TFBoys, Đại Ca Và Cán Bộ
|
|
QuyTabby đây là kaiyuan fanfic lấy nv of TF gia tộc cho dễ hình dung í mòa
|
Cuộc sống trước đây của Khải : đây không phải là chương chính thức nha Năm Khải 10 tuổi
_ Ba! Ba à! Mua kẹo bông gòn cho con đi! Con muốn ăn a!- cậu nhóc 10 tuổi lắc qua lắc lại cánh tay ba mình mà vòi vĩnh
_ Ba biết rồi! Tiểu Khải ngoan! Ba sẽ mua kẹo cho con nhưng mà con phải hứa kì thi tiếp theo ở trường phải đạt vị trí thứ nhất toàn khối nghe chưa
_ Vâng ạ!
Lúc sau, đứa bé đó cứ mân mê que kẹo bông màu hồng phấn trên tay mà lòng cảm thấy vui sướng. Vương phu nhân nhìn anh mà cười khổ
_ Đó đó! Con trai anh, nó 10 tuổi rồi mà anh xem có khác gì trẻ lên 5 không?
_ Ba mẹ đi nhanh lên! Tiểu Khải muốn đi tàu lượn a!- Khải chạy vụt lên phía trước không cẩn thận mà vấp phải hòn đá
_ Tiểu Khải! Con ổn chứ?Lần sau phải cẩn thận hơn đó!- Ba mẹ anh lo lắng tới bên anh đỡ anh dậy
_ Ba! Mẹ! Tiểu Khải lớn rồi! Có thể tự đứng dậy a!
Cậu nhóc đó, một cậu nhóc đầy vẻ hồn nhiên, vô tư, hay cười. Cậu có 1 gia đình đầm ấm và hạnh phúc biết bao. Sinh nhật năm ấy
_ Happy birthday to JunKai!
Khải ngồi bên cạnh chiếc bánh gato mẹ làm riêng cho anh, chung quanh là bạn bè và họ hàng
_ Tiểu Khải! Ba có quà cho con!
_ A! Hộp quà to thiệt!- ôm hộp quà vẻ thích thú, Khải hào hứng bóc ra _ Lần trước đi hiệu sách, ta thấy con nhìn chăm chăm vào nó mãi nên mới mua!
Mở hộp ra.... Là Cuốn Bách Khoa Toàn Thư dày cộp.. Không đúng a! Lần trước đi hiệu sách, anh nhìn bộ manga ở bên cạnh cơ mà, sao lại là quyển sách nhàm chán này chứ?
_ Khải! Con thích không?- Mẹ anh nhìn anh đầy chờ mong
_ Dạ...con cảm ơn!- Anh miễn cưỡng cười, vì anh không muốn ba mẹ phải buồn rầu chút nào cả.
Ngày hôm đấy, anh đã ước một điều trước khi thổi nến : " Mong sao cho ba mẹ sẽ luôn bên mình" Chỉ có điều, ước nguyện đó không thể thành sự thật..
.
.
Vài tháng sau, ba mẹ anh nhận được tin chi nhánh bên Mỹ gặp trục trặc về tài chính nên cả hai tức khắc thu dọn hành lý, đặt vé máy bay qua bển. Lần này tổn thất khá nghiêm trọng nên có thể mất 3-4 năm cũng có thể hơn vậy nữa. Vì nếu như khôi phục được công ty còn phải tính đến chuyện mở chi nhánh sao cho nhân rộng vốn đầu tư. Tuy nhiên họ không muốn vì vậy làm xáo trộn việc học tập của anh cho nên quyết định sẽ để anh ở lại với bà Hân bảo mẫu.
_ Tiểu Khải! Lần này đi ba mẹ chắc chắn là sẽ rất lâu nên con sẽ ở lại đây, được không?- Bà Vương ngồi xuống cạnh con trai mình mà ôn tồn Ba! Mẹ! Để Tiểu Khải đi cùng hai người được không?
_ Tiểu Khải à! Nếu làm vậy thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc học của con. Không những thế kì thi toán toàn quốc sắp tới phải làm sao? Con cần tập trung ôn thi con ạ!- Lần này là ông Vương
_ Nhưng...?- cổ họng anh nghẹn lại, anh không thể nói thêm được. Việc học luôn là lí do họ đưa ra đầu tiên.
_ Ba mẹ xin lỗi! Hàng thàng chúng ta sẽ gửi tiền về cho con nên con đừng lo. Cứ chuyên tâm mà học tập nha con!
_ Con biết rồi! Ba mẹ lên đi mạnh khỏe!- Anh nói xong liền chạy lên phòng đóng sầm cửa lại bỏ ngoài tai đằng sau tiếng gọi lớn của mẹ
Dựa người vào bức tường lạnh lẽo, khuôn mặt anh đẫm nước mắt...Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Điều ước đó lẽ nào lại quá khó khăn. Cả ngày anh ngồi bó gối nhốt mình trong căn phòng không ăn không uống mà chỉ lặng lẽ ngước nhìn bầu trời nơi khung cửa sổ...
Bầu trời đó như ước mơ về một gia đình luôn luôn bên nhau vậy. Tưởng chừng như thật gần đến khi vươn tay lên chạm thử thì mới nhận ra rằng nó thật xa xôi... Ba mẹ anh đã lên máy bay ngay ngày hôm sau! Họ để lại cho anh một bức thư. Anh không muốn đọc nó dù chỉ là một chữ vì anh biết lá thư đó sẽ lại ngập tràn lời giải thích, xin lỗi và cũng chỉ kết thúc bằng mấy câu nói muôn thưở nhắc anh phải chuyên tâm học hành. Vô vị. tất cả mọi thứ đều thật vô vị. Từ đó, anh sống khép mình hơn, lạnh lùng hơn. Anh cũng chả còn cười nữa. Chỉ những lúc ở bên cạnh đám bạn thân của mình mọi người mới có thể trông thấy nụ cười đẹp mà lại hiếm hoi của anh.
|
Năm 15 tuổi, bà Hân thôi không đến chăm sóc anh nữa! Anh rủ Tử Ngư và Tỷ Hoành đến ở chung với mình trong căn biệt thự rộng lớn đến mức tràn ngập vẻ u buồn này. Hàng tháng, tiền vẫn được gửi về đều đều nên anh không lo lắng cho lắm về công việc chi tiêu mặc dù anh vẫn đi làm thêm hàng tuần để giết thời gian.. Tất nhiên, thành tích học tập của anh vẫn được duy trì hết cấp I , II rồi III.
.
.
Đến khi bắt đầu học đại học, ban đầu, anh bắt đầu suy nghĩ đến việc học của bản thân. Kì thi cuối năm, anh cố tình thi trượt. Bao nhiêu năm nay, anh luôn học để ba mẹ vui lòng chứ không phải do ý thích của bản thân. Cũng từ lúc cuộc điện thoại đó kết thúc, ba mẹ không có một bức thư gửi về cho anh. Anh còn nhớ những tháng năm ở một mình, ngày sinh nhật nào cũng là do anh chủ động gọi cho ba mẹ vậy mà họ luôn nói công việc nhiều nên không thể về. 9 năm nhốt mình trong phòng vào ngày sinh nhật, tưởng tượng trước mắt mình là ba mẹ đang cười vui, đang chúc mừng...... tất cả chỉ là giấc mơ viển vông anh không thể có được... Chuyện về quá khứ Khải, chỉ có mình Tử Ngư biết. Hắn luôn là người bạn, người em trai thân thiết ở bên chia sẻ và động viên anh.
Đó là một sự thật cay đắng, đằng sau một vương Tuấn Khải bất cần đời, lạnh lùng là một quá khứ không mấy vui vẻ. Đằng sau một đại ca kiêu ngạo, oai phong là người có tâm hồn khó đoán.... Sự thay đổi đột ngột theo năm tháng đó đã làm cho anh biến chất. Cuộc sống của anh từ lâu đã mất đi màu hồng vốn có, mọi thứ chỉ là 1 màu xám xịt cô đơn lạnh lẽo. Câu hỏi lúc này là : " Liệu rằng người có thể khiến anh thay đổi lần nữa có phải là Vương Nguyên?"
|
CHƯƠNG 4: Hành hạ bất thành Ngày hôm sau, Khải mệt mỏi bước về phía lớp. Hôm qua cả đám quẩy tưng bừng quá nên có phần khó ngủ a.
" Cạch" Cửa vừa mở thì ngay lập tức có cái chổi bay đến phía anh. May là phản ứng nhanh nhẹn nên né kịp không thì vỡ mặt.
_ Đứa nào ném?- Khải gằn giọng làm cả lũ sợ chết điếng
_ Là tôi! Sao? Anh ý kiến à? Hôm nay, anh mau quét lớp cho tôi!- Nguyên khoanh tay trước ngực vừa lườm vừa ra lệnh cho Khải
_ Quét sao? Được!- Nhếch mép nhìn Nguyên một cái rồi mau chóng quay về phía học sinh trong lớp hét lớn - Chúng mày chỉ ra 2 đứa quét ngay cái lớp này nhanh lên!!
_ Này Vương Tuấn Khải! Anh bị sao vậy? Tôi bảo anh quét cơ mà! Các cậu, không ai được đụng vào việc trực nhật ngoại trừ VƯƠNG TUẤN KHẢI! Nếu các cậu làm lập tức đi cọ toa lét - Nguyên hăm dọa..
_ Chúng mày muốn đi cọ toa lét hay là muốn vào nằm viện hơn!- Khải tiếp tục nhếch mép, ngữ khí có 9 phần âm hiểm, mắt anh ánh lên vẻ thách thức nhìn Nguyên
Nghe đến vụ nằm viện, cả đám liền nhớ đến vụ tên Bạch Hổ xấu số kia bèn kéo 2 đứa chăm chỉ nhất đứng dậy cầm chổi đi quét lớp..
_ Anh... - Nguyên đớ lưỡi. Thực sự thì anh đúng là quá đáng mà _ Tôi làm sao? Cậu đừng nghĩ hành hạ tôi bằng mấy chiêu thức đó mà đơn giản. Coi chừng nó sẽ quay ngược lại tấn công cậu đó!- Ghé sát tai cậu, anh thì thầm. Lời nói của anh làm cho cậu rớn hết tóc gáy, rùng mình liếc xéo anh 1 cái, cậu bỏ về chỗ ngồi
.
.
Hết tiết văn, cậu tự nhiên đến bàn anh, đập một phát vào đầu cái con người đang say sưa ngủ kia..
_ Mẹ kiếp! Bộ cậu không được dạy rằng không bao giờ được phá giấc ngủ của người khác sao?
_ Thế anh không được chỉ rằng ngủ trong lớp là vi phạm nội quy sao?- Nguyên đắc chí " Để xem anh nói lại thế nào?"
_ Tôi thực biết nhưng người xưa có câu " Ăn được, ngủ được là tiên
Không ăn, không ngủ mất tiền thêm lo." Tôi chính là đang làm theo lời người xưa, chẳng phải mấy ông giáo bà giáo thường nhắc ta phải nghe theo lời căn dặn của tổ tiên sao?
_ Anh...AISH!!! Không nói nhiều nữa, mau đưa vở bài tập toán đây tôi kiểm tra!- Lần thứ 2 bị ném bom _ Không làm! Cũng không mang- Khải lãnh đạm trả lời
_ Vậy vở bài tập Anh!- Nguyên tiếp tục hỏi dồn
_ Không làm nốt!- Ngáp dài một cái, Khải lại định gục xuống ngủ nào ngờ.
" Rầm" Tiếng đập bàn rõ mồn một làm Khải giật bắn mình. Mịa nó! Đang áp tai xuống bàn thì nghe đập bàn như vậy làm cho anh ong hết cả đầu
_ Vương Nguyên! Não cậu rốt cuộc chứa cái khỉ gì vậy? Cậu áp tai xuống đây để tôi đập bàn thử! Rốt cuộc muốn cái gì?
_ Anh mau chép phạt mỗi bài tập toán 10 lần cho tôi!- Nguyên quát to, ngữ khí ra vẻ là người có quyền lực
_ Tôi không thích!- Anh vẫn không lấy một xíu quan tâm trả lời.
_ Không thích mà được sao? Mau chép phạt! Đến trưa tôi sẽ kiểm tra anh!
Cứ vậy tiết học trôi qua thật nhàm chán, Nguyên chóng chóng lại liếc nhìn Khải thấy anh đang hí húi ghi ghi chép chép liền lẩm bẩm " Vương Tuấn Khải! Xem ra anh cũng biết sợ!"
"RENGGGGGGGGGGGG...."
Giờ ăn trưa cũng đã đến, Khải ném tờ giấy lên bàn Nguyên không nói một lời. Nguyên cầm nó lên bắt đầu đọc. Khoan! Đây không phải là bản chép phạt cậu bắt anh chép, đây giống một bức thư hơn "Vương Nguyên! Thực xấu hổ khi phải xin lỗi cậu như thế này! Nhưng dù sao tôi vẫn muốn nói! Tôi xin lỗi vì đã gây khó dễ cho cậu. Tôi thực không muốn những chuyện đó xảy ra chút nào cả, có lẽ là do một phần quá khứ đã khiến tôi trở nên quá đáng như vậy! Những người thân không quan tâm đến tôi cho nên cuộc sống tôi dần trở nên cô lập... ( Lược bỏ đi 100 từ) Một lần nữa tôi thật ăn năn về mọi hành động không phải với cậu.. " Nguyên đọc đến đây thì rơm rớm nước mắt.. Vương Tuấn Khải thiệt đáng thương nha * đọc tiếp* " Hoặc là tôi cố tình viết thật sướt mướt để cậu khóc như một tên điên và tôi có thể nhàn nhã ra về! Tạm biệt ngốc tử! Hay nói cách khác Nhị Nguyên! HA HA HA HA HA HA HA!! :D!
Ký tên: Đại ca Vương Tuấn Khải"
Đọc hết mặt trước cậu lật ra mặt sau thì thấy cái icon lè lưỡi to đùng cách mạng đang trêu ngươi mình. Cái tên hỗn đản này nữa... Lau lau nước mắt đọng nơi khoe mi, cậu gầm gừ không ngừng
_ Vương Tuấn Khải thối tha!!! Trong khi Nguyên đang căm hận chửi rủa anh thì Khải ta đang ngồi ở bãi cỏ sau trường không ngừng suy nghĩ... về Nguyên. Thật sự thì trêu chọc cậu cũng khá là thú vị..
~ Ngày hôm sau~
Bữa này Khải lại tiếp tục đi học muộn à nha! Vừa đến trước cửa lớp thì Vương Nguyên đã đứng đó..
_ Vương Tuấn Khải, anh mau đứng bên ngoài cho tôi. Là sinh viên trường đại học danh giá nhất đất Trùng Khánh này, anh cũng nên biết hổ thẹn 1 chút chứ!
_ Tôi đang hổ thẹn!- Anh nhởn nhơ đáp
_ Đó là khuôn mặt HỔ THẸN của anh sao?
_ Thế cho tôi mạo phép hỏi Lớp Trưởng Vương câu này: Luật nước ta có bắt hổ thẹn là phải biểu hiện không?
_ Anh....anh.. Mau đứng ngoài đi!- Nguyên tức giận xoay người bước vào lớp định đóng cửa lại thì cánh tay của anh đã đẩy mạnh cửa làm cho Nguyên bật ngửa ra đằng sau..
Khải nhìn bộ dạng ôm mũi lườm nguýt anh của cậu mà đắc ý. Chọc giận ai cũng được nhưng đừng coi thường mạng sống mà chọc vào Vương Tuấn Khải này
Nguyên xuýt xuýt xoa xoa, tay ôm mông, tay ôm mặt phẫn nộ nhìn Khải. Giáo viên vẫn chưa vào lớp thôi thì tính sổ luôn cho nhanh. Cậu hùng hổ bước lại chỗ anh nào ngờ mắt cứ để trên đỉnh đầu, chả thèm ngó trước sau thành ra vấp phải cái chân đang thò ra của Tử Ngư sau đó thì số má chả hiểu ra làm sao lại đi ngã chúi đầu về phía trước đích đến chính là Vương Tuấn Khải đang ngủ say sưa quay mặt về hướng cậu. Vương Nguyên cứ vậy nhắm chặt mắt lại Bịch" Thế éo nào lại không đau? cậu cảm thấy có cái gì mềm mềm, ấm ấm áp vào môi mình lại còn có hơi thở thơm mát phả vào mặt nữa.. Chả hiểu sao tâm trí cậu sự lâng lâng không ngừng, nhịp tim cũng vì thế mà gia tăng. Cậu mở mắt ra, khuôn mặt tuấn mỹ của anh đang phóng đại trước cậu, cả 2 trợn tròn mắt nhìn nhau. Ban nãy, tuy là tai nạn nhưng mà anh với cậu đã hôn nhau a!!
_ AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nguyên hốt hoảng hét lên đứng thẳng người dậy lấy 2 tay che miệng mình. Cậu cứ không ngừng lắp bắp- Vương Tuấn Khải...tôi... Tử Ngư....A..Anh...
_ Vương Nguyên! Học sinh trong lớp thì như vậy, cậu có cần không biết mặt dày mà đi hôn tôi không?
_ Tôi không có! Chỉ là tai nạn thôi mà!- Nguyên nghẹn giọng cãi lại...
_ Tôi không cần biết nhiều! Cậu hôn tôi cả lớp đều nhìn thấy cho nên đừng có biện minh! Thú thực đi, cậu quan tâm đến tôi? _ Anh.. Đồ Vương Bát Đản! Tôi....- Đúng lúc đó, giáo viên bước vào lớp. Nguyên hậm hực về bàn ngồi...
" Aiza!! Hành hạ hắn bất thành, đã thế lại còn bị mất NỤ HÔN ĐẦU nữa chứ! Thiên a!~ Sao người lại ngược đãi con thế?~" Nguyên'pov
Khải khẽ lấy tay sờ lên môi, cảm giác ngọt ngào ban nãy vẫn còn vương lại... Anh nở nụ cười nửa miệng quen thuộc nói với âm lượng thật nhỏ, chỉ đủ mình nghe " Vương Nguyên! Đừng trách tôi vì có hứng thú chơi đùa cậu! Cũng chỉ tại cậu thu hút tôi mà thôi!"
|
Ha ha ha, Nguyên dễ thương quá đi. Mong cháp sau
|