TFBoys, Đại Ca Và Cán Bộ
|
|
CHƯƠNG 16: Vương Tuấn Khải cũng biết ghen a~~~!!! Chuyển đến nhà Khải cũng hơn tuần rồi, Vương Nguyên đi học, không khác tù nhân trốn trại là bao! Chuyện là mấy bạn fan girl thường tập kích trước cửa nhà anh tình cờ trông thấy anh khoác vai Nguyên đi ra.... haizzz!! Những tin đồn lần nữa được thổi phồng, không chỉ về quan hệ giữa anh và cậu mà còn có nhiều tin nói rằng cậu là trai bao, dụ dỗ Khải. ( QUÁ ĐÁNG)... Học sinh nữ trong trường xem cậu như kẻ thù, nếu không phải có anh và Tử Ngư can thiệp thì cậu sống sao yên nổi! Hằng ngày, ba mẹ cậu vẫn đều đặn gọi điện hỏi thăm sức khỏe cậu. Có ốm đau gì không? Cậu thừa nhận mình không có ốm mà chỉ có đau thôi! Tất nhiên đoạn chỉ có đau đó là nói trong lòng.. Cuộc đời Vương Nguyên cậu thật là khổ mà!
.
.
" RENGGGGGGGGGGGG" TIếng chuông báo hiệu vào lớp. Học sinh lớp B2, không có dấu hiệu quan tâm! Mấy ngày gần đây, Tuấn Khải đã giảm tối đa giờ giấc ngủ trong lớp thay vào đó là chỉ đạo lũ đàn em quậy phá lanh tanh bành cái trường lên. Hết trêu chọc, chống đối giáo viên lại lôi kéo hơn phân nửa lớp bỏ tiết! Cơ mà thế quái nào anh lại không hề bị phạt????
Vương Nguyên cũng thi thoảng mở miệng mắng anh rằng không nên hành động trái với nội quy nhà trường như vậy, có điều nói đến câu thứ 2 là ngay lập tức bị đè ra... Muốn biết hiện tại học viên trong lớp đang làm gì không? Nguyên thì cau có mặt mày vì nhắc nhở không nổi người khác, Khải lại nhàn nhã ngồi gác chân lên bàn... ngắm Nguyên a~! Số còn lại theo chỉ thị của anh mà lấy tất cả dụng cụ trực nhật ném lung tung....
" CẠCH" .. Giáo viên vừa mở cửa vào lớp đã ăn liên hoàn giẻ lau bảng. Đầu xì khói tiến về phía bàn cầm thước đập thật mạnh lên mặt bàn. Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của cả lớp. QUÁC QUÁC! Quạ bay, gió thổi...... Tiếp tục đập bàn ghế + la hét
_ HÚ HÚ! Ném cái xô qua đây! Úp sọt Mạnh Hổ đuê!- lại là bạn Mạnh Hổ xấu số
Cô giáo điếng người hóa đá mất 1 lúc lâu, sau đó đưa ánh mắt cầu cứu Vương Nguyên. Nguyên tiến lại gần Vương Tuấn Khải, ghé sát vào tai anh..
_ Tôi xin anh đấy! Bảo bọn họ ổn định trật tự đi!
_ Xưng hô thế nào?
_ Ông xã à! Mau bảo cả lớp ổn định hộ em đi!- lí nhí lí nhí!
_ Bà xã ngoan, về anh sẽ thưởng!- đẩy Nguyên về chỗ cũ, Khải chỉnh lại vị trí ngồi của mình, tay trái hơi giơ lên ra hiệu cho Tử Ngư.. _ Tụi bây, ngồi hết xuống!- giọng nói loa phát thanh vang lên, học viên ai nấy im như thóc, ngồi ngay ngắn giống hệt hội học sinh ngoan
_ Cảm ơn các em! Hôm nay, chúng ta sẽ chào đón học sinh mới, bạn Lý Kiệt!
Dưới lớp.. thằng ngáp, thằng cắn móng tay, chả ai mấy hứng thú, có mỗi Nguyên vỗ tay bôm bốp!
_ Tiểu Kiệt! Em ngồi cạnh Vương Nguyên nha! Bạn ấy là lớp trưởng nên sẽ giúp đỡ em!
Kiệt gật đầu, đi về phía bàn Nguyên mà không để ý có ánh mắt sát thủ đang lăm le mình!
_ Chào bạn! Tôi là Vương Nguyên! Rất vui được làm quen!
_ Tôi cũng vậy!
Cả hai bắt tay nhau, Tuấn Khải nghiến răng ken két!
" Dám sờ tay Nguyên Tử của bổn thiếu gia đây! Chán sống rồi hả? " Khải's pov
Tử Ngư quan sát nãy giờ, vẫn chỉ là lắc đầu cười cười
_ Hai tên ngốc! Yêu cũng nhìn không ra! Vương Tuấn Khải ghen rồi, Vương Nguyên, coi như cậu xui xẻo!
.
.
Tiết Văn
Nguyên thích nhất là học văn. Cậu cũng giỏi nhất là môn này!
_ Này Vương Nguyên!- Lý kiệt khều khều cậu!
_ Kiệt Kiệt! Có chuyện gì sao?
_ Chỉ là.. tôi học văn kém lắm! Cậu có thể kèm thêm mỗi tối cho tôi không? " Mỗi tối? Thằng này, mày đúng là muốn chết mà!" Khải's pov
_ Xin lỗi cậu! Tôi không thể kèm cậu mỗi tối được! Nhưng mỗi sáng trên lớp tôi có thể giúp cậu!- Nguyên khuyến mãi cho Kiệt nụ cười tỏa lắng! Cậu không điên mà kèm học buổi tối cho cậu bạn này vì đằng sau lưng cậu sặc mùi sát khí!!
_ Vậy cũng được! Cậu đồng ý rồi đó nha?
_ Ừm!
~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, vừa đến lớp, bạn Lý kiệt đã một mực kéo Nguyên về phía bàn học, Nguyên tươi tỉnh lấy sách vở ra tận tình hướng dẫn Kiệt! Cả hai cứ chụm đầu vào nhau thầm thì to nhỏ, thi thoảng Nguyên dùng tay gõ đầu Kiệt mấy cái rồi lại bị Lý Kiệt vò cho rối bù tóc lên!
" Thằng khốn! Tóc của Nguyên Tử chỉ được tao động vào! Kì này lão tử đánh gãy tay mày mới hả giận! Lại còn thì thì thầm thầm! Lão tử cho mày rụng cả hàm răng! * tay siết thành nắm đấm* Vương Nguyên! Em dám cười với hắn! Không phạt em tôi không phải là Vương Tuấn Khải! " Khải's pov
_ OA! Tiểu Nguyên! Cậu giảng dễ hiểu thật! Tôi rất vui a~!
_ Vậy là tốt còn gì!
_ Tiểu Nguyên! Cho tôi mời cậu một bữa nhá? Xem như cảm ơn?- Lý Kiệt nhìn Nguyên mong chờ _ Ách! Tôi.. tôi..- Nguyên lắp bắp không biết nói gì! Cậu đã lỡ hứa sẽ ăn trưa với anh nhưng cậu lại chả biết từ chối Kiệt ra sao
_ Tiểu Nguyên! Đừng từ chối mà! Nếu không cảm ơn cậu lần này, tôi sẽ bứt rứt lắm!
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi quay xuống nhìn Khải. Cậu có thể thấy được tia giận dữ trong mắt anh. Nhưng Vương Nguyên cậu là ai chứ? Cậu vẫn giận anh vì đêm qua bị anh ăn đến 2 lần! Nếu bây giờ còn ngồi ăn trưa với anh chắc có án mạng mất
_ Thôi được rồi!- Vừa nghe Nguyên nói hết câu, Kiệt lập tức cầm tay cậu lôi cậu về phía căn tin
Khải đỏ mặt điên lộn tiết lên luôn! Có điều anh không thể manh động lúc này được sẽ không tốt cho việc đập tan những tin đồn được thổi phồng gần đây. Anh chỉ hờ hững đứng dậy tiến về phía căn tin! Nhất định phải xem cái tên Lý Kiệt này còn giở trò gì?
Xuống đến nơi, chứng kiến cảnh hai người kia tôi tôi cậu cậu, gắp đồ ăn cho nhau, còn cười cười đùa đùa.. Thật đáng giận mà! Khải vẫn là lạnh mặt cho qua.... Anh chính là đang rộng lượng!..
.
.
Ăn uống xong xuôi, Nguyên cùng Lý Kiệt khoác vai nhau đi về lớp. Khải đi đằng sau, hai tay đút túi quần mà chỉ muốn phi lên đấm nát mặt cậu bạn mới...
|
Tiết học nhàm chán khác lại trôi qua, giờ ra chơi, Lý kiệt chọt chọt Nguyên
_ Tiểu Nguyên à! Tối cậu rảnh không?
_ Có! Sao vậy?- rảnh thì rảnh nhưng không được ra ngoài a~!
_ Tôi muốn rủ cậu đi xem phim ý mà! " Đại sự chia tay", phim mới đó!
_ Ơ.... tôi.. tôi... " Vương Nguyên ơi! Có tin nhắn"
' Em thử đồng ý xem! Tôi lập tức khiến em một tuần không thể xuống giường!'
_ Kiệt Kiệt! Tôi xin lỗi! Nhưng mà tôi không đi được..- Nguyên e ngại nhìn Kiệt
_ Tại sao vậy? Chỉ là đi xem phim thôi mà! Hơn nữa mai lại là ngày nghỉ nên cũng đâu có phải làm bài tập!
_ Chỉ là... " Vương Nguyên ơi! Có tin nhắn!"
' Mau đứng dậy đi đến lớp C3 dãy nhà C! Bằng không đừng trách tôi'
_ Tôi xin lỗi, tôi phải đi ra đây có chút chuyện!....
Nguyên toát mồ hôi hột! Ban nãy cậu biết Tuấn Khải là đang tức giận! Anh bảo cậu đến dãy nhà C cậu thực có chút tò mò.... Nhanh chóng tạm biệt, Nguyên không muốn mất quá nhiều thời gian! Cậu biết Khải ghét nhất mấy kẻ lề mề và điều đó chả tốt cho cậu chút nào. Lý Kiệt nhíu mày khó hiểu nhìn cậu đi khuất mà không trông thấy nụ cười nhếch mép của Tử Ngư rom: Vương Đại ca
" Xử Lý Kiệt!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lớp C3. Lớp này hôm nay không có ca học, cửa lại chả bao giờ thèm khóa! Chính vì thế Khải mới gọi Nguyên đến đây!... Nguyên vừa mới bước vào phòng đã thấy Khải đứng khoanh tay dựa vào bàn
_ Đóng cửa, chốt trong, hạ hết rèm xuống!- băng lãnh ra lệnh
_ Anh có ý gì vậy?
_ ......
Nguyên ngoan ngoãn làm theo. Khi chiếc rèm cuối cùng được hạ xuống, cũng là lúc Khải vồ ập lấy Nguyên. Anh cuồng dã hôn lên đôi môi cậu, thuần thục tách môi cậu ra luồn lưỡi mình vào chơi đùa!! Nguyên giãy giụa, đấm thùm thụp vào người Khải, cố gắng tránh né nụ hôn nóng bỏng này, càng giãy, anh càng khóa chặt cậu lại. Đẩy cậu áp sát vào bức tường lạnh lẽo, anh hôn mạnh bạo hơn! Sự tức giận ghen tuông đều theo hành động của anh mà bộc phát! Mãi đến khi hơi thở của cả hai có phần khó khăn, anh mới buông cậu ra. Sợi chỉ bạc bắc ngang giữa bờ môi anh và cậu. Khải hôn lên vành tai mẫn cảm, mút nhẹ nó. Sau đó nhẹ nhàng nói nhỏ _ Ngay lúc này anh sẽ trừng phạt em!
Nguyên trợn tròn mắt chưa kịp phân tích hết câu nói của Khải thì đã cảm thấy cổ mình ươn ướt. Anh đang gặm nhắm cổ cậu rất hồn nhiên! Toan đẩy anh ra mới biết tay mình bị trói bằng cà vạt đồng phục tự bao giờ. Cổ áo cũng bị bung vài nút để lộ xương quai xanh gợi cảm. Khải đè hẳn cậu lên bàn học. Trông cậu chẳng khác món ăn ngon được bày trí trên đĩa là bao. Anh từ từ tháo thắt lưng của mình, tay còn lại không ngừng kích thích thằng nhỏ của cậu làm cho nó cương lên. Lần nữa anh hôn lên môi cậu. Nụ hôn thập phần ôn nhu hơn... Nguyên vô thức bật ra tiếng rên nhè nhẹ. Vương Tuấn Khải luôn biết cách khơi dậy dục vọng trong cậu! Nguyên chả nhớ nổi bắt đầu từ khi nào trong mình lại hình thành cảm xúc kì lạ với anh... Những gì cậu biết hiện giờ là anh và cậu sắp có một cuộc mây mưa đầy kích tình!!!!
|
CẢNH BÁO CHƯƠNG NÀY CÓ CẢNH 18+ MỨC ĐỘ NHẸ CHƯƠNG 17: Trừng phạt Nguyên cà nhắc xách mông lên trên phòng. Vương Tuấn Khải đúng là đồ trời đánh!
_ Vương Nguyên! cậu làm sao vậy? Trông cậu đi khó khăn quá! Cậu đau ở đâu à?- Chí Hoành đang xem ti vi trông thấy Nguyên liền lo lắng hỏi
_ Tôi ổn! - mặt cậu méo xệch đi, lại tiếp tục lết về phòng.. Nhớ lại câu chuyện kinh hoàng kia mà cậu không khỏi rùng mình
~ Phờ lát bách~
_ Ưm.....- Nguyên khó chịu vặn vẹo người, Tuấn Khải chính là đang bung hai cúc áo trên của cậu ra mà gặm nhấm xương quai xanh
_ Tiểu dâm đãng!- Khải nhếch mép, tháo chiếc cà vạt đang trói tay cậu lại, vẫn không quên thưởng thức mĩ vị - Mau cởi đồ ra!
_ Đừng mà! Ở đây... không có được! Xin anh mà!
_ Một là em tự cởi, hai là tôi cho em không còn đồng phục nguyên vẹn để về nhà!
_ Tôi....tôi.....
_ Còn không mau cởi?- Khải gằn giọng, ánh mắt nhuốm màu dục vọng..
Nguyên khẽ ngồi dậy, miễn cưỡng cởi từng lớp quần áo! Đến khi quần dài cũng đã được thoát ra, Khải ngay lập tức áp sát lấy cậu. Anh mạnh bạo đè cậu nằm lên bàn, hôn lên cổ, lên tai. Tay không ngừng ngắt véo trêu đùa nụ hoa của đối phương.. _ a... Khải à!.. Đừng... dừng lại!
_ Đừng dừng lại? Được! Tôi chiều ý em!- Anh kéo thẳng cơn mưa hôn xuống ngực. Khải cắn mút một bên đầu nhũ của của cậu cho đến khi nó sưng tấy... Di chuyển đến vùng eo, anh để lại vài dấu hôn đỏ chói mắt như đánh dấu bản quyền! Cầm lấy tay cậu, anh đặt nó lên hạ bộ cương cứng của mình khiến cho cậu giật nảy mình...
_ Em cảm thấy đúng không? Chính vẻ ngoài của em bây giờ đã khiến anh thành như vậy! Ô! Không phải em cũng như anh sao, thằng bé đã sớm rắn thế này, em lại còn bảo không có cảm giác gì?- Khải dùng tay xoa nắn " Nguyên nhỏ", anh chính là đang làm cậu phát điên
_ Khải à! Cầu anh.. tha tôi....ưm...a....!
_ Tha? Em nghĩ đơn giản vậy sao? Em dám để Lý Kiệt khoác vai em? Dám cười với cậu ta? Dám để cậu ta xoa đầu? Em nên nhớ rằng, em là của tôi, mãi là của Vương Tuấn Khải này!- Anh nữa đe dọa, tay tuột nốt quần lót của cậu xuống đồng thời là của mình ra. Nơi đó của anh hùng dũng đến ghê người, nó kiêu ngạo dựng thẳng đứng. Nguyên hết hồn nhìn thứ đó. Cậu đến lúc này vẫn chưa thể tin vật kia đã cắm vào trong mình không biết bao nhiêu lần. Cậu xấu hổ lấy hai tay che mặt. Tuy nhiên vài giây sau, cậu cảm thấy sự ướt át kì lạ xung quanh " Nguyên Nhỏ". Hé mắt? Vương Tuấn Khải đang khẩu giao cho cậu! Anh liếm nó không chút bài xích nào cả. Trông như vậy, tưởng chừng như Khải đang coi thứ đó là kẹo que ưa thích để mút mát như vậy.. _ Ư...a.....đừng mà!....a......a....- Nguyên gắng gượng đẩy đầu Khải ra nhưng vô ích. cậu chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ mà cậu cho là khó nghe. Vậy mà khi qua tai anh, nó lại trở nên gợi tình hơn bao giờ hết.... Anh là yêu cái âm thanh này!
_ Khải! Mau buông.. Cầu anh đó!... t.....tôi...! a......- Chưa dứt câu, Nguyên đã ra ngay tại khoang miệng anh. Cậu thở gấp, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp đều đặn. Khải một hơi nuốt sạch tinh túy của cậu, anh cập người thật thấp, hôn lên môi cậu, anh đẩy những gì còn sót lại vào miệng Nguyên, ép cậu thưởng thức hương vị của chính mình! Hai tay luồn xuống bên dưới tách chân cậu ra.
Khải nhấp thật mạnh, đẩy toàn bộ vào cơ thể cậu. Nguyên không thể hét lên vì cậu đang bị Khải bịt miệng. Lúc nào cũng vậy, anh không hề chuẩn bị kĩ cho cậu, chỉ thô bạo đâm thật mạnh vào trong. Bên dưới của Nguyên, chịu một trận đau đớn. Cậu cảm thấy như muốn rã người, ôm chặt lấy Khải. Anh bắt đầu luật động từ từ. Mỗi lần ra vào là một lần gia tăng tốc độ
_ A.....Khải à! Chậm...đau mà..!
_ Nguyên Tử! Thả lỏng người! Em cứ cắn chặt anh như vậy sao mà anh động được? a...a Sướng quá! a...a!- Thúc nhanh hơn nữa!
_ Đừng mà...! cầu...anh..! tôi chịu không nổi!..- nước mắt cậu bắt đầu rơi lã chã. Nguyên nức nở cầu xin anh!
_ Em chịu được! Nhất định chịu được! - Rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào..
_ T...Tôi.....a....aa
Bỗng dưng, Khải bế xốc cậu dậy, ép cậu vào tường. Bên dưới vẫn không có dấu hiệu chậm lại! Thậm chí còn gấp đôi sức ban đầu! Bị tấn công tứ phía, Nguyên còn cách nào cả, chỉ có thể ôm chặt lấy Khải, hai chân quặp chặt quanh eo anh để khỏi rơi xuống. Tay cào thành một đường trên lưng anh, cậu ngửa cổ ra đằng sau, miệng bật lên thanh âm nho nhỏ!
_ Kêu nữa đi! Kêu to nữa vào! Tôi muốn nghe tiếng em!- mồ hôi hai người túa ra hòa quyện vào nhau. Giờ khắc này, anh với cậu là một! .... Thúc thêm vài cái nữa, anh ra hết trong cậu, cậu lại bắn đầy lên ngực anh, một chút vương xuống sàn nhà
Thở dốc ngắm nhìn cậu, trái tim anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt không gọi tên! Anh ôm lấy cậu, để cậu ngồi gọn trong lòng mình.
_ Tôi sẽ không cho phép ai đụng vào em ngoại trừ tôi! Chính về thế, đừng bao giờ phải để tôi nhìn thấy cảnh tượng đó nữa!
Nguyên lặng lẽ không đáp, chỉ ngồi yên...
.
.
.
Cùng lúc đó, tại kho chứa bỏ hoang của nhà trường! Lý kiệt đang bị một đám người vây quanh.
_ Mấy người định làm gì?
_ Mày.. dám đụng vào người của đại ca tụi tao nên được nhiên phải xử mày! Đúng là học sinh mới có khác, ăn phải gan hùm rồi!
_ Tôi còn không quen đại ca mấy người? Đụng vào ai chứ?
_ Hư! Còn ai vào đây nữa, đại ca của cái trường này là Vương Tuấn Khải và người của anh ấy! Chính là Vương Nguyên! Mày đụng vào Vương Nguyên bằng bộ phận nào, tao sẽ đánh gãy bộ phận đó!
( Đừng trách Khải ác! Cũng đừng trách ta, ta nghĩ sao viết vậy thui hà. ngàn lần ta xin lỗi ngươi lý kiệt~!)
Mọi chuyện tiếp theo thì nó lâm li bi đát lắm
~ En Phờ Lát Bách~
Nguyên ngồi trên giường, ăn bát cháo mà Chí Hoành nấu cho, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man và rút ra bài học tiếp theo " Tính chiếm hữu của Vương Tuấn Khải rất cao nên đừng có dại mà động vào"
~TBC~ CHƯƠNG 18: Lật Bài Ngửa
Nhớ comt nha! k cmt là k có đăng chương 18 đâu ah
|
Hay lắm tg ơi tip đi tg , iu tg nhju
|
đăng tiếp đi đừng có ngừng
|