Xin Lỗi, Nhưng Em Đúng Là
|
|
Đôi lúc Thường vẫn hay lơ đễnh như thế, cậu thừ người ra như bị mất hồn … có ai biết được, 2 năm qua của cậu ra sao … Mơ ước ngày xưa của cậu giờ lại thành hiện thực, cậu được sống với anh, chung một ngôi nhà, nằm chung giường, ăn chung bàn … Chỉ có điều, cậu được trả tiền để làm những việc ấy, kể cả tình dục.
– Osin của cậu biết phục vụ cả sex thì đúng là một bước tiến lớn, haha.
Như Văn Khiêm từng nói, Thường được trả tiền để lên giường cùng Tuấn, 20 triệu một tháng, 2 năm.
– Em sao vậy? Đã dặn là chiều nay mua hải sản mà, sao lại mua toàn thịt vậy? Cả tuần ăn thịt không ngán à? – Em quên mất, để em chạy đi mua lại. – Giờ mà mua thì bao giờ ăn? – Vậy ta ra ngoài ăn đi, em biết một chỗ bán đồ hải sản ngon lắm. – Tự đi mà ăn với mẹ em đi.
Mạnh Tuấn nổi giận cầm theo chìa khóa xe …
Rầm …
Tiếng cửa đóng mạnh không làm Thường giật mình … cậu bước ra cửa sổ, nhìn anh đi vội qua đường, vào trong xe và mất hút trong thành phố. Cậu vội ngước lên, không phải để nhìn sao hay suy nghĩ, chỉ đơn giản, khi ngước lên cao, người ta có thể ngăn nước mắt không rơi … …
– Osin của cậu đoản thật, haha. – Hì, nhưng hơn osin nhà cậu nhé. – Sao hơn? – Vì Osin của tôi còn phục vụ cả sex. Tôi cũng trả tiền công bằng … – Osin của cậu biết phục vụ cả sex thì đúng là một bước tiến lớn, haha. – Ừ, mỗi tội không biết rên, mất hứng. – Ôi trời, thằng này, vậy sao không kiếm một thằng khác? – … – Sao vậy? – Không biết. – Say à? – Không, tôi về. – Mới tới mà về, nhảy chút đi.
…
– Tối qua em ở đâu? – Em … – Em sao? Đi với thằng nào chứ gì? Bộ em tưởng tôi ngu sao? Cũng may, nửa đêm tôi về nên không thấy em, đi với thằng nào chứ gì? Sao im rồi? Nói đi … – … – Định khóc à? Đừng có giở trò, ai đời một con đỉ lại khóc thương xin người ta tình thương hả? – Em không xin tình thương, anh nghe em nói được không? Em … – Liệu một con đỉ như em có đáng để tôi lắng nghe hay không? Điều tôi muốn nghe là tiếng rên của em khi làm tình thôi. – … – Em nói gì đi, sao? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Tối qua chắc kiếm được khá lắm chứ gì? Nói … – … – Nói … – …
Mạnh Tuấn xốc Thường lên rồi tát cho cậu một cái … cậu ngã xuống cạnh cửa …
– Ha, đúng là … tôi chịu thua em rồi, đỉ như em thiếu hơi trai là thèm, vắng một đêm cũng thèm … – Em … – … – Em … em đi thăm mẹ … mộ … m … mộ mẹ …
Thường vội đứng dậy rồi chạy đi, để lại trong căn phòng và cả dãy hành lang những tiếng nấc, những giọt nước mắt, giọt máu rơi trên sàn. Còn cả nỗi đau mà cậu muốn giấu, thật sâu, trong tận đáy lòng, mọi thứ giờ đã vỡ òa, tuôn trào … Không phải chỉ là đau đớn, sụp đổ, … cậu vừa bị anh giết một lần nữa … cậu vừa bị cuộc đời chôn sống một lần nữa, mặc cho cậu van xin, mặc cho cậu gào thét …
Mạnh Tuấn như chết trân … một ai đó lại ra lệnh tử hình anh! Cảm giác không hiểu một ai đó, cảm giác vừa xúc phạm một ai đó, cảm giác vừa giết đi một ai đó … Anh im lặng nhìn Thường chạy đi … Chợt anh nhận ra, anh cũng từng mất mẹ, anh cũng từng mất đi người mà anh yêu quý nhất …
Thường chạy thật nhanh, nhưng những ký ức đau đớn mà cậu từng giấu kín trong tim giờ đã đuổi kịp cậu. Những hình ảnh ấy lại ùa về …
…
– Mẹ … mẹ … – Cháu là con của bệnh nhân hả? – Dạ, bác sĩ ơi, mẹ cháu sao rồi bác sĩ? – Tình hình mẹ cháu thật sự rất xấu, cháu … nên chuẩn bị trong trường hợp xấu nhất. – Không, bác sĩ ơi, cứu mẹ cháu đi, đừng để mẹ con … – Thật sự mẹ cháu … cô cùng các bác sĩ ở đây đã cố gắng hết sức. – Không … mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi … mẹ …
Những ngày sau, Thường vẫn luôn nắm tay mẹ mình, không lúc nào cậu không ngừng nói chuyện với mẹ cậu, vì niềm tin luôn cho cậu biết rằng, mẹ cậu vẫn sẽ sống, sống bên cạnh cậu tới già, như chẳng có chuyện gì xảy ra …
– Khi nào mẹ khỏe, con sẽ đích thân làm cho mẹ mấy món hải sản mà mẹ thích ăn nè … – Vừa rồi ông Tô có mua cho mình một ngôi nhà ở quận 7, mẹ còn nhớ không? Khi nào mẹ tỉnh dậy, mẹ con mình sẽ sống ở đó … – Chắc mẹ khó chịu lắm phải không? Bao nhiêu dây nhợi vậy mà, ước gì con có thể bứt hết chúng ra, ước gì người nằm trên giường là con … – Mấy bữa nay da mặt mẹ nhợt nhạt quá, khi nào ra viện, con sẽ bồi bổ cho mẹ nè, dẫn mẹ đi spa nè, mua đồ nè … phải chi hồi đó con có tiền sớm hơn thì hay biết mấy … giờ con có tiền để làm gì hả mẹ? Mẹ ở lại với con nha …
…
– Con … con ơi … – Mẹ, mẹ tỉnh rồi hả? – Ừ, mẹ tỉnh rồi. – Mẹ thấy sao? Mẹ thấy khỏe không? – Mẹ khỏe lắm con à, mẹ hết bệnh rồi. – Thật không hả mẹ? Mẹ ở lại với con nha, đừng đi đâu hết nha mẹ. – Mẹ sẽ mãi ở bên con, con trai của mẹ à. – Mẹ hứa rồi, con cũng vậy đó. – Con ơi … – Dạ, mẹ muốn nói gì? Mẹ khát không để con rót nước? – Không con à, con nghe mẹ dặn nè. – Mẹ dặn đi, con nghe hết mà. – Cho dù sau này có chuyện gì, con cũng phải sống thật tốt nghe chưa? – Dạ, con hứa mà … – Còn nữa, mình nghèo cho sạch, rách cho thơm, làm gì cũng phải có cái tâm nha con. – Dạ. – Con à, mẹ yêu con lắm … – Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ lắm, mẹ đừng nói vậy con sợ lắm, hu hu … – Lớn rồi, con trai của mẹ không được khóc nghe chưa, mạnh mẽ lên nghe chưa. – Dạ, con hứa. – Lát mẹ phải đi rồi, con ở lại, phải hứa với mẹ, phải sống thật tốt … – Mẹ đi đâu? Con không cho mẹ đi đâu hết … hu hu … – Khóc nữa rồi, nín đi con trai, mẹ đi chút rồi về … rồi mẹ sẽ ở mãi bên con … – Con sợ lắm mẹ ơi, đừng bỏ con một mình, con biết sống với ai? – Rồi con sẽ lớn lên, con có gia đình, con cái thôi con à. – Không, con chỉ muốn có mẹ, con không cần ai hết mẹ à. Ngoài kia, ai cũng xấu hết, không ai tốt với con hết mẹ ơi … – Con còn cha con mà. – Không đời nào, con không bao giờ tha thứ cho ông ta, không bao giờ mẹ ơi. – Dù sao đó cũng là cha con, cha con cũng chỉ bất đắc dĩ … – Con không cần biết, con chỉ biết có mẹ thôi … – … – Sao mẹ im lặng vậy? Mẹ nói với con đi … hu hu … – Con ơi, cho dù có chuyện gì, mẹ vẫn luôn bên con, mẹ vẫn luôn bảo vệ con … – Dạ … – Con ơi … – Dạ? – Mẹ sắp đi rồi. – Không, con không cho mẹ đi, con sẽ ôm mẹ thật chặt, mẹ ở lại với con đi, mẹ ơi … – Lại đi với mẹ nào, để mẹ ôm con nào … Con trai mẹ mau lớn quá. – Con mau lớn để con nuôi mẹ mà. – Điều làm mẹ vui sướng nhất trên đời này là được có con … rồi nhìn con lớn lên, vậy là mẹ vui lắm rồi, có chết mẹ cũng yên lòng. – Mẹ không được nói vậy, mẹ chưa chết đâu, … – Ừ, mẹ không chết … – Con nhớ hồi nhỏ quá, mẹ vẫn hay ôm con như vậy, mẹ vẫn hay xoa đầu con như vậy … mẹ ơi, mẹ đi rồi thì ai còn ôm con nữa? Ai còn xoa đầu con nữa? Con sợ lắm. – Con đừng sợ, để mẹ ru cho con ngủ nha, rồi ngày mai con tỉnh dậy, con hứa phải thật ngoan nghe chưa? – Dạ. Con hứa … – Vó dầu cầu váng đóng đinh … Cầu tre bắc lẻo gập ghềnh khó đi … Khó đi mẹ dắt con đi … Con đi trường học … Mẹ đi trường đời … … Con đi trường học … Mẹ đi trường đời … – …
Trích: Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ ai níu nổi thời gian? ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy trái tim âu lo đã giục giã đi tìm ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay… anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ? sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới! – Mẹ đi nghe con, mẹ yêu con, con trai của mẹ. – Mẹ … mẹ đâu rồi? Mẹ ơi … Mẹ … Mẹ ơi … mẹ đi đâu rồi, đừng bỏ con … Mẹ …
…
Thường vội bật dậy …
– May quá, chỉ là nằm mơ … Mẹ … Trời ơi, sao tay mẹ lạnh ngắt vậy nè, mẹ ơi, mẹ …
…
– Không … Mẹ ơi, con biết phải làm sao khi không có mẹ bây giờ? Giờ con có tiền để làm gì đây hả mẹ … Con mất tất cả rồi, mẹ đi rồi, người ta cũng chẳng còn yêu con nữa mẹ à …
Thường đứng trên một chiếc cầu đi bộ bắt ngang qua sông ở Đại lộ Đông Tây, bần thần dõi theo những chiếc xe vụt qua … những con người vô cảm … những ánh đèn vô cảm … những con thiêu thân trước ánh đèn vàng … nước mắt cậu lại rơi … hòa vào dòng sông mênh mông … Vì cậu cũng chẳng khác gì những con thiêu thân kia, cứ lao đi vô định vào thứ ánh sáng chói chang kia, bất lực, đau đớn … và cái chết …
– Áaaa …
Thmmm …
Mạnh Tuấn nôn nóng lái xe khắp chốn Sài Gòn mong tìm được Thường, những nơi mà anh có thể biết Thường có thể xuất hiện … Cầu Thủ Thiêm, vòng quanh Phú Mỹ Hưng, công viên Gia Định, …
– Phải rồi, còn một chỗ.
Anh quay đầu xe và hướng về đại lộ Đông Tây, bước vội lên những bậc thang của cây cầu vượt quen thuộc, rồi những ký ức trong anh bỗng tràn về, mạnh mẽ …
…
2 năm trước …
– Chỗ này là chỗ em thích mỗi khi có chuyện buồn đó anh. – Trên này đẹp thật. – Dạ, giống như được tách ra khỏi dòng người ở dưới kia, nhìn xuống có cảm giác mình là ông trời vậy, hi hi. – Giỏi tưởng tượng nhỉ, em biết nhiều chỗ có thể ở một mình khi buồn nhỉ? – Em à? Vì cuộc đời em có nhiều chuyện buồn lắm. – … – A, anh này, người ta nhìn thấy thì sao? – Kệ, anh thích vậy, có phạm pháp không? – Không. – Vậy thì anh ôm tiếp. – … – Sao em lại cười? – Chỗ này gắn liền với em, với những kỷ niệm buồn, giờ em cười vì ít ra em đã có anh. – Đừng có bi lụy như vậy ngốc à, sau này có gì, anh muốn anh là người đầu tiên em tìm đến, chia sẻ cho anh, được không? – Được. – Anh muốn nói với em? – Điều gì? – Anh yêu em. – Em …
Thường chưa kịp trả lời thì Mạnh Tuấn đã ngăn lại bởi nụ hôn của anh …
…
– Em có thể đi đâu được chứ? Em muốn trừng phạt tôi đến bao giờ?
Mạnh Tuấn lặng nhìn xung quanh, cũng ánh đèn quen thuộc, những cơn gió lồng lộng thổi … 2 năm, bao nhiêu chuyện xảy ra với Thường, với anh, ủ rũ, chán chê … Cuộc đời sao vô nghĩa … – Chẳng lẽ … Thường, không … em không phải là người yếu đuối như vậy …
Anh tím người khi nghĩ về điều đó, chợt có một nhóm người nhốn nháo, càng lúc càng đông đang tập trung cạnh bờ sông. Anh vội chạy xuống thật nhanh và hướng về nhóm người đó, càng đến gần, anh càng hoang mang.
– Con trai hay gái? – Trai. – Cứu được không? – Không. – Đi ra, có gì mà coi, người ta tự tử mà dòm cái gì? – Ngu quá, tội nó quá.
Những câu nói càng làm anh hốt hoảng, anh vội chen vào đám người hiếu kỳ …
…
Anh ủ rũ quay về nhà, rã rời vì mệt mỏi … Căn hộ không khóa, anh bước vội vào nhà bếp, Thường đang ngồi gục trên bàn ăn, như mọi lần anh đi làm về trễ, những món ăn đã được dọn lên sẵn trên bàn từ bao giờ, nguội lạnh, và bao giờ cũng được Thường hâm nóng lại. Anh bước lại thật nhanh và ôm chặt cậu …
– Em đi đâu? – Em … – Điện thoại sao không gọi được hả? – Em làm rớt trên cầu vượt. – Biết anh lo lắm không? – Em … em xin lỗi … – Không … – Anh làm sao vậy? – … – Có chuyện gì hả anh? – Không. – … – Anh ôm em không được sao? – Được. – Cậu khẽ nói, thật nhỏ. – Anh muốn xin lỗi. – Vì chuyện gì? – Vì anh thật ngu ngốc. – … Anh không nên xin lỗi vì em chỉ là … – Không được nói điều đó nữa. – Em …
Thường chưa kịp trả lời lại thì anh đã hôn cậu, cảm giác như lần đầu tiên, nước mắt cậu lại rơi, môi cậu run …
– Sao em lại khóc? – Em vui, em hạnh phúc. – Anh cũng vậy. – Cảm ơn anh. – Vì chuyện gì? – Vì anh ở bên em. – Anh sẽ ở bên em mãi mãi. – Ngốc, anh đúng là ngốc. – Tại sao lại nói anh ngốc? – Vì em sẽ chết trước anh. – Sao em lại nói như vậy? Không được nghĩ như vậy nghe chưa. – Vì em sẽ không thể sống nổi nếu anh làm điều đó trước em. – Em không được nói như vậy nữa, không được nghĩ chuyện đó nữa? – Dạ. – Ừ, vậy mới ngoan chứ. – Anh đi làm về mệt không? Để em hâm đồ ăn lại. – Anh không mệt, anh ôm em là hết mệt rồi. – Anh giỏi nịnh quá. – Anh nói thật. – Tuấn trùng giọng. – Thôi để em hâm nóng lại. – Em ngồi đó đi, anh muốn làm.
|
Tuấn đẩy cậu ngồi xuống ghế, còn anh thì loay hoay với những món ăn trên bàn. Thường ngồi đó và nhìn anh, cậu mỉm cười, đôi lúc ông trời cũng không quá tàn nhẫn với cậu …
– Chào em … – Ông … Sao ông lại biết chỗ này? – Ồ, anh là ai em quên rồi sao? Em có chạy đằng trời em ạ. Chà … nhà đẹp đấy … – Ông đi ra khỏi đây, nơi này không chứa những hạng người như ông. – Em đừng quên, thằng Tuấn của em nó sống nhờ cái gì. – … – Phải vậy chứ, biết điều đó em à, haha. Lần này anh trở lại, sao không ra sân bay đón anh? – Tôi bận. – Bận làm tình với thằng Tuấn à? – Thì sao? Mẹ tôi đã không còn rồi, làm ơn, tôi xin ông, xin ông tha cho tôi. – Anh có đày đọa em gì đâu mà tha với xin, anh chỉ muốn em vẫn như xưa, vẫn cùng anh làm tình thôi mà, há há. – … – Em đi đâu vậy?
Thường khẽ rợn người, run rẫy, đôi mắt cậu chợt hằn lên những nỗi đau từ trong quá khứ, cậu vội lao vào phòng ngủ lục lọi thứ gì đó.
– Đây … Cái này là chìa khóa căn nhà ở quận 7, cái này là giấy chủ quyền, làm ơn, ông đi đi. – Haha, em tưởng tôi đến đây là vì mấy cái này à? – Ông … – Anh chỉ muốn em, làm tình với em, được nghe tiếng rên của em … haha. – …
Thường gục xuống sàn, bao nhiêu sức lực trong cậu bỗng tan biến mất, những ký ức đau đớn mà cậu từng trải qua suốt 2 năm chợt dồn về … nước mắt cậu trực tuôn.
– Anh ghé xem em thế nào thôi, nhớ là khi nào anh cần thì phải tới liền nghe cưng. Ha ha. – … – Bye bye em.
…
Thường chạy thật nhanh, … mưa rơi … những giọt mưa hòa vào dòng nước mắt của cậu. Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một … không hơn không kém, không thể có và cũng chẳng bao giờ với tới được anh. Ở thế giới của cậu, anh chẳng bao giờ tới được, nó quá khác biệt, quá hoang đường …
Thường mỏi mệt lê lết về nhà thì hay tin mẹ cậu đang ở bệnh viện, bệnh tình của mẹ cậu đã trở nặng …
– Mẹ có sao không mẹ? – Mẹ không sao con à, mẹ khỏe rồi. – Mẹ lần nào cũng nói vậy. Con xin lỗi … – Sao con của mẹ lại khóc? – Con xin lỗi … hu hu … đáng lẽ … con không nên bỏ đi khi nãy … hu hu … – Cho dù con làm gì, mẹ cũng không trách con đâu. – Mẹ … chỉ có mẹ là thương con nhất, hu hu … – Ừ, biết vậy là tốt, sao hôm nay con trai mẹ lại khóc nhè vậy nè. – Lâu lâu con nhỏng nhẽo mà.
Chợt một người đàn ông xuất hiện, tần ngần trước cậu …
– Mẹ, ông này là ai vậy? – Là cha con đó.
Thường lặng người …
– Cha con mất rồi mà mẹ, mẹ quên à? – Mẹ biết con ghét cha con lắm, nhưng con ơi, dù sao cũng là cha con mà. – Không, con không có cha, con nói rồi … – Thường, cha xin lỗi, cha … – Ông im đi, ai cho ông xưng cha với tôi? Cha tôi mất rồi … – Cha … – Thường con đừng hỗn … – Ông đi ra … đi ra … Tôi không muốn thấy mặt ông nữa, đi … – Em cứ nằm đây, anh sẽ quay lại. – Đi … đi … – Trời ơi con … – Con không có cha mẹ ơi … con chỉ có mẹ thôi … – …
Thường căm hận người đàn ông đã bỏ mẹ cậu đi nhưng giờ đây, gánh nặng viện phí mới làm cậu lo lắng … và cậu quyết định …
– Hôm nay cơn gió nào thổi em tới đây vậy? – … – Em đang buồn à? Hay mẹ em … – Có lẽ ông thừa biết. – Anh có phải thần tiên đâu em. – Tôi cần tiền. – Tốt, thẳng thắng lắm. Nhưng em không thể nhận không được em à. – Ông muốn gì tôi cũng được … – Tốt, phải chi em ngoan ngoãn ngay từ đầu thì hay rồi. – Vậy là ông đồng ý. – Anh đã đồng ý từ lâu rồi em à, chỉ chờ em thôi, haha. …
– Anh. – Gì vậy em? Anh đang làm việc. – Thứ bảy là sinh nhật em. – Vậy à? – Dạ. – …
Mạnh Tuấn nhíu mày nhìn Thường một hồi.
– Vậy em muốn anh tặng gì? – Em muốn … Hi, muốn anh làm bất kì điều gì mà em yêu cầu vào ngày đó. – … Em … – Yên tâm, em thề sẽ không làm anh khó xử đâu, mọi việc đều trong khả năng của anh hết. – Thật không? – Tất nhiên là thật. – … huhmmm – Sao nè? Đi mà … – Thôi được, nhưng nhớ là phải trong khả năng của anh đó. – Yên tâm đi, em không bắt anh hái sao đâu mà lo.
Thường nở nụ cười tươi với anh, chợt anh lúng túng lảng sang chỗ khác. Cũng may chút bối rối của anh không bị Thường phát hiện, cậu đứng dậy lăng xăng vào bếp và dọn đồ ăn chiều.
– Anh có còn nhớ đây là đâu không? – Sao anh lại quên được? – Hi … cảm ơn anh. – Sao lại cảm ơn anh? – Vì anh đã không quên. – … – Em không quay lại đây cũng đã hơn 2 năm rồi … – 2 năm? 2 năm qua em ở đâu? – Địa ngục.
Thường quay lại và nhìn Tuấn mỉm cười … Địa ngục …
Vẫn con hẻm nhỏ, những ngôi nhà lao động bình dân … Thường tra chìa khóa vào ổ, từ từ mở cánh cửa và bước vào ngôi nhà … Nơi này … những gì đẹp đẽ nhất của cậu là ở đây, mẹ cậu, tuổi thơ cậu, tất cả … Đó cũng là lý do vì sao trong hơn 2 năm qua, khi những bão tố cuộc đời bắt đầu thay đổi cuộc đời cậu, cũng là lúc cậu không dám tiếp tục ở đây. Với cậu, cậu muốn nơi này thật thuần khiết, chỉ có cậu và mẹ … giờ là anh …
– Lần đầu tiên anh tới đúng không? – Ừ. – Nhà em đó, tuổi thơ em đó, cả đời em từng ở đây … – … – Chỗ này là bàn ăn kiêm luôn chỗ tiếp khách, nhà em ít có ai tới chơi lắm, nên chỉ có ba cái ghế thôi, trong này là giường ngủ mẹ em, trên gác là chỗ ngủ của em … – … – Đi lên xem thử không? Em vẫn để mọi thứ của mình ở đây … – Ừ, sao em không đem theo? – Khi xuống địa ngục, người ta có đem theo được không anh? – … Em nói gì kì vậy? – Không có gì … – Chỗ ngủ dễ thương quá. – Có dễ thương bằng chủ nhân nó không? – Không? – Huhm? – Em dễ thương hơn. – Anh giỏi nịn quá.
Thường tựa vào lòng anh, cậu trùng giọng …
– Em nhớ mẹ. – Nhiều lúc anh cũng vậy. – Em lúc nào cũng vậy.
Anh im lặng và quàng tay ôm cậu thật chặt …
– Mẹ em vẫn ở đâu đó bên em, như anh vậy, mất đi người mình yêu nhất cũng là điều đau đớn nhất … Nhưng mình sẽ đau đớn hơn khi không nhận ra người mà mình yêu nhất đó lại luôn ở bên mình, không phải bằng thể xác, mà là trong tâm tưởng. – … – Giờ anh có em và em anh là những người anh yêu nhất. – Thật hả anh? – Thật. – Em cảm ơn anh nhiều lắm. – Không, anh phải cảm ơn em mới đúng, vì em đã bên anh những lúc anh đau buồn nhất, khi mà anh gục ngã, khi chẳng ai còn bên anh để nghe anh … – Em muốn ở bên anh những lúc anh vui nữa. – Ừ, như lúc này, vui và hạnh phúc. – Em muốn mãi mãi … – Ừ … sẽ là mãi mãi …
…
Thường quyết định đem theo tất cả đồ đạc cá nhân cùng những kỷ vật của mẹ cậu về nhà anh.
– Sao vậy em? – Người này trong ảnh không phải mẹ em. – Có khi nào bà con gì không? – Không, nhìn người này quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi anh à. – Ừ, đúng là quen thật … – Mặt sau ghi là Ngọc Tuyền, Tây Ninh, năm 2000. – … – Em nhớ rồi … – Ai? – Anh nhớ người đàn bà bị điên ở cái chùa gần hồ Dầu Tiếng không? – Bà ấy sao? – Em nhớ dai lắm, không lầm được đâu, với lại những chuyện mẹ em kể trước lúc mất, em vẫn còn thuộc từng chữ … – Chuyện gì? – Chuyện dài lắm, lát lên xe em sẽ nói. – Ừ … – Còn có mấy lá thư nữa nè anh … Gửi cô Ngọc …
Có lẽ cô ngạc nhiên lắm phải không? Tôi chính là Ngọc Tuyền khi xưa đây. Phải khó khăn lắm tôi mới biết được địa chỉ của cô, cũng may cô vẫn ở chỗ cũ. Còn tôi hiện giờ đang sống ở một ngôi chùa hẻo lánh.
Đây là những giây phút bình tĩnh hiếm hoi của tôi, tôi phải viết cho cô lá thư này, không thì tôi sợ tôi không còn bao giờ được tỉnh táo nữa … Tôi chỉ muốn xin lỗi. Phải chi khi xưa tôi không phải mù quáng như vậy. Đã hơn bao nhiêu năm rồi cô nhỉ? … Chắc ông trời trừng phạt tôi, tôi đã gây quá nhiều nghiệp chướng nên giờ phải chịu cảnh điên dại như thế này.
…
Tôi phải nói cho cô điều này, tôi thật ích kỉ, tôi đã bị tình yêu làm mờ mắt mình. Nhưng tôi biết làm gì đây? Ngày xưa tôi có lỗi với cô nhiều lắm, cả đứa bé nữa … Nhưng tôi chỉ là một tình nhân không hơn không kém, tôi chỉ mãi là kẻ thế chỗ thôi. Tôi vẫn tha thiết từng ngày được gặp nó, nhưng tôi hiểu nó sẽ không bao giờ nhậ tôi … Tôi cũng không muốn ai đau khổ nữa, chỉ mình tôi là quá đủ …
…
– Chắc chắn là bà ấy rồi … – Có chuyện gì sao anh không hiểu? – Em không biết … – Thôi thu dọn tiếp đi em. – Dạ.
Đột nhiên một người đàn ông đẩy cửa bước vào …
– Ông … ông làm gì ở đây?
– Thường … con. – Ai cho ông gọi tôi là con, Ông đến đây làm gì? – Ngày nào cha cũng thắp hương cho mẹ con. – Người chết thì làm được gì? Sao lúc mẹ tôi sống ông không đến? – Cha … – Đừng có xưng cha với tôi, cha tôi chết lâu rồi. Đi anh … đi khỏi nơi này …
Cậu vội cầm tay anh chạy đi cùng với những đồ đạc vừa thu dọn …
– Ông ta là … ? – Không ai cả.
Mạnh Tuấn chở cậu về nhà, Thường thẩn thờ nhìn ra cửa xe và yên lặng, chợt cậu quay qua và nói với anh …
– Anh chở em tới ngôi chùa lúc trước được không? – Chùa nào? – Lần ta đi hồ Dầu Tiếng … – Để làm gì? – Em có vài việc. – Bây giờ à? – Dạ. – … huhm … Thôi được, anh đã hứa với em hôm nay anh sẽ làm những gì em yêu cầu, vậy để anh chạy về nhà đổi xe máy đi cho tiện. – Cảm ơn anh.
Những cánh rừng cao su dần dần hiện ra, Mạnh Tuấn lại nhớ về những ngày đầu anh và cậu quen nhau. Thật sự, những kỷ niệm ấy thật đẹp, như những tán rừng cao su cao vút, mặt hồ trong xanh, một chút nhàn nhạt của nắng chiều loang lổ trên những con đường đất đỏ …
– Cảnh vẫn như xưa em ha? – … – Em … – Dạ? – Có nghe anh nói gì không? – Gì anh? Anh nói lại đi. – Nãy giờ em sao vậy? Thật sự là có chuyện gì? – Khi tới, em sẽ hỏi vài chuyện, rồi em sẽ nói hết với anh … – Huhm … Ừ.
Tới nơi, Thường đi vội vào trong và hỏi một tăng ni đang quét sân, người tăng ni đó liền quay vào trong, một lúc sau, có thêm một người đàn ông đi ra. Mạnh Tuấn gửi xe xong liền tiến lại gần Thường:
– Gì vậy em? – Anh đi theo em. – …
Mạnh Tuấn theo Thường vào một căn phòng.
– Chú có chắc không? – Đưa chú coi mấy cái thơ, tấm hình nữa … – Đây chú. – … Đúng rồi. – Con muốn chú kể hết được không? – Chú … – Mẹ con mất rồit, con xin chú đó … – Mất rồi à? Trời ơi … – Dạ … Được hơn 3 năm rồi. – Chuyện là vầy …
…
– Rồi khi cô Nhi sinh ra đứa con đầu lòng, chẳng may có biến chứng, rồi bị vô sinh, đứa con không lâu sau cũng chết. Lúc đó, cậu Quân rất buồn, chắc vì vậy nên cô Nhi đã chủ động tìm đến cô Tuyền để nhờ sanh hộ … Ban đầu cậu Quân không đồng ý, nhưng rốt cuộc cũng có cháu, những tưởng vậy là xong, nhưng tình cảm mà cháu … Giữa cậu Quân và cô Tuyền cũng có tình cảm, dần dà nó lớn lên … cho tới khi cô Nhi biết được … cô Nhi không làm gì, chú biết, cô ấy chỉ biết khóc và trách mình thôi … – … – Rồi cô Tuyền đã chủ động rời bỏ tất cả, để lại cháu cho cô Nhi … bỏ lên đây, không ngờ lại bị bệnh rồi trở thành thế này … Còn cậu Quân thì có lẽ không thể đối diện với cô Nhi được, cậu cũng bỏ xứ mà ra đi … – … Có phải … – Cô Nhi không phải mẹ ruột cháu, mà là cô Tuyền … – Cháu …
Thường thẫn thờ bước ra ngoài … xa xa là những cánh rừng trùng điệp, hồ nước mênh mông, tím ngắt …
– Em … – … – Dẫu sao thì người có công sinh thành, người có công dưỡng dục … – Em thật không biết phải làm sao nữa … – Cứng rắn lên em à. – Dạ … sao ai cũng giấu em? – Ai cũng thương yêu em, quá khứ đau buồn đó chỉ cần người lớn gánh vác là đủ. – … – Cứng rắn lên nha em. – Dạ … dù sao em vẫn còn mẹ … em không hận gì bà ấy đâu, nhưng người mẹ mà em yêu thương nhất vẫn là người mẹ đã nuôi dưỡng em suốt bao nhiêu năm, bà biết em là ai, vậy mà vẫn yêu thương em như con ruột … – Đừng khóc nữa, có anh đây rồi … Anh sẽ che chở cho em suốt cuộc đời còn lại, đừng bi quan nữa nha. – Dạ … – Em được tới 2 người là mẹ em … còn anh thì chỉ có một. – … – Sau này em định sao? – Em sẽ đưa mẹ ruột em về thành phố sống. – Anh nghĩ không nên, ở đây tốt hơn, nhất là khi mẹ ruột em bị bệnh như vậy. – Anh nói cũng đúng, vậy thì mình phải lên đây thường xuyên đó. – Được mà, anh cũng coi người ấy là mẹ vợ của mình thôi … – Còn chọc em nữa. – Chịu cười rồi hả? – Hi, cảm ơn anh. – Chuyện gì? – Vì tất cả anh đã làm với em.
Mạnh Tuấn ôm Thường thật chặt từ đằng sau, giữa hoàng hôn của núi rừng, ánh sáng mặt trời đã mất từ lúc nào, để lại những vầng mây vàng nhàn nhạt giữa một buổi chiều tím, yên bình.
– Cảm ơn em. – … – Sau này anh về nước, nhớ là người đầu tiên anh muốn gặp là em nhé. – … – Còn nữa, lần sau anh muốn nghe tiếng rên của em, haha.
Tô Vân nói khẽ với Thường rồi bình thản đi ra cửa, ông ra hiệu cho bọn đàn em:
– Hôm nay anh có thưởng cho chúng bây đó. – Dạ, cảm ơn ngài, tụi bây … mồi lạ.
Thường vội ngồi dậy nhưng không còn kịp, cậu chỉ còn biết chống cự trong sự yếu đuối … Nhưng tất cả đều vô ích, cậu dần buông xuôi mọi thứ, đôi mắt cậu giờ tràn đầy sự hoảng loạn, vô hồn nhìn lên trần nhà …
…
|
– Em … có thể ngủ với anh không? – đôi mắt Thường nhìn thẳng vào Tuấn khiến anh bối rối lẫn bất ngờ. – … Được, bao nhiêu? – … 2 triệu thôi. – OK. Đi theo tôi.
Anh nắm tay cậu và đi vội ra ngoài …
…
– Tôi nghĩ hôm nay em kiếm chác khá đấy, vì trước tôi em còn để vài thẳng đút nữa mà, phải không? – … – Em nên rên để cho khách tăng khoái cảm nào, đừng im lặng như vậy. – …
…
– Sao em chưa mặc đồ đi? Khuya rồi, mai tôi phải đi làm. – Vâng, em biết rồi. – Ra ngoài nhớ đóng cổng. – Vâng. – Vậy thì tốt … – 2 triệu của em … – Vâng … 2 triệu …
…
– 2 Triệu … 2 triệu … 2 triệu … tiền để làm gì? Trời ơi tiền để làm gì khi mà con chẳng còn gì? … AAA …
…
– Em … em … – … anh. – Em gặp ác mộng hả? Có sao không? – Không, không anh à. – Người em lạnh toát nè. – Không sao thật mà anh … – Uhm … – Anh à. – Gì em? – Anh ôm em ngủ đi. – Ừ, đây, nhỏng nhẽo quá nha. – Anh … – Sao em? – Hứa với em … đừng bao giờ rời xa em … – Anh hứa, đừng nghĩ vu vơ nữa, anh sẽ luôn bên em mà. – Dù em có làm gì thì anh vẫn tin em phải không? – Ừ, dù em có làm gì, anh vẫn sẽ tin em. – Vì sao? – Vì anh yêu em. – Em cảm ơn … – Ngốc, không được cảm ơn, phải yêu lại anh chứ, nghe chưa? – Dạ. – Ngủ đi nè, mai lấy sức đi dạo một vòng hồ nữa. – Dạ …
…
– Anh nhớ chỗ này không? – Sao lại không … – Bao lâu rồi anh ha? – Hơn 3 năm rồi còn gì. – Thời gian sao cứ bay đi … – Lại nghĩ vẫn vơ nữa rồi. – Em có cảm giác được trẻ lại … như 3 năm trước … – Nếu được như vậy, anh sẽ bắt đầu mọi thứ bằng một cách khác. – Không có em đúng không? – Sao em lại nói vậy? – Chẳng ai có thể … nếu người ta được chọn, người ta sẽ chọn yêu và cưới một cô gái bình thường và xinh đẹp … – Anh vẫn sẽ yêu em, không chọn lựa gì hết. – Còn em, nếu như ba năm trước em không … chắc em cũng không có cơ hội được gặp anh, cuộc đời em cứ thế mà trôi, vô nghĩa … không chừng bây giờ em đã đi theo mẹ … – Nghĩ bậy bạ, thôi không nói nữa, giờ em có anh rồi, không được nghĩ như thế nữa. – Em hứa … không nghĩ như thế nữa … Anh à, em muốn thăm con anh. …
– Đã biết được cha của Thường là ai. – Tốt. – Vậy thưa ngài …? – Anh biết tôi muốn làm gì suốt mấy chục năm qua rồi còn gì. – Vâng, thưa ngài …
– Bé Tiên. – A, ba hai … – Chà, giỏi ta, còn nhớ chú hả? – Dạ nhớ chú chứ, ba hai của con mà … – Ngoan ghê ta, bé Tiên lớn quá ha. – Ba hai cũng vậy mà. – Hi hi, ừ. Bé Tiên lại đây ôm ba hai cái nè. – Dạ. – Uhm, ngoan quá, Tiên đi với ba hai ra chỗ kia chơi cầu tuột nha. – Dạ.
… Lan Hương ngồi xuống một chiếc ghế đá nhìn ra Thường và bé Tiên đang chơi đùa cùng nhau. Cô vẫn trẻ và đẹp, vẫn thời trang dù đang mặc một bộ đồ công sở.
– Lâu quá không gặp anh, hơn 2 năm rồi nhỉ. – Anh rất bận. – Anh lúc nào mà chẳng vậy. – Ừ, công việc không bao giờ ngừng được. Còn em? – Em sao? – Chẳng lẽ để bé Tiên không có cha? – Vâng, xét cho cùng em cũng không cần. – Vậy còn bé Tiên? – Nó cũng vậy. – Em phải nghĩ cho nó chứ. – Sao phụ nữ lúc nào cũng phải là người chịu thiệt thòi? Nghỉ việc vì con cái, hi sinh vì chồng con, ở nhà nấu cơm … ? Không, em không phải người cao thượng như vậy. – Vậy giờ thì sao? – Ba mẹ em nuôi, với lại dù sao em cũng không phải bận đi công tác liên miên như anh. – Ba mẹ em dạo này khỏe chứ? – Cảm ơn anh, ba mẹ em vẫn khỏe. Còn anh? – Ừ, anh cũng khỏe, công việc hơi nhiều thôi. – Còn cậu kia? – Hả? Tụi anh chỉ là anh em thôi. – Em có nói gì đâu sao anh lại chống chế rồi? – Anh … – Em sống với anh bao năm không rõ anh sao? – Em không phải loại người cổ hủ, em thấy cậu ta cũng có vẻ tốt đó chứ. – Ừ. – Anh quen cậu ta lâu chưa? – Trong khoảng thời gian em đưa đơn. – Vậy à? Cũng khá lâu đó. – Ừ. – Nhìn anh lúng túng kìa, hi hi, anh càng cố che giấu, anh càng để nó bộc lộ ra nhiều hơn. Sao anh phải làm vậy? – Anh không thích thôi. – Để em trả lời, anh không thích ai thấy anh không thể làm chủ được chính bản thân anh, anh chỉ muốn điều khiển người khác thôi. – Em … – Em không còn là vợ anh nữa, nên không còn lý do gì để khích anh. Em chỉ muốn khuyên anh cái này … Anh mở lòng ra đi, đừng che giấu làm gì, vì rốt cuộc người đó cũng biết thôi … Với lại ai cũng có thế giới riêng của người đó, đừng giữ chỉ cho mình. – Anh sợ mất đi … như cha mẹ anh … – Em biết, em sợ mất đi người mình yêu thương, nhưng anh không phải ông trời, anh không thể biết ngày mai sẽ có chuyện gì đâu. – …
…
– Thôi cũng tới giờ cơm rồi, em về. – Ừ. – Tiên ơi, về con. – Dạ – Em … đi cẩn thận. – Cảm ơn anh, anh cũng vậy. – Khi nào rảnh sẽ gặp. – Ừ. – Thôi tụi anh về, chào em. – Vâng, chào. – Dạ, chào chị. – Ừ, chào em.
Mạnh Tuấn nắm tay Thường và bước đi, cậu giật mình rút lại.
– Kìa anh, có … – Không sao, cô ấy biết mà. – Hả?
Thường vội quay lại thì bắt gặp nụ cười cùng cái vẫy tay của Lan Hương, điều này làm cậu thêm bối rối. Cậu gượng cười gật đầu đáp lại rồi vội quay đi.
– Anh … kì quá, sao lại nói ra? – Cô ấy tự biết đó chứ. – Trời, ngại quá, em … – Không sao đâu em. – Em … – Nhìn mặt em kìa, đỏ hết rồi, ha ha. – Anh còn cười nữa. – Làm như mới lần đầu nắm tay vậy. – Em … chỗ này là chỗ công cộng. – Có ai bắt đâu mà sợ nè? – Nhưng ngại quá. – Anh không sợ Thường à, anh muốn sống với em cả đời nữa kìa. – Em … – Em đồng ý không? – Anh đừng chọc quê em chứ. – Anh nói thật, thấy anh giống như đùa sao? – Tất nhiên là em muốn sống với anh mãi rồi. – Cảm ơn em.
Thường không ngăn nổi niềm hạnh phúc mà cậu vừa nhận được lúc này, chợt cậu nghĩ đến chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mà lần đầu tiên cậu gặp anh …
Đã hết thời hạn 2 năm, Thường và Mạnh Tuấn vẫn sống bên nhau, trong một căn hộ xinh xắn, có cánh cửa nhìn ra dòng sông thơ mộng. Công việc của Mạnh Tuấn liên tục phát triển, từ một trưởng phòng, anh đã là giám đốc của toàn khu vực miền nam. Còn Thường giờ đây đã trở thành một sinh viên năm cuối, cậu mãi tất bật với những dự án lớn trong đời cậu, làm đồ án, thực tập, xin việc làm, … Trước mắt cậu mọi thứ thật tươi sáng và ấm áp, cậu có một gia đình tuyệt vời, với anh, trong căn hộ xinh đẹp.
Cậu cũng không còn thù hận cha cậu như ngày xưa, kể từ ngày ông mất trong một tai nạn giao thông, vì thật sự cậu cũng chẳng còn cần ai ngoài anh.
Ngoài việc …
Một email mới, Thường nhìn vào địa chỉ gửi tới rồi xóa ngay, cậu không buồn xem nội dung trong đó là gì. Cậu trầm mặt … Email đó không phải của ai khác ngoài Tô Vân, ngày mai cậu lại sẽ phục vụ ông ta.
Vừa lúc đó Mạnh Tuấn cũng đi làm về, anh bịt mắt cậu rồi kề sát tai cậu:
– Đoán đi, ai. – Á, ăn trộm. – Ừ. – Anh ăn trộm ơi, nhà em không có gì cho anh hết. – Ai nói, có em nè. – Giỏi nịn. – Ai nói vậy? – Em nói. – Gan chưa, chọc lét cho chết luôn. – Thôi, ha ha … thôi em sợ rồi anh ăn trộm ơi … – Được được … – Á, dê xòm … – Ừa, dê chúa đây. – Để vô phòng, anh … – Khỏi, lâu lâu đổi cảnh cho nó xung. – A, anh lúc nào cũng xung hết.
Mạnh Tuấn nhanh chóng cởi từng món đồ của anh và cậu, thân thể anh và cậu phơi dưới ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa kính …
…
Mạnh Tuấn đang ngồi làm việc ở văn phòng, lòng anh tràn đầy phấn khởi, chiều nay anh sẽ cầu hôn cậu, sẽ công khai cho bạn bè anh biết, những điều tuyệt vời và ngọt ngào sẽ đến với anh và Thường. Anh sẽ quỳ xuống trao cho cậu chiếc nhẫn cưới, cậu sẽ sống bên anh trọng đời, mãi mãi, … muôn kiếp nói chi đến ngàn năm …
Điện thoại anh reo lên, là Văn Khiêm.
– Alô, gì vậy? – Thường của cậu đang làm gì? – Đang đi học chứ làm gì? – Thật không? – Cậu nói vậy là sao? – Không có gì, bye.
Anh cảm thấy nóng hừng hực, cảm thấy như có gì đó không ổn …
– Cậu nói vậy là sao? – Tôi chỉ hỏi Thường của cậu đang làm gì thôi. – Đang ở đâu? – Café Đá ngoài 30/4. – Đợi tôi ở đó.
Anh vội vã thu xếp đồ đạc rồi lên xe bắn thẳng tới địa điểm đã hẹn.
Café Đá …
– Cậu nói đi. – Chào, ngồi đi, uống gì? – Tôi hỏi cậu, khi nãy cậu nói như vậy nghĩa là sao? – Tôi hỏi như vậy thì cậu phải biết chứ. – Biết gì? – Sao lại gắt gỏng với tôi như vậy hả? Tính tiền.
Văn Khiêm kẹp tiền vào trong bill rồi đứng dậy.
– Cậu đi đâu? – Đi công việc, không rỗi hơi mà nói chuyện. – Mẹ cái thằng này, đứng lại coi thằng chó. – Cậu vừa nói cái gì?
Văn Khiêm quay lại, đấm cho Tuấn một cái trời giáng.
– Cậu bị nó làm mờ mắt rồi à, ngay cả bạn cậu mà cũng nói vậy. Xem lại mình đi, đĩ thì rốt cuộc cũng là đĩ. – … – Nè, cự coi đi, cậu là thằng bạn khốn nạn nhất mà tôi từng có.
Văn Khiêm quăng một cái usb trong cặp cho anh, rồi bước đi. Mạnh Tuấn dường như không thể tin vào mắt mình, chính là ảnh của Thường và ông chủ của anh, đang đi vào trong một khách sạn 5 sao gần đó.
Anh thẫn thờ đi về nhà, nghỉ cả công việc buổi chiều, anh chẳng còn hơi sức để tập trung làm nữa. Ngã một cái nặng nề lên salon, bao kí ức của Thường chợt ùa về, chẳng lẽ, những gì mà anh dành cho Thường vẫn chưa đủ?
– Chẳng lẽ em chỉ là một con đĩ? Khôn hơn không kém, em chỉ biết có tình dục và tiền?
8 giờ 45 phút tối, Thường mệt mỏi mở cửa rồi đi vào căn hộ quen thuộc, tối om. Cậu bật đèn rồi thoáng giật mình khi thấy anh ngồi đó và nhìn cậu. – Anh … sao anh không mở đèn? – … – Anh về khi nào? – Mới khi nãy.
Thường ngồi xuống salon đối diện anh, cậu thở dài một cái nặng nề …
– Cả ngày nay em làm gì? – Em đi học. – Không có gì đặc biệt chứ hả? – Anh hỏi gì kì vậy? – Không được à? – Em đang mệt, em đi tắm đây. – … Em …
Không đợi Mạnh Tuấn nói thêm, Thường vội đứng dậy rồi lao vào phòng tắm. Bao nhiêu sự kiên nhẫn của anh bỗng như mất hết, anh vùng đứng dậy rồi đạp thẳng cửa phòng tắm, cánh cửa bật ra …
Thường không mặc gì, cậu đang dùng dầu nóng thoa lên hai bên hông, những vết thâm mà khi Mạnh Tuấn vừa nhìn vào đã hiểu ngay, cậu vừa đi khách. Anh từng thấy những vết thâm nơi hông cậu 4 năm trước. Khi mà chính cậu đã chủ động đi đến tới anh … 2 triệu. Minh Thường hoảng hốt đánh rớt cả chai dầu nóng xuống sàn, run rẩy, hai mắt cậu mở to nhìn anh. Miệng chưa kịp nói …
Mạnh Tuấn tức tối, anh không nói gì mà lôi cậu ra khỏi nhà tắm rồi thẩy cậu lên giường. Anh bứt tung những chiếc nút áo trên người mình rồi thô bạo đưa tay mình lên hông Thường nắm chặt.
Thường sợ hãi, chống cự lại anh, mặc khác đau đớn vì bị chạm tới vết thương, cậu chỉ biết la ú ớ, tiếng được tiếng không, hai bàn tay yếu ớt đẩy anh ra trong vô vọng.
– Xin anh, đừng … đừng … – Em có nghe lời tôi cầu xin em không? – … – Em … rốt cuộc chỉ là một con đỉ. – …
Hai đôi tay Thường nới lỏng dần, đôi mắt cậu nhìn lên trần nhà, mọi thứ sụp đổ trước mặt cậu. Anh, hạnh phúc của cậu, cả tương lai, tất cả bỗng dưng bị dòng nước tràn ngập trong đôi mắt cuốn đi …
Anh bỏ lại cậu nằm đó, vội vàng mặc đồ vào rồi đi ra khỏi phòng, không một câu nói thêm.
… Q bar …
– Cậu sao rồi? – Cuộc đời sao phũ phàng với tôi quá cậu à. – Sao lại nói vậy? – Thằng nào trong thế giới đó cũng vậy thôi, cũng đểu, cũng chỉ vì tình dục, cũng chỉ vì tiền. – Cậu nói gì vậy? Không phải ai cũng vậy đâu. – Tôi lại thấy vậy, cậu chứng minh cho tôi thấy không phải vậy đi. – … – Không được chứ gì? – Nếu giờ tôi nói … tôi yêu cậu, cậu có tin không? – Cậu giỏi đùa, say rồi à? – Không, đây là câu nói tỉnh nhất của tôi. – Cậu điên rồi. – Ừ, tôi điên rồi, tôi điên khi nhìn thấy cậu đi với nó, ở với nó, hạnh phúc với nó … – Cậu … – Cậu có biết, tôi đã khổ sở dằn vặt bao năm trời không? Từ hồi học phổ thông tới tận bây giờ, cậu lấy vợ, tôi đau lắm, nhưng khi cậu quen thằng Thường, tôi càng tự trách mình, sao tôi không phải là người làm cho cậu hạnh phúc mà là nó? – Cậu đi đi, tôi không muốn nghe nữa, đi … – Ừ, tôi sẽ đi, tất cả những điều tôi làm chỉ cho mình cậu thôi, chỉ vì cậu thôi. Tôi … dù sao cũng đã nói hết những điều mà bao lâu nay đã chất chứa trong lòng … Tôi sẽ sang Mỹ định cư, có lẽ cũng khó gặp lại cậu. – … – Cậu yên tâm, tôi sẽ chôn tất cả mọi tình cảm của tôi dành cho cậu, rồi nó sẽ mục rữa, rồi tôi cũng sẽ quên đi tôi đã chôn nó ở đâu … Tuấn à, tôi chỉ mong cậu được hạnh phúc. Người làm cho cậu hạnh phúc thật sự chỉ có Thường mà thôi. – Cậu đừng nhắc tới nó nữa. Cậu lạ thật, cậu vừa phá chúng tôi, giờ cậu nói vậy là sao hả? Cậu thật khó lường. – Ừ, vì tôi ghen ghét đó, nhưng tôi thua rồi, thằng Khiêm này thua một đứa nhóc vừa mới ra đời … – … – Thường … cậu có biết vì sao nó lại phải vào khách sạn cùng với ông ta không? – Vì người ta chỉ cần tiền, và tình dục … – Cậu sống với người ta bao năm rồi vẫn không biết thật sao? Cậu có yêu thật không? – Ý cậu là gì? Chẳng lẽ vậy chưa đủ? Chẳng lẽ tôi phải để cho Thường làm đĩ à? – Vì cậu cả đấy, cậu nghĩ có ai từ một chức trưởng phòng quèn mà có thể nhảy lên làm giám đốc toàn vùng trong 2 năm không hả? Không vì Thường làm tình với hắn thì cậu có được cái vinh quang khốn kiếp như ngày hôm nay không? – … – Suy nghĩ lại đi, cậu hơn 30 tuổi rồi, … tôi thật sự chẳng còn gì để giữ cả, tôi nói thật đó, cũng chẳng còn cơ hội nào đâu … mà nói với cậu những điều này nữa. Dù sao, tôi yêu cậu … Tôi yêu cậu … tôi đi đây, bảo trọng.
Văn Khiêm vội đứng dậy rồi mất hút trong dòng người sập sình …
…
|
– Là thật sao?
Mạnh Tuấn chợt như không thể tin vào bản thân mình nữa, đâu đâu cũng tràn ngập sự lừa dối, người mà cậu yêu trở thành kẻ lừa dối phản bội anh, nhưng rồi bỗng chốc trở thành một vị thánh cao thượng … Anh cười trong cay đắng …
– Khốn nạn …
Anh lấy trong người ra, chiếc nhẫn cưới anh định trao cho cậu, bỏ vào ly rượu rồi quay bước đi …
…
Mạnh Tuấn bước vào căn hộ, nơi mà mới ngày hôm qua, anh vẫn còn yêu thương Thường, rất nhiều, tưởng chừng không thể rời xa, đến nỗi anh vẫn còn nghe được, ngửi được …
Mọi thứ trong nhà vẫn gọn gàng, ngăn nắp. Trên bàn ăn là một bữa cơm, quần áo được ủi sẵn, drap giường đã được thay mới, … im lặng … Một mảnh giấy nhỏ dán trên tủ lạnh:
– Đã hết hợp đồng, em chào anh …
1 Tuần trôi qua, Mạnh Tuấn vẫn không đến công ty làm việc, anh chỉ chầu trực trong phòng, ăn tạm vài gói mì rồi lại ngủ vùi. Thật sự, anh đã bị cuộc đời đánh gục.
Chợt điện thoại anh rung lên … Grummm … Grummm …
– Mở cửa cho tôi vô. – …
Anh đứng dậy, uể oải tiến ra cánh cửa …
– Gì vậy? – Định không làm phiền cậu nữa, nhưng nghe mấy người trong công ty nói cậu không đi làm liền một tuần, tôi liền tới đây, làm gì mà bấm chuông cũng không nghe hả. – Tôi nghe tai phone. – Trời ạ. Cậu làm tôi lo lắm đó. – Cảm ơn. – Vài ngày nữa tôi đi Mỹ rồi. – Vậy à? Khi nào về. – Ít nhất cũng 3 năm nữa, để tôi lấy thẻ xanh đã. – Tôi sẽ nhớ cậu lắm. – Cảm ơn.
Mạnh Tuấn vội ôm Khiêm thật chặt, anh chợt òa khóc …
– Nè nè … cái cậu này … Sao vậy hả? – Không có gì. – Không có gì sao mà khóc, nói coi. – Cho tôi ôm một chút. – Ừ … cũng được. – Cảm ơn.
Một chút im lặng giữa anh và Văn Khiêm.
– Sao tim cậu đập mạnh vậy? – Sao hả? Có gì đâu? – Mặt cậu đỏ ửng nè, ngượng hả? – Ê, làm có. – Thật sao? – Cậu có tình cảm với tớ? – … Ừ. – Làm tình nha. – Hả? Cậu …
Chưa kịp để Văn Khiêm trả lời, Mạnh Tuấn đã khóa môi lại, … hai tay anh bị Mạnh Tuấn giữ chặt, rồi cả hai ngã xuống sàn nhà … Văn Khiêm từ từ nới lỏng người, anh tận hưởng những gì mà mình từng mơ ước, sẽ được Tuấn ôm cậu, hôn cậu …
Nhưng rồi dường như Khiêm vừa nhận ra điều gì đó, anh vội đá Mạnh Tuấn ra một bên …
– Buông ra … – Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu không có tình cảm với tôi? Hay tất cả cũng chỉ là giả? – Không, đồ điên, cậu cần Thường, cậu hôn tôi nhưng cậu đang tưởng tượng là Thường, tôi không phải búp bê mà muốn làm gì làm.
Văn Khiêm tức giận kéo Mạnh Tuấn vào phòng tắm.
– Đây, nhìn đi, thằng bạn của tôi đây hả? Hốc hác, gầy mòn như một con ma đói, một thằng ăn xin, bị thằng tổng giám đốc chơi người yêu để thăng quan tiến chức phải không? Mày tệ quá vậy? – …
Mạnh Tuấn nhìn vào gương, đôi mắt vô thần chợt sáng dần, cả một tuần không cạo râu, mãi lo suy nghĩ, chẳng ăn uống gì, nhìn anh như một thằng xì ke không hơn không kém.
– Sao tôi lại như thế này? – Ừ, sao cậu lại như thế này? – Vì ai? – Vì lão chó khốn kiếp Tô Vân, cậu phải giành lại tất cả từ hắn. – Thường … – Ừ, cả Thường của cậu nữa. – Thường … – Cạo râu, rửa mặt đi rồi ra ngoài với tôi, ở trong này hoài chắc tôi đốt nhà giùm cậu quá.
Văn Khiêm để Mạnh Tuấn một mình trong phòng tắm, anh lặng người một hồi, anh không thể xuôi theo tất cả được, anh không thể mất đi công việc, anh cũng không thể mất Thường được, … nhưng anh phải lựa chọn, hoặc Thường hoặc là công việc …
– Nhìn đỡ hơn rồi đó, ra ngoài với tôi, tôi chở đi ăn. – Tôi muốn tìm Thường. – Thì cứ ra ngoài ăn cái đã, cậu biết Thường ở đâu không? – Không. – Vậy cũng nói, thôi đi nào.
Anh cùng Văn Khiêm đi ăn rồi đến trường cậu học, không thấy Thường, rồi anh lại đến nhà cũ trước đây, nhưng ngôi nhà vẫn khóa im lìm, như chưa từng ai lui tới, những nơi Thường hay tới, anh cũng đã đến, ghé lại cả trăm lần, tất cả … cũng chẳng có kết quả gì, Thường dường như đã tan biến, bốc hơi …
– Cả ngày tìm rồi, thôi để mai được không? – Ừ, tôi biết rồi. – Đi bar đi. – Ok.
…
– Sao cậu thích ra Q bar vậy? – Quen đi rồi. – Còn cậu với người yêu cậu? – Tôi chỉ che giấu thôi, chia tay rồi, bạn cậu chia tay người yêu gần 6 tháng rồi mà giờ mới hỏi, bạn bè vậy đó. – Ừ, cho tôi xin lỗi. – Xin lỗi không sao được? Uống đi, không còn được như vậy hoài đâu. – Cậu nhất định phải đi à? – Ừ, cha mẹ tôi cũng lớn rồi, không thể ở hoài vậy được, tôi định không lấy vợ, bên Mỹ cũng OK, nói chung tôi cũng sống tốt … – Tôi sẽ nhớ cậu. – Ừ, tôi cũng vậy, tận hưởng đi. – Ừ … – Mà cũng khuya rồi, về thôi. – Tôi muốn ở đây chút nữa, cậu về đi. – Huhmm, thôi tùy cậu, bye. – Bảo trọng.
Văn Khiêm vừa đi một hồi, một dáng người lại tiến về phía anh …
– Chào anh. – Tôi quen cậu không? – Không. – Vậy cậu là ai?
– Tôi là Hoàng, bạn của Thường. – Cậu biết Thường ở đâu? – Không. – Vậy cậu có biết bạn bè nào của Thường không? – Anh bình tĩnh để tôi nói đã. Anh đã biết hết sự thật chưa? – … Rồi, Cậu nói đi. – OK, nếu bây giờ giữa sự nghiệp và Thường, anh chọn cái gì? – Tôi chọn Thường, tôi chẳng cần gì hết. Tôi đã bỏ việc rồi. – Anh nghĩ kĩ chưa? Anh còn em anh nữa. – Không sao, tôi biết nó tự lo được. – Hỏi vậy thôi, cảm ơn anh. – Khoan, cậu biết Thường ở đâu đúng không? Làm ơn nói với tôi. – Anh bình tĩnh đã, lát nữa tôi trả lời anh.
Hoàng đi vào một góc rồi móc điện thoại ra:
– Gì vậy anh? – Cậu biết tôi vừa gặp ai không? – Không … anh Tuấn? – Ừ, trông tiều tụy, buồn rầu, xuống lắm rồi. – Rồi người ta sẽ quên thôi. – Chắc không, nghe đâu người ta của cậu bỏ việc rồi. – Hả? Sao ảnh lại làm vậy? – Ai mà biết, chạy tới hỏi chả đi. – Em … – Cứ hay nhảy vô họng người ta. Cậu tuổi con cóc mới đúng. – Em xin lỗi. – Không có gì, Thường à, cậu trốn chạy mãi cũng không được gì đâu, anh ta biết hết tất cả rồi, có lẽ đang tìm cậu đó. – Em … em phải làm sao giờ đây? – Còn yêu hắn không? – … – Lẹ lên. – Còn, còn … – Ờ, vậy đi ha, bye. – Anh Hoàng …
Thường chưa kịp nói thêm thì Hoàng đã cúp máy, Hoàng tiến lại chỗ Mạnh Tuấn.
– Tôi biết Thường ở đâu. – Ở đâu? – Khách sạn Sheraton. – Tại sao … – Tại sao Thường lại ở đó chứ gì? Vì cậu ta phải làm tình với tổng giám đốc của cậu, đổi lại với cái ghế cậu đang ngồi. – Tôi biết. – Sau khi gặp Thường, anh làm gì? – Tôi sẽ bỏ đi. – Được, đi nơi nào? – Tôi đã nghĩ ra rồi, có lẽ nơi đó hắn không thể tìm thấy được. – Tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. – Khi nào? – Cậu về đi, đây là số điện thoại của tôi, gọi sau, chào chàng trai, tôi không quen cậu.
Anh cầm tờ giấy ghi số điện thoại của Hoàng rồi nhá qua số điện thoại của Hoàng … trong tờ giấy còn có cả một chiếc nhẫn cưới, của anh … Anh vội chạy về nhà, thu dọn tất đồ đạc cần thiết.
4 giờ sáng …
Tít … tít …
“Hoàng – Đi xe hơi của công ty anh tới Sheraton, mặc vest đen, chờ trước tiền sảnh, nên có thêm tài xế, tới chỗ thì chờ lệnh tiếp theo”
Là tin nhắn của Hoàng, anh vội lao xe tới công ty, lấy một chiếc BMW rồi chạy thẳng ra Sheraton.
– Cậu đeo kính đen vào đi, khó nhận diện hơn. – Cảm ơn, phòng bị trước luôn ta. – Ừ. Gặp Thường rồi, hai người định đi đâu? – Tôi sẽ tới một ngôi chùa ở Tây Ninh, gần hồ Dầu Tiếng. – Cũng được, có phải chỗ mẹ ruột Thường không? – Ừ. Nè, Khiêm, cậu cũng phải cẩn thận. – Yên tâm, lát nữa là tôi đã ở trên máy bay rồi, an toàn, vả lại hắn cũng chẳng biết tôi đâu. – Dù sao cũng phải cẩn thận, cậu mà có bề gì tôi sẽ không tha thứ cho tôi đâu. – Ngốc, cậu đừng bận tâm, tôi không sao, thằng này không dễ ăn hiếp đâu, khi tôi qua Mỹ rồi thì hắn chẳng làm gì được nữa. – Sau này tôi muốn liên lạc với cậu thì sao? – Qua email đi, còn điện thoại thì khi nào gặp được Thường rồi, bỏ sim cũ đi, lấy sim mới dùng, mất công lão lần ra được cậu. – Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc.
Tít … Tít …
“Tới rồi thì sẽ thấy một người đàn bà mặc đầm trắng đứng đợi taxi, xin bà ta khăn giấy, trong tờ khăn giấy sẽ có thẻ thông hành, tới phòng 125, Thường ở đó.” Đúng như trong tin nhắn nói, có một người đàn bà đang đứng đợi taxi, Mạnh Tuấn tiến lại.
– Xin lỗi bà, bà có thể cho tôi xin ít khăn giấy. – Ồ, đây thưa anh. – Cậu … – Tôi quen cậu không? – … Không. – Tốt. Tạm biệt, chúc may mắn.
Chiếc xe BMW màu đen lao vút qua bao con đường, thoáng chốc đã tới sân bay.
– Tới sân bay rồi, hay là hai người đi với tôi đi. – Không, dù sao Thường vẫn còn mẹ ruột ở Tây Ninh. Với lại hắn có thể điều tra tôi và Thường đã đi ra nước ngoài chưa. – Thôi tùy, chúc hai người bình an, bảo trọng nha. – Cậu cũng phải vậy. – Tôi biết rồi, tôi vào đây. À nè, chìa khóa nhà tôi, còn chìa khóa xe thì cắm sẵn trong xe luôn, tôi biết cậu sẽ cần, cứ cầm lấy. – Ừ, cảm ơn. – Tôi đi … – Khiêm. – Gì?
Mạnh Tuấn cầm tay Khiêm lại rồi ôm cậu thật chặt.
– Cậu là thằng bạn tốt nhất của tôi. – Cảm ơn, thằng Khiêm này rất vui, rất tự hào vì có một đứa như cậu là bạn. – Bảo trọng. – Ừ, hai người cũng vậy.
Văn Khiêm đi vội vào trong nhà ga, thoáng chốc đã mất hút trong biển người. Mạnh Tuấn lái xe bỏ ở bãi giữ xe của sân bay, anh rút tất cả tiền mặt trong tài khoảng rồi hai người tiếp tục đón 1 chiếc taxi để về nhà Văn Khiêm. Anh lấy thêm vài vật dụng cần thiết rồi lên xe máy chạy lên hồ Dầu Tiếng.
– Khoan đã, xém nữa quên mất. – Gì vậy anh? Quên gì nữa hả? – Anh phải hỏi em cái này. – Dạ? – Em có chịu khổ được không? – Ngày xưa em cũng khỗ lắm mà, nhưng có anh rồi, em không còn sợ nữa. – Em có chịu chấp nhận từ bỏ tất cả mà đi theo anh không? – Em chấp nhận. Em có thể đi với tận chân trời góc bể cùng anh. – Anh biết hỏi câu này hơi sến, đừng cười nha. – Dạ?
Anh móc từ trong túi ra rồi quỳ xuống, trên tay anh đang cầm một chiếc nhẫn …
– Em đồng ý không? – Em … – Anh muốn cưới em như bao người phụ nữ khác, mặc kệ người ta có nói gì, em đồng ý không? – Em … em đã đồng ý ngay từ lần đầu gặp anh rồi, anh ngốc … – Có nghĩa là em đồng ý? – Em nói vậy mà cũng không hiểu hả? – Trời ơi, mừng quá. – Nè, anh con nít quá nha, đưa nhẫn đây em đeo, sao chạy lung tung vậy nè. – Ờ ờ, anh quên mất. Không được để bất kì chàng trai nào tháo ra nghe chưa. – Trừ phi bị chặt đứt ngón tay này, chịu chưa. – Ngoan nè. – Anh, … anh chấp nhận từ bỏ mọi thứ vì em sao? – Anh có đôi tay, anh tạo dựng sự nghiệp được một lần thì cũng có thể làm thêm một lần nữa, nhưng em thì không có người thứ hai ngốc à. – Em cảm ơn. – Sao lại cảm ơn anh? – Cho em cảm ơn đi, dành hoài.
Mạnh Tuấn cùng Thường giờ đây lại được ở bên nhau, anh chấp nhận từ bỏ mọi thứ cùng cậu làm lại từ đầu. Con đường dần hẹp lại, khó đi hơn, những tàn cây cao su tỏa bóng phủ kín mặt đường …
…
– Khốn kiếp, lục tung chỗ này cho tao. – Thưa ngài, có mấy lá thư. – Gì? Hay lắm … ra nó chỉ là một thằng nghiệt chủng, hay lắm … hồ Trị An, rồi tao sẽ cho bọn mày chết cùng nhau.
…
– Đứng im, không tao bắn bể sọ nó. – Ông muốn gì? Tụi tôi đã chạy tới đây rồi, ông còn muốn gì nữa? – Muốn gì à? Ra cái thằng này là con rơi thôi, vậy mà tao tưởng là con ruột của Sao Nhi chứ. – Sao hả? Ông tức à? Không trả thù được ai phải không? – Câm mồm, tao bắn mày. Ai nói tao không trả thù được, thằng cha mày đã đi đứt đó thôi. Haha … – Ông hay lắm, khốn nạn … – Ông muốn gì? Nói … – Tao muốn gì? Tao muốn chúng mày chết … thứ tao không có chỉ là thứ bỏ đi … – Không … Anh … đừng … – …
Phập … Đùng … Một tiếng sún vang rền cả một khu rừng …
– A … a … a … – Thường …
…
Ngôi mộ đã phủ rêu xanh, dưới tán bồ đề giữa khu nghĩa địa … hương khói bóc lên từ ngôi mộ, lan tỏa theo chiều gió thổi. Một người đàn bà trầm ngâm trước bia đá … Sảo Nhi.
– Mẹ à, mình về nha mẹ, tuần sau lại tới. – Con ra trước đi, mẹ muốn ngồi chút nữa. – Dạ, vậy con ở ngoài chờ mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa nha. – Ừ, …
…
Phập … Đùng … Một tiếng sún vang rền cả một khu rừng …
– A … a … a … – Thường …
Một bóng người đằng sau cầm một khúc cây to đập ngay cổ Tô Vân, không ai khác, đó là mẹ ruột Thường, đây có lẽ chính là giây phút tỉnh táo hiếm hoi nhất của bà … phát đạn lạc trúng ngay vào một gốc cây. Tô Vân ngã quỵ xuống đất …
…
Thường trầm ngâm bước qua những con đường rợp bóng cây trong khu nghĩa địa, gió chiều hây hẩy những mùi giấy đốt cùng mùi trầm hương thoang thoảng.
– Mẹ đâu em? – Mẹ ở trong đó, lát nữa ra. – Mẹ chắc có điều gì đó muốn nói với mẹ nuôi em. – Hì, em biết. – Em cũng vậy, mọi chuyện qua rồi, mẹ cũng hết bệnh rồi mà …
Bao năm trôi qua, nhờ sự chạy chữa của Thường và Tuấn, mẹ ruột Thường cuối cùng cũng hồi phục sau những cơn bạo bệnh. Tô Vân giờ là một lão già tàn phế, không thể làm gì khác ngoài nhìn và nghe người khác nói, toàn bộ tài sản của Tô Vân bị điều tra và tịch biên. Sau khi vụ án được sáng tỏ, Thường và Tuấn giờ lại có thể sống cùng nhau, bắt đầu lại một tương lai cho riêng mình, những dự định tươi đẹp cho cả hai, cho cả đứa con nuôi mà cả hai dự định sẽ xin về trong một trại mồ côi. Hoàng giờ đang là chủ của một chuỗi beauty salon nổi tiếng tại Sài Gòn. Khiêm giờ đã kết hôn với một người đồng giới, cũng như Thường và Tuấn, anh cũng đang có ý định xin một đứa con nuôi …
– Con trai hay gái giờ anh? – Em thích con gì? – Gay thì sẽ hiền diệu như em, les thì sẽ cứng cỏi như anh. – Em giỏi đùa quá ha, bộ thích con mình như vậy lắm sao? – Không, nhưng sao hả anh? Con người yêu con người, không phân biệt giàu nghèo, tuổi tác, địa vị thì sao lại phân biệt giới tính? – Ừ, như anh yêu em phải không? – Mệt quá, người ta đang nghiêm túc. – Anh yêu em là nghiêm túc mà, từ giờ chẳng ai chia lìa tụi mình nữa. – Cảm ơn anh … – Vì sao? – Vì dù em không phải là một người con gái nhưng anh vẫn yêu em. – Anh không cưới một người về chỉ để sinh con đẻ cái rồi làm bếp, anh yêu em vì em không cho anh những thứ tầm thường đó …
Cả hai người lại ôm lấy nhau, một buổi chiều giữa nghĩa trang thanh vắng, mùa hạ cũng vừa đến, những cơn gió heo mây lùa về xuyên qua những tán cây, bầu trời lại trở nên xanh thăm thẳm, cao vợi …
…
Mình tưởng tượng dữ quá trời, hi hi … mà cũng hay chứ, biết đâu có thật thì sao? Một cuộc phiêu lưu kỳ lạ … Thường vừa ngẫm nghĩ vừa cho tay vào chiếc nhẫn từ người thanh niên say đang nằm vật vờ trước mặt …
– Trời, vừa ghê chứ, tay mình cũng thanh mảnh như con gái mà sao không vừa được, đẹp ghê, nhìn đơn giản mà đẹp thiệt …
Bỗng nhiên người thanh niên kia choàng tỉnh, nắm chặt tay Minh Thường làm cậu giật mình:
– Em, em chịu rồi hả? Đừng bỏ rơi anh. – Nè, nè, tôi không phải em gì của anh đâu, anh bị say rồi. – Anh không say, anh yêu em. – Ừa, câu đó lúc tỉnh anh mà nói với tôi thì hay biết mấy, để tôi gọi taxi cho anh đi về … Ê ê, trời ơi, sao lại nôn vô người tôi, cái anh này, dơ hết người tôi rồi, hôi quá.
[HẾT].
|