Em Yêu Anh, Nhưng Em Xin Lỗi Vì Làm Vậy
|
|
Mới sáng sớm, Mạc Tịnh đã vào đánh thức Vĩnh Phong dậy rồi. Nhưng có kẻ giận dỗi không chịu dậy. Mạc Tịnh sợ trễ giờ đành nói: - Vậy em dọn đồ ăn sáng cho anh, lát anh tự ăn. Em đi trước đây. Vĩnh Phong nghe vậy đành mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài nói: - Còn sớm mà, em đi sớm để làm gì. - Không phải em đến trường mà đến đưa bé Hy đi học. Không thể làm phiền gia đình Đình thi mãi được. Vĩnh Phong ngồi dậy ôm lấy Mạc Tịnh từ phía sau, cằm tựa vào vai cô thì thầm: - Để lát anh lái xe đưa em đến đó sẽ nhanh hơn. Mạc Tịnh đẩy tay cậu ra nhưng không dám đẩy mạnh sợ động vào vết thương, rồi đứng dậy, con sói này mới sáng sớm đã giỏ trò sàm sỡ rồi. Cô nghiêm giọng nói: - Tay anh bị đau không được phép lái xe. Nếu không em không thèm nói chuyện với anh nữa. Vĩnh Phong giả vờ hỏi: - Đây là lệnh sao? - Đây là lệnh – Mạc Tịnh bật cười nói, bẹo yêu một cái trên má Vĩnh Phong. Vĩnh Phong đưa tay lên trán như những sĩ quan chấp hành cười nói: - Xin tuân lệnh. - Mau đi vệ sinh đi – Tịnh ra lệnh rồi đi ra. Lát sau, Vĩnh Phong đã chỉnh tề bước xuống lầu. Hôm nay cậu mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo sơ mi ngắn tay trông cực kì quyến rũ. Mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, quả là một dáng điệu chết người. Mạc Tịnh đang dọn hai dĩa trứng rán ra bàn. Cô bận một chiếc áo thun bình thường, chiếc quần jean bình thường, vẫn mái tóc thắt bím hơi rối cà cặp mắt kính cận sẫm màu. Vĩnh Phong nhíu mày nhìn bộ dạng của cô. Không phải là cậu không thích dáng vẻ này chỉ là cậu muốn nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô hơn. Sáp lại gần mạc tịnh giả bộ hít hà ngửi lấy mùi thơm từ các món ăn bày trên bàn, Vĩnh Phong nịnh nọt: - Ai mà có phúc được làm bạn trai của cô gái đã nấu mấy món ăn thơm lừng này vậy ta. Mạc Tịnh nguýt cậu một cái rồi hối thúc: - Mau ngồi xuống ăn đi. Mạc Tịnh lại phải tiếp tục bón cho Vĩnh Phong ăn, cậu cứ lấy cớ tay bị đau mà chèn ép cô. Ăn được một lát, Vĩnh Phong đẩy chùm chìa khóa xe cho Mạc Tịnh . - Em giữ đi, anh sẽ giữ đúng lời hứa không lái xe nữa. cô nhìn Vĩnh Phong tỏ vẻ ngờ vực. - Sao hôm nay anh lại ngoan thế. - Vì anh có điều kiện mà….- Vĩnh Phong cười hà hà rồi nói, ngừng một lát cậu nói tiếp – Đến lượt em thực hiện theo yêu cầu của anh. Biết ngay là con sói này lại giở trò mà. Nhưng Mạc Tịnh chưa kịp phòng bị gì thì Vĩnh Phong đã với tay tháo ngay cặp mắt kính của cô ra, quăng mạnh xuống đất khiến nó nứt ra. Cậu còn tháo cả hai sợi thu ở hai bím tóc của Tịnh ra, kéo những lọn tóc đang bím lại với nhau ra. Mạc Tịnh nhạc nhiên khó hiểu nhìn Vĩnh Phong, cô rụt người lại: - Anh làm gì vậy. Vĩnh Phong nháy mắt mĩm cười với cô, nụ cười khiến Mạc Tịnh khó lòng đỡ nổi: - Anh thích nhìn gương mặt này của em hơn. Ăn xong, Mạc Tịnh dọn dẹp cẩn thận rồi nhặt cái kính của mình lên thở dài, nó đã bị nứt một cách đáng thương. Lòng thầm trách cái tên phá hoại này, hôm qua đã khiến cô bỏ hết một mớ vật dụng, bây giờ lại làm cái kính của cô ra nông nỗi này. Mai mốt có dịp phải cho anh ta biết tay. Trời còn khá sớm, xe buýt rất vắng người. Hai người ngồi sát vào nhau ở phía cuối. Tay Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Mạc Tịnh , đầu cô hơi ngã lên vai cậu. Vĩnh Phong cười vui vẻ nói: - Nếu biết đi xe buýt có lợi thế này thì anh đã đi xe buýt từ lâu rồi. Mạc Tịnh biết ngay lời nói của con sói biến thái này, cô liền ngồi dậy nhưng làm sao con sói kia để cho con cừu non thoát khỏi tay nó. Trường đại học Huỳnh Gia Phong mấy ngày nay vốn yên ả lại bị trấn động bởi một cặp kim đồng ngọc nữ đang sánh tay nhau đi vào. Chàng trai thì vốn dĩ quá nổi tiếng và quen thuộc, nhưng cô gái bên cạnh vừa quen lại vừa lạ. Trước đây khi có người tung tin đồn, Mạc Tịnh là gái quán bar đã từng đưa ra những tấm hình chụp cô ở đó, quả là một cô gái rất đẹp. Nhưng trong thời buổi hiện nay, công nghệ photoshop phát triển khắp mọi nơi, mọi người vẫn chưa tin lắm vào những tấm hình kia, họ cho rằng vẻ đẹp đó là do photoshop mà có. Có người còn ác ý cho rằng đó là một trong những chiêu Pr của Mạc Tịnh hòng dụ kị những chàng công tử giàu có. Nhưng bây giờ so với hình thì người thật còn xinh đẹp gấp 10 lần. Những kẻ trước nay hay đâm thọc cô giờ đây được một phen há hóc miệng. Còn những kẻ khác ngoài ngưỡng mộ ra thì hầu như đều ghanh tỵ. Những anh chàng trước nay không thèm nhìn cô lấy một cái, nay lại cứ chạy đến làm quen, chỉ mong được nói chuyện với người đẹp một lần. Ngay cả các giáo sư cũng rất ngạc nhiên, họ cho rằng cô là sinh viên của trường khác đến đây học dự thính. Nhưng Mạc Tịnh đối với họ vẫn cư xử rất bình thường, không xa cách cũng không tỏ ra lạnh lùng. Vĩnh Phong ngay lặp tức nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, đáng lí ra cậu nên để cô tiếp tục làm một cô gái bình thường hơn là một cô gái được tất cả các chàng trai trong trường săn đuổi. Cậu đành phải để cho tên mỏ nhọn Bảo đi rêu rao tin tức Mạc Tịnh chính thức trở thành bạn gái của mình. Nhờ vậy mấy cái đuôi của cô lập tức biến mất. Kẻ nào cả gan dám động vào bạn gái của đại thiếu gia của toàn trường chứ. Tin tức này truyền tai rất nhanh và nhanh chóng đến tai một người, hắn tức giận nấm chặt nấm tay đập mạnh xuống bàn. Lúc mạc tịnh từ thư viện trở về đi ngang qua một khoảng sân vắng, một cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô kéo vào một góc vắng. Bị nắm chặt tay đến đau điếng, Cô tức giận hét lên với kẻ đang đi trước mặt mình. - Cậu làm gì vậy. Bỏ tay mình ra. Cậu kéo mình đi đâu vậy. Nhưng người đó vẫn khư khư kéo cô đi. Tịnh muốn rút tay lại nhưng không được. Bất ngờ người đó quay lại đẩy sát cô vào tường thật mạnh, gương mặt người đó hiện rõ ra trước mặt Mạc Tịnh . Nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của người đó, ánh mắt như kẻ đang lên cơn điên cuồng, Mạc Tịnh hơi hoảng sợ. Nhưng không để cho người đó kịp mở lời, cô đã mắng trước: - Tại sao lại kéo mình đến đây. Bỏ tay mình ra, cậu đang làm mình đau quá, Đại Bình. Nhưng Đại Bình vẫn không chịu bỏ tay Tịnh ra, cậu càng siết chặt lấy tay Mạc Tịnh khiến cô càng thêm đau đớn. Mạc Tịnh tức giận giang tay tát thẳng vào mặt cậu ta một cái, rồi vùng mạnh tay ra. Mạc Tịnh giận dữ quay mặt định bỏ đi nhưng lại bị Đại Bình lần nữa đẩy cô vào tường, lần này đầu cô bị va vào tường rất đau khiến cô rên lên một tiếng. Thấy gương mặt đau đớn tội nghiệp của Tịnh , ánh mắt hình điên cuồng kia hơi dịu lại, giọng nói nhỏ nhẹ lo lắng: - Cậu có sao không. Mình xin lỗi. Vẫn còn âm ỉ sự nhức nhối nhưng Tịnh đã nguôi cơn giận: - Mình không sao cả, không cần áy náy. Cậu bỏ mình ra được chưa, tay mình đau lắm. Bàn tay cứng rắn thô nhám kia từ từ nới lỏng tay cô ra khiến nó rơi tự do xuống dưới. - Mình thích cậu. Cậu biết điều đó mà. - Mình xin lỗi, Đại Bình. Từ trước tới giờ mình chỉ xem cậu như một người bạn thân mà thôi- Mạc Tịnh thành thật trả lời, cô không muốn gây cho Đại Bình sự hiểu lầm nữa. - Tại sao chứ? – Đại Bình bỗng nhiên hét lớn – Vì hắn ta giàu có hơn mình à. - Không phải – Tịnh vội bác bỏ – Cậu biết mình không phải là kẻ thấy giàu thì chạy tới mà. - Vậy thì lí do gì – Đại Bình gầm lên. Mặt cậu ta đỏ bừng lên, hai mắt long lanh như ngọn lửa đang cháy, sẵn sàng thiêu rụi những gì trước mắt mình. - Mình … – Cô ngập ngừng – … yêu anh ấy. Đại Bình bật cười một cách chua chát. - Cậu yêu anh ta. Haha … Cậu có biết anh ta là loại người gì không mà lại lao đầu vào yêu anh ta. Hạng người như hắn ta là đồ biến thái,bệnh hoạn là hạng cặn bã của xã hội này, cậu có biết không… - Bốp ….
|
Bốp …. Đại Bình chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tịnh tát mạnh. Lần này cô tát mạnh hơn hồi nãy, má cậu ta in năm ngón tay của cô trên mặt. Tát xong, cô có hơi hối hận. Cô quay mặt đi tránh ánh mắt bi thương của Đại Bình. Cậu ta nhìn Cô kích động nói: - Mình có nói sai sao. Hạng người như anh ta có gì tốt chứ: đua xe, uống rượu, đánh nhau, khinh thường người khác, coi trời bằng vung còn là một kẻ có giới tính không bình thường … - Nhưng anh ấy đã vì mình làm rất nhiều chuyện, thậm chí không tiếc mạng sống vì mình. Mình cảm nhận được tình cảm anh ấy đối với mình rất thật lòng, khiến mình run động. Do đó mình chấp nhận làm bạn gái của anh ấy mà không cần bất cứ điều kiện gì. - Vậy còn mình thì sao, mình không yêu cậu hơn cả sinh mạng mình hay sao chứ. Mình cũng có thể vì cậu mà chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình mà. Có gì mà anh ta làm được mà mình không làm được chứ – Cậu ta nắm lấy hai vai Tịnh lay mạnh. Mạc Tịnh gạt hai tay Đại Bình ra, nhìn thẳng vào mắt cậu ta trả lời dứt khoát. - Từ trước đến giờ mình xem cậu là bạn thì sau này vẫn xem cậu là bạn. Dù cho cậu có vì mình mà là chuyện gì đi chăng nữa, mình vẫn xem cậu là bạn, không gì khác hơn được. Tình cảm là không thể miển cưỡng. Nói rồi cô quay lưng bỏ đi nhưng Đại Bình đã nói: - Nếu cậu tiếp tục quen anh ta, cậu sẽ hối hận. cô dừng chân đứng lại, cô trả lời mà không thèm quay mặt lại. - Tình cảm của mình tuyệt đối không hối hận vì nếu hối hận thì mình sẽ không yêu. Nhưng nếu cậu dám làm hại anh ấy thì kể cả tình bạn cũng không còn. Nói rồi, Tịnh đi thẳng để lại sau lưng tia nhìn hiểm độc. Mạc Tịnh vừa bước vào phòng bệnh của bà Cẩm Du, thấy gương mặt mẹ thoáng u buồn, đôi mắt sâu hoắt như đã mất ngủ nhiều đêm. Cô cảm thấy lo lắng. Bà Cẩm Du vừa nhìn thấy con gái thì làm mặt giận, khiến Cô lo lắng, cô giả vờ nhõng nhẽo hỏi mẹ. - Mẹ sao vậy, giận con vì mấy bữa nay không đến thăm mẹ à. Bà Cẩm Du nhìn con gái bằng đôi mắt u sầu cực độ, rồi than thở: - Con gái lớn rồi, có chuyện cũng không cần kể với mẹ. Tịnh nghe mẹ trách thì bỗng giật mình, mẹ cô đang nói về chuyện gì. Không lẽ chính là chuyện cô bị bắt cóc ư. Làm sao mà mẹ cô lại biết chuyện này chứ, trừ khi là … nhưng Tịnh vội xua đi ý nghĩ của mình. Cô tin Hữu Thiên không phải hạn người như thế. Cô nũng nịu ôm chầm lấy mẹ, dụi đầu vào vai bà mẹ, nhõng nhẽo nói: - Trên đời này con yêu nhất là mẹ, con tuyệt đối không giấu diếm mẹ chuyện gì hết. Mẹ yên tâm đi mà mẹ. - Bảo mẹ yên tâm trong khi con gái mình nhập viện à – Bà Cẩm Du vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái với vẻ yêu thương. Làm sao bà không thương đứa con gái vốn phải chịu cực khổ từ nhỏ của mình chứ. Bà hận bản thân mình vô cùng, sao lại yếu đuối để nay bệnh mai đau như vậy. Để cho mọi gánh nặng lại phải đè trên vai Tịnh . Càng thương con bao nhiêu, bà lại càng trách mình bấy nhiêu. Lúc hay tin con gái phải nhập viện bà lo lắng biết bao, đau lòng biết bao. Bà muốn đến thăm con nhưng lại không thể, khi đến thì Tịnh đã xuất viện mất rồi. cô ngỡ ngàng nhìn mẹ bối rối: - Sao mẹ biết. - Là Hữu Thiên cho mẹ biết. - Là anh Hữu thiên cho mẹ biết thật sao – Một thoáng buồn ẩn hiện trong lòng cô. - Con đừng nghĩ oan cho Hữu thiên mà tội nghiệp thằng bé. Nó đâu có cho mẹ biết đâu, nó còn định giấu mẹ nữa kìa. Chẳng là con bé Thắm, con gái bác Xuân nằm bên kia vô tình đi ngang phòng cấp cứu thấy con đang nằm truyền nước biển nên mới kể cho mẹ biết. gặp ngay lúc Hữu Thiên đến nên mẹ ép cậu ta nói ra đó thôi. Rồi Bà Cẩm Du bật cười khi nhớ đến bộ mặt khổ sở của Hữu Thiên khi bị bà gặng hỏi và đe dọa. - Mẹ bắt Hữu Thiên phải nói thật cho mẹ biết thì mẹ mới chịu uống thuốc, vậy là cậu ấy đành phải nói cho mẹ nghe hết. Tịnh nghe mẹ nói vậy thì hoảng hốt vô cùng. Hữu Thiên cũng ép buộc cô phải nói cho cậu nghe việc cô tại sao lại bị hoảng sợ đến ngất đi và việc Vĩnh Phong mình đầy thương tích như thế. Tịnh bị bắt buộc phải kể rõ đầu đuôi cho cậu nghe. Bây giờ nếu Hữu Thiên kể lại cho mẹ cô nghe toàn bộ sự việc thì chắc chắn bà sẽ lo lắng đến phát điên mất. - Mẹ, con xin lỗi, chỉ vì con sợ mẹ lo lắng cho con nên mới giấu mẹ như vậy – Tịnh nước mắt rưng rưng khi nghĩ đến việc mẹ cô vì lo lắng cho cô đến mất ăn mất ngủ. Bà Cẩm Du vội ôm lấy con gái vào lòng, ghẹn lời nói: - Người có lỗi là mẹ, mẹ không cho con một cuộc sống em đẹp như bao người mẹ khác, còn bắt con phải cực khổ nuôi mẹ. Mẹ là một người mẹ vô dụng, nếu như con có bề gì thì làm sao mẹ sống nổi. - Mẹ đừng nói vậy mà mẹ, con không sao. Con thấy hạnh phúc bên mẹ và bé Hy . Nếu mẹ và bé Hy có chuyện gì thì con cũng không muốn sống nữa – Cô rơi lệ, chảy dài trên vai áo bà Cẩm Du, nhưng giọt nước mắt trong suốt long lanh ánh lên những sắc màu cuộc sống: Đau khổ có, vui buồn có, hạnh phúc có… Con người nếu không còn nước mắt sẽ thế nào, có lẽ sẽ hóa thành tro bụi bay theo gió. Nhưng Mạc Tịnh đã rất nhiều lần cạn nước mắt, nước mắt của cô luôn chảy ngược vào trong. Chúng đều là những giọt nước mắt đau khổ. - Bọn người nào lại độc ác đến độ bắt cóc con chứ. Mục đích của chúng là gì… – Bà Cẩm Du gào lên nức nở khiến cho những người cùng phòng không khỏi chú ý dù lúc này giường bà đã buông rèm.v Họ giỏng tay lên nghe ngóng tình hình bên kia bức màn. Rồi bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Tịnh lắc đầu đau khổ nói:
|
Tại sao con sinh ra lại có số phận hẩm hiu đến như vậy chứ. Sao lại có số phận giống như mẹ thế này. Mẹ đã từng cầu xin ông trời đừng cho con có số phận giống mẹ, vậy mà tại sao ông ấy lại không chứng giám cho mẹ. Có phải do mẹ có lỗi với ba con nên ông trời mới chừng phạt mẹ như thế. Nếu thế mẹ bằng lòng chịu phạt, chỉ xin ông ấy cho con và bé Hy được bình an. Sự đau khổ của bà Cẩm Du khiến cho mọi người trong phòng thương cảm. Vốn có cảm tình với hai mẹ con người phụ nữ hiền lành này. Nay lại nghe cô con gái bị bắt cóc, họ lại càng thương cảm hơn. Gia đình nghèo túng như họ thì bọn bắt cóc có mục đích nào khác ngoài mục đích đem bán hay bắt làm gái bao. Ngày nào mà báo chí không lên án và viết về những số phận bi thảm ấy. Bất giác họ cùng thở dài. Hồng nhan vốn bạc phận mà. Thấy mẹ xúc động tột độ thế, Cô sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của mẹ, cô vội xoa dịu mẹ. - Mẹ! Mẹ đừng xúc động như thế kẻo bệnh tim lại tái phát. Bây giờ con không sao rồi mà mẹ. Sau này con sẽ cẩn thận hơn. Mẹ mà có bề gì thì con và bé Hy sẽ sống ra sao. Con thì không nói nhưng còn bé Hy còn nhỏ như thế, mẹ nỡ để nó không cha không mẹ bơ vơ một mình hay sao. Nghe con gái nói thế, bà Cẩm Du bèn ngưng khóc, bà lấy tay lau khô dòng nước mắt, ngăn sự xúc động của mình lại. Tịnh nói rất phải, vì hai đứa con gái đáng thương của bà, dù thế nào bà cũng phải vượt qua bệnh tình để còn trở về với các con. Nếu bà có bề gì thì ai lo cho các con của bà. Bà đâu có đành lòng rời xa họ. Giọng còn nỗi xúc động, khàn khàn bà Cẩm Du hỏi: - Vậy bây giờ con tính sao. Nếu lỡ bọn chúng trở lại bắt con lần nữa thì sao. Bây giờ con và bé Hy dọn đến ở đâu. Không thể ở phòng trọ cũ được, chúng sẽ mò đến đó. - Mẹ yên tâm. Con và bé Hy dọn đến đã dọn đến nhà bạn con ở – Cô vội trán an mẹ, cô không muốn bà phải lo lắng thêm nữa. - Dọn đến nhà ai. Đình Thi à! Mạc Tịnh lắc đầu. Gương mặt hơi ửng đỏ khi nghỉ đến việc mình ở trọ nhà Vĩnh Phong. Nhìn sắc mặt của con gái, bà Cẩm Du tinh ý hỏi: - Là bạn trai à… Nhà của anh chàng đã liều mạng đi cứu con phải không ? - Sao mẹ biết … – Hiểu Đồng ngạc nhiên tròn mắt nhìn bà Cẩm Du. - Vì mẹ cũng từng trải qua thời tuổi trẻ nên nhìn thấy biểu hiện trên mặt con là biết ngay con gái mẹ đang yêu. Nghe mẹ nói, gương mặt Mạc Tịnh càng đỏ bừng lên, hai lỗi tai của cô cũng ửng đỏ, cô cúi xuống nhìn dưới tấm ra giường, hai tay cấu cấu trên mặt tấm ra. Đôi môi mím lại để lộ hai cái đồng điếu đáng yêu. Nhìn vẻ xấu hổ đáng yêu của con gái, bà Cẩm Du bật cười, bà nhẹ giọng gọi: - Tịnh ! Mẹ có thể tin con được không. - Ý mẹ là sao – Cô ngơ ngác hỏi. - Ý mẹ là khi hai đứa sống chúng, không có xảy ra chuyện gì chứ. Lần này thì cả chóp mũi của Tịnh cũng đỏ, Tịnh phụng phịu nói: - Mẹ có thể yên tâm. Quan hệ giữa hai đứa con rất trong sáng, tuyệt đối không làm chuyện gì bậy bạ khiến mẹ phải lo lắng đâu. Tuy sống chung nhưng phòng ai nấy ở. Tại vì chưa bắt được kẻ chủ mưu cho nên …vì để an toàn, con nên ở cạnh anh ấy. Vả lại, đó còn là nhà cũ của mình. - Con nói sao. Con đang ở nhà cũ của chúng ta sao? – Bà Cẩm Du kinh hãi la lên. Cảm thấy có một luồng điện xẹt qua người bà, thấp thoáng bóng hình một người ẩn hiện trong tâm trí bà. Bà đột nhiên thấy ớn lạnh. - Mẹ đừng lo lắng. Ba anh ấy đã mua lại căn nhà ấy vào bốn năm trước. Bà Cẩm Du bần thần khi nghe tin này, bà tự lẩm bẩm: - Ông ấy đã bán căn nhà cho người khác ư? Một cảm giác buồn bã bao quay lấy bà, bà ngồi ngẩn người ra, đôi mắt và hồn phách đã đi đến nơi vô định. - Mẹ sao vậy – Tịnh lo lắng, giơ tay quơ quơ trước mặt bà. - Mẹ không sao – Bà Cẩm Du vội lấy lại thần trí mĩm cười nói. Mạc Tịnh chợt nhớ lại chuyện ba Vĩnh phong từng sống ở nhà cũ của mình, định kể cho mẹ nghe thì…
|
|
Một chàng trai ăn bận vô cùng lịch sự. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay xoắn đến khủy tay, áo bỏ thùng, quần tây màu đen rất sang trọng. Một tay cậu cằm một bó hoa bách hợp – loài hoa mà bà Cẩm Du rất thích. Tay kia cậu cằm một lãn trái cây to lớn. Khuôn mặt chàng trai càng làm cho mọi người phát điên hơn. Chỉ có thể dùng hai từ “ hoàn mỹ” để hình dung chàng trai ấy. Cậu ta vừa bước vào đã làm bừng sáng cả căn phòng, cộng với hương thơm bát ngát của hoa bách hợp khiến cho căn phòng có thêm sinh khí. Bà Cẩm Du vừa nhìn chàng trai đang từ từ tiến lại gần giường mình thì mĩm cười hất đầu về phía trước nói: - Có phải chính là cậu ấy không? Mạc Tịnh theo hướng của mẹ từ từ quay lại, một nụ cười chói lóa đang mĩm cười với cô. Nụ cười quyến rũ vô cùng, khiến cho tim Mạc Tịnh bất giác run lên niềm hạnh phúc. - Cháu chào bác – Vĩnh Phong khẳng khái, không một chút hồi hộp. Đây là lần ra mắt đầu tiên của Vĩnh phong trước mặt mẹ của Mạc tịnh . Khi cô nói muốn đến thăm mẹ sau khi học xong, thì Vĩnh Phong cũng muốn đến thăm với tư cách bạn trai của cô. Tịnh không cách nào từ chối được. Học xong, Vĩnh Phong kéo cô về nha thay đồ. Mạc Tịnh đã cười chết được trước bộ đồ lịch sự của Vĩnh phong, cậu ăn mặc cực kì trang trọng. Nhưng thực ra, Mạc Tịnh chỉ muốn che giấu cảm giác choáng ngợp của cô trước Vĩnh phong mà thôi. Bà Cẩm Du cũng cởi mở nói chuyện với Vĩnh phong, bà cám ơn cậu đã cứu Mạc Tịnh và nhờ cậu chăm sóc cho cô sau này. Vĩnh phong cứ bình thản trả lời từng câu hỏi của của bà Cẩm Du. Phương châm của cậu là cứ sống thật với bản thân. Qua vài lời trao đổi, bà Cẩm Du cảm thấy mến chàng trai này. Tuy ăn nói còn hơi ngang tàng, nhưng không tự cao tự đại. Lại rất thẳng thắn. Ánh mắt cậu ta nhìn Tịnh say đắm, thât lòng đến độ bà Cẩm Du yên tâm giao con gái lại cho cậu. Đình Khiêm ngập ngừng khi thấy Thiên Minh đang ngồi chờ mình ở quán bar Phong Trần. Lúc lần đầu gặp lại nhau sao bao nhiêu năm xa cách, họ mừng rỡ cùng hẹn nhau ăn mừng ngày gặp lại. Nhưng giờ đây, Đình Khiêm đã biết Thiên Minh là người gây ra cái chết cho ba của Mạc Tịnh , khiến cậu muốn lẫn trốn. Đình Khiêm vốn rất sùng bái ba của Mạc Tịnh , anh luôn muốn phấn đấu giống với ông ấy. vậy mà ông ấy đã bị người bạn thân nhất của mình hại chết. thật là một sự thực đau lòng. Thiên Minh đã nhìn thấy Đình Khiêm và vẫy tay với cậu. Biết không thể lẫn trốn nên Đình Khiêm đành đi đến bàn của Thiên Minh. Thiên Minh đứng dậy ôm chầm lấy bạn, một cái ôm chân thành sau bao nhiêu năm xa cách. Cả hai cùng ngồi xuống uống rượu. thiên Minh vui vẻ nói: - Sau khi mình về nước, điều đầu tiên mình làm là đi đến nhà cậu, nhưng rất tiếc… nhà cậu đã dọn đi mất. Mình có dò hỏi, nhưng tụi nó cũng không có tin của cậu. Mãi tới hôm nay chúng ta mới có dịp gặp lại. Đình Khiêm nắm chặt lấy ly rượu trong lòng bàn tay siết mạnh, cậu muốn kìm chế bản thân để không hỏi điều khủng khiếp đó. Nhưng cậu lại bật ra câu hỏi lúc nào không hay biết. - Năm đó tại sao cậu ra đi không lời từ biệt vậy. Sắc mặt Thiên Minh lặp tức nhăn nhó, buồn rầu nói: - Ba mình gạt mình nói rằng, bà nôi rất nhớ mình, muốn mình qua đó chơi. Cậu cũng biết bà nội mình đã sang mỹ định cư cùng bác mình. Ai dè khi qua bên đó mình mới biết là ba mình đã đăng kí cho mình mộp lớp học ở đó và bắt mình phải ở lại học. - Thật sao? – Ánh mắt Đình Khiêm lóe lên sự giận dữ. - Đường nhiên rồi – Thiên Minh không chú ý nên vẫn bình thản trả lời. - Chứ không phải cậu đã bỏ trốn sau khi hại chết người à – Đình Khiêm cười mĩa nói. *** Thiên Minh sửng sốt nhìn Đình Khiêm trân trối, hai lỗ tai cảm thấy lùng bùng, cả thân người như bị điện giật. Hại chết người à … Cậu đã hại ai chứ, Đình Khiêm đang nói cái gì vậy. Thiên Minh nhìn kĩ gương mặt của Đình Khiêm – một vẻ mặt đầy nộ khí, gương mặt chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả. Và đây cũng không phải là cách đùa giỡn để chào hỏi người bạn đã lâu năm xa cách. Đình Khiêm mà cậu biết không phải là người như thế, không thể đem cái chết để nói đùa. Trừ khi… Trừ khi thời gian làm thay đổi tính cách con người, nhưng Thiên Minh không tin Đình Khiêm đã thay đổi. Thiên Minh không thể hiểu được tại sao Đình Khiêm lại nói như thế, bạn tính cậu là không thích có chuyện khuất tất gì cả. Chuyện của Mạc Tịnh đã khiến cậu khó chịu rồi, bây giờ lại đén Đình Khiêm. Thiên Minh bèn hắng giọng hỏi, giọng lạnh băng, không cảm xúc. - Cậu nói vậy là sao. Mình hại chết người, mình đã hại chết ai chứ. Cậu nói rõ ràng ra đi. Đến lúc này thì Đình Khiêm không thể nhẫn nại được nữa, cậu bèn lên tiếng nói: - Thật sự mình đã hứa là sẽ không truy cứu chuyện này nữa nhưng trước con người không biết hối lỗi như cậu, mình đàng phải nói ra thôi. Cậu có biết lí do tại sao mà mỗi lần gặp cậu thì Mạc Tịnh luôn bị kích động hay không? Thiên Minh ngay người lặng yên nghe Đình Khiêm nói. - Bởi vì người mà năm xưa cậu đụng chết chính là ba của cô ấy. Cả bầu trời dường như tối sầm lại và sụp đổ ngay trước mắt Thiên Minh. Hình ảnh cuộc đua xe năm ấy hiện về trong tâm trí cậu. Cuộc đua xe lần đó đã làm thay đổi con người cậu, một Thiên Minh nóng nảy, phá phách, không sợ trời không sợ đất đã trở nên chín chắn hơn, điềm đạm hơn.
|