Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
|
|
Chương 110: Dấu hiệu đau lòng (6)
Tường Vi vội vã trở về phòng, mới phát hiện toàn thân là mồ hôi chảy đang ròng ròng.
Cô cởi đồ người làm nữ ra, cố gắng kìm chế sự bi thường trong lòng, trốn vào trong phòng tắm, muốn tắm rửa một cách vui vui vẻ vẻ, đem nước mắt không giải thích mà rơi xuống, xóa đi sạch sẽ, tẩy sạch cảm giác đau đớn, cô không thích cảm giác bây giờ của mình!
Thượng Đế, tiên sinh không lăng nhục cô, lại chạm vào người khác, làm cho cô rất đau đớn không chịu nổi! Tại sao lại như vậy?
Thẩm Tường Vi, tiên sinh là người đàn ông điên cuồng, là trời cao, mày chỉ cần núp trong góc, làm một cây Tường Vi bình thương là được rồi!
Đứng dưới vòi sen, vặn công tắc, mặc cho nước phun lên người cô, ép chính mình tỉnh táo lại, cố gắng không nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng vừa rồi!
Ầm!
Cửa phòng tắm bị người ta dùng sức đẩy ra!
"A. . . . . ."
Tường Vi theo bản năng mà hô lên một tiếng, lúc cô không kịp phản ứng, thân thể ướt nhẹp bị một bàn tay ôm lấy!
"Tiên……tiên sinh!"
Là tiên sinh!
Hơi nước như sương mù, làm cho mắt cô mở không ra, nhưng mà, cô nhận ra đôi tay bá đạo đang ôm mình!
"Sao vậy? Rất bất ngờ khi thấy tôi đến, phải không?"
Hắc Diêm Tước thô lỗ ôm thân thể cô vào lòng, mang cô ra khỏi phòng tắm, giọng nói vô cùng ác liệt, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc!
Con mắt hắn đen như mực, lóe lên ánh lửa, người mù cũng nhìn ra được, lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi!
"A. . . . . ." Thân thể yếu ớt của Tường Vi khẽ run, chỉ cần hắn dùng lực bóp một cái, đã bẻ gảy cô!
Đột nhiên hắn hất tay một cái, vứt cô trên giường!
"Nói! Trễ như vậy mới về, có phải là đi gặp người nào không? !"
Ánh mắt tăm tối của hắn nhìn cô, nhìn sợi tóc ướt đẫm dính trên mặt cô, hắn hận không thể đem tóc cô cắt hết!
Nếu không phải Tả Đằng Tây Tử nói bọn họ đã tìm được tiểu thư ‘Mạn Đà La’, hắn sẽ không tức giận như vậy, điều này cho hắn thấy, cô trốn hắn để ra ngoài, nếu nói cô xinh đẹp, hoặc nói, thân thể của cô đón nhận những người đàn ông đáng chết! (3T: Vâng, ngươi là người duy nhất, được vinh dự nằm trong list đó *trừng mắt*)
"Tôi.. . . . . . Mua rượu đời Thanh cho……Tả Đằng tiểu thư." Tường Vi nhỏ giọng nói, lòng rất đau khi nhìn nửa trên trần truồng của hắn, hạ thân còn mặc quần dài, vừa rồi không phải hắn còn đang vui vẻ với Tả Đằng Tây Tử sao?
Cố gắng nuốt trận cay đắng trong lòng xuống, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn!
Bỗng dưng, thân thể cao lớn của hắn cúi xuống, tiến tới gần cô, vây cô lại ở góc giường!
"Tôi kêu cô đi ra ngoài mua rượu sao? Dám tự tiện làm chủ, không hỏi qua tôi một tiếng!"
"Hả?" Hắn rống giận làm cho cô kinh ngạc!"Nhưng. . . . . . Đằng tiểu thư. . . . . ."
"Chủ của cô là ai?" Hắn rất tức giận, vì nếu có ai sai khiến cô, cô đều không chống cự lại! Hắn ghét cô nghe lệnh của tất cả mọi người, cô chỉ cần nghe lời hắn, chỉ cần nghe lệnh của hắn!
"Cái này. . . . . . Đương nhiên là. . . . . tiên sinh. . . . . ."
Tường Vi bị cơn tức giận của hắn làm giật mình! Ngón tay nhỏ bé run rẩy, nắm lấy chăn mà che thân thể của mình!
"Đáng chết!"Bàn tay hắn nắm lấy chăn của cô, "Tại sao cô giấu tôi?"
Hắn không rõ, hắn tức giận vì cô giấu hắn, lấy thân phận ‘Mạn Đà La’ đi gặp Đằng Triết vậy! Điều này làm hắn tức giận!
Tường Vi lại cho rằng, hắn tức giận vì cô không cẩn thận nhìn lén hắn và Tả Đằng Tây Tử thân thiết, ngay lập tức, đau đớn xông lên đầu: "Đúng. . . . . .tôi không nên như vậy, chỉ là vô tình mới thấy. . . . . ."
"Thấy cái gì? Thấy tôi đang thân thiết với Tả Đằng Tây Tử sao? Thế nào? Có muốn được như cô ta không?"
Chỉ cần hắn nghĩ đến những lời nói của Tả Đằng Tây Tử, hắn sẽ giận dữ!
"Quả nhiên là kỹ nữ! Mới như vậy đã không kềm chế được, muốn đi tìm đàn ông, phải không?"
Hắn bắt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đem quần của mình cởi ra, ném thân thể của cô một cách thô lỗ , để cho cô xoay người nằm giữa giường, xoa bắp đùi của cô, nâng cái mông cô lên cao, hung hăng tiến vào…….
"A. . . . . ."
Hạ thân đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Tường Vi nhịn không được mà kêu một tiếng .
Như cầm thú giao phối, hắn hung hăng đâm vào phía sau cô, trực tiếp muốn cô!
Giống như bình thường, hung hăng va chạm, không thương tiếc! Ở trong mắt của hắn, cô vĩnh viễn chỉ là một cụ tiết dục!
Hắn chờ đợi cô trở về, đợi đến khi hắn thấy nôn nóng! Bây giờ hắn đã biết, thì ra con thỏ nhỏ dịu ngoan này, cũng có lúc trốn hắn đi tìm đàn ông!
"Cô còn nhớ ba lời thề không?"
Hạ thân hắn hung hăng va chạm, xâm chiếm thung lũng nhỏ hẹp, khô khốc của cô, dường như muốn tiến vào trong tử cung của cô, làm cô một trận co rút!
Ngón tay thon dài nắm chặt đệm giường, đau đớn làm cho cô rơi nước mắt, hốt hoảng lắc đầu một cái, cô không biết tiên sinh sao lại như vậy, tại sao tức giận với cô. . . . . .
"Nhớ. . . . . .Tôi không quên. . . . . . A. . . . . ."
Ngay sau đó, hắn ra vào càng hung hãn, nhanh hơn!
Tư thế nằm này, làm cô cực kỳ khó chịu, hắn mãnh liệt đụng, như muốn phá hủy cô, cô không thể chịu được tư thế này, nó làm cô rất đau!
"Thẩm Tường Vi, thân thể cô là của ai? Nói!" Hắn không chút lưu tình xỏ xuyên qua thân thể yếu ớt của cô, bàn tay ở trên người cô làm loạn, lưu lại vết đỏ loang lổ!
"A. . . . . ." Cắn chặt hàm răng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, khiến tiếng rên rỉ của Tường Vi càng ngày càng suy yếu, "Là của . . . . . Tiên sinh!"
"Rất tốt!"
Hắn nhắm ngay thung lũng nhỏ của cô, va chạm một lúc, cơ thể cô nhanh chóng co rút, cho đến khi cao trào, hắn nhanh chóng rút phân thân ra, đem chất lỏng trắng đục bắn trên lưng cô!
|
Chương 111: Rượu Đời Thanh (1)
Ngay sau đó, hắn đặt thân thể mềm mại cuộn tròn của cô vào trên giường!
Cuối cùng cũng kết thúc một trận kịch liệt, thú tính của hắn cũng ra ngoài, trong một lúc cô tựa như em bé, ngoại trừ thân thể mềm mại ở trên giường thở gấp, cô căn bản không biết còn có thể làm cái gì?
Hắn khinh thường lướt qua thân thể trần truồng của cô, một giờ trước giống như cầm thú chiếm đoạt thân thể cô, bây giờ lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, động tác tao nhã mặc lại quần, dường như mãnh thú lúc nãy không phải hắn!
Sau cùng, hắn xoay người rời đi, quay đầu lại, chăm chú nhìn cô thật sâu, mới cứng rắn nói ra:
“Thẩm Tường Vi, vĩnh viễn chớ quên chủ nhân của cô là ai? Bằng không, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Rầm!
Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.
Trong phòng, chỉ còn Tường Vi một thân một mình thở dốc.
Cơ thể đau nhức, làm cho cô chết lặng, như muốn chết đi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trái tim bắt đầu co rút đau đớn!
Sáu năm, suốt sáu năm.
Trong những năm tháng cô lớn lên, cơ hồ luôn có mặt người đàn ông này, bóng dáng của hắn không thể phai mờ trong tâm trí cô.
Nhưng… tất cả dường như từ từ thay đổi, hình dáng không còn trong tưởng tượng của cô, nhưng cô không biết mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì…
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Sáng sớm hôm sau.
Tường Vi từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngoài cửa sổ là một mảng trời trong.
Kéo thân thể đau nhức, cô hấp tấp rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo mới dành cho nữ giúp việc, chạy đến phòng bếp.
Nếu cô nhớ không lầm, chắc hẳn tối hôm qua Tả Đằng Tây Tử ở chỗ này.
“Tường Vi, hôm nay hình như con đến chậm một chút !” Phó sư phụ ở phòng bếp thấy cô đến thì tươi cười nói.
“Hả! Thời gian cũng giống như ngày thường không khác mấy, đến sớm một chút sẽ không muộn” Cô giương mắt nhìn bầu trời bên ngoài, tiên sinh là từ tám giờ mới bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng bây giờ còn chưa đến tám giờ.
“Con không biết sao? Tiên sinh hồi nãy mới tới.” Phó sư phụ ngạc nhiên nói, ông còn tưởng Tường Vi đã biết.
“Đã tới?” Cô giật mình “Tiên sinh đến…….lấy bữa sáng sao?”
“Ha ha, không phải đâu, tiên sinh đến để lấy trà giải rượu, lát nữa con bưng bữa sáng qua đi.” Phó sư phụ vừa đưa bánh trứng thịt nguội cho Tường Vi bỏ vào trong mâm nhỏ, vừa cười nói: “Tường Vi, con có biết tối hôm qua tiên sinh mang một cô gái về không?”
“Dạ…” Nhớ tới Tả Đằng Tây Tử , trong lòng cô khẽ run lên: “Có chuyện gì vậy?”
“Thím Hắc nói tối hôm qua cô gái đó uống say không còn biết gì, cuối cùng tiên sinh kêu bà ấy giúp cô gái đó rửa mặt chải đầu đấy!”
Tường Vi cúi đầu thở dài, miễn cưỡng nói: “Thật chứ ạ?”
Tường Vi bưng bữa sáng đã làm xong, chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe Phó sư phụ nói một câu: “Tiên sinh nghiêm khắc với con, đó cũng là một loại may mắn!”
Run rẩy! Thân thể Tường Vi hơi khựng lại, một cảm giác nhục nhã trào ra trong lòng!
Cô suy đoán, trong nhà họ Hắc có rất nhiều người làm, gần như đều biết cô bị tiên sinh làm những chuyện gì?
Thế mà! Bị loại cầm thú đó làm nhục, bọn họ lại nói là may mắn.
Trong lòng thoáng lên một trận chua sót, cô không dám dừng lại, vội vàng bưng bữa sáng rời đi.
Ai ngờ, chưa tiến vào phòng ăn, liền nghe âm thanh nhỏng nhẻo: “Tước, người ta không muốn uống trà giải rượu đâu!”
Ngón tay Tường Vi khẽ run lên, nắm chặt khay thức ăn, dùng sức hít thở thật sâu, khóe miệng kéo một đường cong mờ, bước vào phòng ăn, nhỏ giọng kêu.
“Tiên sinh, Tả tiểu thư, bữa sáng tới đây!”
Tả Đằng Tây Tử quay đầu liếc mắt nhìn, nụ cười đang ở trên môi lập tức cứng ngắc, quay đầu liền cười với Hắc Diêm Tước: “Tước, vì sao cô gái này xuất hiện giống như âm hồn bất tán luôn, làm cho em sáng sớm không có hứng thú để ăn.”
Hắc Diêm Tước hơi hơi nhíu mày, mặt không biến sắc, đôi mắt lạnh lướt qua thân thể gầy của Tường Vi.
“Tả tiểu thư, xin cô thứ lỗi, tôi tới đưa bữa sáng liền sẽ đi.” Tường Vi vội vàng nói, cô không biết có phải thanh âm của mình có phần run rẩy hay không, chỉ cần có tiên sinh ở đây, cô liền không kiềm chế được run rẩy.
Chạy nhanh dọn bàn ăn ra, bàn ăn thật dài, làm cho cô nhớ tới ngày ấy, tiên sinh làm nhục cô ở trước mặt mọi người!
Đến nay, thân thể vẫn còn mơ hồ đau nhức, cô không xác định được mình sẽ kiên trì đến bao lâu, nhân cách đều bị hắn hút, nếu…… mỉm cười có kết quả!
Mỉm cười! Thẩm Tường Vi nhớ kỹ mỉm cười.
Vì thế, lặng lẽ khóe miệng nhếch lên, cô ép mình không cần nghĩ đến cái khác, dọn xong bàn ăn liền chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút!” Bỗng nhiên Tả Đằng Tây Tử gọi cô lại: “Rượu đời Thanh tối hôm qua tôi kêu cô đi mua đâu!”
“Đã mua rồi, Tả tiểu thư, đặt ở quầy rượu.” Tường Vi thuận theo trả lời
“Lấy lại đây cho tôi!” Tả Đằng Tây Tử kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường lướt qua thân thể cô, tối hôm qua, nếu không phải vì con ngốc này, lâu như vậy cũng chưa mua về cho cô, cô cũng không say thành như vậy, làm hại cô với Tước bỏ qua cơ hội lần này.
“Vâng, tôi sẽ đi lấy!” Tường Vi thong thả đi tới quầy rượu, lấy hai bình rượu tối qua bỏ vào ra, cung kính đặt lên trên bàn ăn: “Tả tiểu thư, rượu đây ạ!”
Tả Đằng Tây Tử cầm chai rượu lên xem, lật qua lật lại quan sát, sau đó để bình rượu trước mặt Tường Vi: “Uống nó cho tôi!”
“Hả!”
Tường Vi sửng sốt! Cô căn bản không biết Tả Đằng Tây Tử muốn cô uống nó, huống chi, sáng sớm cô ấy vẫn chưa ăn sáng, uống rượu dễ dàng làm tổn thương dạ dày.
|
Chương 112: Rượu đời Thanh (2)
"Đúng, cô không nghe lầm, tôi muốn cô uống rượu!"
Khóe môi Tả Đằng Tây Tử nâng lên một nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu nói với Hắc Diêm Tước,"Tước, chắc không có vấn đế gì nếu em ‘đưa’ rượu đời Thanh cho người làm của anh uống phải không?"
Khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong lên đầy khêu gợi, liếc nhìn chai rượu đời Thanh, nhẹ giọng thốt ra:"Tây Tử, rượu ngon như vậy, nếu như em không tiếc, tôi cũng không ngại!"
"Ha ha, sao lại như vậy? Thật là một cô gái có đức hạnh, không đúng, nhìn tôi, tôi quên mất tên cô rồi!"Tả Đằng Tây Tử khinh bỉ thốt ra, đem nắp chai rượu mở ra, đưa tới trước mặt Tường Vi, "Coi như tôi cám ơn cô vì tối hôm qua đi mua rượu cho tôi đi!"
Tường Vi nhìn chăm chú vào chai rượu kia, tửu lượng của cô rất kém, nếu sáng sớm, bụng trống rỗng mà uống vào. . . . . sẽ đau dạ dày.
"A! Tước, hình như người làm nữ của anh muốn từ chối ‘ý tốt’ em nha!" Tả Đằng Tây Tử cố ý hô lên.
"Không. . . . . . Không dám!Tả Đằng tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi sẽ uống…..tôi sẽ Uống....uố...ng!"
Nín thở thật lâu, Tường Vi cầm chai rượu đời Thanh lên, hai mắt nhắm lại, ừng ực ừng ực, khó khăn nuốt xuống bụng.
Rượu này, vị rất giống rượu nếp, cho dù rất thơm, uống vào trong miệng vẫn rất cay nồng!
"Ơ, không tệ lắm, Tước, em nói mùi vị rượu này không dễ làm say lòng người, tối hôm qua nếu chúng ta uống rượu này. . . . . ." Tả Đằng Tây Tử cố ý đưa qua móng tay được sơn đỏ tươi, trêu đùa mu bàn tay của hắn đang đặt ở trên bàn ăn, mập mờ liếm liếm đầu lưỡi, không để ý tới Tường Vi nữa, bưng bánh trứng qua, cầm dao nĩa lên cắt một mảng nhỏ, đưa tới miệng của Hắc Diêm Tước, như một nữ chủ nhân, xinh đẹp nói, "Tước, nếm thử một chút đi."
Hắc Diêm Tước há mồm cắn một cái, bắt đầu nhai nuốt một cách thong thả ung dung, động tác kia, thần thái kia, thật giống England (3T:chắc nói giống với người nước Anh =__=) , làm Tả Đằng Tây Tử cực kỳ si mê.
Tường Vi cắn chặt hàm răng, nuốt ngụm rượu đời Thanh cuối cùng, cảm giác rượu kia xẹt qua cổ họng của cô, như thiêu đốt ở trong dạ dày, khẽ thở hổn hển, cô run giọng nói thốt ra: "Tả Đằng. . . . . .Tiểu thư! Cám ơn. . . . . . Rượu của cô!"
"Ah, uống nhanh như vậy à? Tôi vừa nói xong, cô đã uống gấp như vậy, ha ha."
Tròng mắt Tả Đằng Tây Tử thoáng qua một tia ác độc, chỉ là một phụ nữ thấp kém, nhà họ Hắc lớn như vậy,chỉ có người phụ nữ này tự do ra vào nhà họ Hắc, bằng trực giác của phụ nữ, cô biết cái người làm nữ này, không phải người làm nữ bình thường hay đơn giản như vậy!
Nhưng mà, cô không biết, một cô gái mà không dám lộ rõ mặt, nhất định là gương mặt xấu xí vô cùng, nhưng tại sao có thể phục vụ Hắc Diêm Tước?
"Tây Tử, không còn việc gì quan trọng thì kêu cô ta đi đi, đừng làm trở ngại chúng ta dùng cơm, sau đó, tôi sẽ sai người đưa cho em về."
Hắc Diêm Tước lạnh lùng mở miệng, sự lạnh nhạt trong lời nói làm người khác không nghe ra hàm nghĩa.
"Phải . . . . . Tiên sinh, tôi lui xuống trước. . . . . ."
Nhịn nấc rượu, Tường Vi xoay người lại, ra khỏi phòng ăn, rượu đời Thanh đang sôi trào trong dạ dày, làm cô muốn phun ra, nhưng cô đã uống hết một chai!
Không chút nào quan tâm hướng đi của Tường Vi, lời nói Hắc Diêm Tước nghe vào trong tai Tả Đằng Tây Tử, làm cô vui mừng,"Tước, anh không đưa em về được sao? Thuận tiện em dẫn anh gặp anh trai của em, như thế nào?"
Trong nháy mắt, mặt của Hắc Diêm Tước trở nên xanh mét, hắn lạnh lùng hừ nói: "Chưa đến lúc!"
"Ừm. . . . . . Như vậy, nếu vậy. . . . . ." Tả Đẳng Tây Tử sợ chọc giận hắn, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất bĩu bĩu môi, không khí có chút lúng túng.
Không biết, đang lúc này, Hắc Diêm Tước chợt thả dao nĩa trong tay ra, cầm khăn lau khóe miệng một chút, lạnh nhạt nói…..
"Tôi ăn xong rồi, em dùng chậm! Sau đó tôi sẽ sắp xếp người chở em về."
Ném khăn ăn xuống, hắn nện bước ưu nhã, lạnh lùng rời đi.
Tả Đằng Tây Tử nhìn bóng lưng to lớn của hắn, không khỏi thở dài, người đàn ông này nói biến sắc liền biến sắc, mặc dù cô có thói quen được người khác che chở trong lòng bàn tay, nhưng mà, đàn ông khó càng chinh phục, hứng thú khiêu chiến của cô càng cao! (3T: Trèo cao có ngày té đau =3=)
Chờ coi, Hắc Diêm Tước, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ cúi xuống xưng thần với em!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
"Nôn………."
Tường Vi lảo đảo chạy đến,rốt cuộc, khi đi ngang qua một bụi cỏ, nhịn không được mà ói lên ói xuống!
Rượu đời Thanh này cũng không phải rượu có nồng độ cao, có lẽ là do cô không có kinh nghiệm uống rượu, lần này uống một chai rượu đời Thanh lớn mà bụng rỗng, làm cho cô chịu không nổi!
Trong dạ dày đau đến khó chịu!
Chợt, sau lưng có một cỗ sức lực lôi kéo thân thể của cô, làm cô chóng mặt rồi đụng vào một lồng ngực lớn.
"Ưmh. . . . . ." Môi của cô lập tức bị rót nước trà vào. . . . . .
"Uống hết trà giải rượu này đi!"
Giọng nói kìm chế sự tức giận, quanh quẩn ở vành tai, kỳ quái là, giọng nói này dễ nghe đến kỳ lạ!
Cô mở đôi mắt đẫm lệ ra, không thể tin được mà nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của tiên sinh!Trong lòng lặng lẽ có một dòng nước ấm chảy qua, cô biết tiên sinh. . . . . .luôn có hàng ngàn bộ dáng, là tà ác, là giận dữ , là tàn nhẫn, là luống cuống , là điên cuồng, là lạnh lùng. . . . . . Vậy mà lúc này, là cái gì chứ?
Cô có chút mê hoặc, chợt chìm đắm trong tròng mắt như ánh sao lại đen như mực của hắn, như ánh sáng long lanh, ấm áp chiếu vào trong trái tim cô!
Tiên sinh. . . . . .Rất đẹp nha!
Lúc còn nhỏ,mỗi lần cô không nhịn được mà liếc trộm khuôn mặt tiên sinh, cho dù gò má, cô cũng cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào đẹp hơn hắn!
Thẩm Tường Vi, mày thật vô dụng, người đàn ông đáng sợ như vậy, vậy mà mày cảm thấy mê người!
Than thở!
"Thẩm Tường Vi! Cô đừng nói cho tôi biết cô đã say! Đứng vững cho tôi! Đáng chết! Người phụ nữ vô dụng này!"
"Ừm. . . . . ."
Cô có chút mơ mơ màng màng, thật ra thì, thật ra thì giọng nói của hắn rất êm tai, rất giống ốc đảo ở sa mạc, làm người ta, làm người ta. . . . . .
"Thẩm Tường Vi, đáng chết! Cô dám cho tôi nhìn bộ dạng say khướt của cô thử xem!"
|
Chương 113: Gièm pha chân tướng (1)
Tỉnh lại lần nữa, Tường Vi phát hiện đã xế chiều,trí nhớ cuối cùng của cô, là tiên sinh cho cô trà giải rượu. . . . . .
"Nguy rồi, hôm nay có bài học không thể không đi!"
Chợt nhớ tới hôm nay có lớp, cô giáo kia vô cùng nghiêm nghị, không đi không được! Cuộc sống của cô khá hơn một chút khi Mai Linh mất tích, cô vẫn gạt cô giáo mà giúp Mai Linh ký tên (3T: cái này taz nghĩ là điểm danh),căn bản không dám nói rõ cho trường học Simpson, sợ Mai Linh trễ nãi việc học.
Cũng may Simpson là trường học Quý tộc cao ngạo, học sinh có tiền rất nhiều, vì vậy, quan hệ thầy trò bình thường tương đối lạnh nhạt,cũng vì vậy, không ai phát hiện Mai Linh không có ở đây, cũng không ngạc nhiên.
Mặc vội đồng phục học sinh xong, cô đeo cặp sách lên lưng, đến phòng bếp cầm mấy cái bánh ngọt nóng hổi, rời khỏi nhà họ Hắc, chạy đến trường học.
“Này, các cậu biết không, em trai của Mễ Tư Kỳ, là học trưởng Mễ Tư Dương của chúng ta,hình như vừa cai nghiện mới ra."
"À? Nhanh như vậy? Mới có mấy ngày thôi mà?"
"Hình như là có quan hệ, chỉ là Mễ Tư Kỳ không ra ngoài, đoán chừng là sợ liên lụy tương lai của em trai!"
"Chị em bọn họ đều nghiện, thật là nhìn không ra !"
"Đúng vậy,cũng may là ‘ny Thường’ không dùng Mễ Tư Kỳ làm người phát ngôn ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ , nếu không thật là không biết kết cuộc như thế nào !"
"Buổi họp báo ‘ny Thường’ vào cái ngày đó, chú tớ cũng ở đó, chú tớ nói tiểu thư Mạn đẹp hơn Mễ Tư Kỳ gấp trăm lần!"
"Oa! Tớ thật tò mò nha!‘Ny Thường’ không tìm cô ấy làm người phát ngôn à? Không tìm thì thật đáng tiếc !"
Vừa vào sân trường, Tường Vi nghe được cuộc trò chuyện của bạn học, tin tức Mễ Tư Dương đã được thả ra!
Nhớ tới người cuối cùng nhìn thấy Mai Linh chính là Mễ Tư Dương, có lẽ, anh ta biết Mai Linh ở đâu?
"Xin chào, xin hỏi các cậu có biết học trưởng Mễ Tư Dường còn học không?" Tường Vi vội vàng chạy tới hỏi.
"Chắc là không!" Một bạn học đáp.
"Vậy. . . . . . Xin hỏi, các cậu có biết học trưởng Mễ ở đâu không?" Tường Vi mặt dày hỏi lần nữa.
Nhất thời, cả đám vô cùng kinh ngạc nhìn người con gái tóc tai bù xù trước mặt, đồ cô đang mặc rõ ràng là đồng phục của Simpson,làm sao hỏi vấn đề này, hiện tại học trưởng Mễ là người người e sợ, là người tránh còn không kịp!
"Ở nhà trọ đường lớn Princeton, nhà anh ta rất dễ tìm." Đột nhiên, một giọng nói nho nhỏ đáp.
"Cám ơn, thật sự cảm ơn các cậu!"
Tường Vi cảm kích vạn phần mà cúi đầu với bọn họ, trở lại lớp, vội vã ký tên thay Mai Linh, rồi len lén chạy ra khỏi lớp, lòng như lửa đốt,thuê xe đi tìm Mễ Tư Dương.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đường lớn Princeton
Đúng là, nhà Mễ Tư Dương rất dễ tìm, bởi vì chị của anh ta bị gièm pha, cột nhà anh dán đầy áp-phích của chị, nhưng bị vẽ bậy!
Tường Vi không khỏi thở dài, trước kia còn là mộ người mẫu nổi tiếng, vì sao trong một đêm mà mất hết mặt mũi?
Đêm đó,cô cũng ở đó, cũng rất khiếp sợ với tin tức chị em bọn họ sử dụng ma túy, cô gái chịu đựng đả kích lớn như vậy, trong thời gian ngắn cũng rất khó mà chấp nhận. Cho nên, cô không trách Mễ Tư Kỳ đẩy cô ngã xuống đất vào đêm đó.
Chỉ là, trong lòng có chút lo lắng, trực giác cho cô biết, chuyện này dính líu với Mai Linh. . . . . .
Đi vào nhà trọ, phát hiện cửa không có khóa.
“Học trưởng Mễ? Anh ở đâu?"
Cô nhẹ giọng kêu, vừa chờ đợi trong nhà có người đáp lại, vừa đẩy cửa tiến vào.
Khi cô bước vào, một mùi hôi thối xông vào mũi, làm cô phải che miệng!
"Học trưởng Mễ. . . . . ."
Đột nhiên, một ly trà bay tới, Tường Vi sững sờ không kịp né tránh, ly kia đập vào cửa……
Ầm!
Tiếng vỡ vụn!
Âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, may mắn là không đập trúng cô!
"Cút!"
Ngay sau đó, một giọng nam trong vắt truyền đến, rống giận: "Lập tức cút cho tôi! Tôi không muốn gặp ai
Tường Vi giật mình! Không thể tin được người đàn ông râu ria dơ dáy trước mặt đã từng là người làm mưa làm gió ở Simpson- Mễ Tư Dương!
Lúc này, anh ta không khác gì người lang thang!
"Ừm . . . . . Học trưởng Mễ! Thật xin lỗi, quấy rầy anh, hôm nay tôi đến là muốn hỏi anh. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, thì bị lửa giận của Mễ Tư Dương ập tới, níu chặt cổ áo của cô, gân xanh giận dữ:"Thì ra là cô! Tôi không tính sổ với cô, cô còn tìm tới!"
"Hả? Tôi……..tôi chỉ muốn hỏi anh, ngày đó sau khi anh gặp Mai Linh, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Cô có chút sợ, sợ anh ta nổi điên lên, cảm giác này cùng với cảm giác khi tiên sinh nổi điên rất khác, đối với Mễ Tư Dương,cô đơn thuần e ngại, sợ anh sẽ làm tổn thương mình, còn đối với tiên sinh, cô e ngại càng nhiều, cảm giác đó, phức tạp đến chính cô cũng không làm rõ được!
"Cô còn dám tới hỏi tôi! Vậy cô không hỏi xem bạn tốt của cô đã làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ gì!" Mễ Tư Dương nhìn Tường Vi, như đang nhìn kẻ thù, hận không thể giết chết cô!
"Anh…..Anh bình tĩnh một chút, rốt cuộc Mai Linh đã làm gì? Có thể nói cho tôi biết không?" Tường Vi nuốt xuống một ngụm nước, cố gắng an ủi Mễ Tư Dương.
"Hừ! Mèo khóc chuột, thật sự cô không biết?"Mễ Tư Dương trơ trẽn ói ra một câu, "Chưa bao giờ tôi gặp loại người vô sỉ như các cô! Lúc trước là chị của tôi giới thiệu cô ta vào ‘thịnh thế quốc tế’, cô ta không biết gì còn chưa tính, nhiều lần lừa gạt chị của tôi, động một chút là đem video chị em tôi sử dụng ma túy uy hiếp chị của tôi, các cô thật độc ác, một lần lại một lần!"
Ầm!
Bỗng chốc, Mễ Tư Dương hung hăng đánh một quyền ở trên ván cửa!
|
Chương 114: Gièm pha chân tướng (2)
Đáy lòng Tường Vi căng thẳng:"Xảo trá?"
"Hừ, chị của tôi tâm địa mềm yếu, một lần lại một lần mà đáp ứng các cô, nhưng sao? Đổi lấy cái gì? Đoạn video kia đã tung ra!Cô còn có mặt mũi tới gặp tôi! Tôi hận không thể lập tức giết chết các cô!"
Chợt Mễ Tư Dương chặn Tường Vi lại, dùng sức đem thân thể cô vây lại trên tường, giữ thật chặt, lửa giận làm đỏ mắt!
"A!"
Cái ót bị đập trên tường,nhất thời một trận đau nhói đánh tới, làm cô suýt hôn mê!
Cố gắng dùng một chút lý trí còn sót lại, Tường Vi hô: "Tôi không. . . . . . Biết. . . . . ."
"Cô không biết? Mai Linh bắt nạt chị tôi như thế nào, xảo trá hơn trăm vạn, cô lại không biết?Cô ta là con tiện nhân, thu tiền của chúng tôi, nhưng vẫn tung video ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Ngay sau đó, Mễ Tư Dương nặng nề vung tay, mất trí mà lay động Tường Vi, cô đau đớn suýt ngất đi, "Thế nào, cô không tới cùng ‘chị em tốt’ của cô sao!"
"Khụ khụ. . . . . ."Tay Tường Vi đẩy như thế nào, cũng không đẩy anh ta ra được, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là la lớn, "Mai Linh……..Mai Linh mất tích!"
Bỗng dưng, Mễ Tư Dương trố mắt một chút, "Con tiện nhân kia mất tích? Hừ, sợ tôi tới cửa báo thù nên trốn phải không!Tôi sẽ không bỏ qua cho các cô! Sẽ không bỏ qua cho các cô!"
Nhất thời, anh ta giống như nổi cơn điên, nắm lấy Tường Vi mà lắc mãnh liệt!
"A. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
Tường Vi biết rõ chuyến đi này là nhầm lẫn tai hại, Mễ Tư Dương đem cô cùng Mail Linh gộp lại thành một phe,trong lòng cô có hồi chuông cảnh giác vang lên, không thể làm gì khác hơn là cố gắng kêu to cứu mạng, cố gắng để người chung quanh có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô, nếu không cô không chắc Mễ Tư Dương sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Coi như trời không phụ lòng cô, vừa đúng lúc an ninh tuần tra gần đây nghe được tiếng bọn họ tranh chấp thì chạy tới!
Các nhân viên an ninh nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Tường Vi, ngay sau đó thay Tường Vi báo cảnh sát, rất nhanh, cảnh sát đem Mễ Tư Dương cùng Tường Vi đến đồn cảnh sát.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đồn cảnh sát
Tường Vi chưa hoàn hồn ngồi ở trên ghế dài, nữ cảnh sát tỉ mỉ bưng cho cô một ly trà nóng.
Bởi vì không phải án kiện nghiêm trọng, nên Mễ Tư Dương ngồi ở trước bàn làm việc cảnh sát, bị cảnh sát lấy lời khai.
"Mễ Tư Dương, làm phiền cậu hợp tác với chúng tôi, thành thật khai báo chuyện đã xảy ra rốt cuộc là như thế nào, tại sao muốn làm bị thương vị tiểu thư kia?"
Đang lúc cảnh sát chuẩn bị đưa ra câu hỏi, đột nhiên một vị trưởng quan từ bên ngoài đi vào, ý bảo vị cảnh sát kia đi ra ngoài, hai người nói chuyện ở ngoài cửa một hồi, đợi vị cảnh sát kia trở lại, nói với Tường Vi đang ngồi trên ghế dài:"Hắc tiểu thư sao? Có người tới đón cô….....cô có thể đi."
"Cái gì?" Tường Vi sửng sốt, mặc dù hộ tịch của cô là họ Hắc, nhưng sao nhanh như vậy đã có người đến nhận cô?" Nhưng anh ta. . . . . ." Cô nhìn Mễ Tư Dương một cái.
"Sẽ có luật sư tới đây, Mễ Tư Dương bị vu khống cố ý đả thương người, những chuyện khác Hắc tiểu thư không cần phải để ý đến."
Cảnh sát không nói rõ ràng, mới vừa trưởng quan gọi anh ra ngoài, chính là đưa hộ tịch của cô, đã liên lạc với người nhà của Hắc tiểu thư, không nghĩ rằng chỗ dựa của cô lại là người có tiếng tăm lừng lẫy ‘tài phiệt nhà họ Hắc ’!Hơn nữa nhà họ Hắc yêu cầu lên án Mễ Tư Dương cố ý đả thương người, tên nhóc kia đắc tội với nhà họ Hắc, sợ rằng tương lai sẽ không yên ổn.
Tường Vi lặng lẽ gật đầu một cái, trước khi rời đi, cô cố ý nhìn Mễ Tư Dương một chút, thế nhưng anh ta lại nhìn cô thù hằn!
Trái tim căng thẳng,chợt nhớ hôm nay đi tìm Mễ Tư Dương là một sai lầm, cô mới biết được Mai Linh bắt nạt chị em bọn họ, suy nghĩ một chút cũng thấy bọn họ đáng thương, vậy mà hôm nay anh ta lại bị vu khống cố ý đả thương người. . . . . .
Khẽ thở dài một cái, nữ cảnh sát đưa Tường Vi ra khỏi đồn cảnh sát.
Giương mắt nhìn ngắm tấm màn đen bao phủ bầu trời đêm, âm trầm còn có cảm giác bị chèn ép, màn trời bên trên chỉ có vài ánh sao ảm đạm lóe lên . . . . . Thiên Sát Cô Tinh, bỗng dưng, cô nghĩ tới mình, lòng không khỏi khổ sở .
Két……
Bỗng chốc một chiếc xe dừng lại, phá vỡ bầu trời đêm, xe thể thao Bugatti Veyron màu đen dừng ở trước mắt cô trong nháy mắt.
Cửa sổ thủy tinh của xe chậm rãi giảm xuống,lộ ra Hắc Diêm Tước hung ác, lạnh lùng, ngay sau đó giọng lạnh lẽo trầm thấp vang lên……
"Lên xe!"
Đơn giản ra lệnh, không cho cô hoài nghi hay phản kháng.
Âm thầm cả kinh,Tường Vi không ngờ hắn sẽ xuất hiện trước mắt, nghĩ đến lời nói của vị cảnh sát vừa rồi, chẳng lẽ người tới đón cô chính là tiên sinh sao?
Không dám nhìn thẳng vào con ngươi âm trầm của hắn, chịu đựng thân thể đang đau đớn, cô khập khiểng đi vòng qua đầu xe bên kia, mở cửa xe, yên lặng ngồi xuống.
Đóng cửa, xe lập tức đi mất.
Dọc đường, Hắc Diêm Tước không lên tiếng,chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng trên người tản ra khí thế lành lạnh, cộng thêm máy điều hòa không khí trong xe mở tương đối thấp, Tường Vi không tránh được rùng mình một cái.
Thật lâu, rốt cuộc cô không nhịn được, nhẹ nhàng nói ra: "Cám ơn ngài . . . . . Tiên sinh."
Cô không tìm ra được những lời khác, tiên sinh chịu tới đón cô, cũng nên biết ơn người ta.
Mỗi lần thím Hắc dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, cô cảm thấy mình đã hại thím Hắc mất ông Hắc, nếu ngay cả Mai Linh cũng mất, tội lỗi của cô càng nặng nề đúng không?
Cô thừa nhận là mình không nên đi tìm Mễ Tư Dương, nhưng Dick chậm chạp không cho cô câu trả lời,cô mới gấp đến độ không có cách nào.
Hắc Diêm Tước vẫn như cũ không lên tiếng, ở bên trong xe tản ra khí lạnh nhàn nhạt.
"Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cô cho là hắn đang tức giận, trực giác nói xin lỗi với hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu, giọng nói thật thà mới vang lên: "Tại sao nói xin lỗi?"
"À? Ngài tức giận, dù sao tôi bị đưa đến đồn cảnh sát,có thể. . . . . . chọc ngài mất hứng. . . . . ."
|