Tình Nghịch
|
|
82. Buổi tối, Phương yên lặng trong phòng, cầm lên quyển sách giở ra rồi bỏ dở. Nàng không chỉ không có tâm tình mà đầu óc đau nhói đến không thể tập trung. Nằm nhắm mắt lại, tay vẫn cầm quyển sách, vô thức nhớ đến người kia có thói quen làm bạn với sách những khi rảnh rỗi. Hơn một năm cùng người kia ở nước ngoài, phần nhiều thời gian giữa hai người các nàng là im lặng giận dỗi nhưng có không ít những kí ức yên bình trong đó. Khiến nàng nhớ nhất chính là những buổi đưa người kia ra ngoài, người kia chăm chú đọc sách, nàng một bên yên tĩnh hưởng thụ giây phút an nhiên đó. Thi thoảng người kia mỏi mắt sẽ dời đi đường nhìn mà nàng thì không cần quay lại cũng biết người kia nhìn nàng. Nụ cười nhẹ trên môi thoáng cương cứng, chua xót. Không phải lần đầu mà tình cảm của nàng và An có những trúc trắc. Nàng bỏ sách xuống, tháo luôn mắt kính, nâng tay day day trán. Nàng rõ, An hẳn cũng rõ, khoảng cách xây nên là từ sự im lặng của cả hai. Duy nhất im lặng thì cũng không đáng nói đi, im lặng đi kèm cùng với niềm tin mỏng manh, hời hợt thì chính là một lợi khí, cắt đứt gọn gàng những ngọt ngào và để dành lại những tổn thương. Có những chuyện càng nói nhiều, càng bày tỏ lại càng dư thừa. Thế nhưng chỉ im lặng đi cảm nhận hóa ra cũng hóa sai lầm. Nàng lúc này không muốn đi nghĩ nữa, tùy ý chuyện người kia, nàng không đi can dự. Nếu chuyện những bức ảnh theo lời An sẽ giải quyết tốt thì nàng sẽ đền đáp bằng việc hỗ trợ tốt cho mẹ An. Thứ khác, nàng càng quan tâm chỉ càng thương tâm. Mà tâm nàng sớm đã thấm mệt. Phương mở mắt nhìn quanh trên bàn, nàng nhớ bản thân đã đem hai viên thuốc đau đầu để sẵn rồi, giờ nhìn lại cư nhiên chỉ thấy ly nước. Nàng tìm kiếm một lúc lại vẫn không thấy, hẳn là để quên bên ngoài chưa mang vào đi. Nàng trở ra, quả nhiên hai viên thuốc còn an vị trên bàn trà. Nàng thầm than bản thân đã đến lúc đãng trí rồi sao. Đi ngang qua căn phòng vừa nãy nàng đã dọn dẹp, ba mẹ nàng đang trong đó, nàng dừng lại một chút định hỏi thăm ba mẹ có quen không, có cần gì không thì thanh âm bên trong truyền ra. Bàn tay đưa lên nắm lấy nắm cửa dừng lại. Giọng ba nàng đều đặn nhưng nồng đậm trách cứ “Bà làm gì mà gấp gáp ép buộc con nó. Vừa nãy không thấy mặt mũi nó xanh mét như tàu lá sao? Gì cũng từ từ, con bé từ nhỏ đã ngoan, có phải để chúng ta bận tâm gì đâu, hiện giờ lại lớn, trưởng thành rồi, nó biết phân biệt đúng sai, chuyện gì nên làm và không nên làm” “Ông tưởng tôi không nhìn ra sao?” mẹ Phương không kém cạnh, thế nhưng trong lời của bà mang theo mấy phần nức nở “Con nó là do tôi sinh ra, nó gầy gò hốc hác tôi làm sao không thấy, không xót. Nhưng chuyện này tôi không thấy an tâm. Ông không thấy con bé trong xóm sao, dính vào mấy thứ này, dứt ra có dễ dàng gì. Tôi còn không phải là sợ con nó càng lún càng sâu sao?” “Bà tới giờ này còn nghi ngờ… thằng Khải cũng đứng ra xác nhận chuyện tình cảm của hai đứa” ba Phương gác tay lên trán, che khuất đi mi tâm đang nhíu lại. Vợ ông ngồi nhổm dậy dựa lưng vào thành giường, thở dài thầm trách ông có được tinh tế nhưng không đến nơi đến chốn. “Ông tin lời thằng Khải vậy sao? Mà ông cũng biết nói đó là do Khải nó mở miệng nói, còn con Phương có thấy nó tỏ ra thế nào đâu” Ba Phương im lặng hồi lâu, ông nhận ra nghi vấn của vợ mình không phải không có lý. Giọng điệu mấy phần nhượng bộ “Vậy bà muốn làm sao? Ép hai đứa nó cưới theo ý bà?” Ép duyên là chuyện muôn đời không nên làm, thế nhưng cực chẳng đã “Ép uổng gì ở đây, ông đừng nói như thể tôi giống như mấy bà ham giàu ham tiền trong cải lương, ép gả bán con không bằng” bà oán trách ông “Tôi cũng chỉ lo lắng đến tương lai của nó, cầu cho nó có một chỗ nương tựa sau này, không cầu giàu sang, chỉ cầu bình an. Tôi với ông không sống đời với nó được. Tính nó thì thích chuyện gì cũng ôm vào lòng, nhưng mấy đứa như vậy nhìn như mạnh mẽ cứng rắn lắm chứ rồi thì cũng có lúc mệt chết đi. Tôi với ông không bên cạnh, nó… lúc đó… lúc đó ít ra nó còn có gia đình riêng của nó, chồng nó, rồi con nó, để cho nó dựa vào” Chứ còn theo một cô gái, bà không tin tưởng được. Bà nén nghẹn ngào “Dầu gì thì khi là vợ chồng rồi có con cái, tôi mới thấy mọi thứ ổn định, chắc chắn, vậy mới yên tâm hơn. Có đột ngột ra đi hay gì thì cũng không tiếc nuối” như ông với bà, quá nửa đời người nương tựa nhau, cuộc sống bình đạm mà đủ đầy thương yêu. Ông tại sao lúc này không hiểu cho bà, còn muốn trách móc bà. Còn nhớ lần đó ông đột quỵ, không ai trong ông và bà đoán trước được điều này, càng không chắc được sau này chuyện tương tự có xảy ra với ông lần nữa hay sẽ là với bà không. Điều mà bà lo lắng duy nhất còn không phải là Phương sao. Nước mắt bà chảy dài, hai mắt vì thời gian, vì lo toan mà trở nên mờ mịt. Người đàn ông trung niên vụng về lau nước mắt rồi ôm lấy người vợ của mình. Ông với bà đã dành cho nhau gần ba mươi năm trong quỹ thời gian của cuộc đời, mà hết thảy quãng đường còn lại, ông bà cũng sẽ dành cho đối phương. Thế nên tính cách của bà suy nghĩ, chăm lo, chịu thương chịu khó vì gia đình, người thân thế nào ông rõ hơn ai. Ông quan tâm con, cũng thương yêu bà, trách cứ bà vừa rồi vốn không thật cố ý muốn làm khó dễ bà “Tôi biết bà là vì con” Giả như Phương không chịu cuộc hôn nhân với Khải mà dẫn về nhà một anh nào đó thì bà vẫn hài lòng gật đầu. Miễn là con bà yêu thương thật lòng. Chỉ là… Không thể trách vì sao bà ác cảm với chuyện Phương cùng một cô gái bởi trong xóm vốn có một “tấm gương tối” để bà nhìn. Cô gái kia cũng một thời nằng nặc vì tình yêu, rời bỏ cả gia đình, tìm về bao lần là trốn đi bao lần, rồi có một lần thực sự trốn khỏi, thế nhưng vài năm sau không biết bằng cách nào đã trở lại nhà, mà cả người như điên như dại. Có người nói thứ “nghiện” này còn hơn cả thuốc phiện. Ít ra thì vẫn có trung tâm cai nghiện cho những người từng hút, duy thứ này thì không. Bà cảm thấy buốt lòng, một mối quan hệ nghịch luân thì có bao nhiêu gian nan, sóng gió, khổ đau. Con bà rồi sẽ được bình yên sao? Không có bất kì cam kết chắc chắn nào, không có được ràng buộc thắt chặt nào, mọi thứ được xây nên bằng hư ảo của tình yêu tuổi trẻ thì bền vững đến mức nào đây. Bà lo sợ rồi khi hết yêu, mà con bà đã trở nên “nghiện”, ai cứu rỗi cho đây?! “Muốn con nó sống một cuộc đời bình thường cũng khó khăn vậy sao?” Phương cắn lấy tay che đi tiếng nấc của mình, nàng đi nhanh trở về phòng mà không dám đứng nghe tiếp nữa, nàng sợ bản thân sẽ ngã quỵ ngay bên ngoài. Về đến phòng, nàng uống liền hai viên thuốc đau đầu kia. Mà thật ra thì nàng sớm không còn đau đầu nữa, lòng nàng đau thì đúng hơn. Trong tâm trí nàng lúc này hiện lên mái tóc điểm sương của mẹ, dáng lưng còng gầy gò của mẹ… Nàng ngồi trên giường, tay nâng lên để tháo đi chiếc vòng đeo tay đang che vết sẹo ở cổ tay bên kia, nàng đã quá ích kỷ rồi… Khải khuấy nhẹ ly cà phê, màu đen sánh như nói lên có bao nhiêu đắng chát trong đó. Đáng lẽ hắn nên vui mừng vì nàng chủ động tìm hắn, thế nhưng hắn biết nếu nàng không khó xử đến mức không có cách khác giải quyết được thì không đi tìm gặp riêng thế này. Gặp hắn nãy giờ hơn mười lăm phút trôi qua mà nàng vẫn không mở miệng nói lời nào. Là đàn ông, hắn đành nói trước. “Em có việc gì thì cứ nói đi, anh đang nghe!” “Lời đề nghị của anh lần trước… em đồng ý. Chúng ta kết hôn” Phương hạ quyết tâm “Nhưng, em có điều kiện…” Khải bỗng muốn chối từ. Cuộc hôn nhân kia sẽ là giả, hắn chính là sợ bản thân không khống chế không được cảm tình chính mình, hí giả thành thật. Chỉ là lúc này hắn đi chối bỏ, Phương sẽ thế nào? Liền hết cách đi “Em không cần nói thêm, hết thảy điều kiện anh đều đồng ý” “Anh…” Tiếng của Phương lại lần nữa bị cắt đứt “Em yên tâm, anh biết phải nên làm gì. Không cần tỏ ra đề phòng hay áy náy gì với anh. Tất cả là chuyện nên làm” Khải hớp một hơi cà phê “Được rồi, còn việc gì nữa không?” Phương lắc đầu, trong lòng có phần nghi hoặc khi đề nghị nhanh chóng được tiếp nhận, thế nhưng nàng sẽ không nói ra lời. Tạm thời cứ như vậy trước đã. “Vậy anh về trước, tạm biệt” Khải rời khỏi quán cà phê, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa còn thừa lại để đi gặp một người khác… Phương cũng không nhanh không chậm trở về công ty. Nàng không nhớ mình phải nên ăn trưa, mà vốn dĩ bản thân không có chút tâm tình gì. Ra được quyết định gặp gỡ hôm nay với Khải là nàng đã dốc cạn cả lí trí để gạt đi hết thảy những gì của cảm tình. Phương ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu tiếp công việc dở dang. Không lâu sau điện thoại reo lên, nàng đi đến tìm Linh. Được Linh giao tập hồ sơ “Đấu giá hôm trước, chúng ta mua được vài khối đá, sau khi đưa bên bộ phận kĩ thuật xử lý thì phân loại, kích thước, số lượng, hết thảy ghi lại trong đó. Con xem đi. Sau đó lên kế hoạch chế tác chúng nó” Nàng lật xem qua, tỉ mỉ nhìn lại báo cáo trong đó, đôi mắt mang theo ngạc nhiên nhìn thấy giá trị của khối đá. “Toàn bộ giao cho con?” “Hữ? Tất nhiên là giao cho con, chứ con nghĩ sẽ giao cho ai đây?” Linh buồn cười nhìn cô gái đang tròn mắt, chung quy thì vẫn là trẻ con đi “Tất nhiên có người theo giúp con. Không cần phải căng thẳng” “Người mà cô nói là...?” “Con cũng quen biết, là Hoa. Còn có…” Linh nhìn ra cửa, cuối cùng cũng đến rồi “Peter cũng sẽ giúp con, chỉ là khi nào con cần góp ý gì đó thì hỏi nó, nó cũng lười lắm” Theo sau Peter còn có An, An muốn bước đến chỗ Phương thì lập tức Phương đứng dậy nói lời chào với mẹ An, cũng gật đầu với Peter rồi trở về phòng làm việc của mình. An hụt hẫng nhìn Phương bước đi, nhưng vội vàng thu hồi ánh mắt. Nàng ngồi xuống đối diện với Linh, rót ra ly trà tự mình nhâm nhi. Peter cũng vô cùng tự nhiên, ngồi theo bên cạnh, chỉ là anh vừa đặt người ngồi gần thì An nhích người sang chỗ khác. Peter buồn cười trêu chọc “Anh cũng không phải bị bệnh truyền nhiễm, em kì thị cái gì” An nhún nhún vai, nàng phản xạ tự nhiên mà thôi. “Được rồi, Peter con đừng giỡn, vừa nãy trong điện thoại nói có chuyện quan trọng tìm cô, rốt cuộc là chuyện gì” Peter chuyển sang nghiêm túc hẳn “Cô chắc cũng biết con sang đây lần này không phải đơn giản vì vài chuyện mà cô em gái này nhờ con. Chủ yếu chính là ba nói con sang” An liếc mắt nhìn Peter, nuốt xuống cơn giận bị qua mặt này, tay nâng lấy bình trà định rót ra thêm thì trong đó sớm hết. Nàng cũng không muốn nghe chuyện quan trọng kia là gì, nếu là cậu Lâm ra mặt giúp cho mẹ nàng thì hẳn không đến lượt nàng nhúng tay đi. Sớm biết nàng cũng không đi làm chuyện thừa… “Con đi ra ngoài lấy nước nóng” Linh thoáng nhìn qua An “Đi đi” cũng không biết lấy nước nóng xong thì có thành nước nguội không. Một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, tay ôm lấy đứa bé, nếu không nói ra tuổi liền không biết người phụ nữ kia quá năm mươi. Bởi nét xinh đẹp tinh xảo trên mặt kia là mặt nạ tốt nhất để che lấp đi tuổi tác. “Bé Nam, con hôm nay đi học có vui không?” Cậu bé mang đầy vẻ sợ sệt, cho dù cậu có ở cùng với bà một thời gian, thế nhưng linh tính một đứa trẻ lại mách bảo cậu khiến cậu không gần gũi với bà được. Cậu bé gật đầu, vui thì tất nhiên vui rồi. Bé ở lớp có nhiều bạn để chơi cùng mà. Nhưng hiện tại thì bé không còn vui nữa, bởi về nhà chỉ có bà cùng bé, thi thoảng thì ba mới đến thăm. Còn mẹ, bé nhớ mẹ… Người phụ nữ mỉm cười, hơn hai mươi năm, bà không tìm được nụ cười thật sự cho mình. Chỉ đến lúc cậu bé này chào đời, đứa cháu ruột của bà chào đời, bà mới gửi gắm được cảm xúc vào đó. Bà nhờ bé mà tìm thấy được niềm vui. “Ngoan lắm, vậy lát nữa ăn xong, bà dẫn con đi chơi, con thích không?” Bé thực muốn nói bé muốn đi tìm mẹ, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc từ bà, bé thực sợ “Dạ” Người phụ nữ xoa đầu “Được rồi, vào trong đi, bà gọi vú đến tắm rồi cho con ăn. Nghỉ ngơi một lúc rồi bà gọi dậy đưa cho đi chơi.” Người phụ nữ không quên bổ sung “Mẹ con cũng đến” Nghe được có mẹ đến, bé Nam liền hí hửng vui mừng ra mặt. Người phụ nữ nhìn thấy, có mấy phần không hài lòng, cháu của bà còn quá nhỏ, không biết được bản thân là một kết quả của những mưu toan tính kế. Mà những người tính kế bé, hết thảy là người thân ruột thịt của bé. Trong đó có cả bà. Bà cũng chính vì áy náy, cảm thấy có lỗi với bé, nên dành hết yêu thương cho bé. Con trai bà bà đã không thể yêu thương được, mẫu tính trong người chuyển dời hết cho cháu trai. Tuyết lái xe đến nhà của người phụ nữ kia – cũng chính là mẹ chồng nàng. Đậu xe ổn thỏa rồi bước lại cửa, tự động dùng chìa khóa mở ra rồi đi vào. “Đến rồi sao? Sớm đấy” người phụ nữ trung niên lên tiếng “Uống trà không?” “Con không, cảm ơn mẹ” Tuyết ngồi xuống đối diện người phụ nữ, nàng đợi chờ lời trách cứ. Thế nhưng, người phụ nữ vẫn chậm chạp uống trà mà không lên tiếng. Một lúc lâu sau “Tranh thủ đến thăm bé Nam, nó nhớ con” “Con…con biết” Tuyết cúi mặt, nếu tính có lỗi, nàng nặng lỗi với bé Nam nhất. Người phụ nữ đặt ly trà xuống “Con cũng mệt mỏi rồi, mọi chuyện, đến lượt ta đi” Tuyết mấy phần kinh ngạc nhìn mẹ chồng mình. Bà nói lời kia rốt cuộc là ý gì, là vì chuyện kia thất bại, duy nhất một lần, khiến bà mất đi tin tưởng với chính mình? “Mẹ, người không thể, con chỉ thất bại lần này, những lần trước đều trót lọt. Người không thể vì vậy mà đá con ra ngoài cuộc” Tuyết nóng nảy nhìn người trước mắt. Người phụ nữ bình thản nhìn Tuyết, bà nhìn Tuyết như thấy chính mình một thời tuổi trẻ, cuồng dại yêu thương, chỉ là Tuyết có hơn bà một phần can đảm cùng thông minh, còn bà hơn Tuyết một phần ngông cuồng và ngờ nghệch. “Ta không nói sẽ đá con ra ngoài hoàn toàn. Nhưng nhìn lại đi con gái, nhược điểm của con càng lúc càng lộ rõ, con phải thừa nhận rằng con vẫn còn quá yếu mềm, xử sự một cách cảm tính. Và con cần có thời gian bình tĩnh lại. Con dày công làm ra bao nhiêu lâu, chỉ cần cô gái kia tiếp cận con vài ngày, con đã thua thảm hại như vậy. Con thấy như thế có ổn không? Con dùng thời gian này bên cạnh bé Nam đi. Khi nào thực sự đủ kiên quyết, khi đó hẳn trở lại. Ta luôn cần con” còn giả như không thể bình tĩnh được, ta sẽ thực sự đá con ra ngoài.
|
83. “Nè, chị rốt cuộc muốn mua gì, sao cứ đi lòng vòng không mục đích vậy?” Phúc đỡ trán nhìn An loay hoay tới lui, hôm nay cuối tuần, đáng lẽ ra giờ này anh đang cùng đi với Ngọc kìa. An gọi đến cho anh, Ngọc lại không muốn đi ra ngoài, anh đành để Ngọc ở nhà, bản thân lái xe đưa An đi. Thế nhưng đến đây An dường như không có ý định mua đồ. “Cho chị mượn chìa khóa đi” mục đích chính là như vậy. Phúc trợn mắt “Đưa chị? Rồi em về bằng gì? Vậy ra…” chỉ là muốn mượn xe anh mà không phải cần anh giúp gì đó. Nếu vậy thì cứ nói thẳng để anh đỡ lãng phí thời gian nãy giờ không. Thế nhưng nghĩ trái nghĩ phải anh cũng không an tâm “Nhưng chị bị cấm lái xe hay đi nhiều còn gì. Đức nhắc em thế đó” “Taxi đầy đường, lo gì. Vừa nãy chị nghe tiếng Ngọc thì phải” đôi mắt An lóe sáng, nàng đã nhìn thấy được mục tiêu. Nàng quay lại nhìn nét mặt nhăn nhó của Phúc “Nhanh đi, yên tâm chị không đi đâu xa, chỉ là cần xe đưa người một chút, đừng do dự nữa” Phúc lấy chìa khóa đưa cho An, An đã nói như vậy, anh không đưa không được. Phía bên kia, mục tiêu của An, chính là ba mẹ Phương đang đi với Khải. Nàng nhận được tin từ Khải, hôm qua Khải gặp nàng được chừng mười phút, nói những gì trọng điểm, sau cùng lại vu vơ nói tới hôm nay Khải đi cùng với ba mẹ Phương đi dạo một vòng. Nàng nguyên bản còn nghĩ sẽ gặp Phương, thế nhưng lúc này lại không thấy được. “Bác sĩ” nàng còn chưa kịp bước lại trước thì đã nghe tiếng gọi của mẹ Phương. Hai tiếng này đã thật lâu nàng không nghe thấy. Thoáng chốc hốc mắt nàng nóng lên, nàng thực sự nhớ những ngày tháng kia. Cũng thèm muốn được trở lại sống ở khoảnh khắc đó. Nàng cười gượng gạo, bước lại đối diện với ba mẹ Phương. “Bác sĩ, cô còn nhớ tôi không?” mẹ Phương nắm lấy tay An, quên mất bản thân với An không mấy thân thuộc. Giữa thành phố xa lạ này thì gặp một người quen, còn là người ân, bà thực sự mừng rỡ. Cộng với bản tính chân chất của mình, bà không buồn đi quan tâm tới có vài ánh mắt dò xét nhìn bà. Ba Phương cũng nhớ ra cô gái trước mặt, ông mỉm cười nhìn An. Lại nhìn đến vợ mình, có phần ngượng ngùng vì sự nhiệt thành quá mức của vợ. “Bác, con tất nhiên nhớ bác.” nàng quay nhìn sang ba Phương “Bác trai sắc mặt tốt thế này, con không cần hỏi cũng biết bác đã khỏe hẳn” Ba Phương gật đầu “Cảm ơn bác sĩ, lúc đó cũng nhờ cô, không thì cũng không nhanh khỏi như vậy” Mẹ Phương cũng nói phụ họa “Đúng đó, còn tưởng là không có cơ hội gặp bác sĩ, hôm nay trùng hợp lại được gặp lại…” An nhìn thấy sự nhiệt tình của mẹ Phương, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, có vui vẻ, có bối rối, cũng có hổ thẹn. Bà mà biết mọi chuyện không phải trùng hợp, lại biết những gì khiến ông bà và cả con gái cưng muộn phiền trong thời gian qua là do nàng, nàng không biết có nhận được sự đối đãi thế này không. “Bác, cứ gọi con là con được rồi” nàng cười hiền nhìn mẹ Phương Mẹ Phương nói một hồi thì mới nhớ ra đi theo vợ chồng bà còn có một người “À, giới thiệu với bác sĩ, đây là Khải, chồng sắp cưới của Phương. Cô cũng còn nhớ nó mà đúng không. Mà phải rồi, trước đó cô với con bé là bạn mà” ấy nhưng sao bà không thường nghe con gái nhắc đến người bạn này. Là không liên lạc với nhau nữa sao… một người bạn tốt như vậy, bà đột nhiên nổi lên chủ ý. “Vậy con có thời gian rảnh không? Chẳng mấy khi bác với ông nhà đi lên đây lại gặp được con, hay là về chỗ con Phương, để nhà bác mời con một bữa cơm, được không?” mấy túi đồ trong tay Khải đang đứng bên cạnh hẳn đủ để chuẩn bị một bữa ăn cho đường hoàng. Thịnh tình của bà, An chắc chắn không từ chối. Nó nằm trong ý nguyện của nàng còn gì. Nàng nhanh chóng gật đầu, trong lòng nhảy lên tia vui sướng. Khải im lặng đi theo sau. Hắn cũng đoán chắc An hôm qua nghe được ẩn ý trong lòng của nàng, thế nên nhìn thấy An xuất hiện trong tầm mắt của hắn hắn liền không có bao nhiêu ngạc nhiên. Khải bỏ mấy túi đồ vào cốp xe của An, bản thân ngồi vào ghế phụ lái, còn ba mẹ Phương thì ngồi phía sau. Khải bắt gặp ánh mắt mang theo tia cảm ơn của An, hắn nhẹ gật đầu. Phương vẽ hoàn thiện nét cuối cùng cho mẫu vòng tay trong bộ sưu tập sắp đưa đi dự thi trong cuộc thi thiết kế trang sức sắp tới. Kế hoạch cuộc thi đã có từ sớm, nhưng vì những chuyện gần đây mà nàng vẫn không tiến hành kịp. Hôm nay kể cả có là ngày chủ nhật hay ba mẹ nàng đang ở đây thì nàng vẫn gác lại những chuyện riêng đó. Đến công ty cùng nhóm thiết kế hoàn thiện xong xuôi bản thảo. Hoa cùng trong nhóm, nàng cũng đã sớm xong phần việc của mình, nàng nhìn qua chỗ Phương, lên tiếng “Phương, em đã xong chưa? Hôm nay là chủ nhật đấy, có kế hoạch gì không? Hay em cùng cả nhóm ra ngoài ăn uống chung đi” nàng và Phương sớm không còn khúc mắt gì, quan hệ hòa hoãn, mà đóng vai trò một người chị lớn tuổi, nàng có phần quan tâm Phương nhiều hơn. “Em cũng xong xuôi rồi, cũng không nên giành luôn buổi tối cuối tuần của mọi người a.” nàng vươn vai, nghiêng nghiêng lắc lắc cổ, thật không dễ dàng gì mà ngồi cầm bút liên tục mấy tiếng đồng hồ. Cơm trưa nàng còn chưa ăn, bây giờ lại đến giờ chiều.”Mọi người cứ đi ăn đi, em còn việc ở nhà không đi cùng được” Phương chối từ, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ của mình trở về, hy vọng còn kịp làm cho ba mẹ được bữa tối. Ông bà đến đây từ hôm kia nhưng thời gian mà nàng dành cho họ ngắn ngủi vô cùng. Còn thua cả đứa con rể hờ kia. Theo một cách thường lệ, Phương tìm trong ngăn túi nhỏ của túi xách, chìa khóa để mở cửa đi vào, ấy nhưng lại quên mất nàng đã để lại chìa khóa cho ba mẹ. Vốn là phòng ở này của nàng nguyên bản có hai chìa, một ở chỗ nàng, một còn lại là ở chỗ người kia. Nàng than thầm càng lúc bản thân càng đãng trí. Nàng đứng ngoài cửa ấn chuông, không lâu cửa liền mở. “Em về rồi à” Khải dịch người cho Phương bước vào trong, sau đó bản thân cẩn thận đóng lại cửa. Phương không ngạc nhiên khi người ra mở cửa cho mình là Khải, thế nhưng nhìn lại người đang đấu cờ tướng với ba nàng, tim nàng thót lên. Người này muốn giở trò gì đây. “Ba, mẹ” nàng cất tiếng chào ba mẹ mình, duy còn người kia, nàng cố tình lờ đi. Mẹ Phương cầm ra dĩa trái cây được gọt sẵn, đặt lên bàn rồi hướng mắt nhìn Phương “Con nhanh cất đồ rồi ra ngồi trò chuyện với An đi, giải thoát cho nó, ba con cứ bắt nó ngồi đánh cờ với ổng từ nãy giờ” Phương còn đang bất mãn vì sự hiện diện của An, hiện tại tốt lắm, mẹ nàng còn nói nàng tiếp chuyện An. Nên sao? Hoàn toàn không nên. Nhưng từ chối sao? Nàng không muốn mẹ nàng có thêm phần nghi hoặc. Từ lúc Phương vào nhà đến giờ, An chỉ ngước nhìn duy nhất một lần, sau đó tiếp tục tập trung vào ván cờ với ba Phương. Nhưng một lần nhìn cũng đủ làm lửa nóng trong lòng nàng bị dập tắt. Phương ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng, thứ Phương cho nàng chỉ là cảm giác băng giá cùng lạnh lùng. Ba Phương di chuyển một quân cờ, miệng đồng thời lên tiếng “Chiếu tướng.” An nhìn lại ván cờ. Nàng thua. Chỉ là thua một ván cờ, thế nhưng nàng thẫn thờ, cảm giác như mất hết cả sinh lực cùng tinh thần. Trong lòng trống rỗng như bị ai đục khoét một mảng lớn mang đi. Nàng thua một nước, nàng thua luôn một ván. Nàng sau một ván đó, cả lí trí cũng tan tát. Ba Phương như nhận ra bất thường từ nàng, ông nhắc “Thôi, An, con ăn trái cây đi, chơi với bác cũng lâu rồi. Tới lượt con đó con rể, Khải, lại đây” Đột nhiên lúc này An mới ý thức được hai tiếng con rể kia có bao nhiêu oanh tạc vào lòng nàng. Dù đến lúc này, từng bước từng bước vẫn còn nằm trong suy tính của bản thân. Thế nhưng có một thứ khiến nàng phải nghĩ lại thật kĩ. “Con xin phép đi toilet chút” Phương dẹp túi xách của mình, đi lại toilet thay đồ. Trong nhà vốn dĩ có duy nhất một cái toilet này, nên nàng trở ra thì đụng mặt An. Nàng vừa định lướt qua thì bị An nắm tay lại Nàng nhíu mi “Chị muốn gì?” “Theo chị ra ngoài nói chuyện một chút đi” Phương gỡ tay An ra, nàng xoay người đối diện với An “Có chuyện gì để nói?” “Chuyện về Khải, về những thứ sắp tới” An không biết dùng lời nào, câu gì để nói ngắn gọn mà thuyết phục được Phương. Sợ nhất là khi người ta đã từng tin tưởng mình hết mực đến một lúc nào đó lại ngay cả nói chuyện với bản thân, người ta cũng không muốn. “Chị biết chuyện gì về Khải? Hừ, hẳn mẹ tôi cũng đã nói đúng không? Như ý của chị ngay từ đầu còn gì. Đã vậy thì còn gì mà để nói. Hay là muốn nghe từ tôi một lời khẳng định chắc chắn? Được thôi” Phương gằn từng tiếng một “Tôi sắp kết hôn” hài lòng chưa? Hài lòng An chưa. Nàng thật muốn cười to, An hoàn toàn không rõ ý nghĩa của chuyện nàng chấp nhận kết hôn là gì. Nghĩa là cho dù có còn thương An, cho dù có kết hôn với Khải chỉ trên danh nghĩa, thì nàng cũng không muốn tiếp tục cùng An có bất kì liên quan gì. Đây là một dấu chấm hết mà không còn là chấm lửng hay gì khác nữa. An nhìn đôi mắt đỏ lên vì tức giận của Phương, nàng đưa tay che lên đôi mắt này, một tay kia ôm lấy eo Phương, thật ra thì cái câu kia Phương nhấn mạnh không chỉ ngoài lời mà còn đập mạnh vào lòng nàng. Đáng chết mà, nàng không được mạnh mẽ như nàng nghĩ. “Đừng nóng giận được không. Cũng không cần tin vào những thứ em thấy, nhắm mắt lại và để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên của nó” em chỉ cần làm như vậy là đủ, thứ khác là để chị. Nàng chạm nhẹ lên chóp mũi của Phương. Vẫn cảm giác như trước, nàng dễ dàng làm rung động hết thảy những giác quan trong nàng. Phương rùng mình, cái hôn nhẹ này đến quá đỗi đột ngột, cũng vô cùng nhu tình. Nàng trong khoảnh khắc quên mất đẩy An ra, nhưng tiếng gọi của mẹ nàng khiến nàng giật bắn. Đôi mắt vừa rồi tức giận, hiện tại càng nóng cháy hơn nhưng giọng nhỏ lại, nàng nhất thời không nhớ có mẹ nàng bên cạnh nên giọng có phần lớn tiếng, hiện tại tiếng gọi kia đánh tỉnh nàng “Đủ rồi, ai sẽ tin chị chứ? Rốt cuộc thì chị muốn gì đây? Muốn tôi với chị chấm dứt, tôi đã làm theo. Sau này, không đúng, chúng ta sẽ không có sau này” nói xong nàng tránh khỏi An, một người đi thẳng ra bên ngoài. “An đâu?” mẹ Phương nhìn thấy có mỗi mình Phương trở ra liền hỏi. “Đi vệ sinh. Mẹ, dọn cơm lên sao? Để con đi” Không khí trên bàn ăn nói ấm áp chính là ấm áp, nói quỷ dị cũng đích xác quỷ dị. Ba mẹ Phương hài lòng vì bữa cơm này đầy đủ con gái, con rể. Còn có, một người ân giúp đỡ họ không ít. Đời người mưu cầu hạnh phúc có khi chỉ cần như vậy. Người cùng một nhà cười cười nói nói sum vầy trong bữa ăn hàng ngày. Đối với hai người lớn tuổi kia là thế, còn đối với ba người trẻ còn lại, rõ ràng vô cùng phức tạp. An ngoài mặt biểu hiện đúng mực, nhưng nhìn đến cảnh người ta gắp thức ăn cho nhau, men chua xót dâng lên trong lòng. Mặc dù chính nàng cũng biết đó không phải là tự nguyện. Mà hai người bị An chăm chú theo dõi kia, biểu hiện tưởng chừng như bình tĩnh thực ra lại ngại ngùng vô thố. Cơm tối xong, An nhìn thời gian không còn sớm, liền xin phép ba mẹ Phương trở về trước. Mẹ Phương nhắc Phương đi theo tiễn An. Phương chần chừ, muốn từ chối thì Khải một chân bước theo “Để con tiễn chị ấy. Con cũng phải trở về.” “Được” Ra khỏi cửa được một lúc, An lên tiếng “Muốn nói chuyện sao?” “Hôm trước nói còn chưa hết” Khải cười cười “Cho tôi quá giang một đoạn được không?” “Tôi với cậu, còn cần hỏi xin kiểu như vậy sao?” cũng không có người khác ở đây, An không ngại mà đanh mắt nhìn Khải. Nàng với hắn, sớm quen biết nhau. “Đi bộ xuống tầng hầm đi, tôi không muốn trở về sớm quá” “Chị không thấy thế nào à? Chuyện như hôm nay chỉ là mới bắt đầu, sau đó tôi chính là chung nhà với em ấy, ngày ngày ra vào chạm mặt, ăn uống sinh hoạt, hết thảy cùng nhau. Chị thực không để ý?” Khải không tiếc trêu chọc, nhưng ngoài giọng điệu mang theo đùa cợt thì nét mặt hắn không một chút biểu hiện gì của vui đùa. Hắn không rõ mình đang trêu An, hay trêu chính mình. Có mỗi ngày chạm mặt, cùng ăn cùng ở thì thế nào. Hắn và nàng sẽ luôn có một ranh giới vô hình, hắn không bước qua, càng không thể bước qua được. Hai người chậm rãi thả cước bộ đi xuống phía dưới, An hỏi ngược lại hắn “Chứ cậu muốn tôi phải làm sao, biểu thị sự cuồng nộ, ghen tuông của mình trước mặt ba mẹ em ấy?” sau đó mọi chuyện đổ bể, người chịu đau khổ không chỉ có mình Phương, còn là hai người nhiệt thành đón tiếp nàng vừa rồi. Hắn phì cười, hiếm khi hắn cười trước một người lạ. An dù không tính là người lạ, cũng không phải người thân, hắn và An tính ra vô cùng phức tạp. Duy một điều hắn rõ ràng là sự tôn trọng của hắn dành cho An “Chị có thể cuồng nộ tôi cũng liền hỗ trợ cho chị cuồng nộ đến cùng” “Đừng đùa” An thoáng mỉm cười, sau lại thở dài “Thực ra tôi không nghĩ tới bước này.” mà còn là đến nhanh như vậy. Ra đến bãi giữ xe, nàng cùng hắn vẫn từng bước thong dong “Nói trắng ra thì có nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi lắm.” Khải im lặng để nàng tiếp tục, hắn biết không chỉ có hắn có chuyện muốn tâm sự. Hắn chấp tay phía sau, đi song song cùng nàng. “Chưa từng nói với cậu là lần đầu tiên đi tìm cậu ở trung tâm cai nghiện, chỉ vì một phần áy náy của tôi đối với em ấy. Tiếp cận em ấy vốn không phải ý tốt gì, chính là tôi đang cần một người bên cạnh, mà người đó chỉ có thể toàn tâm toàn ý có mỗi tôi trong lòng. Không quan trọng sự nghiệp, không để ý lý tưởng, chỉ vì tình cảm mà thôi. Vừa lúc nhìn đến hoàn cảnh của Phương, cộng với tính cách, còn có vẻ yếu đuối khi đó của em ấy. Tôi nghĩ em ấy thích hợp nhất” nhắc đến chuyện này, nàng vẫn còn thấy mình thực bỉ ổi. “Cho nên những chuyện giúp đỡ cậu lúc trước, vì muốn giúp bản thân vơi đi chút tội lỗi, hy vọng sau khi tôi và em ấy tan rã thì ít nhất em ấy cũng có chỗ dựa là cậu.” Nàng quay nhìn hắn “Nên không cần phải tỏ ra biết ơn tôi đâu” Khải lắc đầu “Không nói chuyện lúc trước nữa.” hắn biết nàng nhắc lại chuyện này cũng không mấy vui vẻ gì, việc nàng giúp hắn là chuyện không chối cãi được, từ chuyện liên hệ với những người trong trung tâm để họ có phần quan tâm hắn hơn, hay việc giúp hắn tìm được một công việc sau khi rời khỏi trung tâm, hết thảy hắn ghi trong lòng, chuyện đó nàng không quản hắn được “Nói thế nào thì tôi đã thực sự thua. Tôi phải nên biết cho dù chị nói muốn cho tôi công bằng trong chuyện tình cảm này thì từ lúc tôi gặp chị ở trung tâm, công bằng đã không có. Phần thắng đã là của chị. Chị có cố chia tay cùng em ấy cũng không đồng nghĩa cho tôi có được cơ hội. Thế nhưng, tôi thua tâm phục khẩu phục. Chỉ là chuyện tới mức này chị nói chị không nghĩ tới? Vậy thì sau đó phải làm sao?” Khải dừng lại nhìn An, hắn nghĩ nàng phải nắm chắc hết thảy chứ. “Đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy, tiếp theo thế nào hẳn đi từng bước tính từng bước thôi. Nhưng cơ bản thì tôi tin cậu, cũng tin Phương. Hai người có thể làm tốt” nàng mỉm cười, và càng tin hơn là vào tình cảm nàng. Chỉ là, thực sự kết hôn thì sau đó nói làm sao với ba mẹ Phương, nàng lắc đầu “Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận suy tính” “Suy tính? Suy tính chuyện gì? Cuộc đời tôi là để các người suy tính sao?” Phương thình lình xuất hiện, thứ nàng thấy trước mắt chính là hai người này vốn đang bắt tay cùng nhau tính toán chuyện gì đó, mà người bị tính toán không ai khác là nàng. Dù là lí do gì thì đây không phải chuyện nàng có thể tiếp nhận được. Còn nữa, cái lí do tốt đẹp kia nàng nghe được rồi. Khải đứng sững sờ nhìn Phương đang tiến gần lại chỗ hắn và An. “Em, sao em ở đây?” Phương lớn tiếng như thế là lần đầu hắn nghe được. Chỉ là nàng không trả lời hắn mà trực tiếp bỏ qua, người nàng muốn nói chuyện chính là An, lần này nàng không nhịn được nữa “Bốp” nàng văng cho An một cái tát. Đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng An, rốt cuộc nàng cũng biết hết thảy những tuyệt tình kia là vì đâu. Là vì khởi đầu thật sự không có yêu, là vì sau đó chỉ bởi những áy náy mới duy trì, là vì cuối cùng người kia cho rằng nàng có một chỗ dựa khác, không còn áy náy nữa thì liền chấm dứt. Đủ lắm rồi, thực sự quá đủ cho một cuộc tình hờ này.
|
84. Tiếng tát tay của Phương hòa lẫn vào không khí tĩnh mịch trong bãi giữ xe. Khải muốn tiến đến ngăn Phương lại nhưng hắn chậm một bước, mà An ở đó sững sờ ôm mặt nhìn Phương, ý thức được Phương nghe thấy lời nàng, nàng bỏ tay đang vịn lấy bên má nóng rát, chộp giữ tay Phương. Nàng lắc đầu liên tục nhưng âm thanh thì ứ nghẹn lại trong lòng, đôi mắt ấng nước của Phương như một con dao, nhẹ nhàng xoạch một nhát vào chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng. Phương hất tay An ra, nước mắt theo cử động của nàng rơi ra khỏi viền mắt, lăn dài xuống gương mặt, nàng thất vọng, ưu thương nhìn An “Biến một người thành kẻ ngốc tình nguyện bên cạnh chị chính là cái cách để chị…chơi đùa đúng không?” nàng ngắt quảng, tức giận cùng đau lòng dồn dập khiến nàng nói cũng không nói thành lời “Cho nên mới nói, tại vì sao một người trong mắt nhiều người ưu tú như vậy, lại đi thân cận một người không là gì như tôi làm gì… Cuối cùng, tôi…cũng…hiểu…ra” “Không đúng, không đúng, lời chị còn chưa nói hết, em nhất thiết phải nghe toàn bộ, những suy nghĩ đó chỉ ban đầu, hiện tại” Phương đưa tay che lấy hai tai mình, nàng gằn giọng “Đủ rồi, đừng trước mặt tôi giải thích thêm gì nữa, tôi không muốn nghe. Tôi…thực sự hối hận…hối hận…vì đã quen biết với chị” “Hối hận sao? Hối hận… hối hận…” An buông thỏng tay mình, khóe mắt xoạt tia chua xót, nhưng sau đó nhanh chóng thu hồi rồi đuổi theo Phương khi thấy người kia chạy đến thang máy. Khải cười khổ nhìn hai cô gái trước mặt trình diễn màn phim tình cảm, kịch tính như vậy nhưng hắn cũng chỉ có thể là người xem. Hắn cước bộ bước đi ra ngoài nhưng nhớ ra một chuyện, liền chuyển lại đi đến cầu thang đứng ở đấy, im lặng canh chừng dùm hai người kia. Hắn chính là sợ thêm chuyện đột ngột khác xảy đến. Ba mẹ Phương sẽ không đi thang máy, nhưng thang bộ này, hắn thở dài… An từ phía sau ôm lấy Phương, Phương đã đến trước cửa thang máy nhưng may mắn nàng nhanh chân để có thể giữ lấy. Nàng nghèn nghẹn “Em còn chạy nữa, chị thực sự sợ mình theo em đi lên tận nhà, chuyện gì xảy ra kế tiếp chị không biết được đâu” “Chị là đang uy hiếp tôi?” nàng nghe thấy một cỗ ẩm ướt dán vào cổ nàng, liền biết là gì, nàng hận chết bản thân mình luôn mềm lòng với người này, nàng đứng lại mặc cho cửa thang máy đang mở, có vài người bước ra vào bãi giữ xe lấy xe, hiếu kì nhìn hai người các nàng. An còn lòng dạ nào uy hiếp nàng, vòng tay nàng siết chặt Phương hơn “Không có.” Nàng lắc đầu “Chúng ta đi tìm chỗ từ từ mà nói chuyện được không” lần đầu tiên trong đời, nàng biết cảm giác lo sợ đến luống cuống lên đánh mất lý trí là như thế nào. Nàng ghét chính mình ban đầu cuồng ngạo thiếu suy nghĩ, biết là chính mình sau đó cố gắng bù đắp thì sai chung quy là sai. Phương ngẩng mặt lên, hít hơi sâu rồi nâng tay lau vội nước mắt, nàng xoay người “Muốn đi đâu?” Cả hai dắt tay, không đúng, là An nắm tay Phương, kéo đi trước mặt Khải, Khải nhìn thấy hai người như vậy mới thở phào ra, hắn lấy điện thoại gọi đến cho ba mẹ Phương, mượn dùm Phương một cái cớ, hắn biết lí do vì sao Phương xuất hiện ở tầng hầm giữ xe này. Túi đồ bị Phương làm rớt vừa nãy đang yên vị trên tay hắn, mùi thơm từ thức ăn bên trong khiến hắn cho dù đang no cũng thấy muốn ăn tiếp. Mẹ Phương chính là lưu tâm con rể hờ này như thế, hắn mỉm cười, không là con rể của bà cũng không sao, nhận được tình yêu thương từ bà như vậy đã là tốt lắm rồi. Hắn hướng nhìn chiếc xe rời khỏi, trong đầu thầm cầu tốt nhất An có thể kiểm soát được mọi chuyện, bản thân thì chầm chậm mang theo túi đồ đi về. Xe dừng lại ở công viên phụ cận, An muốn xuống xe nhưng Phương giữ lại “Ở đây đi, chị muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi không muốn để mẹ nghi ngờ” Là Phương muốn, cũng không phải nàng muốn. An kéo Phương gần lại, bá đạo hôn lên môi nàng. Nụ hôn không chút nhẹ nhàng khi mà An bị Phương cắn lên môi. Nếu là trước đó có lẽ An đã sớm dứt ra, tiếc là lúc này lí trí nàng sớm bị đá bay đi. Phương nhíu mi, trên môi đã có vị mặn, nàng biết lực đạo của mình thế nào, nàng cắn phá môi của An, nhưng người này tại sao còn cố chấp như vậy. Cuối cùng thì nàng không đành lòng, buông tha cho An, đồng thời đẩy An ra “Chị điên hả” “Chính là điên rồi, cho nên đừng bức tôi điên hơn” An quỷ dị xoa đi vết máu trên khóe môi, cũng đủ ngoan độc, cắn liền cắn cho chảy máu mới buông. “Vừa nãy em nghe được tới đâu? Em không rõ tôi nói đó là ban đầu sao? Em tức giận vì những sai lầm đó của tôi, tôi ở đây xin lỗi em, nhưng là lúc này, nghe cho kĩ tôi yêu em. Em có thể nghi ngờ bất kì điều gì tôi làm, duy điều này, em không được phép nghi ngờ” “Chị biết tôi rất khó đi tin tưởng người khác không? Tôi hết mực tin tưởng chị, sau đó từng bước một chị cho tôi nhận ra tôi đặt lầm niềm tin vào chị. Ngay lúc này chị thổ lộ, tôi thật sự không dám tin tưởng” chỉ là tay nàng vẫn để yên trong tay An, đôi mắt nàng phiêu đãng hướng ra xa, trầm ngâm một lúc rồi rút tay lại “Nhưng cho dù tôi có đi tin tưởng thì không thay đổi được gì cả, chị nói thật hay không thì cũng không có ý nghĩa, bởi tôi không muốn vì tình cảm cá nhân của mình, và vì chị mà khiến cho ba mẹ phải đau khổ thêm bất kì lần nào. Khải với chị tính toán gì đó cũng đừng mang ba mẹ tôi vào.” Nàng như xuyên qua lớp vòng tay, sờ đến vết sẹo ở cổ tay “Tôi là đứa bất hiếu, thế nhưng tôi có cơ hội làm lại, vậy thì không nên lãng phí, chị thấy có đúng không?” Bác sĩ điều trị cho Phương từng cho An biết, vết cắt mà Phương cắt không dài, nhưng sâu, mà Phương từ chối việc khâu thẩm mĩ, nên vết sẹo hiện hữu trên tay Phương lúc này, còn hiện hữu trong lòng của nàng. Sâu hoắm, đau buốt… Nàng lấy trong túi áo ra một chiếc lắc tay, kéo tay Phương tháo đi vòng tay cũ rồi đeo vào “Đừng tháo ra, nó thực thích hợp với em. Em cố tình không muốn xóa nó đi, là để nhắc nhở hay dằn vặt bản thân?” hay dằn vặt tôi, nàng đã giữ chiếc lắc tay bên mình, chỉ chờ cơ hội để đeo nó cho Phương. Nàng bật ghế ngã ra rồi nhắm mắt lại, một bộ thong dong. “Chị?” Phương nhìn bộ dáng của An, lửa giận sắp nhen nhóm. Phương đưa tay muốn ở cửa bước ra, thế nhưng An sớm một bước, đã khóa lại. Nàng lại quay qua, thấy nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi. “Chị cũng mệt chết đi đúng không?” vừa nãy An còn chọc cho nàng giận run đến mức tát An một cái tát, thế mà giờ này, nàng có thể bỏ qua cảm giác bản thân, nhìn An như thế nàng nhịn xuống xung động muốn trở về, chậm rãi nói tiếp. “Tôi cũng mệt lắm rồi. Ngẫm lại thì tôi với chị thực sự không thích hợp, thời gian bên cạnh nhau toàn gặp những thứ không tốt, hết tôi gặp nạn, lại đến chị bị đánh cướp, hết thảy, hết thảy hoàn toàn là một điềm báo để tôi với chị nên buông tha nhau” An vẫn nhắm mắt “Em tát tôi đau.” “Hữ?” Phương không phải không nghe rõ, mà là đột ngột nghe được khiến nàng không tin được. “Tôi nói em tát tôi đau, không chỉ đau mặt, là đau lòng. Lại không phải vì cái tát…” “Chị nói thực lộn xộn” An mở mắt, nước mắt còn không ngừng theo dòng mà chảy “Nếu nói tôi muốn vẽ cuộc đời mình hoàn hảo, mọi thứ tôi đều có tính toán thì từ khi đối diện với em, dẫn dụ em vào chính kế hoạch của đời mình, mọi thứ đã trở nên lộn xộn hết cả. Cái tát đó của em, tôi biết tôi đã đẩy em đến cùng cực rồi, nếu không em sẽ không làm như thế. Em thiện lương lắm Phương à, cho nên khi bị em tát, tôi ngạc nhiên, rồi đau lòng. Là tôi biến cô gái thiện lương của mình trở nên hung dữ như vậy. Ngay cả lần trước ở nhà tôi, em đụng mặt Tuyết, Tuyết có nói những lời không tốt thế nào với em em cũng chỉ cố phòng bị mà không phải là đáp trả. Vậy mà, tôi đã làm gì đây?” “Chị không cần kể lể nhiều như vậy làm gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi chị hai điều thôi” An gật đầu. “Chị lúc ấy trong lòng còn có người khác đúng không? Tìm tôi chính là muốn dời đi chú ý của mình” An muốn phủ nhận, thế nhưng nàng tự hỏi chính mình, nếu lúc đó thực sự trong lòng không vì những ám ảnh của Tuyết mang lại, nàng có đi làm chuyện đáng khinh vậy không. Tìm một người để đi lấp đầy khoảng trống trong lòng mình. Mà khoảng trống ấy là do bị người khác đào khoét mất đi. Nàng cuối cùng cam chịu, yên lặng gật đầu. Gật đầu, nàng mỉm cười, cười đến đau đớn, cười đến bi thương, ấy vậy mà từng có lần người này nói với nàng nàng không phải kiện đồ thay thế, nàng là duy nhất gì đó. Lúc này nghe ra thực cảm thấy nàng khi đó có bao nhiêu khờ dại. Lời lẽ đầu môi chót lưỡi như vậy cũng tin tưởng cho được. Nàng hấp hấp cánh mũi, khóc nhiều cũng mệt đến vậy. “Chị muốn tác hợp cho tôi và Khải nên mới chủ động chia tay?” dù tôi có níu kéo chị thế nào. Lần này thì An dễ dàng lắc đầu phủ nhận “Không đúng, đó chỉ là tạm thời, vì tôi sợ kéo em vào chuyện có liên quan đến Tuyết mới tạm thời dùng hạ sách như vậy. Hơn nữa, Khải là người tốt, tôi tin cậu ấy trong lúc tôi không bên cạnh, có thể giúp em giải quyết tốt phía của ba mẹ” “Và thì chị nghĩ khi đã xong việc chị cần làm thì chỉ cần chị vẫy tay một cái, tôi sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh chị đúng không. Suy tính của chị thật đáng sợ. Tôi hiện tại không chỉ hối hận từng quen biết chị, mà còn sợ hãi vì tiếp xúc với chị. Được rồi, giờ thì mở cửa xe đi” Nói về ý tứ thì lời của Phương mấy phần giống như những gì nàng nghĩ, hiển nhiên xong việc nàng sẽ đi tìm Phương về, thế nhưng lời lẽ chua ngoa của Phương làm An líu lưỡi, Phương không phải là gì mà nàng dùng cái vẫy tay nghe như chỉ dành cho sủng vật. Phương cố tình hạ thấp chính mình, hạ thấp giá trị tồn tại của bản thân, nàng còn không muốn để Phương rời khỏi xe. Chỉ là nàng khiến nàng hối hận vì quen biết, nàng khiến nàng sợ hãi vì tiếp xúc. Nàng có đáng khinh, có đáng sợ như thế? “Mở cửa” An chậm chạp khiến Phương lại cáu giận, mà bản thân nàng gần đây vô cùng dễ dàng cáu giận, nàng cố tình đập vào cửa xe, cương quyết muốn trở ra. “Em dừng tay, không biết đau hả?” An nhíu hai hàng lông mày, bấm mở khóa cửa cho Phương “Em…” lời chưa dứt Phương đã xông ra ngoài, sải bước đi trở về. Nàng trong xe cố kiềm giữ lại nước mắt thì lúc này nàng để mặc cho nước mắt muốn rơi ra bao nhiêu thì rơi. Khóc đến suyễn khí, khó thở. Đi được một lúc nàng bắt xe, chỉ là nàng không trở về nhà mà là đi đến công ty. “Là cô gái đó sao?” người phụ nữ ngồi trong xe hơi cách chỗ An dừng xe không xa, một màn Phương rời khỏi, bước chân xiêu vẹo vừa đi vừa khóc rơi vào mắt bà, bà quay sang người bên cạnh hỏi. Tuyết gật đầu “Là cô ấy” trong lòng có chút đề phòng “Mẹ không phải nói chuyện liên quan đến An là để con tự giải quyết sao. Mẹ hôm nay theo dõi An, lại hỏi thăm tới cô gái này là có ý gì?” Người phụ nữ từ chối cho ý kiến. “Mẹ” Tuyết nôn nóng “Mẹ có hành động thế nào, con chỉ hy vọng đừng động tới An” Người phụ nữ nhếch môi, còn chưa đến lượt Tuyết chỉ cho bà chuyện bà nên làm là gì, càng không đến lượt Tuyết đi cấm cản việc bà làm. “Được rồi, lái xe trở về đi” ……………. Phương choàng tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn vang lên từ điện thoại nội tuyến. Nàng dụi mắt nhìn quanh phòng, tối qua đến đây chỉnh lí lại bản vẽ một lượt thì tới hai giờ sáng, nàng ngủ lại phòng làm việc đến giờ. Tiếng chuông điện thoại như hối thúc nàng nghe máy, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn tám giờ, nàng vội vàng cầm lấy điện thoại trả lời, vừa nãy còn nghĩ sáng sớm mà ai gọi tới. “Con đến công ty rồi?” bên kia là giọng của Linh truyền sang. “Dạ” nàng đáp lời “Cô tìm con có việc?” “Con mới đến hay đến lúc nào?” Phương nhíu mi khi nghe thấy câu hỏi từ mẹ An, bà làm gì mà lại đi quan tâm nàng lúc nào đến công ty, hay là “An có chuyện gì sao cô? Con ở văn phòng từ tối” “Tối qua? Vẫn luôn ngồi trong phòng mà chưa ra ngoài?” Phương vô thức gật đầu, xong lại “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Con ở đó, cô có việc tìm con. Nhớ kỹ, ở yên trong phòng đi” Linh cúp điện thoại, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của My “Không sao đâu, em sẽ nói với con bé, chuyện này nhỏ thôi, chị đừng lo lắng” “Chị không chỉ lo lắng chuyện lúc này mà là lo lắng kẻ đằng sau đi gây chuyện.” My nhíu chặt mi tâm, trong lòng sốt ruột không gì bằng. Vừa sáng đi lại công ty My và Linh thấy mọi người thay vì đi vào trong làm việc, lại đứng gần cổng công ty xì xào gì đó. My nói tài xế dừng trước cổng để bản thân bước xuống trước xem chuyện gì, không nghĩ tới thứ My xem thấy lại khiến bản thân bất ngờ cùng lo lắng đến vậy. “Được rồi mà, chị ở đây nếu có văn kiện gì gấp chị thay em xử lý. Em đi đến chỗ con bé, phải biết đầu đuôi thế nào thì mới có manh mối mà tìm xem người đằng sau là ai.” Linh vội vàng đi ra ngoài, hướng đến phòng làm việc của Phương. Tối qua sau khi Phương xuống xe, An vẫn ngồi lại tại đó, trong đầu trống rỗng mà đôi mắt vô thần không có tiêu cự. Ngồi một đêm tới sáng, ngủ cũng không ngủ được, im lặng để mặc thời gian vô thanh vô thức trôi qua. Trời sáng, xung quanh bắt đầu có những tiếng ồn ào, nó đánh tỉnh hồn An dậy, An xoa xoa chua xót trong khóe mắt, ngay lúc đó nàng nhận được cuộc gọi. “Chị?” Hoa gọi cho An, An đưa tay day day trán, âm thanh khàn khàn nghe cuộc gọi từ Hoa. “Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi, em biết chưa?” giọng Hoa bên kia cuống quýt, nồng đậm lo lắng. “Chuyện lớn?” “Liên quan tới bé Phương, mấy tấm ảnh, sáng nay…” Hoa chưa nói hết câu, An đã đoán ra toàn bộ, nàng cúp điện thoại, lái xe thẳng đến công ty.
|
85. Phương cảm giác như mọi thứ xung quanh đang đảo lộn, quay cuồng. Lại là sự dối trá, lại là những mưu tính, lại là những lời lừa lọc ngon ngọt. Mà nàng ngây thơ không chút đề phòng để kết quả chính là hiện tại, mẹ An mang cho nàng một tin tức như sét đánh giáng xuống. Nàng như chết ngồi trên ghế, hai mắt hoảng thần không biết phải đi mở miệng nói gì với mẹ An, cũng không nghe được những gì mẹ An đang nói. Lúc này hẳn trong công ty có không ít những lời bàn tán xì xầm dính tới nàng, nàng run run người, không dám nghĩ tới chuyện nàng sẽ nghe thấy, nhìn thấy khi bước ra khỏi cánh cửa ngoài kia. Linh ngưng mắt nhìn đôi bờ vai đang run lên của Phương, bà thở dài, đưa tay giữ lấy đôi bờ vai kia để Phương nhìn thẳng mắt vào mình. “Con trước hết bình tĩnh nghe cô nói đi. Cô biết con đang rất bối rối cùng hoảng sợ, nhưng lúc này không phải lúc con chỉ im lặng mà không chịu nói cho cô biết toàn bộ sự việc. Nếu như không đủ bình tĩnh mà nói thì ít nhất cũng cho cô biết con đang nghi ngờ ai làm ra chuyện này, được không?” Nàng có thể nói sao, có thể nói những chuyện này đều liên quan tới con của Linh mới xảy ra sao, hay phải nói nàng đã ngu ngốc và xui xẻo quá mức mới gặp phải những chuyện không may này. Nàng lắc đầu không nói, nàng đi lại chỗ bàn làm việc của mình, tìm kiếm ra mấy cuộn bản vẽ, cẩn thận đếm kĩ lại rồi đem đưa trước mặt Linh “Đây là bản vẽ hoàn chỉnh, con đưa để cô xem lại rồi đóng dấu, nếu có chỉnh sửa gì đó nhờ cô tìm chị Hoa dùm con…” “Con…” Linh nhíu mi “Con bỏ nó xuống đi, cô nói gì con không hiểu sao, lúc này không phải tìm con vì công việc” “Trong ngày nay con sẽ tranh thủ làm cho xong những phần việc còn chưa hoàn thành…” “Dừng lại” Linh nghiêm giọng, bà thực không chịu được Phương như thế này “Việc gì quan trọng cần hoàn thành gấp thì con giao cho Hoa đi, cô cho con nghỉ, nhưng là nghỉ phép, còn muốn từ chức thì nhớ kĩ hợp đồng đã ký với cô, con còn chưa làm được bao lâu, phí bồi thường không nhỏ” vì dể Phương an tâm mà không cảm thấy bản thân bị bao dưỡng, trước khi Phương theo An sang Mỹ, Linh đã cùng Phương kí một bản hợp đồng lao động, trong đó có việc công ty bỏ tiền ra cho Phương học tập, bù lại Phương sẽ làm việc phục vụ cho công ty trong năm năm. Tuy nói là cả hai cùng ký vào, nhưng không ai trong hai người nghĩ tới sẽ dùng chính bản hợp đồng cứng nhắc đó ràng buộc mối quan hệ của Phương với công ty. Thế nhưng lúc này Linh phải nghiêm túc nhắc nhở Phương, mục đích duy nhất chính là giữ Phương lại cũng vì để Phương không vì nhất thời lại đánh mất chuyện quan trọng toàn cuộc. “Cô thấy con còn có thể ở lại công ty làm việc sau chuyện này sao?” Phương hỏi ngược, trong lòng nàng tràn đầy bất an, nói xong nàng tự lắc đầu “Con không thể, con không thể nào mà đạp lên những ánh mắt khinh miệt cùng tò mò mà sau lưng chính là những lời đàm tiếu của người ta để tiếp tục công việc được” “Có vẻ như con biết chính xác chuyện gì đã xảy ra và người gây ra chuyện là ai. Nếu vậy thì cô không phải mất thời gian tới việc tìm ra người đằng sau chuyện này, chỉ cần con nói cô biết là đủ, giải quyết thế nào con không cần bận tâm. Đây không riêng gì là việc của cá nhân con” Linh cầm lên trong tay cuộn giấy vừa nãy Phương đưa, bà đưa trước mặt Phương “Trong danh sách những nhà thiết kế tham gia vào hoàn thành thứ này, có tên con. Nghĩa là danh dự của con cũng sẽ gắn với danh dự của công ty. Cô không chỉ giúp con mà còn giúp chính mình. Đừng áy náy hay sợ phiền hà gì cô. Hiểu không? Cô tin vào mắt nhìn người của mình, cho nên con đừng dài dòng như vậy. Cô nói cho con nghỉ phép thì con cứ y theo mà nghỉ phép, đợi sau đó mọi chuyện lắng xuống, con cũng thoải mái hẳn thì con lại đi làm bình thường thôi. Những thứ liên quan tới tin đồn chính là như vậy, ngay lúc còn nóng hổi sẽ rộ lên, ai ai cũng bàn tán. Nhưng sau đó mỗi người đều có việc của chính mình, họ theo một cách tự nhiên nhất mà để cho tin đồn trôi đi khỏi những chuyện bận tâm của họ.” Linh nhìn Phương như nhìn ra chuyện của mình nhiều năm trước, dường như cách uy hiếp người bằng ảnh nóng chưa bao giờ lỗi thời. Chỉ là Phương đối mặt có lẽ xa xa so với chuyện của bà không bằng. Đả kích khi đó mà bà chịu là đến từ người thân. Bà khi ấy có bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu khổ sở. Vậy nhưng thời gian chính là một thứ nguyên liệu thần kì, bào mòn đi những thứ rõ ràng từng là vết nhọn cản đường khiến người ta tưởng chừng không bước qua mà đi về phía trước được. Chuyện của bà có thể qua đi, thì chuyện này của Phương, cũng liền tương tự. Nhìn Phương cụp mi, bà biết cô gái này dao động, tay nắm lấy tay Phương. “Con nói đi, những gì mà con biết, nói hết cô nghe, ngoan, con gái” bà đưa tay vuốt lấy sợi tóc rối xõa ra trên gương mặt nàng. Phương có xúc động đến rơi lệ, nàng không nghĩ khi gặp chuyện, tinh thần khủng hoảng thì người nàng có thể nói hết lòng mình lại là Linh. Xét cho cùng thì Linh với nàng hoàn toàn xa lạ, Linh không phải người thân cũng không phải người yêu của nàng, bà chỉ là một trưởng bối mà nàng tôn trọng. Nàng lấy tay còn lại của mình lên quẹt đi giọt nước mắt sắp rơi ra, chậm rãi kể cho Linh nghe phần trọng điểm của hôm trước gặp Tuyết ở nhà bà. Linh không thể hiện ra biểu cảm gì, chỉ là nghe xong thì nói với nàng. “Được rồi, con gái, bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cô thôi. Để cô gọi Hoa vào đây cho con giao việc lại, sau đó thì thu dọn đồ cá nhân rồi đi nghỉ phép đi. Chúng ta còn có thứ gọi là điện thoại cùng email đúng không. Con nếu muốn đi đâu đó nghỉ ngơi thì cứ việc đi. Khi nào công ty có chuyện phải liên lạc với con thì con trả lời qua đó là được” Nói là làm, Linh gọi cho Hoa vào, Hoa nhanh chóng gõ cửa phòng làm việc rồi bước vào. Phương nhìn đến Hoa, nghĩ Hoa cũng đã nhìn thấy mấy tấm ảnh nên nét mặt thoáng ngại ngùng, chỉ là Hoa cho nàng một ánh nhìn đầy quan tâm mà không phải là tò mò hay xem thường, nàng vì vậy mới có thể bình tĩnh một chút để trao đổi với Hoa. Ngay lúc công việc bàn giao xong xuôi, cánh cửa đột nhiên sực mở, người đến là An, hai mắt nàng in hằn tơ máu không rõ vì thiếu ngủ hay vì tức giận. Ba người trong phòng nâng mắt nhìn An, mà những người ngoài phòng có kẻ tụm năm tụm ba hiếu kì nhìn vào như tìm kiếm Phương trong đó. “Đóng cửa lại” Linh lên tiếng ra lệnh An mới choàng tỉnh nhớ ra. Nàng bước chân vào trong rồi đóng lại cánh cửa. Phương kéo kéo khóe môi, nói với Hoa mọi chuyện nhờ cậy chị, sau đó tự mình thu thập vài món đồ cá nhân, cho vào túi xách rồi nhìn cũng không nhìn An, một bộ muốn trở về ngay lập tức nếu như Linh không kéo nàng lại. “Con đợi lát nữa đi, Hoa sẽ kêu mọi người trong phòng thiết kế vào họp triển khai công việc sắp tới, khi đó hẳn ra ngoài.” Linh nhíu mi nhìn sang An, cũng không biết gần đây con gái muốn gây chuyện gì. Cho đi điều trị bệnh lại không chịu trị cho đến cùng, đột nhiên trở về, sau đó hành tung trở nên thất thường. Linh tin tưởng con gái đã lớn nên mới không đi quản quá chặt, chỉ là tình trạng như thế này bà không thể nói mình hài lòng. “Ở đây với con bé, lát nữa sau khi đưa con bé trở về thì ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về hỏi chuyện” Cuối cùng trước khi Linh ra ngoài, bỏ lại cho Phương một câu “Chuyện cô nói con cứ như vậy mà làm, đừng ngu ngốc mà từ bỏ, biết chưa” Phòng làm việc của Phương không lớn, hiện tại còn lại hai người các nàng trong đó mà không ai nói với ai câu gì. Không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt. Một người im lặng là vì không muốn cùng người kia có bất kì liên quan gì, kể cả một cuộc nói chuyện. Còn một người im lặng chính bởi bản thân quá xấu hổ, quá ngượng ngùng, không biết cách mà mở lời. Từng dõng dạc nói bản thân không để Phương chịu bất kì thương tổn gì, thế nhưng lại… chung quy là vẫn do sự yếu mềm của bản thân hại Phương gặp chuyện như hôm nay. Phương cầm túi xách đứng dậy, bản thân nàng không nhịn được thêm giây phút nào ở trong căn phòng này nữa. An đến, một lời cũng không nói được với nàng, im lặng thừa nhận hết thảy những dối trá đó. Bản thân nàng thà nhận ánh nhìn không tốt từ mọi người, hơn là dày vò mình trong thất vọng và đau lòng kia. “Em đừng đi” An ngăn cản “Em đợi một lúc nữa đi, chị sẽ đưa em về” Phương rút tay về, nàng lùi về sau hai bước, không muốn để An thân cận với mình, cố tình muốn cách xa người kia. Nàng mím chặt môi, mi mắt cũng nhăn lại. Đôi mắt không nhẫn nại nhìn An. An trông thấy nàng tránh mình, trong lòng bỗng nhiên thất lạc, Phương sẽ lại thêm phần không tin nàng, khoảng cách của nàng và Phương sẽ không chỉ là hai bước chân kia. Nàng phải làm thế nào để giữ Phương lại đây, ngoài kia, lúc mà nàng vào tìm Phương, nàng đã loáng thoáng nghe người ta nói với nhau về mấy tấm ảnh. Nàng không muốn để Phương cũng nghe thấy những lời đó. “Em đừng bướng bỉnh được không” nàng đi lại phía cửa, dùng chính người mình chặn lấy chỗ cửa không để Phương ra. Phương bất lực ngồi lại. Không khí vẫn như trước, chỉ là yên lặng. Đợi thêm một lúc, Phương mới mở lời “Đã đi được chưa?” An hé mở cửa, mọi người thực sự đã đi họp, còn lại vài người đang chú tâm đi làm việc mình. “Được rồi, chúng ta về thôi” An không nhìn đến biểu cảm trên gương mặt của Phương, Phương là đang giễu cợt chính mình, nàng muốn rời khỏi công ty lại chỉ có thể chờ lúc mọi người đi hết mới dám bước ra. Ra đến xe, Phương mở cửa sau ngồi vào, nàng mệt mỏi phải bên cạnh An, không vì Linh đã giao phó, nàng thật sự không một chút muốn ngồi cạnh An. Nàng lên tiếng “Dừng ở trụ đèn gần đây được rồi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” An nhìn Phương qua kính chiếu hậu, môi giật giật mấp máy, muốn khuyên nhưng không thể khuyên. Nàng y lời Phương, cho xe dừng lại cách trụ đèn vài mét, gần đó là một lối đi bộ được bày mấy chiếc ghế đá. Lãng đãng thoáng người. Phương dọc theo lối đi đó rồi ngồi xuống ghế đá. Nàng cúi mặt khóc rấm rức, cũng không biết An từ xa nhìn nàng. An chỉ là đi tìm nơi để đậu xe. An vốn dĩ chầm chậm sau lưng Phương, chỉ là nàng muốn ở sau nhìn theo bước chân của Phương, thế nhưng khi Phương ngồi xuống ghế đá rồi cúi đầu ôm mặt nức nở, nàng thấy trong lòng mình khó chịu vô cùng. Cước bộ đi nhanh hơn để đến bên cạnh Phương. Nàng ngồi xuống bên cạnh, kéo Phương đến ôm vào lòng. Nàng một bộ không nói khi cạnh Phương vì nàng sợ Phương lại như hôm qua, bịt tay không muốn nghe giọng nàng, chối bỏ sợ nghe thấy lời nàng. Nàng im lặng, tiếng Phương nức nở càng nhiều, lòng nàng càng hệt như ai đâm vào càng nhiều. Nàng biết Phương không dám về nhà, ở nhà đang có ba mẹ Phương ở đó, Phương sẽ không để họ lo lắng. Mà chuyện như vậy, một cô gái có cường ngạnh chống đỡ thế nào trước mặt người khác thì đối diện với chính mình tuyệt nhiên không thể tiếp tục chống đỡ. Cảm giác Phương chỉ còn tiếng nấc, nàng đẩy Phương ra, tay lau đi nước mắt trên mặt. “Ổn hơn chút nào chưa?” Phương muốn lắc đầu, muốn kháng cự, muốn đẩy ra An, nhưng An không cho nàng cơ hội. An giữ chặt tay nàng, “Đừng đẩy chị ra, em có cố đẩy thì chị cũng không buông. Chị không để em một mình hiểu không. Chị cũng sẽ để cô ấy trả giá” “Không cần, tôi không muốn có liên quan gì tới chị ấy nữa, chuyện đã xảy ra, chị có làm gì cũng không thay đổi được chuyện đã rồi. Để mọi thứ qua đi. Chị cảm thấy khó xử còn gì, cho nên, quên đi.” An thấy cánh mũi chua xót, Phương không muốn nàng nhắc, nàng sẽ không nhắc. Nhưng nàng không thể bỏ qua. “Mình trở về nhà đi. Em không muốn về nhà mình thì về nhà chị đi, được không?” Phương liếc mắt, trong lòng không rõ tư vị gì, tùy ý cho An kéo mình lần nữa lên xe. Thế nhưng chỉ bước đi được vài bước, hai người các nàng bị chặn lại bởi bốn gã đàn ông. An nhíu mi nhìn họ, theo bản năng, nàng hộ Phương ở phía sau. “Phiền các anh tránh đường cho” Một trong số bốn người hất đầu ra hiệu cho ba người còn lại, một người vòng ra sau An giật tay giữ lấy Phương, cùng lúc An cũng bị hai gã khác khống chế. Hai người các nàng cố gắng giãy dụa, chống cự, thế nhưng đáng tiếc, hai người các nàng không phải đối thủ của bốn người kia. Xung quanh vốn không có nhiều người đi đến, mà lại đúng vào giờ làm việc liền không có ai ở đây, không ai giúp được hai người các nàng, tiếng kêu cứu bị hòa vào tiếng gió rồi tan đi. Tận khi cả hai có bị mang lên xe, cũng không ai phát hiện được. Lối đi trở nên vắng lặng như chưa từng có người đặt chân đến và chưa từng có chuyện gì xảy ra. Người phụ nữ trung niên ngồi chéo chân, trong tay cầm bình rượu đỏ. Bà nâng lên rót vào trong ly, thứ chất lỏng màu đỏ quỷ dị kia theo tác động của bà mà chảy từ bình dọc xuống ly. Có vài giọt như muốn được giải thoát, cố ý văng lên, đáng tiếc lực đạo nó quá yếu, cuối cùng đành chìm lại trong ly. Bà nâng lên ly rượu, nhấp xuống một chút rồi cầm lấy trên tay. Tiếng gõ cửa lúc này vừa đúng với dự tính của bà. “Bà chủ, mọi chuyện đã hoàn tất” một gã đàn ông mặc vest đen đứng một bên, khẽ cúi người nói với người phụ nữ trung niên. “Mọi chuyện đã sắp xếp theo y như tôi nói? Không sơ sót gì chứ?” Bà nghiêng nghiêng ly, chất lỏng trong đó sóng sánh theo từng cái nghiêng ly nghiền ngẫm của bà. Gã đàn ông gật đầu “Đã y theo chủ ý của bà” Bà nhướng mi “Có tiết lộ gì để Tuyết nó biết không?” “Thưa không” Bà gật gù, “Tốt lắm, giờ chưa phải lúc để cho Tuyết biết. Được rồi, kêu vài người theo tôi, tôi muốn đi gặp cố nhân” Hai mươi tám năm rồi, bà đã im lặng chờ đợi hai mươi tám năm. Ôm lấy một mối hận thù suốt ngần ấy năm, đến lúc bà trả lại cho người gây ra nó. Vì chờ đợi ngày này, bà nhẫn nhịn sống chung với người cưỡng bức chính mình hơn hai mươi năm. Bày ra một kế hoạch chu đáo, hoàn hảo để từng bước đòi lại những gì bà phải chịu. Trước tiên chính là giành lấy gia sản kẻ cưỡng bức bà cũng chính là chồng bà rồi đẩy ông ta vào tù, sau đó trả mối hận với người gián tiếp khiến bà bị cưỡng bức, cũng chính là người cướp mất đi tình yêu thật sự của bà. “Nguyễn Thanh Linh, Nguyễn Thanh Linh, nợ nần của chúng ta đến lúc đòi lại rồi.”
|
86. “Xin lỗi, bà không được đi vào, mời bà ngồi ở…” thư kí của Linh vừa chạy theo người phụ nữ trung niên, vừa đưa tay ngăn cản người này. Nhưng lời của cô sớm bị chặn nghẹn lại bởi mấy tên vệ sĩ đi theo người phụ nữ kia. Linh ngồi trong phòng, nghe bên ngoài ồn ào còn định bước trở ra xem là chuyện gì thì không đợi bà mất thời gian đứng dậy, người ngoài cửa đã đi vào. Thư kí mang theo gương mặt áy náy lo sợ nhìn Linh, Linh nâng mắt nhìn lại, nhưng ánh nhìn rơi vào người phụ nữ trung niên đứng phía sau thư kí của mình. Mất vài giây định thần Linh mới lên tiếng nói với thư kí “Cô đi ra ngoài trước đi, nhớ kĩ đóng cửa lại, không có tôi cho phép thì không ai được phép vào phòng, có việc gấp thì tìm trưởng phòng tài vụ là được” Đợi thư kí đi khỏi, bản thân Linh cũng rời khỏi ghế ngồi, bước lại chỗ sô pha “Có cần tôi mời vào không? Tôi nghĩ là không đâu, chị đến cũng đã đến, xông vào cũng đã xông vào. Không nhất thiết cần một lời mời đâu nhỉ” Linh mang dáng chủ nhà, rót sẵn hai tách trà, một cho mình, một đẩy về phía đối diện. Người phụ nữ phất tay với những vệ sĩ theo mình “Ra phía ngoài đợi tôi”, sau đó bà yên vị ngồi xuống trước mặt Linh. “Có vẻ như sự xuất hiện của tôi không khiến cô ngạc nhiên” Linh kéo kéo khóe môi, bà dĩ nhiên là ngạc nhiên nhưng không phải lúc này, mà là lúc Peter nói cho bà biết anh Lâm của bà nghi ngờ đằng sau chuyện rắc rối của công ty là do một cố nhân gây ra. Hiện tại người này đến, nghi ngờ kia xác thực không sai. Tâm lý bà mấy phần thoải mái là đằng khác. “Tôi chỉ ngạc nhiên là một người ngông cuồng, ngạo mạn của trước đây, sau lại biến thành kẻ lấp lấp ló ló chỉ dám giấu mặt ở đằng sau một đứa nhỏ bậc con cháu mình” Bị trực tiếp châm chọc nói móc nhưng người phụ nữ kia ngược lại không những không khó chịu hay nóng giận mà còn cười sảng khoái “Là người thì tự nhiên phải thay đổi, thế nhưng bản chất tôi vẫn luôn là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình” chỉ có đổi phương cách làm việc mà thôi. Nhiều năm như vậy, bà cũng học được thu liễm, học được thành thục, cũng học được gian xảo. Bà đưa tách trà lên gần mũi, khẽ ngửi lấy mùi hương, sau đó mới uống xuống một ngụm, hương vị thanh thanh, không quá đắng chát, so với ly rượu đỏ của mình vừa rồi, thực là khác nhau một trời một vực. Bà vung khóe môi “Đậm đà nhưng vẫn thanh thuần, không chát không đắng, còn có hậu ngọt, trà ngon” “Không nghĩ chị cũng biết phẩm trà” bản thân Linh cũng nâng tách trà lên nhấp một chút “Chỉ là hẳn chị không phải đến đây cùng tôi uống tách trà rồi thôi đúng không. Có việc gì mời chị nói thẳng” “Nhiều năm như vậy không gặp mặt, lại là quen biết cũ, tìm gặp để ôn chút chuyện năm xưa” người phụ nữ nhàn nhạt trả lời, thái độ không khác gì thật sự là đang tìm bạn cũ để mà trò chuyện. “Tôi tự hỏi là chúng ta trước đây có tình cảm gì sâu sắc tới mức sau hai mươi mấy năm chị vẫn nhớ đến tôi rồi tìm tôi ngồi nói chuyện. Tôi chỉ nhớ chúng ta chỉ chạm mặt được vài lần, ngoài ra không có quan hệ, ràng buộc gì. Chị hiện tại nói tìm tôi để ôn chuyện cũ, tôi phân vân không biết chuyện cũ cần phải ôn là gì đây.” Giao tình không sâu lại cố tình tìm nhau gây chuyện, trong lòng Linh khó chịu dù ngoài mặt cố giữ bình thản để đối diện với vị cố nhân này “Thực ra thì tôi vẫn thích một cô gái tên Nancy dám yêu dám hận, chuyện gì cũng không cần vòng vo của ngày trước hơn. Dù tôi không tiếp xúc với cô gái đó nhiều nhưng qua lời người khác, trong lòng tôi không khỏi có vài phần nể trọng” “Người khác? Là Trang sao?” người kia có từng nhắc đến bà trước người này sao, biểu tình Nancy thoáng chốc bị dao động nhưng nhanh chóng thu hồi, lấy lại vẻ đạm nhiên của mình “Được, vì một lời nể trọng này của cô dành cho tôi, cho dù thật giả trong đó là bao nhiêu phần cũng không quan trọng, tôi sẽ thẳng thắn nói với cô. Tìm cô vì tôi muốn chơi một trò chơi, có hứng thú sao?” Linh nhíu mi, ngay lúc này điện thoại trong túi vang lên, lấy ra thì thấy cuộc gọi đến từ My, có lẽ My đã hay được tin nên lúc này gọi đến cho bản thân. Linh thoáng chút chần chừ, sau đó hướng phía Nancy “Không ngại tôi nghe điện thoại một chút chứ?” Nancy nhẹ cười “Tự nhiên” “Em nghe… Không sao, chị đừng lo lắng… Không sao, không cần đâu… Được rồi, em biết rồi.” Linh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với My. Vừa quay nhìn đã bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Nancy. “Mấy năm này cô hạnh phúc chứ?” Nancy hỏi mà trong lòng nồng đậm ganh tỵ. Linh ngạc nhiên, Nancy hẳn không phải thực sự muốn hỏi thăm quan tâm bà đi “Chị có ý gì?” “Ý gì? Ý tôi chính là như vậy, hỏi cô sống có hạnh phúc không, có vui vẻ không, có hài lòng không? Tôi thực tình rất tò mò…” Nancy cố tình kéo dài, bà theo thói quen cầm ly rượu đỏ của mình mà cầm lấy tách trà, nghiêng nghiêng cho nước trà trong tách dao động, sóng sánh “Tò mò…một người gian díu với vợ của anh mình, phụ tình một cô gái lương thiện, à, còn sẵn sàng vì chuyện tình cảm nghịch luân của mình mà từ mặt ba ruột, người đó, rốt cuộc cuộc sống có yên ổn, có thanh thản được không?” Nét mặt Linh thoáng chốc tối lại, bà biết Nancy tìm bà nhất định là sẽ xảy ra một màn tranh đấu, thế nhưng Nancy độc mồm thật xa xa với suy nghĩ của bà. Tuy nhiên, bà cũng không phải một cô gái bốc đồng của ngày cũ, trong lòng có giận cũng biết cách đè nén lại, có thể thua người nhưng không được thua trận. “Chuyện tôi hạnh phúc hay không có liên quan gì đến chị sao? Chỉ là nếu chị thực sự muốn biết tôi cũng không quá nhỏ mọn mà không nói. Tôi rất hài lòng với những gì đang có. Thời gian qua tôi cũng sống rất hạnh phúc. Muốn biết nguyên nhân sao? Tôi chính là trân trọng những gì là của mình, bỏ qua những kẻ râu ria không đáng quan tâm, và hơn hết là…” Linh vẽ một đường cong nụ cười “…không bao giờ ao ước những thứ không thuộc về mình” Nancy dằn tách trà xuống bàn, nước trà trong đó toàn bộ văng ra ngoài, mà tách cũng sớm bị vỡ ra, tạo nên tiếng răng rắc. Gân xanh trên trán bà như in hằn lên, bà thật sự vô cùng tức giận. Linh làm ra những chuyện đáng bị lên án như thế, giờ lại một bộ vô cùng thong dong, thư thả, kể cho bà nghe cuộc sống hạnh phúc của chính mình. Còn bà, vất vả lắm mới biết rung động với một người, dụng tâm cố tình đi theo đuổi người đó. Đổi lại người đó vẫn luôn không dung chứa được bà trong lòng. Tâm người đó chưa một người khác, cho dù người đó biết bản thân yêu phải người không nên yêu cũng đi đem hết tình cảm cho người không nên yêu đó mà không dành lại một chút cho bà. Còn nhớ buổi tối định mệnh kia, bà hẹn người đó ra ngoài, bà chỉ là muốn tìm người đó uống một ly rượu tạm biệt. Tạm biệt thứ tình cảm khiến bà tâm đau không nói thành lời. Thế nhưng người đó vừa đến không lâu, nhận được một cuộc gọi của người không nên yêu kia thì liền bỏ mặc bà trong quán bar… Chuyện sau đó, chuyện sau đó bà hoàn toàn không muốn nhớ đến. Nhưng điều đáng giận nhất là người đó đến cuối cùng vì người kia mà thương tâm, khổ sở. Bà yêu thương người đó như vậy, có lý nào người kia lại nhẫn tâm… Thế nên, bà quy kết hết thảy những nỗi khổ bà nhận chính bởi người trước mặt bà mà ra. Bởi người phụ tình cô gái bà yêu không ai khác, chính là Linh. Bà hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Bản thân tựa lưng vào ghế, cúi mắt đưa tay vào túi xách lấy ra khăn giấy, lau đi vết trà nóng trên tay mình. Có vài chỗ lộ ra dấu ửng đỏ. Lau tay xong, bà hướng mắt nhìn “Cô đừng ở đó mà đắc ý, cũng không nên dạy đời người khác phải nên thế nào để hạnh phúc. Thứ hạnh phúc xây bằng đau khổ của người khác thì tôi không cần” chuyện bà làm chính là gây đau khổ cho người khác, nhưng nó cũng không khiến bà hạnh phúc hơn. Bà chỉ là kiểu người muốn kéo mọi người chịu lấy nỗi đau và dày vò chung với mình. “Được rồi, tôi không hơi đâu mà dạy dỗ, lên lớp chị. Nói đi, chị muốn chơi gì? Và tại sao tôi phải nghe theo lời chị?” Linh đau đầu, dụng ý mà Nancy rốt cuộc là gì đây. Bà nhớ mình thật sự không đắc tội đến mức để một cố nhân như Nancy hết lần này đến lần khác quấy phá bà. Nancy giơ một ngón tay mình lên, đôi mắt lóe ra tia giảo hoạt. Bà rất hưng phấn, cuộc sống giàu sang bà sống đủ rồi, cũng nhàm chán rồi, hiện tại thứ khiến bà vui vẻ là tìm kẻ làm bà khổ sở mà trả lại oán hận. Linh nhíu mi, ẩn ý của Nancy quá khó hiểu. “Tôi muốn chơi một trò chơi dùng một đổi một với cô. Mà một với một đó, thứ nào cũng quan trọng với cô cả” Nancy bật cười, nụ cười vô cùng sảng khoái. “Một với một?” Linh hỏi ngược, trong lòng bắt đầu nảy lên sự bất an. “Không vội, không vội” Nancy phất tay “Tôi muốn công ty của cô đang quản lý. Đó chính là một thứ, thứ còn lại…” Nancy thích thú khi nhìn đến nét mặt bắt đầu lo lắng của Linh “Thứ còn lại, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô xem đó là gì. Tôi nghĩ khi nhìn thấy nó, cô sẽ đồng ý bằng bất cứ giá nào mà đổi lấy.” Linh nửa không hiểu, nửa lại lo lắng, thứ đang trong tay Nancy sẽ là gì để bà ta tự tin đến vậy. Công ty là công sức, là tâm huyết một đời bà cùng My đổ vào, muốn từ bỏ là từ bỏ được sao. Không thể. Đây không đơn giản là một gói bảo hiểm cho cuộc sống sau này của gia đình bà, còn là một nơi bà đặt cả tình cảm mình vào mà gây dựng. Nó vô cùng ý nghĩa với bà. Cũng vô cùng ý nghĩa với người bạn đời của bà. Tuyệt nhiên không thể tùy tiện giao ra. “Chuẩn bị đi, tôi ở ngoài xe đợi cô. Yên tâm, chuyện tôi đi tới đây vốn dĩ rất công khai, mà cô sau đó rời khỏi cùng tôi cũng sẽ có nhiều người thấy, tôi không dại dột mà làm hại cô để rồi chuốc họa vào mình” “Nếu tôi không đi?” “Thì cô cả đời này phải hối hận, mà người cô yêu thương cũng đau khổ suốt những ngày còn lại” Linh đanh mắt hạ quyết tâm, cho dù thứ mà Nancy nói là gì thì chuyến đi lần này bà vẫn phải đi. …… “Phương… Phương” thuốc mê mất tác dụng, bản thân An tỉnh dậy trước, thấy Phương vẫn còn đang mê man bên cạnh, nàng một bên cố lay lay Phương dậy, một bên nhìn xung quanh nơi này. Là một gian phòng tương đối sạch sẽ, bày trí đơn giản nhưng không giống như là phòng bị bỏ hoang không người ở. An căng thẳng, không biết là ai mang nàng và Phương đến đây. Là Tuyết sao? Nàng lắc đầu, trước vẫn nên đánh tỉnh Phương dậy. An đưa tay vỗ vỗ lấy gương mặt Phương, không lâu sau Phương hé mắt. Nàng nhăn nhăn mặt lại, ánh sáng chói từ ánh đèn làm nàng phải chớp mắt vài lần mới làm quen được. Trông thấy nét mặt lo lắng dần giãn ra của An, nàng nhớ lại chuyện trước khi nàng bị hôn mê. “Chúng ta đang ở đâu?” theo bản năng, câu đầu tiên ở một nơi xa lạ chính là như vậy, dù nàng mấy phần đinh ninh An cũng tương tự như nàng là không biết. “Hẳn là bị bắt cóc đi, nhưng đãi ngộ không tồi” An cố tỏ ra lạc quan, nhưng nét mặt vẫn mang theo lo lắng. “Trông chị có vẻ thích thú hơn là lo lắng” Phương mỉa mai khi nghe lời của An, nàng ngồi dậy đi nhìn quanh căn phòng, trong phòng có một giường, một bàn với hai ghế, còn có một toilet bên cạnh. Nàng vào trong xem xét, toilet thực sạch sẽ. An nói không sai, đãi ngộ không tồi mà. Nàng trở ngược ra ngồi lại trên giường “Chị nghĩ là ai không?” “Ngoài Tuyết thì chị không nghĩ ra là ai làm. Chỉ là Tuyết tốn công như thế không biết mục đích là gì” An trầm ngâm, thực là Tuyết thì khiến nàng hoàn toàn thất vọng rồi. Nàng thở dài. Tiếng thở dài kia rơi vào tai Phương khiến Phương giễu cợt “Đau lòng sao?” An liếc mắt nhìn biểu tình của Phương, nàng buồn cười “Em ghen sao?” “Lúc này còn có tâm trạng đùa. Chị thực nghĩ cô người yêu của chị đứng đằng sau chuyện này và chị sẽ an toàn sau hết thảy à?” “Không hề, chị không chút an tâm nào hết. Nhưng là, nghĩ đến tình huống tệ nhất thì cùng lắm chết thôi đúng không. Hơn nữa, còn là cùng với em đi đến bước cuối cùng này” An cười “Vậy đủ rồi” “Chị muốn chết thì tự mình đi chết đi, tôi không có nhu cầu đó” Phương đanh mắt, nàng thực không biết có phải hai người các nàng đang bị người ta bắt đi không. Thái độ của An vô cùng hưởng thụ, còn nằm nhở nhơ trên giường, một bộ không lo không nghĩ. “Tìm cách trở ra đi” “Theo lý thuyết mà nói…” An còn chưa kịp nói xong lời. Nàng và Phương cùng lúc nhìn ra phía cánh cửa đang mở, bước vào là ba gã đàn ông mặc vest đen, che mặt bước vào, một trong ba người cầm theo camera đi lại phía bàn rồi đặt thêm một cái ghế nữa, hắn bước lên thay thế cái camera hiện có. Hai người còn lại nhìn chằm chằm các nàng. An lúc này mới nhìn ra trong phòng có lắp đặt camera theo dõi, nàng nhíu mi cất giọng “Các anh là ai? Ai sai các anh đi bắt chúng tôi?” Gã kia đặt xong thì bước xuống, hướng hai người còn lại gật đầu rồi ba người trở ra. Trong lòng nghi hoặc của An càng lúc càng dâng lên. Lát sau lại có ba gã trở vào, duy một gã thì không che mặt. An nhìn thấy vết sẹo từ khóe mắt của hắn đến vành tai, nàng có chút run rẩy. Chính những người này là đám người chặn đánh cướp nàng cùng đồng nghiệp. Nàng cảm giác chân nàng nhức nhói. Hít thở bắt đầu không thông. “Xin chào hai cô gái” gã đàn ông mặt sẹo cười khẩy “Hai em cũng không quá lo sợ nhỉ, bị bắt còn có vẻ mặt thong dong như thế” An hít sâu, nàng phải giữ bình tĩnh, nàng theo bản năng giữ Phương phía sau lưng mình, bản thân trầm giọng hỏi gã kia “Là ai sai anh bắt chúng tôi? Các người rốt cuộc có ý đồ gì?” “Chúng ta cũng từng gặp mặt một lần, An, em không nhớ tôi sao?” gã kia không trả lời An mà hỏi ngược. Hắn chung quy cũng chỉ làm theo lời dặn dò trước, không phải cố ý ở đây dài dòng với hai cô gái tay không tấc sắt, yếu mềm như vậy. Phương đưa mắt nhìn An, muốn hỏi An có quen với người này sao. Thế nhưng khi nàng trông thấy gương mặt tái nhợt của An, bàn tay nắm tay nàng cũng trở nên lạnh ngắt, trong lòng liền biết câu trả lời. Chỉ là An cùng với gã này quen biết như thế nào. “Nghĩa là lần trước không phải ngẫu nhiên đánh cướp. Nói đi, là ai?” An gằn từng tiếng dù trong lòng thực sự lo sợ. Là đám người này làm thì người đằng sau không là Tuyết đi… “Xem ra em còn nhớ tôi làm tôi đây rất vui vẻ nha. Không cần phải vội vàng gấp gáp như vậy, chúng ta còn nhiều thời gian.” Gã ra hiệu cho hai tên đi theo bước lại giữ Phương, bản thân thì đối diện với An, môi khẽ nhếch “Chúng ta bắt đầu trò chơi đi”
|