Hai con người, một cuộc đợi
|
|
chap 9....... Thế Huân dùng lực thật lớn mút vào đầu vú, còn cố ý phát ra tiếng nước tắc tắc. Tay nắm dương vật Lộc Hàm cũng tăng tốc độ nhu lộng chơi đùa, hơn nữa ngón cái không ngừng xoa nắn quy đầu, đầu ngón tay còn ngẫu nhiên cạ qua lỗ nhỏ mẫn cảm. "A a… Từ bỏ… không được…" Lộc Hàm liều mạng lắc đầu, âm thanh mơ hồ không rõ, dưới sự hầu hạ của Thế Huân, Lộc Hàm cảm giác dương vật của mình càng ngày càng trướng, quy đầu càng ngày càng dương. Thực sự ẩn ẩn dục vọng muốn bắn tinh, hắn định đẩy Thế Huân ra, nhưng hai tay lại không có một chút khí lực nào. Nhìn phản ứng này của Lộc Hàm, Thế Huân ngược lại dùng cả bàn tay hàm chặt lấy dương vật ra sức một lần. "A!" Lộc Hàm không thể kiềm chế, liền ở trên tay Thế Huân bắn ra. "Mùi vị của Lâm thật ngon." Khi Lộc Hàm còn chưa từ dư vị cao trào sau khi bắn tinh mà tỉnh lại, Thế Huân thế nhưng lại đem tinh dịnh của cậu dính trên tay mình đưa lên miệng, vươn đầu lưỡi liếm lấy tinh dịch dính trên đó. Lộc Hàm lập tức ngốc lăng, chăm chăm nhìn Thế Huân. Lúc này ánh mắt Thế Huân mê mang không rõ, rõ ràng còn mang theo men say nồng đậm lại hỗn loạn một tia dục vọng, hai gò má cũng đỏ bừng, đầu lưỡi hiện còn đang liếm bàn tay dính đầy tinh dịch, bởi vì bàn tay cách miệng rất gần, cho nên khóe môi anh cũng dính một chút tinh dịch của Lộc Hàm. Hình ảnh quá sức dâm mỹ này làm Lộc Hàm chịu không được dời đi tầm mắt, trong lúc vô tình lại ngắm tới khố quần của Thế Huân, chỗ quần kia bị phình lên một khối to, bộ vị to lớn kia làm cho cậu không biết phải làm sao . Tuy rằng Thế Huân kêu chính là tên của Quan Lâm, lại đem mình làm như Quan Lâm, nhưng thứ anh đang liếm lại hoàn toàn chính là thứ mình vừa mới bắn ra. Một màn kích thích quá mãnh liệt trước mắt làm cho Lộc Hàm ứng phó không kịp, thẳng đến khi hai chân truyền đến cảm giác lành lạnh, cậu mới phát hiện Thế Huân đã đem quần mình cởi bỏ, ngay cả quần lót cũng bị kéo xuống. Lộc Hàm hiện tại nửa người dưới đã hoàn toàn trần trụi trình hiện trước mắt Thế Huân. Dương vật sau khi bắn tinh nhuyễn xuống yếu đuối nằm ở khố gian, lông mao màu đen xung quanh cũng bị nhiễm một chút tinh dịch trắng ngà. Lộc Hàm quẫn bách định đưa tay che đi khố gian, lại bị Thế Huân nắm chặt. "Lâm ở trước mặt anh còn có cái gì ngượng ngùng. Ngoan, đem chân mở ra chút." Thế Huân cười cười, dịu dàng dụ dỗ. Đầu óc vốn đang hỗn độn, hơn nữa thanh âm của Thế Huân lại cực kỳ dịu dàng hấp dẫn, Lộc Hàm trong mơ màng liền mở rộng hai chân. Ngón tay thon dài của Thế Huân lập tức hướng giữa chân của cậu mà tìm kiếm. "Đúng rồi, Lâm luôn luôn đều sợ đau mà, không thể như vậy trực tiếp đi vào." Động tác Thế Huân đột nhiên tạm dừng, anh xoay người từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một chai bôi trơn, mở nắp đổ dầu bôi trơn vào ngón tay, rồi mới đưa ngón tay từng chút từng chút đâm vào hậu huyệt của Lộc Hàm. "Ngô…" Ngón tay thoa dầu có chút lạnh lẽo, sáp nhập vào hậu huyệt ấm áp làm cho Lộc Hàm khó chịu hừ một tiếng. Cậu nghĩ thầm, kỳ thật cậu nên cảm tạ sự chăm sóc của Thế Huân dành cho Quan Lâm, bằng không lần đầu tiên của mình lại bị ngón tay khô khốc trực tiếp đi vào, sẽ không đau đến chết sao. "Bên trong Lâm nóng quá." Thế Huân cười cười, ngón tay ở trong hậu huyệt bắt đầu chậm rãi di động, bàn tay còn lại lần thứ hai cầm lấy dương vật Lộc Hàm. Ngón tay Thế Huân bên trong hậu huyệt Lộc Hàm linh hoạt vỗ về chơi đùa, chỉ phúc ma xát với vách tường mềm mại bên trong, đỉnh đến chỗ sâu nhất thì tạm dừng, một lúc sau mới rút ra. Động tác dịu dàng nhanh gọn làm cho cảm giác khó chịu lúc đầu dần biến mất, hơn nữa dương vật không ngừng được Thế Huân cầm trong tay an ủi. Mặt trước lẫn mặt sau đều bị âu yếm làm dương vật vì bắn tinh mà mềm nhuyễn lần thứ hai đứng thẳng, thậm chí hậu huyệt lần đầu tiên bị dị vật tiến vào cũng bắt đầu sinh ra một loại khoái cảm tê dại, Lộc Hàm không tự giác đem hai chân gian rộng một chút, chủ động nghênh đón trừu sáp từ ngón tay của Thế Huân. "Lâm giúp anh đem quần cởi bỏ."Thế Huân cúi đầu nhìn vào mắt Lộc Hàm, thanh âm khàn khàn thấp giọng dụ dỗ. Lộc Hàm bị Thế Huân nhìn chăm chú đến tay có chút run rẩy, duỗi qua vụng về cở bỏ dây lưng, kéo xuống khố liên. Bên trong, quần lót màu đen đang ôm sát lấy dương vật hình dáng thô to, Lộc Hàm cảm giác hai gò má mình nóng bừng, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt mới tốt.
|
chap 10........An ủi lẫn nhau "Ngoan, đem nó ra xem." Thế Huân tiếp tục dùng ngữ khí ôn nhu chỉ đạo Lộc Hàm. Lộc Hàm run rẩy đưa tay kéo xuống quần lót của anh, dương vật cứng rắn lặp tức nhảy ra, đã không còn quần lót trói buộc, nhìn hình dạng của nó càng dữ tợn thô to, thân màu tím nổi lên gân xanh dữ tợn, cực đại đích quy đầu mượt mà no đủ, dựng đứng thẳng tắp ở trước mắt Lộc Hàm. Kích thước ước chừng còn lớn hơn một vòng so với mình, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, không thể kìm lòng mà nuốt xuống một chút nước miếng, cẩn thận vương tay chạm vào, rồi mới bắt chướt động tác Thế Huân an ủi mình lúc nãy, cầm lấy dương vật cao thấp di động. "Ân… Lâm… Nhanh một chút…" Thế Huân phát ra thanh âm cực kỳ thoải mái vui sướng, đĩnh thẳng lưng đem dương vật càng hướng vào trong tay Lộc Hàm, mà ngón tay cắm ở hậu huyệt Lộc Hàm lại hướng chỗ sâu đi vào thêm một ít. Hai người an ủi lẫn nhau, giữa phòng ngủ tràn ngập hương vị tình dục nồng đậm cùng với tiếng rên rĩ đứt quãng không ngừng. "A… Thế Huân… Thế Huân…" Người mới nếm trải tình dục Lộc Hàm đã sắp không chịu nổi khoái cảm quá mãnh liệt này, thân thể vừa bắn tinh một lần vô cùng mẫn cảm, nhưng khi trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay Thế Huân ở bên trong hậu huyệt của cậu trừu sáp, còn trong tay của mình lại đang nắm chặt dương vật thô nóng của Thế Huân, hình ảnh quá dâm mỹ này làm cho huyết mạch Lộc Hàm bí trướng, chứ đừng nói đến thân thể chân thật cảm nhận cảm giác này. "Lâm… Lâm, anh nhịn không được . Ngoan, lấy giúp anh cái bảo hiểm (aka BCS) trong ngăn kéo." Thế Huân cũng là tên đã trên dây, không ngừng nặng nề thở dốc. Lộc Hàm nghĩ Thế Huân nói chắc là ngăn kéo mà anh vừa lấy ra dầu bôi trơn, quả nhiên Lộc Hàm từ bên trong đụng đến đồ bảo hiểm. Hôm nay Lộc Hàm đã cùng Thế Huân ở nơi này làm rất nhiều việc lần đầu tiên trong đời. Tỷ như lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm tình, còn có… Lần đầu tiên sử dụng đồ bảo hiểm. Lộc Hàm không phải là thánh nhân, đàn ông đã ba mươi tuổi dĩ nhiên có dục vọng, bất quá trước đây đều là chính mình lấy tay tự giải quyết, mà tự giải quyết thì đương nhiên không cần đeo bảo hiểm. Tuy rằng hồi trước khi xem phim có thấy cảnh người ta đeo bảo hiểm, nhưng chính mình động thủ thì chưa từng, hơn nữa dương vật Thế Huân đích xác là quá thô to, Lộc Hàm đùa nghịch hơn nữa ngày mới có thể giúp anh đeo hảo. Bất quá Thế Huân lại không hề để ý, còn cười nhẹ nói một câu, Lâm có phải hay không rất muốn anh đi vào, kích động đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy. Chờ Lộc Hàm đeo xong bảo hiểm, Thế Huân cũng thuận theo hậu huyệt rút ra ngón tay ướt đẫm, còn cố ý ở trước mắt Lộc Hàm đưa ngón tay lên miệng, ngậm vào mút mút. "Ông" một tiếng, trong đầu Lộc Hàm lại một đống mơ hồ. Ở thời điểm cậu thất thần, Thế Huân đã quỳ giữ hai chân cậu, đem dương vật đặt tại huyệt khẩu. Dù sao thì kích thước và tính chất của ngón tay cùng dương vật là hoàn toàn bất đồng, cho nên khi Thế Huân chậm rãi tiến vào, tuy rằng Lộc Hàm không có cảm giác đến nỗi cơ thể bị xé rách như một số tiểu thuyết thường viết, nhưng thật sự cũng rất đau, đau đến mức cảm giác vui sướng vừa rồi đã lặp tức biến mất, hậu huyệt bị dương vật thô to kéo căng đến cùng cực, nội vách tường bị ma xát nóng bỏng, đau đớn nóng rát làm cho trán Lộc Hàm toát ra mồ hôi lạnh, miệng hổn hển hấp khí. "Lâm, Lâm, Lâm…" Thế Huân cũng cảm giác được dưới thân đang khó chịu, một bên dịu dàng khẽ gọi một bên ở trên thân thể Lộc Hàm hạ xuống vô vàn nụ hôn. Đau đớn làm cho đầu óc mơ hồ vì tình dục biến thành vô cùng thanh tỉnh, một tiếng gọi khẽ của Thế Huân truyền vào trong tai Lộc Hàm. Cậu thầm nghĩ, mặc kệ là bị xem trở thành ai, miễn sao cuối cùng hoàn thành được giấc mộng mười năm qua của cậu.
|
chap 11........hiểu lầm "Lâm, Lâm…" hai tay Thế Huân đặt ở hai bên thân thể Lộc Hàm, mồ hôi tích tụ từng giọt trên trán, trong mũi phát ra hơi thở nóng rực, một tiếng khóc lóc nỉ non truyền đến bên tai anh. Dương vật một lần rồi lại một lần mạnh mẽ va chạm với hậu huyệt, thân thể hai người va chạm không ngừng phát ra âm thanh 'ba,ba' vang dội, nhưng chỉ càng kích thích thêm tình dục nơi hai người. Thế Huân đã không thể kiên trì nữa, đem ôn nhu vứt ra sau đầu, đột nhiên thẳng khởi nửa người trên, hai tay bắt lấy hai chân Lộc Hàm đẩy về phía trước, đem toàn bộ cái mông đều dựng thẳng lên, thuận tiện cho chính mình mỗi lần tiến quân đều thẳng tốc đến chỗ sâu nhất. "Thế Huân… Thế Huân… em không được…" Toàn bộ thân thể cùng tâm hồn Lộc Hàm đều đã hảm sâu vào tình dục, thân thể cơ hồ bị Thế Huân ép thành 90 độ, hậu huyệt bị dương vật tùy ý trừu sáp thao lộng, mới nếm thử tình dục không ngờ lại trải qua ái ân điên cuồng như vậy, dương vật phía trước của cậu bị kích thích càng ngày càng trướng, Lộc Hàm nhịn không được đưa tay cầm lấy dương vật chính mình mà an ủi. Trước sau đều bị kích thích khiến Lộc Hàm rất nhanh có cảm giác muốn bắn tinh lần thứ hai. "Lâm, chúng ta cùng nhau…" Hậu huyệt ấm áp ẩm ướt, người dưới thân lại rên rĩ động tình làm Thế Huân cũng rất nhanh bị kích thích, anh đỉnh khởi thắt lưng hướng vào chỗ sâu nhất trong thân thể Lộc Hàm… "Ngô…" Thế Huân mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ nhàng cử động cái đầu vô cùng đau nhức, cố gắng mở mắt ra. Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ nên nhanh chóng nhắm lại, thích ứng trong chốc lát mới lần thứ hai mở. Ánh mắt thẳng tấp nhìn lên trần nhà, xác định là phòng của mình, quay đầu nhìn đến người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh mình. "Chết tiệt! Hôm qua uống nhiều lắm, say quá … Thế nhưng lại lầm tưởng một MB là Quan Lâm mà mang về nhà" Thế Huân xốc chăn lên, nhìn đến bên dưới chăn cả mình và người đàn ông kia đều toàn thân xích lõa, kí ức mơ hồ của đêm qua tràn vào trong đầu, anh chửi nhỏ một tiếng, trong lòng hối hận không thôi, tâm tình buồn bực từ trên giường ngồi dậy. "Dậy đi, nhanh cầm tiền rồi biến!" Thế Huân vươn chân đá bên hông hạ thân của người đàn ông kia. "A!" Không biết là Thế Huân là vô tình hay cố ý, vừa lúc đá trúng bộ vị trọng điểm của Lộc Hàm, làm cậu kêu lên lặp tức mở mắt, liền nhìn thấy Thế Huân thần tình chán ghét đang nhìn mình. Đêm qua sau khi hai người làm xong, Thế Huân phỏng chừng là đã thỏa mãn, có lẽ không thể theo lẽ thường mà suy đoán hành vi của người say rượu, Thế Huân cũng không ôm Lộc Hàm mà nỉ non gọi "Lâm" nữa, tự bản thân mơ mơ màng màng đi đến phòng tắm tắm rửa, sau đó ngã ra giường ngủ say. Lộc Hàm cũng đành phải mượn phòng tắm của anh tẩy rửa thân thể, rồi mới tính toán lập tức rời đi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên,Thế Huân làm đến lúc sau có chút kịch liệt, lúc ấy thì thích thật. Nhưng hậu quả là không chỉ phía sau cậu có chút không thoải mái, mà hai chân cũng hư nhuyễn muốn chết, lúc nãy tắm đều phải vịnh vào vách tường, chớ nói chi là đi đường. Lộc Hàm không ngăn được mình liền nằm xuống bên cạnh Thế Huân, nghĩ thầm chỉ cần nghỉ ngơi một lúc rồi thừa dịp Thế Huân còn ngủ say mà rời đi, nhưng thật sự là rất mỏi mệt, cậu bất tri bất giác ngủ thẳng đến khi Thế Huân đá cậu tỉnh lại. "Nhanh cút!" Thế Huân cực không kiên nhẫn lập lại một câu, xoay người lấy ví của mình, móc tiền ra ném thẳng vào mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, không hiểu nổi ý tứ của anh. "Sao vậy! Còn chê ít!?" Thế Huân nhíu nhíu mày, khinh thường nhếch miệng, lại lấy ra tấm chi phiếu hướng Lộc Hàm ném tới. Cho dù Lộc Hàm luôn luôn trung thực, không đánh bài, không gái gú, thậm chí thẳng đến hôm qua là lần đầu cậu đến quán bar, thì hiện tại cậu cũng đã hiểu tại sao Thế Huân cho cậu tiền, cũng biết anh đem hắn thành cái dạng gì!
|
chap 12..... Chủ động hiến thân, một đêm hoan ái, cho dù bị xem trở thành người khác cũng không sao, tự mình cho rằng đã hoàn thành giấc mộng mười năm, không nghĩ qua ngày hôm sau lại bị người mình thầm yêu xem là nam kỹ, kỳ thật điều này cũng không thể trách Thế Huân, không phải hết thảy đều là cậu tự làm tự chịu sao. Lộc Hàm hoảng sợ vội từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lập tức rời khỏi nhà Thế Huân, tất nhiên cũng không có lấy tiền Thế Huân ném cho mình. Nhưng Thế Huân đâu có quan tâm, đối với anh dù kẻ MB xa lạ kia có làm ra loại hành động quái lạ nào thì anh cũng không có tâm tình mà để ý . "Tiểu Lộc, sao con cả đêm hôm qua không về nhà, di động cũng tắt máy, mẹ đang lo gần chết." Lộc Hàm vừa về đến nhà, liền thấy mẹ mình thần tình lo lắng chạy ra đón. "Mẹ, thực xin lỗi. Tối hôm qua... Tăng ca quá mệt mỏi, không cẩn thận nằm úp sấp trên bàn ngủ mất, di động hết pin cũng không có phát hiện." Tối hôm qua cùng Thế Huân ở trên giường mây mưa thất thường, Lộc Hàm căn bản là không có chú ý tới di động của mình hết pin. Vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy có lỗi khi để mẹ phải lo lắng, vậy mà hiện tại còn nói dối, trong lòng cậu càng cảm thấy áy náy hơn, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp. "Không sao, lần sau đừng làm mẹ lo lắng nữa. Cũng may hôm nay là cuối tuần, con nhanh đi nghỉ ngơi đi." Lộc mẫu nhìn thấy sắc mặt con trai rất kém cũng không nói thêm gì, dặn dò một câu liền để cho Lộc Hàm nghỉ ngơi . Lộc Hàm "Ân" một tiếng, về phòng ngủ của mình. Đêm qua hoan ái làm cho thể lực tiêu hao quá lớn, còn chưa có phục hồi đã vội vã rời khỏi nhà Thế Huân, Lộc Hàm thẳng đến bây giờ còn cảm thấy cả người mệt mỏi, vậy mà khi cậu nằm trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu luôn hiện ra ánh mắt chán ghét cùng động tác khinh thường đem tiền ném vào mặt mình của Thế Huân. Lộc Hàm từ trên giường đứng lên, đi đến giá sách rút ra một quyển album dày. Mở ra album, bên trong toàn bộ là hình chụp của Thế Huân, đại bộ phận đều là chụp bên hông, cũng có mấy tấm chụp chính diện nhưng dường như ống kính để rất xa nên gương mặt có chút mơ hồ, rõ ràng những bức ảnh này đều do Lộc Hàm chụp. Lộc Hàm rút ra tấm ảnh đầu tiên, ở mặt trái ảnh có viết chữ "Thế Huân trong lễ khai giảng", bởi vì niên đại quá lâu, chữ viết đã có chút mờ. Đây là năm đó khi Thế Huân ở lên đài phát biểu trong lễ khai giảng, Lộc Hàm đứng ở dưới lấy điện thoại chụp được, bởi vì khoảng cách quá xa, ảnh tuy chụp được toàn bộ cơ thể của anh nhưng lại không thấy rõ gương mặt. Lộc Hàm bất động chăm chú nhìn bức ảnh một lúc, sau đó cất trở lại, rồi lật tiếp một trang album nữa, "Thế Huân trên đài lãnh thưởng" "Thế Huân cùng mình gặp thoáng qua" "Thế Huân trở thành tổng giám đốc" "Thế Huân cùng Quan Lâm bên nhau" ... Một quyển album, gần như là những sự kiện Thế Huân đã trải qua trong mười năm, lật đến cuối quyển, vẫn còn mấy trang để trống. Lộc Hàm đột nhiên nghĩ đến, đêm qua là một cơ hội rất tốt nhưng cậu lại bỏ lỡ, thật vất vả mới ở gần như vậy, có thể chụp rõ ràng ngũ quan của Thế Huân, sau này sợ là không còn có cơ hội đi.
|
Bởi vì Lộc Hàm trong công ty làm bên bộ phận tài chính, nên dù cho sau đêm đó cậu nghĩ không muốn cùng Thế Huân còn bất cứ liên hệ gì, thì cũng không có lý do nói từ chức là từ chức, ít ra những thứ đã được giao, phải hoàn thành cho tốt mới được. Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, trước kia trăm phương nghìn kế muốn gặp được Thế Huân đều rất khó, hiện tại hai người lại rất mau chạm mặt nhau. "Các người đều là não lợn à ? Báo cáo tài chính lại phạm lỗi lớn như vậy, có phải hay không muốn về vườn hết ! ?" Thế Huân nộ khí đằng đằng xong vào phòng tài chính, đem bản báo cáo ném lên bàn làm việc của quản lý. "Ngô... Ngô tổng, xảy ra chuyện gì! ?" nhân viên Ngô thị đều biết gần đây tâm tình Thế Huân không tốt, mỗi lần găp anh đều là sắc mặt thâm trầm, cũng không còn thấy Quan Lâm cùng anh đến công ty nữa, mọi người sôi nổi đoán Ngô tổng có phải hay không thất tình, dù sao hiện tại toàn bộ trên dưới công ty đều cảm thấy bất an, gặp được Thế Huân đều là có thể trốn thì trốn. Quản lý tài chính nhìn thấy Thế Huân phẫn nộ tìm tới cửa, vội vàng từ trên ghế đứng lên, lắp bắp hỏi.
|