Cậu thanh niên chậm rãi bước đi trong sự tức giận. Được lắm bà cứ chờ xem xem chuyện gì sẽ xãy ra. Cậu thanh niên này chính là Triệu Kì Quân quý tử của Triệu Kì Thiên tổng giám đốc tập đoàn Thiên Quân tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam, có quy mô tầm cỡ thế giới. Từ nhỏ Kì Quân đã có tính độc tài nhưng bất cừ điều gì cậu muốn đều phải có được, và dự án Khu du lịch lần này chính là đề án tâm đắc nhất của cậu ta, và cậu ta nhất định sẽ dọn dẹp tất cả những gì cản đường của cậu. Thế là Kì Quân quyết định đến ngôi nhà thứ hai, cũng nằm trong khu đất huy hoạch để xây khu du lịch, lần này Kì Quân quyết tâm sẽ phãi lấy bằng được miếng đất đó. Và chủ nhân của miếng đất đó không ai khác chính là bà Phương Dung mẹ của Thái Duy. Từ đằng xa Kì Wuân đã thấy một ngôi nhà khá là sụp xệ đang nằm trên 1 mãnh đất khá rộng. Cậu bước vội đến và bắt đầu cất tiếng hõi - Xin lỗi có ai ở nhà không - Ai đó - bà Phương Dung từ phía sau đi lên - Dạ chào cô, con đến đây muốn gặp cô để bàn một số chuyện -Kì Quân tiếp tục nói - Mời cậu ngồi không biết có chuyện gì Kì Quân miễng cưỡng ngồi và chậm rãi đáp - Dạ cháu tên là Triệu Kì Quân, hôm nay cháu đến đây là muốn mua lại miếng đất này của cô, đãm bảo cháu sẽ trã giá cao hơn thị trường gấp 10 lần - Gấp...10...lần, tôi có nghe nhầm không - Không, những gì cô nghe hoàn toàn là sự thât. Cô không cần trả lờingay, ccháu sẽ cho cô thời gian suy nghĩ. Nếu không bán thì có lẽ cháu sẽ không biết hậu quả của nó như thế nào - Ừk vậy củng được - Cậu có thôi ngay cái trò uy hiếp người khác như vậy không- Thái Duy bước vào và nói. Kì Quân giât bắn người, nhìn chằm chằm vào Thái Duy, cậu quá bất ngờ. Từng đôi mắt từng cánh tay nó như một sự hấp dẫn lạ kì làm cho Kì Quân ngây ngất, có lẽ cậu ta đã rơi vào lực hút của Thái Duy. - Này cậu có nghe tôi nói gì không Bây giờ Kì Quân mới hoàn hồn trở lại - Anh là - Tôi là con cũa Trần Phương Dung. Yêu cầu cậu nói chuyện đàng hoàng một chút đừng ỹ thế có tiền mà muốn làm sao thì làm. Cã người Kì Quân mềm nhũng trước lời phê bình cũa Thái Duy. Cậu vội trã lời - Dạ không có - Thôi cậu về đi, tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cậu- bây giờ bà Phương Dung mới tiếp tục nói - Vâng, chào cô chào anh, mai tôi sẽ quay lại. Tối hôm đó.. Thái Duy con nghĩ sao về lời đề nghị cũa cậu thanh niên lúc sáng, mẹ có nên bán miếng đất này không - Con không muốn đi đâu hết - Mẹ nghĩ mình nên bán miếng đất này đi rồi cầm số tiền đó lên Sài Gòn sinh sống - Nhưng con còn có Duy Khang ỡ đây, sao mà đi - Thái Duy ơi là Thái Duy con đừng có chấp mê bất ngộ nửa. Cái thằng Duy Khang đó bây giờ như là 1 đứa trẽ rồi, chẵng lẽ con cứ chăm sóc nó hoài, nếu ngày xưa nó bình thường thì mẹ không phản đối, còn bây giờ thì khác - Nhưng mà con yêu Duy Khang - Con nghĩ con giấu dược mẹ sao, mấy tháng nay mẹ thấy rõ con đã hờ hợt chán chường Duy Khang lắm rồi - Da.. Con củng cãm thấy mệt mõi rồi mẹ ạk, yêu đương với con nít đúng là điên rồ - Được vậy thì tốt, sáng mai mẹ sẽ bán miếng đất này. Sáng hôm sau giống như lời đã hứa, Kì Quân đã đến nhà Thái Duy. Hôm nay cậu quyết định ăn mặc thật đẹp đế lầy lòng Thái Duy Và rồi điều gì cũng sẽ đến, bà Phương Dung đã bán xong miếng đất và đã nhận được tiền. Riêng con trai bà đã bị Kì Quân đễ ý nên ngu gì mà bà không tác hợp nên đã bắt Thài Duy đi dạo với Kì Quân - Anh Thái Duy em- Kì Quân ngặp ngừng nói - Có gì nói đi tôi không có thời gian rãnh đâu - Anh anh làm người yêu em nha - Cậu nòi cài gì, cậu điên rồi àk. Xin lỗi tôi đã có người yêu
|
Sao tg cứ đăng đi đăng lại đoạn thế chán quá ah
|
Ơ cho mìh xl nka tại đăq bằq phone nên mạng yếu nên bị zậy đó :))
|
Ơ cho mìh xl nka tại đăq bằq phone nên mạng yếu nên bị zậy đó :))
|
Là cái thằng con nít đó hã - Cấm cậu nói Duy Khang là con nít- Thái Duy tức giận bõ đi nhưng Kì Quân đã kịp nắm tay lại và tiếp tục nói - Được vậy thì em sẽ không nói đến cậu ta nữa, nhưng chẵng lẽ anh không nghĩ tới tương lai của mình sao - Tương lai ư - Vâng, chẵng lẽ anh cứ muốn sống ỡ nơi khĩ ho cò gáy này sao, chẵng lẽ anh không muốn sông trong giàu sang sung sướng anh còn trẻ đời anh còn dài chẵng lẽ cứ chôn chân ỡ đây mãi sao. Lời nói của Kì Quân đã nói trúng tim đen của Thái Duy là cho anh thoáng một chút bối rối Tối hôm đó anh cứ giằn giặt tâm can vì trong anh hiện giờ đang đấu tranh tư tưỡng mãnh liệt. Liệu anh có nên tiếp tục vối Duy Khang hay là nghe lời Kì Quân. Bỗng những kí ức hiện về - Anh này lỡ sau này mẹ anhanh không chấp nhận em rồi sao - Thì anh sẽ dẫn em rời xa nôi này,anh hứa suốt đời sẽ chĩ yêu mình em, - Anh nhớ đó Trỡ lại thực tại anh lại bàng hoàng và cuối cùng một quyết định đã được đưa ra Sáng hôm sau Thái Duy đến nhà Duy Khang khi mới tờ mờ sáng, thấy Thái Duy đến Duy Khang mừng rỡ lại đến nói - Anh mấy hôm nay anh đi đâu mà không đến chơi với em- lại là tính cách của một đứa trẽ - Duy Khang àk, anh xinlỗi - Sao anh lai xin lỗi - Em hãy sống thật tốt em nhé Nói rồi Thái Duy bước đi thật nhanh, vừa ra đàu hẽm cậu ta đã bước lên xe xe cùng với mẹ cậu ta và 1 người thanh niên khác. Duy Khang vội vã chạy theo nhưng sức người có hạn làm sao có thể đuổi kịp, thế là Duy Khang bàng hoàng lặng nhìn anh ra đi, nước mắt tuôn trào vả 1 cơn mưa ào ạt cũng kéo qua có lẽ ông trời cũng cãm thông cho số phận cũa nó. Sáng hôm sau sau 1 đêm vật vã với nỗi đau tinh thẩn và cả thể xác vì sau khi dầm mưa nó cũng đã bệnh nhung nào ngờ cũng chính căn bệnh ấy đã giúp cho nó đầu óc trở lại bình thường không còn là con nít nửa, nhung nó không nói ra mà muốn giữ kín trong lòng vì nó không muốn đối diện với nỗi đau hiện tại. Những tưỡng nó sẽ quên được anh nhưng lại 1 lần nữa nó lại đối diên với cãnh hiều và tình rồi nó sẽ lựa chọn ra sao mời các bạn đón xem Chap 3: Tập Sống Không Có Anh
|