Tình Phí (18+)
|
|
Di thực ra chẳng biết đi đâu, với nó, Sài Gòn lạ nhiều hơn quen, nó cũng có chút kí ức ở đây khi còn nhỏ, cũng chẳng tốt đẹp gì. Nó đã bước khỏi phòng, nó giận mẹ nó vứt bỏ nó, nhưng nó muốn chạy trốn thực tế nhiều hơn. "Bác sĩ... bệnh của mẹ tôi... chữa được không?" "...." "Ông nói đi..." "Tất nhiên có thể... nhưng..." "..." "Đối với ung thư gan, phẫu trị là phương pháp tốt nhất... nhưng một số trường hợp khả năng tái bệnh cũng rất cao." "Hóa trị và xạ trị... thì sao ạ?" Nó không muốn dao kéo chạm vào mẹ nó một lần nào nữa. "Đối với xạ trị... các tổn thương bệnh lí của ung thư gan rất ít nhạy cảm với tia... hơn nữa độ chịu đựng tia của gan rất thấp... còn hóa trị cũng chỉ cho kết quả rất tạm thời." "Vậy nghĩa là..." "Cần phẫu trị trong thời gian sớm nhất, nhưng hiện tại sức khỏe bà ấy vẫn chưa bình phục nên có lẽ sẽ mất 1 hay 2 tuần dưỡng sức." Ông bác sĩ còn nói rất nhiều, nhưng căn bản nó cũng chẳng hiểu mấy, nó chỉ quan tâm sức khỏe mẹ nó là hàng đầu, còn đứng thứ 2? Dĩ nhiên là chi phí. "Mình không thể phiền An Đông được, hơn nữa chi phí lần này vô cùng cao..." nó lắc đầu thở dài, lòng nặng trĩu. TIỀN... TIỀN... TIỀN... Nó cần tiền... Làm sao đây... Di vò đầu bứt tóc, nó đã bước ra khỏi bệnh viện từ bao giờ. Nó ngồi xuống băng ghế đợi xe buýt suy nghĩ, trong vòng 2 tuần, nó phải đào đâu ra tiền phẫu thuật, nếu sức khỏe mẹ nó ổn định mà nó vẫn không có tiền thì cũng như không. Di liếc sang cột điện, dán chi chít quảng cáo hay thông báo tuyển dụng. Có lẽ nó nên dứt khoát nghỉ học thì hơn... hình ảnh của thằng Sang chợt hiện lên, đâu đó một chút tiếc nuối âm ỉ trong tim nó. Di lắc đầu, nó phải từ bỏ thôi, nó không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện yêu ái nữa, bây giờ chỉ có tiền! * An Đông quay về bệnh viện thì trời cũng sập tối, hắn ngạc nhiên nhìn Viết Nhật đang trong phòng bệnh, chỉ có một mình anh. "Di đâu?" Hắn hỏi. Viết Nhật giật bắn mình, suýt làm rơi bịch thuốc. "Đi đâu rồi." Viết Nhật nói. Thay vì nhìn An Đông, anh ngạc nhiên khi mẹ Di có vẻ lúng túng. "Đi?!" An Đông không để ý, trợn mắt nhìn Viết Nhật. "Cậu đang tháo quát đấy, đừng làm người khác giật mình." "Ồ ồ..." An Đông tức tối, "ra ngoài nói chuyện một lát xem." Viết Nhật nhìn cách hắn hằn hộc bước ra ngoài khẽ tặc lưỡi. Anh trút bịch cháo vào tô, đẩy đến cho mẹ Di. "Cháo này dì ăn ngay cho nóng, xong thì uống thuốc nha." "Cậu Viết Nhật..." "Sao dì?" "Người đó... cậu làm ơn... đừng nói gì về chuyện của tôi hết... làm ơn..." "Tại sao?" Anh ngạc nhiên. "Tôi... tôi có nỗi khổ của tôi... cậu giúp dùm tôi nha, đừng nói gì với cậu ta..." "Được rồi, tôi hứa." Anh bước ra ngó gương mặt hắn đang bốc hỏa. "Vô sớm dữ bạn hiền." Viết Nhật cười. "Di đâu?" "Không biết." "Nó ở đây với cậu sao cậu lại không biết?" "Không biết là không biết. Cậu bảo tớ ở đây trông chừng mẹ Di chứ không bảo tớ trông chừng nhóc Di." Viết Nhật nhún vai. "Cậu..." "Lúc chiều hai mẹ con có cãi nhau chút ít, Di tức quá bỏ đi đâu rồi. Tớ có đi tìm, nhưng lại thấy nên cho nhóc ấy thời gian để bình tĩnh một chút nên thôi." "Cãi nhau? Con ngoan trò giỏi như nó mà cãi với mẹ à? Có chuyện gì?" An Đông nhíu mày. Viết Nhật thở phì, mẹ Di lo không dư thừa chút nào, An Đông quả thực rất nhạy. "Ai biết mấy chuyện riêng. Thằng nhóc có còn là con nít đâu cứ để nó đi đi... Mà cậu đã đến rồi, tôi về trước đây." "Cậu ở đó, đến khi tôi tìm được thằng nhóc mới được về." An Đông gầm gừ. "Ớ..." Viết Nhật kêu trời trong bụng. Bớ Duy Tân... cứu....!!! .
|
Chap 38 Không hiểu sao hắn cứ thấy sốt ruột, hay là hắn điên rồi? Hắn biết nó cùng lắm chỉ đi lòng vòng đâu đây chứ trong túi nó có đồng nào đâu. Nhưng Di cũng không phải kiểu người thích đi lung tung, nó thích ở yên một chỗ tự kỉ hơn, một đứa như nó lại mất tích cả buổi chiều thì thật vô lí. Hay là nó bị tai nạn? Hay cái thân "hai lúa" bước xuống Sài Gòn lạ nước lạ cái bị lừa gạt bắt đi luôn rồi? Khờ khạo như nó có bị bắt bán qua biên giới chắc còn không hay. An Đông càng nghĩ càng lo, hắn đi khắp bệnh viện mà tìm, rồi lại ra ngoài bệnh viện đi lòng vòng kiếm Di, đầu muốn phát hỏa, mồ hôi bắt đầu rơi nhễ nhại. Đâu đó bên kia đường tụ tập xôn xao. "Có tai nạn xe... cấp cứu..." "Máu bê bết cả rồi..." "Ai đó đỡ thằng bé dậy mau lên..." Hắn hoảng hốt chạy về phía đám đông, thô bạo gạt người khác qua một bên để len vào nhìn. Có 1 vụ tai nạn thật, hắn lại thở phào khi kẻ nằm kia không phải Di. Có người nhanh chóng đưa đi cấp cứu, đám đông cũng tản dần. "Anh đi đâu vậy?" Hắn giật bắn mình khi nghe nó gọi. "Hình như mới có tai nạn xe cộ hả? Dân chúng bu đông quá chừng..." "Nhóc... em..." Di đứng trước mặt hắn, vẫn dáng điệu lầm lì hắn thường thấy, đầu nó đội cái nón lưỡi trai xám không biết moi đâu ra. Là nó thật. Cơn lo lắng trong bụng An Đông lập tức bay biến mất thì máu nóng trong người hắn lại sôi lên rần rật. An Đông lớn tiếng quát: "Em biến đi đâu cả buổi chiều? Biết bây giờ là mấy giờ không?" "7 giờ hơn." Nó ngơ ngác nhìn mồ hôi trên lưng áo hắn. "Anh... đi tìm tôi hả?" "Ừ." Hắn hằn hộc, "tưởng bị bắt cóc luôn rồi" "Anh tưởng tôi là con nít hả?" "..." An Đông nghẹn họng, nó thì lớn với ai, còn bảo nó con nít thì chẳng phải trước giờ hắn "dê xồm" một đứa con nít à??? Di nhìn bộ dáng nuốt không trôi của hắn chợt mỉm cười. "Mẹ tôi sao rồi?" "Ăn rồi, uống thuốc rồi. Nói chung bình thường." Hắn cau có. "Anh đi ăn tối không? Tôi mời." "Ăn ăn ăn... hả... Em mới nói gì?" Di ánh mắt không có ý đùa. An Đông tròn mắt. "Đi ăn. Tôi đói." "Ờ... ừ... đi chứ, anh sẽ dẫn em đi ăn ở chỗ xịn nhất." "Thôi tôi xin, tôi không giàu đến mức đó đâu." "Anh mời mà." An Đông hớn hở, thay đổi thái độ nhanh hơn lật sách, mấy ngày giam mình trong bệnh viện, hắn tù túng đến phát điên, bây giờ Di đi "hẹn hò" với hắn thì còn gì bằng. Di lắc đầu. "Qua chỗ kia đi." Nó chỉ vào gian hàng hủ tiếu gõ bên kia đường. An Đông hơi xụ mặt nhưng cũng đi theo, trong bụng thắc mắc đủ thứ chuyện. "Em với mẹ cãi nhau chuyện gì vậy?" Hắn hỏi khi ngồi xuống bàn, cảm giác thật không thoải mái khi tay chân hắn dài ngoằn còn cái bàn lại thấp lè tè. Di gọi hai tô hủ tiếu rồi rút khăn giấy lau từng chiếc đũa, bộ dáng thản nhiên đến lạ. "Không có gì. Chuyện riêng thôi. NÈ." Nó đưa đũa muỗng cho hắn. "Ồ..." hắn biết nó không muốn trả lời. "Mà chiều giờ em đi đâu?" "Đi làm." Nó nói. "Đi làm???" "Dẹp bộ mặt đó đi, trong mắt anh tôi chỉ biết đi khách thôi hả?" Nó sẵng giọng khi hắn nhìn nó soi mói. "Hơ... không có." Hắn phủ nhận. Nó gỡ cái nón đặt xuống bàn. "Mà em làm gì vậy?" "Phát tờ rơi." Di giơ ra 2 tờ 50 ngàn khoe, "cũng được ha. Chị chủ tốt lắm, chỉ thấy trời nắng nên cho tôi luôn cái nón nữa." An Đông nheo mắt nhìn cái nón suy nghĩ một câu "đời này có nhiều người tốt vậy sao???" Nhưng nhìn nó cao hứng như thế thì tốt nhất không nên phát biểu câu này. "Nể em thật, ở đâu cũng làm việc được" "Đi làm khiến tôi có cảm giác an tâm hơn là ngồi không lo lắng thôi." Có người bưng đến hai tô hủ tiếu nóng hổi bốc khói nghi ngút. An Đông ỉu xìu, hắn thường không ăn hàng lề đường, vừa tối vừa bất tiện, lại chắc gì hợp vệ sinh. Di không thèm quan tâm, lấy đầu đũa trộn trộn tô hủ tiếu của nó. "Ăn chanh không?" Nó hỏi. "Không." "Vậy thôi." Nó bắt đầu ăn, hắn lại chẳng động đũa. Tuổi ăn tuổi lớn có khác, ăn cái gì nhìn cũng ngon, còn hắn chắc chỉ "ăn" trên giường mới thấy ngon nổi. Chậc... tự nhiên bên dưới lại cảm thấy nao nao. Mắt hắn dán vào ngón tay thon mảnh vẫn còn một vết sẹo kéo dài cả lóng tay. "Chê hả?" "Không." "Vậy nhìn cái gì?" "Tay em..." Di hơi khựng một chút liếc sang ngón tay mình. "Có vấn đề gì không?" "Có cái sẹo." "Thì sao?" "Tiếc... tay đẹp thế mà." Hắn kéo tay nó lên ngắm nghía, mắt nó mở to ngạc nhiên. "Giữa đường giữa xá đó thầy." "Người đó là gì của em?" Di không rụt tay lại. Cũng không trả lời. "Lần đầu tiên anh gặp em, em cũng bị đánh bầm dập." Hắn mết nhẹ vết sẹo trên ngón tay nó, ánh mắt sâu lắng, "người đó với người gây ra cái sẹo này chắc hẳn là một." "..." Lão Tiên với nó là loại quan hệ gì? Di không biết cắt nghĩa thế nào nữa. "Không liên quan anh." Nó lạnh nhạt rụt tay về, khóe môi An Đông nhếch lên cười cợt. "Thật không thể nói ra sao? Em sợ gì anh chứ? Hay là... em thích anh rồi nên sợ nói ra anh sẽ thất vọng?" "Đừng nói khích em thầy à, căn bản không liên quan tới thầy nên em không nói thôi." "Khi bàn tới những vấn đề nhạy cảm thì em lập tức tôn anh lên làm thầy nhỉ!" "Nghĩa là em mong thầy đứng đắn như cách em gọi thầy đấy." "Tiếc thế, anh chưa từng học qua khóa sư phạm nào cũng chưa từng dạy ai bữa nào để hiểu tường tận lời em nói" Bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, còn đâu cái không khí lãng mạn An Đông đã vẽ ra lúc đầu, thằng nhóc này quả thực vô cùng khó ưa nha. Đấu mắt một lúc hắn bực bội nâng đũa lên tập trung vào tô hủ tiếu gắp lia lịa, nhưng chưa kịp nuốt cổ họng đã muốn phun hết ra, sợi hủ tiếu nở be bét, rau hành mềm nhũn cả. Cái món gì đây... nuốt không nổi! Hắn ho lụ khụ đến tội nghiệp. Di nheo mắt nhìn bộ dạng hắn, nó đôi khi thấy hắn ngồ ngộ thế nào. Nó rót cho hắn cốc nước, hắn lắc đầu nguầy nguậy. "Ly tách ở đây đủ loại người xài qua rồi, mất vệ sinh lắm." "Vậy sao!" Nó mỉa mai, thản nhiên đưa cốc lên môi uống. "Tôi với anh quả thực không hợp." "Lý do?" "Suy nghĩ, cách sống, lối ứng xử." "Một ly nước đủ chứng minh sao?" "Thế... anh nghĩ sao về tôi?" "..." "Anh có nghĩ là tôi đã qua tay quá nhiều người rồi không?" "Không..." "Không phải đây là chuyện mà anh hết mực muốn tìm hiểu sao? Anh không phải muốn biết tôi đang qua lại với ai sao? Vậy tôi làm rõ cho anh luôn một lần, những gì anh từng nói chính xác đấy." "..." "Tôi ngủ với ông ta." An Đông thấy nhói dù hắn biết rõ câu trả lời sẽ rất bẽ bàng, nhưng hắn lại muốn nghe chính Di nói ra. Thằng nhóc trước mặt hắn tỏ vẻ vô cùng thư thái tự nhiên rót cho mình thêm một cốc nước, tự nhiên nói chuyện của nó như thể chả có gì to tát. "Anh không tin nổi đâu, ông ta có tuổi rồi mà sung sức không kém gì thanh niên đâu, có khi ổng quần tôi ba bốn hiệp, sáng còn sức đi đứng giống như kì tích vậy đó." "Ổng cũng tùy hứng ghê lắm nha, chẳng biết lúc nào ổng có hứng..." "ĐỦ RỒI!" An Đông nạt. "Không phải anh muốn nghe tường tận sao?" Nó cũng nạt. "Đừng có ra vẻ bình thản khi cái mặt như đang muốn khóc như thế." An Đông gằn giọng. Nó sững người. Khóc? Nó muốn khóc á? Mắc gì phải khóc chứ? Nực cười! "Anh không có ý gì khác, không cần phải xù lông với anh, huống chi..." hắn xuống giọng, nhẹ nhàng gỡ lấy cốc nước trên tay Di, nhẹ nhàng nhìn xoáy vào nó như khẳng định. "Huống chi nếu là em... thì không sao." Hắn nhấp một ngụm đúng vị trí nó vừa rời môi, hơi thắc mắc một chút tại sao nó bỗng tức giận quá vậy không biết.
|
Chỉ có Di ngây người cố dằn thứ cảm xúc kì cục đang dấy lên cuồn cuộn trong lòng. An Đông chậm rãi uống sạch ly nước, hề hề cười. "Hết bực chưa cưng?" "Cưng cái khỉ." "Đừng hỗn chứ học sinh ngoan. Anh có làm gì đâu nè." Không khí trở lại im lặng, nó nhanh chóng gọi tính tiền, rồi nhanh chóng chạy về. An Đông chỉ lắc đầu chào thua trước thằng nhóc mưa nắng thất thường này. "Mà sao em phải làm thế vậy?" An Đông kéo tay nó lại thắc mắc. Di nhìn hắn hờ hững. "Tôi có quyền." "...." "Ông ta muốn tình, tôi muốn tiền... trao đổi một chút cũng đâu có sao ha." Nó chanh chua đáp. "Huh..." An Đông cười nhạo. "Thời này cái gì cũng tính phí nhỉ..." Đâu đó trên gương mặt nó ửng lên một vệt ngượng ngùng. An Đông giả lơ như không thấy. "Anh không trả phí để "ăn" người khác chắc?" "Hmmm... góc độ người mua và người bán khác nhau hoàn toàn đó em." "..." "Em được ích lợi gì sau mọi chuyện? Tình phí giá rẻ mạt thế có đáng không?" "Anh bức xúc gì chứ? Liên quan gì tới anh? Bớt lo chuyện của tôi dùm đi." Di nổi cáu. "Có liên quan đấy... anh thích em." Hắn... tỏ tình lần hai. Không men rượu, không hoa, không tiệc. Thậm chí không có chút lãng mạn nào. Chỉ là trên con đường đêm dòng người đi đi lại lại, bàn tay hắn gữ chặt tay thằng nhóc như hổ chụp mồi, mặc kệ ánh mắt hiếu kì soi mói. Bây giờ. Tại đây. Thế giới này tạm thời chỉ có nó và hắn.
|
Chap 39 Di đứng như trời trồng, trong không gian sáng tối của đèn đường và xe, hắn thấy gương mặt thằng nhóc thoáng chút bối rối. Tim hắn đập binh binh trong lồng ngực, mẹ nó... gì thế này... tự nhiên thấy hồi hộp như trinh nữ lần đầu tiên tán trai thế không biết! Chẳng có chút phong độ. "Về thôi... trễ rồi." Thật lâu sau, Di nói. "Hả?!" "Anh không về thì thả tay ra cho tôi về." "Em chưa trả lời." "Xem như tôi chưa nghe thấy gì." "Nghe là nghe, không nghe là không nghe, không có chuyện xem như chưa nghe được." "Không muốn nghe." "Anh thích em." "Đã bảo là không muốn nghe mà." Di nạt. "Anh thích em- anh thích em- anh-thích-Huỳnh-Bảo-Di. Có cái gì mà muốn với không muốn nghe." Nhìn gương mặt không thể chấp nhận của Di khiến An Đông thấy bực bội khó tả. Một cảm giác khó chịu đến cồn cào. Hắn hoàn toàn không đọc nổi cảm xúc hiện tại của thằng nhóc này. Chính bản thân Di cũng không hiểu nổi hắn, tại sao phải ép nó trả lời, quan hệ của nó và hắn như bây giờ không tốt sao? Từ chối hắn... nó không nỡ! Hắn bên cạnh nó, hắn bảo vệ nó, hắn tốt với nó, dù cách hắn nói đôi khi cay độc nhưng hắn chưa bao giờ ép uổng nó, trừ vài cái hôn, nhưng nó thì quan trọng gì chuyện hôn chứ. Chấp nhận An Đông?... không bao giờ. Nó luôn vạch ra ranh giới rõ ràng với An Đông, chưa đủ để hắn biết sao? Nó chấp nhận hắn nổi sao khi thằng Sang vẫn giữ một vị trí trong tim nó, dù nó muốn từ bỏ thằng Sang nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Huống chi, nó đã quyết định sẽ không chấp nhận bất kì ai nữa. Nó cần tiền lo cho mẹ, trở về với lão Tiên là chuyện sớm muộn thôi. Cuộc đời nó và mẹ nó là một chuỗi tuần hoàn, ngày xưa mẹ nó làm điếm để nuôi nó, còn bây giờ ngược lại, nó bán thân nuôi mẹ nó. Đúng là đời, nhưng chẳng sao, đồng tiền của nó dơ bẩn nhưng vẫn có ý nghĩa. Di lặng im, bàn tay An Đông siết chặt tay nó đến đau buốt. "...." An Đông chợt thấy thất vọng. "Tôi..." Reng... Có điện thoại gọi tới, hắn hằn hộc bỏ tay Di ra, hằn hộc bắt máy, trong điện thoại giọng Viết Nhật bực bội không kém gì hắn. "Hoặc là cậu về ngay, hoặc là tôi đi về, tôi thấy cậu làm giáo viên bảo mẫu hợp hơn làm giáo viên y tế đó." "Rồi. Biết rồi. Về liền đây." Quay sang nó hắn tặc lưỡi. "Viết Nhật gọi." "Ừm... về... về thôi." Nó gật đầu, lòng vô cùng cảm thán Viết Nhật đã gọi đến đúng lúc. Lần này hắn và nó về thật, người đi trước, kẻ đi sau cách nhau một đoạn ngắn. An Đông nhìn dáng lưng nó, tóc nó dài hơn một chút rồi, vài sợi lũ rũ mất trật tự sau gáy. "Di à..." An Đông chợt choàng tay ôm lấy Di, dụi đầu vào tóc nó. Di cứng người, bị cả người hắn bao phủ bất ngờ thế này thật sự khiến nó rất lúng túng. "Thật sự không thể là anh sao?" "Người ta nhìn kìa..." "Tại sao phải là thằng Sang? Anh xuất hiện sau trong đời em thì dù cố gắng cách mấy vẫn đứng đằng sau ư?" "..." Mặt nó đỏ như ráng chiều, tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, hơi thở hắn phả mạnh mẽ trên cổ trên tóc nó, vòng tay cứng cáp ôm trọn nó bất giác khiến nó chao đảo. Phải đẩy hắn ra, nó nghĩ thế, nhưng cuối cùng lại đứng yên cho hắn ôm mặc sức. Tim hắn đập nhanh quá... Nó chợt nghĩ đến lão Tiên... Tim chợt nhói lên một cái. Nó nhẹ gỡ tay hắn ra. "Không được đâu An Đông..." Hắn cười buồn. Thất bại rồi sao? Lần đầu tiên tỏ tình, lần đầu tiên nói những lời ướt át đến thế. Thằng nhóc này đúng là vô tâm vô tình mà. *** Sáng hôm sau An Đông đã đưa nó về lại Tây Ninh, hăn cũng đã nhờ người chăm sóc mẹ nó đến khi xuất viện, Di mau mắn đồng ý, căn bản nó cần về quê "chạy tiền" mà. Kể từ sau khi hắn tỏ tình, Di có vẻ e dè với hắn hơn một chút. Suốt chặng đường dài một trăm cây số, cả hai đều im lìm. An Đông có chút thất vọng nhưng chẳng hề hối hận mấy, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích, có gì mà phải giấu trong lòng. Đằng nào thì hắn cũng không bỏ cuộc đâu. Xe cứ bon bon chạy, chẳng mấy chốc khu xóm nhỏ xanh màu mạ non lại hiện ra, hắn dừng xe trước cổng nhà nó, thằng nhóc có vẻ hơi bơ phờ leo xuống xe. "Cám ơn anh nhiều lắm." Di cúi đầu chào. An Đông đùa. "Không mời anh vào nhà sao cưng?" "Mấy hôm nay không ở nhà bụi bặm nhiều lắm, anh chịu khó để lần sau nha." "Ưm." Nó nhìn hắn phóng xe đi, đáy mắt ánh lên vài tia bịn rịn. Di bước vào nhà, căn nhà yên ắng đến lạ thường, mọi thứ được phủ lên một lớp bụi mỏng, bàn thức ăn mốc meo, chiếc điện thoại đã cắm sạc bao ngày qua vẫn cắm trên ổ điện. Nó ngó màn hình, hàng trăm cuộc gọi nhỡ, hàng trăm tin nhắn, của lão Tiên, của Sang và cả của Khôi nữa. Nếu trong hoàn cảnh khác chắc nó sẽ thấy mình "có giá" dữ lắm. Tin nhắn của Khôi, gã muốn biết có phải nó giận gã không? Còn vấn đề lương lậu và cả chiếc xe đạp của nó, gã hy vọng có thể gặp nó, hy vọng nó tha thứ cho gã.v.v.. Tin của Sang, Sang gửi cho nó ít nhất, hỏi sao nó không trả lời điện thoại, sau đó thì thôi, có lẽ Sang được thông báo tình hình của nó trên lớp rồi. Tin của lão Tiên là nhiều nhất, những tin nhắn dâm dê lẫn tin nhắn đe dọa được gửi đến mỗi ngày, cuộc gọi đến mới nhất cũng chỉ cách đây tầm nửa giờ đồng hồ. Di rùng mình, có cảm giác lão này chỉ thiếu điều muốn xé nó ra nuốt vào bụng mới hả dạ. "Đồ kinh tởm." Nó lẩm nhẩm. Vứt điện thoại sang một bên, nó dọn dẹp nhà cửa, đi đường xa thì mệt nhưng nhà bẩn thì nó cũng không chịu nổi. Chợt điện thoại lại reo. Lại là lão Tiên. Nó ngây người.
|
Chap 40 Di bước vào quán nước, ngó quanh quất một vòng. Trưa nắng quán vắng, chỉ vài móng khách rải rác. Nó nhìn ở một góc xa, khuất sau bụi cây, lão Tiên vẫy vẫy tay với nó. Lão Tiên hôm nay mặc đơn giản quần tây áo sơ mi sọc xanh, thêm cặp kính đúng bài đạo mạo tri thức. Nụ cười nở ra thân thiện. Di ngồi vào bàn, lão Tiên thẳng người hơn một chút. Sao nó thấy nghi ngờ quá. Nó mất tích cả tuần, thêm lần trước lão Tiên nói chuyện với An Đông, vậy mà lão già này vẫn vui vẻ được đúng là chuyện lạ. "Em muốn uống cái gì anh gọi cho." "Không khát. Ông muốn gì cứ nói đi." "Ây... sao vậy được. Em đã cực khổ ra đây vì anh..." Phục vụ bàn lăn xăn chạy tới, rồi nhìn Di không thể rời mắt, lão Tiên vênh mặt tự hào, gọi cho nó ly trà sữa. "Nè em uống đi." Lão đẩy ly về phía nó. Di thờ ơ nhìn. "E hèm..." Lão Tiên e hèm vài tiếng rồi nói chuyện luyên thuyên. Hóa ra bệnh viện Chợ Rẫy đã liên hệ để lấy hồ sơ bệnh án cũ của mẹ nó nên lão Tiên cũng sớm biết tình hình. Lão mừng húm vì cơ hội trời ban. "Anh cũng biết bệnh tình mẹ em bây giờ khốn đốn lắm, sớm điều trị lúc nào hay lúc đó." Nó cười lạnh. "Ông cũng biết bệnh mẹ tôi nên điều trị sớm sao? Mắc cười." "Ây... đừng giận chứ... mẹ em đã cầu xin anh đừng có nói cho em biết đấy chứ. Bà ấy sợ em lo. Anh không đồng ý cũng không được." "..." Di ngồi nghe lão Tiên nói đủ điều, mấy lời giả dối lão phun ra nó nghe nhàm tai quá rồi. Nó chợt hiểu lí do tại sao dù lúc trước An Đông nói với nó những lời rất khó nghe nhưng thực tâm nó không ghét hắn. Vì hắn nói thật. Nó tức giận với hắn vì hắn đã đâm trúng phần sự thật nó không muốn thừa nhận nhất. "Thế bao lâu nữa thì mẹ em phẫu thuật?" "Khoảng 2 đến 3 tuần nữa..." Di ngần ngừ. "Em đã lo đủ tiền chưa? Chi phí không thấp đâu." "..." Lão Tiên thừa biết nó làm sao lo đủ tiền. Lão là cây cột để nó nhờ cậy trong lúc này, có qua có lại, nó sẽ nghe lời lão thôi, kể cả chuyện phục vụ tình dục cho đám bạn "ham của lạ" của lão. "Chắc mấy hôm nay em lo lắng vấn đề tiền bạc lắm. Tội nghiệp quá... sao không liên lạc với anh sớm hơn." "Ông giúp tôi?" Di tròn xoe mắt, lão đề nghị giúp nó... dù gì thì cũng tốt hơn nó chủ động mở lời. "Ừ..." lão với tay bẹo má nó. Di rợn da gà. Cái cười của lão không ổn. Chắc chắn không ổn. Lão hớp một ngụm cà phê, vui vẻ nhìn tia hy vọng trong mắt nó. "Anh có người bạn có khả năng giúp em. Nhưng ổng có điều kiện." Đấy! Nó biết ngay mà. "Ổng nói với anh ổng muốn ngủ với em một lần, rồi muốn gì ổng cũng chịu hết." Di giận đến tím gan. Nắm tay vô thức cong lên siết thành hình quả đấm. "Em đừng giận dữ như thế. Được ổng chú ý là phước ba đời rồi đó. Một bước lên mây. Ổng lại đẹp trai phong độ, anh còn lo em ngủ với ổng xong lại đâm ra chán anh đây..." "Chán? Ông nghĩ tôi có hứng với lão già đê tiện như ông lắm sao mà chán chứ?" "Anh đang giúp em, còn bị em mắng là đê tiện... anh thất vọng quá." "Ông không đê tiện mà lại tranh thủ lúc tôi khốn đốn để đổi chác sao?" "Đời này đâu ai cho không ai cái gì đâu em... với lại... đợt phẫu trị lần này của mẹ em phải chuẩn bị dự phòng ít nhất cả trăm triệu, em định làm gì để có tiền đây? Trong khi em bây giờ chỉ có hai thứ: bán thân với bán nhà." "..." "Bán thân em vẫn còn nguồn vớt vát, chứ như bán nhà... hai mẹ con cùng nhau ra đường ở chắc? Anh không tin bà ấy đủ sức khỏe để kham công việc đâu. Đó là chưa kể tiền thuốc men sau đó nữa. Em tính thế nào đây???" "Em uống miếng nước đi... rồi anh đưa em về... mới một tuần mà anh có cảm giác lâu lắm rồi mới được gặp em." Lão Tiên vuốt nhẹ mu bàn tay nó, Di không phản ứng. Lão già đê tiện này... "Còn chuyện anh nói, em cứ suy nghĩ đi, một tuần nữa trả lời cho anh nghe... mà em thấy đó, càng sớm có câu trả lời càng sớm có tiền, chỉ ngủ một đêm thì có mất mát gì đâu..." "Lố bịch..." Lão Tiên chỉ cong môi cười. Lão Tiên đưa nó về nhà. Di ngần ngừ không chịu bước lên xe. Lão cười đon đả. "Em yên tâm, anh đưa thẳng về nhà chứ không đưa em vào khách sạn... hôm nay anh bận việc, mà em mấy hôm nay chắc mệt mỏi rồi, anh để em nghỉ ngơi không làm phiền..." Di ngần ngừ rồi leo lên xe. Nó không tin lão nghĩ cho nó, nhưng nếu lão có ý định làm gì nó thì đã hẹn nó trực tiếp hẹn nó ở khách sạn rồi, cần gì hẹn ở quán nước. Nó ngồi sát vào cửa sổ, cách lão một khoảng để bàn tay táy máy kia "trở chứng". Xe cứ thế phóng đi. Mưa rơi lắc rắc, nó nhìn khoảng trời nhạt nhòa. Một chút uất ức, một chút cam chịu, một chút bất lực... giống như biết trước mặt là cái bẫy nhưng nó vẫn nhắm mắt đưa chân vào. Nó thấy mệt mỏi. "Tại sao bạn ông lại có hứng với tôi?" Di thở hắt ra. "Sao anh biết được... nhưng anh cũng có hứng với em." "Đừng có nói chuyện kiểu đó nữa... tôi thấy tởm lắm..." "Chậc... em thật nóng tính..." "Ông, bạn ông toàn là bậc trưởng bối, ông không thiếu tiền, càng không thiếu tình, ông chỉ cần vung tiền thì muốn cỡ nào cũng có... sao cứ phải tìm đến tôi vậy... tôi... tôi chưa từng làm gì đắc tội với ông mà..." "Thay vì suy nghĩ vớ vẩn thì em nên tập trung suy nghĩ cho tuần sau đi. Không phải ai cũng may mắn như em đâu..." "May???" Di cười chua chát. Xe rẽ vào xóm nó. Xóm vắng, từng mái nhà lụp xụp dưới mưa, chỉ có vài đứa nhóc tì tắm mưa cuối xóm. Xe dừng hẳn, lão Tiên cười tà. "Em chưa cám ơn anh..." "Cám ơn đã đưa tôi về." Nó nói nhạt nhẽo, toan đứng dậy đã bị lão Tiên kéo lại. Lão hôn nó. Đầu lưỡi hung hăng xé môi nó. Lão đang bận, nếu không lão đã đè nó xuống tại đây mà làm tình. Di để mặc lão hôn, nó cảm thấy ngực mình nặng trịch. Chỉ là hôn thôi... chỉ là hôn thôi... nó khép mắt tự nhủ, đơn giản là môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, chẳng có gì phải sợ. An Đông cũng hôn nó không biết bao nhiêu lần đấy thôi. Nhớ đến nụ hôn của hắn, nó lại thấy kinh tởm nụ hôn này... Lão Tiên dời nụ hôn xuống cổ, đầu lưỡi như nuốt trọn da thịt nó. Phần bên dưới đũng quần cứng ngắt cọ xát lên người nó. "Ông... trễ giờ rồi kìa..." Lão Tiên không nghe, bàn tay xoa xoa hạ bộ nó, hứng kinh khủng. Nếu ai cũng hút hồn như nó thế giới này cần gì đàn bà nữa. Di sợ hãi viễn cảnh lão đè nó làm tình tại đây, tuy là vắng, nhưng chẳng may có một ánh mắt tò mò liếc vào thì còn mặt mũi nào nữa, khu này xóm nó, mặt nó ai chẳng biết. Lão nhả môi khỏi người nó kéo theo một tia nhớt trong suốt, cổ nó đỏ bầm. Lão đang đánh dấu sở hữu đây mà. Bóp nhẹ vùng hạ bộ nó, lão cười tà dâm. "Lần sau cho anh câu trả lời nha cưng... thật anh cũng chẳng muốn chia sẻ em với ai đâu. Nhưng anh chẳng muốn làm lỡ mất cơ hội đổi đời của em..." Lão Tiên nựng nịu gò má nó, muốn cắn một phát cho bõ thèm, lão thích da của nó nhất, căng mịn, mát lạnh, sờ thấy sướng tay gì đâu. "Em mà là con gái thì anh đã bỏ vợ để cưới em rồi." "...", Di lặng im, nó nghĩ cưới lão thì chết còn sướng hơn. Lão Tiên sờ soạng nó một lúc thì cũng tiếc nuối cho nó vào nhà. Lão cười khoái trá vì mục đích sắp đạt được, rút điện thoại ra, gọi cho ai đó, giọng điệu vui vẻ khó kiềm chế được. "À... vâng... mọi chuyện đều suôn sẻ cả... anh cứ yên tâm..." *
|