Hắn Là Con Chú Tôi
|
|
kể xong câu chuyện tôi hỏi Vinh : -hay không vậy Vinh ơi ? -haaa….hay lắm …anh kể hay quá Quang ơi …?nhưng nè …anh lại bảo em là hoàng tử con ma hả ….? Vinh vừa nói vừa day khuôn mặt vào bụng vào ngực tôi … -haaa… tôi cười ha hả rất vui vì đánh đúng tim đen của Vinh …tui bả lả vơi Vinh …vì hắn lại thích gọi tôi là anh nà : -em iu ơi …thì kết thúc câu chuyện em hổng biết thầy lang xinh trai ở phố thuốc bắc sang giàu kia là ai ư…nhóc ui…là anh nà … -ừa…ừa …sống cùng sống chết cùng chết nhé…anh Quang ơi …em thích quá … tôi nhổm dậy và bế Vinh bằng đôi tay mảnh mai của mình ,tôi âu yếm : -dậy đi vệ sinh em nha ,em không sốt nữa có thể rửa dáy bằng nước ấm được rùi …để mình còn ăn cơm nữa nhé… -vâng … Vinh ngoan ngoãn ,bàn tay hắn bấu hờ vào gáy tôi ,cái đầu thì ấp vào ngực của tôi ,thật là nhơng nhẽo . bế Vinh vào buồng tắm Tôi xả chút nước nóng vào bồn rồi lau nhẹ khuôn mặt của hắn .rồi tôi bảo : -đó bây giờ em tắm qua đi nhé ,anh ra lấy đồ cho em thay nhé. -vâng ,à anh Quang nhớ lấy cái quần sịp đen cavin mà bữa trước anh cho em đó nha …rồi mau vào đây với em … tôi lặng lẽ tìm quần áo cho Vinh ,cả một cái tủ hai buồng đầy rẫy quần áo của hắn ,đúng là con nhà có của . má Vinh cũng buôn bán vàng bạc và bất động sản như má của Tuấn ,ông bố thì làm công chức nhà nước ,nghe nói cũng to chức lắm thì phải ? Tôi lấy cái quần sịp của mình bỏ lại hôm nào cho Hắn . Tôi nghĩ không ngờ hắn lại thương yêu mình đến như vậy ? Không hiểu sao chỉ có một lần với tôi này nọ …mà Vinh lại ghi sâu kỷ niệm đến như vậy nhỉ ? Trước tôi …nó đã từng với Tuấn rồi mà …tôi hơi đỏ mặt khi nghĩ tới Tuấn … Chà sao Vinh lại không thích Tuấn đẹp trai nhỉ ? Lạ quá …đúng là con tim nào cũng có lư lẽ riêng của nó . Khi tôi vào buồng tắm ,thì vinh đã xả lưng bồn nước ấm rồi .nhìn thân hình có làn da màu nắng khỏe mạnh của Vinh .đang ảo mờ trong những bọt nước xà bông muôn màu rực rỡ … tôi thấy Vinh cũng đẹp trai ra phết . Vinh bảo : -Quang vào tắm chung vơi em nhé ,đi anh .em cọ cho nào . trước chân tình mê muội ,tôi phải chiều theo Vinh thôi .Nếu Tuấn ở đây chắc hắn cũng sẽ như vậy ? Tôi bước vào bồn tắm ,xoay người ra sau lưng Vinh ,thể tích mặt nước của bồn dâng lên trông thấy .tôi nhẹ nhàng bảo : -thôi anh chỉ cần ngâm chút là khỏe ngay thôi ,em nằm trên bụng anh nha Vinh . -hi….chàng thầy lang xinh trai của em . Vinh bồng bềnh trên khuôn người tôi ,hắn rất vui là được tôi cưng chiều như vậy . hắn bảo : -em thích và yêu Quang nhất đấy ,anh có biết không ? từ lâu lắm rồi ….từ ngày anh vào học chung lớp đó …em đã ao ước được hôn anh và cắn vào cái miệng đỏ tươi này nè … Tôi nhẹ nhàng vít cổ Vinh …Chúng tôi hôn nhau tha thiết …những lời nói của Vinh và anh Vũ luôn mang tới cho tôi niềm vui chân thật ,chả phải vì cách làm tình thân thiết đong đầy … mà ở ánh mắt và lời nói của họ nó như là ánh sáng ban ngày đó thôi . không như ánh mắt của Tuấn nó như ánh trăng ,ánh sao ..của màn đêm tội lỗi …chợt đến chợt đi ,mờ ảo lung linh …để rồi lại đắm chìm tắt lụi… Hôn nhau một hồi nồng nàn ,tôi nói nhỏ : -Bây giờ mình ra ăn cơm em nha.nguội hết đồ ăn rồi đó ,tôi nói và kéo Vinh đứng dậy ,xả một chút nước sạch lên đỉnh đầu … Hai đứa chúng tôi vò tóc cho nhau ,và rửa luôn cả đồ nghề của nhau nữa chứ ,Vinh cứ dứ tay vào đồ nghề của tôi và bảo : -ghét lắm nà … đồ nghề của thầy lang có khác ,lúc nào cũng quyến rũ thơm tho. tôi không nói gì ,vì thấy Vinh vừa mới ốm dậy tôi bảo : -thôi anh mặc quần áo cho em nha. hắn đừng im , chờ tôi vỗ vào chân nào thì nhấc chân đó lên để tôi luồn quần sịp cho hắn ,khi mặc xong tôi xoa nhẹ vào nơi ngã ba thèm khát của Vinh . bàn tay tôi vừa đặt vào ,chỉ chừng 10 giây thằng bé đã nhô đầu lên cạp quần , . tôi cười và bảo : -khiếp quá …muốn cắn người ta hay là sao ? vừa sờ vào đã định cắn rùi …à. -đó…. Vinh thầm thì : -tại nó nhớ anh quá mà …tối nay anh ngủ với em Quang nhé …?nếu không mai em nghỉ học tiếp cho coi . -ừa…anh sẽ ở lại với em hôm nay ,ngaỳ mai lại đến Tuấn chịu không ? -Ngày mai em không cần Tuấn đâu Quang à…em ngủ mình như anh vậy thôi ?
|
-sao …? em ghét Tuấn lắm hả ..? -ừa …hôm nọ em canh chừng anh ,có một chút về nhà mà nó đã làm ẩu với anh rồi …ai mà không ghét chớ ? -anh tưởng em thương Tuấn lắm rồi mà ? -Không có .em với hắn như là qua đường tình dục thôi ,chứ yêu thì chỉ có anh mới xứng với con tim yêu của em mà … -có khi nào em ngộ nhận không Vinh ? -anh nói vậy là sao hả Quang ? -là em yêu Tuấn nhiều ,mà lại nói là yêu anh đó ? -trời…ơi …không..cái anh này ,chúng ta chơi với nhau còn không biết nữa hay sao …ở Tuấn em thấy nó rỗng tuyếch không à … Clẽ nào như vậy nhỉ ? sao cái vẻ đẹp trai của Tuấn lại không thuyết phục được mọi người ,ngay như cả Vinh ,bạn thân với hắn còn đánh giá như vậy …thảo nào …? tôi đỏ mặt nhớ tới lời của Khang hôm nào nhận xét về Tuấn : -Tuấn đẹp trai quá … nhưng hình như….chưa được ngoan cho lắm …? Buổi chiều hôm ấy ,tôi chép lại bài vở hộ Vinh, khi hai chúng tôi đang giảng bài cho nhau thì má của Vinh đưa bác sĩ tới thăm bệnh .thấy chúng tôi đang học , bác sĩ đa khoa tư nhân cười và bảo : -bệnh trẻ con đó …chị thấy không ,nó lại như không kìa … hai chúng tôi chào hai người lớn tuổi . má Vinh rất vui bà bảo : -Vinh làm má lo quá đấy ,sao má hỏi lại không nói gì vậy hả ? thôi may có Quang ở chơi với em rồi ,bây giờ hai anh em học xong ,nhớ đi ra ngoài chơi một chút cho thoáng nha … Rồi ba quay sang hỏi bà bác sĩ : -Thưa chị ,vậy có phải kiểm tra sức khỏe của cháu nữa không ? -Hi… Bà bác sĩ mỉm cười nói : -Nó đã tắm rửa và ăn cơm rồi ,chị nhìn đấy ,sắc nó lại hồng hào rồi đó ,thôi ,chắc là cảm gió thôi chị à … Khi hai người đàn bà ra về ,Vinh nhìn tôi và bảo : -Tại anh Quang nên em mới như vậy mà … Hắn nhìn tôi da diết ,tôi âu yếm bảo Vinh : -Anh xin lỗi Vinh rồi mà …hôm đó anh đâu ngờ Tuấn nó lại hôn anh ,ngay công viên như vậy ? Vinh đỏ mặt nhìn tôi và dò hỏi : -Tuấn đã làm gì anh chưa hả Quang ? -Em nghi ngờ về điều gì kia chứ …? tôi hỏi Vinh và thoáng nghĩ thầm …cái tên này sao lăn tăn quá vậy ? -em muốn biết …ngoài hôn ra còn làm gì với nhau không đó … -à …vừa mới chạm môi nhau ,thì thấy em tới cứu anh thôi … tôi kéo Vinh ra ngồi lên đùi mình ,tôi nhìn hắn ,nhìn vào đôi mắt u buồn to và ngơ ngác như trái mãng cầu gặp nắng vậy … tôi hỏi Vinh : -tại sao đến cứu anh ,rồi lại bỏ dở chừng hả …? em bỏ đi như thế không lo Tuấn làm thịt anh hả Vinh ? Vinh lại nhìn tôi hai cánh tay vít cổ tôi và nói nhỏ : -ừa héng ….em xin lỗi Quang nha,đáng lẽ ra em phải dành anh về với mình rồi đưa anh về nhà mới phải …đằng này … hắn thoáng buồn …hay thoáng phân vân .rồi Vinh nói rất nhỏ : -Quang ơi …trong tình cảm bè bạn trai với nhau có ghen tuông không nhỉ ? -thì em đã ghen đấy thôi ?không lẽ trận ghen tuông vô lư hôm qua của em là ghen tuông của Tình yêu …? tôi vừa nói ,vừa vuốt ngược mái tóc mềm mại của Vinh … -ừa …kỳ quá anh à …. Vinh nói tiếp : -nhưng em cứ nghĩ ,cơn ghen hôm qua của em là tình yêu cơ đấy …như người ta gọi là tình trai đó anh …anh biết đó ….khi nhìn thấy hắn bưng mặt anh để hôn …lòng em tan nát ,lúc đó em thấy mình là kẻ bị thừa rồi ….trời ơi …Quang ơi …em như con chim bị trụng đạn của người thân, em phi xe máy như một kẻ mất hồn …may mà em về được tới nhà đó … -anh xin lỗi Vinh ơi … Tôi nói giọng cảm động ,rồi gắn đôi môi mình vào miệng Vinh….tôi muốn hắn không tuôn ra những chuyện buồn của hắn nữa . Vinh quàng chặt cổ tôi ,vít đầu tôi thật gần thật gần nơi khuôn mặt của hắn , Rồi một cánh tay hắn vuốt tóc tôi ,vuốt mũi và tai tôi …tình tứ lắm … Bàn tay nhẹ nhàng của hắn cởi áo lót của tôi rồi mân mê bờ vai vùng ngực . khi có một bàn tay lạ ấm áp và tình cảm dạo chơi trên mảnh đất của mình …hỏi có ai mà không bâng khuâng cơ chứ … Tôi mơ màng và cũng cởi áo lót của Vinh ,rồi tôi bế Vinh vào chiếc giường xinh xắn của hắn … Hai tấm lưng trần trẻ trung ,mảnh mai như hai tàu lá chuối …Xếp ép vào nhau . Bốn cánh tay trần đan xoắn vào nhau ,mải mê đi tìm cảm xúc -Bốn chiếc đùi trần hết quặp lại duỗi ,như đang vui thú trò chơi xếp hình mê muội … Và cả hai khuôn bụng của chúng tôi nữa chứ ,chúng cứ day cứ nhướn ,như kích thích vẫy gọi mùa luyến ái tìm về với nơi ngã ba thương yêu … Bàn tay tôi và bàn tay Vinh đột nhiên cùng một lúc đặt vào chốn dừng lại ấy ,chúng tôi vuốt ve yêu thương bồng bế hai thằng nhỏ của nhau … Hai thằng nhỏ ,đứa nào cũng xinh xắn vừa vặn .hình như chúng mang thân hình như vậy lại hay hơn…của Tuấn và Khang . bởi trong bờ yêu thương môi lưỡi ….những thằng bé ,vừa phải có thể lặn sâu mà không hề làm cho bờ môi ngăn cản …. Vinh ân cần ôm tôi …Tôi ngây ngất quá ,khi mà hắn hôn thật đa tình ,và gửi gắm những vuốt ve nới đôi tay tình cảm . Tôi rên khẽ và nhẹ nhàng xoay ngược người Vinh với tôi . Khi tôi xoay người …thì Vinh đã để tôi nằm úp thìa lên khuôn mặt xinh trai của hắn …Chúng tôi …yêu nhau như tình yêu trai gái lành mạnh và đắm say . khi chuẩn bị cơn mưa …như bầu trời kéo đầy mây dông đen tối ..cả hai đứa đều sung sướng kêu rên ,và há miệng tận hưởng những giọt mưa cuối thượng nguồn của người mình thương yêu trao tặng … Tôi và Vinh tha thiết bên nhau ,như thể không thể nào chia lìa thân xác… Một lúc sau Vinh bảo tôi : -em lấy xe máy …hai anh em mình đi ăn chiều nhé . -ừa ,nhưng mình tắm rửa qua loa chút rồi đi chứ … sau khi tắm rửa xong ,chúng tôi lại chải chuốt ăn mặc điệu đàng như những thư sinh ngoan ngoãn . Vinh đưa tôi tới một nhà hàng có món lẩu đặc sản và đồ biển . hắn bảo nhỏ : -em đang ốm nên ăn lẩu cho nóng ,và ra mồ hôi cho mau lành bệnh héng . Tôi mỉm cười nhìn hắn …cái mũi thẳng tưng xinh xắn của hắn trông thật thà quá . tôi nói nhỏ : -em ốm mà còn làm anh mệt như vậy …nếu em khỏi bệnh chắc anh tiêu đời lun…a… -hi…. Vinh cười bảo nhỏ : -thì anh là thần dược để chữa căn bệnh nhớ nhung của em mà …Quang nhớ không ? mấy lần em rủ qua nhà em …anh đâu có chịu sang …? -ừa anh có hứa ,nhưng bận quá …thôi mình ăn cho vui nhé Vinh ? tôi đánh lảng và nhúng rau cho chín ,rồi thả vào bát cho Vinh ,rồi làm tiếp cho mình . ăn lẩu với mùa hè …phải nói nó như đem lửa …đi cứu rơm vậy …hi…nhà hàng có máy lạnh mà sao tôi và Vinh vẫn lấm tấm mồ hôi trên hai khuôn mặt xinh tươi . tôi nhìn Vinh âu yếm lắm ,bởi tôi nhìn những giọt mồ hôi li ti bám nơi cánh mũi dịu dàng của hắn ,trông nó như một bồng hồng buổi sáng gặp sương vậy . tôi bảo nhỏ : -nhìn em bây giờ …không khác nào bóng hình của một chàng trai trong mơ đấy Vinh à . -thì anh cũng thế mà ….hi …cái môi anh kìa …càng đỏ tươi như đang gặp nắng vậy … -haaa…. chúng tôi cười và ăn uống ngon lành lắm . Rồi Vinh đẫn tôi đi chơi một vài chỗ khác cho thoáng ,cũng là ngắm cảnh về chiều của nhịp thở thành phố ,đang rất sôi động …. chắc nhịp tim thành phố hoạt động về buổi chiều mạnh hơn ,nó chẳng khác gì nhịp tim của những kẻ uống rượu ,cả thành phố hối hả ngược xuôi ,ai cũng như ai cắm cúi trên bước đi của mình . Vinh bảo nhỏ với tôi : -đêm nay anh Quang kể cho em nghe chuyện nhé ? -ừa…em thích truyện thể loại nào hả Vinh ? -em thích nghe chuyện cổ tích đó anh à … -ok …anh sẽ vì em mà kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích . Tôi bảo và nhìn hắn . Có lẽ hắn cũng như mình …mang tiếng con nhà giàu ,nhưng sống đơn độc ,nên luÔn khát thèm những tình cảm giản dị mà hư ảo . Tiền đâu thể mua được những tình cảm như trong chuyện cổ tích chứ ? ngoài đời …tiền khó kiếm …nhưng trong cổ tích ,chỉ cần gặp bụt ,hay tiên ,thì cả thế giỚI sẽ thành địa đàng ngay thôi à … ngồi sau Vinh ,tôi cứ mơ màng chọn đề tài để kể chuyện . chắc Vinh cùng mong về nhà để nghe tôi kể chuyện lắm thì phải ,vì khi tím chiều vừa chạm vào ánh mắt của thành phố . Vinh đã bảo : -anh em mình về nhé ,anh Quang ?
-ừa ,tối rồi em à….chúng ta về nhà thôi .
|
chúng tôi trở về tới nhà cũng vừa lúc cả thành phố đã lên đèn ,mông lung mộng ảo . Đêm nay ,ngủ bên Vinh …tâm tình của chúng tôi chả biếtcó lung linh như những ngôi sao sớm trên nền trời cao vợi kia không nhỉ ? Vinh vào buồng tắm lấy một chiếc khăn đã giặt qua nước ấm ,đến lau mặt cho tôi ,Vinh bảo nhỏ : -anh mệt không Quang ? -không em à … -bây giờ mình uống chút nước chè và ăn hoa quả nhé Tôi mỉm cười ,chờ Vinh pha trà …Hắn mở nhạc …nhỏ nhẹ …những bài ca thời tiền chiến…chúng tôi có biết gì về bóng dáng chiến tranh đâu cơ chứ ,mà sao bản nhạc lại mê ly đến như vậy nhỉ ? ….Cho anh xin một đêm trăng chối …. ….Nhìn đống tro tàn năm xưa …. Trời não nề quá . …Trời vào thu …Việt Nam buồn lắm em ơi ….. Hai thằng vừa nghe nhạc vừa uống nước ,Vinh tới ngồi cạnh tôi ,hắn khoác tay cho tôi ngả đầu hờ hững vào cánh tay trần của hắn để thưởng thức câu ca đau buồn của một cặp ca sĩ trứ danh … Một giọt lệ vu vơ trên khóe mắt tôi óng ánh… Chả biết tôi đang buồn và nhớ tới ai ….khi ở bên này tôi lại nhớ người kia …sao con tim tôi đa tình và đa cảm quá nhỉ ? Hình như tôi đang rất nhớ tới hắn …Khang …thằng em con của chú tôi … Đã quá 9 giờ khuya ,Vinh bắt đầu buồn ngủ ,Hắn bảo tôi rằng : -Anh Quang bây giờ em tắt nhạc nhé ,rồi anh kể chuyện em nghe chứ sắp khuya rồi anh à… -ừa thôi anh em mình lên giuờng rồi anh kể cho Vinh nghe nhé . Chúng tôi lên giường nằm thoải mái . tôi kê lưng mình thật cao như nửa nằm nửa ngồi . còn hắn ,hắn gối đầu vào ngực tôi ,bàn tay vuốt nhẹ đôi vế chân của tôi và chờ đợi … ánh mắt Vinh mơ hồ lắm lắm …làm cho cái giọng Cổ tích của tôi cũng thấy cái màu thần thoại đang vây quanh nơi này rồi… -anh kể cho em nghe câu chuyện thần thoại ….Đứa con của Biển …nhé . -………… ? ……………………………. Ngày xưa ,có một người đàn bà góa chồng khi tuổi đời còn rất trẻ . người đàn bà này mới ngoài hai mươi ,và lại có nét mặn mòi duyên dáng của thiếu nữ vùng biển ,khỏe khoắn và xinh giòn . khi chồng mất bà vẫn chưa có con ,chán cảnh cho duyên phận ,bà liền dựng tạm một túp lều gần bãi biển để bán hàng nước ,đó là cái kế sinh nhai của những người đơn chiếc . Một đêm mưa gió ,sấm chớt nhập nhòa …người đàn bà bơng nghe thấy tiếng gơ cửa ,bà ra mở ..ra là một người đàn ông ,quắc thước ,ăn mặc chẳng giống ai .vì trên tấm thân trần trụi chỉ có mỗi chiếc khố che cái mà người ta cấm nhìn thôi … Lại nói người đàn ông này vốn là một con giải lớn ở ngoài biển …nó đã thành tinh ….và có thể biến hóa khôn lường .khi nó biết số mạng của mình sắp chết .nó hay nghe những người đi biển thầm thì về những đứa con nối dơi nối dòng của mình . Con dải tinh …này cũng muốn dồn tinh lực của mình gửi cho hậu thế …đã mấy lần nó biến thành người đi dạo quanh vùng biển ,và nó đã biết hoàn cảnh của người đàn bà góa nọ … Đêm đó nó tạo ra một cơn mưa nhỏ quanh vùng biển và đÓng giả là một kẻ đánh cá đang lỡ độ đường … khi người đàn bà mời hắn ngồi ,thì bà thấy người đàn ông đánh cá kia run bần bật ,môi mắt lờ đờ . bà thương hại bảo : -hay là bác dính cảm mất rồi .. -vâng … người đàn ông run giọng và bảo : -cô làm ơn cạo gió cho tôi với …tôi rét quá …ngoài trời lại mưa to…bây giờ ,không cạo gió thì tôi chết mất … Họa vô đơn chí ..người đàn bà thoáng nghĩ và ngắm nhìn người đàn ông lạ hoắc này …chứ dân đánh cá trong vùng ,ai mà bà chẳng biết ? nhưng từ chối không thể được nữa ? cứu người mà . Bà lại gần người đàn ông lấy chút lá trầu ăn và dầu hỏa để xoa và đánh gió cho ông ta . Nhưng kỳ lạ quá ,bàn tay người đàn ông đã vội nắm bàn tay bà …tình cảm đến nao lòng . ánh mắt rực sáng của con người khỏe mạnh ấy ,và đôi bờ ngực vạm vỡ như nhưng chàng thanh niên khỏe mạnh của vùng biển ,làm bà như bị mê hoặc … chàng ta nói : -oh lạ quá ,khi em lại gần ,tự nhiên người ta nhẹ lâng …phải chăng chúng mình có duyên nợ với nhau ,cho nên ông trời mới cho một ngày gặp mặt khó quên này …lại đây với anh …mau lên . Như dính bùa mê thuốc lú ,đã 5 năm nay bà sống trong cô đơn ,nay lại gặp một chàng trai khỏe mạnh và tuấn tú đến vậy ,bà làm sao có thể từ chối ,bà lại gần lại gần …và rồi đổ gục vào cánh tay trần trụi của người đàn ông đến với bà từ cơn mưa gió … Khi trời sáng lại ….Người đàn bà góa mở mắt thì không còn thấy người đàn ông đâu nữa .Bà đỏ mặt nhớ lại cái đêm ghi nhớ hôm qua ,có phải là thật hay là mơ nhỉ ? Thật mà vì cái khố của anh ấy còn kia …và bà còn nhớ khi ân ái xong anh ta còn dặn bà là sau này nhớ đặt tên con của anh ta là Vũ Hải đó thôi . Đựoc mấy hôm sau người đàn bà thấy trong người khác lạ …bà liền bỏ làng bỏ quê trốn lên kinh thành để trốn tội . Chứ ở làng quê mà bà có con thì họ đóng rọ thả biển cả mẹ lẫn on bà mất thôi . Lên kinh thành xa lạ ,bà lăn lộn mọi nghề để kiếm sống …cuối cùng bà được một nhà giàu có thuê mướn làm người ở cơm nước hầu hạ cho họ …
|
Kỳ lạ thay bà chủ nhà cũng đang mang thai . Và khi sanh nở cùng một mái nhà cả bà chủ và đày tớ đều sanh ra con trai … Con trai của bà chủ da trắng mỏng như ánh trăng ,mắt môi lung linh như viên ngọc …nên gia đình đặt tên là Bảo Ngọc . Còn con trai người ở khỏe mạnh tuy có hơi đen một chút ,nhưng bà mẹ đã bảo bố cháu dặn đặt tên là Vũ Biển rồi ,cho nên cứ tên ấy mà đi làm chứng . Buồn thay …khi Vũ Biển ra đời được hai ngày thì mẹ của đứa trẻ bị chết do sản hậu mà ra … Chủ nhà nhân từ đã làm ma tử tế cho người đàn bà xấu số ,họ nhận luôn đứa trẻ làm con để dễ bề nuôi nấng … Hai đứa bé lớn lên như hai báu vật trong gia đình của họ ,chúng chơi thân với nhau ,và nhường nhịn nhau cứ như anh em ruột vậy . Khi chúng sang tuổi 18 …thì cả kinh thành đều nức nở ngợi ca hai chàng thiếu niên ,tuyệt thế nhan sắc vô song về nhã nhạc ….sắc đẹp của họ …một người như vầng trăng mùa thu …người kia như mặt biển xanh buổi sớm … Và cái kỳ diệu nhất của chàng Vũ Biển là chàng có giọng hát hay mê hồn …khi chàng cất tiếng hát ,người nghe tưởng như muôn ánh sao đang rơi ngoài biển xa ,hay như tiếng nỉ non của những nàng tiên cá khi thấy biển đêm dông gió … Một đồn mười ..tiếng vang như vọng núi … Cả kinh thành gồm các nhà giàu có -các vương tôn ,công tử ,và quan lính máu mặt ham mê tiếng nhạc cung đàn …không có ai là không tìm cách mời mọc để được nghe hai anh em nhà Bảo Ngọc và Vũ Biển …anh đàn em hát …làm cho đất ngả ,trời nghiêng … Rồi cuối cùng tiếng đồn cũng lọt vào cung cấm ,các công tôn, công tử ,các quận chúa ,nàng hầu …ai ai cũng mong muốn một lần được nghe Vũ Biển hát.. Rồi Quận chúa… em gái của nhà vua biết chuyện .Nàng cho vời hai anh em vào cung của mình hầu nhạc … Sau một đêm mắt thấy tai nghe …Nàng bắt đầu có ư nghĩ chiếm đoạt hai chàng trai tuyệt sắc và hát hay kia . Nàng hẹn họ tháng sau phải vào hát nữa ,và thưởng ban cho hai người vô cùng hậu hĩ . …………………… Hôm ấy ra về Biển và Ngọc vui lắm ,bởi họ đã được vào Cung ngắm dạo chơi cả mấy ngày . Hai người đã ngủ chung bên nhau từ hồi còn nhỏ .Nhưng sao hôm nay khi Biển nhìn Ngọc hở tấm lưng trần trắng muốt trước mặt mình…Biển bâng khuâng và thầm ước ao được hôn vào dải lụa trắng long lanh đó kia chứ …? Tại sao thế nhỉ …? hay là vào cung Quận chúa ,ăn nhiều đồ ngon ,uống nhiều rượu quí cho nên cảm xúc của chàng đã lớn lên rất nhiều . Còn Ngọc nữa ,khi bắt gặp ánh mắt trần tục đắm say của Biển …Ngọc đã hiểu và …chính chàng cũng đang khát thèm cái tấm thân rất đàn ông của Biển …dù chỉ là một phút ,chả bao giờ Ngọc muốn xa rời Biển bao giờ cả … -Biển ơi … Ngọc gọi êm tai : -anh gãi lưng hộ em chút nhé ,hôm nay em thấy mỏi quá . -ừ … Biển trải lời rồi bảo Ngọc : -Em nằm xuống giường đi …anh đấm bóp cho nhé … Trong lòng Biển xôn xao khó tả ,chàng biết là Ngọc đã bật đèn xanh cho mình ,nhưng sao vẫn còn ngần ngại … Một thoáng lưỡng lự rồi chàng cũng lên giường mát xoa cho Ngọc …khi bàn tay chàng lân la làm quen …Bỗng ngọc quay mặt lật mình lên ,và nhìn vào mắt Biển Ngọc nói thì thầm : -Biển ơi …em muốn hôn anh quá ,không biết có được không ? -chúng mình là con trai mà … Biển nói lửng lơ … -vậy thì được chứ anh …? Ngọc reo Lên : -May quá…ừ…thế chứ … nếu mà là con gái thì chúng ta đâu có được ở bên nhau từ nhỏ tới giờ nhỉ ? anh hôn em đi Biển ? Ngọc nhẹ nhàng kéo cổ Biển xuống gần nơi bờ môi của mình ….rồi cả hai người cùng hôn nhau thắm thiết …bàn tay điêu nghệ chơi đàn của Ngọc thả bao nhiêu phím tơ trên thân thể của Biển … Còn cặp môi đáng giá ngàn vàng của Biển với cái Miệng như là một hang của cải vô giá kia …thì cứ thả …cứ đùn …những dòng nước êm dịu của lòng Biển ,nhuộm khắp cơ thể của Ngọc mê man và mênh mang … Đắm say và hạnh phúc Biển như chú cá vẫy vùng cơ thể trước người yêu của mình . còn Ngọc thì quấn quít ,chẳng rời tay ,muốn yêu thương mãi gắn chặt Biển với mình như sợ chàng như cơn gió chỉ chực chạy mất khỏi tầm tay của mình . – oh …đẹp quá… Lần đầu tiên …Ngọc được nhìn tận mắt thằng bé của Biển .cái đầu của nó đỏ như trái mận mùa hạ vậy . Biển đê mê và mỉm cười hỏi nhỏ người yêu : -em thích không…? rồi Biển trêu Ngọc : -Nó là cái mà con người ghét nhất đó em à …Xấu xi và khó bảo ? -Oh anh nói dối em phải không ? sao lại mắng nó tội nghiệp như vậy ?nếu bảo em thích gì nhất ?em sẽ bảo là thích đứa bé này của anh nhất đó Biển à …Sao anh lại nói nó khó bảo nhỉ ?nó có cãi được bằng tiếng người đâu anh …?hi…đáng yêu quá … Ngọc đặt bàn tay xoa nhẹ vào thằng bé …làm Biển hơi ưỡn mông và lưng lên một chút có lẽ là do cảm xúc lần đầu . Biển nói tiếp với Ngọc : -Nó không nói được tiếng người ,nhưng cũng chẳng chịu nghe người lớn bảo …anh hỏi em …mỗi buổi sáng thức giấc …sao nó cứ dựng lên cứng ngắc như cột buồm vậy …anh bao nhiêu lần dặn rồi nó có nghe đâu …cả thằng nhỏ của em nữa đó …có phải vậy không ? -hi …ghét anh ghê đó …cứ mắng oan chúng nó thôi …ừ thì chúng nó là khó bảo …anh Biển à …em hôn nó có được không nhỉ ? -Anh không biết … Biển đỏ mặt rồi nói nhỏ với người yêu : -Hình như nó chỉ được người nào thật sự yêu nó thì mới hôn nó được đó em à … -oh …vậy thì em yêu nó quá mà …nó như trái mận mà .không ăn được thì hôn vậy …? Trời ơi …Cái miệng đỏ hồng của Ngọc đang hôn thằng bé của Biển ,chàng khoái cảm tới tột cùng …Làm sao bây giờ …Chàng hạnh phúc quá …bởi người mình yêu thương lại đang cho mình ,những cảm xúc dâng cao tới bến bờ ngây ngất như vậy … Chả còn lạ nữa và nụ hôn không còn rụt dè nữa …Ngọc đã hôn thằng bé thật nồng nàn …. trong Ngọc chỉ có hình bóng của Biển mà thôi ,chả thế…khi Biển hát ,Ngọc đệm đàn thật vô cùng ăn ư ,hai người như một cơ thể chia đôi tạm thời vậy … Ngọc mân mê thằng bé của Biển thật đắm say ,cho tới khi tiếng lòng của Biển rên rỉ …và thả lên thân hình của Ngọc những giọt sữa trắng nồng … chàng vuốt ve người yêu rồi hỏi : -anh thích không Biển …? -oh …thích chứ em …nào lại đây em yêu …anh cho em hưởng thụ cái cảm giác bồng bềnh đó nhé … Nói xong Biển hôn lên khuôn mặt của Ngọc muôn vàn cơn gió .muôn vàn tiếng lá rơi rụng để gọi về một cơn mưa sa đọa tâm hồn … -a..trời ơi…Ngọc nhướn người ôm chầm lấy Biển bao nhiêu giọt tình của tuổi xanh của chàng ,đã tắm nhuộm vào tấm thân của Biển ….người chàng yêu thân thương nhất trên đời … khi cơn mưa đã tạnh ….họ dắt nhau vào buồng tắm … ………
|
-Sao không kể đoạn đó cho dài ra hả Quang ơi …? Hi em muốn anh tả thằng nhỏ của Ngọc nè … -Trùi …xấu quá thui … Tôi bảo Vinh : -khi không lại ngắt đứt câu chuyện của người ta . -oh …em thích Biển quá …có khi nào anh ám chỉ vào Khang hay Tuấn không Quang ? -Em nè….Cứ hay nghĩ lăn tăn gì đâu …. Tôi bẹo má Vinh và thật sự tôi cũng đang rạo rực quá ,vì bàn tay Vinh cứ ãm bồng thằng nhỏ của tôi kể từ khi cơn mưa kịch tính xảy ra ,nó cũng làm động tácY như Ngọc vậy …. Trời ơi …Khổ quá …Ai bảo khi không lại kể chuyện TÌNH MA làm chi ? Thiệt là khổ …QUÁ TRỜI LUN Sau một hồi vui đùa tôi kể nốt cho Vinh nghe …nhìn kìa …đôi mắt của hắn như mắt Linh dương đang nhìn ngắm mùa thu vậy …mơ màng và thích thú lắm … Kể từ sau cơn mưa tập làm người lớn ấy ,Ngọc và Biển luôn quan tâm tới nhau ,họ luôn tìm cảm giác ở hai con tim xem có cái gì giống nhau không ?như tìm bóng của nhau trong giấc ngủ …hay tìm cảm nhận của người nọ nhớ người kia ,dầu chỉ xa nhau trong chốc lát . Rồi họ xin phép cha mẹ đi ra vùng biển chơi mấy ngày cho thỏa thích ,bởi ở ngoài bãi biển ,tầm mắt của họ mới xa hơn ,và quả thật đứng trước biển họ mới biết cuộc sống chả khác gì trong mơ vậy ? Riêng về Biển Chàng đâu có hay …chàng đang đứng trước cội nguồn của bản thân mình . Biển chỉ loáng thoáng thấy bảo mẹ của chàng là dân miền biển…còn cha ..chàng làm sao mà biết được …khi mà người sinh ra chàng đã mang bí mật theo mình mãi mãi … Buổi chiều trời đang xanh trong là vậy ,mây trắng nhởn nhơ theo gió dỡn đùa trên các dải sóng chạy tít tắp khoảng trời …Ngọc ngắm nhìn thích thú , Rồi chàng bảo người yêu : -Biển ơi …cảnh vật nơi này đẹp quá …em ước gì mình được như cơn sóng nhỏ bé cứ vỗ mãi nơi bờ cát thơ mộng khôn nguôi …anh có thích không Biển ? -oh …thích lắm em à …anh tới nơi này cứ cảm thấy quen quen em à …không biết anh có duyên nợ với biển không .?..mà sao trong lòng anh quyến luyến và mơ hồ quá … -ừa …em cũng vậy …em đang ước giá như có thể …chỉ hai đứa mình sống ở eo biển này thì hay biết mấy … Trên bờ hai chàng trai đang luận cảnh luận đời … Còn ở dưới đáy biển kia …Cũng là lúc con Giải …To lớn già nua đang đau đớn trước những phút giây cuối cùng để từ giã cuộc đời nơi biển cả . Số phận không tránh khỏi …khi con Giải tinh biết là ngày mình nhìn thấy đứa con thân yêu …thì cũng là ngày nó phải đền bồi tính mạng của nó cho thủy thần … Nó nghe hai chàng thanh niên trên bờ cát tâm sự …Nó cũng mừng cho đứa con trai của mình bây giờ đã trưởng thành và có cuộc sống đầy đủ …Thay vì phải nộp mạng phơi mình trên mặt biển ….Con Giải tinh đã hóa phép tự hủy thân mình bằng những giọt mưa biển ngọt lạnh ,nhưng đau thương … Mây đen kéo tới che khuất một vùng bờ biển ,nơi có hai chàng trai đang đi dạo trên bãi biển…rồi gió cuốn …rồi mưa rơi ,rồi sấm rung chớp giật ….trận mưa tầm tã .rầm rì sóng cuộn trên mặt biển . Ngọc thoáng lạnh ,chàng nép mình vào khuôn ngực của Biển …
|