Lựa Chọn (Shock Tình Gay Version)
|
|
tác giả ơi đâu rùi sao ko viết đi trời
|
Tác giả ơi viết típ đi đang hay mà
|
Để mình thay tác giả đăng nốt câu chuyện còn dở
CHAP 70: NHỮNG CON ĐẠI BÀNG ... GÃY CÁNH
Khang bị sốc thật sự. Phong vừa nói cái gì thế nhỉ??? Chẳng lẽ mấy cái vụ mất trí nhớ chỉ có trên phim ảnh bây giờ đang trở thành sự thật trước mặt Khang hay sao???? Cậu trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc, hai tay níu chặt vào thành giường. . - Đây là đâu???? Tôi đang ở đâu thế này???? – những “phát ngôn” tiếp theo của Phong khiến Khang khủng hoảng. . ( Trời ơi! Phong???? Bạn…bạn không nhớ gì cả sao????) – Khang múa may tay chân hoảng loạn. . Phong nhíu mày nhìn Khang, ánh mắt khó hiểu. Cái đầu trắng bóc nghiêng qua nghiêng lại dò xét… . Khang cũng nhìn chằm chằm Phong. Trong đầu xuất hiện hàng ngàn lý do chứng minh cho việc cậu bạn thân yêu giờ đây đã hoàn toàn không còn nhớ về mình. . 10 giây trôi đi, cả hai vẫn cứ nhìn nhau…. . Cho đến khi… . - Đã nói với bạn bao lần rồi là tôi không hiểu được những cái huơ huơ tay của bạn mà! – Phong đột ngột cất giọng rồi nhăn nhăn cái mặt. . Khang ngơ ra như một con ngố. . - Ha ha! :\ Mới đùa có chút xíu mà bạn đã hoảng lên như thế! Bạn đúng là dễ gạt mà! – Phong bật lên một tiếng cười rồi nhìn Khang, ánh mắt trêu chọc, mặc dù việc cười cũng trở nên khó khăn do cái vết thương khá nặng trên đầu. . Sau vài giây bình tĩnh, ánh mắt Khang sáng rực lên, cậu nhảy cỡn lên sung sướng, sau đó ôm chầm lấy Phong khiến cậu nhóc luống cuống. . - Ơ! Đúng là tôi thích được bạn ôm nhưng không phải theo cách bạo lực như thế này! – Phong hơi bất ngờ và nhăn nhăn do bị Khang “đè ập” lên người ( mặc dù trong lòng thì vui như hội ) . - Vui vẻ nhỉ! . Thêm một giọng nói nữa được cất lên. Khang khựng lại. Nhổm người dậy. Cái giọng này…. . Khang ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang … . Phải! Thiên đang mở mắt trừng trừng nhìn cậu và Phong bằng một sự thắc mắc to đùng. Hàng lông mi rậm dài lại rung rung lên che đi những tia nhìn sắc lẻm… . Khang cảm giác như bị mất trọng lượng. 72h túc trực tại bệnh viện, bên cạnh hai cậu bạn nằm trơ như khúc gỗ, không biết bao nhiêu lần Khang đã cầu nguyện cho hai người mau tỉnh dậy. Vậy mà…lúc nhìn thấy Thiên mở mắt…Khang không biết được cảm xúc trong con người mình đang diễn biến thế nào nữa. Những hình ảnh của cái ngày kinh hoàng khi thấy Thiên ngồi trong bồn tắm với tình trạng “thảm trên mức thảm” đến bây giờ vẫn ám ảnh Khang. Chưa bao giờ Khang sợ mất đi Thiên như lúc đó, nhiều lúc cậu nghĩ, nếu cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc bản thân cũng …tìm đường đi theo luôn…. . Thiên nghiêng đầu nhìn Khang. Vẫn cái ánh mắt rất nhiều câu hỏi xoáy trong đó. Nhưng Khang nhìn thấy được vượt lên tất cả vẫn là sự da diết đến cháy bỏng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng chịu mở ra để nhìn cô bé…… . Khang không chạy tới ôm chầm Thiên như đã làm với Phong. Cậu chỉ nhẹ nhàng tiến lại, khuỵu xuống bên cạnh giường Thiên, đôi tay run run cầm chặt lấy tay cậu nhóc, Khang muốn nói một cái gì đó, lời xin lỗi…nỗi nhớ nhung…nhưng không thể….cậu chỉ biết cúi đầu và khóc…Khi người ta làm sai nhiều thứ và muốn chuộc lại lỗi lầm…cách tốt nhất là hãy sám hối trong yên lặng…… . Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dài trên tay Thiên, lúc đầu cậu nhóc không phản ứng gì, chỉ để yên như vậy và nhìn Khang. Nhưng càng lúc nước mắt càng nhiều, vị mặn của nó như ngấm vào từng lớp da của Thiên, tinh khôi nhưng đầy u uất…. . Và không ai có thể tưởng tượng được một ác quỷ nổi tiếng với đôi mắt lạnh và trái tim sắc đá lại thực hiện một hành động như thế… . Trong cuộc đời mình, Khang đã khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Ngay cả anh trai cũng vậy, vì anh chỉ đứng nhìn và nói: “ Hãy khóc đi cưng, khóc để biết đau, biết đau rồi sẽ biết cách để lần sau không còn phải đau nữa. Anh không lau nước mắt cho em vì anh không thể mãi mãi ở bên cạnh em, rồi có lúc em sẽ phải tồn tại một mình. Hãy biết tự lau nước mắt, để không phải quy lụy vào bất cứ một ai!”. Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt không biết nghe lời của cậu lại được lau đi bởi bàn tay của ác quỷ, một cách nhẹ nhàng như muốn vội vàng xóa đi mọi đau khổ, mọi cắn rứt và day dứt. Khang nhìn thẳng vào đôi mắt Thiên…. . Cứ ngỡ là sẽ quên…nhưng thật ra vẫn nhớ…..tha thiết….triền miên…day dứt suốt cả một đời người…. . - Tôi căm thù nước mắt! Vì thế đừng khóc trước mặt tôi! – Thiên rụt nhẹ tay mình khỏi tay Khang, nhưng tay còn lại vẫn cố gắng lau đi những giọt nước mắt cuối cùng. . Khang nín hẳn. Thiên vẫn lạnh lùng theo cách riêng của cậu ấy, nhưng chính sự lạnh lùng đó đã bao lần đốt cháy trái tim Khang…. . Phong từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả nhưng vẫn im lặng. Phong đã biết Khang thích Thiên chứ không phải là mình, Phong cũng biết rằng Thiên sẽ có lúc vượt qua lòng tự tôn cá nhân để đứng dậy đấu tranh cho thứ tình yêu vĩnh cửu mà cậu ta tôn thờ. Và hơn lúc nào hết, Phong thấy quặn đau. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi tình ái này, cậu nhóc đã biết mình sẽ không bao giờ thắng. Nhưng số phận đã an bài như thế, đã buộc cậu phải bước vào để rồi hứng chịu đau khổ. Đau cũng nhiều, thất vọng cũng nhiều…nhưng có lẽ đây là cơn đau lớn nhất….Vì Phong đã phạm phải một sai lầm….đó là yêu Khang…..Thứ tình cảm đầy ma lực mà đáng ra khi trở về đây Phong không được chạm vào…. . Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình hình của Thiên và Phong không còn gì đáng ngại thì Khang mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ mất đi một người nào đó thật khủng khiếp . Khang giật mình rồi an ủi bản thân. May mắn thay là chưa ai trong số họ bỏ rơi cậu…. . Khang nhờ bác Lan trong hai người rồi chạy vội về nhà bác Lan thay áo quần. Mấy ngày nay cậu chẳng chú ý gì đến bản thân, chỉ lo cho hai cậu bạn. Người ngợm toàn mồ hôi, đầu tóc thì bù xù, cần phải “lấy lại hình ảnh” trước khi bị Phong hay Thiên phàn nàn vì …“hôi quá”! . Nhưng Khang không ngờ việc hai cậu ta nằm chung một phòng lại dẫn đến muôn vàn rắc rối… . Cụ thể là…
Mong mọi người ủng hộ tiếp câu chuyện dở dang này!
|
CHAP 71: BUỔI TỐI VẬT VÃ Vừa trở vào bệnh viện, định mở cửa phòng bệnh thì cậu nghe tiếng Hạo My “lảnh lót” bên trong. . - Trời ơi! Em làm gì mà để ra nông nổi này hả???? Thấy chưa, thấy tai hại khi bỏ chị ở lại để chạy theo con nhỏ câm kia chưa? . - Thôi chị đừng nói nữa! Tai em lùng bùng cả rồi! – Phong phàn nàn. . - Chẳng lẽ chị nói sai hả??? – cô ta “đay nghiến”. . - Em buồn ngủ chị ơi! Chị cho em yên giấc một chút! Đầu em bị chấn thương, đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều! – Phong xuống nước năn nỉ. . - Thì chị có không cho em ngủ đâu! Em cứ ngủ thoải mái, chị sẽ ở lại đây với em! Yên tâm đi! – Hạo My cười toe toét. . Phong trợn mắt kinh hãi. Khang đứng ngoài cũng hoảng hốt theo. Cô ta vốn không ưa gì Khang, giờ mà ngồi cùng một phòng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra… . - Tôi không thích thấy người lạ, cô về đi! – Thiên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải vây cho Phong. . - Anh có quyền gì mà đuổi tôi chứ! Phòng bệnh này có phải chỉ riêng anh nằm đâu! – Hạo My cũng sửng cồ cãi lại. . - Nhưng đâu phải chỉ riêng tôi thấy khó chịu, người đang nằm cạnh cô cũng muốn cô về mà! – Thiên vẫn bình thản, vừa nói vừa nhìn lên trần nhà. . - Em! Có thật là em cũng muốn chị về không hả??? - cô nhóc nổi khùng nhìn Phong. . - Ờ thì…giờ là buổi tối rồi. Tụi em đều là con trai, chị con gái ở đây cũng bất tiện. Mai chị tới cũng được mà! – Phong cố gắng dỗ dành. . Sau vài phút đắn đo, Hạo My đứng phắt dậy Hứ một tiếng rõ dài rồi bỏ đi về. Khang vội vàng tránh mặt sau bức tường để khỏi bị đại tiểu thư phát hiện. Trước khi hoàn toàn “bốc hơi”, cô nhóc còn quay lại phán một câu xanh rờn: . - Rồi em sẽ phải ân hận khi đuổi chị về! . Bóng Hạo My dần dần khuất sau hành lang. Khang nhìn theo rồi thở dài một cái, sau đó mới mở cửa bước vào. . - Sao bạn về nhà lâu thế???? Báo hại chúng tôi bị con nhỏ quậy tưng bừng! – Phong vừa nhìn thấy Khang đã lên tiếng càm ràm. . ( Ơ! Sao lại trách tôi! Mà cô ấy tới thăm bạn cũng tốt chứ sao?) – Khang hơi bức xúc. . Phong nhìn mấy cái huơ huơ tay của cô bé mà ngơ người. . - Khang nói là mắc mớ gì bạn lại trách cô ta, đi về lâu hay mau là quyền của cô ta, bạn không có quyền ý kiến! – Thiên hôm nay tốt bụng đột xuất khi dịch dùm cho Phong hiểu. . Nhưng không biết vô ý hay hữu tình mà Thiên dịch hơi quá so với “bản gốc” khiến cả Khang và Phong trợn tròn mắt nhìn nhau. . - Khang! Bạn dám nói với tôi thế sao???? – thiên thần bực mình tra hỏi. . Còn Khang thì nhìn chằm chằm Thiên, cậu không hiểu vì sao Thiên lại nói như thế. . Riêng Thiên thì vẫn bình thản, mặt không chút biểu hiện. . Thế đấy, ba con người, ba tính cách, việc ở chung một phòng quả là không dễ dàng chút nào! . Trong tình trạng lúc này, Khang và bác Lan đành bấm bụng chịu thiệt thòi khi phải trải chiếu nằm dưới sàn còn hai chàng trai to cao lực lưỡng lại được nằm trên giường. Âu cũng phải thông cảm cho họ, vì bây giờ những “con đại bàng” của chúng ta đang bị …gãy cánh! Một người thì đầu quấn băng, một người thì thân hình đây những viết thương bị bó lại trắng toát. Rõ khổ! . Đó là một buổi tối không được yên lành khi Khang phát hiện ra bác Lan bị bệnh “ngáy” quá to. Dù đã rất cố gắng lấy gối che kín lỗ tai nhưng cậu vẫn không tài nào ngủ được khi những âm thanh trầm bổng đủ mọi sắc thái phát ra từ tiêng ngáy của bác Lan cứ như muốn đánh trống trong đầu cậu. Khang lăn qua lăn lại “cắn răn chịu đựng” nhưng không thể, càng về khuya, khi giấc ngủ càng sâu thì tiếng ngáy càng to. Trong phòng lúc đó ngoài cậu ra vẫn còn một người nữa chịu chung số phận với Khang, đó là Thiên. Phong thì có vẻ đã quen với việc này nên ngủ rất ngon lành. Thiên nằm trên giường mà mắt mở thao láo, chính xác hơn là muốn ngủ nhưng không thể ngủ nên mắt phải mở. Nếu là thường ngày, bản tính ác quỷ xuất hiện thì chắc có lẽ cậu nhóc đã bay tới chỗ bác Lan mà “thanh toán”, nhưng tình hình bấy giờ khiến Thiên đành phải nằm im mà chịu đựng. Khang lồm cồm ngồi dậy, nhìn sang chỗ bác Lan, bác ấy đang ngủ rất ngon, cô bé không nỡ phá hỏng giấc ngủ đó. Thôi thì chịu khó mất ngủ vậy. . Thế là Khang nhẹ nhàng đứng dậy tiến ra phía cửa… . - Đi đâu đấy? – tiếng của Thiên khiến Khang giật bắn mình. . ( Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió!) – Khang khẽ huơ tay. . - Không đi đâu hết! – Thiên nói chậm rãi. . Khang thoáng ngạc nhiên. Dù biết Thiên luôn ra lệnh cho mình nhưng cái câu ra lệnh này có vẻ…mới! Vì thường thì Thiên không bao giờ quan tâm tới những việc làm riêng tư của cậu.
|
PHÍA TÁC GIẢ: Thực sự sau khi kết thúc truyện, thì mình sẽ viết ngoại truyện cho câu chuyện này nên mong mọi người ủng hộ. Mình sẽ bật mí một số nội dung về ngoại truyện (nhưng cũng đồng thời không spoil câu chuyện dở dang này.
NT1: Nếu...? NT2: Cuộc sống của Khang bây giờ Và nhiều nội dung mình muốn tiết lộ nhưng sẽ sợ sẽ spoil câu chuyện nên không nói . Thôi chúng ta quay lại câu chuyện.
CHAP 72: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ ... HẠNH PHÚC (P1)
Nghe Thiên nói vậy, cậu nhìn lại Thiên ( Vì sao????) – thu hết can đảm Khang mới dám đưa tay biểu hiện sự thắc mắc. . - Đem cái ghế ở góc tường tới đây rồi ngồi xuống! 3 giây! – Thiên vẫn điềm đạm…ra lệnh. . Khang nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt tò mò. Nhưng cậu biết rằng đừng dại mà đụng vào Thiên lúc này, cứ nên nghe lời là hơn. . Vậy là Khang rón rén đem cái ghế tới sát giường của Thiên rồi “an tọa”. . - Trước khi nói, đỡ tôi ngồi dậy cái đã! . Khang thoáng bối rối. . ( Bạn mới tỉnh sau ca phẫu thuật, không nên ngồi dậy như thế, đau lắm!) . - Cho bạn 5 giây! . Mỗi khi Thiên nhắc đến vấn đề tính giây này nghĩa là Thiên cương quyết lắm rồi. Khang biết thế nên đành phải phục tùng. . Sau khi ngồi dựa vào tường, Thiên thở nhẹ một cái rồi nói chậm rãi: . - Tôi muốn sáng mai bạn về nhà tôi, vào trong phòng tôi và lấy cho tôi một thứ! . Khang tròn mắt. . - Ở ô gạch hoa thứ 32 kể từ cửa phòng đếm vào có một ngăn bí mật ở dưới đó. Bạn dở tấm gạch hoa lên rồi lấy cái hộp rồi cho tôi. Xong rồi đem tới địa chỉ này trao tận tay chủ nhà. . Thiên chìa một mảnh giấy cho Khang, ở trên đó ghi tên đường và số nhà. Khang cứ nhìn chằm chằm, lắc qua lắc lại cái đầu… . - Chữ tôi không xấu đến mức phải khiến bạn căng con mắt ra thế đâu! – cậu nhóc thoáng vẻ khó chịu khi thấy thái độ lúng búng của Khang. . ( Chỉ có thế thôi phải không? Tôi làm được!) – Khang hí hửng nhoẻn miệng cười. . - Đừng điên vội như thế! – Thiên phán một câu khiến Khang “dội” thẳng vào tường. . - Muốn vào được phòng tôi thì phải có mật khẩu mới mở được cái khóa điện tử. Nhớ cho kĩ, mật khẩu này chỉ có mình bạn biết, bạn mà nói cho bất kì ai là tôi…. – định nói từ “giết” nhưng không hiểu sao Thiên khựng lại. Có lẽ là không “nỡ”! . Khang xụ mặt lại gật gật cái đầu. Cậu tự hỏi tại sao Thiên không thể nói năng đàng hoàng dịu dàng với mình một câu được chứ???? . - 24192! Mật khẩu đó, nhớ đi! – Thiên lầm rầm chỉ đủ cho Khang nghe thấy. . Cậu chăm chú lắng nghe để “nạp” vào đầu. Nhưng thoáng chốc Khang khựng lại, mắt mở to, dáng điệu ngạc nhiên như mới phát hiện ra một điều gì đó. . - Sao? Không nhớ nỗi hả??? – Thiên thắc mắc khi thấy thái độ kì cục của Khang. . Khang giật mình lắc nhẹ đầu rồi cười cười coi như không có gì… . Nhưng thật ra, cậu đang cực kì hoang mang….khi thứ tự của dãy số đó…chính là ngày tháng năm sinh của Khang! Sao có thể có sự trùng hợp thế cơ chứ???? . - Đó là việc thứ nhất! . Khang hốt hoảng. Còn việc gì nữa sao???? Cậu hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn lên Thiên. . - Việc thứ hai… - Cậu nhóc chợt dùng dằng. . Khang vẫn đưa con mắt đầy những dấu hỏi to đùng nhìn Thiên… . - Tôi muốn bạn ôm tôi…ngay bây giờ! . Nếu không kịp thời chống tay lên thành giường thì chắc Khang đã té ghế! Cậu cố gắng ngồi vững lại, hai tay đập đập vào tai để coi có bị vấn đề gì không, họa chăng di chứng của việc không nói được đã ảnh hưởng đến thính giác??? . - Làm được không? – câu hỏi của Thiên một lần nữa đánh vào tim Khang cái gọi là “ bom”. Cậu cứ ngơ ngơ nhìn thẳng vào mặt cậu nhóc trước cái đề nghị quá sức…quá sức kiểm soát này. . May mắn lúc này là buổi tối, ánh đèn ngủ chỉ đủ sáng cho người ta thấy mặt nhau nên Khang không thể phát hiện được khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của Thiên. Thế đấy, mạnh mẽ là thế, tàn nhẫn là thế, lạnh lùng là thế mà cũng có lúc “lụy” vì tình! Quả là thần tình yêu không tha cho bất cứ một ai mà! . - Không làm được thì thôi! Đi ngủ đi! – Thiên nói rất chi là bình thản nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài bao biện cho trạng thái bất bình thường bên trong. . Thiên kéo chăn lên rồi chuẩn bị nằm xuống…Khang từ nãy đến giờ như bị thôi miên, ngồi trơ như khúc gỗ. . Cái gì đến rồi cũng phải đến, kìm nén, chôn vùi, lãng quên nhưng cũng có lúc phải bùng nổ…. . Khang ôm chầm lấy Thiên trước khi cậu nhóc chuẩn bị “an giấc”. Đó là một cái ôm chặt, một cái ôm chủ động từ phía cậu sau bao nhiêu lần kìm nén tình cảm của mình. Khang hơn Thiên ở chỗ biết che dấu và kìm lại, nhưng không phải vì thế mà phái yếu yêu không sâu đậm bằng phái mạnh. Có chăng chỉ vì chưa đến lúc họ bày tỏ tình cảm mà thôi….
|