Công Ty Dâm Dục
|
|
CÔNG TY DÂM DỤC CHƯƠNG V: SINH VIÊN THỰC TẬP (PHẦN 9)
- Vào đi – Giọng nói đanh thép của Hữu Luân làm Vũ Kiên thêm lo lắng, nó ngập ngừng bước vào phòng. - Em ngồi xuống kể đầu đuôi cho anh nghe coi! – Hữu Luân ra lệnh, vẻ mặt giận dữ, mắt nhìn nó chằm chằm. Thế là Vũ Kiên thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Hữu Luân nghe, mồ hôi nó vã ra như tắm mặc dù trong phòng có máy lạnh. Nghe xong câu chuyện, Hữu Luân phán: - Em dại quá! Ai lại để laptop ra sau lưng trong khi chạy xe thế kia ? - Mấy bữa đứa bạn em để phía trước cũng bị cướp, với lại hồi giờ em cũng để sau lưng mà có sao đâu… - Vũ Kiên chống chế. - Thôi đừng chống chế nữa ! Bây giờ em tính sao? - Trước mắt, em sẽ làm đơn cớ mất gửi công an… - Ha ha, đời nào mà công an tìm thấy được, xe tụi cướp đâu có biển số, em cũng đâu nhớ rõ mặt tụi nó… Mà cho dù có tìm thấy đi chăng nữa thì liệu em có đủ sức chịu trách nhiệm không? Những chiến lược kinh doanh và phát triển của công ty Thiên Ấn nằm bên trong chiếc laptop đó trị giá bạc tỉ, nếu để tuồn ra ngoài, các đối thủ biết được hết đường đi nước bước của chúng ta, chúng ta sẽ thua lỗ ngay lập tức, lúc đó em sẽ trở thành tội đồ của cả công ty này đó biết không? - Hix, anh ơi, em không cố ý mà, chuyện đó nằm ngoài dự kiến của em… - Em đừng nói nữa, chẳng phải sáng nay anh đã nhắc nhở em là bằng mọi giá phải giữ bí mật thông tin trong chiếc laptop sao? Vậy mà bây giờ… Anh thật hết nói nổi, phen này em hại chết anh rồi, anh sắp bị đuổi việc rồi! - Em xin lỗi… - Anh mà bị đuổi việc thì em cũng không yên đâu. Em biết điều gì sẽ đến với em chứ? - Ơ… - Đương nhiên là anh phải chịu trách nhiệm chính, nhưng em mới là người trực tiếp làm mất. Nếu chuyện này vỡ lỡ ra, công ty sẽ xếp hạng xấu trong báo cáo thực tập của em, liên hệ với nhà trường để xử lý kỷ luật, và có thể vì vậy mà em sẽ không tốt nghiệp được, hay tệ hơn là bị đuổi học, nhưng kinh khủng nhất là em sẽ phải hầu tòa nếu như công ty khởi kiện em về tội vô trách nhiệm làm thiệt hại đến công ty, mặc dù em chỉ vô ý, và biết đâu em sẽ phải ngồi tù, rồi lý lịch của em sẽ có tiền án tiền sự… Lúc đó ai dám nhận 1 đứa chưa tốt nghiệp, bị đuổi học, có lý lịch đen vào làm việc? Em chỉ còn nước đi lượm ve chai, đi làm thợ hồ mà thôi! Hữu Luân tuôn 1 tràng những câu chữ nặng nề, vẽ ra viễn cảnh đầy tăm tối cho Vũ Kiên. Phải nói là Hữu Luân khá là ác độc khi dùng chiêu này, Vũ Kiên đang bàng hoàng, chưa lấy lại được bình tĩnh sau vụ cướp thì vào đây đã bị anh dập cho tơi bời càng khiến cho nó thêm loạn trí, mặt mũi há hốc ra nghe Hữu Luân nói thấy mà tội nghiệp. Còn Hữu Luân thì nhập vai phản diện quá đạt, anh đe dọa thằng nhỏ đủ thứ điều kinh khủng khiếp mà nó không dám tưởng tượng tới, cho dù những lời đe dọa của anh không hoàn toàn đúng, chẳng hạn như chưa tới mức phải đuổi học hay ra tòa, vô tù hay gì gì đó, có điều Hữu Luân đang muốn khủng bố tinh thần của Vũ Kiên trong lúc nó đang hoảng loạn. Anh biết rằng nếu mình không làm việc này ngay lúc này đây thì sẽ để vuột mất cơ hội quý giá. Giả sử nếu Hữu Luân dùng những lời đe dọa này với những người có bản lĩnh, có kinh nghiệm hay am hiểu về pháp lý thì có thể họ sẽ cười khẩy vào mặt anh, nhưng trong trường hợp này con mồi của anh rất ngây thơ, nhỏ hơn anh nhiều cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề, hơn nữa nó còn là nhân viên thực tập nên rất nể sợ mọi người trong công ty. Ngay từ lần gặp gỡ và phỏng vấn đầu tiên Hữu Luân đã nhanh chóng nắm được điểm yếu của Vũ Kiên là ngây ngô, khờ khờ, dễ bị dụ qua bài phỏng vấn tiếng Anh đầy dâm dục của anh. Thế nên để gây áp lực và đe dọa 1 đứa sinh viên thực tập đang chịu sự quản lý và giám sát của công ty và nhà trường không phải là chuyện khó, nếu không muốn nói là khá dễ dàng đối với 1 tay cáo già như anh. Bao nhiêu năm kinh nghiệm trong lĩnh vực nhân sự, giao tiếp với biết bao nhiêu người đã giúp cho Hữu Luân có được cặp mắt nhìn người tinh tường và khả năng nắm bắt tâm lý của họ. Hơn nữa, mười mấy năm trước đây, anh cũng như Vũ Kiên, là 1 sinh viên thực tập, cũng e dè, bỡ ngỡ nhưng không đến nỗi thật thà như thằng nhóc này nên anh hiểu rõ tâm lý sợ sệt của bọn nhóc sinh viên thực tập khi làm sai. Nhìn gương mặt cắt không còn giọt máu đang cúi gằm xuống của Vũ Kiên, Hữu Luân biết anh đã thành công trong việc tạo áp lực cho thằng nhóc. Quả thật vậy, người run run, mắt rơm rớm, Vũ Kiên cầu cứu Hữu Luân: - Anh ơi, anh giúp em với, em không muốn đi tù đâu, hic hic… - Haiz, mười mấy năm ăn học của em, tốn biết bao nhiêu tiền của của cha mẹ, chưa báo đáp được gì mà sắp phải đi tù rồi, anh tiếc cho em quá! Nghe tới đây, nước mắt không còn rơm rớm nữa mà đã nhỏ thành dòng xuống mặt Vũ Kiên. “Anh ơi, em xin anh, xin anh nghĩ cách giúp em với!” – Vũ Kiên đã chạy vòng qua bàn, đến bên cạnh Hữu Luân quỳ xuống, nắm lấy tay anh. - Khó lắm em ơi, không biết anh có giúp được không, lần này em gây ra lỗi lớn quá! – Hữu Luân giả bộ lắc đầu, mắt đầy lo toan nhìn ra xa. - Giúp em với anh ơi, anh muốn gì em cũng làm hết, em không muốn đi tù đâu anh ơi! Chỉ chờ có thế, Hữu Luân hỏi lại: “Anh muốn gì em cũng làm hết hả?” Vũ Kiên không nhận ra âm mưu của Hữu Luân nên vẫn thật thà trả lời: “Dạ!” - Có đúng là em sẽ làm mọi thứ anh muốn không? – Hữu Luân hỏi lại cho chắc ăn. - Dạ, chỉ cần em không phải đi tù… - Ừ, anh sẽ nghĩ cách, bây giờ em ngồi lên đây – Nói rồi, Hữu Luân đứng lên, đỡ Vũ Kiên dậy cho nó ngồi vào chiếc ghế xoay của mình. - Ơ… - Vũ Kiên còn bất ngờ, chưa biết tại sao Hữu Luân lại không nổi nóng với mình nữa thì đã nghe Hữu Luân nói: - Em nói sẽ làm mọi thứ để anh giúp em chuyện này, vậy em chiều anh tí nha! – Vừa nói, Hữu Luân vừa đi vòng ra sau ghế, 2 tay đặt lên vai Vũ Kiên. - Ơ… Là sao anh? – Vũ Kiên hỏi, nó bắt đầu nhận ra có vẻ gì đó không bình thường ở đây. - Sao là sao ? Là làm anh thỏa mãn chút ấy mà – Hữu Luân nói toạt ra, 2 tay anh đã lần mò xuống bộ ngực săn chắc và nở nang của Vũ Kiên, những ngón tay xoa xoa 2 núm vú từ bên ngoài lớp áo sơ-mi. Vũ Kiên hốt hoảng, toan đứng dậy nhưng đã bị 2 tay Hữu Luân từ trên ghì chặt xuống khiến cho nó phải ngồi xuống ghế lại. - Anh… anh làm gì vậy ? - Ha ha, thấy em đẹp trai, dễ thương vầy anh cũng thích. Nói thẳng ra là anh muốn em, được không em ? – Nói rồi, Hữu Luân nghiêng đầu, hôn cái « chóc » vào má Vũ Kiên.
(Còn tiếp)
|
CÔNG TY DÂM DỤC CHƯƠNG V: SINH VIÊN THỰC TẬP (PHẦN 10)
Bây giờ mặt Vũ Kiên không còn xanh lè như lúc đầu nữa mà đã chuyển sang đỏ chót, 1 phần vì nó đang lo lắng, 1 phần vì nó thấy ngượng khi Hữu Luân bất ngờ hôn nó. - Em xin phép lui ! - Lần này, Vũ Kiên đứng bật dậy thật nhanh và đi về phía cửa. - Khoan đã ! – Hữu Luân lên tiếng – Vậy còn chuyện cái laptop em tính sao ? Vũ Kiên khựng lại. Đúng rồi, tính sao là tính sao ? Nó cũng chưa biết phải tính sao nữa. - Nếu nghe lời anh, anh sẽ giúp em tìm lại chiếc laptop bằng mọi giá. Điều đó cũng có nghĩa là không kỷ luật, không tòa án, không tù tội, và không lượm ve chai, thợ hồ gì hết, tương lai của em sẽ được an toàn ! - Làm sao anh dám chắc là sẽ tìm lại được chiếc laptop ? - Em đừng quên anh có những mối quan hệ rất rộng lớn. Anh có người bạn làm bên cơ quan điều tra cấp thành phố nên khả năng tìm lại được đồ bị mất cũng có thể lắm, vấn đề bây giờ là tùy thuộc vào « sự hợp tác » của em mà thôi. - Nhưng… chẳng lẽ anh… thích em hả ? – Vũ Kiên ngập ngừng hỏi. - Ừ ! - Nhưng… nhưng mà anh với em đều là nam mà ? - Thì sao ? Anh chỉ biết là anh thích em thôi, và nếu em không chịu vâng lời anh thì, như những gì anh nói, em đã thấy trước kết cục của em thê thảm thế nào rồi chứ? Anh cho em đêm nay để suy nghĩ, thế nào thì tùy em, ngày mai trả lời anh! Nói rồi, Hữu Luân xách cặp bỏ đi, để lại Vũ Kiên đứng 1 mình trong phòng, đầu óc quay cuồng, tuyệt vọng, khổ sở với hàng trăm ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Nó không biết phải làm thế nào, trước giờ cuộc sống nó rất bình yên, hầu như chưa gặp bất cứ khó khăn nào trong đời, vậy mà giờ đây, khi vừa bước vào môi trường làm việc đã gặp phải biến cố lớn này. Mới sáng nay nó còn rất háo hức với cơ hội làm việc mà Hữu Luân trao cho, vậy mà bây giờ… Tối hôm đó, 1 trận tin nhắn từ Hữu Luân ồ ạt ập tới máy Vũ Kiên. Đe dọa có, khuyên nhủ có, mà tâm sự sẻ chia cũng có. Hữu Luân vừa đấm vừa xoa, 1 mặt dùng sức ép với Vũ Kiên, mặt khác lại ra chiều thông cảm với nó. Tội nghiệp Vũ Kiên, nó không biết rằng mình đang rơi vào cái bẫy của con cáo già Hữu Luân, vừa lo sợ vừa phân vân cân nhắc xem có nên chiều ý của vị trưởng phòng nhân sự mê trai này không. Trong khi Vũ Kiên đang lo lắng như vậy thì trong tay Hữu Luân đã có chiếc laptop mới bị trộm chiều nay, anh đang ngồi vừa chơi game vừa nhắn tin với Vũ Kiên. 2 tên thanh niên do chính anh thuê cướp chiếc laptop từ Vũ Kiên vừa mới đem trả lại chiếc laptop cho anh để nhận lấy 10 triệu, 1 số tiền khá hời cho bọn chúng. Chiếc laptop này của Hoàng Minh vốn là đồ rẻ tiền, chỉ để anh giao cho cấp dưới làm 1 số việc bên trong đó, nếu bọn cướp bán đi thì cũng chỉ được cùng lắm là 5 triệu đồng. Biết được giá trị của chiếc laptop như vậy nên bọn chúng đã giao lại cho Hữu Luân với giá 10 triệu. Hữu Luân vừa chơi game vừa thầm nghĩ Vũ Kiên đúng là thằng ngốc, bị anh xỏ mũi quá dễ dàng vì thực ra trong chiếc laptop này có cái quái gì gọi là dữ liệu bí mật và quan trọng của công ty đâu, chỉ duy những tài liệu về tiền bảo hiểm là có thật, nhưng trước đó Hữu Luân đã copy những dữ liệu này vào máy tính của mình rồi nên cho dù có mất chiếc laptop thật đi nữa thì cũng chẳng sao. Ngày làm việc hôm sau trôi qua trong sự căng thẳng tột độ của Vũ Kiên, nó cố gắng tránh mặt Hữu Luân bằng mọi cách, thế nhưng đến cuối ngày thì không thể tránh nữa vì Hữu Luân đã gọi nó đến phòng nhân sự. - Em đã có quyết định chưa? - Anh… anh cho em suy nghĩ thêm 1 ngày nữa được không? - Có gì mà em phải suy nghĩ lâu thế? Chuyện cực kì đơn giản mà! Bạn anh đang điều tra manh mối, hay anh tạm kêu bạn anh dừng lại nhỉ? Mai anh sẽ thú thật với giám đốc cho khỏe vậy, anh thì có quen biết với công an, nếu có dính líu tới pháp luật thì cũng không nghiêm trọng lắm, còn chuyện công việc, nếu thôi việc ở đây thì anh đi tìm chỗ khác, thiếu gì, cái quan trọng là em kìa, anh chỉ sợ em không ra trường nổi, rồi bị đuổi học thôi! Hữu Luân đang nói trúng nỗi lo lắng của Vũ Kiên khiến nó lo sợ: “Đừng, anh khoan hãy nói với giám đốc, anh cứ nhờ bạn anh điều tra tiếp… Em hứa với anh sẽ suy nghĩ, ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh.” - Thôi được vậy, nể tình anh sẽ gia hạn cho em suy nghĩ thêm 1 ngày nữa, đúng giờ này ngày mai tới gặp anh, đừng để anh phải gọi nữa nhé, em thấy cái nào lợi hơn thì làm. - Dạ… - À này, em nhớ không được để lộ chuyện này ra cho ai biết đấy, nếu đến tai giám đốc là chết cả lũ – Hữu Luân dặn dò, anh sợ nếu Vũ Kiên tiết lộ chuyện này ra ngoài thì đúng là “xôi hỏng, bỏng không” cái kế hoạch đen tối của anh. - Bây giờ em về đi, suy nghĩ cho cẩn thận! - Thưa anh em về! Nhìn cái tướng thằng nhỏ thất thiểu quay đi, 2 lằn quần lót nổi lên dưới lớp quần tây lại khiến cho Hữu Luân rạo rực, anh đưa tay xuống hạ bộ mình xoa xoa, định bụng sẽ thủ dâm nhưng kịp suy nghĩ lại nên lại bỏ tay ra. Anh biết nên để dành tinh binh của mình cho cuộc chơi trai thẳng ngày mai…
(Còn tiếp)
|
CÔNG TY DÂM DỤC CHƯƠNG V: SINH VIÊN THỰC TẬP (PHẦN 11)
5:15 pm, thứ 4 Công ty Thiên Ấn
“Cộc cộc cộc” – Tiếng gõ cửa vang lên từng chập cho thấy rõ sự e dè của người gõ cửa. - Vào đi em! – Chưa thấy người gõ cửa nhưng Hữu Luân đã gọi là “em” vì anh đã biết chắc được người bên ngoài kia là ai. - Cửa phòng mở ra, 1 chàng thanh niên đẹp trai, tóc đinh dựng đứng kiểu xì-tin, cơ thể căng tràn sức sống ẩn dưới lớp áo sơ-mi trắng và chiếc quần tây xám bó sát cặp mông săn chắc chầm chậm tiến vào, chính là Vũ Kiên. - Bấm chốt cửa lại luôn em! – Hữu Luân nói, mắt vẫn không thèm nhìn người mới vào mà đang đọc tập tài liệu gì đó trên bàn. Vũ Kiên bỗng khựng lại 1 giây, rồi nó quay người lại bấm chốt cửa, dù sao thì nó cũng biết mình vào đây là để làm gì. - Em ngồi đi! Em tìm anh có chuyện gì? – Hữu Luân để tập tài liệu sang 1 bên, ngước lên nhìn Vũ Kiên lúc này đã ngồi vào ghế, giả vờ hỏi. - Uhm… em… em đã suy nghĩ rồi… Anh phải giúp em với, nha anh? Anh muốn…muốn gì em cũng làm… - Vũ Kiên ấp úng, nó không dám nói thẳng. - Em đã sẵn sàng rồi hả? - Uhm… dạ, em nghĩ vậy! - Tốt lắm! – Hữu Luân đứng dậy, đi vòng qua phía bên kia bàn, ra sau lưng Vũ Kiên – Anh biết là em ngoan ngoãn và dễ thương mà, mà nếu em ngoan thì không có lý do gì mà anh lại không phê vào chứng nhận thực tập của em loại tốt cả, đúng không em yêu? – 2 tay Hữu Luân lúc này đã vòng ra trước ôm lấy khuôn ngực nở nang của chàng trai tuổi đôi mươi. - Dạ… - Vũ Kiên thở mạnh, hồi hộp. - Sao em hồi hộp dữ vậy, anh thấy tim em đập thình thịch nè! Anh có ăn thịt em đâu, nam nhi đại trượng phu mà nhát thế! – Hữu Luân chọc, anh đã cúi xuống đặt môi mình lên cặp môi hồng hào, nhỏ mà đầy đặn của Vũ Kiên. - Ớ… - Lần đầu bị người đàn ông khác chạm môi nên Vũ Kiên thấy bất ngờ, nó quay mặt đi khi môi Hữu Luân chạm lên môi của nó. - Này em, em phải làm theo những gì anh muốn thì anh mới giúp em tai qua nạn khỏi được chứ, còn nếu em muốn tiếp tục chống cự thì anh nghĩ em có thể ra về, chuẩn bị ngày mai lên gặp ban quản lý công ty được rồi! - Ơ… không… em… chỉ là em thấy hơi ngại… Em sợ người ta thấy… - Vũ Kiên phân bua. - Giờ này mọi người về hết rồi, còn ai ở đây đâu, với lại em cũng đã khóa cửa rồi mà, không nhớ à? Không đợi cho Vũ Kiên trả lời, Hữu Luân tiếp tục đặt môi mình lên môi chàng thanh niên mới lớn, hôn say đắm. Lần này thì Vũ Kiên để yên cho Hữu Luân hôn mình, môi nó bất động, để mặc cho môi Hữu Luân tha hồ cuốn lấy bờ môi tròn đang đơ ra của nó. Dù rằng trong đầu nó đang nghĩ việc 2 người đàn ông hôn nhau thật trái với tự nhiên và có vẻ hơi bệnh hoạn nhưng nó biết làm sao được, đành phải để mặc vậy thôi, thế cho nên nó ráng nhắm mắt, trâng mình chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt của tay trưởng phòng nhân sự ngoài tuổi 30 đang vớ phải con mồi non béo bở kia. Hữu Luân hôn chàng trai trẻ thật say đắm, chiếc lưỡi tham lam của anh vươn ra ngoài, cố gắng đẩy 2 hàm răng của Vũ Kiên tách ra để nó có thể lùa vào trong khoang miệng của cậu mà tha hồ sục sạo khắp mọi ngỏ ngách. Trong khi đó, Vũ Kiên đang thầm nghĩ chưa có ai từng hôn nó say đắm như thế này, nó cảm nhận được chiếc lưỡi của vị trưởng phòng đang quấn lấy lưỡi nó, trơn tuột và ẩm ướt. Nhưng quái đản thay, tại sao bây giờ nó lại thấy bớt ghê tởm hơn? Tại sao cái vật đàn ông bên trong quần nó đang bắt đầu ngọ nguậy? Hữu Luân cũng là đàn ông mà? Ôi, phải chi mà có 1 cô gái cũng đang hôn nó như thế này thì chắc chắn nó sẽ hôn đáp trả lại và đưa tay lần mò lên bộ ngực của cô ta rồi sau đó đè cô ta xuống mà cởi từng món đồ trên người cô ả ra. Nhưng không, người đang hôn nó say đắm lại là 1 người đàn ông, môi hắn đang bao trùm lấy môi nó, còn lưỡi hắn thì như con rắn cứ vờn lấy lưỡi nó. Nước bọt của hắn tiết ra càng khiến cho nụ hôn ướt át trở nên đầy nhục dục. - Sao thế? Em ngại à? – Hữu Luân ngừng hôn, hỏi Vũ Kiên khi thấy nó không có chút phản ứng gì đối với nụ hôn của anh – Công nhận môi em ngọt thật! Vũ Kiên đỏ bừng mặt, nó không biết phải nói gì. - Thôi, bây giờ tới lượt em hôn anh nha! – Hữu Luân nói. - Dạ? – Vũ Kiên hỏi lại. - Em hôn anh, nhưng hôn chỗ khác ha? - Chỗ nào anh? – Vũ Kiên thật thà hỏi.
|
CÔNG TY DÂM DỤC CHƯƠNG V: SINH VIÊN THỰC TẬP (PHẦN 12)
Hữu Luân đi ra phía trước mặt Vũ Kiên, kéo 2 tay chiếc ghế xoay mà Vũ Kiên đang ngồi để nó xích tới gần anh hơn, xong rồi anh dựa mông vào cạnh bàn, cầm 2 tay của Vũ Kiên đặt lên 2 bên đùi anh nghe cái “chét” rồi đưa mắt liếc xuống hạ bộ của mình và nhìn Vũ Kiên trả lời: “Chỗ này nè!” Giờ thì Vũ Kiên đã biết Hữu Luân muốn mình làm gì, nó ngần ngừ nghĩ thầm tình cảnh bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, lui cũng không được mà tiến cũng không xong, mắt nó đăm đăm ngó vào vùng quần bên dưới thắt lưng của vị trưởng phòng đang phơi ra trước mắt. - Hãy nghĩ cho tương lai, em à ! – Hữu Luân “động viên”. Đúng, nó phải nghĩ cho tương lai thôi, thôi thì nhắm mắt làm liều vậy, chỉ 1 lần rồi thôi! Nó ngước lên nhìn Hữu Luân lần nữa rồi từ từ đưa tay lên, mở khóa dây nịt của anh ra, tay run run. “Leng keng”, tiếng khóa dây nịt đã được mở ra, phần đầu và đuôi chiếc dây nịt đã rời ra làm đôi, ngã sang 2 bên. Vũ Kiên tiếp tục khẽ khàng đưa tay cởi chiếc cúc quần tây của Hữu Luân ra, sau đó tới chiếc móc phía trên phéc-mơ-tuya, và cuối cùng là tay nó run rẩy kéo phéc-mơ-tuya của anh xuống. Vũ Kiên lại ngước mắt nhìn lên Hữu Luân, Hữu Luân nhìn xuống, khẽ nhoẻn miệng cười, gật đầu với nó, ý muốn ra hiệu cho nó tiếp tục. Vũ Kiên hít 1 hơi sâu, nó kéo 2 mép chiếc phéc-mơ-tuya đã mở sang 2 bên rồi đưa tay vào bên trong, đặt lên mép chiếc quần lót màu nâu hiệu D&G của Hữu Luân rồi từ từ kéo xuống…1 con cặc gân guốc đang cương cứng bật tung ra ngoài, theo quán tính nên nó chưa đứng im mà cứ nhẹ nhàng đung đưa lên xuống. Vũ Kiên khựng lại, trố mắt nhìn con cặc, 2 tay nó vẫn còn nắm lấy mép quần lót của Hữu Luân, những ngón tay nó đang cọ sát với vùng da đùi gần háng anh, chưa bao giờ mà 1 con cặc lại ở khoảng cách gần với nó như thế này nên nó cảm thấy choáng ngợp. Vũ Kiên chỉ vừa mới tuột quần lót của Hữu Luân xuống 1 khoảng vừa đủ để con cặc bật ra, 2 trứng dái anh vẫn còn nằm bên trong, còn lông lá vùng hạ bộ của anh thì đang cọ vào tay thằng nhỏ. Vũ Kiên lại ngước mắt lên nhìn Hữu Luân. Lần này Hữu Luân nói: “Bú đi em!” Anh thấy hơi buồn cười vì cái vẻ lúng túng của thằng nhóc khi tuột quần anh xuống trông y chang như 1 cô gái trinh trắng lần đầu tiên phải phục vụ cho 1 người đàn ông. “Sao? Bây giờ mình phải ngậm cái vật này vào miệng á? Không, không đời nào… Nhưng mà… Thôi thì cứ nhắm mắt làm liều vậy, chẳng chết chóc ai…” – Vũ Kiên thầm nghĩ. Nó từ từ đưa đầu mình gần tới cái vật đang chĩa thẳng ra kia, e dè mở miệng ra sao cho chỉ vừa đủ ôm trọn phần đầu khấc của Hữu Luân. Cảm giác mà Vũ Kiên cảm nhận được khi lần đầu bú cặc là việc này như ngậm vào miệng 1 khúc thịt bọc da, nửa mềm nửa cứng và không có vị gì cả. Hữu Luân nhắm mắt lại, ngửa cổ lên, rên khẽ trong miệng khi thằng nhóc ngậm lấy cái phần nhạy cảm nhất trên cơ thể người đàn ông. Vũ Kiên cử động môi và lưỡi 1 cách yếu ớt và đầy miễn cưỡng trên đầu khấc của Hữu Luân khiến cho anh phải hỏi: - Em ngậm yếu vậy sao làm anh thỏa mãn được hả em? Em hôn nó giống ban nãy anh hôn em đi! Nghe tiếng Hữu Luân nói, Vũ Kiên nhã đầu khấc ra, nhìn lên, xong rồi lại cúi xuống, lần này nó tiến vào sâu hơn, đến quá nửa thân cặc, ráng đánh lưỡi bên trong lên thân cặc, nhưng như thế vẫn chưa đủ cho Hữu Luân. Hữu Luân biết thằng nhỏ lần đầu bú cặc nên còn rất vụng về, thế nên anh quyết định sẽ chỉ bảo thằng nhỏ trước rồi sau đó để nó làm lại cho mình. - Nhìn em bú chán quá à, chẳng có hào hứng gì hết, thôi đưa đây anh làm mẫu cho! Nói rồi, Hữu Luân quỳ xuống trước ghế Vũ Kiên đang ngồi, nhìn thẳng vào cái “bộ đồ nghề” hoành tráng của thằng nhóc đang u lên 1 cục sau lớp quần tây bó sát. Hữu Luân đã thèm muốn cái “bộ đồ nghề” này ngay từ ngày phỏng vấn Vũ Kiên rồi, và bây giờ thì anh sắp được tận hưởng nó. Anh đưa tay ve vuốt từ bên ngoài quần cái đống thịt đang u lên 1 cục nằm trước vùng ngã 3 của Vũ Kiên khiến cho cái của quý bất trị bên trong của nó không thể nào nằm yên được nữa, cặc nó đang từ từ cương lên. Hữu Luân tiếp tục đưa tay lên mở dây nịt và khóa quần của Vũ Kiên ra nhưng động tác nhanh và dứt khoát hơn nó làm cho anh lúc ban nãy nhiều. Vũ Kiên nghe Hữu Luân chê mình như vậy thì tự biết rằng nó đã làm chưa tốt, chưa làm thỏa mãn được Hữu Luân nên khiến anh thất vọng, vậy cho nên khi Hữu Luân mở khóa quần nó ra, nó vẫn để yên mà không có phản ứng, và nó cũng muốn thử xem cái cảm giác đó thế nào. Hữu Luân rạo rực khi tay chạm tới lớp quần lót của Vũ Kiên, anh háo hức muốn lôi cái vật bên trong ra – thứ mà anh luôn hằng khao khát suốt cả tháng nay. Nhưng hãy khoan vội đã, Hữu Luân muốn tận hưởng nó từ từ. Hôm nay Vũ Kiên mặc quần lót trắng hiệu Jockey trông rất quyến rũ khiến cho Hữu Luân không thể kiềm chế được nữa, anh dúi mặt vào cái vùng thịt to căng tròn bên trong quần lót thằng nhỏ mà hôn hít, liếm láp. Hữu Luân ngậm lấy cặc thằng nhỏ từ bên ngoài, nước bọt anh thấm ướt chiếc quần lót của nó, anh cảm nhận được con cặc bên trong của nó đang cương lên từng cơn, từng cơn… Còn Vũ Kiên thì đang tê tái với những gì mà Hữu Luân làm cho mình, hơi thở nó trở lên gấp gáp, Hữu Luân mới chỉ mơn trớn bên ngoài mà sao nó đã cảm thấy sướng thế này, 2 tay nó bấu chặt lấy 2 bên thành ghế, đầu ngả ra sau, lâu lâu lại nhìn xuống phía dưới, nơi vị trưởng phòng đang dụi đầu vào hôn hít vùng hạ bộ nhạy cảm của nó.
(Còn tiếp)
|
CÔNG TY DÂM DỤC CHƯƠNG V: SINH VIÊN THỰC TẬP (PHẦN 13)
Không thể chờ đợi thêm 1 phút nào nữa, Hữu Luân bắt đầu giở mép quần lót của Vũ Kiên lên để lôi con cặc đang cương cứng của thằng trai thẳng ra. Tay phải anh kéo mép quần lót, còn tay trái anh mò vào trong sục sạo. Đầu tiên là anh chạm ngay đến lớp lông mu rậm rì của thằng nhóc. “Thật đúng là 1 cậu bé sở hữu cơ thể của 1 người đàn ông” – Hữu Luân thầm nghĩ. Tiếp tục đưa tay lần xuống phía dưới nữa thì anh đã chạm đến gốc cái vật cần tìm, Hữu Luân nhanh chóng đưa mấy ngón tay nắm lấy con lươn nóng bỏng và gân guốc ấy kéo ra ngoài, cảm giác cầm rất vừa tay khiến anh biết thằng nhóc sở hữu 1 con cặc rất khủng. Không nằm ngoài dự đoán của Hữu Luân, con cặc Vũ Kiên vừa được giải thoát khỏi lớp quần lót chật chội đã vươn dậy thẳng băng, hướng lên trên 1 góc 45° so với vùng bụng dưới, có lẽ đây là 1 trong những con cặc đẹp nhất mà Hữu Luân đã từng thấy qua. Cặc Vũ Kiên dài hơn cặc anh khoảng 3 cm, hồng hào tươi mới, ấn tượng nhất là chiếc đầu khấc tổ chảng nhưng không lạc loài so với kết cấu chung của toàn bộ dương vật vì Vũ Kiên sở hữu con cặc to đều từ gốc đến ngọn. Trên gốc cặc là 1 đám lông khá rậm, nhưng không quắn và quá sậm màu như của nhiều gã đàn ông khác. Tất cả những điều đó đã khiến cho bộ phận sinh dục của cậu trai vừa mới bước chân qua khỏi tuổi mới lớn này trông cực kì nam tính và quyến rũ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt xì-tin của nó. “Nhìn mặt thằng nhóc này ai mà biết được nó sở hữu 1 bộ đùm menly thế này chứ!” – Hữu Luân xuýt xoa thầm trong đầu, anh không thể phí phạm thêm phút giây nào nữa, không thưởng thức “món ngon” này ngay thì còn chờ tới khi nào? Anh há rộng miệng ra ngoạm lấy cái đầu nấm khổng lồ của Vũ Kiên, mút chùn chụt. - Ah… ah… ah – Vũ Kiên rên lên từng chập, đây là lần đầu tiên nó được người khác bú cặc. Nhiều lần xem phim sex thấy cảnh bú cặc làm cho nó khao khát được ai đó bú cho lắm, và giờ đây thì chẳng phải nó đang được người ta bú cho đó sao? Nhưng trái ngang thay người đang bú nó lại không phải là 1 cô nàng bốc lửa nào đó mà nó hay tưởng tượng, thay vào đó là 1 người đàn ông có nước da ngăm ngăm lớn hơn nó tới 1 con giáp. Vậy là nụ hôn giới tính đầu tiên trong đời nó đã thuộc về người đàn ông này. Hữu Luân càng mở rộng miệng mình ra để ngậm con cặc Vũ Kiên vào sâu bên trong hơn đến mức có thể, nhưng dĩ nhiên là anh không thể nào ngậm hết chiều dài 1 con cặc quá khổ như vậy được, dù cố gắng lắm nhưng anh vẫn không thể vươn tới phần gốc cặc của Vũ Kiên. Quyết định không vào sâu nữa, anh bắt đầu dùng môi và lưỡi mình để cho thằng trai thẳng lần đầu được bú cặc biết mùi đời. Hữu Luân nhã cặc Vũ Kiên ra, anh đưa đầu lưỡi của mình chạm nhẹ vào dây hãm dương vật nằm phía dưới đầu khấc của Vũ Kiên. “Ôi, cái gì thế này?” – Vũ Kiên tự hỏi khi Hữu Luân bắt đầu dùng chiếc lưỡi mình để đùa nghịch với con cặc của nó. Anh cứ đảo lưỡi qua lại ở vùng dưới quy đầu của Vũ Kiên, liếm liếm sợi dây hãm nằm gần lỗ tiểu của nó. Trò này tuy nhìn có vẻ nhẹ nhàng vậy nhưng cũng đủ khiến cho Vũ Kiên – kẻ lần đầu được bú cặc bắt đầu rỉ giọt nước nhờn đầu tiên ra. Đương nhiên là Hữu Luân sẽ không bao giờ bỏ lỡ những giọt nước tinh khiết của trai tân, anh đưa lưỡi ra vớt lấy giọt nước nhờn nơi lỗ sáo của Vũ Kiên ngay khi nó vừa mới xuất hiện rồi cuốn vào miệng, mùi vị hơi mằn mặn thật ngon lành. Tiếp đó, Hữu Luân dùng tay nắm lấy con cặc to tướng của Vũ Kiên để cho nó được cố định rồi anh rê lưỡi mình quanh cái vành đầu khấc của thằng nhóc. Hữu Luân phải công nhận là hồi giờ anh chưa thấy ai có cái vành đầu khấc quyến rũ như của thằng nhóc này, nó căng tròn do được dồn đầy máu bên trong, bao quanh cái đầu khấc to tướng bóng lưỡng của Vũ Kiên. Lưỡi Hữu Luân cứ đánh lên cái vành đầu khấc và phần cổ dương vật – vùng tiếp giáp giữa đầu khấc và phần còn lại của con cặc Vũ Kiên, sau đó anh lại ngoạm phần quy đầu vào miệng, hút chùn chụt, cảm giác như đang mút 1 viên kẹo mút to tướng. Lúc này, Vũ Kiên như đang bị tra tấn, mặt nó nhăn nhó và cổ họng nó vẫn phát ra nhưng tiếng rên không thể kiểm soát được. Thực sự là Vũ Kiên không muốn như thế này đâu, thế nhưng khốn nạn thay, cái cơ thể đàn ông căng tràn sức sống đang ở độ tuổi sung sức nhất của đời người lại không chịu tuân theo ý nghĩ của nó. Trí óc nó đành phải bó tay trước cái ham muốn bản năng đang cháy bỏng của đứa con trai mới 21 tuổi đầu. Bên dưới, Hữu Luân đã bắt đầu chuyển động đầu mình ra vào, miệng vẫn ngậm chặt lấy con cặc to tướng của Vũ Kiên, anh cố tạo ra những tiếng mút “chụt, chụt” thật to để kích thích thằng nhỏ. “Ah, ư…” – Vũ Kiên rên lên, chuyện quái gì đang diễn ra với nó thế này? Tại sao… tại sao nó lại có cảm giác sung sướng tột bậc đó? Nó tự hỏi phải chăng nó là đồ biến thái hay là do cái miệng của trưởng phòng khiến cho nó phải căng cứng như 1 lẽ tự nhiên? Vũ Kiên thắc mắc trong đầu rằng không biết những người đàn ông khác mà bị kích thích như thế này sẽ có cảm giác giống nó không, hay là chỉ có nó là khác thường nên mới cảm thấy sung sướng như thế này? Vũ Kiên như tự đánh lừa bản thân khi trong đầu nó thì nghĩ “không” nhưng cơ thể nó lại đang thôi thúc trí óc nó hãy nắc vào miệng người đàn ông dưới kia. Nó cảm nhận được sự ướt át và ấm áp đang bao trùm lấy khúc gân của mình – 1 cảm giác mà trước đây nó chưa từng được biết đến. “Được bú cặc sướng thế này sao? Có khi nào mình chịu không nổi mà xuất tinh vô miệng ổng luôn không ta? Không được, như thế thì vừa ghê mà vừa quê chết!” – Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu Vũ Kiên, trong khi bên dưới hông nó đã tự chuyển động nhẹ tới lui lúc nào mà không biết, đúng là cơ thể nó đã bỏ lý trí mà đi theo tiếng gọi của khoái cảm. Giờ đây, cái cơ thể hừng hực sức sống này chẳng thèm coi lý trí – thứ mà hằng ngày vẫn điều khiển nó ra cái con mẹ gì hết nữa rồi.
(Còn tiếp)
|