Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
|
|
63.4
Buổi sáng thời điểm mặt trời nghịch ngợm bắt đầu nhìn lại nhân dân, nhân dân cũng muốn hưởng ứng kêu gọi, sau đó đi theo mặt trời làm việc cùng nhau.
"Cha thức dậy sớm vậy?" Cảnh Tô xoa xoa cái trán, uống rượu thật không tốt, nhưng tại sao khi cô nhìn thấy rượu thì đều muốn uống?
"Ừ, nhóc con, bây giờ con và thằng nhóc nhà họ Tư đã phát triển đến mức nào?" Cảnh Thái Sinh nhìn tờ báo, lập tức thử hỏi dò xét.
Cảnh Tô thiếu chút nữa sặc bát cháo, "Cha, cha đang nói gì vậy? Con và anh ấy, con và anh ấy, không có quan hệ gì cả!" Mặt Cảnh Tô bắt đầu đỏ, thời điểm nói quan hệ, tại sao mặt cô sẽ hồng thành như thế này?
"Được rồi, được rồi, con không cần phải giấu cha, dáng vẻ kia đã bán đứng con rồi!" Ông bắt đầu để tờ báo xuống, nghiêm túc nhìn Cảnh Tô.
"Nhóc con, người đàn ông này là bảo bối hiếm quý, con mà bỏ lỡ thì sẽ phải hối hận!" Cảnh Thái Sinh bắt đầu dạy dỗ khuyên bảo.
Thật ra thì nhiều hơn chính là cảm động, Tư Mộ Thần có thân phận gì? Cũng tự mình chạy đến bệnh viện bưng bô nước tiểu cho ông, còn cả bô đại tiện, con ruột mới làm như vậy, hơn nữa làm một bàn thức ăn ngon, khiến ông hiểu ra, ước gì ngày ngày gặp được anh.
"Cha, là anh ấy bắt chú hai!"
"Đứa nhỏ ngốc, cha cáu cậu ấy bắt đi chú hai con đi là bởi vì chú hai con là con trai duy nhất của bà nội, cứ thế bị mang đương nhiên sẽ tức giận, nhưng toàn bộ chứng cớ đều do bà nội con cung cấp, bà cụ cũng buông ra, chúng ta cũng không cần thiết làm khó tiểu bối, đúng không?"
"Cha, nhưng anh ấy lừa gạt con, dù chuyện này thật sự bất đắc dĩ, vậy còn Nha Nha? Chuyện Giang Phỉ Á mang thai, anh ấy biết rõ, nhưng anh ấy không có nói với con!"
"Vậy bây giờ không phải đã biết ư? Tình hình hiện tại của nhà họ Giang là với giao tình giữa nhà họ Giang và nhà họ Tư, bọn họ nhất định muốn lợi dụng đứa bé kia tiến vào nhà họ Tư, mà cho dù Tư Mộ Thần biết cũng không có liên quan, bởi vì đó là đứa bé của Lục Phạm!"
Hôm nay được Cảnh Thái Sinh phân tích tình hình rõ ràng, chân mày của Cảnh Tô càng thêm khóa chặt.
"Được rồi, mau ăn cơm, đi công ty đi, cha phải hưởng thụ cuộc sống của ông lão, nghe nói ngày hôm qua ở công ty đâu ra đấy, ngược lại không làm cha thất vọng!"
"Cha, trước kia làm sao lại không phát hiện ra cha đáng yêu như vậy?" Cảnh Tô nói xong cũng nắm lấy túi xách đi ra ngoài, hôm nay không phải tiểu Trương đưa mình đi làm sao?
Cô kiểm tra chung quanh, kết quả, cô thấy Tư Mộ Thần mặc áo khoác màu xanh dương mở xe Ferrari đỏ ra đợi.
"Đi thôi!"
Bây giờ tỉnh táo, cô cũng biết chuyện tối ngày hôm qua, cô không nói lời nào, chờ Tư Mộ Thần nói chuyện, đồng thời cô cũng nghĩ đến lời của cha.
Trước khi đi, lão quản gia cũng nói với cô chuyện Tư Mộ Thần tỉ mỉ chăm sóc cha, ít nhất cũng phải cám ơn?
"Đến công ty!" Trên đường liên tục do dự, sau đó Cảnh Tô vẫn bỏ lỡ thời gian nói xin lỗi, Cảnh Tô nghĩ nên để lần sau!
Nhưng Tư Mộ Thần nóng nảy, Lục Phạm thối tha, viết cho anh kế sách theo đuổi, một chút cũng không dùng được, buổi chiều còn có một kế hoạch lừa gạt cưới nữa, áp dụng rồi hãy nói? Không được, mình còn kinh sợ không thể bày ra ngoài cho mọi người xem được.
"Rách cơm, kế hoạch đã xong chưa? Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải giúp tôi theo đuổi bà xã, con bà nó, cậu khỏi phải nghĩ đến Giang Phỉ Á!" Chuyện kết hôn của cậu ta nằm trong tay anh, mà Tư Mộ Thần anh, không có việc gì cần phải gãi gãi nhược điểm của người ta, sau đó uy hiếp người ta làm việc.
Cảnh Tô nghĩ thật lâu, cô còn định buổi trưa mời người ta ăn cơm! Hai người thành công cháy lại từ đây!
Nhưng lúc cô đi vào công ty tại sao không khí kỳ lạ thế kia? Khắp nơi hân hoan, ánh mắt nhìn cô thật sự là ái muội!
"Lão Mạc, chuyện gì vậy? Có người kết hôn?"
"Không phải, là như vậy, lần này chúng ta kêu gọi đầu tư là cửa hàng châu báu, người ta mang theo lễ phẩm tới, hơn nữa còn mang tới chiếc nhẫn kim cương nữ, lão tổng kia còn đặc biệt thiết kế một chiếc nhẫn cho cô."
Lão Mạc móc chiếc nhẫn trong túi ra, sau đó thả vào trong tay Cảnh Tô, trong đôi mắt nặng nề, Cảnh Tô nhất thời cảm thấy Alexander.
"Tổng giám đốc, cô đeo lên thử xem, có thích hợp hay không!"
Không ngờ Cảnh Tô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ mộng kim cương của vô số người.
"Thu toàn bộ lại đi, chúng ta không nhận một cái nào! Chờ lúc cạnh tranh, cho bọn họ xem bản lãnh của mình!" Lời nói của Cảnh Tô cũng tuyên cáo kế hoạch một của Tư Mộ Thần, thất bại!
Theo kế hoạch hai, Tư Mộ Thần canh chừng thời gian gọi điện thoại cho Cảnh Tô, vừa đúng lúc Cảnh Tô cũng muốn hẹn anh, nghĩ đến cùng nơi, cho nên muốn nói là, đi thôi, địa điểm lại là quán hải sản, Cảnh Tô nói đó là anh đang nhân nhượng mình, mặc kệ địa điểm người ta đã chọn xong.
Tư Mộ Thần nghĩ tới lời Lục Phạm nói, trong lòng tâm thần bất định, cái gì gọi là chỉ cần lừa gạt Cảnh Tô đeo nhẫn chính là lừa gạt cưới thành công, hiện tại anh không sợ Cảnh Tô không mang chiếc nhẫn, sợ cô thẹn quá hóa giận, Cảnh Tô càng thêm hiểu nhầm Tư Mộ Thần, anh cưng chiều cô, yêu cô, nguyện ý cho cô thứ tốt nhất, nhưng anh không biết vì muốn bảo vệ chân tướng không để cho cô cuốn vào trong đó, mà khiến cô không ngừng hiểu lầm mình.
"Cảnh Tô, ngồi xuống, anh có việc nói cho em!" Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, cảm thấy quái dị, ở trong ký ức của cô, Tư Mộ Thần rất ít gọi cô là Cảnh Tô, đều mở miệng gọi một tiếng nhóc con, rốt cuộc là chuyện nghiêm túc?
"Ừ, anh cứ nói!" Phục vụ viên bắt đầu đưa món ăn lên, Tư Mộ Thần có nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào, anh lấy một vật trong túi ra.
"Nhóc con, đây là thứ bà nội lưu lại khi còn sống" Đó là một đoạn văn, mở máy ghi âm ra, Cảnh Tô nghiêm túc nghe, từng chữ từng câu đều khắc ghi trong lòng cô.
Cô cầm chiếc đũa bắt đầu ăn đồ của mình, Tư Mộ Thần nhìn mặt cô không vẻ gì, trên mặt tất cả đều là nét mặt thất vọng.
"Thật ra thì tối hôm qua em đã biết chuyện này, là bản thân em không qua được cửa ải của chính mình, em không phủ nhận là em thích anh, nhưng mà trong lòng em lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh cũng biết, em từng bị người bỏ thuốc, em còn từng có con", vì vậy Cảnh Tô cực kỳ bình thản nói ra những lời này, thật ra thì ngẫm nghĩ lại cô làm gì có tài đức gì để được cưng chiều đây?
‘Cảnh Tô, đứa bé kia là của anh!’ Tư Mộ Thần đã sớm reo hò đến mấy lần ở trong lòng, nhưng nếu quá thẳng thắn, cô lại hiểu lầm.
"Cảnh Tô, anh muốn nói cho em chuyện này, thật ra thì anh cũng từng bị người bỏ thuốc", Cảnh Tô dừng tay lại, dừng động tác ăn cơm lại, hình như cô đang mong đợi đoạn sau của Tư Mộ Thần.
"Vào lễ trưởng thành muộn của em, ở trong phòng khách mờ tối, anh đã xảy ra quan hệ với một cô gái trẻ!" Tư Mộ Thần đang nói cho Cảnh Tô, người đàn ông kia chính là anh, gánh nặng trong lòng Cảnh Tô cần bị cởi xuống.
"Tư Mộ Thần, anh biết cô gái trẻ tuổi đó sao?"
"Không biết!"
"Nếu biết rồi, anh sẽ như thế nào?"
"Anh sẽ cưới cô ấy!"
"Anh không yêu cô ấy, cho danh phận gì? Thiếu tướng phu nhân?"
"Anh sẽ yêu cô ấy, bởi vì biết cô ấy tốt đẹp như thế, lần đầu tiên nhìn đã nhớ kỹ cô ấy, lần thứ hai nhìn thì bị hấp dẫn, lần thứ ba thấy là yêu, chỉ muốn gần nhau", tình yêu ba giai đoạn nhưng mà cũng chỉ là như thế! Tư Mộ Thần nắm lấy tay Cảnh Tô.
"Tại sao không nói sớm, người kia là em?" Giọng Cảnh Tô vẫn nhẹ nhàng, nhưng giọng nói nồng đậm oán trách, Tư Mộ Thần không nói ra, hay là muốn nói, anh không muốn thương tổn em? Tạo thành áp lực cho em?
"Sau đó anh khờ dại, còn ôm đứa bé sống ở bên cạnh anh là vì cái gì? Vì chăm sóc em sao? Khi đó là yêu sao?"
"Em tỉnh táo, đứa bé không còn, bà nội không còn, ngay cả khi trí nhớ cũng mất, vậy anh có buông tha em không?"
"Người đàn ông em yêu bị Cảnh Linh đoạt mất, bị đuổi ra khỏi nhà, anh chờ em ở chỗ này là vì cái gì?"
"Em đính hôn, người tình hoàn mỹ đối với em rất tốt, thiết kế áo cưới hoàn mỹ cũng không hở hang, thì ra bọn họ mới là một đôi, biết được chân tướng, anh lại xuất hiện, giúp em hủy bỏ đính hôn, là anh không muốn mất em ư?"
"Thẩm Xuân Linh muốn tủy, gạt em đi bệnh viện, có phải anh cũng biết hay không? Cho nên chờ em tự chui đầu vào lưới?"
"Thật ra thì em chỉ cần cẩn thận phân biệt mùi trên người anh đã biết, có phải anh là người đêm đó hay không? Hai năm qua, em và Hàn Tử Dương yêu nhau, chúng em chỉ dắt tay, chưa từng có hành động thân mật, chỉ bởi vì em thích sạch sẽ, anh rất hài lòng phải không?"
Lúc cô nói những lời này, thời gian như dừng lại, thỉnh thoảng cô còn ăn mấy viên trứng tôm, cô là người phải làm việc, ăn no mới có hơi sức!
"Nhóc con, em không yêu anh sao?" Cảnh Tô dừng động tác lại, thì ra là nói nhiều như vậy, chỉ cần câu nói đầu tiên của Tư Mộ Thần đã đánh bại cô, chỉ bởi vì cô cũng thật sự yêu.
"Yêu!"
"Gả cho anh!"
"Làm người tình không tốt sao?" Cô hỏi ngược lại.
Tư Mộ Thần há miệng, cuối cùng không nói gì nữa, đây không tính là kế hoạch thứ hai cũng thất bại?
"Tiểu thư, cái này có phải chiếc nhẫn của cô hay không, tôi đeo lên cho cô!" Một vị phục vụ viên giống như là đi ngang qua bên này, nhặt được một chiếc nhẫn trên mặt đất, sau đó quỳ một chân trên đất, định đeo nhẫn cho Cảnh Tô, đây chính là hù sợ Cảnh Tô, không nói đến Cảnh Tô, Tư Mộ Thần cũng buồn bực, đây là gì? Lục Phạm sắp xếp?
"Thật xin lỗi, tôi chưa cưới!" Cảnh Tô thấy chung quanh đều nhìn về nơi này, cô cảm thấy ngượng ngùng.
"Dạo này, ngay cả phục vụ viên quán hải sản cao cấp cũng lắm tiền như thế à?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chiếc nhẫn kim cương này đắt quá, hơn nữa dáng dấp người bán hàng kia thật sự đẹp mắt, nếu tôi là người phụ nữ kia, tôi lập tức đồng ý!"
"Nhưng em cũng không phải là người phụ nữ kia, tôi thấy cô vẫn nên thích người đàn ông ngồi ở đối diện cô, vừa đẹp trai lại có vẻ nam tính!"
Nghe những lời nói chuyện linh tinh, Tư Mộ Thần nổi giận, kéo Cảnh Tô rời đi.
Mới vừa ngồi lên xe, nhận được điện báo, Cảnh Tô nhìn tên trên màn ảnh, trong lòng có chút thấp thỏm.
|
Chương 64.1: Tiểu Tiểu Binh xuất hiện, lừa gạt cưới (2)
"Tiểu thư Cảnh Tô thật sự là đả thương lòng anh ~" Đầu kia điện thoại là một giọng nói tà mị truyền vào tai Cảnh Tô, Cảnh Tô liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần, sau đó chuyển ống nghe qua bên tai khác.
"Anh đang nói gì, vì sao tôi nghe không hiểu?" Cảnh Tô thật sự không hiểu ý của anh ta.
"Tiểu thư Cảnh Tô, anh chính là người hôm nay cầu hôn em ở quán hải sản ~" nếu không biết anh ta là dạng đàn ông gì, Cảnh Tô thật sự sẽ nghĩ anh ta một người đàn ông nhỏ.
"Thật xin lỗi, tôi cũng chưa từng nói sẽ gả cho anh!" Lúc Cảnh Tô nói ra những lời này, cô rõ ràng cảm nhận được người đàn ông bên cạnh khác thường.
"Tiểu thư Cảnh Tô, anh tin tưởng em sẽ nhanh tới tìm anh, anh tin tưởng em nhất định gả cho anh!" Tại sao dáng vẻ và giọng nói của người này giống với người kia vậy?
Cảnh Tô không nghĩ nhiều, bởi vì điện thoại di động của cô đã bị Tư Mộ Thần cướp rồi cúp điện thoại.
"Điện thoại của ai? Cầu hôn?" Tư Mộ Thần nổi giận, nhóc con chỉ sống ở bên cạnh anh cũng đang trêu hoa ghẹo nguyệt, thật không để cho mình bớt lo.
"Không có việc gì, một người bạn nói giỡn!" Cảnh Tô thu hồi điện thoại di động trong tay anh, sau đó nhét vào trong túi xách, người kia không có điện thoại nữa.
"Thực sự nói láo!" Tư Mộ Thần rất bất mãn đối với lời nói của Cảnh Tô.
"Tư Mộ Thần, anh có thể dừng trò hề nhàm chán của anh không? Bây giờ cảm xúc của em rất loạn, em biết rõ mình không bỏ được anh, nhưng em thật sự chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với anh, hiện tại nhà họ Cảnh cần em!" Cảnh Tô nói xong cũng xuống xe, Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đi xa, lái xe chạy về phía nhà họ Tư!
—— tuyến phân cách ——
"Cha, cha đã về?" Tư Mộ Thần nghe âm thanh này, bước chân ngừng lại một chút, xem như là gặp quỷ, thân thể cứng ngắc quay lại, sau đó chuẩn bị tức giận.
"Tiểu Tiểu Binh, sao con chạy về?" Tư Mộ Thần nhìn tiểu quỷ trở về thì tức giận thêm, không phải con bé ở nước Anh chơi với bà nội sao?
"Ai u, cha, không phải vì con trở lại thăm cha, rồi sau đó thuận tiện xem xem cha mang mẹ về cho con hay chưa?" Tiểu Binh lập tức đâm chọt chỗ đau của anh, Tư Mộ Thần ôm chầm Tiểu Tiểu Binh mặc quân trang, sau đó vuốt ve mái tóc dài của con bé.
"Còn không có, mẹ con nói không chịu gả cho cha!" Tư Mộ Thần nhìn dung nhan Tiểu Tiểu Binh giống Cảnh Tô như đúc, nhẹ nhàng nhéo, một lát sau, anh lại bắt đầu nhớ nhung.
"Thật là CMN đần!" Tiểu Binh ghét bỏ gạt tay Tư Mộ Thần, sau đó chu cái miệng nhỏ, đi lên lầu.
"Ai, Tiểu Tiểu Binh, con đứng lại đó cho cha!" Tư Mộ Thần cảm thấy mất thể diện, một đứa bé ba tuổi rưỡi nói lời thô tục, còn không để người cha như anh ở trong mắt.
"Cha Tư, con tên là Tư Tiểu Binh, không phải Tiểu Tiểu Binh, khó nghe muốn chết, con muốn đổi tên!" Tư Tiểu Binh ghét bỏ nhìn Tư Mộ Thần.
"Con...con, thôi, ngủ một lát đi!" Tư Mộ Thần có chút bất đắc dĩ nhìn con gái, chờ Tiểu Tiểu Binh ngủ, anh chạy đến trong phòng của con bé nhìn nó.
Cảnh Tô bởi vì ngoài ý muốn sinh non ở bệnh viện, lúc sinh con bé ra, nếu như không kịp thời cứu trị, con bé đã sớm không tồn tại trên thế giới này rồi, sự tồn tại của con bé không dễ dàng dường nào, ba năm nay con bé vẫn ở nước Anh cùng bà nội, con bé trở lại không phải nghĩa là bà nội cũng trở về chứ?
Tư Mộ Thần nhức đầu, bà cụ trở lại là phiền toái nhất! Bà sẽ ép mình cưới người phụ nữ Dương Tử Hi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, đầu đội mũ, đeo mắt kính, "Hello, cháu trai yêu quý của bà, gần đây cháu khỏe không?" Bà cụ thỉnh thoảng phe phẩy quần áo hoa của bà, ông cụ Tư nhìn vợ nhà mình, tức không thể làm gì.
"Bà lão, nếu không phải là không thể ly hôn, hiện tại tôi lập tức CMN muốn cho bà đi!" Ánh mắt của Tư lão gia lộ ra ghen ghét, ông làm quân nhân nên không thích việc như vậy, hình dáng lòe loẹt như gì?
"Ông có bản lãnh để cho tôi đi à? Dù sao tôi cũng không phải là không ai muốn, không phải ông cũng biết những lão già ở trên phố ngoại quốc đều xem trọng tôi à, đều nói tôi là một người phụ nữ phương Đông đẹp nhất mà họ từng gặp!" Bà lão cũng không phải là đèn đã cạn dầu, bà khoe khoang những chuyện phong lưu ở nước ngoài với ông lão.
"Bà nội cố, bà nội cố", Tiểu Tiểu Binh chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy bà nội cố thì thân thiết vô cùng.
"Ai ai, con cẩn thận chút!" Bà lão ôm Tiểu Tiểu Binh lên đặt ở trên đùi.
"Tiểu Tiểu Binh, qua đây với ông nội cố!" Đây là lần đầu tiên ông cụ Tư nhìn thấy Tiểu Tiểu Binh, bộ dáng con nhóc thật là đẹp mắt, thật muốn bấm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn.
"Ông nội cố, con không qua đâu, ông sẽ dùng râu ria đâm con!" Tiểu Tiểu Binh cực sợ râu ria hoa râm của ông.
"Sớm nói ông cạo râu ria đi, nhìn xem, dọa Tiểu Tiểu Binh nhà chúng ta!" Bà lão nói lẽ thẳng khí hùng, ông lão tức giận chắp tay sau lưng lên trên lầu.
"Ai da, bà nội, bà vừa trở về đã giận ông nội!" Tư Mộ Thần ngồi xuống bên bà.
"Giận ông ấy? Bà có sao? Ai ai, Mộ Thần, cháu độc thân đã lâu, cũng không định tìm một người sống cùng sao? Tiểu Tiểu Binh cũng cần một người mẹ? Cháu và Tử Hi rất xứng đôi, cháu còn đang chờ cái gì? Con bé nhà họ Cảnh và cháu sẽ không có kết quả!" Bà nhìn người nhà họ Cảnh không vừa mắt, cháu dâu của bà không cần nhà họ Cảnh.
"Bà nội, chuyện của cháu, cháu tự biết làm chủ, bà cũng không nên nhúng tay vào!"
"Bà nhúng tay vào? Giỏi lắm, cánh cứng cáp rồi phải không? Cháu giống hệt tính bố cháu!" Bà lão tức giận nhìn Tư Mộ Thần, ôm Tiểu Tiểu Binh đi tới vườn hoa, tức thì tức, nhưng bà cũng chưa từng quên chính sự. Bà muốn sắp xếp để Tử Hi trở về nước, nếu để cho Tư Mộ Thần và con bé nhà họ Cảnh tốt lên, khẳng định bà sẽ tức giận thổ huyết.
"Bà nội, cháu muốn trò chuyện với Tiểu Tiểu Binh!" Tư Mộ Thần nhìn bà nội nhà mình khẩn cầu, hàng năm mình đều đi Anh quốc, thời gian sống chung một chỗ cùng quỷ con cũng không ít, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
"Bà nội cố, bà để cho con đi chơi với cha một lát đi ~ bà nội cố ~" Tiểu Tiểu Binh ôm lấy bà lão, chu cái miệng nhỏ uất ức.
"Ai u, được rồi, đừng lắc, đầu đều choáng váng, bà nội cố đồng ý còn không được sao?" Bà để Tiểu Tiểu Binh vào trên tay Tư Mộ Thần, chạy ra vườn hoa.
"Cha, có chuyện nói với con? Để con nói một câu 100 đồng, làm một chuyện một ngày 1000 đồng!" Cô bé đưa ngón tay béo mũm mĩm ra, khoa tay múa chân, Tư Mộ Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc đó, buồn cười lại không dám đả kích lòng tin của cô bé, cô sửng sốt đem hai so thành một.
"Con nói, cha muốn con làm chuyện gì, con cũng đồng ý?"
"Ừ, in dấu tay, con sẽ đi làm!" Tiểu Tiểu Binh lấy một tờ giấy trắng ra, chỉ thấy phía trên viết cha, trả, chút, tiền, làm, việc xiêu xiêu vẹo vẹo, đại khái chính là làm bao nhiêu chuyện, cho bấy nhiêu tiền.
"Ấn ở đâu?" Tư Mộ Thần nhìn quỷ linh tinh bất đắc dĩ, chỉ thấy Tiểu Tiểu Binh lấy hộp bút màu hồng nghiêm túc thoa lên tay Tư Mộ Thần, sau đó nắm lấy tay anh nhấn một cái lên trên.
"Tốt lắm, cha, cha nói đi, chuyện gì?" Tiểu Tiểu Binh cẩn thận đặt nó trong túi rằn ri của mình, xê dịch mũ quả dưa của mình.
"Vậy, Tiểu Tiểu Binh có muốn gặp mẹ không?"
"Dạ, muốn!" Mặc dù cô bé không biết mẹ là cái gì, nhưng dì Dương thường nói, đại khái chính là giống như bà nội cố thương cô bé?
"Được, vậy con giúp cha mang mẹ về có được hay không?"
"Đó là dì Dương sao?" Trong mắt Tiểu Tiểu Binh có nghi ngờ, trừ dì Dương, còn có ai muốn làm mẹ?
"Không phải vậy, là một dì xinh đẹp khác, con có nguyện ý hay không?"
"Dĩ nhiên nguyện ý, dù sao Tiểu Tiểu Binh không thích dì Dương, dì Dương thật là khủng khiếp, còn thường bấm Tiểu Tiểu Binh!" Trong đôi mắt cô bé lộ ra ý sợ hãi, biết mình nói lỡ miệng, cô bé vội vàng che miệng lại, sau đó liếc mắt về phía khác.
"Cô ta bấm con?" Tư Mộ Thần nghe đến mấy câu này, trong lòng cực sợ, con gái của anh lại bị người phụ nữ kia ngược đãi, trong lòng anh tràn đầy lửa giận.
"Cha, hay là chúng ta đi tìm dì kia đi!" Tiểu Tiểu Binh lôi kéo Tư Mộ Thần ra cửa.
Tiểu Tiểu Binh là một đứa trẻ thông minh, dọc theo đường đi chọc Tư Mộ Thần vui vẻ, Tư Mộ Thần cũng quên mất chuyện không vui, trước khi Dương Tử Hi trở về nước, phải giải quyết ổn thỏa.
Dưới lầu Cảnh Thái Lam, xe Tư Mộ Thần dừng ở chỗ khuất, Tư Mộ Thần luôn cho rằng Cảnh Tô đang làm việc, anh thắt thời gian chờ, quả nhiên, hôm nay Cảnh Tô mặc một cái áo khoác màu đỏ, thanh thuần mang theo quyến rũ.
"Cha, có phải dì kia hay không?" Tư Tiểu Binh đưa tay chỉ Cảnh Tô, Cảnh Tô giống như là cảm nhận được cái gì, mắt nhìn về phía bọn họ, nhưng đều là xe, Cảnh Tô lắc đầu một cái là mình suy nghĩ nhiều, làm sao cô cảm thấy có người đang chỉ mình chứ?
|
64.2
"Đúng vậy, đợi chút nữa cha mang con đi vào, sau đó con phải tự mình hành động? Bất luận dùng biện pháp gì cũng phải lừa dì kia về làm mẹ con!"
"Con cũng thật thích dì này, nhưng mà cha, dì này cũng sẽ bắt nạt Tiểu Tiểu Binh sao?"
"Sẽ không, cô ấy sẽ rất thương con! Tựa như bà nội cố, Tiểu Tiểu Binh cũng muốn nhiều người thương chứ? Còn có rất nhiều mễ mễ~"
"Được, con muốn đi rồi!" Nghe mễ mễ, Tiểu Tiểu Binh thật hưng phấn, cô bé muốn dành tiền đi mua vàng, cô bé thật sự thích ánh vàng rực.
"Được, chia nhau hành động ~" Tư Mộ Thần dặn dò cụ thể xong, liền dẫn cô bé đi lên.
Ở dưới lầu Cảnh Thái Lam, bọn họ vừa hay đụng phải lão Mạc, lão Mạc nhìn Tư Mộ Thần, dĩ nhiên là biết, nhưng nhìn đứa bé của bọn họ, thầm đoán là ai?
Lão Mạc dẫn Tư Mộ Thần đi lên, Tiểu Tiểu Binh đi theo nhưng có khoảng cách nhất định, cho nên bọn họ nhìn nhưng không dám ngăn trở, đến nỗi tất cả mọi người đang suy nghĩ xem là con nhà ai.
"Thiếu tướng Tư, sao ngài rảnh rỗi tới đây? Là tới thăm Tổng giám đốc à?"
"Đúng vậy, để tôi xem thử cô ấy có tốt hay không!" Tư Mộ Thần cũng biết rõ chuyện tổn thất của bọn họ, khẳng định Cảnh Thái Sinh có tiết lộ với anh.
Tiểu Tiểu Binh dựa theo trình tự của cha, tiến hành từng bước một, cô bé nhìn cha dẫn dì xinh đẹp đi ra, thấy tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, cô bé len lén bò vào từng bước một, ngoan ngoãn núp dưới mặt bàn chỗ cái ghế Cảnh Tô hay ngồi.
"Hắc hắc, chờ dì ấy trở lại cho dì ấy một bất ngờ, đợi chút, mình muốn khóc, nhưng làm sao khóc đây?" Tiểu Tiểu Binh sinh ra đã không khóc, làm thế nào đây?
"Có rồi, hắc hắc", cô bé lấy túi tỏi trong túi đặt ở bên mắt, nước mắt của cô bé chảy dòng dòng, cô bé cũng không ngờ uy lực của tỏi lớn như vậy, cay xè làm cô bé không chịu nổi.
Cô bé lập tức khóc ở trong phòng làm việc, càng khóc càng lớn tiếng.
Cảnh Tô mới vừa tiễn Tư Mộ Thần, đợi cô trở lại phòng làm việc thì nghe tiếng đứa bé khóc lớn, sau đó Cảnh Tô luống cuống, nơi này lòi đâu ra đứa bé?
Hơn nữa còn không biết âm thanh phát ra từ nơi nào, cô đi tới bên cạnh bàn gọi điện thoại, nhưng sao dưới mặt bàn nồng mùi tỏi? Hơn nữa tiếng khóc cũng rõ nhất từ đây.
"Người bạn nhỏ? Người bạn nhỏ?" Cảnh Tô cúi đầu nhìn, thấy một cô bé cực kỳ xinh đẹp, trừ bỏ đôi mắt hồng hồng làm bớt vẻ đáng yêu.
"Người bạn nhỏ, đi ra đây, đến đây với dì!" Cảnh Tô dịu dàng dụ dỗ Tiểu Tiểu Binh, Tiểu Tiểu Binh nhìn Cảnh Tô có loại kích động chảy nước miếng, dì này còn đẹp hơn nhìn xa.
"Chị xinh đẹp ~" Tiểu Tiểu Binh lao vào trong ngực Cảnh Tô, Cảnh Tô cười, đứa bé này thật là đáng yêu, cô rất thích, hơn nữa còn có lực hút vô hình.
"Người bạn nhỏ, sao em tới phòng làm việc?" Đây là đứa bé nhà ai, thật là quá sơ ý.
"Em không tìm được cha, chị xinh đẹp ~" Tiểu Tiểu Binh nghẹn ngào, cô bé khóc quên mất lời cha nói rồi, cha dặn là, cô bé tới đây tìm mẹ, sau đó lừa chị xinh đẹp làm mẹ.
"Không đúng, không đúng, chị xinh đẹp, em không tìm được mẹ!" Thật vất vả lắm cô bé mới nhớ ra, nói với Cảnh Tô, nhưng lại chọc Cảnh Tô cười.
"Lão Mạc! Ông tới phòng làm việc của tôi một chuyến!" Cảnh Tô đè điện thoại xuống ấn phím, kêu lão Mạc tiến vào.
Lão Mạc nhìn đứa bé này, trên mặt có chút sợ hãi, tại sao cô bé này giống tổng giám đốc thế?
"Tổng giám đốc? Ngài tìm tôi có gì dặn dò?"
"A, là như vậy, lão Mạc, ông xem đứa bé này đi vào thế nào? Sau đó tra xem mẹ cô nhóc là ai?"
"Tổng giám đốc, con bé, con bé tự mình đi vào, về phần mẹ con bé, tôi sẽ đi thăm dò!"
Tiểu Tiểu Binh nghe vậy thấy không đúng, nếu người khác muốn làm mẹ của mình, vậy không phải mình uổng công sao? Đây chính là không được, cô bé vội vàng ôm cổ Cảnh Tô, tiếp tục khóc.
"Chị xinh đẹp, chị chính là mẹ em, chẳng lẽ chị không cần em nữa sao?" Tiểu Tiểu Binh khóc, Cảnh Tô nào có bản lãnh dỗ đứa bé?
"A, a, bé con, ngoan, không khóc, không khóc!" Cảnh Tô luống cuống tay chân lau nước mắt cho Tiểu Tiểu Binh, tại sao người đứa bé nặng mùi tỏi vậy?
"Chị xinh đẹp, em không thể không thu bảo vật vào trong kho!"
"Ừ ư, được, em ngoan!" Cảnh Tô thật sự rất thích tiểu quỷ này, thích từ trong lòng.
"Chị xinh đẹp, em đói rồi, có thể dẫn em đi ăn cơm hay không?"
"Được, dẫn em đi ăn, em muốn ăn cái gì?" Cảnh Tô ôm Tiểu Tiểu Binh đi ra bên ngoài, người bên ngoài nhìn cảm thấy không thích hợp, tại sao hai người kia giống như là trong một mô hình khắc ra?
"Tổng, tổng giám đốc, đây là con chị sao?" Một nhân viên lắm mồm đi lên hỏi, Cảnh Tô nhìn nhân viên có chút do dự, nhưng vừa nghĩ không thể gây tổn thương cho người bạn nhỏ, cô liền gật đầu một cái.
"Con của tổng giám đốc thật sự giống chị!"
"Thật sao?" Cảnh Tô nghe trong lòng vui mừng, cũng không biết tại sao mình vui vẻ như vậy.
"Chị xinh đẹp, em có thể đi ăn KFC chua ngọt không? Bà", Tiểu Tiểu Binh vừa nghĩ không đúng, không thể nói cho cô biết có bà nội cô, vậy chị xinh đẹp không thương mình rồi, "Trước kia cha đều không mang em đi ăn KFC!"
Đây cũng là thật, ông cụ Tư nói đó là người Mỹ gì đó, không thích ăn! Ở nước ngoài bà nội cố cũng không cho ăn, ăn mập không nói, bên trong KFC đều có chất gây phì. Trở về trong nước, Tư Mộ Thần càng thêm nghiêm, bởi vì anh biết rõ những con gà kia nuôi dưỡng bằng rất nhiều chất kích thích để lớn nhanh trong vòng một tháng, hơn nữa, những cánh gà đùi gà đều khó tiêu. Nhìn những chú gà chạy trên mặt đất, trong lòng cũng cực kỳ thận trong, nhưng đứa bé không hiểu chuyện!
"Bảo bối, chúng ta ăn bánh quế giòn, ăn xong rồi, chúng ta đi mua bánh ngọt ăn! Có được hay không?" Cảnh Tô cũng không đồng ý đi ăn KFC.
"Được, mẹ xinh đẹp, mẹ thật tốt!" Lập tức đổi lời nói, nhưng Cảnh Tô cũng không phản đối, nghe vui vẻ.
Tư Mộ Thần quẹo xe nhìn, vẫn đi theo sau lưng của bọn họ, nhìn hai mẹ con chung sống hòa hợp, trong lòng anh vui vẻ, sau đó lái xe về nhà, chỉ là Tiểu Tiểu Binh cũng thật không sợ trời không sợ đất, để cho một mình cô bé đi đến nhà Cảnh Tô, cô bé cũng đáp ứng Tư Mộ Thần.
"Mẹ xinh đẹp, con có thể về nhà với mẹ không?" Cô liếm liếm bánh ngọt ở quanh miệng, vẫn chưa thỏa mãn nói qua.
"Được, nhưng cha mẹ con tìm con thì làm thế nào?" Cảnh Tô sờ sờ đầu đứa bé, nhìn tròng mắt đen, cực kỳ thích thú.
"Mẹ xinh đẹp, mẹ chính là mẹ con, mẹ không thể không quan tâm con!" Tiểu Tiểu Binh rất nghe lời, đều nhớ lời cha giao phó.
"Được, được, đừng khóc, đừng khóc, mẹ dẫn con về nhà", hôm nay không đi công ty được rồi!
|
64.3
"Lão Mạc, buổi chiều tôi không qua công ty, tôi mang theo đứa nhỏ này về nhà trước! Ừ, bên công ty có tình hình gì thì báo cho tôi bất cứ lúc nào!" Cảnh Tô cúp điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ ấm áp bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất là hạnh phúc, nếu con cô còn, cũng lớn bằng chừng này chứ?
"Mẹ xinh đẹp, từ nay về sau mẹ phải luôn làm mẹ con!" Tiểu Tiểu Binh đã cho rằng, cô bé chắc chắn phải có được người mẹ này, cho nên cô bé phải giúp cha, cô bé không thích dì Dương.
—— tuyến phân cách ——
Cảnh trạch, Cảnh Thái Sinh nhìn một lớn một nhỏ vào cửa, tinh thần hơi hoảng hốt, ông lôi kéo vạt áo của lão quản gia, ngây ngốc nói, "Cảnh Tô nhà chúng ta biến nhỏ? Văn Phi cũng trở về?"
"Lão, lão gia, tôi cảm thấy người lớn là tiểu thư, nhưng người nhỏ là ai?"
"Cha, con đã trở về! Đây là", Cảnh Tô vừa nghĩ, cô không biết tên cô bé, "bảo bối, nói cho dì, con tên là gì?"
"Không cần, mẹ là mẹ, mẹ là mẹ"
"A, a, được, được, vậy con nói cho mẹ, con tên là gì?"
"Mẹ, mẹ hãy nghe cho kỹ, con tên Tiểu Tiểu Binh!" Hình như bảo bối rất kiêu ngạo, nhưng nhiều năm sau, cô nghe được người ta là Tịch, tên Nguyệt, cô thấy hối hận, tên đàn ông như vậy, làm sao khi còn bé cô có thể thích như thế?
"A, Tiểu Tiểu Binh!" Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, nhưng tại sao đứa bé có thể bình tĩnh như vậy? Bởi vì tên thật của cô bé không biết là lấy hoa tuyệt thế nào.
"Cảnh Tô, đây là chuyện gì?" Cảnh Thái Sinh mơ hồ? Cô có con gái? Con gái, đúng rồi, cô có một, khi đó bị nhà họ Tư mang đi, nhưng không biết cô bé kia có còn sống trên thế giới này hay không, Cảnh Thái Sinh không kịp chờ đợi muốn chứng thực.
"Bảo bối, nói cho ông ngoại, có phải cha của con họ Tư hay không?" Bảo bảo nghe xong thì sùng bái nhìn người ông này, trong đôi mắt giống như đang nói ông ngoại thật lợi hại, nhưng cha cũng lợi hại, cha từng nói, có một ông sẽ hỏi vấn đề này, cô bé phải lắc đầu.
Nhìn ông cười khúc khích, lắc đầu, gương mặt Cảnh Thái Sinh thất vọng, nhìn nhóc con này có vấn đề. Cảnh Tô của bọn họ không biết, điều này rõ ràng chính là nhà họ Tư phái tiểu gian tế tới.
"Cảnh Tô, vậy con chơi với đứa bé, cha và bác quản gia đi ra ngoài đi dạo một vòng!" Cảnh Thái chỉ sợ là mình không nhịn được tâm tình vui sướng, quyết định đi ra ngoài tâm sự với lão quản gia.
"Mẹ xinh đẹp, phòng của mẹ thật đẹp ~" Tiểu Tiêu Binh chưa từng thấy căn phòng đẹp mắt như vậy, phòng của bà nội cố không có vật dụng, mà trong phòng của cha, ông nội, và ông nội cố đều là sách, trong phòng của mẹ xinh đẹp có Đại Hùng, còn có bàn trang điểm xinh đẹp, về sau cô bé nhất định phải xinh đẹp như mẹ.
"Con thích là tốt rồi, vậy sau này ở lại đây được không?"
"Dạ!"
Cảnh Tô nằm ở trên giường, Tiểu Tiểu Binh tự nhiên nằm ở trên người của cô, cô vươn cánh tay đặt đầu Tiểu Tiểu Binh gối ở phía trên, Tiểu Tiểu Binh nhìn gò má xinh đẹp của Cảnh Tô, buồn ngủ ập tới, sau đó an tâm nép ở trong ngực cô ngủ thiếp đi.
Đối với sự sắp xếp hoàn mỹ của Tư Mộ Thần, lá bài chủ chốt quả nhiên ra tay, những thứ ban đầu Lục Phạm sắp xếp tính là gì, anh liền gõ hai chân chờ mẹ đứa nhỏ sa lưới.
—— tuyến phân cách ——
Dĩ nhiên chỉ dựa vào một đứa bé mà không có nhân vật chính ra sân cũng không được, ngày Tư Mộ Thần đi báo cáo, Tiểu Tiểu Binh trừ kề cận Cảnh Tô ra, còn thích bảo Tư Mộ Thần ôm cô bé đi chơi khắp nơi, Cảnh Tô vài lần hoài nghi, có phải Tiểu Tiểu Binh là một sắc quỷ hay không? Thích dính Tư Mộ Thần chiếm tiện nghi.
Tư Mộ Thần mang theo Tiểu Tiểu Binh chơi, Tiểu Tiểu Binh nhất định cầu xin Cảnh Tô cùng đi, mang theo cơm, Cảnh Tô không có cách nào, lâu lâu, cảm thấy ba người giống như là một nhà ba người, rất là hạnh phúc, Cảnh Tô cũng bị ý nghĩ này dọa sợ.
Cho nên mỗi khi cô đang ngẩn người, Tiểu Tiểu Binh che miệng cười, sau đó nhìn Tư Mộ Thần tràn đầy hài lòng.
Cảnh Tô nhiều lần bảo Tư Mộ Thần không cần trở lại, nhưng Tiểu Tiểu Binh thích, thừa cơ hội này, Tư Mộ Thần có nhiều cơ hội gần gũi Cảnh Tô hơn, ban ngày Cảnh Tô mang theo Tiểu Tiểu Binh tới công ty chơi, buổi tối Tư Mộ Thần mang theo bọn họ đi ăn cơm, Cảnh Tô dần dần cũng quen.
Nhìn thời cơ đã đến, Tiểu Tiểu Binh và Tư Mộ Thần phải làm ra kế hoạch!
Một ngày này, mặc dù không phải sinh nhật của Tiểu Tiểu Binh, nhưng muốn tạo ra một sinh nhật, phải làm gì đây? Chỉ Tiểu Tiểu Binh biết, Tư Mộ Thần cũng biết, nhưng Cảnh Tô không biết, phải làm gì đây?
Tiểu Tiểu Binh lật quyển vở nhỏ chuẩn bị xong từ trước, sau đó đau lòng nhìn nó, Cảnh Tô đi tới nhìn Tiểu Tiểu Binh khổ sở, không biết làm thế nào, làm sao cô bé khóc đau lòng như vậy?
"Sao vậy? Đây là?" Cảnh Tô ngồi trên ghế sa lon ôm lấy cô bé, để cho cô bé ngồi ở trên đầu gối mình, sau đó theo ánh mắt, cô nhìn vào quyển vở nhỏ, hóa ra phía trên vẽ một bánh kem lớn! Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của cô bé?
"Mẹ xinh đẹp, con muốn ăn bánh ngọt thổi cây nến!" Cảnh Tô sờ sờ đầu đứa bé.
"Mẹ đi mua bánh ngọt cho con có được hay không?"
"Mẹ xinh đẹp, con muốn chú A Thần cũng ăn chung bánh ngọt với con!" Năm trước đều là cha và cô bé cùng nhau thổi cây nến sinh nhật, mặc dù lần này không phải sinh nhật thật, nhưng cô bé cũng không muốn cha vắng mặt, mặc dù cô bé còn là một đứa trẻ, nhưng rất nhiều chuyện, cô bé đều đã biết. Có thể mẹ xinh đẹp chính là mẹ thật cũng không chừng, bởi vì cô bé len lén lấy gương nhỏ nhìn, hóa ra mẹ xinh đẹp và mình đều xinh đẹp!
"Được, chờ một chút mẹ sẽ gọi điện thoại cho chú ấy, hiện tại đi chọn bánh ngọt với mẹ trước!"
"Tư Mộ Thần, hôm nay là sinh nhật Tiểu Tiểu Binh, hôm nay qua chỗ của anh nhé!"
"Được, anh làm xong thức ăn chờ hai người tới đây!"
Cảnh Tô cũng không rõ tại sao muốn đến nhà anh đầu tiên để tổ chức sinh nhật cho cô bé, có lẽ thật sự coi nơi đó trở thành nhà của mình ư?
"Mẹ xinh đẹp, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tiểu Tiểu Binh nhìn từng đoạn đường núi uốn cong, trong lòng đều là tò mò, cô bé không nhìn thấy cảnh sắc!
"Oh, so beatiful!" Cảnh Tô nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô bé, cô bé học tiếng Anh chính tông này với ai?
"Bảo bối, con được dạy tiếng Anh à?" Cảnh Tô lái xe, sau đó hỏi Tiểu Tiểu Binh.
"Đúng vậy, học cùng người Anh!" Tiểu Tiểu Binh nghiêm túc đáp trả câu hỏi, bởi vì người nước ngoài kia nói cô bé học tiếng Anh rất giỏi ~
"Mẹ xinh đẹp, trong mấy bạn nhỏ học tiếng Anh thì con học tốt nhất!" Cô bé tự hào, bởi vì người nước ngoài kia cũng không sánh bằng cô bé kia mà.
"Con thật giỏi!" Một khi đứa trẻ nhận được cổ vũ sẽ rất vui vẻ, Tiểu Tiểu Binh rất vui vẻ, dì Dương đó không hề thích mình, chỉ ghét bỏ mình.
"Mẹ xinh đẹp, về sau mẹ có không thích Tiểu Binh hay không?" Cô bé hỏi thận trọng, bởi vì bà nội cố nói làm người phải thành thực, nếu không thành thực sẽ bị người ta ghét.
"Sẽ không, mẹ rất yêu mến con!" Cảnh Tô an an ủi đứa nhỏ đáng yêu.
"Leng keng leng keng ~" Tiểu Tiểu Binh hô ra ngoài cửa, Tư Mộ Thần mặc tạp dề vui vẻ đi tới mở cửa, nhìn hai mẹ con thì trong lòng ấm áp.
"Mau vào, bên ngoài lạnh lắm!" Tư Mộ Thần bên trái một bàn tay to, bên phải một bàn tay nhỏ, hạnh phúc lan tràn ở trong lòng anh.
"Chú A Thần ~ chú chuẩn bị món ăn ngon à?" Tiểu Tiểu Binh ngó đầu vào phòng bếp.
"Ai ai, cẩn thận một chút!" Những thức ăn kia đều nóng, da trẻ con mỏng, anh dùng một tay ẵm cô bé ra khỏi phòng bếp, sau đó đặt cô bé ở trên ghế đã sớm chuẩn bị xong!
"Ngoan ngoãn chờ, chú mang thức ăn lên!" Cảnh Tô nhìn động tác thuần thục của Tư Mộ Thần, cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Tư Mộ Thần quen thuộc mọi chuyện của bảo bối vậy, theo cô biết, Tư Mộ Thần không có đứa nhỏ?
"Cảnh Tô, mau ngồi xuống, chúng ta khai tiệc!" Một nhà ba người ngồi xuống tổ chức sinh nhật cho con gái, ngày đáng giá kỷ niệm này đáng nhẽ nên chụp lại làm kỷ niệm, nhưng đây không phải sinh nhật thật, cho nên anh muốn chờ đến thời điểm thật để chơi đùa vui vẻ.
"Cha, mau tới thổi cây nến cho con!" Tiểu Tiểu Binh thuận miệng gọi Tư Mộ Thần, Cảnh Tô sững sờ, cha? Không phải là chú A Thần? Nhưng nhìn thấy bọn họ chơi vui vẻ như vậy, Cảnh Tô cũng gắp thức ăn cho bọn họ!
"Không có dấm!" Tư Mộ Thần ôm tiểu quỷ khó dây dưa, ý bảo cô bé đi xuống, nhưng tiểu quỷ đâu chịu, cứ không nghe theo, biết Cảnh Tô thích ăn hải sản, anh mới nấu trứng tôm, nhưng mà.
"Không có việc gì, em đi, em biết rõ ở nơi nào!" Cảnh Tô đi tới nhà bếp.
|
64.4
Tư Mộ Thần nhìn mấy lần, hung ác cảnh cáo, "Tiểu Tiểu Binh, nhân vật chính của hôm nay là mẹ con, không phải con!"
Tiểu Tiểu Binh bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra là như vậy, "Cha, được rồi, con sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, sau đó nhìn cha và mẹ chơi!"
Chờ Cảnh Tô lấy dấm liệu đi ra, nhìn hai người ngoan ngoãn ăn cơm, thật sự là kỳ lạ!
"Mẹ, mẹ uống rượu đi, uống rượu!"
"Lát nữa mẹ còn phải lái xe, không thể uống rượu!"
"Huhu, mẹ, mẹ không phải uống rượu à?" Đứa bé khóc, người lớn sẽ đau lòng.
"Không có việc gì, nhóc con, em uống đi! Buổi tối có thể ngủ ở bên này!" Tư Mộ Thần tốt bụng đưa ra đề nghị.
"Được rồi, bảo bối, đừng khóc, mẹ uống ~" uống từng ly, không biết là bao nhiêu ly, Cảnh Tô rốt cuộc có chút bất tỉnh nhân sự.
"Bảo bối, trông mẹ con, cha đi lấy cái này!" Gian kế của Tư Mộ Thần được như ý, lấy ra tài liệu kết hôn, phía trên anh đều đã điền xong, hiện tại chỉ cần Cảnh Tô ký tên là ok, tiếp theo chính là xúi giục cha vợ đưa hộ khẩu để nhập khẩu. Trong lòng Tư Mộ Thần cảm thấy mỹ mãn.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu muốn ngài ký tên!" Tư Mộ Thần học giọng điệu của lão Mạc, để Cảnh Tô ký tên, trong mông lung Cảnh Tô giơ tay lên ký tên. Sau lại tựa vào trên bàn.
"Cha, cha quá gian trá, đợi lát nữa mẹ tỉnh lại, quỵt nợ, không cử hành hôn lễ với cha, cha cũng chỉ là uổng công!" Thật là không hiểu, bây giờ trẻ con chín chắn như vậy, Tư Mộ Thần cũng được coi là thiên tài mà vẫn bị đả kích.
"Nói cũng phải, vậy có phải lưu lại chút chứng cớ gì cho mẹ con hay không?" Tư Mộ Thần nghĩ đi nghĩ lại, liền móc máy ghi âm ở trong túi ra, hôm nay anh mới vừa dùng qua.
"Bảo bối, con muốn dì xinh đẹp này là mẹ con chứ?" Đứa nhỏ đáng thương gật đầu thật mạnh, ở thời khắc mấu chốt hồ đồ, rơi vào trong hang sói của cha.
"Vậy con hỏi giúp cha, mẹ xinh đẹp có thích cha con hay không!"
"Cha, con nên hỏi như vầy sao? Mẹ xinh đẹp, mẹ thích cha con chứ?" Tiểu Tiểu Binh hồn nhiên đáng yêu.
"Ngốc, nên hỏi như vầy, mẹ xinh đẹp à, mẹ thích chú Tư Mộ Thần chứ? Mẹ nguyện ý gả cho chú ấy không?" Ánh mắt Tư Mộ Thần hơi khinh bỉ, Tiểu Tiểu Binh hiện ra hình tổn thương, "Cha, cha tổn thương con!"
"Vậy con có bản lãnh lặp lại lời cha nói, cha sẽ nói con thông minh!"
"Được, ngốc, nên hỏi như vầy, mẹ xinh đẹp à, mẹ thích chú Tư Mộ Thần chứ? Mẹ nguyện ý gả cho chú ấy không?" Tiểu Tiểu Binh lặp lại nguyên si, nhưng thật giống như là muốn anh tức chết mới bỏ qua cho.
"Cha, con lại sai rồi sao?" Tiểu Tiểu Binh khiêm tốn hỏi.
"Mẹ xinh đẹp à, mẹ thích chú Tư Mộ Thần chứ? Mẹ nguyện ý gả cho chú ấy không?" Lúc này Tư Mộ Thần không nói nhảm nữa.
Tiểu Tiểu Binh cũng đã hiểu đại khái, sau đó bọn họ lay Cảnh Tô, Cảnh Tô ngẩng đầu lên nhìn thấy ba bốn cái đầu.
"Mẹ xinh đẹp à, mẹ xinh đẹp ơi, mẹ thích chú Tư Mộ Thần chứ? Mẹ nguyện ý gả cho chú ấy không?" Cô bé một hơi hỏi xong, sau đó nhìn Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần mới phát hiện anh không có mở máy ghi âm.
"Hả?"
"Hỏi một lần nữa, bảo ~"
"Mẹ xinh đẹp à, mẹ xinh đẹp ơi, mẹ thích chú Tư Mộ Thần chứ? Mẹ nguyện ý gả cho chú ấy không?" Tiểu Tiểu Binh nói rất lớn, Cảnh Tô chấn động, Tư Mộ Thần hoảng sợ, chỉ sợ Cảnh Tô đột nhiên tỉnh.
"Ừ, bảo bối, đúng, đúng, không phải, tên bại hoại đó dạy con nói?"
"Không có, không có!"
"Ừ ~ mẹ thích tên bại hoại đó, cũng nguyện ý gả cho anh ta, nhưng mẹ muốn trừng trị tên bại hoại này đã, tên bại hoại lừa gạt mẹ, về sau nếu anh ta còn dám gạt mẹ, mẹ sẽ dẫn con bỏ trốn!" Lời nói hùng hồn của Cảnh Tô hù sợ hai người.
"Nhóc con, anh dẫn em đi ngủ!" Tắt máy ghi âm, Tư Mộ Thần có cái này trong tay, không kết hôn, anh mới không tin.
Tiểu Tiểu Binh nhìn người cha phúc hắc, người mẹ điên cuồng, trong lòng mặc niệm, về sau cuộc sống của mình sẽ bi thảm. Cô bé leo lên cái ghế uống rượu vang.
"Ngọt quá", sau đó cô bé tiếp tục uống.
Chờ Tư Mộ Thần đi ra, Tiểu Tiểu Binh nhà bọn họ đã đỏ mặt nằm trên mặt đất, sau đó không ngừng liếm liếm đầu lưỡi, Tư Mộ Thần lắc đầu một cái, hai mẹ con này đều là tửu quỷ (quỷ rượu).
Tiểu Tiểu Binh không uống rượu được, sau đó không ngừng nôn, Tư Mộ Thần một đêm không ngủ, chăm sóc đứa nhỏ, còn có trông người lớn.
Tỉnh lại, Tư Mộ Thần ngủ ở bên cạnh cô, Tiểu Tiểu Binh ngủ bên cạnh, thời tiết ấm áp, cô xoa xoa cái trán, tối hôm qua lại uống nhiều quá.
Chạy vào phòng bếp nấu một ly trà giải rượu, uống một hớp, nấu cháo xong, chờ hai người ăn cơm.
Nhưng không có đợi đến lúc bọn họ ăn cơm, Cảnh Tô nhận được một cú điện thoại vội vã rời đi.
—— tuyến phân cách ——
"Chuyện gì xảy ra?" Cảnh Tô nhìn lão Mạc mang theo vật phẩm chờ trong phòng làm việc, khiến trong lòng cô mơ hồ lo lắng.
"Tổng giám đốc, những vật liệu cô muốn chúng tôi mua, thiếu hàng rất nghiêm trọng, bây giờ ở trong thành phố đều không còn vật liệu, hiện tại trong nhà xưởng đã ngừng sản xuất rồi, các công nhân cảm thấy lo lắng, nhanh nhất ba ngày sau chúng ta mới lấy được vật liệu, nếu không vượt qua nguy cơ này, cổ phiếu của Cảnh Thái Lam sợ là sẽ sụt!"
"Trước tiên không nên hốt hoảng, những vật liệu này do ai mua?" Cảnh Tô tỉnh táo, đây là chuyện cấp bách nhất kể từ khi cô nhậm chức.
"Nghe nói, là có hai nhóm người mua những vật liệu này, hơn nữa còn điên khùng giành lấy!"
"Xem ra có người cố ý muốn Cảnh Thái Lam không qua được! Như vậy, đi bên ngoài mua sản phẩm trước, tuyên bố với công nhân là nghỉ phép có lương!"
"Tổng giám đốc, này, một ngày chúng ta sẽ tổn thất mất 10 mấy vạn, các đổng sự nhất định sẽ không đồng ý!"
"Bên đổng sự cứ để tôi làm việc, hiện tại các vị giải quyết hết tất cả công việc trên tay!"
Hai nhóm người, một nhóm là Thẩm Xuân Linh, cha nói bài thuốc bí truyền biến mất, đoán chừng là bà ta mang đi, còn nhóm kia?
Vào lúc cô khổ sở suy nghĩ, điện thoại reo, "Tiểu thư Cảnh Tô, tôi có thể giúp gì không?"
"Anh làm?" Giọng Cảnh Tô lạnh bức người, cô không muốn bị ép, đây mới là chuyện khó chịu.
"Cảnh Tô, như thế nào? Điều kiện của tôi, em không có nghĩ qua? Đây chỉ là bước đầu tiên!" Người đàn ông ép sát từng bước, anh ta uy hiếp, anh ta muốn lấy được người phụ nữ này.
"Nếu tôi không đồng ý?" Cảnh Tô càng thêm kiên định, cô muốn gả cho Tư Mộ Thần, đây là suy nghĩ trong lòng cô. Nếu Tư Mộ Thần nghe được, đoán chừng sẽ vui vẻ chết rồi.
"Cảnh Tô, em biết không? Nếu không có tôi, em sẽ chịu tổn thương, hơn nữa sẽ phải chịu tổn thương rất sâu! Em sẽ khó chịu, cho nên trước lúc em khổ sở hãy gả cho tôi...tôi đang giúp em em giải quyết khó khăn!" Nói rất đường hoàng, nhưng mà vào tai Cảnh Tô thì thật chói tai, cô cúp điện thoại.
"Nhóc con", Tư Mộ Thần mang theo Tiểu Tiểu Binh ôm chặt Cảnh Tô, trời mới biết buổi sáng không thấy được bóng dáng của cô thì sợ dường nào, nhất là lúc nghe được điện thoại của lão Mạc, anh mang theo Tiểu Tiểu Binh chạy đến.
"Ăn cơm chưa?" Cảnh Tô ở trên ngực anh buồn buồn ra tiếng.
"Chưa ăn! Hiện tại chưa ăn!" Cảnh Tô đẩy Tư Mộ Thần ra, mắt đỏ ửng, sau đó ôm Tiểu Tiểu Binh đi ra phía ngoài.
"Mẹ xinh đẹp đừng khóc, cha, à, không, có chú A Thần ở đây!" Tiểu Tiểu Binh chỉ vào Tư Mộ Thần, thu hồi ngón tay mập mạp lại còn gặm hai cái.
"Tốt lắm, chúng tôi đi ăn cơm, em muốn ăn cái gì?"
"Cháo bí đỏ!" Cảnh Tô kinh ngạc, cô cũng thích ăn, thật ra thì Cảnh Tô còn không biết Tiểu Tiểu Binh là con trai hay con gái.
"Tư Mộ Thần, gần đây có một tiệm cháo rất ngon!"
"Được, hai cô gái say rượu không thích hợp ăn thứ khác!" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô còn đỏ mặt giống Tiểu Tiểu Binh, thật đáng yêu, hai mẹ con di truyền vẻ đáng yêu.
"Cảnh Thái Lam gặp phải phiền toái gì?"
"Nguy cơ thiếu hàng!"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hàng của bọn em bị người ta tranh mua hết sạch, hiện tại chúng em phải đi chỗ khác trong nội thành tìm nguồn cung cấp", Cảnh Tô hơi lo lắng, đây chỉ là một tấn công nhỏ, nếu là tấn công lớn, không biết là sẽ thế nào, không được, cô nhất định phải duy nhất trận đánh!
"Hàng, anh giải quyết cho em!" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, gương mặt kiên định!
|