Fanfic ChanBaek | Bĩ Cảnh
|
|
Chương 14
Chương 14: Mua quần áo thôi Phác Xán Liệt không phải người biết mua quần áo hay biết phối đồ gì, từ trước đến nay toàn có gì thì mặc cái nấy. Bình thường toàn ra quầy hàng rong mua mấy cái áo phông với một cái quần bò là có thể sống qua những mấy mùa hè, còn chưa rách thì tuyệt đối không đổi. Cho nên khi Biên Bá Hiền đề xuất yêu cầu này với anh, anh không hề nghĩ ngợi mà đáp lời. "Được thôi, để mai tìm ông Triệu kiếm hai cái vừa người cho cậu." Ông Triệu chính là chủ cái quầy hàng rong kia, tuy chất lượng không thể nói là quá tốt nhưng tốt xấu gì cũng thấm mồ hôi thoáng khí, mặc cũng khá thoải mái. Biên Bá Hiền nghe vậy liền nổi cáu, nhảy bật dậy khỏi giường như một con cá chép, "Anh có thể sống có điều kiện một chút được không hả, đến ông già người ta còn không mặc quần áo mà mình bán. Adidas, Converse cũng phải có lên người chứ, anh cho chính anh chút thể diện không được sao?" Phác Xán Liệt nghĩ thầm, anh chỉ là một tên bán dưa, ăn mặc trưng diện thế làm gì. "Phí tiền lắm." "Anh không cần thì cho tôi dùng thứ gì tốt một chút." Biên Bá Hiền dày mặt ngồi trên giường túm góc áo Phác Xán Liệt, "Tốt xấu gì cũng phải cho tôi ra ngoài gặp người ta chứ." "Cậu quần áo rách rưới hay là làm sao, tôi để cậu cởi trần chạy ra ngoài à? Sao lại không gặp người ta được." Phác Xán Liệt cau mày nhìn hắn, trong lòng có chút không vui, "Tiền không phải cậu kiếm nên cậu không để tâm phải không." Biên Bá Hiền dẩu môi, lớn tiếng hừ một cái rồi xốc chăn lên chui vào, "Được, anh cực khổ nhất, bố đi tìm Cảnh Tú." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng lòng Biên Bá Hiền vẫn lo lắng. Hắn không thể đi mượn tiền Cảnh Tú được, bởi vì Cảnh Tú nhất định sẽ không bắt hắn trả. Hắn có thể dày mặt với Phác Xán Liệt nhưng cũng hiểu quan hệ với Cảnh Tú vẫn chưa đến mức đó. Huống hồ tiền trồng răng lần trước đã không tính rồi, thời gian này còn không ít lần ăn của cậu ta. Hắn lại còn làm đại ca nữa chứ, nói ra đúng là mất mặt. Nghĩ vậy lại chui từ trong chăn ra, Phác Xán Liệt đã đi ra ngoài. Hắn để chân trần chạy ra ngoài, Phác Xán Liệt đang tính tiền thừa cho một cô gái. Biên Bá Hiền chạy lấy đà rồi nhảy vọt lên, ôm cổ Phác Xán Liệt, chân quấn quanh eo Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt không hề phòng bị chút nào, vật nặng đột nhiên nhảy tót lên lưng anh, có hất thế nào cũng không hất xuống được. Cô gái kia lạ lùng nhìn hai người rồi nở nụ cười sâu xa, đỏ mặt cầm dưa và tiền rồi chạy bước nhỏ đi mất. "Cậu làm gì vậy." Phác Xán Liệt cảm thấy Biên Bá Hiền đúng là chẳng hiểu ra làm sao, lúc thì tức giận, lúc thì bám dính lấy người ta. "Ông chủ Phác," Biên Bá Hiền liên tục thổi vào cổ anh, "Mua cho tôi bộ quần áo đi." "Tự mua đi." Phác Xán Liệt ngứa cổ, lại cảm thấy lòng cũng ngứa luôn. Mọi người đang hè đều mặc ít, da chạm da, nhiệt độ quyện vào nhau, chẳng hề có một chút ngăn cách nào. Dinh dính nhơm nhớp dán vào nhau, Phác Xán Liệt sắp không chịu nổi tư thế thân mật giữa hai thằng đàn ông như thế này nữa rồi. "Đừng, tôi lấy đâu ra tiền?" "Cậu cứ xuống đi đã, từ từ rồi nói." Phác Xán Liệt vừa gỡ cái chân đang quấn trên eo anh ra, vừa cuống đến mức đầu đầy mồ hôi. Biên Bá Hiền cứ không chịu xuống, Phác Xán Liệt càng gỡ ra thì hắn càng quấn riết lấy. Còn thỉnh thoảng vặn hông, siết cánh tay, dán hẳn ngực vào lưng anh. "Anh không đồng ý với tôi thì tôi không xuống." Ngay cả giọng điệu cũng mang mùi làm nũng ngọt ngào. Phác Xán Liệt không chịu được người khác làm nũng với anh, như bạn gái ngày trước mềm giọng một cái, anh liền không nhịn được mà đồng ý hết mọi yêu cầu của cô nàng. Mà giờ một thằng đàn ông nói với anh như vậy, đầu tiên là nổi da gà, sau đó là một cảm giác quái lạ lan ra từ đáy lòng. Khóe mắt liếc thấy cái môi hơi dẩu ra của Biên Bá Hiền kề ngay trên vành tai mình, Phác Xán Liệt lập tức cảm thấy tai nóng lên. Rõ ràng không chạm vào nhưng dường như có thể cảm nhận được độ mềm và nhiệt độ của nó. "Cậu, mẹ kiếp cậu đừng có như con gái thế." Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt cuống quýt liền cảm thấy đặc biệt thú vị, "Tôi giống con gái chỗ nào?" nói xong còn đặc biệt dùng sức đẩy đẩy hông. Phác Xán Liệt liền cảm thấy một chỗ thịt đẩy lên lưng mình, kết cấu như nhau, anh chẳng lẽ lại không biết đó là gì? Cứ như thế một lúc, anh càng cuống. Càng không muốn để ý thì lại càng để ý. "Được được được, đưa cậu đi được chưa?" "Thật chứ?" Biên Bá Hiền rướn đầu lên, gác lên vai anh, đặc biệt cao hứng. "Thật thật, cậu mau xuống đi." Giây phút Biên Bá Hiền nhảy xuống, Phác Xán Liệt cảm thấy cả thế giới đều mát mẻ hẳn. Thật giống như vừa rồi trên cổ bị cột một cái dây thừng, siết đến mức anh không thở nổi, giờ tháo ra rồi, thoải mái đến mức mình là ai cũng chẳng biết. Phác Xán Liệt quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng đang nhảy chân sáo quay vào nhà của Biên Bá Hiền, cái mông đánh bên nọ đánh bên kia trông vô cùng hút mắt. Tuy miệng thì đồng ý nhưng trong lòng Phác Xán Liệt lại không vui. Khi bị Biên Bá Hiền lôi cánh tay vào trong trung tâm mua sắm còn không tình nguyện mà lôi lôi kéo kéo mãi. "Anh có phải là đàn ông không vậy!" Biên Bá Hiền bợp gáy anh một cái, túm luôn lưng quần anh kéo về phía trước. Biên Bá Hiền rất không thích mặc âu phục đeo cà vạt, từ trong cốt tủy, hắn vẫn là một thằng đàn ông ẩu tả. Phía trên một cái áo phông, phía dưới một cái quần cộc rộng, vô cùng thoải mái. Nhưng ăn mặc như vậy thì làm sao mà ra ngoài đi mời cơm người ta được? Hắn đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy chiếc trên người không đủ bó. Thay một cái khác ra nhìn thử thì lại thấy vạt áo hơi dài, chân có vẻ ngắn. Thử tới thử lui rất lâu trong một tiệm mới xem như tìm được một cái vừa vặn. Phác Xán Liệt ở bên cạnh sắp ngủ gật rồi, người ta đều là bạn gái hoặc người nhà đi chọn quần áo cùng, anh thì tính là gì. Hơi mát trong cửa hàng chỉnh rất vừa, mang theo oán khí và bất giác có mấy phần uể oải. Cho nên khi Biên Bá Hiền đưa tay lên đánh hai cái vào mặt anh, anh thực sự có chút bực mình. Trợn mi trừng mắt nhìn Biên Bá Hiền, người trước mắt lại đang đứng tạo dáng. Hắn đứng tựa vào một bên gương theo tư thế chẳng biết học ở quyển tạp chí nào ra, cong mắt nhướng mày nhếch môi, "Sao, đẹp không?" Thực ra thì rất đẹp, tên Biên Bá Hiền này có tướng giá treo áo trời sinh. Đừng thấy hắn người cao không bằng Phác Xán Liệt, tỉ lệ tốt là được. Trên dưới phối hợp với nhau nhìn chân dài ra lại mảnh dẻ. Bộ âu phục này khoe ra mọi ưu điểm trên người hắn, đặc biệt là cái mông nhỏ kia, được phác họa vô cùng đẹp mắt. Phác Xán Liệt rất muốn tát mình một cái, mắt đang yên đang lành lại không biết nhìn về chỗ bình thường. "Hỏi anh đấy, có đẹp không!" Biên Bá Hiền thấy anh không phản ứng gì, mình thì tạo dáng đến cứng cả người, tức giận hỏi lại. Phác Xán Liệt mắt tinh, liếc một cái liền nhìn thấy giá trên nhãn, bốn chữ số. Lời khen đã đến bên miệng lập tức nuốt trở vào trong. "Không, mông to." Mặt Biên Bá Hiền một giây trước còn xám xịt, sau đó liền đen sì. Hắn ôm mông nghiêng trái nghiêng phải. Hắn nhìn thế nào cũng không thấy to mà, xương hông đặc biệt gợi cảm, chỗ nào không thích hợp cơ? Nhưng Phác Xán Liệt gật đầu với hắn rất nghiêm túc, gạt bỏ nốt điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng Biên Bá Hiền. Đương sự giả ngu, tạm thời tin tưởng anh. "Thế này thì sao?" "Chẳng ra sao, trông đầu to quá." Biên Bá Hiền kéo kéo vai, đâu thấy vai hẹp nhỉ. Hắn ngờ vực đầy bụng nhưng vẫn chọn đổi cái khác. "Nhìn xem?" "Cậu có mắt không vậy, bó ngực quá!" Biên Bá Hiền đổi liền bốn năm cái đều bị Phác Xán Liệt chửi đến không ra hồn. Lúc thì chê hắn chỗ này to, lúc thì chê hắn chỗ kia to. Bình thường lúc mặc quần cộc thì sao chẳng thấy hó hé gì. Biên Bá Hiền phát cáu, tên này rõ ràng là bới lông tìm vết, có thật tâm xem cho hắn đâu. "Anh có ý gì hả Phác Xán Liệt! Bố vào mắt anh bị phóng đại lên à, chỗ nào cũng to." Biên Bá Hiền chồm tới đè Phác Xán Liệt lên sofa, dùng cánh tay bóp cổ anh, tàn bạo trừng, "Biết chỗ nào của bố to nhất không! Chim to nhất! Cho anh chọn jb chọc, anh có thấy bực mình không!" Đè Phác Xán Liệt xuống mà chửi một trận xong, lòng Biên Bá Hiền coi như đã sảng khoái hẳn. Nhân viên bán hàng bên cạnh hé miệng cười trộm, cười mãi không thôi. Phác Xán Liệt hơi đỏ mặt, đẩy Biên Bá Hiền một cái. Tên này khi nói chuyện chẳng câu nệ từ ngữ, không giữ mồm giữ miệng thì thôi, còn chẳng nhìn xem thời gian địa điểm thế nào. "Bộ trên người anh đây rất đẹp, bộ âu phục này của chúng tôi đặc biệt hợp những người chân dài. Áo chiết eo, mặc lên người liền có thể thể hiện hết những đường nét trên người khách hàng một cách đẹp mắt nhất." Cô gái kia dẻo miệng, một câu "người chân dài" đã ném luôn Biên Bá Hiền vào bình mật. Mắt thấy Biên Bá Hiền sắp gật đầu thanh toán, Phác Xán Liệt mau mắn bước lên đẩy người vào phòng thử quần áo. "Không được không được, đừng nghe cô gái kia nói linh tinh. Cậu không phải chim to sao? Cái quần này bó chặt lấy trứng cậu rồi, không mặc được đâu. Thấy gái đẹp nhỡ không cẩn thận mà hứng lên thì ngại lắm đấy." Biên Bá Hiền không nói câu nào, để Phác Xán Liệt bla bla nói hết những lời anh nghẹn trong cổ họng. "Có phải anh không nỡ bỏ tiền ra mua cho tôi không?" Biên Bá Hiền cẩn thận suy nghĩ cả buổi, liền cảm thấy chính là nguyên nhân này. Mắt Phác Xán Liệt tuy không gọi là tốt được, nhưng cũng không kém đến mức này. Bộ dạng anh ta hệt như mẹ kế của Lọ Lem, từ đầu đến chân lộ ra hai chữ "cay nghiệt". Phác Xán Liệt lườm hắn một cái, nói đặc biệt nghiêm túc, "Tôi là loại người như vậy sao?" "Tôi nói với anh rồi, tiền này anh cứ ghi nợ cho tôi, tôi không sống dựa vào anh, lúc phải trả thì sẽ một phân cũng không thiếu. Làm gì mà khó chịu cứ như mua một bộ âu phục xong là nhà hết sạch gạo vậy, đàn ông chút không được sao?" Biên Bá Hiền véo mạnh một cái vào eo Phác Xán Liệt, lực mạnh đến mức làm Phác Xán Liệt nhe răng há miệng đau một lúc lâu. Lúc tỉnh táo lại muốn trả thù thì Biên Bá Hiền đã rảo chân chạy xa rồi. Đi lượn thêm vài cửa hàng nữa cũng không chọn được thứ gì tốt. Có thứ đặc biệt hợp nhãn thì lại bị giá đặt may làm sợ đến mức chân cũng không dám bước vào. Đang phát sầu thì gặp phải người quen. "Cảnh Tú!" Đô Cảnh Tú đang đứng trong một cửa hàng, hai người bên cạnh đang cầm thước dây đo người cho cậu ta. Vừa nhìn là biết con nhà có tiền đi mua quần áo, bộ kia là đặt may. "Anh! Hiếm khi thấy anh ra ngoài, đi mua đồ hả?" Đô Cảnh Tú ôm chầm lấy Biên Bá Hiền, chào hỏi hắn rất nhiệt tình. Cười cợt trêu chọc một hồi mới gật đầu với Phác Xán Liệt, cứ như giờ mới phát hiện ra anh đứng ở chỗ đó. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào cái tay Đô Cảnh Tú đang đặt trên eo Biên Bá Hiền, cảm thấy thằng nhóc này rất đáng ghét, trước đây đâu có thấy cậu ta dính người như thế đâu. "Mua âu phục thì tìm em này," Đô Cảnh Tú đập một cái vào ngực Biên Bá Hiền, thân mật ôm cổ Biên Bá Hiền, "Em biết một nhà chuyên âu phục Ý, lát nữa để ông ấy đo cho anh." Biên Bá Hiền ngượng ngùng cười một tiếng, "Không cần phiền phức như vậy, anh mặc cũng không cần hàng tốt quá." Phác Xán Liệt bên cạnh hừ mũi một tiếng, quăng cho Biên Bá Hiền một cái lườm rất khinh thường. Nói cứ như thật ấy, cũng chẳng biết ai nhìn thấy hàng cao cấp cái là không chịu đi nữa. "Anh và Phác Xán Liệt đi xem chút nữa, cậu bận thì cậu cứ mua đi." Vừa nói vừa đẩy Phác Xán Liệt ra ngoài. Chưa đi được hai bước đã bị Đô Cảnh Tú ôm eo lôi về, "Đừng ngại mà anh, đàn ông sao lại không sắm bộ âu phục đẹp chút được. Đó đều là bề ngoài, mặc ra ngoài mới có thể diện chứ. Huống hồ, anh đây..." Đô Cảnh Tú quan sát cẩn thận Biên Bá Hiền từ đầu xuống chân một hồi, ánh mắt suy tư còn dừng lại vài giây trên hông hắn. Khung cảnh này lọt vào mắt Phác Xán Liệt làm anh cau đầu mày, lặng lẽ kéo Biên Bá Hiền ra sau mình. "Hề hề, anh, anh tin con mắt em không? Bộ âu phục này mà mặc lên, đảm bảo còn đẹp hơn đám minh tinh hoa hòe hoa sói gấp trăm lần." Biên Bá Hiền nghe vậy, mắt liền sáng rực lên, còn quăng cho Phác Xán Liệt một ánh mắt đắc ý. Phác Xán Liệt giơ tay véo mạnh một cái vào eo hắn, chưa được mấy câu đã bị người ta làm dao động rồi, người đơn giản thế này làm sao mà làm xã hội đen được. "Được," Biên Bá Hiền vung tay lên, "Đến lúc đó nhớ rõ số tiền, lúc nào có tiền nhất định anh sẽ trả cho cậu." "Khách khí với em làm gì, em chính là anh, tuy hai mà một." Biên Bá Hiền cười tươi như hoa, mắt híp lại thành đường kẻ, miệng há ra đếm được đúng hai mươi cái răng. Phác Xán Liệt cảm thấy chuyến đi này của anh rất không thoải mái, đặc biệt là gặp Đô Cảnh Tú rồi lại càng bực bội. So sánh với người ta, anh liền trở thành một người đã thẩm mỹ kém lại còn keo kiệt. Còn Biên Bá Hiền thì chỗ nào cũng ghi sổ với anh, Đô Cảnh Tú nói "tuy hai mà một" cái, hắn lại vui vẻ chấp nhận ngay được. Phác Xán Liệt không thể nói rõ được là vì sao, nhưng ngày hôm nay thấy thằng nhóc Đô Cảnh Tú này đặc biệt chướng. Chọn chỗ sofa hơi lạnh rọi đến được rồi ngồi xuống, Biên Bá Hiền bị đẩy mạnh vào trong căn phòng nhỏ, cũng không biết lúc nào mới ra. Phác Xán Liệt ngáp một cái, nhưng mí mắt chưa khép được mấy phút đã nghe thấy tiếng la hét bên trong. "Mẹ kiếp! Bỏ tay ra! Đừng, đừng lột áo bố... A! Bỏ, bỏ tay!" Sao lại nghe toàn tiếng Biên Bá Hiền thế nhỉ.
|
Chương 15
Chương 15: Nói dối Phác Xán Liệt giật mình, nhảy dựng lên khỏi ghế như chứa đạn ở mông. Chân dài bước mấy cái rồi đá tung cửa ra. Anh vừa nghe thấy tiếng Biên Bá Hiền kêu, lòng liền hồi hộp. Nghĩ cái cửa hàng này nhìn cũng ra dáng mà sao lại làm chuyện như vậy chứ. Biên Bá Hiền tuy mặt mũi cũng được nhưng rốt cuộc thì vẫn là con trai, đúng là xã hội bây giờ càng ngày càng đổ đốn. Cửa "rầm" một tiếng, màn rối loạn bên trong lập tức ngừng lại, nhất loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt đằng đằng sát khí ở cửa. Biên Bá Hiền bị hai ba người đàn ông mặc đồ đen vây quanh, áo đã bị lột xuống, bị hắn giữ chặt trên tay sống chết cũng không buông. Có một tên còn đang kéo một bên quần của hắn, lộ cả quần trong ra ngoài. "Làm gì vậy!" Phác Xán Liệt quát lên một tiếng, giọng anh bình thường vốn trầm đã chiếm thế thượng phong rồi, hơn nữa lửa giận lại đang hừng hực, nhất thời dọa sợ hết mấy người kia. Một lúc sau mới có người lên tiếng, liếc một cái thấy là Đô Cảnh Tú, cậu ta đang ngồi trên ghế, cũng bị Phác Xán Liệt dọa sợ, "Đo, đo người cho anh Bá Hiền mà." "Đo thì đo, cởi quần áo làm gì!" Da thịt trắng lóa của Biên Bá Hiền chói lên trước mắt anh, đầu óc Phác Xán Liệt vừa nóng lên lập tức mở ra một tầm mắt khác, lửa giận trong lòng không những không hạ mà còn cháy dữ hơn. Đô Cảnh Tú chưa từng thấy dáng vẻ phát hỏa của Phác Xán Liệt, nhất thời nói năng cũng lắp bắp, "Lần, lần đầu tiên đo, phải sát người mới chuẩn mà." Biên Bá Hiền cũng không ngờ Phác Xán Liệt lại đột nhiên xông vào, nhìn còn có vẻ không vui cho lắm. Lúc này hắn lại thả ra, rất thản nhiên quăng quần áo sang bên cạnh. "Cái gì chứ, Phác Xán Liệt, anh vào đây làm gì." Mắt Phác Xán Liệt trừng như sắp nứt ra rồi, lại còn hỏi anh nữa à, "Không phải cậu vừa hô hoán sao?" "À," Biên Bá Hiền sờ sờ mũi ngại ngùng, ban nãy cũng không biết mình la lớn thế nào, "Chỉ là tôi hơi giật mình thôi, vừa vào đã lột đồ tôi ra... Chậc, đo người cũng đâu có gì không được, nói sớm thì tôi đã tự cởi rồi." Nói xong liền cởi luôn quần mình ra, chừa lại một cái quần lót tam giác màu đen ôm lấy phần thịt mềm căng phồng phía trước. Ánh mắt Phác Xán Liệt không tự chủ được mà liếc về phía hai đùi hắn, nhìn một chút lại cảm thấy là lạ nên mau mắn dời đi, nhưng lại không biết nên nhìn đi đâu. "Đo đi, đo đi, nhanh lên nhé." Lần này lại thành Phác Xán Liệt tức giận vô cớ, chính chủ người ta đã thoải mái lộ thịt, anh còn bực bội cái gì nữa. Nhưng lòng Phác Xán Liệt vẫn không thoải mái, tay những người kia sờ tới sờ lui trên người Biên Bá Hiền, anh nhìn không lọt. Nhưng anh lại không thể ngăn cản được, thế là nhìn một lúc, khó chịu quá liền xoay người đi ra ngoài. Biên Bá Hiền quay đầu nhìn theo bóng lưng Phác Xán Liệt, bằng trực giác, hắn cảm thấy tâm trạng anh ta hơi khác thường. Sự thật chứng minh, trực giác của Biên Bá Hiền rất chính xác. Dọc đường về, Phác Xán Liệt đều xị mặt, mặc cho Biên Bá Hiền trêu chọc thế nào, anh cũng không cho một chút tươi cười. "Rốt cuộc là anh bị làm sao?" Biên Bá Hiền tắm xong bò lên giường, Phác Xán Liệt đang cầm điện thoại chơi game, không ngẩng đầu càng không mở miệng trả lời hắn. Biên Bá Hiền cũng bực, cảm thấy tên Phác Xán Liệt này chẳng hiểu ra làm sao, thế là to tiếng lên, tay cũng dùng sức giật lấy. "Đang nói với anh đấy, anh điếc à." Phác Xán Liệt ngước mắt lên như liếc hắn. Biên Bá Hiền mới tắm xong, chót cằm hắn còn dính giọt nước. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, môi cũng ướt rượt đẹp đẽ, xương quai xanh lộ ra sau cổ áo hiện nét cong rất đẹp. Chỉ một ánh mắt mà Phác Xán Liệt đã không dám nhìn thêm lần nữa. Anh theo bản năng chuyển động hầu kết, cảm thấy hơi nóng. Biên Bá Hiền thấy anh không để tâm đến mình, càng lúc càng bực mình. Hắn quỳ xuống một bên giường, rướn người đến định vặn cằm Phác Xán Liệt. Hơi nóng vẫn chưa tan hết trên người hắn ập vào mặt Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy bực bội. Anh bật người dậy, tay vung ra theo bản năng, nhưng vừa hay lại đập phải người Biên Bá Hiền. Tuy Phác Xán Liệt dùng lực không mạnh nhưng trọng tâm người Biên Bá Hiền đang nghiêng về phía trước, người cũng không vững, chỉ chịu lực nhỏ thôi cũng có thể hất ngã hắn. Hắn vốn đang ngồi ở mép giường, giờ ngã bổ ngửa ra sau luôn. Cũng may giường Phác Xán Liệt không cao, nhưng vẫn khiến Biên Bá Hiền ngã choáng váng, mắt toàn sao là sao. Phác Xán Liệt vốn định lại đỡ hắn dậy nhưng trong đầu lung ta lung tung, thực sự rất rối. Cuối cùng chỉ đành đứng ở cửa khựng lại một hồi, rồi kéo cửa đi ra ngoài. "Mẹ kiếp." Biên Bá Hiền vừa đỡ eo vừa bò dậy khỏi đất, lòng thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Phác Xán Liệt. Hắn không biết Phác Xán Liệt lên cơn gì, không nói năng gì tự nhiên nổi đóa, lúc này còn thấy chết không cứu. Suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng thấy mình có lỗi với anh ta chỗ nào, bộ âu phục kia cuối cùng vẫn ghi sổ Đô Cảnh Tú đấy chứ. Thực ra Phác Xán Liệt cũng chẳng biết mình bị làm sao, anh ngồi xổm ngoài cửa hút tận mấy điếu thuốc, hóng gió thêm một lúc rồi mới quay vào phòng. Biên Bá Hiền đã ngủ, lẫm liệt chiếm cứ cả cái giường, không hề khách khí. Anh đưa tay dịch tứ chi đang duỗi ra của Biên Bá Hiền, tạo thành một khoảng trống rồi nằm xuống đó. Vừa mới chợp mắt được một lúc thì người bên cạnh lập tức dính chặt lấy, tay chân quấn lấy anh không chịu buông. Phác Xán Liệt rất muốn hất phắt ra, nhưng tiếng thút thít phát ra từ trong cổ họng Biên Bá Hiền, như mang theo vẻ ấm ức mà lọt vào tai anh, khiến Phác Xán Liệt vẫn không xuống tay được. Ngoại trừ buổi tối ôm ấp nhau ra, hai người liên tục chiến tranh lạnh suốt mấy ngày. Mãi đến khi Biên Bá Hiền thắt cà vạt, mặc bộ âu phục giá không thấp này vào, Phác Xán Liệt mới nhìn thẳng vào hắn mấy lần. Cái gì gọi là người đẹp vì lụa, Biên Bá Hiền vốn ngoại hình cân đối, giờ ăn mặc vào, tinh thần rạng rỡ không ít. Ngay cả Phác Xán Liệt cố ý muốn chê bai cũng không nói nên lời. Đường cong trên người hắn được khắc họa vô cùng đẹp đẽ, bộ dạng cấm dục đấy nhưng lại khoác lên mặt nụ cười bất cần đời. Đây là dáng vẻ đi mời anh em ăn cơm sao? Ai nhìn cũng thấy là đi xem mặt. Trước khi ra ngoài, Biên Bá Hiền còn định chào Phác Xán Liệt nhưng người kia lại xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa đánh "sầm" một cái. Biên Bá Hiền tức tối giơ ngón giữa về phía cửa, chửi hai câu rồi mới ra ngoài. Có tầm hai mươi người đến, ngồi hai bàn lớn. Biên Bá Hiền ngồi ở chủ vị, dùng sở trường giao tiếp của mình mà nhanh chóng châm lửa cho bầu không khí. Mọi người ban đầu còn giả vờ khách khí với hắn, đùn đùn đẩy đẩy nói mấy lời ra vẻ một hồi, đôi chén rượu vào bụng, người chơi kéo búa bao chơi kéo búa bao, người cụng rượu thì cụng rượu. Quen biết hay không quen biết, chỉ trong chốc lát đã quen hết. Không thể không nói, về phương diện này thì Biên Bá Hiền rất có bản lĩnh, tuy nói một chốc một lát thì chẳng thể thành thật với nhau được, nhưng bỏ thuốc mê vào thì vẫn được. Hắn không thích uống rượu, tửu lượng cũng không tốt lắm, nhưng là ông chủ, bị chuốc bị mời là chuyện không thể tránh được. Đến khi tàn cuộc rồi, Biên Bá Hiền đã gục xuống bàn không dậy nổi. "Anh Bá Hiền? Này, vẫn ổn chứ? Tìm người đưa anh về nhé?" Gồng chút ý thức cuối cùng lên, Biên Bá Hiền vung tay, "Chú cứ về đi, nhà anh gần đây mà, anh tự về được." Người kia cũng không nhiều chuyện, phủi mông một cái rồi đi rất nhanh. Còn Biên Bá Hiền thì khoe khoang xong liền gục hẳn. Nhà có ở ngay cạnh thì hắn cũng không nhấc chân nổi, nói gì đến chuyện phải rẽ những hai lần. Mọi người đều về hết, Biên Bá Hiền xoay cái đầu choáng váng, không biết phải làm sao. Ăn chùa uống chùa dùng chùa của Phác Xán Liệt rồi, hắn cứ ngại mãi không đòi một cái điện thoại với người ta, giờ đến công cụ truyền tin cũng không có. Đồng hồ trên tường rọi vào mắt Biên Bá Hiền, một cái thành hai, đều chỉ về phía sau số mười hai. Hắn nghĩ Phác Xán Liệt chắc là ngủ rồi, hay là cứ rúc ở đây tối nay đi, dù gì cũng chẳng còn sức mà bò dậy nữa rồi. Mắt vừa mới khép lại, ý thức liền mơ màng trầm xuống. Đầu đập xuống bàn vang lên một tiếng, có vẻ là rất đau nhưng vẫn không làm người say này đau tỉnh được. Ngủ mãi ngủ mãi rồi nằm mơ, Biên Bá Hiền thấy mình đang nhìn thấy hai người, hai người giống nhau như đúc. Tuy hắn không thấy rõ mặt bọn họ, đều bị sương mù che khuất cả rồi, nhưng hắn biết là hai người đó giống nhau như đúc. Một người ôm dưa, một người cầm súng, cùng nói với hắn. "Thể hiện... Uống nhiều rượu ngũ lương thế này, ghi sổ cho cậu hết, xem cậu trả thế nào!" Biên Bá Hiền còn đang ậm ừ, cái tính hẹp hòi này sao cứ như đúc từ một khuôn với Phác Xán Liệt thế nhỉ. Nhưng câu "thể hiện" phía trước thì không giống lắm, lại có chút gì đó quen thuộc. Còn đang xoắn xuýt trong mơ thì đột nhiên cái mặt Phác Xán Liệt hiện ngay trước mặt. "Uống bao nhiêu rồi, có nhìn thấy tôi không?" Phác Xán Liệt cau mày, giơ tay huơ huơ trước mắt Biên Bá Hiền. Cũng không biết có phải do say quá rồi không mà anh nhìn thấy vẻ thân thiết từ trong ánh mắt Biên Bá Hiền. "...Ghi hết đi, gấp cái gì... Còn chạy từ trong mơ ra đòi nợ nữa..." Biên Bá Hiền ậm ừ nói một hồi, Phác Xán Liệt một chữ cũng không nghe hiểu. Chỉ nghe được vài chữ, cái gì "gấp", cái gì "mơ". Anh có thể không gấp sao, nhìn kim đồng hồ đã chỉ quá mười hai giờ, ngoài cửa trên đường đến nửa bóng người cũng không có. Uống rượu uống high rồi, quán cơm cũng đâu có cho người ta ở lại. Phác Xán Liệt trái ba bước phải ba bước trước cửa hàng nhà mình, đi đi lại lại, nhưng vẫn không tiêu được sự bực bội trong lòng. Anh thực sự lo Biên Bá Hiền xảy ra chuyện gì, người kia cái mặt vô lại mười phần, lại thích giả vờ khôn khéo, nhưng thực ra chỉ là một tên đầu đất. Một tên đầu đất cho cái kẹo là có thể chạy theo người ta ngay, đâm vào họng súng người ta còn giúp người ta lau nòng. Thực sự không chờ nổi nữa mới chạy thẳng đến quán cơm này. Bên trong bừa bộn khắp nơi, ông chủ còn chưa ngủ, đang ngồi trước quầy khấp khởi tính tiền. Trên bàn đang có một người vật ra, âu phục đã bị hắn giẫm dưới chân từ lâu, chỉ mặc mỗi một cái sơ mi, phía trên cũng dính không ít vết bẩn. Cho nên mới nói tốn tiền làm gì, cuối cùng còn chẳng thoát được cái kết cục làm giẻ lau. "Đừng nằm mơ nữa, mau dậy đi, về rồi ngủ." Phác Xán Liệt một tay ôm eo hắn, một tay thọc dưới nách hắn, định đỡ hắn dậy. Ai ngờ người Biên Bá Hiền chẳng có chút sức nào, ngả hẳn lên người anh, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ lên người anh. "Ư... Đau..." Hơi thở đầy mùi rượu phả bên tai, mũi, cổ Phác Xán Liệt, làm anh nóng đến mức run lên một cái. Không biết sao mà giọng khàn hơn mấy phần, thấp hơn mấy phần, mềm hơn mấy phần. "Đau chỗ nào?" "Răng đau..." Nói phét. Phác Xán Liệt thầm mắng một câu, răng cũng đủ rồi, sáng đến dọa người, còn đau răng cái gì nữa. Nhưng Biên Bá Hiền khi ngủ đã hình thành thói quen này, hắn chỉ muốn có người xoa cho hắn, ôm hắn, chăm sóc cho hắn. Phác Xán Liệt biết, vì thế cứ tùy theo hắn, mặc hắn nói dối. Thằng nhóc này bề ngoài thì không tim không phổi nhưng thực ra lại rất cô đơn, cũng muốn kêu đau một cái thì sẽ thực sự có người thương mình. Vì thế lần này anh vẫn đưa tay lên mặt hắn nhẹ nhàng ấn xuống, xoa xoa. Nghe tiếng thỏa mãn phát ra từ trong cổ họng Biên Bá Hiền, anh cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
|
Chương 16
Chương 16: Làm loạn Phác Xán Liệt nửa kéo nửa lôi người say rượu về nhà, Biên Bá Hiền ban đầu còn say khướt đến mức không biết mình ở đâu, mình là ai, chân vừa vào cửa đã lập tức nhảy nhót tưng bừng như cắn thuốc lắc. Vừa nhẩm hát một bài không nên nhạc vừa hoa chân múa tay, suýt nữa thì vung cho Phác Xán Liệt hai phát tát. Phác Xán Liệt đổi giày xong liền thấy hắn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, vừa xoay tròn vừa nhảy nhót đi vào trong phòng. Anh không dám làm ngơ, đuổi theo ngay. Tên này đầu óc không tỉnh táo, chưa biết chừng lại va quệt vào đâu. Đúng như dự đoán, Phác Xán Liệt còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy Biên Bá Hiền ré lên một tiếng, tiếng khóc la như tan nát cõi lòng sau đó quả thực có thể xốc bay cả mái nhà anh. "Ê ê ê, nôn vào đâu đấy!" Mắt thấy Biên Bá Hiền kéo tủ đầu giường anh ra rồi vùi đầu vào đó, Phác Xán Liệt vội vàng kéo hắn ra, lôi vào phòng vệ sinh. Chỗ đó toàn là sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, chìa khóa kho hàng, sinh mạng của anh cả. Hai tay Biên Bá Hiền bị ấn xuống hai bên bồn cầu, nôn một hồi, ra toàn một mùi giấm chua. Lại lẫn cả mùi rượu cùng vị chua, thực sự không dễ ngửi gì. Nôn xong ngoẹo đầu một cái, gối lên mu bàn tay chính mình mà ngủ thiếp đi. Phác Xán Liệt nhìn tên ì ra một đống kia mà muốn cáu, hận không thể túm tóc hắn mà tát mấy phát cho tỉnh. Nhưng khi đối diện với khuôn mặt say mơ màng của hắn, cơn giận đều trở thành bất đắc dĩ, sau đó thành một tiếng thở dài. Phác Xán Liệt chịu thương chịu khó cởi mớ quần áo xộc xệch trên người hắn ra, vốn định bỏ vào trong máy giặt, giặt xong vẫn có thể mặc tiếp, nhưng cuối cùng lại vò thành một cục rồi ném vào thùng rác, đây có thể coi là việc làm xa xỉ nhất từ khi Phác Xán Liệt sinh ra đến giờ. Bộ quần áo hết mấy vạn mà vứt phăng đi chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Nhà thực sự rất nhỏ, không có điều kiện để đặt bồn tắm lớn. Nhưng mùi trên người Biên Bá Hiền quá nồng, khứu giác người bình thường đều không thể chịu được, huống hồ Phác Xán Liệt còn hơi thích sạch sẽ. Cũng cởi áo, Phác Xán Liệt mặc quần cộc ôm người không có ý thức lên người mình, để đầu Biên Bá Hiền tựa vào vai mình. Anh mở vòi nước, nhưng đã quên lúc trước hai người đều quen mùa hè tắm nước lạnh. Nhưng giờ đã là nửa đêm, nhiệt độ không cao được như ban ngày, người trên người lại đang trong trạng thái mất ý thức do say rượu, thực sự không thích hợp dùng nước lạnh để tắm. Thế là Phác Xán Liệt ôm người xoay chân một cái, toàn bộ nước đều xối lên lưng anh, lạnh đến mức làm anh giật nảy người. Đưa tay chỉnh sang nước nóng, chờ nhiệt độ tạm ổn rồi mới xả lên người Biên Bá Hiền, xoa xà phòng. Đều là người lớn cả, lại còn một tên mét bảy mấy dựa vào một tên mét tám, ép đến mức tim Phác Xán Liệt như muốn ngừng đập. Cái quần cộc trên đùi anh dính chặt vào da, có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn không thò tay ra cởi. Lưng Biên Bá Hiền dựa vào ngực anh, anh luồn tay qua nách hắn rửa xà phòng trước ngực hắn. Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nhiệt độ vốn đã không thấp lại càng tăng lên. Cảm giác mịn màng dưới tay không biết là do da Biên Bá Hiền vốn đẹp hay do xoa xà phòng nên trơn tuột. Nói chung là, tai Phác Xán Liệt hơi đỏ lên. Chỉ cảm thấy ngón tay lưu luyến trên hai điểm đỏ trước ngực Biên Bá Hiền, thế nào cũng không chịu sự kiểm soát của não bộ, làm sao cũng không muốn rời ra. Biên Bá Hiền cúi đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn được nước nóng xối lên mang một màu đỏ nhàn nhạt. Phác Xán Liệt cảm giác mắt mình cũng không rời nổi nữa, cứ như trúng cổ vậy, trong đầu chỉ có ý nghĩ gần gũi. Ngoài cửa sổ không biết là ai, nói chung là một bợm rượu khác đang lớn tiếng chửi bới gì đó, sau đó là quăng chai rượu. Tiếng cộc cằn và chói tai bên ngoài làm Phác Xán Liệt sợ hết hồn. Tinh thần lập tức trở lại, mới kinh ngạc phát hiện thời gian và nước trôi thật nhanh. Phác Xán Liệt lật người kia lại, Biên Bá Hiền lầm bầm lắc đầu tựa vào vai anh. Người đang ngủ không phản ứng nhưng người đang tỉnh thì phát hiện ra vấn đề. Thứ gì cưng cứng đang ép vào người mình, hoặc là, thứ gì đang đè lên thứ cưng cứng của mình? Anh tách người kia ra một chút, cúi đầu xác nhận là của người phía trước. Lúc này tai anh coi như đỏ rực hoàn toàn rồi, còn đỏ suốt từ cổ đến ngực. Anh nghe rất rõ tiếng thở của mình trở nên nặng nề, mắt như dính chặt vào vị trí nào đó của Biên Bá Hiền, thế nào cũng không rời ra được. Ngày thường Biên Bá Hiền cũng thích mặc quần cộc với áo cộc tay, cũng thích tắm nắng, nhưng hôm nay cởi sạch ra mới phát hiện trên người hắn không có lằn phân màu như Phác Xán Liệt. Từ đầu đến chân chỉ có một màu trắng trẻo mềm mại, lại không phải kiểu nãi du như đám tiểu bạch kiểm mà vẫn có chất đàn ông. Nếu bạn hỏi Phác Xán Liệt phân biệt thế nào, anh chắc chắn không trả lời được. Chỉ là anh nghĩ thế này, nếu bạn quy Biên Bá Hiền vào với nãi du tiểu sinh, hắn không những không vui mà còn nổi đóa với bạn.* Hắn khi đánh nhau luôn mạnh hơn bất kỳ ai, khát máu hơn bất kỳ ai, điều này Phác Xán Liệt đã được thấy tận mắt. Còn bây giờ ham muốn đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền lại càng là một bằng chứng tốt. Nước nhỏ giọt trên đầu, màu sắc tuy hồng hồng mềm mềm nhưng cũng không hề nhỏ. Thứ đó ngẩng đầu lên trong rừng rậm màu đen, diễu võ dương oai tựa mãnh hổ báo săn, vừa hung hăng vừa ngông cuồng. Phác Xán Liệt cảm thấy phía dưới của mình cũng hơi khó chịu, cái quần ướt đẫm lại càng khó chịu hơn. Miệng khô lưỡi khô vô cùng, có lẽ do tắm lâu quá nên thiếu oxi. Nhưng Biên Bá Hiền đột nhiên nâng hai cánh tay lên quấn lấy cổ Phác Xán Liệt như rắn nước, mềm lại không xương. Phác Xán Liệt chỉ thấy cậu em của mình "rẹt" một cái liền cương lên, kêu gào đòi được thoát khỏi ràng buộc. "Hừ hừ, ư... Phác Xán Liệt... khó chịu..." Cái tên trêu ngươi kia còn không tự biết mình, cứ dụi dụi vào người Phác Xán Liệt. Có lẽ là do bình thường dụi quen rồi, giờ dù không phải đau răng nhưng chỉ cần khó chịu một cái là lại dựa vào người anh. Bên tai Phác Xán Liệt chỉ toàn là tiếng hừ hừ đầy giọng mũi của hắn, cơ thể cảm nhận nhiệt độ quá cao của hắn. Nơi da chạm vào nhau như có ngọn lửa lớn thiêu rụi đồng cỏ, đốt cháy hết thảy lý trí. Đến khi anh phản ứng lại, tay anh đã nắm lấy thứ đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền. Nghe tiếng hắn thở phào thoải mái bên tai mình, tay liền cử động theo bản năng. Một chút lại một chút, càng lúc càng mạnh hơn, hận không thể tuốt luôn một lớp da của người này ra. Phác Xán Liệt cũng biết mình có vấn đề rồi, bình thường anh luôn khống chế ham muốn rất tốt, hôm nay lại mù quáng, còn dồn toàn bộ sức lực lên người của người khác. Anh để Biên Bá Hiền dựa vào tường rồi đứng thẳng người dậy. Anh muốn nhìn vẻ mặt của đối phương, cũng muốn thấy thân thể của đối phương. Thậm chí còn muốn thả của chính mình ra, cùng Biên Bá Hiền nắm lấy, dùng sức vuốt ve. Rồi dùng thứ đó đè lên của hắn, tận lực đâm đến. Anh muốn làm Biên Bá Hiền đến mức hắn phải phát khóc, yêu tinh này khi khóc chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Anh muốn Biên Bá Hiền cũng để tay lên ham muốn của chính mình, muốn hắn an ủi nơi đó một lần. À, không, một lần không đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa. Nhưng, chút lí trí cuối cùng còn sót lại nói với anh rằng không thể được. Suy nghĩ như vậy vốn không bình thường, chơi bời thì được nhưng vẫn phải nhớ thu tay lại. Ý nghĩ bức thiết không được thực hiện, lực trên tay lại càng lớn thêm. Biên Bá Hiền ậm ừ tỏ vẻ bất mãn, đưa tay xuống phía dưới muốn đẩy tay Phác Xán Liệt ra, nhưng lại bị cầm ngược, đặt thẳng lên nơi đó của hắn. Thế là tay lớn ôm tay nhỏ, tay nhỏ ôm dục vọng, dưới sự chỉ dẫn của Phác Xán Liệt, hắn trút ra được vấn đề sinh lý đã mấy tháng qua không được giải quyết. Cuối cùng khi đến cao trào, Biên Bá Hiền vô thức ngửa cổ về phía sau, đôi môi đỏ hơi nhích, từng đợt tiếng rên rỉ truyền ra từ trong cổ họng. Chất lỏng dinh dính còn mang theo mùi tanh dính đầy tay Phác Xán Liệt, làm người đang thất thần lần nữa giật mình. Phác Xán Liệt định thần lại, mới phát hiện mình và Biên Bá Hiền đang mũi đối mũi. Khoảng cách chỉ vào cm, anh bỗng muốn hôn lên đôi môi còn dính nước kia. Vội vàng rửa ráy cho Biên Bá Hiền xong rồi dùng khăn lau khô, nhét vào trong chăn, Phác Xán Liệt trốn trong phòng tắm thật lâu vẫn không ổn định tâm trạng lại được. Phía dưới sưng đau, bất đắc dĩ đành phải dùng tay an ủi. Một tay chống lên tường, nơi đó tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người kia. Tiếng gầm nhẹ lọt ra từ trong lồng ngực, lực trên tay cũng không biết bớt đi, đến khi xong xuôi mới phát hiện bảo bối của mình đã bị chính mình cọ cho phát đỏ. Thở dài một tiếng, lại có chút muốn đứng trong phòng tắm kích động cả đêm. Như vậy cũng tốt hơn là quay vào đắp cùng một chăn với Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nghĩ vậy. Đến khi anh chui vào chăn thì đã gần tảng sáng, vừa mới yên chưa được bao lâu thì đã có người chui vào lòng mình. Quen tay ôm lấy, xoa xoa, nghe đối phương hừ hừ, sau đó vừa ngủ thì trời sáng. Biên Bá Hiền tỉnh lại do mắc tiểu, đầu đau như muốn nứt ra. Đây chắc là hậu quả do say rượu, người nặng trịch như treo cả ngàn cân sắt, trước mắt cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Khó khăn nhấc mí mắt sưng vù lên, đập vào mắt là một khoảng ngực trơn bóng. Biên Bá Hiền giật thột, hơi động đậy chân, phát hiện tứ chi mình đã bị quấn chặt, không thể động đậy. Say rượu loạn tính à? Chắc không đâu... Tuy là lần đầu tiên uống tới mức này, nhưng Biên Bá Hiền vẫn rất tin tưởng vào nết rượu của mình. Cũng may người mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, đối phương cũng chỉ cởi trần người trên, quần ngủ vẫn mặc bình thường. Hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Phác Xán Liệt đang ngủ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, không phải ở trên giường người khác. Nhưng Biên Bá Hiền không nhẹ nhõm được bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy cho dù là Phác Xán Liệt thì tư thế hiện giờ của hai người cũng không dễ coi gì. Đừng nói đến tứ chi quấn chặt, cả cái đầu hắn còn đang vùi trong ngực đối phương đây. Bàn tay to đùng của Phác Xán Liệt còn đặt trên gáy hắn, cái tay còn lại thì ôm eo hắn. Như vậy cũng không trách được Biên Bá Hiền không chuẩn bị tâm lý kịp, lúc trước sáng ra Phác Xán Liệt đều dậy sớm hơn hắn. Khi Biên Bá Hiền ngủ đến tận lúc mặt trời lên ba sào, trên giường chỉ còn lại mình hắn với đống chăn lộn xộn. Vì thế cho dù lúc ngủ hắn dựa dẫm Phác Xán Liệt thế nào, Biên Bá Hiền cũng chẳng biết. Còn tối hôm qua hai người "làm loạn" hồi lâu, Phác Xán Liệt ngủ muộn hơn Biên Bá Hiền, còn phí nhiều sức lực nên ngủ một giấc đến tận trưa luôn. Biên Bá Hiền dịch chân xuống khỏi đùi Phác Xán Liệt, rồi rút người ra khỏi lòng đối phương, cẩn thận dịch sang bên kia giường. Hắn cảm thấy cơ thể sạch sẽ nhẹ nhàng, trừ đầu đau ra thì người rất khoan khoái, cứ như mọi lỗ chân lông đều được mở ra vậy. Cho hắn cái áo choàng nữa là đến mức hắn có thể thăng thiên ngay. "Ừm..." Phác Xán Liệt ậm ừ rồi nhấc mặt lên ngồi dậy trên giường, mặt vẫn nguyên vẻ chưa tỉnh ngủ. Nửa người trên cởi trần tráng kiện lộ ra làm Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm. Sự gợi cảm và hoang dã lộ ra khắp cơ thể, khiến trái tim nhỏ của Biên Bá Hiền không chuẩn bị kịp mà run lên. "Sao vậy." Phác Xán Liệt cảm nhận được ánh mắt của Biên Bá Hiền, quay đầu lại hỏi hắn. Do mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn, tim Biên Bá Hiền lại càng co lại. Chỉ là lúc này, không phải do đối phương quá hút mắt. Hắn cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến kỳ lạ, như đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra là ai. Có một cái bóng mơ hồ lướt qua trong đầu, tốc độ quá nhanh, đến cái đuôi cũng không túm được. "Không... Là, buồn tè...." Ánh mắt Phác Xán Liệt thoáng liếc xuống phía dưới của hắn, khóe miệng cong lên, tràn đầy tà khí, "Tè hơi nhiều đấy nhỉ." Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn đũng quần mình, chỗ ấy đã dậy rồi, đội lên thành một cái lều nhỏ. Vốn là chuyện rất bình thường, là đàn ông chẳng lẽ không chào cờ buổi sáng? Nhưng không biết do Phác Xán Liệt ăn nói gian tà quá hay là trong lòng có quỷ sẵn mà hắn đỏ mặt lên. "Mẹ kiếp anh nhìn cái jb à!" Ngồi trên giường gào một tiếng, chỉ là sức lực không đủ. "Ừ," Phác Xán Liệt ôm cằm cười hai tiếng trầm trầm, "Đang nhìn jb của cậu đây." "...Đệch." _____ (*) Nãi du, nãi du tiểu sinh: Nãi du tiểu sinh là tên bắt nguồn từ Đường Quốc Cường. Năm 1979, Trần Trùng có hỏi Đường Quốc Cường vào hôm sinh nhật là muốn thứ gì, Đường Quốc Cường nói: Anh chỉ thích ăn bơ, cậu làm cho anh cái bánh bơ đi. Sau đó Trần Trùng gặp ai cũng nói: Ông anh này của tôi ấy mà, anh nhìn da kìa, còn mềm hơn cả tôi, do anh ấy thích ăn bơ đấy. Năm 1981, Đường Quốc Cường diễn vai Hoàng tử trong bộ phim thần thoại "Công chúa khổng tước", do ngoại hình dịu dàng xinh đẹp, da lại trắng trẻo, khiến cái tên nãi du tiểu sinh (nãi du – 奶油 là bơ) càng được lan truyền rộng hơn. Tựu chung chỉ những người bề ngoài mềm yếu non nớt trắng trẻo có vài phần nữ tính. PR
|
Chương 16
Chương 16: Làm loạn Phác Xán Liệt nửa kéo nửa lôi người say rượu về nhà, Biên Bá Hiền ban đầu còn say khướt đến mức không biết mình ở đâu, mình là ai, chân vừa vào cửa đã lập tức nhảy nhót tưng bừng như cắn thuốc lắc. Vừa nhẩm hát một bài không nên nhạc vừa hoa chân múa tay, suýt nữa thì vung cho Phác Xán Liệt hai phát tát. Phác Xán Liệt đổi giày xong liền thấy hắn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, vừa xoay tròn vừa nhảy nhót đi vào trong phòng. Anh không dám làm ngơ, đuổi theo ngay. Tên này đầu óc không tỉnh táo, chưa biết chừng lại va quệt vào đâu. Đúng như dự đoán, Phác Xán Liệt còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy Biên Bá Hiền ré lên một tiếng, tiếng khóc la như tan nát cõi lòng sau đó quả thực có thể xốc bay cả mái nhà anh. "Ê ê ê, nôn vào đâu đấy!" Mắt thấy Biên Bá Hiền kéo tủ đầu giường anh ra rồi vùi đầu vào đó, Phác Xán Liệt vội vàng kéo hắn ra, lôi vào phòng vệ sinh. Chỗ đó toàn là sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, chìa khóa kho hàng, sinh mạng của anh cả. Hai tay Biên Bá Hiền bị ấn xuống hai bên bồn cầu, nôn một hồi, ra toàn một mùi giấm chua. Lại lẫn cả mùi rượu cùng vị chua, thực sự không dễ ngửi gì. Nôn xong ngoẹo đầu một cái, gối lên mu bàn tay chính mình mà ngủ thiếp đi. Phác Xán Liệt nhìn tên ì ra một đống kia mà muốn cáu, hận không thể túm tóc hắn mà tát mấy phát cho tỉnh. Nhưng khi đối diện với khuôn mặt say mơ màng của hắn, cơn giận đều trở thành bất đắc dĩ, sau đó thành một tiếng thở dài. Phác Xán Liệt chịu thương chịu khó cởi mớ quần áo xộc xệch trên người hắn ra, vốn định bỏ vào trong máy giặt, giặt xong vẫn có thể mặc tiếp, nhưng cuối cùng lại vò thành một cục rồi ném vào thùng rác, đây có thể coi là việc làm xa xỉ nhất từ khi Phác Xán Liệt sinh ra đến giờ. Bộ quần áo hết mấy vạn mà vứt phăng đi chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Nhà thực sự rất nhỏ, không có điều kiện để đặt bồn tắm lớn. Nhưng mùi trên người Biên Bá Hiền quá nồng, khứu giác người bình thường đều không thể chịu được, huống hồ Phác Xán Liệt còn hơi thích sạch sẽ. Cũng cởi áo, Phác Xán Liệt mặc quần cộc ôm người không có ý thức lên người mình, để đầu Biên Bá Hiền tựa vào vai mình. Anh mở vòi nước, nhưng đã quên lúc trước hai người đều quen mùa hè tắm nước lạnh. Nhưng giờ đã là nửa đêm, nhiệt độ không cao được như ban ngày, người trên người lại đang trong trạng thái mất ý thức do say rượu, thực sự không thích hợp dùng nước lạnh để tắm. Thế là Phác Xán Liệt ôm người xoay chân một cái, toàn bộ nước đều xối lên lưng anh, lạnh đến mức làm anh giật nảy người. Đưa tay chỉnh sang nước nóng, chờ nhiệt độ tạm ổn rồi mới xả lên người Biên Bá Hiền, xoa xà phòng. Đều là người lớn cả, lại còn một tên mét bảy mấy dựa vào một tên mét tám, ép đến mức tim Phác Xán Liệt như muốn ngừng đập. Cái quần cộc trên đùi anh dính chặt vào da, có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn không thò tay ra cởi. Lưng Biên Bá Hiền dựa vào ngực anh, anh luồn tay qua nách hắn rửa xà phòng trước ngực hắn. Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nhiệt độ vốn đã không thấp lại càng tăng lên. Cảm giác mịn màng dưới tay không biết là do da Biên Bá Hiền vốn đẹp hay do xoa xà phòng nên trơn tuột. Nói chung là, tai Phác Xán Liệt hơi đỏ lên. Chỉ cảm thấy ngón tay lưu luyến trên hai điểm đỏ trước ngực Biên Bá Hiền, thế nào cũng không chịu sự kiểm soát của não bộ, làm sao cũng không muốn rời ra. Biên Bá Hiền cúi đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn được nước nóng xối lên mang một màu đỏ nhàn nhạt. Phác Xán Liệt cảm giác mắt mình cũng không rời nổi nữa, cứ như trúng cổ vậy, trong đầu chỉ có ý nghĩ gần gũi. Ngoài cửa sổ không biết là ai, nói chung là một bợm rượu khác đang lớn tiếng chửi bới gì đó, sau đó là quăng chai rượu. Tiếng cộc cằn và chói tai bên ngoài làm Phác Xán Liệt sợ hết hồn. Tinh thần lập tức trở lại, mới kinh ngạc phát hiện thời gian và nước trôi thật nhanh. Phác Xán Liệt lật người kia lại, Biên Bá Hiền lầm bầm lắc đầu tựa vào vai anh. Người đang ngủ không phản ứng nhưng người đang tỉnh thì phát hiện ra vấn đề. Thứ gì cưng cứng đang ép vào người mình, hoặc là, thứ gì đang đè lên thứ cưng cứng của mình? Anh tách người kia ra một chút, cúi đầu xác nhận là của người phía trước. Lúc này tai anh coi như đỏ rực hoàn toàn rồi, còn đỏ suốt từ cổ đến ngực. Anh nghe rất rõ tiếng thở của mình trở nên nặng nề, mắt như dính chặt vào vị trí nào đó của Biên Bá Hiền, thế nào cũng không rời ra được. Ngày thường Biên Bá Hiền cũng thích mặc quần cộc với áo cộc tay, cũng thích tắm nắng, nhưng hôm nay cởi sạch ra mới phát hiện trên người hắn không có lằn phân màu như Phác Xán Liệt. Từ đầu đến chân chỉ có một màu trắng trẻo mềm mại, lại không phải kiểu nãi du như đám tiểu bạch kiểm mà vẫn có chất đàn ông. Nếu bạn hỏi Phác Xán Liệt phân biệt thế nào, anh chắc chắn không trả lời được. Chỉ là anh nghĩ thế này, nếu bạn quy Biên Bá Hiền vào với nãi du tiểu sinh, hắn không những không vui mà còn nổi đóa với bạn.* Hắn khi đánh nhau luôn mạnh hơn bất kỳ ai, khát máu hơn bất kỳ ai, điều này Phác Xán Liệt đã được thấy tận mắt. Còn bây giờ ham muốn đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền lại càng là một bằng chứng tốt. Nước nhỏ giọt trên đầu, màu sắc tuy hồng hồng mềm mềm nhưng cũng không hề nhỏ. Thứ đó ngẩng đầu lên trong rừng rậm màu đen, diễu võ dương oai tựa mãnh hổ báo săn, vừa hung hăng vừa ngông cuồng. Phác Xán Liệt cảm thấy phía dưới của mình cũng hơi khó chịu, cái quần ướt đẫm lại càng khó chịu hơn. Miệng khô lưỡi khô vô cùng, có lẽ do tắm lâu quá nên thiếu oxi. Nhưng Biên Bá Hiền đột nhiên nâng hai cánh tay lên quấn lấy cổ Phác Xán Liệt như rắn nước, mềm lại không xương. Phác Xán Liệt chỉ thấy cậu em của mình "rẹt" một cái liền cương lên, kêu gào đòi được thoát khỏi ràng buộc. "Hừ hừ, ư... Phác Xán Liệt... khó chịu..." Cái tên trêu ngươi kia còn không tự biết mình, cứ dụi dụi vào người Phác Xán Liệt. Có lẽ là do bình thường dụi quen rồi, giờ dù không phải đau răng nhưng chỉ cần khó chịu một cái là lại dựa vào người anh. Bên tai Phác Xán Liệt chỉ toàn là tiếng hừ hừ đầy giọng mũi của hắn, cơ thể cảm nhận nhiệt độ quá cao của hắn. Nơi da chạm vào nhau như có ngọn lửa lớn thiêu rụi đồng cỏ, đốt cháy hết thảy lý trí. Đến khi anh phản ứng lại, tay anh đã nắm lấy thứ đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền. Nghe tiếng hắn thở phào thoải mái bên tai mình, tay liền cử động theo bản năng. Một chút lại một chút, càng lúc càng mạnh hơn, hận không thể tuốt luôn một lớp da của người này ra. Phác Xán Liệt cũng biết mình có vấn đề rồi, bình thường anh luôn khống chế ham muốn rất tốt, hôm nay lại mù quáng, còn dồn toàn bộ sức lực lên người của người khác. Anh để Biên Bá Hiền dựa vào tường rồi đứng thẳng người dậy. Anh muốn nhìn vẻ mặt của đối phương, cũng muốn thấy thân thể của đối phương. Thậm chí còn muốn thả của chính mình ra, cùng Biên Bá Hiền nắm lấy, dùng sức vuốt ve. Rồi dùng thứ đó đè lên của hắn, tận lực đâm đến. Anh muốn làm Biên Bá Hiền đến mức hắn phải phát khóc, yêu tinh này khi khóc chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Anh muốn Biên Bá Hiền cũng để tay lên ham muốn của chính mình, muốn hắn an ủi nơi đó một lần. À, không, một lần không đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa. Nhưng, chút lí trí cuối cùng còn sót lại nói với anh rằng không thể được. Suy nghĩ như vậy vốn không bình thường, chơi bời thì được nhưng vẫn phải nhớ thu tay lại. Ý nghĩ bức thiết không được thực hiện, lực trên tay lại càng lớn thêm. Biên Bá Hiền ậm ừ tỏ vẻ bất mãn, đưa tay xuống phía dưới muốn đẩy tay Phác Xán Liệt ra, nhưng lại bị cầm ngược, đặt thẳng lên nơi đó của hắn. Thế là tay lớn ôm tay nhỏ, tay nhỏ ôm dục vọng, dưới sự chỉ dẫn của Phác Xán Liệt, hắn trút ra được vấn đề sinh lý đã mấy tháng qua không được giải quyết. Cuối cùng khi đến cao trào, Biên Bá Hiền vô thức ngửa cổ về phía sau, đôi môi đỏ hơi nhích, từng đợt tiếng rên rỉ truyền ra từ trong cổ họng. Chất lỏng dinh dính còn mang theo mùi tanh dính đầy tay Phác Xán Liệt, làm người đang thất thần lần nữa giật mình. Phác Xán Liệt định thần lại, mới phát hiện mình và Biên Bá Hiền đang mũi đối mũi. Khoảng cách chỉ vào cm, anh bỗng muốn hôn lên đôi môi còn dính nước kia. Vội vàng rửa ráy cho Biên Bá Hiền xong rồi dùng khăn lau khô, nhét vào trong chăn, Phác Xán Liệt trốn trong phòng tắm thật lâu vẫn không ổn định tâm trạng lại được. Phía dưới sưng đau, bất đắc dĩ đành phải dùng tay an ủi. Một tay chống lên tường, nơi đó tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người kia. Tiếng gầm nhẹ lọt ra từ trong lồng ngực, lực trên tay cũng không biết bớt đi, đến khi xong xuôi mới phát hiện bảo bối của mình đã bị chính mình cọ cho phát đỏ. Thở dài một tiếng, lại có chút muốn đứng trong phòng tắm kích động cả đêm. Như vậy cũng tốt hơn là quay vào đắp cùng một chăn với Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nghĩ vậy. Đến khi anh chui vào chăn thì đã gần tảng sáng, vừa mới yên chưa được bao lâu thì đã có người chui vào lòng mình. Quen tay ôm lấy, xoa xoa, nghe đối phương hừ hừ, sau đó vừa ngủ thì trời sáng. Biên Bá Hiền tỉnh lại do mắc tiểu, đầu đau như muốn nứt ra. Đây chắc là hậu quả do say rượu, người nặng trịch như treo cả ngàn cân sắt, trước mắt cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Khó khăn nhấc mí mắt sưng vù lên, đập vào mắt là một khoảng ngực trơn bóng. Biên Bá Hiền giật thột, hơi động đậy chân, phát hiện tứ chi mình đã bị quấn chặt, không thể động đậy. Say rượu loạn tính à? Chắc không đâu... Tuy là lần đầu tiên uống tới mức này, nhưng Biên Bá Hiền vẫn rất tin tưởng vào nết rượu của mình. Cũng may người mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, đối phương cũng chỉ cởi trần người trên, quần ngủ vẫn mặc bình thường. Hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Phác Xán Liệt đang ngủ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, không phải ở trên giường người khác. Nhưng Biên Bá Hiền không nhẹ nhõm được bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy cho dù là Phác Xán Liệt thì tư thế hiện giờ của hai người cũng không dễ coi gì. Đừng nói đến tứ chi quấn chặt, cả cái đầu hắn còn đang vùi trong ngực đối phương đây. Bàn tay to đùng của Phác Xán Liệt còn đặt trên gáy hắn, cái tay còn lại thì ôm eo hắn. Như vậy cũng không trách được Biên Bá Hiền không chuẩn bị tâm lý kịp, lúc trước sáng ra Phác Xán Liệt đều dậy sớm hơn hắn. Khi Biên Bá Hiền ngủ đến tận lúc mặt trời lên ba sào, trên giường chỉ còn lại mình hắn với đống chăn lộn xộn. Vì thế cho dù lúc ngủ hắn dựa dẫm Phác Xán Liệt thế nào, Biên Bá Hiền cũng chẳng biết. Còn tối hôm qua hai người "làm loạn" hồi lâu, Phác Xán Liệt ngủ muộn hơn Biên Bá Hiền, còn phí nhiều sức lực nên ngủ một giấc đến tận trưa luôn. Biên Bá Hiền dịch chân xuống khỏi đùi Phác Xán Liệt, rồi rút người ra khỏi lòng đối phương, cẩn thận dịch sang bên kia giường. Hắn cảm thấy cơ thể sạch sẽ nhẹ nhàng, trừ đầu đau ra thì người rất khoan khoái, cứ như mọi lỗ chân lông đều được mở ra vậy. Cho hắn cái áo choàng nữa là đến mức hắn có thể thăng thiên ngay. "Ừm..." Phác Xán Liệt ậm ừ rồi nhấc mặt lên ngồi dậy trên giường, mặt vẫn nguyên vẻ chưa tỉnh ngủ. Nửa người trên cởi trần tráng kiện lộ ra làm Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm. Sự gợi cảm và hoang dã lộ ra khắp cơ thể, khiến trái tim nhỏ của Biên Bá Hiền không chuẩn bị kịp mà run lên. "Sao vậy." Phác Xán Liệt cảm nhận được ánh mắt của Biên Bá Hiền, quay đầu lại hỏi hắn. Do mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn, tim Biên Bá Hiền lại càng co lại. Chỉ là lúc này, không phải do đối phương quá hút mắt. Hắn cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến kỳ lạ, như đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra là ai. Có một cái bóng mơ hồ lướt qua trong đầu, tốc độ quá nhanh, đến cái đuôi cũng không túm được. "Không... Là, buồn tè...." Ánh mắt Phác Xán Liệt thoáng liếc xuống phía dưới của hắn, khóe miệng cong lên, tràn đầy tà khí, "Tè hơi nhiều đấy nhỉ." Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn đũng quần mình, chỗ ấy đã dậy rồi, đội lên thành một cái lều nhỏ. Vốn là chuyện rất bình thường, là đàn ông chẳng lẽ không chào cờ buổi sáng? Nhưng không biết do Phác Xán Liệt ăn nói gian tà quá hay là trong lòng có quỷ sẵn mà hắn đỏ mặt lên. "Mẹ kiếp anh nhìn cái jb à!" Ngồi trên giường gào một tiếng, chỉ là sức lực không đủ. "Ừ," Phác Xán Liệt ôm cằm cười hai tiếng trầm trầm, "Đang nhìn jb của cậu đây." "...Đệch." _____ (*) Nãi du, nãi du tiểu sinh: Nãi du tiểu sinh là tên bắt nguồn từ Đường Quốc Cường. Năm 1979, Trần Trùng có hỏi Đường Quốc Cường vào hôm sinh nhật là muốn thứ gì, Đường Quốc Cường nói: Anh chỉ thích ăn bơ, cậu làm cho anh cái bánh bơ đi. Sau đó Trần Trùng gặp ai cũng nói: Ông anh này của tôi ấy mà, anh nhìn da kìa, còn mềm hơn cả tôi, do anh ấy thích ăn bơ đấy. Năm 1981, Đường Quốc Cường diễn vai Hoàng tử trong bộ phim thần thoại "Công chúa khổng tước", do ngoại hình dịu dàng xinh đẹp, da lại trắng trẻo, khiến cái tên nãi du tiểu sinh (nãi du – 奶油 là bơ) càng được lan truyền rộng hơn. Tựu chung chỉ những người bề ngoài mềm yếu non nớt trắng trẻo có vài phần nữ tính. PR
|
Chương 16
Chương 16: Làm loạn Phác Xán Liệt nửa kéo nửa lôi người say rượu về nhà, Biên Bá Hiền ban đầu còn say khướt đến mức không biết mình ở đâu, mình là ai, chân vừa vào cửa đã lập tức nhảy nhót tưng bừng như cắn thuốc lắc. Vừa nhẩm hát một bài không nên nhạc vừa hoa chân múa tay, suýt nữa thì vung cho Phác Xán Liệt hai phát tát. Phác Xán Liệt đổi giày xong liền thấy hắn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, vừa xoay tròn vừa nhảy nhót đi vào trong phòng. Anh không dám làm ngơ, đuổi theo ngay. Tên này đầu óc không tỉnh táo, chưa biết chừng lại va quệt vào đâu. Đúng như dự đoán, Phác Xán Liệt còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy Biên Bá Hiền ré lên một tiếng, tiếng khóc la như tan nát cõi lòng sau đó quả thực có thể xốc bay cả mái nhà anh. "Ê ê ê, nôn vào đâu đấy!" Mắt thấy Biên Bá Hiền kéo tủ đầu giường anh ra rồi vùi đầu vào đó, Phác Xán Liệt vội vàng kéo hắn ra, lôi vào phòng vệ sinh. Chỗ đó toàn là sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, chìa khóa kho hàng, sinh mạng của anh cả. Hai tay Biên Bá Hiền bị ấn xuống hai bên bồn cầu, nôn một hồi, ra toàn một mùi giấm chua. Lại lẫn cả mùi rượu cùng vị chua, thực sự không dễ ngửi gì. Nôn xong ngoẹo đầu một cái, gối lên mu bàn tay chính mình mà ngủ thiếp đi. Phác Xán Liệt nhìn tên ì ra một đống kia mà muốn cáu, hận không thể túm tóc hắn mà tát mấy phát cho tỉnh. Nhưng khi đối diện với khuôn mặt say mơ màng của hắn, cơn giận đều trở thành bất đắc dĩ, sau đó thành một tiếng thở dài. Phác Xán Liệt chịu thương chịu khó cởi mớ quần áo xộc xệch trên người hắn ra, vốn định bỏ vào trong máy giặt, giặt xong vẫn có thể mặc tiếp, nhưng cuối cùng lại vò thành một cục rồi ném vào thùng rác, đây có thể coi là việc làm xa xỉ nhất từ khi Phác Xán Liệt sinh ra đến giờ. Bộ quần áo hết mấy vạn mà vứt phăng đi chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Nhà thực sự rất nhỏ, không có điều kiện để đặt bồn tắm lớn. Nhưng mùi trên người Biên Bá Hiền quá nồng, khứu giác người bình thường đều không thể chịu được, huống hồ Phác Xán Liệt còn hơi thích sạch sẽ. Cũng cởi áo, Phác Xán Liệt mặc quần cộc ôm người không có ý thức lên người mình, để đầu Biên Bá Hiền tựa vào vai mình. Anh mở vòi nước, nhưng đã quên lúc trước hai người đều quen mùa hè tắm nước lạnh. Nhưng giờ đã là nửa đêm, nhiệt độ không cao được như ban ngày, người trên người lại đang trong trạng thái mất ý thức do say rượu, thực sự không thích hợp dùng nước lạnh để tắm. Thế là Phác Xán Liệt ôm người xoay chân một cái, toàn bộ nước đều xối lên lưng anh, lạnh đến mức làm anh giật nảy người. Đưa tay chỉnh sang nước nóng, chờ nhiệt độ tạm ổn rồi mới xả lên người Biên Bá Hiền, xoa xà phòng. Đều là người lớn cả, lại còn một tên mét bảy mấy dựa vào một tên mét tám, ép đến mức tim Phác Xán Liệt như muốn ngừng đập. Cái quần cộc trên đùi anh dính chặt vào da, có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn không thò tay ra cởi. Lưng Biên Bá Hiền dựa vào ngực anh, anh luồn tay qua nách hắn rửa xà phòng trước ngực hắn. Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nhiệt độ vốn đã không thấp lại càng tăng lên. Cảm giác mịn màng dưới tay không biết là do da Biên Bá Hiền vốn đẹp hay do xoa xà phòng nên trơn tuột. Nói chung là, tai Phác Xán Liệt hơi đỏ lên. Chỉ cảm thấy ngón tay lưu luyến trên hai điểm đỏ trước ngực Biên Bá Hiền, thế nào cũng không chịu sự kiểm soát của não bộ, làm sao cũng không muốn rời ra. Biên Bá Hiền cúi đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn được nước nóng xối lên mang một màu đỏ nhàn nhạt. Phác Xán Liệt cảm giác mắt mình cũng không rời nổi nữa, cứ như trúng cổ vậy, trong đầu chỉ có ý nghĩ gần gũi. Ngoài cửa sổ không biết là ai, nói chung là một bợm rượu khác đang lớn tiếng chửi bới gì đó, sau đó là quăng chai rượu. Tiếng cộc cằn và chói tai bên ngoài làm Phác Xán Liệt sợ hết hồn. Tinh thần lập tức trở lại, mới kinh ngạc phát hiện thời gian và nước trôi thật nhanh. Phác Xán Liệt lật người kia lại, Biên Bá Hiền lầm bầm lắc đầu tựa vào vai anh. Người đang ngủ không phản ứng nhưng người đang tỉnh thì phát hiện ra vấn đề. Thứ gì cưng cứng đang ép vào người mình, hoặc là, thứ gì đang đè lên thứ cưng cứng của mình? Anh tách người kia ra một chút, cúi đầu xác nhận là của người phía trước. Lúc này tai anh coi như đỏ rực hoàn toàn rồi, còn đỏ suốt từ cổ đến ngực. Anh nghe rất rõ tiếng thở của mình trở nên nặng nề, mắt như dính chặt vào vị trí nào đó của Biên Bá Hiền, thế nào cũng không rời ra được. Ngày thường Biên Bá Hiền cũng thích mặc quần cộc với áo cộc tay, cũng thích tắm nắng, nhưng hôm nay cởi sạch ra mới phát hiện trên người hắn không có lằn phân màu như Phác Xán Liệt. Từ đầu đến chân chỉ có một màu trắng trẻo mềm mại, lại không phải kiểu nãi du như đám tiểu bạch kiểm mà vẫn có chất đàn ông. Nếu bạn hỏi Phác Xán Liệt phân biệt thế nào, anh chắc chắn không trả lời được. Chỉ là anh nghĩ thế này, nếu bạn quy Biên Bá Hiền vào với nãi du tiểu sinh, hắn không những không vui mà còn nổi đóa với bạn.* Hắn khi đánh nhau luôn mạnh hơn bất kỳ ai, khát máu hơn bất kỳ ai, điều này Phác Xán Liệt đã được thấy tận mắt. Còn bây giờ ham muốn đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền lại càng là một bằng chứng tốt. Nước nhỏ giọt trên đầu, màu sắc tuy hồng hồng mềm mềm nhưng cũng không hề nhỏ. Thứ đó ngẩng đầu lên trong rừng rậm màu đen, diễu võ dương oai tựa mãnh hổ báo săn, vừa hung hăng vừa ngông cuồng. Phác Xán Liệt cảm thấy phía dưới của mình cũng hơi khó chịu, cái quần ướt đẫm lại càng khó chịu hơn. Miệng khô lưỡi khô vô cùng, có lẽ do tắm lâu quá nên thiếu oxi. Nhưng Biên Bá Hiền đột nhiên nâng hai cánh tay lên quấn lấy cổ Phác Xán Liệt như rắn nước, mềm lại không xương. Phác Xán Liệt chỉ thấy cậu em của mình "rẹt" một cái liền cương lên, kêu gào đòi được thoát khỏi ràng buộc. "Hừ hừ, ư... Phác Xán Liệt... khó chịu..." Cái tên trêu ngươi kia còn không tự biết mình, cứ dụi dụi vào người Phác Xán Liệt. Có lẽ là do bình thường dụi quen rồi, giờ dù không phải đau răng nhưng chỉ cần khó chịu một cái là lại dựa vào người anh. Bên tai Phác Xán Liệt chỉ toàn là tiếng hừ hừ đầy giọng mũi của hắn, cơ thể cảm nhận nhiệt độ quá cao của hắn. Nơi da chạm vào nhau như có ngọn lửa lớn thiêu rụi đồng cỏ, đốt cháy hết thảy lý trí. Đến khi anh phản ứng lại, tay anh đã nắm lấy thứ đang đứng thẳng của Biên Bá Hiền. Nghe tiếng hắn thở phào thoải mái bên tai mình, tay liền cử động theo bản năng. Một chút lại một chút, càng lúc càng mạnh hơn, hận không thể tuốt luôn một lớp da của người này ra. Phác Xán Liệt cũng biết mình có vấn đề rồi, bình thường anh luôn khống chế ham muốn rất tốt, hôm nay lại mù quáng, còn dồn toàn bộ sức lực lên người của người khác. Anh để Biên Bá Hiền dựa vào tường rồi đứng thẳng người dậy. Anh muốn nhìn vẻ mặt của đối phương, cũng muốn thấy thân thể của đối phương. Thậm chí còn muốn thả của chính mình ra, cùng Biên Bá Hiền nắm lấy, dùng sức vuốt ve. Rồi dùng thứ đó đè lên của hắn, tận lực đâm đến. Anh muốn làm Biên Bá Hiền đến mức hắn phải phát khóc, yêu tinh này khi khóc chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Anh muốn Biên Bá Hiền cũng để tay lên ham muốn của chính mình, muốn hắn an ủi nơi đó một lần. À, không, một lần không đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa. Nhưng, chút lí trí cuối cùng còn sót lại nói với anh rằng không thể được. Suy nghĩ như vậy vốn không bình thường, chơi bời thì được nhưng vẫn phải nhớ thu tay lại. Ý nghĩ bức thiết không được thực hiện, lực trên tay lại càng lớn thêm. Biên Bá Hiền ậm ừ tỏ vẻ bất mãn, đưa tay xuống phía dưới muốn đẩy tay Phác Xán Liệt ra, nhưng lại bị cầm ngược, đặt thẳng lên nơi đó của hắn. Thế là tay lớn ôm tay nhỏ, tay nhỏ ôm dục vọng, dưới sự chỉ dẫn của Phác Xán Liệt, hắn trút ra được vấn đề sinh lý đã mấy tháng qua không được giải quyết. Cuối cùng khi đến cao trào, Biên Bá Hiền vô thức ngửa cổ về phía sau, đôi môi đỏ hơi nhích, từng đợt tiếng rên rỉ truyền ra từ trong cổ họng. Chất lỏng dinh dính còn mang theo mùi tanh dính đầy tay Phác Xán Liệt, làm người đang thất thần lần nữa giật mình. Phác Xán Liệt định thần lại, mới phát hiện mình và Biên Bá Hiền đang mũi đối mũi. Khoảng cách chỉ vào cm, anh bỗng muốn hôn lên đôi môi còn dính nước kia. Vội vàng rửa ráy cho Biên Bá Hiền xong rồi dùng khăn lau khô, nhét vào trong chăn, Phác Xán Liệt trốn trong phòng tắm thật lâu vẫn không ổn định tâm trạng lại được. Phía dưới sưng đau, bất đắc dĩ đành phải dùng tay an ủi. Một tay chống lên tường, nơi đó tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người kia. Tiếng gầm nhẹ lọt ra từ trong lồng ngực, lực trên tay cũng không biết bớt đi, đến khi xong xuôi mới phát hiện bảo bối của mình đã bị chính mình cọ cho phát đỏ. Thở dài một tiếng, lại có chút muốn đứng trong phòng tắm kích động cả đêm. Như vậy cũng tốt hơn là quay vào đắp cùng một chăn với Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nghĩ vậy. Đến khi anh chui vào chăn thì đã gần tảng sáng, vừa mới yên chưa được bao lâu thì đã có người chui vào lòng mình. Quen tay ôm lấy, xoa xoa, nghe đối phương hừ hừ, sau đó vừa ngủ thì trời sáng. Biên Bá Hiền tỉnh lại do mắc tiểu, đầu đau như muốn nứt ra. Đây chắc là hậu quả do say rượu, người nặng trịch như treo cả ngàn cân sắt, trước mắt cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Khó khăn nhấc mí mắt sưng vù lên, đập vào mắt là một khoảng ngực trơn bóng. Biên Bá Hiền giật thột, hơi động đậy chân, phát hiện tứ chi mình đã bị quấn chặt, không thể động đậy. Say rượu loạn tính à? Chắc không đâu... Tuy là lần đầu tiên uống tới mức này, nhưng Biên Bá Hiền vẫn rất tin tưởng vào nết rượu của mình. Cũng may người mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, đối phương cũng chỉ cởi trần người trên, quần ngủ vẫn mặc bình thường. Hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Phác Xán Liệt đang ngủ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, không phải ở trên giường người khác. Nhưng Biên Bá Hiền không nhẹ nhõm được bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy cho dù là Phác Xán Liệt thì tư thế hiện giờ của hai người cũng không dễ coi gì. Đừng nói đến tứ chi quấn chặt, cả cái đầu hắn còn đang vùi trong ngực đối phương đây. Bàn tay to đùng của Phác Xán Liệt còn đặt trên gáy hắn, cái tay còn lại thì ôm eo hắn. Như vậy cũng không trách được Biên Bá Hiền không chuẩn bị tâm lý kịp, lúc trước sáng ra Phác Xán Liệt đều dậy sớm hơn hắn. Khi Biên Bá Hiền ngủ đến tận lúc mặt trời lên ba sào, trên giường chỉ còn lại mình hắn với đống chăn lộn xộn. Vì thế cho dù lúc ngủ hắn dựa dẫm Phác Xán Liệt thế nào, Biên Bá Hiền cũng chẳng biết. Còn tối hôm qua hai người "làm loạn" hồi lâu, Phác Xán Liệt ngủ muộn hơn Biên Bá Hiền, còn phí nhiều sức lực nên ngủ một giấc đến tận trưa luôn. Biên Bá Hiền dịch chân xuống khỏi đùi Phác Xán Liệt, rồi rút người ra khỏi lòng đối phương, cẩn thận dịch sang bên kia giường. Hắn cảm thấy cơ thể sạch sẽ nhẹ nhàng, trừ đầu đau ra thì người rất khoan khoái, cứ như mọi lỗ chân lông đều được mở ra vậy. Cho hắn cái áo choàng nữa là đến mức hắn có thể thăng thiên ngay. "Ừm..." Phác Xán Liệt ậm ừ rồi nhấc mặt lên ngồi dậy trên giường, mặt vẫn nguyên vẻ chưa tỉnh ngủ. Nửa người trên cởi trần tráng kiện lộ ra làm Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm. Sự gợi cảm và hoang dã lộ ra khắp cơ thể, khiến trái tim nhỏ của Biên Bá Hiền không chuẩn bị kịp mà run lên. "Sao vậy." Phác Xán Liệt cảm nhận được ánh mắt của Biên Bá Hiền, quay đầu lại hỏi hắn. Do mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn, tim Biên Bá Hiền lại càng co lại. Chỉ là lúc này, không phải do đối phương quá hút mắt. Hắn cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến kỳ lạ, như đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra là ai. Có một cái bóng mơ hồ lướt qua trong đầu, tốc độ quá nhanh, đến cái đuôi cũng không túm được. "Không... Là, buồn tè...." Ánh mắt Phác Xán Liệt thoáng liếc xuống phía dưới của hắn, khóe miệng cong lên, tràn đầy tà khí, "Tè hơi nhiều đấy nhỉ." Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn đũng quần mình, chỗ ấy đã dậy rồi, đội lên thành một cái lều nhỏ. Vốn là chuyện rất bình thường, là đàn ông chẳng lẽ không chào cờ buổi sáng? Nhưng không biết do Phác Xán Liệt ăn nói gian tà quá hay là trong lòng có quỷ sẵn mà hắn đỏ mặt lên. "Mẹ kiếp anh nhìn cái jb à!" Ngồi trên giường gào một tiếng, chỉ là sức lực không đủ. "Ừ," Phác Xán Liệt ôm cằm cười hai tiếng trầm trầm, "Đang nhìn jb của cậu đây." "...Đệch." _____ (*) Nãi du, nãi du tiểu sinh: Nãi du tiểu sinh là tên bắt nguồn từ Đường Quốc Cường. Năm 1979, Trần Trùng có hỏi Đường Quốc Cường vào hôm sinh nhật là muốn thứ gì, Đường Quốc Cường nói: Anh chỉ thích ăn bơ, cậu làm cho anh cái bánh bơ đi. Sau đó Trần Trùng gặp ai cũng nói: Ông anh này của tôi ấy mà, anh nhìn da kìa, còn mềm hơn cả tôi, do anh ấy thích ăn bơ đấy. Năm 1981, Đường Quốc Cường diễn vai Hoàng tử trong bộ phim thần thoại "Công chúa khổng tước", do ngoại hình dịu dàng xinh đẹp, da lại trắng trẻo, khiến cái tên nãi du tiểu sinh (nãi du – 奶油 là bơ) càng được lan truyền rộng hơn. Tựu chung chỉ những người bề ngoài mềm yếu non nớt trắng trẻo có vài phần nữ tính. PR
|