X-Press
|
|
Summary: Ngôi trường tôi đang theo học là một ngôi trường khá nổi tiếng. Có 3 yếu tố chính làm nên tên tuổi của trường . Yếu tố thứ nhất là số lượng học sinh thành đạt trong tương lai đứng hàng đầu trong nước. Yếu tố thứ hai là diện tích của trường rộng không thể tưởng và yếu tố thứ ba, có 2 bức tường ngăn cách giữa 3 cấp I, II và III. Tuy nhiên, không phải mấy bức tường đó làm nên yếu tố thứ ba này, mà là một ngày nọ, hai bức tường kia đột ngột bị phá vớ, cấp I, II và III chạm mặt nhau hằng ngày.
CHAP I: nhứng bức tường bị phá vớ Cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân tới đây, ngôi trường mà bao nhiêu người hằng mong ước được vào. Đây là một học viện tư thục khá nổi tiếng từ rất lâu trước đây cho tới nay. Lí do thứ nhất mà tôi quyết tâm phải thi đậu vào trường này là vì tương lai sau này của tôi. Bố tôi bảo Thủ Tướng của nước tôi đã học ở đây từ hổi mẫu giáo cho tới lúc tốt nghiệp cấp III. Và đương nhiên, ông ấy hết lòng ca ngợi trường học của mình. Lí do thứ hai là vì bề dày lịch sử của gia đình tôi. Từ thời ông cố tôi, mọi thành viên trong gia đình đều theo học trường này, và sau đó, họ đều sống rất tốt đẹp trong suốt quảng đời còn lại. Trừ ba và mẹ tôi, cứ cho là họ ngoại lệ. Không hiểu thế nào mà ba tôi chỉ là một quản lí nhỏ trong một công ty điện máy, còn mẹ tôi chỉ là chủ của một shop thời trang. Mẹ tôi rất thích ngành thiết kế. Tôi cũng yêu nhứng thứ mà mẹ làm ra, chỉ có một người là không, cho nên cuộc sống của gia đìh tôi cũng chỉ là vừa đủ, ý tôi là cả 2 người đó thu nhập không nhiều nhưng phải trả số tiền học phí cao ngất ngưỡng trên mây cho tôi vào đây.
không nói tới chuyện kinh tế gia đình nữa, bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là cố gắng hết sức lấy học bổng để tiết kiệm cho cả nhà. Học bổng.... hai từ này mới nghe đã rất khó khăn, mà vớ được nó thì càng khó hơn nhiều, nhiều lắm. Mặc dù khi tôi nói là tôi muốn thi đậu học bổng, mấy dứa anh em họ tôi cười lăn lộn, nhưng có ai cấm được tôi mơ mộng đâu. Và tôi biết, nếu tôi cố gắng, một ngày nào đó, giấc mơ của tôi sẽ thành sự thật. _Còn đứng đó làm gì? vào nhanh lên! Tôi ngước lên, ông anh họ học lớp 11 đang đứng cạnh tôi. Tôi biết anh ấy không vui vì phải đi tới trường chung với tôi. Mấy người họ hàng của tôi, không một ai nghĩ tôi là đứa thông minh hết, cho nên họ cũng cho rằng tôi sẽ không bao giờ làm nên cái gì ra trò trong ngôi trường này hết. _Tao đi trước! À, lúc về thì mày tự về đi. Rồi anh ta quay mặt đi. Tôi biết, nếu không phải bố mẹ tôi nhờ vả dữ quá thì đời nào anh ta chịu xuống nước đi kế bên tôi. Nói sao thì tôi cũng là một con vịt xấu xí, đeo hai cái đít chai, y như lời của Thu Hà, cô em họ tôi nói. Tôi bước vào trường. Tất cả khung cảnh xung quanh làm mồm tôi ngoác rộng. Ngôi trường này lớn và đẹp hơn trí tưởng tượng của tôi nhiều. So với ngôi trường trước kia mà tôi từng học ... tôi không muốn nghĩ tới. Tôi không muốn so sánh trường cũ của mình với trường mới. Tôi yêu trường cũ của tôi. Tôi yêu tất cả mọi người
|
CHAP 2 : Nụ cười của angel
_ Đề nghị học sinh cấp II tập trung theo lớp! Nếu các em chưa biết mình thuộc lớp nào, hãy đến xem bảng phân lớp ngay. Các em có 20 phút để tập hợp.
Tiếng ai đó từ loa phát thanh vang lên. Tôi nhìn quanh quất và cuối cùng cũng nhìn thấy một đám đông vây quanh một cái bảng to trên tường. Tôi đoán đó là bảng phân lớp. Tôi cố nhón chân lên để có thể nhìn qua mấy cái đầu trước mặt tìm kiếm tên mình. Nhưng với chiều cao 1m50 như tôi thì hơi quá khiêm tốn. Khiêm tốn dành cho một học sinh lớp 8. _ Bạn cần giúp đỡ không ? Tôi quay lại, một cô gái rất xinh đẹp đang mỉm cười với tôi. Tôi ngẩn ngơ. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy ai đẹp như vậy. _ Bạn đang tìm lớp à ? Tên bạn là gì? _ Ơ.. Tôi tên là Nguyễn Minh Trúc. Cô gái lại cười : _ Cái tên rất hay Song, cô gái bước qua mặt tôi, cất giọng nói : _ Xin phiền các bạn một chút. Không hiểu sao tất cả mọi người đều tránh ra một bên, nhường đường cho cô gái. Cô gái nhìn lên cao, dò tìm một hồi rồi quay sang tôi: _ Bạn lớp lớp 8A Lớp 8A... Đây sẽ là một lớp như thế nào nhỉ? _ Tôi là Minh Châu Minh Châu chìa bàn tay ra, tôi rụt rè đặt tay mình vào. Tay bạn ấy thật mềm mại. _ Bạn biết lớp mình nằm đâu không? Tôi nhìn quanh ngơ ngác, rồi lắc đầu. Minh Châu chĩa tay về phía bên kia: _ Là ở đó, bạn hãy mau quay về đó đi. Tôi chạy vội về lớp. Tới chừng nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn, tôi đã không còn thấy Minh Châu nữa. Thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi là một người còn khá trẻ. Tôi đoán thầy chừng 25 hay 26 gì thôi. Thầy lại còn rất bảnh trai, cho nên ngay từ đầu tiên, tôi đã nghe các cô gái chung quanh mình bàn tán về thầy.
_ Chào mừng các bạn đến với học viện tư thục Thiên Vũ Tiếng nói của cô hiệu trưởng đã lôi mọi người quay về với buổi lễ khai giảng. _ Như các em đã biết, đây là một ngôi trường có kỉ luật nghiêm ngặt nhằm huấn luyện chúng ta trở thành những người hữu ích trong tương lai. Học viện Thiên Vũ có 3 khu vực dành cho các cấp I, II và III được ngăn cách với nhau bỡi những bức tường. Một phần trong những điều cấm kị từ xưa đến nay trong nội quy của của các em là không được phép leo qua các bức tương đó. Về phần còn lại, thày cô chủ nhiệm sẽ sinh hoạt với các em ở lớp. Bây giờ xin mời đại diện của học sinh, em Nguyễn Minh Châu lên phát biểu cho ngày đầu năm. Mọi người im lặng chờ đợi. Toi cuối xuống buột dây giày. _Chào mừng sự trở lại của các bạn học sinh cũ và hoan nghênh tất cả các học sinh mới tới Thiên Vũ.
Tôi ngóc đầu dậy. Giọng nói đó rất quen thuộc.
_ Vậy là kì nghỉ đã qua, chúng ta lại bắt đầu một năm học mới, một cuộc chiến mới. Hy vọng tất cả các bạn trong năm nay sẽ gặt hái được nhiều thành công, xứng đáng với sự nổ lực của bản thân. Đồng thời tôi xin gửi lời chúc đến các anh chị khối 9. Cầu mong các anh chị có thể thuận lợi vượt qua kì thi tốt nghiệp với số điểm cao nhất. Đại diện học sinh, tôi là Nguyễn Minh Châu lớp 8A. Tôi lặng người. Cô gái đã giúp tôi tìm lớp đang đại diện phát biểu. Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt. Cô gái mỉm cười. Một bắt đàu bình thường và tối đẹp, cho tới bây giờ.
|
CHAP 3: bạn mới Đối với tôi ngôi trường này quá mới mẻ. Mặc dù tôi đã biết đến nó từ rất lâu, nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là tên trường, địa điểm và thành tích. Những thứ còn lại, tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu thì tôi mới rành hết mọi ngóc nghách trong trường này. À không, không phải trong trường, mà chỉ nói riêng đến khu vực cấp II này thôi. Dù sao thì chúng tôi cũng không được phép vượt qua những bức tường kia. Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Như vậy cũng tốt. Ít ra tôi cũng không phải nhìn thấy ông anh họ học lớp 11 bên khu cấp III và cô em họ học lớp 3 bên khu cấp I. Tôi không muốn nhìn thấy họ, vì thế nào tôi cũng sẽ bị chế nhạo. Mặc dù là họ hàng với nhau nhưng chúng tôi nhìn khác một trời một vực. Khác ở chỗ họ giàu có, và họ xinh đẹp nổi bật. Tôi cũng nổi bật, về một phương diện khác - phương diện xấu xí và vụng về, chuyên làm mất mặt họ. _ Vậy tại sao chúng ta lại không được phép đi qua những khu khác ? Tôi nhìn về phía bên kia, một câu hỏi vừa được đặt ra mà chính tôi cũng đang thắc mắc. Có lẽ người hỏi là một học sinh mới thì phải. _ Thầy không có câu trả lời cho vấn đề này. Còn em nào muốn hỏi gì nữa không? Không hiểu vì sao cả thầy giáo cũng từ chối một câu hỏi như thế nhỉ? Liệu ngôi trường này có một bí mật gì không? _ Em không muốn ngồi chỗ này! Tôi lại nhìn sang bên cạnh mình, cô bạn ngồi chung nhăn mặt khó chịu không thích ngồi đây. _ Em cũng thế Lại nữa rồi. Tôi thấy mặt mình cũng đâu giống như ma, sao người ta lại ngại ngồi chung với tôi nhỉ? Một bàn có 3 chỗ ngồi, vậy là 2 người đã dời đi. Thầy gật gù : _ Được ... vậy có em nào muốn đổi chỗ với hai bạn này không? Tôi thấy Minh Châu đứng lên. Cô bạn ngồi cạnh bạn ấy cũng vậy. _ Vậy thì tụi em sẽ ngồi kế bạn ấy Sự im lặng bao trùm cả lớp cho đến khi Minh Châu và cô bạn kia ngồi xuống, Minh Châu cười dịu dàng với tôi: _ Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thanh Trâm à, đây là Minh Trúc mà tôi đã kể với bạn. Người có cái tên Thanh Trâm nhìn tôi, không nói gì, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu. Từ đó trở đi, chúng tôi chơi thân với nhau. Tôi dược dịp biết thêm về ngôi trường này qua Minh Châu và Thanh Trâm. Hai bạn ấy học ở đây từ lớp 1 tới giờ. Cũng từ những người xung quanh, tôi biết mình đang có hai người bạn hết sức nổi tiếng. Nghe nói Minh Châu là học sinh xuất sắc của cấp II trong mọi lĩnh vực, còn Thanh Trâm là người vừa mang về cho trường giải nhất toàn quốc môn Judo Hai bạn ấy là người tốt. Tôi lúc nào cũng nghĩ như vậy. Minh Châu luôn hiền lành dịu dàng, và Thanh Trâm thì mạnh mẽ đầy cá tính. Tuy bạn ấy hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng nhờ sư giúp đỡ của bạn ấy mà tôi mới thoát khỏi mấy cái chuyện rắc rối ở lớp. Mọi người không thích tôi đi bên cạnh hai bạn ấy.
|
CHAP 4: Bảo vệ _ Con nhỏ Chung Vô Diệm Đó là nickname mới của tôi ở trường _ Mày đi bên cạnh Minh Châu và Thanh Trâm chỉ để làm nền thôi. Người ta nói phải có một cọng rơm xấu xí bên cạnh thì người ta mới biết bông hoa hồng kia xinh đẹp đến mức nào mà, đúng không? Những lúc như vậy tôi chỉ im lặng không nói gì. Không phải tôi đã chai lì trước những câu đó, mà tại vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc. Tuy nhiên, tôi vẫn có điểm nổi bật của riêng tôi. Đã 3 tháng liên tiếp kể từ lúc nhập học, tôi luôn đứng nhì trong lớp, chỉ sau Minh Châu. Có người bảo tôi copy bài của Minh Châu. Tôi không ngại. Vì Minh Châu đã có lần đứng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: _ Nếu như các bạn đã nói như thế, vậy các bạn có gì làm bằng chứng không? Nếu không thì xin đừng tùy tiện làm tổn thương người khác bằng những lời vô căn cứ. Chỉ những người không thừ nhận không thừ nhận tài năng của người khác mới đáng xấu hổ thôi. Và từ đó về sau, tôi không còn nghe bất cứ ai nói tới việc đó nữ. Minh Châu giống như một nữ hoàng. Bạn ấy có khả năng ra lệnh cho người khác. Nhưng Minh Châu chưa bao giờ ra lệnh với tôi. Đã nhiều lần tôi cảm ơn Thượng Đế đã mang đến cho tôi hai người bạn như thế này. Tôi cảm thấy mình may mắn.
_ wow .... cao lên được 1m55 cơ à? Minh Trúc tài ghê! Đó là kết quả đo chiều cao thể dục hôm nay. Tôi cũng không dám tin là mình cao như vậy. Nhưng ... so với Minh Châu và Thanh Trâm thì tôi chẳng là gì hết. Cũng nhờ Thanh Trâm, tôi rất muốn nói như thế với bạn ấy. Trong giờ thể dục, lúc nào Thanh Trâm cũng là người la hét bắt tôi phải chạy ngang hàng với bạn ấy, nhờ vậy mà tôi mới cao lên được một chút. _ để chúc mừng chuyện này, bạn có muốn tới dự một bữa tiệc tại nhà tôi không? Tôi giật mình: _ Hả? Cao 1m55 đâu cần phải đãi tiệc ? Thanh Trâm gõ vào đầu tôi: _ Ngốc! Đương nhiên không phải tôn vinh cái chân ngắn ngủn của cô rồi. Tuần sau sẽ là sinh nhật Minh Châu. Tôi mở to cả mắt và mồm. Thanh Trâm nheo mắt: _ Cô bạn à, ngạc nhiên cũng không nên làm bộ mặt khó coi như vậy chứ. Tôi ngậm miệng lại liền. Minh Châu nói tiếp: _ Bạn sẽ đến chứ? đừng lo, tôi cũng đã mời tất cả các bạn trong lớp rồi. Bạn không cần ngại đâu. Tôi đỏ mặt. Minh Châu thật là dễ thương. Bạn ấy rất biết cách quan tâm tới người khác. _ Uh! _ Hay quá! Vậy 6h thứ 7 tuần sau nha. Tôi gật đầu. Gió mang theo cái lạnh của mùa xuân cuối cùng cũng xuất hiện trong suốt những ngày còn lại. Không khí này thật dễ chịu. Tôi ngã người ra sau thư giản một chút. Tôi thích trốn trong này những lúc rảnh rỗi. _ Thầy đang nói gì vậy? Em không hiểu. Tôi nép người đằng sau cái bàn học trong phòng vật lí. Sau tình trạng bây giờ y như tôi đang là một tên trộm nghe lén chuyện của ngươì khác vậy ta? Nhưng đó chẳng phải là Minh Châu và thầy giáo sao? _ Em còn định giả vờ ngây thơ tới chừng nào đây? Hai người này đang nói về cái gì thế nhỉ? _ Em chỉ làm những chuyện mà em muốn làm. Không phải anh định xen vào chứ? Cách xưng hô của Minh Châu và thầy giáo đã thay đổi. Quan hệ của hai người này..... _ Đừng tiếp tục làm hại người khác nữa. Tha cho Minh Trúc đi. Tôi giật mình. Chuyện này có liên quan đến tôi? _ Những chuyện em làm, không cần anh quan tâm. Nếu như có giỏi ... Minh Châu tiến lại sát bên thầy. Bạn ấy vẫn cười như mọi khi, nhưng lần này, không còn là một Minh Châu dịu hiền mà tôi quen nữa : _ Thì hãy thử ngăn em đi. Môi Minh Châu và thầy chạm vào nhau. Thầy giáo cũng không có vẻ gì là phản đối chuyện này. Họ đã hôn nhau say đắm. Thầy giáo vòng tay ôm lấy cô bạn thân của tôi. Tôi chết lặng sau cái bàn thí nghiệm. Chuyện này là sao?
|
|