Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
|
|
Chương 55 Nãy giờ đứng quan sát đứa con mình nãy giờ, bà thừa biết tính nó như thế nào, có điều chuyện nó yêu một người con trai thì quá là bất ngờ đối với bà, là 1 người phụ nữ hiện đại sống trong một xã hội đang cởi mở cũng không quá khắc khe với chuyện tình cảm con cái vì bà biết tìm kiếm 1 người để yêu thương thật sự rất khó, con cái hạnh phúc thì bậc làm cha làm mẹ như bà cảm thấy cũng vui lây. - Nãy giờ đủ rồi đó – bà lên tiếng phá tan tâm trạng của anh lúc này. - Mẹ đã làm gì em ấy khiến em ấy như thế này – anh bực bội vì nghĩ mẹ đã làm gì cậu. - Anh nói chuyện như vậy coi được không, tôi mà làm thì anh đừng có mong mà gặp lại được cậu ấy hay vì anh mà ra như vậy, tôi có lòng tốt vậy mà còn bị trách, ở hiền sao mà toàn gặp ác không vậy – bà hờn dỗi. - Có đúng như mẹ nói không… – anh không tin bà nói cho lắm. - Con với cái, tình cờ tôi đến nhà cậu ấy để nói chuyện của anh và cậu ấy đột nhiên ngất xỉu tôi phải cất công đưa tới đây, nào là làm thủ tục nhập viện rồi làm xét nghiện đủ thứ vừa tốn công sức, thời gian tiền bạc vậy mà con nói là ở ác – bà nhìn anh mà nói với giọng dữ dằn rồi sao đó nhỏ dần như sắp khóc. - Mẹ….con không có ý đó, chỉ là…. – anh lên tiếng xin lỗi. - Bỏ qua chuyện đó đi, tôi hơi mệt vì thái độ của anh, bây giờ tôi muốn anh xác nhận lại là anh có thật sự yêu thương cậu ấy không ? chuyện tình cảm của anh tôi không quan tâm. - Yêu rất yêu là đằng khác, thiếu em ấy con không sống được, mẹ đồng ý cho con tiếp tục quen em ấy à ? – anh khẳng định. - Anh cũng biết con người tôi không quá cổ hủ, giờ chỉ phụ thuộc và ba anh thôi, có gì anh bay qua bển nói chuyện với ba mình đi……Anh và cậu ấy có thật sự chung tình với nhau không ? – bà nói mặt vui vui. - Con và em ấy rất yêu nhau và chung tình tuyệt đối, không ai có thể xem vào được cả – anh nói giọng vui mừng và vô cùng tự hào với tình cảm của mình với cậu. - Vậy thì anh giải quyết chuyện này cho tôi. Bà đưa sắp hồ sơ bệnh án cho anh và mĩm cười, trước khi đi bà còn nói : - Xem như tôi tin vào tình cảm của 2 người, mong anh giải quyết vụ này êm đẹp, cháu tôi có chuyện gì thì anh liệu hồn với tôi nghe chưa. Chỉ còn anh ở lại trong căn phòng bệnh của người mà anh yêu thương nhìn vào sắp hồ sơ và ngạc nhiên tột độ khi thấy dòng chữ “thai kì được 10 tuần”. Thật sự anh không tin vào những gì mình thấy, điều đó thật là tuyệt vời, vậy là anh sắp được làm cha, nó quá mới mẻ nhưng anh tự hứa sẽ làm được thôi. Một nụ cười hạnh phúc chợt nỡ trên môi, nụ cười hạnh phúc. Anh ở đó nhìn cậu đắm đuối vì bao ngày chưa được gặp, từng cơ mặt khóe mắt tất cả đều làm anh nhớ điên cuồng. Anh nhớ lại ngày cậu bỏ đi anh như người mất trí lao ra đường để tìm kiếm cậu nhưng giờ đây cậu đã ở trước mặt anh, một con người bằng xương bằng thịt và đem đến cho anh một món quà vô giá trị. Nó sẽ là cầu nối giữa anh và cậu và không có gì chia cắt được. Nắm lấy tay người mà mình yêu áp vào mặt để cảm nhận cái hơi ấm quen thuộc rồi bắt chợt hôn vào đôi môi kia một nụ hôn nhẽ ngàng nhưng chất chứa biết bao nhiêu nhớ nhung yêu thương nồng cháy. Ngồi cạnh giường chỉ hướng đôi mắt duy nhất nhìn cậu nhưng do mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi trong việc tìm kiếm nên anh đã gụt bên cạnh bàn, trước khi chìm vào giấc ngủ anh còn chợt nở nụ cười hạnh phúc. Dù có khuyên bảo cách mấy anh cũng nhất quyết một mực không chịu rời xa cậu nữa bước, mọi sinh hoạt cá nhân điều được anh làm tại phòng bệnh do đây là phòng VIP nên mọi thứ giống như một căn phòng đầy đủ tiện nghi, công việc thì cũng chẳng màn quan tâm tới, anh biết rằng nó không quan trọng bằng con người nằm cạnh đây. Gần trưa thì cậu tĩnh lại nhưng anh đã ra ngoài mua thức ăn và sẵn tiện gặp bà bác sĩ Giao để hỏi thăm tình trạng sức khỏe cũng như thai nhi trong bụng cậu. Tỉnh dậy nhưng cũng còn hơi mệt cậu chỉ nhớ mình gặp được mẹ anh rồi một màn đêm kéo tơi rồi không biết gì nữa. Cố gắng lê từng bước tới bên khung cửa số để hít thở không khí trong lành vì mùi bệnh viện khiến cậu hơi khó chịu và buồn nôn. Tiếng cửa phòng mở ra thu hút sự chú ý, liền quay lại thì bắt gặp khuôn mặt của người thương, cảm xúc ùa về, khóe mắt hơi cay nhưng cậu cố gắng ngăn dòng nước mắt và tiếp tục quay ra khung cửa sổ. Anh đã thấy những giọt nước mắt kia đã vì anh mà rơi, xót xa đến nát lòng, bỏ thức ăn trên cái bàn gần đó anh bắt đầu tiến lại gần cậu, rồi ôm cậu vào lòng với tất cả nổi lòng nhưng rồi nhận lại chỉ là cái đẩy ra vô tình. - Sao em lại đẩy anh ra, em biết anh lo cho em lắm không – giọng nói nhỏ nhẹ không muốn làm cậu thêm kích động. - … – cậu nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe. Rồi anh tiến một bước cậu lùi lại một bước vươn đôi mắt tan nát mà nhìn anh khiến cho người đối diện cảm thấy đau lòng. Anh biết nếu lúc này không lại ôm và giữ thật chặt thì nhất định anh sẽ mất cậu. Chạy đến và ôm cứng cậu vào lòng mặc cho ai kia cứ chống cự nhưng nhất quết không buông, anh nói với tất cả nổi lòng kèm theo là những giọt pha lê trong đáy mắt : - Nhân à…..anh xin lỗi đã làm tổn thương em….nhưng em hãy tin vào tình cảm anh dành cho em mãi không bao giờ thay đổi, xin em đừng rời bỏ anh, đừng bỏ anh lạc lõng giữa dòng đời. - Vậy anh xem em là cái gì, tình cảm em trao anh là cái gì, anh có coi đến cảm xúc của em không, anh vui vẻ bên người yêu mới à không người vợ sắp cưới, em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như vậy, em không thể cho anh một hạnh phúc trọn vẹn sao ? Em không thể nhưng cô ta có thể. Vậy thì hãy đi tìm hạnh phúc mới của anh đi – nước mắt đông đầy trong đáy mắt. - Không, chẳng phải anh đã nói em là món quà vô giá trị mà cuộc đời này mang lại cho anh sao, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho em. Chuyện em thấy và nghe không đúng như em nghĩ đâu. Cô gái đó là em của anh tên là Mỹ Duyên do nó giận chồng sắp cưới của nó nên nó nhờ anh nói vậy để chọc tức chồng của nó – anh giải thích. - Đến bây giờ anh còn giấu em sao, em không phải là con nít – cậu nhất quyết không tin những gì anh nói. - Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, đúng lẽ ra là anh nên nói trước với em mọi chuyện, nếu biết xảy ra nông nổi thế này thì anh đã không nhận lời cầu xin của Duyên. - Em không tin, em biết anh muốn em không đau lòng nên mới nói thế đúng không, em sẽ không đau đâu, em sẽ mạnh mẽ mà – cậu nói mà người hơi rung rẫy. - Không phải như em nghĩ. Anh buông ra nâng mặt cậu lên rồi cuối xuống cưỡng hôn cậu, một nụ hôn manh mẽ và quyết liệt. Anh nói : - Em phải tin anh, Duyên chỉ là em gái anh thôi. Vừa dứt câu thì cửa phòng bật mở, một người con gái bước vào với cái đầm màu xanh lá mạ, nở nụ cười tươi, cô ta nói: - Em có làm phiền 2 người không. - Vợ sắp cưới của anh đến rồi đó, anh đi đi – cậu nói. - Em…- chừng mắt với cậu, rồi quay qua nhìn Duyên với đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống – em tới đúng lúc đó, em giải thích cho Nhân nghe đầu đuôi mọi chuyện đi.
|
Chương 56 Trước đôi mắt của người anh trai nuôi của mình Duyên cũng có phần sợ hãi vì chưa thấy anh nhìn mình với đôi mắt như vậy, đúng là khi yêu thì mọi chuyện sẽ khóc, cô cười rồi nói một cách nhẹ nhàng: - Cậu tên Trúc Nhân, tên đẹp đó, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Dương Mỹ Duyên là em gái của người cậu yêu là Dương Tử, tôi và anh ấy là anh em với nhau nên dĩ nhiên là không có chuyện anh Tử là chồng sắp cưới của tôi, còn chuyện cậu nghe và thấy hôm bữa thì chỉ là một màn kịch được tôi tự biên và nhờ anh Tử diễn dùm để chọc tức chồng sắp cưới của tôi, vì tôi và chồng tôi có một chút rắc rối. Chỉ là hiểu lầm thôi mong cậu tha thứ cho anh ấy, chứ tôi thấy khi mọi chuyện đổ bể anh Tử rơi vào hoàn cảnh tội nghiệp, tôi luôn dằn vật về chuyện này. - Em thấy đó anh đâu có nói dối em đâu – Tử chen vào liền khi Duyên kết thúc câu chuyện của mình. - Em… – cậu bị đơ cả người. - Đừng giận anh ấy nữa nha, tôi thấy anh mình yêu cậu dữ lắm, phải chi thằng chồng tôi được một phần như anh ấy thì tôi mừng biết mấy – cô than vãn. - Ai nói anh không yêu em – Kevin từ đâu xuất hiện. - Anh tìm tôi làm gì, tôi đã nói với anh rồi sao, biến cho tôi – Duyên la làng. Nhưng cô không để ý phía sau Kevin là 1 người phụ nữ đẹp ngời ngợi, bà ta cắt giọng lảnh lót của mình: - Con gái. - Mẹ….. – cô hoảng hốt. - Mẹ đâu có làm gì con mà nghe giọng con hoảng hốt dữ vậy, trốn dữ hả, dám tự ý bỏ đám cưới mà chạy về đây, mẹ chưa tính sổ với con – bà nói nhìn Duyên nữa con mắt. - Mẹ đừng trách vợ con, lỗi cũng tại con hết – Kevin bênh vợ của mình. Bỏ mặt 2 vợ chồng trẻ, bà đến bên cạnh con trai và chàng dâu tương lai của mình, bà nói nhỏ nhẹ: - Con khỏe chưa, mẹ thấy con có vẻ còn mệt – quay qua Tử bà nạt – mày làm gì mà khiến chàng dâu của mẹ khóc bù lu bù lo vậy – rồi nhìn cậu cười. Bà cười nụ cười dành cho cậu, nó thật đẹp, còn cậu thì không biết nói gì hết cách xưng hô mới như thế này, hoàn toàn bất ngờ, chợt nước mắt cậu rơi. Nước mắt của sự hạnh phúc. Bà hiểu ý liền quay qua nói với 2 vợ chồng của Duyên và Kevin: - Hai đứa ra ngoài đợi mẹ, mẹ có chuyện riêng muốn nói với chàng dâu của mình, Duyên còn đừng hồng trốn tránh nữa, mẹ sẽ xử con sao. Giờ trong phòng chỉ còn lại 3 người, bà cười với cậu: - Chuyện tình cảm của 2 đứa giờ mẹ muốn cấm đoán thì chưa chắc được, mẹ cũng không quá cổ hủ trong mấy chuyện này, con trai mẹ hạnh phúc là mẹ vui rồi, mẹ tin con có thể mang lại hạnh phúc cho nó. Mẹ sẽ về thuyết phục ba thằng Tử. - Mẹ – anh nhìn mẹ với đôi mắt long lanh vô cùng yêu thương bà. - Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là tôi không thích rồi đó, mới hôm qua còn nạt nộ lớn tiếng với tôi vậy mà hôm nay….con với chả cái – bà trách anh. - Đâu có, mẹ nói quá – anh cười cười vì lời buộc tội của bà. - Tôi không điếm xỉa tới anh nữa – quay sang cậu – giờ con hãy gọi ta là mẹ đi cho thân mật, kêu trước cho quen để mai mốt khỏi mất công gượng miệng. - Mẹ…. – cậu gọi với sự hơi ngượng ngùng. - Ngoan, giờ con thấy sau rồi, mẹ thấy con còn mệt đó, nghĩ ngơi nhiều vào, thằng Tử có ăn hiếp con cứ việc nói với mẹ mẹ xử nó liền, muốn ăn hay thèm thứ gì thì nói mẹ mẹ làm cho, sức khỏe con bây giờ là quan trọng, Tử gán tẩm bổ cho dâu mẹ nghe không, cháu mẹ có gì là không xong đâu đấy – bà cười. - Con cảm ơn mẹ – cậu ôm lấy bà. - Thôi mẹ đi đây, tối quay lại, nhớ những gì mẹ nói đó. Bà rời khỏi, anh bấy giờ đến ôm cậu từ phía sao rồi nói giọng hơi trách móc: - Em đó đáng bị quýnh đòn ghê, không hỏi đầu đuôi chuyện gì hết mà bỏ anh đi mấy hôm làm anh như thằng điên đi khắp nơi tìm em. - Em xin lỗi, em sai rồi – cậu nói giọng hói lỗi. - Em không sai và anh cũng không đúng, đáng lẽ ra anh nên nói trước với em, giờ thì không sao rồi có em bên cạnh là mọi chuyện ok hết – anh hôn vào má cậu 1 cái ngọt liệm. - Em ….. – cậu nghẹn ngào. - Anh thấy em có vẻ chưa được khỏe cho lắm thôi để anh đưa em về giường nghĩ ngơi, sức khỏe em là quan trọng nhất. - Có anh ôm và bên cạnh thì em hạnh phúc rồi, em không sao hết. Nói xong cậu quay lại chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn và anh cũng đáp trả. Một nụ hôn của sự khao khát yêu thương và cháy bỏng như tình cảm của cả hai vậy, cậu không ngừng kích thích sự ham muốn của anh, tay anh thì bắt đầu tiếng thẳng vào vùng trong của lớp áo để sờ soạn, 1 vài chiếc nút của áo anh đã được tháo ra. cả hai vừa hôn vừa di chuyển tới giường. Như nhớ đến điều gì anh liền ngăn cậu lại: - Không được em còn yếu lắm, khi nào em khỏe rồi chúng ta tiếp tục – anh kiềm chế bản thân mình. - Nhưng em muốn, em nhớ anh – cậu nhõng nhẽo. - Ngoan đi cục cưng, sức khỏe không ổn định làm vậy ảnh hưởng tới con của chúng ta – anh nói. - Con của chúng ta??? – cậu hỏi lại.
|
Chương Kết - Phải con của chúng ta – anh đặt tay vào bụng của cậu – nó chính là kết tinh tình yêu của anh và em – anh cười. - Sao có thể như vậy được – cậu không tin điều mà anh nói và nhìn thấy trong bệnh án anh đưa. - Em quên em có một nữa dòng máu người cá rồi sao – anh đùa. - Nhưng cũng không được, người cá hay con người thì giới tính nam cũng không được như vậy – cậu hoài nghi. - Đã xét nghiệm kĩ rồi, và có thể đây là 1 phép màu mà tạo hóa đã mang đến cho chúng ta, em có hạnh phúc không? – anh hỏi. - Dĩ nhiên là hạnh phúc rồi – cậu trả lời và tiếp tục hôn anh. - Đừng dụ dỗ anh, anh không kiềm được đó – anh cười. Cả 2 cùng nhau cười thút thích rồi cậu như 1 chú thỏ con nằm trong lòng anh để được anh năng niu và bảo bọc. Chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ ngọt ngào về 1 tổ ấm chỉ của anh và cậu với tiếng của đùa của trẻ thơ. Một mái ấm hạnh phúc thật sự. Những tháng sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc của cậu. Chính thức dọn về nhà anh để sống vì anh không muốn cậu được sống đầy đủ nhất, ngoài ra còn được mẹ chồng chiều chuộng, được chồng thương yêu. Nấu cho ăn những món ăn vô cùng tẩm bổ, anh đưa cậu đi thư giản mỗi chiều, làm cho cậu ngất ngay trong hạnh phúc và cũng làm cậu phát điên lên phải la lên những tiếng rên cháy bỏng. Anh làm với 1 cường độ không quá vội vã vì sợ ảnh hưởng tới con. Ngày đi siêu âm thì thật bất ngờ (dĩ nhiên là do bà bác sĩ Giao khám ở phòng mạch riêng), kết quả là song thai, niềm vui tăng lên gấp bội được hiện diện trên khuôn mặt của 3 người cậu, anh và bà Ngọc. Sao bao nhiêu nổ lực bà cũng đã thuyết phục được chồng mình đồng ý, vui vẻ chấp nhận cậu và cháo đón 2 đứa cháu sắp chào đời của gia đình. Cậu cũng không quên nói với anh Tú và chị Hân, cũng không quên thông báo cho ông bà mình biết niềm hạnh phúc bất tận ấy. Niềm vui ngập tràn hạnh phúc. Ông bà cậu lên khỏi mặt nước đến tận nơi để chứng kiến cháu cố của mình chào đời, cả 2 bên cũng điều nóng ruột và vui mừng khôn xiết. Rồi tiếng khóc trẻ thơ vang lên mọi người cười trong hạnh phúc. Cậu khóc, anh cũng khóc, anh nói khi được ôm con của mình: - Chào công chúa của ba, chào hoàng tử của ba, chào mừng hai con đã đến cuộc sống này, ba yêu các con. - Chào những thiên thần của ba, cảm ơn 2 con đã đến với cuộc sống này, ba cũng yêu các con – cậu nói trong nước mắt hạnh phúc. Hai năm sau trên một bãi biển cát trắng, nắng nhẹ, mọi người đang tất bật trên bãi diễn thì có 3 đứa trẻ với khuôn mặt đáng yêu đang nghịch cát và sóng biển, thì có 2 người đi ra một nam một nữ. Rồi cậu bé chạy đến bên người đàn ông méc: - Ba ơi, chị 2 với chị Angel ăn hiếp con – cậu bé nhõng nhẽo. - Moon sao con ăn hiếp em vậy – người đàn ông nói. - Angel sao vậy con – người phụ nữ nói. - Ai biểu thằng Sun nó làm ngã lâu đài con với chị Angel đang xây – cô bé Moon nói với giọng tức giận nhưng rất dễ thương. - Con hư lắm nghe chưa Sun, sao làm vậy ba quýnh đòn con giờ – người đàn ông trách yêu, quay qua Moon – thôi cho em nó đi xin lỗi 2 đứa, xin lỗi 2 chị đi. - Không – Sun nói rồi vụt chạy đến với người đàn ông đang mặc bộ vést màu đen đang đi tới – ba ơi ba Nhân và chị Moon cùng với chị Angel ức hiếp con. - Có chuyện này sau – người này không ai khác là anh, bế con vào lòng – để ba lại xử cho con. - Sắp tới giờ làm lễ, em tranh thù đi – nhìn cậu yêu thương và đứa con gái của mình mà nói – sao Moon với Angel lại ức hết Sun. - Tại nó không ngoan – lần này tới Angel lên tiếng. - Thôi con gái lại đây với mẹ – Hân kêu đứa con gái bé bỏng của mình, rồi nói – em với Tử không nhanh lên là không kịp đâu, trễ giờ lành đó – Hân thúc giục. Nói xong Hân bế con mình đi về buổi tiệc đang chuẩn bị diễn ra. Cậu nói với anh: - Anh chiều nó riết nó hư cho mà coi, phải không Moon. - Dạ ba – Moon trả lời rồi hôn hôn cậu 1 cái. - Con không có – Sun trả lời nhìn chị Moon của mình với ánh mắt thách thức. - Ba chỉ thương thằng Sun không à, ba không có thương Moon gì hết, con giận ba Tử luôn, mình đi thôi ba Nhân ơi – cô bé hờn trách. - Thôi mà con gái cưng của ba, ba thương cả Sun và Moon đều như nhau, qua đây ba bế nè – Tử dổ ngọt đứa con gái cục cưng của mình. - Ba Tử thương con, con đừng giận ba Tử nữa nha – cậu nói giúp anh. Thế là cô bé cũng chịu qua cho anh bế, anh bế cả hai đứa con của mình với nụ cười rạng rỡ và cùng đi với anh là người đã mang đến hạnh phúc cho anh đó chính là cậu. Cả gia đình 4 người vui vẻ tiến về phía buổi tiệc. Buổi tiệc bắt đầu với tiếng nhạc “tèn ten ten ten, tèn tén ten ten…..” ngân lên. Anh với bộ vest đen lịch lãm, cậu với vest trắng tinh khôi cả hai cùng nhau bước lên khán đài ới sự vỗ tay của tất cả mọi người bên dưới. Và người chủ hôn cho anh và cậu không ai khác là vua thủy tề. Ông cười hiền và cất giọng nói của mình: - Con có đồng ý lấy cháu ta không, dù nó là gì đi nữa, dù có bệnh tật đau yếu, con vẫn suốt đời bên cạnh nó chứ? – ông nói khi nhìn Tử - Con đồng ý – anh trả lời không do dự. - Cháu trai của ta, con có đồng ý lấy chàng trai đứng cạnh con không, dù có đâu yếu bệnh tật, con vẫn suốt đời bên cạnh nó chứ – ông hỏi cậu. - Con đồng ý – cậu trả lời và đưa đôi mắt nồng nàng yêu thương nhìn anh. - Ta giao đứa cháu mà ta yêu thương nhất cho con chăm sóc – nắm tay cậu đặt lên tay anh, rồi nhìn xuống mọi người đang ở phía dưới và tuyên bố – Ta xin tuyên bố hai người đã là vợ chồng của nhau. Tiếng vỗ tay rần rần, một nụ hôn nồng nàn được chứng kiến dưới con mắt của mọi người phía dưới. Buổi tiệc được diễn ra đơn giản và ấm cúng với sự tham gia đầy đũ những người thân và bạn bè của cả hai và không quên có sự góp mặt của những vị thần tối cao. Một trang mới, một cuộc sống mới đã được mở ra cho cuộc đời của anh và cậu. Một bến bờ mang tên hạnh phúc và đêm nay sẽ là 1 đêm khó quên dành riêng cho anh và cậu. THE END.
|