Chuyện Tình Siêu Sao
|
|
Ren đờ đẫn gập điện thoại lại, trong phút chốc, sức lực cơ thể hầu như bị rút sạch, lồng ngực cảm thấy từng đợt lạnh buốt trống rỗng.
Cậu ngồi ở đó, không hề động đậy.
Đám nhân viên mới phát hiện ra sự kỳ quặc của nó, nhưng vẫn đổ xô đến ôm chầm lấy nó hò hét:
“Ren lợi hại quá! Đến BaekHo cố chấp như núi băng mà cũng bị Ren làm tan chảy, lại còn có được những thông tin đầu tiên nhiều như thế nữa!”
“BaekHo đó, chưa từng có ai thành công nổi! Ren là người có thể tạo ra kỳ tích!”
“Ren! Nói bọn này nghe sao cậu có thể làm được thế?”
“Không được nói là trực giác nữa đấy!”
“Bọn mình không dễ bị lừa thế đâu!”
Đám nhân viên mới cười đùa ầm ĩ, mắt thao láo đợi nó trả lời.
Đầu óc Ren rối bời, cổ họng khô rát.
Cậu gượng nặn ra nụ cười:
“Rất đơn giản.”
Hả? Lại đơn giản nữa à?
Cậu cười khổ sở:
“Chỉ cần vô tình vô nghĩa.”
Cả bọn ngờ nghệch nhìn nó, hết thảy đều quên cả chớp mắt.
Vô tình vô nghĩa?
Bí quyết gì lạ lùng vậy?
Ren chuồn ra khỏi công ty, khoác túi, thở dài.
Thôi bỏ đi.
Cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì nó vẫn phải tìm cho ra anh, giải thích với anh, hy vọng anh không tức giận. Nhưng mà… mong muốn này của nó có thể nào là quá xa xỉ không?
nó thực sự vô tình vô nghĩa ư?
Chắc không phải đâu, nó làm chuyện gì khiến trời đất nổi giận đâu, chỉ hé lộ ra một số chuyện của anh mà được xem là nhỏ nhặt và vô hại trong mắt các ngôi sao thôi mà.
Chỉ là, sao nó lại thấy hụt hẫng lúng túng như thế?
Oạch một tiếng.
nó loạng choạng, bị vỏ chuối dưới chân làm trượt ngã sóng soài ra đất.
|
Chương 4-4
Bài viết của Ren như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại BaekHo xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư nay đã bị phá vỡ. Cánh phóng viên bắt đầu nhen nhóm lại ngọn lửa đấu tranh, phái càng nhiều phóng viên hơn đến để bao vây đổ “tường bê tông” anh, khí thế hừng hực hòng moi được càng nhiều tin tức càng tốt!
Thế nhưng, hành tung của BaekHo bỗng trở nên kỳ dị bất thường, hình như anh học được thuật độn thổ vậy, đến bất ngờ và đi lặng lẽ.
Đã năm ngày trôi qua.
Mỗi một lần mai phục của cánh nhà báo đều là con số 0 tròn trĩnh.
Tất nhiên, Ren cũng chẳng được nhìn thấy bóng dáng của anh đâu cả, gọi điện thoại thì luôn ngoài vùng phủ sóng, lời giải thích càng khó nói ra hơn. Cậu chỉ có thể nhìn thấy BAekHo như vừa từ tủ lạnh chui ra trên ti vi, không khí lạnh lẽo âm u từ người anh toát ra khiến nó không lạnh mà run.
nó có thể chắc chắn được một việc…
Anh thật sự tức giận rồi.
Không được!
Không thể cứ thế mãi.
Ngồi chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của REn!
Đêm nay nhất định phải tóm cho được anh!
***
Chín giờ tối, BaekHo đã kết thúc buổi ghi hình tại đài truyền hình, xét tính cách của anh thì không thể nào ở lại rề rà nên chắc chắn sẽ về thẳng nhà. Căn cứ vào định luật bất diệt của vật chất, cái gì mà thăng thiên độn thổ đều chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ, nhất định là anh rời khỏi đó thông qua đường hầm bí mật rồi.
Thế là nó nghiên cứu kết cấu kiến trúc, đường nội bộ trong đài truyền hình đến mấy lần, lại tìm ra một vài nhân viên đài truyền hình trước kia đã từng qua lại với nhau để tiến hành “giao lưu”. Đầu tiên loại bỏ khả năng anh sẽ rời khỏi đó từ cổng chính (ở đó luôn có một đám phóng viên ôm gốc cây đợi thỏ mà); cũng bác bỏ khả năng anh đi ra từ cửa hông (cánh cửa này đã là bí mật được bật mí từ lâu, phóng viên mai phục ở đó chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được); thế thì, chỉ còn lại hai con đường mà bình thường nhân viên đài truyền hình hay đi, một đường có thể thông đến thẳng hầm đậu xe, một đường khác, ha, lại dẫn thẳng ra con phố náo nhiệt bên ngoài.
BaekHo rốt cuộc sẽ chọn lựa con đường nào đây?
Ren phân vân mãi.
Cuối cùng, nó quyết định dựa vào tuyệt chiêu siêu cấp của Mặt trời ma vương…
Linh cảm!
Còn gọi là trực giác.
* * *
|
Những ngọn đèn đường trên phố đã sáng rực.
Những tấm kính cửa hàng rực rỡ trong suốt hấp dẫn người qua lại.
Mọi người đã kết thúc một ngày làm việc, tâm trạng cũng trở nên thoải mái, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn.
Dưới ánh đèn đường, Ren ngồi trên một chiếc ghế đá ven lề, tay nắm chặt một ly trà sữa trân châu, ánh mắt chằm chằm vào lối ra nho nhỏ kia.
Chín giờ mười sáu phút tối.
Một bóng dáng cao ráo vụt xuất hiện.
Woa!
Thắng lợi!
Trực giác của Ren bách chiến bách thắng!
Ha ha, nó có chín mươi chín phần nỗ lực, lại thêm một phần linh cảm, phóng viên giải trí thiên tài ngoài nó ra thì còn là ai được?
“Dong Ho…”
Renmừng rỡ nhào đến.
A, cuối… cùng… đợi anh được rồi!
anh cứng đờ người, chầm chậm ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cậu trai tóc Bạch kim có nụ cười rạng rỡ. Không ngờ rằng lại gặp cậu , anh cứ ngỡ mãi mãi không bao giờ còn nhìn thấy cậu nữa.
Cậu đến để làm gì? Tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục bị lừa hay sao?
Đối diện với vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn trước đây của anh, Ren ngại ngùng đứng lại, phát hiện ra anh vẫn chưa tẩy trang hoàn toàn, đường nét khuôn mặt càng trở nên lãnh đạm khó lường, đôi mắt lạnh băng u ám. Lạ thật, cùng một người mà tại sao lại có thể biến ra những khí chất và khuôn mặt hoàn toàn khác xa nhau đến thế? nó vẫn yêu mến một Dong Ho có nụ cười trong sáng và ánh mắt sáng rỡ, nghĩ thế, nên nó đã buột miệng hỏi:
“Í, Dong Ho, đôi mắt anh rốt cuộc là màu đen hay màu tím thế?”
Á! Toi rồi! nó vội vã bịt miệng mình lại. Bản tính hiếu kỳ quá độ cứ không thể kiềm chế được, lúc này mà còn hỏi câu đó, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
anh lạnh lùng hỏi:
“Chuẩn bị làm một tiêu đề giật gân về màu mắt của tôi à?”
“Hì hì, tôi không phải ý đó đâu mà.”
nó chỉ muốn gõ cho mình mấy cái, một sự khởi đầu tệ hại, đêm nay quá là mất bình tĩnh rồi. nó cười tươi như hoa, muốn cứu vãn lại tình hình nên hỏi:
“Dong Ho, tôi đến để giải thích với anh.”
“Có cần thiết không?” Giọng nói thờ ơ.
“Cần chứ! Cần lắm!” nó gật mạnh đầu.
“Tôi không nghe.”
Anh bỏ đi. Cậu ấy đang muốn dùng lời nói ngon ngọt khéo léo để ngụy biện cho mình, không nghe cũng được.
“Anh không được đi!”
nó ôm choàng lấy cánh tay anh.
“Buông ra!”
Anh muốn giằng khỏi nó.
|
C hương 4-5
“Tôi sẽ gào lên là có kẻ quấy rối đó!” nó cười toe toét cảnh cáo anh, đôi mắt thấp thoáng ánh gian xảo. “Anh mà không chịu ngồi xuống nghe tôi giải thích, tôi sẽ gào lên cho xem, cảnh sát đến đây rồi mọi người sẽ vây quanh, tin giật gân ngày mai không có anh mới lạ!” Ôi chao, nó không thể không ngưỡng mộ chính mình, thực nó có quá đủ tố chất để làm một phóng viên thiên tài rồi.
anh giận dữ trừng mắt nhìn nó.
Anh không thể hiểu, sao nó có thể vừa có những uy hiếp trơ trẽn, lại vừa có thể cười như một thiên sứ thế kia?
Thế nhưng, lúc nào nó cũng điểm trúng tử huyệt của anh.
Dưới ánh đèn đường.
Trên chiếc ghế dài.
Ren khoác lấy cánh tay anh một cách thân mật (thực ra là sợ anh chạy mất), trong con mắt của những người bộ hành, anh và nó là một cặp tình nhân ngọt ngào và hạnh phúc.
nó đặt ly trà sữa trân châu vào tay anh, cười tươi như hoa:
“Chắc anh khát lắm phải không, uống đi, thu hình dưới dàn đèn nóng nực như thế chắc là khó chịu lắm.”
anh không nói gì.
“Sao không uống? Chẳng phải là anh thích trà sữa nhất đó sao?” Lần nào gặp mặt, anh cũng mua cho nó trà sữa mà.
Anh nói thích trà sữa bao giờ chứ? Là nó thích mà…
anh trầm giọng nói: “Có gì thì nói nhanh đi…”.
Trực tiếp vào thẳng vấn đề?
Nhưng nó vẫn chưa chuẩn bị xong mà.
Ren ngồi thẳng người, sắp xếp lại tư duy, cuối cùng lại ngậm ống hút vào miệng trong vô thức, cắn lấy hạt trân châu và nhai cật lực, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng, nó ngoạc ra một nụ cười toe toét:
“Dong Ho, thực ra tôi đối với anh rất tốt mà.”
Đó là lời giải thích của nó? Lồng ngực anh buốt nhói.
“Anh thấy đó, anh là một ngôi sao rất nổi tiếng, mọi người đều rất thích anh, mong muốn được hiểu về anh. Cũng tức là, mọi người đều rất muốn được làm bạn với anh. Làm bạn ấy à, thì phải có sự hiểu biết nhất định về anh trước đã. Nhưng, vì một nguyên nhân nào đó mà sở thích này rồi những điều anh ghét này, mọi người đều chẳng biết gì cả, nên rất trở ngại cho việc tiến thêm một bước nữa. Tôi nói cho mọi người biết một ít thông tin nhỏ vặt vãnh về anh, để có thể tạo ra một cây cầu tình bạn nối giữa anh và mọi người, để anh có nhiều bạn bè hơn. Anh bảo, tôi tốt với anh như thế, có đúng không nào?”
Ren vã mồ hôi lạnh.
nó đang níu kéo nói nhảm những thứ gì vậy, không hiểu có phải muốn làm cho anh hoa mắt chóng mặt, nghe càng lùng bùng thì càng tốt không?
nó len lén liếc anh một cái, ánh mắt vẫn phẫn nộ và lạnh lùng, chưa thành công à? nó muốn khóc quá, ai đến cứu nó với…
Trái tim anh mỗi lúc một đau.
“Đó là lời giải thích của cậu?” nó tưởng anh là thằng ngốc ư?
Ren gạt mồ hôi:
“Anh không hiểu đúng không? Ý của tôi là…”
“Cậu đã lừa dối tôi ngay từ đầu.”
“…” nó lúng túng cúi gằm.
“Cái gã đàn ông họ Lee kia cũng là do cậu đạo diễn, đúng không?” Toàn thân anh lạnh ngắt. “Cậu bảo anh ta đến để sỉ nhục tôi, sau đó cậu xuất hiện “cứu” tôi?”
“Không có!” Ren xúc động nhảy nhổm dậy. “Tôi không làm như thế! Sao tôi lại có thể tìm người sỉ nhục anh cơ chứ? Hơn nữa, cái gã đàn ông chết dẫm kia cũng không phải người mà tôi có thể chỉ đạo được! Anh có thể đi tra xét tư liệu về cái gã ấy! Tôi lấy danh dự của tôi ra thề rằng, tôi không lừa gạt anh!”
Anh nhìn nó chằm chằm:
“Cậu đã biết tôi là ai ngay từ đầu?”
“Chuyện đó, hề hề…”
Ren cười vẻ lúng túng. “Phải, ngay lúc bắt đầu tôi đã biết anh là BaekHo.”
“Tại sao?” Khi anh tẩy trang, gỡ bỏ cặp mắt kính sát tròng màu đen, thay đổi trang phục bình thường giản dị, hiếm người nào nhận ra anh.
“Hì hì!” nó cười rất kiêu ngạo. “Làm phóng viên mà, thì phải có đủ công phu, tôi đã khảo sát địa hình biệt thự của anh, tìm ra lối đi ngầm ra vào, sau đó chờ đợi ròng rã ba ngày ba đêm, nhìn thấy một chàng trai có dáng người tương tự anh xuất hiện. Lúc mới đầu tôi cũng không tin vì khác biệt quá lớn, nhưng khi tôi cứ nhìn thấy anh ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi đã có thể khẳng định rằng, anh ấy chính là một hóa thân khác của anh!”
“Sau đó cậu theo dõi tôi?”
“Hì hì!” nó không dám nhìn vào mắt anh. “Tôi không thể mạo muội nhảy ra tự giới thiệu đúng không? Bắt buộc phải chờ thời cơ đến thôi.”
“Sau đó cậu đã diễn một vở kịch?”
“Tôi đã nói không phải diễn kịch mà.” nó cự nự khe khẽ: “Người ta thực sự xuất đầu lộ diện cứu anh mà”. Còn không biết cảm ơn hay sao.
anh hít một hơi thật sâu.
“Tại sao lại giả như không biết tôi?”
nó vội ngẩng lên, cười rạng rỡ vô cùng:
“Anh sai rồi! Điểm này thì tôi không hề lừa dối anh! Anh thử nghĩ xem, anh hỏi tôi: “Cậu có quen tôi không?”. Tôi luôn đáp rằng: “Tôi phải quen anh sao?”. Đương nhiên là tôi phải quen anh rồi, là một phóng viên giải trí, sao tôi có thể không quen biết ngôi sao sáng chói BaekHo được? Vả lại tôi cũng có giấu giếm thân phận của mình đâu, tôi đã nói anh biết ngay từ đầu rồi, tôi là Ren của tuần san JAB. Anh thấy đó, tôi trước giờ chưa từng lừa dối anh, có đúng không, là do anh…”
“Là – do – tôi – ngốc.”
Sắc mặt anh tái nhợt.
“Cậu đào hố, tôi ngoan ngoãn nhảy xuống, chắc cậu cảm thấy thú vị lắm.”
|
Chương 4-6 Chuyện này… Ren nắm tóc mình, buồn bực lên tiếng: “Không phải tôi thấy thú vị nên mới làm thế, tôi làm là vì…” “Đúng. Cậu tiếp cận tôi là vì công việc, vì muốn moi móc tin tức từ tôi.” Tim của anh đau thắt đến không thể hít thở, “Tôi là công cụ để nâng cao lượng tiêu thụ của ‘JoongAng Ilbo…”
" DongHo…” Ren luống cuống nhìn anh. Ôi trời ơi, hình như anh tức giận thật rồi, hơn nữa còn rất tức giận rất tức giận. Như trải qua cả một thế kỷ. Ly giấy trong tay nó đã bị bóp méo biến dạng, rỉ những giọt trà sữa ra làm vấy bẩn tay nó. nó cúi gằm đầu ủ rũ thay đổi cách xưng hô nói: “BaekHo, tôi là một phóng viên giải trí, tìm tin tức mới, viết bài là công việc của tôi; giống như anh là một ca sĩ, anh sẽ nỗ lực hết bản thân mình để hát thật hay. Tôi hoàn toàn không muốn làm thế, nhưng tôi cũng đành bó tay, nếu như chỉ nêu câu hỏi với anh trong cuộc họp báo, liệu anh có trả lời hay không. Tôi chỉ có…” nó ngừng một lúc rồi cười khổ, “Phải, tôi đã lừa anh, có ngụy biện đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thực này. Tôi đã dẫn dắt anh bằng mọi thủ đoạn, khiến anh tưởng rằng tôi chẳng có bất kỳ mục đích nào với anh.BaekHo, tôi xin lỗi anh vì tất cả những gì mình đã làm, xin anh tha thứ cho tôi!” nó cúi gập người xuống, trịnh trọng uốn người tỏ ý xin lỗi. anh trầm tư nhìn nó: “Để đạt được mục đích của mình, thủ đoạn nào cậu cũng sử dụng được sao?” Ren đờ đẫn. “Cậu có thể lừa dối, uy hiếp, xin lỗi, khóc lóc, để moi cho được tin tức hấp dẫn mọi người, thủ đoạn nào cậu cũng sử dụng, đúng không?” Giọng nói của anh rất trầm, “Công việc của cậu ‘thần thánh’ như thế, đến nỗi người khác đều có thể bị cậu đùa bỡn dễ dàng, đúng không?” nó nghe đến ngẩn người. Chầm chậm. nó cắn chặt răng, co nắm tay lại, thái dương hằn rõ gân xanh, ánh mắt lóe lên tia lửa giận dữ, không kìm nổi quát to: “Đủ rồi!” Mọi người đi trên đường giật mình khiếp hãi, lần lượt quay nhìn lại. Chỉ thấy một cậu trai tóc bạch kim đang bùng nổ dữ dội. “Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì để trời giận người oán hay sao? Tôi giết người phóng hỏa hả? Hay tôi bóp méo sự thật? Tôi chẳng qua chỉ hé lộ chút chuyện cỏn con vặt vãnh ra mà thôi, có gì ghê gớm đâu! Là bí mật à? Bất kỳ người nào tôi cũng có thể nói cho anh ta biết, tôi thích màu gì nhất, thích hoa gì, thích vật nuôi hay không, thích uống gì, thích ăn gì… Những chuyện này ghê gớm lắm à? Nói người khác biết anh sẽ chết hay sao? Chỉ do anh là một ngôi sao, mọi người đều thấy hứng thú với chuyện của anh, nên những việc này mới trở nên đáng giá!” nó giận dữ trợn ngược mắt: “Anh là một ngôi sao, là người của công chúng, nhất cử nhất động của anh đều được chú ý theo dõi! Là do mọi người thích anh nên mới mua CD của anh, danh tiếng của anh được cánh phóng viên nhà báo tuyên truyền, người không quen biết mới biết đến anh! Những thông tin cá nhân của ngôi sao, vốn là được công khai, xem như là món quà dành tặng công chúng, nhưng anh lại làm như nó là bí mật lớn kinh thiên động địa, có cái gì kỳ bí đâu nào? Nếu anh không phải là ngôi sao thì tôi thèm vào ấy!”
|