Buổi sáng lại thêm một lần kéo đến, ranh mảnh trở mình trên ngọn cây đằng sương phủ ngập một tầng hơi lạnh, Vương Nhất Bác đêm qua vốn dĩ không có ở lại trung phòng, mà là sau một hồi nhìn Tiêu Chiến ngủ say mới quay người rời khỏi đi đến thư phòng nghỉ ngơi. Lại nói giờ này hắn cũng đã tỉnh giấc từ lâu rồi đang một thân y trang chỉnh tề, sớm đã định liệu ở trong lòng, nhanh chóng sang tây lầu thưa chuyện cùng phụ mẫu song thân.
"Đi theo Đông Tào thế nào rồi, rảnh rỗi bảo nó về đây ăn một bữa cơm hợp mặt, đứa trẻ đó một mình ở bên ngoài, cũng tính là cơ khổ đi!"
"Nhà ta đối với nó như vậy, chẳng phải là quá hậu đãi rồi hay sao?? Lão gia ông xem Bác nhi, còn chẳng thấy ông coi trọng bằng nửa phần!!"
Bà tư sáng sớm không biết vì việc gì đã bị nha dịch ở trong nhà làm cho một bụng chướng tai gai mắt, hiện tại liền cùng chồng mình phát hoả nghịch ý nghịch lời mà hờn dỗi.
"Vậy bà nên hỏi thử xem con trai bà rốt cuộc có tài cán gì mới được?"
Tứ phu nhân ngồi vung quạt lụa ở cạnh bàn trà giữa sảnh đường ấm ức đến phát nghẹn, sau cùng rốt cuộc cũng không có nói thêm cái gì đáp trả.
"Cha! Chuyện bên Tĩnh Nam con cũng rõ ràng được bảy tám phần, Đông Tào anh ấy cũng đã nhọc công rất nhiều, qua mấy hôm nữa con sẽ nhắc anh ấy qua nhà dùng cơm!"
Vương lão gia vừa nghe vừa gật gù hài lòng, tay nâng tách trà mạch nhĩ lên nhấp một ngụm rồi lại thêm một ngụm, dường như ra chiều tư lự suy nghĩ
"Đến cuối tháng cùng ta đi xem mấy xưởng gạo ở bên Quý Châu đi, dù sao hai anh con cũng còn chưa thấy khởi sắc gì, lo liệu mà tiếp quản cho tốt. Nhà họ Vương hưng vượn hay lụng bại trong nay mai, còn đang trông chờ vào phúc khí của bối nhi, con nói xem bao giờ thì thì huyết mạch mới hanh thông??"
Vương Nhất Bác nhíu mày cắn chặt khớp hàm, đang không biết đáp lại cái gì cho phải, thì bà tư ngồi bên cạnh đã nhanh miệng đỡ lời.
"Lão gia, muốn trách thì trách kê tượng không biết đẻ trứng vàng. Phật quan âm cũng cầu rồi, đình nghênh tự đông hướng sớm lập đủ cúng bái mỗi ngày, vậy mà một chút tin tức cũng còn chưa nghe nhắc đến!"
Sắc mặt Vương Nhất Bác có chút cứng ngắt thở dài trong dạ, âm thầm nghĩ mẹ mình chính là suốt ngày thích làm mấy việc phí tâm tốn sức dư thừa, bởi lẽ hắn cùng người kia ngay cả một lần hợp cẩn cũng không có, nói chi đến có thể....làm cho y có hỷ được chứ ???
Vương Nhất Bác lắc đầu xua đuổi hết mớ rối ren xoay quanh mình, đột nhiên ngẩn đầu hướng Vương lão gia dứt khoát lên tiếng.
"Cha! Chuyện lần trước đã nói qua, hiện tại con muốn sớm một chút đem người về!"
Bà tư có vẻ ngơ ngác liếc mắt xem hai cha con đang trân trối đối nhau nhìn thẳng, lại ở một bên khó nghĩ mà hỏi
"Có chuyện gì? Đem người về?? Là ai??"
"Vậy thì con nên nhớ cần phải thực hiện đúng gia huấn, nếu không bất luận là kẻ nào, nửa bước cũng đừng mong tiến vào từ đường họ Vương này!"
Người hướng nam kẻ lối bắc, cũng không ai để tâm mà giải bày cho bà tư được rõ ràng câu chuyện, cứ như vậy mặc cho bà ù ù cạc cạc chẳng hiểu đầu đuôi
"Cha! Con không thể đợi được nữa, nếu người muốn có bối tử, con cùng cô ấy cũng có thể lập tức đáp ứng người"
"Phường thất thất hạnh loạn thường đó, thì có thể sinh ra khí vận gì?? Mau mau tỉnh ngộ đi, có phải đầu óc con bị ả làm cho ngu muội rồi hay không??"
Gậy ngọc ở trong tay là bởi vì nộ kinh sắc đảm của chủ nhân, mà run rẫy cùng lúc bị nện mấy hồi mấy bận xuống sàn nhà, kêu lên thảm thiết những tiếng chát chúa như xoáy sâu vào tâm khảm chằng chịt tơ vò của mỗi người.
"Là người có thành kiến với cô ấy! Người làm sao biết được, cô ấy chỉ là một cô gái thiện lương yếu đuối, sắp bị Dung phụ bức ép đến chết rồi. Nếu thật sự như vậy, người nhất định cũng sẽ mất luôn đứa con trai này!"
"VƯƠNG NHẤT BÁC!!!
....cái tên nghịch tử này...rốt cuộc nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu??...."
Đến tận giờ này bà tư mới tận tường, hai người bọn họ là đang nói cái gì. Tái mặt ở một bên nhỏ giọng ngăn cản con trai
"Bác nhi! Bác nhi!
....đợi thư thả mẹ sẽ lựa lời khuyên nhủ ông ấy, đừng cùng phụ thân con đôi cãi như vậy, con cũng biết tính ống ấy rồi đó!"
Dằn xuống cỗ bực tức Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ vẫn là lời này của bà có điểm đúng đi, tính tình lão gia độc đoán từ xưa, giờ có cùng ông ấy nói lý cái gì cũng không lọt tai nổi.
Thế cục ở trước mắt bất kham bất khả, làm lòng hắn hắn phiền muộn dâng ngập một cỗ bí bách không chịu nổi. Báo hại cho đến lúc rời nhà đến Tĩnh Nam bộ mặt đen của hắn, cũng chẳng hề giảm bớt nửa phần hắc tuyến sâu đậm.
"Làm sao vậy? Hôm nay lại có chuyện gì khiến tam thiếu gia nhà chúng ta không vui??"
Cuối giờ ngọ Đông Tào vừa trông coi đám công nhân bóc gạo xếp lên một thùng xe lớn, vừa liếc mắt ngạo ngạo mà hỏi Vương Nhất Bác đang ở một bên thần trí lơ lửng cõi nào chẳng biết.
"Anh à! Cha bảo anh có thời gian thì về nhà ăn cơm"
"Vì cái này, mà khiến em không hài lòng hay sao??"
Đông Tào dở khóc dở cười lắc đầu tiếp tục dò xét, chứ nào có ý định buông tha hắn.
"A~??
....À!! Anh đừng hiểu lầm! Là một chút việc riêng của em, cùng chuyện này không có can hệ nha!"
Con ngươi Đông Tào in nhạt sắc nắng chớp nhoáng láo liên, thâm ý giấu ở trong lòng dường như đã muốn lộ rõ ra bên ngoài. Y chậm rãi dời hai bước chân kề sát vị tam thiếu trẻ người non dạ, nhỏ giọng ân cần.
"Hay là vì...muội phu??"
Vương Nhất Bác bị một phát tiễn trúng ngay đích tâm, liền thở dài nhìn lại gã anh họ đang chắn ngay trước mặt, do dự mãi một lúc không biết mở lời thế nào.
"Được! Được! Không nói, thì không nói!
Hay là đêm nay, chi bằng ở lại phòng anh uống rượu. Cũng không biết bao lâu rồi, anh em chúng ta mới có khoảng thời gian gặp mặt như vậy, phải uống một bữa cho thoả a!"
Vương Nhất Bác trong lòng hiện tại buồn bực vô hạn cũng không có ý định từ chối y, liền thuận tình đáp ứng.
"Vậy lát nữa mới sai người về bên ấy báo với muội phu một tiếng, để y cũng không phải đợi cửa!"
Rõ ràng Đông Tào là một bên giả vờ ân cần, một bên lại chăm chăm thu hết thái độ dửng dưng của đứa em họ vào trong mắt.
"Không cần đâu anh!"
Tam thiếu họ Vương đầu óc như muốn nổ tung thành vạn mảnh, ở trong dạ lại rối rắm như đống tơ vò, vì lẽ gì gã anh họ vẫn cứ một mực đứng bên cạnh câu trước câu sau đều nhắc tới y, làm hắn càng thêm mệt mỏi.
Mãi tới cuối giờ dậu sắc trời bên ngoài sớm đã nhá nhem màu u tối, bọn họ quả thật là lưu lại tiền trang của Tĩnh Nam mà đối ẩm giữa vườn. Ngoài Đông Tào và hắn ra còn có thêm Mộc Chí cùng Mộc Viễn. Hai anh em này là con trưởng và con thứ của bà cô thứ chín trong gia phả họ Vương, từ lâu cũng đã theo Đông Tào làm quản công ở xưởng gạo. Để tiện việc đi lại nên Mộc Chí và Mộc Viễn cũng giống như Đông Tào điều là ở ngay hậu viện trong xưởng.
"Bác ca! Nghe nói tỷ phu mỹ sắc thực như đào rộ giữa mùa, bọn em còn chưa có cơ hội diện kiến a!"
Mộc Viễn gò má đỏ ửng ngà ngà hơi men, ngay cả âm giọng cũng bắt đầu nhoè nhoẹt thành một đoàn, nên bản thân có hay không làm ra cái gì thất lễ, cũng chẳng kịp nhận ra đâu. Cứ như vậy vô tâm vô phế nâng tay rót đầy một chén, đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác đang nghiến răng nghiến lợi, đối mắt trân trân nhìn lại kẻ đang cao giọng nói chuyện với mình.
"Cái thằng nhãi này, lo uống đi! Còn lắm lời như vậy?"
Mộc Chí ở bên cạnh thoáng thấy sắc mặt khó coi của Vương thiếu thì lập tức rét run cả sóng lưng, vội vàng giải nguy cho em mình.
Chỉ có Đông Tào là từ đầu vẫn mãi im lặng quan sát. Đợi được đến thời cơ liền dựa theo phán đoán mơ hồ của chính mình mà nhẹ giọng truy vấn
"Nhất Bác! Chú hai chắc hẳn là sớm đã mong có tôn nhi, em có phải là đang vì vậy mà gấp gáp??"
Nếu nói Vương Nhất Bác hiện tại chưa có say thì chính là lừa người đi, hắn hai mắt đục ngầu vô thần quay đầu nhìn ra hoa viên đầy ấp hương thơm của bạch quế thuần khiết, như có như không, thêm một lần phát ra tiếng thở dài trôi đến vô tận
"Anh à! Nhưng lòng em lại không muốn, anh nói xem em còn có thể làm sao??"
Chén rượu nồng ở trên tay hắn đã cạn từ lâu rồi, cớ sao trái tim nhức nhối vẫn còn chưa quên được thống khổ ngày đêm không dứt này??
"Nếu là như vậy, đương nhiên anh sẽ tận lực giúp tam thiếu của chúng ta phân ưu rồi...."
Sau lời nói lấp lửng, chỉ thấy Đông Tào nét mặt âm hiểm lẫn ở giữa màn đêm u u, hiện lên như một loài dã thú giơ vuốt sắt săn mồi.
Y một tay lắc lắc cái bình rượu ấm không biết là đang chứa đựng thêm cái gì, sau đó mới tiếp tục rót đầy một chén cho Vương Nhất Bác.
"Phàm là chuyện càng nan giải, em càng nên thư thả một chút, khăng khăng ép buộc chính mình, chung qui vẫn sẽ đi mãi một vòng lẫn quẫn mà thôi.
...nào uống thêm một ly, mới từ từ mà nghĩ, a~!!
Vương Nhất Bác hoàn toàn không có chút phòng bị, liền nâng chén rượu ở trước mặt uống cạn một hơi, cùng lúc này trống canh hai cũng gõ vang một trận. Còn Mộc Chí, Mộc Viễn mỗi người một góc, gục ở trên mặt bàn không nhìn ra động tĩnh gì nữa. Đông Tào thấy vậy mới thủng thỉnh hướng hắn ở đối diện lên tiếng.
"Nhất Bác! Cũng đã khuya như vậy rồi, hay là ngủ lại đây một đêm??"
"Không cần! Em có thể về được!"
Chẳng hiểu sao đến lúc đầu óc hắn bắt đầu quay cuồng, hắn lại chỉ nhớ tới người kia buổi tối đi ngủ, chính là sẽ ngốc ngốc mà quên cài then cửa. Cái này lại khiến hắn ở trong bụng có một chút bực bội a.
"Tiểu Mạnh! Mau đưa tam thiếu về Vương phủ!"
"Đã biết! Ông chủ!"
Đông Tào nhếch khoé môi quay lại lên tiếng sai bảo gia đinh hầu bên cạnh.
Cho tới khi bóng dáng hai kẻ kia khuất hẳn sau cổng chính tiền trang, y mới thủng thỉnh nâng lên bình rượu ban nãy ngắm nghía tự mãn, nghĩ đến một chút mê dược này, còn không khiến y tác thành đại sự hay sao??
Bởi y chính là muốn đẩy nhanh quyền lực cho vị tam thiếu họ Vương toàn bộ nắm giữ, sau đó liền có thể dễ dàng từ trong tay con cừu non ngơ ngác này mà thâu tóm thời cuộc.
Vương Nhất Bác về đến trung phòng thì thời gian cũng sắp tấn canh ba rồi, vẫn như cũ then cài đều không có gác kín, hắn chỉ tiện tay đẩy một cái, cánh cửa gỗ liền bật mở ra một khoảng.
Hơi rượu nóng rực cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, kéo theo hưng khí hừng hực không biết vì lẽ gì lại cứ từng đợt đánh thẳng vào thắt lưng hắn. Vương Nhất Bác loạng choạng bước qua ngạch cửa, vẫn còn nhớ xoay đầu đem then cài khoá trái. Sau đó bởi vì cảm giác khó chịu bức rức không tài nào chống chọi ở trên người, quần áo vướng víu tầng tầng lớp lớp liền bị hắn cởi sạch quá nửa, chỉ chừa lại trung y.
Tiêu Chiến buổi tối vừa mới uống thuốc nên ngủ rất sâu, hiện tại hắn ở bên cạnh đánh động như thế nào, anh cũng chưa chắc đã nghe ra được.
"Tuyết Nhi??
....hửm, còn không muốn trả lời....?
....có phải vì chuyện kế thiếp mà dỗi rồi hay không??"
Hắn đi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, tầm mắt dựa vào chút ít ánh sáng le lói của ngọn nến sắp tàn, hoa mắt mà ngỡ rằng bản thân chính là đang cùng một chổ với ái nhân của hắn.
Men say có vẻ càng lúc càng hoành hành ngang ngược hơn, Vương Nhất Bác cảm giác đại não trống rỗng một mảng, trời đất cùng lúc chao đảo xoáy thành hải hoả thiêu đốt, từ thắt lưng chạy dọc xuống hạ điền, khiến cho hắn cơ hồ phát cương trong tích tắc.
Ngay vào lúc Vương Nhất Bác hắn thật sự không khống chế nổi ý thức của bản thân mà nghiêng đầu cuối xuống, Tiêu Chiến cũng đồng điệu ngay tại thời khắc này mà mở mắt ra nhìn hắn.
Không gian xung quanh e lệ đè nén chuyển dời vô nghĩa, nhường chổ cho yên ắng lạ thường kéo đến bao trùm lên mọi ngóc ngách tịch liêu. Giữa cảnh xuân tình bủa vây như vậy, cớ sao nhịp đập nơi trái tim hai con người nhỏ bé này phát ra lại thập phần khập khiễng??
Thế nhưng có lẽ bởi vì bóng đêm dày đặc mang theo thứ tà thuật mê muội cùng men nồng quá mức dụ hoặc, khiến Tiêu Chiến dường như ảo giác rằng tất thảy chỉ là một hồi hoang đường của vận mệnh.
Nếu đã là số mệnh, vậy chỉ có thể chấp nhận mà bước tiếp!!
Tiêu Chiến nhịp thở ngắt quảng vụn vằn, khó khăn nuốt xuống hoảng loạn rối rắm ở trong lòng, mi mắt ướt lệ kiều mị từ từ khép chặt, cùng lúc đón nhận nụ hôn nặc nồng hương vị đắng chát của hắn.
Vương Nhất Bác càng hôn càng mãnh liệt, đầu lưỡi trơn trượt liên hồi liếm lên cánh môi mềm mại bên dưới lại cường bá luồn qua kẽ răng người nọ, cố ý quấn lấy đầu lưỡi đang ngây ngô tránh né của Tiêu Chiến mà mút vào thật sâu.
Tiêu Chiến lần đầu tiên trong đời niếm trải tư mật của ái lạc, khiến anh chẳng còn cách nào nguyên vẹn giữ nổi thanh tĩnh, cứ như vậy liền bị hắn dẫn bước lạc vào hư giới vô thực.
Cúc gấm thêu hoa một đường trên trung y nhạt sắc, giờ này đang từng cái một mở bung dưới những ngón tay lưu loát của hắn.
Vương Nhất Bác môi lưỡi giao triền cũng không có dừng lại, trực tiếp động thân trở mình quỳ áp lên thân thể mảnh mai của Tiêu Chiến. Vừa vặn cách một lớp vải vóc dưới hạ thân, đem cự vật đã sớm căng trướng của chính mình tì lên người anh chậm rãi lên xuống ma sát.
Thảm nhung đỏ trải trên giường lớn giờ này cũng vì ai đó đang không chịu nổi liên hồi khiêu khích cực hạn của hắn, mà mặc tình bị vò xé đến nhăn nhúm một mảng.
Vương Nhất Bác như kẻ trầm luyến rơi vào mật động, một đường mãi miết đưa lưỡi liếm quanh vành tai Tiêu Chiến, khẽ thấp giọng thầm thì, không rõ là vô tình hay hữu ý mà phả ra vô số khát cầu nhục dục ngổn ngang quyện chặt trong tâm trí anh
"Thoải mái hay không?? Tôi muốn nghe thấy em rên rỉ, Tuyết Nhi??"
Tiêu Chiến cả người trên dưới tê dại từ trong thất thần, lặng lẽ cảm giác trái tim mình thêm một lần nữa chìm sâu xuống đáy hồ lạnh lẽo.
Hoá ra là như vậy???
Mảnh vải cuối cùng rốt cuộc cũng thoát ly khỏi thân thể, Tiêu Chiến nhắm mắt tự nhủ rằng hắn chính là trượng phu của mình, nếu hắn đã muốn, căn bản anh cũng chẳng có quyền gì để mà cự tuyệt.
Vương Nhất Bác môi lưỡi ấm nóng mê hồn, vẫn đang cuồng nhiệt đặt ở trên người anh, từ bên cạnh hàm rãi dọc dấu vết hoan lạc lên chiếc cổ hạc thanh gầy. Hoả dục bén lửa cháy lan trong khắp các mạch máu lại được dịp dân tràn hợp thành một cỗ nhiệt lưu nghịch biến, bức ép hắn bản năng giống đực thức tỉnh, càng muốn điên cuồng lướt nhanh xuống bên dưới, xuyên qua xương đòn sâu hoắm dụ tình.
Răng nanh hắn xấu xa cạ lên nhủ đầu nhạt sắc rồi mới chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm qua nơi đó, tiếp theo chính là tại một điểm này cứ như vậy cắn mút không ngừng, đem ngây ngất không cách nào phát hoạ ở chốn thiên bồng ập đến cơ hồ đem linh khảm đang trôi nổi của anh xé vụn thành ngàn vạn mảnh.
Ở trong tích tắc khoảnh khắc cảm nhận các dây thần khinh trên thân thể đều muốn bốc cháy, Tiêu Chiến chính là kháng cự không nỗi cỗ đê mê này, vô thức ngửa cổ thở dốc, hé miệng để cho thanh âm động tình trôi tuột theo bản ngã nguyên thủy mà thoát ra ngoài, rót đầy ở bên tai Vương Nhất Bác một trận đá ngầm sóng cuộn tận mặc ái lưu.
Bàn tay to lớn của hắn, có chút thô bạo rãi từng trận nắn bóp kịch liệt lên mỗi một tấc da thịt mềm mịn dưới thân, cuối cùng mới thoả mãn mà dừng lại vuốt ve chiếc eo cong của Tiêu Chiến.
Hơi rượu vẫn còn đẫm vị cay nồng từng đợt phả ra ngập một tầng nhục dục, Vương Nhất Bác không rõ là đang tỉnh hay đang mê, cứ ngang ngạnh kéo nụ hôn rơi xuống mỗi lúc một sâu thêm, mang theo ngàn vạn tia khao khát chiếm hữu vô hạn.
Tiêu Chiến vốn dĩ ý thức mười phần bị khoái lạc mà hắn đang thiêu dệt ở trên thân anh, đánh đến tan tành chẳng còn mảy may sót lại một mảnh, đột ngột ở trong lúc này không biết vì lẽ gì nơi nhục bích lại phát đau một trận dữ dội, chớp nhoáng đem thần hồn Tiêu Chiến đang lơ lửng trôi trên bảy tầng mây lập tức rơi xuống địa ngục u u không cửa.
Vương Nhất Bác sau khi rời bỏ khích thích trên thân người kia mới tự động cởi bỏ lớp y trang cuối cùng trên người chính mình, vội vã đem ngón tay lần đến hậu đình thít chặt bên dưới, nương theo chút ít dịch thủy dính dấp trơn trượt chảy ra từ trong vách ruột nóng rực, vẽ loạn hai vòng nơi miệng huyệt liền trực tiếp đâm vào.
"A..a.a....a.a.a.....!!!"
Cảm giác ngoại thể xa lạ ở bên trong nội bích chèn vào mỗi lúc một sâu, khiến Tiêu Chiến bên thái dương mồ hôi sớm đã rỉ ra một tầng sương mỏng. Đau đớn của lần đầu tiên phá thân, trước đây đã từng được nhủ nương nhắc nhở, thế nhưng anh càng không cách nào tưởng tượng nổi, còn có thể giống như đem bản thân xé rách thành hai nửa như lúc này.
Đột ngột Vương Nhất Bác ngón tay ở trong nội bích khắng khít chật hẹp chậm rãi rút ra, ngay lúc Tiêu Chiến cắn răng chịu đựng nghĩ rằng chỉ đến như vậy liền kết thúc, thì hắn lại động thân một lượt nâng lên đôi chân thon dài của anh, cuối cùng nơi hậu bích đang run rẫy bên dưới, lại thêm một lần tiếp nhận dị vật, có điều đau đớn kéo theo sau đó lại tựa hồ như đao thương sắt bén cắt lìa thân thể.
"A..A..A...A...A.A.A......!!!!"
Vương Nhất Bác bị hơi rượu điên loạn ngấm sâu vào tận xương tủy, từng khắc một đem linh thức của hắn ăn mòn sạch sẽ, cảm giác phân thân đang từng chút tiến vào nội đình, liền bị ma sát tại điểm này kích thích đến kinh hồn lạc phách, đè ép lên đỉnh đầu khất khiến hắn hưng phấn đến độ không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp động mạnh thắt lưng ấn căn nguyên của chính mình tích tắc đâm xuyên qua màng ngăn bạch tiết, chạm lên điểm cuối cùng của giới lạc.
Bàn tay Tiêu Chiến bấu chặt tấm thảm đỏ sắc trải ở bên dưới thân thể loã lồ của chính mình, như có như không mơ hồ nghe thấy thanh âm ai oán bi thương của bạch tiết, bị người phá nát hoá thành vô vàn đau đớn không cách nào chống đỡ nổi.
Giọt thanh quang trong suốt dâng ngập nơi đáy mắt Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nhoè nhoẹt mà tràn ra khỏi chốn kìm nén của tuyệt vọng.
Mặc cho máu đỏ đã thấm ướt một tầng rồi, thế nhưng Vương Nhất Bác hắn ta giờ này hưng ý vẫn còn chưa tận diệt. Cứ như vậy, đêm dài canh thâu, chẳng hề biết tới lúc nào mới có thể dừng lại luyến lạc ngạnh cường??
___________________________