giữ Phương ngã xuống, Phương liền vùng khỏi vòng khống chế của hắn, sau đó chạy nhanh đến An đang hoảng loạn. “An, An, chị làm sao vậy? Bình tĩnh lại” An lùi người, tay quơ lên đánh không chủ đích vào người trước mặt nàng, nàng chỉ duy nhất muốn tránh xa hết thảy mọi người, nàng thu chân co người lại. Hướng đến góc tường. Hai mắt nồng đậm hoang mang, lo sợ. “Tránh ra, tránh ra, tránh xa tôi ra, tránh ra…aaaa….” An điên cuồng lắc đầu, nàng bịt lấy tai mình rồi la lên. “An” Phương bỏ mặc từng cái nắm tay đánh vào chính mình của An, nàng không rõ An là vì sao lại trở nên như thế. Nhưng đôi mắt vô thần hoảng hốt của An cho nàng biết trạng thái tâm lý An không được ổn định, cần một người kiềm giữ An lại. Nàng ôm chặt lấy An, vỗ vỗ lên phía lưng An. “Không có gì, không có gì, không cần hoảng sợ như vậy” An càng đánh vào nàng, nàng càng ôm An thật chặt. Một lúc sau An như qua cơn hoảng loạn, chỉ còn hơi thở dốc mà không đánh nàng nữa. Phương đẩy An ra, hai tay bưng lấy mặt An, “Chị ổn chưa?” Đôi mắt An như bớt đi tia lo sợ. Thế nhưng nàng lấy tay Phương xuống khỏi mặt mình. Nàng không muốn tiếp xúc cùng đụng chạm gì với Phương. Nàng chính là ngại bản thân mình bẩn. Ánh mắt cũng né tránh đi cái nhìn của Phương. “Chị sao rồi? Có khỏe không?” Phương lo lắng không biết An hiện tại như thế nào. Chỉ là lúc này một người trong đội B đến nói với hai nàng, phải rời khỏi nơi này. Phương còn chưa kịp bước xuống, An đã trước một bước đi thẳng ra ngoài. Ngồi trên xe, An vẫn một mực né tránh Phương khiến Phương không biết rốt cuộc An là như thế nào. …………. Nancy đỏ mắt nhìn nét mặt bình thản phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Dù trong màn hình đã hiện rõ ràng là An và Phương đã sớm được cứu thoát. Con dâu tốt này của bà cố tình khiến bà quên mất chú ý đến chuyện bên trong màn hình. Nếu bà tập trung, hiển nhiên không ai trốn thoát được quả bom tự chế kia mà bà đã sai người đặt sẵn. Ngay cả con trai bà cũng không biết điều này, hẳn chỉ có Tuyết, với cái tính vô cùng cẩn thận kia của Tuyết, nhất định sẽ đoán được điều này. Bà tránh khỏi cái ôm của Trang, nhẹ giọng nói với Trang “Xin lỗi, nếu lần này tôi làm tổn thương em. Hiện tại tôi cho em 5 phút, mang theo con gái mình rời khỏi nơi đây đi. Sau 5 phút tôi sẽ cho nơi này nổ tung” “Nancy” Trang lắc đầu “Chị không thể làm thế” Tuyết kéo kéo khóe môi “Mẹ, người nỡ để người mình yêu thương ngần ấy năm chết trong tay mình sao?” “Cô im, tôi muốn thế nào là do tôi, không ai can thiệp được, nhất là một con nhải ranh như cô” Người im lặng nãy giờ là Linh, trông thấy con gái an toàn rời khỏi, lòng thở phào ra, bản thân liền muốn đi về mà không ở lại đây thêm chút nào nữa. Cũng không muốn nhìn thái độ của Nancy. Chân vừa đứng dậy liền nghe tiếng quát lớn của Nancy “Cô muốn đi đâu?” “Trở về” Linh đơn giản phun ra hai chữ. “Cô muốn chết thì cứ đi” Nancy cảnh cáo, ngón cái sắp chạm đến nút điều khiển. Người trong phòng gần như đều căng thẳng, chỉ có ba người là Tuyết, Linh, cùng Trang vô cùng thản nhiên. Nancy thực sự tức giận, ngón tay chạm tới nút điều khiển, chỉ là bà run tay, hai mắt phủ sương mù nhìn quanh một lượt những người ở đây, sau đó lại thật lâu nhìn vào Trang. Trang cho bà một cái lắc đầu. Bà mím chặt môi, nhắm mắt lại muốn ấn xuống nút kia, nhưng cuối cùng, bà thua. Bà hoàn toàn thua. Không phải vì Linh, vì Tuyết, hay vì Trang. Mà bởi vì chính bản thân bà, bà không xuống tay được. Có người sinh ra định sẵn sẽ không vượt qua được chính mình. Bà ngồi xổm xuống sàn. Chiếc điều khiển cũng theo đó mà rơi, khẽ vang lên tiếng lộp độp. Chỉ là Nancy không biết cho dù bà có bấm nút kia hay không, cũng đều giống như nhau, không có chuyện gì xảy ra. Quả bom kia của bà đã sớm được tháo đi vô thanh vô thức. “Chị làm tốt lắm” Trang ngồi theo, bà đã cược thắng, cược thắng vào chút lương thiện cuối cùng của Nancy. Mà phần lương thiện đó là dành cho bà. “Nó không vì em” Nancy nức nở, bà biết bản thân không có đường lui, ngay từ hai mươi tám năm trước, bà đã không có đường lui. “Đúng, nó không vì em.” Trang ôm lấy bờ vai đang run của Nancy, chỉ trách những người không có duyên lại cố tình đi yêu thương đối phương. Đến cuối cùng thứ còn lại là tiếc nuối… Ngay lúc Tuyết nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa, nàng ra hiệu cho đội A tiến vào, người khiến nàng không chút đề phòng nhất lại ôm theo bé Nam đứng đó lên tiếng gọi nàng “Tuyết” “Anh…đây là có ý gì?” “Anh không muốn vào tù, càng không muốn xa em và con” gã bi thương nhìn nàng, lời nói ẩn ẩn tình cảm cùng cầu khẩn. “Mẹ, người cuối cùng cũng là chọn người ngoài mà không phải là đứa con ruột này. Con biết mẹ vốn không muốn có sự tồn tại của con, cho nên từ lúc ra đời đến giờ thứ con nhận được từ người mẹ ruột như mẹ không bao giờ là tình thương. Thế nhưng, ngay lúc này vì sao ngay cả để con cùng theo mẹ bước cuối cùng mẹ cũng không làm? Nha…gia đình chúng ta, ba người chúng ta, à không, còn có Tuyết, một nhà bốn người chúng ta đã có thể sum vầy, mẹ tại sao lại không ấn vào đó?” Tuyết thoáng biến sắc, khẽ ra hiệu cho những đội viên đội A khoan hãy hành động, nàng không thể đem tính mạng con trai mình đi mạo hiểm. “Mẹ muốn bỏ rơi con lại, bỏ rơi cháu nội của mẹ lại. Mẹ, người không thể một lần xem con như một đứa con ruột của mẹ sao?” Hắn lại chuyển mắt nhìn sang Tuyết “Cả em, em cũng chưa một lần đem tôi đặt vào lòng. Tôi chung quy chỉ còn có bé Nam là người thân duy nhất, tôi không để nó rời khỏi tôi, không thể, tuyệt đối không thể” Nói xong gã ôm lấy bé Nam đang khóc nháo, hướng ngược lên sân thượng, Tuyết vội vàng mà chạy theo trước, những người khác cũng đi theo sau Tuyết. Người trong đội A ngăn cản, mời những người không liên quan rời khỏi, riêng Nancy, họ để cho Nancy lên phía trên. Trang ra phía ngoài cổng lại không có ý định trở về, mặc cho Kate khuyên lơn thế nào. My và Linh thấy vậy cũng liền ở lại chờ đợi cùng Trang. Một lát sau, đội B đi đến căn biệt thự, lần lượt từng người từng người đi xuống, theo sau đó còn có Phương và An. Trên đường trở về đội B nhận được lệnh chi viện, bản thân An cũng muốn đến nơi này gặp mẹ nàng. Bước xuống xe, An không khó mà nhìn thấy mẹ mình, nàng đi đến, ôm lấy cả hai người mẹ. Phương nhìn một màn này liền biết An là hoàn toàn bình thường, nàng khó hiểu thái độ lạnh nhạt của An. An hỏi tới tình hình bên trong, nghe xong chân liền muốn bước vào. “Con tốt nhất đừng vào trong, con ở lại đây đi, lên xe đi” My đưa chìa khóa cho An, nhắc nhở An. An nửa muốn nhận, nửa muốn bước vào trong. Nhưng suy nghĩ liền trở lại xe. Nàng đi ngang qua chỗ Phương đang đứng, có mấy phần mất tự nhiên. “Đi lên xe với chị” Tiếng của An nhẹ như gió, Phương nếu không phải đang chú ý đến An thì tuyệt nhiên sẽ không nghe được. An ngồi ở ghế sau, cũng mở cửa cho Phương ngồi cạnh mình, nàng không thể vào bên trong xem tình hình thì cũng không muốn về lúc này. Nàng cần gặp Tuyết để chắc chắn Tuyết vẫn an toàn và để nói với Tuyết lời xin lỗi. “Bên trong có chuyện gì?” An im lặng nên Phương lên tiếng trước. “Tuyết và đồng đội cô ấy trong đó, con trai Tuyết đang bị khống chế bởi…” An ngập ngừng không muốn nhắc tới gã kia. “Chị hiểu lầm cô ấy” cũng có thể là trước giờ chưa bao giờ nàng thấu hết Tuyết. Phương nghe trong lòng mình phập phồng, nói như thế, An chính là luyến tiếc cùng hối hận? “Chị cảm thấy có lỗi với chị ấy?” An ngưng mắt nhìn Phương, là lần đầu tiên từ khi nàng tỉnh lại mới dám nhìn thẳng Phương, nàng mấp máy muốn nói lời trấn an Phương, nhưng bản thân mấy phần muốn Phương đừng thân cận nàng, lời muốn nói bị nàng nuốt lại vào lòng. Phương cảm thấy buồn cười, có lẽ cái cách ở chung của nàng cùng An chỉ là trong những lúc có nguy cơ ngập tràn. Còn những khi yên bình thế này, An hoàn toàn lạnh nhạt và xa cách với nàng. An không muốn nàng liền không ép, hai mắt nàng hướng ra cửa sổ. Bên tai lại truyền đến tiếng thở dài của An. “Chị chỉ cảm thấy vài lần chị nặng lời với cô ấy là không nên.” An chỉ thấy bản thân nên nói rõ cho Phương hiểu. Phương quay lại, gật đầu. “Em không cần chị giải thích” Hiện tại đã hơn hai giờ sáng, khí trời có chút lạnh, Phương đánh hắt xì. An nhoài người lên phía trước bật điều hòa ấm lên hơn. Nhưng dường như Phương còn chưa thấy tốt hơn. Nàng theo bản năng, đưa tay muốn ôm lấy Phương. Trong đầu lại còn có suy nghĩ bản thân vấy bẩn, cánh tay nâng lên rồi để xuống. Tất cả hành động của An đều rơi vào mắt Phương, nàng do dự hỏi An “Chị tại sao lại như vậy?” rõ ràng muốn ôm lấy nàng. Chỉ là nếu không ôm lấy nàng thì để nàng ôm lấy An. An thoáng cứng người khi rơi vào vòng tay ấm áp của Phương, nàng muốn giãy ra khỏi thì tiếng Phương thủ thỉ “Chúng ta nghỉ ngơi chút đi được không?” “Được, nhưng mà…” đừng động vào chị được không? “Chúng ta đừng đẩy nhau ra xa nữa được không?” Lời chối từ muốn nói An giữ lại ở khóe môi, nàng thở dài rầu rĩ nói “Em để chị ngồi ngay lại đi” Phương khó hiểu “Để làm gì?” bản thân ngoan ngoãn buông tay cho An ngồi thẳng. Nàng vốn chính là vậy, chỉ cần An nói lên yêu cầu chính mình, nàng sẽ bằng cách này hoặc cách khác, hết thảy đều đáp ứng. An ngồi thẳng lưng, kéo Phương nằm xuống gối đầu lên chân mình “Em nghỉ đi” Phương nằm xuống, nàng ngoẻo đầu, đôi mắt vừa lúc hướng nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của An, mà không nhìn rõ được biểu tình của An. Chỉ không lâu liền cảm nhận bàn tay An che đi mắt nàng. “Nghỉ đi” mắt An không nhìn xuống Phương mà thẫn thờ nhìn thẳng. Nàng kéo tay An khỏi mắt mình rồi nắm lấy “Chị không đáp ứng? Là giận em trước đó không tin rồi nói những lời kia với chị sao? Em…xin lỗi.” chưa được bao lâu thời gian, nàng từ một người giận dỗi quyết tuyệt lại rơi vào thế hạ phong, đi xin lỗi người này. An thở dài “Chị không giận em” “Vậy tại sao không đáp ứng?” An cắn môi, có chút khó thở cùng khó mở lời “Chị… chị…” nước mắt nàng xoạch rơi xuống, nàng như còn cảm nhận thấy hơi thở dơ bẩn kia còn quanh quẩn bên nàng. Cảm giác cả cơ thể vô cùng nhơ nhuốc. Khó khăn lắm mới nói ra được lời trong lòng “Chị…thực bẩn” “Bẩn?” Phương hận chết mình, vì sao không nghĩ tới chuyện An sẽ chú ý tới việc kia, An hoảng loạn như vậy, lạnh nhạt như vậy, khó xử như vậy tất cả đều bởi vì cảm giác ác tâm mà gã kia mang lại. Nếu đổi ngược bản thân nàng, nàng cho dù đã từng cùng nhiều người khác, nhưng lần nào cũng khiến nàng ám ảnh khôn nguôi. Phương nhổm dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, những người kia còn đang tập trung nhìn đến tình hình bên trong, không có ai để ý những gì trong xe. Nàng cố ý ngồi lên đùi An, thấp giọng “Bẩn vậy thì tiêu độc, sát trùng, rửa sạch.” An không hiểu được ẩn ý của Phương cho đến khi Phương đưa môi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Phương chỉ buông ra khi thấy nàng thực sự thở không nổi nữa. Hai mắt Phương trở nên hồng hồng. Không rõ tư vị trong lòng là hạnh phúc hay đau lòng. “Chị có phải lại muốn rời khỏi em không, vì cái lí do điên khùng này của chị?” An nuốt nuốt nước trong cổ họng, không biết phải nói thế nào. Nàng nguyên bản thật sự muốn trốn tránh. “Không được” Phương bá đạo ra lệnh khi thấy An không nói “Chị không được dùng bất kì lí do gì nữa, chị đã một lần chủ động chia tay rồi. Nếu có lần nữa, người nói phải là em, hiểu không? Chúng ta không nhắc tới chuyện trước đây nữa, chúng ta bắt đầu lại có được không.” Phương nghẹn ngào đợi chờ An, trước đây người chủ động nói lời bắt đầu là An vậy lúc này để nàng làm người chủ động đó đi. Từ nay cũng để nàng chủ động đi vào nội tâm người này đi. Không muốn người này mọi thứ đều ôm vào lòng như trước nữa… “An…” Sau một hồi mắt đối mắt đến mỏi mệt, An mới chịu lên tiếng. Mà Phương vốn đang căng thẳng nên không biết vòng tay An đã sớm ôm lấy nàng, cũng siết chặt hơn. “Chúng ta….không cần bắt đầu lại. Với chị, giữa chúng ta chưa bao giờ có kết thúc. Cô gái nhỏ, chị yêu em” Nàng kéo kéo khóe môi, nụ cười nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt nhưng lại phảng phất hương vị ngọt ngào. Có đèn xe nào đó quanh đây đột nhiên sáng lên, vài tia sáng lọt vào trong không khí tối tăm ở trong xe An. Có khi chính là như vậy, không cần mặt trời vẫn có thể tìm được ánh sáng. Quan trọng nhất chính là trong tâm được lấp đầy.
|
Ngoại truyện 1: Thử thách sau cùng!!
Phương nhận được điện thoại của người An, nói là hôm nay nàng sẽ trở về. Nghe được cuộc gọi này, Phương không khỏi gầm giọng rồi cúp máy. Lí do phải nói đến ba tháng trước, hai người các nàng chỉ vừa hòa hợp đúng một tuần, An đột nhiên nói với nàng nhận được công tác ở chỗ khác không trong thành phố này, và lẽ dĩ nhiên chính là phải đi xa một thời gian. Nàng muốn không tức giận cũng không được. Giận dỗi làm nàng không thèm nói chuyện với An hai ngày, đến ngày thứ ba khi nàng trở về nhà thì thứ nàng nhìn thấy chính là sự im ắng không tiếng động. Nàng vì vậy mà hơn một tuần sau, An có gọi cho nàng thế nào, nói gì đó, nàng luôn bảo trì im lặng mặc kệ cho An thao thao bất tuyệt. Thế nhưng có vài việc thế này, khi càng cố tỏ ra không quan tâm thì trong lòng lại càng nhớ nhung, suy nghĩ. Cuối cùng Phương buông vũ khí đầu hàng trước cảm xúc của mình. Lần kia An gọi cho nàng, nàng yêu cầu An trở về thăm nàng, An chối từ. Nàng ngỏ ý muốn đến thăm An, An cũng không đồng ý. Nàng suýt chút nữa quăng vỡ điện thoại. Nhưng nghe đến người kia nhỏ giọng dỗ dành nàng, nàng mới mấy phần dịu đi một chút. Chấp nhận chuyện chỉ có thể mỗi tối nói chuyện điện thoại với An. Nàng nhủ thầm, sau đó An trở về sẽ tính sổ với An sau Hôm nay là đến lúc trở về, nàng hậm hực trong lòng, từ lúc nhận cuộc gọi An từ sáng sớm đến hiện tại đã đầu giờ chiều, ngầy ấy thời gian làm việc là ngần ấy thời gian thái độ của nàng trở nên khác thường, thường xuyên thất thần. Hoa cầm theo tài liệu gõ cửa đi vào phòng Phương, nhìn Phương một chút lại một chút không tập trung xử lý công việc, để nàng mấy lần nhắc nhở, Hoa cuối cùng lên tiếng. “Phương, em hôm nay sao vậy?” Phương giương mắt, sau đó ngượng ngùng trả lời “Em xin lỗi, em…” nàng suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói vội với Hoa “Chuyện còn lại chị giúp xử lý thay em nha, em có việc phải về gấp” Hoa nhìn Phương đi nhanh ra khỏi phòng làm việc như bị ai đuổi không bằng, trong lòng tràn ngập khó hiểu, cùng lúc Linh đến phòng tìm Phương, chưa kịp gọi Phương thì bóng nàng đã mất hút. “Có chuyện gì mà nó lại vội vàng tới vậy?” Hoa nhún vai “Cháu cũng không biết, em ấy chỉ bảo có việc phải về gấp” “Về?” Linh lúc này hiểu ra, bà nguyên bản nghĩ đến đây nhắc Phương buổi chiều về nhà thì ghé ngang siêu thị mua đồ, sau đó về nhà bà ăn tối, bởi đứa con gái ngoan kia của bà hôm nay trở về. Bà quên mất hai người trẻ này không còn giống như trước, đã thực sự thân mật hơn rất nhiều. “Được rồi, vậy còn nửa buổi chiều này việc của nó phiền cháu thay nó xử lí đi.” ….. Phương nhanh chân về nhà, nàng chính là muốn sớm một bước ngồi trong nhà đợi người kia về hỏi tội. Thế nhưng nàng lại chậm hơn người kia, nàng đi vào phòng khách còn chưa thấy gì, đến phòng ngủ thì thấy có một người trên người còn chưa kịp thay đồ ngủ, vùi mặt vào gối nàng, tay ôm lấy chăn nàng ngủ. Nàng hừ hừ trong miệng, nhưng đôi mắt ngập tràn ý cưng chiều, không rõ người này rốt cuộc là đi làm gì, trở về thì có bộ dạng mệt mỏi như vậy. Đã cực nhọc như thế, vì sao còn không ở lại, vì sao còn muốn dùng ba tháng hành hạ lẫn nhau. Thật không hiểu nổi mà. Nàng đưa tay chọc chọc gương mặt An. An cựa mình, hé mở mắt, nhìn đến gương mặt nàng gần kề, An đưa tay kéo nàng ngồi xuống giường. Bản thân thì nhích người lại kế bên để vòng tay ôm ngang eo của nàng, đầu cũng gối lên đùi nàng. “Hmmm, đã chiều rồi sao?” giọng An nhừa nhựa “Sao chị còn chưa thấy ngủ đã.” Phương giúp vén những sợi tóc của An qua tai nàng, cúi người hôn lên vành tai “Chị buồn ngủ lắm sao?” Hơi thở Phương nóng ấm phả đến vành tai mẫn cảm của An, trong lòng An nhộn nhạo, nàng ngửa mặt ra, hai mắt ẩn ẩn đưa tình “Vừa nãy thì đúng, giờ thì không cần ngủ nữa” nàng kéo tay Phương áp má mình “Chị rất nhớ em.” “Nhớ? Là ai tự ý rời khỏi, hiện tại nói nhớ thì ai tin” An bĩu môi, là nàng tự ý rời khỏi thì sao, cũng không có ai không cho phép người ra đi sẽ không được nhớ người ở lại. “Em chưa già đã khó khăn như vậy” giống như ba mẹ em. Dĩ nhiên nửa câu đầu An nói thành lời, nửa câu sau An nói thầm. “Ummm hmmm, trở lại không những không biết hối lỗi, còn mở miệng đi chê?” khoản sổ sách cũ còn chưa tính nữa thì lại đi gây thêm chuyện khác. An giương mất ủy khuất “Chị mới trở về, em đừng kể tội liền như vậy được không? Nể tình chị suốt ba tháng này lúc nào cũng nhớ em, tha cho chị lần này nha” “Ba tháng, chị cũng biết nói là ba tháng” tiếng Phương hơi lớn, nhưng trong lòng không còn có ý muốn trách gì An, người này chịu về đã là tốt rồi . “Nói đi, thành thật nói ba tháng này chị làm gì, nói xong thì em tha cho. Nhớ kĩ, là thành thật” An gượng cười, nàng nhíu mắt nhìn Phương, ngụ ý có thể không nói không. Phương đáp lại nàng bằng cái đanh mắt, tuyệt nhiên không thể. An lúc này ngồi dậy, đi lại chỗ hành lí của mình còn đặt trong góc, mở ra lấy một món đồ đưa cho Phương. Phương khó hiểu nhìn hành động của An, sau đó cầm lấy đồ An đưa mình, bản thân nhìn lại, đôi mắt liền trở nên rưng rưng nước mắt. “Chị…” trong tay nàng chính là một đôi vòng ngọc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Là đôi vòng ngọc của bà ngoại nàng, sau đó khi mẹ nàng kết hôn với ba nàng, bà ngoại đưa nó cho mẹ nàng. Hiện tại nó trong tay An, ý nghĩa là gì sợ rằng nàng nghĩ cũng liền không dám nghĩ. Lần đó sau khi nàng và An an toàn trở về, khi đó là ba giờ sáng nên nàng theo An về nhà An. Sáng hôm sau mới trở lại nhà nàng, vừa đi đến trước cổng chung cư thì gặp Khải. Khải nói với nàng ba mẹ nàng đã trở về quê vào trưa hôm trước. Linh tính nàng mách bảo chuyện không tốt xảy đến. Vào đến nhà, nàng đi nhanh đến phòng ngủ, quả nhiên ba mẹ nàng sớm thấy bức ảnh chụp chung của nàng và An dưới gối. Và quyển nhật kí của nàng đang viết dở trong ngăn bàn hiện an vị trên bàn. Nàng khi đó xám mặt, sau đó…sau đó chính là ba mẹ nàng không nhận cuộc gọi từ nàng. Hiện tại, nàng nhìn An, muốn nghe An nói cho nàng toàn bộ. “Mẹ nói đưa thứ này cho chị giữ, chị chỉ đưa cho em biết là chị đã đi tới đâu thế thôi, không được giành với chị” An ngồi xuống giường, nhìn bộ dạng như dại ra của Phương, lòng thầm cười. Ba tháng khó nhọc kia nàng đã trải qua cũng không vô ích. “Biết em sẽ tranh đồ với chị nên chị mới không muốn nói” An tiếp tục giở giọng trêu chọc. “Mẹ thực giao nó cho chị sao?” Phương chung quy vẫn không dám tin, mẹ nàng, bà sao có thể dễ dàng… Dễ dàng? Hẳn là không dễ dàng đi. An gật đầu, tay giữ lấy một trong hai chiếc vòng, mím môi mỉm cười “Mẹ thực giao cho chị, còn giao cả em cho chị.” Phương há hốc mồm, sau đó đôi mắt trở nên giảo hoạt, nàng mắt đối mắt, mặt kề mặt, cánh môi nàng chỉ cần động một chút thôi sẽ chạm tới cánh môi của An. Nhưng nàng bảo trì khoảng cách ma quỷ này “Cưng, nhanh nói, nếu như cưng không muốn những ngày kế tiếp ra phòng khách ngủ” ……….. An đặt mấy túi đồ nàng mua đến đặt lên bàn, khẽ nói “Con có chút đồ bổ, xin biếu tặng hai bác”, sau đó đứng đối diện với ba mẹ Phương, nét mặt nàng mang theo căng thẳng. Ba Phương nhìn nhìn An một lát thì bỏ đi nơi khác, im lặng không nói gì, còn mẹ Phương thì tức giận “Cô tới đây làm gì? Là con Phương nói cô tới sao? Cô trở về đi, nói với nó chúng tôi không có đứa con là nó. Còn cô, mang theo mấy thứ này rời khỏi nhà tôi ngay lập tức” “Bác, bác có thể nào bình tĩnh nghe con nói vài lời được không? Con biết bác đã biết chuyện của con và Phương, cũng biết bác không tiếp nhận được. Nhưng thưa bác, con đối với Phương là hoàn toàn nghiêm túc, con thật lòng thương em ấy. Xin bác hiểu cho con, cũng hiểu cho Phương. Mấy ngày nay bác cùng bác trai không nghe điện thoại của em ấy, em ấy thực buồn bã cùng lo lắng. Bác, chúng con thật lòng thương nhau, bác…” An không kịp nói hết lời, mẹ Phương đã không thể nhẫn nại nghe thêm “Đủ rồi, tôi không quan tâm cô với nó yêu thương nhau thế nào. Nhà này không cho phép chuyện trái nghịch với luân thường đạo lý đó xảy ra. Nó nếu muốn yêu thương cô, ở cạnh cô thì nó rời khỏi nhà. Tôi không ép nó chia tay cô nên cô không cần tìm tôi mà lí sự này nọ” Nàng lắc đầu “Con không có ý lý sự. Con không dám hy vọng xa vời rằng bác ngay lập tức tiếp nhận chuyện con với Phương. Con chỉ cầu bác cho con cơ hội để chứng tỏ với bác con là người thích hợp, cũng là người duy nhất có thể cho Phương hạnh phúc” Mẹ Phương không tiếng động, cầm lấy mấy túi đồ An mua đến quẳng ra sân, bản thân đi vào trong rồi mang ra chổi rơm, không chút nương tay quét quét đồng thời đánh xuống phía dưới chân An, đuổi An ra ngoài. Chỉ là An vẫn lì lợm không có ý rời khỏi, miệng không thôi nói những lời năn nỉ với bà. Bà không nhịn được, cầm ngược cây chổi, đưa phần cán lên quất trực tiếp lên người An. May mắn cho An, ba Phương lúc này trở ra phòng khách, nhìn một người chịu đánh và một người chịu đòn, ông hốt hoảng “Bà làm cái gì vậy” ông ôm giữ lấy vợ mình, sau đó nói với An “Cô đi trở về đi, ở đây chỉ tổ chịu đòn. Cô muốn vì cô mà bà ấy mang tội hành hung người khác sao?” An do dự, nhưng thầm nghĩ “cuộc chiến” này không thể đánh nhanh thắng nhanh được. Liền lễ phép gật đầu thoái lui. Chỉ là ngày hôm sau, lại ngày hôm sau, lại ngày hôm sau nữa, An xong việc ở trạm y tế gần đó sẽ đến nhà Phương làm khách không mời. Mỗi lần nàng đến đều nhận được không phải cán chổi thì là thau nước lạnh, còn không nữa thì có thứ gì trên tay mẹ Phương, thứ đó ngay lập tức được phóng thẳng lên người nàng rồi mới đáp xuống đất. Cho đến lần kia, là ngày tròn một tháng kể từ ngày đầu tiên nàng đến nhà Phương chịu đòn, nàng nhận ra trong nhà có phần yên ắng hơn ngày thường, dù bình thường cũng chỉ có hai người ba mẹ Phương ở nhà nên không mấy ồn ào. Nàng đứng ngoài nhìn vào hồi lâu vẫn không thấy được ba mẹ Phương đi ra, nàng lo lắng không yên đi vào bên trong. Trong căn bếp, mẹ Phương đang ngất đi, nàng nhìn đến cũng không biết bà đã ngất đi từ bao giờ. Chỉ biết bản thân phải nhanh chóng đi đến đánh tỉnh bà. An vừa gọi mẹ Phương, vừa đưa tay chạm đến lắng nghe hơi thở của mẹ Phương. May mắn, bà chỉ là ngất đi, hơn nữa nhịp thở còn chưa phải là yếu ớt. Nàng tiến hành những động tác sơ cứu, sau đó khi thấy bà hé mắt nhìn mình, nàng mới có thể bớt đi lo lắng. Từ nhà Phương đến trạm y tế không xa, nhưng nếu là đi bộ thì không hề gần. Còn đi mà còn phải cõng thêm một người thì càng là một nan đề. An cũng không quan tâm nhiều như vậy, nàng một mạch cõng mẹ An đưa đến trạm y tế. Đến đó những đồng nghiệp mới của nàng phụ giúp nàng đỡ mẹ Phương nằm xuống, kiểm tra huyết áp, nhịp tim, đường huyết,… còn nàng đứng một bên thở dốc. Bác sĩ kiểm tra cho mẹ Phương nói cho nàng biết bà bị thiếu máu, nàng gật gù nghe tỉ mỉ chẩn đoán của bác sĩ. Bước lại giường bệnh, mẹ Phương tỉnh dậy, tuy là nhìn nàng nhung cũng không cho nàng sắc mặt tốt. An cười khổ, nàng cuối cùng biết phần bướng bỉnh của cô gái nhỏ của nàng là vì đâu. Chỉ là những ngày sau đó, nàng đến nhà cũng không nhận những “món quà đặc biệt” như lúc trước mà đơn giản là cái nhìn lạnh lùng và thái độ thờ ơ của mẹ Phương. ………. “Sau đó chị cứ như vậy, mặt dày đến nhà em? Đến lúc mẹ em thực chịu không nổi mới phải chấp nhận đề nghị của chị?” Phương nghe đến chuyện An đưa mẹ nàng vào trạm y tế thì mới khẽ trêu chọc. An véo mũi Phương “Nào có dễ như vậy, nếu chỉ cần mặt dày đến nhà em, chị cũng không cần xin kéo dài thêm công việc ở trạm y tế đó đến tháng thứ ba. Hại chị vì tương tư mà gầy đi, không mập nổi” Phương liếc mắt, hiện tại học được nói những lời khiến nàng nghe sởn cả gai ốc, bất quá, nàng thích. “Vậy thì thế nào? Chị đây là muốn kể công hay muốn cố ý nói xấu mẹ em?” An xua tay “Là em bảo chị kể chứ không phải chị chủ động kể trước mà. Nhưng không cần phải chi tiết kể lại quá trình, miễn là em biết là hiện tại chị đường đường chính chính được mẹ em thừa nhận, tiếp nhận và ủng hộ bên cạnh em” nàng không muốn kể nhiều tới những khó nhọc đã trải, sẽ chỉ khiến Phương đau lòng. Cũng không muốn nhắc đến chuyện nàng trước đó đã đem chính phần bảo hiểm của mình ghi tên người thừa hưởng là Phương, cũng đem ra một sổ tiết kiệm mà nàng len lén đằng sau Phương, đi mở cho Phương, nàng mang nó ra làm vũ khí để dũa gọt sự cố chấp của mẹ Phương. Vì Phương nghe xong sẽ khó chịu bởi nàng dùng vật chất đi đổi lấy tín nhiệm của mẹ Phương vào sự chân thật của tình cảm hai người các nàng. Nàng không nghĩ mẹ Phương là người trọng vật chất, mà nàng càng hiểu bà chung quy chỉ muốn con gái có một sự bảo đảm cuộc sống về lâu về dài. Nàng may mắn được ở đó nên nghe được chuyện về một cô gái cũng yêu đồng tính trong xóm. Nàng vì thế mà biết được nên làm thế nào để được mẹ Phương tiếp nhận. “Chị nói là thật hả? Mẹ thật sự tiếp nhận chúng ta sao?” Phương tới lúc này nhịn không được nước mắt, nàng nhào vào lòng An nức nở “Cảm ơn chị, cảm ơn chị…” “Không tin chị sao?” An ôm lấy Phương, cô gái nhỏ của nàng lại khóc nhè, nhưng không sao, lần này chỉ là những giọt nước mắt vì vui vẻ, nàng chung quy đã làm được. “Em tin” Phương lắc đầu nguầy nguậy, nàng dĩ nhiên là tin rồi, chỉ là mọi thứ đến quá bất ngờ khiến nàng nhất thời còn choáng váng không tiếp nhận được. “Em tin mà em còn hỏi nhiều như vậy. Nửa tháng trước khi về biết chị ở đâu không? Mẹ nói chị đến nhà ở đi, còn cho chị ngủ ở phòng em. Chưa hết, mẹ còn nói mẹ sớm hết giận em nhưng cố tình không nhận cuộc gọi của em để khiến em học được bài học sau này không được lừa dối bà. Lần này chị về, chị có hứa với mẹ, cuối tuần sau mang em về nhận tội với mẹ.” An đều giọng, chiếc áo sơ mi mỏng của nàng sớm bị Phương làm cho ướt một mảng trên vai, nàng nói xong thì đẩy Phương ra, lau đi nước mắt trên gương mặt Phương. “Cuối tuần sau, chúng ta trở về gặp ba mẹ đi, cũng dẫn theo hai mẹ của chị nữa, được không em?” Phương hôn chụt lên má An, lần nữa ôm ấp lấy An “Hết thảy chị quyết định đi, em không ý kiến” Trong mắt An nồng đậm ý cười “Tốt. Những việc nhỏ này cứ để chị quyết định đi. Em chỉ cần bỏ hết tâm trí của mình vào lo cho việc lớn đi” “Việc lớn? Việc gì nha?” nàng nũng nịu hỏi, tay vẫn ôm lấy An, cảm giác mọi thứ lúc này như không thật, duy hơi ấm của An truyền đến thì không thể nào là giả. An cong cong khóe môi “Là yêu chị, chỉ cần em chuyên tâm đi yêu chị là đủ” Phương phì cười, sảng khoái đáp “Được. Em nhất định sẽ chuyên tâm” Ngoài phòng, những tia nắng cuối ngày dần tắt đi, thay vào đó là ánh đèn đường sáng rọi. Có hai thân ảnh đứng ngoài cửa cạnh nhau một người hưng trí buông đi nắm cửa nghĩ thầm quá tốt, quả nhiên trường giang sóng sau xô sóng trước, con gái đơn giản dùng ba tháng đi thu phục được chuyện khó khăn như vậy, còn người còn lại vừa bực vừa buồn cười, rõ ràng trên đầu đã hai thứ tóc, còn đi làm chuyện rình mò tọc mạch chuyện người khác, sau khi nghe xong còn hí hửng treo trên mặt nụ cười tinh quái như thế, không nói còn không biết là hơn năm mươi. Sau những bão giông, bầu trời cuối cùng cũng yên bình.
|