Hữu Chủng Nhĩ Tái Bào( Có Gan Em Lại Chạy )
|
|
Chương 106: Mua sắm cũng điên cuồng
Phan Lôi tin tưởng người này nhà hắn, cậu ấy không phải loại người một chân đạp hai thuyền, cho cậu một lá gan, Điền Viễn cũng không dám rời bỏ hắn đi kết hôn, trải qua gia pháp, bọn họ đã hứa hẹn ở một chỗ cả đời, tối hôm qua còn mềm mại nói với hắn em yêu anh, cậu không thể mang theo cha mẹ cùng bạn gái đi ăn cơm. Người này nhà hắn nhát gan, có chút kỳ cục, em ấy thông suốt, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Đã nói hiện tại yêu tinh hoành hàn, sơ ý một chút, yêu tinh liền lao ra. Người này nhà hắn tốt biết bao nhiêu hắn hiểu rõ nhất, nhất định là do yêu tinh nhớ đến, thật đáng ghét a, sao hắn lại không về muộn mấy ngày, đúng lúc thu phục cha mẹ chồng, hiện tại được rồi, để tiểu yêu tinh nhanh chân tới trước rồi. Có điều không liên quan, người này nhà hắn ngay thẳng khoan dung, sẽ không giấu giếm đến cùng, điều này cũng là do cách dạy dỗ của hắn. Muốn chính là như vậy, hắn coi như là vết cắt chỉ tay cũng sẽ nói với hắn một câu tốt nhất. Về phần cha mẹ chồng, hắn trở về liền đi thu phục. Chỉ cần Điền Viễn đứng ở phía hắn, trời sập không được. Hắn sẽ không thể nào mà không thu phục được chuyện này. Ngày mai liền đi, cũng không tin, trong thời gian ngắn ngủi, tiểu yêu tinh có thể làm gì được cha mẹ chồng hắn. Con mẹ nó, cùng hắn cướp người yêu, còn muốn cùng hắn cướp cha mẹ chồng, tiểu nha đầu này lá gan không nhỏ a. Buổi chiều đi dạo phố, Điền mẹ lôi kéo Trương Yến không buông tay, chính là không cho cô đi. Điền Viễn lần này nói cái gì cũng không thuận theo mẹ cậu, đùa chứ, nếu để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm, Phan Lôi chắc chắn sẽ xé xác cậu ra. "Mẹ, cô ấy đến bệnh viện là thực tập, mẹ để cô ấy đi dạo phố với chúng ta, sẽ làm lỡ việc học của cô ấy, vẫn là bỏ đi." "Không có gì đâu bác sĩ Điền, em có thể dành thời gian buổi tối hảo học học tập." (con bánh bèo này mặt dày vl ~) "Cô muốn được tôi viết cái gì trong bảng thành tích của cô, bỏ bê công việc không biết học tập, thành tích không xứng sao? Cô là một bác sĩ, loại thái độ này của cô chính là đối với bệnh nhân vô trách nhiệm, có người như cô cùng ngành tôi rất lo lắng." Điền Viễn trầm mặt, hiện tại cậu thực sự cảm thấy cô gái này quá đáng ghét. Cũng vì cô ta, mà tạo cho mình biết bao nhiêu phiền phức. Phan Lôi làm ầm lên thì làm sao bây giờ? Hắn nổi giận thì làm sao bây giờ? Cậu không dám chọc tới khủng long phun lửa kia a. Trương Yến dẩu môi, Điền mẹ không nhìn nổi rồi. "Con đứa bé này, nói thế nào vậy." "Mẹ, người đừng làm lỡ việc của con. Cô ấy chính là đến thực tập, nhiệm vụ của cô ấy chính là tích lũy kinh nghiệm lâm sàng nhiều hơn. Mẹ làm như vậy là làm hại cô ấy." Điền mẹ không thể nói được gì, Trương Yến vừa nhìn cũng không giúp cô, chỉ liền cáo từ. Đạp giày nhỏ tức giận quay về. "Cái tính khí này của con, làm sao có thể tìm được bạn gái? Con đừng khiến chúng ta bận tâm." Điền Viễn đỡ mẹ cậu lên xe. "Mẹ, người yên tâm đi, lần sau con về nhà, nhất định đem người yêu con về." Đem Phan Lôi về, đây là tất yếu. Cậu cũng không chịu nổi mẹ cậu mang tới cho cậu cô gái nào lần nữa, một lần là đủ rồi, thêm vài lần nữa, Phan Lôi nhất định giận điên lên. Điền mẹ vừa nghe, cao hứng, bà có hi vọng ôm cháu rồi. Nghe lời này của con trai, nhất định là có mục tiêu. Chẳng lẽ là một cô gái tốt hơn Trương Yến? Cũng không truy cứu thêm chuyện Điền Viễn đuổi con gái nhà người ta đi, thật cao hứng đi shopping với con trai. Thẻ VIP của Phan Triển dùng thật tốt a, bất kể là mua cái gì, chỉ cần quẹt thẻ một cái, ký tên một cái, là có thể mang về. Bỏ ra 3000 khối mua cho cha cậu một bộ quần áo, Điền lão gia tử ngoài miệng không nói gì, thế nhưng cầm quần áo con trai hiếu kính, cũng che giấu không được cao hứng, con trai có tiền đồ, con trai có thể hiếu thuận như con trai ông bây giờ thật không nhiều. Đem mẹ cậu thay đổi trang phục từ đầu đến chân, chỉ cần mẹ thích, cậu liền mua, ngược lại không cần dùng tiền của mình, mua sắm thật điên cuồng a. Cuối cùng tặng cho mẹ cậu một đôi kim phật, để mẹ thử đeo, sau đó xác định hài lòng, cậu cười cười đi quẹt thẻ. Cha mẹ đều theo không kịp, Điền Viễn đi vòng một vòng, đi tới khu quần áo nam, cậu vừa ý một cái quần bò, dáng quần rất đẹp, thiết kế cũng không rườm rà, người mẫu mặc trên người rất đẹp, cậu cảm thấy, người mẫu có mặc đẹp hơn nữa, cũng không mặc đẹp bằng Phan Lôi, Phan Lôi chân dài, lúc hắn mặc quần bò, chưa bao giờ thắt dây lưng, tùy tiện nới lỏng ngay ở xương hông kẹp lấy, lúc ở nhà, hắn còn thích đi chân đất, để trần nửa người trên, cứ như vậy rảnh rỗi nhàn hạ mặc quần bò, dáng vẻ tùy hứng, lười biếng, lúc ở một chỗ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hắn giống như một con sư tử ăn no ngủ gà ngủ gần trên thảo nguyên châu Phi, lười biếng nhưng cũng không giảm đi vẻ hung mãnh, rất gợi cảm, có mị lực. Cậu nhìn quần bò nở nụ cười, nghĩ Phan Lôi mặc chiếc quần bò này vào, dáng vẻ đẹp trai cỡ nào. "Cho tôi hai cái quần như này." Liền nói cậu có tính cách trẻ con đi, cậu muốn cùng Phan Lôi mặc quần áo ở nhà giống nhau, mặc ở nhà, mặc lúc bọn họ cùng đi dạo phố, trang phục tình nhân của bọn họ. Lúc đi ngang qua khu bán giày, cậu lại vừa ý một đôi ủng cao, da lộn, màu nâu nhạt, muốn nói lúc Phan Lôi đẹp trai nhất, chính là lúc mặc trang phục dã chiến, đeo mắt kính, đeo găng tay da, giày quân đội cao cổ, ống quần nhiều màu sắc nhét vào trong giày, khi đó hắn chính là nam nhân uy vũ kiên cường nhất, đẹp trai nhất. (em Viễn mắc chứng phát cuồng chồng mình nè) Luôn cảm thấy chiều cao không đủ đi giày cao không đẹp, vóc người Phan Lôi đẹp a, hắn mặc quần bò, nhét ống quần vào, lại đi thêm đôi giày này, bất kể là áo khoác dài hay là ngắn, hắn đều có thể đẹp trai ngời ngời, cực kỳ phong độ. Trong tay cậu là bao lớn bao nhỏ đựng đầy đồ, đều là quần áo chiến lợi phẩm của hai người bọn họ, xách theo đống túi này, không thể gây chú ý. Điền Viễn đem đống túi của hai người sớm nhét vào trong xe, cậu đem đồ đạc lên lầu, tốc độ nhanh hơn một chút, mang theo túi của hai người về phòng trước, giấu đi. Ai cũng không biết. Đây dường như là lần đầu tiên cậu mua quần áo cho Phan Lôi, hai người họ sau khi đã tâm ý tương thông, đã nghĩ cuộc sống của tất cả các đôi phu thê đều tốt đẹp như vậy, tuy rằng hai người bọn họ là nam. Có thể muốn đối xử với hắn tốt hơn một chút, càng quan tâm hắn hơn một chút, yêu hắn, giống như hắn đối với mình vậy. "Tiểu Viễn, con sao lại đi lâu vậy a." "Mẹ, con lại ưng một cái áo khoác khác cho mẹ, đi đi, đi xem có thích hay không." "Con đứa bé này, này cần không ít tiền đi." Điền Viễn cười, đúng là tốn không ít tiền, nhưng cũng không phải dùng đến ví tiền của cậu, không cần nhìn ví tiền của mình ở trong túi trở nên còm cõi, cậu liền không quan trọng. Nhìn bóp tiền bẹp xuống, là một loại đau khổ. (cái đm em Viễn vô sỉ vl =))))) anh Lôi dạy vợ tốt vỡi =)))) Quanh năm suốt tháng cậu không được gặp cha mẹ mấy lần, có rất ít cơ hội đi cùng như thế này, Phan Lôi làm đúng, mọi mặt đều giúp cậu nghĩ tốt, hiếu thuận cha mẹ, có thể là không phải vài bộ quần áo, vài món đồ trang sức là được, có thể chí ít mua thêm cho bọn họ những món đồ này, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ, cũng rất hài lòng. Cậu cũng không để cha mẹ tới bệnh viện, bất cứ biên lai lớn nhỏ nào, cậu đều tự mình đi lấy. Buổi tối trước khi đi ngủ, Điền mẹ đưa cho con trai một chiếc thẻ ngân hàng. "Ta và cha con cũng đã suy nghĩ, con gái bây giờ yêu cầu cao, con có nhà, cần có thêm một chiếc xe. Chúng ta trong này có mười mấy vạn, con tự thêm mấy vạn, mua một chiếc xe đi." Xe? Cậu có, đê trong gara a, xe Honda màu trắng bạc, hơn 30 vạn đi, quà ra mắt của đại ca. Bởi vì cậu không thi đỗ lấy giấy phép lái xe, Phan Lôi không cho cậu tự mình học lái xe, vẫn đỗ ở đấy. Ở đây còn có một chiếc xe của Phan Lôi, hai người hai cái xe, lại mua? Ai dùng? Đem thẻ ngân hàng đưa trả cho cha mẹ. "Con không cần, công việc của con bận rộn không có thời gian đi học lái xe. Từ nhà đến bệnh viện có vài bước chân a, hai người cầm đi, đến lúc cần sẽ nói. Mẹ, không cần nghĩ tới con, cuộc sống của con rất tốt." Điền mẹ gật gù, con trai mọi mặt đều tốt, công việc tốt, nhân duyên tốt, cái gì cũng tốt, liền như vậy, không có bạn gái. Ai, nhân duyên không thể cưỡng cầu, nhưng nó sắp đến 30 rồi, nếu như lập gia đình là rất tốt. "Cha, sau này cố gắng uống ít rượu đi, tim của cha không tốt lắm. Mỡ trong máu cũng hơi cao chút, mẹ, mẹ vẫn là bệnh viêm khớp, bây giờ sắp đến mùa đông, mẹ rửa rau giặt quần áo đừng dùng nước lạnh. Con đã đem thuốc đều xem qua rồi, bên trên viết lượng dùng. Nếu như cơ thể cảm thấy không thoải mái, không được giấu, gọi điện thoại nói cho con biết, con lập tức cho người tới." Điền Viễn đem một túi thuốc lớn xếp gọn vào, các loại quần áo cũng xếp gọn vào, sau đó lấy va li ra, đem các loại thuốc bổ cha mẹ vợ đưa tới, còn có thuốc bổ lần trước bọn họ lúc về chuyển tới, đều nhét vào cho cha mẹ, nhét đầy một va li da. "Những đồ này phải nhớ ăn. Lúc hầm canh gà, cho một ít vào, còn có thể cắt miếng pha trà uống, đều là đồ tốt, hai người cũng đều mang đi tặng, tự mình giữ lại." Đi quanh nhà một vòng, cảm thấy có chuyện gì đó chưa chuẩn bị, vỗ đầu một cái, ngày mai mười một giờ máy bay bay, vừa vặn bỏ lỡ bữa trưa, tuy rằng trên máy bay sẽ chuẩn bị đồ ăn, nhưng những thứ đó quá khó ăn, vẫn là mua một ít đi, nói với cha mẹ một câu liền đi xuống lầu, muốn đi siêu thị, xem có đặc sản địa phương gì không a, để ăn, cho cha mẹ mang về một ít. Ai biết cậu vừa mới xuống lầu, nhân viên phục vụ khách sạn Trương Huy liền đến, vừa nhìn thấy Điền Viễn, vội vàng cười. "Còn tưởng phải đưa lên trên lầu, vừa đúng lúc, đây là tổng giám đốc của chúng tôi cố ý dặn." Điền Viễn mở ra xem, là các loại điểm tâm nhỏ tinh xảo, từ bánh ga tô, đến sủi cảo tôm, chừng mười đĩa đồ ăn đầy. Cái này cũng là Phan Lôi dặn, cha mẹ chồng phải về, đồ ăn trên máy bay khó ăn, bọn họ một đường xóc nảy, làm thế nào cũng phải chuẩn bị một ít đồ ăn a. Liền cố ý nói với Trương Huy một tiếng, chỉ cần máy bay cho phép mang theo, đều làm một phần. Đúng là chuyện gì cũng không cần cậu bận tâm, cái gì cũng đều giúp cậu xử lý tốt. Đưa tới sân bay, tài xế của Phan Triển đại diện cho ông chủ của bọn họ đưa lên một phần lễ vật. một cái khăn choàng màu đỏ, lông dê. Hiện tại Điền Viễn chỉ muốn tàn nhẫn mà hôn môi Phan Lôi, hắn tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng mỗi phương diện hắn đều chăm sóc đầy đủ, huynh đệ của hắn, bằng hữu của hắn, cũng bận rộn giúp đỡ, hắn tuy rằng không ở đây, nhưng một chút lễ tiết đều không có bỏ quên, mỗi người đều dùng khả năng của mình để giúp cậu. Cậu cảm thấy rất hài lòng, có Phan Lôi, quen biết nhiều huynh đệ, anh em tốt như vậy, bọn họ đối với mình thật quá tốt.
|
Chương 107: Có một thứ tốt gọi là QQ
Biết được cha mẹ chồng rốt cục cũng trở về, cũng không còn gặp Trương Yến, trái tim Phan Lôi cũng bình tĩnh lại, xem như là buông ra rồi. Cha mẹ chồng giống như là kẻ địch, kẻ địch biến mất, rốt cục có thể lấy hơi rồi. (meto con rể =)))))) Điền Viễn trả phép đi làm, Trương Yến cân tại thân hậu (đi theo sau lưng), từ khi Phan Lôi nói, có một loại con gái bề ngoài thanh thuần nhưng trong lòng tà ác, y đối với Trương Yến kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), cô bé này lòng dạ nhiều lắm. (bạn Viễn nghe lời chồng quá *vỗ tay*) "Bác sĩ Điền, Điền a di bọn họ trở về rồi sao? Em nên tiễn bọn họ a, thật đáng tiếc, cha mẹ anh là người tốt, rất hiền lành, em nhìn cũng rất gần gũi." Điền Viễn cùng bệnh nhân nói chuyện, y đối xử với bệnh nhân đều rất thân thiện, sẽ không giống các bác sĩ khác hiện nay, giơ cằm lên nói chuyện. "Em thật sự rất thích cha mẹ anh, em khi về nhà vẫn nói chuyện này với cha mẹ em, cha mẹ em nói: rất muốn cùng bọn họ ăn cơm a." (level atsm của ẻm thật ghê gớm U_U) Điền Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Yến, cậu ôm kẹp bệnh án, mình ở đây nói chuyện, tự mình cười hài lòng. Điền Viễn không phản ứng với cô, viết đơn thuốc, để bệnh nhân tới phòng thuốc lấy thuốc. "Lần sau họ trở lại, em nhất định phải hảo hảo thỉnh thỉnh họ. Bác sĩ Điền, cha mẹ anh thật sự rất tốt." Hai tay Điền Viễn giao nhau, cảm thấy nhất thiết phải cùng cô gái này hảo hảo nói chuyện, cô dường như rơi vào một loài khác, nhất định phải ở trong mối quan hệ với cha mẹ chồng tương lai ảo tưởng. Mẹ của y là mẹ chồng của Phan Lôi, không phải cô gái này, y không muốn mình ảo tưởng cái gì, tạo bất tiện cho mình, dẫn tới phiền phức. "Cha mẹ tôi là người rất tốt, điều này cùng cô có quan hệ?" Trương Yến còn đang cười, vừa nghe thấy lời này của Điền Viễn, nụ cười im bặt đi. Điền Viễn ôn hòa, rất ít khi phát hỏa, y đối với mỗi thực tập sinh đều dốc lòng chỉ đạo. Ngoại trừ đem y thật sự chọc giận, y bình thường không dễ dàng phát hỏa. Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt Phan Lôi. "Mẹ tôi chính là nhìn cô rất thuận mắt, cho nên mới mời cô ăn bữa cơm, cô không cần có ý nghĩ gì khác. Tôi còn nhớ tôi đã nói với cô, tôi thật sự có người yêu, chúng tôi rất yêu nhau, đã sống chung một chỗ rồi. Mấy ngày nay anh ấy ra ngoài, tôi không có nhắc về chuyện này với cha mẹ tôi, mẹ tôi có nói cái gì, gây nên hiểu lầm của cô sao? Vậy tôi xin lỗi, mẹ tôi không biết tình huống, nói cái gì không khéo léo xin cô thứ lỗi cho. Thế nhưng, xin cô đừng lợi dụng cha mẹ tôi cùng tôi thấy sang bắt quàng làm họ, kết quả học tập lâm sàng của cô là dạng gì thì chính là dạng đó, tôi sẽ không đặc biệt cho cô cao hơn một điểm." Mặt Trương Yến hơi trắng bệch, Điền Viễn có chút nặng. "Đúng rồi, tôi còn muốn phê bình cô một câu, cô đi theo bên cạnh tôi, là thực tập sinh của tôi, tôi xem bệnh cho bệnh nhân, đây là cơ hội học tập tốt cho cô, cô bây giờ một chút tâm tư cũng không đặt ở việc học, lúc tôi chẩn đoán, cô chính là ở chỗ này cuời, nói chuyện, thái độ học tập của cô là như thế này sao? Cô cho rằng thái độ này của cô đủ tư cách để làm bác sĩ sao? Bây giờ là lúc cô tích lũy kinh nghiệm, nếu như cô vẫn tiếp tục không chăm chú học như thế này, hoặc là không có tâm tư học tập, vậy tôi muốn cùng giáo viên chủ nhiệm của cô liên lạc một chút, xem có nên cho cô về trường đọc sách lại mấy năm hay không, chân chính thành thục, hiểu được sinh mệnh của một người thầy thuốc, điều gì mới là chức trách, cấp bằng tốt nghiệp lại cho cô. Tôi chỉ nói một chút, sau này thái độ học tập của cô vẫn giống như bây giờ, tôi sẽ không tiếp tục mang theo vị thực tập sinh này." Dù sao cũng chỉ là một cô gái trong trường học chưa va chạm nhiều, Điền Viễn ôn hòa, cũng không phải không còn cách biểu đạt nào khác, y nổi giận với Phan Lôi cũng không có cách nào khác. Y mặt lạnh phê bình Trương Yến, Trương Yến từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai nói với cô như vậy, tự nhiên có chút không chấp nhận được, viền mắt đỏ lên, nước mắt xoạt một hồi chảy ra. "Bác sĩ, chính là chăm sóc người bị thương. Nắm chặt tất cả cơ hội để cấp cứu bệnh nhân. Nâng cao trình độ nghiệp vụ, nâng cao tu dưỡng bản thân. Cô còn ít tuổi, chỉ là học được từ trên sách giáo khoa, có thể cô phải nhớ kỹ, thêm lý luận thực tế mới có thể rèn luyện một con người. Ba tháng, thái độ này của cô, cô có thể học được cái gì? Các thực tập sinh khác rất hiếu học, vẫn theo xuống phòng bệnh, xem ghi chép bệnh án, có vấn đề liền hỏi, cô có thể sao. Cô nếu như cảm thấy tôi nói không đúng, tôi có thể cho cô đổi một bác sĩ khác, như vậy đi, cô theo bác sĩ Vương đi, kỹ thuật của hắn rất tốt, người cũng không tệ, cô theo hắn tốt hơn." Trương Yến che miệng đi ra ngoài, Điền Viễn mặt lạnh không nói lời nào, học sinh như vậy, cần mài giũa. Quá trẻ tuổi dễ nổi giận. Có điều, hiệu quả rất tốt, từ khi sau khi chuyển bác sĩ Vương, Trương Yến tiếp tục nhìn thấy Điền Viễn, chỉ là quy củ gọi một câu bác sĩ Điền, cúi đầu liền đi. Cẩn thận hỏi qua bác sĩ Vương, bác sĩ Vương cười cợt. "Tiểu nha đầu rất nỗ lực, tôi lúc đầu để cô ấy đi theo một bên xem, sắp xếp ca bệnh cũng xem, một đứa nhỏ rất hiếu học a." Tâm Điền Viễn cũng coi như là buông xuống, chỉ cần bất hòa trước đây tức tức tra tra (ríu ra ríu rít, em cũng chả hiểu tại sao chỗ này tác giả lại dùng từ này) như vậy, chỉ cần đừng nói với y cái gì mà bác sĩ Điền em muốn theo đuổi anh, vẫn là một học sinh tốt. Cùng Phan Lôi nói chuyện này, Phan Lôi hú hét rất cao hứng. "Bảo bảo nhà mình lại sẽ mặt lạnh phê bình người a, làm rất khá, giúp anh đánh đuổi một tình địch. Thân ái, em có mở máy tính không? Anh cuối cùng cũng tìm ra được một thứ rất hay, có thể nhìn thấy em nha." Điền Viễn khinh thường một chút, hắn thần thần bí bí, có biết là cái gì không? QQ a, đây là thứ đã sớm có OK? Hắn nói bây giờ có cái này, hắn ở bộ đội bị nhốt thành ngốc hả. "Mau mau, mở máy tính đi, để anh nhìn em một chút. Em không biết anh phải tiêu tốn thế nào a, anh mua một cái notebook, lúc muốn lên mạng phải đệ trình, bị cục an toàn quốc gia quản chế, phải điều tra xét duyệt, mới rốt cục xin được. Rốt cục có thể nhìn thấy em." Hắn là binh chủng đặc thù, chuyện lên mạng đơn giản như vậy, đối với bọn họ nói tới có chút gian nan. Phải điều tra hắn, phải quản chế laptop hắn mới mua, phải an bài theo dõi, phải tiêu diệt tất cả các website bên ngoài, mỗi lần lên mạng tra thông tin đều phải kiểm tra, loại bỏ, hơi liên quan tới chút cơ mật cũng không được phép tìm. Vì thế, Phan Lôi vẫn không mua notebook, cũng không cần thiết. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác, hắn muốn nhìn thấy khẩu tử (bạn đời) này của hắn, điện thoại di động đều không dùng được, hắn phải nhìn thấy hình ảnh thật sự của khẩu tử của hắn. Liền mua notebook, sau khi cài đặt các chương trình cần thiết, hắn mới click vào biểu tượng chim cánh cụt, để liên lạc với một người này, liền ngay cả tổ tiên 3 đời của Điền Viễn đều điều tra rõ ràng, mới cho phép hắn và Điền Viễn chat video. Máy tính Điền Viễn cũng không dùng qua, y mỗi lần về tới nhà đều quá mệt, nào có thời gian suốt ngày lên mạng chơi game. (vợ chồng Lôi Viễn như kiểu xa rời văn minh nhân loại ấy =))))))) Hết cách rồi, ngồi ở trong phòng khách mở máy tính ra, lên mạng, chim cánh cụt nhỏ tiếp tục nhảy lên, avatar là một chú khủng long nhỏ, Điền Viễn nở nụ cười, vẫn đúng là phù hợp với cá tính của Phan Lôi. Mở chat video ra, Phan Lôi tựa hồ ngồi tựa ở trên ghế, sau lưng là giường của hắn, lại như tất cả ký túc xá trong quân doanh đều như vậy, gọn gàng, sạch sẽ. Không chút bẩn nào. Phan Lôi nhìn thấy Điền Viễn, nhíu mày một cái. "Hiện tại mấy độ a, thời tiết không ấm a. Em ngồi ở phòng khách làm gì? Lại lạnh người, trở về phòng đi." Điền Viễn yên lặng một chút, ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích. "Liền chơi một hồi, em liền đi ngủ. Các anh chưa tắt đèn?" "Ký túc xá binh lính 10h. Anh đây không ai quản, bảo bảo, có lạnh không a, trở về phòng đi thôi. Nằm trong chăn chat video với anh." "Ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?" Y cũng muốn lên giường, nhưng mà có thể ngồi liền ngủ thiếp đi. "Vậy anh liền ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của em một đêm. Em không biết anh muốn ôm em ngủ nhiều như thế nào đâu." Điền Viễn lườm hắn một cái, tắt đèn, ôm notebook đi lên giường. Phan Lôi ở bên kia nói lải nhải. "Vẫn luôn rất hòa khí, làm sao lại học phê bình giáo dục người khác? Anh có thể nói rõ trước a, em sau này cũng không thể phê bình giáo dục a. Điền nhi, Điền nhi, em xoay qua chỗ khác cởi quần áo làm gì, xoay qua đây, để anh nhìn em cởi quần áo a." Phan Lôi nói đâu đâu, Điền Viễn đem máy tính đặt xuống giường, liền cởi quần áo ngủ. Cởi từng khuy áo, sau đó cởi ra, kéo chăn che trên người. "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua a." Điền Viễn cởi quần pyjamas ném ra, ném về phía máy tính, Phan Lôi ngu đột xuất vẫn là đưa tay ra đón, không xong rồi, muốn phun máu mũi, khẩu tử của hắn ngay ở trước mặt hắn để nude, ném quần áo về phía hắn, đây không phải tỏ rõ nhào tới y bò theo đường bộ qua đi, bò lên trên chăn của y, cái này là cái gì? Ngồi dựa vào ở trên giường, đem máy tính chuyển tới trên đùi. "Chờ anh về, anh sẽ dùng miệng, đem quần áo em, từng cái từng cái cởi sạch, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, anh đều hôn tới, sau đó ..." Phan Lôi không chịu đựng được mê hoặc trước mắt, y mặc một chiếc áo lót nhỏ màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hắn yêu thích đi tới gặm, càng yêu thích áo lót nhỏ bao vây lấy tiểu quả tử (chứng trim a =)))), phấn nộn, càng yêu thích thân thể của y, ôi, ta lau, máu mũi lão tử đều sắp chảy ra, hơi hơi ngẩng cao đầu, đưa tay ra chạm đến, căm hận a, con mẹ nó đây là màn hình lạnh lẽo, cái này nếu như giống khẩu tử của hắn thân thể ấm áp, hẳn là tốt. "Ít nói mấy lời xấu xa." Điền Viễn da mặt mỏng, nghe không được mấy lời nói này của hắn. "Bảo bảo, bảo nhi ngoan của ca, em cởi áo lót ra, để anh nhìn em một chút." Hô hấp Phan Lôi nặng nề, phòng ngủ yên tĩnh, tiếng nói của hắn phá lệ rõ ràng, lại ở bên tai như vậy. "Phan Lôi." Điền Viễn đỏ mặt, lỗ tai đỏ, có thể đừng cách máy tính làm ra chuyện hay không a. "Bảo bảo, em cởi quần áo, để anh nhìn em một chút, chăn cũng đẩy ra, để anh nhìn em một chút." Phan Lôi ôm notebook lên giường, ba chân bốn cẳng cởi quần áo, Điền Viễn nhìn thấy, quần lót màu đen của hắn đã cởi ra rồi. "Anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn hôn khắp toàn thân em, bắt đầu từ cổ, hôn tiểu quả tử của em, hôn xương sườn của em, hôn eo em, em sẽ cười, sẽ vặn vẹo cơ thể, anh sẽ hôn phía sau lưng em, hôn lên mông tròn nhỏ của em, mò tiểu đầu của em, để nó đứng thẳng, phấn chấn, phun trào, anh muốn tiến vào cơ thể em, em vừa khóc, vừa xin tha, lại kêu ca của em, ôm lấy em, toàn bộ khiến anh không khống chế được bản thân. Bảo bảo, bảo nhi ngoan của anh, anh yêu em, hận không thể ngay bây giờ liền tới ôm em. Mãi cho tới hừng đông, anh cho em bị anh làm ngất đi, lại tỉnh lại, ba ngày không xuống giường được." Phan Lôi đè thấp thanh âm của hắn mang theo tính thăm dò, hắn tắt đèn ký túc xá, nhìn mặt Điền Viễn, nhìn Điền Viễn chậm rãi đẩy chăn ra, nghe y tự DIY, giống như hắn, vuốt tiểu đầu, đứng thẳng lên, bắt đầu trầm thấp thở dốc, bắt đầu trên dưới tuốt, theo hắn, bắt đầu ngâm nga, y phun ra trước, nhìn thấy ánh mắt mê ly của y, môi đỏ thẫm, phía dưới vừa phun trào bạch trọc, một loại vẻ đẹp ngổn ngang, Phan Lôi cũng không nhịn được nữa, tăng nhanh động tác trong tay, cũng phun ra theo.
|
Chương 108: Chat video vừa tốt vừa xấu
Điền Viễn xấu hổ mặt đỏ ửng, ai có thể nghĩ tới, chat video, bị hắn dụ dỗ làm chuyện như vậy. Hôm sau, Phan Lôi sống chết quấn lấy y, bật video một lần, xem em một chút. Lần này y thông minh, sớm cởi quần áo đắp kín chăn, nằm ở trong chăn. Nghe Phan Lôi cùng y nói lải nhải, cái gì mà hôm nay ăn cơm không tốt lắm, lúc huấn luyện, có một binh lính bị thương, cha mẹ em trở về có gọi điện thoại không? Ngày mai là thứ 7, em không phải có thể nghỉ ngơi rồi hả? Vừa nghe hắn nói thứ 7, Điền Viễn vỗ đầu một cái. "Mẹ gọi điên thoại tới, ngày mai có một cuộc giải phẫu, để em tới tham quan học tập, đừng làm rộn, em tắt video đi ngủ a." "Ai ai, hai cái ngày không có gì mâu thuẫn a, em mệt thì đi ngủ, đừng quấy rầy anh nhìn em." Khẩu tử này ngủ thiếp đi nhìn vô cùng tốt, hắn muốn nhìn, nhìn một đêm. Điền Viễn hết cách rồi, đem máy tính đặt ở một bên, cậu nằm nghiêng người sang một bên Phan Lôi, Phan Lôi cũng tới giường, nằm xuống, Điền Viễn cười, Internet này, cũng thật là thứ tốt, nhìn thấy hắn như thế, thật giống như hắn đang ngủ bên cạnh mình vậy. Đưa tay chạm tới màn hình, mũi, miệng của hắn, Phan Lôi cũng không động đậy, để cậu đụng chạm, qua màn hình điện thoại, không cảm giác được, nhưng nhìn em ấy thế này, cũng giống như em ấy đang ngủ bên cạnh vậy. "Mệt thì ngủ đi, anh hát cho em nghe bài Trung quân lục hoa." Điền Viễn nháy mắt một cái, bật cười, nếu như hắn ở bên cạnh thật tốt, cách một cái màn hình máy tính lạnh lẽo, tuy rằng hắn đang ở trước mắt, nhưng không thể chạm tới hắn. Phan Lôi thấp giọng hát cho y nghe, Điền Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, máy tính cứ để mở như vậy, cậu nặng nề ngủ thiếp đi. Phan Lôi kề sát vào màn hình, hôn cái trán của y trên màn hình. "Ngủ ngon, thân ái của anh." Điền Viễn có lẽ là nghe thấy được, nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ. Ai cũng không tắt máy tính, Phan Lôi cứ nằm như vậy nghiêng đầu nhìn, nhìn, mãi cho tới lúc notebook của Điền Viễn hết sạch pin, bên kia đen, Phan Lôi mới nhắm mắt lại. Thân ái, tha thứ cho anh hiện tại chỉ có thể nhìn em ngủ như vậy, chờ anh xuất ngũ, anh liền hàng đêm ôm em, bồi bên cạnh em, không đi đâu cả, lúc chúng ta xa nhau, anh nhất định sẽ đem thiếu hụt nhớ nhung của em cùng làm bạn, đều cho em. Cả đời, đã từng nghĩ như vậy đến già, chỉ cùng với y. Hắn yêu bộ đội, giống như yêu Điền Viễn vậy, cái nào cũng không thể vứt bỏ, hắn chỉ có thể mắc nợ Điền Viễn, ở trong quân ngũ làm 20 năm đi, bắt đầu từ bây giờ, đang trong 20 năm, sau đó về hưu. Đến thời điểm, hắn đảm bảo sau 30 năm nữa lúc 50 tuổi, cùng Điền Viễn sớm chiều đối mặt. Sinh hoạt chân thực. Chỉ là trong 20 năm này, thật sự là ủy khuất em ấy. Yêu một người, rất vất vả. Thời gian xa nhau quá dài, nếu có cách gì, để em ấy ở trong quân ngũ là được rồi. Đi nói với ông nội một chút, đem Điền Viễn trực tiếp điều vào quân đội làm quân y? Có thể được không? Y không phải xuất thân làm lính, chuyện này có chút tốn sức a. Ở trong quân ngũ công khai cùng một chỗ không quá tốt, như thế nào cũng là bộ đội, có thể cùng với bách tính tóc húi cua không giống nhau a. Điền Viễn không biết ý nghĩ của hắn, trời vừa sáng liền sạc pin cho máy tính, ăn qua loa chút gì, liền nhận được điện thoại, mẹ vợ phái xe tới đón y đi quan sát giải phẫu bụng. Không hổ là quyền uy, Điền Viễn có được một chương trình học lợi ích không nhỏ, Đảng Hồng mỗi bước đều nói rõ ràng cho y, cẩn thận giải thích, những việc chú ý, gặp tình huống phát sinh phải bình tĩnh, đây là kinh nghiệm tích lũy, chuyện này quả thật giống như kho báu, nếu không phải học sinh duy nhất của bà, cô phụ của bà (cô phụ là chồng của cô), Đảng Hồng sao có thể cẩn thận truyền thụ như thế. Điền Viễn thật sự được lợi ích không nhỏ, cùng ăn cơm tối, còn hỏi nhiều vấn đề, mẹ vợ đều nhất nhất giải đáp, sờ tóc Điền Viễn, cười nói thật tự hào. "Con trai ta học tốt như vậy, không tốt thời gian dài, có thể thành tài, đến lúc mẹ để con ra nước ngoài bổ túc một năm, lúc đó trở lại liền ở lại bệnh viện Võ Cảnh giúp mẹ." Điền Viễn có chút ngượng ngùng cười, mẹ vợ đối với cậu quá tốt, đây chính là thầy giáo tốt a. Phan Lôi đến giờ liền bảo Điền Viễn chat video với hắn, Điền Viễn mở mạng, để thanh âm của hắn vang lên trong nhà, cùng hắn nói mấy câu, y một bên bận việc, dọn dẹp nhà một hồi, sau đó sắp xếp tư liệu học tập hôm nay, đem mỗi bước đều nhớ một lần, nhớ kỹ, còn đánh dấu lại. Cho dù y trái bận bịu phải bận bịu, Phan Lôi cũng cảm thấy không tệ, giống như mình bồi ở bên cạnh vậy. Đến lúc đó thúc giục y lên giường đi ngủ, lần này hắn phải xuống kiểm tra ký túc xá, Điền Viễn chờ đến hơi trễ, chờ lúc hắn trở lại, đã qua một tiếng, Điền Viễn vẫn còn đang vùi đầu viết gì đó, Phan Lôi có chút mất hứng. "Đừng tưởng rằng ngày mai không đi làm em liền chưa đi ngủ a, mau mau ngủ a." "Đã trễ thế này, em sao vẫn chưa ngủ a." Phan Lôi bắt đầu mặc quần áo, Điền Viễn nhìn có chút kỳ quái, bây giờ hơn nửa đêm hắn không ngủ, mặc quần áo làm gì a. "Hôm nay đột kích kiểm tra, chờ xem một đám binh đản tử lung ta lung tung đứng lên đi." Phan Lôi cười xấu xa, bộ đội đặc chủng bọn họ thường đột kích bất thình lình, đang ngủ ngon giấc, báo động liền tới, tất cả mọi người hoảng loạn lên. "Hơn nửa đêm dằn vặt cái gì a." "Em không ngủ, vậy anh cũng theo em không ngủ, anh không ngủ, đám nhãi con không thể ngủ, anh nghe bọn họ ngáy ngủ anh khó chịu, kêu lên để cho bọn họ đi tiểu a." (đm a bựa thế =.= anh đang không ăn được thì đạp đổ à :3) Phan Lôi bắt đầu xỏ ủng, cảm thấy dằn vặt binh lính dưới tay hắn, rất bình thường, Hắn phụ trách hành động của trung đội bộ đội đặc chủng, độ nhạy cảm nhất định phải tốt, động tác cũng phải nhanh chóng, loại tập hợp khẩn cấp này thường thường phát sinh. Điền Viễn cảm thấy Phan Lôi quá đáng ghét, không nhiệm vụ, không tập huấn, hắn hơn nửa đêm đem tất cả mọi người gọi dậy để cho bọn họ đi tiểu? (=))))))) "Ngoan, bảo bảo, nhìn dáng vẻ vội vàng bận rộn của bọn họ đi, chơi cực kỳ tốt, thắt lưng đều cài sai, giày cũng đi trái, em xem a." Phan Lôi người này quá xấu, đem máy tính đặt lên cửa sổ, có thể nhìn thấy tất cả tình hình. Quay về phía Điền Viễn ném một cái hôn gió, sau đó đội mũ lên, đứng trên thao trường, nhìn ký túc xá binh lính đen kịt, thở dài một hơi, thổi còi lên. Trong nháy mắt, từ trong ký túc xá binh lính truyền đến thanh âm lạch cạch, Phan Lôi nhìn đồng hồ đeo tay. "Muộn 1 phút, ngày mai nhảy ếch vác nặng 1000m. Muộn 2 phút, nhảy ếch vác nặng 5000m." Tất cả mọi người đứng ngay ngắn, Phan Lôi gật đầu một cái, trên căn bản đều trong vòng 1 phút xuất hiện. "Lần này đột kích kiểm tra, tốc độ rất nhanh thế nhưng trang bị không đồng đều, với cái trạng thái này, đạn quân địch cũng không phải là đã tới, trong tay các ngươi lại không cầm vũ khí, đây không phải là đang chờ bị đánh chế sao? Đề cao cảnh giác, bộ đội đặc chủng ngủ đều phải mắt nhắm mắt mở, đừng có mà ngủ như chết, bằng không cái mạng nhi đồng bị quăng đi thế nào cũng không biết đâu (chỗ này anh Lôi ví mạng của mấy bạn lính như mạng trẻ con á). Hôm nay bị trễ, sáng sớm ngày mai đừng khiến ta phí lời, trực tiếp nhận trừng phạt. Giải tán!" Một câu giải tán, tất cả binh lính liền trùng vai xuống, lẩm bẩm, Phan trung đội đây là làm gì, hơn nửa đêm làm tập hợp khẩn cấp, đây không phải là dằn vặt người ta sao? Phan Lôi nghe thấy, ta còn liền dằn vặt ngươi, không qua lại dằn vặt các ngươi, tính cảnh giác liền giảm xuống. Bộ đội đặc chủng cần chính là bất cứ lúc nào cũng duy trì trạng thái tốt nhất. Trong thời gian ngắn nhất khôi phục thể lực, khôi phục tinh thần, duy trì trạng thái tốt nhất, bất kể là tình huống thế nào, hoàn cảnh gian nan thế nào, đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là bộ đội đặc chủng. Bên ngoài đều yên lặng, Phan Lôi cũng trở về rồi, quay về phía Điền Viễn cười hắc hắc, uy vũ cùng nghiêm túc vừa nãy biến mất toàn bộ. "Bảo bảo, chơi vui không?" "Chơi vui cái rắm a, em mà là lính của anh, em khẳng định sẽ đánh nhau với anh, nào có như vậy. Nhanh mau mau ngủ đi, đừng dằn vặt bọn họ." Điền Viễn không thể lý giải, bây giờ hơn nửa đêm đem người gọi dậy có ý nghĩa gì, dưới cái nhìn của y chính là dằn vặt người ta, y làm sao biết Phan Lôi dụng tâm lương khổ a. (suy nghĩ cho người khác) Phan Lôi nằm nhoài trên bàn, nháy mắt, ở đây làm bộ đáng yêu. "Em không ngủ, anh cũng không ngủ, em bồi em. Hai người, phải vinh nhục cùng hưởng, lúc này mới có thể cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào." Điền Viễn cũng chỉnh lý xong tài liệu học tập hôm nay, vươn người một cái, lộ ra nửa đoạn chiều dài áo. Phan Lôi sắc tính đại phát, con ngươi phát lam. "Lên giường, em đi ngủ a." Ngủ đi, muộn rồi, Điền Viễn ôm máy tính lên giường, học dáng vẻ trước đây, lên giường tiến vào ổ chăn, sau đó nằm nghiêng nhìn hắn. Đúng là buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại, có thể lại luyến tiếc Phan Lôi. Phan Lôi nhỏ giọng. "Ngoan, nhắm mắt ngủ, em xem mắt em đều không mở ra được." Thật giống như ở bên tai vậy, dỗ y ngủ. "Y thuật của mẹ thật tốt, em lúc nào mới có thể được như bà a." "Mẹ rất cao hứng, em kế thừa y thuật của bà, làm người nối nghiệp của bà, em không biết mẹ khen ngợi em thế nào đâu, bà nói anh chó ngáp phải ruồi, kiếp trước cầu thần bái phật mới gặp được em, em yêu anh, cùng một chỗ với anh, anh nên cảm tạ trời đất. Em vẫn ôn hòa như vậy, mẹ phi thường thích." "Anh chừng nào thì trở về a." Điền Viễn mềm mại làm nũng, video thấy rõ thì sao? Không sờ tới được cũng khiến người ta nhịn hỏa a. "Bảo bảo nhớ anh rồi, anh cũng muốn em. Anh xem tuần sau có thời gian hay không a." Ai cũng không nói được câu thời gian chắc chắn, cũng không phải chưa từng có, một cú điện thoại liền đem hắn gọi đi rồi, hắn lại đột nhiên xuất hiện. Ôi, có biện pháp gì a, công việc của hắn chính là như vậy, lúc nhớ hắn không có người ở bên, thấy được thì như thế nào? Có thể chạm vào hắn một hồi, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn mới được a. Không tự chủ được vểnh miệng lên. "Anh hận cái máy tính." Phan Lôi đột nhiên thốt lên câu này, Điền Viễn mở mắt ra, nhìn thấy Phan Lôi ở đây xoa trán. "Làm sao vậy?" Phan Lôi đem đầu to của hắn đưa đến trước camera. "Em xem em xem, nhất định là bị va đỏ. Vừa nãy nhìn em dẩu mô, anh đã muốn hôn nhẹ em a, liền đích thân đi tới, anh quên đây là máy tính a, anh nghĩ rằng em ở bên cạnh anh, dùng lực hơi lớn, va đầu vào." Điền Viễn bị hắn làm cho bật cười, lúc hắn không kỳ quái, Phan Lôi nhìn y cười, có chút ủy khuất. Đầu hắn còn đau a, laptop cũng bị hắn làm vỡ thành đơ rồi. "Được rồi, xoa xoa, đừng có thật sự tụ máu thành bọc." "Này, bảo bảo, em hôn nhẹ anh a." Phan Lôi chỉ trán mình. "Liền hôn ở đây đi." Điền Viễn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy laptop, hướng về phía trán hắn, mạnh mẽ mà hôn màn hình một cái. "Hắc hắc, thân ái, vừa nãy ngực em có tên một hồi không? Lúc em hôn trán anh, anh dùng đầu lưỡi liếm tiểu quả tử (ti á =))) của em một chút." Thật muốn tát một cái vào mặt tên xấu xa kia a.
|
Chương 109: Bảo Bảo ngày mai đừng đi làm bồi anh đi
Thời điểm Phan Lôi không ở bên cạnh, thế nào cũng phải đi làm bình thường a. Trực đêm, kiểm tra phòng, hôm sau vẫn phải đi làm, làm phẫu thuật, một tuần, cậu còn giúp các bác sĩ khác trực một ca đêm, con nhà người ta bị bệnh, y ở nhà cũng không có chuyện gì, trực thì trực đi. Một tuần này, y thức đêm khá nhiều, Phan Lôi mỗi lần thông qua video nhìn thấy cậu, đều là đau lòng muốn chết, nhìn nhìn, nhịn đi, nhịn đi, hốc mắt đều sâu hơn, sắc mặt đều xấu, tiếp tục trực đêm vất vả như vậy, em ấy khẳng định không chịu được. "Không sao cả, em trước đây cũng không phải chưa từng chịu đựng qua." Rốt cục có một lần tan ca đúng giờ không cần thức đêm, y chưa tới 9h liền buồn ngủ. Phan Lôi mau chóng thúc y lên giường ngủ, cũng không làm gì kỳ quái, cũng không đuổi theo cậu tặng nụ hôn, nhìn cậu ngủ say, lúc này mới coi như là yên tâm. Ngày mai em ấy không cần thức đêm đi, hi vọng em ấy có thể hoãn vài ngày, đem thân thể chăm sóc một chút a. Hôm sau, Điền Viễn tan tầm cảm thấy có gì không đúng lắm, Phan Lôi không có gọi điện thoại cho y bảo y mở video a, gọi điện thoại cho hắn, hắn tắt máy. Lẽ nào đi làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ của hắn vĩnh viễn bảo mật, Phan Lôi gọi tới cho y rất nhanh chóng, điện thoại chia thành sáng trưa tối, một ngày gọi tới ba bữa, không tính ăn khuya, có úc gọi điện thoại đều có thể ngủ thiếp đi, lại một lần nữa hoài nghi, công ty di động của hắn có thân thích, gọi điện thoại như vậy, có 10 Phan Lôi như vậy, có thể nuôi sống một phần công ty di động. Yêu xa như này, quá đốt tiền điện thoại. Không gọi điện thoại không sao, chỉ hy vọng thời điểm hắn làm nhiệm vụ có thể bình an đi, bình an trở về. Cầm điện thoại di động lên giường ngủ, có thể hắn trở về sẽ gọi điện thoại. Thời gian một tuần này y thức đêm nhiều lắm, thời gian không nhiều lắm, y đi ngủ. Phan Lôi phất tay một cái với đội viên, cho bọn họ trở về, hắn xuống xe ngay cổng tiểu khu nhà bọn họ, thời điểm buổi tối vắng người, không có ai nhìn thấy một chiếc xe bọc thép dừng tại nơi này. Mới vừa trải qua một trận chiến đấu, hắn đều có thể nghe thấy mùi thuốc súng trên người mình, nhưng hắn không muốn về đơn vị tắm xong lại tới, hắn nhớ khẩu tử trong nhà, rất nhớ, trong lòng nhớ, trong đầu nhớ, thân thể càng nhớ. Cho nên thời điểm đi qua nơi này, hắn bảo xe rẽ đưa hắn về, hắn nói rồi, phải cho khẩu tử nhà hắn một kinh hỉ bất ngờ, đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ mở cửa, thời điểm em ấy ngủ mơ, ôm em ấy. Cẩn thận vặn mở cửa phòng, tận lực không để chìa khóa phát ra thanh âm, sau đó, ngừng thở đi vào, cởi giày, cởi quần áo mặc trên người, một cái đèn cũng không mở, sợ ảnh hưởng tới y, đem y làm tỉnh lại. Y nhịn một tuần, tăng ca đêm hai lần, rất mệt mỏi đấy. Lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, khẩu tử này của y ngủ tới điềm tĩnh, nghiêng lỗ tai nghe, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy thật nhỏ của y, sao cứ đáng yêu như vậy chứ, ngáy ngủ cũng khiến hắn cảm thấy êm tai. Rón ra rón rén tiêu sái đến chân giường, vén chăn lên, từ chân giường bò lên. Nắm lấy bắp chân của y, hôn một cái, lại tiếp tục bò đến, rốt cục hì hục mò tới quần lót nhỏ của y, cởi xuống, hôn lên đầu nhỏ của y một cái, tư thế này hắn rất hài lòng. Động tĩnh lớn như vậy, Điền Viễn vẫn bất tỉnh, vậy thì không phải ngủ, là hôn mê sâu. Giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo, cảm thụ thân thể của y được ôm lấy, hô hấp đều là hơi thở của hắn, những sợ hãi kia trong nháy mắt biến mất. Tay di chuyển xuống hạ thân, chạm lấy tóc húi cua của hắn, cổ của hắn, mặt hắn, miệng của hắn, ai u, hỗn đản, hắn cắn đầu ngón tay của mình làm gì. Đưa tay nhéo da mặt của hắn một cái, chăn kéo cao, trùm lấy hai người. Hắn trở về, hơn nửa đêm cứ như vậy xuất hiện trong phòng, cho y một kinh hỉ bất ngờ, là hắn thực lực nói như vậy, đột nhiên trở về, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên ôm lấy y. Ở trong chăn đen kịt, Phan Lôi đều có thể khuôn mặt tươi cười của Điền Viễn, kỳ thực đó là nói lung tung, hắn có thể cảm giác được, ai có thể nhìn thấy a, cũng không phải nhìn xuống bóng đêm. "Anh sao lại trở về?" Tối hôm qua bọn họ còn chat video, còn nhìn người trong máy tính ngủ cơ mà, thật giống trong thời gian chớp mắt, hắn liền từ trong máy tính chui ra ngoài, phi phi, Phan Lôi cũng không phải Sadako. Cái ví dụ này không tốt. (Sadako: Là hồn ma tóc dài với sở thích chui ra từ giếng hay TV, đây là nhân vật trong phim Ringu của Nhật, sang đến bản Mỹ tên phim kaf Ring) Phan Lôi ở phía trên ưỡn cơ thể một cái, tựa ở trong lồng ngực y, hô, bắn nhay vừa lúc nãy, loại căng thẳng kích thích kia khiến người ta rất mệt, không có gì có thể sánh được với chuyện có thể nằm trong lồng ngực người yêu càng hạnh phúc hơn. Y tỉnh ngủ thanh âm có chút khàn khàn, Phan Lôi nghe liền cảm thấy là một cái tay, ở trong lòng y nắm lấy như vậy một hồi, ngứa ngứa, tê tê, rất thoải mái. "Nhớ em a." Điền Viễn thật sự đang cười, động tác ôn nhu, Phan Lôi không thấy được, trong ánh mắt y có bao nhiêu ôn nhu lưu luyến hoài niệm, có bao nhiêu vui mừng. Người trước khi ngủ vẫn còn đang nhớ, lúc tỉnh mộng, hắn ở ngay trong lồng ngực. Loại kinh hỉ này, so với y nhận được giấy trúng tuyển đại học còn cao hứng hơn, quả thực không cách nào sánh được. Hắn ngay ở bên người, ngay ở trong lồng ngực, hô hấp đều là mùi vị của hắn, chạm tới chính là thân thể ấm áp của hắn, y cũng chán ghét máy tính, bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, hiện tại thỏa mãn y rồi, sờ được, tùy ý sờ, càng sờ y càng cao hứng. Phan Lôi cười xấu xa, dưới bàn tay là người hắn ngày nhớ đêm mong, hiện tại có thể tùy ý, chính là hôn, chính là đụng chạm, chính là làm chút gì đó, cũng có thể, không có cách màn hình máy tính lạnh lẽo, muốn làm gì thì làm. Cho nên, hành động của hắn thuận theo xoay chuyển của tâm tư, ngón tay chạm một cái vào gò má y, phác họa cổ y, thời điểm hắn cúi đầu, hắn ngẩng đầu, môi hôn tới. Cách máy tính không có cách nào hôn môi, muốn như thế nào đi nữa cũng không thể hôn môi, hiện tại không giống, muốn hôn thế nào thì hôn. Bàn tay trượt xuống, lưu luyến bên eo y không rời, Điền Viễn ôm cổ hắn, trong chăn, hô hấp càng khó khăn. Chờ thời điểm hắn rốt cục buông y ra, đã sắp bị hắn hôn tới hôn mê. Hô hấp Phan Lôi rất nặng nề, ngậm lấy vành tai y, khẽ cắn. "Bảo Bảo, hôm nay đừng đi làm, ở nhà bồi anh đi." Ngực Điền Viễn phập phồng kịch liệt, thời điểm hoảng hốt, nghe thấy câu nói này của Phan Lôi, không đi làm, ở nhà cùng hắn. Đây là một câu ám chỉ, là một loại thông cáo của hắn, nói cho y biết, hiện tại bắt đầu, đến hừng đông, bọn họ ân ái triền miên, y không có thể lực để tiếp tục đi làm, tiếp tục đi phẫu thuật. Phan Lôi cắn răng kiên trì, nếu như y còn muốn kiên trì đi làm, vậy thì làm một lần, nếu như y gật đầu, vậy thì lăn qua lăn lại đến hừng đông, thân thể hắn chưa thỏa mãn, thân thể hắn khát khao, cần Điền Viễn. Điền Viễn lấy hơi, nâng thẳng người, ôm lấy phía sau lưng hắn. "Được." Được, ngày mai không đi làm, em liền bồi anh, thời gian quá dài không gặp, quá nhớ, quá nhớ hắn, hiện tại y mới phát giác được, cái gì mà gọi là thời gian gặp lại vĩnh viễn quá ngắn, y thật sự từng giây từng phút không nỡ cùng hắn tách ra. Thân thể của hắn nóng hổi, dán trên người mình, y có thể cảm giác được hắn có bao nhiêu nhớ y, những phản ứng thân thể này không phải gạt người. Hà tất mất hứng, hà tất để hắn kiềm chế? Yêu hắn a, yêu đến mức đồng ý vì hắn mà làm tất cả. Phan Lôi ở trên môi y tầng tầng hôn môi một hơi, sau đó lướt xuống thân thể, liếm qua tiểu quả tử của y, một đường trượt xuống, hôn từng cái lại từng cái, từ ngực cho đến bụng y, tại tiểu đầu của y ngậm một cái. Điền Viễn luống cuống tay chân dẫn tới thân thể nóng rực cùng kích thích không tên, khiến y giống như cá thoát nước ngoi lên, theo nụ hôn của hắn phát ra từng đợt thanh âm cao thấp, theo động tác của hắn uốn éo thân thể, kéo chăn ra, ở trong chăn khó chịu như thế, y nhất định sẽ bị nghẹt thở, bị hắn lộng tới nghẹt thở. Tay di chuyển kéo ngăn kéo, hắn nhớ tới còn có một chút mủ lô hội. "Trời sáng em liền đi mua một thùng thuốc bôi trơn đặt ở trong nhà." Phan Lôi có chút nổi nóng, hắn đem tay và thân thể Điền Viễn nhét vào trong chăn, chính là sợ y cảm lạnh, tự hắn đi lấy mủ lô hội, nhưng cầm tới nhìn một chút, chỉ còn một chút xíu, con bà nó, ngàn cân treo sợi tóc thế này, vật này như thế nào không có hả? Theo tiểu đầu đi xuống, ngậm lấy tiểu cầu trứng của hắn kéo căng ra, liếm qua mỗi một tia nếp nhăn, tiếp theo sau đó, Điền Viễn ngẩng đầu cao giọng thét lên một tiếng, cái này kích thích hơn hôn môi, trong lòng y có chút xấu hổ, mau chóng kéo cánh tay Phan Lôi. "Đừng, đừng, liền, liền như vậy đi, anh, anh đi vào." Chỗ đó co rút nhanh, đang bị ngón tay của hắn kìm lại, theo động tác của hắn, cùng hô hấp, vừa co rút vừa trướng, hắn đi vào 3 ngón tay, có thể rồi, không cần thiết tiếp tục hôn, hắn, hắn không chịu được. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ đã rất ít rồi, Điền Viễn cứ như vậy nằm dưới thân hắn, ánh mắt toả sáng, cả người nóng bỏng. Mang theo cầu xin, mang theo xấu hổ, túm lấy hắn không buông tay. Chân y đặt ngay bên eo hắn, bị hắn kích thích run run, Phan Lôi đem chân y nâng lên, hôn phần da thịt non mềm giữa hai chân y. "Anh sợ em sẽ bị thương." Điền Viễn che mặt, kịch liệt thở dốc, nụ hôn của hắn giống như bàn ủi vậy, mỗi một lần rơi vào trên người, cũng có thể khiến y run rẩy. Phan Lôi cúi đầu tiếp tục ngậm tiểu đầu của y, không có thứ gì tốt, vậy thì xuất ra một chút, một hơi ngậm vào thật sâu, Điền Viễn lần thứ hai hét chói tai phun trào, Phan Lôi xoa ở trong lòng bàn tay, xoa lên địa phương đang co rút của y, xoa lên trên đại tướng quân của y. Đỡ lấy tướng quân hùng dũng đẹp đẽ tiến vào, cảm giác căng mịn này, loại cảm giác bị bao khỏa gắt gao, lại một lần nữa khiến hắn điên cuồng. Cảm giác bị kéo căng tới cực hạn, giống như nhiều thêm một cm nữa là y có thể xé rách vậy, bị tiến vào của hắn công kích tới không có cách nào hô hấp, từng mảnh trước mắt biến thành màu đen, giống như càng ngày càng muốn thô tho hơn vậy, y có chút không chịu nổi. Phan Lôi hôn y, thuận tiện để ý hít lấy không khí, y mới hoãn lại khẩu khí này, khi hắn một lần nữa lui ra lại hung mãnh tiến công, y không kìm nén được mà kêu ra tiếng. Bất kể là hét chói ta, hay là ngâm nga bên trong, hoặc là xin tha, đều là vỡ vụn, va chạm vẫn không có lối ra đã bị hắn lộng tới thất kinh bát lạc, y có một loại cảm giác gió bão vùi lấp bên trong, y sẽ bị xé rách, y sẽ biến thành mảnh vụn, y sẽ bị Phan Lôi hủy đi ăn vào bụng. "Không muốn, không muốn ...... a, ca, không muốn ...... Không chịu nổi " Theo không kịp tiết tấu, theo không kịp phản ứng, thân thể không phải của y, suy nghĩ cũng không phải của y, y từ trong ra ngoài, đều bị Phan Lôi chiếm cứ. Chỉ có thể xin tha, tiếp tục nữa, y thực sự sẽ hỏng mất. Chiếm lấy y, từ trong ra ngoài, để y chiếm đầy khí tức của mình, để trong thân thể y rót đầy hạt giống của mình, để trong đầu y trong lòng y trong thân thể y, chỉ có một mình mình. Hắn chính là bá đạo thô bạo, hắn muốn để Điền Viễn lưu lại dấu hôn của hắn, cả người dính đầy hơi thở của hắn, đi làm, để tất cả mọi người đều biết, y có người yêu, ai cũng không thể đánh chủ ý với y. Chỉ có sâu sắc giữ lấy, mới có thể xác lập chủ quyền. Mặc kệ y xin tha, không để ý phía sau lưng y bị cào ra vết, không để ý tới y ngất đi, y ngày mai không đi làm, có thể ở nhà làm tổ tông của hắn, hầu hạ y cả đời.
|
Phan Lôi chân chính đình chỉ thời điểm, thái dương đã muốn dâng lên cao như vậy . Điền Viễn hoàn toàn hôn trôi qua, tiểu biệt thắng tân hôn, thực hắn nương nói quá đúng.
Phan Lôi đem Điền Viễn rửa nhét vào ổ chăn, Điền Viễn chỉ có thể mơ mơ màng màng đâu đến một câu, cầm, thú.
Hôn hôn lại, hắn cũng thuận tiện rửa tắm, đem quần áo đâu tiến giặt quần áo cơ, ngủ đi, hắn yếu ôm hắn này lỗ hổng ngủ một mĩ mĩ thấy.
Một chiếc điện thoại đánh tới viện trưởng di động thượng.
"Điền Viễn xin phép, hôm nay không hơn ban ? vì cái gì ? này ngươi còn không hiểu không ? ta đã trở về, hắn yếu ở nhà theo giúp ta a."
Phan Lôi đã đánh mất di động, này viện trưởng thật sự là cao tuổi , không hiểu đắc người trẻ tuổi trong lúc đó ân ái, này vợ chồng son hồi lâu không thấy, gặp mặt tự nhiên yếu dính dính hồ, ai còn muốn lên ban a, làm loại này không có lãng mạn tế bào sự tình.
Phan Lôi tiểu ngủ một hồi, hắn nhận quá đặc thù huấn luyện, không cần bát giờ đến khôi phục tinh thần, ba cái giờ có thể làm cho hắn tinh thần hai mươi tứ giờ, nói cách khác, đêm nay thượng, tái khô điểm cái gì tăng tiến đôi cảm tình thân thể vận động, hắn rất muốn thử xem.
Mười một điểm tả hữu, hắn tỉnh lại, Điền Viễn còn tại vù vù ngủ, nâng thân hôn một cái cái miệng của hắn, tối hôm qua thượng lại là cắn lại là thân, lại biến thành đỏ rực . Thực ngon miệng bộ dáng.
Lặng lẽ đứng lên, nấu cơm đi. Sau nửa đêm Điền Viễn làm cho hắn muốn làm gì thì làm thống khoái đại khô một hồi, hắn muốn đem hắn đương tổ tông giống nhau hảo hảo hầu hạ.
Giặt quần áo nấu cơm thu thập phòng ở, đây là phải .
Này thể lực không thể được a, mới chiến đấu hăng hái nửa buổi tối, Điền Viễn liền ngất xỉu đi hai lần, cái này sao có thể được, nhất định phải hảo hảo bổ bổ. Mở ra ngăn tủ, hắn nhớ rõ hắn mụ mụ cho bọn hắn lấy đến không ít thứ tốt , như thế nào liền còn lại nhất hạp ?
Hồi đầu nhìn xem phòng ngủ.
"Ngươi tiểu hỗn đản, chỉ biết cố nhà mẹ đẻ, quản gia lý sở hữu thứ tốt đều cho ngươi ba mẹ bàn đi, này tức phụ rất cố nhà mẹ đẻ sao được ? ngươi chờ ta cho ngươi thượng chính trị khóa đi."
Bọn họ đôi có chính mình cuộc sống quá, như thế nào có thể đem phía trước gì đó đều bàn hồi đi, nhìn xem, hiện tại cho hắn làm điểm ăn ngon cũng chưa tài liệu.
May mắn, còn có nhất hạp có tham, kỳ thật, đây là thượng thứ bảy, mẹ vợ nương Đảng Hồng cấp dượng lấy đến, hắn không phải đi quan sát giải phẫu sao ? mẹ vợ nương cấp dượng thuận lợi mang về đến này nọ, làm cho hắn cầm lại gia chính mình cắt miếng phao trà uống. Hắn một người tuổi còn trẻ lực tráng nam nhân, tái cả ngày uống nhân sâm trà, Phan Lôi không ở nhà, còn không đem hắn bổ đắc lưu máu mũi a.
Phan Lôi đi xuống lầu mua đồ ăn, cố ý đến siêu thị, vây quanh kế sinh đồ dùng, vòng vo ba vòng, sờ sờ cằm, chỉ vào một loại trơn tề, đối người bán hàng nói, cho ta bàn nhất tương.
Thật sự bàn nhất tương, con bà nó hùng, thời khắc mấu chốt tuyệt không có thể thiếu này này nọ, ngày hôm qua ban đêm, hắn tiến vào thời điểm, Điền Viễn nhưng là cau mày chịu đựng đau đâu, cắn miệng, một bộ nhẫn nại bộ dáng, cũng không thể tái xuất hiện loại chuyện này . Bàn nhất tương, tránh cho mỗi lần đến thời khắc mấu chốt không này nọ.
Sau đó, hắn tay trái mang theo tân mua đồ ăn, kê, ngư, hữu cánh tay dưới mang theo nhất thùng thứ này, nghênh ngang mang theo này nọ lên lầu.
Hoàn toàn không nhìn trải qua bên người nhân cái loại này ánh mắt, cái loại này, chính là cái loại này ánh mắt.
Thùng thượng viết, mỗ mỗ ky trơn tề, cho ngươi tối tự nhiên cảm thụ.
Liền như vậy kháng này nhất thùng này nọ, trải qua tiểu khu, vào hàng hiên, không nhìn những người đó.
Làm sao vậy làm sao vậy ? này có cái gì ? làm gì lén lút , đây là nhu yếu phẩm, đều nói , ẩm thực nam nữ gốc rễ dục. Đây là nhu yếu phẩm.
Đem này nhất thùng này nọ đưa đến khách phòng đi, lấy hai quản đưa đến tủ đầu giường, lại sờ sờ tóc của hắn, hôn một cái.
Đi phòng bếp nấu cơm đi.
Lão gà mái đôn thượng , tiểu hỏa chậm ngao, cắt nhân sâm đâu đi vào, gắn một phen cẩu kỷ, còn thả mấy khỏa táo đỏ, tuyệt đối là ở cữ chuẩn bị thuốc bổ.
Khinh thủ khinh cước ngao ngư, chúc đã muốn phi thường niêm trù, gắn trứng muối hòa gầy thịt đâu, chỉ cần hắn tỉnh là có thể ăn một chút. Buổi chiều liền uống canh gà, buổi tối chính là ngư, hắn là đầy đủ lo lắng ẩm thực kết cấu .
Điền Viễn vừa cảm giác ngủ thẳng buổi chiều hai điểm nhiều, cảm thấy chính mình xương cốt tựa như bị chia rẽ , tái một lần nữa tổ thượng giống nhau, làm cho chính hắn đứng lên tuyệt đối không có khả năng.
"Phan Lôi."
Điền Viễn mềm mềm kêu, hắn cổ họng ách rớt, không nhiều lắm khí lực.
Phan Lôi sưu liền theo phòng tắm đi ra, trên tay còn tích táp tích thủy đâu, ở tạp dề thượng chà xát thủ. Hắn ở giặt quần áo, ngày hôm qua hắn cởi một thân dã chiến phục đâu, Điền Viễn mấy ngày nay luôn luôn tại trực đêm ban, quần áo đôi đi lên, hắn nơi tay tẩy Điền Viễn áo sơmi, nội y, giặt quần áo cơ ở tẩy sự cấy đan.
Hôn một cái hắn cái trán, giúp đỡ hắn eo đem hắn ôm lấy đến, tựa vào đầu giường.
"Có phải hay không đói bụng nha, chờ, ta cho ngươi đoan chúc đi."
"Ngươi đem ta quần áo cho ta, ta muốn thượng toilet. Đúng rồi, ngươi đừng xuyên này thân quần áo , tủ quần áo phía dưới, có hai cái gói to, đó là ta lần trước theo giúp ta mẹ đi dạo phố, cho ngươi mua quần áo, ngươi thử xem xem, thích hợp không."
Phan Lôi cười con mắt đều nhanh không có, ai nha ai nha, hắn này lỗ hổng cho hắn mua quần áo, đây là yêu căn cứ chính xác minh a.
"Của ta bảo bảo càng ngày càng thích ta , đưa ta quần áo, chẳng lẽ ngươi là tưởng cởi sao ?"
Điền Viễn đẩy ra hắn phác đi lên thân thể, ai biết hắn nói lời này là cái gì ý tứ, hắn không hiểu, nam nhân đưa nữ nhân quần áo, lớn nhất ý tứ chính là, ta đưa ngươi quần áo, đã nghĩ bái điệu ngươi trên người quần áo. Hắn không biết, Phan Lôi biết a, ôm hắn này lỗ hổng không buông tay.
"Thoát đi, thoát đi, ta cho ngươi thoát, ta nằm tốt lắm ngươi cho ta cởi sạch."
"Đừng hồ nháo , đi thử xem thử thích hợp không ?"
Điền Viễn không cho hắn ở chính mình trong lòng củng đến củng đi, Phan Lôi nhảy dựng lên đi cấp Điền Viễn tìm quần áo, hôm nay buổi sáng, cho hắn rửa nên cái gì cũng chưa cho hắn xuyên, đem hắn nhét vào ổ chăn , cho hắn tìm ra một thân áo ngủ, một cái quần lót, đem hắn chân chuyển một vòng, na đến dưới giường, sau đó ngồi xổm xuống thân, đem hắn hai chân bỏ vào đi, tái hướng lên trên đề, nhắc tới đầu gối tả hữu, lại dùng đồng dạng biện pháp cho hắn xuyên áo ngủ, giúp đỡ hắn hai chân vói vào ống quần, hướng lên trên đề, sau đó ôm hắn eo đứng lên, đem quần lót ngủ khố đều đề tốt lắm, lại cho hắn mặc vào áo.
"Được rồi, ta chính mình có thể đi, cũng không phải lâm đại ngọc, cũng không phải quốc bảo phỉ thúy, về phần sao ? ngươi đi thí quần áo, ta đi thượng toilet."
Thật sự không tất yếu như thế thật cẩn thận, hắn cũng không phải thanh hoa từ, cũng không phải quốc bảo, hắn là đại nam nhân, tuy rằng thắt lưng đau bối đau, nhưng này loại sự tình hắn còn không cần như thế cẩn thận chiếu cố, tuy rằng loại này chiếu cố làm cho hắn thực uất ức.
"Vài thứ kia ta không có hứng thú, ngươi là nhà của ta bảo nhi, ta tự nhiên muốn xem trọng a."
Điền Viễn giúp đỡ eo, liếc trắng mắt, còn là nở nụ cười, chính mình đi toilet.
Phan Lôi chạy nhanh đi tìm kiếm ngăn tủ, liền thấy tối bên trong cất giấu hai cái gói to, lấy ra nữa vừa thấy, cười đi ra , hắn gia này lỗ hổng ánh mắt tốt, xem thứ này mua , phù hợp hắn tâm ý.
Ba chân bốn cẳng thoát quần áo, thay tân mua quần bò, eo vây vừa lúc, chỉ có một ngón tay độ rộng, đây là tối thích hợp eo vây. Khố trưởng cũng thích hợp, mĩ tư tư chạy đi tìm gương, chung quanh, đều chiếu một vòng, càng xem càng soái, vuốt cằm đối với gương lý nhân.
"Suất ca."
"Phi, yếu mặt không cần, nào có chính mình khoa chính mình ."
Điền Viễn giúp đỡ tường, chê cười hắn, Phan Lôi đến gần Điền Viễn, một tay chống tường, một tay nâng lên Điền Viễn cằm, dùng máy tính kịch truyền hình lý, này ăn chơi trác táng đùa giỡn đàng hoàng tiểu cô nương kinh điển tư thế, đùa giỡn Điền Viễn.
Cúi đầu, tới gần hắn, giống như hơi hơi nhất quyệt miệng, có thể hôn môi đến hắn.
"Thân ái , ta không soái sao ?"
Điền Viễn bị hắn thân cao áp bách đến, dựa vào như vậy gần sao phải. Cười đến như vậy mị nhãn bay loạn sao phải.
"Được rồi được rồi, soái. Soái còn không được ?"
"Mặc ngươi cho ta mua quần, ta như thế nào có thể không soái a. Thân ái , như vậy soái ta, có thể chinh phục của ngươi lão mụ sao ? xem ở hắn có soái soái con dâu phân thượng, nàng có thể đem ngươi gả cho ta sao ?"
Điền Viễn tươi cười có chút cứng ngắc, ai, nên đến khẳng định muốn tới, đây là phải . Bọn họ hai cái đã sớm thương lượng tốt lắm, hắn nghỉ ngơi thời điểm, bọn họ về nhà đi, đem Phan Lôi giới thiệu cho cha mẹ, mặc kệ là cùng ý vẫn là không đồng ý, hắn đều phải đem sự tình làm rõ . Cho dù là chọc bọn hắn phát hỏa, này cũng không thể giấu diếm.
"Cha mẹ ngươi thân thể kiểm tra hết thảy đều còn bình thường đi."
Phan Lôi xoay người đem Điền Viễn ôm lấy đến, thả lại đến trên giường đi, liền mĩ tư tư mặc quần, đi phòng bếp đoan chúc.
"Hoàn hảo, đều là một ít bệnh cũ."
Phan Lôi đưa cho hắn một chén chúc.
"Vậy là tốt rồi, trái tim không thành vấn đề hảo. Ta một nam vợ tới cửa, đừng đem bọn họ kích thích đắc trái tim bệnh phát là được. Tốt lắm, của ta bảo bảo, cái gì cũng không dùng lo lắng, hết thảy có ta đâu, chỉ cần có ta ở, cái gì cũng không dùng ngươi nhọc lòng. Cho dù là ngươi bị đánh ra gia môn, nhà chúng ta mở ra đại môn nghênh đón ngươi đâu."
Bị hắn như vậy vừa nói, Điền Viễn thật đúng là ăn không tiến này nọ đi, hắn thật là tâm nhãn rất nhỏ, thành không bao nhiêu sự tình.
"Được rồi được rồi, đã nói không cho ngươi miên man suy nghĩ, ngươi nếu cảm thấy hiện tại cơ hội này không thoải mái, chúng ta đây sẽ không đi, ta làm cả đời ngươi bối là lý dưỡng tiểu tình nhân."
Đoan quá bát, hống liên tục tái lừa đào nhất chước chúc đưa đến bên miệng, Điền Viễn bị hắn biến thành cười đi ra, Phan Lôi chạy nhanh đem thìa chúc đưa vào miệng hắn lý.
"Liền ăn này nhất chén nhỏ chúc, ta đôn canh gà, thả nhân sâm, ngươi uống một chút hảo hảo bổ bổ. Chúng ta này thứ tốt ngươi cho ta cha mẹ chồng mang về không có ? bọn họ tuổi lớn, càng cần nữa này đó thứ tốt bổ dưỡng thân thể."
Trước mặt này lỗ hổng mặt, hắn phải làm một siêu cấp hiếu thuận vợ, phải biết rằng, hắn cũng chưa cho hắn ba mẹ mua quá người nào tham đâu.
"Đều mang về ."
"Phan Lôi, ta nhất định phải đem ngươi giới thiệu cho phụ mẫu ta nhận thức, ta muốn làm cho tất cả mọi người biết, ta yêu nhân, là nhiều vĩ đại một người nam nhân, ta là nhiều hạnh phúc một người."
Điền Viễn ăn chúc, thề, nhất định phải mang về. Phóng nhãn thiên hạ, có thể so sánh Phan Lôi đối hắn rất tốt nhân, không có. Phan Lôi tốt như vậy, hắn nhất định phải mang về gia đi.
"Ngoan, uống canh gà đi."
Thân thân hắn, hắn gia Điền Viễn như vậy ngoan, làm cho hắn yêu thích không buông tay a.
|