Hai con người, một cuộc đợi
|
|
chap 5.......ôm chầm Tử Thao tìm được trên người y chìa khóa, liền kè y vào trong nhà. Đây là lần đầu tiên Tử Thao đến nhà Diệc Phàm. Theo như hắn nghe được từ đồng nghiệp thì Diệc Phàm đã sớm dọn khỏi nhà cha mẹ, một mình mua nhà ở. Tử Thao vừa mở cửa thì lặp tức thấy được bức tường ngay cửa ra vào có treo một bức tranh chụp Diệc Phàm và Nghệ Hưng, Diệc Phàm mặc bộ Tây trang màu đen, Nghệ Hưng là màu trắng, hai người chụp chính diện, tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào. Tử Thao nhìn ảnh chụp ngẫu nhiên nghĩ đến bức ảnh chụp cô dâu chú rể trưng bày trong ngày cưới, chẳng qua cái kia là một nam một nữ, còn bức ảnh treo trên bức tường kia là hai người đàn ông. "Ngô Tổng, tôi lấy nước giúp anh" – Tử Thao dìu Diệc Phàm vào ghế salon, đợi y ngồi hảo mới đi rót nước. Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ, dù đã được dọn sạch sẽ nhưng vẫn thấy có người thường xuyên trong này nấu ăn. Tử Thao nghĩ, nếu có một mình Diệc Phàm, công việc của y bận rộn như vậy, tuyệt đối không trang bị vật dùng nhà bếp như vậy, lại còn thường xuyên nấu cơm. Như vậy Diệc Phàm chắc chắn đang sống cùng Nghệ Hưng, xem ra bức ảnh treo trong phòng kia đúng là "Ảnh cưới". Tử Thao tìm được cái ly sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách. "Hưng, Hưng…" – Diệc Phàm vẫn còn lầm bầm. "Ngô Tổng, uống nước" – Tử Thao đem ly nước đặt vào tay Diệc Phàm Nhưng không chút phản ứng, mắt lờ đờ nhìn Tử Thao, bàn tay quơ qua ly nước, chảy vào salon. Tử Thao vội vàng tìm khăn lau, không còn cách nào đành ngồi kế bên đút nước cho y. Tử Thao đưa ly nước lên miệng Diệc Phàm, y cũng không phản kháng mà uống hết. "Hưng đối với anh tốt nhất" – Uống một ngụm nước, nghiêng đầu nhìn Tử Thao, nhoẻn miệng cười. Tử Thao ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu trong nhiều năm qua, Diệc Phàm ở khoảng cách gần như vậy mà cười với hắn, còn là nụ cười dịu dàng. Nhưng trong hắn lại gọi tên người khác. "Ngô Tổng, thời gian không còn sớm, tôi về đây." – Tử Thao thu lại tâm tình, buông ly nước xuống. Diệc Phàm đã đưa về nhà, hắn không còn gì phải ở lại. Hôm nay chính hắn đã lừa mẹ mình tăng ca để đến quán bar chơi một chút, về sớm vẫn hơn. 'Hưng, chớ đi.." – Diệc Phàm thấy Tử Thao đứng lên, luống cuống, liền theo sát đứng dậy, từ đằng sau ôm Tự Thao vào ngực. "Ngô..Ngô tổng…" – Tử Thao hoảng sợ, vội vàng kéo tay Diệc Phàm ra. "Hưng, đây là không phải nhà chúng ta sao? Em định đi đâu, đừng rời bỏ anh." – Đối với Tử Thao càng giãy giụa, Diệc Phàm càng ôm chặt. Cằm y dựa vào vai, thỏ thẻ nói nhỏ. Nhà của chúng ta? Nếu như bức "ảnh cưới" và toàn bộ đồ dùng nhà bếp, theo suy đoán của Tử Thao thì khẳng định 100% Diệc Phàm và Nghệ Hưng đang sống cùng nhau. "Hưng, chúng ta không cần chia tay có được không? Anh biết anh không có cách nào để cho cha mẹ em có cháu nội, nhưng ngoại trừ đứa bé, anh..anh có thể cho em tất cả, yêu em..thương em cả đời. Bằng không…bằng không chúng ta kiếm người mang thai hộ. Hưng, cầu..cầu xin em, đừng…rời bỏ anh" – Giọng nói của Diệc Phàm vẫn như vậy, đứ quãng, thanh âm có kèm chút tia ngọt ngào. Nguyên lai Diệc Phàm và Nghệ Hưng chia tay là bởi vì đứa nhỏ. Kì thật Tử Thao cũng chưa từng nghĩ nhiều đến chuyện này, tuy rằng hắn yêu thầm Diệc Phàm mười năm, ít nhất hắn chưa từng cùng đàn ông khác quen biết, Tử Thao cũng là "bình thường" nên cũng không bị áp lực về chuyện này. Hơn nữa dù sao hắn cũng không thể yêu thầm Diệc Phàm cả đời, Tử Thao cũng đã từng nghĩ nhiều cách để thoát ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, rồi cũng theo lẽ thường, kết hôn cùng một người phụ nữ, sống bình bình đạm đạm cả đời.
|
|
chap 6.......hôn môi Vì lời nói của Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy thực đau lòng, đứa nhỏ! Đây là vấn đề vô pháp giải quyết giữa hai người đàn ông, cho nên Quan Lâm mới chia tay, Thế Huân thậm chí ngay cả nhờ người mang thay hộ cũng đồng ý … Đang lúc Lộc Hàm miên mang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Thế Huân mở điện thoại, là mẹ cậu gọi. "Tôi không có đi, anh buông tay để tôi nghe điện thoại." Lộc Hàm bị Thế Huân chế trụ không có biện pháp nghe máy, thở dài, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm thắt lưng của mình. Người uống sai tâm tình không ổn định, đại khái cũng dễ bị lừa, Thế Huân thật sự liền buông lỏng tay ra. Lộc Hàm đi đến một bên thấp giọng nghe điện thoại, mẹ hỏi cậu khi nào thì về nhà, Lộc Hàm thoáng suy nghĩ, sau đó nói công việc của cậu còn chưa làm xong, kêu bà đi ngủ trước đừng chờ cửa cậu. . "Mẹ của tôi…" Cúp điện thoại, Lộc Hàm định nói với Thế Huân mẹ cậu giục cậu về nhà, chính là mới vừa há mồm liền lại bị Thế Huân ôm lấy. "Lâm, mẹ em lại bắt chúng ta chia tay đúng không! ? Anh sẽ không để em đi đâu!" Thế Huân cường ngạnh ôm lấy Lộc Hàm. "Tôi không phải ngô… Ngô…" Bị người mình thầm yêu nhiều lần ngộ nhận là người khác, ai ở trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, Lộc Hàm một bên kịch liệt giãy ra, một bên hướng Thế Huân giải thích. Nhưng kẻ say rượu như Thế Huân nào có để ý đến lời Lộc Hàm nói, anh đưa người trong lòng đặt lên vách tường, cuối đầu hôn lên. Lưỡi Thế Huân tiến quân thần tốc, mũi Lộc Hàm lập tức ngập tràn hương vị của cồn. Đây là nụ hôn đầu tiên của Lộc Hàm trong gần ba mươi năm qua, đáng được ăn mừng chính là nụ hôn đầu tiên của cậu là bị người cậu yêu mến đoạt đi, nhưng thật không may anh lại đem Lộc Hàm trở thành người khác mà hôn. Lộc Hàm vì bất ngờ bị hôn mà quên cả giãy giụa, mà Thế Huân cảm giác được cậu không phản kháng, nụ hôn mãnh liệt cũng trở nên dịu dàng triền miên hơn. Đầu lưỡi Thế Huân từng tất từng tất tinh tế liếm qua khoang miệng củaLộc Hàm, quấn quanh lấy đầu lưỡi của cậu chơi đùa không rời. Là người thầm yêu đến mười năm a. Lộc Hàm thật sự là vô pháp chống cự loại hấp dẫn dịu dàng này, bắt đầu chậm rãi đáp lại Thế Huân. Thế Huân hôn đến nhập tâm, đôi môi hai người gắt gao cọ xát cùng một chỗ, đầu lưỡi quấn quanh càng thêm dây dưa, Lộc Hàm nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn này của Thế Huân. "Lâm… Lâm… Không cần chia tay…" Hôn môi hơi lâu khiến cả hai đều có chút khó thở, lưỡi Thế Huân rời khỏi khoang miệng Lộc Hàm, nhưng đôi môi vẫn như cũ quyến luyến, thanh âm run rẩy không kiềm chế thoát ra khỏi miệng. "Thế Huân!" Tim của Lộc Hàm chính vì một tiếng "Lâm" này của Thế Huân mà đau nhói, liền bởi vì cảm giác ướt át trên mặt mà lặp tức mở mắt. Hốc mắt Thế Huân đỏ bừng, cộng thêm men say làm hai mắt đã ngập nước của anh càng trở nên mờ mịt. Dù là tân sinh viên trên bục hăng hái phát biểu năm đó, hay là tổng giám đốc tài năng trên thường trường sau này, thì ở trong lòng Lộc Hàm, Thế Huân luôn là người ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất, hiên ngang đứng trước mọi người. Bộ dáng yếu ớt của người đàn ông trước mặt này, làm cho lòng Lộc Hàm dậy sóng, ý nghĩ muốn buông tay từ bỏ lặp tức bị sụp đổ . "Thế Huân, chúng ta sẽ không chia tay." Lộc Hàm nhìn vào trong mắt Thế Huân, khóe miệng câu lên một nụ cười dịu dàng. "Lâm…" Thế Huân nhìn Lộc Hàm tươi cười mà sửng sốt, rồi mới lần thứ hai hôn lên môi cậu. Quan Lâm cũng được, mà Lộc Hàm cũng thế, một người say đến độ này rồi sao có thể ý thức được ai đang ở trước mắt. Mà Lộc Hàm biết, kỳ thật Thế Huân cũng không say đến độ ngay cả Quan Lâm hay là Lộc Hàm cũng không phân biệt được, chỉ là anh đang say ở thế giới của mình, không muốn tỉnh lại mà thôi.
|
chap 7.......... Nụ hôn của hai người dần dần thay đổi tính chất. Thế Huân một bên cùng miệng lưỡi của Lộc Hàm dây dưa, một bên đưa tay xoa nắn cơ thể của cậu, ở khắp nơi vuốt ve giao trứ. Bàn tay của anh lần mò trên áo của Lộc Hàm, cởi bỏ nút, thuận tay mở rộng vạt áo sờ soạng đi vào. "A!" Ngón tay Thế Huân đột nhiên chạm vào đầu vú mẫn cảm, Lộc Hàm lập tức từ trong cơn mê loại tỉnh táo lại, cậu theo bản năng bắt lấy bàn tay đang ở trong áo mình kéo ra. "Lâm không phải đã nói sẽ không chia tay hay sao, đừng cự tuyệt anh." Thế Huân buông đôi môi Lộc Hàm ra, ánh mắt nghi hoặc mang chút cầu xin nhìn về phía hắn. Lộc Hàm đương nhiên biết nếu hắn để y tiếp tục thì hai người sẽ phát sinh loại chuyện gì. Trong mắt trong tâm Thế Huân chỉ có mỗi Quan Lâm. Hiện tại trong ý thức Thế Huân, anh là đang nhìn Quan Lâm, ôm chính là Quan Lâm, hôn môi chính là Quan Lâm, vuốt ve cũng chính là Quan Lâm. Chính là đối với Lộc Hàm, Thế Huân là người cậu thầm yêu mười năm, một người cho đến tận bây giờ vẫn xem cậu là kẻ qua đường xa lạ, thậm chí còn không nhìn kỹ mặt cậu lấy một lần, nhưng đột nhiên anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, không ngừng hôn môi cậu, vuốt ve cậu, dẫu biết trong mắt anh bản thân chỉ là một thay thế phẩm cho người khác, nhưng mà… Quên đi, là nụ hôn đầu tiên cũng được, lần đầu tiên cũng tốt, tối nay coi như là cho mười năm thầm mến, mười năm yêu thương vô vọng của cậu một dấu chấm tròn kết thúc vậy. Lộc Hàm buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Thế Huân, chậm rãi nhắm mắt lại. Đôi môi Thế Huân mãnh liệt sáp lại, đã không còn dịu dàng triền miên như lúc đầu, mà ngậm lấy môi Lộc Hàmcố sức mút vào, khẳng cắn. Lộc Hàm cảm thấy đau đớn, nhưng lại nghĩ đây là đêm duy nhất được cùng với anh, nên không có ý niệm kháng cự trong đầu, đôi tay ngược lai còn choàng qua ôm lấy cổ Thế Huân, Thế Huân hôn mãnh liệt hơn, Lộc Hàm cảm giác trong miệng mình thế nhưng đã dậy mùi máu tươi. "Lâm, Lâm…" Thế Huân từ khóe môi Lộc Hàm bắt đầu hôn xuống dưới, đôi môi lướt qua đường cong nơi cầm, rồi đến chỗ hầu kết đang dao động. "A…" Tuy rằng một tiếng "Lâm" của Thế Huân vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Lộc Hàm, nhưng khi đầu lưỡi của anh liếm qua hầu kết nhô lên của cậu, người chưa từng hưởng qua tư vị tình dục như Lộc Hàm, đại não liền lặp tức vì loại khoái cảm này mà trở nên vựng nhuyễn, vốn nên rất đau lòng vì cách gọi này hiện tại cũng không còn tâm trí để so đo. Thế Huân đem vạt áo Lộc Hàm rút ra khỏi quần, giải khai toàn bộ nút áo, bộ ngực trần trụi lặp tức lộ ra. Miệng lưỡi y ở trước ngực Lộc Hàm vừa hôn vừa liếm, sau khi dùng môi cọ cọ vào đầu vú đã hơi cứng lên, liền nhẹ nhàng hé miệng hàm nhập thứ đang hưng phấn đó vào trong. "Thế… Thế Huân…" Lộc Hàm ngẩn đầu há mồm thở dốc, ánh mắt tình cờ nhìn đến bức "Ảnh cưới" của Thế Huân và Quan Lâm đang treo trên vách tường, cậu lặp tức chuyển dời tầm nhìn, thay vì nhìn thấy bức ảnh nhắc nhở bản thân chỉ là một kẻ thế thân, còn không bằng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào khoái cảm do tình dục mang lại, bị xem trở thành ai cũng được, đều quan trọng nhất chính là hiện tại Thế Huân, người mà cậu thầm yêu mười năm, đang ở ngay trước mặt cậu. Thậm chí biết rõ bản thân thật đáng thương, nhưng vẫn ngăn không nổi niềm xúc động. Thế Huân tựa hồ còn muốn làm cho người trước mặt càng thêm nhiều vui sướng, liền đem một bên đầu vú Lộc Hàm hút đến no đủ cứng rắn, bên còn lại cũng được hai ngón tay anh xoa nắn không ngừng. Lộc Hàm làm sao chống lại được loại khiêu khích này, nửa người dưới rất nhanh đã có phản ứng. "Lâm đã muốn cứng …" Miệng Thế Huân ngậm lấy một bên đầu vú của Lộc Hàm, mơ hồn phát ra tiếng cười nhỏ, một bàn tay nãy giờ còn nhàn rỗi bỗng hướng phía khố gian của Lộc Hàm sờ đến, cao thấp an ủi bộ vị đang nổi lên kia. "A… Ha… Không cần…" Đầu vú, khố gian là những bộ vị tối mẫn cảm trên cơ thể lại bị Thế Huân liếm duyệt, xoa nắn, vuốt ve như vậy, Lộc Hàm bị quá nhiều khoái cảm cùng lúc làm cho hư nhuyễn, hai chân cơ hồ không thể đứng thẳng, nếu không phải phía sau còn có vách tường chống đỡ, cậu đã sớm ngồi bẹp trên mặt đất rồi.
|
chap 8....phòng ngủ "Lâm, chúng ta quay về phòng ngủ." Thế Huân cũng cảm giác được người trong ngực sắp đứng không vững, liền cúi xuống ôm lấy Lộc Hàm đi về phía phòng ngủ. Rất đúng tiêu chuẩn của "ôm công chúa", thủ pháp của Thế Huân cũng thật thuần thục, vững vàng giữ lấy lưng cùng đùi của Lộc Hàm. Hắn cùng Quan Lâm dáng người không mấy khác biệt, tuy hai người nhìn qua đều khá gầy, nhưng dù sao cũng cao gần 1m8, cùng với chiều cao Thế Huân cũng không sai khác bao nhiêu, hơn nữa khung xương của đàn ông lớn rộng bất đồng với khung xương nhỏ nhắn của phụ nữ, có thể ôm gọn gàng như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Trong tình cảnh này, chỉ có thể giải thích vì Thế Huân thường xuyên ôm Quan Lâm, hay bọn họ luôn ở phòng khách mà cầm lòng không đặng, rồi Quan Long mới ôm Quan Lâm quay về phòng ngủ… Vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt Lộc Hàm chính là chiếc giường KING SIZE rộng lớn cùng một cặp gối ngủ, tiếp tục nhìn lên, trên vách tường đầu giường có treo một bức ảnh của Thế Huân và Quan Lâm, giống y như ngoài phòng khách, trong ảnh vẫn là hai người tay trong tay, cười đến vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc. Mỗi một động tác của Thế Huân, mỗi một vật dụng trong nhà đều ở nhắc nhở cho Lộc Hàm biết, cậu bất quá chỉ là một kẻ thay thế cho Quan Lâm trong lúc Thế Huân say rượu mà thôi. Thế Huân đi tới, đem Lộc Hàm đặt lên trên giường, người cũng chồm tới đè ép lên. Anh tiếp tục cuồng nhiệt hôn môi Lộc Hàm, trong miệng không ngừng gọi khẽ "Lâm, Lâm" . Lộc Hàm nhắm mắt lại, không nhìn đến hình ảnh hai người trên vách tường, bỏ qua cả tiếng nỉ non trong miệng Thế Huân, để cho bản thân trầm luân trong dục vọng, đơn giản nghĩ người đang ôm mình chính là Thế Huân, người mà cậu thầm yêu mười năm. Nằm trên giường so với lúc đứng thư thái hơn rất nhiều, từ ánh mắt đến đôi môi, rồi xuống đến hầu kết, xương quai xanh, Thế Huân hướng thân thể Lộc Hàm một đường hôn duyệt đi xuống, khi đôi môi dao động đến trước ngựcLộc Hàm, nụ hôn của anh không tiếp tục đi nữa, bắt đầu dừng lại liếm hút hai bên đầu vú của cậu. Vừa rồi ở trong phòng khách, đầu vú của Lộc Hàm đã muốn bị Thế Huân toát lộng một phen, hiện tại trở nên mẫn cảm muốn chết, bị môi của anh chạm vào, toàn thân cậu liền không thể ức chế mà run rẩy. Thế Huân lúc thì dùng răng nanh khẳng cắn, lúc lại ngậm đầu vú vào miệng hút mạnh, Lộc Hàm hai tay nắm chặt chăn niệm dưới thân, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng rên rĩ. "Lâm, có phải hay không thoải mái! ?" thanh âm bất đồng, cơ thể cũng bất đồng, nhưng Thế Huân lại cố chấp cho rằng người dưới thân mình chính là Quan Lâm. Há mồm buông ra đầu vú đã bị mình hút đến sưng đỏ, lại luyến tiếc mê mụi dùng môi cọ cọ, anh ngẩn đầu ánh mắt như đang cười nhìn ngắm Lộc Hàm. "A a… Thư… Thoải mái…" Lộc Hàm thở dốc dồn dập, suy nghĩ bị những khoái cảm quấy nhiễu thành một đống hỗn loạn, đầu óc mơ mơ hồ hồ, Thế Huân hỏi cái gì liền đáp cái đó. "Lâm muốn hay không càng thoải mái! ?" Thế Huân thực vừa lòng với câu trả lời của cậu, khóe môi tươi cười càng rộng thêm vài phần, bàn tay hướng đến quần Lộc Hàm, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng. Lộc Hàm vô pháp suy nghĩ đành mờ mịt khó hiểu nhìn lại Thế Huân. "Lâm cũng đã như thế cứng rắn …" khóe môi Thế Huân buông ra một câu, bàn tay liền tiến vào trong quần lót của Lộc Hàm, một phiên cầm lấy dương vật nóng bỏng. "A!" Bộ vị yếu ớt mẫn cảm nhất bị Thế Huân nắm giữ, Lộc Hàm kinh hãi hét lên một tiếng, đại não vốn đã không thể suy nghĩ liền nhất thời trở nên trống rỗng. Thế Huân lại cúi đầu ngậm đầu vú Lộc Hàm mà mút, dương vật nắm trong tay cũng bắt đầu nhu lộng vỗ về. "A a… Ha…" Đối với người lần đầu tiên nếm trải tình dục như Lộc Hàm sao có thể chống lại những khiêu khích này của anh, đầu vú lẫn dương vật đều bị mút mát vỗ về làm mỗi nơi trên cơ thể cậu đều ngậm tràn khoái cảm, cơ thể lâm vào tình dục trở nên xụi lơ, chỉ có thể há miệng rên rĩ cùng thở dốc.
|