A a a, tr dang hay . Tr oi, tuc qua TToTT
|
Pong…. Tiếng mở cửa thang máy ở tầng cuối cùng vang lên.Mạc tịnh run rẩy bước ra khỏi thang máy, đôi chân gần như không còn chút sức lực nào cả. Không được, mình phải chấp nhận thôi, vì mẹ vì bé Hy , Mạc Tịnh mày không có quyền lựa chọn. Còn 100 triệu, chỉ cần cô bước vào cánh cửa kia thì 100 triệu sẽ đến tay Đình Khiêm ngay lặp tức. Mẹ cô sẽ không phải chịu khổ sở thêm nữa. Chí cần được mổ là mẹ cô lại tiếp tục được sống bên cạnh hai chị em cô. Bé Hy đã không có cha, cô nhất định không để bé hy phải mất cả mẹ nữa. Cả 3 dừng lại ở số phòng 133. Quản lí Trung nhìn gương mặt nóng ruột của giám đốc Vương biết rằng mình không thể tr2i hoãn được nữa. Dù sao thì giám đốc Vương cũng là một khách hàng quan trọng của khách sạn, cũng là một doanh nhân lớn nên không thể đắc tội với ông được. Cánh cửa phòng cuối cùng đã được mở ra. Giám đốc Vương hí hửng bước vào, ông ta cảm thấy hới khó chịu khi quả lí Trung vẫn còn đứng đó. Thấy vậy quản lí Trung đành cáo từ ra ngoài, sau vài câu dò hỏi xem họ co cần gì nữa không. Quản lí Trung vừa đi khỏi, một cơn ớn lạnh kéo đến khiến Mạc Tịnh run cầm cập. Giám đốc Vương không bỏ lỡ một phút giây nào, ông ta nhào đến ôm Mạc Tịnh , nhưng Mạc Tịnh đã đẩy ông ra, cố làm ra vẻ lạnh lùng, cô nói: - Giám đốc Vương xin ông thực hiện đúng giao dịch với tôi. Chuyển ngay 100 triệu còn lại cho Đình Khiêm. Giám đốc Vương cả cười với đôi mắt cực kỳ nguy hiểm của một loài sói: - Được ! Được! Tôi có thiếu gì tiền, chỉ thiếu người đẹp. 100 triệu không thành vấn đề, chỉ cần tối nay em hầu hạ tôi chu đáo , khiến toi6 vui lòng thì đừng nói là 100 triệu, một tỷ còn được. Nói rồi ông ta cầm điện thoại lên và bấm số. - Giao tiền đi. Ông ta nói gọn lỏn có 3 chữ rồi tắt máy. Sau đó bắt đầu xông vào Mạc Tịnh , nhưng Mạc Tịnh lại tiếp tục đẩy ông ta ra nói: - Tôi phải chờ điện thoại xác định của Đình Khiêm đã. - Được, vậy thì tôi vào tắm đây. Trông khi chờ đợi, Mạc Tịnh lấy cho mình môt cốc nước rồi mở cái gói nhỏ mà Đình Khiêm đưa cho mình ra. Lấy viên thuốc bỏ vào trong nước, Viên thuốc sôi lên ùn ục rồi tan biến vào trong nước. Tiếng nước chảy ào ào trong buồng tắm vang ra, rồi nhanh chóng im bặt. Cạch…..cánh cửa buồng tắm được mở ra, một thân hình béo ú quấn trong cái áo tắm trắng muốt của khách sạn, lộ ra đôi chân đầy lông lá của giám đốc Vương. Giám đốc Vương bước ra, hắn nhìn Mạc Tịnh bằng cặp mắt dâm đãng, đôi môi trễ xuống. Mạc Tịnh trông thấy bộ dạng hắn như thế thật chỉ muốn nôn. Cô hít một hơi thật sâu, tống hết những sợ hãi trong lòng. Cầm ly nước uống hết một hơi. Giám đốc Vương đến bên cạnh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của Mạc Tịnh , cô quay mặt đi né tránh bàn tay gớm ghiếc của lão. Giám đốc Vương tức tối nắm lấy cầm của Mạc Tịnh bóp mạnh. - Ngoan ngoãn nghe lời đi, cô nghĩ có thể thoát khỏi tôi à. Lão đẩy mạnh mạc tịnh xuống nệm, cô rơi tự do xuống cái nệm mềm mại nhưng lạnh lẽo, cả người bắt đầu không còn chút sức lực nào, bóng dáng giám đốc Vương nhòe đi trong mắt cô. Lão dê già hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Mạc Tịnh , bàn tay bắt đầu sờ soàng khắp người cô. Cảm giác buồn nôn trực trào trong cuốn họng mạc tịnh , cảm giác buồn ngủ ập đến, hai cảm giác này hòa trộn nhau làm ý thức củ mạc tịnh rơi vào hỗn loạn. Khi những ngón tay to bè kia trược lên ngực cô. Lần lượt những chiếc cúc áo được mở ra. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống,Mạc tịnh nghĩ đến mẹ, nghỉ đến bé Hy . Rồi gương mặt của Vĩnh Phong xuất hiện trong đầu Mạc Tịnh . Cô bắt đầu thấy hối hận cho hành động ngu ngốc của mình. Trong đầu cô bắt đầu gào thét:”Vĩnh Phong! Anh đang ở đâu, mau đến cứu em” ……………….. (tg:a phong ơi nhanh lên)
|
Tác giả thiệt là biết cách làm đọc giả hồi hộp nhỉ.
|
troi ạ nhanh di nao phong oi mau den dung de chuyen toi te xay ra xin tac gia do
|
Rầm ………….. Cánh cửa phòng cô bị ai đó đạp vỡ tung ra, môt bóng hình cao lớn lao vào, nhưng Mạc tịnh không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô đã không còn ý thức nữa. Mạc tịnh nhìn thấy mẹ và bé Hy đang chơi xích đu bên cái cây cổ thụ to lớn ở căn nhà củ của cô. Căn nhà mà đã từ lâu không còn thuôc vể cô nữa rồi. Nhưng nó thuộc về người mà cô yêu: Vĩnh Phong. Nụ cười của mẹ và bé Hy vang vọng khắp nơi. Ở trên sân thượng, Mạc tịnh nhìn thấy Vĩnh Phong và một cô gái nào đó đang âu yếm với nhau trông họ thật hạnh phúc. Chẳng ai nhìn thấy cô cả, Mạc tịnh đứng trơ trọi một mình, cô đơn, lạnh lẽo đang gọi tên họ, nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô: sự đau khổ, sự tuyệt vọng. Một bàn tay ấm áp giữ lấy những cánh tay đang vung vẩy sợ hãi của Mạc tịnh, vồ về cô, lau sạch những giọt nước đọng trên nét mặt cô. Đến khi Mạc tịnh lại chìm vào giấc ngủ. …………
|