Fanfic Vkook | Đại Ca Trường Học
|
|
CHAP 18
Sáng hôm sau. Trong phòng Hoseok, ngay trên giường, một thân hình thon dài nằm ngủ đến quên trời đất, còn trên ghế dựa giữa phòng, Hoseok đang tay cầm ipad lướt lướt, mắt không ngừng liếc xéo về người nằm trên giường kia. Lầm bầm rủa. 'Ngủ ngon quá nhỉ, nhà cao cửa rộng không về, lại thích làm quân cướp bóc lấy mất giường người ta, làm hại chủ nhà phải ngủ sofa, ngủ ngủ ngủ, ngủ ngon quá thì ngủ luôn đi đừng tỉnh, tỉnh lại coi chừng ông đây giết cậu, quân ăn cướp, quân khốn nạn, quân...' 'Ồn ào'. Người trên giường mắt mơ màng thức giấc, lấy tay chống người ngồi dậy, đôi mắt đẹp khẽ nheo, liếc nhìn Hoseok một cái lạnh thấu xương. Hoseok từ mặt đen như than lại quay phắt 180 độ tươi cười niềm nở lấy lòng. 'Taehyung thức rồi a, có muốn ăn gì không để tớ dặn người làm cho, ây dà ngủ lâu như vậy chắc đói lắm rồi ha?' Taehyung khẽ hừ một tiếng, xuống giường đi vào nhà vệ sinh, còn không quên buông lại một câu. 'Cậu cũng nên ăn đi, chửi nhiều như vậy chắc mất sức lắm' Hoseok: ........ Từ toilet đi ra, Taehyung chỉ mặc một cái quần thun, phía trên để trần, trên cổ vắt cái khăn tắm, dùng tay lau lau mái tóc còn ướt rũ xuống mặt. Vừa ra khỏi toilet đập vào mắt hắn lúc này chính là một mâm đồ ăn, khói bốc lên nghi ngút, còn kèm theo một ly nước ép, nhìn vào liền thấy đủ dinh dưỡng. Mà Hoseok đang ngồi thẳng lưng trên ghế dựa, nhìn hắn cười nịnh nọt. Tuy không nói nhưng tất cả suy nghĩ đều viết lên trên mặt, chính là 'Tớ biết lỗi rồi, cậu hãy bỏ qua cho tớ đi mà năn nỉ đó huhu'. Hắn liếc cũng không thèm liếc, cũng không thèm nói lời nào với cậu, liền ngồi xuống ăn tự nhiên như nhà mình. Hoseok tay cầm ipad lướt lên lướt xuống, tin hot nhất hôm nay chính là tập đoàn Min thị công bố người thừa kế, từ trên xuống dưới một mảng xôn xao của các cô các chị, nào là đẹp trai lắm, khí chất lắm, soái lắm. Nhưng ngặt nỗi đến một tấm ảnh cũng không có, Hoseok bĩu môi, tự mướn báo viết à, đến ảnh còn không cho chụp thì đẹp cái búa. Nhưng vẫn không nhịn được tò mò, quay sang hỏi Taehyung. 'Taehyung này, hôm qua cậu có đi buổi tiệc ra mắt kia, nói một câu công bằng xem nào, cái tên thừa kế gì đó chắc nhìn xấu xí lắm phải không?' Hắn định lơ đi không thèm trả lời, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, mắt hơi lóe sáng. Vẫn là trả lời một cách hời hợt. 'Không xấu' Hoseok hơi giật mình, bạn của cậu, cậu không hiểu thì còn ai hiểu, người như Taehyung à, hắn chính là mắt đặt ở trên trời, nhìn ai cũng không vừa mắt, trong mắt hắn không có ai xấu nhất, chỉ có xấu hơn. À không, chừa cái cậu bé kia ra. Như vậy, từ 'không xấu' của hắn chính là rất đẹp đi. Hoseok mang một bụng tò mò hỏi tiếp. 'Đẹp trai được như tớ không?' Lần này hắn trực tiếp làm lơ, chỉ liếc Hoseok một cái khinh bỉ. Chính là muốn nói 'Cậu đẹp trai sao? Ông đây không thấy.' Hoseok:..... Hoseok cảm thấy thật tủi thân. 'Không so với tớ, vậy so với cậu đi, đẹp trai sao?' Taehyung nhìn nhìn cậu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Gật gù. 'Vẫn còn kém một chút.' Hoseok:.... Được rồi, là cậu đẹp nhất, coi như tớ chưa hỏi. Hoseok tiếp tục lướt ipad xem, ôm một bụng tò mò về cái người thừa kế kia, thật muốn nhìn xem diện mạo như thế nào. Tên họ à, nghe cũng xuôi tai đó, Min Yoongi. Min Yoongi sao? Ờ thì, tên coi như đẹp. Taehyung ngồi ăn bữa sáng của mình, lâu lâu lại liếc Hoseok một cái, nhìn vẻ mặt hết nhíu mày rồi lại bĩu môi của cậu, trong lòng hắn vô cùng hài lòng. Vì một con chó mà bỏ bạn, tớ đây cho cậu tò mò đến chết đi, hừ. Không nói thì thôi, nói đến bữa tiệc hôm qua, vẫn là nhớ đến khuôn mặt kia đầu tiên, Taehyung lại cảm thấy bực mình. 'Hoseok, nếu muốn một người chú ý đến mình thì phải làm sao?' Hoseok vẫn đang chìm trong sự tò mò của mình, thuận miệng đáp lại. 'Vậy làm người đó thích cậu đi' 'Bằng cách nào?' 'Trực tiếp tấn công.' 'Tấn công kiểu gì?' 'Theo đuổi a~' Hắn nghe vậy, hơi nhíu mày. Theo đuổi sao? Khẽ nhếch môi mỏng, mắt không ngừng lóe sáng, hơi thở nghe mùi nguy hiểm nồng nặc. Vậy nên thử một chút mới biết, phải không nào?
Hoseok cảm giác không khí có gì đó hơi lạ lạ, quay sang nhìn liền thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Taehyung, khẽ nuốt ực một cái. Hồi nãy mình nói gì vậy ta? Không nhớ a~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Xin chào. Mọi người đợi tui có lâu hong nà ><
|
Chap 19
Là một người thuộc phái hành động, Taehyung nghĩ sao liền làm như vậy, bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi ai kia. Vốn là một con người khô khan thiếu kiến thức về tình yêu nên cũng không thể trách được hắn kế hoạch ban đầu có vài phần ấu trĩ... Bắt đầu từ việc phân phó vài đứa đàn em theo dõi nhất cử nhất động của Jungkook, hắn chỉ biết được cậu chính là một cậu bé ngoan chính hiệu, sáng đến trường chiều về nhà ban đêm không tụ tập bạn bè, cũng không thấy có thói quen đi chơi. Trong mắt hắn cậu chính là có một cuộc sống vô cùng nhàm chán. Hắn thấy thật khó hiểu, cùng là anh em, nhưng nhìn mà xem, tên Namjoon kia, chính xác là một tên học sinh vô cùng nổi loạn, cuộc sống về đêm hết sức phong phú, này là đang bù trừ cho nhau sao? Hắn cảm thấy một lần gặp cậu trong quán bar kia hẳn là kì tích trong đời a~ Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền cảm thấy đau đầu, không biết nên xuống tay từ đâu, không lẽ đêm hôm khuya khoắc đột nhập vô mấy lớp rào bắt cóc cậu đi sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù hắn có bỏ đi sự kiêu ngạo của mình mà làm vậy thì chắc chắn cũng không qua khỏi đôi mắt của tên 'anh hai' chết tiệt kia. Hắn thầm trách móc tại sao cậu lại an phận như vậy, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì, hắn cảm thấy cậu an phận cũng rất tốt, tránh việc nhờ khuôn mặt ngu ngơ đó mà gieo rắc tai họa khắp nơi. Hắn có thể là một người thông minh quyết đoán trong mọi trường hợp, nhưng vấn đề này lại mù tịt. Chỉ chờ khi Hoseok chịu không nổi cái mặt suốt ngày sa sầm dọa người của hắn mà buộc nói một câu làm hắn như bừng tỉnh. 'Cậu là mới biết yêu cho nên ngốc à? Không phải cả ngày cậu bé ở trường học hay sao? Cơ hội tốt như vậy, thiệt tình.' Taehyung cảm giác dường như đã tìm được lối ra của mê cung a~ ____________________ Hôm nay Jungkook vẫn đi học như bao ngày bình thường, không có gì đặc biệt, à có khác một chút, đêm hôm qua Namjoon đi chơi cả đêm không về, nhờ vậy cậu thừa cơ hội ăn tận 3 ly mì. Bình thường nếu có anh cậu, tuyệt đối không được ăn, anh cậu cho rằng mì ăn liền chính là đồ ăn rác rưởi, hại sức khỏe. Nhờ được ăn đã đời như vậy, hôm nay cậu nhỏ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Bước vào lớp học, cậu đi tới ngồi vào bàn của mình bỏ balo xuống, thuận tay đem mấy quyển sách trong balo ra, sau đó nhét balo vào trong hộc bàn, nhưng tay vừa đưa vào hộc bàn, cậu liền hết hồn rút tay ra, sau đó liền thấy một cành hoa hồng rơi từ trong bàn ra. Sau khi định thần lại thấy chỉ là một cành hoa, cậu liền thở phào, cứ tưởng rắn rít chui vào bàn. Cậu cúi người nhặt cành hoa lên, trên cành hoa có buộc một cái nơ xinh xắn, trên cái nơ còn có treo lủng lẳng một tờ giấy nhắn bé xíu, trên đó có một dòng chữ viết tay vô cùng khí phách, 'Gửi Jeon Jungkook'. Cầm trên tay cành hoa hồng tươi rói xinh đẹp, cậu lại cảm thấy mờ mịt. ' Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?' Xung quanh có vài bạn học thấy hoa trên tay cậu thì xì xào. 'Jungkook của chúng ta hôm nay được nhận hoa kia, thật lãng mạn.' 'Còn nhét vào hộc bàn cơ, muốn gây bất ngờ sao? Ôi ngưỡng mộ.' 'Cũng phải thôi, Jungkook của lớp chúng ta a~ chính là đáng yêu xinh xắn, ai nhìn cũng thích.' 'Chính xác nha.' ......... ..... Jungkook ngồi đây càng nghe mặt càng đen, cậu là con trai, có thể đừng dùng những từ như đáng yêu gì đó đó để nói về cậu không? Còn nữa, con trai ai lại được tặng hoa hồng đâu, thật ẻo lả. Cậu cầm cành hoa đi thẳng vào góc phòng đến phía có thùng rác, hất tay một cái, cành hoa một vòng cung liền yên phận nằm trong thùng rác. 'Hừ, hoa với chả cỏ, ông đây không cần' Quay lại chỗ ngồi, chống tay lên cằm suy nghĩ, tuy nhìn cành hoa kia thật đáng ghét, nhưng cậu vẫn rất muốn biết chủ nhân của nó là ai, chữ viết tay cũng rất đẹp, cũng hy vọng là một cô bé xinh xắn nào đấy. Nhưng dù sau tặng hoa cho một đứa con trai vẫn là không thể chấp nhận được. Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện gương mặt cười xấu xa của tên nào đấy, đang miên man suy nghĩ cậu liền giật mình, vỗ vỗ đầu. 'Điên thật, tự nhiên lại nghĩ đến tên háo sắc đó làm gì' Reng~ Reng~ Chuông reo, bắt đầu tiết học. Gác tạm mọi suy nghĩ qua một bên. _________________________ Ở một diễn biến khác ngay lúc này. Taehyung ngồi trong lớp, hôm nay hắn tinh thần không tệ, mặt tuy vẫn lạnh băng nhưng không đằng đăng sát khí như mọi hôm, tay nghịch nghịch điện thoại. Bỗng có tin nhắn đến, hắn nhìn thấy liền cong khóe môi lên, dường như rất vui vẻ. Trong tin nhắn là một tên đàn em nhắn cho hắn. 'Đại ca, đối tượng đã thấy được hoa hồng.' Ý cười trong mắt hắn càng sâu. 10s sau lại tiếp tục có tin nhắn đến. 'Đại ca, đối tượng nhìn hoa đến thẫn thờ'. Lần này hắn liền không che dấu mà cười nhẹ một cái, khiến tất cả học sinh chung quanh nhìn đến khiếp sợ. Tên này hôm nay bị sao thế nhỉ? Tầm 10s sau lại tiếp tục có tin nhắn. 'Đại ca, đối tượng hình như không được vui cho lắm.' Nụ cười bên khóe môi lập tức thu về một chút. Hắn chau mày, vẫn đợi tin nhắn. 10s nữa, lại có tin nhắn. 'Đại ca, đối tượng đã rời khỏi vị trí, hình như đang muốn tìm người tặng hoa.' Một lần nữa, hắn lại cười, lần này so với lần trước còn lợi hại hơn, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe môi không kiềm chế được mím thành một đường. Học sinh trong lớp hôm nay cảm giác được rửa mắt. Tên này hôm này bị điên à? Lần này tin nhắn lâu hơn một chút, tầm 20s sau mới đến. 'Đại ca, em nhìn sai rồi, đối tượng đã đem hoa ném vào thùng rác.' Khuôn mặt Taehyung đột nhiên cứng đờ, ngọn lửa hừng hực như bị tạc một gáo nước lạnh, nổi nóng quăng chiếc điện thoại đắt tiền ra xa, chiếc điện thoại bị ném vỡ màn hình tội nghiệp vô cùng. Khuôn mặt đanh lại. Hắn hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa tới chiếc điện thoại nằm chỏng chơ ở kia, lấy một quyển sách úp lên mặt, ngủ. Dám ném hoa của ông đây vào thùng rác, được, có khí phách lắm. Mọi người xung quanh thấy hắn giận dữ như vậy, ngược lại không hề sợ hãi. Đúng, như vầy mới là Taehyung chứ. Người ban nãy cười là ai, tụi này không quen. ___________________________ Thay vì cmt hóng chap mới, mọi người có thể cmt góp ý cho fic của mình nè, như vậy mình sẽ vui vẻ mà ra chap cho các bạn. Cmt toàn hóng a~ nhìn thiệt chán hết sức.
|
Chap 20
Hoa hắn tặng cậu, cậu lại ném vào thùng rác, điều đó khiến hắn rất giận dữ và tổn thương vô cùng. Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn nghĩ có thể vì cậu chưa biết được người tặng hoa là hắn nên mới làm dám làm thế, nếu cậu biết là hắn tặng có thể hay không rất vui vẻ mà nhận lấy? Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc lộ mặt, phải làm cho cậu ấn tượng thật sâu, lúc đó mới có thể hành động. Lại nghĩ, có thể là chỉ tặng một cành hoa thôi nên cậu không cảm thấy quý giá nên mới vứt bỏ, nếu nhiều hoa hơn chắc cậu sẽ nhận chứ nhỉ? Hoseok nói với hắn, đừng làm những việc quá phô trương, sẽ dọa cậu sợ mà chạy mất, nên hắn cũng tặng hoa một cách rất khiêm tốn. Nhưng bây giờ suy xét thật kĩ, lại thấy Hoseok nói cũng không đúng hoàn toàn, phô trương một tí thì mới làm cậu ấn tượng sâu sắc, không phải sao? Nghĩ liền làm, tặng nhiều hoa hơn, quyết định vậy đi. Ngày hôm sau, thay vì nhận được một cành hoa xinh xắn như hôm qua, cậu lại nhận được hẳn một bó gồm 20 cành hoa hồng đặt trong ngăn bàn. Jungkook nhìn bó hoa một lúc, vẫn là quyết định ném thẳng vào thùng rác. Taehyung bên này nhận được tin nhắn của đàn em. 'Đại ca, sau khi ngắm nhìn một lúc, đối tượng vẫn là ném hoa vào thùng rác.' Không lùi bước, ngày tiếp theo hắn lại tăng số hoa lên. Jungkook vừa bước vào lớp liền nhìn thấy một đám người tụm năm tụm bảy bên bàn của mình, nghi hoặc đi đến, vừa đưa mắt nhìn, liền muốn nổi điên, cả bó hoa hồng tất cả 99 đóa nằm chình ình trên bàn của cậu, có thể vì quá nhiều hoa nên không thể nhét vào hộc bàn được, bó hoa to đùng trên bàn học, muốn bao nhiêu sự chú ý liền có bấy nhiêu. Cậu cảm thấy máu nóng sôi trào, không thèm nghĩ nhiều liền hai tay ôm lấy bó hoa ném vào thùng rác, vì bó hoa quá to không thể yên ổn mà lọt thỏm vào thùng rác được nên cậu không ngại lấy chân dẫm mạnh mấy cái làm bó hoa dập nát đến tội nghiệp chui tọt vào bên trong thùng rác. Taehyung ngồi trong lớp học đang trông mong một kết quả tốt đẹp, thì đập vào mặt hắn chính là. 'Đại ca, đối tượng hôm nay có vẻ giận dữ, không hề suy nghĩ trực tiếp đem hoa ném vào thùng rác.' Taehyung sắc mặt đen thui, sầu não vô cùng, nhưng sau đó lại có tin nhắn đến, làm hắn nổi lên một tia hy vọng mỏng manh, nhưng không, nội dung tin nhắn là. 'Đại ca, hôm nay có tiến triển, đối tượng sau khi ném vào thùng rác còn cố gắng dẫm thêm mấy cái, hoa nát bét.' Taehyung:...... ____________________ Hoseok đang ngồi kế bên đọc sách, quay sang nhìn liền thấy mặt cậu bạn của mình một màu đen thui, nhìn thật khủng bố. 'Sao vậy? Kế hoạch theo đuổi tình yêu thất bại rồi hả người anh em?' 'Ngậm cái mồm của cậu lại đi.' Taehyung gắt gỏng, đã không vui thì thấy gì nghe gì cũng thấy thật chướng tai gai mắt. Hoseok cảm thấy thật oan uổng, chuyện này không liên quan đến cậu a~ Nhún vai một cái tiếp tục đọc sách. Taehyung nóng nảy suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi Hoseok. 'Cậu thử nói xem, tại sao đồ tớ tặng tên nhóc kia lại dám ném như vậy hả?' Hoseok quay sang nhìn nhìn hắn, lại không thèm trả lời, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Là ai bảo mình ngậm mồm lại vậy ta? Ngậm liền ngậm, sợ cậu sao. Hắn nhìn Hoseok thái độ thờ ơ, cảm giác thật giống lấy đá đập chân mình. 'Được rồi, đừng giỡn nữa, tớ đang hỏi nghiêm túc.' Hoseok trong lòng thật khinh bỉ, nhưng cũng cảm thấy thật thành tựu, đây là lần đầu tiên Taehyung trưng cầu ý kiến của cậu đó nha~ Như vậy cậu cũng không nên nhỏ mọn, phải giúp đỡ người khó khăn mới là người tốt. 'Cậu tặng cái gì cho người ta?' 'Hoa hồng.' Hắn trả lời tỉnh bơ, không cảm thấy có gì sai. Hoseok nghe xong liền cảm thấy choáng váng. 'Bị ném vào thùng rác là đúng.' 'Tại sao?' Hắn cảm thấy khó hiểu. Hoseok thật hết nói nổi. 'Bây giờ có người tặng hoa cho cậu, cậu thấy như thế nào?' Hắn nghe xong bày ra bộ dạng ghét bỏ, nghĩ tới liền thấy nổi da gà. 'Buồn nôn.' 'Đúng, chính là như vậy. Cậu nghĩ xem, dù cậu bé kia có xinh xắn đáng yêu thế nào đi chăng nữa thì vẫn là còn trai, thanh niên trai tráng, ai lại thích được tặng hoa bao giờ, bị ném là đúng lắm.' Hắn được thông não liền hiểu ra, trước mắt sáng ngời, gật gù. 'Vậy phải tiếp theo phải làm sao?' 'Nói cậu chậm hiểu cũng không oan. Thì cậu bé kia thích cái gì liền tặng cái đó, dễ như vậy, ai da, con người a, rơi vào bể tình liền biến thành kẻ ngốc.' Hắn nào để ý đến sự châm chọc của Hoseok, khoanh tay trước ngực, suy tư. Thích cái gì liền tặng cái đó sao? Theo hắn nghĩ, trên đời này ai cũng thích tiền, trực tiếp nhanh gọn không cần suy nghĩ nhiều, mà hắn, chính xác là giàu từ trong trứng a, thích nhất chính là dùng tiền đập chết người khác. Nhưng trong trường hợp này, lại không được, nhà họ Jeon bên kia cũng là gia tộc có tiền có quyền, nhưng vậy thì Jungkook làm sao có thể thiếu tiền được. Suy nghĩ thật lâu, thật lâu, bỗng nhiên mắt hắn lóe sáng, đúng vậy, thích cái gì liền tặng cái đó a~. __________________ Nhà họ Jeon. Jungkook ngồi trong phòng ngây ngẩn, cậu đang suy nghĩ về người tặng hoa kia, rốt cuộc là ai? Thật không có đối tượng nào có thể rơi vào diện tình nghi. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu kết luận, người tặng hoa là một cô bé nào đó thích thầm cậu mà không dám ra mặt. Dù hành vi tặng hoa thật không thể chấp nhận nổi, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy việc đem hoa ném bỏ cũng có chút quá đáng, dù sao cũng là tấm lòng của người ta. Bây giờ hối hận cũng đã muộn, thôi thì đợi đến khi nào có cơ hội gặp mặt nói một tiếng xin lỗi. Cũng hy vọng người kia cũng đừng cố gắng ngày nào cũng tặng hoa cho cậu, thật lãng phí. Đằng nào nhìn thấy cậu cũng nổi khùng mà đem vứt. Hôm sau, sáng sớm tinh mơ cậu đã đến lớp, với mục đích là nếu đối phương có tiếp tục tặng hoa thì cậu sẽ xử lí gọn lẹ, tránh mọi người trong lớp thấy được lại tiếp tục bàn tán. Mang một tinh thần phòng bị vào lớp, vẫn chưa có ai, cậu liếc nhìn đến bàn học của mình, không thấy hoa cỏ gì hết, thở phào nhẹ nhõm. Song cậu cũng cảm thấy thật có lỗi, có thể người kia biết cậu đem hoa đi vứt nên thất vọng về cậu, không nuôi hy vọng gì nữa. Cậu ủ rũ ngồi vào bàn học, tuy suy nghĩ thế, nhưng tay cậu vẫn vô thức mà đưa vào hộc bàn, không muốn hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng, nhưng ngạc nhiên, tay cậu bắt trúng thứ gì đó. Cậu giật mình, lấy nhanh thứ trong hộc bàn ra, chỉ là một chiếc túi nhỏ, trong đó có một hộp sữa dâu và một phần sandwich tam giác, vừa đủ cho một bữa sáng. Kèm theo đó tiếp tục là một mảnh giấy nhắn, vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa kia. Lần này sẽ không vứt chứ? Cầm túi nhỏ trên tay, kèm theo tờ giấy nhắn, cậu ngơ mất mấy giây, sau đó là phì cười một cái. Đương nhiên là không vứt rồi, đồ ăn mà vứt đi thì thật là lãng phí. Sau đó Jungkook của chúng ta vui vẻ ăn sandwich và uống sữa dâu, lâu lâu lại liếc nhìn về mảnh giấy nhắn kia cười tủm tỉm, không hiểu sao lại cảm thấy người viết tờ giấy nhắn kia thật đáng yêu. Bên này Taehyung căng mặt chờ đợi, ting~, tin nhắn vừa đến hắn liền xem ngay. 'Đại ca, tình hình phát triển chóng mặt, đối phương không có ném đồ vào thùng rác.' Tiếp theo sau là tin nhắn liên tục đến. 'Đại ca, đối phương đã vui vẻ ăn bánh uống sữa.' 'Đại ca, đối phương vừa ăn vừa nhìn gì đó, xong lại cười một mình, rất đáng nghi.' ...... Hắn nhận được một loạt tin nhắn, từng tin từng tin đều khiến hắn vui vẻ đến kỳ lạ, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên, trong mắt ý cười sáng rực rỡ, tay gõ gõ gửi tin nhắn cho tên đàn em bên kia. 'Làm tốt lắm' Tên đàn em đang đứng cầm ống nhòm quan sát Jungkook từ xa bất ngờ nhận được tin nhắn của hắn, đọc xong tay chân bủn rủn, cảm động rơi nước mắt, trong lòng gào thét, làng nước ơi ra xem đại ca khen ta này, ta thật là vĩ đại a a TT. Taehyung bên này thì khỏi phải nói, vui vẻ lợi hại, nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người cũng đang nhìn hắn khó hiểu, hắn vẫn không giận dữ, hôm nay nhìn gì cũng thật vừa mắt a~. Lại nhìn ra ngoài trời, tự nói một mình. 'A, hôm nay thời tiết thật đẹp.' Mọi người trong lớp:..... Trời đang kéo mây đen chuẩn bị mưa, đẹp chỗ nào????? ___________________ Buổi chiều tan học, Hoseok cưỡi xe về nhà, đi ngang hẻm nhỏ, mùi thơm thức ăn chiên xào phảng phất làm cậu đột nhiên muốn đói bụng. Tấp xe vào một quán nhỏ quen thuộc gọi một phần mì xào, Hoseok là khách quen của quán, cách hai ba hôm cậu lại ghé, tuy nhỏ nhưng món ăn rất ngon, lúc nào cũng đông khách. Cậu muốn mua cũng phải đứng chờ như mọi người, không có sự ưu đãi nào. Lúc nhận được hai hộp mì xào thơm nức, quay lưng đi ra xe, bỗng nhiên Hoseok nghe được một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng. 'Ông chủ, cho một phần mì xào bò.' Hoseok nghe ra được là giọng của con trai, nhưng rất êm tai, trầm thấp nhưng không thô, rất dễ nghe. Cậu tò mò ngoái đầu nhìn lại, thì bắt gặp một người con trai mặc áo thun trắng với quần jean bó, chân mang giày Jordan, da trắng rất trắng, tóc nhuôm bạch kim nổi bật, nhìn tổng thể rất đẹp mắt, dù chỉ nhìn từ phía sau lưng vẫn cảm thấy rất đẹp, người không quá cao cũng không quá thấp, cũng không quá vạm vỡ hay quá gầy, chính là cái gì cũng vừa đủ, rất cân đối. Nhìn thế nào cũng thấy dễ chịu. Hoseok nhìn đến ngẩn ngơ, thật sự rất thu hút. Nhưng nhìn một lúc lại có chút quen quen, lại nghe được tiếng của chủ quán. 'Cậu trai trẻ, hôm nay lại ghé ăn sao? Chờ một chút, có ngay đây.' Hoseok thấy người kia không có trả lời, nhìn từ góc độ này thì hình như đối phương chỉ gật đầu nhẹ, đến lúc người kia tay cầm hộp mì quay người lại, Hoseok cảm thấy tim mình đập loạn . Chẳng phải người hôm nọ trước nhà mình sao? Đến khi người kia đi khuất không còn thấy bóng dáng, từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn Hoseok một cái, giống như không hề biết được sự hiện diện của cậu. Hoseok lúc này mới chậm rì rì quay người ra xe, cả người phấn chấn lạ thường, tim vẫn còn đập nhanh. Cậu không ngốc như Taehyung ở khoảng này, cậu biết mình có cảm giác khác thường với người kia, ví dụ nhưng gặp nhau hai lần, lần nào tim cũng đập nhanh muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cậu cảm giác hình như mình đã bị rơi vào lưới tình rồi, suy nghĩ hồi lại cười khổ, đường đường là tiểu thái tử của giới giải trí nổi tiếng trầm ổn, lại trúng tiếng sét ái tình, mà người khiến cậu rơi vào lưới tình có thể đến mặt mũi cậu ra sao còn chẳng nhớ, thật là éo le. Lại nhớ đến lúc nãy chủ quán có nói, người kia rất hay ghé đây, cậu đột nhiên cười ranh mãnh. Vậy cậu cũng phải ghé đây mỗi ngày rồi a~ __________________________- Chap này hơn 2000 chữ rồi a a hôm nay mình thật là giỏi...Các cô các cậu like cmt nhiều để tui có động lực ra chap nào. ㅋㅋ
|
Chap 21
Dạo gần đây Namjoon cảm thấy đứa em trai mình hình như có chuyện gì vui thì phải, hôm nào đi học mặt cũng hăng hái vui vẻ, thậm chí còn đi rất sớm, không cần anh gọi cậu đã tự mình thức dậy, có hôm anh chuẩn bị xong xuôi định gọi cậu thì người giúp việc cho hay cậu đã đi từ sớm. Ban đầu cũng không để ý nhiều, nhưng dần anh thấy rất kì lạ. Phải biết là cậu thích nhất là ăn với ngủ, chắc chỉ có hai việc này là điểm nhấn cho cuộc sống cực kì đơn giản của cậu. Từ nhỏ đã rất dễ nuôi, cứ cho ăn xong rồi sẽ lăn ra ngủ, ngủ dậy lại đòi ăn, không khóc không nháo, ngoan ngoãn cực kì. Vậy thì động lực nào khiến Jungkook nhà anh lại siêng năng như vậy? Tò mò, anh phái người đi tìm hiểu, rất nhanh sau đó đã có kết quả. Thì ra cậu em trai quý báu của anh được người ta theo đuổi, sáng nào cũng được 'cung cấp' bữa ăn sáng, theo như những gì anh biết, người nọ cũng thực có lòng, bữa sáng các phần ăn thay đổi liên tục, hôm thì sủi cảo hôm thì màn thầu hôm thì hoành thánh... Namjoon có chút lo lắng, nói thật anh không sợ em mình bị người ta lừa đi, mặc dù cậu có hơi ngốc nghếch vô tư nhưng làm gì dễ gạt như vậy, mắt nhìn người của cậu cũng không tồi, có thể phân biệt được người tốt người xấu, khoản này thì không đáng lo. Anh đây là đang sợ cậu em ham ăn kia bị đồ ăn dụ đi mất. Người có thể không lừa được, nhưng nếu là đồ ăn thì... ừm.. cái này hơi khó nói. Namjoon cũng có cho người thử điều tra xem người kia là ai, nhưng đối phương làm việc rất cẩn thận sạch sẽ, muốn tra ra được cũng không dễ, ngoại trừ những bữa sáng cho Jungkook thì không làm bất cứ việc gì khác. Anh nghĩ người này không có ý xấu, với lại mỗi ngày đều thấy Jungkook vui vẻ phấn khởi như vậy, anh cảm thấy rất tốt nên tạm thời bỏ qua không thèm suy nghĩ nhiều nữa. Chắc chỉ là một cô bé nào đó thích thầm em trai anh thôi mà, quản nhiều quá cũng không nên, việc kết giao bạn bè của Jungkook trước giờ anh đều rất thoải mái, vì anh tin em trai mình biết lựa bạn mà chơi. Nhưng mà anh nào biết, 'cô bé' kia trong suy nghĩ của anh có bao nhiêu 'dữ dội'. ____________ Jungkook dạo này tâm trạng rất tốt, bởi vì hôm nào cũng có bữa sáng nóng hổi nằm trong ngăn bàn đợi cậu 'xử lí', không tốn tiền mà lại được ăn đồ ăn ngon ai mà không thích chứ. Nói một chút về hoàn cảnh của cậu, mặc dù gia cảnh nhà cậu rất khá, à không, là vô cùng khá, nhưng cậu lại rất nghèo, tiền túi của cậu ít thấy thương. Lúc trước cậu cũng được cho nhiều tiền, nhưng có bao nhiêu cậu đều đem đi mua đồ ăn vặt hết, cậu còn trữ một núi trong phòng để ăn dần, nghĩ lại cậu thấy khoảng thời gian đó thật tươi đẹp biết bao nhiêu. Cho đến khi anh hai cậu biết liền mắng cho một trận, sau đó còn tịch thu hết tiền của cậu, mỗi tuần chỉ đưa một ít tiền đủ để cậu ăn bữa sáng và mua vài hộp sữa dâu mà thôi. Nhiều lúc nhìn số tiền ít ỏi trong tay mình, xong lại nhìn đến cái đống thẻ tín dụng đen vàng đủ màu dư sức mua luôn mấy cái siêu thị của anh hai, cậu còn tưởng mình là con ghẻ được ba mẹ nhặt về nuôi T.T Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi đó nha, có người tình nguyện mua đồ ăn ngon cho cậu, vậy cậu sẽ không khách sáo, còn với số tiền nhỏ nhoi kia thì cậu có thể mua được vài gói bimbim cay rồi, vừa có bữa sáng vừa có thể ăn vặt, nghĩ đến liền thấy hạnh phúc muốn chết. Nói đến người mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu thật ra rất tò mò, có mấy hôm muốn rình xem là ai, nhưng dù có đi sớm thế nào cũng không sớm bằng người kia. Cố gắng đi sớm mấy hôm điều không đạt được ý muốn, cậu chán nản từ bỏ. Thôi mặc kệ, đợi đến khi nào người ta xuất hiện thì biết ấy mà. ______ Lại nói đến nhân vật đưa đồ ăn một chút. 'Đại ca hôm nay muốn món nào ở cửa tiệm nào ạ?' '..' 'Em đã biết, rất nhanh sẽ xong, tuyệt đối không để đối tượng phát hiện.' 'Ừ tốt.' A a đại ca lại khen ta nữa rồi, tụi bây ra đây mà xem, trong đám đàn em mẫu mực ta là đứa được khen nhiều nhất đó muahaha. Không uổng công mỗi sáng trèo rào vượt tường vào đưa bữa sáng cho 'anh dâu nhỏ' mà hahaha. Dù công việc đưa bữa sáng có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không hề, mỗi sáng tên đàn em tội nghiệp đều phải từ sớm tinh mơ mua điểm tâm từ các cửa tiệm mà Taehyung yêu cầu xong lại leo tường trèo cửa sổ vào để trong ngăn bàn của ai kia, thực ra rất cực khổ. Nhưng vì để giúp đại ca rước được 'anh dâu nhỏ' về, tên đàn em kia liền thấy mình thực có giá trị. ______ Quay lại với Jungkook, bây giờ đã là giờ tan trường, cậu ôm cặp sách tung tăng về nhà, hôm nay TV sẽ phát sóng số đặc biệt của hoạt hình Conan, cậu thật muốn nhanh chạy về nhà tắm rửa sạch sẽ leo lên sofa mềm mại vừa ăn bimbim vừa xem hoạt hình, nghỉ thôi liền thấy cuộc sống này thật ý nghĩa biết bao. Nhưng kế hoạch của cậu bị gián đoạn. Hôm nay anh cậu và anh Jimin hẹn nhau đi chơi bóng rổ, nên cậu phải về đợi chú tài xế rước về, lúc cậu ra đến cổng vẫn chưa thấy xe nhà mình đâu, chắc lại kẹt xe rồi. Cậu đứng một mình buồn chán lấy chân đá đá mấy viên sỏi dưới đường, bỗng từ đâu một khuôn mặt tròn vo xuất hiện trước mặt cậu, cậu giật mình, là một cô bé học sinh, mặc đồng phục trường cậu, tóc đen xõa trên vai, mái cắt ngang càng làm khuôn mặt tròn hơn, cũng nhờ vậy mà nhìn vào cảm thấy rất đáng yêu, mắt to tròn linh động, chiều cao thì hơi khiêm tốn, chắc chỉ cao tới cằm của cậu, dáng người vừa phải nhưng có lẽ vì mặt hơi tròn nên nhìn sơ tổng thể có cảm giác hơi béo. Nhìn chung là một cô bé có ngoại hình rất dễ thương. Mà tình huống bây giờ cậu cũng không biết là gì, cô bé kia đứng trước mặt cậu tay chân luống cuống, nhìn cậu xong lại nhìn xung quanh làm cậu cũng bất giác nhìn theo hướng nhìn của cô bé kia. Rõ ràng là xung quanh không có người, định quay sang hỏi cô có chuyện gì thì cô bé kia đã mở lời trước. Lời nói mang theo vẻ hồi hộp khẩn trương. 'Tớ ...tớ tên Lim Jungmin, học lớp 10A5, tớ..tớ...' Lim Jungmin? Nghe rất lạ, cậu không có ấn tượng gì về cái tên này. Nhưng lớp 10A5 hình như gần lớp cậu thì phải. 'Ừm, cậu có chuyện gì sao?' 'Tớ..tớ..' Jungkook rất kiên nhẫn lắng nghe cô bé nói. 'Tớ .. tớ.. TỚ THÍCH CẬU' Cậu bị tiếng thét của cô làm cho giật mình, xong lại nhìn nhìn đối phương đang hồi hộp đến độ tay túm chiếc váy trở nên nhăn nhúm. Xong còn chưa kịp nói gì đối phương đã từ đâu lấy ra một là thư màu hồng nhạt, ở trên có hình trái tim nhỏ xíu xinh xắn đưa trước mặt cậu. 'Cậu..cậu nhận lá thư này được không? Tớ..tớ..' Tuy không nỡ nhìn khuôn mặt dễ thương kia càng ngày càng trở nên xanh trắng vì hồi hộp, nhưng cậu cũng không biết làm gì cho phải, không nhận thì thấy khó xử cho cô bé, mà nhận thì càng rắc rối, bởi vì không nên để người ta nuôi hy vọng a~. 'Cái này..tớ không nhận được đâu.' Cô bé thất vọng nhìn cậu, nhưng tay vẫn kiên trì cầm lá thư không hề buông xuống, cũng không hề nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cậu. Jungkook của chúng ta rơi vào tình huống lần đầu tiên được tỏ tình trực tiếp như vậy cảm thấy thật lúng túng. Thấy cô kiên quyết như vậy, cậu chỉ đành thở dài. 'Được rồi, thư này tớ nhận.' Cô bé nghe vậy như được ban thưởng, cười tít mắt nhét thư vào tay cậu, sau đó hai mắt cứ sáng như sao nhìn cậu. Cậu cầm lá thư trên tay, không biết nên nói gì tiếp theo. Cô bé thấy cậu khó xử vậy cũng cảm thấy rầu rĩ. 'Vậy tớ..tớ đi trước.' Nói xong liền quay lưng bỏ chạy, chạy được một đoạn thì quay người lại, nói to. 'Tớ tên Lim Jungmin, lớp 10A5'. Nói xong lại bỏ chạy đi mất. Cậu đứng nhìn lá thư trên tay mà thất thần. Bây giờ hối hận có kịp không? A a mình đâu có muốn nhận đâu T.T ____________ Và đương nhiên, chuyện tỏ tình động trời như vậy làm sao lại thoát khỏi tay mắt của hắn. 'Đại ca, cấp báo cấp báo, đối tượng được một cô bé mặt tròn tỏ tình.' .... 'Đại ca, nguy hiểm, mặt tròn đưa thư tình cho đối tượng.' ..... 'Đại ca đại ca, khẩn cấp, đối tượng chịu nhận thư tình rồi.' Taehyung cầm điện thoại trên tay mà mặt mày xám xịt, tay run run muốn bóp nát nó. Cứ nghĩ tới khuôn mặt mình ngày đêm nhớ nhung kia lại thấy ngứa ngáy, lại nghĩ đến có người dám mơ tưởng đến người của hắn liền tức giận đến xanh mặt. Giỏi lắm, Jungkook, để tôi xem lá gan em lớn cỡ nào, còn dám dây dưa với kẻ khác. Bình tĩnh lại một chút, hắn lấy di động nhắn cho tên đàn em bên kia. ' Xử lí cho tốt.' Ngồi nghĩ nghĩ một hồi, dù sao người ta vẫn là con gái, hắn lại nhắn thêm một tin. 'Dọa cho sợ được rồi, đừng động tay động chân.' Nhận được phản hồi từ tên đàn em kia, hắn buông điện thoại xuống, âm trầm sâu xa nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. _________ Ở tại một ngôi nhà hoang không rõ tên. 'Đại ca, em đã điều tra được, tên Chó điên kia có một thằng em trai, hắn vô cùng yêu thương đứa em này.' Tên được gọi là đại ca đang ngồi trên bộ sofa cũ kĩ duy nhất trong căn nhà hoang này, mặt mày dữ tợn xấu xí, đứng xung quanh còn có vài tên đàn em. Đứng trước mặt hắn là một tên mặc đồ đồng phục học sinh, mặt mày coi như sáng sủa nhất trong đám người này, đang đứng báo cáo những gì điều tra được cho tên đại ca kia. 'Tên gì?' 'Là Jeon Jungkook, ngoại hình cũng rất tốt, trắng trẻo đáng yêu, có người nói đứa em này chính là sinh mạng của tên Namjoon kia.' 'Ha, vậy sao? Vậy tao liền muốn mạng của hắn, tìm cơ hội ra tay cho gọn gàng.' 'Đã biết, đại ca.' Tên đại ca kia cười nham hiểm, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, thập phần xấu xí. Jeon Namjoon, nợ của mày để em mày trả vậy. ______________________________________ Nhìn lượt view với lượt like chênh lệch quá cũng buồn cho nên tui quyết định khi nào đủ 200 likes trở lên mới ra chap mới. Công sức tui viết mọi người cũng đừng đọc chùa chứ. Với lượng view ổn định như hiện tại thì 200 likes dễ quá mà đúng hôn nè????
|
Chap 22
Tan học, Jungkook sắp xếp lại tập sách cho vào balo chuẩn bị về, chiều nay lớp Namjoon và Jimin không có tiết nên rủ nhau đi tụ tập đâu đó rồi, cậu lại phải về một mình. Sắp xếp xong xuôi, đeo balo lên thì từ đâu rơi ra một lá thư màu hồng đáng yêu, cậu cúi người nhặt lên, là thư tình của cô bé lớp kế bên gửi cậu. Cậu vẫn chưa mở ra xem, thư thì cậu nhận được rất nhiều, dường như hôm nào trong tủ đồ cũng có , nhưng bình thường cậu không cần suy nghĩ đã cho vào thùng rác, nhưng với lá thư này cậu thấy hơi khó xử, thư tình được chính chủ lấy hết can đảm ra trao tận tay vẫn khó giải quyết hơn thư nặc danh, vứt đi sẽ rất có cảm giác tội lỗi. Thật đau đầu. Kể cũng lạ, cậu cứ tưởng cô bé kia được cậu nhận thư sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, nhưng đã một tuần trôi qua rồi vẫn không thấy tăm hơi đâu, đến nỗi mặt mày cô bé kia ra sao cậu cũng sắp quên mất. Thở dài một tiếng, cậu đem lá thư nhét vào ngăn ngoài balo, đi về. Trước cổng trường, học sinh đã về gần hết nên rất thưa thớt, Jungkook vẫn chưa ra đến cổng chính đã thấy một đám nữ sinh tụm năm tụm bảy xì xào gì đó, nghe loáng thoáng. 'Nhìn đi nhìn đi, thật là đẹp trai muốn chết.' 'Cái dáng người đó không đi làm người mẫu thật là phí của trời.' 'Đúng đó, a a, các cậu nhìn đi, xe cũng là xe xịn đó, bản giới hạn đó nghe.' 'Ôi con tim tôi, đã đẹp trai lại còn giàu, kìa kìa, cậu ấy nhìn qua phía tụi mình đó.' 'Thôi đi cô, chắc là đang đợi bạn gái rồi.' .................. ........ .. Jungkook đứng phía sau thầm khinh bỉ trong lòng, cái đồ mê trai, thấy trai đẹp là sáng cả mắt. Hừ một tiếng, lại nhịn không được tò mò mà bước lên nhìn một chút, theo hướng nhìn của bọn con gái cậu liền thấy được mục tiêu được bàn tán nãy giờ. Nhìn một cái liền ngạc nhiên muốn rớt con mắt ra ngoài. Ở bên kia đường, một thanh niên hai tay đút túi quần dựa vào chiếc moto cực kì bắt mắt, mặc áo khoác bóng chày đen trắng bên trong là áo thun đen đơn giản, phía dưới là chiếc quần jean đen bó sát tôn lên đôi chân vừa thon vừa dài, chân đi giày Puma, tóc đen mượt rũ trước trán, khuôn mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng, ánh nắng chiều chiếu rọi khiến cả người chàng trai như tỏa ra ánh hào quang, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Nhưng ngược với khung cảnh ấm áp, khuôn mặt đẹp trai lại không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo bất cần khiến ai cũng không dám đến gần. Và không ai khác, người này chính là kẻ đã cướp đi nụ hôn đầu của Jungkook nhà ta, Kim Taehyung. Jungkook nhìn đến ngỡ ngàng, ban đầu trong ánh mắt là ngạc nhiên, xong lại chuyển sang ghen tị đến mặt mày nhăn nhó, đẹp trai như vậy làm gì chứ, cái đồ đáng ghét này. Taehyung như cảm nhận được ánh mắt thù địch của cậu, bất ngờ nhìn sang, làm cậu giật mình, chỉ thấy hắn cong khóe môi thật nhẹ một cái, cười như không cười nhìn cậu. Cậu cảm thấy nhìn người ta chăm chú như vậy lại bị phát hiện, cảm giác thật là xấu hổ, thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng xoay người bỏ đi. Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng xe nổ máy, tiếng xe moto ngày càng gần làm cậu hồi hộp, chân cũng đi nhanh hơn một chút, và như một điều hiển nhiên, cậu đi bộ không thể nào nhanh hơn đi xe được, xe moto vượt qua người cậu, két một tiếng, dễ dàng chắn ngang phía trước cậu. Hắn mặt lạnh lùng quăng nón bảo hiểm cho cậu, cậu theo quán tính chụp lấy. 'Lên xe' Cậu ngẩng người, khó hiểu nhìn hắn. 'Lên xe anh làm gì?' Hắn thấy cậu không hợp tác, không kiên nhẫn tắt máy nhảy xuống xe. Jungkook giật mình, lùi nhanh về sau mấy bước. 'Nè nè nè, làm cái gì đó, gì cũng từ từ nói.' 'Bế em lên xe.' Mặt hắn nói mà không đổi sắc, chân vẫn như cũ bước về phía cậu. Cậu nghe hắn nói mà há hốc mồm. 'Cái đồ thần kinh này, bế cái gì, ghê muốn chết.' 'Không muốn bế thì tự leo lên.' 'Không có sự lựa chọn khác à?' 'Không có, một là tôi bế em lên, hai là tự mình lên.' 'Nói sao cũng phải lên xe anh à?' 'Đúng.' 'Tôi không lên đấy thì sao?' 'Thì tôi bế em lên' Jungkook:....... Được rồi, tranh cãi với thanh niên này thật là vô nghĩa. Cậu mặt mày bí xị ôm nón bảo hiểm chạy về phía xe hắn. Xong lại suy nghĩ cái gì, quay lại hỏi hắn. 'Anh đưa tôi đi đâu mới được? Lỡ chở đi bán rồi ai mà biết.' Hắn đứng cách cậu mấy bước nghe vậy liền muốn cười. Sau đó không trả lời mà vèo một cái đã đến trước mặt cậu, trước sự cảnh giác của con thỏ trước mặt hắn giật lấy nón bảo hiểm đội vào cho cậu, sau đó nhảy lên xe. 'Yên tâm đi, bán em cũng không được bao nhiêu tiền.' Cậu cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng. Vừa muốn chửi lại đã nghe hắn tiếp tục nói. ' Để tôi nuôi lấy thịt còn tốt hơn.' Nói rồi không đợi cậu phản ứng, quay đầu nhìn cậu gầm nhẹ. 'Còn đứng đó làm gì, đợi tôi bế à?' Cậu giật mình, xong lại như robot cứng ngắc mà trèo lên xe. Xe nổ máy lao đi, mà Jungkook ngồi phía sau trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của Taehyung ban nãy. 'Nuôi lấy thịt'. Má ơi, không lẽ là biến thái ăn thịt người. Cậu bị suy nghĩ của mình dọa cho mồ hôi chảy ròng ròng, bây giờ nhảy xuống có kịp không? Thà chết vì té xe vẫn oai phong hơn bị ăn thịt á nghen. Mà sau khi xe đi mất, phía sau vẫn là đám nữ sinh kia, nhưng hình như không khí còn điên cuồng hơn ban nãy. 'Thấy gì không? Trời ơi này là bá đạo công ngốc manh thụ phải không mấy đứa.' 'Sai rồi, là mỹ công mới đúng.' 'Ôi tim tôi, sao lại đẹp đôi thế này.' 'Khóc ròng a~' .............. ...... .. ____________________ Ngồi trên xe, Jungkook như cũ cứng ngắc, cố gắng ngồi xa hắn hết mức có thể, bởi vì sợ té mà tay bám vào tay vịn phía sau xe căng hết cỡ nổi cả gân xanh. Còn hắn vì bị cậu cách ly nên một bụng không vui. Cho nên với kĩ thuật lái xe điêu-dù chưa đủ tuổi-luyện hắn cố ý phanh gấp mấy lần, làm mặt cậu đập vào lưng hắn mấy phát đau điếng, cậu tưởng tượng mũi mình hình như sắp gãy mất rồi. Thông qua kính chiếu hậu thấy cậu mặt mày nhăn nhó xoa mũi mấy lần, hắn cười khẽ. Nhưng khi nói chuyện vẫn cái giọng lạnh lùng đáng ghét. 'Sợ rớt xuống đường thì ôm chắc vào, thật là phiền phức.' Cậu bĩu môi. Thà rớt xuống đường chứ không thèm ôm đấy, hừ hừ. Và nói thì nói vậy thôi, cậu nhỏ vẫn miễn cưỡng ôm lấy eo hắn. Ông đây sợ cái lưng nhà ngươi đập gãy mũi chứ không sợ rớt xuống đâu nhé, hứ. Ôm eo người ta thì thôi đi, trong lòng cậu còn thầm đánh giá. Ái chà eo rắn chắc ghê ta. Xong lại lấy tay chọt chọt bụng mình, thở dài. Mà đằng trước, người đang cầm lái, ở lúc không ai hay biết, nở nụ cười thỏa mãn. _________________ Lúc đến nơi, Jungkook mới biết là hắn đưa cậu đến công viên trò chơi, cậu bĩu môi. Đây là cho tận hưởng lạc thú trước khi mần thịt à? Đồ giả nhân giả nghĩa. Hoàn tất xong xuôi khâu gửi xe mua vé, hắn không cho cậu quyền từ chối đã nắm tay cậu lôi vào trong. 'Muốn chơi cái gì trước?' Cậu thích thú nhìn xung quanh, bây giờ đã là chiều tối, nên công viên rất đông vui, mấy tòa lâu đài dành cho khách tham quan cũng đã thấp đèn lên, rất náo nhiệt. Cậu hào hứng, còn hắn vẫn mặt lạnh. 'Chơi trò cảm giác mạnh đi.' Sau đó như bị trò chơi hấp dẫn phía trước làm cho vui vẻ quá mức mà không để ý bản thân đang nắm tay ai kia lôi đi. Còn người được nắm tay thì nhìn vào bàn tay đang bị nắm mà nhếch môi cười. Ừm, hẹn hò thế này cũng không tệ. Chơi xong một vòng, cậu la muốn khản giọng. Vui đến quên trời đất, cứ lôi hắn đi hết bên này lại lôi tới bên kia, không tốn đồng bạc nào mà được chơi như này, thiệt là tốt. Còn Taehyung bình thường thấy mấy trò trẻ con này thật ấu trĩ, mà nhìn bạn nhỏ kia cười toe toét lại thấy như vầy thật ra cũng không tồi. Chơi mệt, cậu liền tìm một băng ghế ngồi nghỉ, vậy mà nhìn sang Taehyung lại thấy hắn một giọt mồ hôi cũng không thấy, ngoại trừ so với ban nãy tóc hơi rối một chút, nhưng cả người vẫn hoàn hảo không lôi thôi một chút nào, trong khi cậu cả người đầy mồ hôi, tóc ướt nhẹp dán vào trán, mặt mày đỏ hồng thở hổn hển. Cái trạng thái theo cậu là lôi thôi xấu xí này rơi vào mắt hắn lại thành một màn chết người, vì nóng nên cậu giật giật cổ áo làm cho nút trên cùng bị bung ra, làm xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện, dời ánh nhìn lên khuôn mặt vì mệt nên hai má đỏ đỏ hồng hồng như trái cà chua, vừa mịn vừa tròn, thật muốn cắn cho một cái, lại nhìn xuống một chút là đôi môi hồng hào vì bị cậu liếm nên càng bóng mượt hơn. Hắn nhìn chằm chằm môi cậu, xong quay sang chỗ khác nặng nề chửi thề một tiếng. Cậu thì đâu thèm để ý tới nhất cử nhất động của hắn, nhìn thấy xa xa kia có xe bán kem mắt liền sáng rực. 'Anh ngồi đây, tôi đi mua kem.' Nói rồi không thèm đợi chạy nhanh lại xe kem đằng xa kia. Hắn cũng không thèm quản, ngoan ngoãn ngồi đợi. Buồn chán ngồi một mình, hắn cúi đầu thì thấy balo của cậu ngã vào đùi mình, lấy tay dựng balo lên cho nó dựa vào lưng ghế, nhìn nhìn đánh giá. Đúng kiểu balo của một cậu nhóc, balo màu đỏ, bên ngoài còn móc thêm móc khóa hình Iron Man. Hắn cho là mình bị cậu bỏ bùa, bây giờ nhìn vào bất cứ thứ gì của cậu đều thấy đáng yêu muốn chết. Nhìn chăm chú một hồi, lại thấy phía bên hông balo của cậu có thứ gì đó màu hồng ló ra. Hắn nhướng mày, cầm lấy thứ kia ra. Tâm tình đang tốt bỗng nhiên một phát bị quét sạch. Hắn đen mặt cầm lá thư màu hồng chói mắt kia, cho hắn rút lại suy nghĩ vừa rồi, không phải cái gì liên quan đến cậu đều đáng yêu, hừ. Hậm hực liếc nhìn phía xa là cậu đang hào hứng nhìn ông chú bán kem biểu diễn cho tụi con nít xem, trong cả đám con nít có cậu là lớn xác nhất, liếc cái là thấy. Đang bực bội nhìn thấy cậu cười tít mắt liền vơi đi chút ít, nhìn quanh tìm kiếm, thấy gần nhất có một cái thùng rác to, hắn không kiêng kị gì vững vàng đi đến thùng rác, đem thứ trên tay ném vào, ném rồi còn phủi phủi tay giống như thứ vừa rồi cực kì bẩn. Xong việc lại quay về chỗ ngồi. Mặt không biểu tình như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu mua kem xong hí hửng quay trở về, vẫn không cảm thấy không khí có gì bất thường. Cầm cây kem đủ màu vừa mới mua được, cậu giả bộ áy náy nói với hắn. 'Xin lỗi nha, quên mua cho anh rồi' Là cố ý không mua cho anh, ông đây rất nghèo, ăn thì tự đi mà mua. Nhìn bộ dạng giả bộ mà mắt sáng như sao của cậu, hắn chỉ biết cười. Người đâu làm gì cũng thấy đáng yêu. Jungkook nhìn đồng hồ, bỗng nhiên hoảng hốt. 'Ai da, chết rồi, trễ quá rồi, mau mau, về thôi về thôi.' Cậu ôm balo chạy một mạch, lại thấy có gì đó kì kì, quay đầu lại vẫn thấy Taehyung lạnh mặt ngồi đó, liền bực mình chạy trở lại nắm tay hắn kéo đi. _________________ Về đến gần nhà cậu, cậu một hai đòi hắn thả xuống, không cho hắn chạy lại đến trước nhà, khu vực đó có camera a~ bị anh hai thấy được là tiêu luôn. Hắn nghe lời mà thả cậu xuống, xong vừa trèo được xuống xe liền quên ơn nghĩa người ta chiều giờ tốn công tốn của bồi cậu đi chơi, ném nón bảo hiểm cho hắn liền muốn vọt đi mất không nói một lời. Nhưng mà vẫn là hắn nhanh tay hơn chụp cậu lôi ngược trở lại. Cậu hết hồn. 'Ế làm cái gì đó?'. Hắn không trả lời cứ lạnh mặt nhìn chằm chằm cậu, chính xác đang nhìn đôi môi của cậu, nhìn một lúc lâu đến độ Jungkook muốn phát hỏa thì đột nhiên thở dài một tiếng, bắt lấy đầu cậu kéo xuống, hôn nhẹ một cái lên trán cậu. Cậu như bị điện giật lùi ra mấy bước, hai tay che cái trán vừa bị hôn lại, khuôn mặt hốt hoảng mờ mịt. Tim nhảy loạn xạ muốn bay luôn ra ngoài. Ngẩn người vài giây, cậu quay người chạy về cổng nhà, vì gấp quá mà cứ chân này đá chân kia, lảo đảo mấy lần cuối cùng cũng vào tới cổng lớn nhà mình. Taehyung đứng đó nhìn đến hình bóng bé nhỏ kia khuất sau cánh cổng, thở dài, nhìn là biết bị dọa sợ, thật ra thứ hắn muốn hôn đâu phải là trán thôi đâu. Lại thở dài cái nữa, nhìn cánh cổng đóng chặt, thanh âm trầm thấp quyến rũ chỉ đủ mình hắn nghe. Ngủ ngon, Jeon Jungkook. Sau đó nổ máy, xe lao đi mất trong màn đêm tĩnh mịch. ___________________________________ Chap sau có biến, ngắn gọn. À mà chap này viết thật là dài, mình thật là giỏi quá đi.
|