Vượt Qua Nghịch Cảnh
|
|
Tranh thủ giờ ăn trưa Thẩm Quân gọi điện hẹn gặp Trang Hiểu Phong ở một quán cà phê gần chỗ văn phòng của anh. Trang Hiểu Phong lái xe tới nơi và Thẩm Quân cũng đã gọi sẵn tách cà phê cho Trang Hiểu Phong ngay khi Trang Hiểu Phong ngồi vào bàn. - Hai tuần nay cậu biến đâu mất vậy? Trang Hiểu Phong hỏi. - Tôi có việc ở Sing. - Hèn gì hôm tang lễ của anh trai tôi cũng không thấy mặt cậu. Thẩm Quân nói với giọng buồn buồn. - Ở bên sing tôi cũng có xem tín tức nên vừa xong việc là tôi bay về liền. Tôi thật sự lấy làm tiếc và xin chia buồn cùng gia đình. - Cảm ơn! Trang Hiểu Phong nói rồi bưng tách cà phê lên uống một ngụm. Thẩm Quân lại nhìn Trang Hiểu Phong và nói. - Sự ra đi đột ngột của ông Trang theo tôi thấy không nhiều thì ít cũng đã làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Trang thị. Tuy nhiên, có một việc quan trọng tôi nghĩ mình nên nói cho anh biết. Trang Hiểu Phong nhìn Thẩm Quân và đôi mày anh ta nhíu lại. - Việc quan trọng mà cậu nói có liên quan đến tôi sao? Im lặng một lúc rồi Thẩm Quân nói. - Chuyện là cách đây không lâu ông Trang đã đến văn phòng của tôi và yêu cầu tôi lập bản di chúc. - Sao, cậu nói anh trai tôi lập di chúc à? - Vâng. - Nhưng có điều từ hôm qua đến giờ tôi vẫn còn chưa liên lạc được với cậu chủ Trang. - Sao cậu phải tìm Thiếu Nguyên? - Là bởi vì trong bản di chúc có nhắc đến cậu ấy. - Nói vậy là cậu cần gặp Thiếu Nguyên để công bố bản di chúc của anh trai tôi? - Vâng, tôi biết hiện tại cậu chủ Trang đang ở tại thành phố này, nhưng mà... Không để cho Thẩm Quân nói hết câu Trang Hiểu Phong đã cắt ngang. - Tôi hiểu rồi, để tôi bảo thằng bé gọi cho cậu. - Nếu thế thì cảm ơn anh nhiều lắm. - Có gì đâu. Trang Hiểu Phong cười cười tìm lấy bao thuốc lá rút ra một điếu và trong đầu anh ta đang suy nghĩ không biết bản di chúc có tên của Diệp Khả Nhân không.
|
Trước khi Trang Hiểu Phong ra về điều làm anh bất ngờ chính là Thẩm Quân đã nói trong bản di chúc còn có tên của anh vì vậy cho nên Trang Hiểu Phong cũng sẽ phải có mặt tại văn phòng luật sư để nghe luật sư đại diện công bố bản di chúc. Tắm rửa xong, Trang Thiếu Nguyên đi ra mở tủ lấy quần áo mặc, bên ngoài cửa phòng ngủ của anh cô giúp việc đang đứng gõ cửa với khay điểm tâm sáng. - Vào đi! Trang Thiếu Nguyên lên tiếng khi anh đã mặc quần áo xong. Cô giúp việc bưng khay điểm tâm đi vào đặt lên bàn rồi nói. - Thưa cậu, phu nhân bảo tôi mang phần ăn trưa lên cho cậu. Chỉnh lại cà vạt Trang Thiếu Nguyên nói. - Ai nói là tôi sẽ ăn trưa ở nhà chứ. Ra ngoài đi! Cô giúp việc lui ra ngoài và đến Trang Hiểu Phong đi lên tới, anh ta gõ cửa rồi đi vào gọi. - Nguyên! Trang Thiếu Nguyên vẫn còn nhớ đến tát tay của Trang Hiểu Phong đã giáng vào mặt anh nên anh không muốn nhìn mặt Trang Hiểu Phong vì vậy mà anh đi luôn ra ngoài ban công. Trang Hiểu Phong đi theo ra đứng sau lưng anh. - Con làm sao vậy? Trang Thiếu Nguyên trả lời mà không quay lại nhìn Trang Hiểu Phong. - Vậy chú muốn gì? Thấy thái độ của Trang Thiếu Nguyên như vậy nên Trang Hiểu Phong cũng nói thẳng. - Chú đến là để nói cho con biết, đầu giờ chiều nay con hãy tranh thủ ghé qua văn phòng luật sư. Lúc này, Trang Thiếu Nguyên liền quay phắt người lại nhìn chằm chằm vào Trang Hiểu Phong. - Khi không đến văn phòng luật sư làm gì? - Cứ đến rồi sẽ biết, còn đây là danh thiếp của văn phòng luật sư, trước khi đến hãy gọi điện cho luật sư Thẩm, đừng có mà đến muộn đấy.
|
Trang Hiểu Phong dúi tấm danh thiếp vào tay của Trang Thiếu Nguyên rồi anh bỏ ra ngoài. Lúc xuống dưới nhà anh đã chạm mặt với Bích Hà và Bích Hà nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét. - Chú đến có việc gì sao? - Tôi đến tìm Thiếu Nguyên. - Việc gì mà phải tìm nó? - Tôi nghĩ việc này không liên quan đến chị. - Nhưng tôi là mẹ của thằng bé. Bích Hà trừng mắt nhìn Trang Hiểu Phong rồi nói tiếp. - Mà tôi nghĩ mình cũng cần phải nói với chú về việc có liên quan đến công ty của anh trai chú. - Công ty của anh cả trước giờ tôi không quan tâm, cho nên chị không cần phải nói gì hết. Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, xin phép chị. Trang Hiểu Phong nói rồi đi thẳng ra xe. Bích Hà đứng nhìn theo bóng dáng của anh ta sau đó cô bỏ lên lầu.
|
Đầu giờ chiều Cậu đã có mặt ở chỗ văn phòng luật và cậu cũng đã gặp Trang Hiểu Phong rồi gặp cả Trang Thiếu Nguyên nữa. Thẩm Quân mời ba người vào ngồi trong văn phòng sau đó anh đặt bản di chúc lên bàn trước mặt ba người. - Hôm nay, có mặt các vị ở đây tôi xin được phép công bố bản di chúc của người quá cố là ông Trang Trác Nguyên. Nghe Thẩm Quân nói tới đây thì Trang Thiếu Nguyên liếc mắt nhìn qua Diệp Khả Nhân đang ngồi ở giữa và bên cạnh là Trang Hiểu Phong, Thẩm Quân nói tiếp. - Theo đi chúc ông Trang để lại ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn địa ốc Trang thị cho người em trai của mình là ông Trang Hiểu Phong, đồng thời ông Trang cũng để lại hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Trang thị cho con trai của ông là Trang Thiếu Nguyên. Đến đây thì Trang Thiếu Nguyên nhìn qua Trang Hiểu Phong rồi nhìn sang Thẩm Quân và nói. - Có nhầm lẫn không, từ trước đến giờ chú Phong đâu có bỏ chút công sức nào vào tập đoàn Trang thị đâu, sao khi không lại được hưởng đến ba mươi phần trăm cổ phần của Trang Thị. Trang Hiểu Phong lên tiếng. - Con để luật sư Thẩm nói hết có được không? Thẩm Quân nhìn cả ba người rồi sau đó anh lại tiếp tục nói. - Người tiếp theo là Diệp Khả Nhân, anh Diệp đây sẽ được thừa kế năm mươi phần trăm cổ phần của Trang thị. Lần này Trang Thiếu Nguyên đập tay xuống bàn rồi đứng dậy quát lớn. - Cái gì chứ, Diệp Khả Nhân thì có tư cách gì mà nắm phân nửa cổ phần của Trang thị? - Con la hét nãy giờ đủ chưa? Trang Hiểu Phong cũng lớn tiếng với Trang Thiếu Nguyên làm cậu ngồi chính giữa lo sợ đến mức tay chân lạnh ngắt còn không dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Thẩm Quân chỉ tay vào ghế rồi nói. - Mọi người bình tĩnh ngồi xuống đi. Trang Thiếu Nguyên ngồi trở lại ghế, nhưng mà bây giờ trong lòng anh thì vô cùng tức tối. - Cuối cùng là ngôi biệt thự của ông Trang. Theo di chúc ông Trang cũng đã để ngôi biệt thự lại cho Diệp Khả Nhân cùng với toàn bộ tiền mặt hiện có trong tài khoản tại ngân hàng. - Tôi không tín là bố tôi lại để hết tài sản của ông ấy cho thằng khốn này. Vừa nói Trang Thiếu Nguyên vừa chỉ tay vào đầu của cậu và Trang Hiểu Phong đã không chịu được nên chụp lấy tay của Trang Thiếu Nguyên. - Đủ rồi đấy! Hãy làm ơn tôn trọng di nguyện của người chết đi. Cậu im lặng không nói gì chỉ biết đứng lên và bỏ đi nhanh ra khỏi văn phòng cùng với những giọt nước mắt vừa chực rơi.
|
Đuổi theo cậu ra tới ngoài đường Trang Hiểu Phong nắm lấy tay của cậu giật ngược lại. - Cậu bỏ đi đâu vậy? Trang Hiểu Phong nói như hét vào mặt của cậu. - Tôi... tôi không biết gì về bản di chúc hết, anh Nguyên không có nói với tôi. - Sự thật là anh trai tôi không hề nói với bất kỳ ai trong gia đình về việc anh ấy lập di chúc. - Vậy phải làm sao, tôi có biết gì về tập đoàn Trang thị đâu. Trang Hiểu Phong đưa ngón tay tự chỉ vào ngực mình. - Tôi cũng như cậu thôi, nhưng trước mắt chúng ta phải có trách nhiệm thực hiện theo những gì trong di chúc mà anh trai tôi để lại. - Nhưng còn con trai của anh Nguyên... vừa nãy ở trong văn phòng chính mắt anh cũng đã thấy Trang Thiếu Nguyên phản ứng ra sao khi luật sư Thẩm công bố bản di chúc. Phong à, tôi thực sự rất sợ anh có biết không? Vừa nói cậu vừa khóc, nhìn cậu bây giờ thật sự là đáng thương, rõ ràng là cậu rất cần có một người để che chở. Trang Hiểu Phong đưa tay định lau những giọt nước mắt đang bám trên má của cậu thì đúng lúc điện thoại di động của anh ta đổ chuông, anh ta lấy máy ra nghe và cũng lo cậu sẽ bỏ đi nên Trang Hiểu Phong đã chủ động nắm tay cậu dẫn cậu đi đến chỗ chiếc xe của anh ta.
|