Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
|
|
Chương 125: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.Dick cùng Tường Vi nhìn nhau cười một cái, lần này bọn họ lại hợp tác thành công rồi!
Ngồi dưới khán đài, Tả Đằng Triết Dã nhìn Tường Vi đắm đuối. Cô chính là nữ thần của cuộc đời anh,anh phải cảm ơn Thượng Đế vì đã giúp anh tìm được cô!
Triển Diệc Tường cảm nhận được ánh mắt của Tả Đằng Triết Dã, liền cầm lấy micro nói:"Sau đây xin mời người thừa kế của Ny Thường,anh Tả Đằng Triết Dã lên sân khấu!"
Mọi người trong khán phóng đều lên tiếng ủng hộ,thấy vậy Tả Đằng Triết Dã liền bước lên sân khấu, quay người về phía Tường Vi mà cúi đầu một cái. Sau đó,trước mặt bao nhiêu người,anh cầm tay cô lên hôn nhẹ,điều này làm Tường Vi có chút kinh ngạc!
"Rất vui được gặp lại cô, Mạn Vi!"Tả Đằng Triết Dã vừa cười vừa nói, giọng nói hết sức êm ái. Dù cho trong phòng này có bao nhiêu người đi chăng nữa, thì trong mắt anh chỉ có một mình Tường Vi mà thôi.
"À, vâng. Rất vui được gặp lại anh,Tả Đằng tiên sinh!"Tường Vi lịch sự cúi đầu nói, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến Tả Đằng Tây Tử. Cô len lén quay đầu lại nhìn xuống khán đài,thấy khuôn mặt hào hứng đang tươi cười của Tả Đằng Tây Tử. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,may thật, người đàn ông đứng cạnh Tả Đằng Tây Tử không phải là Hắc Diêm Tước.
"Tả Đằng tiên sinh, anh hãy tuyên bố việc cô Thẩm sẽ làm người phát ngôn cho Ny Thường đi."Triển Diệc Tường cúi đầu nói nhỏ bên tai anh.
Tả Đằng Triết Dã gật đầu một cái rồi nhận lấy micro từ tay Triển Diệc Tường,nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Tường Vi, đứng trên sân khấu chậm rãi nói "Hôm nay tôi rất vinh hạnh được chúc mừng cô Thẩm Mạn Vi đã cho ra mắt thành công bộ sưu tập trang sức mới. Ngoài ra, tôi cũng xin được chính thức tuyên bố,từ nay cô Thẩm Mạn Vi sẽ trở thành người phát ngôn chính thức của Ny Thường tại châu Á.Tôi tin rằng hiện tại trong công ty Ny Thường, không có một ai có thể phù hợp với chức vụ này hơn cô ấy."
Đúng lúc mọi người đang tập trung ánh mắt về phía Tường Vi thì đột nhiên ở cửa phòng hội trường xuất hiện một bóng người!
Thân hình cao lớn rắn rỏi khoác trên người bộ vest trắng, khí chất cao quý lạnh lùng thu hút không ít ánh nhìn của mọi người trong khán phòng.
"Là Hắc Diêm Tước."
Trong khán phòng có người nhận ra hắn.
Nhất thời cả hội trường trở nên xôn xao. Đó thật sự là tổng giám đốc Hắc thị, người lãnh khốc vô tình đó sao?Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn lại định thu mua công ty nào sao?
Đã có người âm thầm run rẩy,đổ mồ hôi lạnh. Như vậy thì trong hội trường này có ai không may mà gặp hắn thì cũng phải tránh mà đi đường vòng thôi!
Dưới ánh đèn của hội trường,Hắc Diêm Tước ưu nhã bước từng bước về phía sân khấu, giống như con báo đang săn mồi, bước từng bước về phía con mồi của mình.
Trong một giây hắn nhìn về phía cô, Tường Vi cảm giác như thể tim mình ngừng đập.
Cô tin rằng mình bị hoa mắt,chứ làm sao cô lại nhìn như hắn đang bước về phía mình. Hơn nữa,còn cả ánh mắt kia? Cô thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì!
Chị Bình không phải nói hắn đã đi Paris rồi sao?
Lòng bàn tay Tường Vi chợt đổ mồ hôi, không để ý mà nắm chặt bàn tay Tả Đằng Triết Dã.
Tả Đằng Triết Dã cảm nhận được cô đang run rẩy, liền nắm chặt lấy bàn tay cô, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nói: "Sao vậy? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"
Anh nghĩ rằng cô đang xấu hổ,chứ không nhận ra được trong mắt cô đang kinh hoàng điều gì!
Hành động này của bọn họ khiến mắt Hắc Diêm Tước xẹt qua một tia lửa giận.
Triển Diệc Tường rất nhanh liền chú ý về phía này. Trong buổi họp báo lần trước, anh đã để phóng viên nhìn thấy cảnh hắn ôm Mạn Đà La đi,để lại những bài báo không tốt. Lần này, anh nhất định phải ngăn chặn hành động sai trái của hắn mới được!
"Đúng là rồng đến nhà tôm mà,không thể ngờ được tối nay lại có thể mời được tổng giám đốc lừng danh của công ty Hắc thị đến đây, tôi tin rằng toàn thể công ty Ny Thường đêm nay lại có một đêm không ngủ rồi!Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón Hắc tiên sinh!"Triển Diệc Tường nhanh chóng nói rõ thân phận của hắn,đồng thời tiến lên phía trước, ngăn chặn việc hắn chuẩn bị đưa Mạn Đà La đi.
Ba ba pằng…
Tả Đằng Triết Dã vừa nghe đây là tổng giám đốc Hắc thị danh tiếng lẫy lừng thì lịch sự cúi đầu chào hắn một cái,nhưng tay vẫn nhất quyết không chịu buông Tường Vi ra.
"Tước!"
Bàn tiệc đầu tiên ngay gần sân khấu nhất chợt phát ra tiếng nói,là giọng của Tả Đằng Tây Tử. Cô ta khẽ nâng váy chạy về phía hắn, vừa tới nơi liền ôm chặt lấy cánh tay hắn:"Tước, rốt cục anh cũng tới rồi.Bấy lâu không chịu nhận điện thoại của người ta, hóa ra là muốn cho người ta bất ngờ. Thật đáng ghét quá đi!"
Bất kỳ ai trong hội trường này đều cách xa Hắc Diêm Tước ba mét. Hắn đưa đôi mắt hẹp dài nhìn quanh hội trường một vòng,đợi đến khi nhìn rõ mấy bóng người phía sau, lúc này hắn mới xoay người lại, rũ mắt,nở một nụ cười nhẹ.
Ngay trước mặt Tả Đằng Triết Dã, hắn hôn lên môi Tả Đằng Tây Tử! Tuy chỉ là một nụ hôn phớt qua, giống như là chuồn chuồn đạp nước,nhưng đã làm kinh sợ tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cả Tường Vi cũng vậy!
Cô như thể nghe được tiếng tim mình tan nát, tay cô nắm chặt tay Tả Đằng Triết Dã đến mức các ngón tay đều chuyển sang màu trắng bệch.Đôi môi cô nở một nụ cười cứng ngắc, so với khóc còn thê thảm hơn!
Hắn............... Hôn Tả Đằng Tây Tử,việc làm này như thể muốn tuyên bố với tất cả mọi người về quan hệ giữa hắn và cô ta vậy!
"Tước....."Mặt Tả Đằng Tây Tử phiếm hồng, khẽ đưa người vào trong lòng hắn, tựa như làm nũng nói:"Ghét ghê, sao lại làm như vậy ở đây!"
Mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia đùa giỡn,dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ mà chỉ tròn vòng ba thước xung quanh mới nghe rõ:"Sao nào, chẳng lẽ em không thích sự bất ngờ này?"
Những lời này làm Tường Vi đang đứng trên lễ đài sắc mặt chuyển sang trắng xanh.
Vui mừng.... Đối với Tả Đằng Tây Tử mà nói thi sẽ là như thế, nhưng đối với cô, chỉ có nỗi khiếp sợ!
"Hi hi, ghét quá cơ! Người ta đương nhiên là rất thích rồi!"
|
Chương 126: Trong bữa tiệc này, ai cũng có mục đích riêng (1)
Tả Đằng Tây Tử khẽ nép vào lòng Hắc Diêm Tước như một chú chim nhỏ yếu đuối.Nhưng hành động này trong mắt Tả Đằng Triết Dã thì trông thật là hài hước. Em gái mình từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo vô lối, nay ở trước mặt Hắc Diêm Tước thì cứ như là một con cừu non hiền lành đáng yêu.
Anh quay lại ôn hòa nói với Triển Diệc Tường và Dick:"Nơi này giao lại cho hai người đó, tôi cùng Mạn Vi đi ăn một chút."
Triển Diệc Tường gật đầu một cái rồi tiếp tục cầm micro cùng Dick nói về chiến lược hợp tác trong tương lai giữa Thịnh Thế và Ny Thường.
Tả Đằng Tây Tử được Hắc Diêm Tước dẫn tới một bàn tiệc sang trọng gần khán đài, vừa ngồi xuống thì cô ta liền phất tay gọi Tả Đằng Triết Dã:"Anh, mau đến đây đi!"
Tả Đằng Triết Dã gật đầu, rồi cưng chiều cười cười với Tả Đằng Tây Tử. Sau đó, anh liền quay sang phía bên cạnh, dịu dàng nói:"Mạn Vi, em có muốn sang bên đó một chút không? Ha ha, giới thiệu với em một chút, kia là em gái anh!"
Khuôn mặt Tường Vi trắng bệch như tờ giấy.Nếu như không có son môi giúp che đi đôi môi tái nhợt thì không biết bây giờ cô sẽ có một bộ dạng dọa người như thế nào!
"À, Tả Đằng tiên sinh...... Tôi....Tôi không hợp với những nơi như thế này cho lắm...... Anh cứ đi một mình là được rồi."
Cô nhẹ nhàng từ chối Tả Đằng Triết Dã,đôi mắt ngơ ngác như nai con không dám nhìn thẳng về phía Hắc Diêm Tước. Tiên sinh...... Sao lại có thể xử sự như không quen cô vậy? Tiên sinh có biết, điều này làm cô đau lòng đến nhường nào không?
"Mạn Vi, cô làm vậy là đang khách khí với tôi sao?Cô cứ gọi tôi là Triết Dã cũng được. Dù chúng ta mới chỉ gặp nhau một vài lần, nhưng tôi đối với cô có cảm giác như là người quen vậy. Không biết tôi có vinh dự được trở thành.....Bạn của cô không?"Tả Đằng Triết Dã do dự hỏi, sợ nhanh quá sẽ làm người đẹp hoảng sợ.
"Tất nhiên, tất nhiên rồi!"Tường Vi thật muốn cắn lưỡi mình.Mình cứ như vậy đồng ý với người ta, vậy thì lát nữa làm sao có thể từ chối không ra bàn rượu cùng với người ta được,chẳng lẽ cô định sẽ đối mặt với tiên sinh hay sao?
Vậy mình sẽ lấy thân phận gì để đối mặt với ngài ấy? Chẳng phải ngài ấy đã biết mình là Mạn Đà La rồi sao?Cô không dám chắc, ngài ấy có biết cô là Tường Vi hay không nữa!
"Vậy thì tốt! Mau đến đây đi Mạn Vi,tôi tin rằng cô sẽ thích thức ăn tối nay!"
Tả Đằng Triết Dã vui vẻ nắm lấy tay cô,giúp cô nhấc làn váy dài, phong độ dẫn cô đi về phía bàn tiệc của Tả Đằng Tây Tử.
Một màn này đều đã được Hắc Diêm Tước nhìn rõ.Đôi mắt đen như mực lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn bóng dáng màu bạc đang tiến gần về phía hắn, hắn không thể phủ nhận, cô thật đẹp!
Trang sức cao quý của Điển Nhã trên người cô làm dung nhan cô thêm phần quý phái.Hắn cảm thấy như thể cần cổ mảnh khảnh của cô đang ở trong tay hắn, chỉ cần hắn ấn nhẹ một cái thôi thì cô sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Mà hiện tại thì cô đang đứng rất gần hắn,xương quai xanh quyến rũ kết hợp với động tác vừa quay đầu vừa giơ tay lên làm nổi bật đường cong lung linh của cô.
Màu bạc tinh linh?
Ha!
Hắn cười nhạo một tiếng.Đúng là hợp với thể loại dâm phụ như cô mà!
"Hì hì, Tước, đó chính là Tả Đằng Triết Dã, anh trai em.Bên cạnh là bạn gái mới của anh ấy."Tả Đằng Tây Tử như một cô vợ hiền, ngoan ngoãn rót rượu cho Hắc Diêm Tước.
Ngồi chung bàn với hai người họ còn có Nhạc Tín Dương và Rhona.
Khi vừa thấy Hắc Diêm Tước,Rhona đã như mở cờ trong bụng. Nhưng bên cạnh cô ta lại có Nhạc Tín Dương liên tục canh giữ,cô ta không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nại.
Nhưng cô ta lại không thể ngờ được Tả Đằng Tây Tử lại xông ra, chạy đến trước mặt hắn gọi "Tước" liên tục, khiến cô nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai!
"Tả Đằng tiểu thư,sao cô lại không giới thiệu cho chúng tôi vị tiên sinh ngồi cạnh cô vậy?Nhìn hai người thân mật như vậy, chẳng lẽ hai người có quan hệ yêu đương sao?" Rhona không cam lòng bị Hắc Diêm Tước bỏ mặc,không thể làm gì khác ngoài việc gây sự chú ý đối với hắn. Nhìn ánh lửa trong mắt cô, như thể đang nói lên câu chuyện tình bí mật được vất vả xây dựng giữa cô và hắn.
"Ha ha, Na Na đừng nói đùa.Vị này là một nhân vật có thể làm mưa làm gió trên thương trường, tổng giám đốc của Hắc thị,Hắc Diêm Tước tiên sinh!"Nhạc Tín Dương đổ đầy mồ hôi lạnh. Từ lúc Hắc Diêm Tước vừa ngồi vào bàn này thì toàn thân anh đã bắt đầu căng thẳng. Anh không thể ngờ được, Hắc Diêm Tước lại có quan hệ với Tả Đằng Tây Tử.
Rhona cầu còn không được,nhưng do thân phận hạn chế nên cô ta chỉ có thể làm bộ như vừa mới quen Hắc Diêm Tước. Cô ta tỏ vẻ xấu hổ ngại ngùng,âm thầm đá lông nheo với hắn:"Chào Hắc tổng giám đốc, ngưỡng mộ quý danh đã lâu."
Đôi mắt như chim ưng của Hắc Diêm Tước khẽ lướt qua Rhona,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói:"Quá khen rồi. Nhạc tổng giám đốc đúng là có phúc lớn.Nghe nói Thịnh Thế có nhiều người đẹp, cô gái ở bên cạnh Nhạc tổng xinh đẹp như hoa, quả là khiến người ta ghen tị!"
"Ha ha, Hắc tổng giám đốc quá khen rồi.Đời này có thể có Na Na ở bên cạnh bầu bạn thì tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi!"Nhạc Tín Dương không biết trong lúc mình đang khen Rhonalà cô gái tốt,thì cô ta lại đang dùng ánh mắt để quyến rũ người đàn ông ở phía đối diện.
Lúc này Tả Đằng Triết Dã đưa Tường Vi đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng tới gần bàn tiệc.
"Tả Đằng Triết Dã tiên sinh, ngài tới rồi sao? Mời ngồi, mời ngồi!"
Nhạc Tín Dương thấy Tả Đằng Triết Dã bước tới thì vội vàng đứng dậy kéo ghế cho anh. Dù sao Ny Thường cũng là khách hàng lớn của Thịnh Thế,hắn không thể không quan tâm được!
Ai ngờ Tả Đằng Triết Dã cũng kéo một chiếc ghế ra,đợi Tường Vi ngồi xuống rồi mới bước tới ngồi trên chiếc ghế mà Nhạc Tín Dương đã kéo sẵn."Cảm ơn Nhạc tổng đã khách sáo."
Tường Vi vừa hoang mang vừa hoảng sợ mà ngồi xuống.Chiếc bàn tròn tinh xảo bày biện nhiều món ngon, vừa đủ dùng cho sáu người. Bên trái cô là Tả Đằng Triết Dã, nhưng bên phải cô......lại là tiên sinh!Cả người cô run như cầy sấy, cô không dám quay qua nhìn khuôn mặt của tiên sinh.
Nhắm mắt, cô cố gắng nhắc mình không để ý tới người bên phải,nhưng khí thế bức người của hắn làm cô không thể nào mà không chú ý.
"Mạn Vi, tối nay có rất nhiều món ngon.Thích món nào thì cứ ăn thoải mái đi nhé!"Tả Đằng Triết Dã không nhìn ra sự khác thường của cô, ân cần giúp cô chuẩn bị bát đũa.
Cảnh này để Tả Đằng Tây Tử thấy được,khiến cô không thể nào không kinh ngạc:"Anh, sao anh có thể đi phục vụ người khác như vậy?"
|
Chương 127: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được trong dạ tiệc (2)
Gương mặt tuấn tú của Tả Đằng Triết Dã có chút đỏ, trừng mắt liếc Tả Đằng Tây Tử, tiếp theo tỉ mỉ đưa một cái khăn ăn qua, giúp Tường Vi phủ trên đùi……
"Ách, cám ơn Tả Đằng. . . . . . Tiên sinh, tôi…....tự tôi làm là được."
Tường Vi vội vàng nhận lấy khăn ăn mà anh đưa cho, tay dưới cái bàn tròn đang run rẩy, hai gò má ửng hồng, cô không biết gương mặt trái đào của mình trong mắt của đàn ông lúc này rất xinh đẹp!
"Triết Dã. Mạn Vi gọi tôi là Triết Dã đi. Đừng coi tôi như người ngoài!" Trên mặt Tả Đằng Triết Dã khó lộ ra vẻ mặt thiếu niên, như chàng trai mười mấy tuổi vừa gặp phải người yêu, cẩn thận che chở .
Tường Vi lộ ra một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, nội tâm đã là sóng to gió lớn!
Cô chỉ dám nhìn Tả Đằng Triết Dã. Nhưng một mặt khác cô có cảm giác bị áp bức mãnh liệt, cô có thể đoán được cặp mắt thâm thúy kia của tiên sinh kinh người cỡ nào!
"Tả Đằng tiên sinh, thật đúng là ghen chết người khác, ‘thịnh thế’ chúng tôi trăm năm khó gặp được siêu cấp mô-đen một lần, nhanh như vậy đã bị anh dắt đi rồi, ha ha, cũng đừng quên Nhạc tổng chúng tôi!"
Rhona mặc dù kinh ngạc vì dung mạo tuyệt sắc của ngôi sao mới của ‘thịnh thế’ trước mắt, nhưng yên lòng rất nhanh, Tả Đằng Triết Dã hái đi đóa hoa Mạn Đà La kiều diễm này, cô rất vui, ít nhất không cần độc hại đàn ông khác, nhất là Tước của cô!
Cô len lén liếc Hắc Diêm Tước ngồi đối diện một cái, vẫn là mặt lạnh như núi băng ngàn năm, ý vị tàn bạo mười phần, tổ hợp ngũ quan xinh xắn hiếm có, nếu nói Tả Đằng Triết anh tuấn đẹp trai như ánh mặt trời, như vậy Diêm Tước là bóng tối u ám, nhưng càng hắc ám càng tràn ngập cảm giác thần bí, càng chọc cho lòng người ngứa ngáy muốn nhìn trộm sức hấp dẫn thần bí trong bóng tối !
Cô chính là say đắm người con trai ma quỷ này, cam tâm làm con cờ của hắn mà bên cạnh Nhạc Tín Dương!
Chỉ là. . . . . . Tả Đằng Tây Tử bên cạnh, giống như bạch tuộc, dính Hắc Diêm Tước thật chặt, làm Rhona hận nghiến răng nghiến lợi!
"Làm mọi người cười rồi! Đúng rồi, Tây Tử, không phải em định giới thiệu bạn trai mới của em cho anh sao?" Tả Đằng Triết Dã mỉm cười nhìn Tả Đằng Tây Tử, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Hắc Diêm Tước, trong lòng âm thầm cả kinh!
Người con trai này. . . . . . Một đôi mắt rất lạnh, anh chưa thấy qua con ngươi lạnh thấu xương như vậy, hai tròng mắt đen thâm thúy lạnh lẽo, làm cho người ta chống lại ánh mắt của hắn sẽ không nhịn được mà ý lạnh ròng ròng, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã lại cảm thấy đôi con mắt này ẩn chứa bí ẩn gì đó, trái tim có cảm giác quen thuộc quanh quẩn, như từng gặp qua, lại hoàn toàn không nghĩ ra!
"Anh, anh ấy chính là tổng giám đốc Hắc thị tài phiệt đã nói với anh, Hắc Diêm Tước!" Tả Đằng Tây Tử hơi thẹn thùng đưa một ly rượu cho Hắc Diêm Tước, từ trên ghế đứng lên, vòng qua Hắc Diêm Tước, đi ngang qua Tường Vi, đi tới bên cạnh Tả Đằng Triết, rót đầy một ly cho anh, "Anh, hôm nay anh và Tước lần đầu tiên gặp mặt, các anh uống chung một ly đi."
"Ha ha, Tây Tử hiếm khi rót rượu cho anh, được, vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh!" Tả Đằng Triết Dã giơ ly rượu lên, khuôn mặt tươi cười mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, "Hắc tiên sinh, một ly rượu này tôi cạn trước vì kính!"
Con ngươi u ám của Hắc Diêm Tước nhìn thẳng Tả Đằng Triết Dã, vẻ mặt thoáng qua phức tạp, khóe miệng rất nhanh nâng lên nụ cười quỷ dị: "Tả Đằng tiên sinh khách khí, nghe lực thu hút của ‘Ny Thường ’ ở Châu Á xưa nay rất phi thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên không thể khinh thường, đặc biệt là một bộ ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ diễn dịch thành công ngày đó, Hắc mỗ thật là bội phục, bội phục!"
Giọng nói từ tính trầm thấp nói ra một câu, làm sắc mặt hai người trắng bệch tại chỗ!
Nếu Tường Vi không có phấn hồng che giấu, đoán chừng đã sớm tái nhợt như tàn úa.
Trái tim suýt nữa nhảy đến ngực, ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ mấy cái chữ kia đã đập vào tâm hồn yếu ớt của cô.
Nhớ tới đêm đó hắn điên cuồng đoạt lấy, đêm đầu của cô không phải hủy ở mấy cái chữ ‘Mạn Đà La khóc ra máu ’ kia sao?
Mà nay. . . . . . Căn bản không kịp đau lòng khổ sở, thậm chí không dám nhìn Tả Đằng Tây Tử và hắn như vợ chồng hòa hợp, trong lòng run sợ!
Một người khác có sắc mặt trắng bệch còn lại là Nhạc Tín Dương!
Anh bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động (mỗi một hành động) của Hắc Diêm Tước, lần trước tiểu thư Mạn Đà La khóc ra máu bị hắn công khai ôm đi ở buổi họp báo, giữa bọn họ nhất định là có dính líu, nhưng mà, lần này. . . . . . Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Tây Tử, tiểu thư Mạn Đà La cùng Tả Đằng Triết Dã. . . . . .
Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, nếu Hắc Diêm Tước hy vọng có được tiểu thư Mạn Đà La xinh đẹp đến kinh động, như vậy sợ là hai anh em Tả Đằng Triết dã. . . . . .
Nhạc Tín Dương chợt rùng mình một cái, không dám tưởng tượng! Tiểu thư Mạn Đà La là lá bài chủ chốt của ‘Thịnh thế’, nhà họ Tả Đằng là khách hàng lớn của ‘ thịnh thế ’ , mà Hắc Diêm Tước, ‘Thịnh thế ’ sợ là tránh không kịp Lãnh Quân khát máu này!
Tối nay, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện rắc rối!
"Ha ha, Hắc tiên sinh quá khen, đều dựa vào Nhạc tổng của ‘Thịnh thế ’ cung cấp một mô-đen lớn như vậy cho ‘Ny Thường ’ chúng tôi, mới thành công này!" Tả Đằng Triết Dã khiêm tốn cười nói, vì vậy quay đầu nói với Nhạc Tín Dương, "Nhạc tổng, không ngại thì mọi người cùng nhau cạn một ly nhé?"
"Ách, ha ha, dĩ nhiên là không ngại, Nhạc mỗ cầu còn không được. Hôm nay có thể may mắn ngồi cùng bàn với Tả Đằng thiếu gia cùng Hắc tiên sinh, là vinh hạnh của Nhạc mỗ, Nhạc mỗ kính hai vị một ly trước!"
Nhạc Tín Dương vội vàng rót rượu, ý bảo Rhona một bên cũng nâng ly theo, thực tế là trong lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi lạnh.
"Như vậy, tôi cùng Na Na kính hai vị trước!" Nhạc Tín Dương sảng khoái mà giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha, quả nhiên tửu lượng của Nhạc tổng rất giỏi! Như vậy, Hắc tiên sinh, chúng ta cũng cạn ly!" Tâm tình tối nay của Tả Đằng Triết rất tốt, giơ ly rượu lên mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, đem rượu vào bụng.
Riêng Hắc Diêm Tước, khẽ nhíu mày, tay nắm ly rượu chậm rãi đưa lên, khẽ nhấp một cái, ngay sau đó con mắt như ánh sao lại đen như mực lưu chuyển, dừng lại trên người Tường Vi vẫn không chịu đối mặt với hắn, lễ phục nghiêng vai màu bạc này, phơi bày bả vai phải, trắng nõn trơn mịn, vừa đúng đập vào ánh mắt của hắn, con ngươi tinh nhuệ khẽ nheo lại, khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ câu, ngay sau đó thốt ra………..
|
Chương 128: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được trong tiệc tối(3)
"Thế nào, Tả Đằng tiên sinh, không cho bạn gái anh uống một ly sao?"
Giọng nói Hắc Diêm Tước êm ái nhưng khiến Tường Vi lạnh cả người! Cô không dám nghiêng mặt nhìn hắn, đành phải làm khó Tả Đằng Triết với nụ cười yếu ớt.
Như nhận được dụng ý của Tường Vi, Tả Đằng Triết Dã lập tức mỉm cười nói: "Ha ha, Hắc tiên sinh, tửu lượng của Mạn Vi rất kém, để tôi uống thay cô ấy."
Mắt lạnh Hắc Diêm Tước chợt lóe, thoáng qua rồi biến mất.
Tiếp theo ngoái đầu lại nhìn Tả Đằng Tây Tử nghiền ngẫm cười nói: "Tây Tử, xem ra anh của em rất yêu thương phụ nữ của mình, nhìn như vậy, tôi không hiểu tình cảm cho lắm, không biết có nên kính một ly rượu không?"
Phụ nữ của mình. . . . . . Bốn chữ này đánh vào lòng Tường Vi, vang dội, nhanh như vậy mà hắn đã cho cô là người phụ nữ của Tả Đằng Triết Dã?
Tả Đằng Tây Tử là người phụ nữ thông minh, Hắc Diêm Tước là người đàn ông cuồng ngạo, hoàn toàn khác với người như anh trai cô! Anh trai làm như vậy không khiến Hắc Diêm Tước xuống đài được, huống chi cô cũng không trông cậy vào người đàn ông như Tước sẽ giống như anh trai cô giúp cô uống thay rượu, đến lúc đó người thiếu lễ độ không phải chỉ có anh trai cô, ngay cả cô là thiên kim nhà họ Tả Đằng cũng mất hết mặt mũi.
"Ôi anh, là người nhà cả mà, cũng không phải là rượu mạnh, đến đây, Thẩm tiểu thư đúng không, uống chung uống chung!"
Tả Đằng Tây Tử vội vàng đoạt lấy ly rượu trong tay Tả Đằng Triết Dã, đi đến bên cạnh Tường Vi, mặc dù từ trong đáy lòng không thể nào thích người phụ nữ anh trai coi trọng, nhưng vẫn kiềm chế sự bất mãn nói: "Thẩm tiểu thư, nếu như cô không uống ly rượu này, chính là không nể mặt tôi!"
Tường Vi bị bức éo, đôi mắt đẹp như nước mùa thu làm động lòng người lưu chuyển, làm Tả Đằng Tây Tử cũng không nhịn được mà kinh ngạc, khó trách anh cô vì cô ta mà thần hồn điên đảo, nhưng. . . . . .Thẩm Mạn Vi này cho cô một cảm giác đã từng quen biết.
". . . . . . Ừ, cám ơn. . . . . ." Tường Vi rũ mắt, nhớ tới hôm đó ở nhà họ Hắc, Tả Đằng Tây Tử cũng ép cô uống rượu, ngày hôm nay, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, sợ Tả Đằng Tây Tử sẽ nhận ra cô, Tường Vi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ly rượu, động tác cứng đờ xoay người lại, cố ý hạ thấp giọng nói đang run rẩy, "Kính. . . . . . Hắc. . . . . . Tiên sinh!"
Khó khăn khạc ra bốn chữ này, Tường Vi không dám nhìn thẳng Hắc Diêm Tước, giơ ly rượu trong tay lên, "Khụ khụ khụ!" Mùi vị cay nồng làm cô nhịn không được mà sặc.
"Mạn Vi, cẩn thận một chút." Tả Đằng Triết Dã săn sóc vỗ vỗ lưng của cô, sợ cô ho đến đau sốc hông.
"Tốt! Thẩm tiểu thư quả nhiên sảng khoái!" Khóe môi Hắc Diêm Tước cong lên, ánh mắt lại liếc cái tay kia Tả Đằng Triết Dã đang vỗ nhẹ tấm lưng trần của cô, tròng mắt không khỏi thoáng qua một tia lửa, là người nào thiết kế lễ phục? (3T: Ghen a!!!)
Giơ rượu lên rồi sảng khoái uống vào, nhưng đột nhiên đứng lên, dựa gần vào Tường Vi hơn, nói với Tả Đằng Triết: "Tả Đằng tiên sinh, tối nay không say không về! Tây Tử, rót rượu!"
"Ha ha, tốt!" Tả Đằng Tây Tử thấy Hắc Diêm Tước sảng lãng mà cười to, không khỏi mở cờ trong bụng, cô không nhìn lầm, xem ra Tước cùng anh cô rất hòa thuận, cô biết anh cô sẽ đồng ý cho cô qua lai với người đàn ông này!
Tường Vi âm thầm thở gấp, hai đấng mày râu liều mạng uống rượu, cô bị kẹp ở giữa không thể động đậy. Trái tim nhảy không ngừng, Thượng Đế, rốt cuộc bữa tiệc tối nay khi nào mới kết thúc?
Thân thể của tiên sinh như có như không chạm vào cánh tay cô, tính chất sợi tổng hợp cao cấp của tây trang màu trắng ma sát da thịt của cô, khiêu khích cô một trận tê dại, cô nín thở mà đợi, không dám xác định rốt cuộc tiên sinh là có lòng hoặc là vô ý, nhưng may mắn là, hắn cũng không phơi bày chuyện tình đêm đó của cô và hắn. . . . . .
Nghĩ tới đây, một hồi đắng chát xông lên đầu Tường Vi, trong tròng mắt có một cỗ đau buồn, lòng nặng trĩu, mới vừa rồi uống rượu làm cổ họng khó chịu, vì vậy, bưng nước trái cây trên bàn lên uống .
“Tới, cạn ly!"
"Được, Hắc tổng thật sảng khoái, tối nay uống thật sảng khoái!"
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã liều mạng uống rượu! Một ly tiếp một ly xuống bụng, trong mắt Tả Đằng Tây Tử là sự vui mừng!
Trong mắt Rhona có sự đố kị, cô hận không được cắt khuôn mặt đang tươi cười của Tả Đằng Tây Tử! Hài lòng, nhiệt tình làm gì, người mẫu số một Mễ Tư Kỳ không phải mất hết danh dự, cô không tin Tả Đằng Tây Tử có thể kéo dài bao lâu!
Ngồi ở Lễ Chúc Mừng, Nhạc Tín Dương cũng chưa phát hiện ra, Rhona cắn răng nghiến lợi, Tả Đằng Tây Tử đang trong mộng đẹp, trong lòng Tường Vi run sợ hơn.
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã cụng rượu đến hưng phấn bừng bừng, như nhau.
Trong bữa tiệc, Triển Diệc Tường bưng ly rượu lại gần, nhìn cảnh tượng náo nhiệt giữa bọn họ làm anh không khỏi xen vào: "Tả Đằng thiếu gia, thật là quá hiếm! Đây chính là lần đầu tiên xem các anh………"
Chợt, tròng mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia sắc bén, ngăn Triển Diệc Tường đang mở miệng.
Giật mình vì mình thiếu chút nữa lỡ lời, quả nhiên Hắc Diêm Tước rất hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, anh còn chưa nói ra khỏi miệng, tên kia đã biết rõ anh muốn nói gì rồi. Triển Diệc Tường đành phải nói hoàn chỉnh câu nói: "Ha ha, tửu lượng của Tả Đằng thiếu gia rất tốt nha!"
"Phải không? Tả Đằng thiếu gia tuổi còn trẻ nên mặt mũi như ngọc, lại nhớ tới, anh ngậm chìa khóa vàng ra đời, có tài sản kếch xù chờ thừa kế, cũng không sợ bị cắt đứt đôi chân!" (3T: Ý tên này là nếu TDTD bị tàn phế cũng không sợ nghèo khó)
Đột nhiên Hắc Diêm Tước nói một câu, nhất thời làm không khí lúng túng.
Hắn vô ý đánh giá thấp anh, làm khuôn mặt tươi cười của Tả Đằng Triết Dã lập tức cứng ngắc, bưng ly rượu trong tay uống cũng không được, không uống cũng không được!
"Ừm, Hắc tổng có ý tán thưởng Tả Đằng thiếu gia có một gia thế tốt như vậy, Tả Đằng thiếu gia đừng thấy lạ, đừng thấy lạ nha!" Triển Diệc Tường liên tục giảng hòa , không ngờ rằng lời anh nói lại làm cho người nào đó hờn giận.
"Triển, nghe nói cậu cùng nhân vật quan trọng của nhà họ Tả Đằng có quan hệ rất tốt, nếu Tây Tử có nhiều chị em, cậu có thể ở rể nhà họ Tả Đằng, cùng dòng họ với nhà họ Tả Đằng, chỉ tiếc sao, Tây Tử, nhà em còn có chị em nào không?"
|
Chương 129: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được trong tiệc tối (4)
Hắc Diêm Tước cười lạnh nói, hung hăng đâm Triển Diệc Tường một câu, từ trước đến giờ hắn rất ghét nhìn người nịnh bợ (chân chó), huống chi đối tượng là Tả Đằng Triết Dã! (3T: Chỉ sợ thiên hạ k loạn a!!!!)
Sắc mặt dịu dàng của Tả Đằng Triết Dã lập tức xanh mét, con ngươi ngấm ngầm chịu đựng sự tức giận mà chống lại ánh mắt lạnh lùng của Hắc Diêm Tước, tay lập tức nắm chặt!
"Ha ha, Tước, anh say rồi!" Cái trán Tả Đằng Tây Tử toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến bên cạnh Hắc Diêm Tước, kéo dài cự ly giữa anh trai cùng Hắc Diêm Tước.
Anh trai cô hận nhất là người ta châm chọc anh là con của người giàu có nhưng yếu đuối vô năng ( không có năng lực), lời nói của Hắc Diêm Tước, cô thật lo lắng anh trai cô sẽ không nhịn được mà nổi giận, "Tối nay em xem những tân khách uống đến không nhiều, anh à, không bằng anh đưa Thẩm tiểu thư về trước đi?"
"Khụ khụ khụ!" Những lời này làm Tường Vi không chú ý mà bị sặc, vì kinh hoảng mà ly nước trái cây nắm chặt bị rớt…….
"A. . . . . ."
Kết quả làm tung tóe ướt phần trước ngực, âm thầm kêu hỏng bét, lễ phục đắt giá như vậy , làm sao cô có thể bồi thường được!
"Mạn Vi, em không sao chớ?" Tả Đằng Triết Dã nhanh chóng để ly rượu xuống, dịu dàng cúi người xuống hỏi Tường Vi.
"Không có, không có gì!" Tường Vi sợ mọi ánh mắt cùng hướng tới cô, đặc biệt là người nào đó!
Vì vậy, cô vội vàng kéo ghế ra, đứng lên hốt hoảng nói: "Triết Dã, thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút!"
Cảnh tượng lúng túng cực kỳ, phần trước ngực của lễ phục bị Tường Vi làm đổ nước trái cây lên mà ướt nhẹp, cố ý tránh thân thể Hắc Diêm Tước ra, kéo làn váy thật dài, rời khỏi cái bàn tròn, lo lắng chạy tới toilet.
Lại không nghĩ rằng, còn chưa đi được một mét , ngay sau đó……
"A. . . . . ."
Tiếng kinh hô bất ngờ từ trong miệng cô bật ra, tiếp theo, thân thể mảnh khảnh của cô ngã xuống xuống đất!
"Ách. . . . . ."
Tường Vi lập tức cảm giác được xương mình như muốn tan rã, đau đến nhe răng trợn mắt, cánh tay đau nhói mà nóng hừng hực, cô không ngờ sau lưng bị vật gì đó cản lại làm trượt chân mà té, sơ ý mà nằm sấp trên mặt đất!
Thương tổn mới tai nạn cũ, lần nữa tập kích từng tế bào trong cơ thể cô, đau đớn không nói, trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định mất mặt đến chết!
Tất nhiên, lúc cô bị ngã, hầu như làm tất cả tân khách bị kinh sợ!
Rối rít nhô đầu ra xem rõ ngọn ngành!
Cảnh tượng này. . . . . . Bọn họ không có hoa mắt!
Mới vừa rồi tinh linh màu bạc, nữ thần nhưng lúc này té ngã trên đất, váy thật dài che giấu ở phía sau, như đứa bé trộm mặc lễ phục của mẹ mà tay chân luống cuống!
"Mạn Vi!" Tả Đằng Triết Dã chạy tới trước tiên, đau lòng đỡ Tường Vi dậy.
Ai ngờ, một giọng nói lạnh lùng sau lưng vang lên lại như người ngoài cuộc nói lời châm chọc: "Oh, thì ra là không cẩn thận dẫm lên làn váy của Thẩm tiểu thư rồi, thật sự là xin lỗi ....!"
Khóe môi Hắc Diêm Tước cong lên thành nụ cười tà lạnh ( tà ác+ lạnh lùng), trong tay vẫn thong thả vuốt vuốt ly rượu, lời nói ra khỏi miệng lại lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa, thật giống như vô cùng vui vẻ khi thấy cô bị xấu mặt.
Tả Đằng Triết Dã quay đầu lại, thấy đôi giày da màu trắng nổi tiếng của Hắc Diêm Tước đang tùy ý giẫm vào gấu váy Tường Vi, không trách được cô lại đột nhiên ngã nhào! Thì ra là……..
Đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận, anh rất ít nổi giận như vậy, tính tình ôn hòa không có nghĩa là cứ mặc cho người ta bắt nạt!
Lúc anh đang muốn nổi giận, lại bị Tả Đằng Tây Tử đột nhiên nhào lên: "Anh! Anh! Tước không phải cố ý, anh đỡ Thẩm tiểu thư đi toilet sửa sang nhanh lên một chút! Đừng làm cho cô ấy xấu hổ nữa!"
Trời ơi, hai người mới vừa rồi còn nâng cốc nói cười, bây giờ lại mắt lạnh giằng co, còn kém đánh đấm đối phương thôi !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Tả Đằng Tây Tử đành phải thở dài, nóng lòng che chở cho Hắc Diêm Tước, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Tước, anh say rồi, không bằng chúng ta về đi?"
Hắc Diêm Tước không lên tiếng, ánh mắt như lửa mà nhìn chăm chú vào người đứng dậy từ trên mặt đất, Tả Đằng Triết cũng cẩn thận từng li từng tí che chở người cô, để cho hắn cảm thấy không có khoái cảm, ngược lại càng lúc càng bế tắc!
"Mạn Vi, có muốn tôi ôm cô không?" Tả Đằng Triết Dã không để ý tới ánh mắt của mọi người, khom lưng muốn ôm Tường Vi đang muốn khóc. Cánh tay trắng như tuyết của cô bị chà xát ra chút máu!
"A! Không, không cần! Triết Dã…..Tôi. . . . . . Tôi không sao!"
Tình thế cấp bách nên cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Tả Đằng Triết Dã, đứng dậy từ dưới đất, cô không dám quay đầu lại nhìn người kia sau lưng mình, dùng sức hít sâu mấy lần, vén làn váy lên, cắn răng đi về phía trước mấy bước, nhưng không ngờ, gấu váy bị dẫm sau lưng vẫn không chịu buông lỏng!
"Hắc Diêm Tước!" Trái Đằng Triết Dã cũng thấy thế, không nhịn được mà tức giận thốt ra!
Thân thể Tường Vi run rẩy một hồi, trong đầu hô to không ổn, bất đắc dĩ, cô không có biện pháp nữa coi thường cục diện này, đành phải vội vàng quay người lại, bắt được cánh tay Tả Đằng Triết cũng: "Triết Dã…... Tôi. . . . . . Không có việc gì!"
Cô lắc đầu một cái, ánh mắt trong suốt nhìn vào đáy mắt Tả Đằng Triết Dã, xoa dịu sự tức giận của anh.
Tay len lén nắm chặt thành quả đấm, Tường Vi ép mình dũng cảm tiến lên trước ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước, hôm nay cô mặc chính là một chiến bào màu bạc, cho dù là ngụy trang, cô cũng muốn mỉm cười….
"Hắc tiên sinh. . . . . . Làm phiền ngài dời đi nửa bước! Cám ơn. . . . . ."
Lá gan gần như là đang run rẩy, nụ cười rực rỡ như hoa, tự nói với mình không thể run rẩy! Ánh mắt thật sâu, thật sâu nhìn thẳng vào tròng mắt như đầm sâu không thấy đáy của Hắc Diêm Tước, rực rỡ lấp lánh!
Xẹt qua một chút đau buồn, Tường Vi khẽ thở dài, cô vẫn không tránh được bị ánh mắt của hắn hấp dẫn, người đàn ông ngang ngược, hô gió gọi mưa (hô phong hoán vũ) như vậy, luôn làm cho tim mọi cô gái không nhịn được mà đập nhanh.
Ánh mắt Hắc Diêm Tước chợt lóe, lông mày đen khẽ khơi lên, khóe môi lạnh ác ý mà cong lên……….
|