Truyện Kể Trong Câu Chuyện
|
|
Thể loại: Hiện đại, bách hợp. _đã FULL Số chương: 20 chương chính + 01 ngoại truyện
Thấy hay đăng lại cho mọi người cùng đọc :)
_Phần một: Yêu mình,được không? *Chương 1 Ngoài trời, mưa đang rơi, Ninh Hải ngồi đọc sách trên chiếc ghế tròn bên vách kính cửa sổ. Sau lưng cậu ấy là tấm rèm cửa màu xanh lục với hoa văn viền kim mang đậm phong cách Ba Tư, ánh đèn màu vàng hắt xuống từ trên tường, bỗng chốc khiến tôi mơ màng. Đột nhiên, muốn ghi lại giây phút này, thế nên, tôi tắt QQ, mở word lên, gõ vào một dòng chữ: Truyện kể trong câu chuyện…. Câu chuyện có lẽ phải bắt đầu từ thời trung học phổ thông xa xôi kia, nhưng khoảng thời gian ấy chẳng có gì đáng để viết cả, bởi vì không có chuyện gì xảy ra vào lúc ấy. Tôi và Ninh Hải mặc dù học cùng trường cùng khóa, nhưng chúng tôi không cùng lớp. Tôi ở lớp A9 khoa xã hội, còn Ninh Hải ở A8 khoa tự nhiên. Hai lớp cách nhau một vách tường, nhưng lại như dầu với lửa. Nguyên nhân xuất phát từ một cuộc thi bóng rổ, hai lớp đã gây thù từ đấy. Tôi với thân phận cây cãi chủ lực đã chỉ vào mặt tất cả các bạn nữ A8, nước miếng tung tóe mà nhảy dựng lên mắng không chừa một ai, tình cảnh ấy tin rằng chẳng khác gì những bà chằn chợ búa. Lúc ấy tôi chẳng hề chú ý thấy Ninh Hải ở đâu, bởi vì chúng tôi vốn căn bản không quen biết nhau. Sau này theo như Hải hồi ức lại, hôm đó cậu ấy bị tôi làm cho giật mình, cậu ấy không hiểu vì sao một nữ sinh lại có thể dữ tợn đến như vậy. Vì vậy câu chuyện nên được kể từ thời đại học. Mặc dù điểm thi của tôi chẳng đâu vào đâu, nhưng may thay thành tích hai môn Văn – Sử khá cao, cộng thêm điểm thể thao, tôi thuận lợi đậu vào một trường đại học khá có tiếng của miền Bắc. Mới khai giảng chẳng quen biết ai, tôi đã ngơ ngơ ngáo ngáo mà bị một sư tỷ kéo đến tham gia buổi họp đồng hương. Vừa vào cửa tôi đã trông thấy Ninh Hải đang yên tĩnh ngồi đó, mỉm cười nhìn hai anh chàng ngồi nói liến thoắng trước mặt. Thật ra tôi biết Ninh Hải. Cùng học một trường ba năm, lại còn là lớp kế bên, nói sao cũng quen mặt. Huống chi bạn bè cùng khóa ít nhiều đều bàn tán về cậu ấy, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất chính là cậu ấy là con gái của Phó Thị trưởng của tỉnh thành nọ. Lâu nay tôi không có hứng thú với những tin tức này, khổ thay tôi chơi thân với đứa bạn nhiều chuyện – “trứng Bắc Thảo”, vì vậy ít nhiều cũng nghe được một vài tin. Ra ngoài đi học lại gặp được bạn đồng hương, đáng lý nên vui vẻ chào nhau mới phải, nhưng tính tôi nhỏ nhen, tôi vẫn còn nhớ mối thù với lớp A8. Thế là cứ thừ người ra đó, do dự không biết có nên bước đến chào hỏi hay không. Chính trong lúc tư tưởng đang chiến đấu ác liệt thì Ninh Hải nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, hai anh chàng trước mặt có vẻ không có ý buông tha cậu ấy. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sư tỷ có gương mặt rất giống Phương Thanh Trác lùa qua đó. Sư tỷ rất có phong thái của đại tướng mà xua tay đuổi hai anh chàng đi, bấy giờ tôi và Ninh Hải mới chính thức nhìn nhau. “Đây là Ninh Hải bên khoa Tài chính. Ủa? Chị thấy lý lịch của hai em đều là Nhất Trung mà? Phải quen nhau chứ nhỉ?” “Ừm! Có! Nhưng không cùng một lớp, em quen bạn ấy, bạn ấy không quen em.” Tôi bị sư tỷ lùa đến nổi choáng váng, bèn cười trừ đáp lại. “Ai nói thế? Mình biết cậu, cậu là Lạc Dịch.” Ninh Hải nói xong thì đưa tay ra, “Rất vui được chính thức làm quen với cậu.” “Ha! Mình cũng rất vui.” Tôi không mấy quen với cách chào hỏi này, nhưng vẫn đã bắt lấy bàn tay trắng trẻo ấy. Tay của Ninh Hải rất mềm, nhưng hơi lạnh. Giữa tiết trời lập thu tra tấn thế này mà bàn tay lại không có lấy giọt mồ hôi nào. Chẳng bù với tôi, quanh năm suốt tháng tay chân đều đổ mồ hôi. Đặc biệt là lúc thi, người ta thì chảy mồ hôi đầu, tôi thì lòng bàn tay ướt mẹp, biết làm không biết làm cũng vậy. Thế nhưng, về sau căn bệnh này đã bị đánh bại bởi những cách chữa trị và món ăn dân gian mà Ninh Hải lùng tìm được, điều này khiến cậu ấy đắc ý suốt một thời gian dài. “Vậy thì tốt rồi, hai em trò chuyện nhé. Còn nhiều người vẫn chưa đến, chị nhớ Nhất Trung còn có một nam sinh nữa, để chị đi tìm.” Sư tỷ nói xong thì quay lưng đi, để lại tôi và Ninh Hải đứng đấy bốn mắt nhìn nhau. “Cậu tìm chiếc ghế ngồi đi, đừng đứng đó nữa.” “Ò. Được.” Tôi không quen trò chuyện với người lạ, vậy nên có hơi ngượng ngùng. Nhưng Ninh Hải lại rất tự nhiên, dần dần chúng tôi bắt đầu nói về những bạn học cũ, lớp của Hải và lớp của tôi, ai đã thi vào trường nào. Đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng Ninh Hải im bặt, ánh mắt sợ hãi nhìn lên đỉnh đầu tôi. Tôi cảm giác có một cái bóng che phủ xung quanh mình, không cần quay đầu lại tôi cũng biết người này là ai. Tên này đại danh Quách Phong Dương, tên hệt như người, y đúc một ngọn núi sừng sững. Cao hơn 1m90, thể trọng vượt 115kg. Nước da đen bóng, mặt đầy râu. Không cười thì như phù thủy hạ trần, cười lên thì như phán quan trùng sinh. Ngoài đôi mắt sáng và có thần ấy tô điểm cho gương mặt ra, tạo hình của người này thật sự chưa bao giờ không dọa chết người. Nửa đêm bắt gặp sẽ rất có nguy cơ ngất xỉu, từng có vài nữ sinh cấp dưới hoảng sợ đến khóc hu hu gọi ba gọi mẹ. Trong ba năm phổ thông, tên này tuy mang danh học sinh trường chúng tôi, nhưng thực chất lại tập huấn ở trường Thể dục thành phố, vì vậy học sinh trong trường đều không quen biết hắn. Tôi tuy không phải học viên thể dục thể thao, nhưng tôi cũng đến trường để tập luyện, vì vậy cũng gọi là thân với Quách Phong Dương, cũng hiểu rõ tính tình của tên này. Người này chỉ được vẻ ngoài hung tợn, kỳ thật rất dễ sai bảo. Dùng lời hắn tự nói thì là: chỉ là một con dê đội lốt sói. Biệt danh tôi đặt cho Quách Phong Dương là: nệm giường. Ai bảo hắn mang cái tên láy âm của nhãn hiệu nệm chứ. Lần này đến trường đăng ký nhập học chúng tôi đã đi cùng một chuyến xe, tôi không cần làm phiền ba mẹ đến tiễn mình mà ném hết đồ đạc to nhỏ cho Quách Phong Dương, vệ sĩ kiêm luôn người làm. Chậc chậc, vụ làm ăn này lời rồi.
|
Tôi cười nhìn Ninh Hải, nhanh chóng đứng dậy giới thiệu họ quen biết nhau. Tay của Ninh Hải do dự hai ba lần cũng không dám bắt tay với Quách Phong Dương. Chỉ khẽ nói “Chào bạn”, Quách Phong Dương toét miệng cười hì hì, còn đưa bàn tay lông lá lên gãi gãi đầu. Tôi bị hai người này làm cho mắc cười, nhưng lại không dám bật thành tiếng. Buổi họp đồng hương kết thúc, tôi và Ninh Hải cùng đi về ký túc xá nữ sinh. Khi gần đến cửa ra vào, Hải chợt nói với tôi: “Ngày mai tụi mình cùng lên lớp được không?” Tôi khựng người. Chúng tôi đâu có cùng một khoa, cũng không học cùng môn làm sao cùng lên lớp? Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu ý của cậu ấy, ý Ninh Hải là chúng tôi cùng đi từ ký túc xá đến khu lớp học. “Được thôi, đương nhiên là được.” “Phòng của mình đều là những bạn đến từ vùng Tây Bắc, trông có vẻ rất dữ. Mình hơi khẩn trương.” “Ồ. Hì hì, không sao đâu, chưa quen là vậy thôi, sau này quen rồi sẽ tốt hơn. Nếu họ ăn hiếp cậu, mình sẽ đập họ chết.” Ninh Hải vội xua tay nói, “Không phải không phải, không cần đâu. Họ không làm gì mình. Mình chỉ là, không có bạn ở đây.” “Vậy à. Cậu ở lầu mấy?” “Lầu 4. 407.” “Mình ở lầu 5, lúc xuống mình ghé qua phòng cậu, chịu không?” “Ừm!” Ninh Hải vui vẻ gật đầu. Không hiểu vì sao, tâm trạng của tôi bỗng dưng vì nụ cười này mà sáng rạng cả lên, vừa nhùn vừa nhảy về phòng ký túc xá. Kết quả là ngủ một giấc dậy, tôi đã quên bén mọi chuyện. Lưu Lệ ở giường trên hỏi tôi có cùng đi không? Tôi nhận lời ngay rồi cầm sách lên cùng họ ra cửa. May thay vừa xuống lầu thì nhìn thấy Ninh Hải đang đứng chờ tôi ở góc cầu thang, lập tức nhớ ra chuyện tối qua, tôi khẽ vỗ đầu mình rồi nhanh chóng chạy sang nói: “Chờ rất lâu rồi à?” “Không. Vừa ra được một lúc thôi.” “Đi chứ?” “Ừm.” Sau đó, hai chúng tôi vừa trò chuyện vừa xuất phát đến khu lớp học. Tôi ngửi thấy mùi hương của thức ăn tỏa ra từ căn tin, hít sâu một hơi, cảm thán: “Đói chết đi được!” Ninh Hải quay qua nhìn tôi, “Chưa ăn sáng sao?” “Chưa, sáng nay dậy trễ. Rửa mặt xong thì nhóm bạn trong phòng đã ăn xong cả rồi.” Ninh Hải kéo dây ba lô lấy ra một hộp sữa bò đưa cho tôi. “Ồ. Ưm~ ưm~” Tôi vừa lắc đầu vừa nói. “Không sao, mình đã ăn rồi, cái này cho cậu.” “Không phải. Mình không thích uống sữa bò. Sáng sớm ngửi thấy mùi này làm mình muốn ói. Nếu cậu có sữa chua thì mình sẽ lấy ngay.” “Ồ. Vậy à. Mình không có.” Tôi cười hi hi, “Đùa thôi mà. Không sao đâu, lát nữa hết tiết một mình sẽ tranh thủ giờ giải lao chạy đi mua hai cái trứng ướp lá trà.” Ninh Hải gật gật đầu. Đi vào khu dạy học, hẹn giờ ăn trưa xong, cậu ấy rẽ trái và tôi rẽ phải. Phòng học của tôi ở lầu 6, vốn dĩ đã không ăn sáng, chờ đến khi tôi bò lên đến lớp ngồi vào chỗ thì đã đói đến chóng mặt. Còn chưa kịp điều hòa hơi thở thì “Bộp!” một tiếng, một chiếc túi xốp đặt lên bàn tôi. Ninh Hải thở hổn hển nói: “Tranh thủ ăn trước khi vào lớp đi. Một hộp sữa chua hai cái trứng ướp lá trà. Mình phải chạy về lớp đây.” Vừa nói xong đã vút đi mất. Tôi nhìn túi thức ăn trước mặt mình, sững sờ. Cậu ấy… chạy đi mua sao? Tiệm tạp hóa trường cách đây 500 mét mà, sau đó cậu ấy đã chạy lên lầu 6? Nghĩ thôi mà trong lòng đã thấy nóng hừng hực. Tuy nhiên, tôi vẫn đã tranh thủ dùng ngụm sữa chua cuối cùng nuốt luôn miếng trứng còn lại vào bao tử trước khi giáo sư bước vào. Có một khởi đầu như vậy, tôi và Ninh Hải cũng nhanh chóng thân với nhau hơn, chúng tôi cùng lên lớp ra về, cùng ăn, cùng tự học. Khai giảng chỉ mới một tháng thì mẹ của Ninh Hải đã đến, bà đón Ninh Hải ra ngoài ba bốn ngày, tôi không mấy để tâm. Ngờ đâu lại một tháng trôi qua, trong một buổi sáng nọ, đã đến giờ vào lớp rồi mà vẫn chưa thấy Ninh Hải đâu. Tôi ở góc cầu thang chờ mãi vẫn chưa thấy người, bèn chạy đến phòng 407 gõ cửa, cửa không khóa, cũng không ai mở, tôi đánh liều đẩy cửa đi vào. Bắt gặp ngay Ninh Hải đang nằm trên giường, cuộn người trong chăn, mặt hướng vào tường. Ninh Hải lâu nay không hề ngủ nướng, chẳng lẽ đã bị bệnh? Tôi đi sang đó ngồi xuống giường đẩy đẩy cậu ấy, vừa nhìn thấy mặt của Ninh Hải thì tôi đã hoảng hồn, da mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, chân mày chụm vào nhau. Tôi vội gọi: “Ninh Hải! Ninh Hải! Sao vậy? Bệnh rồi ư?” Ninh Hải ậm ừ một hồi mới phun ra được ba chữ “Cái đó tới.”, rồi lại quay mặt vào trong. Xong! Biết chuyện gì rồi. Tôi liền nói: “Mình đi mua Ích Mẫu Thảo cho cậu, cậu thường dùng loại viên sủi hay kem bôi?” “Viên sủi.” Thế là tôi lấy lại tốc độ chạy tiếp sức 100 mét năm xưa tới lui giữa phòng y tế và ký túc xá, lúc xuống cầu thang cũng là nhảy chứ không phải chạy. Mọi người đa số đều đã lên lớp, nếu không ắt sẽ tưởng rằng tôi đã nín mấy ngày rồi. Đến phòng y tế lấy xong thuốc, sau khi lắng nghe bác sĩ dặn dò những vấn đề liên quan và cần chú ý những gì, tôi lại chạy trở về. Bình thủy không có nước, tôi hứng chịu nguy cơ bị người quản lý ký túc xá chém đầu mà chạy về phòng bật máy đun nước lên đun một bình. Sau đó quay trở xuống pha thuốc, tôi gọi Tiểu Hải: “Ninh Hải? Dậy uống thuốc, uống xong sẽ bớt đau hơn.” Không nhúc nhích. “Ninh Hải, nghe lời nha. Không uống thuốc sẽ đau thêm nữa đó.” Vẫn không động đậy. “Ninh Hải? Ninh Hải?” “Ưm!” Tiểu Hải khó khăn lắm mới phát ra một âm thanh từ trong chăn, vẫn không lay động. Tôi đành ra tay thôi. Quỳ lên giường, tay phải luồn ra sau đặt lên gáy của Ninh Hải, đỡ cậu ấy dậy: “Đau cách mấy cũng phải uống thuốc, phải uống thuốc mới khỏi được đúng không?” Vừa đỡ lên, trên mặt loáng thoáng còn đọng lại vài giọt lệ, mái tóc dài bù xù trông tội nghiệp chết đi được. Tôi thở dài, để Ninh Hải dựa vào mình, đưa ly đến miệng, “Từ từ thôi, hơi nóng đó. Nhưng mà bác sĩ nói uống nóng sẽ có hiệu quả hơn.” Tiểu Hải vừa hớp một ngụm thì đã quay đầu lẩn tránh, dụi mặt vào người tôi, “Ghê quá.” “Thuốc đắng dã tật mà! Không uống làm sao hết bệnh?” Tôi lại xoay mặt Hải ra, dỗ ngọt: “Tiểu Hải ngoan nhé, cố gắng đi. Uống hết sẽ không đau nữa.” Cứ thế qua lại, khó khăn lắm cậu ấy mới uống hết ly thuốc, và viên thuốc giảm đau. Tôi xuống giường làm ướt khăn, lau sạch gương mặt đẫm lệ và mồ hôi của Tiểu Hải. Sau đó để cậu ấy nằm xuống, kéo chăn lại. Ninh Hải nhìn tôi, ánh mắt trông rất tội nghiệp, cậu ấy nói: “Mình không sao đâu, cậu mau lên lớp đi.” Tôi khoái chí. “Bình thường mình còn cúp học đấy chứ, chẳng lẽ lúc này mà mình lại vào lớp sao?” “Hmm… Lạc Dịch.” “Sao? Chuyện gì cứ nói, mình sẽ làm ngay.” “Cậu lên đây nằm với mình một lúc được không?” “Được chứ.” Dứt lời tôi bèn cởi áo khoác jeans ra, giở chăn của Tiểu Hải lên chui vào trong. Ninh Hải nhích vào trong một chút, quay lưng lại hướng vào tôi, tôi bèn nhích lại gần với cùng tư thế với Hải, tay đặt lên cánh tay đang ôm bụng của Hải. Mùi hương của tóc phả vào mặt. Tôi rất ghét tóc ai vướng vào mặt mình, khi học tiểu học, cô bạn ngồi phía trước tôi có cái đuôi ngựa rất dài, đầu cứ quay tới quay lui làm tóc cứ hất vào mặt tôi, có một lần tôi tức tối nên đã cột tóc của cô bạn đó vào ghế, kết quả là bị phạt đứng ngoài lớp suốt một buổi chiều. Nhưng tóc của Ninh Hải tôi lại rất thích, sạch sẽ và lại có mùi hương của huân y thảo. Tôi hít sâu vào, thì thầm nói: “Ninh Hải cậu thơm thật.” Ninh Hải không có phản ứng gì, chợt giơ cánh tay lên. Tôi tưởng cậu ấy muốn đổi một tư thế khác, vừa định phối hợp thì bỗng dưng, cậu ấy bắt lấy tay tôi đặt lên bụng mình, nơi mà phía trên nó là chiếc áo thêu hình con thỏ lưu manh. Ting! Não của tôi như chợt treo máy, cả bàn tay đang nằm gọn trên bụng của Ninh Hải. Da của cậu ấy mịn màng hệt như trứng hột gà ướp lá trà mà tôi thích ăn nhất. Tôi bỗng dưng muốn xoa lên nó, nhưng không dám. Chỉ cẩn thận hỏi Ninh Hải: “Còn đau không?” “Ừm.” “Mình làm cho cậu một túi nước nóng nhé?” “Không.” “Vậy xoa xoa?” “Ừm.” Ha! Vậy thì danh chính ngôn thuận rồi. Tay tôi bắt đầu không an phận mà xoa xoa trên bụng của Tiểu Hải, mặt khác vừa nói: “Mình xoa cho, cậu ngủ đi. Ngủ sẽ không thấy đau nữa, lát nữa thức dậy sẽ khỏe lại.” “Ừm.” E là cô nhóc thật sự đau lắm rồi, câu nào câu nấy cũng chỉ có một chữ. Vậy nên tôi rất là kiên nhẫn mà xoa bụng cho cậu ấy, tiện thể thỏa mãn cái tính háo sắc của con sói non như tôi. Buổi trưa tôi mua cho cậu ấy một phần cháo, đút từng muỗng một. Sau đó lại dỗ cậu ấy ngủ, nhưng tôi không nằm cùng nữa, mà nằm bò trên bàn đọc tiểu thuyết. Buổi tối tôi mua phần ăn thanh đạm và nửa chén cơm cho Hải. Lại đi hứng nước về gọi Tiểu Hải dậy rửa mặt và rửa chân. Có lẽ cơn đau đã qua, Ninh Hải bắt đầu trò chuyện với tôi. Được một lúc thì những người bạn cùng phòng lần lượt trở về. Tôi thấy nhiều người quá bèn nói với người bạn ở cạnh giường Ninh Hải: “Buổi tối nhờ bạn chăm sóc Ninh Hải một chút được không, cậu ấy bị đau bụng, có thể giúp cậu ấy lấy ít gì đó. Nếu có việc thì có thể gọi cho tôi, số điện thoại của tôi là..” Còn chưa dứt câu thì cô bạn có cái miệng rất to ấy đã nói: “Tôi không có điện thoại.” “Ninh Hải có mà.” “Không biết dùng.” Ok, xem ra những người trong phòng này đều chẳng phải thứ vừa, tôi cũng đừng tự mình tìm nỗi nhục làm gì. Bèn đi đến gần hỏi Ninh Hải: “Buổi tối cậu ở đây một mình được không?” Ninh Hải chớp chớp mắt, không lên tiếng. “Vậy tối nay mình ở đây với cậu?” Lần này thì vui rồi, Tiểu Hải gật gật. “Vậy mình về phòng tắm rửa đã, đợi kiểm tra quân số xong mình chạy xuống, nếu không ngồi đây cũng ngại.” Lại gật gật thêm mấy cái. Thế là đêm ấy, sau khi tắt đèn, tôi mang dép vào, khom người lẻn xuống lầu, vọt thẳng vào phòng 407 chui vào chăn của bạn Ninh Hải. Giường không rộng, tôi và Ninh Hải đều sợ đối phương không có chỗ nằm, tôi thì ráng lép ra ngoài, cậu ấy thì cố nhích vào trong, kết quả là bây giờ cho thêm một người nằm ở giữa chúng tôi cũng không thành vấn đề. Ninh Hải kéo kéo áo của tôi, tôi quay đầu lại, cậu ấy nói nhỏ vào tai tôi: “Mình sợ lạnh, mình ngủ gần cậu được không?” “Ừm.” “Vậy cậu nhích vào đây một tí?” “Được.” Tôi nhích vào trong, Ninh Hải và mùi thơm của cậu ấy thế là gần tôi hơn. Đêm rất yên tĩnh, bàn tay khoác trên eo tôi ngoan ngoãn vô cùng. Tôi giữ nguyên tư thế mặt xoay ra ngoài lưng quay vào trong suốt một đêm, năm giờ sáng hôm sau đã thức dậy, vùng eo cứng đờ, tê đến không có cảm giác. Tôi nhẹ nhàng lấy tay Ninh Hải ra, vừa chạm vào thì cậu ấy đã thức dậy, thì thầm hỏi: “Đi đâu thế?” Tôi hạ thấp giọng nói: “Tớ về phòng. Cậu còn đau bụng không?” “Hết rồi.” “Vậy hôm nay lên lớp chứ?” “Ừm.” “Lát nữa mình xuống gọi cậu đến căn tin ăn sáng.” “Ừm.” Nói xong, tôi lại khom người rời khỏi phòng của Ninh Hải lẻn lên lầu, vừa chạy vừa nghĩ xem phải dùng cách gì để lão đại trong phòng ngồi dậy mở cửa cho tôi vào. Cảm thấy Ninh Hải mỗi tháng đều phải đau như vậy một lần cũng không phải là cách, tôi bèn gọi điện cho dì, em họ tôi cũng có căn bệnh như thế, về sau dì tôi không biết đã dùng cách gì trị khỏi cho nó. Hỏi ra mới biết thì ra mỗi lần trước khi cái đó đến vài ngày, dì sẽ nấu nửa ly rượu màu vàng bắt em họ tôi uống mỗi ngày, thế là tôi sắm cái bếp điện, dùng bút đỏ đánh dấu chu kỳ sinh lý của Tiểu Hải lại, mỗi tháng đều rượt theo cậu ấy bắt uống rượu, cuối cùng căn bệnh quái gở đó quả nhiên đã trị khỏi, tửu lượng của Ninh Hải đi lên một tầm cao mới, và tôi, lần nào cũng là người lăn bò ra, đứng cũng không vững……
|
Chuong 2
Sau chuyện lần đó, tôi và Ninh Hải đã vô cùng thân thiết, ngoài giờ học và giờ ngủ, cơ bản chúng tôi đều đi cùng nhau. Ninh Hải nhanh chóng thu hút một bầy ong bướm, tôi cũng rất tự nhiên mà trở thành người mai mối hàng đầu. Thường xuyên có những chàng trai đến tìm tôi hỏi thăm về tin tức của Ninh Hải, mà không cần biết tôi có quen biết họ hay không, trong căn tin cũng có người cả gan mang phần ăn đến ngồi cạnh chúng tôi. Tôi rất nhiệt tình với công việc này, tự động biến mình thành một thiết bị kiểm duyệt. Ai dáng vẻ bê bối mặt mầy khó ưa, chỉ mới đến chỗ tôi thì đã bị “đá” văng đi chỗ khác, song khi nhìn thấy những người có chất lượng, tôi sẽ cầm theo thông tin hớn hở chạy tới quảng cáo với Tiểu Hải. Buổi tự học tối hôm ấy, tôi xách theo quyển “Đao Phong” chạy vào lớp tự học của Tiểu Hải. Chờ cậu ấy ngồi xuống lấy sách vở ra đâu vào đấy xong, tôi nằm bò ra bàn, mặt dán lên mặt bàn, mắt hướng về Tiểu Hải mà nói: “Em gái nè, chị đây vừa tìm thấy một hắc mã hoàng tử, có hứng thú nghe không?” Ninh Hải không trả lời, nhìn tôi một cái rồi tiếp tục lật sách. “Hì hì, bên khoa tin học đó, nhìn cũng được lắm, khá cao nhé, một mét….” “Lạc Dịch.” “Hả? Có hứng thú sao?” “Tại sao cậu lại tên Lạc Dịch?” “Hửm? Vì mình thích tên Lạc Dịch.” Tôi thấy rất lạ, sao tự nhiên lại chuyển qua đề tài này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ba tớ học Nhạc, mẹ họ Dịch. Cho nên là Nhạc Dịch. Không phải Lạc Dịch đâu nha, là ‘nhạc’, nhạc của âm nhạc.” “Ò.” Thấy Hải không nói nữa, biết là đề tài đó đã kết thúc. Tôi e hèm một tiếng chuẩn bị tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Anh bạn đó…” “Lạc Dịch.” (Lại là Lạc Dịch, từ lúc biết nhau đến nay cậu ấy chưa bao giờ thay đổi.) (Chú thích: Trong tiếng Trung Quốc, 乐意 phiên âm là “Le Yi”, dịch Hán Việt là “Lạc Dịch”, nghĩa là vừa ý, bằng lòng, vui lòng (làm gì đó). Chữ 乐 có 2 cách đọc “Le” và “Yue”, đọc là “Yue” có nghĩa là nhạc trong âm nhạc, tên của nhân vật là 乐易, chính xác phải đọc là “Yue Yi”: Nhạc Dịch. Nhưng Ninh Hải cứ thích gọi là “Lạc Dịch”, mang nghĩa như trên.) “Hửm?” “Mình không muốn quen bạn trai.” “Tại sao? Hoa có chủ rồi phải không nè?” “Không có.” “Tớ cũng đoán biết là không có. Trứng Bắc Thảo từng nói cậu thanh cao lắm, mấy tên thời phổ thông cậu chẳng thèm nhìn đến ai. Nhưng mà bây giờ khác rồi, bây giờ đã là đại học, cậu xem nhé..” “Trứng Bắc Thảo là ai?” “Từ Hiểu Đan bên lớp mình.” “Cô ta nhìn thấy mình thanh cao hồi nào?” Tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời, đành giải thích, “Không phải vậy đâu, thật ra thì bạn ấy muốn nói cậu rất có khí chất. Xem nhé, cậu đâu thể nào suốt đời cô đơn một mình như vậy đúng không? Con gái lớn thì không nên giữ, giữ đi giữ lại sẽ thành nỗi sầu.” “Vậy sao cậu lại giữ?” Tôi bị hớ, lập tức lựa chọn mất trí cục bộ chuyện mới nãy còn gọi người ta là em gái, nhanh chóng biện bạch: “Tớ nhỏ hơn cậu mà, cậu còn chưa giải quyết thì sao tớ dám hành động chứ đúng không nè?” Tiểu Hải lấy ba lô lên mở dây kéo ra, tôi còn tưởng cậu ấy định tìm gì đó đánh tôi, ai ngờ một hộp sữa chua xuất hiện trước mũi. Từ sau buổi sáng hôm đó, trong ba lô của Tiểu Hải bao giờ cũng có sữa chua, hễ đói tôi sẽ đi mở ba lô của cậu ấy. Tôi ngẩng đầu lên, đẩy sữa chua qua một bên, “Mình không đói.” Vẫn muốn tiếp tục đề tài ấy. Nhưng Tiểu Hải lại giật hộp sữa qua, giận hừng hực mà chĩa qua cho tôi, “Không đói cũng phải uống! Nhét miệng cậu lại!” Tôi đành cắn ống hút lật sách của mình vậy, chốc chốc lại quay sang nhìn xem Tiểu Hải đã chuyển từ mây đen sang trời quang chưa. Hôm ấy, mãi đến khi tiết tự học kết thúc Tiểu Hải mới nói chuyện với tôi, đúng hơn là gọi đứa đang nằm ngủ gật trên bàn dậy. “Dậy thôi dậy thôi! Về ký túc xá rồi ngủ! Bệnh bây giờ!” Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài theo Tiểu Hải, vừa ra khỏi lớp, lập tức phát hiện chàng hắc mã hoàng tử bên khoa Tin học vẫn đang đứng chờ tin tức của tôi, bấy giờ mới sực nhớ tôi đã hứa với người ta hỏi xong sẽ ra báo kết quả ngay. Lần này tiêu rồi, vội chạy lên nói với Tiểu Hải: “Đây là Triệu Nhất Tồn của khoa Tin học,” tôi còn chưa nói xong mà Ninh Hải đã đi một mạch về trước, “Ninh Hải! Ninh Hải!” Đành quay sang hẹn Triệu Nhất Tồn ngày mai vậy, sau đó đuổi theo Tiểu Hải.
|
Ngờ đâu Tiểu Hải không về ký túc xá mà đi ra sân vận động. Tôi vừa đi vừa hỏi “Đi đâu thế? Làm gì thế?”. Giờ này sân vận động không có nhiều người, thấp thoáng chỉ có những cặp tình nhân đang tản bộ. Gió đêm thổi qua làm mát lạnh cả người, lẽ ra là rất thoải mái, nhưng vì tôi mới ngủ dậy, nên bị rùng mình. Ninh Hải đi đến trước một dụng cụ tập luyện thì dừng lại, tôi thích vận động, tiện thể cũng để cân bằng thân nhiệt, bèn nhảy lên đó chơi. Tiểu Hải không nói chuyện, tôi cũng im lặng. Đang xoay vòng vòng trên máy luyện cơ tay thì đột nhiên, Ninh Hải ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi tức thì cứng đơ. Một lúc sau, Ninh Hải cọ sát mặt lên cổ tôi, khẽ nói: “Lạc Dịch, lạnh.” Cổ họng tôi như có một chiếc bánh ú nghẽn lại ở đó, khó khăn lắm mới lắp bắp nói thành câu: “Vậy về thôi, buổi tối gió lớn.” “Lạc Dịch.” “Hửm?” “Vì sao cậu lại thích giới thiệu bạn trai cho mình?” “Vui mà. Nếu cậu không thích, sau này mình không giới thiệu nữa.” Tiểu Hải im lặng. Một lúc sau mới buông tay ra, “Về thôi.” “Ò.” Thế là tôi đã đi theo phía sau Ninh Hải, trở về ký túc xá với chiếc đầu trống rỗng, thần sắc đờ đẫn. Tối hôm đó, tôi không còn là Nhạc Dịch cứ ngả lưng ra giường là có thể tìm Châu Công trò chuyện nữa, mà biến thành một miếng bánh nướng trên giường. Tôi biết sự việc đang phát triển theo chiều hướng không mấy lý tưởng, tôi bức thiết phải dập tắt ngọn lửa này. Quá khứ khiến tôi không lạnh mà run, nỗi đau đó, sự dày vò đó và cả cái cảm giác lên trời không đường xuống đất vô phương ấy bây giờ nghĩ lại cũng khiến tôi không khỏi rùng mình. Phải trải qua quá trình cơ hồ là rút xương ráp lại tôi mới có thể miễn cưỡng về bờ. Ngay cả tôi cũng không xác định mình có năng lực đi chịu đựng thêm một lần hay không, tôi biết, đó ắt sẽ là vạn kiếp bất phục. Huống chi đó là Tiểu Hải, cứ nghĩ đến những gì mà đôi mắt sáng ngời trong vắt và gương mặt trắng hồng sạch sẽ ấy phải chịu đựng, tim tôi đã bất giác thấy đau. Không được! Tuyệt đối không được! Bất kể thế nào cũng không thể tổn thương Hải. Tôi tự nói với mình. Lật người lại, thiếp ngủ. Hai hôm sau, nhân lúc đang ngồi ăn trong căn tin, tôi nói với Tiểu Hải: “Cậu và những người bạn cùng phòng thế nào rồi?” “Bình thường.” “Mình thấy có vẻ như không có tiến triển gì so với lúc khai giảng nhé?” “Cũng vậy.” Ninh Hải không biết được tôi sắp nói gì, vì vậy cũng trả lời vô cùng thong thả. “Cậu như vậy là không được đâu.” Ninh Hải ngước lên nhìn tôi, “Sao vậy?” “Cậu nghĩ xem, lúc chúng ta vừa đến, ai cũng không quen ai, nhưng dần dần rồi cũng thân đó. Ở cùng một phòng, phải gắn bó với nhau thì mới thoải mái được. Cậu suốt ngày cứ không lạnh không nóng thế này, người ta cũng đâu thể nào chạy đến xin làm bạn đúng không?” “Họ không thích mình.” “Ai không thích cậu? Người ta đã nói thẳng ra là không thích cậu sao?” “Không.” “Thì đó. Cậu không thử làm quen với người ta thì làm sao biết người ta không thích mình?” Tôi hớp một ít súp, nói tiếp: “Ninh Hải của chúng ta vừa xinh lại vừa dịu dàng, ai mà không thích cho được? Đúng không nè?” Ninh Hải ngậm đũa ngồi cười. “Vậy nên, vấn đề chủ yếu là cậu phải chủ động một chút, nói chuyện với người ta.” “Nói gì đây?” “Đương nhiên là phải tùy cơ ứng biến rồi, chẳng lẽ mình còn phải dạy cậu từng câu sao?” Tôi trề môi, “Bắt đầu từ hôm nay đi ha, lát nữa ăn xong cậu hãy cùng họ về phòng. Cậu nhìn xem họ đang ở bên kia kìa phải không? Về chung đi.” Tôi vừa nói vừa chỉ ra phía sau Ninh Hải. Tiểu Hải vừa nãy còn cười vui vẻ nhóp nhép tức thì khựng lại, cậu ấy nhìn tôi, biết tôi không phải đang đùa, đành rất không tình nguyện mà quay ra sau, tay cầm đôi đũa chọc chọc xuống bàn, không lên tiếng. “Khi mới bắt đầu sẽ có hơi ngượng, dần dần sẽ quen thôi.” “Vậy còn cậu?” “Mình cũng sẽ đi với mấy bạn cùng phòng của mình, đã hẹn với nhóm của Tiểu Lan đi đánh bóng bàn rồi.” “Mình cũng đi!” “Cậu thích chơi bóng từ lúc nào vậy? Không được trốn tránh, nói sao cũng phải có một sự khởi đầu. Ăn mau lên, ăn xong thì đi qua đó.” Tôi nói xong thì cúi đầu không ngừng chĩa mũi vào chén, không cho Tiểu Hải lấy một cơ hội từ chối. Đêm ấy khi chuẩn bị tắt đèn, Ninh Hải gọi điện cho tôi, nói chuyện một hồi sau, “Lạc Dịch, vậy sáng mai,” “Hôm nay cậu đã đi cùng mấy bạn cùng phòng chứ?” “Ừm.” “Vậy ngày mai tiếp tục thôi. Đánh nhanh rút gọn mà, tranh thủ chơi thân với họ trong vòng nửa tháng. Mình sẽ ủng hộ cậu trên tinh thần!” Tuy giọng nói nhanh nhảu vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy mình thật vớ vẩn, còn lôi thôi hơn cả mẹ của Ninh Hải nữa. Ninh Hải không nói gì, chào tạm biệt tôi rồi cúp máy. Tôi nhìn điện thoại trong tay, thất thần rất lâu. Tôi bắt đầu cố tình xa rời Ninh Hải, những trường hợp có thể sẽ gặp nhau tôi đều né tránh. Những lúc không có tiết tôi sẽ chạy vào lớp của sư tỷ khóa trên chơi, hoặc đi dạo ở ngoài trường. Ngày ba bữa tôi đều nhờ bạn cùng phòng mang về cho tôi. Có lúc bất ngờ gặp phải tôi cũng vờ như đang bận việc, nói vội vài câu là chạy đi. Chính vì không gặp được, nên tôi cũng không biết Ninh Hải đã nghĩ sao. Nhưng đích thật là tôi rất khó chịu, chí ít không vui vẻ như vẻ ngoài mà tôi tạo ra. Trước đây cứ đến tối tôi sẽ cùng Ninh Hải vào lớp tự học, cậu ấy ôn bài còn tôi thì đọc tiểu thuyết, nhiều lúc còn lấy đùi của Hải làm gối ngủ của mình, hoặc sẽ không làm gì cả, mà chỉ trườn ra bàn nhìn Ninh Hải, nghe cậu ấy đọc những cái tài chính gì đó. Còn bây giờ, cứ đến bữa tối thì tôi lại rầu, không biết phải đi đâu. Những lúc lên lớp xuống lớp, đi đi một hồi tôi sẽ bắt đầu nhìn trái nhìn phải trong vô thức, tìm kiếm Ninh Hải theo tiềm thức, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng lưng cậu ấy, tôi có thể vui suốt một ngày. Tôi không biết tôi sao nữa, nhưng vẫn hết sức cảnh tỉnh mình, phải lý trí phải lý trí. Dẫu rằng, nó có vẻ không mấy hiệu quả. Một buổi tối trong giờ tự học, tôi chạy ra ngồi trên dãy ghế khán giả của sân vận động, cúi đầu cầm đầu dây giày xỏ đi xỏ lại vào lỗ dây để giết thời gian (Thông cảm, sở thích hơi quái), đột nhiên một bóng đen xuất hiện trên đầu, hú hồn hú vía. Ngước mặt lên, thì ra là Quách Phong Dương. “Muốn dọa chết chị gái mày à?” Tôi khá thích làm lớn, dẫu rằng tôi nhỏ hơn Quách Phong Dương hai tuổi, thậm chí nhỏ hơn Ninh Hải nửa năm, nhưng cũng không trở ngại tôi thích xưng là chị gái trước mặt họ. Hắn cười khờ, tay lại gãi gãi lên đầu theo thói quen. “Làm gì vậy? Rảnh lắm sao? Hôm nay không cần tập bóng rỗ?” “Vừa kết thúc thôi, nhìn thấy em nên qua đây chào một tiếng. Hì hì.” Tôi trề môi, “Là anh em thì ngồi lại đây nói chuyện, sắp chán chết rồi nè.” “Tính theo phút nha.” Tên này không biết đã trở nên lẻo mép từ lúc nào, làm tôi tức đến mức giơ chân đạp hắn một cái, ơ vậy mà hắn né kịp, thật không ngờ cái vóc dáng con gấu vậy mà cũng nhanh nhẹn ghê nhỉ.
|
“Sao em không đi tự học với Ninh Hải?” Thiệt tình, chuyện không muốn nói thì nói ngay chuyện này, tôi buồn phiền lắc đầu. “Không muốn đi.” “Lại cãi nhau sao? Sao mà đi tới đâu là cãi tới đó thế?” “Quách nệm giường, có tin là chị đây có thể cho mày cảm nhận cái lạnh của mùa đông sớm hơn không?” “Tin.” “Tin thì đừng lảm nhảm nữa, đi mua lon coca về đây!” “Được thôi.” Cũng còn nghe lời lắm, lập tức chạy về phía tiệm tạp hóa của trường. Tôi nhìn vào không khí, thở phù một hơi, quay ngang người lại nằm xuống ghế, nhắm mắt, suy nghĩ tâm sự. Một lúc sau, có thứ gì đó chạm vào tay tôi, tôi nắm lại, là một lon nước ngọt. Tôi vẫn nhắm mắt nói: “Tiểu tử này tốc độ có chậm quá không vậy? Từng ấy thời gian cũng đủ đi ra đường lớn phía Nam rồi.” Không có tiếng, cảm giác có người đã ngồi xuống cạnh đỉnh đầu. Tôi bật dậy, Ninh Hải ôm lấy ba lô, đang nhìn tôi với nét mặt không có cảm xúc. Niềm vui chỉ thoáng lên trong tích tắc, tôi nhanh chóng che đậy nó. “Ủa? Sao cậu lại đến đây? Không vào lớp à?” “Lạc Dịch.” “Hả?” Nụ cười của tôi vô cùng ngây thơ trong sáng. “Tại sao cậu lại lánh mặt mình?” “Hửm? Gì? Lánh mặt? Sao tớ phải lánh cậu chứ?” “Mình đang hỏi mà?” “Đâu có, lánh cậu làm gì chứ?” Ninh Hải không nói thêm nữa, chỉ nhìn tôi như suy nghĩ gì đó. Tôi chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra vô tội, “Tiểu Hải cậu nói gì vậy? Mình chẳng qua là muốn quan hệ giữa cậu và các bạn cùng phòng tốt hơn thôi mà.” “Lạc Dịch, cậu có thích mình không?” Tôi tuy không đụng đậy, nhưng chỉ tích tắc hai giây, tôi biết trái tim mình đã chạy hết hai vòng sân. Song ngoài mặt, vẫn không tỏ ra gì. “Thích chứ. Tớ đã nói rồi mà, Ninh Hải của chúng ta vừa xinh, tính tình lại tốt, ai mà không thích.” “Lạc Dịch.” “Sao?” “Mình cũng thích cậu.” Tim loạn mất một nhịp. “Ồ, vậy à. Thế thì vụ này không lỗ rồi.” Đây là câu cửa miệng của tôi, chuyện gì tôi cũng thích nói “Vụ làm ăn này lời rồi” hoặc “Vụ này lỗ rồi”, nhưng mà nói câu này vào thời điểm này có hơi gì đó, tôi xoa xoa mũi, lấy lại phong độ, “Cậu xem, hai chúng ta vậy là đôi bên đều có ý rồi! Cho nên, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” “Vậy ư?” Một nỗi buồn chầm chậm bò lên đôi mắt của Tiểu Hải, bờ mi dài và cong ấy, khiến tôi nhất thời quên mất nên trả lời lại như thế nào. Hiện thực đã dùng tốc độ của sấm sét để phủ định kế hoạch của tôi. Hôm sau tôi xuống lớp muộn, chạy nhanh vào căn tin, vừa vào đã thấy một nhóm người quây quần bên nhau, một giọng nữ đặc biệt khó nghe đang la hét gì đó. Tôi ghét nhất là cái tính thích vây lại xem chuyện náo nhiệt của người nước mình, trề môi một cái quyết định mua cơm về phòng ăn. Cầm trên tay hộp ăn chiên và vài món xào trộn lẫn bên trong, khi đi ngang qua nhóm người ấy, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói khe khẽ: “Không phải đâu….” Tôi đẩy vòng người ra chen lấn vào trong. Quả nhiên, Ninh Hải đang mặt đỏ tía tai đứng đấy, người đối diện chính là cô trưởng phòng có tạo hình giống hệt như Migiwa trong “Maruko”, to tiếng lại khó nghe, chảo tay cứ chỉ chỉ trỏ trỏ. “Mày có gì hay hả? Tưởng mình đẹp à? Nhà có mấy đồng tiền thối thì không cần biết mình họ gì à?” Những lời đại loại như vậy cứ thế mà phun ra cùng với nước vãi. Tôi đứng ở sau lưng, vỗ vỗ lên vai cô ta, “Làm gì? Muốn lo chuyện bao đồng sao?” Cô ta rất không vui vẻ mà quay mặt lại. Và tôi, tặng hết nguyên phần cơm chiên cộng thêm đồ xào nước chấm cho mặt của cô ta. “Á………….!” Một tiếng thất thanh. Tôi nhìn cô ta, và trông thấy Ninh Hải bật cười khẽ sau khi nghe thấy tiếng hét như pháo nổ liên hồi ấy. Chờ khi “Migiwa” lau sạch những thứ trên mặt mình và nhìn rõ xem là ai thì, “Ảo” một cái, lập tức xông tới chỗ tôi. Trời ạ! Bộ dạng dơ bẩn của cô ta thế này làm dơ đồ của tôi thì biết làm sao? Thế là tôi vội lui lại vài bước, những người xung quanh cũng nhanh chóng tản ra. Vậy là, “Migiwa” đã hôn lên đế giày của tôi. Tôi vô cùng oan ức, tôi tuyệt đối không có đá cô ta, tôi chỉ là để ra tư thế võ cước trong Taekwondo, tự cô ta đã không thắng kịp mà đụng vào tôi. Phút tiếp theo, Migiwa đã ngồi trên nền đất của căn tin giận dữ gọi điện thoại: “A lô? Triệu Quân à? Gọi hết đồng hương của tụi mình ra đây, tao bị ăn hiếp ở căn tin!” Dứt câu thì phủi mông đứng dậy nói với tôi: “Hãy đợi đấy!” Tôi nhướn mày gật đầu, “Được thôi, nhưng đừng có lâu quá nhé, tôi còn chưa ăn đấy.” Ninh Hải đi đến bên tôi, kéo kéo tay tôi. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, vỗ vỗ lên tay cậu ấy an ủi. Tôi đâu phải thằng khờ, đứng chờ kiểu này không cần đến nửa tiếng tôi sẽ chết một cách rất khó coi. Ha! Tưởng chỉ mình cô biết gọi điện à? Tôi soạn nhanh một tin nhắn cho Quách Phong Dương. —– “Dẫn đội bóng rổ của anh đến căn tin.” Hai mươi giây sau tin nhắn hồi lại. —– “Ok.” Tôi yên tâm rồi, gập điện thoại lại bèn nói với “Migiwa”: “Tôi cho cô biết Migiwa à, Ninh Hải nhà này chính là giỏi vậy đấy, chính là xinh đẹp đấy, điều này cô không đồng ý cũng chẳng làm được gì. Còn nữa, nếu không phải vì nhà Ninh Hải có tiền, cô có cơ hội dùng kem dưỡng mắt Lancome của cậu ấy để bôi cái túi mắt của cô và dùng CKBE để che đậy cái bàn chân hôi thối của cô sao? Cô có thể mượn tiền rồi không chịu trả sao?” Xung quanh cười ồ lên, “Migiwa” mặt mầy tái xanh. Cũng trong lúc này, Quách Phong Dương đã dắt cùng đội bóng rổ đến trước cửa căn tin, khí thế này thật giống như đội bóng Shohoku đi thi đấu. Đợi đã, sao lại có một Kaede Rukawa thế này? Da trắng mắt sáng, vẻ mặt lạnh lùng, đi phía sau Quách Phong Dương, nhìn chắc cũng được 1m85 chăng, anh chàng mặc áo hoodies màu trắng, hai tay thọc trong túi quần, khiến tôi nghĩ ngay đến một từ: Ngọc thụ lâm phong (Phong độ, bảnh bao, đẹp trai). Chưa chờ họ vào đến căn tin thì Triệu Quân gì đó cũng đã dắt theo nhóm được gọi đồng hương của “Migiwa” giết tới. “Có chuyện gì?” Quách Phong Dương hỏi tôi. Tôi chu chu môi về nhóm người kia nói, “Tiểu thư kia kêu hãy đợi đấy, cũng không biết là kêu đợi gì nữa.” Quách Phong Dương rất hiểu tính tôi, những chuyện tương tự như vậy xử lý cũng đã thành thói quen. Nhìn tôi rồi lại nhìn “Migiwa”, biết tôi không bị thiệt thòi gì, bèn bước tới nói chuyện với “Migiwa” và Triệu Quân: “Em gái của tôi tính tình hơi cọc, hai vị thông cảm cho. Tuy nhiên, em tôi cũng không phải người không nói lý lẽ. Chuyện hôm nay chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, tôi không hiểu rõ nên cũng không tiện bình luận. Chúng ta đều ở cùng một trường, oan gia nên giải không nên kết, làm to chuyện chẳng có lợi cho ai cả. Tôi thấy, chuyện này mạnh ai nấy về kiểm điểm lại là được, xóa đi. Hai vị thấy sao?” Tên này còn biết nói “Oan gia nên giải không nên kết” nữa chứ? Quả đúng là ba ngày không gặp thì thay da đổi thịt nhỉ. “Hai vị” kia đứng đấy ngẩng đầu lên nhìn Quách Phong Dương, e là cũng khó mà có ý kiến gì. Triệu Quân gì đó cười hì hì với Quách Phong Dương, khách khí vài câu rồi nhanh chóng lôi “Migiwa” rời khỏi. Tôi đã kéo Ninh Hải đứng sang một bên để chuẩn bị xem phim, ngờ đâu người ta không khai chiến. Tôi tặc lưỡi luyến tiếc. “Đi rồi.” Quách Phong Dương đến nói với tôi. “Ừm.” Tôi gật đầu, nhưng chợt phát hiện “Rukawa” kia đang nhìn Ninh Hải. Tim tôi chợt vang lên một tiếng “keng”, đứng nhìn bóng lưng họ rời khỏi mà thất thần. Buổi chiều hôm ấy, tôi giúp Ninh Hải mang hết đồ đạc dọn sang một phòng khác. Vừa đặt xuống thì Ninh Hải đã đưa cho tôi một hộp sữa chua. Tôi cắm ống hút vào, vừa hút vừa thọc tay vào túi lấy 500 đồng ra đưa cho Hải. Cậu ấy nhìn tôi kinh ngạc. “Đây là tiền mà Migiwa mượn cậu. Mình đã lấy lại dùm khi dọn dẹp đồ.” “Ò. Mình không định kêu cô ấy trả lại.” “Mắc gì chứ? Đối với loại người như thế tuyệt đối phải lạnh như mùa đông vậy.” “Ừm…., vậy mình dùng tiền này mời cậu ăn nhé?” “Ha! Vụ này lời đấy! Được thôi! Đến Pizza Hut được không?” Ninh Hải tươi cười gật đầu. Tôi lo nhìn cậu ấy, cúi đầu muốn ngậm ống hút, kết quả là gặm đến ba lần mới kiếm được ống hút ở đâu. Nụ cười của Ninh Hải lại càng ngọt ngào hơn.
|