Xin Lỗi, Nhưng Em Đúng Là
|
|
– Nhưng vẫn chưa đủ em à, luôn luôn thiếu … – Sao? – Con người mà em, lúc nào cũng vậy, không bao giờ là đủ. – Đối với em như vậy là đã đủ rồi. – Sau này em lấy vợ, rồi em sẽ hiểu, anh không thể cắt nghĩa cho em hiểu hết được. – Phức tạp vậy sao? Nếu vậy sau này em không lấy vợ cho rồi. – Haha, sao lại không? Em nói y như anh ngày xưa, haha. Rồi em sẽ thấy. – Không, em nói thiệt mà. Tại … – Tại sao? – Tại em không thích thôi. Nó phiền phức quá. – Em à, ai tới một lúc nào đó cũng phải làm đám cưới, rồi sinh con, có gia đình của mình. – Nhưng … – Dù nhiều lúc có những chuyện không hay, sống chung với nhau mà, sao tránh được xích mích hả em? Nhưng với anh, được về nhà ăn bữa cơm tối, chơi với con gái, ngồi xem TV với vợ sau cả ngày đi làm là đã hạnh phúc rồi em à. – Anh thật là may mắn. – Sao em lại nói vậy? – Dù sao, anh cũng được như vậy, em thì không biết bao giờ, xa quá … – Ngốc à, nói đi rồi 10 năm nữa vợ con đùm đề cho coi. – Sao nhanh vậy? Em không muốn mất tự do sớm vậy đâu. – Trời ạ, coi đứa em nuôi của anh nói kìa, muốn kí đầu nó ghê. – Ăn hiếp em út hoài. À, vợ anh có đi làm không hay ở nhà thôi. – Uhm, trước kia thì có, vợ anh vừa nghỉ làm được một năm nay. – Sao vậy? – Anh muốn vợ anh tập trung cho con cái, bé Tiên lớn rồi, anh thì cứ đi công tác suốt, công việc của vợ anh cũng vậy. – Vậy nên anh bắt vợ anh nghỉ? – Ừ, đúng là anh làm khó cho vợ anh, phụ nữ mà làm được tới trợ lý giám đốc thì không dễ kiếm đâu. – Uhm, nhưng rồi vợ anh cũng nghỉ, có khi nào vì vậy nên … ? – … nên vợ anh muốn ly dị? Đúng, anh và vợ anh cứ tranh cãi chuyện này mãi, cho tới khi không còn chịu đựng được nữa, anh không còn gì để nói với cô ấy, vợ anh cũng chẳng còn buồn nói với anh nữa, hai người im lặng, rồi một ngày, khi đi làm về, anh đã thấy sẵn trên bàn làm việc mình … – Còn bé Tiên? – Thay phiên nhau thôi em, dù sao nó cũng còn nhỏ … – Đúng là không đơn giản. Quyết định rồi, mai mốt không thèm lấy vợ cho sướng cái thân. – Nữa., muốn ở giá để vua phong bốn chữ “Tiết gà khả phong” hả? – Hả? Chọc em hoài nha, cạp anh giờ, còn sửa chữ “Tiết hạnh” thành “tiết gà” nữa. – Trời ơi, không có chơi cái trò hoang dã đó nha. – Kệ, đang ở giữa rừng núi mà, làm vậy mới hợp rơ. – Hôm nay đâu có trăng đâu em. – Á, chọc hoài. Em không cần trăng rắn gì hết, muốn cắn là cắn thôi. – Thôi thôi, anh thua. – Vậy chứ. – Hihi, uhm … thôi, gần 10 giờ rồi em, ngủ đi, mai dậy đi sớm đó. – Dạ, em biết rồi.
Anh nhắm mắt, xoay người qua phía cậu. Còn cậu vẫn thức, cậu nhìn anh một hồi, vẫn gương mặt điển trai, chững chạc, ở độ tuổi của anh, dường như vẫn còn chút gì đó của nét trẻ con, hóm hỉnh của tuổi trẻ. Anh ngủ, mắt nhắm nghiền, từng hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, đôi môi anh như một thứ bùa chú cuốn hút Thường, cậu nhìn mãi. Nhìn anh ngủ mà cậu cảm thấy thanh bình quá, dường như mọi thứ đã biến mất, chỉ còn mình cậu và anh.
– Sao tự nhiên khát nước vậy nè?
Thường lò dò ngồi dậy, cậu mở cửa và đi ra ngoài, trăng đã lên, một vành khuyết lơ lửng giữa bầu trời đùn đục gờn gợn mây, có vài ánh sao le lói đằng chân trời, lâu lâu lại mất hút vì mây mù. Cái lạnh chực ùa vào cậu khi cậu vừa đi ra sân, lạnh đến gợn gáy, giữa mùa lạnh, chỉ có vài tiếng con ễng ương kêu ồn ột chốc chốc vang lên, ngoài ra chẳng còn gì cả, im lặng và tĩnh mịch. Trời đứng gió, vậy mà cậu vẫn cảm thấy như có một cái gì đó lành lạnh đang thổi sát sau gáy cậu. Mới 10 giờ hơn mà sương đã giăng đầy khắp nơi, lờ mờ trắng đục hòa với thứ ánh sáng huyền hoặc của vành trăng khuyết kèm với vài ngọn đèn trái ớt ngoài hành lang, cậu chậm rãi bước tới khu nhà ăn lấy nước uống.
Vừa uống nước xong, chợt một cái bóng vụt qua ngay sau cậu, theo quán tính, cậu quay lại, chẳng thấy đâu. Cậu rợn người, vội đi về phòng mình thì bất chợt từ đằng sau …
… một bàn tay lạnh cóng, khô ráp, nhăn nhúm áp vào gáy cậu kèm theo tiếng cười the thé:
– Há há há, Tao bắt được rồi … há há há.
Thường giật bắn mình, chỉ kịp hét lên một tiếng: “Á” rồi co giò chạy vào phòng mình, cậu sợ đến mức quên cả việc … đóng cửa phòng lại mà chạy thẳng lên giường. Cậu sợ đến mức không thể mở miệng gọi Tuấn được, cậu chỉ biết ôm chằm anh, run rẩy … Mạnh Tuấn giật mình tỉnh dậy:
– Gì vậy em? – … – Sao vậy em? Sao run dữ vậy? Bệnh hả? Sao người lạnh toát vậy? – … M … m … – Sao?
Chưa kịp trả lời, từ bên ngoài, qua cánh cửa vẫn để mở, một cái bóng lù lù đi vào, đen lòm, lả lướt, lù xù, lất thất … Mạnh Tuấn và Minh Thường chỉ kịp thét lên:
– Maaaaaaa …
Minh Thường ôm chằm lấy anh, cả anh và nó đều điến người đi vì sợ hãi, chẳng kịp phản ứng gì nữa. Thường không nói được nữa, răng cậu cắn chặt lấy môi, cậu run bần bật, tay cậu níu chặt lấy người và tay anh, rồi từ từ nới ra, mắt cậu từ từ nhòa đi, chỉ kịp thấy cái bóng ấy đi dần về phía mình …
– Em ơi? Em? Có sao không? – Tỉnh rồi kìa … – Em, … em … – … – Thôi, không sao là tốt rồi, lấy nước nóng cho cậu đó uống đi nha. Để chai dầu gió này ở đây, có gì sứt đi. – Dạ, cảm ơn chú. – Thiệt tình, mấy thằng nhỏ này xớn xác quá. Cũng may là chưa có chuyện gì, hết hồn với bà này. – Dạ, không sao rồi chú ơi, thôi, chú với thầy về đi, cháu tự lo được rồi.
Đợi hai người ra khỏi phòng, Mạnh Tuấn quay lại với Thường:
– Em có sao không? – …
Minh Thường vẫn còn sợ, cậu vẫn chưa thể nói được gì, cậu chỉ ngơ ngác giương ánh mắt nhìn anh. Như hiểu ý, Mạnh Tuấn chậm rãi nói:
– Không có sao đâu em. Hồi nãy không phải ma gì đâu. Chỉ là bà đó bị điên, mấy đứa nhỏ trong chùa khóa chốt nhưng không kĩ nên để bà đó chạy ra đi vòng vòng trong chùa thôi. Em làm anh lo quá, có sao không em?
Minh Thường hiểu chuyện, cậu khẽ lắc đầu kèm theo một cái cười gượng trên nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
– Em không sao là tốt rồi, anh cũng sợ lắm, nhưng mà cũng may, lúc bà đó vừa đi tới chỗ em thì có chú đó kịp ngăn lại, lúc anh xoay qua em thì em đã ngất đi rồi, làm anh hết hồn lần nữa. – … – Em nhìn vậy mà cũng yếu bóng vía ghê he. – Uhm … – Đỡ sợ hơn chưa? Có anh rồi còn sợ gì nữa? – Uhm … Dạ không. – Em uống chút nước nóng đi, đây nè. – …
Mạnh Tuấn đưa tay cầm ly nước rồi đưa Minh Thường, cậu ngồi dậy, dựa vào thành giường, chợt cậu cầm tay anh, tay anh có 5 vết bấu dài, còn rươm rướm máu. Cậu nhìn anh như muốn hỏi gì đó.
– Không sao đâu em. – Anh … – Sao em? – Em … em làm anh vậy hả? – Không sao đâu, lúc đó em sợ quá mà. – Mạnh Tuấn phì cười rồi đưa ly nước sát miệng cậu, không để cho cậu cầm và nói gì thêm. – Em … xin lỗi. – Không sao đâu em, em không sao là tốt rồi.
Thoáng thấy ánh mắt còn sợ sệt pha lẫn vẻ ăn năn của Thường, Mạnh Tuấn lên đầu giường ngồi kế bên cậu, anh đưa tay nắm lấy tay cậu và siết lại.
– Tay em còn lạnh lắm đó. – Dạ. Em không sao. – Uhm … Hihi … Sao rồi? Con sóc lăn xăn thường ngày đâu rồi? Vừa bị nhát có chút xíu mà quéo lại rồi hả? – Hi.
Minh Thường cũng cười theo vì câu đùa của anh, rồi chợt cậu dựa đầu lên vai Mạnh Tuấn. Anh hơi bất ngờ vì hành động này của Thường, Thường cũng chợt nhận ra hành động của mình nên vội ngả đầu lại chỗ cũ. Cậu lại cảm thấy mặt mình nóng lên.
– Em cứ dựa đi, ngại à? – Dạ, hi, thôi em không sao đâu anh, em bình tĩnh lại rồi. – Ừ, thôi ngủ tiếp đi em. Hơn 1 giờ sáng rồi. – Dạ. Anh à. – Gì em? – Cảm ơn anh nha. – Em là em anh mà, cảm ơn hoài. – Em biết rồi. – Ngủ đi, cảm ơn hoài, sáng giờ.
Mạnh Tuấn nằm xuống, tay anh vẫn nắm lấy tay của Minh Thường, bây giờ hai bàn tay đã đan vào nhau, truyền hơi ấm của anh cho cậu. Thường lại khẽ dúi đầu lại sát vai anh, trái tim cậu lại xốn sang khó tả, cậu lắng nghe từng nhịp đập từ trái tim ấy, cảm nhận những rung động từ đôi tay anh, tiếng thở của anh, mùi nước hoa vẫn còn đọng lại nơi cổ anh. Chỉ hai lần gặp anh, vậy mà Thường có cảm giác như cậu đã biết anh từ trước, cậu cảm thấy anh thật thân thuộc, ấm áp và thật yên bình khi được ở bên anh.
– Anh còn hơn cả một người anh …
Minh Thường mơ màng rồi dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình và ấm áp.
Sáng hôm sau, cậu và Mạnh Tuấn dậy sớm và đi theo người đàn ông ra về. Đang bước qua một hành lang, chợt từ cửa sổ, một bàn tay thò ra chỉ vào Minh Thường và la lên:
– Lâm Quân, Lâm Quân, anh bỏ em mà theo con Sảo Ngọc sao? … Đừng, đừng đi … Em sẽ chết với anh … Á á á … hahaha … – Không sao đâu cháu – người đàn ông giao gạo hôm qua nói với Thường. – Bả gặp ai cũng nói vậy hết đó, không hại ai đâu. – Dạ, cháu không sao, Lâm Quân, Sảo Ngọc là ai vậy chú? – À, … chú không biết, à, bạn cháu đợi kìa, đợi chú lấy xe rồi đi luôn.
Người đàn ông chợt ấp úng khi Minh Thường hỏi ông. Người đàn ông quay đi, lẩm nhẩm:
– Không thể được, sao lại giống thế này?
Sảo Ngọc? … Cái tên bỗng làm cho Minh Thường ngờ ngợ.
– Chắc chỉ là trùng hợp thôi. – Thường tự nhủ.
Sương vẫn còn phủ một màn đục bao bọc cả núi rừng, nắng vàng rọi xuyên qua những tán cây cao su tạo nên những đường chỉ vàng thẳng tắp óng ánh đầy lung linh. Có lẽ vẫn còn mơ màng và mệt mỏi, cậu gục người lên vai anh, rồi bất chợt, cậu lại ngồi dậy.
– Không sao đâu em, mệt thì cứ dựa anh nghỉ chút đi, nhớ vịn anh được rồi. – Sợ anh nói em nhỏng nhẽo. – Ủa? Từ hôm qua tới giờ em vẫn vậy mà, sợ gì nữa? – Anh này, chọt lét cho té giờ. – Hihi, anh đùa mà, có mệt thì cứ dựa anh đi nha. Khi nào ra đường lớn thì anh gọi. – Dạ, hihi.
Cậu dựa vào người anh, không ngủ, cậu chỉ đơn giản là dựa vào đó, lắng nghe những nhịp đập từ trái tim anh từ đằng sau, cảm nhận hơi ấm từ lưng anh, từ vòng eo của anh. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ, ước gì nó cứ mãi là một giấc mơ, cậu nghĩ thầm, nếu là một giấc mơ, cậu nguyện sẽ chẳng bao giờ tỉnh.
Còn một lần nữa để cậu có lý do chính đáng được gặp anh, còn sau này? Biết đâu được? Có thể cậu chẳng còn được gặp lại anh lần nào nữa. Ước gì mọi thứ chỉ là một giấc mơ thì hay biết mấy …
– Ra đường lớn rồi em ơi, em ngồi ngay lại đi. – Dạ. – Tuần sau anh lại đi Hà Nội. – Đi Hoài ha, sướng ghê, hihi. – Đi công việc thôi em à. Với lại giờ này ngoài đó đang lạnh lắm. – Nhưng được đi nhiều là sướng rồi, không như em. – À, cái này thì chưa chắc nha, hihi. – Ý anh là sao? Thì mấy chỗ gần gần ai mà nói. – Hồi bằng tuổi em, anh chỉ biết ở nhà. …
Trời đã khuya, ngoài công viên, có một người con gái thấp thỏm chờ ai đó …
– Sao giờ anh mới tới? – Không có thời gian giải thích đâu, đi theo anh. – Chết rồi. Tụi nó kìa. – Đi mau. – Em phải đánh lạc hướng tụi nó, anh đi đi, tụi nó không dám làm gì em đâu. – Không, em phải đi theo anh. – Hẹn anh ở chỗ cũ … – Ngọc … Ngọc … Vậy gặp em ở chỗ cũ.
Người con gái vội chạy nhanh qua đường, vào một con hẻm nhỏ, mất hút trong bóng tối …
– Anh Quân … Anh có đây không? – Sao lâu vậy? Em làm anh lo quá. – Em không sao đâu, bây giờ tính sao hả anh? – Mai 6 giờ tàu sẽ đi, mình lên tàu là an toàn rồi. – Em lo quá, tụi nó … – Không sao, ngoài Sài Gòn tụi nó không dám làm gì đâu. – Nhưng giờ làm sao mà ra đó hả anh? – Anh sắp xếp sẵn rồi, lát mình lên xe nhà binh tới đoạn đầu đường Tự Do rồi đi dần ra cảng thôi.
…
– Chào em.
Thường chợt giật mình khi đang thả mình ra ngoài thế giới bên kia cửa sổ, vẫn căn phòng nơi mà lần đầu tiên cậu ông Tô.
– Ông … – Sao? Em không nghĩ tôi kì bí tới mức không cho em nhìn mặt chứ? – À, không, tôi … chỉ hơi giật mình thôi. – Ta ăn tối chứ, mời em ngồi.
Người đàn ông trạc trung niên, tóc đã lấm chấm những sợi tóc bạc, mũi cao, đôi mắt sâu và dài, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ gặp mặt ông Tô, khi mà cậu vẫn đang thắc mắc về nhân dạng của ông ra sao, thật gần và sinh động.
Thường ngồi xuống bàn, vẫn những thứ y như lần đầu cậu ngồi đây, như không hề thay đổi, và trước mặt cậu, vẫn là những đóa hoa hồng vàng …
Thường ra về, vẫn trên chiếc xe màu đen cùng người tài xế.
– Sau này chú chở tới Q bar là được rồi, tự tôi đi về. – Vâng.
Thường mãi ngắm nhìn ngoài kia, những chiếc xe, những cái cây đơn độc, …
Có một chiếc xe cũng đang theo sau cậu.
Chợt, cậu giật mình:
– Có khi nào người đàn ông mà hôm bữa mình chạm mặt lúc đi ngang qua con hẻm và ông Tô là một? Vậy thì tại sao ông Tô lại biết mẹ của mình? Hoa hồng vàng … – Tới rồi thưa cậu. – Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chú.
…
– Sao lâu vậy anh? – Chắc gần tới rồi, bạn anh dặn kĩ rồi mà. – Em lo quá. – Không sao đâu em, bình tĩnh đi, không sao đâu.
Chợt, bốn chiếc chiếc xe máy chạy tiến lại họ.
– Đứng im, không tao bắn bể sọ.
Bốn chiếc xe hơi từ từ tiến lại, một người đàn ông bước ra xe, kính đen:
– Nếu em không muốn thấy xác của thằng đó thì ngoan ngoãn vào xe anh.
Ngọc giật mình, im lặng tiến về chiếc xe hơi đang mở cửa sẵn và ngồi vào trong. Người đàn ông đeo kính đen tiến lại Quân:
– Tao cho mày cơ hội, biến khỏi cái xứ này. – Tao chỉ đi khi nào có Ngọc. – Mày thật ngoan cố. Mày thừa biết kết cục rồi đó. – Tao không quan tâm. Mày cũng thừa biết Ngọc không yêu mày. – Mày ngon lắm, thằng chó. Tụi bây, xử nó … – Không – Ngọc la lên …
Chợt …
|
– Anh dám?
Một người con gái mặc sườn sám đỏ sang trọng bước xuống từ chiếc xe còn lại, cô gái đi dần về phía Quân và người đàn ông đeo kính đen.
…
– Tối nay anh rảnh không? – Uhm, cũng rảnh, sao vậy em? – Hi, em định rủ anh đi xem 2012. – Ừ, lát 6 giờ rưỡi anh qua nha.
…
– Vậy là xong. – Ừ, phim hay thật đúng không? – Dạ … – Em sao vậy? – … – Có chuyện gì vậy? – Vậy là 3 lần. – Thường ngẩn lên nhìn anh, khẽ cười. – 3 lần? – Dạ. – Anh vẫn không hiểu. – Em … Sau 3 lần này, anh có còn muốn gặp em không? – Sao em hỏi lạ vậy? – Ý em là anh có xem em như em anh không? Hay chỉ vì 3 lần anh nợ em? – Tất nhiên là anh xem em như em chứ, không những là em mà còn là một người bạn, tuy mới gặp nhau thôi. – Cảm ơn anh nhiều lắm. – Đừng nói vậy chứ, anh mới phải là người cảm ơn em, em thật là tốt, anh biết phải bắt đầu từ đâu bây giờ? Từ lúc anh say, em đã gọi taxi đưa anh về tận nhà, giữ giùm anh chiếc nhẫn, rồi em chịu khó nghe những tâm sự của anh, … nhiều lắm. – Em không giúp anh thì cũng có người khác gọi taxi đưa anh về tối hôm đó thôi, chỉ tình cờ là em đi ngang qua, em giữ chiếc nhẫn vì em không muốn gặp phiền toái, với lại em không thích giữ những gì không phải của mình, em không nghe tâm sự của anh thì anh có thể kể cho anh bạn thân của anh đó thôi. – Anh không biết nói sao nữa, một người bình thường liệu khi gặp anh say xỉn đến vậy, trong túi có chiếc nhẫn như vậy, người ta cũng sẽ lấy nó thôi em, thằng bạn thân của anh thì biết anh từ năm còn phổ thông, nó quá rõ về anh, đến nỗi anh chẳng cần nói ra điều gì, mỗi lần anh muốn nói gì là nó lại nói “Thôi được rồi, tao biết mà”. Rồi anh cũng chẳng biết nói gì nữa … – Có thể lúc này anh đang gặp chuyện gia đình thôi, nhưng dù sao em cũng rất vui khi anh xem em là bạn, hi. – Anh không biết tại sao khi nói chuyện với em thì anh lại thấy vui nữa? Có lẽ em rất biết cách nói chuyện. – Em mong là như vậy thật. – Nhưng cách nói chuyện của em còn có một sự quan tâm, một sự chân thành. Cảm giác này lâu rồi anh mới cảm nhận được. – Hihi, nghe như câu tiếp theo là anh định cầu hôn em vậy, hihi. – Anh … – Em đùa thôi mà, anh về đi, em vào nhà đây. – Ừ, tạm biệt em. – Tạm biệt … dạ, tạm biệt anh, good night.
Thường quay bước, đi dần về con hẻm …
– À, em ơi …
– Dạ? – Sáng mai em rảnh không? – Dạ, sáng nay 8 giờ em phải lên trường học. – Đi ăn sáng không? Ăn xong anh chở em tới trường luôn, anh cũng đi làm.
…
– Dạo này cậu ít ghé đây nhỉ? – Ừ, tôi sắp thi rồi, với lại tôi còn gặp ông Tô. – Mong là cậu đừng làm gì khác hợp đồng là được. – Anh nói gì lạ vậy? – Cậu không nhận thấy cậu và hắn như vậy là quá lộ liễu sao? – Hả? … Uhm, thì sao? Tôi vẫn được quyền đúng không? Tôi có cắt hợp đồng đâu mà anh lo. – Ừ, cậu nên nhớ là cậu còn 5 tháng đấy. – Tôi biết, tôi đếm từng ngày, anh khỏi lo. – Cậu … – Tôi đi về đây. – Cậu … Minh Thường. – Gì? – Tốt nhất là cậu đừng làm gì quá, không phải tôi cảnh báo cậu đâu, tôi khuyên cậu đấy. – Sao? – Nghe rồi thì đi đi, bye.
…
– Sao anh thấy em vào bar này hoài vậy? – Uhm, bạn em nó làm pha chế trong đó, em đem vài thứ cho nó đó mà, không có gì đâu anh. – Ừ, nhưng tốt nhất em đừng dính vô những chỗ này nhiều. – Sao vậy? Nơi này không tốt hả? – Không hẳn, nhưng vẫn nên hạn chế thôi, có nhiều cám dỗ, nhiều kẻ xấu. – Không phải ai trong đó cũng xấu hết anh à. – Anh biết chứ. – Thôi, bây giờ thì anh chở em về đi, à, bữa nào nhớ cho em gặp con anh nha, nôn nóng lắm rồi, hehe. – Ừ, nhất định sẽ có mà, lúc này bé Tiên anh đang ở với mẹ nó. Để cuối tuần sau là nó về lại anh.
…
– Alô, em nè anh. – À, xin lỗi em, Anh nhờ em chút chuyện được không? – Dạ, anh cứ nói, được chứ. – Ngại quá, làm phiền em chút nha, em … có thể giúp anh chăm sóc đứa con gái anh được không? Anh đang ở ngoài Hà Nội. – Dạ được. Có gì đâu, hihi. Ủa, còn mấy bữa nay ai chăm nom nó vậy anh? – Dì người làm, nhưng mà mới sáng nãy bà ấy xin nghỉ rồi, tại ở quê có đám tang. Anh thì đang kẹt ở Hà Nội, nhà chỉ có mỗi dì Kim hàng xóm, mà dì Kim cũng chỉ lo cho con anh được lúc sáng với chiều tối, không thể ở cạnh con anh hoài được. Anh cũng không an tâm, điện thoại bạn anh thì không liên lạc được. Anh cũng không muốn cho vợ cũ anh … Gấp quá anh … – Rồi, rồi, em biết mà, hihi, anh đọc địa chỉ đi, em qua liền. – Cảm ơn em nha. Địa chỉ là … CMTT, Q10. Em chăm sóc con anh giùm nha, 2 ngày thôi, chiều thứ 7 anh về rồi. Sáng 7 giờ thì chở nó đi học, con anh học bán trú ở trường mầm non thành phố trên đường Nguyễn Đình Chiểu đó, chiều 4 giờ thì rước về nhà. Lát em chở con anh đi giùm luôn nha. Tối em có thể ngủ lại đó được không? – Dạ, không thành vấn đề. À, tên con gái anh là gì? – Chết, anh quên, tên nó là Hà Tiên. Có gì em cứ nói dì Kim nhà kế bên nha. Em cứ nói là tên em là dì đó biết liền à. Anh gọi điện nói rồi. – Dạ. – Uhm, có gì cứ gọi anh. Anh phải chuẩn bị hồ sơ vào họp rồi, lát nói chuyện tiếp nha em. Cảm ơn em nhiều lắm. – Dạ. Không có gì mà anh, chào anh nha.
Minh Thường định nói thêm vài điều nhưng lại thôi, cậu khẽ cười rồi bỗng ngồi bật dậy và chạy ù vào phòng tắm.
– Alô, Ngọc hả? – Ừa, sao vậy ông? – Ê, lát điểm danh dùm nha, hôm nay tôi bận. – Bận gì? – Còn ngủ hả? Thì tôi bận chăm con. – Hả? – Thôi, không có gì, vậy he, bye. Xong vấn đề thứ nhất, Thường xoay qua nói với mẹ: – Mẹ ơi, lát con đi học rồi đi dã ngoại với lớp luôn nha, thứ 7 con mới về. – Đi đâu mà gấp vậy con? – Uhm, Đồng Nai, đi hướng đạo sinh đó mẹ. – Con soạn đồ chưa? Sao không nói sớm để mẹ chuẩn bị thức ăn, nước uống? – Khỏi, con đi với lớp mà.
Minh Thường vừa nói vừa thu xếp quần áo rồi vội dắt xe chạy tới địa chỉ Mạnh Tuấn vừa đọc khi nãy.
– Chắc là đây rồi. Kinggg Kongggg … Một người phụ nữa trạc 50 tuổi chạy vội ra, tay còn cầm một chén cháo: – Cậu tìm ai? – Dạ, thưa bác, con là Thường, anh Tuấn có nhờ con tới giúp ảnh đó bác. – À, con vô đi – vừa nói, người đàn bà vừa mở cổng cho cậu vào – Bác tưởng lát nữa con mới tới, đang cho bé Tiên ăn sáng nè, gần xong rồi, con chờ chút nha. – Ủa? Sao nghe anh Tuấn nói có một đứa con gái, sao giờ lại là ba đứa lận? – À, hai đứa kia là cháu bác, khổ vậy đó, con chờ chút. – Bác để con phụ cho.
Minh Thường sốt sắn cầm một trong ba chén cháo lên và đút cho một đứa con gái dễ thương nhất.
– Ăn đi nè. – Hông. – Sao hông? – Con no rồi, con muốn ba Tuấn đút à. – Ừ, anh biết rồi, lát ba Tuấn về liền, ngoan ăn đi rồi về khoe ba Tuấn nha.
Minh Thường không ngờ con gái anh lại dễ thương đến như thế, đôi mắt bé Tiên to tròn và đen láy, ánh mắt ngây ngô, hồn nhiên ấy cứ nhìn Thường một hồi.
– Ai vậy bác Kim. – À, bạn của ba con đó. – Vậy hả? Chú đó tên gì? – Con hỏi chú đó đi. – Chú, chú tên gì vậy? – Chú hả? Chú là Thường. – Tên chú nghe vui quá he, mắc cười ghê. – Vui hả? Vậy ăn đi nè, măm măm. … Ngoan lắm. – Chú là bạn của ba Tuấn hả? – Ừ. – Sao con hông biết? – Tại Tiên chưa gặp chú mà. – Vậy hả? Thiệt không? – Thiệt … măm nữa nè. – Vậy chú, chú … – Gì? – Ba Tuấn là ba một, chú là ba hai đi nhe. Hihi. – Ơ …
Minh Thường chợt đỏ mặt trước những lời nói vô tư của cô con gái Minh Tuấn.
– Cái con nhỏ này, con đừng ngại, nó là con nít, không biết gì đâu. – Dạ, hihi, con biết chứ, ngoan nè Tiên, gần hết rồi nè, măm măm … – Măm …
Cậu nghĩ thầm rồi chợt mỉm cười vì sự ngây thơ của bé Tiên.
– Ba hai à? Vui nhỉ …
… “Ba hai … Ba hai …”
– Phù, cứ tưởng là trễ giờ, mấy nhóc đi học vui nhe. Bye bye. – Cảm ơn con nha, nhờ con chở dùm con Tiên, chứ không một mình bác với ba đứa nó, cũng sợ lắm. Bác có hai tay, tụi nó có 6 chân. – Dạ, có gì đâu bác, bác tin tưởng con là được rồi, chỉ sợ bác nghĩ con tranh thủ này kia thôi, hihi. – Thiệt tình bác cũng sợ, mà thằng Tuấn đã nói con là bạn nó thì bác cũng yê tâm, chứ giờ ra đường ai xấu ai tốt khó ngờ lắm con à. – Dạ, con biết mà. – Thôi, sẵn bác đi chợ luôn. Lát con ghé nhà bác, căn kế bên đó, tiệm áo cưới Ngọc Lam rồi nói bảo vệ cho gặp chị Tâm, con gái bác đó, nói là bác Kim kêu nó đưa chìa khóa nhà cho con, bác dặn nó rồi, con cứ nói là nó đưa à. – Dạ. – Thôi bác đi đây. – Dạ, con chào bác.
Thường chạy về nhà Tuấn, cậu bước tới hỏi người bảo vệ đang ngồi giữ xe trước tiệm áo cưới, đoạn người bảo vệ đưa cậu vào bên trong và gặp một người phụ nữ và lấy chìa khóa nhà, còn sớm nên tiệm vắng lặng. Những chiếc áo cưới màu trắng tinh khiết, rồi những bộ com – le lịch lãm khiến cậu không ngừng rời mắt khỏi chúng.
Bây giờ Thường mới để ý, nhà của Mạnh Tuấn được thiết kế theo kiến trúc hiện đại, đơn giản nhưng đầy sang trọng, những tấm kính ngăn cách các khoảng không gian chung, vừa thống nhất với nhau nhưng vẫn có không gian riêng, những đường thẳng chạy dài song song từ trên xuống của các sợi dây thép tạo thành lang can của cầu thang, tất cả màu chủ đạo của căn nhà đều là màu trắng, điểm xuyết ở những góc tường là một vài chậu cây trúc Nhật, cạnh cầu thang còn có một giếng trời nho nhỏ, có cả một non bộ với tiếng suối chảy róc rách, những chậu cây cảnh xinh đẹp đu đưa theo gió, ánh nắng rọi từ trên cao thẳng xuống làn nước phản chiếu lên làm lung linh cả một góc nhà. Quả là một người rất tinh tế, yêu thiên nhiên nữa chứ, cũng đúng, vì Minh Thường đang ở trong nhà một kiến trúc sư mà.
– Để coi, phải làm gì đây?
Minh Thường chạy ngay vào bếp và mở tủ lạnh.
– Uhm, Đồ ăn còn nhiều, mà sao toàn là đồ hộp không vầy nè? Vậy là lát phải chạy đi siêu thị mua chút đồ rồi, à, hay gọi điện nhờ bác Kim mua giùm … Mà thôi, phiền quá. Dọn dẹp cái đã.
Minh Thường thu dọn chén dĩa khi nãy cho ba đứa nhỏ ăn rồi rửa sạch sẽ, cậu lên căn phòng đầu tiên, hẳn là của bé Tiên, dễ thương không thể tả, một màu hồng phớt cùng những chú cá voi xanh nhảy nhót khắp trên tường, cậu trải lại drap giường, xếp chăn gối ngay ngắn, thu dọn đồ chơi, truyện cổ tích lên kệ, đem bộ đồ ngủ của bé Tiên đi giặc. Xong xui, cậu lại vào phòng làm việc của Mạnh Tuấn, cậu đoán thế, có một cái bàn lớn, ngổn ngang giấy tờ từ trên bàn xuống dưới đất, rồi những quyển sách chất đống dưới đất, những mẫu gỗ viết chì la liệt khắp nơi, thùng rác thì đầy nhóc giấy vụn …
– Nghệ sĩ có khác, phải mệt mỏi lắm đây. Ủa, cái gì nằm trong góc vầy nè? … Khung ảnh, bể hết mặt kính rồi … người này … hẳn là mẹ bé Tiên, nhìn họ hạnh phúc quá. Một gia đình như vậy là mong ước của bao người, sao lại nên nông nổi vậy chứ? … Nhưng ít ra bé Tiên vẫn còn được gặp mẹ, còn mình, đến mặt mũi cha mình cũng chỉ biết … Minh Thường khẽ thở dài rồi đặt khung ảnh lên bàn. Đầu óc cậu nhanh chóng quay trở lại tập trung cho việc dọn dẹp căn phòng bừa bộn.
Đang loay hoay dọn mớ giấy tờ, cậu kéo ngăn kéo trên bàn ra:
– Đơn ly dị … Nguyễn Huy Minh Tuấn, Tôn Thị Lan Hương … ngày 29 tháng 10 năm 2009 … – Cậu là ai?
Thường chợt giật mình khi từ ngoài cửa, một người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở màu trắng sang trọng, tóc bới cao đang hướng ánh mắt dò xét về phía cậu. Đó chẳng ai khác chính là mẹ của bé Tiên, vợ anh Tuấn, Thường nhận ra vì trông người phụ nữ đó chẳng khác gì mấy so với trong hình.
– Uhm … Em là bạn anh Tuấn. – Thím Hai đâu sao cậu lại ở đây? – Dạ, thím Hai có đám tang phải về quê gấp rồi chị ơi. – Còn chồng … cậu Mạnh Tuấn có nhà không? Bé Tiên đi học rồi hả? – Dạ, bé Tiên đi học rồi, cậu Mạnh Tuấn đang đi công tác. – Lại công tác nữa rồi, như vậy chưa đủ với anh sao? – Dạ? – Không có gì. Vậy tối ai ở lại với bé Tiên? – Dạ, em ở lại. – Uhm … Đây là mấy quyển truyện cổ tích tôi mua cho bé Tiên. Cậu nhớ đọc cho nó trước khi đi ngủ đó. Nhớ mở đèn ngủ với đèn ngoài hành lang lên, đóng hết cửa sổ lại, mở điều hòa 28 độ, bé có than nóng thì mở quạt, đợi khi nào ngủ thì tắt đi. Sáng dậy thì chỉ cần lay bé dậy, mở nhạc Bach lên cho bé là được. – Dạ. – Cậu biết nấu ăn không? – Dạ biết. – Ừ, được rồi, phiền cậu vậy. Tôi có vài việc cần phải sắp xếp, có lẽ khoảng hơn 1 tháng nữa tôi sẽ đón bé Tiên qua ở luôn với tôi. – Dạ. – Nhờ cậu chuyển lời giúp. – Dạ. – Không cần lịch sự với tôi vậy đâu, tôi đi đây, đây là số điện thoại của tôi, cậu giữ lấy, có gì gọi cho tôi. – Dạ, chị quan tâm gia đình quá. – Nếu đây là một lời khen thì tôi xin cảm ơn, tôi chỉ quan tâm đến bé Tiên thôi. Nó không đáng phải chịu như vậy. Tạm biệt cậu. – Dạ, chào chị.
Người phụ nữ khẽ thở dài và quay đi thật nhanh, trả lại cho cậu sự yên tĩnh khi nãy. Cửa phòng vẫn để mở, bên ngoài vọng vào phòng tiếng nước róc rách, Thường cũng chợt lặng đi.
Dọn dẹp xong xui, Thường ngồi bật vào ghế salon ở phòng khách.
– Hix, sao mà mệt mỏi quá đi, nào là đi siêu thị, dọn nhà cửa, rửa chén … Lát phải nấu bữa tối cho bé Tiên nữa … nằm nghỉ chút đã … – Con ơi con … Con ơi … – Hix, chưa kịp nghỉ ngơi gì hết, … Sao vậy bác? – Tới giờ đón bé Tiên rồi kìa, con chuẩn bị đi với bác ra trường đón nó đi. – Ủa? Mới đây mà 3 giờ rưỡi chiều rồi hả? Con biết rồi, bác chờ con chút, con ra liền.
…
|
– Cô ấy nói vậy à? – Dạ. – Ừ, anh biết rồi, cảm ơn em nhiều lắm, làm phiền em quá. – Trời, có gì đâu anh, bé Tiên ngoan lắm, dễ thương nữa. Hihi. – Ừ, anh cảm ơn em nhiều lắm. Sắp Tết tới nơi rồi nên ngoài này nhiều việc quá. – Không có gì anh à, anh tin tưởng em là được rồi. Mà nè, anh bừa bộn quá nha. – Sao? – Thì phòng làm việc của anh đó, giấy tờ lung tung. – Humh … Humh … Em có biết là anh không bao giờ cho người làm vào căn phòng đó không? Ngay cả vợ cũ anh cũng ít khi nào vào đó. – Chết … em … em xin lỗi, em không biết, em chỉ muốn dọn dẹp thôi mà. – Hi, anh có trách em đâu, em làm anh thấy ngại hơn nữa, nhờ em như vậy rồi, còn để em dọn dẹp giúp anh nữa. – Hi, có gì đâu anh, đừng nghĩ em là người ngoài chứ. – Ừ, nhưng không ai lại làm vậy. – Mà anh gan thật. – Sao em nói vậy? – Thì dám cho em vô nhà anh, không sợ em nổi lòng tham hả? – Hihi, không, cho nên anh mới gọi cho em, gấp quá, anh không tìm được người làm thay thế, anh lại đang ở ngoài này, người đầu tiên anh lại nghĩ đến là em. – Dù sao em cũng cảm ơn anh nha. À, anh nói chuyện với bé Tiên nữa không? – Thôi, anh còn làm vài việc nữa chuẩn bị cho ngày mai, hồi nãy nói đã đời rồi còn gì. – Dạ, vậy em đưa nó đi ngủ, anh làm việc đi, ngủ sớm nha, bye bye. – Cảm ơn em, good night.
… – … Và Nàng Tiên Cá mãi mãi quay trở về biển cả, còn Hoàng Tử thì quay về với cuộc sống nơi lâu đài xa hoa lộng lẫy. Hết rồi. – Con hông chịu đâu, huhu. – Thôi mà, đừng nhõng nhẽo mà. – Sao Nàng Tiên Cá hông sống bên Hoàng Tử như mấy truyện cổ tích khác hả ba hai? – Ừ, thì mỗi truyện mỗi khác mà. Nàng Tiên Cá quay về nơi mà nàng thuộc về, còn chàng Hoàng Tử thì trở lại với cuộc sống bình thường, không mơ mộng, không viễn tưởng … – Con hông hiểu. – Ngủ đi, sau này con sẽ hiểu, ngủ ngoan, mai ba hai kể truyện khác ha. – Dạ, ba hai hứa đi, nghéo tay nè. – Ừ, ba hai hứa, nghéo nè … Rồi, ngủ đi. Bé Tiên ngủ ngon. – Ba hai ngủ ngon.
Minh Thường bước ra ngoài và khép cửa.
– Mình với Nàng Tiên Cá cũng giống nhau nhỉ? Mặc kệ, dù sao mình cũng từng được hạnh phúc nếu lỡ sau này … Có còn hơn không, được có để rồi phải mất đi còn hơn là không có gì …
…
– Chào em … – Chào ông. – Cậu ta là một người tốt, chăm chỉ, có óc cầu tiến. – Sao ạ? – Em biết tôi đang nói cấp dưới của tôi mà. – Sao? Tôi không hiểu ông nói gì? – Cậu biết tôi đang nói tới Nguyễn Huy Minh Tuấn mà.
– Em khá thân với cậu ấy nhỉ? – Vâng. – Còn được chở đi ăn sáng, trông con gái cậu ấy nữa chứ. – Vâng. Nếu ông muốn tôi ngạc nhiên thì có một chút rồi đó, ông theo dõi tôi khá tốt đó. – Em quá khen, tôi chỉ hơi phiền vì thấy em không đối xử với tôi như vậy. – Ông đã bao trọn tôi còn gì? Ông cứ làm gì tùy ông thôi. – Không, tôi không thích vậy, thứ tôi cần không những là thể xác của em mà còn là cả trái tim, cả tâm trí của em. – Vậy có lẽ khó mà có được, thưa ông. – Càng khó khăn thì tôi càng thích thú, bữa ăn tới rồi, mời em.
…
– Cậu quen thằng nhóc đó à? – Văn Khải nhìn Minh Tuấn tò mò. – Ừ, sao vậy? – Nhìn nó sành đời nhỉ. – Có thể, nhưng Thường mà cậu nói là người tốt. – Ai biết được. – Cậu nói vậy nghĩa là sao? Cậu có biết người ta giúp gì được cho tôi không mà lại giở cái giọng đó ra? – Cậu đã kể rồi, cậu dễ tin người thế sao? – Tôi chỉ cần tin những gì mình thấy trước mắt là đủ. – Thấy không thì chưa đủ, còn phải hiểu nữa anh bạn à. – Hôm nay cậu sao vậy? – Uhm, có sao thật, tôi nhìn cậu Thường kia thấy quen quen, thế thôi. – Cậu nói gì vậy? Đa nghi quá, thảo nào Sương Anh vẫn không chịu lấy cậu. – Ey, kệ tôi nha. – Hehe, thôi, quay trở lại bàn ăn đi, để Sương Anh với Thường đợi nữa.
…
– Tối nay em rảnh không? – Dạ, rảnh, sao vậy anh? – Anh muốn đi đâu đó thôi. – Anh có chuyện gì hả? Tối nay em rảnh. – Vậy em chuẩn bị đi, anh chạy qua em.
15 phút sau.
– Trời ơi, anh chạy tới đây nhanh vậy? – Đi đâu đó được không em? – Anh có chuyện gì hả? – Em biết uống rượu hay bia không? – Chút chút. – Uống chút ha, được không? – Ok, gần đây có chỗ bán nè, mua bia rồi em chỉ ra chỗ này …
Minh Thường chỉ Mạnh Tuấn chạy ra một công viên trong khu Cao Lỗ quận 8 và ngồi ở đó.
– Anh đừng lo, ở đây an ninh lắm, với lại bạn em nó là đầu gấu bên khu này, hihi. – Ghê vậy sao? – Mạnh Tuấn cười nhẹ trước câu nói nửa đùa nửa thật của cậu. – Uhm, còn anh, anh có chuyện gì vậy?
Mạnh Tuấn im lặng, anh mở lon bia và nhấp một ngụm:
– Anh là một người chồng vô dụng, một người cha tồi. – Mạnh Tuấn nhép miệng cười. – Sao anh lại nói vậy? – Anh chẳng làm gì cho ra hồn cả. – Có gì anh cứ nói, em nghe nè, có thể em không giúp gì được, nhưng ít ra anh cũng không cô đơn đâu. – Anh chỉ ước được như ngày xưa thôi. Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả để có được ngày xưa. – Anh là trụ cột gia đình, có thể anh nói em phong kiến lạc hậu cổ hủ gì đó cũng được, nhưng mà em nghĩ thiên chức của người phụ nữ là làm mẹ rồi. Vì vậy mà vợ anh cần phải biết trọng trách của mình là gì. Còn nếu như cô ấy không làm được thì … anh à, dù có trở lại ngày xưa bao nhiêu lần thì vẫn dẫn đến kết quả như ngày nay thôi. Có phải … hôm nay vợ anh đưa bé Tiên ở bên đó luôn đúng không? – Uhm … Thôi uống đi em, anh không còn muốn nghĩ gì nữa, không say không về nha. – Hi, Ok.
…
– Hết bia rồi em … – Uhm … hết rồi … Về thôi anh ha. – Không, anh muốn uống nữa. – Anh say rồi kìa. – Anh không … Anh không hề say. – Anh không say nhưng em say, về đi. – Không, anh không muốn về căn nhà đó nữa … – Vậy về nhà em đi. – Ừ, về, đi, lên xe, về. – Cẩn thận, anh đứng dậy còn không nổi, sao mà chạy xe được. – Em chạy đi. – Em chóng mặt quá, không được. – Vậy thì ngủ ngoài này luôn cũng được … – Không, anh, tỉnh lại đi … – … huh … – Say nữa rồi … say nữa rồi, nhìn mặt anh lúc say thấy tội quá, hihi. Đứng dậy đi, đằng kia có khách sạn kìa, ráng đứng cái đi nè. – Uhm, uhm …
Minh Thường đặt Mạnh tuấn lên giường, dù đã say, mơ màng, chóng mặt, nhưng ít ra cậu vẫn tỉnh táo hơn anh, lâu mặt anh xong, cậu cũng lăn ra nằm cạnh anh. Cậu cố mở mắt, nhìn gương mặt anh, tự nhiên cậu nhớ lần đầu tiên cậu và anh gặp nhau, anh cũng say, nhờ vậy mà anh và cậu mới gặp nhau. Cậu hướng người tới thật gần bên anh và đặt một cái hôn nhẹ chạm vào môi anh, thật lâu. Cậu biết, cậu chỉ có thể làm như vậy lúc anh đã rơi vào trong trạng thái không còn ý thức …
Bất chợt, anh ôm chặt cậu, đè cậu xuống và hôn lại cậu, thật nhanh. Anh dùng lưỡi mở miệng cậu ra, lưỡi anh chạm vào lưỡi cậu, Thường bất ngờ, không cử động gì được nữa, cậu chỉ biết nằm im, toàn thân nóng bừng, tim như loạn nhịp, mọi thứ như mờ ảo, huyền hoặc. Thường muốn đẩy anh ra, lí trí cậu không cho phép cậu làm như vậy, vì cậu biết, có thể sáng mai, khi anh thức dậy thì cậu có thể sẽ mất anh vĩnh viễn. Nhưng lí trí cậu quá yếu ớt trước men rượu, trước trái tim cậu và … trước sức nặng của anh …
Thường chỉ biết hành động theo trái tim cậu … và theo anh …
Anh hôn lên môi, lên cổ Thường, rồi cởi từng chiếc nút áo …
Sáng hôm sau … … – Tao cho mày cơ hội, biến khỏi cái xứ này. – Tao chỉ đi khi nào có Ngọc. – Mày thật ngoan cố. Mày thừa biết kết cục rồi đó. – Tao không quan tâm. Mày cũng thừa biết Ngọc không yêu mày. – Mày ngon lắm, thằng chó. Tụi bây, xử nó … – Không – Ngọc la lên … – Anh dám?
Một người con gái mặc sườn sám đỏ sang trọng bước xuống từ chiếc xe còn lại, cô gái đi dần về phía Quân và người đàn ông đeo kính đen.
– Tô Vân, chẳng phải ta đã thỏa thuận rồi còn gì? Sảo Ngọc của anh, Lâm Quân của tôi. – Hì, anh đâu có quên, anh chỉ nói vậy thôi, trả cho em nè. – Cảm ơn, anh Đức, đưa Lâm Quân vào xe tôi. Tôi đi đây, mong là tôi không có dịp phải gặp anh nữa. – Anh cũng mong là vậy, ráng giữ thằng đó nha Ngọc Tuyền, haha. – Anh nên lo cho Xảo Ngọc của anh đi, kẻo lại bị ả lừa nữa. Anh Đức, đi.
6 tháng trước …
– Hôm nay cô ca khá lắm, khán giả cổ võ quá chừng trời. – Dạ, cảm ơn ông. Tôi dược như vầy cũng nhờ ông. – Có một vị muốn gặp cô. – Dạ, ông cho phép tôi không tiếp ai hết. – Là cậu Tô Vân, con của ông Tô Thương, trùm bất động sản vùng Chợ Lớn. – Xin lỗi ông, nhưng tôi không muốn dính tới những chuyện này, ông cho phép tôi không tiếp. – Cô làm khó cho tôi quá, cậu Tô Vân là một khách lớn … – Không sao, nếu cô ấy không chịu gặp thì để tôi tự tìm đến vậy. – Ôi, chào cậu Tô, hân hạnh được gặp cậu … – Không có gì, ông Lâm đây khách sáo làm chi? Đáng lý ra, một người xinh đẹp, kiều nữ như cô Sảo Ngọc đây thì phải để tôi tự tìm đến mà ra mắt. – Anh quá khen, cảm ơn anh. – Không có chi, thưa cô. – Thưa anh, vậy giờ anh đã gặp được tôi rồi, tôi xin phép ra về trước. Ông Lâm cho tôi xin tiền thù lao tối nay. – Đây, của cô … – Đây nữa. – Xin lỗi, tôi chỉ được lấy thù lao, không được phép lấy tiền boa của khách. – Hôm nay tôi cho phép, em cứ cầm lấy, phải không ông Lâm? – Vâng, vâng, cậu Tô đây đã muốn thì cô cứ cầm đi, tôi cho phép mà. – Sao vậy? Hay em chê ít? – Dạ, không dám. Vậy tôi xin cảm ơn anh, tôi xin phép về trước. – Gượng đã, tôi muốn mời cô đi ăn tối. – Xin lỗi, tôi đã hết giờ làm ở đây, hẹn gặp anh ngày mai, tôi xin phép … – Ơ, cô Lâm này … – Khỏi, không sao, cứ để cô ta đi. – Thật ngại quá, hay để tôi gọi mấy cô khác cho cậu. – Không cần, ông cứ làm tốt phần của ông thôi. – Dạ, cảm ơn cậu. – Từ mai, tôi sẽ bao trọn phòng trà này. – Dạ … cậu … – Sao? Được không? – Dạ, được, được, như vậy thì quý hóa quá. Vậy mà cô Ngọc kia không biết mình có phúc. Thật ngại cho cậu. – Haha, có gì đâu, càng khó khăn thì tôi càng thích thú. – Dạ, cậu quả có chí lớn. – Thôi, tôi đi đây, ông điều tra giúp tôi cái thằng hay đưa đón Sảo Ngọc được chứ? – Dạ, cậu cứ để tôi. – Vậy thôi, tôi đi đây. – Dạ, chào cậu …
Tô Vân vào trong chiếc xe hơi sang trọng, từ từ ngang qua đôi trai gái đi xe đạp cùng hướng.
– Rồi em sẽ là của tôi.
….
– Ngọc nè. – Sao anh? – Hay là sau này … em đừng làm ở đây nữa. – Sao vậy anh? – Anh sẽ tìm cho em một việc khác, để anh xin thử mấy tiệm may nha. – Anh đừng lo, em không sao đâu. – Sao anh lại không lo? Mình đâu có thiếu thốn gì, anh cũng có việc làm hẳn hoi mà, chẳng lẽ anh không lo cho em được. – Kìa, chẳng phải em đã nói rồi sao? Em chỉ làm một thời gian rồi nghỉ mà.
…
– Trời ơi … em … – Anh … Tối qua …
Mạnh Tuấn vội vàng đứng dậy.
– Anh cứ tưởng … vợ anh. – Dạ … em … em xin lỗi … em … – … – Em là gay.
Thường vội lấy đồ rồi chạy vào phòng tắm, nước mắt cậu đã rơi từ lúc nào, vì cậu rốt cuộc chỉ là hình bóng của vợ anh, vì từ nay anh đã biết rõ cậu là ai, anh sẽ ghê tởm cậu. Ngay cả chính bản thân cậu cũng thấy ghê sợ. Cậu dầm mình thật lâu dưới vòi sen, tẩy rửa hết những vết dơ bẩn tối qua, mùi cơ thể của anh, những cái hôn, … thật lâu …
– Có lẽ … anh đã đi rồi, anh sẽ đổi số điện thoại, xóa tên cậu, ghê tởm cậu, dời nhà đi …
Cậu đã vô hình chấp nhận nó ngay từ tối qua.
– Giá như tối qua mình không say … mình không … trời ơi …
Cậu thẩn thờ bước ra ngoài …
– Sao anh … vẫn ngồi đây?
Thường nói như chỉ để mình cậu nghe thấy.
Mạnh Tuấn ngồi thừ trên giường, mắt dán xuống đất, anh im lặng …
– Anh đừng lo, em … chưa làm vậy với ai … nên chưa bị … – … – Em xin lỗi, tối qua … là em không … – … – Em xin lỗi … em đi … em sẽ biến khỏi đây … – Em …
Thường không tin nổi vào cảm giác này, tay cậu như bị đóng băng và cứng đơ … anh nắm lấy tay cậu, thật chặt rồi anh đứng dậy, kéo cậu lại gần anh và ôm cậu vào lòng …
…
– Em đừng tưởng tôi không biết chuyện của em với thằng Tuấn. – Ông … – Thằng Tuấn có được như ngày hôm nay em đừng quên là nhờ có tôi. Chỉ một cú điện thoại, tất cả những thứ mà nó có được sẽ mất hết … Em muốn vậy sao? Em yêu?
Ông Tô quát lớn, rồi ghé sát vào tai Thường thì thầm …
– Ông … đê tiện. – Haha, dân làm ăn mà em, haha. – Tôi tới đây nói cho ông biết, tôi đã hết hợp đồng với Hoàng, hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây, chào ông. – Ok, em cứ việc, tôi vẫn có cách để em tự mò đến đây, ko tự mò thì tôi vẫn có cách để em vẫn có thể đến đây, haha. – Ông … đồ điên …
Thường đứng dậy và vụt chạy ra ngoài … Cậu không vào chiếc xe hơi màu đen như mọi lần, cậu vẫn chạy, chạy thật nhanh … cậu muốn bỏ tất cả mọi quá khứ về ông Tô, về Hoàng, … những cuộc vui, Q bar … tất cả, cậu chỉ còn nghĩ đến anh.
|
– Thấy chưa? – … – Tôi nói đâu có sai đúng không? – Chắc đó là nhà người quen của Thường thôi. – Đến giờ cậu vẫn ngây thơ vậy sao? Ngôi nhà mà chàng tình nhân của cậu vừa bước ra chính là của ngài chủ tịch công ty mà cậu đang làm đó. Thường của cậu quen biết lớn vậy sao? – … – Tôi cũng điều tra rồi, Thường yêu dấu của cậu cũng hay tới quán Q bar lắm, cậu nghĩ một người ngây thơ bình thường mà lại vô mấy cái chỗ ấy làm gì mà vô hoài vậy? – Thường có người quen ở đó. – Quen tới mức được có cả xe hơi đưa đón cơ à? – … – Kiểu này không biết đi bao nhiêu thằng rồi. – … – Tôi hỏi thật cậu nha, lúc hai người làm chuyện đó, có sài bao không? Mất công lại bị oang uổng. – Cậu im đi. – Sao lạ gắt gỏng vậy, nếu không thì đi khám đi. – Im đi, tôi đi đây. – Cậu thật là đứng đầu … – Để tôi yên …
…
Mưa. 8h45’ Tầng 1 Highlands coffee Lê Lai.
– Em xin lỗi, mưa lớn quá.
Mạnh Tuấn ngẩn lên nhìn Minh Thường, nhưng chợt nhận ra điều gì, anh lại cúi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài. Mặc cho Minh Thường đứng đó, dòng xe ngoài kia vẫn cuốn hút ánh mắt anh. Minh Thường lặp lại câu nói một lần nữa:
– Em xin lỗi, mưa lớn quá, em lại quên mang theo áo mưa. – Anh nghĩ lúc nào em cũng phải đem theo mình chứ – Đôi mắt Mạnh Tuấn vẫn theo những vệt sáng nhạt nhòa ngoài kia. – Ý anh là sao?
Mạnh Tuấn chợt quay lại nhìn thẳng vào Minh Thường, đôi tay anh nắm chặt lại, anh tiến lại sát Minh Thường và nói thầm vào tai:
– Tôi nghĩ em … mang nhiều áo mưa để … đi với nhiều chàng chứ?
Minh Thường như chết lặng, cả trời đất dường như biến mất, cả người và cả linh hồn bỗng dưng chìm xuống vực thẳm. Minh Thường hiểu chuyện gì, anh biết Mạnh Tuấn đã biết chuyện gì, phải mất một lúc chân cậu mới có thể cử động và vụt chạy ra ngoài. Mạnh Tuấn rút vội tiền kẹp vào tờ bill và đuổi theo.
– Em. – Mạnh Tuấn chạy vội lại và quàng tay gì chặt Minh Thường. – … – Hãy nói với anh đó không phải là sự thật, giải thích cho anh đi, đó không phải sự thật đúng không? – Em … – Anh nhầm đúng không em? Em không phải …
Minh Thường chết lặng, họng cậu nghẹn ứ lại nhưng vẫn đủ để phát âm từng chữ rõ ràng:
– … đỉ? Xin lỗi, … nhưng em đúng là đỉ.
Mạnh Tuấn như kẻ vừa bị tuyên án tử hình, tay anh dần buông khỏi Minh Thường, mọi sự sống trong anh lúc này thật vô nghĩa. Minh Thường bước lùi lại, vội đẩy vòng tay Mạnh Tuấn ra và lao đi. Mạnh Tuấn vẫn đứng đó, mưa thấm ướt cả áo anh, văng vẳng trong tai anh vẫn nghe rõ mồn một những gì mà Minh Thường vừa nói … “Em là đỉ”.
[Hết phần 1]
Phần 2 – Em. – Mạnh Tuấn chạy vội lại và quàng tay gì chặt Minh Thường. – … – Hãy nói với anh đó không phải là sự thật, giải thích cho anh đi, đó không phải sự thật đúng không? – Em … – Anh nhầm đúng không em? Em không phải …
Minh Thường chết lặng, họng cậu nghẹn ứ lại nhưng vẫn đủ để phát âm từng chữ rõ ràng:
– … đỉ? Xin lỗi, … nhưng em đúng là đỉ.
…
– Ra là anh ở đây. – Trùng hợp vậy? – Đúng là trùng hợp. Vậy là cái người mà làm anh Tô Vân của chúng ta phải hằng đêm ngồi thẩn thờ ở đây là cô gái đó sao? – Haha, cô chỉ giỏi móc tôi. Sao cô vào được đây? Tôi bao trọn khu này rồi mà. – Ngọc Tuyền này mà, cái gì mà không được? – Haha, không nói tôi cũng thừa biết, tới đây làm gì cho sớm vậy? Quân nó chưa tới đâu, haha. – Huk, anh cũng đâu có thua gì ai. Muốn cua con đó, thì thẩy tiền cho nó, là xong. – Vậy sao tới giờ cô Ngọc Tuyền vẫn phải theo đuôi mà chờ thằng Quân vậy? – Anh hay lắm, nếu anh có giỏi thì để cho ả ta yêu anh đi, quỳ lạy anh đi, chắc là anh không bằng Lâm Quân nên ả mới không chịu, thật kỳ lạ, anh giàu có nhất nhì cái Chợ Lớn này mà? Huk. – Cô cũng vậy thôi, chỉ trách nhan sắc không được bằng Sảo Nhi của tôi. – Rồi anh sẽ thấy, huk, không nói với anh nữa.
Sảo Nhi bực tức đi ra ngoài …
– Con ả chết tiệt, mày đừng hòng có được anh ta, muốn hát chứ gì? Tao cho mày thành đỉ luôn.
…
– Hát xong tuần này, em sẽ nghỉ. – Sao vậy? – Không phải anh muốn vậy sao? – Ừ, anh muốn vậy chứ, anh vừa hỏi mấy cái nhà may, người ta chịu nhận rồi, chỉ cần coi tay nghề sao thôi. – Dạ, ủa? Sao có lính trước nhà mình vậy anh? – Chắc là khám giấy thông hành thôi em, không sao đâu.
Lâm Quân đạp xe tới trước nhà:
– Mấy anh tìm ai ạ? – Mày là Lâm Quân đúng không? – Dạ, tôi là Lâm Quân, có gì không mấy anh? – Bắt nó lại. – Các anh làm gì vậy? Sao bắt tôi? – Im, về đồn. – Anh, anh Quân … các người làm gì vậy? Anh … Bớ người ta … – Em, anh không sao đâu, đừng lo. – Anh, các người sao lại bắt anh Quân? – Dang ra, giải đi. – Anh Quân … Anh …
…
– Không, tôi không có. – Mày ngồi xuống. – … Tôi không có làm. – Có người thấy mày làm, mày còn cãi à? – Hồi nãy tôi có việc bận nên về sớm, tôi ghé mấy tiệm may để tìm việc, có người làm chứng cho tôi. – Im mày, ngụy biện à? Mày làm gì mà vô mấy chỗ đó? – Tôi xin việc cho vợ tôi. – Câm mồm, còn biện minh, lý sự. – Vậy anh nói nhân chứng, nhân chứng đâu? – Tụi bây. – Dạ. – Đó, nhìn thấy chưa? – Hoàng, Hoàng, chính mày thấy tao đi ra khỏi xưởng mà, tao đâu thể nào mà đốt được, phải không? – Ơ … Không, … chính nó, nó … bực tức chuyện ông chủ không tăng lương, tôi cản rồi mà nó không chịu, còn hăm đánh tôi nữa … – Mày nói gì vậy? Mày bị điên hả? – Không, mày mới điên, mày dám phóng hỏa hết cái xưởng mà không dám nhận à? Tao tận mắt nhìn thấy. – Không, không phải, mày nói dối, mày nói dối. – Thằng kia, mày im ngay không. – Không phải tôi làm … – Mày còn cố … nè con … mẹ mày, cho mày la hả? – Ak … Ak … Không … – Tao đã bảo im mà không nghe, cho mày đi tù mọt gông. – … Không … Tôi không làm … – Vậy là rõ, ký vô trác mau. – Không, tôi không làm … Không kí … – Còn cãi … tao đập cho mày chết … – Không … Aaaa … – Kí không? – Không. – Mày ngon, muốn tao tiếp đãi chứ gì, tụi bây, lấy đồ nghề ra, cũng lâu rồi thằng này chưa động tay động chân. – Anh làm việc chăm chỉ nhỉ? – Ơ … Cô Ngọc Tuyền.
– Sao hả? Không tiếp tôi đúng không? Đang bận à? Vậy tôi về. – Dạ không, sao cô Ngọc Tuyền đây lại lui tới chỗ này ạ? – Bộ không cho tôi tới à? – Dạ không, sao cô tới mà không báo trước để bọn tôi chuẩn bị? – Tôi đi đâu cũng phải báo cáo các người à? – Dạ … dạ … – Anh ta phạm tội gì? – Dạ, tên này phạm tội phóng hỏa. – Có ai làm nhân chứng không? – Dạ có, tụi bây, cho nó vô. – Đây à? Huk … – Dạ … – Mày khai lại cho tao? Ai đốt? – Dạ, cô ơi tha cho con, chính cậu Tô buộc con phải làm vậy, con đốt, không phải ai khác. Cô ơi tha cho con, con còn vợ con ở nhà. – Nghe chưa? Làm cái kiểu gì hả? – Dạ, chúng tôi sơ xót quá. – Thả người đó ra. – Dạ, dạ, thả ngay ạ. Còn mày, mày dám khai man hả con, cho mày chết mẹ mày luôn. – Ông tha cho con, cô ơi tha cho con. – Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ là chó của người khác, cho nó biết điều rồi thả về. – Dạ, dạ, cô Ngọc Tuyền quả là có lòng vị tha mà. – Huk, giỏi nịnh.
…
– Tụi nó đúng là chả ra gì, anh có sao không? – Cảm ơn, tôi không sao. – Ơn nghĩa gì? Lúc trước anh cứu tôi, giờ tôi cứu lại. – Vâng. – Đừng khách sáo như vậy. – Anh chảy máu kìa. – Tôi không sao. – Để tôi chậm máu cho … – Ơ, cô làm gì vậy? Buông tôi ra … – Anh chẳng lẽ không hiểu tình cảm của em? Em thích anh mà, chẳng lẽ anh không biết? – Tôi … tôi có vợ rồi, xin cô buông tay ra, tới đây được rồi, cô cho tôi xuống. – Có vợ thì sao? Thì bỏ vợ đi, theo em nè, em đâu có kém gì vợ anh chứ. – Cô buông ra …
Lâm Quân vội mở cửa định nhảy xuống, Ngọc Tuyền vội cho tài xế dừng lại.
– Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi có vợ rồi. – Nè, anh Quân, anh Quân, … Lâm Quân bước vội vào một ngã rẽ, bỏ lại Ngọc Tuyền hậm hực:
– Anh đợi đó, tôi cho anh tự tìm tới tôi, Ngọc Tuyền này xưa nay muốn gì là có đó, chưa phải cầu xin ai bao giờ nhé. Anh Đức, về.
…
– Anh, anh sao thế này? – Anh không sao, chỉ nhầm người thôi em à. – Sao lại nhầm? Chuyện gì? Sao mà mặt anh lại bầm hết vậy? – Có người vu oan anh đốt xưởng, nhưng giờ thì không sao rồi, thủ phạm bị bắt rồi. – Anh ngồi xuống đi, em lấy thuốc đỏ. – Em. – Sao vậy anh? – Tô Vân gì đó, chính người đó cho người vu oan anh. – Sao lại vậy được? Tại sao lại vu oan anh? – Anh không biết. – Giờ sao hả anh? – Anh dự định lâu rồi, sau này, chúng ta sẽ vượt biên. – Đi đâu? – Chưa biết, nhưng không thể sống yên ở đây được. – Phải chi em nghe lời anh, không đi hát. – Không em à, thôi ngủ đi, gần sáng rồi, sáng mai anh ra bến kiếm đỡ việc nào làm.
…
Ngọc Tuyền lấy làm tức về chuyện vừa rồi, cô cho người theo dõi và bắt cóc Sảo Ngọc để bán vào một nhà chứa. Chỉ có lúc Sảo Nhi đứng ở góc đường chờ Lâm Quân đón lúc khuya khi cô vừa hát xong chính là lúc thuận lợi hơn cả. Sự việc đang diễn ra thì Lâm Quân cũng vừa chạy tới, anh vội kêu xe ôm đuổi theo … Tô Vân cũng biết chuyện …
– Các người là ai? Cứu … – Haha, cố mà giữ sức phục vụ đi cưng. – Cô là ai? Có ai cứu … – La vô ích. – Hàng đây à? – Nó đó. – Mở bao ra xem nào … Uhm, khá lắm, hí hí. Cô muốn tôi đưa bao nhiêu cũng được, hí hí. – Ngọc Tuyền này không cần tiền, tôi cho bà đấy, đối xử tử tế nhé. – Cô Ngọc Tuyền thiệt là rộng lượng. – Xong rồi, tôi về. – Dạ, cô cứ thong thả … Tụi bây, khiêng nó lên phòng chờ đi, hé hé.
Mụ bà cho một gã đưa Sảo Ngọc lên một căn phòng ẩm thấp có mỗi cái giường. Từ ngoài cửa sổ ở hành lang, Lâm Quân men theo vào trong phòng, đánh gã ngất xỉu, cởi trói cho Sào Ngọc rồi theo đường cũ mà thoát.
Ầmmm …
– Mẹ … Sảo Ngọc của tao đâu? – Dạ, ở trong đây mà cậu Tô? Ơ … – Trong này có cái thằng heo này này. – Chết rồi, nó tẩu thoát rồi. – Bà đừng lừa thằng này, ở đâu? Nói mau? Không nói tao cho san bằng hết. – Cậu ơi, cậu bớt giận, tôi nào dám giấu cậu … – Nói mau … – Tôi … ơ, kìa, bọn chúng đang chạy dưới kia kìa. – Coi tụi bây chạy đằng trời.
…
– Chạy đi đâu? Đưa Sảo Ngọc đây. – Đừng hòng. – Mày không đưa tao bắn bể sọ. – Vậy thì con nhỏ đó cũng nát óc.
Ngọc Tuyền thình lình tiến lại kề súng sát đầu Sảo Ngọc.
– Cô … cô dám. – Không có gì mà La Ngọc Tuyền này không dám. – Cô được lắm, bắn đi, thằng này cho tình nhân trong mộng của cô đi luôn. – Haha, anh gan nhỉ, thì cứ bắn. – Cô … – Sao hả? Tội nghiệp à? Dậy lòng trắc ẩn à? – Cô Ngọc Tuyền, xin cô, làm ơn tha cho Sảo Ngọc … – Lâm Quân giọng run run. – Không, anh … xin cậu Tô Vân … tôi sẽ đi theo cậu.
– Ngọc, không. – Không, em không sao đâu. – Vậy có phải hay hơn không, nếu như em chịu theo tôi từ trước thì đâu chịu khổ như vậy, nào, lại đây với anh. – Ai cho đi, anh Quân, một là anh lên xe tôi, hai là anh thấy Sảo Ngọc chết trước mặt anh. – Tôi … – Cô dám? – Tôi dám. – Được, xin cô hãy tha cho Sảo Ngọc, tôi theo cô.
…
– Anh Quân … – Suỵt! – Sao anh vào được đây? – Anh lấy quần áo của bọn chúng. Đứng lên, đừng nói gì hết. – Em biết rồi. – Đứng lên, cái con này.
Lâm Quân chợt to giọng và nháy mắt với Sảo Ngọc, anh đưa Sảo Ngọc ra cửa rồi nói với hai tên lính canh.
– Tôi đưa ả lên phòng cậu Tô, không được làm phiền nghe chưa.
…
– Không sao rồi, để em chịu khổ rồi. – Em không sao. – Anh có hẹn với bạn, phải sắp xếp vài chuyện, em tới chờ anh ở Nhà thờ Chợ Quán được không? – Được, anh đi cẩn thận.
…
– Sao từ chiều tới giờ mà cô Ngọc Tuyền vẫn chưa ra khỏi phòng hả dì? – Ơi, chắc mệt quá ngủ rồi. – Ngủ gì mà từ chiều tới giờ, con gọi ăn cơm mấy lần cũng không trả lời. – Mày không biết hả? Cô hai có kép mới, đẹp trai lắm. – Thiệt hả dì? Đâu đâu? – Trong phòng đó. – Trời ơi, sướng quá, con mà là …
Xoảng …
– Trong phòng của cô hai, cô hai … cô hai, cô có sao không? – Sao không ai trả lời vậy dì? – Chạy đi lấy chìa khóa ngay.
Hai người làm nhà họ La vội mở cửa, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy cái bình hoa thời Khang Hy tan nát dưới thảm, còn Ngọc Tuyền thì ra sức cựa quậy dù đang bị trói.
– Cô … cô hai, cô bị sao vậy nè? – Uhm …Huhmm … – Sao vậy cô? – Dì ơi, tháo … tháo … miếng vải. – Đồ ngu, cởi trói tao mau, … nhanh lên … Lâm Quân, anh dám gạt tôi, tôi không tha cho anh đâu …
…
Trời đã khuya, ngoài công viên, Sảo Ngọc thấp thỏm chờ Lam Quân …
– Sao giờ anh mới tới? – Không có thời gian giải thích đâu, đi theo anh. – Chết rồi. Tụi nó kìa. – Đi mau. – Em phải đánh lạc hướng tụi nó, anh đi đi, tụi nó không dám làm gì em đâu. – Không, em phải đi theo anh. – Hẹn anh ở chỗ cũ … – Ngọc … Ngọc … Vậy gặp em ở chỗ cũ.
Sảo Ngọc vội chạy nhanh qua đường, vào một con hẻm nhỏ, mất hút trong bóng tối …
…
– Anh Quân … Anh có đây không? – Sao lâu vậy? Em làm anh lo quá. – Em không sao đâu, bây giờ tính sao hả anh? – Mai 6 giờ tàu sẽ đi, mình lên tàu là an toàn rồi. – Em lo quá, tụi nó … – Không sao, ngoài Sài Gòn tụi nó không dám làm gì đâu. – Nhưng giờ làm sao mà ra đó hả anh? – Anh sắp xếp sẵn rồi, lát mình lên xe nhà binh tới đoạn đầu đường Tự Do rồi đi dần ra cảng thôi.. – Chỗ này cũng không an toàn đâu, chịu khó chờ vậy ....... :-p
|
– Sao lâu vậy anh? – Chắc gần tới rồi, bạn anh dặn kĩ rồi mà. – Em lo quá. – Không sao đâu em, bình tĩnh đi, không sao đâu.
Chợt, bốn chiếc chiếc xe máy chạy tiến lại họ.
– Đứng im, không tao bắn bể sọ.
Từ đâu, hai chiếc xe hơi từ từ tiến lại, Tô Vân bước ra xe:
– Nếu em không muốn thấy xác của thằng đó thì ngoan ngoãn vào xe anh.
Ngọc chợt giật mình, im lặng tiến về chiếc xe hơi đang mở cửa sẵn và ngồi vào trong. Tô Vân tiến lại Quân:
– Tao cho mày cơ hội, biến khỏi cái xứ này. – Tao chỉ đi khi nào có Ngọc. – Mày thật ngoan cố. Mày thừa biết kết cục rồi đó. – Tao không quan tâm. Mày cũng thừa biết Ngọc không yêu mày. – Mày ngon lắm, thằng chó. Tụi bây, xử nó … – Không – Ngọc la lên … – Anh dám?
Ngọc Tuyền bước xuống từ chiếc xe còn lại, cô đi dần về phía Quân và Tô Vân.
– Tô Vân, chẳng phải ta đã thỏa thuận rồi còn gì? Sảo Ngọc của anh, Lâm Quân của tôi. – Hì, anh đâu có quên, anh chỉ nói vậy thôi, trả cho em nè. – Cảm ơn, anh Đức, đưa Lâm Quân vào xe tôi. Tôi đi đây, mong là tôi không có dịp phải gặp anh nữa. – Anh cũng mong là vậy, ráng giữ thằng đó nha Ngọc Tuyền, haha. – Anh nên lo cho Xảo Ngọc của anh đi, kẻo lại bị ả lừa nữa. Anh Đức, đi.
…
1 tháng sau …
– Em. – Anh Quân. – Em có làm như lời anh dặn không? – Em cho thuốc mê vô rồi, sao anh ra đây được? – Anh chỉ đi được một lúc thôi, lát anh không về thì mọi chuyện sẽ bại lộ. – Giờ làm gì đây anh? Nếu lỡ bị bắt nữa thì … – Không sao, em tin anh chứ? Giờ ta ra bến tàu đi.
– Vậy là cha mẹ chạy về Bạc Liêu sống, sau này giải phóng thì gia đình nhà họ Tô và họ La đều sụp đổ theo, đợi vài năm nữa cha mẹ lên Sài Gòn trở lại … rồi sinh ra anh con … – Anh con? – Ừ … năm lên sáu, anh con bị bệnh mà chết, cha con buồn lắm. – Rồi sao hả mẹ? – Cha con suy sụp từ đó, chỉ vì nhà nghèo, nên cha con ra bắc lập nghiệp, một tháng sau mẹ mới biết mẹ đang mang thai con … – Giờ … ông ấy ở đâu? – Cha con sắp tới rồi … – Con không có cha. – Con đừng nói như vậy, dù gì cũng là cha con. – Ổng bỏ mẹ con như vậy bao nhiêu năm trời, giờ ổng quay lại làm gì? Con không cần. – Con … cha con vì bất đắc dĩ thôi … – Ai mà biết được, có khi ổng đã có gia đình, có con rồi … – Con không được nói cha con như vậy. – Con cứ nói đó, cha con chết rồi, con không còn người cha nào nữa. – Con … Thường …
Thường vụt chạy ra ngoài … Cậu ra cầu Thủ Thiêm lặng nhìn về Sài Gòn, mờ sương và ù ù trong gió, cậu lại khóc. Đối với cậu, cha từng là niềm mơ ước to lớn của cậu, vậy mà giờ đây cậu lại ân hận vì mơ ước đó … Thường nhìn vào điện thoại:
– Hôm nay … ngày cuối …
Biệt thự Hoa hồng vàng.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông. Một lúc, cổng chính và cửa chính trong nhà tự mở ra. Cậu thận trọng bước vào ngôi biệt thự.
– Tôi muốn nói với ông … – Nói gì? – Tôi và ông sẽ chấm dứt, từ nay đừng làm phiền tôi nữa. – Em đừng tưởng tôi không biết chuyện của em với thằng Tuấn. – Ông … – Thằng Tuấn có được như ngày hôm nay em đừng quên là nhờ có tôi. Chỉ một cú điện thoại, tất cả những thứ mà nó có được sẽ mất hết … Em muốn vậy sao? Em yêu?
Ông Tô quát lớn, rồi ghé sát vào tai Thường thì thầm …
– Ông … đê tiện. – Haha, dân làm ăn mà em, haha. – Tôi tới đây nói cho ông biết, tôi đã hết hợp đồng với Hoàng, hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây, chào ông. – Ok, em cứ việc, tôi vẫn có cách để em tự mò đến đây, ko tự mò thì tôi vẫn có cách để em vẫn có thể đến đây, haha. – Ông … đồ điên …
Thường đứng dậy và vụt chạy ra ngoài … Cậu không vào chiếc xe hơi màu đen như mọi lần, cậu vẫn chạy, chạy thật nhanh … cậu muốn bỏ tất cả mọi quá khứ về ông Tô, về Hoàng, … những cuộc vui, Q bar … tất cả, cậu chỉ còn nghĩ đến anh.
…
– Sao cậu lại lôi tôi ra đây? – Tôi cho cậu coi cái này. – Cái gì? – Cứ chờ đi. – Úp mở thì tôi về. – Thằng Thường, nó không yêu cậu đâu, nó chỉ yêu tiền thôi. – Cậu điên à? – Tôi không điên, cậu mới điên đó, mấy bữa tôi qua đây thiết kế trong này, thấy nó vô đó. Vừa nãy có người báo tôi biết nó tới, tôi phải cho cậu thấy. Kìa … Nó kìa … – … – Thấy chưa? – … – Tôi nói đâu có sai đúng không? – Chắc đó là nhà người quen của Thường thôi. – Đến giờ cậu vẫn ngây thơ vậy sao? Ngôi nhà mà chàng tình nhân của cậu vừa bước ra chính là của ngài chủ tịch công ty mà cậu đang làm đó. Thường của cậu quen biết lớn vậy sao? – … – Tôi cũng điều tra rồi, Thường yêu dấu của cậu cũng hay tới quán Q bar lắm, cậu nghĩ một người ngây thơ bình thường mà lại vô mấy cái chỗ ấy làm gì mà vô hoài vậy? – Thường có người quen ở đó. – Quen tới mức được có cả xe hơi đưa đón cơ à? – … – Kiểu này không biết đi bao nhiêu thằng rồi. – … – Tôi hỏi thật cậu nha, lúc hai người làm chuyện đó, có sài bao không? Mất công lại bị oang uổng. – Cậu im đi. – Sao lạ gắt gỏng vậy, nếu không thì đi khám đi. – Im đi, tôi đi đây. – Cậu thật là đứng đầu … – Để tôi yên …
… Mưa. 8h45’ Tầng 1 Highlands coffee Lê Lai.
– Em xin lỗi, mưa lớn quá.
…
– Em. – … – Hãy nói với anh đó không phải là sự thật, giải thích cho anh đi, đó không phải sự thật đúng không? – Em … – Anh nhầm đúng không em? Em không phải … – … đỉ? Xin lỗi, … nhưng em đúng là đỉ.
Thường chạy thật nhanh, … mưa rơi … những giọt mưa hòa vào dòng nước mắt của cậu. Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một … không hơn không kém, không thể có và cũng chẳng bao giờ với tới được anh. Ở thế giới của cậu, anh chẳng bao giờ tới được, nó quá khác biệt, quá hoang đường …
2 năm sau …
2 năm sau.
Công việc vẫn dặm chân tại chỗ, tuy đồng lương Mạnh Tuấn kiếm được là điều mơ ước của hàng triệu thanh niên đang sống ở Sài Gòn này. Tiền bạc, địa vị, vẻ ngoài và cả nhà riêng … vậy mà anh vừa chia tay với bạn gái, lần này không biết là lần thứ mấy. Anh chán ngán cái cuộc sống như thế này, anh cũng quên mất mình từng có một gia đình. Anh quên mất mình đã từng có con …
Mạnh Tuấn tình cờ ngang qua trường học của Minh Thường. Một buổi trưa hè, lồng lộng gió, và anh bắt gặp cậu đang chờ ai đó trước cổng đại học. Một người đàn ông, áo đen, đi vội tới và đưa cho Thường một bọc tiền, còn lại thì chẳng còn sợi dây nào để cho biết rằng hai người họ quen nhau, kể cả một chữ “Tạm biệt”.
Thường mặc một cái sơ mi trắng, quần jean đen, như một con người bình thường. Cậu vẫn vậy, vẫn cái vẻ ngây thơ, vẫn gương mặt cuốn hút, với vóc dáng của một công tử nhà giàu … cậu không hề thay đổi, có chăng là ngày càng đẹp hơn. Cậu đang bước dần vào một ngôi trường Đại học khá danh tiếng, với bộ dạng như vậy, ai mà biết được cậu là đỉ? Mạnh Tuấn nhìn theo, anh quyết định bước xuống xe và tiến tới cậu.
– Chào em.
Thường quay đầu lại, gần như ngay lặp tức, cậu nhận ra anh.
– Là anh … Chào anh. – Em vẫn còn nhớ à? – Em đâu có quên.
Thường cười nhẹ, Mạnh Tuấn bỗng bối rối, im lặng, anh gần như chết trân trước cái cười và ánh mắt của cậu. Nhưng ở cái tuổi 33, anh vẫn đủ bình tĩnh để giữ lại cho mình một vẻ ngoài đầy sự thản nhiên và vô tình.
– Em … bây giờ đang làm gì? – Em à? Em làm đỉ. – … – Sao ạ? Thế anh nghĩ học phí, xe cộ, quần áo, của em … là ở đâu ra? – Không có gì. Em thật là yêu nghề. – Cảm ơn anh. Nếu không còn gì thì cho em vào lớp, chào anh.
Vẫn nụ cười đó, rồi Thường quay đi, vội bước vào trong trường.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, theo phản xạ, anh vội nắm lấy tay Thường làm cậu giật mình quay lại.
– 20 triệu một tháng có làm em sống qua ngày không? – Ý anh là sao? – Mỗi tháng, anh đưa em 20 triệu, vậy có đủ để em về nhà anh? 2 năm? – Hihi, em là một con đĩ yêu nghề, đứng trước lời mời hấp dẫn như vậy, sao em lại từ chối? – Được, em vẫn dùng số cũ chứ? – Em không bao giờ thay đổi, số làm ăn mà anh. – Phải biết giữ mối đúng không? – Hi, tùy anh nghĩ thôi, em vào lớp.
…
2 năm trước. Q bar.
– Cậu đưa tôi vào nơi này làm gì? – Vào đây, lâu rồi không đi bar đúng không? Thư giãn chút đi, thấy cậu uể oải tôi phát chán. – Thì sao? – Vào đây thư giãn chút chứ sao. – Tôi không hợp những chỗ ồn ào. – Nè, vậy uống vài ly rồi đi rồi ra cũng được. – Rồi, tùy cậu. – 1 chai Rémy MARTIN XO. – … – Sao im lặng vậy? Thư giãn đi, coi mấy em ở đây đẹp không? – Tôi không có hứng thú. – Trời ạ, đừng nói là cậu cũng thành … – Tôi cũng muốn lắm. – Haha, cậu đúng là biết đùa. – Ừ. – Tôi có nhìn nhầm không nhỉ? – Cái gì? – Quay lại xem ai kìa?
Mạnh Tuấn quay lại, chính là Minh Thường. Cậu đang trong tình trạng say sỉn, mất thăng bằng, quần áo đồng phục xộc xệch, một bộ dạng đáng thương hại. Thường đang ngồi ở quầy bar đối diện, dường như cậu cũng thấy anh và Khiêm.
– Một con đĩ trong bộ đồ đồng phục à? Haha.
Khiêm mỉa mai.
– Nó đang tiến lại chúng ta kìa, cậu xem tôi phải chuẩn bị bao nhiêu để đi với nó đây? – … – Ồ, chào em, sao em lại tới những chỗ này?
Thường dường như không nghe thấy lời của Khiêm, cậu bước tới Mạnh Tuấn.
– Em … có thể ngủ với anh không? – đôi mắt Thường nhìn thẳng vào Tuấn khiến anh bối rối lẫn bất ngờ. – …
Mạnh Tuấn vẫn im lặng. Khiêm chen vào:
– Sao em không đi với anh? Chê anh à? Haha. – … – Em có thể ngủ với anh chứ? – Minh Thường, vẫn với đôi mắt nhìn thẳng. – … Em này lộ liễu quá nha, đang hứng tình à? – … Được, bao nhiêu? – Cậu điên à Tuấn? – … 2 triệu thôi. – OK. Đi theo tôi.
Anh nắm tay cậu và đi vội ra ngoài …
…
Mạnh Tuấn dẫn Minh Thường về nhà, vẫn căn phòng quen thuộc, anh đẩy thường nằm xuống giường, lột phăng những chiếc nút áo trên người cậu, có cái còn nguyên, có cái bị đứt, nhưng bây giờ đó không còn là mối quan tâm của anh.
Anh đưa tay xuống theo như quán tính để nong hậu môn cậu, nhưng chợt phát hiện điều gì đó, anh tức giận xốc thẳng của mình vào cậu, mặc cho tiếng hự vì sự đau đớn và bất ngờ của Thường.
– Tôi nghĩ hôm nay em kiếm chác khá đấy, vì trước tôi em còn để vài thẳng đút nữa mà, phải không? – … – Em nên rên để cho khách tăng khoái cảm nào, đừng im lặng như vậy. – …
Như một con thú đói, anh làm tình với Thường thật mãnh liệt, còn cậu vẫn nằm đó, mắt mở trân nhìn lên trần nhà, vô thần, môi cậu khẽ rung không nói gì, hai tay cậu chỉ biết bám thật chặt vào grap giường. Trong sáng vàng vọt, mờ ảo của đèn ngủ, cơ thể anh vẫn đều đặn theo từng động tác, còn cậu chả khác gì một thứ sex toy bơm không khí.
Sau khi đã thỏa mãn, anh đứng dậy và đi vào phòng tắm, để cậu nằm đó. Chợt ngoài cửa sổ có ánh đèn xe ai đó chạy ngang qua, chiếu vào phòng, rồi chợt vụt tắt, Thường vội nhìn ra, nước mắt cậu bỗng rơi vội và lăn dài.
– Sao em chưa mặc đồ đi? Khuya rồi, mai tôi phải đi làm. – Vâng, em biết rồi. – Ra ngoài nhớ đóng cổng. – Vâng. – Vậy thì tốt … – 2 triệu của em … – Vâng … 2 triệu …
Thường ngồi dậy và mặc đồ vào, cậu bước xuống nhà và đi ra cổng. Trời mùa hạ hay mưa, vừa rồi có một cơn mưa bay ngang qua thành phố, dào dạt, để lại những giọt nước rơi lấm tấm từ trên những tán cây, loang lổ vàng vọt dưới những ngọn đèn đường … Cậu vẫn đi vô định, thất thểu như một thay ma, tay cầm tiền, vo chặt …
– Cậu nuôi nó cũng hay đấy, trông như một thằng công tử, còn zin, haha. – … – Tôi vẫn không hiểu. – Chuyện tôi thích một thằng con trai khác à? – Cũng có, nhưng thiếu gì mà cậu lại chọn nó? Nó chỉ là … – Ít ra cũng có mụch đích rõ ràng nhỉ? Với lại, dù thế nào tôi vẫn không bị buộc phải cưới một người đồng giới đúng không? Vì làm gì có chuyện mang bầu? – Tùy cậu thôi, càng ngày tôi càng không hiểu cậu. – Thường rất rõ ràng, cái mà Thường cần là ở tiền, cái tôi cần bây giờ chỉ là tình dục, đàn bà lúc nào cũng muốn tôi cưới họ. – Tôi không ngờ cậu lại nói điều đó, cậu quên cậu từng có con cái sao? – Đôi lúc quên thật.
…
Mạnh Tuấn chở Minh Thường đến 1 căn hộ ở Phú Nhuận.
– Anh chuyển nhà rồi sao? – Nhà cũ anh cho thuê rồi. – … – Sao em không hỏi tại sao? – Vì em biết anh không muốn trả lời.
…
– Anh … làm nhẹ chút được không? – Không! – Vì sao? – Vì em chỉ là một con đỉ.
2 năm, Thường trở thành một con người thụ động trong lời nói. Và kể từ khoảnh khắc mà Mạnh Tuấn nói câu ấy, vì em chỉ là một con đỉ, trên giường, thì Thường lại càng im lặng, không một tiếng rên … Mạnh Tuấn lại nhớ đến cái đêm 2 năm trước, không phải anh thuộc loại bạo dâm, cả Thường cũng biết điều đó, anh chỉ không muốn nhớ tới cậu của 2 năm trước, hay đúng hơn là có một phần tội lỗi của anh.
Mạnh Tuấn luôn dây dứt chuyện tối hôm đó, nhưng anh càng yêu Thường bao nhiêu thì càng hận cậu bấy nhiêu, nhưng đó chỉ là ngày xưa. Còn Thường của ngày trước và bây giờ hoàn toàn khác xa nhau, vẻ mặt điềm nhiên như một bức tranh chân dung, không một cảm xúc nào được bộ lộ ra ngoài, cậu chẳng khác gì một thứ đồ chơi tình dục biết đi lại, biết nấu ăn, giặc giũ …
…
– Sao em không ngủ? – … – Có chuyện gì vậy? Hay là sắp hết tháng? – Không gì cả. – Vậy thì ngủ đi, có gì mà cứ mở mắt nhìn anh? – … – Ngủ đi.
…
– Nè, làm gì trong bếp mà để nồi canh cạn gần hết nước vậy hả? – Em … quên mất, em đang lo cho món gà thôi. – Em cũng phải chú tâm chút chứ. – Em biết mà. Em xin lỗi …
…
|