viết lung tung ben vậy chứ ko có lạc đề, ý tui nói tui khổ tui tự làm tự học còn đc, tui đi học năm đầu tiên là tui dắt học sinh công nhân đi tour luôn rồi, 1 ngày có bao nhiêu đâu, 100 ngàn, tour Vũng Tàu 200, Củ Chi 200, nói chung là hd chính thấy mình có năng lực thì cho thêm 50, phụ huynh thấy tội nghiệp mình thì cho cái này cái nọ ăn, có bà kia bả ói 1 đống như đống shit , ai dọn? Mình Có ông thầy chủ nhiệm gay kia thích tui lì xì phong bì cho 200, hết, ngoài ra toàn mắm dố ko ai cho tiền tui hết, Vậy mà tui vẫn sống đc, học đc, Thằng tèo nó sướng gấp mấy lần tui, lên sg học là tui đã dọn ổ cho nó dô đẽ luôn rồi, chứ tui nè, đi kiếm nhà trọ 3 ngày chưa đc như ý, trần văn đang thì khu ma túy xì ke tệ nạn, Tô Hiến Thành thì 10h đóng cửa, toilet chung, CMT8 thì ở ghép 500, phòng thì 2 triệu, cho ở tối đa 2 người, xe máy thì 1 chiếc Quang Trung thì máy bay bay ầm ầm nhức não, Tôn Đản thì du đảng xâm mình....ó, xâm đẹp mà body 6 múi ko nói, ốm xì ke sâm con rồng, dô thấy nằm lim dim phê thuốc , má ơi, ở ghép nó đè ra nó chích cũng đủ chết,
|
Mấy bạn biết tại sao tui ko ưa nổi anh 2 tui hông? Ngày tui còn bé ảnh đối xử với tui rất tệ, chuyện đó coi như tui ko còn chấp nhặt nữa, nhưng có 1 chuyện mãi mãi tui ko thể quên và đó cũng là lí do tui ko thể nuôi chó mèo gì hết, bởi vì ổng có thể ăn thịt đc, ngày xưa tui nuôi 1 bầy vịt, bệnh chết, cúm chết, chó cắn chết..v..v...cuối cùng còn đc 10 con trưởng thành, tui cương quyết ko cho ai ăn ai giết hết, thấy tội nghiep nó, bởi vì sáng nào tui cũng đi vớt bèo, ra chợ mua đồ lòng cá ( ruột rà, nội tạng, mang, vây này nọ mà mấy bà bán cá làm cá cho khách bỏ mấy cái đó ra), tui mua vụng vụng về cho vịt ăn, cho nên con vịt nó rất là mập, ổng bắt bán hết, bất chấp phản đối của tui, tui lạ lắm, nói thiệt, nuôi con nào là quí con đó ko có muốn giết nó đâu, chết thì chôn , vậy thôi Con chó cũng vậy nữa, Tui thù ổng là đi nhậu về khùng điên nắm chân con chó nhấc ngược lên, quất 1 cái, đập cái đầu con chó xuống nền , con chó giẫy chết trc mặt tui, ác nhân thất đức cỡ đó đó Từ đó về sau tui ko muốn nuôi con gì hết, con mèo mà lỡ lục đồ ăn là ổng có cây dao là chọi cây dao, có cây kéo là phóng cây kéo, tui thì ko có làm như vậy, la nó quánh nó 1 cái nó cũng hiểu rồi Thành thử ra bây giờ có cho kim cương kêu tui ưa anh tui muôn đời tui cũng ko ưa đc, tánh nó giống thằng cha trời đánh của nó, cha nó ko phải ba tui đâu,gia đình tui ko có người ác ôn như vậy, lúc nó giàu thì nó khinh khi , nhạo bán tui với anh P, lúc nó khổ như con dòi nó thấy anh P " phóng khoáng" này nọ thì nó ngọt ngào ve vuốt, giờ nó mới tử tế với tui chứ tui ko nghĩ là hối cải hay này nọ đâu, phóng khoáng tui bỏ ngoặc kép là chưa chắc ông xã tui phóng khoáng , ko có chuyện đó đâu, nhảy dô ăn dộng thử coi đc hông, ngồi đó mà mơ mộng anh P giúp đỡ, ba mẹ, con cái, gia đình ảnh còn lo chưa xuễ ở đó mà hoang mơ Nhưng mà tui thấy như vầy, ba mẹ thì tui lo đc tui lo, ko cần so đo tị nạnh làm gì, tui nói cái này thử mấy bạn để ý thử coi tui nói có đúng ko hen, giàu có mà tệ bạc với cha mẹ ko sớm thì muộn sẽ sạc nghiệp, con cái phá hết hà, tại giọt nước trc chãy làm sao thì giọt nước sau nó chảy y chang như vậy hà, nếu mà nhằm đứa có hiếu là do nghiệp duyên nợ nần tiền kiếp của nó buộc nó phải trả, đa số bất hiếu ko có ai giàu bền đc hết, ko có phước lớn nào hưởng cả đời bằng cái đức có hiếu hết, giàu đó nghèo đó mấy hồi, mấy bạn quan sát thử coi, chứ xóm tui nhiều người chửi cha mắng mẹ đuổi đi tàn nhẫn , sự thật là cơ ngơi sụp đỗ về sau hết rồi, có 1 gia đình kia rất là giàu, giàu lắm luôn, ngày xưa ba tui còn bán hoành thánh và hủ tiếu nam vang, tui có hay bưng 1 tô hủ tiếu sang cho 1 bà nọ, trong gia đình bà đó là bà nội, con trai là trưởng gia, cô con dâu dặn là chỉ nấu 1 tô 3 ngàn thôi, tức là ko có tôm nè, ko có nhiều thịt, thì tui cũng hiểu là nếu bà đó gọi hủ tiếu thì tự biết mình chỉ nên nấu 1 tô 3000, thật ra 3000 ngày xưa cũng lớn, cỡ 1 tô 10 ngàn bây giờ hay sao đó, tức là hồi xưa cỡ 5000 6000 mới đc 1 tô hủ tiếu ngon Bà đó bữa nọ thèm cái cháo quẫy kêu thêm, tui qua gom tô có nhắc tính thêm cặp cháo quẫy thì cô con dâu chửi mẹ chồng ngay trc mặt tui a... " bà ăn gì ba ăn dữ vậy...già cả ko có làm gì ăn chi cho cố..." tui kể thiệt, anh người làm trong nhà đó là người Việt ở phnom penh về, sau này có nhắc tới chủ mình ảnh củng bĩu môi lắc đầu, cháu nội thì thấy bà xách cái ấm nước nóng pha nước để tắm ó, đứng ko vững quay mồng mồng nó ngồi nó cười, ảnh kể tui nghe đó nhen, con dâu cũng ngồi cười chung với con, với lại tui hay thấy vậy nè, làm như thằng chồng quá sợ vợ hay sao đó, vợ chữi mẹ mình mà ngổi im re hà, thôi tui kể cốt truyện cuối đây, nói giang học máu, sau khi bà nội chết thì chẳng đầy 3 tháng thì gia đình đó sạc nghiệp, chồng bị ung thư bán nhà chữa trị vẫn chết, còn con dâu hiện giờ đi ở trọ, sắm cái xe kéo đó mấy bạn, tối tối kéo cái nồi bánh bao ra lề đường bán, cái nồi bán đc mấy cái? 20 cái hết cút, rồi mua xăng chế dô mấy cái bình nhỏ nhỏ bán, bán buổi khuya chứ còn sớm cây xăng chưa đóng cửa ai thèm đỗ xăng lẽ, vừa mắc vừa đong ko đủ nữa Tui thấy bả kéo cái xe ra dô xăng còn nguyên ko hà, rồi đâu có đũ nuôi 4,5 miệng ăn, cho con nghỉ học đj bình dương làm xí nghiệp 1 đứa, 1 đứa đi ở đợ, giờ cái xe đó nuôi 1 mình bả đó, mấy đứa con ko gữi tiền về thêm chắc cũng ko đủ ăn, nay bả bị bịnh hay gì đó tui ko thấy bả kéo xe đi bán nữa, hoặc tui lo bú cu tui ko để ý, 1 trường hợp sạc nghiệp điển hình
|
(Trả lời inbox cho bạn nào đó trong hộp thư, L ko hiểu sao ko thể send PM đc cho bạn)
hôm qua mình viết mes cho bạn nhưng bấm bằng ĐT và đã bị mất hết , thật là bực khi mất 1 khối lượng chữ khổng lồ, giờ mình phải viết lại đây chuyện chia tay với Lập thật ra là mình có từng viết, topic bị chính mình xóa đi hoặc là do các bạn copy qua kenhtruyen đã ko copy cho bạn đọc đó Lập , Phương, tất cả mọi tinh tiết của truyện 90 % là lấy từ cuộc đời L chia sẻ với bạn điều này, trong khoảng thời gian L viết truyện TBCSCĐ là lúc L cô đơn nhất, chính vì cô đơn mới tình cờ biết đến diễn đàn, và cũng tình cờ biết đến 1 diễn đàn gockhuat,eu, L đọc truyện của các bạn và 1 ngày nọ bổng cũng có hứng thú muốn viết truyện, mình ko muốn xác nhận đó là thật nên cứ phải ghi là nhân vật tui là Long, anh CSCĐ là Phương.... Lúc đó mình nghĩ là ko nên viết thật nên dùng hình tượng CSCĐ để thay cho anh P, vì lúc đó anh P là 1 người "bí ẩn", lúc đó ảnh đang có 1 gia đình , tình yêu của mình dành cho ảnh dường như cũng muốn chôn vùi theo từ ngày đó rồi, L còn ko muốn về quê vì mỗi lần về L rất buồn, L rất giận anh P, giận và cũng thương, tự ái lắm, ko muốn gặp ảnh nữa, khoảng thời gian đó em Lập cũng đi lao động Nước ngoài, L cô đơn là vậy, L và em Lập chỉ có thể trò chuyện với nhau bằng messenger, thấy mặt nhau vậy thôi, tự biết 2 năm nữa em ấy mới trở về, mình nghĩ là mình nên chờ em Lập, vì em Lập mới là 1 người thích hợp để cho mình mưu cầu hạnh phúc, em ấy đi làm cũng là để lo cho tương lai, muốn có 1 số vốn mua đc căn nhà, mở đc 1 shop hoa tươi ở Đà Lạt,. mình cũng ừ, mình nghĩ Đà Lạt cũng sẽ là nơi phục vụ cho công việc tour guide của mình, mình sẽ về đó tìm 1 việc làm như là hướng dẫn viên tại điểm chẳng hạn, nhưng rồi mình cũng nhận ra mình ko có yêu em ấy bằng yêu anh P, có thể đó chỉ là sự buông xuôi mưu cầu hạnh phúc vì thực trạng bẽ bàng...những lần về quê tuy ko muốn gặp anh P nhưng trong lòng rất là nhớ ảnh, mình vẫn muốn xem ảnh sống có hạnh phúc ko, ảnh như thế nào, lúc nào mình cũng nghe ngóng về ảnh...nhiều lấn muốn gặp ảnh nhưng thấy cảnh ảnh chở vợ đằng sau, đứa con đằng trc mà buồn tủi nên nghĩ là thôi ko nên gặp ảnh nữa...... anh P gặp mình vào 1 buổi chiều, lúc đó thật sự mình cũng chẳng biết mình đi đâu, đi làm gì mà đi vòng vòng quanh xóm ảnh, ghé quán này quán nọ là vì chẳng biết đi đâu, chẳng biết có nên gặp lại ảnh ko ...cuối cùng thì anh P nhìn thấy mình, ảnh cũng giận mình, ảnh cũng tự ái vì mình đã lãn quên ảnh, ảnh nghĩ như vậy, ko hiểu sao trc đó rất lâu cũng lúc ngồi trong quán cà phê L lại tỏ ra là mình rất hạnh phúc nữa, mình đề cao em Lập và hạ bệ ảnh xuống, mình chỉ nghĩ là nói vậy cho "sang", vì có nói khác đi cũng vô ích, nhưng rốt cuộc lần sau mình mới nói là em Lập đi Nước ngoài sau khi anh P lấy vợ cũng sát sao nhau và mình rất cô đơn, trc đó mình nói em ấy đã quyết định ko đi, thêu dệt ra cái chuyện mình sẽ về Đà Lạt, mà thật sự cũng có thể là mình sẽ chọn con đường như vậy cho xong, sau khi mình nói thật lòng thì anh P nói là bấy lâu nay ảnh giận L, vì ảnh từng nói thà L yêu 1 cô gái ảnh còn đỡ đau buồn , đằng này...ảnh cũng ko quên đc Long...mình cảm nhận đc ảnh sống ko đc hạnh phúc, trong bộ dạng cảnh phục đi làm của ảnh nhào nhụa mình cũng hiểu phần nào là vợ ảnh ko có chu đáo mà chăm sóc cho ảnh, thật ra L cũng có nghe ngóng 1 ít tình hình về ảnh L cũng hình dung phần nào là vợ ảnh ko đc tốt..mình cũng chẳng nghĩ là mình sẽ nối lại tình xưa với ảnh, có chăng chỉ là những cảm xúc sâu đậm khó quên muốn tìm lại với ảnh và cũng tự biết là chỉ tạm bợ, có 1 câu nói của ảnh như thế này : " tao lấy vợ nhưng tao đâu có nói là sẽ bỏ rơi mày..." Lúc đó L cũng hiểu là anh P ko hề muốn bỏ mình...rồi thì cái tình cảm bên lề ấy mình đã dấng thân, có lúc tự nhũ là phải như vậy và cam chịu, có lúc cũng bực tức ko muốn cam chịu, nó ngổn ngang dầy vò, vui đó buồn đó là 2 trạng thái tồn tại liên miên L nghĩ là vợ anh P đã nghi ngờ từ lúc mà đứa con gái đầu lòng của ảnh biết nói, L cũng rất thương bé, chắc nó hay nhắc tới L, nhưng mà L thì ko có muốn chạm trán vợ ảnh nên chỉ muốn có ảnh và có bé đi cùng thôi, anh P nói L làm vậy càng dễ sinh nghi hơn, cứ bình thường vì mình và ảnh ai mà ko biết từng là bạn thân, ngay cả ba mẹ ảnh cũng thắc mắc là tại sao từ lúc anh P có vợ thì L cũng ko thấy thăm nom gì đến gia đình ảnh hết, L ko biết diễn tả cảm xúc như thế nào cho bạn hiểu đâu, bởi vì L ko cảm thấy vui vẻ gì, L cũng ko muốn người ta nhìn ra điều bất thường nếu L còn tiếp xúc thân thiết với mọi người như ngày xưa.....khi vợ anh P biết chuyện thì ko khí càng căng thẳng vây bủa lấy mình, áp lực từ mọi phía khiến L ko còn đường đối mặt với ai, ba má anh P phản ứng rất nhẹ nhàng, ngược lại ba má mình phản ứng mạnh gấp ngàn lần,vợ ảnh hay gây sức ép mặc dù L chẳng về nhà, nó cũng chẳng có lí do gì để gây sức ép, vậy chứ anh P cũng ko có bỏ cuộc, vẫn động viên an ủi, lén lút gặp L, L thấy thôi kệ đi, có còn hơn ko, tới đâu hay tới đó, lúc Lập trở về thì em ấy lại là nguyên do tác động mạnh đến suy nghĩ của mình, 1 bên là lén lút sức ép nặng nề ko biết ngày mai nhưng đó thật sự là 1 tình yêu của L, 1 bên thì chỉ tình nghĩa, tình yêu nếu có cũng là ít hơn anh P rất nhiều, thật sự ko thể sánh bằng đc...rồi áp lức đã đẩy L bỏ về Đà Lạt, nói thiệt cuộc sống đồi núi trăm hoa đó rất là giản dị bình lặng, nếu có 1 tình yêu như mình yêu anh P thì đã là 1 thiên đường ko muốn rời bỏ rồi, đằng này ko đc như vậy, L vẫn nhớ về miền quê của mình, nhớ anh P , L nghĩ mình chỉ đang trốn chạy thôi, anh P cũng giận lắm, nhưng L sử dụng em Lập là 1 con bài ác chủ buộc ảnh phải li dị, nhưng ko thể đc, đổi lại chỉ là 1 đống hổn độn cho cả 3 người, ly dị thì ảnh ko li dị, bỏ L thì ảnh ko bỏ, còn yêu em Lập mà quên ảnh luôn cũng làm ko xong, rốt cuộc chuyến đi chỉ làm mệt mõi thêm cho bản thân, thật sự nếu anh P ko lên Đà Lạt đón L về thì L cũng ko biết mình có ở nổi đc lâu ko hay lại tự trở về ........thôi, cuộc đời bế tắt quá buông xuôi cho xong, em Lập thì lại bị sử dụng làm con bài ác chủ để mặc cả làm anh P đứng ngồi ko yên, mình cũng có vui gì đâu..............cuối cùng em Lập nhận ra mình chỉ là con bài nên cũng tự tan vỡ, nói con bài thì hơi quá, thật sự L cũng có tình cảm với em Lập, anh P ko có bao giờ chấp nhận cho L có người thứ 2 đâu, ko bao giờ ảnh chấp nhận, nhưng ảnh thì bắt L phải chấp nhận hoàn cảnh của ảnh...chuyện li dị của anh P mình nghĩ là do tự nhiên nó dẫn đến chứ ko do bất cứ ai tác động, nó liên quan đến tính cách con người, cách đối nhân xử thế và cách yêu thương chồng của con Lan như thế nào chứ ko do ai gây ra hết, L ở SG L đi làm, anh P thích đến thì đến, ko thích đến cũng chẳng ép đc ảnh, nhớ ảnh quá thì về, mỗi người đi nửa đường gặp nhau ở 1 cái nhà trọ nào đó xa quê cũng xong 1 đêm, rồi mạnh ai nấy đi, việc anh P anh P làm, việc L L làm, em L lên SG học thì cũng đỡ buồn chán, anh P lại rất đc lòng đứa em của L, nó rất yêu quí anh P, quí hơn cả anh trai nó, thậm chí L nói 10 câu ko bằng anh P nói 1 câu, nó nghe lời anh P dạy dỗ hơn L, bỏ giận L nó dọn đi, anh P kêu về là nó về,. L có đích thân đi kêu nó về cũng ko bằng anh P nói 1 tiếng qua điện thoại, rồi cũng chẳng có ai chỉ bảo hay làm gia sư cho L đâu, L thấy mình ko nên trốn chạy con Lan mà xa lánh 1 gia đình mà mình từng coi như gia đình của mình ( gia đình anh P), L ghé thăm nom mọi người, nhưng cũng hạn chế, tránh chạm mặt vợ ảnh là tốt, cũng nhờ may phước là tình cảm cha mẹ chồng và con dâu ko đc tốt , nói vậy ko có nghĩa là L coi cái sai xót của người khác mà dựa vào đó làm lợi thế cho mình mà tự tâm L thấy L từ nhỏ ba mẹ anh P đã coi L là con cái rồi thì L có trách nhiệm của L chứ ko nên vì kẻ nào kẻ nọ ngán đường mà mình xa rời họ, con Lan thì nó hay cải vả với chồng và bỏ về nhà mẹ ruột, có khi nó bất đồng với cha mẹ chồng cái vụ mà ba mẹ cho nhà cho đất mà ko sang tên, L nghĩ là chắc nó nghĩ là nếu ba chỉ cho miệng mà ko có giấy tờ khó lòng mà định đoạt tài sản sau này, thật ra từ khi nó về nhà chồng nó cũng ko có thích làm dâu, anh P thì L hiểu ảnh, ảnh rất có hiếu với ba mẹ, nhà chỉ còn mình ảnh là con trai, ra riêng rồi 2 ông bà già lủi lủi có 1 mình ảnh cũng ko muốn, trc đó là ba ảnh mới cắt đất ra làm 2, xây kế bên 1 cái nhà, nói là ra riêng chứ 2 cái nhà cũng sát bên nhau..ba thật sự là ko đc may mắn là bị tai biến 2 lần, 1 lần thì nhẹ chỉ ảnh hưởng sơ sơ tới hoạt động đi lại, lần 2 thì nặng hơn, đi đứng rất khó khăn, méo miệng tưởng chừng như là sẽ ảnh hưởng tới dây thần kinh nói chuyện , lúc đó thì anh P rất là khổ, vừa lo cho ba vừa phải đi làm, con dâu thì nó đâu có làm đc mấy cái chuyện tế nhị, thật ra số đông mọi người nghĩ vậy chứ mình ko có nghĩ vậy đâu, tại mới đây má anh P có đi mỗ ruột thừa, L cũng chăm sóc mấy chuyện tế nhị cho má bình thường trong khoảng thời gian em gái anh P chưa lên kịp, nó lấy chồng theo chồng đi xa lắm, ko có sống gần, quay lại cái chuyện lúc ba bị tai biến, L củng học đc 1 cách vật lí trị liệu ở trên mạng, về đóng 2 cái xào dìu tập cho ba đi từ từ, ngoài bác sĩ trị liệu 1 tuần đến 2 lần thì L trị thêm mấy ngày ko có bác sĩ, ba đi đc dần dần, L cũng bỏ ngoài tai luôn, con Lan nó muốn chửi gì đó nó chửi, có khi nó bất ngờ qua chửi quài, ba kêu L nhịn, đừng trả treo, hay khuyên L đi về, thì thôi cũng kệ....hy vọng bao nhiêu chữ này có thể giải đáp khúc mắt của bạn, năm mới chúc bạn hạnh phúc an lành
|
thằng tèo nó cũng biết dựng chuyện thiệt,rõ ràng hồi sáng là vầy nè, tui đưa đt cho ông xã, ông xã hỏi " ai vậy em? " — " thằng tèo điện cho anh đó" Tui có nhão giống cái kiểu nó chọc bao giờ? tui khui thêm bia mới, bia cũ trong lon còn thì tui chế hết dô ly , cầm cái lon của thằng tèo thấy con nhiều — sao ko uống mẩy tèo....tính chừa lát đá gà chết hả? — em biết tưởu lượng của em ko địch nổi anh với a P ...uống cấm chừng thôi hà — mày nói đúng đó, tao địch còn thua anh P, Tui kéo áo tui lên — bụng tao nhỏ ko có nhiều hơi ( vỗ bụng anh P bồm bộp)...cái bụng này mới ô xy nhiều nè....lát mà nghe thúi ...xù xì hột mít là ngay ổng chứ ko ai hết Anh P tát đầu tui 1 cái, trong khi cả bàn nhậu dưới nền nhà cười phá lên sảng khoái, chắc các bạn cũng hiểu " xù xì hột mít" là trò chơi dân gian, ai đánh dắm mà ko kêu , nếu thấy thúi mà ko biết ai thì " xù xì hột mít nùi tro, ăn no té địt...thằng cha nào địt hãy nói cho mau...." mỗi 1 người sẽ bị chỉ 1 chữ, câu cuối là " tao đánh chết cha thằng đó đánh ĐỊT" , đứa nào dô ngay chữ " địt" là đứa đó đánh dắm chứ ko ai
|