JackKICM | Giáo Dục Vị Hôn Thê
|
|
Chap 5
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 5——————— .... Hoa Đông....(tên lấy đại á♥️�) Hoa Đông trước giờ là khu phồn hoa diễm lệ. Chỉ cần màn đêm vừa buông, ánh đèn đường mờ ảo vừa được bật. Con đường này lập tức trở nên "sôi động". Sôi động không phải vì nhiều người qua lại cũng chẳng phải vì ở đây buôn bán tấp nập. Khu Hoa Đông này khi đêm xuống liền trở thành một nơi hỗn tạp. Nơi này là nơi nổi tiếng về sòng bạc, hộp đêm và đặc biệt là chơi gái. Hôm nay cũng không khác gì. Mười giờ trở đi, con đường dưới sự rực rỡ của ánh đèn, vô cùng hỗn loạn. Người đi trên đường tràn ngập hơi rượu. Những cô gái son phấn, nước hoa thơm phức xịt đầy người, ăn mặc rất hở hang đứng dọc bên đường. Tại một góc đường vắng vẻ... " Áaaaa... " Lại thêm mấy tên thét lên rồi ngã gục xuống đất. Masew bẻ bẻ cổ, vươn vai một cái, uể oải nói - " Cuối cùng cũng xong. Đánh nhau với bọn ruồi nhặn này thật chán ngắt. Chẳng có tí thú vị nào cả ." Dưới chân cậu là từng kẻ từng kẻ nằm xếp lớp trên mặt đất. Kẻ nào cũng mặt mũi bầm tím, máu me đầy mặt, hai tay ôm lấy đầu mà rên lên vì đau. Quả nhiên không hổ danh lão tam của Tam Vương hội. Bình thường nhìn bề ngoài chỉ như một thằng nhóc mặt búng ra sữa nhưng khi đã vào đánh trận, ngay lập tức tỏa ra khí thế áp người khiến người ta phải run sợ. Ra đòn nhanh như chớp lại còn rất hiểm. Chỉ mới vài phút mà mấy chục tên khu Hoa Đông đã phải ngã xuống chân cậu. Thái Vũ đứng kế bên cũng vừa xử xong mấy tên. Masew lướt mắt qua, giễu cợt nói - " Vũ nhị thiếu gia hôm nay sao lại ra yếu như vậy ? " Masew khinh bỉ nhìn tên nhóc kia - " Phải, mình rất yếu. Không được mạnh như cậu, mấy chục tên đàn ông to cao còn phải ngã dưới váy cậu " Masew không tức giận lại còn cười, hất mặt đầy khiêu khích - " Tất nhiên, tới lão đại mà còn phải ngã dưới váy mình. Mấy tên này là cái gì ! " Bảo Khánh đang ở đằng sau, bẻ cổ tên cầm đầu. Thuận tay đánh một phát lên đầu thằng nhãi kia - " Miệng mồm cậu càng lúc càng thối ! " " A.. " Masew ôm lấy cái đầu đau , mặt vô cùng ủy khúc. Cổ của tên cầm đầu đầu trọc của khu Hoa Đông dưới bàn tay to lớn và rắn chắc gần như sắp bị bẻ gãy tới nơi. Tên đó liền kinh hãi hét lên . " Đừng, đừng.. Xin Nguyễn thiếu gia tha mạng... Khu Hoa Đông này sẽ là của các cậu. Chúng tôi ngay lập tức đêm nay chuyển nhượng.. " Bảo Khánh khẽ nhếch môi cười - " Ngay từ lúc đầu như thế này có phải tốt hơn không ? " Bình thường nếu như có kẻ quy hàng, hắn cũng không tàn nhẫn đánh chết. Nhưng hôm nay tâm trạng của Bảo Khánh lại không được tốt nên sẽ không nương tay cái quái gì cả. Hắn không nói gì nữa, thẳng tay bẻ gãy cổ tên đó. Tên đầu trọc một lần nữa kinh hãi hét lên rồi gục xuống. Sau đó Bảo Khánh đứng thẳng người dậy phủi phủi tay áo. Ngay lúc đó có mấy kẻ của hội Tam Vương chạy đến, cúi đầu gấp rút nói - " Lão đại , đã xử lý xong toàn bộ. Khu Hoa Đông này hiện tại đã thuộc về chúng ta. " " Tốt, các chú mau rời khỏi đây trước, tránh để cảnh sát ập đến " - Bảo Khánh lạnh lùng ra lệnh. Thái Vũ và Masew nhìn lão đại rồi lại quay qua nhìn kẻ vừa bị bẻ cổ kia, lắc đầu ngao ngán. Tên đầu trọc này quả thật xấu số. Lại chọn nhầm trúng ngày lão đại đang có máu nóng trong người để đánh nhau. Kết cục không thể đáng thương hơn. Đám người Tam Vương hội ngay lập tức lái motor theo chỉ thị rời đi để lại ba người. Một lúc sau, hắn bước tới, Thái Vũ liền lên tiếng hỏi - " Lão đại, có phải cậu muốn 'tham quan' địa bàn mới một chút phải không ? " Bảo Khánh mặt dửng dưng nhìn hai người - " Vẫn là nên thưởng thức thành quả một chút". Nhờ đánh nhau nên tâm tình của hắn đã khá lên được một chút. Tuy rằng chỉ là tạm thời, vì thế nào sáng mai hắn cũng lại nổi giận. Nghe vậy, Masew lại hí hửng chọt mỏ vào - " Lão đại khu này có mấy khách sạn theo giờ rất tốt. Hay chúng ta vào đó thử làm chuyện ba người đi. Chắc mới mẻ lắm " Vương Lãng Thần đá một cú vào bắp chân của tên nhóc kia. Lần này cư nhiên đánh thật, lại còn đánh rất đau. Tên nhãi này không dạy lại không được. Mở miệng ra là toàn nghĩ tới chuyện bậy bạ. Masew lại la lên chỉ kịp ôm lấy bắp chân, dù rất đau nhưng vẫn giả bộ thút thít - " Lão đại, sao cậu lại nỡ đánh người đàn ông yếu đuối như mình ? " Hắn trừng mắt - " Còn nói nữa. Ta đây sẽ cho nhà ngươi đêm nay không về !!! " " Được, được càng tốt. Ba chúng ta cùng nhau ở khách sạn. Đêm nay không về. Over night, Ok ? " - Masew lại càng vui vẻ nói. Bảo Khánh đúng là sẽ có ngày bị tên nhóc này chọc ghẹo tới tức chết . Thái Vũ đứng bên cạnh vỗ vai Masew - " Giỡn đủ rồi. Lão tam, cậu đúng là càng lúc càng không biết vừa trớn là cái gì " Thiệu Nha nhìn cậu ta, nhún nhún vai trưng ra bộ mặt vô tội. " Đi thôi, ba chúng ta đi uống rượu. Ở đây có một hộp đêm rất khá, chúng ta đến đó đi " -Thái Vũ lại quay sang vỗ vỗ vai lão đại. Bảo Khánh không trả lời, thong thả bước đi trước. Thái Vũ thấy vậy mới kéo Masew đi theo rời khỏi chỗ đó. Đi bộ đến hộp đêm. ************************************* ... Quán Bee... Ba người con trai bước vào trong hộp đêm. Khiến cho trong quán sinh ra một bầu không khí quỷ dị và đầy nghẹt thở. Khí chất của ba người đó là làm cho người nhìn không khỏi nín thở ngắm nhìn. Người bên trái tuấn tú, nho nhã, nhìn có vẻ thư sinh trí thức nhưng lại mang loại khí chất hoàng tộc. Còn người bên phải da trắng như con gái, mặt mũi búng ra sữa, khuôn mặt hoàn mỹ, có thể nói là đẹp như mấy mỹ nam Hàn Quốc trên tivi . Còn kẻ chính giữa lại anh tuấn, cao lớn. Nổi bật giữa đám người. Mái tóc bồng bềnh đen nhánh càng thêm nét quyến rũ. Cả người mang một vẻ lạnh lùng, ngổ ngáo lại khí chất, uy quyền. Ba người, ba khí chất khác nhau. Cả ba đều mặc áo sơ mi, quần kaki đơn giản nhưng chỉ cần nhìn sơ qua đã biết là chất liệu vải cao cấp chỉ có thể được nhập khẩu. Được may một cách khéo léo và riêng biệt. Mọi người trong quán đều thầm đánh giá. Ba người này thân thế không tầm thường. Bọn họ đi tới quầy rượu ngồi. Anh chàng pha chế rượu có đôi mắt kẻ rất đậm, nồng nhiệt mở miệng - " Xin hỏi quý khách muốn uống gì ? ". " Ba ly Martini " - Thái Vũ nhàn nhạt mở miệng. Người pha chế nhìn ba người các cậu còn trẻ măng, nghi ngại hỏi - " Rượu này rất mạnh đấy. Các cậu thực sự muốn uống ? " " Không vấn đề gì " - Thái Vũ khoé miệng giơ cao nói. " Khoan ! " - Masew đột nhiên lớn tiếng cắt ngang. Người pha chế và Bảo Khánh quay qua nhìn cậu ta. Thái Vũ cũng cau mày - " Sao thế ? " " Hai ly thôi. Tôi muốn uống sữa " - Masew nhún vai nói. Anh chàng pha chế bắt đầu nhìn kẻ đối diện như sinh vật lạ. Đi vào hộp đêm mà đòi uống sữa. Quả nhiên lần đầu mới thấy. Bảo Khánh ngồi bên cạnh vô cùng mất mặt, trừng mắt nhìn tên nhóc kia, lại lạnh lùng nói với người pha chế - " Cứ như cũ ba ly. Đừng để ý tới thằng nhãi này ". " Không, mình muốn uống sữa, uống sữa cơ..." - Kẻ thiếu thốn sữa mẹ kia bắt đầu ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người pha chế khẽ cười như vừa phát hiện ra điều gì đó. Cặp mắt kẻ đậm quỷ dị nhìn hai người. Bảo Khánh lại phát điên, hất mạnh tay kẻ bên cạnh ra, lạnh lẽo nhìn người pha chế - " Thu lại ý nghĩ của anh ngay !!! Lo mà pha rượu đi !!! " Anh chàng đó sợ sệt đôi mắt lạnh lẽo giết người kia, ngay lập tức cúi đầu pha chế rượu. Thái Vũ thấy thế liền lấy chân đá bắp chân của tên nhóc kia. Masew la đau mới chịu ngồi lại đàng hoàng. Thái vũ và Bảo Khánh cùng hung hăng liếc xéo kẻ ngồi giữa. Masew đột nhiên cảm thấy thật ớn lạnh nga. Từ cái bàn phía trong góc, một cô gái xinh đẹp đứng dậy bước tới chỗ bọn hắn. Cô ta có mái tóc dài màu đen, trang điểm đậm, thân hình đẫy đà, ăn mặc cũng rất bốc lửa. Đôi cao gót cao chót vót nện lộp cộp xuống sàn. " Anh đẹp trai, uống rượu cùng em đi " - Cô ta đứng sát bên cạnh chỗ Bảo Khánh, cái miệng đỏ chót mời mọc. Bảo Khánh khóe miệng hơi nhếch lên nhưng gương mặt vẫn dửng dưng đón lấy ly rượu từ tay cô ta. Hắn trước giờ, mỹ nữ đưa tới tận tay thì không có thói quen chối từ. Phụ nữ cũng chỉ là quần áo, thấy đẹp thì mặc, chán rồi thì vứt. Cô gái kia thấy vậy liền thích thú, người con trai này quả nhiên anh tuấn phi thường. Từ lúc bước vào đây đều khiến cho phụ nữ choáng ngợp. Không ngoại trừ cô ta. Nhìn sơ qua cũng biết hắn là kẻ có tiền. Ngón tay của cô gái khẽ vuốt ve trên cánh tay tráng kiện của Bảo Khánh rất mờ ám - " Tối nay hay để em làm anh vui vẻ nhé ? " Ngay lập tức bàn tay to lớn của hắn bắt lấy ngón tay không an phận của cô ta. Cánh tay lại nhanh chóng ôm lấy thân hình đẫy đà làm cô gái không khỏi giật mình, tim đập thình thịch. " Cũng được nhưng còn để xem cô phục vụ được tôi không đã " - Vương Lãng Thần nhướn mày hứng thú. Hôm nay tâm trạng hắn không tốt vẫn là nên kiếm một thứ để phát tiết. Cô ta nghe vậy liền mừng rỡ hỏi - " Vậy chúng ta đến đâu vui vẻ đây anh ? " " Không cần. Ở đây có phòng riêng V.I.P, vào đó luôn đi " - Bảo Khánh nhàn nhạt lên tiếng. " A.. " - Cô gái khẽ kinh ngạc . " Đi " - Hắn lạnh lùng thả cô ta ra rồi xoay người đứng dậy bước đi. Cô ta nuốt nước bọt ngay lập tức hớn hở đi theo. Thái Vũ nhìn cảnh đó lại lắc đầu mở miệng - " Tâm trạng lão đại không tốt. Cô gái đó đêm nay chắc là bị hành hạ rồi " Vừa nói cậu liền quay mặt qua, đã thấy kẻ kia uống hết ly rượu nằm lăn ra trên quầy. Miệng thì ngáy khò khò. Thái Vũ lại xì khói. Đúng là quá mất mặt cho Tam Vương hội ! ********************************* ...Biệt thự locard.... " Tiểu Tuấn, con chắc chắn muốn đến Việt Nam ? " - Trịnh Minh ngồi trong phòng làm việc , nhíu mày nhìn con trai. Phương Tuấn đứng trước bàn làm việc, lễ phép đáp - " Vâng ạ. Con thấy trước khi kết hôn cũng nên tìm hiểu qua nhau một chút, sau này sẽ dễ dàng hợp tác " Ông gật đầu, nghiêm túc lên tiếng - " Thôi cũng được. Tiện thể con qua đó giúp ta xem xét thêm vài đối tác và thị trường " " Vâng, con biết rồi. Con sẽ xem xét kỹ lưỡng " - Cậu nhẹ nhàng trả lời. " Vậy khi nào con đi ? " " Rạng sáng ngày mai ạ " " Rạng sáng ? Gấp vậy sao ? " - Trịnh Minh khẽ nhướn mày. " Vâng. Con đã sắp xếp lại mọi chuyện ở tổng công ty ổn thoả rồi, cha cứ yên tâm " - Phương Tuấn lại đáp. " Được rồi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi " - Ông lo lắng nói. " Vậy con xin phép về phòng " - Cậu lễ phép cúi đầu rồi đi ra ngoài. Cánh cửa gỗ được đóng lại. Phương Tuấn liền cầm điện thoại lên gọi điện cho ai đó. " James, hồ sơ học bạ của tôi đã được chuyển về trường trung học Nguyễn Du chưa ? " " Thưa đã sắp xếp xong rồi " " Được. Thời gian sắp tới tôi sẽ vắng mặt. Mọi chuyện đều do anh xử lý. Có gì thì gọi điện báo cáo cho tôi " " Vâng, thưa thiếu gia " Phương Tuấn gác máy. Ngay lập tức trở về phòng chuẩn bị cho chuyến đi. ———————END CHAP 5———————
|
Chap 6
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 6——————— ....Tân Sơn Nhất Airport... Sân bay quốc tế Những hành khách quốc tế vội vã đi qua cửa khẩu. Không khí rộn ràng của buổi sáng tràn ngập đại sảnh sân bay quốc tế. Đến khi đám đông lần lượt vãn ra. Từ phía bên trong cửa khẩu, một chàng trai xinh đẹp nức nở lòng người đẩy một xe vali lớn từ từ đi ra. Chàng trai với dáng người thon thả, làn da trắng như tuyết, cặp má phúng phính hồng hào kết hợp với đôi mắt nhỏ đen láy, mái tóc đen bồng bềnh. Trên người mặc một chiếc áo phông trắng form rộng mặc cùng quần jean đen ôm và đôi sneaker trắng limited. Cả người cậu toát lên khí chất quý tộc, quyền quý. Nhưng hơn hẳn, dung nhan hoàn mỹ của cậu khiến cho người nhìn không khỏi mê mẩn. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, nét đẹp của cậu càng thêm phần rực rỡ. Ngay lập tức, có hai người vệ sĩ bước tới. Cả hai cùng cúi chào lễ phép. Một kẻ lên tiếng - " Thiếu gia, chào mừng người đến HCM. Chủ tịch đã dặn chúng tôi đến tiếp đón người chu đáo " Phương Tuấn lạnh nhạt gật đầu liếc nhìn hai người. Bọn họ hiểu ý liền tiến lên đón lấy xe vali đẩy đi. Ra ngoài, đã có một chiếc Maybach s600 đen sang trọng đợi sẵn. Một tên cung kính mở cửa sau cho cậu ngồi vào . Trong xe... " Chúng ta đi đâu đây ? " - Phương Tuấn nhàn nhạt mở miệng. Mắt thì vẫn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Người vệ sĩ ngồi ghế trên, quay mặt xuống có chút khó hiểu trả lời - " Thưa tất nhiên là về Biệt Thự Aries. Thiếu gia, chẳng lẽ người còn muốn đi đâu sao ? " Phương Tuấn vào năm mười tuổi đã từng đến đây nghỉ hè cùng chị mình. Trước khi xảy ra chuyện kia, cậu luôn có một người chị ở bên cạnh chăm sóc yêu thương. Năm đó, Trần Viên đưa cô đi chơi khắp nẻo đường của thành phố. Một ký ức tuổi thơ vẫn còn đọng lại trong chút trí nhớ. " Hiện tại còn rất sớm, đến trường trung học Nguyễn Du đi " - Cậu lại nghiêm giọng nói. " Thiếu gia, chẳng phải ngày mai người mới nhập học ? " - Kẻ kia càng khó hiểu. Vừa mới xuống sân bay thiếu gia đã đòi đến trường, cái này có phải là gấp gáp muốn đi học quá không ? " Tôi muốn tham quan một chút " - Ý tứ lời nói của Phương Tuấn nghe kỹ sẽ phát hiện ra có gì đó rất thích thú. Người vệ sĩ liền gật đầu hiểu ý, quay sang nói với người lái xe - " Đi đến trường trung học Nguyễn Du" Chiếc xe sang trọng bắt đầu lướt nhanh trên đường phố SG. **************************************** ...Trường Trung Học Nguyễn Du... Không hổ danh là trường trung học danh giá của thành phố và của cả Quốc gia. Ngôi trường được xây nên vô cùng rộng lớn, trường đại học ở nước ngoài cũng không lớn được như vậy. Chỉ có thể so sánh với tòa lâu đài. Ngôi trường này chính xác được xây như một lâu đài mang phong cách Châu Âu. Nhưng kiểu kiến trúc lại theo hơi hướng hiện đại, sang trọng chứ không cổ kính và quá nguy nga. Phương Tuấn lấy áo khoác mặc vào rồi bước vào khuôn viên trường, khẽ nhếch môi cười. ICM thị này thực sự thế lực tiền tài cũng không hề nhỏ. Cư nhiên là dùng một số tiền lớn để xây nên một ngôi trường như lâu đài thế này để dành cho mấy công chúa, hoàng tử vào học. Đáng lẽ ngày mai mới là ngày học chính thức của cậu nhưng Phương Tuấn là muốn đến xem qua một chút càng muốn nhìn thử tên hôn phu không biết điều kia một chút. Đó cũng là mục đích đến nơi này của cậu, dạy dỗ lại tên thiếu gia họ Nguyễn cho "nên người", sau này cưới về còn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Trước giờ cậu không hứng thú chấp nhặt với kẻ đâm xấu sau lưng lại còn là con nít hỉ mũi chưa sạch. Nhưng mà lần này là chuyện ảnh hưởng đến J97, đến mặt mũi gia đình cậu. Phương Tuấn không trị lại không được. Phương Tuấn đứng trước cửa lớp có biển treo là A3 nhìn chăm chú một lúc rồi bước chân vào. Giờ này còn rất sớm nên lúc nãy dưới sân trường vắng tanh, trong lớp học lại càng không có một bóng người. Cậu đi thẳng đến cái bàn cuối dãy, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống. Cậu thừa biết đây là lớp của hắn, cũng còn biết đây là chỗ ngồi của hắn. Trước khi đến đây, Phương Tuấn đã điều tra rất chi tiết về mọi thứ về tên Nguyễn Bảo Khánh. Cậu nhàn nhã ngồi chéo chân. Phương Tuấn vì đi gấp đến đây nên không mặc đồng phục . Khi cậu ngồi chéo chân liền để lộ ra đôi chân dài thẳng tấp. Từ trong balo, Phương Tuấn lấy ra một quyển tiểu thuyết văn học Anh của James Joyce. Nhẹ nhàng lật từng trang sách ra đọc. Cậu rất thích đọc sách, đó là việc duy nhất cậu làm mỗi khi rảnh rỗi. ...6 giờ 30 phút... Người đầu tiên bước vô lớp là một nam sinh, cô ta nhìn chàng trai ăn bận thời thượng ngồi trong lớp như một sinh vật lạ. Người thứ hai là một nữ sinh, vừa bước vào đã ngất ngây trước vẻ đẹp của chàng trai lạ hoắc đang ngồi đọc sách kia. Mê mẩn mà ngắm nhìn. Kẻ thứ ba vào lại bắt đầu phát hiện chỗ cậu ngồi là của Bảo Khánh. Một phen kinh ngạc. Chỗ đó ngay cả hiệu trưởng cũng không dám ngồi. Rồi người thứ tư, thứ năm... Những người tiếp theo nữa bước vào lớp nhìn cô như hiện tượng lạ... ....6 giờ 45 phút... Lớp học gần như đã vào đông đủ chỉ thiếu mỗi ba người là Bảo Khánh, Thái Vũ và Masew. Đám học sinh xung quanh nãy giờ vẫn xôn xao bàn tán, nhìn chằm chằm vào Phương Tuấn. Nữ sinh thì đắm đuối ngắm nhìn người con trai đẹp như một thiên thần kia, không biết là thiếu gia nhà ai mà lại xinh đẹp đến như vậy. Còn nam sinh... Một số thì dùng cặp mắt khó chịu dòm cậu vì tất nhiên họ không thể không bực bội khi có một chàng trai tuấn tú lạ hoắc đột nhiên xuất hiện tại lớp lại còn ngang nhiên ngồi vào chỗ của Bảo Khánh. Còn một số khác âm thầm đánh giá trang phục, phụ kiện trên người cậu. Ánh mắt không khỏi phát cuồng lẫn trầm trồ ngưỡng mộ. Tất cả đều là hàng hiệu cao cấp không những giá tiền kinh khủng mà lại còn là hàng hiếm, chỉ có đúng một hoặc vài cái trên thế giới, được các nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng biệt. Chưa chắc có tiền đã mua được. Bọn họ tuy cũng là thiếu gia của các gia đình giàu có nhưng những thứ hàng hiệu có một không hai trên thế giới này, họ lần đầu tiên được thấy tận mắt. Mà chàng trai kia từ trên xuống dưới đều là hàng hiếm, chắc chắn thân thế "không phải con vua thì cũng là con quan". Trước ánh mắt của bọn người kia, Phương Tuấn vẫn không mảy may để ý. Chỉ lo chú tâm đọc sách, không quan tâm tới thế giới bên ngoài. Chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Vẻ chăm chú đọc sách của cậu dường như càng khiến đám nữ sinh kia tim đập không thôi. Ngón tay thon dài nhã nhặn lật từng trang sách, đôi mắt nhỏ hơi nhíu lại vì tập trung. Đôi chân thanh mảnh khéo léo chéo lên nhau, thật là làm nữ sinh trước mắt một tràng kịch liệt. Cuối cùng không chịu được nữa, một nam sinh tiến đến trước mặt cậu, giọng điệu khó chịu - " Xin hỏi cậu là ai vậy ? Sao lại tự nhiên khi không lại vào lớp tôi ngồi như vậy ? " Cả lớp chăm chăm theo dõi hai người. Phương Tuấn nghe cậu ta hỏi cũng không ngước mặt lên chỉ cất giọng thoát nhẹ ra ba chữ - " Học sinh mới " Nam sinh đó nhìn cậu dáng vẻ hờ hững như khinh người liền tức giận - " À , thì ra là học sinh mới. Nhưng cậu có biết đây là chỗ của ai không mà tự tiện dám ngồi " " Không quan tâm " Phương Tuấn nhàm chán đáp. Mắt vẫn dán vào cuốn sách. " Cậu !!! Đây là chỗ của.. " " I don't care " " Cậu thật lớn gan.." " Who care ? " Nam sinh kia bị Phương Tuấn làm cho tức chết. Sôi mạch máu cả người. " Reng... Reng..." Đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên. Bảo Khánh và hai kẻ kia bước vào lớp. Vừa đặt chân vào đã thấy đám học sinh nhìn hắn bằng con mắt rất quái gở. Cảm thấy lại có điều gì đó bất bình thường, hắn theo ánh mắt của mọi người mà hướng về phía cuối lớp. Ngay bàn của hắn có một bóng dáng người đang ngồi đó. Không biết kẻ nào lại to gan đến vậy, muốn được ban chết đây mà. Đột nhiên, Masew lên tiếng tán thưởng - " Thật xinh đẹp ! " Bảo Khánh cau mày nhìn kỹ hình dáng kẻ kia... Là một anh chàng điển trai. " Thịch.. " Bỗng dưng hắn nghe thấy trái tim mình đập mạnh một cái. Tuy rằng hắn nhìn qua người đẹp rất nhiều nhưng người đó lại vô cùng đặc biệt. Một vẻ đẹp vừa thuần khiết, vừa rực rỡ như ánh ban mai. Là một thiên thần giữa rừng người kia. Nhưng mà hắn cũng không phải kẻ ham mê sắc đẹp. Dù hắn thừa nhận vẻ đẹp của chàng trai kia khiến hắn thực để tâm. Bảo Khánh vẫn là đang không thích có kẻ ngồi vào chỗ của mình. Hắn vốn dĩ rất cao ngạo. Bảo Khánh không quan tâm đi tới, lạnh lùng nói - " Tránh khỏi chỗ của tôi " Phương Tuấn bấy giờ mới đặt quyển sách xuống bàn, từ từ ngước mặt lên. Đôi mắt xinh đẹp như có lớp sương mờ dày đặc chạm vào cặp mắt lạnh lùng kia. " Thịch.. " Hắn lại khẽ nghe thấy tiếng động đó. Đáng chết hôm nay tim hắn bị làm sao vậy ?! Thì ra đây chính là thiếu gia Nguyễn Bảo Khánh của đoàn ICM thị . Quả nhiên như lời đồn, rất anh tuấn, rất khí chất cũng đủ cao ngạo. Chắc là sẽ phải dạy dỗ từ từ thôi. Cả đám người trong lớp cũng hồi hộp theo dõi cảnh tượng trước mắt. Khóe môi đẹp đẽ theo một đường cong lên , Phương Tuấn giương mắt nhìn hắn. Cậu lại nhẹ nhàng đứng dậy, cất quyển sách vào túi xách . Rồi bất thình lình, cô giơ một cánh tay lên. Cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy gáy Bảo Khánh kéo đầu hắn xuống gần như là ôm. Khiến cả lớp học, Thái Vũ , Masew và ngay cả hắn một phen chấn kinh . Làn da mịn màng ở cánh tay cậu khẽ chạm vào làn da thô ráp ở phần gáy của hắn tạo ra một sự tiếp xúc kỳ lạ nhưng cũng thực rung động. Làm Bảo Khánh có chút cứng ngắc. Chưa kịp làm gì thì cánh môi nhỏ nhắn đã nói khẽ bên tai hắn, giọng điệu có chút đùa cợt - " Hân hạnh lần đầu tiên gặp mặt, Nguyễn thiếu gia. Hãy nhớ cho rõ những điều tôi sắp nói đây... " Giọng của Phương Tuấn rất nhỏ nên chỉ đủ hai người nghe. Hình ảnh của hai người bây giờ nhìn vào trông rất ái muội. Bảo Khánh nghe giọng nói kia, đôi lông mày anh tuấn có chút chau lại. " Bắt đầu kể từ bây giờ, bổn thiếu gia đây sẽ dạy dỗ lại anh cho thật tốt " - Cậu thỏ thẻ nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc. Nói xong cậu liền buông hắn ra. Nở một nụ cười mĩ miều nhưng lại có chút lạnh lẽo. Cầm lấy balo và áo khoác rời đi trước bao cặp mắt muốn rớt ra khỏi tròng. Bảo Khánh đứng đó trợn mắt nhìn hành động quái gở của chàng trai lạ hoắc kia. Mẹ kiếp! Cậu ta là ai mà dám ăn nói phách lối như vậy. Nhưng mà tại sao lúc nãy hắn lại đứng yên nghe cậu ta nói như vậy ?! Nếu như bình thường, hắn đã đẩy mạnh kẻ đó ra và cho xuống địa ngục từ lâu rồi ! Hắn đúng là bị ma nhập rồi !!! Mà chàng trai kỳ lạ kia lá gan cũng thật to. Lần đầu tiên có kẻ dám nói là sẽ dạy dỗ hắn. Thật sự muốn hắn "hủy" chết cậu ta. Thái Vũ và Masew cuối cùng cũng bước tới. Thái Vũ ngạc nhiên mở miệng hỏi trước - " Lão đại, chàng trai đó nói gì mà bộ dạng cậu lại như muốn giết người như vậy ? " Cậu nghĩ thầm chàng trai xinh đẹp lúc nãy quả thật quá to gan. Ngay cả lão đại của Tam Vương hội mà cô ta cũng dám tùy tiện hành động như thế. Bảo Khánh gương mặt u ám nhìn cậu - " Không có gì " Xong ngồi xuống bàn một cái phịch. Nhưng là... Chỗ ngồi còn vương vấn một mùi hương hoa dịu nhẹ . Chết tiệt ! Là của chàng trai lúc nãy ! Hắn tức giận đứng lên. Đá cái bàn đó sang một bên, kiếm một cái bàn trống khác ngồi. Masew thấy vậy liền chề môi - " Lão đại, cậu không ngồi thì để mình ngồi. Mình muốn ngửi hương thơm mỹ nhân " " Câm mồm !!! " - Hắn quát lớn. Lần này khiến cho cả Thái Vũ cũng giật mình. Liền ngay lập tức trừng mắt nhắc nhở thằng nhóc kia. Lão đại từ hôm qua đã bực bội, hôm nay lại xảy ra chuyện này với cô gái kỳ lạ kia lại càng thêm "núi lửa phun trào". " Mà hình như cậu ta quen biết với cậu ? " - Cậu nhíu mày hỏi. " Không có ! Mình còn chẳng biết chàng trai kỳ quặc đó là ai " - Hắn tiếp tục tức giận trả lời. Thái Vũ lại thêm khó hiểu. Nếu như không biết sao lại dám tùy tiện hành động như vậy. Trước giờ tuy có rất nhiều cô gái dùng mọi chiêu thức tiếp cận lão đại cho bằng được nhưng cũng không dám tùy tiện như khi nãy. Cùng lắm là bạo dạn ôm lấy tay. Nhưng mà tiếp cận như chàng trai đó cũng thật là kỳ lạ và lớn mật. Đợi một chút... Thái Vũ nhạy cảm ngay lập tức phát giác có điều không đơn giản ở chuyện này. Chàng trai đó không những xinh đẹp rạng rời, cả người khí chất đều rất quý tộc quyền quý. Sáng sớm đã chạy vào trường Nguyễn Du, vào lớp A3 lại còn ngồi ngay đúng chỗ của lão đại ! Nếu là như vậy chắc chắn cậu ta phải đi quan sát tìm hiểu rất lâu hoặc là... Có người điều tra cho từng chi tiết. Nhưng tột cùng chàng trai kỳ lạ đó là ai, cậu thực sự đoán không ra. Thật là kỳ lạ . ************************************** Phương Tuấn sải chân bước giữa khuôn viên rộng lớn của trường. Hôm nay chào hỏi đến đây là đủ rồi. Cậu chỉ là muốn nhìn xem qua một chút để phán đoán thôi. Lần này chắc có lẽ nên mạnh tay một chút đây. Cái cây này có vẻ rất khó uốn nắn. Nhưng là vẫn nên uốn nắn lại khi nó còn mềm yếu. Tên hôn phu kia cần phải học lại nhiều lắm. Phương Tuấn miên man suy nghĩ, chân đã bước tới cổng. Cậu chợt xoay lưng lại, đảo mắt một vòng nhìn ngắm ngôi trường xa hoa kia. Đôi mắt kiều diễm như sương mờ ảo, ảm đạm tâm tình. Xong rồi cậu lại đi ra ngoài bước lên chiếc xe đang chờ sẵn. Chiếc xe khởi động lăn bánh đi mất. ———————END CHAP 6——————— Ai muốn tui tag thì cmt nha♥️�♥️�
|
Chap 7+ 8 + 9
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 7——————— ....Sáng hôm sau - 6 giờ 45... Trường Trung Học Nguyễn Du Hàng loạt chiếc xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau chạy vào lối cổng. Các vị thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu lần lượt bước xuống xe vào trường. Sáng nào cũng thế, cảnh tượng trước mắt như tượng trưng cho sự xa hoa của ngôi trường danh giá này. Ngày ngày diễn ra trước cổng trường Nguyễn Du cứ như là trong phim vậy. Giữa dòng xe màu đen kia, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu trắng sang trọng, tuy thiết kế đơn giản nhưng nhìn qua đã biết loại xe đắt giá của thế giới, nổi bật trong đám đông. Học sinh đang đứng trước cổng ai ai cũng hướng mắt về chiếc xe đó. Chiếc Maybach đỗ lại, một tên vệ sĩ ngay lập tức xuống xe mở cửa sau xe ra, kính cẩn chào. " Xin mời thiếu gia " Phương Tuấn bước xuống xe. Trên vai đeo một chiếc ba lô hàng hiệu. Hôm nay cậu đã bận đồng phục của trường như những học sinh khác. Trên người cậu ngoài trừ bộ đồng phục là áo sơmi trắng có cavat thắt ngay cổ, một chiếc quần tây xanh. Phương Tuấn còn mang trên người những phụ kiện vô cùng đắt tiền khiến ai cũng trầm trồ. Một đôi converse cổ ngắn làm bằng da, một cái ba lô màu xanh đeo trên vai, đồ gài áo cũng được đính bằng kim cương của Chanel số lượng chỉ có một trên toàn thế giới. Hơn hết, dung nhan tuyệt mỹ của Phương Tuấn khiến người nhìn không thể rời mắt. Cậu sải chân, bước từng bước vô cùng đĩnh đạc đi vào cổng trường trước bao nhiêu cặp mắt. Tại sao trường của họ có một mỹ nam đẹp rúng động lòng người như vậy mà trước giờ họ không hề hay biết. Phương Tuấn đi dọc hành lang trường đã có biết bao đôi mắt gần như trồi hết ra ngoài vì cậu. ...Lớp A3... Phương Tuấn bước nhanh vào lớp trước bao nhiêu ánh mắt sửng sốt của học sinh cùng lớp. Bọn họ vô cùng kinh ngạc. Đây chẳng phải là chàng trai xinh đẹp ngày hôm qua sao ? Hôm nay lại còn mặc đồng phục của trường nữa. Thì ra đúng là học sinh mới. Đám nữ sinh bắt đầu lại mê đắm ngắm nhìn vẻ đẹp khuynh quốc kia. Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày họ đều có thể chiêm ngưỡng mỹ nam rồi. Masew và Thái Vũ cũng sửng sốt nhìn cậu dưới bộ đồng phục học sinh. Bảo Khánh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia. Đôi đồng tử co dãn nhất thời, hắn nhíu mày. Phương Tuấn không đi xuống dãy của Bảo Khánh mà đi xuống dãy bàn phía ngoài. Ngồi vào cái bàn cuối cùng, ngang hàng với Thái Vũ và Bảo Khánh. Cởi ba lô đặt lên bàn, Phương Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống. Thản nhiên lấy sách ra đọc. Không hề liếc mắt tới Bảo Khánh hay đám người kia. Giống như ngày hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra. " Cậu ! " - Hắn còn tức giận chuyện ngày hôm lại càng muốn hỏi rõ cậu ta là ai còn tính sổ. Bảo Khánh đứng dậy đi qua chỗ cậu, đứng trước mặt lạnh lùng nói - " Cậu là ai mà lại dám xuất hiện ở đây ?! " Phương Tuấn vẫn chăm chú đọc sách, miệng thì trả lời - " Đây là trường cấp ba cũng không phải bệnh viện tâm thần. Có gì mà không dám ? " Nghe thấy lời nói không chút sợ hãi mà còn có chút không muốn quan tâm của chàng trai trước mặt, Bảo Khánh càng trở nên nóng nảy. Chàng trai này quả nhiên to gan, một chút cũng không để hắn vào trong mắt. Bảo Khánh nhìn xuống bộ đồng phục của cậu lại khẽ nhếch môi cười - " Thì ra là học sinh mới sao ? Chàng trai, cậu không biết là mình đang đắc tội với ai đâu " Tuy rằng trước giờ hắn chưa bao giờ mở miệng chủ động khoe khoang về thân thế của mình. Bởi vì Bảo Khánh cảm thấy như vậy thật là khoác loác với lại cũng không cần nói vì trước giờ ai gặp hắn thì đều biết rõ và nể sợ. Hình của hắn xuất hiện đầy trên các trang báo và mạng internet cơ mà. Nếu như cậu ta là học sinh của trường Nguyễn Du hắn lại càng dễ xử lý. Phải cho chàng trai này biết mình đang ngu ngốc đắt tội với ai. Hành động quái gở của cậu ta ngày hôm qua đã làm hắn rất tức giận. Dù Bảo Khánh không hiểu rốt cục câu nói ngày hôm qua của cậu ta có ý gì. Phương Tuấn không thèm trả lời. Xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai. Bảo Khánh tức điên. Cái này chính xác là sự xem thường cùng khinh miệt. Đây là lần đầu tiên hắn bị một chàng trai làm cho tức giận như vậy. Bàn tay to lớn giật ngay quyển sách trên tay cậu xé nát. Phương Tuấn không hề ngạc nhiên cũng không hề tức giận. Gương mặt xinh đẹp vô cùng điềm tĩnh nhìn hắn đang xé sách. Cánh tay trắng nõn khoanh lại trước ngực, lên tiếng đùa cợt - " Chỉ vậy thôi sao ? " " Sao ? " " Nguyễn thiếu gia, anh có hành động nào khác cho giống người trưởng thành chút hơn không ? " Đúng, chính xác là hành động kia quá ư là trẻ con ! Phương Tuấn nhìn người con trai cao lớn trước mắt như một đứa trẻ con bướng bỉnh cáu giận. Rất ôn tồn, không mảy may tức giận. " Cậu !!! " - Hắn trợn mắt nhìn người kia. Cậu ta cư nhiên không hề có gì gọi là tức giận trước hành động thô lỗ của hắn. Lại còn đùa cợt nói hắn là trẻ con. Thái Vũ nhìn cậu mà còn thấy ớn lạnh dùm. Lão đại lần này cực kỳ tức giận. Lần đầu tiên cậu mới thấy có một chàng trai xem thường hắn đến như vậy, một chút cũng không sợ. Chàng trai đó càng lúc càng kỳ lạ. " Nói, cậu rốt cuộc là ai ?! " Bình thường nhìn vào bảng tên là có thể biết được tên. Nhưng chàng trai này lại không hề đeo bảng tên trước ngực làm hắn không biết được. Bảo Khánh rất muốn biết chàng trai kia rốt cục là ai mà dám mạnh miệng trước mặt hắn như vậy. Cho dù cậu ta là thiếu gia con nhà nào thì nếu để hắn biết được chắc chắn sẽ "hủy" gia đình cậu ta ngay lập tức, cho cậu ta biết uy danh của lão đại này. Đã biết hắn là Nguyễn thiếu gia mà còn dám ăn nói như thế. " Tôi không có lý do gì phải trả lời câu hỏi này của anh " - Phương Tuấn nhàn nhạt đáp. Hắn lại nhếch môi cười. Được, cậu ta cũng gan dạ lắm . " Cậu nên biết đã bước vào ngôi trường này thì phải kính trên nhường dưới, Nếu không sẽ mang họa đấy " Nghe hắn nói, cậu bật cười một tiếng. Đứng thẳng dậy chống tay lên bàn, mở miệng nói - " Cám ơn lời nhắc nhở của Nguyễn thiếu gia. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở thiếu gia đây 'Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá' (*)" " Mẹ kiếp ! Cậu dám khinh thường tôi ?! " - Bảo Khánh tức giận chửi thề. Cả lớp ai cũng trừng mắt nhìn nam sinh to gan kia. Ngay cả Thái Vũ và Masew cũng khiếp sợ. Chàng trai đó gan mật thật không nhỏ. Nhưng bọn cậu cũng thấy thực kỳ lạ trước giờ lão đại đâu phải dạng người nhỏ nhen đi tranh chấp với thanh niên ốm yếu. Đường đường là một lão đại, hành động như bây giờ có chút... Thực không giống Bảo Khánh ngày thường. " Reng... Reng.." Tiếng chuông vào lớp phá tan bầu không khí căng thẳng kia. Bảo Khánh lạnh lẽo nhìn cậu - " Cậu cứ đợi đó. Chuẩn bị cùng gia đình mình cuốn gói khỏi thành phố này đi " Phương Tuấn không một chút sợ hãi còn thích thú nhìn thẳng vào hắn, đứng khoanh tay trước ngực lên tiếng - " Bình tĩnh đi Nguyễn thiếu gia. Bài học của tôi còn chưa bắt đầu mà " Hắn lại càng lúc mặt càng đen lại, cả người tỏa ra ám khí lạnh run người. Xoay người trở về chỗ. Lần này hắn không cho cậu ta xuống địa ngục thì không xứng đáng là lão đại của Tam Vương hội. Thấy vậy, Phương Tuấn cũng ngồi xuống đàng hoàng. Lấy tập vở ra chuẩn bị vào tiết. Khoé miệng hơi cong, rất nhẹ, như một cánh hoa vậy. Đám người xôn xao cũng tản ra vào lại chỗ ngồi ngay ngắn. (*) Lời nói không có sức nặng và sức lực yếu kém thì đừng khuyên răn người khác. ******************************************* ...Căn tin... Bảo Khánh , Thái Vũ và Masew cùng nhau đi xuống căntin. Vừa đi, mặt của hắn lại hầm hầm như muốn giết người. Ngay cả Thái Vũ cũng cảm thấy có chút sợ nhưng mà thằng nhóc mặt búng ra sữa kia thì... " Lão đại, cậu làm mất mặt giới giang hồ quá " Ách, câu này có chút quen quen. Bảo Khánh đang bực bội nghe thấy câu nói đó liền phát ra những tia u ám lạnh lẽo liếc thằng nhóc bên cạnh. " Masew! " - Thái Vũ trừng mắt. Masew thấy vậy không sợ lại càng nói tiếp - " Đường đường là một lão đại của xã hội đen. Sao lại đi tranh chấp với người đẹp như lúc sáng chứ? Lão đại, người đẹp là để nâng niu " Bảo Khánh mặt đen như đít nồi. Bàn tay to lớn túm lấy cổ áo của Masew . Cậu nuốt nước bọt. Chết rồi ! Lão đại lần này thực sự bốc hoả ! Tên nhóc kia bây giờ mới nhận ra mình đã đùa với lửa. Thái Vũ thấy thế liền hốt hoảng ngăn cản - " Lão đại, tha cho thằng nhãi này đi. Cậu cũng biết lão tam trước giờ mồm miệng thối mà " Masew khẽ trừng mắt liếc người kia như muốn nói - 'Cám ơn nhà ngươi đã chửi ta' Bảo Khánh đành nuốt cục giận mà buông ra. Hắn lại lạnh lùng liếc. Masew biết ý, cười hề hề làm hòa. Không thèm quan tâm đến thằng nhãi kia, Bảo Khánh bước đi nhanh. Vừa bước vào căn tin, đột nhiên có thứ gì giơ ra chắn ngang phía dưới. Hắn vì bực bội nên bước nhanh không để ý tới nên đã bị vấp phải. Thân người cao lớn đổ xuống đất. " Rầm... " Nghe tiếng ngã rất mạnh. Masew và Thái Vũ sửng sốt cùng hoảng hốt chạy đến. Cả căn tin ai cũng quay đầu nhìn kinh ngạc. Là kẻ nào, kẻ nào lại lớn gan đến như vậy ?! Chết tiệt ! Bảo Khánh ngay lập tức cả người đứng dậy. Ánh mắt rực lửa bùng cháy, dò tìm kẻ muốn chết kia. Vừa xoay người lại hắn đã nhìn một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc. Mk ! Cậu ta không muốn sống ! Phương Tuấn nhàn nhã khoanh tay đứng dựa vào tường. Rút chân lại, đứng thẳng dậy giương mắt nhìn hắn, khuôn miệng xinh đẹp giơ cao đùa cợt. Cả căn tin muốn nín thở dõi theo đoạn kịch này. Bảo Khánh cuộn chặt nắm tay muốn nổi gân, hắn không còn tức giận nữa mà là nổi điên . " Cậu!!! Quả nhiên không muốn sống ! " Sự u ám đến đáng sợ ngay cả hơi thở của hắn cũng lạnh lẽo đến mức những người có mặt ở đây cũng phải run rẩy theo. Mà chàng trai kia, một chút sợ hãi cũng không hiện lên gương mặt xinh đẹp. Phương Tuấn ung dung bước tới gần hắn. Mặt Bảo Khánh vẫn lạnh lùng uy bạo. Cậu nhẹ nhàng đưa tay chỉnh sửa lại cavat trên cổ hắn. Do là lúc nãy bị ngã nên cavat có chút méo. Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo thắt lại cavat . Hành động của cậu khiến cho mọi người chấn kinh. Ngay cả Bảo Khánh lửa giận đang trực chờ bùng phát cũng lập tức cả người cứng ngắc. Hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ta hành động càng lúc làm hắn càng không hiểu nổi. Dưới một khoảng cách gần như thế này, Bảo Khánh có thể nhìn rõ từng nét trên khuôn mặt kiều diễm của cậu . Không thể phủ nhận rằng người con trai này rất xinh đẹp. Hắn cảm thấy tim mình như ngưng đập vì vẻ đẹp choáng ngợp này. Phút chốc, hắn quên mất là mình đang tức giận khi ngửi thấy hương thơm trên người cậu. Giống như mùi của loài hoa nào đó, nhẹ dịu rất dễ nghe. Đột nhiên, loa của trường vang lên tiếng thông báo . " Xin mời em Trịnh Trần Phương Tuấn , lớp A3. Ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng " Loa phát thanh vừa dứt, cả căn tin ngay lập tức xôn xao . " Mình không nghe lầm chứ ? Lúc nãy là nói Trịnh Trần Phương Tuấn ư ?" "Phương Tuấn học ở trường chúng ta hồi nào vậy ? Sao mình không biết " "...." Bảo Khánh như bị ai đánh vào đầu. Ánh mắt giật giật. Hắn là đang nghe lầm ? Thầy hiệu trưởng nói là Trịnh Trần Phương Tuấn. Cậu ta sao có thể ở đây ? Trong trường Nguyễn Du này? Chẳng phải cậu ta ở nước ngoài sao ? Masew cũng ngạc nhiên quay sang hỏi người bên cạnh - " Lão nhị, hiệu trưởng đọc nhầm tên sao ? Sao Trịnh Trần Phương Tuấn lại ở đây được ? " Thái Vũ cũng lắc đầu khó hiểu. Rồi bỗng nhiên cậu ngước nhìn chàng trai kia, từ từ ánh mắt sâu hun hút lại thêm một phen chấn kinh. Đúng là như vậy ! Tại sao cậu lại không đoán ra ! Phương Tuấn nghe thấy thông báo mặt cũng không biểu cảm gì. Tiếp tục thắt cho xong cavat. Trong khi đám đông vẫn còn ồn ào, Bảo Khánh thì vẫn ngẩn người ra suy nghĩ, cậu đã thắt xong. Nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho hắn khẽ nói . " Xong rồi. Tuy rằng rất muốn ở lại tranh luận cùng anh nhưng thầy hiệu trưởng gọi tôi lên phòng rồi nên tôi đi đây " Một lời nói của cậu khiến cả căn tin rớt tim ra ngoài, muốn chụp lại cũng không kịp. Thật là quá đau tim. Bảo Khánh cả kinh, trợn mắt nhìn cậu. Lần đầu tiên hắn bị người ta đưa vào một thế trận hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác như vậy. Ngay cả đi xông pha chém giết cũng không thể đau tim hơn việc này. Masew đứng một bên miệng mở lớn , đủ nhét cả trái trứng vịt vào. Chỉ có Thái Vũ là còn bình tĩnh một chút, bởi vì cậu đã đoán ra được chuyện này vài phút trước. Chưa kịp định thần, Phương Tuấn lại nói nhỏ bên tai hắn một câu, lần này ngữ điệu rất lạnh lùng - " Bài học thứ nhất dành cho Nguyễn thiếu gia anh : Đừng tùy tiện xem thường hay chọc giận người khác bởi vì anh không biết được mình đang thực sự đối đầu với loại người nào đâu " Nói xong, cậu xoay người đi ra khỏi căn tin. Bóng dáng cô vừa biến mất. Bảo Khánh cả người cứng ngắc. Ngay cả căn tin vốn trước giờ ồn ào náo nhiệt, nay cũng im phăng phắc vì tất cả mọi người đều cứ như bị đông cứng như tượng.Tên Phương Tuấn kia cũng thực quá đáng sợ. Lúc trước, căn tin có bầu không khí yên tĩnh này chỉ khi nào Bảo Khánh nổi giận quát lên thì bọn họ mới sợ hãi im lặng. Mà bây giờ cậu thiếu gia đó chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng, chỉ cần mọi người vừa nghe thấy tên cậu ta đã im bặt không thể mở miệng. Thật cao tay, quá cao tay. ———————END CHAP 7—— . . . . . Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 8——————— Giờ ra chơi kết thúc... Phương Tuấn theo giáo viên chủ nhiệm đến lớp. Lý do mà cậu bị gọi lên phòng là do buổi sáng, trước khi vào lớp không chịu lên gặp thầy hiệu trưởng để bàn giao cho giáo viên chủ nhiệm. Bây giờ mới là chính thức giới thiệu học sinh mới. Cả lớp A3 đang ồn ào náo nhiệt bỗng dưng im bặt khi trông thấy cậu cùng cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. " Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển trường, chắc các em đã biết rồi. Xin giới thiệu với cả lớp đây là bạn Phương Tuấn - là học sinh mới của lớp ta " Cậu cúi đầu chào một cái. " Xin chào . Xin lỗi vì bây giờ mới có thể chính thức giới thiệu. Mình là Phương Tuấn , vừa từ Mỹ về. Kể từ ngày hôm nay mình sẽ là học sinh của của lớp A3. Mong là sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người... " Vừa nói, cậu vừa giương mắt nhìn Bảo Khánh, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng vào hắn đầy vẻ khiêu khích cùng tự mãn. Cánh môi xinh đẹp cong lên thành một đường hoàn hảo . Bảo Khánh lạnh lùng nhìn cậu, đôi lông mày có chút nhíu lại. Tuy rằng ngoài mặt hắn bình thản nhưng bên trong lại như muốn bùng cháy. Không khó để nhận ra ánh mắt của Phương Tuấn, rõ ràng là muốn khiêu chiến. Như cha hắn đã nói Phương Tuấn không phải là người tầm thường. Không phải chỉ mình hắn mà cả lớp ai cũng nhìn thấy sự khiêu chiến tỏ ra không thể rõ hơn trên khuôn mặt của cậu. Masew thầm đáng giá : Chàng trai này tuyệt đối không thể động vào. " Được rồi em mau trở về chỗ ngồi đi . Chúng ta bắt đầu vào tiết " Phương Tuấn gật đầu lễ phép rồi đi xuống bàn mình. ******************************************** Giờ ra về ... Trước cổng trường... " Thiếu gia , mời " Tên vệ sĩ kính cẩn mở cửa xe. Bảo Khánh ung dung ngồi vào ghế sau. Nếu như trường không nghiêm cấm học sinh chạy xe motor thì hắn cũng đã lấy "bé cưng" của mình ra đi rồi. Xe nhà đưa đón làm hắn cảm thấy rất mất tự do. " Sao còn chưa đi ? " Hắn lạnh lùng nhìn người lái xe. " Thưa , còn phải chờ một người " Người lái xe nhỏ giọng đáp. Bảo Khánh ngạc nhiên " Ai ?" Người lái xe chưa kịp trả lời thì cửa xe sau đã tự động mở. Mặt của hắn ngay lập tức sa sầm khi nhìn thấy người mở cửa. Phương Tuấn thản nhiên ngồi vào trong xe , ngay bên cạnh hắn . Điềm nhiên ra lệnh: " Đi thôi. Đến tổng công ti ICM " Tên lái xe "dạ" một cái . Nhanh chóng khởi động xe lăn bánh. Từ lúc nào mà người lái xe của hắn thành người lái xe của Phương Tuấn để cậu ta ra lệnh vậy ? " Cậu đang làm cái quái gì ở đây ? " Hắn khó chịu lên tiếng. " Đến chào cha chồng " Phương Tuấn nhún vai đáp. Bảo Khánh bực dọc nhìn người bên cạnh " Ai là cha chồng của cậu? " " Tất nhiên là người đàn ông đẻ ra anh và nuôi lớn anh? " Cậu tỏ vẻ như là chuyện đương nhiên. " Ảo tưởng ! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với cậu. " Bảo Khánh kiên định nói. Phương Tuấn nghe thấy câu nói của hắn liền bật cười " Ảo tưởng ? Tôi đây rất muốn xem một trong hai chúng ta ai mới là người ảo tưởng " " Cậu có ý gì ? " " Bảo Khánh thiếu gia , anh là con một cũng là người thừa kế duy nhất của ICM. Vì vậy ngay từ khi sinh ra , anh đã được hưởng những quyền lợi tốt nhất, được sống trong giàu sang phú quý , được cha mẹ cưng chiều muốn gì được đó, được người khác kính nhường từ nhỏ đến lớn. Bây giờ anh lớn lên, vẫn còn nghĩ rằng mình muốn gì được đó, sẽ được hưởng thụ như lúc bé hay sao ? " Cậu lên giọng hỏi. " Rốt cục cậu muốn nói gì ? " Bảo Khánh bắt đầu khó chịu với giọng điệu của cậu. " Không hiểu ? Nguyễn Bảo Khánh, anh trưởng thành một chút đi. Con người ta đã phải trả giá , phải hy sinh, phải rơi biết bao nước mắt và mồ hôi, còn phải cố gắng cả đời, để vượt qua nghèo khó , để trở nên giàu có như gia đình anh. Còn anh, vừa sinh ra đã là một thiếu gia, đã được hưởng thụ tất cả , tất nhiên là một khi lớn lên anh sẽ phải trả giá cho khoảng thời gian hưởng thụ sung sướng của anh chứ. Thế giới này không có thứ gì gọi là cho không cả. Đến giờ mà anh còn ảo tưởng rằng mình sẽ được tự do quyết định cuộc đời mình hay sao? Tỉnh lại đi Bảo Khánh thiếu gia, đây là thế giới thực, không phải phim ảnh . Muốn rủ bỏ thân phận hay trách nhiệm, anh đều không có quyền làm điều đó " Phương Tuấn nói một tràn ra như muốn giáo huấn. Tên này đúng là cần phải dạy dỗ lại đàng hoàng. Chết tiệt ! Giọng điệu của Phương Tuấn y chang như cha hắn. Một lúc sau, Bảo Khánh nhếch miệng nói " Một thiếu gia như cậu mà cũng có tư cách đem những điều này ra để nói ?" " Đúng, tôi là một thiếu gia. Sinh ra đã được hưởng thụ của cải vật chất. Nhưng ít ra, tôi cũng biết thân phận mình , biết mình là người thừa kế , là người sẽ gánh vác trách nhiệm của J97 trong tương lai. Nên tôi sẽ dùng tất cả khả năng của mình để cống hiến cho J97, cho gia đình tôi. Ít ra... Tôi cũng có vẻ giống người trưởng thành..." Cậu cố ý kéo dài và nhấn mạnh câu cuối. Nói chuyện với cậu con trai này, Bảo Khánh càng lúc lại càng rước giận vào mình. Cư nhiên, Phương Tuấn xem hắn là trẻ con không hơn không kém. Miệng mồm của của cậu ta cũng thật giỏi lý luận. " Cậu có đúng là nam nhân không vậy ? Cậu đành lòng hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, dở hơi này ? Nam nhân các cậu chẳng phải mong muốn có được tình yêu của cuộc đời lắm hay sao ? " Hắn lại dò hỏi. " Vậy còn anh ?" " Sao ?" " Xem lại bản thân mình xem. Cùng là nam nhân, sao anh suốt ngày chơi chán rồi bỏ? Vậy sao anh không thử mong muốn có tình yêu của cuộc đời, mà lại nói tôi? Không biết xấu hổ. " Phương Tuấn cười lạnh một cái. " Cậu ! Mẹ kiếp ! " Hắn muốn tăng huyết áp với chàng trai này. " Được , khẩu khí khá lắm . Xem như cậu mồm miệng giỏi " Bảo Khánh lại lạnh lẽo nói tiếp một câu . Sau đó im lặng quay mặt qua cửa sổ. Hắn biết cho dù có nói thêm . Người nhận cục tức cũng vẫn là hắn. Phương Tuấn chỉ tiếp tục cười nhạt. Không để ý đến hắn, cũng quay mặt sang hướng khác. ***************************************** ... Tập đoàn ICM... Văn phòng chủ tịch " Phương Tuấn, cháu quả nhiên càng lớn lại càng xinh đẹp " Cha của Bảo Khánh cất giọng khen ngợi. " Cháu cám ơn. Cháu xin lỗi vì lúc nãy gọi điện đường đột đến văn phòng chủ tịch. Cháu vừa đến Việt Nam ngày hôm qua, nghĩ là nên đến chào hỏi chủ tịch cho phải phép. Cháu không làm phiền ngài chủ tịch chứ ạ ? " Cậu lễ phép cúi chào . " Ồ, không, không hề. Cháu đã đến đây thì là khách quý rồi .Ta rất vui vì cháu đến " Ông bật cười lớn. Ba người cùng nhau ngồi xuống ghế sofa uống trà. Phương Tuấn đột nhiên lấy từ trong balo ra một hộp vuông lớn , có tấm vải nhung được bọc bên ngoài nhìn qua thôi đã thấy chiếc hộp này rất đắt tiền. Cậu lễ phép cầm hai tay đưa về phía chủ tịch ICM. " Thưa đây là chút lòng thành của cháu. Xem như là quà ra mắt chủ tịch. Cũng không có gì nhiều, chỉ là một ít nhân sâm từ Nhật Bản để chủ tịch bồi bổ sức khoẻ ạ. Mong là chủ tịch không chê " " Thật là quý hóa quá ! Quà của Trịnh thiếu gia cháu, đương nhiên ta sao có thể không nhận " Ông cười cười. Đôi mắt ông thầm đánh giá : cậu bé này tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết lễ nghĩa vô cùng. Bảo Khánh ngồi kế bên . Ra vẻ vô cùng ngứa mắt nhìn cậu . Cậu ta cũng thật là biết diễn. Lúc nãy ăn nói còn rất xấc xược với hắn. Bây giờ trước mặt cha hắn lại vô cùng khép nép, còn rất lễ phép. " Cháu đến Việt Nam sẽ ở lại trong bao lâu ? " " Dạ thưa, tới khi kết hôn ạ " Bảo Khánh nghe vậy ngay lập tức lên tiếng " Ai đã đồng ý kết hôn? " " Bảo Khánh! " Ông trừng mắt giận dữ . " Phương Tuấn, xin lỗi cháu. Là ông già này không biết dạy dỗ con cái " Ba Khánh lại quay qua nói với cậu. Phương Tuấn mỉm cười " Dạ, không có gì đâu ạ. Chủ tịch cũng đừng trách Bảo Khánh. Anh ấy chỉ là tạm thời chưa suy nghĩ thấu đáo nên nhất thời còn chưa thể chấp nhận được chuyện này. Đợi nghĩ thấu rồi lúc đó chắc chắn anh ấy sẽ chấp nhận " " Phương Tuấn, cháu cũng thật rộng lượng rồi" Ông cười đáp . " Cậu đừng mơ. Tôi sẽ không... A..." Bảo Khánh chưa kịp nói hết câu. Phía dưới, cậu đã dùng chân đang mang giày thể thao của mình đạp lên chân hắn. Không chỉ đạp mà còn đè, xoay xoay rồi lại đè mạnh xuống. Hắn đau điếng, cũng may hắn thân thủ luyện võ mấy năm nên không hề hấn gì. Gặp kẻ khác đã hét lên rồi. Chàng trai này cũng đạp rất ác. Hắn nhìn qua thì thấy gương mặt xinh đẹp kia đang cười rất tươi với người đối diện. Mẹ kiếp! Cậu ta không biết trời cao đất dày là cái gì ? Lần đầu tiên Bảo Khánh bị một chàng trai cả gan gạt chân hắn còn dám giẫm lên chân hắn. Chỉ có thể là Phương Tuấn cậu ta. " Sao thế ? Sao lại nín rồi ? " Ông lại hung hăng nhìn con trai. Thằng nhóc này càng lúc lại càng không có phép tắc. Bảo Khánh nhịn xuống mà lắc đầu. " Chủ tịch, chắc là ngài đang bận. Cháu xin phép về trước , không dám làm phiền chủ tịch thêm nữa " Phương Tuấn nhỏ giọng nói. " Không. Đâu có sao " Ông xua tay. Cậu lại nói " Lúc nãy cháu có nghe thư kí nói Chủ tịch chuẩn bị đi đâu nhưng vì cháu tới nên chủ tịch phải dời lại kế hoạch. Cháu không thể làm chậm trễ thêm công việc của chủ tịch nữa đâu ạ " " Cháu cũng thật là chu đáo. Thôi được rồi, Bảo Khánh con đưa Phương Tuấn về nhà đi " Ông từ tốn nói. Bảo Khánh cau mày không hài lòng " Cha, con không rảnh " " Cái gì mà không rảnh ? Ngay lập tức đưa Phương Tuấn về nhà ngay. Nếu anh không muốn tôi tịch thu luôn chiếc W Motors Lykan Hypersport thì hành xử cho mà cẩn thận vào." Ông nghiêm giọng nói, ngữ khí rất giận dữ. Hắn lại đành nuốt giận vào , hậm hực đi ra khỏi phòng. " Xin lỗi cháu . Thằng con này của ta thật khó bảo " " Dạ không sao đâu ạ. Vậy xin phép chủ tịch cháu về " Phương Tuấn nhỏ nhẹ đáp. ***************************************** " Xin mời thiếu gia " người lái xe mở cửa. Phương Tuấn ngồi vào ghế sau. Bảo Khánh đã ngồi trong xe chờ sẵn. Suốt dọc đường đi cả hai đều im lặng. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng, giọng điệu có chút đùa cợt. " Cậu cũng thật là biết diễn. Lúc nói chuyện với tôi hình như chưa bao giờ thấy bộ dạng ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép như vậy của cậu ? " Phương Tuấn khẽ cười nhạt " Đó không phải là diễn. Đó gọi là phép tắc cơ bản. Con nít mười tuổi cũng biết " Hắn khẽ hừ một cái, không trả lời. Cậu lại nói tiếp " Còn việc tôi ăn nói nhẹ nhàng lễ phép. Đơn giản là vì người lúc nãy đứng trước mặt tôi là người đàn ông hơn 50 tuổi, là một chủ tịch điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh. Là người lớn , đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời, là người rất có lý lẽ và biết suy nghĩ. Còn anh là một thanh niên đã 17 tuổi đầu nhưng suy nghĩ còn thua cả một đứa con nít 10 tuổi. Hỏi tôi hành xử cho phải lẽ sao đây ? " " Cậu! " Hắn lại một lần nữa bị người bên cạnh chọc giận. Hắn nói tiếp- " Trịnh thiếu gia , đừng tưởng tôi vì sợ cha mà không dám làm gì cậu. Tôi trước giờ không có thói quen chấp với mấy đứa lắm mồm. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục như thế này nữa, tôi không nể tình đâu " Hắn dùng ngữ điệu rất lạnh để nói ra. " Không nể tình thì sao ? Được, tôi cũng rất muốn xem khi Bảo Khánh thiếu gia tức giận lên sẽ làm gì tôi ? " Khóe miệng cong lên đầy bỡn cợt. Bảo Khánh cũng chỉ nở nụ cười lạnh lẽo nhìn cậu không trả lời. Chàng trai này đúng là không biết chừng mực là gì. Cư nhiên lúc nào cũng rất mạnh miệng ra vẻ giáo huấn hắn. Hắn không muốn trở thành tiểu nhân nhỏ nhen, hẹp hòi. Nhưng Phương Tuấn kia từ đầu đến giờ luôn muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn. Lần này không "đàn áp" không được. Tuy biết rằng cậu ta không phải là người tầm thường nhưng hắn cũng không phải là kẻ có thể dễ dàng động vào. Chưa cho chàng trai này thấy quan tài thì cậu ta không đổ lệ. Hai con người, đều lạnh như băng, đều cao ngạo như nhau. Hai ánh mắt, một thì lạnh như hàn băng, một thì mờ ảo như sương phủ. Đối chọi lẫn nhau, khiêu khích lẫn nhau. Giữa bức màn đêm tối, chiếc xe s lướt đi trên đường... ———————END CHAP 8—— . . . Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 9——————— ...Trường trung học Vương Trí - lớp A3... " Hello người đẹp. Chúng ta chưa chính thức gặp mặt thì phải ? " Tận dụng thời gian Bảo Khánh chưa vào lớp, Masew ngay lập tức bay qua chỗ mỹ nam mà liến thoắng. Phương Tuấn chỉ cười nhẹ, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ làm người khác tan chảy - " Xin chào " " Mình là Masew, còn kia là Thái đều là bạn của Bảo Khánh." - Vừa nói cậu vừa chỉ tay qua chỗ Thái Vũ . Thái Vũ mỉm cười gật đầu với cậu. Phương Tuấn cũng lịch sự mà gật đầu lại. " Mà cậu có hôn ước với lão đại, phải như vậy không ? " Masew lại hỏi. " Phải " "Phương Tuấn, cậu cũng biết đấy. Lão đại tính tình không được tốt cho lắm, lại rất kiêu ngạo, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì " Cậu khẽ cười, gật đầu - " Đương nhiên là biết. Lại còn trưởng thành chậm " " Ha... Ha... Phải. Phương Tuấn cậu là người đầu tiên dám nói ra như vậy " - Masew cảm thấy buồn cười. Đột nhiên, từ ngoài cửa một nữ sinh xông thẳng vào lớp. Bước nhanh đến trước mặt Phương Tuấn. Masew vừa nhìn thấy mặt cô ta, khuôn mặt trẻ con lại trở nên chán ghét. " Cậu là Phương Tuấn? " - Nhan Tuyết nhìn cậu chằm chằm hỏi. Phương Tuấn khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên - " Phải " " Thì ra đây là Trịnh thiếu gia danh bất hư truyền? Cũng chỉ là một chút nhan sắc hơn người mà muốn kết hôn với Bảo Khánh? " - Cô ta dùng ngữ điệu vô cùng khiêu khích. Học sinh mỗi lúc lại xì xào bàn tán. Từ khi Phương Tuấn vào học không khi nào họ lại không có chuyện vui để xem. Cậu mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt đáp - " Tôi một chút nhan sắc hơn người cũng còn hơn nhan sắc bằng người. Tôi danh gọi Trịnh thiếu gia, chỉ một từ Trịnh thôi cũng nặng hơn tên cả dòng họ nhà cô " Nhan Tuyết sôi huyết. Cô ta nhất định không chịu thua bởi vì... Bảo Khánh chỉ có thể là của một mình cô ta. "Nhị thiếu gia con nhà danh giá thì sao ? Có gì tốt ? Cậu nghĩ Bảo Khánh sẽ để ý đến loại con trai thiếu gia nhạt nhẽo như cậu sao ? Anh ấy nhất định sẽ không đồng ý kết hôn ! " Nghe vậy, Phương Tuấn chẳng những không tức giận mà còn cười, tặc lưỡi - " Chậc.. Chậc... Xem kìa, ngay cả giọng điệu cũng giống như vậy. Cô yêu anh ta sao ? " " Phải, tôi yêu anh ấy. Nên nhất định sẽ không nhường anh ấy cho ai khác " - Cô ta kiên quyết nói. Masew và Thái Vũ ngồi bên cạnh cảm thấy buồn nôn ra. Một cảm giác thật là chán ghét. Lần đầu tiên họ thấy một cô gái mặt dày đến như vậy. " Cô muốn hẹn hò cùng anh ta ? Có thể, tôi cũng không quan tâm " - Phương Tuấn nhướn mày lên tiếng. " Cậu không quan tâm ? " " Phải, cô thích yêu đương với anh ta như vậy thì cứ việc. Chuyện tôi quan tâm là sự hợp tác giữa hai tập đoàn, lợi ích từ cuộc hôn nhân này mà sinh ra. Còn cái thể loại yêu đương gì đó, ăn được sao ? Có sinh ra của cải được không ? Thứ gọi là tình yêu đó chỉ dành cho những kẻ mơ mộng hão huyền thôi. " " Thiếu gia như cậu thì hiểu cái gì gọi là tình yêu ? Cậu sinh ra đã sống trong giàu sang phú quý, muốn gì được đó, sống rất thảnh thơi, sung sướng mà không lo lắng gì cả. Cậu làm sao hiểu được cuộc sống của kẻ bình thường như tôi. Đối với tôi, Bảo Khánh là người không ai được cướp lấy " - Nhan Tuyết dùng ngữ điệu căm ghét để nói. " Thảnh thơi ? Sung sướng ?" - Cậu lạnh lùng giương mắt. Nhan Tuyết khiêu khích trả lời - " Còn không phải ? " Phương Tuấn đứng dậy khoanh tay trước ngực đi từ từ một vòng quanh người cô ta, vừa đi vừa cất giọng - " Đúng là kẻ đầu óc đơn giản. Cũng không thể trách được, sinh ra trong một gia đình bình thường nên chỉ có thể nghĩ đến những việc tầm thường và đơn giản. Đầu óc như vậy làm sao đủ chất xám mà nghĩ đến việc đại sự ? " " Cậu..." Không để cô ta kịp phản pháo, Phương Tuấn đã nói tiếp, lần này đứng trước mặt cô ta gương mặt đầy vẻ cao ngạo. " Cô nghĩ mình biết rõ về chúng tôi lắm sao ? Kẻ bình thường như cô sao có thể hiểu, cô sống trong gia đình bình thường, có được tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác, được tự do quyết định mọi thứ mà không có sự ràng buộc nào. Làm sao biết được ? Chúng tôi sinh ra trong một gia đình danh giá, mang thân phận của người thừa kế, mang trách nhiệm gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ trong tương lai. Sáu tuổi cô học chữ thì chúng tôi đã phải nói được hai ngôn ngữ. Mười tuổi cô còn đang chơi đùa với bạn bè thì chúng tôi đã phải học hành xử lễ nghĩa, phép tắc trong giao tiếp, ngay cả cách ăn cách ngủ cho đúng quy tắc chúng tôi cũng phải học. Mười lăm tuổi cô vui vẻ cắp sách đến trường thì chúng tôi đã phải học cách kinh doanh, quản lý cả tập đoàn . Tình yêu vớ vẩn mà cô nói tới không nằm trong từ điển của chúng tôi. Chúng tôi ngay từ khi sinh ra đã được dạy bảo chỉ có thể nghĩ đến lấy đại sự làm cuộc . Kẻ đầu óc suy nghĩ giản đơn tầm thường như cô có tư cách gì phán xét chúng tôi ?" Nhan Tuyết cứng họng. Cô ta tức giận nhưng không nói được gì liền gắt gỏng - " Phương Tuấn , cậu đừng tưởng mình cao quý thì muốn xem thường ai cũng được ! " Phương Tuấn cười lạt lẽo - " Cô chạy đến đây la hét om sòm nói Nguyễn Bảo Khánh là của mình trước mặt nhiều người như vậy. Tôi làm sao dám xem thường cô, người có gan làm được chuyện này chỉ có thể là người da mặt rất nhiều thịt thôi. Cô là tự mình hạ thấp giá trị bản thân, không phải do tôi. " " Cậu!!! " " Vẫn thường nghe người ta nói cái bánh xe hỏng nặng nhất phát ra tiếng kêu to nhất (*), hình như không sai " Cô ta nổi điên lên nhìn Phương Tuấn , bộc phát mà chửi - " Chết tiệt , cậu tưởng mình là ai mà lên mặt nói triết lý với tôi ! " Phương Tuấn hứng thú lại tặc lưỡi - " Chậc... Chậc.. Thỉ xác lang phún đế , mãn chủy phún phấn (†) " Nhan Tuyết tức muốn hộc máu. Miệng mồm của Phương Tuấn tuyệt đối không thể đấu lại. Cậu ta sinh ra ở nước ngoài sao có thể nói tiếng Việt rành rọt đến như vậy ?! " Được !Trịnh Trần Phương Tuấn cậu cứ chờ đó ! " Cô ta hai mắt sòng sọc, nện đôi giày cao gót xuống sàn "lộp cộp" đi ra ngoài. "Phương Tuấn, em hãy về đội của tôi ! " - Masew ánh mắt ngời sáng, ngón tay chỉ về phía mình. Phương Tuấn chỉ khẽ cong môi không nói gì. Thái Vũ nhìn cậu, cất giọng trầm ổn - " Nói rất hay " " Quá khen " - Cậu cũng lịch sự trả lời. ...................................... (*) Ý của câu này là những kẻ om sòm bên trong thường rỗng tuếch. (†) Bọ hung hắt hơi, phun ra toàn cức. Ý nói kẻ ăn nói bậy bạ, không ngửi được. *************************************** Giờ ra chơi... "Bảo Khánh đâu ? " - Phương Tuấn nhíu mày hỏi. Từ lúc sáng đến giờ, cô không hề thấy hắn đến trường. Mới lúc nãy, Nguyễn Khải còn gọi điện cho cậu nói Bảo Khánh đưa cô về Nguyễn gia ăn tối nhưng lại không thấy mặt mũi anh ta đâu. " Tôi cũng không biết, đã gọi lão đại nhưng cậu ta không nghe máy. Thật kỳ lạ." - Thái Vũ khó hiểu nói. Phương Tuấn lại nhìn qua Masew nhưng cậu ta cũng chỉ nhún vai lắc đầu. " Mình không biết đâu. Đừng nhìn mình " Cầm lấy điện thoại, cậu đi ra hành lang lớp gọi điện. Gọi tới lần thứ ba Bảo Khánh mới nghe máy . " Alo " " Anh đang ở đâu ? " Đột nhiên, Phương Tuấn nghe thấy giọng phụ nữ rất mờ ám từ trong điện thoại. Giống như là tiếng...rên rỉ... "Là cậu sao ? " " Phải, là tôi. Chúng ta cần phải cùng nhau về nhà anh ăn tối, lúc nãy cha anh đã gọi điện đến " Phương Tuấn lại tiếp tục nghe âm thanh đó. Bảo Khánh đầu dây bên kia nhếch môi cười đầy khiêu khích. " Tôi đang bận. Lát nữa mới xong " " Ở đâu ? Tôi tới " " Cậu đến ? Được, là ở khách sạn Red, địa chỉ là.... " Nói xong, hắn cúp máy. Phương Tuấn ánh mắt chứa đầy bỡn cợt nhìn vào màn hình điện thoại. Đã trốn học, đi khách sạn làm trò dơ bẩn còn cố tình để cậu nghe thấy. Nguyễn thiếu gia ơi Nguyễn thiếu gia, muốn khiêu khích cậu ? Cậu lại cầm điện thoại lên bấm số của tên tài xế riêng của Bảo Khánh mà lần trước cậu đã xin. " Thiếu gia ? Lúc sáng tôi đã đưa cậu ấy đến trước cổng trường rồi mà " " Hình như anh ấy không có vào trường. Anh có thể lái xe đến đây chở tôi đi gặp Bảo Khánh không ? Bởi vì chút nữa chúng tôi còn phải cùng nhau quay về Nguyễn gia ăn tối theo lời dặn của ngài chủ tịch " " Tất nhiên thưa thiếu gia. Chủ tịch đã yêu cầu chúng tôi vâng theo lệnh của Trịnh thiếu gia, chúng tôi không thể không làm theo " ************************************ Phương Tuấn trốn luôn hai tiết cuối. Cậu đi bọc ra cổng sau, nơi có chiếc xe màu đen sang trọng đợi sẵn. " Chúng ta đi đâu thưa thiếu gia ? " Tên tài xế riêng của Bảo Khánh lễ phép hỏi. " Đến khách sạn Red " - Cậu ngồi dựa vào ghế từ tốn nói. " Khách sạn ? " " Đừng hỏi nhiều, cứ đi đến đó " - Phương Tuấn lạnh lùng cắt ngang. Người lái xe lại vô cùng khó hiểu nhưng vẫn phải vâng lệnh. Chiếc xe đỗ tại trước một khách sạn 5 sao được xây theo phong cách Châu Âu. Rất nguy nga, tráng lệ. " Anh chờ tôi ở đây " Phương Tuấn bước xuống, đóng cửa xe lại. Đi thẳng vào khách sạn. " Đúng vậy thưa thiếu gia, Nguyễn thiếu gia đang đợi cậu ở phòng 105 lầu 30. Thiếu gia căn dặn cậu cứ việc đi thẳng lên đó " - Người phụ nữ ở quầy tiếp tân dè dặt kính cẩn nói. " Tôi biết rồi , cám ơn chị " Hỏi xong, cậu liền xoay người tiến tới thang máy. ...Phòng 105... Phương Tuấn nhìn số phòng dành cho khách V.I.P, rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Mà cánh cửa này cũng không hề khóa. Từ ở ngoài, cậu đã nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ vang lên một cách mờ ám. Bước vào phòng ngủ thì chứng kiến một cảnh tượng không thể nóng mắt hơn. Hai con người trần truồng quấn lấy nhau trong tư thế đầy nhục dục. " Ah... Um.. Bảo Khánh ... " Tiếng hét phóng đãng cứ thế thoát ra từ miệng của cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường kia. Cô ta có một cơ thể rất đẫy đà, da cũng rất trắng. Bảo Khánh không kiêng dè gì mà xoa nắn các bộ phận trên cơ thể cô ta rất mạnh bạo. Nửa dưới luân động mãnh liệt. Nghe thấy tiếng động, hắn quay mặt lại đã nhìn thấy cậu. Khóe môi ranh mãnh cong lên không ít. " Đến rồi sao ? Tôi đang bận. Cậu ngồi đợi một chút đi " Hắn cốt yếu muốn Phương Tuấn đến đây để cậu ta chứng kiến cảnh này. Để cậu ta biết cậu ta chẳng là cái thá gì cả, cũng để cậu ta nếm mùi sợ hãi, xấu hổ cùng tức giận khi thấy vị hôn phu của mình lên giường với người phụ nữ khác. Ánh mắt của cậu lúc đầu có chút biến động, ánh mắt như phủ lớp sương mờ, lạnh lẽo và u tối. Những ký ức ngày hôm đó... Nhưng sau một giây ánh mắt đó đã biến mất, khôi phục trạng thái trầm tĩnh như thường ngày. Cậu thản nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút vui vẻ - " Được, hai người cứ chơi từ từ, chơi đã rồi dừng. Tôi ngồi đây đợi, đừng lo " Phương Tuấn không đi ra ngoài phòng khách mà đi luôn vào phòng ngủ nơi hai kẻ kia đang quấn lấy nhau. Cô ngồi vào chiếc ghế sofa được đặt cạnh giường. Bảo Khánh cau mày nhìn cậu như sinh vật lạ. Chết tiệt ! Cậu ta một chút biểu cảm còn không có ! Cậu ngồi vắt chéo chân, rút điện thoại ra gọi. " Alo, Lăng Nguyệt à ? Mình đây " " Phải, mình vừa đến Việt Nam mới mấy ngày thôi " " Khỏe, sao cơ ? " " Không thể nào. Cậu cứ đùa " Vừa nói điện thoại Phương Tuấn vừa cười đùa. Một chút cũng không hề để ý đến cảnh tượng nóng mắt kia giống như nó là một chuyện vô cùng bình thường đang xảy ra. Trên giường, tiếng rên rỉ của của cô gái vẫn đứt quãng. Nhưng tốc độ của Bảo Khánh mỗi lúc lại chậm dần. Hắn còn không hề chú tâm việc mình đang làm gì hay thân thể phía dưới mê hồn thế nào, chỉ nhìn Phương Tuấn chăm chú . Mk ! Hắn đột nhiên mất hết cả hứng ! ———————END CHAP 9——————— Do chuyển ver từ ngôn tình sang đam mỹ nên nếu có sai sót gì về cách xưng hô mong mn bỏ qua nha♥️
|
Chap 10
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 10——————— Hắn bắt đầu sợ chàng trai này rồi. Cư nhiên, cảnh xuân diễn ra trước mặt, những âm thanh mờ ám cứ thế vang lên khắp phòng mà Phương Tuấn một chút cũng không xấu hổ hay sợ sệt. Rất thản nhiên tám điện thoại. Cậu ta có đúng là nam nhi mới mười bảy tuổi không vậy ?! " ...Không có gì đâu chỉ là ở đây đang có mấy con mèo cứ kêu suốt " Bảo Khánh vò đầu bứt tóc bực bội. Hắn dừng luôn động tác và rời khỏi thân thể phía dưới. Cô gái nằm dưới đang hưng phấn bỗng nhiên chới với. Cơ thể khó chịu vặn vẹo . "Bảo Khánh ... " " Cút !!! " Hắn lớn tiếng nói. " Sao cơ ? " - Cô gái khó hiểu trợn mắt nhìn. " Cút ngay ! " - Bảo Khánh lại gầm lên. Thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, cô ta xanh mặt ngay lập tức xuống giường lấy quần áo rời khỏi phòng. " Được rồi, mình gác máy đây. Nói chuyện sau" - Phương Tuấn ung dung hạ điện thoại đang nghe xuống. Hắn bực bội mang quần vào, ngồi xuống trước mặt cậu - " Vừa lòng chưa ? Cậu, rốt cục là dạng đàn ông gì vậy ?! " " Ý anh là sao ? " - Cậu nhàn nhạt đáp. Khẽ nhếch môi cười lạnh , hắn nói - " Chồng chưa cưới của cậu lên giường với người phụ nữ khác, cậu một chút cũng không để tâm ? " Quả nhiên, hắn đã đánh giá quá thấp người con trai này. Cậu ta cường ngạnh, lạnh lùng đến mức nhìn thấy một chuyện không thể chấp nhận được ngay trước mắt mà cũng không có một chút biểu cảm nào. " Chuyện này quan trọng để tôi quan tâm sao ? " " Kể cả sau này khi chúng ta kết hôn, tôi vẫn có thể leo lên giường cùng hàng trăm người phụ nữ khác, cậu vẫn không để ý ? " - Hắn nhướn mày hỏi. Phương Tuấn nhạt nhẽo cười, giọng điệu rất lạnh. " Muốn ngoại tình ? Cũng được. Đi ra bụi cây hay ngõ hẻm tối mà làm không thì dắt về nhà tôi. Tôi chuẩn bị giường cỡ lớn cho. Còn nếu để tôi thấy hình anh dẫn cô gái nào vào khách sạn hay đi đâu làm trò dơ bẩn lên báo . Gây ra tai tiếng cho tôi. Gây ảnh hưởng cho J97. Tôi xin thề sẽ chôn sống tập đoàn Nguyễn thị nhà anh. Phương Tuấn tôi nói được làm được." (Đổi tên tập đoàn nhà Khánh từ ICM thị thành Nguyễn thị nha) " Cậu đang uy hiếp tôi ? " - Bảo Khánh cáu kỉnh. Phương Tuấn lại cười - " Bản thân anh làm gì có giá trị nào để tôi uy hiếp " " Tôi không có giá trị mà cậu một mực muốn kết hôn cùng tôi ? " - Hắn đùa cợt nói. " Nguyễn thiếu gia, hình như có điều ở tôi mà anh chưa rõ. Giá trị mà tôi cần sử dụng là ở tập đoàn nhà anh, còn bản thân anh một chút tôi cũng không quan tâm. Người cùng tôi kết hôn dù là anh hay bất kỳ ai cũng không quan trọng, chỉ quan trọng tập đoàn nhà đó có mang lại lợi ích cho J97 hay không thôi " - Cậu chậm rãi giải thích. Hắn nhướn mày, ánh mắt vô cùng lạnh lùng ý cười - " Cậu là loại con trai kỳ quặc nhất mà tôi từng biết " Đúng vậy, chàng trai trước mắt hắn tuy mới mười bảy tuổi nhưng tư tưởng và suy nghĩ thì đầy tính toán. Nghe qua đã thấy cậu ta được dạy dỗ một cách cẩn thận đến mức nào. Phương Tuấn khác xa một trời một vực với những cậu thiếu gia trước đây mà hắn từng gặp. Hay chí ít cậu ta không hề nhạt nhẽo, còn có phần lợi hại, đanh thép hơn người. Đôi lúc cũng khiến cho người đối diện cảm thấy có chút đáng sợ. Cậu cười lạt không trả lời. Lúc sau mới nói thêm - " Lần này là lần cuối. Lần sau , còn muốn chơi cứ việc hẹn đến biệt thự nhà tôi . Ở đó rất kín đáo còn rất thoải mái , giường nệm cỡ lớn hoàng gia lại có độ đàn hồi rất cao. Rất thích hợp để anh 'vui chơi' " Nói xong , không để hắn kịp phản ứng . Cậu đứng dậy đeo ba lô lên vai . " Anh mặc đồ đàng hoàng đi. Tôi xuống dưới đợi trong xe. Anh mau chóng xuống, chúng ta còn phải về nhà anh ăn cơm " Phương Tuấn di chuyển ra khỏi phòng. Bảo Khánh vẫn ngồi đó, nắm tay siết chặt. Hắn thật sự phải bị động không thể làm gì mà tiếp nhận cuộc hôn nhân này ?! ******************************************* " Sao anh lại ở đây ?! " - Bảo Khánh nhìn tên tái xế mà kỳ lạ hỏi. " Dạ, là Trịnh thiếu gia gọi tôi tới thưa cậu " - Người tài xế lễ phép đáp. Hắn lại nhìn qua người bên cạnh. Phương Tuấn không nói gì cũng không nhìn hắn chỉ sai người tài xế lái xe đi. Cậu ta có tài xế riêng, có xe riêng, tại sao không đi ? Lại gọi người tài xế của hắn đến làm gì ? Rõ ràng là có gì đó không được tự nhiên lắm. Suốt quãng đường, không ai nói câu nào. *********************************** ...Vương gia... "Phương Tuấn , cháu có thể chờ ta ở dưới phòng ăn một chút được không ? Ta muốn nói chuyện riêng với Bảo Khánh " - Nguyễn Khải cất giọng nghiêm nghị nói. Hai người vừa bước vào tiền sảnh đã thấy cha của Bảo Khánh đứng chống gậy chờ sẵn. Ánh mắt rất lạnh, giống như đang chờ bùng phát cái gì đó. Bảo Khánh đã phát hiện ra có điều không ổn. Cảm giác như sắp có một cơn bão. Phương Tuấn gật đầu lễ phép - " Dạ vâng, hai người cứ từ từ nói chuyện. Cháu sẽ đợi ở phòng ăn " Nói rồi , cậu đi ngang qua hắn, theo sự dẫn lối của quản gia mà vào phòng ăn. " Còn anh, lên phòng làm việc gặp tôi ! " - Nguyễn Khải nhấn mạnh giọng. Bảo Khánh cau mày đi theo cha mình vào phòng làm việc. ................................................ " Rầm " Nguyễn Khải đập mạnh cây gậy lên bàn làm hắn khẽ giật mình. " Anh có phải là muốn chọc tôi tức chết phải không ?! " Bảo Khánh khó hiểu nhìn cha. Chắc hẳn là có chuyện gì cha hắn mới tức giận như vậy. " Còn chưa hiểu ?! Anh, đã trốn học còn làm cái trò gì ở khách sạn Red ?!!!" - Ông giận dữ quát. Hắn cau mày có chút kinh ngạc. Chết tiệt ! Là Phương Tuấn! Lúc nãy cậu ta gọi tài xế riêng của hắn tới quả nhiên có ý đồ. Cốt yếu là muốn tên tài xế kia gọi điện báo cáo cho cha hắn. " Anh có biết lúc nãy cánh phóng viên đã chụp được hình anh đi vào khách sạn cùng với một cô gái rồi hay không ?! " - Giọng Nguyễn Khải lạnh lùng uy nghiêm. Hắn lại ngạc nhiên, cứng họng đôi chút. Sao đám người đó có thể chụp được chứ ?! Đúng là lũ người săn ảnh, bám riết lấy hắn mọi nơi không tha. Lần này cha hắn không nổi giận thì thật là lạ. " Nếu không phải tôi nghe được từ người tài xế riêng của anh thì đã không kịp mà ngăn chặn rồi. Chờ đến ngày mai chắc chắn sẽ có tin tức về anh tràn trên các mặt báo ! Anh có biết việc làm của mình ngu xuẩn đến mức nào không ? " " Cha, đây đâu phải là lỗi của con. Là đám paparazzi đó... " " Câm miệng ! Anh còn dám nói ! Nếu không phải anh cùng đứa con gái kia vào khách sạn làm trò dơ bẩn thì mấy tên thợ săn ảnh lấy gì mà chụp. Anh có biết nếu chuyện này lan ra sẽ ảnh hưởng thế nào đến tập đoàn không ?! Còn nữa, nếu Trịnh Minh biết chuyện thì hôn ước giữa anh và Phương Tuấn cũng bị phá bỏ ! " Bảo Khánh nghe vậy càng hứng khởi đáp - " Càng tốt " " Im miệng ! Anh xem tôi là cái gì ?! Xem tập đoàn này là cái gì chứ ? Tôi không biết tại sao mình lại sinh ra một thằng con nghiệt tổ nghiệt tông như anh ! " Hắn mím môi nhịn xuống tức giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Lúc sau mới mở miệng. " Bởi vì con là con ngoài ý muốn của cha. Nếu không phải vợ của cha không sinh được con thì cha mãi mãi cũng không đem đứa con ngoài giá thú này về nuôi " Nguyễn Khải đôi mắt nhăn nheo trừng lên - " Câm miệng ! Tôi nuôi anh khôn lớn không phải để anh nói giọng điệu này với tôi !" Hắn liền đứng bật dậy, bóng dáng cao lớn toát lên vẻ u ám - " Cha nuôi con khôn lớn cũng chẳng phải vì phục vụ cho tham vọng kinh doanh của cha sao ? " " Nếu như còn xem tôi là cha thì mau ngồi xuống !" - Ngữ điệu của Nguyễn Khải vô cùng rắn rỏi. Bảo Khánh đành bất mãn mà ngồi xuống. " Kể từ ngày mai, anh đi đâu cũng phải có tài xế đưa rước. Đúng sáu giờ chiều mỗi ngày đều phải có mặt ở nhà, không được trễ hơn. Từ bây giờ, tôi sẽ cấm túc anh, ngoài trừ đi học còn ngoài ra một bước cũng không được ra khỏi nhà ! " - Ông cất giọng lạnh run. " Cha, con không phải con nít, con đã mười bảy tuổi, cha không thể làm như vậy ! " - Hắn bực bội kháng nghị. " Mười bảy tuổi không phải con nít nhưng anh lại hành xử như một đứa con nít không hơn không kém. Chỉ biết tùy tiện hành động theo ý thích của bản thân mà không hề suy nghĩ một chút nào. Đó không giống một đứa con nít thì là gì ? Còn nữa, chiếc xe của anh bắt đầu từ tối nay cũng không được phép mang ra khỏi Ga ra ! " Nguyễn Khải giọng tràn đầy uy lực ra lệnh. " Cha ! " " Không được phép nói thêm một câu nào nữa. Nếu không bước chân ra ngoài anh cũng không được phép ! " Bảo Khánh lồng ngực phập phồng mà giận dữ. Đúng thật là chết tiệt mà ! *************************************** ...Phòng ăn... Phương Tuấn ngồi trong phòng ăn chờ đợi mà bỗng dưng nghe tiếng đóng cửa cái "rầm" thật mạnh phát ra từ phía trên lầu. Nguyễn Khải và Bảo Khánh cùng nhau đi vào phòng ăn. Mặt của hắn thì tối sầm, cha hắn thì lại rất điềm tĩnh. Cậu không khó để đoán ra được lúc nãy xảy ra chuyện gì. " Xin lỗi, đã bắt cháu phải đợi lâu rồi. Hai cha con ta nói chuyện hơi lâu một chút " Nguyễn Khải ngồi vào bàn ăn. Hắn cũng theo đó mà kéo ghế ngồi cạnh cô trước ánh nhìn đầy cảnh cáo của cha hắn. Phương Tuấn mỉm cười - " Thưa, không sao đâu ạ. Chắc là chuyện quan trọng nên chủ tịch mới gấp gáp như vậy " "Tuấn, cháu vẫn là nhạy bén nhất " - Ông cười đáp. " Mau dọn thức ăn lên đi " Nguyễn Khải nghiêm nghị ra lệnh với quản gia. Người quản gia lập tức theo lệnh gọi các người hầu mang thức ăn lên. Thức ăn được mang ra đầy đủ những hương vị ẩm thực từ Đông sang Tây, tràn ngập mùi hương thơm lừng. Đây chỉ có thể là bữa ăn của hoàng tộc. " Thưa chủ tịch, không biết phu nhân đâu rồi ạ ? " -Phương Tuấn vừa ăn vừa bắt chuyện. " À bà ấy đang bận đi dự triển lãm bên Italy rồi nên không thể ăn tối cùng chúng ta. Cháu cũng biết đấy bà ấy rất đam mê về sưu tầm nghệ thuật " - Nguyễn Khải vui vẻ trả lời. " Biết trước như vậy cháu đã đem vài bức nghệ thuật điêu khắc từ thời cổ của hoàng gia Anh qua đây tặng phu nhân rồi. Chắc hẳn phu nhân sẽ rất thích " Cô nở nụ cười lên tiếng. " Không cần phiền cháu như vậy. Những bức điêu khắc cổ của hoàng gia chắc chắn là rất quý. Không thể tùy tiện đem tặng " - Ông xua tay. " Sao có thể vậy ạ ? Cháu và phu nhân sắp thành người một nhà rồi, một vài bức điêu khắc có đáng là gì " - Phương Tuấn nhỏ giọng nói. Nguyễn Khải bật cười - " Cháu thật là biết lấy lòng người lớn " " Dạ, chủ tịch quá khen rồi " - Cậu cười lễ phép . Bảo Khánh từ lúc bước vào đây không nói câu nào. Hắn nói được gì đây ? Cũng chẳng phản bác được gì. Hắn là cắm cúi ăn để nuốt cơn giận này. Đáng chết ! Tất cả là do Phương Tuấn gây ra ! Đang hàn huyên cùng nhau, bỗng dưng người quản gia tiến tới nói nhỏ với Nguyễn Khải. " Chủ tịch, người có điện thoại " " Ta biết rồi " Ông gật đầu rồi quay sang nói với hai người. " Ta xin phép đi nghe điện thoại một chút. Hai đứa cứ từ từ mà ăn " Dáng người đàn ông vừa đi khuất, Bảo Khánh ngay lập tức thả bộ dao nĩa trên tay xuống. " Nói đi, là cậu cố tình phải không ? " Phương Tuấn không nhìn hắn, tiếp tục động tác cắt thịt - " Chuyện gì ? " " Còn giả vờ ? Chiều nay cậu cố tình gọi người lái xe của tôi tới để anh ta biết tôi là trốn học vào khách sạn. Cậu cũng thừa biết anh ta sẽ báo cáo cho cha tôi. Cậu là muốn cha nổi giận với tôi, hại tôi bị phạt ! " - Hắn lạnh lùng nói. Cậu cũng bắt đầu buông dao nĩa xuống nhìn hắn - " Thứ nhất nếu anh không làm chuyện bậy thì cha anh cũng sẽ chẳng nổi giận. Thứ hai nếu anh không phải cố tình muốn cho tôi biết, nói địa chỉ cho tôi đến đó thì tôi có muốn hại cũng không có cơ hội " " Cậu chẳng phải đòi đến nên tôi mới phải nói địa chỉ cho cậu " - Hắn cười lạnh. Phương Tuấn lại nhàn nhã lên tiếng - " Nguyễn thiếu gia, người thông minh giả ngu rất dễ nhưng còn người ngu giả thông minh thì rất dễ bị người khác phát hiện " Bảo Khánh hừ lạnh một cái - " Cậu lại muốn châm chọc gì nữa đây ? " Nghe thấy, cậu chỉ ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt có chút ngắm nghía làm hắn rất khó hiểu. Lúc sau mới mở miệng - " Không có sự châm chọc nào cả. Tôi chỉ là muốn anh biết... " " Biết gì ? " - Hắn nhíu mày. Phương Tuấn tiến sát lại gần khuôn mặt anh tuấn của hắn, ẩn ý nói. " Bài học thứ hai : Tự làm bậy, không thể sống" ( Giống như Gậy ông đập lưng ông ) ———————END CHAP 10———————
|
Chap 11 + 12
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 11——————— " Cậu nghĩ mình là ai mà đòi dạy dỗ tôi " - Bảo Khánh lạnh lùng quát khẽ. Cậu lại ngồi nguyên vị trí đàng hoàng, tiếp tục nói - " Cẩn thận lời nói, Nguyễn thiếu gia. Qua mấy ngày vừa rồi, nếu anh là người thông minh hoặc có thể là tôi, tôi nhất định sẽ không dại dột kháng cự, bởi vì sự kháng cự đó không mang lại lợi ích nào cho bản thân cả, chỉ có họa thôi " Bảo Khánh chằm chằm nhìn cậu. Chàng trai này rốt cục là người như thế nào. Nhìn qua tưởng rằng rất đơn giản nhưng thực chất lại rất phức tạp. " Xin lỗi, ta để hai đứa phải đợi lâu " - Nguyễn Khải chống gậy đi vào phòng ăn. Phương Tuấn quay mặt qua khẽ cười - " Thưa, không sao đâu ạ " Bảo Khánh mặt cũng hầm hè tiếp tục ăn. "Phương Tuấn, cháu sao lại ăn ít như vậy? Có phải món ăn không hợp khẩu vị ? " - Nguyễn Khải tiếp tục ăn, nhìn sang Phương Tuấn đã thấy cậu buông dao nĩa . Cậu cười xòa đưa tay lên - " Thưa, không phải đâu ạ. Mấy món ăn này đều rất ngon. Chỉ là bình thường cháu ăn rất ít, chỉ có thể ăn nhiêu đấy, không thể ăn hơn " "Cháu là con trai mà sao ăn ít vậy, cháu cũng nên ăn nhiều vào, ăn ít như vậy làm sao đủ sức khoẻ ? " " Thưa, cháu rất khỏe mà. Chủ tịch cứ yên tâm" Bảo Khánh một chút quỷ dị nhìn qua dĩa còn dư rất nhiều thức ăn của cậu rồi lại tiếp tục ăn uống như bình thường. Nguyễn Khải hơi cau mày nhìn con trai sau đó lại nhìn Phương Tuấn- "Tuấn, ta có thể nhờ cháu một chuyện được không ? " " Thưa, chủ tịch cứ nói " - Cậu lễ phép trả lời. " Từ ngày mai Bảo Khánh sẽ có giờ giới nghiêm, ngoại trừ giờ đi học thì tất cả thời gian còn lại đều phải có mặt ở nhà. Cháu có thể giúp ta trông chừng, chăm sóc nó ở trên trường, đừng để nó chạy lung tung làm loạn, có được không ? " - Ông nghiêm túc lên tiếng. " Dạ, chuyện này cũng không khó " - Cậu cười nhẹ. Bảo Khánh ngồi bên cạnh ăn có chút nghẹn. Cư nhiên hai người kia xem hắn là một đứa con nít mà trông chừng, quản lý nghiêm ngặt. Đáng chết thật, nếu như vậy thì hắn làm sao đi cùng hội Tam Vương. Mọi người đang trò chuyện, ăn uống thì bỗng nhiên một người hầu gấp gáp - " Chủ tịch, chủ tịch bà ta là đòi vào đây... cho bằng được... Tôi không thể cản... " Nguyễn Khải chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy một người phụ nữ đứng đằng sau người hầu. Phương Tuấn nhướn mắt lên nhìn. Bà ta là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi nhưng lại rất xinh đẹp, mặn mà. Gương mặt trang điểm đậm. Mái tóc trên đầu có chút rối. Cả người bà ướt sũng vì mắc mưa bên ngoài. Tuy trang điểm đậm nhưng không thể che đi vẻ tàn tạ theo năm tháng của bà. Nguyễn Khải trừng mắt kinh ngạc. Ngay cả Bảo Khánh ngồi bên cạnh cậu cũng ngay lập tức bật dậy. Ánh mắt như không thể tin được. "Nguyễn Khải, tôi đến để gặp con trai của tôi !" - Bà ta hai mắt sòng sọc nhìn Nguyễn Khải. Ông ta lại lo lắng quay sang nhìn Phương Tuấn . " Sao cô lại ở đây ? Cô chẳng phải... " " Là đang ở tù chứ gì ?! " - Bà ta lạnh giọng đáp. Thấy Vương Khải cứng ngắc không biết nói gì , bà lại nói tiếp - " Biết làm sao đây làm anh thất vọng rồi. Tôi là được thả ra sớm. " Phương Tuấn đứng bên cạnh nhíu mày mà chứng kiến. Nguyễn Khải càng khẩn trương nhìn cậu- "Tuấn, cháu đừng quan tâm người đàn bà này nói gì. Bà ta chỉ là người quen cũ của ta, đầu óc có chút không bình thường nên ăn nói bậy bạ " Một lời giải thích trẻ con nghe ra đều biết không phải. Đột nhiên, Bảo Khánh chạy đến trước mặt người phụ nữ ấy - " Mẹ, sao mẹ ra ngoài không báo cho con ? " Phương Tuấn lại nhíu mày. " Mẹ xin lỗi. Vừa ra là mẹ chạy đến đây tìm con. Mẹ muốn gặp con " - Bà có chút rưng rưng nói. " Hai người diễn đủ chưa ?! Người đâu mau mang người phụ nữ đó ra khỏi đây !!! " - Nguyễn Khải gầm lên. Bảo Khánh càng tức giận nhìn cha mình - " Cha sao có thể quá đáng như thế ? Người phụ nữ này là mẹ ruột của con ! " Một câu tuyên bố của hắn đã làm Nguyễn Khải trở nên giận dữ - " Anh đang nói bậy cái gì ?! Anh muốn tôi tức chết thì mới vừa lòng phải không ?! " " Con không nói bậy. Đây là chính là người mẹ đã sinh ra con. Là cha giấu giếm mọi người không muốn công khai !"-Bảo Khánh cũng dõng dạc lên tiếng khẳng định. Ở ngoài ai cũng nghĩ hắn là con trai một của Nguyễn chủ tịch và phu nhân. Nhưng thực chất, hắn là đứa con ngoài giá thú của một người phụ nữ khác với cha hắn. Đối với những gia đình tài phiệt như gia đình hắn thì đây là chuyện đáng xấu hổ. Nếu như không phải mẹ hắn vào tù, vợ của cha hắn không thể sinh con thì vĩnh viễn cha hắn cũng không đem hắn về nuôi. "Khánh, mẹ nhớ con lắm. Hãy tha thứ cho mẹ " - Bà có chút khó khăn nói. Bảo Khánh chưa nói gì thì Nguyễn Khải lại tức giận mở miệng - " Cô nói cái gì ? Cô có tư cách làm mẹ nó sao ? " " Tôi... " " Cháu chào bác " Người phụ nữ chưa nói hết câu thì Phương Tuấn đã tiến lên chào hỏi. Nguyễn Khải gấp gáp nhìn cậu, có chút gì đó nghi ngại. Còn hắn lại nhìn cậu cực kỳ khó hiểu. " Cháu là... " - Lam Doanh tò mò nhìn cậu bé đứng trước mặt mình. Từ nãy đến giờ bà không hề hay biết sự có mặt của người thứ ba. " Thưa, cháu là Trịnh Trần Phương Tuấn, là vị hôn thê của Bảo Khánh. Rất vui được gặp bác" - Cậu vui vẻ cúi đầu chào lễ phép. Bà có chút kinh ngạc - " A, thì ra cháu là người sẽ kết hôn với Thần nhi. Không ngờ, cháu quả thật rất xinh đẹp " Đúng vậy, cậu bé đứng trước mặt bà thực sự rất xinh đẹp. Dung nhan vô cùng kiều diễm tuy rằng còn nhỏ tuổi. Cách ăn nói lại rất lễ phép, nhìn qua đã biết thiếu gia con nhà gia giáo. Bà lại có chút nghi ngại - " Xin lỗi, đã để cháu... " " Hôm nay thời tiết không tốt. Bác như thế này sẽ rất dễ bị cảm " - Ánh mắt lo lắng của cậu làm hai người đối diện rất khó hiểu. " Bảo Khánh, anh mau đưa bác gái lên phòng thay đồ nếu không bác gái sẽ bị nhiễm gió lạnh, như thế không tốt cho sức khoẻ của bác gái đâu " - Cậu lại quay sang nói với hắn. Bảo Khánh có chút kinh ngạc nhìn cậu - " Cậu... " " Bác gái, bác mau theo anh ấy lên phòng thay đồ nếu không sẽ bệnh. Thay xong, cháu cùng anh ấy đưa bác về nhà có được không ?" - Phương Tuấn dịu dàng cầm lấy bàn tay lạnh buốt của người phụ nữ ấy nói. Lam Doanh giọng nói run run - " Cám ơn cháu, Phương Tuấn" Nói xong, cậu khẽ liếc nhìn Bảo Khánh như bảo hắn đi đi. Hắn càng lúc càng khó hiểu nhưng cũng dìu mẹ mình lên phòng. Nguyễn Khải đứng đó mà không thể nói tiếng nào. *************************************** ...Phòng khách... "Tuấn, chuyện lúc nãy... " -Nguyễn Khải mở miệng nghiêm túc định giải thích. Nhưng Phương Tuấn đã đột ngột cắt ngang, ngữ điệu rất nhẹ nhàng - " Chủ tịch, cháu có điều mạn phép muốn nói nhưng có thể làm người nổi giận hoặc không vui. Không biết chủ tịch có thể nghe cháu nói không ? " " Được, cháu cứ nói " - Ông khó hiểu nói. " Cháu thường nghe người Trung Quốc nói Người trồng bụi cây gai sẽ không có được hoa hồng. Cũng như khi chúng ta nắm bùn ném, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta" - Phương Tuấn vừa nâng tách trà lên vừa nói. "Phương Tuấn , cháu muốn nói gì ? " - Nguyễn Khải nhíu mày. " Chủ tịch, kẻ che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện. Người không phải cỏ cây, há lại vô tình. Con người sống thì phải có tình cảm không thì tình nghĩa " - Cậu từ tốn nói. Nguyễn Khải nghe xong, mặt đanh lại có chút không hài lòng - "Phương Tuấn, cháu không nể mặt ta ? " " Cháu xin lỗi. Nếu như điều cháu nói làm chủ tịch không vui thì xin chủ tịch hãy bỏ qua cho" - Cậu nhẹ giọng xin lỗi. Nha đầu này không hề đơn giản, dám dùng cả lời nói ý tứ để nhắc nhở ông. Không biết sợ hãi hay nể nang gì. Tuy rằng trong lòng Nguyễn Khải rất tức giận nhưng với tình thế hiện nay ông bắt buộc phải nhịn xuống. Nếu như Phương Tuấn đem chuyện xấu hổ này nói cho Trịnh Minh biết chắc chắn ông ta sẽ rất tức giận vì Nguyễn Khải đã lừa dối ông ta, khẳng định sẽ hủy hôn. Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra ! Nguyễn thị có thể phát triển lớn mạnh và vương tới thị trường Châu Âu hay không đều tùy thuộc vào cuộc hôn nhân này. Ông nhẹ giọng - " Không sao, người trẻ thường hay thẳng thắn, ta không để bụng đâu. Nhưng Tuấn, chuyện này cha cháu... " Phương Tuấn lại tiếng tục cắt ngang - " Chủ tịch, cháu thường không chú trọng những tiểu tiết cho lắm, điều cháu quan tâm là kết quả đạt được. Người quá câu nệ vào việc nhỏ thì thường không thể có thành tựu trong việc lớn. Cháu từ nhỏ đã được cha mẹ dạy luôn lấy đại sự làm cuộc, còn những việc khác không nên để ý đến " Một lời nói này của Phương Tuấn thôi cũng đủ để Nguyễn Khải phải nể một tiểu nha đầu nhỏ tuổi như cậu. Ông thầm nghĩ - 'Con bé này cực kỳ hiểu biết. Biết người biết ta, biết nhìn nhận sự việc. Cực biết đối nhân xử thế. Một người hiểu thời thế như thế này làm con dâu ta thì thật không sợ không làm được bá chủ thiên hạ' "Phương Tuấn, cháu quả thật là một người rất hiểu chuyện " - Nguyễn Khải vui vẻ nói. " Cháu cám ơn thưa chủ tịch " - Cậu lễ phép trả lời. Trong khi hai người đang trò chuyện uống trà thì Bảo Khánh đã dìu mẹ mình xuống cầu thang. Lam Doanh đã thay đồ và chải tóc cho đàng hoàng. " Bác gái xuống rồi " - Phương Tuấn vừa nhìn thấy đã bỏ tách trà xuống chạy ngay đến chỗ của hai người. Nguyễn Khải hai mắt giận dữ nhìn người phụ nữ kia nhưng không thể nói gì. Phương Tuấn đã nói với ông như vậy thì ông còn có thể làm gì. Lam Doanh nếu như biết ngày hôm nay có vị hôn thê của Bảo Khánh cùng ăn tối, bà tuyệt đối không tới. Tuy rằng bà rất nhớ con, muốn con trai ở bên cạnh mình nhưng bà cũng muốn cho con trai một tương lai sáng lạng, một tiền đồ rộng mở. Nên bà đã đồng ý với Nguyễn Khải phải hoàn toàn dấu kín chuyện Bảo Khánh chính là con trai mình. Để người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Nguyễn Bảo Khánh là đứa con chính thống của nhà họ Nguyễn. Nếu như để họ biết được xem như tương lai của Bảo Khánh hủy hoại trong tay bà. Bà cứ nghĩ vị hôn thê của con trai mình biết được sự thật này sẽ khinh thường một kẻ đã từng vào tù như bà cũng sẽ ngay lập tức hủy bỏ hôn ước. Nhưng cậu bé thiếu gia này lại đến trước mặt bà chào hỏi lễ phép, còn lo lắng cho bà bị cảm lạnh, còn giải nguy cho bà khỏi Nguyễn Khải. " Bác gái, cháu và Bảo Khánh ngay bây giờ đưa bác về có được không ? " - Phương Tuấn dịu dàng nói. Lam Doanh liền gật đầu - " Được, làm phiền cháu quá " " Thưa, không có gì đâu ạ. Bác đừng ngại. Bảo Khánh, anh đưa bác gái ra xe trước, tôi ở lại chào chủ tịch " Cậu nhìn Lam Doanh rồi lại nhìn người bên cạnh. Bảo Khánh không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn cúi đầu chào cha mình một cái rồi dìu mẹ mình ra xe. Hôm nay là lần đầu tiên hắn nghe lời cậu không chút phản kháng nào. " Chủ tịch, cháu xin phép về ạ. Cám ơn chủ tịch vì bữa tối ngày hôm nay " - Phương Tuấn nghiêng người chào . " Cháu đi đi " - Khuôn mặt già cả có chút nhăn lại. Chào hỏi xong cậu mới ra khỏi cửa. Tiến tới chiếc xe hơi màu đen đậu ngoài sân. Bảo Khánh và Lam Doanh đều ngồi trong xe đợi sẵn. Phương Tuấn bước tới nói với người tài xế - " Anh xuống xe đi. Hôm nay chúng tôi sẽ tự đi" " Nhưng thưa cậu chủ tịch đã dặn thiếu gia đi đâu cũng phải có tài xế đi theo" - Tên tài xế dè dặt đáp. "Anh cứ báo cáo với chủ tịch là có tôi đi theo cùng. Chắc chắn chủ tịch không tức giận " - Cậu nghiêm giọng nói. Người tài xế đành bước ra khỏi xe. Bảo Khánh thấy vậy mở cửa xe ra ngồi phía trước để lái. Cậu cũng ngồi bên cạnh, Lam Doanh thì ngồi ghế sau. ************************************** Trên đường đi... Bảo Khánh vừa lái xe vừa cất giọng hỏi mẹ mình - " Mẹ, bây giờ mẹ tính ở đâu ? " " Mẹ muốn quay về nhà cũ, con chở mẹ đến đó đi " - Bà hiền hòa trả lời. Hắn có chút cau mày - " Căn nhà đó cũ rồi lại còn nhỏ, không tiện nghi. Mẹ, hay để con sắp xếp chỗ ở mới cho " Lam Doanh lắc đầu - " Không cần như vậy, mẹ không muốn phiền con. Với lại mẹ là muốn ở nhà cũ không thích ở nơi khác, cao sang quá mẹ không quen. Mà không phải con bán nhà của mẹ đi rồi chứ ? " " Không có, con vẫn còn giữ, đồ đạc của mẹ con cũng vẫn giữ y nguyên " - Bảo Khánh vội trả lời . " Vậy thì tốt " - Bà thở phào. Bảo Khánh biết một khi mẹ mình đã không thích thì nói thế nào cũng không thay đổi. Hắn đành thuận theo ý mẹ mình. Suốt từ nãy đến giờ, Phương Tuấn không nói gì chỉ lắng nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau. Đầu óc có chút mơ màng. Mà Bảo Khánh lâu lâu lái xe cứ liếc nhìn cậu. Hắn mỗi lúc cảm thấy cậu hành xử rất khó hiểu. Biết được một bí mật động trời như vậy , đáng lẽ cậu phải rất tức giận. Nhưng cậu một chút sự khó chịu hay khinh thường với mẹ hắn đều không có. Lam Doanh ngồi đằng sau khẽ quan sát con trai mình và cậu bé ngồi bên cạnh. Bà mỉm cười, một nụ cười rất hài lòng. ———————END CHAP 11——————— Do chuyển ver từ ngôn tình sang đam mỹ nên nếu có sai sót gì về cách xưng hô mong mn bỏ qua nha♥️Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Tiểu Yết ———————CHAP 12——————— Căn nhà cũ của Mẹ Bảo Khánh nằm trong một con phố nhỏ . Con đường dính đầy bùn đất vì trời mưa . Nơi đây khác xa với vẻ hào nhoáng của thành phố ngoài kia. " Nhà bác nhỏ cũng rất cũ kỹ , hai đứa không chê thì vào ngồi chơi " Bà rút chìa khoá mở cánh cửa bằng sắt ra . Ba người họ đi vào nhà . Căn nhà khá nhỏ , tuy màu sơn rất đẹp nhưng theo sương gió mà phai dần. Cậu và Bảo Khánh cùng nhau ngồi xuống ghế sofa . Bà lục đục trong bếp rót nước cho hai người. " Căn nhà này đã lâu không có người ở , hai đứa uống tạm nước lọc nhé ? " Đón ly nước từ Lam Doanh, cậu mỉm cười - " Cháu cám ơn " " Để con kêu người dọn dẹp lại cho mẹ . Mang thêm một ít đồ dùng nữa . Chứ như thế này thì thật là bất tiện " - Hắn lo lắng nói. " Không sao , mẹ có thể tự dọn dẹp mà " - Bà xua tay. " Mẹ , lần này mẹ nghe lời con đi . Sức khoẻ mẹ còn yếu hãy để con gọi người đến dọn dẹp. Chẳng lẽ một chút việc nhỏ này mà con cũng không thể giúp mẹ hay sao ? " Bà đành thở dài đồng ý - " Được rồi , mẹ nghe con " " Phương Tuấn, cháu có muốn tham quan nhà bác chút không ? " - Bà lại tiếp tục nói với cậu. Phương Tuấn nhanh chóng gật đầu - " Vâng ,cháu rất muốn" ........................................................... " Bác gái , bác thực sự có một chỗ vẽ tranh rất tuyệt ! " - Phương Tuấn phấn khởi lớn tiếng. Không ngờ trong một căn nhà nhỏ này lại có lầu gác mái . Mà nơi đây đầy rẫy tranh vẽ , giá vẽ , sơn nước , giấy trắng còn có vài bức tượng điêu khắc và cọ vẽ , đủ loại , đủ kích thước... Các dụng cụ vẽ không thiếu một thứ. Ánh mắt của cậu cực kì lấp lánh. Bảo Khánh lại chăm chăm nhìn cậu như một hiện tượng lạ. Phương Tuấn như thế này thật kì lạ làm hắn cảm thấy thật lạ lẫm. Hắn còn tưởng chàng trai này rất lạnh lùng và lãnh đạm với mọi thứ. Nhưng bây giờ trên gương mặt lại hiện ra một nét thích thú và tán thưởng như một đứa trẻ. Tim của hắn lại vì một sự lạ lẫm này mà có chút tăng nhịp đập. " Cháu thích vẽ tranh à ? " - Bà ngạc nhiên hỏi. Cậu nhiệt tình gật đầu - " Vâng , cháu rất thích vẽ. Ngay từ nhỏ cháu đã thích. Nhưng mẹ cháu không muốn cháu vẽ vì mẹ cảm thấy việc đó làm cháu bẩn và mất thời gian. Nên lâu rồi cháu không vẽ " " Bác cũng rất thích. Hay là cháu hãy thường xuyên đến đây chơi với bác nhé , 2 người chúng ta sẽ cùng nhau vẽ " - Bà cười hiền hậu nói. Cậu không hề một chút nao núng nào mà ngay lập tức đồng ý - " Vâng, cháu sẽ thường xuyên ghé đến " Bà lại cười nhìn cậu bé trước mặt. Tuy rằng mới gặp nhau nhưng bà cảm thấy Phương Tuấn rất đặc biệt , nói chuyện cũng rất hợp với bà. Bảo Khánh kết hôn với chàng trai này , bà thực sự rất vui lòng. " Xuống đây , bác còn muốn cho cháu xem cái này " Bà nắm tay cậu xuống lầu , Bảo Khánh chỉ biết lẽo đẽo đi theo . Bà dẫn cậu vào phòng ngủ của mình . Từ dưới gầm giường , lôi ra một chiếc hộp giấy cũ . Bà mở nắp hộp ra làm cậu hơi ngạc nhiên. Bên trong là những bộ quần áo nhỏ xíu của trẻ con , còn có vài tấm hình. " Là hình của Bảo Khánh chụp chưa đầy một tuổi . Con xem xem , nhìn nó rất đáng yêu phải không ? " Bà cầm một tấm hình lên. Trong tấm hình là một em bé mặt mũi tròn tròn rất dễ thương. Một đứa bé rất xinh đẹp làm người ta muốn ngắm nhìn không thôi. Thì ra tên này ngay từ nhỏ đã là yêu nghiệt rồi. Phương Tuấn sờ vào mặt của tấm ảnh , cười cười khen - " Quả thật rất đáng yêu " Nghe cậu khen , mặt của Bảo Khánh có chút phiếm hồng nhưng chỉ trong chốc lát. Đáng chết thật ! Hắn bị cái gì vậy ?! Hắn ngay lập tức bất mãn nói - " Mẹ à sao mẹ lại đưa hình hồi nhỏ của con cho người lạ xem " " Đây đâu phải người lạ đây là vị hôn thê của con " - Bà liếc nhìn hắn. " Mẹ , con không... " " Nếu không chịu được xấu hổ thì con ra ngoài đi " - Bà có chút bông đùa nói. Hắn lại bất mãn - " Mẹ thật là.. " Nói thì nói như vậy. Nhưng hắn cũng chịu đi ra ngoài phòng khách. Để hai người lại nói chuyện. Bà nhìn theo bóng hắn mà cười - " Thằng nhỏ này ấy chỉ được cái miệng thôi " Cậu cũng có chút buồn cười. Khóe môi cong lên một đường. " Còn đây là tấm hình Bảo Khánh mừng sinh nhật một tuổi . Qua ngày hôm sau thì bác đã bị bắt , còn nó thì được đưa về nhà cha của nó" - Bà lại cầm lấy một tấm hình khác lên, giọng nói run run. Cậu đau thương nhìn người bên cạnh, chần chừ mà nắm lấy bàn tay run rẩy của bà - " Bác à, mọi chuyện hết thảy đều là quá khứ , đã qua hết rồi. Bây giờ , tuy rằng không được công khai nhưng Bảo Khánh vẫn ở bên bác mà " " Cám ơn cháu . Chắc là cháu rất muốn biết bác đã phạm tội gì mà phải vào tù phải không ? " - Bà lại khó khăn hỏi. " Nếu bác không muốn nói thì đừng nói. Thực ra cháu cũng cảm thấy mình không nên nghe . Tuy rằng cháu và Bảo Khánh sau này sẽ cùng nhau kết hôn. Nhưng bác thấy đó , cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân giao thương , lấy lợi ích của hai tập đoàn làm điều kiện kèm theo . Cháu và anh ấy không phải vì tình yêu , vì vậy những chuyện riêng tư này cháu cảm thấy không nên biết " " Sao cháu biết chắc rằng không có tình yêu ? Phương Tuấn , cái cách Bảo Khánh nhìn cháu rất đặc biệt . Cháu không nhận ra điều đó sao ? " - Bà ngạc nhiên hỏi. Cậu bật cười lắc đầu như vừa nghe được điều rất buồn cười - " Bác à , không phải đâu. Bảo Khánh ghét cháu không hết. Làm sao có thể ? Nếu như là nhìn thì chỉ có ánh mắt tức giận cùng thù địch mà thôi" " Phương Tuấn à , bác là người lớn , đã trải qua rất nhiều chuyện . Tuy rằng cháu là chàng trai thông minh , tài năng hơn người nhưng những chuyện này cháu không rõ hơn bác được đâu" - Bà cười nói. Nghe vậy , cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn người trước mặt một cách khó hiểu .Cậu trước giờ không có khái niệm về thứ tình yêu này. Vì thế giới của Phương Tuấn vốn dĩ không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu. Bà lại cầm lấy bàn tay trắng nõn của cậu nắm vào lòng bàn tay - " Phương Tuấn, tình cảm của con người rất kỳ lạ . Bất chợt đi rồi lại bất chợt đến khiến con người ta không kịp trở tay. Có đôi khi cháu tưởng rằng bản thân mình rất ghét người đó nhưng thực chất người đó đã chiếm trong lòng cháu một khoảng rất lớn lúc nào không hay " Cậu chăm chú nghe lời Lam Doanh nói. Muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bà và Phương Tuấn không biết được rằng bên ngoài có người đang đứng đằng sau cánh cửa lắng nghe hai người nói chuyện. Một lúc sau , bà lại lên tiếng - " Phương Tuấn, bác nhờ cháu một chuyện được không ? " " Thưa , bác cứ nói " " Giúp bác chăm sóc Bảo Khánh . Bác không thể ở bên cạnh nó hằng ngày nhưng cháu thì có thể. Bảo Khánh ngay từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh , ở nhà của cha nó, thì chắc người phụ nữ kia cũng chẳng chăm sóc nó mà đem cho người làm. Nó rất cần một người bên cạnh " - Bà ôn tồn nói. Cậu cắn môi , chần chừ một lát mới gật đầu. Nếu như cậu từ chối thì cũng giống như một loại tội nghiệt. Hai người trò chuyện một lúc lâu mới rời khỏi phòng. Ra ngoài phòng khách đã thấy Bảo Khánh ngồi ở ghế sopha. " Khánh , cũng không còn sớm nữa con mau đưa Phương Tuấn về nhà đi " - Bà lên tiếng. Bảo Khánh cũng không tỏ vẻ gì. Chỉ nhìn mẹ mình gật đầu một cái - " Con biết rồi , con sẽ đưa cậu ấy về " Đi ra khỏi cửa , Phương Tuấn mới cúi chào lễ phép - " Con xin phép về. Bác mau vào nhà đi , trời vừa mưa xong nên rất lạnh " " Được rồi , bác vào nhà ngay đây. Nhớ thường xuyên tới đây chơi với bác " - Bà cười dịu hiền nói. " Vâng , cháu nhớ rồi " - Cậu cười đáp. Nói xong , Bà trở vào nhà. Cậu xoay người lại bước ra khỏi cổng đã thấy Bảo Khánh đứng dựa vào xe. Hắn nhìn thấy cậu liền mở cửa xe. " Cám ơn " Bảo Khánh liền bước vào ngồi vào trong xe . Bảo Khánh cũng ngồi vào ghế lái , khởi động xe đi. ************************************ Suốt quãng đường đi đều là bầu không khí im lặng bao trùm. Lúc sau , không chịu được nữa hắn mới mở miệng trước - " Cậu không muốn hỏi tôi gì sao ? " ———————END CHAP 12——————— Bay mn chanh
|