Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
|
|
Chương 101.Thật sự hối hận
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Tiểu Ái hoàn toàn bất ngờ, hai con mắt tất cả đều là hoảng sợ cùng bất lực.
Không, đây không phải nam nhân cô yêu chính, không phải tao nhã, nam nhân cười rộ lên ánh mắt hội híp lại.
Người nam nhân này cho cô mà nói, là hoàn toàn xa lạ .
"Tôi muốn làm gì? Ha ha ~~~~" nhìn cô, Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, "Cô là thê tử của tôi, cô nói tôi nghĩ làm gì?" Ngón tay thon dài quét nhẹ môi cô hơi có vẻ tái nhợt, anh cười càng thêm tà mị.
"Anh. . . . . . Tôi. . . . . ." Hai tay gắt gao nhéo quần áo trước ngực, Tiểu Ái lắp bắp nói, không ngừng run run môi tiết lộ cô trong lòng sợ hãi.
"Xoạt xoạt ~~~"
Bên tai rồi đột nhiên truyền đến một trận quần áo bị xé rách, trước ngực chợt lạnh, Tiểu Ái theo bản năng giơ lên con ngươi, cũng chạm đến ánh mắt lạnh như băng cả người cứng lại.
"Vì. . . . . . Tại sao muốn đối với tôi như vậy?" Cô gian nan nói, thân thể như run rẩy.
"Đây không phải cô hi vọng đấy sao? Bằng không cô vì sao gả cho tôi?"
Đoan Mộc Minh nói thật nhỏ, một cỗ hơi thở ấm áp cứ như vậy phun ở trên mặt của cô, dẫn tới cô toàn thân một trận không khỏi rung động.
"Tôi. . . . . ." Cô không nói gì rồi, đột nhiên không biết nên nói cái gì, "Anh. . . . . . Hận tôi, đúng không?"
"Hận?" Đoan Mộc Minh vẻ mặt trào phúng nở nụ cười, "Tôi là cái gì muốn hận cô? Nữ nhi tập đoàn Bình phục không biết bao nhiêu người chèn đầu muốn kết hôn đâu rồi, nói như vậy, tôi là không phải kiếm được rồi?"
"Nhưng là anh không thương tôi, thậm chí là chán ghét tôi, đúng không?" Suy nghĩ dần dần bình định xuống dưới, cho dù vẫn như cũ tim đập như trống, tuy nhiên nó chẳng phải sợ.
"Cô cũng rất tự cho là đúng." Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh một bàn tay phủ hướng về phía trước ngực của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào mềm mại của cô thì khóe miệng kia ý cười châm chọc càng sâu.
"Đợi chút" một phen đè lại tay anh, Trương Tiểu Ái nháy mắt cũng không nháy mắt theo dõi anh, "Nếu, hôm nay người nằm ở nơi này là Hỏa Hoan, anh cũng sẽ như vậy đối với cô sao?"
"Cô nói cái gì?" Đoan Mộc Minh trong nháy mắt rét lạnh xuống dưới, cô bên cạnh người hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm, "Không cần ở trước mặt tôi nói cô."
"Làm sao vậy? Anh đau lòng sao? Có phải hay không về sau ở trước mặt anh tôi nói cũng không thể nói cô?" Lúc nói lời này, Trương Tiểu Ái chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.
"Trương Tiểu Ái" ánh mắt Đoan Mộc Minh giống như một thanh kiếm thật sâu xỏ xuyên qua thân thể cô, chưa bao giờ từng biết, chính là nghe được tên đều đã làm cho anh phát cuồng.
"Tôi đã biết, về sau tôi tuyệt đối sẽ không lại nhắc têm anh." Nói xong, trương Tiểu Ái chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bi thương cho tâm tử, về sau, cô sẽ không lại đối với anh có bất kỳ chờ đợi.
Bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, Đoan Mộc Minh bỗng dưng đứng dậy, lấy y phục mặc mang chỉnh tề, giống như lúc đến không hề dấu hiệu, anh lúc đi vẫn như cũ không hề dấu vết đáng nói.
Trên bàn cháo sớm nguội, nhìn quần áo chính mình rách nát, trương Tiểu Ái trên mặt lộ ra một chút nụ cười thê lương.
Chung quy, cô vẫn là bù không được bóng dáng Hỏa Hoan.
Là cô rất thấy ngu, sớm phải biết, anh không phải là một nam nhân cam tâm bị trói buộc, hôn nhân với anh mà nói, vốn là không mang theo bất cứ ý nghĩa gì.
"Nhi tử, nhi tử con muốn đi đâu a?" Đang ở dưới lầu xem tivi Phương Mỹ Linh, nhìn anh đột nhiên lao ra, vội vàng kêu.
Quay đầu nhìn bà một cái, Đoan Mộc Minh không nói gì, dưới chân bước chân chưa từng có dừng lại.
Một lát qua đi, trong viện truyền đến động cơ phát động.
Mang theo vẻ mặt hồ nghi, Phương Mỹ Linh đi tới trên lầu, mở cửa phòng trong nháy mắt, bà sững sờ.
"Tiểu Ái, Tiểu Ái, đây là làm sao vậy?" Liền tranh thủ mền tơ kéo qua đến che ở trên người cô, Phương Mỹ Linh mày không khỏi nhăn , nhìn thoáng qua một bên đồ ăn, một đạo thở dài không tiếng động cứ như vậy bật ra.
"Mẹ, con rốt cuộc làm sai cái gì? Anh tại sao muốn đối với con như vậy?"
Ẩn nhẫn hồi lâu nước mắt rốt cục ở một khắc này vỡ đê, nằm ở trong ngực của bà, Tiểu Ái khóc như trẻ mới sinh.
"Con ngoan, không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc." Xả quá khăn tay lau chùi khóe mắt cô, trên mặt Phương Mỹ Linh xuất hiện một tia giận dỗi, chính là hai tay vẫn nhẹ vỗ vào phía sau lưng của cô, "Con yên tâm, mẹ nhất định hảo hảo giáo huấn tiểu tử thúi kia, tốt lắm, đừng khổ sở rồi, , lau nước mắt, chúng ta đi ra ngoài ăn trái cây đi."
"Mẹ, thực xin lỗi, đều là con vô dụng." Tiểu Ái thút tha thút thít khóc, luôn luôn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh kết quả là nhưng ngay cả một người nam nhân đều bắt không được, như vậy cô quả thực giống như tôm tép nhãi nhép, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu quá người khác đối đãi như vậy.
"Con tốt lắm, là con trai mẹ không tốt."
Phương Mỹ Linh lẩm bẩm nói, mày nhíu lại chặc hơn.
**
Đêm, dần dần tối lại .
ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu khắp nơi, làm cho cả thành thị thoạt nhìn đều có được một loại tinh thuần đắc ý.
Một đạo chói tai phanh lại qua đi, xe vững vàng ngừng ở tại trước cửa công ty.
Hai tay nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, trên mặt Đoan Mộc Minh lộ ra một chút thống khổ .
Chết tiệt, cô vừa mới rời đi, anh bắt đầu hối hận, hối hận cứ như vậy để cô đi.
Mày gắt gao thành một đoàn, mở cửa, xuống xe, động tác liền mạch lưu loát.
Đứng ở trên đất trống, ánh trăng đưa bóng dáng anh kéo đến rất dài rất dài.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa kia, anh chậm rãi đi vào.
Trong phòng vẫn đang có nồng đậm mùi, như trước khi cô rời đi.
Cả người nằm ở trên giường, tựa đầu thật sâu vùi vào gối đầu, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này, anh là thật sự hối hận.
Trong túi điện thoại"Ong ong ông ~~~" vang lên, tựa hồ sợ quấy rầy một phòng yên tĩnh, sờ lên di động, anh thật mạnh ngã hướng về phía vách tường, nhất thời, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.
"Hỏa Hoan, tôi cảnh cáo em, cả đời này đều không cần để cho tôi gặp lại em, nếu không, đem em vào Địa Ngục vạn kiếp bất phục ."
Thanh âm của anh xấp xỉ nỉ non, lần đầu tiên trong đời chú ý một nữ nhân, nhưng là người đàn bà kia lại đối với anh chẳng thèm ngó tới, nếu như không có trận ước định, cô cho dù chết, cũng sẽ không đi bên cạnh anh đi.
Cô nói, cô là vì bảo vệ ca ca của cô, cùng tình yêu không quan hệ.
Tại đây dạng giống như ngủ trong giấc mộng, Đoan Mộc Minh ngủ thật say .
|
Chương 102.Sáu năm sau
Sáu năm sau
"Hỏa Thông, nếu như bị mẹ bắt được con nhất định phải chết."
Yên tĩnh đại trong trạch viện rồi đột nhiên truyền ra một tiếng sư tử rống.
"Có bản lĩnh mẹ tới bắt con a, ha ha ha ha ~~~~"
Theo sát phía sau , là một đạo thanh âm vô cùng kiêu ngạo khiêu khích.
"Con. . . . . ." Tay xiên thắt lưng đứng ở nơi đó, Hỏa Hoan thở không ra hơi thở gấp, cả người thoạt nhìn giống ấm trà.
"Mẹ, lại bắt đầu cà lăm ." Hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, tiểu tử kia mạnh mẽ đã chạy tới nhảy vào trong ngực của cô, hai tay đem đầu cô mạnh mẽ nhéo lại đây, "Mẹ, chúng ta đêm nay ăn cái gì ngon a?"
"Không biết, con hỏi mẹ, mẹ đi hỏi ai đây?" Một cái tát xoá sạch tay đứa bé, Hỏa Hoan tức giận nói, sờ sờ bụng chính mình quắt quắt , nhất thời, mặt cũng xụ xuống.
"Mẹ, ngược đãi tiểu hài tử, mẹ một chút cũng không thương con." Hoả Thông đáng thương nói, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, một đôi mắt tròn vo đảo quanh chuyển không ngừng, bộ dáng kia một cách tinh quái thật là làm cho người vừa bực mình vừa buồn cười .
"Bảo bối, con đừng đến phiền mẹ, con nhìn mẹ làm sao còn có thời gian ăn cơm a, ngoan, con trước một bên đi chơi, đói bụng đi nấu mỳ ăn liền, mẹ nhớ được ngày hôm qua vừa mới mua về một thùng ."
Cô cùng con trai thương lượng, tầm mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp thì bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Con không cần ăn mỳ ăn liền." Hoả Thông cố chấp nói, bé đều ăn hơn một tháng mỳ ăn liền rồi, ăn nữa, bé sẽ biến xác ướp .
"Nơi nào còn có bánh, mẹ nói rồi, tùy con ăn cái gì, chỉ cần đừng đến phiền mẹ liền được." Đánh một cái ngáp thật to , Hỏa Hoan lại dịch chuyển đến trước ghế ngồi xuống, nhìn bản thiết kế trước mặt không có làm người vừa lòng , dùng sức bức tóc, sau đó một tia ý thức toàn bộ ném vào trong thùng rác.
"Mẹ, tóc của mẹ đều nhanh bị nhổ sạch ." Nhảy đến một bên ghế ngồi xuống, Hoả Thông tốt lắm nhắc nhở cô, trong đầu thì tại tư tưởng một cái hình ảnh, mẹ bị nhổ sạch tóc sẽ là một cái bộ dáng gì?
"Còn không câm miệng cho mẹ" bay lên một cước, mục tiêu trực chỉ nhi tử xem khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn phấn nộn , Hỏa Hoan mắt mở thật to, "Con nói, có tin mẹ đem con tóc cùng nhau nhổ sạch hay không a."
"Phá hư vu bà" cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, Hoả Thông vẻ mặt trơ trẽn nhìn cô, "Mẹ người ta đều coi con cái như bảo bối, chỉ có mje xem con mình như cỏ dại, hơn nữa vẫn là một cây cỏ có thể cho người tuỳ tiện hái.”
"Hỏa Thông, con có bản lĩnh lặp lại lần nữa." Hỏa Hoan một chút lại đứng lên, cách thời gian cuối cùng giao bản thảo chỉ còn lại không tới ba ngày, nhưng là bây giờ cô một điểm đầu mối đều không có, còn như vậy đi xuống.
"Không nói đừng nói, mẹ thiết ké đi." Cầm qua nho khô trên bàn, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong ghế có vẻ đơn độc, mắt to tròn vo vụt sáng nhìn cô, vẻ mặt phá lệ vô tội, cũng phá lệ chọc người thương tiếc.
Nhìn bé, Hỏa Hoan thật dài thở ra một hơi, lập tức nhẹ nhàng kéo bé vào trong lòng, "Thông Thông, mẹ không tốt, về sau mẹ nhất định sẽ không lại hung con."
Cằm chống đỡ ở đỉnh đầu con trai, cô thì thào nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lá cây đã muốn dần dần thay rồi, trong nháy mắt, lại là một năm mùa thu.
"Là Thông Thông không tốt, về sau Thông Thông không bao giờ chọc mẹ tức giận nữa, được không? Con cam đoan." Đem tay nhỏ bé quá đỉnh, môi phấn nộn cứ như vậy hôn lên gương mặt của cô.
Hai lỗ tai hướng hai bên, Hỏa Hoan không khỏi nở nụ cười.
Sáu năm rồi, Thông Thông đã năm tuổi, mỗi lần nhìn đến mặt giống của anh cô nhớ tới kia đoạn tháng ngày rối rắm lại chẳng biết tại sao. Năm năm trước, cô cố ý sinh hạ đứa nhỏ, năm năm sau, cô đồng dạng cũng không hối hận.
"Mẹ, mẹ có phải lại đang nhớ cha hay không ?" Nhìn lên đầu mẹ xem ra như có suy nghĩ gì, Hoả Thông nhẹ giọng hỏi, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà vuốt lên nếp uốn giữa lông mày cô .
"Không có, mẹ chỉ là đang nghĩ con như thế nào ngoan như vậy đâu rồi, có phải hay không bởi vì duyên cớ theo mẹ?" Hỏa Hoan vẻ mặt đắc ý nói, có như vậy con trai hẳn là mọi sự đủ đi.
"Mẹ,con thật là một nhi tử ngoan sao?" Nháy mắt một cái nhìn cô, Hoả Thông nhỏ giọng hỏi, cặp mắt kia tinh thuần đã có một tia tà ác chợt lóe lên.
"Dĩ nhiên, Thông Thông chúng ta là đứa nhỏ ngoan nhất giỏi nhất.”
Hỏa Hoan vẻ mặt khoa trương nói, nói dễ nghe mỗi người thích nghe, từ lão nhân lão thái thái tám mươi tuổi, cho tới trẻ con không một may mắn thoát khỏi, mà cô luôn luôn hiểu được như thế nào hợp ý.
"Kia Thông Thông có một thỉnh cầu, mẹ có thể đáp ứng con hay không?" Hai cánh tay ôm lấy cổ của cô, vẻ mặt Hoả Thông tính kế hiển thị rõ.
Rốt cuộc vẫn còn con nít, trên mặt biểu tình là che dấu không được .
"Nói đi, hôm nay tâm tình mẹ tốt, chỉ cần mẹ có thể làm được mẹ đây nhất định làm cho con." Đem bản thiết kế đẩy hướng bên cạnh, Hỏa Hoan rõ ràng đưa com ôm đến trên bàn, hai mẹ con tầm mắt một đôi, nhất thời không khỏi nở nụ cười.
"Mẹ, mẹ giúp con nấu cơm đi, cái kia mỳ ăn liền thật sự rất khó ăn." Khi nói chuyện, xem ra mặt cười nhất thời lại biến thành bộ dáng đáng thương.
Trong lòng căng thẳng, không biết tại sao, Hỏa Hoan đột nhiên cảm thấy cái mũi một trận chua xót, đứng lên, một phen bế bé lên, "Đi thôi, hôm nay mẹ làm cho con một món ngon nhất trên thế giới."
"Thật sự?" Ôm lấy cổ của cô, Hoả Thông ánh mắt thành một vầng trăng nhỏ, không chút nào keo kiệt lại đưa lên một cái hôn vang dội , "Mẹ, con yêu mẹ."
"Mẹ yêu con, bảo bối." Hỏa Hoan nhẹ giọng đáp lại, hôn cứ như vậy đã rơi vào trán của bé.
Ngay tại lúc hai người trò chuyện, tính với nhau tâm sự, ngoài cửa rồi đột nhiên vang lên tiếng kèn thanh thúy .
"Mẹ, cậu đã trở lại." Khi nói chuyện, chỉ nhìn thấy Hoả Thông theo trên người của cô tuột xuống, lại hoàn hồn thì hai cái chân ngắn ngủn dĩ nhiên chạy tới ngoài cửa.
"Cậu" một bên la lên, bé mạnh nhảy vào trong lòng Doãn Mặc, liên tiếp hôn cái trán bắt đầu một đường đến cằm.
"Thông Thông, con liền nghĩ như vậy nhớ cậu sao?" Nhìn tiểu tử kia hành động khoa trương, Doãn Mặc không khỏi nở nụ cười, một tay ôm bé, tay kia thì theo trong xe lấy ra một hộp pizza, "Nhanh ăn đi, khẩu vị con thích nhất ."
"Cám ơn cậu" lại là một cái hôn vang dội, ôm lấy cổ của anh, Hỏa Thông"Khanh khách ~~~~" cười mở.
Nhìn này một đứa nhỏ tinh quái, lại nhìn hướng nữ tử kia dựa trên khung cửa bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, khóe môi Doãn Mặc gợi lên một độ cong.
"Doãn ca ca" nhìn anh tiến vào, Hỏa Hoan nhẹ giọng kêu một tiếng, tiếp nhận pizza trong tay anh bỏ vào trên bàn, "Hôm nay như thế nào rảnh trở về?"
"Vừa chụp hoàn một bộ phim, muốn nghỉ ngơi."
Lúc này Doãn Mặc nghiễm nhiên đã là một siêu sao quốc tế, chỉ cần có anh điện ảnh cùng phòng bán vé nhất định có thể có được cam đoan, chỉ cần anh diễn xướng hội đều chật ních, không thể nghi ngờ, anh hiện tại thành công, đạt đến một cái độ cao mọi người chỉ có thể nhìn lên , nhưng, anh vẫn như cũ không vui vẻ.
"Anh làm sao?" Nhìn anh quấn đầy băng vải cánh tay, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, vừa mới Thông Thông chống đỡ, cô không phát hiện, chẳng lẽ nói ——
"Không có việc gì, thời điểm quay phim bị xước da." Vuốt ve đầu Thông Thông, nhìn về phía cô, Doãn Mặc vừa cười, "Đúng rồi, Tự vẫn chưa về sao? Phía trước thông qua điện thoại, nói hôm nay sẽ trở lại."
"Ca ca sao? Không biết." Nháy mắt kinh hỉ qua đi, Hỏa Hoan lại nhìn về phía cánh tay anh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng đụng đụng, "Đau không?"
"Không đau, đói bụng không? Mau ăn, nếu không một hồi nguội nên không thể ăn ."
Đem cô ấn ngồi ở bên cạnh Hoả Thông, nhìn này một lớn một nhỏ hai cái hài tử, Doãn Mặc không tiếng động thở dài một hơi.
"Anh không cùng ăn sao?" Nuốt vào một miếng lớn, Hỏa Hoan mơ hồ không rõ hỏi, nói thật ra , cô thật sự đói bụng, một bữa cơm quên là lúc nào ăn .
"Anh không đói bụng, hai người ăn đi." Cho bọn họ mỗi người rót một chén nước đặt ở bên cạnh, Doãn Mặc ở trước bàn ngồi xuống, nhìn bản thiết kế này bị vứt tứ tung, ngẩng đầu nhìn cô, môi của anh gợi lên một chút độ cong, "Còn không có linh cảm sao?"
"Ách?" Ngẩng đầu nhìn anh một cái, Hỏa Hoan liên tiếp gật đầu, "Không có, trong đầu như đổ tương hồ."
"Thật sự không đúng coi như xong, anh sẽ tìm người khác làm." Cầm lấy khăn tay lau đi khóe miệng cô quần áo dính dầu mỡ, Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười.
"Không được, em đáp ứng phải làm nhất định sẽ làm, anh yên tâm đi, sẽ không chậm trễ anh diễn xuất." Nuốt giống như nuốt cả quả táo, xong uống một miệng lớn nước, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, Hoả Hoan vừa lòng nở nụ cười.
Ăn no cảm giác thật sự là tốt.
"Hảo, cũng không cần rất miễn cưỡng, anh xem mắt gấu mèo 0.0 đều đi ra." Nhìn cô, Doãn Mặc thật dài thở một hơi, lấy ra giấy khăn, anh ngược lại lau đi khóe miệng Hoả Thông quần áo dính dầu mỡ.
"Cậu, chúng ta đi chơi đi, mỗi ngày trong phòng đều nhanh muốn buồn chết ." Đánh trọn vẹn nấc, Hoả Thông lại bò lên trên chân của anh, tốt xấu có người có thể bồi bé cùng nhau chơi đùa .
"Thông Thông, con còn không mau xuống dưới, con không phát hiện cậu đều bị thương sao?"
"Tốt lắm, em không cần phải xen vào, chuyên tâm làm việc đi, Thông Thông, chúng ta đi." Khi nói chuyện, Doãn Mặc ôm bé đứng lên.
Đúng lúc này, trong viện lại một lần truyền đến tiếng vang.
|
Chương 103.Chúng ta ly hôn đi
Nhìn đến bóng dáng quen thuộc, Hỏa Hoan từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Ca ca" một tiếng hờn dỗi, cô đã mạnh mẽ xông ra ngoài, ở thời điểm Hoả Tự còn chưa kịp phản ứng nhào vào trong ngực của anh.
"Cậu, mặt mẹ xấu hổ." Chỉa chỉa mặt mình, lại chỉa chỉa Hỏa Hoan, Hoả Thông vẻ mặt tà ác nở nụ cười.
"Quỷ linh tinh" đưa bé hướng lên trên, Doãn Mặc cũng không khỏi nở nụ cười.
"Nha đầu, em mấy ngày nay đều không có ăn cơm sao? Như thế nào gầy chỉ còn lại có xương cốt rồi?" Nhìn cô, Hoả Tự nhíu chặc hai hàng chân mày lại, như vậy ôm cô, anh đều sợ hãi chính mình hơi chút vừa dùng lực sẽ đem cô bóp nát.
"Cái gì gầy a? Em đây kêu đầy đặn." Đi phía trước một cái, Hỏa Hoan"Khanh khách ~~~" nở nụ cười.
"Anh a" sửa sang tóc cô mới vừa rồi bởi vì chạy mà hơi có vẻ hỗn độn, Hoả Tự xoay người nhìn về phía Hỏa Thông, "Thông Thông, có muốn biết cậu mang cho con cái gì hay không?"
"Tank?" Hoả Thông ánh mắt nhất thời một mảnh sáng trong, theo trên người Doãn Mặc trợt xuống , hấp tấp chạy về phía Hỏa Tự, mở cửa xe, nhìn phía sau mô hình Tank thì bé nhất thời hô to.
"Cầm chơi đi" vẻ mặt yêu thương nhìn bé, Hoả Tự không tiếng động thở dài một hơi, ánh mắt theo bóng dáng của bé đi ra thật xa thật xa, "Thật nhanh, chỉ chớp mắt Thông Thông lớn như vậy ."
"Như thế nào đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm rồi? Này một chút cũng không giống anh." Thật mạnh đập một cái bờ vai của anh, Doãn Mặc cúi đầu nở nụ cười, "Thế nào? Cậu bên kia chuyện tình xử lý như thế nào?"
"Có tôi ở đây, bọn họ còn dám vọng động một chút mà nói..., đó là tự tìm đường chết." Lúc nói lời này, trên người Hoả Tự có một loại khí phách vô hình .
Giờ này ngày này, anh sớm không phải quân cờ mỗi người có thể khống chế , anh đã có lực lượng đủ đi bảo vệ mình, bảo vệ mình cho rằng trọng yếu hết thảy.
Đoan Mộc Minh có một câu nói rất đúng, chỉ có đứng ở đỉnh quỷ mị quỷ quái , anh mới có thể bảo hộ sở hữu, nay, anh làm được, giẫm phải thi thể người khác, đạp trên người khác, anh đi tới đỉnh quỷ mị quỷ quái .
"Ca ca" vòng ở cánh tay anh, Hỏa Hoan mày hơi hơi nhíu lại, cô không thích anh như vậy, cảm giác thực xa lạ.
"Đã biết, anh chỉ bất quá nói mà thôi." Nhẹ vỗ về tóc của cô, Hoả Tự thản nhiên nở nụ cười, "Hoan Hoan, hay là không nói cho anh biết sao?"
Theo tầm mắt của anh nhìn sang, Hoả Thông chính chơi mô hình, ánh mặt trời sáng lạn, trên mặt anh cười.
"Thông Thông là con của em, cũng chỉ là co của em, cùng bất luận kẻ nào không quan hệ." Hỏa Hoan thản nhiên nói, năm đó vô cùng nhiều người, rất nhiều chuyện, bọn họ đã muốn toàn bộ đã quên, cô hiện tại trôi qua tốt lắm, cuộc sống như vậy đã đầy đủ .
"Như vậy đối với Thông Thông——"
"Tự, đừng nói nữa." Doãn Mặc ra tiếng chặn lời của anh, nếu không phải anh cực lực phản đối mà nói..., anh hiện tại sẽ là cha của Thông Thông.
"Vào nhà đi, em cho các anh cà phê uống." Một tay giữ chặt một cái, Hỏa Hoan lôi bọn họ hướng trong phòng đi đến, chuyện cũ năm xưa không đề cập tới cũng thế, làm gì tăng thêm thương cảm chứ.
Trong lúc nhất thời, hết thảy cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có trong viện vẫn như cũ có tiếng cười đứa nhỏ truyền đến.
**
"Anh đều biến thành quỷ rượu rồi, lại vẫn uống, nhìn một cái bộ dáng bây giờ của anh, làm sao còn có nửa điểm quá khứ a." Đem bình rượu thật mạnh đặt lên bàn, Diệp Toàn thật dài thở ra một hơi.
"Quá khứ đích?" Đoan Mộc Minh vẻ mặt tự giễu nở nụ cười, "Tôi quá khứ là bộ dáng gì nữa? Tôi đều đã quên."
Bưng ly rượu lên, ngửa đầu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, tựa vào trên sô pha, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ có một địa phương vắng vẻ .
Sáu năm rồi, sáu năm thời gian anh liều mạng tìm các loại phương pháp đi bổ khuyết cái trống rỗng, nhưng là, chẳng những không có bổ khuyết, ngược lại theo thời gian xói mòn, cái động càng lúc càng lớn rồi, cho tới bây giờ vực sâu không đáy.
Đúng lúc này, rồi đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, theo sát sau, một bóng dáng mảnh khảnh nhanh tiến vào.
"Thiếu phu nhân" đứng lên, Diệp Toàn hơi hơi gật gật đầu, nhìn Đoan Mộc Minh một cái, xoay người đi ra ngoài.
Miễn cưỡng bài trừ một tia cười, Trương Tiểu Ái đi đến trước mặt anh ngồi xuống, bình rượu trước mặt lấy sang một bên, "Làm sao anh vậy a? Không phải nói anh không hề uống rượu đấy sao? Làm sao lại không nghe đâu?"
"Lấy tới, chuyện của tôi không đến cô tới khoa tay múa chân." Một phen túm lấy bình rượu trong tay cô, Đoan Mộc Minh ngửa đầu đổ đi xuống, hương rượu dịch theo khóe môi chảy xuống, tại áo sơmi trắng noãn choáng váng nhuộm ra một chút màu đỏ.
"Tôi hôm nay tới là muốn tìm anh thương lượng một sự kiện ." Trương Tiểu Ái vẻ mặt ngượng ngùng nói, đưa tay đến giữa không trung đích cứ như vậy rụt trở về.
"Làm sao vậy? Không có tiền sao?" Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh từ trong túi tiền móc ra thẻ ném tới trong lòng cô , "Cầm đi đi, đừng nữa đến phiền tôi." Nói xong, anh lại bưng ly rượu lên, thời điểm uống vào còn đánh một cái rượu nấc.
Ngón tay kẹp lên xem thẻ hồi lâu, Trương Tiểu Ái đột nhiên nở nụ cười, cũng càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng.
"Chúng ta. . . . . . Ly hôn đi." Thật lâu sau, cô đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Cô nói cái gì? Ly hôn?" Như là không thể tin được chính mình nghe được, Đoan Mộc Minh còn móc móc lõ tai của mình, "Cô lặp lại lần nữa."
"Chúng ta ly hôn đi" lúc này đây, thanh âm của cô vô cùng rõ ràng.
"Vì sao? Tôi đối với cô không tốt sao? Vẫn là tôi đưa cho cô tiền không nhiều lắm?" Đoan Mộc Minh vẻ mặt trào phúng nở nụ cười, theo trong bao tiền lại lấy ra thẻ ném tới trong lòng cô , "Lần này được rồi sao? Đi thôi đi thôi."
"Tôi biết mấy năm nay anh vẫn cũng chưa quên Hoan Hoan, cho nên, chúng ta ly hôn đi, anh đi tìm cô." Trương Tiểu Ái thực bình tĩnh nói, thời gian sáu năm , đủ để lắng đọng lại rất nhiều chuyện.
"Bản thân mình tưởng tật xấu mấy năm nay vẫn chưa biến mất, nếu như không có chuyện khác, cô đi ra ngoài đi." Nói xong, tựa lưng vào ghế ngồi, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong phòng to như vậy, một chút thanh âm đều không có, chỉ có tiếng thở dốc rõ ràng.
"Bảo trọng thân thể, về sau không cần uống rượu nhiều như vậy, còn có, mẹ thân thể không tốt lắm, có thời gian lời mà nói..., anh nhiều đi bồi bồi bà, người đã già, luôn sẽ cảm thấy cô đơn."
Nói xong, cô đứng lên, nhìn thật sâu anh một cái, xoay người hướng phía cửa đi tới.
"Đứng lại" Đoan Mộc Minh lạnh giọng nói, "Tại sao muốn làm như vậy?"
"Tôi yêu anh, điểm ấy tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi, chính là, hiện tại tôi mệt mỏi, tôi nghĩ còn lại chút khí lực cuối cùng yêu chính mình, còn có, Hoan Hoan là bạn tốt nhất của tôi, tôi cũng vậy hi vọng cô có thể hạnh phúc."
Chưa có quay đầu lại, Trương Tiểu Ái chỉ là như vậy nói xong.
"Cô muốn đi đâu?" Ánh mắt rộng mở một cái khe hở hẹp, Đoan Mộc Minh vẫn là lần đầu tiên từ lúc kết hôn như thế nhìn thẳng vào cô, không hiểu , cảm giác cô giống như thay đổi rất nhiều.
"Không biết, muốn chung quanh đi một chút." Khóe môi lộ ra một chút chua sót cười, chưa có quay đầu lại, Trương Tiểu Ái thẳng rời khỏi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, lại chậm rãi khép lại.
Thật dài thở ra một hơi, Đoan Mộc Minh đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, ánh sang vàng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rộng thùng thình chiếu vào trên người của anh, cho anh biểu tình thêm một tia Lãnh Mạc.
Cúi tại bên người hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm, đón ánh mặt trời chói mắt, anh hơi hơi nheo lại hai mắt.
Từ khi cô đi rồi, rèm cửa sổ vẫn luôn là như thế , giống như chỉ có như vậy, trong phòng, khí tức của cô cũng không tiêu tán.
Đẩy ra cánh cửa kia, anh ở bên giường ngồi xuống, trong phòng vẫn là bộ dạng sáu năm trước, ngay cả bài trí cũng không có nửa điểm di động. Khóe môi lộ ra một chút tự giễu cười, Đoan Mộc Minh ở trên giường nằm xuống. Tự hồ chỉ muốn mỉm cười nói quay đầu, có thể nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Hỏa Hoan, chúng ta còn có thể Saionara đi?" Anh thì thào lẩm bẩm, không biết là đang hỏi chính mình hay là đang hỏi không khí.
Sáu năm rồi, bóng dáng của cô ở trong lòng anh chẳng những không có nửa điểm mơ hồ, ngược lại theo thời gian xói mòn càng thêm rõ ràng.
Lần đầu tiên, có một nữ nhân có thể ở trong lòng anh lâu như vậy, lâu đến hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không biết khi nào thì mới có thể quên đi.
Cửa lại mở ra rồi, nhìn cái bóng dáng kia buồn bã không biết đăm chiêu , Diệp Toàn hơi hơi lắc đầu, "Anh thật sự tính cùng cô ly hôn?"
"Để cô một con đường sống có vẻ tôi thực nhân từ a, ha ha ~~~" lúc nói lời này, Đoan Mộc Minh khóe môi rõ ràng có một chút tự giễu cười, "Cách cũng tốt, xong hết mọi chuyện."
"Hoả Hoan ——" nói tới đây, Diệp Toàn lập tức dừng lại.
"Mời cô qua nhiều năm tiêu dao như vậy, cũng nên là lúc." Bỗng dưng xoay người, Đoan Mộc Minh có một chút tình thế bắt buộc, "Lập tức phái người đi thăm dò, trong vòng 3 ngày tôi muốn biết được tin tức."
"Gần nhất anh thu được tin tức xấu đi, Hoả Tự hiện tại thế lực đúng là như mặt trời ban trưa, hơn nữa, đối với Hỏa Hoan, anh cảm thấy anh sẽ làm chúng ta tìm được cô sao?"
"Tìm không thấy Hỏa Hoan, tìm anh luôn dễ dàng đi." Thản nhiên hạ xuống con ngươi, Đoan Mộc Minh nở nụ cười, "Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi Italy."
"Đây chính là địa bàn Hoả Tự "
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu chúng tôi dự đoán được tin tức Hỏa Hoan, đây là phải ."
|
Chương 104. Chạm mặt
Lại là một hoàng hôn như máu, giống như ngay cả gió thổi qua có vẻ phá lệ nhu hòa, nằm ngửa ở xích đu trong sân, Hỏa Hoan hai mắt híp lại thành một đường tinh tế, xa xa, Hoả Thông hưng trí bừng bừng suất lĩnh đại quân Tank một đường chém giết, tiếng cười kia thanh thúy phiêu đãng ở toàn bộ sân.
Tất cả thoạt nhìn đều là an bình cùng tường hòa như vậy .
"Mẹ, mẹ xem."
Theo một đạo tiếng thét chói tai, bỗng dưng, Hỏa Hoan ngẩng đầu lên, nhất thời thấy một cỗ xe tăng Hoả Thông điều khiển theo thẳng hướng cô mà đến, cũng đang trước mặt của cô chỉ .
"Xú tiểu tử, con có phải có ý định giết mẹ hay không?" Hai mắt trừng, Hỏa Hoan làm bộ sẽ xuống dưới đánh bé, cũng chân vừa mới chạm đất, cao cao giơ tay cứ như vậy như ngừng lại giữa không trung.
Chuông cửa vang lên.
"Mẹ, con đi mở cửa." Một bên điều khiển xe Tank, cái bóng dáng thẳng đến đại cửa mà đi.
Hỏa Hoan bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra còn phải muốn vào từng bước giáo dục bé, mặc dù ở nơi này không xuất hiện nguy hiểm gì.
Cửa mở ra, lộ ra một đầu nhỏ tròn vo, nhìn hai mắt, Đoan Mộc Minh vẻ mặt hồ nghi lui về phía sau mấy bước, rồi hướng địa chỉ trong tay một chút, nỗi băn khoăn trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
"Chú, chú tìm ai?" Một đôi đôi mắt nhỏ tối như mực chuyển không ngừng, Hoả Thông nhìn chằm chằm anh, kỳ quái đáy lòng tại sao có thể có cái loại quen thuộc không hiểu này.
"Cái kia. . . . . . Hỏa Hoan phải ở nơi này không?" Ngồi xổm xuống, Đoan Mộc Minh dừng ở đôi tròng mắt kia, trong lòng bỗng dưng chấn động, nhưng là trên mặt vẫn là bất động thanh sắc nhìn của bé.
"Đúng vậy" dùng sức gật gật đầu, trong khoảnh khắc, trong đầu Hoả Thông đã có ngàn vạn cái ý niệm trong đầu hiện lên.
"À, con là cô gì của cô?" Đoan Mộc Minh khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút cười, khả bộ dáng kia ở trong mắt Hoả Thông lại không khác bà ngoại sói, chẳng qua là không lộ ra cặp móng vuốt kia mà thôi.
"Cháu là con trai cô, còn chú?” Thân thể nho nhỏ ngăn ở cửa, Hoả Thông vẫn là nháy mắt cũng không nháy mắt theo dõi anh, đây là có trí nhớ, nam nhân trừ bỏ cậu ngoại tới cửa tìm đến mẹ.
"Chú là một của cô. . . . . . bạn bè ất trọng yếu." Nhìn mặt nho nhỏ, Đoan Mộc Minh đột nhiên có một loại xúc động muốn giết người , nữ nhân đáng chết này cũng dám cùng người khác sinh con.
"Phải không?" Ánh mắt như cũ đảo quanh loạn chuyển , thanh âm Hoả Thông rõ ràng là không tin tưởng.
"Xú tiểu tử, mở cửa làm sao lại lao lực như vậy? Rốt cuộc là ai?"
Rồi đột nhiên, trong viện đột nhiên truyền đến một đạo giọng nữ thanh thúy, theo sát sau truyền đến tiếng bước chân kéo dài .
Chậm rãi đứng lên, Đoan Mộc Minh thật dài thở ra một hơi, hai tay cắm ở trong túi quần, đôi tròng mắt kia còn lại là chặt chẽ tập trung bóng dáng mảnh khảnh.
"Xú tiểu tử, la lắm điều , rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Mang theo cổ áo của bé kéo đến một bên, Hỏa Hoan đưa đầu ra, cũng đang ngay sau đó, mạnh mẽ rụt trở về, cửa rất nặng cứ như vậy ở trước mặt anh"Loảng xoảng lang" một tiếng đóng lại.
Tâm"Bùm bùm ~~~~" kinh hoàng , dùng sức vỗ ngực, Hỏa Hoan từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong lúc nhất thời thế nhưng cả kinh hoang mang lo sợ.
"Mẹ, cái chú kia rốt cuộc là ai? Mẹ rất sợ chú?" Hoả Thông nhẹ giọng hỏi, tầm mắt chuyển hướng ngoài cửa thì trên mặt nghi hoặc càng sâu.
"Đó là bà ngoại sói, ngoan, con trước trốn đi." Khi nói chuyện, Hỏa Hoan mạnh mẽ ôm lấy con trai hướng trong phòng đi, trái phải sưu tầm một phen, cuối cùng mạnh mẽ đưa bé nhét vào trong tủ quần áo.
"Mẹ, tại sao muốn nhét con vào trong tủ quần áo?"
Vừa nói, bé còn không ngừng phủi quần áo, quần áo nhiều lắm, bé không thở nổi .
"Ngoan, mẹ cùng con chơi trốn tìm, mẹ không kêu đi ra nhất định không cần đi ra." Chỉ vào bé, Hỏa Hoan nghĩa chính ngôn từ nói, lòng bình tĩnh không có sóng nhìn thấy anh một khắc đột nhiên nhấc lên gió to sóng to.
"A, kia vạn nhất con ngủ làm sao bây giờ?" Hoả Thông nhỏ giọng hỏi, mỗi lần chơi trốn tìm cuối cùng đều lấy bé ngủ tuyên cáo chấm dứt.
"Yên tâm đi, mẹ sẽ nhớ rõ cho đắp co con nhiều y phục.”. Ở trên gương mặt con trai ấn xuống một cái hôn thật mạnh, vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, Hỏa Hoan xoay người đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Đoan Mộc Minh mặt đã là một mảnh xanh mét, hai tay cúi tại bên người gắt gao nắm thành hình quả đấm.
Nữ nhân đáng chết này, vài năm không thấy, lá gan nhưng thật ra càng phát phát triển .
"Anh tìm tôi muốn làm gì? Nếu có rảnh rỗi, anh vẫn là đi thôi." Cách cánh cửa kia, Hỏa Hoan nhẹ nói nói, tâm"Thẳng tanh phanh ~~~" trực nhảy , mới gặp anh một khắc thế nhưng kích động không hiểu .
"Mở cửa" thật lâu sau, Đoan Mộc Minh mới từ trong kẽ răng bức ra hai chữ này.
"Cái kia. . . . . . Chúng ta đã không có quan hệ gì, anh hay là đi mau đi, nếu không, một hồi chồng tôi nhìn thấy sẽ hiểu lầm ." Lưng chống đỡ ở trên cửa, cô mở to hai mắt nói lời bịa đặt, nói thật, lần đó sau khi rời đi, cô không có ý định sinh thời còn có thể nhìn thấy anh.
"Đừng làm cho anh nói lần thứ hai, mở cửa." Tay khép lại lại buông ra, buông ra lại khép lại, năm lần bảy lượt như thế, anh phải dùng tới mười hai vạn phần tự chủ mới có thể mãnh liệt khắc chế chính mình không đi đạp cửa.
"Mở cửa có thể, nhưng là không cho phép nhúc nhích." Hỏa Hoan nhỏ giọng nói, cho dù không nhìn anh, ánh mắt của anh vẫn là như đao xuyên thấu qua ván cửa thật dày bắn vào.
"Được" Đoan Mộc Minh gian nan cố ra cái chữ này.
Ngay tại lúc sự kiên nhẫn của anh sắp khô kiệt, cửa rốt cục mở ra.
Ngay sau đó, đã nhìn thấy Đoan Mộc Minh mạnh mẽ vọt tiến vào, cô còn chưa kịp phản ứng, vang lên bên tai "Loảng xoảng lang" một tiếng đóng cửa, toàn bộ thân mình rất nhanh xoay tròn, cô kịp phản ứng thì phía sau lưng đã ở ván cửa, một cỗ hơi thở nóng rực cuốn lại đây.
"Đoan Mộc Minh, ưm ưm ưm ~~~~"
Lấy hôn phong giam, nhất thời, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Người nữ nhân là của anh, theo anh gặp cô lần đầu tiên, nữ nhân này nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của anh.
Đỡ lấy cái ót của cô, anh cố gắng làm sâu sắc nụ hôn này, đầu lưỡi linh hoạt quét nhẹ hàm răng cô chỉnh tề, cùng cái lưỡi thơm tho vui đùa ầm ĩ , chơi đùa , tùy ý thư thường ngọt ngào cùng hương của cô.
Chậm hôn trong nháy mắt đốt nhiệt tình của anh, cũng điên cuồng rung động.
Ở thời điểm cô sắp bởi vì thiếu dưỡng khí mà tắt thở, Đoan Mộc Minh bỗng dưng buông cô ra. Hai tay khoát lên bả vai của cô, nhìn xem cánh môi đỏ bừng sáng bóng, đột nhiên, tim đập đã bỏ sót nửa nhịp.
Ánh mắt như vậy giao ở trên mặt của cô, tham luyến nhìn cô, chưa từng nghĩ tới, anh thế nhưng có thể nhớ kỹ một nữ nhân lâu như vậy, lâu đến anh nghĩ đến sẽ là một đời một thế.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Mạnh mẽ đẩy anh ra, Hỏa Hoan hơi thở không xong nói, cô thật sự là muốn điên rồi, có như vậy một khắc, cô chợt bắt đầu hoài niệm người nam nhân này hôn.
"Làm sao vậy? Đầu lưỡi bị mèo cắn rớt?" Vẻ mặt trêu tức nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nói nói, ngón tay thon dài khẽ chạm vào gương mặt của cô, cái loại cảm giác này mềm nhẵn như tơ gấm vẫn làm cho anh mê luyến.
Cô sau khi rời đi, anh đi tìm vô số nữ nhân, tuy nhiên nó không có thể gây cho cái loại tư vị tiêu - hồn - thực - xương, cô đi rồi, lại cho dưới thân thể anh, ngày ngày đêm đêm, mỗi khi mỗi giây giày vò lấy anh.
"Cái kia. . . . . . Anh. . . . . . Làm sao anh sẽ đến nơi này?" Hít sâu một hơi, cô thấp giọng hỏi, đầu cúi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào nở rộ.
"Nhớ em, cho nên mới tới ." Thanh âm của anh trầm thấp mà giàu từ tính, ánh mắt như mặt nước bao vây cô lại, không để ý sẽ khiến người rơi vào khôn cùng, trọn đời không thể siêu sinh.
"Ách?" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, răng nanh khẽ cắn môi dưới, trên mặt xuất hiện một đạo rối rắm.
Nhìn cô, Đoan Mộc Minh thật dài thở ra một hơi, "Không mời anh đi vào ngồi một chút sao? Ngồi máy bay lâu như vậy, cảm giác mệt mỏi quá."
"Ách? Nha" cho đến lúc này, Hỏa Hoan mới ngẩng đầu dò xét cẩn thận anh, quả nhiên thấy anh vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt còn lưu lại phong trần mệt mỏi mỏi mệt.
"Làm sao vậy? Không tiện sao? Cho dù chính là bằng hữu, điểm ấy vẫn có thể làm đi?" Nửa thân mình bắt tại trên người của cô, Đoan Mộc Minh lười biếng nói, anh cũng không biết xấu hổ vạch trần cô, nói cái gì chính mình có chồng rồi, rõ ràng nụ hôn của cô vẫn là non nớt như vậy, cùng hương vị sáu năm trước giống nhau như đúc.
"À, vào đi." Nghiêng người vọt đến một bên, Hỏa Hoan nhẹ nói nói.
Theo đuôi sau lưng cô, Đoan Mộc Minh sải bước tiêu sái , ánh mắt còn lại sâu sắc nhìn hướng bốn phía, nhìn ra được Hoả Tự cùng Doãn Mặc không ở nơi này, cái này cũng chứng minh, cô cũng không có cùng bọn họ cùng một chỗ.
"Anh trước ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi pha ly cà phê." Chỉa chỉa sô pha trước mặt, Hỏa Hoan thì thào nói một câu, lúc xoay người lại bị anh mạnh mẽ túm cánh tay.
"Vân vân, chúng ta ngồi xuống tâm sự." Đem cô mạnh mẽ giam cầm tại chính bên cạnh người, cầm lấy ảnh chụp trên bàn trà, anh đột nhiên nở nụ cười, "Con của anh thật đúng là suất."
"Cái gì? Anh không nên nói lung tung." Một tay lấy ảnh chụp túm lấy đến dấu ở phía sau, Hỏa Hoan vội vàng nói, ánh mắt mơ hồ không chừng nhìn bốn phía, chính là không cùng ánh mắt anh giao hội.
Nhìn cô hành động quái dị, Đoan Mộc Minh lông mày không tự chủ nhíu lại, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc nở nụ cười, "Đúng rồi, vừa mới nghe nói em có chồng, anh ở đâu? Không ở sao?"
"À, anh có việc, đi công tác rồi, muốn thật lâu mới có thể trở về."
"Thật sự?"
|
Chương 105. Anh không có hứng thú
"Thật sự?" Đoan Mộc Minh vấn đáp, một đôi bàn tay to còn lại chậm rãi dời đến cổ của cô, rất có cô nếu là dám gật đầu một phen bóp chết sự vọng động của cô.
"Làm. . . . . . Đương nhiên" Hỏa Hoan nói lắp bắp, ánh mắt còn lại là không ngừng hướng phòng con trai.
"Nha" đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh cười càng thêm tà mị, "Nhìn ánh mắt anh lặp lại lần nữa, em thật sự kết hôn?"
"Làm. . . . . . Dĩ nhiên, không kết hôn nơi nào đến đứa nhỏ." Hít sâu một hơi, Hỏa Hoan mạnh mẽ đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo chính mình hơi hỗn độn một chút, ngược lại ngồi cách anh rất xa.
"Hỏa Hoan, em tốt nhất cầu nguyện em hôm nay nói đúng lời nói thật, nếu không, vạn nhất về sau bị anh biết em đang nói láo, em nhất định phải chết." Nói xong câu đó, Đoan Mộc Minh chậm rì rì đứng lên, trong phòng không ngừng đi tới đi lui, cuối cùng dừng ở cửa sổ sát đất.
"Tôi. . . . . . Tôi chưa bao giờ nói dối ." Hỏa Hoan vẫn như cũ nói sạo, tuy rằng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng là chính là không nghĩ nói cho anh biết, cô vẫn là một người, hơn nữa tự cho là thông minh sinh ra con trai của anh.
"Chỉ hy vọng như thế" xoay người tựa tại cửa sổ, Đoan Mộc Minh ung dung nhìn cô, khóe miệng thủy chung chứa đựng một chút cười.
"Cái kia. . . . . . Tiểu Ái, cô có khỏe không?" Thật lâu sau, Hỏa Hoan mới hỏi ra một câu như vậy, về tình về lý, cô cảm giác mình đều hẳn là hỏi một câu.
"Chúng tôi ly hôn " Đoan Mộc Minh không chút để ý nói.
"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, "Vì sao?"
Tiểu Ái rõ ràng thực thương anh , không phải sao?
"Cô muốn tự do, mà anh cho cô ." Hai tay nhất quán, Đoan Mộc Minh vẻ mặt vô tội nói, dù sao mấy năm nay theo trên người tập đoàn, nên lấy được anh tất cả đều chiếm được, hơn nữa, anh vẫn đều cho rằng không có.
Tình yêu hôn nhân phải không đạo đức, đơn giản anh người tốt làm đến cùng, giải phóng cô một con đường sống cũng là chuyện tốt nhất.
"Phải không?" Cúi đầu đáp lại anh một tiếng, Hỏa Hoan xoay người đi vào phòng bếp, trong đầu nhưng vẫn quanh quẩn một thanh âm: "Anh ly hôn rồi, anh ly hôn . . . . . ."
"Em có khỏe không?" Nhìn cô vẻ mặt hoảng hốt, Đoan Mộc Minh theo đuôi cô theo tiến vào.
"Anh nói cái gì?" Mạnh mẽ quay đầu nhìn anh, tay run lên, một cái cái chén cứ như vậy rơi xuống.
"À, tốt tốt tốt" Hỏa Hoan đáp lại, ngồi xổm xuống vội vàng nhặt mảnh nhỏ thủy tinh, thình lình , một trận toàn tâm đau đớn truyền đến, trên ngón tay mảnh khảnh đã có máu đỏ tươi chảy ra.
"Nữ nhân ngốc, rốt cuộc có thể làm chuyện tốt gì ?" Thấy cô như vậy, Đoan Mộc Minh trực tiếp hết chỗ nói rồi, ba bước cũng làm hai bước đi đến trước mặt cô, một phen bứt cô lên, đem ngón tay của cô tại vòi nước, ngay cả chính anh cũng chưa phát giác, một khắc này, tim của anh là bối rối .
"Tôi. . . . . . Tôi không sao ." Giống nhau bị nóng đến giống nhau, Hỏa Hoan liên tục không ngừng nói, nhanh chóng rút tay mình về, đặt ở phần môi tinh tế mút lấy, "Anh. . . . . . Anh trước đi nghỉ ngơi đi, cà phê lập tức là tốt rồi."
Nhìn cô một cái, Đoan Mộc Minh không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Đi vào trong phòng khách ngồi xuống, tầm mắt không ngừng đánh giá bốn phía, mới phát hiện bắt đầu nhìn thấy chính là cái tiểu tử kia thế nhưng không biết đi nơi nào.
"Nao, uống cà phê đi, không biết hợp vị của anh không?" Đem một ly nóng cà phê hôi hổi bầy đặt đến trước mặt anh, Hỏa Hoan lẩm bẩm nói, tầm mắt thủy chung không dám chạm đến mặt của anh, luôn sẽ có một loại cảm giác có tật giật mình.
"Miệng vết thương thế nào?" Nhìn cô một cái, Đoan Mộc Minh bưng chén lên nhợt nhạt nếm một ngụm nhỏ.
"Không có việc gì ." Như là đề phòng, Hỏa Hoan đem khay chặt chẽ ôm ở ngực, ánh mắt nhưng vẫn trốn tránh ánh mắt của anh .
"Vậy là tốt rồi, về sau làm việc cẩn thận một chút." Nhìn cô, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi, "Mấy năm nay trôi qua được không?"
"Tốt lắm" Hoả Hoan nhanh chóng đáp trả, như là cảm giác mình trả lời quá nhanh, cô ngượng ngùng nở nụ cười, "Còn anh?"
"Không tốt" Đoan Mộc Minh nghiêm trang nói, chỉ vào lồng ngực của mình, trên mặt biểu tình vô cùng còn thật sự, "Bởi vì luôn có một nữ nhân quấy đến nơi này ngày đêm không thể an bình."
"Ha ha ~~~" Hỏa Hoan không khỏi nở nụ cười, "Anh thực hài hước."
"Đúng vậy, đây chính là hài hước." Uống xong một miệng lớn cà phê, Đoan Mộc Minh tầm mắt vẫn đang không có dời nửa phần, "Đúng rồi, vừa mới chính là tiểu nam hài đâu? Sau khi đi vào giống như đều không có nhìn đến bé."
"À, bé ngủ." Chỉa chỉa một bên phòng ở, Hỏa Hoan nhỏ giọng nói, tầm mắt ngẫu nhiên giao hội, vừa nhanh nhanh chóng phát ra .
"Ngủ? Hiện tại sao?" Nhìn xem thời gian, sáu giờ tối, nên ăn cơm chiều.
"Ha ha, bé luôn có thói quen." Chỉa chỉa đồng hồ, lại chỉa chỉa phòng ở, Hỏa Hoan cười thoạt nhìn thực giả.
"Ha ha ~~~, thì ra là thế." Đoan Mộc Minh hiểu rõ gật gật đầu.
Cô muốn diễn trò, được, vậy anh bồi cô.
Trong phòng to như vậy đột nhiên trở nên an tĩnh lại, yên tĩnh đều có thể rõ ràng nghe được thanh âm thở dốc của bọn họ.
"Cái kia. . . . . . Anh chừng nào thì đi?" Chỉa chỉa bên ngoài, lại chỉa chỉa anh, Hỏa Hoan nhẹ giọng hỏi, phòng trong áp khí thấp hét lên, cô có một loại cảm giác, cuối cùng cô không phải là bị hù chết cũng là bởi vì hít thở không thông mà chết.
"Đi? Anh không tính đi, nơi này phòng ở lớn như vậy, đêm nay anh ở nơi này ." Đem cái chén đặt lên bàn, Đoan Mộc Minh lười biếng nói, cả người dựa vào sô pha lưng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan lại một lần lâm vào trạng thái hóa đá cứng, "Không. . . . . . Không thể."
"Vì sao? Em yên tâm, anh vừa ở sân bay, anh còn không đến mức bụng đói ăn quàng." Như trước hai mắt nhắm chặt, Đoan Mộc Minh nhẹ nói nói, chính khóe miệng lại rõ ràng cao cao giơ lên, bất quá những lời này cũng là thật sự, anh thật sự không có hứng thú.
|