Sói Khát Tình
|
|
|
PHẦN BA - TÌNH YÊU NỞ RỘ
Chương 21
Được Tiến Dũng chăm sóc vô cùng đặc biệt nên Lưu Khiết nhanh chóng bình phục và có thể đi học trở lại. "Alo hôm nay cậu đi học bằng gì đó?" Giọng nói vang vang của Thiên Bình lập tức vang lên từ đầu giây bên kia. "Thì đi bằng xe buýt chứ gì?" "Muốn đi siêu xe không, mình bảo Dũng ghé qua chở cậu đi luôn" "Thôi phiền lắm mình đi xe buýt được rồi, có gì chiều cho mình đi ké là được" "Ok lát gặp"
Thiên Bình tắt điện thoại khoác chiếc balo lên và bước ra khỏi phòng. "Bình ơi có ai tìm con kìa." Tiếng mẹ của Thiên Bình vang vọng từ phía dưới nhà, Bình lập tức nhíu mày. (Không lẽ là anh ta?" Chẳng là mấy ngày trước sau khi đưa cậu về đến nhà thì Tiến Minh không biết liêm sỉ nói "Từ giờ anh sẽ phụ trách đưa đón em đến trường, đừng đi xe buýt nữa." "Ai mượn anh lo, chuyện của em liên quan gì đến anh hã." "Đừng nói nhiều, anh về đây." "Này Lôi Tiến Minh cái đồ không biết liêm sỉ...anh..." Đáp lại tiếng chửi bới của Bình là tiếng động cơ êm ái của chiếc xe đắt tiền, Tiến Minh đã vụt đi mà không thèm chú ý đến cái mặt đang tức đỏ của cậu.
"Quả thật là anh?" Thiên Bình trợn trừng mắt khi Tiến Minh lịch lãm trong bộ vest đen tinh tế đang đứng ung dung tựa vào một chiếc xe màu trắng vô cùng đẹp. "Anh không có thói quen nói bừa, lên xe đi." Tiến Minh nhếch môi rồi mở cửa xe rất nhã nhặn. Thiên Bình không thèm chú ý, cậu xoay người lại đi về phía trạm xe buýt. "Một là em tự nguyện leo lên xe, hai là anh ném em lên." Thiên Bình lập tức dừng chân, cậu tức muốn xì khói, dậm chân thật mạnh rồi xoay người lại. "Như vậy mới đúng" "Hề hề" Thiên Bình đứng ngay cửa xe nở một nụ cười kiểu "điên khùng" mà cậu thường hay dùng với Lưu Khiết, rồi bất ngờ cậu dùng một bàn tay đặt lên má của Tiến Minh véo thật mạnh. Xong xuôi cậu nhanh như chớp leo lên xe đóng cửa lại. Tiến Minh trơ ra, theo phản xạ anh đưa tay lên chỗ vừa bị véo vuốt nhẹ, vết đỏ nhanh chóng biến mất. Nở một nụ cười thật tươi anh ung dung bước lên xe. "Hành động vừa rồi của em là đang nựng anh sao?" "Anh muốn nghĩ sao cũng được" Thiêm Bình cũng chã hiểu nổi tại sao mình lại muốn véo cài gương mặt đẹp trai như nam thần kia nữa, chắc tại anh đáng ghét. Tiến Minh chòm qua kề sát mặt mình vào Thiên Bình. " Nếu em mà còn làm cái hành động chết tiệt kia một lần nữa thì đừng có trách anh ném em lên giường." Dứt câu Tiến Minh giơ tay, lập tức chiếc cúc áo cổ của Thiên Bình rơi ra, đôi môi lành lạnh lập tức đặt lên đó mút mạnh một cái. Ngẩn đầu lên anh lại chụp lấy ngay đôi môi đang hé ra mà say sưa cuống lấy.
Thiên Bình ngây ngốc không có chút phản kháng hay nói đúng hơn là không thể. Môi anh mềm mại lành lạnh như trêu đùa như vuốt ve đôi môi mỏng của cậu. "Xem ra anh hôn không tệ" Tiến Minh hôn rất nhanh đã buông ra, anh vô cùng hài lòng khi thấy gương mặt ngây ngốc của tên nhãi bên cạnh. "Anh...." "Đi thôi trễ rồi" (Thể loại đàn ông này vẫn còn tồn tại sao@@)
"Dũng ngày mai anh có bận lắm không?" "Để anh hỏi tên trợ lý đã, mà em muốn làm gì?" "Có chút chuyện cần anh" "Vậy cần gì phải hỏi, em muốn làm gì thì anh làm cho em." "Giám đốc sướng quá ha" "Haha anh thuê nhân viên để làm gì chứ?" Tiến Dũng bật cười thành tiếng vui vẻ mà nói. "Chỉ cần em muốn anh sẽ lập tức có mặt" Lưu Khiết lườm anh một cái. "A chẳng phải xe của anh Minh sao?" Lưu Khiết sửng sốt khi thấy chiếc xe của anh Tiến Minh đang đỗ trước cổng trường của cậu. Tiến Dũng cũng có chút bất ngờ với sự xuất hiện của ông anh trai yêu quý của mình. "Ủa anh Minh sao anh lại...." Lưu Khiết bỏ lửng câu nói khi Thiên Bình từ trong xe bước xuống. "Theo trai" Tiến Dũng hiểu ra mọi chuyện anh quăng ra một câu cụt ngủn, gương mặt còn mang một chút chế nhạo. "Em đang nói chuyện với anh hai mình đó hã?" Tiến Minh nhíu mày cảnh cáo "Ê Bình, cậu có cần giải thích một chút không?" "Giải thích gì chứ, tự anh ấy đến đưa mình đi mà" Sắc mặt Thiên Bình rất khó coi, mặt cậu xụ xuống rất tức cười. "Có phải em bị anh ta dùng năng lực uy hiếp không?" Tiến Dũng khoanh tay trước ngực nói bằng giọng thích thú. "Sao anh biết" "Haha" "Em có im ngay không hã?" Tiến Minh nheo mắt cảnh cáo lần nữa. "Ok ok" Tiến Dũng cười cười nhún vai quay sang ôm eo Lưu Khiết nói nhỏ. "Bạn em khổ rồi" "Lôi Tiến Dũng" "Ok ok, thôi anh đi làm" Tiến Dũng giật mình hôn lên má Lưu Khiết rồi lập tức bước lên xe đi mất.
"Sao anh còn chưa đi?" Thiên Bình nheo mắt khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông trước mặt vẫn không chịu nhút nhích khi mà Tiến Dũng đã đi mất. "Anh vẫn chưa làm cái việc kia" "Việc gì?" Thiên Bình theo phản xạ lui về phía sau một chút. Thế mà sự cảnh giác của cậu vẫn chậm hơn con sói kia một nhịp khi anh bước một bước liền giữ chặt eo cậu rồi nhanh như gió anh đặt một nụ hôn ấm áp lên trên má cậu. Mặt Thiên Bình lập tức đỏ gay, cậu ngượng đến câm nín không thốt lên được câu nào. "Bây giờ thì xong rồi, anh đi làm đây chiều anh sẽ đến đón em đúng giờ." Tiến Minh dường như rất vui vẻ, cậu nháy mắt một cái rồi quay lại chiếc siêu xe của mình. "Bye bye Khiết nha" Giọng nói trầm trầm vừa dứt chiếc xe lập tức vụt đi. "Haha mặt cậu đần độn rồi kìa, mau vào lớp đi cả làng đang nhìn cậu bằng nửa con mắt kìa" Lưu Khiết cười ha hả rồi bước vào trong mặc kệ người bạn của mình đang "chết đứng" tại chỗ.
Trong căn phòng họp của tập đoàn Lôi Tiến, tất cả đang rất tập trung nghe vị giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn thông qua bảng chi tiết kế hoạch hoạt động sắp tới. "Đấy là bản kế hoạch...." Reng reng.... Tiến Dũng nhíu mày khi một tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang câu nói của anh. "Của ai?" Anh quét ánh mắt lạnh lẽo khó chịu xuống bên dưới. "Xin...xin lỗi giám đốc là của tôi" Một vị trưởng phòng run rẩy giơ tay. Tiến Dũng đưa ánh mắt xuống màn hình điện thoại đang nhấp nháy, do khoảng cách khá gần nên anh hoàn toàn đọc được tên của người đang gọi. (Bà xã đại nhân) "Tôi thành thật xon lỗi, tôi sẽ t tắt ngay" Trưởng phòng Lý xanh mặt quơ quơ chiếc điện thoại "Nghe đi" "Hã..." "Tôi bảo anh nghe đi" "À....dạ dạ" Trưởng phòng Lý lập tức ấn nút nghe. (Alo anh nghe đây, anh biết rồi anh biết rồi, chiều nay anh mới lãnh lương, anh sẽ đưa cho em mà. Vậy thôi nha bà xã, anh đang họp) Mặc dù trưởng phòng Lý nói rất nhỏ nhưng Tiến Dũng hoàn toàn có thể nghe thấy, trong đầu liền dậy lên một suy nghĩ.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc trong sự êm đềm mà không có bất cứ tiếng chuông điện thoại nào cắt ngang nữa. "Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người không còn ý kiến gì nữa thì có thể ra về." Các vị giám đốc và trưởng phòng lục đục đứng lên chào giám đốc rồi bước ra ngoài. "Trưởng phòng Lý, anh ở lại một chút." "Ơ.... dạ" (Không phải anh muốn đuổi việc tôi chứ?) Anh Lý toát mồ hôi đặt sấp tài liệu lên trên bàn rồi e dè ngồi xuống. "Lúc nãy là vợ cậu gọi?" "À, dạ là vợ em, cậu ấy hỏi.... tiền lương" "Tiền lương?" "Dạ, mỗi tháng đi làm em điều mang tiền đưa hết cho em ấy giữ, mỗi lần cần sinh hoạt gì thì xin em ấy một ít" Lý nói với vẻ mặt rất hạnh phúc. "Như thế cậu không thấy bất tiện sao?" Tiến Dũng hơi nhíu mày "Không...không đâu, các em ấy điều giống nhau là luôn muốn quản lý tiền của chồng, như thế các em mới thấy an toàn khi ở bên chúng ta. Mà giám đốc nghĩ đi, chúng ta là đàn ông đi làm có tiền về đưa cho vợ không phải rất hãnh diện sao." Tiến Dũng gật gù "Ý hay, được rồi cậu về phòng làm việc đi" "Vâng, chào giám đốc"
Tiến Dũng khẽ cười, lấy điện thoại ra bấm tìm tên Lưu Khiết, anh nhanh chóng sửa lại tên của cậu thành (Bà xã đại nhân). Nhìn cái tên mới trong danh bạ anh không khỏi cảm thấy sảng khoái. "Tháng này tiền lương của tôi lấy tiền mặt không cần phải chuyển khoản"
Trong lúc Tiến Dũng đang rất sảng khoái với ý nghĩa của mình thì ở căn biệt thự riêng của mình đang rất nhộn nhịp.
|
Chương 22
Tiến Dũng không hề hay biết sau khi anh vừa rời khỏi thì Tiến Minh đã quay xe lại đón Lưu Khiết cùng với Thiên Bình trở về nhà. "A vậy ra hôm nay là sinh nhật của soái ca Dũng sao?" Bình ngồi phía sau hào hứng nói "Anh không phải soái ca sao?" Tiến Minh hơi nhíu mày nhưng vẫn rất tập trung lái xe. "Anh không phải." "Em" "Thôi xin hai người đó, anh Minh bây giờ cần phải mua những thứ gì nữa hã anh?" "Không cần đâu, mẹ anh đã mua hết mọi thứ rồi. Bây giờ chúng ta chỉ cần về trang trí một chút là được." "Dạ" Lưu Khiết mỉm cười ngọt ngào. "Ê, đã mua quà cho soái ca chưa đó" "Mua rồi" "Khi nào thế?" Thiên Bình sáng rực mắt thích thú hỏi. "Cậu nhiều chuyện quá" "Đúng đấy" Tiến Minh từ phía trước cũng thích thú cho vào một câu. "Hừ hai người nhớ đó"
Đúng năm giờ Tiến Dũng liền lấy áo khoác vội vàng bước ra khỏi văn phòng, trên tay anh là một chiếc vali đầy ắp tiền. Nghĩ đến việc Lưu Khiết sẽ mỉm cười hạnh phúc khi anh đưa toàn bộ tiền lương của mình cho cậu giữ là anh lại thấy rộn ràng hẳn lên. Chiếc siêu xe rất nhang chóng vững vàng mà dừng lại trước cổng trường đại học. Dũng lịch lãm bước xuống xe thong dong mà tựa người vào cửa xe trên môi đang hiện hữu một ý cười nhàn nhạt thật quyến rũ. Dòng người dần dần tràn ra và phân tán khắp các phía, đôi mắt đen láy của Tiến Dũng liên tục đảo qua đảo lại cố tìm kiếm một vóc dáng quen thuộc. Thế nhưng khi dòng người đã vơi dần vơi dần cho đến khi chẳng còn ai nữa thì anh mới nhíu mày lo lắng. Lập tức lấy điện thoại nhấn nút gọi, đầu dây truyền đến giọng nói đáng ghét của cô nhân viên tổng đài báo không liên lạc được. Dũng bắt đầu lo lắng thật, anh gọi liên tục đến mười lần nhưng vẫn không được. "Cậu chờ Lưu Khiết sao?" Đúng lúc đó một chú bảo vệ từ bên trong bước ra. "Dạ đúng rồi, chú có biết Khiết đi đâu không?" "À lúc sáng tôi thấy có một người đàn ông đến và đón cậu Khiết với cậu Thiên Bình đi rồi." "Cái gì? Chú có nhớ người đó như thế nào không?" "Tôi không nhớ vì lúc đó người đàn ông kia không bước xuống xe nên chỉ thấy thấp thoáng bên trong thôi." Cùng lúc đó điện thoại của Tiến Dũng cũng reo lên, anh lập tức ấn nút nghe thậm chí còn không kịp nhìn xem là ai. "Alo" "Về nhà ngay đi" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất lạ, người kia chỉ nói như thế rồi lập tức tắt máy. "NÀY.." Tiến Dũng gầm lên rồi lao như bay lên xe chạy vụt đi mất.
Trong lúc đó căn nhà của Tiến Dũng bỗng dưng tối đen như mực, trong nhà không có bất cứ một thứ ánh sáng nào soi chiếu. Tất cả các cánh cửa cũng điều đã được đóng lại, bầu không khí phút chốc rùng rợn và thật đáng sợ. Tiếng phanh chói tai của chiếc siêu xe làm người khác phải giật mình vì sợ. Tiếng phanh chói tai đến mức người ta có thể biết người đó đang vội gấp gáp đến mức nào. Tiến Dũng nhíu mày khi thấy căn nhà của mình chìm trong bóng tối, anh lao như bay đến cửa chính la lớn. " LƯU KHIẾT...... MẸ...." Dũng hất tung cánh cửa làm nó đổ ầm xuống, cả phòng khách tối đen nhưng điều này không có nghĩa lý gì với người sói, đôi mắt Dũng phát sáng trong đêm tối chiếu một lượt qua lại. Đúng lúc đó một cánh cửa bật mở, một thứ ánh sáng dịu dàng của những ngọn nến làm sáng bừng phòng khách. Tiến Dũng thở hỗn hểnh nhanh chóng xác định người phía trước. Anh cũng lập tức dịu lại khi biết mình đã bị lừa một cách ngoạn mục. "Happy Birthday to you Happy Birthday to you Happy Birthday Happy Birthday Happy Birthday....to you" Giọng hát ngọt ngào của Lưu Khiết vang vọng trong căn phòng rộng lớn, trái tim của Tiến Dũng như loạn nhịp khi gương mặt láng mịn của Khiết đang lấp lánh dưới ánh sáng vàng của ngọn nến, trên tay cậu đang cầm một chiếc bánh kem thật to. "Chúc mừng sinh nhật anh" Lưu Khiết mỉm cười rạng rỡ đứng trước mặt Tiến Dũng.
Dũng cũng cười toe cầm lấy chiếc bánh kem đặt lên bàn rồi nhanh như chớp giữ eo cậu trai đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào. "Bé con, em làm anh lo muốn chết" "Em muốn cho anh bất ngờ"
Ánh sáng trong nháy mắt làm rực rỡ căn biệt thự, tất cả những người còn lại lần lượt xuất hiện. Cả nhà lại một lần nữa đồng thanh hát ca khúc chúc mừng sinh nhật quen thuộc. Tiến Dũng mỉm cười ngọt ngào cánh tay vẫn không rời vòng eo của Lưu Khiết.
Cả nhà cùng nhau ăn uống ca hát đến tận khuya, sau khi phụ mẹ Tiến Dũng dọn dẹp xong thì cũng đã quá nửa đêm. Thiên Bình vội vàng xin phép ra về. "Sao mà lại về, giờ này khuya quá rồi con cứ ở lại đây đi sáng mai rồi về" Bà Lưu Hương nhất quyết không để cho Thiên Bình trở về. "Đúng đấy, khuya quá rồi ở lại đi mai rồi đi học luôn với mình" Lưu Khiết lau nhanh đôi tay cũng chen vào. "Ơ, vậy thì ngại quá..." Thiên Bình bối rối không biết nên làm thế nào. "Thôi không nói nữa, con cứ lên phòng của Tiến Minh ngủ đi, phòng nó rất rộng rãi." Bà Hương không cho Bình thêm cơ hội để từ chối, bà rất thích cậu trai này vừa đáng yêu lại lễ phép hơn thế nữa bà biết đứa con trai lớn của mình cũng rất quý cậu nên nhanh chóng tác hợp cho hai đứa. "Ơ, sao sao lại ngủ chung với anh ấy được..." Thiên Bình cuống cuồng tay chân, mặt mày đỏ ửng cả lên. "Có làm sao đâu, lần trước hai đứa cũng đã ngủ chung rồi, với lại Minh nó đang say nên con ngủ cạnh nó giúp bác nhìn ngó nó một chút giúp bác. Thằng này tuy lớn như thế nhưng lại có tật xấu là khi say rất quậy phá, bác sợ nó sẽ té xuống sàn rồi ngủ say như thế rất nguy hiểm." "Ơ...." "Con đồng ý nhé, thôi bác lên phòng ngủ đây hai đứa cũng đi ngủ đi." Bà Hương mỉm cười nhẹ rồi quay lưng bước lên tầng trên. "Này làm sao mình có thể....." Thiên Bình phát hoảng khi nghĩ đến mình sắp phải phải ngủ cùng Tiến Minh. "Sao lại không thể, anh ấy rất đẹp trai mà với lại anh ấy đang say cậu lo lắng gì chứ." Lưu Khiết cố nén cười vỗ vỗ vai đứa bạn rồi nắm tay kéo cậu lên tầng trên.
Vừa đến cửa phòng của Tiến Minh thì Lưu Khiết đã buông tay Thiên Bình rồi nhanh chóng đi thẳng về phía phòng ngủ của Tiến Dũng. "Ngủ ngon nha" "Ê ê....này" Thiên Bình tức đến nghẹn họng khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Cậu đứng ngây ngốc trước cửa mất một lúc, hít hà một cái thật sâu rồi đành mở cửa bước vào. Phòng ngủ của Tiến Minh vẫn như lần trước cậu đến, rất tối giản và gọn gàng. Lúc này căn phòng đang được bao phủ bởi một màu đen tĩnh lặng, chỉ duy nhất ở đầu giường ngủ là có một chút ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ.
Tiến Minh đang nằm sấp trên giường và ngủ rất say, anh vẫn chưa thay quần áo cả giày vẫn không thèm cởi. "Anh....ngủ rồi sao?" "..." "Anh Minh...anh ngủ rồi hã" "..." Thiên Bình thở nhẹ rồi rón rén bước lại chiếc ghế sopha nằm xuống. "Lên giường ngủ" Bỗng nhiên một giọng nói trầm đục vang lên, Thiên Bình giật mình ngồi dậy. "Anh....anh chưa ngủ sao?" "Ừm...lại đây ngủ" "Tôi ngủ ở đây là được rồi." "LẠI Đ Y!" Giọng nói bỗng dưng lớn lên khiến Bình hốt hoảng đứng dậy lẻo đẽo bước lại giường.
Tiến Minh lúc này mới chịu lật người dậy, anh mơ màng nhìn thấy vẻ ngây ngô sợ sệt của Thiên Bình, ngọn lửa dục vọng trong người lập tức trỗi dậy. "Ngồi xuống" Thiên Bình ngây ngốc lập tức ngồi xuống mép giường. "Lại đây với anh." "Tôi nằm bên này là được rồi, anh ngủ đi" "QUA Đ Y" Tiến Minh một lần nữa gầm lên, Thiên Bình xanh mặt cởi phăng đôi giày leo lên giường nhích nhẹ người sang bên Tiến Minh.
Tiến Minh ngồi dậy, cúi đầu cởi bỏ đôi giày của mình ném xuống sàn. "Qua đây" Minh ngoắt tay, Thiên Bình lại một lần nữa bị anh sai khiến từ từ nhích lại gần anh hơn nữa. Đến khi cậu đã cảm nhận được mùi rượu nồng nàn hoà lẫn với mùi nước hoa nam tính của đàn ông thì cậu mới phát hiện mình gần như đã chui vào lòng của Tiến Minh. "Cởi áo giúp anh được không?" "Ư...à" Bình bối rối đưa tay lên kéo chiếc áo thun lên, thân thể đàn ông tuyệt mĩ liền xuất hiện trước mắt, so với lần trước thì hôm nay Tiến Minh càng quyến rũ mê người hơn khi có men vào người, da của anh đỏ ửng lại đang phập phồng. Thoáng chốc mặt Thiên Bình đỏ ửng. Cầm chiếc áo nồng nàn mùi hương nam tính cậu bối rối không biết nên để ở đâu. "Anh đẹp không?" Tiến Minh bỗng dưng thốt lên một câu làm sự bối rối của Bình tăng lên gấp bội, cậu cúi gầm mặt không biết nên nói cái gì đành gật nhẹ đầu. Quả thật Tiến Minh vô cùng hoàn hảo, anh đẹp đến mức làm người ta phải khao khát thèm muốn đến tột cùng. Tiến Minh hoàn toàn hài lòng với câu trả lời, anh cầm lấy cái áo từ tay Thiên Bình ném xuống sàn, bàn tay to lớn nóng bỏng cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại đặt qua eo mình. "Ôm anh..." Cảm giác chắc nịch nóng ấm lập tức truyền đến tay Bình, cậu bối rối định rút tay về. "Em dám" Lời vừa thốt lên Bình lập tức dùng một tay còn lại đặt lên vùng eo của Minh. Tiến Minh thích thú nhấc cả người Thiên Bình đặt lên đùi mình bắt cậu phải ôm chầm lấy anh. Đến mức này thì Bình chỉ còn biết ngã đầu lên vai Tiến Minh để mặc anh vuốt ve lưng cậu. "Anh muốn em, cho anh đi" Tiến Minh thì thào rồi cúi xuống vùi mặt vào cái cổ mịn màng của Thiên Bình.
Hơi nóng của Tiến Minh làm cho Thiên Bình như đông cứng, cậu không dám nghĩ anh sẽ lại nói thẳng ra như thế. "Em...em" "Ưm" Tiến Minh đã mất kiểm soát, mắt anh chuyển hẳn sang màu đỏ ngầu. "Cho anh đi...cho anh"
Chẳng cho Thiên Bình kịp nói câu nào Tiến Minh đã quật cậu xuống hôn say đắm lên đôi môi hồng ngọt ngào, anh hoàn toàn áp chế không cho cậu chút phản kháng.
Thiên Bình lập tức đờ đẫn với nụ hôn đầy sự khao khát đó, cậu vô thức ôm chầm lấy cơ thể đàn ông to lớn. Cái ôm dịu dàng đó liền biến thành một câu trả lời ngọt ngào cho Tiến Minh, anh ngồi dậy cởi giày rồi thuận tay cởi luôn chiếc quần jean ôm sát đôi chân dài chắc nịch ném mạnh xuống sàn, Minh đang rất mất kiểm soát ngọn lửa dục vọng của người đàn ông trên ba mươi rất khủng khiếp. Nhìn thân thể đồ sộ của người đàn ông trước mặt Thiên Bình không khỏi rùng mình một cái. Tiến Minh quá hoàn hảo, trên thân thể anh không hề có bất cứ khiếm khuyết nào cho dù là nhỏ nhất đi chăng nữa. Từng khối cơ rắn rỏi bóng loáng phập phồng theo từng hơi thở khiến người ta gần như chết mê với chúng. "A anh..." Đang mãi mê với suy nghĩ Thiên Bình giật mình khi Tiến Minh bỗng dưng bế cậu đứng dậy Bình lập tức ghì chặt lấy người anh lắp bắp nói "Anh...anh thả em xuống đi" "Hừm" Tiến Minh gầm lên một tiếng rồi nhe răng nanh cúi xuống cổ Bình "A không được cắn em" Bình hốt hoảng đẩy đầu Tiến Minh ra. "Thu răng lại ngay" Tiến Minh có chút khó chịu nhưng cũng lập tức thu hai chiếc răng nhọn hoắt nguy hiểm lại. Răng vừa thu anh liền dí đầu vào cái cổ thon kia mà hôn say đắm. Nụ hôn ướt át trượt dần xuống vùng ngực trắng mịn và trong tức khắc chiếc áo của Thiên Bình bị Minh xé nát. Thiên Bình dường như đã cảm nhận được sự mất kiểm soát của người đàn ông bên trên mình, cậu hít hà rồi ôm nhẹ lấy anh thì thầm. "Minh, từ từ anh làm em đau"
Chữ Minh ngọt ngào cùng câu nói nhỏ nhẹ của chàng trai làm Tiến Minh khựng người lại, anh ngẩn đầu lên say đắm nhìn cậu. "Em mới nói gì? Nói lại đi." "Minh, từ từ thôi anh" Tiến Minh mỉm cười không hỏi thêm câu gì anh liền cúi đầu hôn điên cuồng lên đôi môi ướt át quyến rũ kia.
Rất nhanh chóng hai thân thể hoà làm một, nỗi đau trên thân thể cộng với niềm sung sướng của xác thân đơn thuần chiếm lấy tất cả không gian trong căn phòng rộng lớn.
Ở phòng bên cạnh Tiến Dũng cũng vừa đặt thân thể rũ rượi ướt đẫm mồ hôi của Lưu Khiết lên giường sau hai lần ái ân mãnh liệt. Men say làm bản năng của loài sói trỗi dậy một cách mạnh mẽ nhất, gần hai tiếng đồng hồ vừa qua anh biết mình đã làm chàng trai nhỏ đau nhưng anh không thể nào kềm chế được cơn dục vọng bùng cháy bên trong thân thể mình. "Mệt lắm sao?" "Ừm" Lưu Khiết không còn chút sức lực nào cả, cậu không thể mở mắt nhìn Tiến Dũng mà chỉ có thể "Ừm" một tiếng rất nhỏ. "Anh xin lỗi"
|
Chương 23
Thiên Bình nhăn mặt vì trên khắp thân thể chỗ nào cũng đang kêu gào đau nhứt, cậu dụi mắt thức dậy. Sau khi đã định hình được mình đang ở trong hoàn cảnh nào thì cậu đành nằm im không dám cử động bởi Tiến Minh đang ôm cậu trong lòng, tay anh đang siết khá chặt để cậu không thể rời khỏi anh.
Thiên Bình cảm thấy rất ngọt ngào, được một người đàn ông tuyệt vời như thế này ôm vào lòng ngủ say luôn là ước mơ từ rất lâu của cậu. Đêm qua Tiến Minh rất mạnh mẽ mà chiếm đoạt cậu, hết lần này đến lần khác anh không cho cậu giây phút ngơi nghỉ gần như chăn gối trên giường đều văng loạn xạ khắp phòng ngủ bởi sự cuồng nhiệt của anh. Bình ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng thức dậy trong khi anh đang ra vào điên dại trong người mình rồi sau tiếng gầm của anh cậu lại thiếp đi.
Cả thân người cậu giờ đây toàn những vết bầm do Tiến Minh không kiểm soát được lực tác động lên thân cậu giờ đây cậu dám chắc rằng mình không thể đi đâu được nữa. "Dậy rồi sao?" "Ưm" Thiên Bình hơi đỏ mặt khi Tiến Minh bỗng dưng mở mắt nhìn cậu say đắm. "Em đau lắm đúng không?" "Ưm" "Anh xin lỗi, anh không kềm chế được, em làm anh phát điên lên đấy."
Tiến Minh ngồi dậy nhấc người Thiên Bình lên để cậu dựa hẳn vào lòng ngực mình, cánh tay từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt chiếc eo nhỏ.
"Có thích anh không?"
"Em...em..."
Thiên Bình ấp úng trước câu hỏi thẳng thắn của Tiến Minh, cậu không trưởng thành gì hơn ai nhưng cậu cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện.
Cậu biết người đàn ông đang ôm mình không phải một người đơn giản, anh là một người sói đã trưởng thành và anh có tất cả từ ngoại tình đến điều kiện. Và hơn hết cậu biết anh không đùa với cậu.
"Anh...."
"Sao nào?"
Tiến Minh thích thú khi đọc được dòng suy nghĩ của cậu trai, anh cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo khẽ nhướn mày chờ đợi.
"Em...em"
Thiên Bình bị cái nhìn của Minh làm cho đỏ bừng mặt, bàn tay vô thức vuốt vuốt bộ ngực trần vạm vỡ.
"Khó nói hay để anh nói, em thích anh không?"
"Em....có"
"Vậy được rồi"
Tiến Minh hài lòng với câu trả lời, anh ngẩn dậy ngả về phía sau vô cùng sảng khoái.
"Cho dù em có nói không thích anh đi chăng nữa thì em cũng đừng hòng trốn anh vì bây giờ em là của anh, của Lôi Tiến Minh này, anh không cho phép bất cứ ai chạm đến em"
Một câu nói đậm chất đàn ông với giọng nói trầm lành lạnh làm cho con tim nhỏ bé của Thiên Bình hoàn toàn tan chảy.
"Anh"
"Sao nào"
Minh với tay kéo Thiên Bình nằm lên ngực anh, bàn tay cũng thuận tiện mà vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn mềm mại.
"Anh vì sao lại chọn em?"
"Đừng hỏi anh những câu hỏi trẻ con đó, anh chọn em vì anh thích em, chỉ như vậy thôi, không có lí do nào cả hiểu chưa. Giờ không nói nữa, em ngủ thêm một chút đi, anh sẽ ôm em đến khi nào em chán thì thôi."
Tiến Minh lại siết nhẹ cơ thể Thiên Bình vào lòng, đêm qua anh thật sự thỏa mãn với cậu trai này. Và bây giờ anh muốn cậu là của anh.
"Anh Minh"
"Anh đây"
"Em thích anh!"
***
"A...A Dũng à tha cho em A...."
Mọi nổ lực van xin điều trở nên vô hiệu khi vật thể nóng bỏng kia một lần nữa chìm sâu vào thân thể, cả đêm Tiến Dũng đã yêu cậu liên tục và không cho nghỉ ngơi giây phút nào, cả căn phòng rộng lớn trở nên bừa bộn kinh khủng.
"A nhẹ thôi anh..."
"Em làm anh điên lên rồi"
Tiến Dũng mặc kệ câu nói của Khiết anh ra vào một cách liên tục và mạnh mẽ, chẳng bao lâu anh lại đạt đến cực khoái của đàn ông mà giải phóng vào sâu bên trong cái huyệt đạo nóng bỏng.
Cơn khoái cảm qua đi Dũng ướt đẫm mồ hôi nằm dài trên thân thể của Lưu Khiết.
"Hư hỏng, mau dậy đi em đi xem Thiên Bình thế nào rồi"
"Khỏi đi, cậu ta không thể đi nổi đâu"
Lưu Khiết hốt hoảng
"Sao lại không đi nổi?"
"Em quên anh hai là sói đã trưởng thành sao, nếu như ham muốn của anh là một anh ấy sẽ gấp đôi anh đấy, chắc chắn cậu bạn của em đã te tua với anh ấy rồi"
"A thôi chết rồi, anh ngồi dậy đi"
"Em đừng lo, anh Minh không làm hại Bình đâu."
"Sao anh lại chắc chắn như vậy?"
"Vì anh là sói"
Chương 24
Tình yêu một khi đã kết tinh thì nó sẽ rất nhanh mà bùng cháy dữ dội và mãnh liệt nhất. Hơn hết nếu yêu phải một người đàn ông trưởng thành thì ngọn lửa tình yêu đó còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Thiên Bình và Lưu Khiết là hai minh chứng rõ ràng nhất, tình yêu của hai anh em nhà họ Lôi dành cho hai cậu luôn rất cuồng nhiệt và dữ dội nhất. Từ đêm đó, Tiến Minh luôn dính chặt với với Thiên Bình không cho cậu đến gần bất cứ một tên nào có dấu hiệu quá mức thân mật.
"Này anh càng lúc càng quá đáng mà." Thiên Bình bặm môi đầy giận dữ khi bị Tiến Minh bế lên trên xe đi về trong khi cả nhóm định đi hát.
"Anh chẳng thấy quá đáng gì cả, em là của anh."
Tiến Minh mặt dày trả lời trong khi vẫn chăm chú lái xe.
Thiên Bình nổi giận không nói thêm câu nào nữa, cậu cúi gầm mặt mếu khóc.
Chiếc siêu xe lập tức giảm tốc rồi dừng lại. "Hazzi muốn cho em một chút bất ngờ cũng không được" Tiến Minh lắc đầu ngán ngẩm, chuyện gì anh cũng có thể chịu đựng được nhưng mỗi lần thấy Thiên Bình mếu máo là anh cuống cuồng hết tay chân. Anh bước xuống xe bước vội qua bên cạnh mở cửa xe. "Xuống đây với anh." Thiên Bình đang dỗi nên đâu dễ dàng gì nghe lời, cậu không trả lời đến một cái liếc nhìn cũng không dành cho Tiến Minh. "Xuống đây nào." Tiến Minh cũng đâu dễ dàng chịu thua như thế, anh nắm tay kéo Thiên Bình xuống.
Không ngờ Tiến Minh lại làm như thế nên Bình bị mất đà ngã nhào vào lòng ngực của Tiến Minh. "A...."
"Tên ngốc, em có biết hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng chúng ta quen nhau không hã, anh muốn đưa em ra biển nghỉ ngơi một ngày mà không thể làm em bất ngờ được hazzi" Tiến Minh thở dài ôm Thiên Bình vào lòng. Tên bé con này luôn làm anh phải đau đầu, vốn định"bắt cóc" một chút mà cũng không thể.
Thiên Bình sững sờ một lúc rồi chợt nhớ ra hôm nay là đúng một tháng cậu và anh chính thức quen nhau sau đêm ái ân mãnh liệt đó. Bình khẽ cười ngọt ngào khẽ ôm người đàn ông cao lớn chặt một chút. Cậu phát ra một giọng nói lí nhí mang chút xấu hổ. "Em xin lỗi, em quên mất" "Biết lỗi rồi sao?" Minh nhếch môi cười nhẹ "Xin lỗi anh yêu mà" ***
Lưu Khiết ủ rũ cúi gầm mặt, giờ xem phim cũng đã trễ hơn ba mươi phút. Cầm hai chiếc vé cậu tiếc nuối nén hai chúng vào thùng rác rồi hít một hơi đi lại quầy vé mua thêm một cặp vé khác.
Sau khi đã cầm trong tay tờ vé cậu lấy điện thoại gọi cho anh lần thứ năm. Và lần này cũng thế, điện thoại vẫn báo không liên lạc được. “Lôi Tiến Dũng, anh mà không đến thì đừng có trách em.”
Thế là Lưu Khiết lại đầy hi vọng ngồi xuống ghế kiên nhẫn chờ đợi.
“Chào em, anh ngồi được không?” Vừa ngồi xuống một chút thì bỗng dưng có một chàng trai cao lớn với vóc dáng thanh mảnh nhưng rắn rõi bước đến làm quen. Dù đang có chút bực bội nhưng Khiết cũng cười nhẹ rồi nhích sang một bên cho chàng trai ngồi. “Em đang chờ ai hã?” “Em chờ người yêu, anh đi xem phim một mình à.” “Em có người yêu rồi à, ừ anh đi có một mình thôi, em tên gì?” “Lưu Khiết, còn anh.” “Anh là Bảo Tân, anh 25 tuổi.” “Dạ” “Em xem phim gì vậy?” Lưu Khiết cười nhẹ đưa cặp vé ra. “À anh cũng xem phim này, a ghế ngay bên cạnh em luôn này” “A thật trùng hợp” “Người yêu em gần đến chưa?” “Em cũng không biết nữa, em không liên lạc được với anh ấy.” “Còn có hơn hai mươi phút nữa là phim bắt đầu chiếu rồi.” “Dạ” Đáy mắt Lưu Khiết thoáng qua một tia buồn bã cùng một chút thất vọng. “Chờ thêm một chút nữa nếu anh người yêu của em không đến hay là vào xem với anh luôn được không?” “Dạ”
Hai người cùng nói qua loa một chút thì thời gian cũng trôi đến lúc chiếu phim. Lưu Khiết buồn bã bấm điện thoại gọi cho Tiến Minh nhưng một lần nữa điện thoại lại vang lên giọng nói chán ngắt của cô nhân viên tổng đài kêu để lại lời nhắn sau tiếng tít. Khiết tức điên hét vào điện thoại. “HAI TIẾNG NỮA ANH KHÔNG ĐẾN ĐÓN EM THÌ EM SẼ ĐI BỘ VỀ CHO ANH XEM.” Khiết nổi điên đùng đùng đi vào rạp phim. Bảo Tân xanh mặt rồi nhanh chóng đi theo sau.
|
Chương 25
Tiến Dũng vò đầu sau một cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng, vốn dĩ chẳng có cuộc họp nào cả nhưng đùng một cái lại xảy ra chuyện lớn nên anh và cả công ty căng thẳng như dây đàn trong phòng họp đến hơn nữa đêm mới xong. Anh mở điện thoại lên xem thì xanh mặt khi thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ từ “Bà xã đại nhân”. Mặt anh tối sầm chầm chậm mở một tin nhắn thoại ra, giọng nói hay nói đúng hơn là hét của Lưu Khiết lập tức vang lên. “HAI TIẾNG NỮA ANH KHÔNG ĐẾN ĐÓN EM THÌ EM SẼ ĐI BỘ VỀ CHO ANH XEM.” Mặt Dũng vốn đã tối nay lại càng đen hơn, hôm nay là đúng hai tháng anh và cậu chính thức quen nhau. Đáng lẽ hôm nay anh phải dành cả buổi tối cho cậu nhưng chuyện quái quỷ kia lại xảy ra làm anh quên mất. Tiến Dũng chạy như bay xuống bãi xe và lau vụt đi.
Suốt gần một tiếng rưỡi trong rạp phim tối đen Bảo Tân liên tục bắt chuyện và làm rất nhiều trò vui làm cơn bực tức trong lòng trở nên vơi đi một chút. “Giờ có muốn đi bộ về không?” Bảo Tân nói với vẻ thích thú. “Anh ấy không đến em sẽ di bộ về.” “Dám không đó, giờ đã hơn mười giờ rồi đấy?” Mắt Lưu Khiết tối sầm lướt mắt về phía con đường thưa thớt xe cộ chợt rùng mình một cái. Từ đây về nhà chắc cũng gần một tiếng chứ không ít.
Đang trong lúc hoang mang tột độ thì ánh sáng vàng rực từ đằng xa chiếu thẳng về phía Lưu Khiết.
Khỏi phải đoán là ai với lối chạy xe này Lưu Khiết biết ngay ai đang bên trong xe. Tiến Dũng vội vàng mở cửa xe bước xuống, anh lập tức nhíu mày khi phát hiện có một chàng trai lạ mặt đang đứng rất gần với Lưu Khiết. Dũng nắm tay Lưu Khiết kéo sang bên anh rồi lạnh lùng nói. “Cậu là ai?” “Tôi là người làm người yêu anh vui vẻ trong khi anh bỏ bê cậu ấy gần bốn tiếng đồng hồ.” Bảo Tân khoanh tay trước ngực ung dung nói. “Tôi cấm anh lại gần cậu ấy.” “LÔI TIẾN DŨNG” “Để anh nói chuyện.” “Tôi nhắc lại, tôi cấm anh lại gần Lưu Khiết, nếu không đừng trách tôi.” Dứt lời Tiến Dũng kéo Lưu Khiết lên xe rồi vồ xe đi mất.
Chàng trai đứng bất động mất một lúc rồi nhếch môi lau vụt đi.
Xe dừng lại ở một bờ sông thanh vắng và mát mẻ, nơi này là của Tiến Dũng, anh mua lại mảnh đất này chỉ để ra đây hóng mát. “Xuống xe đi.” Lưu Khiết dù đang rất giận nhưng cũng từ từ bước xuống xe. Một cái ôm rất chặt lập tức bao lấy cậu, anh ôm rất chặt và không có dấu hiệu muốn buông ra. Lưu Khiết sững sờ, dường như cậu đã đọc được hết những mệt mỏi của anh qua từng nhịp thở nặng nhọc. “Anh xin lỗi.” “Tại sao lại bỏ em một mình lâu như vậy?” Câu nói trầm ấm của người đàn ông đã làm mọi sự giận dỗi của Lưu Khiết bay đi mất, cậu đưa tay ôm nhẹ lấy thân thể to lớn. Người đàn ông này tuy rất nguy hiểm nhưng mỗi khi anh gần cậu thì hầu như mọi suy nghĩ của anh điều để cho cậu đọc được. Anh đang rất mệt mỏi và cảm thấy tội lỗi. “Công ty xảy ra một chuyện rất lớn, anh và cả công ty phải ở lại giải quyết.” “Bây giờ tình hình thế nào rồi?” “Xong hết rồi.” “Buông em ra.” “Đừng…” “Buông ra mau.” Tiến Dũng đành buông Lưu Khiết ra, anh biết mình đang là một tội đồ nên không dám làm Khiết giận hơn nữa. Nào ngờ vừa buông ra thì Lưu Khiết đã nhào lên người hôn say đắm lên môi anh, nụ hôn dịu dàng làm trái tim anh như vỡ vụn. Anh rất thích mỗi khi Lưu Khiết chủ động hôn anh, cái cảm giác ngọt ngào nó gấp mấy lần anh hôn cậu.
“Không giận anh sao?” “Anh bận mà.” Lưu Khiết quay người lại tựa vào lòng ngực Dũng thoải mái ngắm con sông êm đềm chảy, cậu không cần anh giải thích nhiều cũng không cần tra hỏi, chỉ cần lắng nghe hơi thở chỉ cần ánh mắt thì cậu đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này của mình. “Mai anh bù cho bà xã đại nhân nha” “Ở đâu ra cách gọi thế đấy” Lưu Khiết kinh ngạc khi Tiến Dũng bỗng dưng gọi cậu là bà xã đại nhân. “Anh thích gọi như vậy, à mà còn thứ này anh vẫn chưa kịp đưa cho em.”
Tiến Dũng buông Lưu Khiết ra rồi sải bước lại xe cúi đầu vào lấy ra một chiếc vali. “Cho em” “Cái gì vậy?” “Mở ra đi, mật khẩu là ngày sinh nhật của em và anh” Lưu Khiết đầy tò mò bấm bấm một dãy số, chiếc vali phát ra tiếng tít tít ngay lập tức hệ thống bảo mật được mở. Khiết nhanh chóng bật ra, mắt cậu trợn trừng mắt khi thấy vật bên trong chiếc vali. “Ở đâu….mà nhiều nhiều tiền thế”
Trong vali đầy ắp những tờ tiền mệnh giá cao nhất được xếp ngay ngắn, Khiết không dám đoán tổng số tiền vì nó chắc chắn rất lớn. Tiến Dũng rãi rãi đầu nói. “Tiền lương...một tháng của anh” “Hã, tiền lương, một tháng sao?” Lưu Khiết suýt nữa ngất xỉu với câu nói của Tiến Dũng. “Ừm, lương của anh từ hôm nay sẽ giao hết cho em mỗi ngày em cho anh một ít để tiêu xài là được.”
Nhìn gương mặt có chút ngượng ngùng của Tiến Dũng Khiết bật cười ngọt ngào đóng chiếc vali lại. “Anh thật sự muốn giao hết cho em sao?” “Thật, chỉ cần em vui là được” “Anh thật đáng yêu” Khiết mỉm cười nhón chân hôn lên má anh một cái. Ở người đàn ông này luôn có sự bất ngờ, chẳng ai lại nghĩ một con sói khát máu như Dũng mà cũng có những giây phút ngoan ngoãn đáng yêu như thế. “Đừng giận ông xã nữa được không?” “Em có giận anh đâu?” “Gọi bằng ông xã đi.” Lưu Khiết bật cười “Hôm nay anh thật trẻ con” “Gọi đi mà” Tiến Dũng dường như rất muốn nghe hai chữ đó, mắt anh ánh lên vẻ nôn nóng như không thể chờ được nữa. “Ông xã, ông xã đại nhân, em yêu ông xã” “Haha” Tiến Dũng bật cười sảng khoái ôm gọn Lưu Khiết vào lòng. Bỗng dưng sực nhớ ra hành động rất lạnh lùng lúc nãy của Tiến Dũng đối với Bảo Tân, Lưu Khiết đẩy nhẹ anh ra thắc mắc hỏi. “Sao lúc nãy anh lại đe dọa bạn của em như thế chứ?” “Hắn ta không phải người.” Khiết trợn trừng mắt “Không lẽ là…” “Người sói, hơn nữa hắn còn là anh trai của tên sói lần trước định làm hại em. Hắn làm quen với em là có mục đích gì em hiểu rồi chứ.” “Muốn trả thù sao?” “Có anh ở đây hắn sẽ không làm gì em được.” Lưu Khiết gật gù đồng ý. “À mà làm sao có thể phân biệt được người bình thường và người sói vậy anh?” Tiến Dũng nhe hàm răng trắng tinh ra cho Lưu Khiết nhìn. “Em nhìn rõ rồi chứ?” “Dạ rồi nhưng em không hiểu?” Sau đó Tiến Dũng cho hai chiếc răng nanh nhọn hoắc hiện ra rồi lập tức thu về. “Em nhìn rõ vị trí của hai chiếc răng nanh chứ?” “Dạ” “Bây giờ em thấy nó như thế nào?” Lưu Khiết tò mò đưa tay chạm lên hai chiếc răng chẳng có gì là bất thường. “Bây giờ thử chạm vào vị trí hai chiếc răng này của em đi.” Khiết mù tịch làm theo, sờ sờ mất một lúc thì cậu cũng phát hiện ra điểm bất thường. “A” “Răng của người bình thường ở hai vị trí đó sẽ nhọn xuống có người còn có thêm một chiếc nữa thì người ta gọi là răng khểnh, còn người sói thì nó sẽ bằng luôn luôn giống nhau.” “Bằng sao?” “Đúng vậy, cho nên chỉ cần em chú ý răng của họ thì sẽ lập tức biết ngay. Hoặc có thể dựa vào ánh mặt trời bởi người sói không thể chịu được ánh sáng mặt trời quá một giờ, đặc biệt là buổi trưa lại càng không thể. Hay đơn giản nhất nữa là khi thấy bất cứ loại máu nào thì người sói cũng mất kiểm soát ít nhất một phút. Anh Minh thì có thể kềm chế nó được năm phút, nếu sau năm phút không rời khỏi chỗ đó anh ấy sẽ dọa người ta chết khiếp đó.” “Vậy anh chịu được bao lâu?” “Một phút, nhưng nếu có em bên cạnh thì anh không bị mất kiểm soát.” “Tại sao vậy?” “Em quên mình có khả năng điều khiển anh sao?” Tiến Dũng mỉm cười ôm Lưu Khiết vào lòng.
Ở hồ bơi của một khách sạn đẳng cấp nhất bãi biển QUEAN có hai chàng trai đang rất vui vẻ cười đùa dưới làn nước mát lạnh. “A...ha ha Minh nhột em A” Sau khi đến một khách sạn nằm ven biển Tiến Minh liền kéo Thiên Bình vào một trong những phòng đẹp nhất rồi ném cậu lên giường mà cuồng nhiệt yêu thương. Đến khi đã mệt nhoài thì mới chịu buông cậu ra. Vừa hết mệt mỏi thì anh lại bế cậu đi thẳng ra hồ bơi. Bình không dám la ó vì Tiến Minh đang rất vui, trên môi anh luôn hiện hữu nụ cười sảng khoái. “Có mệt không?” “Một chút” “Lại đây với anh nào” Bình nhẹ nhàng bơi lại chui rút vào lòng Tiến Minh hướng ánh mắt ra ngoài biển. Cảnh đêm ở đây thật yên bình, tiếng sóng vỗ tựa như một bản tình ca nhẹ nhàng nhưng hết sức ngọt ngào. Gió thổi vào bản tình ca ấy thêm một chút bay bổng, một chút du dương, phút chốc lòng người thấy thật thanh bình và nhẹ tênh. “Có thích không?” “Em thích lắm,cảm ơn anh.” Tiến Minh mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên cỗ Thiên Bình, yêu cậu nhóc này anh đã phải ép buộc bản thân mình phải thay đổi rất nhiều thứ để có thể thích nghi với Bình và để mình không bị nhàm chán khi đi bên cạnh cậu. “Có bao giờ thấy chán anh không?” “Sao lại hỏi vậy?” “Anh già rồi nên sợ em chán anh rồi đá anh” “Haha” Thiên Bình bật cười thật lớn trước câu nói “giả ngô” của Minh. Anh thừa biết cậu không thể chán anh mà lại còn đi hỏi. “Em nói em chán anh thì anh có buông em ra không?” “Không.” “Vậy thì hỏi em làm gì chứ?” Thiên Bình lắc đầu chịu thú với lối trả lời cụt ngủn nhưng luôn khiến người khác phải sốc của người đàn ông này. “Hỏi cho vui” @@ “Em thương anh!” “Thương thôi sao?” Tiến Minh nhướng mày chờ đợi. “Em yêu anh!” “Vậy mới đúng.” Biển lại hát tình ca, gió lại thổi những yêu thương và họ lại hôn nhau nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào,nồng cháy và đầy những khát khao.
Chương 26
“Em còn mệt không?” “Còn.” “Anh mang về cho em một người nữa kìa, mau uống đi.” Bảo Tân ném một chàng trai cao lớn đang bất tỉnh nhân sự xuống sàn. Tiểu Quân lập tức nhào xuống dùng hai chiếc răng nanh nhọn hoắt cắn phập vào mạch máu đang phập phồng trơn láng, mùi máu tươi tanh nồng chậm rãi bao phủ căn phòng lớn. Uống được một lúc Tiểu Quân bỗng dưng ngừng lại, quẹt chút máu còn sót lại trên môi đưa vào miệng mút sạch sẽ rồi leo lên giường nằm rất thoải mái. “Sao không uống thêm? Máu hắn không ngon sao?” “Rất tốt, nhưng tên này khá đẹp muốn chơi hắn.” “Thằng nhải con này, lần trước suýt mất mạng mà còn chưa sợ sao?” Vừa dứt lời trong đôi mắt của Tiểu Quân liền ánh lên vẻ giận dữ. Lần trước bị người đàn ông kia đã thương một cách dữ dội, cậu suýt chút nữa đã bỏ mạng nếu như anh hai không mang đủ lượng máu cho cậu. Mối hận này cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua. “Em đừng có như thế, hai anh em mình hợp sức lại cũng không thể đấu lại con sói kia đâu, hơn nữa anh còn biết hắn ta còn có một người anh hai rất mạnh nữa.” “Chẳng lẽ anh để em mình bị người ta đánh suýt chết mà không làm gì được sao?” Quân tức tối hét lớn. “Bình tỉnh lại nào.” “EM KHÔNG CHỊU” “Ngoan anh hai sẽ trả mối thù này cho em, anh không đấu lại hai anh em họ nhưng anh có điểm yếu của bọn chúng, em cứ yên tâm nghỉ ngơi anh sẽ mang về cho em hai cậu nhóc vô cùng ngon. Hơn nữa cậu nhóc lần trước em định cưỡng hiếp đó mang dòng máu hiếm, chỉ cần có nó hai anh em mình sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. “Thật sao?” “Thật, nghe anh đừng đi lung tung nếu gặp tên kia nữa thì nguy. Để mọi chuyện cho anh giải quyết.”
Tiểu Quân không thể cãi lại anh hai nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. “Nghỉ ngơi một chút đi, tên kia cũng sắp tỉnh rồi đó” Bảo Tân nhếch môi rồi bước ra ngoài.
“Này chiều hôm qua cậu đi đâu thế?” Lưu Khiết tò mò hỏi Thiên Bình ngay khi vừa ngồi xuống ghế. Từ khi cậu bạn này chính thức hẹn hò với anh Tiến Minh thì thời gian dành cho cậu cũng bị cắt không thương tiếc. Lúc trước mọi lúc mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần là cậu muốn Bình sẽ lập tức có mặt. Còn giờ đây mỗi lần gọi cho cậu toàn nhận được câu trả lời: Mình đang đi với anh Minh.
Thiên Bình có chút ngượng ngùng rãi rãi đầu nói “Hôm qua là kỷ niệm một tháng quen nhau, anh Minh đưa mình ra biển QUEAN chơi, đến sáng mới về.” “CÁI GÌ? RA BIỂN QUEAN CHƠI Á?” Lưu Khiết “xúc động mãnh liệt” hét ầm lên, bãi biển QUEAN vốn là niềm mơ ước của cậu và Thiên Bình rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp để đi, không ngờ tên này lại được đi với người yêu mà không đếm xuể gì đến mình. Thiên Bình xanh mặt vội che miệng Lưu Khiết lại trước khi cậu kịp hét lên cho cả phòng học nghe thêm một lần nữa. “Cậu có cần “xúc động mãnh liệt” như thế không hã?” “Cậu nhớ đấy, cậu dám đi đến QUEAN chơi một mình và không thèm cho mình đi theo, giận.” “Này, có phải mình muốn đi đâu, tự dưng Tiến Minh lôi mình lên xe và chạy đi thôi, mình có biết gì đâu mà cậu lại giận mình chứ?” Thiên Bình khổ thân giải thích. “Mình không cần biết, mình giận cậu rồi.”
Vậy là Lưu Khiết giận thật, suốt ngày học hôm đó không thèm nói chuyện với Thiên Bình luôn. Giờ giải lao thì cậu đeo phone và nằm ngủ hoàn toàn không xem Thiên Bình đang hiện hữu ngay bên cạnh. “Khiết đi ăn chè với mình không, gần đây mới mở một quán chè ngon lắm nè” “Không đi, mình về đây.” Khiết giận dỗi cầm tập sách đứng lên đi về. “Khiết….” Thiên Bình khổ sở lẽo đẽo đi theo sau, cậu thừa hiểu tại sao Lưu Khiết lại giận. Lúc mới gặp nhau cho đến khi bắt đầu thân thiết, trong một lần xem Tivi thì cả hai bắt gặp một chương trình về du lịch đang giới thiệu về một trong những bãi biển đẹp nhất nước có tên là QUEAN cả hai rất thích nên đã giao kèo là sẽ cùng nhau đến đó một lần. Ai tự ý đi một mình trước khi cả hai cùng nhau đến thì cả hai sẽ “CHIA TAY”. Thiên Bình không nghĩ là Lưu Khiết lại giận dỗi thật sự chứ. Mãi mê suy nghĩ Thiên Bình giật mình khi không thấy bóng dáng của Khiết đâu. Cậu đứng ở cổng trường ngó qua ngó lại cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy đâu. Bình nhíu mày khi nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ năm mươi phút thôi còn hơn mười phút nữa thì Tiến Dũng và Tiến Minh mới đến đón hai người, vậy Lưu Khiết đi đâu mà nhanh thế được chứ. Lấy điện thoại ra Bình nhanh chóng gọi cho Lưu Khiết, từng hồi chuông vang lên liên tục nhưng không trả lời. Đúng năm giờ hai chiếc siêu xe quen thuộc vững vàng dừng lại trước cổng trường đại học. Thiên Bình hấp tấp chạy lại xe của Tiến Dũng. “Anh Dũng, anh gọi cho Lưu Khiết được không?” Tiến Dũng vừa bước xuống xe nghe Thiên Bình nói liền chau mày. “Lưu Khiết đi đâu?” “Chuyện này em sẽ nói sau, anh gọi xem nó bắt máy không?” Tiến Dũng lập tức nhấn nút gọi. Cái chau mày của anh càng lúc càng sâu khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của cô nhân viên tổng đài. “Không liên lạc được.” “Thôi chết rồi, em mới gọi nhưng cậu ấy không chịu nghe máy bây giờ lại không thể liên lạc được.” “Có chuyện gì vậy?” Tiến Minh thấy gương mặt lo lắng của Thiên Bình liền bước đến ôm eo cậu từ tốn hỏi. “Lưu Khiết giận em nên bỏ về, em chạy theo nhưng vừa ra đến đây thì đã không thấy cậu ấy đâu.” “Dũng em dùng năng lực xem Khiết đang ở đâu.”
Tiến Dũng buông điện thoại nhắm mắt lại tập trung cao độ để xác định vị trí của Lưu Khiết. Thế nhưng anh dù có tập trung đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể biết được bất cứ thông tin nào của Lưu Khiết. “Sao vậy?” “Không xác định được” “Có khi nào…” “ Chết tiệt, là hắn.” “Hắn nào?” Tiến Minh chau mày hỏi lại. “Lần trước có một con sói định cưỡng bức Khiết,em đã đánh hắn suýt chết. Mới đây anh hai của hắn đã tiếp cận Lưu Khiết. Chắc chắn hắn đang giữ Khiết nên em mới không thể xác định vị trí được. Tiến Minh nheo mắt lạnh lùng. “Em có vật dụng gì còn lưu lại mùi hương của Lưu Khiết không?” Tiến Dũng lập tức đi vào xe lấy ra chiếc áo khoác mà Lưu Khiết đã bỏ quên lúc sáng.
Tiến Minh buông Thiên Bình ra cầm lấy chiếc áo đưa lên ngửi thật sâu rồi nhắm mắt lại tập trung cao độ. Gần năm phút sau Tiến Minh mới mở mắt ra, anh lạnh lùng nói “Hắn chưa đi xa, em gửi xe đi lên xe anh đi luôn cho tiện.”
Hai mươi phút trước… Lưu Khiết đang giận nên không thèm để ý đến Thiên Bình đang đuổi theo mình. Vừa đến cổng trường cậu liền rẽ qua lối khác ai ngờ liền bắt gặp Bảo Tân đang đứng nghe điện thoại bên xe. “A Lưu Khiết” Lần trước Tiến Dũng đã nói Bảo Tân là người sói nên Lưu Khiết cũng hơi e dè khi gặp mặt. “Ơ chào anh” “ Em đi đâu vậy? Người yêu lại bỏ rơi em à?” Theo phản xạ Lưu Khiết quay đầu nhìn lại thì thấy thấp thoáng hình dáng của Thiên Bình, cậu bặm môi “Anh cho em đi nhờ một chút được không?” “Tất nhiên rồi, lên xe đi em.”
|