JackKICM | Giáo Dục Vị Hôn Thê
|
|
Truyện hư cấu không có thật
Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU
TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân
CHUYỂN VER : Nguyễn Bảo Vân
Edit ảnh: Dương Thành Đông
—————GTNV———————
Phương Tuấn: một người con trai lạnh lùng, một thiếu gia đanh đá kiêu kỳ, một người so với cái tuổi 17 đã lõi đời hơn rất nhiều. Sinh ra trong một gia đình giàu có danh giá quyền lực. Từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ một cách cẩn thận, nhào nặn cậu thành một thiếu gia và người thừa kế hoàn hảo trong tương lai, biến cậu thành con người thực dụng. Đối mặt với thế giới đen tối của đồng tiền, sự tranh giành lợi ích không từ thủ đoạn của giới kinh doanh. Cậu đã quá quen thuộc. Cậu thông minh, lạnh lùng, sắc bén, kiêu ngạo, đôi chút lại kỳ quái, đôi khi lại là một người vô cùng ấm áp. Tất cả chỉ là vỏ bọc. Cậu che giấu đi trái tim mềm yếu, che giấu đi một ký ức đen tối ám ảnh từ thời thơ bé. Chờ đợi ai đó có thể mở cửa trái tim cậu.
Nguyễn Bảo Khánh: một thiếu gia ngang tàng, ngổ ngáo. Một chàng hoàng tử của ngôi trường trung học danh tiếng. Một vương thần làm mưa làm gió ở Việt Nam. Một kẻ đào hoa trăm ngàn ông bướm vây quanh. Một kẻ không sợ trời, không sợ đất. Cầm đầu trong giới xã hội đen. Lạnh lùng, ngạo mạn Khoảnh khắc Keys Miền Bắc bên Cậu đón tuổi 21 Chúng tớ chúc Cậu luôn mạnh khoẻ , tràn đầy năng lượng cháy hết mình với đam mê nhaaa !!! Nhìn về phía sau nè - luôn có Keys bên Cậu Mãi bên Khánh Keys nhé
Đây mới chính là em , em trai của chị phải là như thế này , hãy tiếp tục khẵng định mình hơn em nhé Giờ đây em không còn cầm đao phủ đứng trên sân khấu 1 mình nữa , mà thay vào đó là có 1 người bạn cùng với em đứng chung trên 1 sân khấu . Cảm ơn Phúc , cảm ơn Phúc rất nhiều vì đã đến và bên cạnh Khánh , đã tin Khánh như Keys đã tin Hãy bắt tay cùng nhau tiến đến con đường phía trước mặc dù biết là sẽ khó khăn đấy , chong gai đấy , nhưng hãy tin nhau và cùng nhau cố gắng thật nhiều nhé 2 chàng trai của chị Cố gắng lên , chị mãi ủng hộ các em , không cần biết các em là ai , các em như thế nào , chị chỉ cần biết là các em đến với Khánh bằng tất cả sự chân thành , tin tưởng, yêu thương Khánh , giống như Keys đã yêu thương Khánh thì chị sẽ luôn luôn ủng hộ và yêu thương các em
Ý nghĩa của thần tượng là ở chỗ, khi vô tình nhìn lại, bạn sẽ phát hiện ra, một người vốn không thuộc về bạn, không hề liên quan tới bạn lại cùng bạn đồng hành suốt quãng đường trưởng thành, lâu đến mức vượt qua cả những người bạn thân của bạn, vượt qua cả mối tình đầu đã tan vào gió, cùng bạn minh chứng một đoạn thời gian không bao giờ quay trở lại nữa...
Bảo Khánh là thanh xuân của tôi , là động lực không thể thiếu, dù cuối cùng có như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ yêu thương và hâm mộ Anh ấy như ngày đầu tôi đã thần tượng .. Vừa gặp đã thích , hứa sẽ yêu quý Anh cho hết Thanh Xuân nàyy !
Cực bắc là Hà Giang
Cực nam là Cà Mau
Cực đáng yêu là Khánh
Cực yêu Khánh là em
|
Giới thiệu + lời nói từ Fan Keys gửi về♥️♥️♥️
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ CHUYỂN VER : Nguyễn Bảo Vân ♥️ Edit ảnh: Dương Thành Đông♥️ —————GTNV——————— Phương Tuấn: một người con trai lạnh lùng, một thiếu gia đanh đá kiêu kỳ, một người so với cái tuổi 17 đã lõi đời hơn rất nhiều. Sinh ra trong một gia đình giàu có danh giá quyền lực. Từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ một cách cẩn thận, nhào nặn cậu thành một thiếu gia và người thừa kế hoàn hảo trong tương lai, biến cậu thành con người thực dụng. Đối mặt với thế giới đen tối của đồng tiền, sự tranh giành lợi ích không từ thủ đoạn của giới kinh doanh. Cậu đã quá quen thuộc. Cậu thông minh, lạnh lùng, sắc bén, kiêu ngạo, đôi chút lại kỳ quái, đôi khi lại là một người vô cùng ấm áp. Tất cả chỉ là vỏ bọc. Cậu che giấu đi trái tim mềm yếu, che giấu đi một ký ức đen tối ám ảnh từ thời thơ bé. Chờ đợi ai đó có thể mở cửa trái tim cậu. Nguyễn Bảo Khánh: một thiếu gia ngang tàng, ngổ ngáo. Một chàng hoàng tử của ngôi trường trung học danh tiếng. Một vương thần làm mưa làm gió ở Việt Nam. Một kẻ đào hoa trăm ngàn ông bướm vây quanh. Một kẻ không sợ trời, không sợ đất. Cầm đầu trong giới xã hội đen. Lạnh lùng, ngạo mạn Khoảnh khắc Keys Miền Bắc bên Cậu đón tuổi 21 ♥️ Chúng tớ chúc Cậu luôn mạnh khoẻ , tràn đầy năng lượng cháy hết mình với đam mê nhaaa !!! Nhìn về phía sau nè - luôn có Keys bên Cậu ♥️♥️♥️ Mãi bên Khánh Keys nhé ♥️ #KICM #Keys Đây mới chính là em , em trai của chị phải là như thế này , hãy tiếp tục khẵng định mình hơn em nhé ♥️ Giờ đây em không còn cầm đao phủ đứng trên sân khấu 1 mình nữa , mà thay vào đó là có 1 người bạn cùng với em đứng chung trên 1 sân khấu . Cảm ơn Phúc , cảm ơn Phúc rất nhiều vì đã đến và bên cạnh Khánh , đã tin Khánh như Keys đã tin ♥️ Hãy bắt tay cùng nhau tiến đến con đường phía trước mặc dù biết là sẽ khó khăn đấy , chong gai đấy , nhưng hãy tin nhau và cùng nhau cố gắng thật nhiều nhé 2 chàng trai của chị ♥️ Cố gắng lên , chị mãi ủng hộ các em , không cần biết các em là ai , các em như thế nào , chị chỉ cần biết là các em đến với Khánh bằng tất cả sự chân thành , tin tưởng, yêu thương Khánh , giống như Keys đã yêu thương Khánh thì chị sẽ luôn luôn ủng hộ và yêu thương các em ♥️ Chúc các Keys có một ngày chủ Nhật vui vẻ nhé.Và đừng quên cày view cho Mv Tuý Hoạ nha.Nhìn Bảo Khánh ngầu không nè Keys ơi.Nhìn anh đứng cạnh cây đàn đao phủ đẹp suất sắc luôn♥️.Yêu thương Bảo Khánh và đại gia đình Keys♥️ ❤From Keys Miền Bắc With Love♥️ Ý nghĩa của thần tượng là ở chỗ, khi vô tình nhìn lại, bạn sẽ phát hiện ra, một người vốn không thuộc về bạn, không hề liên quan tới bạn lại cùng bạn đồng hành suốt quãng đường trưởng thành, lâu đến mức vượt qua cả những người bạn thân của bạn, vượt qua cả mối tình đầu đã tan vào gió, cùng bạn minh chứng một đoạn thời gian không bao giờ quay trở lại nữa... #BảoKhánh #KeysPhúThọ Bảo Khánh là thanh xuân của tôi , là động lực không thể thiếu, dù cuối cùng có như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ yêu thương và hâm mộ Anh ấy như ngày đầu tôi đã thần tượng .. Vừa gặp đã thích , hứa sẽ yêu quý Anh cho hết Thanh Xuân nàyy ! ❤ ♥️: TeamKeysSàiGòn #Nguyễn_Bảo_Khánh #KICM Cực bắc là Hà Giang Cực nam là Cà Mau Cực đáng yêu là Khánh Cực yêu Khánh là em ♥️ #KICM♥️ #Keys♥️
|
Chap 1♥️
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân Chuyển ver : Nguyễn Bảo Vân ———————CHAP 1——————— ...Tập đoàn ICM... Cánh cửa văn phòng chủ tịch bị đẩy mạnh ra. Một chàng trai mặc bộ đồng phục học sinh bước vào. Gương mặt khôi ngô, anh tuấn, mái tóc đen nhánh bồng bềnh càng tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn. Từng đường nét hoàn mĩ trên gương mặt đều khắc lên vẻ ngạo mạn. Hắn chính là thiếu gia của tập đoàn ICM . Nguyễn Bảo Khánh! Hắn phong thái đường hoàng bước vào phòng, đi thẳng đến cái ghế sof a dài. Uể oải ngồi xuống, vắt chéo chân. Tay thì khoác lên thành ghế nhìn cha mình. " Tới rồi sao ? " Một người đàn ông trung niên, tóc muối tiêu, chễm chệ ngồi trên ghế chủ tịch, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm nghị. Ông không hài lòng với cái vẻ hời hợt của đứa con trai. " Cha gọi con đến có việc gì không ? " Bảo khánh chống cằm nhìn cha. Hắn từ trước đến nay không bao giờ bước chân vào tập đoàn. Tuy cha luôn một mực bắt ép hắn đến đây xem qua công việc của tập đoàn trước để chuẩn bị cho sau này nhưng Nguyễn Bảo Khánh chẳng bao giờ thèm tới. Hắn không thích chuyện kinh doanh phiền phức. Dù rằng Bảo Khánh sẽ là người thừa kế toàn bộ cổ phần ICM và tài sản nhưng hắn lại không muốn. Nói hắn đánh lộn, thao túng giang hồ xã hội đen thì được. Nói hắn ngồi vào ghế tổng giám đốc điều hành công ty thì quên đi. Nguyễn Bảo khánh hắn chỉ cần làm lão đại của giới xã hội đen là đủ. Nhưng mà chiều hôm nay, vừa ra khỏi cổng trường. Cha đã gọi điện cho hắn. Lần 1 lần 2 bắt hắn phải đến công ty ngay bây giờ vì có chuyện đại sự cần nói. Nếu không đến sẽ từ hắn ngay lập tức. Nguyễn Bảo Khánh đành hủy hẹn với đám người hội Tam Vương mà chạy ngay đến công ty. Hắn đang rất tò mò chuyện gì mà lại quan trọng đến như vậy. " Con chuẩn bị đính hôn đi " Chủ tịch chống gậy từ từ bước tới ghế sofa ngồi xuống. Bảo Khánh đang uống trà liền sặc nước ra khỏi họng. Cái gì ?! Đính hôn ?! " Cha à , không phải chứ ?! " hắn nghi hoặc nhìn người đàn ông đối diện. " Phải . Chuyện này cha đã nói với con từ lâu rồi. Chúng ta từ khi sinh ra đã sống trong hào môn gấm lụa, được hưởng của cải sung sướng nhưng đổi lại hôn nhân của chúng ta phải kèm theo lợi ích của ICM. Cha cũng từng như vậy , bây giờ con cũng phải vậy” Chủ tịch vừa nói vừa nâng tách trà lên uống. Hắn nghe xong trong lòng liền tức giận. Hắn mới có 17 tuổi, còn muốn xông pha giang hồ, thao túng giới xã hội đen. Mỹ nữ xung quanh còn rất nhiều chưa "chơi" hết . Muốn hắn trói buộc với hôn nhân? Còn lâu !!! " Cha, con còn không biết đối tượng là ai , mặt mũi ra sao còn chưa thấy. Cha bảo con làm sao lại đi kết hôn với kẻ lạ mặt ?! Không muốn !!! " Bảo Khánh khó chịu nói với cha mình. " Trịnh Trần Phương Tuấn ! Cậu bé ấy là Trịnh Nhị Thiếu gia của tập đoàn J97 hùng mạnh nhất Châu Âu . Hiện tại đang du học và định cư ở nước ngoài. Nếu như cuộc hôn nhân này thành công xem như con đã lập công lớn trong lịch sử tập đoàn. Đưa ICM chúng ta vươn ra khỏi Châu Á, trở thành một tập đoàn hùng mạnh " Người đàn ông nghiêm giọng . Hắn càng trở nên tức giận. Cái gì mà Trịnh Nhị Thiếu gia? Cái gì tập đoàn J97? Bảo Khánh một chữ cũng không nghe lọt tai. Hắn trước giờ chính là ghét những loại thiếu gia, tiểu thư như được nuôi trong lâu đài, được đeo vương miện thì nhầm tưởng mình là hoàng tử, công chúa. Trường của hắn có đầy rẫy ra những thiếu gia, tiểu thư như thế. Suốt ngày bám riết lấy Bảo khánh . Tưởng mình là người cao quý, trí thức, chỉ biết coi thường người khác. Toàn là những kẻ nhạt nhẽo. " Con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, con là con trai, cậu ta cũng là con trai, sao có thể kết hôn? " Hắn kiên quyết nhấn mạnh. " Anh không có quyền lựa chọn, trai yêu nhau đầy rẫy đấy thôi. Tôi đã sinh ra anh, nuôi nấng anh khôn lớn. Cho anh hưởng một cuộc sống sung sướng, ăn cơm bát vàng. Mà bây giờ anh nói không đồng ý ? Được sống trong nhà cao cửa rộng, mặc quần áo lụa, được đi xe đắt tiền, được học trường danh giá. Anh nghĩ ở đâu ra? Đều là nhờ ICM cả. Bây giờ có muốn chối bỏ thân phận, chối bỏ nghĩa vụ thì muộn rồi. Bởi vì 17 năm anh sống trên đời đều là nhờ tiền của ICM". Ông ta bắt đầu tức giận. Giáo huấn thằng con trai nghiệt tổ nghiệt tông kia một trận. Bảo khánh vừa ức chế vừa giận giữ. Đáng chết ! Lần này hắn không cãi lại được cha mình. Đây là lần đầu tiên Khánh và cha tranh cãi mà hắn phải ngậm miệng. Cuộc hôn nhân chết tiệt. Thấy hắn im lặng hồi lâu , ông mới hạ thấp giọng nói tiếp. " Ta và Trịnh chủ tịch của J97 và cũng là cha của cậu bé đã chọn ngày lành tháng tốt năm sau khi 2 đứa vừa tròn 18 tuổi. Cậu bé sẽ trở về nước và 2 nhà gặp mặt, ngay lập tức sẽ tổ chức hôn lễ" . Hắn nghe hết câu liền siết chặt nắm tay , đứng bật dậy. Không nói câu nào , cũng không nhìn cha hắn , cư nhiên hậm hực bước ra khỏi phòng. Cha hắn nhìn hành động vô lễ của thằng con trai , tức giận đặt tách trà xuống , mắng một câu " Thằng con khó bảo ! ". ********************************** ...Sáng hôm sau... Trường THPT Nguyễn Du Lớp A1 " Rầm " Bảo khánh bực bội đá cái ghế thật mạnh. Hừ ! Hắn mà phải đi kết hôn à ?! Còn ép có hôn ước với kẻ không biết mặt , biết mũi, mà lại là con trai? Lần này phải cho cậu thiếu gia gì đó kia mất hết mặt mũi không dám đồng ý kết hôn với hắn mới được. Cú đá của hắn đã làm nguyên một lớp giật mình im phăng phắc . Trợn mắt nhìn. Đám nữ sinh lại bắt đầu dán ánh mắt của mình lên người con trai anh tuấn quyến rũ kia. Bảo Khánh không quan tâm nhàm chán đi qua dãy bàn , ngồi vào cái bàn cuối lớp. " Ai chọc nhầm cậu thế , Lão đại ? Gì mà mới sáng sớm đã trưng ra bộ mặt dọa người như vậy rồi " Thái Vũ ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh . Lão đại tâm trạng không tốt thì hội Tam Vương cũng bị vạ lây. Cậu đã làm bạn bè với hắn cũng được 7 năm . Xưa nay Bảo khánh là người lạnh lùng, ngạo mạn tuy không thể nói là một kẻ lãnh đạm . Nhưng khi giải quyết việc trong hội đều rất "lạnh". Rất ít khi tức giận. Nhưng một khi đã tức giận thì đều vạ lây qua người khác . Rất nguy hiểm nga. Nghe Thái Vũ hỏi, hắn liền lạnh lùng quay mặt sang. Kể một lượt từ đầu đến cuối cuộc đối thoại giữa Bảo Khánh và cha hắn ngày hôm qua. " Ha... Ha.. " Hắn vừa dứt lời, Thái Vũ liền phá lên cười. Cậu ta cứ tưởng chuyện gì làm lão đại tức giận. Ai ngờ thì ra là chuyện ép đính hôn. " Có gì buồn cười ?! " Bảo Khánh trừng mắt nhìn thằng bạn. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của người bên cạnh , Thái Vũ biết mình hơi quá nên đành ngậm miệng , bặm môi nhịn cười. " Cậu chỉ vì vậy mà tức giận ? " Thái Vũ nheo mắt cười hỏi. " Chỉ? Chuyện này không phải rất đáng giận sao ?! Mình còn không biết mặt mũi cậu ta ra sao , cưới về làm kiểng chắc " Hắn hung hăng nói . Thái Vũ khẽ lắc đầu cười. Cậu cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì cả. Hôn nhân sắp đặt thì sao ? Đó là chuyện đương nhiên phải xảy đến với những người sinh ra trong gia đình tài phiệt như Bảo Khánh và cậu rồi. Cuộc đời các cậu vốn định là vậy. " Lão đại , chúng ta sinh ra thân phận đã được định sẵn là những thiếu gia, tiểu thư. Chuyện hôn nhân được sắp đặt kèm theo lợi ích là chuyện vốn dĩ. Có người vừa sinh ra đã được sắp đặt rồi kìa .Cho dù không chấp nhận thì trước sau gì cũng phải đồng ý thôi " Thái Vũ nghiêm túc giảng giải. Bảo khánh ngay lập tức cau mày , có một chút ngạc nhiên nói " Không ngờ kẻ ăn chơi đàn đúm như cậu cũng nói ra được mấy lời lẽ này. Nhưng mà dù thế nào đi nữa mình nhất quyết tìm ra cách phá bỏ hôn ước này ". " Cái gì mà phá bỏ hôn ước ? " Không biết từ đâu , Masew lại ló mặt mình ra , đút đầu vào cuộc đối thoại. Tay còn ôm một bịch bánh nhai nhồm nhoàm. Tên con trai này dù lớn già đầu nhưng lúc nào hành động như con nít. Được cái Masew đánh nhau rất giỏi . Vậy mới được xưng lão tam của hội Tam Vương chứ. Thái Vũ thấy vậy , khẽ cười " Lão đại bị bắt ép đính hôn ". " Ha, thật vậy sao ? Lão đại , chúc mừng chúc mừng , cung hỉ cung hỉ " Masew hí ha hí hửng nhìn Bảo khánh . Khánh lườm tên nhóc kia đầy lạnh lẽo, tiện thể cầm cuốn tập trên bàn chọi vào đầu tên ấy. Masew nhanh nhẹn né tránh , ngồi chồm hổm xuống dưới đất , tay vẫn tiếp tục bốc bánh ăn. Mắt cậu vẫn giương lên to tròn nhìn lão đại đầy chờ mong. Bảo Khánh tức chết với thằng nhóc này. Thái Vũ ngồi bên cạnh ôm bụng cười hùng hục . Masew đúng là Masew xuất hiện ở đâu là chọc ghẹo người ta ở đó. Một cảnh tượng không thể đẹp hơn cũng như không còn gì để tả trong mắt đám nữ sinh của trường Nguyễn Du. Ba chàng hoàng tử của trường tập hợp lại cùng một chỗ . Hai kẻ ngồi trên bàn học , một kẻ ngồi chồm hổm dưới đất ngay chính giữa bốc bánh ăn ngon lành . Đúng là không còn gì để diễn tả. Thái Vũ dừng cười nhìn cái mặt hầm hầm của bảo Khánh liền nói " Nếu cậu thực sự muốn hủy hôn ước này thì mình sẽ giúp ". " Cậu giúp cách nào đây ? " Hắn nhướn mày hỏi. Masew vừa ăn bánh vừa liếc qua liếc lại nghe hai người nói chuyện . Tuy rằng không hiểu lắm nhưng đại khái cũng biết Bảo khánh không đồng ý hôn ước mà cha hắn đã sắp đặt. Đột nhiên phun ra một câu . " Tối nay , Royal hotel . Mình trên, cậu dưới . Bảo đảm hàng xúc xích chất lượng cao được sản xuất tại đây, Ok ?" Vừa dứt lời, Bảo Khánh dùng chân đá một cái thật mạnh vào kẻ miệng mồm không đàng hoàng đang ngồi chồm hổm dưới đất kia. " Câm miệng !!! " Hắn tức giận quát. Quay qua Thái Vũ đã thấy kẻ đó đã cười té ra khỏi ghế. Masew mặt ủy khúc, miệng giả vờ mếu máo như em bé " Thì cậu nói muốn hủy hôn mà. Mình đã đành lòng hy sinh tấm thân trong trắng của mình cho cậu rồi nỡ sao lại mắng mình ". Thái Vũ càng cười ngặt nghẽo. Đúng chỉ có thể là Masew , đùa người rất dai. Chuyện gì cũng dám mở miệng ra đùa. Bảo khánh sôi máu " Cút ". " Được rồi, Masew đừng đùa nữa. Lão đại tâm trạng hôm nay thực sự không tốt đâu " Thái Vũ thấy không nên chọc lão đại giận thêm nữa liền nói. Masew thất vọng não nề gặm miếng bánh đứng lên . Phủi phủi mông. An toạ ngồi vào cái bàn đằng trước Nguyễn Bảo khánh . Hắn thấy thằng nhóc kia im miệng mới ngước qua Thái Vũ hỏi lại " Hồi nãy cậu nói giúp mình ? ". Thái Vũ gật đầu , nhàn nhạt lên tiếng " Mình cũng không chắc . Để mình điều tra giúp cậu về cậu ta. Nếu có chỗ nào không ổn liền "hủy" cậu thiếu gia đấy ". Bảo Khánh khóe môi ranh mãnh cong lên , biểu hiện thích thú. " Nhưng mà cậu cũng phải cho mình biết người cậu có hôn ước là ai thì mình mới điều tra được chứ " Thái Vũ liếc nhìn hắn. Bảo Khánh chợt nhớ ngoài trừ thân phận của cậu thiếu gia ấy ra , ngay cả tên hắn cũng không biết. " Mình chỉ biết cậu ta là Trịnh Nhị Thiếu gia của tập đoàn J97 gì đó " Hắn nhíu mày suy nghĩ. " J97 ?! " Masew đang ăn bánh lập tức quay phắt xuống nhìn Bảo khánh đầy ngạc nhiên. " Muốn gì nữa đây ?! " Bảo khánh trừng mắt với kẻ vừa quay đầu xuống. " Lúc nãy cậu nói J97?" " Thì sao ? Có vấn đề gì ? " Hắn cảm thấy khó hiểu. " Cậu không muốn hứa hôn cùng Trịnh Nhị Thiếu gia tập đoàn J97? " " Phải " " Đồ điên ! " Masew trợn mắt , mắng một câu. Bảo khánh lại càng tức giận , liền nắm cổ áo của thằng nhóc trước mặt định đánh cho một trận. Masew thấy thế liền la lên , giơ tay xin hàng " A.. Mình không có nói đùa mà đang nói rất nghiêm túc . Lão đại tha cho mình đi ". " Nghiêm túc cái khỉ gì ?! " Hắn cáu gắt lên tiếng. " Mình nói thật . Tất cả những thiếu gia, tiểu thư thừa kế tương lai của toàn Châu Á này đều muốn có hôn ước với cậu thiếu gia đó . Mà cậu lại một mực muốn phá hỏng thì không phải điên chứ là gì ?!" Nhìn thấy Bảo khánh giơ tay lên muốn đánh cậu ta, Masew liền chêm vào một câu . " Không tin cậu hỏi Lão nhị thử xem ". Hắn lại người quay qua nhìn người bên cạnh, thấy Thái Vũ trưng ra một bộ mặt không biết trả lời như thế nào . Bảo Khánh lại càng khó hiểu " Nói ! Rốt cục tập đoàn J97 đó ra sao mà các cậu nghe thấy tên nó liền kinh ngạc như vậy ?! ". Thái Vũ đưa ngón tay trỏ gãi gãi mi tâm , từ tốn cất giọng " Chuyện này... Lão đại à J97 là một tập đoàn rất hùng mạnh, phải nói là vô cùng hùng mạnh . Toàn bộ thị trường Châu Âu gần như đều bị J97 thao túng. Mà họ so với ICM nhà cậu có phần nhỉnh hơn về thế lực tài chính. Cậu thiếu gia gì đó mà cậu nói được mọi người xưng tụng Hoàng tử của giới kinh doanh, là một thần đồng nhỏ tuổi xuất chúng. Ai được hứa hôn với cậu ta xem như được nửa 'giang sơn' rồi ". Bảo khánh nghe xong lại nhíu mày. Quả thật tập đoàn J97 đó rất hùng mạnh. Thì ra vì lí do này mà cha đã bắt ép hắn chấp nhận hôn ước này cho bằng được. Vẫn là có tham vọng vươn tới thị trường Châu Âu. Nhưng mà trước giờ Khánh không có hứng thú với chuyện kinh doanh. Tham vọng như cha lại càng không có . Hắn trước sau như một , không thích thú gì với cuộc hôn nhân này. " Cho dù là vậy. Mình cũng sẽ không chấp nhận hôn ước với cậu ta " Con người Nguyễn Bảo Khánh ghét nhất là bị ai ràng buộc hay ép buộc . Hắn là một người thích hành động theo sở thích bản thân. Thích là thích , không thích là không thích , không ai có thể ép được hắn. Masew chớp chớp mắt nhìn " Cậu chắc chứ ? Tuy rằng mình chưa bao giờ thấy cậu thiếu gia ấy chịu ló mặt trên các tờ báo hay tivi , ngay cả một tấm hình trên mạng cũng không có. Nhưng mình nghe nói, ai gặp qua cậu ta đều bị hồn xiêu phách lạc bởi vì cậu thiếu gia ấy cực kỳ xinh đẹp, còn xinh hơn cả con gái ấy " Vừa nói , 2 mắt của cậu ta vừa sáng rực rỡ. Bảo Khánh nhếch môi cười nhạt " Xinh đẹp thì sao ? Cũng chỉ là loại con trai chỉ có tí nhan sắc thì như thế nào ". Masew đành thở dài. Lão đại vốn dĩ không ưa gì mấy loại thiếu gia, tiểu thư từ nhỏ được cưng như trứng hứng như hoa. Đúng là phúc tới mà không biết hưởng. " Thôi được rồi để mình điều tra về cậu thiếu gia ấy xem sao . Sau đó sẽ nghĩ cách giúp cậu" Thái Vũ nghiêm túc mở miệng. " Được " Bảo Khánh liền lạnh lùng gật đầu một cái. Đột nhiên tiếng chuông vang lên, báo hiệu chuẩn bị bắt đầu vào tiết. Ba người nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn. ———————END CHAP 1——————— Do truyện này ngắn hơn truyện trước khá nhiều nên tốc độ ra truyện sẽ chậm lại nha mn Rồi cóa ai edit ảnh giùm tui hk
|
Chap 2
Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 2——————— ..........Mỹ............ ...Biệt thự Locard.... Giữa sân vườn rộng lớn của ngôi biệt thự , nơi cả chục loại hoa khác nhau được gieo trồng khắp nơi. Ánh nắng ấm áp buổi sớm chiếu rọi xuống nền gạch lát đá sỏi. Muôn hoa khoe sắc đua nở dưới tia nắng. Nơi chính giữa trung tâm đặt một đài phun nước hình nữ thần đang nhảy múa được điêu khắc rất tinh xảo. Cảnh vật nơi đây không khác gì một thiên đường. Một nơi rộng lớn , đẹp đẽ , chỉ có thể dành cho những hoàng tộc, hoàng tử , công chúa quyền thế ngày xưa của nước Mỹ. Cạnh đài phun nước, một cậu con trai cả người toát lên khí chất thanh nhã đang chăm chú ngồi bên bàn đá đọc sách . Cậu sở hữu nước da trắng sứ , mái tóc màu đen mềm mại. Một gương mặt chữ điền với khuôn miệng trái tim. Đôi mắt nhỏ đen láy long lanh như giọt sương trên lá. Cậu mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt với quần jean đen . Một tuyệt sắc giai nhân. Dù tuổi còn nhỏ nhưng dung nhan cậu đã có thể khiến cho người nhìn không khỏi mê đắm. Chỉ có thể so sánh là đẹp hơn một nam thần. Ngồi đối diện cậu là một người phụ nữ trung niên người Mỹ. Gương mặt thanh tú phúc hậu , mái tóc màu hạt dẻ được búi cao gọn gàng. Bà mặc một bộ váy màu xanh lam sang trọng ôm lấy cơ thể , trên cổ còn đeo một sợi dây làm bằng kim cương thật . Tuy đã có tuổi nhưng nét đẹp của người phụ nữ đó lại mặn mà , trang nhã . Không có một dấu vết gì của thời gian. Bà ngồi bên bàn nhẹ nhàng nâng tách trà lên thưởng thức. Nhìn bà cao quý trông như những nữ bá tước hoàng tộc ngày xưa. Cảnh vật , cảnh người , đẹp đến mức thoát tục. Kết hợp lại trở thành một bức tranh sống động kể lại câu truyện cổ xa xưa về những hoàng tử, nữ hoàng trong lâu đài. Không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng nhạc từ chiếc điện thoại nằm ngay trên bàn phá huỷ . Một bản nhạc giao hưởng . Phương Tuấn rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở. Khẽ liếc qua màn hình điện thoại một chút rồi mới cầm lên trượt ngón tay trên màn hình trả lời. " Phương Tuấn à " " Vâng, cha " Cậu nhẹ nhàng đáp. " Con và mẹ vẫn khỏe chứ ? Mọi chuyện ở công ti sao rồi ? " " Vâng, vẫn khỏe ạ. Ngày hôm qua , phía dưới đã trình lên con mấy dự án . Hiện tại , con vẫn còn đang xem xét, định sau đó sẽ báo cho cha ". Phương Tuấn khẽ nói . Cha cậu hiện tại đang ở Việt Nam để điều tra thị trường và gặp đối tác. Nên mọi chuyện của J97 bên Mỹ đều do một tay cậu và mẹ quản lí . Cậu từ nhỏ đã được cha đưa đến công ty . Dạy dỗ chỉ bảo cậu từng cách thức kinh doanh. Tập cho cậu làm quen dần với thế giới đồng tiền này. Trịnh Trần Phương Tuấn là một cậu bé thông minh xuất chúng. Mọi việc cậu nhìn , mọi việc cậu thấy , Tuấn đều thâu vào tầm mắt, ghi nhớ trong đầu từ việc nhỏ nhất. Cậu nhanh trí và đầy sắc bén nên Cha cậu rất tin tưởng giao cho cậu quản lí tập đoàn mỗi khi ông đi vắng. " Tốt, có việc gì cứ gọi điện cho ta. Mà ta rất tin tưởng ở con " Ông dừng một chút rồi mới nói tiếp . " 3 ngày trước ta đã gặp chủ tịch của tập đoàn ICM lớn mạnh nhất Châu Á để bàn về hôn ước của con và thiếu gia nhà họ. Tuấn, con chuẩn bị từ từ đi, cuối năm sau hôn lễ sẽ được tiến hành ". " Vâng, con biết rồi . Cha cứ yên tâm " Cậu lại lễ phép trả lời. " Vậy được rồi . Ta gác máy trước đây . Cho ta gửi lời hỏi thăm mẹ. Bảo bà ấy ngày mai ta sẽ về " Sau đó cha cậu cúp máy. Phương Tuấn từ từ đặt điện thoại xuống . Khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm, không gợn lên chút cảm xúc . Đối với chuyện hôn ước này cậu đã biết từ lâu. Chỉ có điều không biết đối tượng là ai. Cha cậu chắc đã chọn lựa rất kỹ lưỡng mới quyết định đưa ra hôn ước với ICM. Thật thì cậu cũng không quan tâm mấy đối tượng là ai. Chỉ cần tập đoàn ICM đó có lợi đối với con đường làm bá chủ thiên hạ của J97 thì hy sinh một cuộc hôn nhân nhỏ nhoi, Phương Tuấn cậu không tiếc. Emma nhìn sang con trai mình " Là cha con sao ? ". " Vâng. Cha bảo gửi lời hỏi thăm mẹ. Còn nói ngày mai sẽ về Mỹ " Cậu cười nhẹ nói. Bà vẫn không có biểu cảm gì chỉ khẽ gật đầu . Lặng lẽ tiếp tục thưởng thức trà. Gia đình cậu là vậy . Người nào cũng ít nói , lãnh đạm, ngoài trừ cha cậu. Cha cậu lấy Emma cũng bắt nguồn từ hôn ước của hai gia đình. Bà là đứa con gái độc nhất của dòng dõi quý tộc Johnson từ ngày xưa. Cha bà ngay từ khi bà con nhỏ đã hứa hôn bà cho người thừa kế tương lai của tập đoàn J97. Một người Mỹ gốc Hàn. Bà cũng chỉ là theo bổn phận mà kết hôn. Tuy rằng 2 ông bà không vì tình yêu mà lấy nhau nhưng 2 người lại rất hợp ý nhau trong việc quản lí kinh doanh. Vậy nên hai người chung sống khá là hòa hợp , tuy rằng không khí giữa cả 2 có đôi khi rất lãnh đạm. Phương Tuấn thấy mẹ mình không nói gì liền quay lại với cuốn sách đang đọc dở. ************************************* Trong màn đêm u tối, một loạt những chiếc xe đua thể thao và xe motor phân khối lớn đua nhanh trên đoạn đường phồn hoa đông đúc. Tốc độ nhanh như tên lửa của những chiếc xe hơi đắt giá nhất thế giới đi đầu khiến cho người đi đường phải kinh sợ. 3 chiếc W Motors Lykan Hypersport và đoàn quân motor phía sau dừng ngay tại một sòng bạc quán bar lớn nhất thành phố . Ngay lập tức đám người vệ sĩ cao to mặc vest đen của sòng bạc ra dàn hàng đứng chào . " Kính chào Masew thiếu gia " Cả hàng người đồng thanh. Sòng bạc quán bar này thuộc sở hữu của gia tộc Masew. Một gia tộc có tiếng là giàu có , danh giá ở đất Việt. Mà Masew chính là đứa con trai út cưng của gia tộc. Ba người , Bảo Khánh , Masew , Thái Vũ và cả đám đông khoảng 20 người thuộc hội Tam Vương bước vào quán. Vào trong , đa số trong đám người kia liền rủ rê nhau đánh bài. Còn 3 người các cậu và 4, 5 kẻ còn lại thì đi vào quán Bar. Tiếng nhạc xập xình ngay lập tức vang lên khi Masew vừa mở cửa ra. Đám đông bên trong đều đang nhảy nhót loạn xạ phía giữa sàn nhảy. Chỉ toàn là những cậu ấm cô chiêu của gia đình có tiền. "Người quản lí đưa 3 người họ đến một bàn V.I.P tốt nhất nằm ở trên lầu , có thể nhìn bao quát xung quanh. Nơi duy nhất có bộ ghế salong được bọc bằng da thú . Sau khi rượu , mồi được đem lên, Bảo Khánh cầm ly rượu lên nhàn nhã uống. " Đám người bên Night giải quyết sao rồi ? " Hắn lên tiếng. Một tên trong đám người hồi nãy bước lên , thấp giọng đáp " Lão đại , ngày hôm qua chúng em đã xử lý sạch sẽ chúng rồi. Tên cầm đầu cũng đã ra quy hàng , đồng ý nhượng quyền bảo kê khu bên đó cho Tam Vương ". " Rất tốt , vất vả cho các chú rồi. Hôm nay cứ chơi thoải mái đi. Tôi bao hết " Bảo Khánh nhếch môi hài lòng. " Dạ, cám ơn lão đại " Tên đó vui mừng lập tức cúi chào , xuống lầu tìm đám anh em trong Tam Vương. " Lão đại , lần này cậu lại thắng lớn nữa rồi " Masew khẽ cười. Bảo Khánh thoải mái dựa vào ghế sopha lên tiếng " Cũng chỉ là thêm một khu . Thứ mình muốn là toàn bộ Việt Nam này kìa ". " Nhưng cậu cũng đã được 2/3 . Trở thành lão đại trẻ tuổi được xưng danh trong giới xã hội đen rồi còn gì "Masew lại nói. Hắn uể oải trả lời " Mình còn chưa thỏa mãn . Nhiêu đó chưa đủ xứng tầm với vị trí người thừa kế tập đoàn lớn nhất Châu Á như mình" " Cậu cũng quá tham vọng rồi " Masew bật cười. Lão đại đúng là lão đại. Vẫn là tham vọng và ngạo mạn trước mặt người khác. Nhưng mà Masew cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bạn thân trí cốt của hắn. Còn đồng ý xông pha giang hồ cùng hắn từ năm 15 tuổi. Bảo Khánh chỉ nở nụ cười thâm sâu , tiếp tục thưởng thức ly rượu. Bỗng nhiên ngay bên cạnh có tiếng nhai rộp rộp... Giữa một bầu không khí đầy những phân tử tham vọng và mưu mô thì có một kẻ ngồi bốc đậu phộng nhai khí thế . Nhai xong còn cầm ly rượu vang uống. "....." "....." Nguyễn Bảo Khánh chả còn biết nói gì với thằng nhãi kia. Còn Masew thì chỉ biết cười ra nước mắt. Ai bảo Thái Vũ đánh nhau quá giỏi nên lão đại mới ưu ái cậu ta trở thành lão nhị của hội Tam Vương. " Lão nhị, cậu làm mất hình tượng thế giới xã hội đen quá đấy. " Masew lắc đầu nói Thái Vũ vừa bốc đậu phộng vừa trả lời " Xã hội đen mà cũng cần giữ hình tượng. Cái xã hội đen thui như chó mực mà còn hình với tượng. " Masew bó tay. Cái này chẳng khác nào là trét phân vào mặt bản thân, tự chửi hội Tam Vương, tự chửi luôn thế giới xã hội đen. " Thế làm sao mà cậu lại vào thế giới đen thui như chó mực đó vậy Thái Vũ? " " Là Lão đại sau một đêm quá chén đã lỡ mây mưa cuồng nhiệt với mình, không còn cách nào khác đành nhận mình vào vị trí Lão Nhị để bịt miệng mình mà giữ hình tượng hoàng tử. " Kẻ kia thản nhiên phun ra một câu Cái gối dựa trên ghế bỗng bất thình lình bay thẳng vào mặt Thái Vũ làm cậu đang uống rượu liền bị sặc. " Câm mồm! " Bảo Khánh lại nóng người. Tên nhãi này đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói ra. Ngay cả hắn cũng bị làm mục tiêu để đem ra cho tên ấy đùa. Còn Masew nãy giờ chỉ biết cười khổ. " Lão nhị, việc mình nhờ cậu điều tra đến đâu rồi? " Bảo Khánh đột nhiên nghiêm túc hỏi Thái Vũ hơi nhướn mày " Mình đã cho người đi điều tra, nhưng hiện lại chưa có tin tức gì. Lai lịch của cậu thiếu gia đó quả nhiên giấu kĩ như bưng. Chỉ biết cậu ta tên là Trịnh Trần Phương Tuấn, tên tiếng Mỹ là Jack" " Chỉ nhiêu đó thôi sao? " Hắn không hài lòng hỏi lại " Phải. Cậu thông cảm chút đi Lão đại. Cậu ta từ nhỏ đã định cư ở nước ngoài, gia thế không tầm thường. Không thể một ngày mà điều tra hết. " Thái Vũ gãi trán Bảo Khánh hừ lạnh một tiếng. Hắn chính là muốn phá huỷ hôn ước này trước khi cha hắn ra tay. Trong không gian ồn ào của tiếng nhạc, cả ba lại nhàn nhã thưởng thức rượu. ———————END CHAP 2———————
|
Chap 3+ 4
Cảm ơn Đại Nghĩa đã edit ảnh giùm tui Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân ♥️ ———————CHAP 3——————— Bảo Khánh vĩnh viễn không ngờ được rằng cha hắn còn nhanh tay hơn cả hắn. Đúng là gừng càng già càng cay. Hắn chưa kịp điều tra ra lai lịch cậu thiếu gia kia thì cha hắn đã công bố chuyện hôn ước với truyền thông và giới báo chí. Ngay lập tức sự kiện hắn cùng thiếu gia tập đoàn J97- Trịnh Trần Phương Tuấn đính hôn đều tràn ngập trên các mặt báo. Sự kiện đã gây xôn xao cho giới truyền thông và giới kinh doanh tài chính. Không cần nói thì ai cũng biết đây là một cuộc hôn nhân đầy mưu tính của những quý ông tài phiệt. Nếu như ICM thị là bá chủ của Châu Á thì J97 chính là đế vương của Châu Âu. Một chín một mười, cùng tranh bá thiên hạ. Cả hai thế lực hùng mạnh nhất nay lại bắt tay với nhau tất nhiên bất kể ai trong giới kinh doanh cũng không địch nổi. .... Trường trung học Nguyễn Du... ...Căn tin... Nguyễn Bảo Khánh siết chặt tờ báo trên tay nhăn nhúm. Cặp mắt lóe lên ngàn tia lửa. Thật là đáng chết ! Cha hắn đã đi trước một bước ! Cảm thấy luồn khí u ám từ người bên cạnh, Thái Vũ đột nhiên thấy ớn lạnh. Lần này chủ tịch đã không để lão đại kịp trở tay, tuyên bố khắp thiên hạ hôn ước môn đăng hộ đối này. Chắc chắn là lão đại rất tức giận. Masew vừa bưng khay đồ ăn đi ngang qua, đầu liền ló vào, liếc qua trang nhất của tờ báo. Đập vào mắt cậu là sự kiện thiếu gia Nguyễn Bảo Khánh sẽ đính hôn cùng thiếu gia Trịnh Trần Phương Tuấn. " Ồ ! Cuối cùng cũng đã công bố thiên hạ. Thật là cao tay " " Câm !" - Hắn lạnh lùng quát. Lúc sáng vừa bước vào trường, đám người xung quanh đã nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ lại còn thì thầm bàn tán gì đó làm Bảo Khánh cảm thấy có điều gì rất quái gở. Đi vào căn tin, Thái Vũ lại quăng qua cho hắn một chồng báo. Tất cả đều có hình hắn và có những cái tiêu đề rất thu hút về hôn ước kia. Hắn đọc một cái đã như muốn nổi điên. Từ nãy đến giờ ngồi trong căn tin, Bảo Khánh cũng không yên. Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên. " Cậu biết gì chưa ? Nguyễn Bảo Khánh đã hứa hôn cùng nhị thiếu gia tập đoàn J97 đó" " Nghe nói cậu thiếu gia đó xuất thân hoàng tộc rất danh giá. Thật là một cặp đẹp đôi " " Đẹp đôi gì chứ ! Nguyễn Bảo Khánh là hoàng tử của chúng ta sao có thể lại bị cướp đi như vậy ! " " Cậu thôi đi, thân thế gia đình cậu làm sao mà bằng vị thiếu gia đó. Người ta là tập đoàn J97 hùng mạnh nhất Châu Âu đó " "...." Bảo Khánh cuộn bàn tay thành nắm đấm. Không chịu được nữa liền đứng bật dậy làm ngã luôn cả ghế, quát lớn . " Các người câm miệng hết cho tôi !!! Nếu không muốn bị đuổi học khỏi cái trường này, hay là các người muốn công ty nhà các người phá sản ?!" Căn tin ngay lập tức chìm vào yên tĩnh. Bọn nữ sinh nãy giờ ngồi nhiều chuyện kia cũng im lặng mà quay qua cắm cúi ăn không dám hó hé. Đây là trường trung học chuyên biệt danh tiếng được xây dựng bởi ICM thị, đương nhiên chỉ cần một tiếng nói của Nguyễn Bảo Khánh thì vị hiệu trưởng đầu hói kia dù uy quyền lớn tới đâu cũng không dám trái lời . Học sinh trong trường ai mà chẳng nể sợ lời nói của hắn. Hắn mặt hầm hầm trở lại ngồi, nhìn vào dĩa bít tết mà muốn ăn tươi nuốt sống nó để nuốt cục tức này. Đột nhiên giữa một rừng người đang nhốn nháo kia xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp, dáng người cao ráo như người mẫu, mái tóc cắt ngắn ôm sát lấy khuôn mặt như búp bê. Cô nàng bưng khay thức ăn tiến thẳng đến bàn của ba người Bảo Khánh. Vừa tới, cô liền liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái nhắc nhở. Thái Vũ chán ngán nhìn cô ta, mặt không có vẻ gì là hứng thú. Cả người dịch sang cái ghế bên cạnh, nhường chỗ mình ngồi cho cô ta. Masew vốn trước giờ gương mặt luôn hiện lên vẻ bông đùa trẻ con, giờ nhìn thấy cô nữ sinh kia lại trở nên nghiêm mặt, không buồn liếc mắt. Nhan Tuyết ngay lập tức vẻ mặt tươi rói, ngồi vào chỗ bên cạnh Bảo Khánh. Cô nàng Nhan Tuyết này gia cảnh bình thường, cha là thư ký của một công ty con trực thuộc tập đoàn ICM thị, mẹ là nội trợ chẳng có gì đặc biệt. Được cái cô ta xinh đẹp và mặt mũi thì lại dày hơn người bình thường. Hai năm trước, Bảo Khánh sau một lần đánh nhau máu me đầy mình gục ngã bên con hẻm tối. Nhan Tuyết đi trên đường vô tình nhìn thấy liền mang hắn đến bệnh viện và còn ở lại chăm sóc đến mấy ngày. Vì muốn trả ơn cô ta nên Bảo Khánh đã giúp đỡ Nhan Tuyết. Đưa cô ta vào trường này học còn giúp gia đình cô ta về mặt tài chính. Nhưng nào ngờ cô ta lại trở thành cái đuôi của hắn, bám riết không tha. Thái Vũ và Masew ngay ngày đầu nhìn thấy cô ta đã không ưa dù trước giờ đối với con gái các cậu luôn phóng khoáng. Nhưng riêng Nhan Tuyết này thật khiến cho người ta không thích dù cô ta chưa có hành động gì quá đáng. " Bảo Khánh, anh thực sự đính hôn với cậu thiếu gia kia ? " - cô ta nhìn hắn đầy tâm sự. " Tôi không có đính hôn với ai hết !!! " - Bảo Khánh khẽ gắt lên. Nhan Tuyết vừa nghe thấy liền vui mừng , kéo ghế ngồi sát với hắn. Nhìn từ xa mà còn nhầm tưởng hai người là tình nhân. " Thật sao ? Thật là anh sẽ không đính hôn với cậu thiếu gia kia ? " Hắn khó chịu nhìn người cô gái kế bên, nạt nộ nói - " Không ! Sao cô hỏi nhiều thế ? ". " Được rồi em sẽ không hỏi nữa, chỉ cần anh nói thì em sẽ tin " - Nhan Tuyết nở nụ cười như hoa nở lại tiếp tục quấn quýt lấy hắn. Bảo Khánh đang khó chịu lại càng thêm bực bội, lạnh lùng lên tiếng - " Cô làm ơn tránh xa tôi ra một chút ". Nhan Tuyết làm như không nghe thấy, càng bạo dạn ôm lấy cánh tay hắn. Bảo Khánh hờ hững hất ra, cả người lại đứng dậy đá mạnh cái ghế một phát mới rời đi. Cô ta thất thểu nhìn người rời đi - " Anh ấy hôm nay làm sao vậy ? ". Thái Vũ và Masew không buồn để ý đến câu hỏi của cô. Hai người nhàm chán đứng dậy rời đi theo lão đại. Để cô nữ sinh kia ngồi trơ trọi một mình. Nhan Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của hai kẻ kia liền tức giận, chờ đến khi bóng dáng của ba người biến mất. Cô ta ngay lập tức hất đổ luôn khay cơm ở trên bàn xuống đất. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt. "Bảo Khánh sẽ có ngày anh phải quan tâm đến em ". Toàn bộ căn tin đều chứng kiến từ đầu đến cuối. Mọi người lại bắt đầu xôn xao. " Nhìn cô ta kìa, tưởng mình là cô bé lọ lem chắc ! " " Gia cảnh chẳng được bằng ai mà muốn chiếm bằng được Nguyễn Bảo Khánh sao ? Thật không biết xấu hổ ! " " Đúng là một con vịt xấu xí mà đua đòi làm phượng hoàng " "....." Nhan Tuyết nghe thấy những lời đó mặt ngay lập tức trắng bệch, nắm tay siết lại trên bàn. Cô ta tức giận đứng lên trừng mắt với từng người ngồi trong đó. Nhưng đám người trong căn tin tất nhiên không dừng lại. Cô ta đâu phải Nguyễn Bảo Khánh Một nam sinh trong đám đông lấy một củ khoai tây chọi thẳng vào đầu cô ta. Củ khoai trúng ngay vào trán khiến cho Nhan Tuyết té xuống đất. Cô ta phẫn uất hét lên - " Các người làm cái trò gì vậy hả ?! Tôi, tôi nhất định sẽ nói với Bảo Khánh cho các người bị đuổi học !!! ". Nghe cô ta nói, cả căn tin lại vang lên hàng loạt giọng cười như là đùa cợt. " Cô ta đúng là không phải ảo tưởng bình thường " - một nữ sinh trong số đó châm biếm nói. Ngay lập tức lại một hủ kem bay đến ngay mặt Nhan Tuyết làm cho mặt cô ta dính đầy kem. " A... " - cô ta chỉ kịp la lên một tiếng. Cả căn tin lại bật cười. Nhan Tuyết hận thù nhìn đám người kia, ra vẻ không sao, còn ráng thẳng người đứng dậy . " Các người cứ đợi đó !!! " Cô ta nói dứt câu liền xoay người bỏ chạy khỏi căn tin. Phía sau là những tràng cười không dứt. ***************************************** ...Lớp A3... Bảo Khánh bực bội ngồi gác chân lên bàn. Im lặng không nói một lời. Thái Vũ bước vào lớp nhìn thấy cảnh đó mà khẽ cười. Cậu đi tới kéo ghế xoay lại ngồi đối diện trước mặt hắn. Thảy lên bàn một tập hồ sơ . " Có tin tốt cho cậu đây ". Lãng Thần nhìn tên trước mặt nhướn mày có chút khó hiểu. Hắn đưa tay giở tập tài liệu trên bàn. Cặp mắt u ám dần trở nên lóe sáng, cuối cùng là phát quang. " Lần này gia đình cậu ta sẽ không còn mặt mũi nào mà đồng ý hứa hôn " - Khóe miệng ranh mãnh giơ cao. Thái Vũ lại cười vui vẻ - " Lão đại, lần này cậu trả công mình thế nào đây ? ". " Thế Vũ nhị thiếu gia muốn mình trả công thế nào ? " - Bảo Khánh khoanh tay trước ngực, sảng khoái nhìn người đối diện. " Mình muốn mua hòn đảo Caledonia của cậu" - Cậu ta vuốt cằm, nhàn nhã mở miệng. " Vậy thôi sao ? " - Hắn ngạc nhiên hỏi. " Vậy thôi . Mình hiện tại chỉ đang thích thú với hòn đảo đó " Thái Vũ nhếch môi cười. " Được, ngay ngày mai mình sẽ gọi người bàn giao " - Bảo Khánh cất giọng đầy thích thú. Thái Vũ lại nhìn lão đại tò mò hỏi - " Mà cậu thực sự muốn cậu thiếu gia ấy mất mặt ? Chuyện này còn có thể ảnh hưởng đến gia đình cô ta và J97 đấy lão đại ". " Thì sao ? Càng tốt, bọn người đó sẽ biết thân biết phận dẹp luôn hôn ước này " - Hắn trừng mắt nói. Thái Vũ lắc đầu khẽ cười, ngày mai truyền thông lại có tin tức để đăng rồi đây. Cùng lúc, Masew đi vào, tiện tay cầm lấy tập hồ sơ trên bàn Bảo Khánh. Giở một lượt từ đầu đến cuối. Vẻ mặt lúc đầu vô cùng hứng thú sau lại nhăn lại . Cậu cau mày nhìn hai người kia - " Không thể tin được ! Quả nhiên là bí mật động trời của nhà họ Trịnh đó " Bảo Khánh đắc ý cười đểu - " Vậy mới nói giấy làm sao gói được lửa ". ———————END CHAP 3——————— Truyện hư cấu không có thật Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU TÁC GIẢ: Tiểu Yết ———————CHAP 4——————— Sáng hôm sau tin tức về quá khứ của nhị thiếu gia tập đoàn J97 và gia đình được đăng tải trên các mặt báo. Một thông tin vô cùng giật gân khiến giới truyền thông cả bên Việt lẫn bên Mỹ đều kinh ngạc. Nội dung rất đáng được quan tâm. Phương Tuấn trước đây từng có một người chị gái hơn cậu năm tuổi là Trịnh Trần Viên, chuyện này trước đây nhiều người đã biết, báo chí Mỹ cũng có đưa tin năm năm trước chị cậu chết qua một vụ bắt cóc tống tiền nhưng lại không biết rõ nguyên do. Chuyện này đã được phu nhân Emma Jones dấu kín như bưng. Thiếu gia Phương Tuấn và tiểu thư Trần Viên ngay từ lúc nhỏ đã thường xuyên bị bắt cóc. Đây là lý do mà Trịnh Minh luôn cho vệ sĩ theo sát các con mình. Là con của một tài phiệt giàu có tầm quốc tế lại có mẹ là thuộc dòng dõi hoàng tộc, hai chị em cậu luôn phải đối mặt với những vụ bắt cóc tống tiền. Điều mà giới báo chí Mỹ không biết là năm đó Phương Tuấn cũng bị bắt cóc cùng chị mình. Khi cảnh sát ập đến giải cứu thì thấy Trần Viên nằm một góc như đã chết. Còn cậu ngồi ôm gối một góc bên kia, cả người run rẩy. Mặt thì trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Ánh mắt như bao phủ lớp sương mờ chứa đầy sự kinh hãi. Sau đêm đó, Phương Tuấn đã được bí mật chuyển vào bệnh viện tâm thần điều trị. Cậu bị chấn động tâm lý mạnh, thường xuyên có những biểu hiện ôm đầu khóc thét giữa đêm và ngồi run rẩy một góc . Sau một năm điều trị, Phương Tuấn mới bình phục xuất viện. Chuyện này gần như được nhà họ Trịnh giấu giếm kỹ càng. Sợ rằng chỉ cần lọt ra ngoài sẽ gây nên tai tiếng. Nay lại bị báo chí moi ra không thương tiếc. Đây thật là một cú đánh giáng trời xuống nhà họ Trịnh và J97. ******************************************** Tổng công ty tập đoàn J97 - Văn phòng tổng giám đốc … " Vâng, con biết rồi thưa cha. Chuyện này cứ giao cho con xử lý " - Phương Tuấn cúp máy, cả người ngồi dựa vào cái ghế da xoay, kiểu dáng hình chữ L. Mới sáng nay, vừa vào công ty cậu đã nghe được tin tức không mấy hay ho. " Thiếu gia, đây là tất cả các tờ báo, tạp chí sáng nay. Người nên xem qua đi ạ. " Người thư ký bước vào phòng đem một chồng báo để lên bàn, nghi ngại nhìn cậu. Cậu lạnh lùng xua tay - " Không cần. Tôi đã đọc rồi. Cho dù bây giờ có ngăn chặn miệng mồm của bọn báo chí thì không còn tác dụng gì nữa. Anh giúp tôi một chuyện, điều tra kẻ đã tung ra tin tức này ." Người thư ký nghe xong liền gật đầu kính cẩn - " Vâng thưa thiếu gia. Tôi ngay lập tức đi điều tra. Nhanh chóng tìm ra cho thiếu gia . " Nói xong, anh ta liền xoay người bước ra khỏi phòng. Phương Tuấn hờ hững nhìn cánh cửa phòng khép lại. Gương mặt xinh đẹp không chút cảm xúc. Đôi mắt nhỏ có chút nhíu lại, ánh mắt như phủ lớp sương mờ. Một lớp sương mờ che dấu những hình ảnh kinh hãi của đêm hôm đó. ***************************************** Biệt thự Nguyễn gia... Bảo Khánh đeo balo đi học về. Ung dung bước vào sân vườn rộng lớn của ngôi biệt thự. Hôm nay hắn gần như phá lệ về nhà sớm bởi vì hắn đang chờ cha hắn thông báo việc "đại sự" kia. Vừa bước vào nhà đã thấy cha hắn ngồi ngay ghế sofa đọc sách. Bảo Khánh chậm rãi đi tới thưa - " Thưa cha, con đã về ". " Ừ về rồi sao ? Hôm nay lại về sớm hơn thường ngày hửm ? Mau lên phòng thay đồ, tắm rửa đi " - Ông gỡ cặp kính lão xuống, giương mắt nhìn. " Dạ, vâng " - Hắn lễ phép trả lời. Nhưng không cất bước đi mà chần chừ đứng đó một lúc. Ông thấy đứa con trai của mình hôm nay có biểu hiện không giống như ngày thường liền nghi ngờ hỏi - " Còn có vấn đề gì sao ? ". " Cha không muốn thông báo cho con chuyện gì sao ? " " Thông báo gì ? " " Tỉ dụ như hủy bỏ cái gì đó " " Hủy bỏ cái gì ? " - Cha hắn khó hiểu hỏi lại. Bảo Khánh lại càng cảm thấy khó hiểu hơn cha hắn. Rõ ràng sáng nay báo chí đăng tin rầm rầm về bí mật kia, chẳng lẽ cha hắn không đọc báo . Không thể nào, một chủ tịch như Nguyễn Khải đương nhiên là sáng nào cũng phải cập nhật tin tức. Cho dù không cập nhật thì cũng có thư ký bên cạnh thông báo chi tiết. Chẳng lẽ lại là cha hắn không quan tâm đến chuyện cậu nhị thiếu gia kia từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần mà vẫn muốn tiếp tục giữ hôn ước đấy chứ ? Bảo Khánh ngày càng rối mù, im lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói - " Cha à, chuyện sáng nay trên báo.. " Nguyễn Khải vừa nghe thấy hắn nói, hai mắt nhăn nheo liền lóe lên tia quỷ dị như vừa nhận ra được điều gì đó, nghiêm giọng lên tiếng - " Từ nãy đến giờ anh là muốn nói về chuyện này ? ". Hắn gật đầu thật mạnh. Người đàn ông trung niên ngồi dựa vào ghế sofa. Lại đeo cặp kính lão lên, mắt tiếp tục hướng xuống trang sách. Miệng thì nói chắc nịch - " Cho dù có chuyện gì xảy ra. Hôn ước này sẽ không bao giờ bị hủy bỏ trừ khi J97 phá sản ". Bảo Khánh trợn mắt nhìn cha - " Cha, không phải chứ ? Cậu ta là bị đưa vào bệnh viện tâm thần đó. Con không muốn cưới một kẻ có tiền sử bệnh tâm thần ! " Nguyễn Khải khẽ cười ngước lên - " Từng bị chấn động về tâm lý thì sao ? Chỉ cần tập đoàn nhà cậu bé đó hợp tác có lợi cho chúng ta thì không có gì là không được ." Hắn tức muốn hộc máu. Cha hắn đúng là dạng người 'sống lâu lên lão làng', không có gì có thể lay chuyển được quyết định của ông ta. " Nhưng tin tức lần này chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến J97 " - Bảo Khánh tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng. " Con chưa gặp Trịnh nhị thiếu gia Phương Tuấn nên mới có thể nói như vậy. Gặp rồi thì mới biết là không có gì có thể làm khó con bé đó. Con dâu tương lai của ta vốn dĩ là một người vô cùng thông minh xuất chúng, có tài xoay chuyển cục diện nhanh như chớp. Đưa cậu bé vào Vương gia là một quyết định rất đúng đắn ." Vương Khải nghiêm túc nói. Càng nói, Bảo Khánh chỉ càng thấy tức. Lần này không ngờ hắn lại thua. Đúng là không thể tránh khỏi tức giận. Hắn siết chặt nắm đấm quay người đi thẳng lên lầu. Cha hắn chỉ ngồi đó liếc mắt nhìn - " Ngựa non háu đá. ". Sau đó lại tiếp tục đọc sách. ************************************** Ngày tiếp theo, trên các mặt báo lại một lần nữa tràn ngập những tin tức về Phương Tuấn. Nhưng lần này toàn bộ chính xác là về lý lịch của cậu. Vài thông tin khiến cho người đọc không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ lẫn nể sợ. Trịnh Trần Phưong Tuấn, sinh ngày 12 - 04 tại Texas, Hoa Kì. Là một người Mỹ gốc Việt, tên tiếng Anh là Jack. Năm sáu tuổi cậu đã biết chơi điêu luyện Piano, Violon, đàn Hạc. Lên mười lăm tuổi cô đã rành rọt năm thứ tiếng là tiếng Việt, tiếng phổ thông Trung Quốc, tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật. Thành tích học tập của cậu luôn luôn đứng đầu trường trung học. Năm mười lăm tuổi, cậu đã được Harvard gửi giấy báo nhận học. Chỉ số IQ của Phương Tuấn được đo ra là tới 190. Thông tin này không khỏi khiến người ta phải nể sợ. Điều khiến người ta nể sợ hơn là từ năm mười lăm tuổi cậu đã được Trịnh Minh đưa vào tổng công ty tham gia quản lý tập đoàn giúp cha mình. Lúc đầu khi Hàn Dật Minh thông báo sẽ đưa con trai mình vào ngồi ghế tổng giám đốc. Cả phòng họp đều bật cười tưởng đây là trò đùa. Nhưng khi biết được đây là một chuyện nghiêm túc, các cổ đông liền kịch liệt phản đối. Làm sao có thể đưa một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch lên làm tổng giám đốc của họ chứ ?! Đúng là điều không thể chấp nhận được. Dù vấp phải sự phản đối của các cổ đông nhưng Trịnh Minh vẫn một mực tìm cách đưa con trai mình vào ngồi chiếc ghế đó. Mà sau khi Phương Tuấn được ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc liền đưa ngay ra chính sách giảm biên chế xuống các công ty con. Đưa ra hàng loạt các chính sách 'cải tạo' từ trên xuống dưới, những dự án cực kỳ có lợi cho công ty Chỉ sau một năm, mức doanh thu lợi nhuận của tập đoàn đã tăng gấp đôi. Quả thật là tài giỏi đến mức không thể ngờ. Thông tin này được giới truyền thông và báo chí đăng tải liên tục. Tất cả đều do một tay Phương Tuấn điều khiển đằng sau. Những bài báo này gần như đã lật ngược toàn bộ tình hình, gây từ bất lợi trở thành có lợi cho J97. Làm cho cổ phiếu của tập đoàn vừa mới ngày hôm qua có chút biến động hôm nay lại tăng vọt, người ngoài nhìn vào không ngã ngửa không được. So với thông tin Phương Tuấn từng bị chấn động về tâm lý được đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị thì những người đầu tư quan tâm việc cô hiện là thiên tài của giới kinh doanh hơn. ... Tổng công ty J97 - Văn phòng tổng giám đốc… " Thiếu gia, người quả thực quá thông minh " - Người thư ký lên tiếng khen ngợi. Trước lời khen của anh ta, Phương Tuấn gương mặt vẫn dửng dưng. Nhàn nhạt lên tiếng - " Chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi ? ". " Thưa đã biết được kẻ tung tin. Không ai khác chính là thiếu gia Nguyễn Bảo Khánh của tập đoàn ICM thị, người có hôn ước với thiếu gia " - Người thư ký trở lại vẻ nghiêm chỉnh đáp. Phương Tuấn khẽ nhướn mày. Cặp mắt xinh đẹp ánh lên vẻ đùa cợt - " Thì ra là như vậy. James, việc này ngoài trừ tôi và anh ra, ai cũng được biết. Đã rõ chưa ? " " Thưa đã rõ " " Anh lui ra trước đi " " Tôi xin phép thưa thiếu gia" - James kính cẩn cúi đầu lui ra. Cánh cửa phòng từ từ khép lại. Phương Tuấn nhàn nhã gấp tờ báo lá cải sáng nay lại. Đôi mắt kiều diễm trở nên sắc bén. Khóe môi cong lên thành một đường. Nguyễn thiếu gia ơi Nguyễn thiếu gia ! Cậu đã định sẽ chờ đến khi kết hôn mới gặp mặt nhưng có lẽ không được rồi. Đã nghĩ chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch có lợi cho đôi bên. Làm nhanh kết thúc nhanh. Nhưng mà tên thiếu gia kia không biết điều lại muốn chơi xấu cậu. Chắc là không muốn có hôn ước cùng cậu đây mà. Lần này Trịnh Trần Phương Tuấn cậu phải trở về Việt Nam một chuyến dạy dỗ tên hôn phu kia đàng hoàng mới được.... Cái ghế hình chữ L xoay ngược lại, Phương Tuấn nhìn lên bầu trời mang màu sắc ảm đạm của buổi chiều qua tấm cửa kính. Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. *************************************** ....Trường trung học Nguyễn Du - Lớp A3... " Chết tiệt ! " - Bảo Khánh gầm lên, quăng mạnh tờ báo lá cải sáng nay lên bàn Thái Vũ. Tiện chân đá luôn cái ghế bên cạnh. Thái Vũ đọc lướt qua tờ báo, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Giọng nói như vừa phát hiện ra điều bí ẩn của thế giới - " Lão đại, cậu thiếu gia này cũng thật quá cao tay ." Masew thấy vậy, ngồi phía bên kia với tay qua lấy tờ báo đọc thử. Khuôn mặt trẻ con lại càng thích thú, khóe môi giương cao - " Quả nhiên là cao thủ. Lão đại của chúng ta đã gặp phải tay không vừa rồi ." Bảo Khánh ngay lập tức giật lấy tờ báo trên tay Masew đập thẳng vào mặt cậu - " Im miệng ! " Lần này Bảo Khánh thực sự nổi giận. Hắn không ngờ rằng cậu thiếu gia Trịnh Trần Phương Tuấn kia ra một chiêu bài làm xoay chuyển cả ván bài. Chàng trai đó quả nhiên không tầm thường như cha hắn nói. Không lẽ lần này hắn thực sự phải đính hôn với cậu ta ?! Bảo Khánh trừng mắt qua, giọng hậm hực nói với hai người kia - " Tối nay, qua thâu tóm khu Hoa Đông ! " Thái Vũ và Masew nghe vậy khẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Lão đại quả nhiên thực sự nổi giận. Mỗi lần như vậy, Bảo Khánh thường đi kiếm chỗ trút giận, tìm người để đánh. Cứ lôi cả bọn hội Tam Vương ra cùng nhau đi thâu tóm địa bàn. Cứ thế mà đi kiếm người đánh, đánh chừng nào lão đại hết giận thì thôi. Cũng nhờ vậy mà gần như toàn bộ Sài Gòn này đều là địa bàn của hội Tam Vương. Thái Vũ và Masew cùng lắc đầu thở dài. Đêm nay lại là một đêm đẫm máu của giới giang hồ đây. ———————END CHAP 4———————
|