Ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng luồng vào khe cửa sổ.
Một chút nắng, một chút gió trời đã đánh thức cặp đôi đang âu yếm bên nhau thức dậy.
"Cảm ơn em đã giữ lời."
Hắn ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc cậu.
Cậu nhìn hắn cười một nụ cười tỏa nắng. Một nụ cười ấm áp của một con người đang sống trong hạnh phúc của tình yêu.
.
.
.
Hôm nay là ngày vui với hắn. Sau 1 tuần nhớ nhung cậu nên hắn quyết định ở nhà với cậu và chuẩn bị cho cả hai một kế hoạch.
"Nguyên Nguyên, em muốn đi đâu ?" Hắn hỏi.
"Em á ? Đi đâu à ?"
"Ừ."
"Ở nơi đâu có anh thì em sẽ đi." Cậu cười nói.
"Khéo nịnh."
Cậu sà vào lòng hắn làm bộ nũng nịu.
"Mình đi nước ngoài nha."
"Em muốn đi đảo."
"Hawai nha."
"Không đảo Gouqi cơ."
"Anh muốn ra nước ngoài."
"Đi nước ngoài tốn tiền nhiều lắm."
"Anh sẽ lo được mà."
"Mình phải biết tiết kiệm chứ. Bây giờ anh thành đạt tiền bạc không là vấn đề. Nhưng... lỡ sau này..."
"Thôi thôi anh biết rồi. Em giống ông cụ non quá."
"Không có à nha."
"Được rồi, ta đi chuẩn bị thôi."
Hắn kéo cậu vào lòng, cùng lên lầu chuẩn bị.
.
.
.
Bành Duyệt Tiên sau lần ấy bị Vương Tuấn Khải hại cho đến chết. Tuyệt luôn con đường sống của cô ở Trùng Khánh này. Một thân một mình, không một ai chống lưng trên đất này cô đành ngậm đắng ôm hận trở về quê nhà.
Cô từ lúc ấy đã không còn lưu luyến tình cảm gì với hắn nữa. Trở thành một cô gái 18 mạnh dạng hơn, thủ đoạn hơn. Về lại nơi mình sinh ra, vẫn công việc cũ nhưng cô bây giờ cao cấp hơn nhiều. Nhờ sự dạy dổ của 'đàn chị' ở Royal mà cô mưu mô tính kế rất nhiều, luôn cặp với những đại gia tiền tỉ để có cái chống lưng cho mình. Hạ quyết tâm một ngày nào đó sẽ trả thù Vương Nguyên.
.
.
.
Đảo Gouqi
"Woa ! Tiểu Khải à, anh xem này. Biển đẹp thật đấy." Cậu vui mừng chạy lại níu tay hắn chỉ về phía biển.
"Ừ, biển đẹp như em vậy."
"Vậy lỡ biển xấu thì em cũng xấu như biển à."
"Ừ, đương nhiên." Hắn nói rồi bỏ chạy.
"Ya, Vương Tuấn Khải, anh đứng lại cho em ! Em mà bắt được là anh chết với em đó !!"
"Em mà tới đây là anh liền ăn em đấy !!"
Hắn vừa nói xong là cậu dừng luôn tại chổ.
Bật cười trước hành động của cậu.
"Đi thôi." Hắn bước lại phía cậu.
"Không, đi theo lỡ anh ăn em thì sao ?"
"Em không đi anh cũng ăn em ngay bây giờ." Hắn vừa nói tay vừa đặt lên eo cậu.
"Nè, cái tên cuồng dâm nhà anh ! Bỏ tay ra coi !"
"Em đáng yêu quá !" Hắn hôn lên môi cậu một cái rõ kêu, sau đó ôm cậu vào lòng đi về khách sạn.
.
.
.
Tại nơi nào đó ở đảo Gouqi
"Tối nay 8h, khách sạn EV."
"Dạ vâng, em sẽ tới."
.
.
.
8h tối, khách sạn EV.
"Nguyên Nguyên, chìa khóa đây em lên phòng trước đi. Anh ra đây chút."
"Anh đi đâu vậy, em sẽ đi với anh."
"Không cần, lên trước tắm rồi chờ anh." Hắn cười gian.
"Anh đi luôn đi !" Cậu đánh yêu vào ngực hắn rồi bỏ đi.
.
.
.
Lúc đó...
"A, xin lỗi cô." Cậu vô tình đụng phải một cô gái.
"Đi đứng kiểu gì vậy hả ?!"
"Tôi... xin... Bành Duyệt Tiên ?!"
"Vương Nguyên..."
"Cô, cô sao ở đây ?"
"Tôi là dân ở đây."
"À, đồ của cô đây."
Lúc cả hai va chạm đồ của cô bị rớt ra, chiếc chìa khóa trên tay cậu cũng rớt ra và hiện tại đang nằm trong tay cô.
"Cảm ơn cậu. Cậu đi du lịch một mình à ?"
"Tôi đi với Tiểu Khải."
"Vậy à, thôi tôi không làm phiền nữa. Trả cậu chìa khóa phòng." Cô nói rồi bỏ đi.
Cậu lúc này bất ngờ trước thái độ dịu dàng lịch sự của cô. Cũng chẳng muốn nghĩ nhiều về con người ấy nữa, cậu nhìn số phòng trên chìa khóa rồi nhanh chân bước đi.
Nghe cậu nói đi cùng với Vương Tuấn Khải cô liền nghĩ ra kế hoạch đê tiện để trả thù. Cầm trên tay khóa phòng cô liền tráo chúng và đưa cho cậu khóa phòng đang có lão dê già phơi thay nằm đợi.
Lúc cậu đi rồi cô nhanh chóng nhắn tin cho Giám đốc Lâm.
"Hôm nay em ốm, em sẽ gởi hàng ngon đến cho anh. Yêu anh !"
.
.
.
Hắn dạo gần đây thích chiều hướng lãng mạn.
Đã lâu không vui vẻ cùng cậu nên được dịp này hắn bí mật đi mua hoa và quà về tạo bất ngờ cũng như dỗ ngọt cậu.
.
.
.
Tại phòng 1001
Bành Duyệt Tiên thâm hiểm nghĩ ra thuốc kích thích để hạ Vương Tuấn Khải.
Cô ung dung cầm chìa khóa bước vào. Đặc biệt pha sẵn cho hắn một ly rượu vang đỏ đã bỏ sẵn thuốc bên trong để trên bàn. Mình thì vào phòng tắm đợi hắn.
.
.
.
Hắn sau 30 phút lo toan mua xong thì vui mừng về phòng.
Căn phòng một màu vàng nhạt của bóng đèn làm tăng thêm vẻ lãng mạn cho cả hai. Hắn nhẹ nhàng tiến vào, một bên để hoa và quà một bên thấy ly rươu vang. Thầm mừng trong lòng vì cậu chu đáo... Cầm ly rượu lên hắn uống sạch hết chúng.
Bên phòng tắm truyền đến tiếng nước xả ào ào.
Hắn hình dung ngay là cậu đang ở bên trong, nhẹ nhàng bước lại.
Lúc này thuốc kích thích với liều lượng mạnh làm cơ thể hắn dần nóng lên, đầu óc khó chịu và nghĩ ngay đến việc giao cấu.
Bành Duyệt Tiên bên trong miệng cười nham hiểm. Cảm thấy thời gian đã đủ liền đứng dậy, quấn quanh mình một cái khăn tắm rồi bước ra ngoài.
.
.
.
Vương Nguyên đinh ninh đúng phòng nên cũng chẳng ngại ngần gì mà mở cửa bước vào.
Màu đen bao trùm cả căn phòng làm cậu khó chịu. Lần mò tìm công tắt đèn bật lên.
Lão Giám đốc Lâm chỉ chờ sẵn lúc cậu bật đèn lên thì bổ nhào vào người ôm hôn tới tấp.
"Ưm... tên biến thái... bỏ tôi ra... !!"
Cậu ra sức vùng vẩy. Nhưng càng vùng thì gã càng siết chặt tay hơn.
"Khốn khiếp ! Ông mau buông tôi ra !" Cậu cắn mạnh vào tay hắn.
"Aiss ! Mẹ nó, thằng đĩ !" Ông ta nói nặng cậu, dùng tay tát mạnh vào mặt cậu.
Cú tát trời giáng làm cậu long long đầu óc, ngã quỵ xuống sàn.
~oOo~