- Tôi không sao. Chỉ bị thương ngoài da thôi
Jungkook từ chối sự giúp đỡ của người đó. Cậu đẩy tay ngươi đó ra khỏi người mình rồi tự lực chống đứng dậy. Bây giờ cậu thật sự không muốn tin vào ai cả. Giả vờ giúp đỡ rồi cố ý biến cậu thành trò cười haha xin lỗi nhưng Jungkook đã biết hết rồi. Lúc trước là do cậu ngu ngốc, tin người nên mới bị xỏ mũi bây giờ thì cậu nhận thức được rồi không có ai thật sự tốt với thằng đồng tính như cậu đâu.
- Cậu bị thương như vậy sao có thể tự đi được
Người đó lo lắng nhìn Jungkook dù sao cũng chỉ là muốn giúp thôi mà có cần chảnh đến vậy không.
- Trước giờ tôi vẫn luôn tự đi mà. Dù cho có ngã đau đến đâu thì vẫn không ai chịu giúp tôi nên phải tự đi thôi
- Chắc do cậu không chịu mở lòng
- Ha mở lòng sao? Nếu tôi mở lòng chắc người ta chỉ ném rắc vào thôi.
- ...
- Lúc nãy cậu không nghe những người kia nói gì sao. Tôi là thằng đồng tính mà đồng tính như tôi thì có ai chịu giúp chứ
Jungkook cười chua sót, cậu vịn tay vào tường mà đi. Không nghe động tĩnh gì từ phía sau biết mà cũng như bao người khác thôi kì thị cậu. Đột nhiên người đó chạy đến đi ngang hàng với cậu rồi còn choàng tay qua ôm cổ cậu nữa.
- Nếu cậu chịu mở lòng với tôi thì tôi giúp cậu. Đồng tính giúp đồng tính được rôi chứ?
- Cậu...?
- Cậu cậu cái gì? Từ nay chúng ta là bạn tôi không cho phép cậu từ chối đâu. Tôi tên Park Jimin mới chuyển vào trường học năm ba
- Năm...năm ba á? Em chào hyung em tên Jeon Jungkook năm hai ạ
Cậu đang luốn cuốn không biết làm gì. Nhìn nhỏ bé như vậy mà học năm ba không thể tin được.
- Thì ra là năm hai. Được rồi Kookie từ hôm nay chúng ta sẽ là hảo hyung đệ
Jimin kéo cậu đi. Jungkook thoát đỏ mặt vì đây là lần đầu tiên có người gọi tên cậu thân mật như vậy. Cậu đang rất vui vì có người đồng cảm với mình. Nhìn sang khuôn mặt Jimin đang tươi cười đến nổi không thấy mắt đâu mà ấm lòng
- Kookie cần hyung đỡ đến phòng y tế không?
- Dạ không cần đâu ạ
- Ừm vậy hyung đưa Kookie về lớp nha
- A không cần đâu
Sao Jungkook lại quên việc này chứ? Tuy Jimin cũng đồng tính giống cậu nhưng không có nhiều người biết vì Jimin chỉ mới chuyển đến. Đi với cậu chắn chắc Jimin cũng bị vạ lây cũng may là nơi này vắng người nên chắc nãy giờ không ai thấy.
- Thôi em đi trước nha. Trưa nay gặp Jimin ở chỗ này em rất vui vì gặp được hyung
Cậu đi nhanh với cái chân đau rồi quay lại vẫy tay với Jimin và nở nụ cười thật tươi. Jimin thầm nghĩ cậu nhóc này cười thật sự rất đẹp rất hồn nhiên.
Đợi Jungkook đi hẳn Jimin cũng về lớp của mình
Tại lớp của Jimin, nó bước vào trước bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ nhìn vì nó xinh quá mà
- Sao không đi luôn đi, về đây làm gì ?
Taehyung khinh bỉ nhìn nó rồi nói
- Aigoo Hyungie nhớ cậu quá đi mất~~~~ Cậu có nhớ tớ hông ??
Nhìn thấy hắn Jimin như mọc cánh mà bay đến chỗ hắn Taehyung lạnh lùng đẩy Jimin ra.
- Không, ngồi yên đi.
- Huhu Hyungie không thương tui kià ~~
Jimin vừa nói vừa chấm nước mắt.
Taehyung ngán ngẩm lắc đầu vì chuyện này quá quen đối với anh. Chuông reo vào tiết, Jimin xách cặp ngồi cạnh Taehyung mà không hỏi ý kiến. Nhìn xuống ngăn bàn chất đầy quà Jimin chề môi khinh bỉ. Mà thôi kệ không quan tâm. Jimin đột nhiên nhớ đến Jungkook liền kể Taehyung nghe
- Hyungie! Hyungie! hồi nãy tớ mới gặp một cậu bé đó, dễ thương lắm á nha, nhìn là muốn nựng hà
- Ừm
Hắn gật đầu cho qua chuyện
- Tớ không ngờ lại có người có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Tớ sẽ bảo vệ em ấy