Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
|
|
Chương 29: Có bệnh phải trị.
Mục Giai Âm cầm ly nước trong tay, làm bộ không thấy Mục Giai Nhan sắp té xỉu.
Nhìn động tác của Mục Giai Nhan như pha quay chậm, nhưng cũng chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt mà thôi.
Có điều, chỉ cần một cái chớp mắt, nếu là người có ý muốn đỡ, thì đã đỡ luôn rồi. Đối với Quyền Thiệu Viêm một người trong bộ đội đặc chủng, thật là hành động ngu ngốc.
Chính là, thẳng đến khi Mục Giai Nhan té trên mặt đất, Quyền Thiệu Viêm động cũng không thèm động.
Quyền Thiệu Viêm chau mày kiếm nói: "Có bệnh phải trị." Nói xong, lạnh nhạt tiếp tục uống nước trong tay.
Cái này xong rồi? Hai mắt Mục Giai Nhan nhắm nghiền, tiếp tục bộ dạng ngất xỉu.
Trong lòng lại sốt ruột, dựa theo lẽ thường, đáng lẽ giờ phút này Quyền Thiệu Viêm phải là tiến lên đỡ cô ta mới đúng? Vì sao cô ta có cảm giác giống như bị Quyền Thiệu Viêm nói mát?
Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu bất tỉnh ấy của Mục Giai Nhan không có hiệu lực, Mục Giai Âm nhịn không được cười trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn nén cười, lo lắng nói: "Giai Nhan thế nào lại ngất đi rồi? Còn không nhanh đưa đi bệnh viện?"
Nói xong, Mục Giai Âm lại đứng dậy, muốn đỡ Mục Giai Nhan. Tuy rằng rất chán ghét Mục Giai Nhan, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, nên phải diễn trò quan tâm.
Mục Giai Âm vừa mới đứng lên, còn chưa kịp xoay người, đã bị Quyền Thiệu Viêm ngăn cản: "Em đang mang thai, không nên động."
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm nhìn nam giúp việc bên cạnh nói: "Anh, đưa tam tiểu thư đưa đi bệnh viện."
"Vâng." Đưa đi bệnh viện, anh ta không muốn ôm tam tiểu thư sao? Nhìn thắt lưng mềm mại yếu đuối kia của tam tiểu thư, khẳng định rất mê người, thật lời. Nam hầu đáp lời, đi nhanh lên phía trước, vẻ mặt cẩn thận ôm Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan trong lòng hét lớn, nhớ đến lời nói của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Nhan cũng đoán được vài phần. Hiện tại Mục Giai Âm đang mang thai, thân phận khẳng định là nước đẩy thuyền lên, hơn nữa, Mục Giai Âm vừa mới ghen, mọi người ở đây đều nhìn thấy.
Như vậy vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình Mục Giai Âm, để Mục Giai Âm khoẻ mạnh mà sinh đứa nhỏ, nhất định trong lúc này Quyền Thiệu Viêm sẽ không tiếp xúc với cô ta mà kích thích Mục Giai Âm.
Đều do đứa trẻ kia!
Mục Giai Nhan đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay đỡ cô ta, tay còn lại bên hông cô ta sờ tới sờ lui... Là của tên người hầu kia.
Việc Mục Giai Nhan hay ngất xỉu, cao thấp Mục gia đều biết là do Mục Giai Nhan không tốt, cho nên tên nam hầu kia cũng không hoài nghi Mục Giai Nhan là đang giả bộ. Hắn cũng không thể biết được lần đầu tiên gặp Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Nhan đã có ý muốn phá hoại hôn nhân người khác.
Xác định Mục Giai Nhan thực sự bất tỉnh, lá gan của tên người hầu cũng lớn hơn, thừa dịp ôm Mục Giai Nhan mà cao thấp ăn đậu hũ.
Chỉ tiếc, lúc này Mục Giai Nhan chỉ có thể nhắm chặt hai mắt nhận tội. Chờ cô ta tỉnh lại, nhất định phải mượn cơ hội chỉnh tên đàn ông này, cũng không xem thân phận của hắn gì, mà dám đối với cô ta động tay động chân.
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm lạnh nhạt ngồi bên cạnh, ngẫm lại lời nói của Quyền Thiệu Viêm nhất thời liền quẫn. Cô cũng không phải mang thai chín tháng, đối với hiện tại mà nói, xoay người không tính là động tác mạnh đi. Quyền Thiệu Viêm nhất định là cố ý, tên giúp việc kia hai mắt đục ngầu, giống loại bị rượu điều khiển, tâm tư bất chính. Tên đó cũng không phải người cách Quyền Thiệu Viêm gần nhất.
"Được rồi, đừng nhìn. " Mục Giai Âm đối với đám người hầu vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa nói, "Đi làm việc đi."
"Ông nội nói chúng ta có việc cứ đi trước. " Mục Giai Âm cảm thấy biểu hiện mới vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm miễn cưỡng coi như qua cửa, liền tùy ý Quyền Thiệu Viêm lôi kéo tay cô.
Chờ Mục Giai Âm nói một tiếng với thím Lưu, Quyền Thiệu Viêm mới cầm tay Mục Giai Âm ra ngoài.
Xe Quyền Thiệu Viêm đậu bên ngoài biệt thự Mục gia.
Là một chiếc Maybach, thời điểm Mục Giai Nhan bị ôm đi ra ngoài còn cực kỳ hâm mộ một phen.
Đợi đến khi vào trong xe, Mục Giai Âm mới nhanh chóng gạt tay Quyền Thiệu Viêm ra, dáng vẻ khởi binh vấn tội nói: "Vừa nãy anh nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan có ý gì?"
"Còn ghen sao?" Thấy Mục Giai Âm trừng mắt nhìn mình, thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
"Em căn bản không có ghen." Mục Giai Âm theo bản năng phản bác nói: "Em là sợ tâm trí anh không kiên định, bị Mục Giai Nhan quyến rũ đi."
Quyền Thiệu Viêm không nói chuyện, chính là một bên cười nhẹ.
Mục Giai Âm cảm thấy nguy cơ càng đậm, liền cảnh cáo nói: "Quyền Thiệu Viêm, về sau anh không được nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, không được có cảm tình với cô ta, không được..."
Nếu Quyền Thiệu Viêm dám không nghe lời cô, dám cùng Mục Giai Nhan có quan hệ, cô nhất định sẽ mang theo bé con trong bụng tùy tiện tìm người đàn ông khác cưới!
Còn chưa nói xong, lời lẽ còn lại đã bị Quyền Thiệu Viêm dùng môi ngăn chặn.
"Giai Âm, em rất ồn." Quyền Thiệu Viêm thấp giọng nói xong, lại phủ trên môi Mục Giai Âm nói: "Anh vừa rồi chỉ suy nghĩ bộ dáng đó của cô ta thật là ghê tởm mà thôi."
Đem ra so sánh, mặc kệ Giai Âm là bộ dáng gì đi nữa, đều làm cho anh không kìm lòng được ... Nghĩ muốn hôn Giai Âm. Nhất là Giai Âm lúc này lại mang vẻ mặt cừu non nhỏ vô tội.
Lần đầu tiên có người cảm thấy bộ dáng Mục Giai Nhan là giả vờ. Mục Giai Âm choáng váng, Quyền Thiệu Viêm lại tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, khiến Mục Giai Âm suýt nữa không thể hô hấp.
"Khụ khụ.." Thời điểm Mục Giai Âm cảm thấy hô hấp càng ngày càng không thoải mái, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Thanh âm này rất quen thuộc, Quyền Thiệu Viêm thu hồi kiều diễm trong mắt, một thân lệ khí, xoay người lạnh nhạt đối với Mục Uẩn Ngạo chào hỏi nói: "Ông nội, có việc sao?"
"Ông nội?" Mục Giai Âm sửng sốt, nhanh chóng buông lỏng đôi tay đặt ở thắt lưng Quyền Thiệu Viêm, đỏ mặt cúi đầu như đà điểu.
Rõ ràng vừa rồi là Quyền Thiệu Viêm cường hôn cô, vì sao cô lại vô ý thức mà đưa tay gắt gao ôm Quyền Thiệu Viêm chứ. Bây giờ để ông nội nhìn thấy thật giống như là cô kìm lòng không nổi mà hành sự vậy?
Dáng vẻ giờ phút này của Mục Giai Âm như muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đối lập với Quyền Thiệu Viêm bộ dạng vân đạm kinh phong, Mục Uẩn Ngạo không khỏi cảm thán Quyền Thiệu Viêm da mặt đủ dày: "Trước khi đi bác sĩ đưa cho Giai Âm một ít thuốc dưỡng thai, ông thuận đường lấy mang về, vừa mới nhớ lại chưa đưa cho Giai Âm, bây giờ tới đưa."
Mục Uẩn Ngạo nói xong liền cầm mấy bao nhỏ trong tay đưa cho Quyền Thiệu Viêm.
"Ông nội vất vả rồi, còn có việc sao?" Quyền Thiệu Viêm tiếp nhận thuốc, hỏi Mục Uẩn Ngạo.
Đột nhiên có loại cảm giác bị đuổi, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy ông là không nên ở chỗ này quấy rầy hai vợ chồng son thì tốt hơn. Lại đi được vài bước, Mục Uẩn Ngạo mới quay đầu thân thiết nói: "Thiệu Viêm, hai đứa cũng không nên thân mật nhiều, bây giờ đứa nhỏ quan trọng hơn, đúng không?"
Mục Giai Âm vừa mới nâng đầu lên lại lập tức cúi xuống.
Cô thực muốn tìm cái lỗ chui vào, ông nội đến cùng là hiểu lầm cái gì? "Chúng cháu sẽ chú ý." Quyền Thiệu Viêm trực tiếp rõ ràng lưu loát đáp ứng.
Quyền Thiệu Viêm nói trực tiếp như vậy, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy cũng không còn gì phải dong dài, nói với Quyền Thiệu Viêm lúc khác gặp lại. Thấy bản thân cháu gái cùng Thiệu Viêm quan hệ tốt như vậy, người làm ông nội như ông làm sao không vui cho được?
Chờ Mục Uẩn Ngạo đi rồi, Mục Giai Âm mới đỏ mặt nhéo hông Quyền Thiệu Viêm nói: " Quyền Thiệu Viêm, đều tại anh! Khi không đột nhiên hôn em, còn có, anh còn dám để cửa xe mở!" Nếu không phải cửa sổ xe còn mở, làm sao có thể bị ông nội trực tiếp nhìn thấy bọn họ hôn môi
|
Chương 30: Tiểu Lục đã chết.
"Do em làm ồn. " Quyền Thiệu Viêm vô tội nói, nhìn Mục Giai Âm chu chu cái miệng nhỏ, anh thật sự muốn hôn lên đó, nhưng cố kiềm nén lị, không biết nên làm gì bây giờ? "Em nào có... em... ưm..." Mục Giai Âm lại bị người nào đó mạnh mẽ hôn vào cái miệng nhỏ nhắn.
Quyền Thiệu Viêm cười cực kỳ giống mèo ăn vụng: "Cửa sổ xe mở không thể hôn, em xem, bây giờ anh đã đóng rồi."
Cô muốn trịnh trọng thanh minh, lời nói vừa rồi của cô không có ý là sau khi đóng cửa xe thì Quyền Thiệu Viêm là có thể muốn làm gì thì làm nha.
"Giai Âm…" Quyền Thiệu Viêm đột nhiên dừng động tác, ở chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của Mục Giai Âm nhẹ nhàng cắn một ngụm nói: "Nhớ kỹ có thể hô hấp bằng mũi."
...Mỗi lần đều quên cũng không phải tại cô, đợi chút, cô mới không cần ở trước cửa nhà mình cùng Quyền Thiệu Viêm hôn môi. Chỉ tiếc, âm thanh phản kháng của Mục Giai Âm thủy chung không có khả năng nói ra miệng.
Mục Uẩn Ngạo đứng ở trước cổng nhà mình, giống như kẻ trộm đánh giá chiếc xe đã dừng hồi lâu mà không có động tĩnh kia.
Hai gia hỏa này sẽ không thật sự ở trong xe làm loại chuyện đó chứ?
Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm không hiểu ý trong lời nói vừa rồi của ông sao? Ông có nên đi ra nói rõ lại chút hay không? Nhưng lỡ như lại phá chuyện tốt của cháu gái nhà mình thì sao bây giờ?
Mục Uẩn Ngạo nhìn chiếc xe kia, nhìn hồi lâu mới thở dài một hơi, quay đầu bước đi.
Người trẻ tuổi, rõ như ban ngày, thế nào liền ở trên xe... Không được, ngày khác nhất định phải gặp Quyền Thiệu Viêm làm công tác tư tưởng mới được, việc này mà truyền ra đối thanh danh Giai Âm không tốt.
Mục Giai Âm không biết xe chạy khi nào, chỉ biết là khi đó cô đã sớm choáng váng hồ đồ.
"Giai Âm?"
Quyền Thiệu Viêm vừa gọi tên Mục Giai Âm, Mục Giai Âm theo bản năng liền cảnh giác, cả người đều nhích ra xa Quyền Thiệu Viêm một chút.
Anh có đáng sợ như vậy sao?(Vâng anh rất sói )
Quyền Thiệu Viêm yên lặng liếc nhìn Mục Giai Âm một cái, anh còn muốn thân mật cùng Mục Giai Âm vài lần nữa lại bị cảnh giác Giai Âm mà bay sạch.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu Mục Giai Âm không tốt hỏi. Nếu để Mục Giai Âm biết ý nghĩ vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm, chỉ sợ Mục Giai Âm sẽ lập tức nhảy xuống xe.
"Chính sự." Quyền Thiệu Viêm biết rõ tâm tư Mục Giai Âm: "Yên tâm, nếu không phải đèn đỏ anh sẽ không hôn em." Anh còn muốn cam đoan an toàn cho sinh mệnh Mục Giai Âm nha.
... Nói cách khác nếu là đèn đỏ Quyền Thiệu Viêm còn muốn hôn tiếp? Có thể bớt sắc lang một chút được hay không?
"Giai Âm, di động của em hết pin?" Quyền Thiệu Viêm rất ôn hòa đối với Mục Giai Âm cười nói, "Hôm nay anh gọi cho em nhiều lần nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy."
Quyền Thiệu Viêm cho dù có cười ôn hòa như thế nào cũng không đánh lạc hướng được cô, Mục Giai Âm trừng mắt Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Không biết, lâu rồi em không cầm điện thoại."
Cũng lâu rồi cô chưa dùng lại điện thoại, kiếp trước cho đến bây giờ, cô đều bị ngăn cách bởi thông tin bên ngoài.
Mục Giai Âm từ trong túi lấy ra di động, thử mở ra, lúc này mới phát hiện, di động vẫn còn pin.
Mà vừa mở di động, âm báo tin nhắn liên tiếp chấn động khiến Mục Giai Âm sợ tới mức kém chút nữa đánh rơi di động trong tay.
Kỳ quái, bạn bè trong nước của cô cũng không có mấy ai, vì sao lại có nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như vậy?
Mục Giai Âm nhìn cả trăm cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn hiện ra trên màn hình.
Quyền Thiệu Viêm hôm nay cho gọi cho cô ba cuộc, còn lại phần lớn là của Chân Phó Dương điện thoại cùng nhắn tin.
Chân Phó Dương... Ánh mắt Mục Giai Âm hiện lên một tiaảm đạm.
Cô biết Chân Phó Dương vẫn luôn thích cô, nhưng cô lại không thích Chân Phó Dương. Kiếp trước, cô một mực theo đuổi cái gọi là tình yêu lí tưởng giữa cô và Tả Trí Viễn, Chân Phó Dương chờ đợi đúng là phí công. Cả đời này, cô không khát vọng tình yêu nữa, nhưng lại càng không muốn chậm trễ Chân Phó Dương.
Cô muốn báo thù, cô có việc cần phải làm, Chân Phó Dương đáng giá có cuộc sống tốt hơn.
Chân Phó Dương đối cô thật quá tốt, cô không chấp nhận nổi.
Mục Giai Âm sợ Quyền Thiệu Viêm nhìn ra khác thường, tiếp tục lướt điện thoại, còn lại đều là một ít người có quan hệ cũng không tệ, còn có một vài người quan hệ không thân lắm muốn hỏi chuyện bát quái.
Dù sao, việc cô đào hôn, thật sự là việc lớn.
Mục Giai Âm còn thấy vài tin nhắn cùng cuộc gọi của Đàm Tân Kinh, còn có Hướng Tình bạn tốt nhất của cô.
Hướng Tình... Kiếp trước, thời điểm tang lễ của Hướng Tình, cô lại bởi vì tự thân khó bảo toàn nên không thể đến viếng.
Mục Giai Âm đang suy nghĩ , lại có tin nhắn đến. Là Đàm Tân Kinh.
Tin nhắn viết: Tiểu Lục đã chết, đáng tiếc, mới một lần lại chết dễ dàng như vậy, tên đàn ông chuẩn bị cho tiểu Lục còn chưa dùng tới, bất quá, hắn ta chết vẫn tương đối giá trị. Lúc anh rời đi liền thấy xung quanh có người đi báo án, phỏng chừng phóng viên cảnh sát lát nữa sẽ đến, buổi tối nhớ xem tin tức.
Tương đối giá trị? Có ý tứ gì?
"Như thế nào?" Thấy Mục Giai Âm cau mày, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, Quyền Thiệu Viêm hỏi.
"Tiểu Lục đã chết." Khoé môi Mục Giai Âm gợi lên một chút tươi cười vô tội.
Tùy tay chỉnh đã chỉnh chết tiểu Lục, cũng không biết Quyền Thiệu Viêm sẽ có phản ứng gì.
Quyền Thiệu Viêm hơi ngẩn người mới hỏi: "Chết như thế nào?"
"Nhảy ban công chết." Trong lòng Mục Giai Âm có chút không yên, Quyền Thiệu Viêm nếu biết chủ ý này do cô sẽ nghĩ thế nào đây? Ngoan độc? "Một lần liền thành công ?" Quyền Thiệu Viêm ghé mắt, chau mày nói.
Câu hỏi này cũng rất kỳ quái, Mục Giai Âm gật gật đầu. Hơn nữa, vì sao là thành công?
Quyền Thiệu Viêm một tay lái xe một tay đưa lên vuốt tóc Mục Giai Âm nói: "Rất lợi hại, anh làm cho ta hắn nhảy ba lần cũng chưa chết."
Hắn còn đang suy nghĩ cái tên tiểu Lục kia thật sự là mạng lớn, thoạt nhìn hình như là do chưa gặp đúng người mà thôi.
"Lợi hại?" Cô chính là gián tiếp hại chết một mạng người, Quyền Thiệu Viêm lại có thể dung túng cho cô như vậy? Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm lúc trước còn làm cho tiểu Lục nhảy ba lần... Mục Giai Âm đột nhiên nghĩ đến Đàm Tân Kinh có nói tiểu Lục là do Lưu Duệ truy bắt, ánh mắt không khỏi mê mang vài phần.
Nói đến sao lại đối với cô tốt như vậy, vì sao cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm rất có tiềm năng, hơn cả Chân Phó Dương cùng ông nội đi? Chỉ vì đứa nhỏ trong bụng cô thôi sao?
"Là rất lợi hại." Quyền Thiệu Viêm nhớ lại dáng vẻ xem tin nhắn lúc nãy của Mục Giai Âm hỏi: "Là Đàm Tân Kinh gửi tin nhắn nói ?"
"Uh, như thế nào?" Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, vì sao cô đột nhiên cảm thấy hơi thở quanh người Quyền Thiệu Viêm bỗng trở nên thật âm trầm vậy chứ?
"Gặp Đàm Tân Kinh lúc nào?" Quyền Thiệu Viêm nâng mày, giờ phút này Mục Giai Âm lại dám dùng ánh mắt mê mang này nhìn anh. Không biết cảm xúc Quyền Thiệu Viêm lúc lạnh lúc nóng là chuyện gì xảy ra, Mục Giai Âm đành phải thành thành thật thật hồi đáp: "Giữa trưa thuận tiện đi một chuyến."
"Ở đâu?" Vừa ra viện liền khẩn cấp như vậy?
Đây là tra khảo sao? Mục Giai Âm thành thật trả lời, "Quán bar." Thấy Quyền Thiệu Viêm bày ra tư thái nghi vấn, Mục Giai Âm trực tiếp nhanh chóng kể rõ mọi việc: "Quán bar Dạ Mạc ở tầng hầm, Đàm Tân Kinh cho em chìa khóa."
Lúc trước Đàm Tân Kinh luôn sợ cô sơ ý, không chịu cho cô giữ, chỉ bảo cô có việc thì đến quầy hàng thuốc lá lấy, chính là lần này anh ấy lại nói để cô trực tiếp cầm đi. Chẳng lẽ Đàm Tân Kinh biết trước, biết cô về sau khẳng định có rất nhiều chuyện phiền toái tìm anh sao?
Quán bar Dạ Mạc là địa bàn tư nhân của Đàm Tân Kinh... Thoạt nhìn, quan hệ của Giai Âm cùng Đàm Tân Kinh không tệ đi. Trên mặt Quyền Thiệu Viêm buộc chặt, biểu tình nghiêm túc giống như nhìn thấy địch nhân trên chiến trường. ________________
|
Chương 31: Ghen
Editor: VTVT
"Chỉ có hai người em và Đàm Tân Kinh?" Thanh âm Quyền Thiệu Viêm chợt lạnh lẽo.
Nếu cô làm việc để cho người thứ 3 biết thì còn làm gì nữa, chỉ sợ hiện tại cô sẽ không ở trên xe Quyền Thiệu Viêm, mà là trên đường tới phòng giam cục cảnh sát. Mục Giai Âm muốn báo thù, nhưng cô không muốn thù chưa báo, trước tiên đã khiến bản thân thân bại danh liệt.
Mục Giai Âm gật đầu:"Đương nhiên chỉ có hai người."
Có người thứ 3 cô sẽ trực tiếp đi ra ngoài.
Cô còn nói đương nhiên như vậy, Quyền Thiệu Viêm rất tức giận.
Lúc này xe Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm đã đến tiểu khu bên cạnh, Quyền Thiệu Viêm bẻ lái tấp vào ven đường.
Mục Giai Âm nhìn vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm xanh méc, lui về phía sau nói:"Anh làm sao vậy?"
Mục Giai Âm cẩn thận nghĩ lại vấn đề ban nãy, cô không có giấu diếm chuyện gì, cũng không có làm sai chuyện.
"Em và Đàm Tân Kinh hai người ở chung một chỗ?" Mặt Quyền Thiệu Viêm lạnh như tiền, thanh âm cùng vẻ mặt hiện rất rõ rằng hắn bất mãn.
"Như thế nào?" Hiện tại cô không phải ở cùng Quyền Thiệu Viêm một chỗ sao? Mục Giai Âm đảo tròng mắt đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng:"Anh sẽ không là đang ghen đi?"
"Chẳng lẽ anh là chồng của em không có quyền lợi ghen?" Quyền Thiệu Viêm thanh âm rất lạnh, Mục Giai Âm cư nhiên ở chung với người đàn ông khác, sau còn nói chuyện rất đương nhiên với hắn như vậy.
Hắn nếu mặc kệ không quản chỉ sợ về sau tình huống này ở chung một chỗ này sẽ càng nhiều.
Nghĩ đến Mục Giai Âm và Đàm Tân Kinh hai người ở tầng hầm quán bar cùng nhau trong một thời gian dài như vậy, Quyền Thiệu Viêm liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
"Nào có ai keo kiệt như anh vậy chứ." Mục Giai Âm không vui:"Chúng ta chính là hai người có quan hệ bình đẳng a." Hơn nữa, cô tìm Đàm Tân Kinh là có chính sự phải làm.
"Vừa rồi là ai bởi vì anh liếc nhìn Mục Giai Nhan một cái liền ghen ?" Thái độ Mục Giai Âm đối với người khác đối với bản thân thật không giống nhau.
"Kia không giống." Mục Giai Âm trả lời một cách mỉa mai:"Em cùng Đàm Tân Kinh là nói chuyện chính sự, chúng ta hai người là quan hệ bình đẵng, nhưng anh xem Mục Giai Nhan chính là có ý đồ gây rối, hơn nữa Mục Giai Nhan còn muốn quyến rũ anh!"
Cô cũng rất tức giận! Vừa rồi Quyền Thiệu Viêm cư nhiên trước mặt cô nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan.
Mắt hắn bị mù cũng sẽ không coi trọng Mục Giai Nhan người phụ nữ có ý đồ gây rối, nhưng Mục Giai Âm thật sự cảm thấy cô cùng Đàm Tân Kinh là quan hệ bạn bè? Địa bàn bảo bối của Đàm Tân Kinh, có thể đi vào nơi đó cũng không vượt qua một bàn tay, huống chi là tùy ý ra vào?
Bạn bè? Chỉ sợ chỉ có Mục Giai Âm mới cho là như vậy đi.
"Về sau không được ở một chỗ với người đàn ông khác." Quyền Thiệu Viêm lạnh mặt nói:"Chỉ cần là đàn ông đều không cho."
Hạn chế quyền tự do của cô!
Mục Giai Âm quyết định nên vì bản thân tranh thủ tự thân quyền lợi.
"Em cùng Đàm Tân Kinh chuyện gì cũng chưa làm, hơn nữa, anh thế nhưng trước mặt em cùng Mục Giai Nhan mắt đi mày lại. Anh hiện tại khen ngược, quay đầu liền trách cứ em." Nhớ tới ánh mắt Mục Giai Nhan không ngừng hướng về phía Quyền Thiệu Viêm chớp chớp, cô liền tức giận.
Quyền Thiệu Viêm có cái gì tốt như vậy chứ? Lớn lên xinh đẹp cũng không thể ăn.
Quyền Thiệu Viêm đừng tưởng chuyện này có thể tùy tiện qua loa cho qua.
"Ta nói, hỏi một chút, hai người đây là đang cãi nhau?" Bên người truyền đến giọng nữ do do dự dự.
"Vô nghĩa." Mục Giai Âm không quay đầu lại nói.
"Ta lại hỏi một chút, hai người là vì ghen nên mới cãi nhau?" Trong giọng nữ mang theo chút lo lắng.
"Vô nghĩa." Mục Giai Âm giận dữ, quay đầu nói: "Làm sao có thể?"
Chính là vừa mới quay đầu lại, Mục Giai Âm liền ngây ngẩn cả người, xin hỏi, bốn người ngoài cửa sổ vẻ mặt tò mò, mở to hai mắt tìm tòi nghiên cứu tình cảnh bên trong xe là chuyện gì xảy ra... Còn có, khi nào thì ngay cả cửa xe đều bị mở ra?
Mặt khác, sao Hướng Tình đến đây?
Nói như vậy vừa rồi cô mới rống Hướng Tình?
Quyền Thiệu Viêm quay đầu, liền thấy được bốn người quen thuộc. Khi ba người Hàn Tử Nghị, Đổng Lê Triệu cùng Hướng Tình tiếp xúc với ánh mắt đầy sát khí của Quyền Thiệu Viêm, liền không hẹn cùng lui về sau một bước, khi Đổng Lê Triệu lui về sau còn không quên đẩy Hướng Tình lên trước, một bên hắn cùng cả nhóm lui ra sau lưng Đường Tuấn Thần.
"Lão, lão, lão đại, " Đường Tuấn Thần vẻ mặt cầu xin xem Quyền Thiệu Viêm. Rõ ràng là đại gia cùng nhau làm chuyện sai, cố tình mỗi một lần hắn đều là người bị đẩy ra gánh trách nhiệm nhân."Tử Nghị có chìa khóa xe của, hắn vừa mới mở cửa xe, chúng ta đều tò mò mới lại xem ."
Mấy năm trước Quyền Thiệu Viêm đều không có ở nhà, xe luôn giao cho Hàn Tử Nghị, bởi vậy Hàn Tử Nghị mới có chìa khóa xe. Bọn họ đi đến tiểu khu cửa, thấy xe Quyền Thiệu Viêm ngừng, Hàn Tử Nghị liền thuận tay mở cửa xe.
Là Đổng Lê Triệu liếc mắt thấy Quyền Thiệu Viêm áp lên người Mục Giai Âm, cho rằng có thể xem cảnh thiếu nhi không được xem, nên mới xúi giục mấy đại gia này tới xem. Ai ngờ, cảnh nóng không thấy được, vừa tới liền nghe thấy Quyền Thiệu Viêm cãi nhau với Mục Giai Âm.
Tuy rằng tin tức kia cũng rất kinh thiên, nhưng nếu Hướng Tình không lên tiếng nhắc nhở thì tốt rồi, không chừng lão đại sẽ không phát hiện được bọn hắn.
Nói như vậy chuyện này hoàn toàn là do ba người Hàn Tử Nghị, Đổng Lê Triệu và Hướng Tình làm, nhưng vì sao hắn phải giải thích.
Quyền Thiệu Viêm không nói.
Đường Tuấn Thần run môi, thời điểm không nói chuyện lão đại so với lúc nói chuyện còn muốn khủng bố hơn.
Lúc này Mục Giai Âm mới phản ứng lại , hiện tại cô với Quyền Thiệu Viêm tư thế cực kì thân mật, Mục Giai Âm nhanh đẩy Quyền Thiệu Viêm một phen nói:"Bọn họ đều nhìn thấy."
Bọn họ xem mắc mớ gì đến hắn? Quyền Thiệu Viêm quay đầu chăm chú nhìn Mục Giai Âm hai giây, hung hắng cắn môi anh đào của Mục Giai Âm một ngụm, mới chịu buông Mục Giai Âm ra.
"A." Mục Giai Âm ôm môi, trên mặt hồng như có thể đổ máu.
Một mặt là vì trong vòng một ngày bị người vây xem hai lần, quá mức xấu hổ, về mặt khác là vì Quyền Thiệu Viêm cắn thật ngoan. Quyền Thiệu Viêm đời trước nhất định là cầm tinh con chó đi, thích cắn người như vậy...
Mục Giai Âm còn nhớ rõ lần đầu tiên, trên người xanh xanh tím tím toàn bộ đều là Quyền Thiệu Viêm lưu lại dấu vết, người không biết còn tưởng rằng cô bị làm nhục.==.
Thấy Quyền Thiệu Viêm như vậy, Hàn Tử Nghị cùng Đổng Lê Triệu đồng thời mở to hai mắt.
Thời điểm người phụ nữ ghen đặc biệt không phân rõ phải trái là khó đối phó nhất, hai ngươi ở trên tình trường, Hàn Tử Nghị cùng Đổng Lê Triệu thường xuyên vì vấn đề này mà đau đầu. Hôm nay thấy cách Quyền Thiệu Viêm giải quyết, nhìn trên mặt rặng mây đỏ nhiều đóa, Mục Giai Âm hoàn toàn không có bộ dáng giương nanh múa vuốt, hai người nháy mắt liền cảm thấy lão đại là lợi hại nhất.
Phương pháp này phải ghi lại trong sổ tay tán gái, Hàn Tử Nghị cùng Đổng Lê Triệu liếc nhau, hai người sảng khoái thiếu chút nữa lập tức đem ý tưởng này ghi lại ngay lập tức.
Tuy lão đại chưa từng tiếp xúc qua con gái, bất quá kia tuyệt đối không ra tay, vừa ra tay kinh người.
Chờ Quyền Thiệu Viêm xuống xe, Hàn Tử Nghị cùng Đổng Lê Triệu trao đổi ánh mắt. Mục Giai Âm vẫn che miệng, vẻ mặt không biết làm sao ngồi ở trên xe.
"Xuống xe đi." Sau khi Quyền Thiệu Viêm đi xuống xe, liền đi tới chỗ bên cạnh tay lái, thay Mục Giai Âm cởi dây an toàn.
|
Chương 32: Cậu chính là Hàn Tử Nghị?
Trước cường hôn, sau đó lại thân sĩ giúp mỹ nữ cởi dây an toàn, giúp cô xuống xe.
Cao thủ a, Hàn Tử Nghị cùng Đổng Lê Triệu trong mắt hai người đều phát sáng, không bận tâm hình tượng, nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ tay nhỏ, lập tức ghi lại.
Hướng Tình đứng ở bên cạnh Hàn Tử Nghị, cho nên cũng thấy được dòng chữ to trên mặt bìa cuốn sổ của Hàn Tử Nghị: Bí kíp tán gái.
Tháng trước lúc nhìn cuốn sổ tay Hàn Tử Nghị là dừng lại ở mục thứ mười bảy, bây giờ đã đến tới mục mười chín, thoạt nhìn gần đây Hàn Tử Nghị ở trên tình trường thu hoạch rất phong phú nha. Hướng Tình nhìn Hàn Tử Nghị ánh mắt càng vài phần hung ác.
Người này lớn lên ỷ mình có chút đẹp trai, không biết đã gây tai họa cho biết bao nhiêu cô gái nhà lành, người như thế nên bị ngàn đao!
Bởi vì ở trước mặt mọi người, tay Quyền Thiệu Viêm lôi kéo Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng không có gạt ra, nhưng là trong lòng Mục Giai Âm có oán niệm vài phần.
"Chị dâu khoẻ." Sự kiện Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm cãi nhau là bằng chứng xác thực nhất khiến bọn họ biết được phân lượng của Mục Giai Âm.
Trong cảm nhận của mọi người thận phận của Mục Giai Âm trong lòng Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người vợ như vậy, nếu Quyền thiếu chỉ cưới Mục Giai Âm về làm vợ, sẽ cùng Mục Giai Âm cãi nhau sao? Với tính cách Quyền Thiệu Viêm, không có trực tiếp ném Mục Giai Âm từ trong xe ra bên ngoài, thì Mục Giai Âm quá may mắn rồi.
Phải biết rằng bọn họ anh em nhiều năm như vậy, chỉ nghĩ khiêu khích Quyền Thiệu Viêm cũng không dám nghĩ tới, đừng nói là cùng Quyền Thiệu Viêm cãi nhau.
"Chào Mọi người. " Mục Giai Âm mỉm cười, giống như vừa rồi chưa xảy ra việc gì.
Hàn Tử Nghị bọn họ đương nhiên là không dám chủ động nhắc tới chuyện này, tự nhiên cũng phối hợp cười.
Cười cười, Hàn Tử Nghị chợt cảm thấy trên cổ phát lạnh.
Tầm mắt Quyền Thiệu Viêm.
Thời điểm cơn giận Quyền Thiệu Viêm còn sót lại chút ít, lại thành công bị bọn họ khơi mào lửa giận, Mục Giai Âm đối với anh cũng chưa tươi cười như vậy đâu, lại đối với mấy tên này cười ngọt ngào như thế. Hơn nữa, nụ cười kia của Hàn Tử Nghị, rất giống nụ cười khi thấy được con mồi ngon đi.
Đám người Hàn Tử Nghị đều là có đánh mới quen Quyền Thiệu Viêm, cùng nhau lớn lên, tâm tư Quyền Thiệu Viêm bọn họ cũng đoán được vài phần. Huống chi là dưới tình huống Quyền Thiệu Viêm không chút nào che giấu chứ, Hàn Tử Nghị cảm thấy hắn thật ủy khuất nha.
Hắn cũng có chút lo lắng cho chị dâu Mục Giai Âm này, tươi cười đã có chút thu liễm. Nhưng là hắn sợ hãi, hắn đẹp trai sáng chói như ánh mặt trời cùng với Quyền Thiệu Viêm mặt than lúc nào cũng lạnh như băng đem ra so sánh, Mục Giai Âm sẽ yêu hắn đó nha.(Mịa…ông này tự kỉ thấy ớn… Nghĩ sao đem so với Viêm ca của tui chứ…Đáng đánh)
Hàn Tử Nghị tuyệt đối không thừa nhận hắn lớn lên không có đẹp mắt bằng Quyền Thiệu Viêm.
Đây là phương diện chênh lệch duy nhất từ nhỏ đến lớn Hàn Tử Nghị không thể nhìn thẳng vào *(T_T)*.
Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm bắn ra hàn quang, Hàn Tử Nghị, Đổng Lê Triệu với Đường Tuấn Thần liền nhanh lui về phía sau vài bước, Hướng Tình vốn định cùng Mục Giai Âm chào hỏi, nhưng là thấy bản thân lại nằm giữa tầm mắt Quyền Thiệu Viêm, Hướng Tình vẫn là xám xịt thối lui đến phía sau Hàn Tử Nghị.
Lại lấy hắn làm bia đỡ, Hàn Tử Nghị rất không có phong độ thân sĩ hướng bên cạnh chuyển qua một bước nhỏ, lại làm toàn bộ thân hình của Hướng Tình nằm trong tầm mắt Quyền Thiệu Viêm lần nữa.
Hàn Tử Nghị không thể đàn ông một lần sao! Hướng Tình giận giữ, lại lui về phía sau Hàn Tử Nghị.
Mục Giai Âm cảm thấy một câu nói của cô cũng không có khả năng có hiệu quả lớn như vậy chứ.
Mục Giai Âm quay đầu nhìn nhìn Quyền Thiệu Viêm, quả nhiên liền thấy mắt nhìn không tốt của Quyền Thiệu Viêm.
Bất quá, tuy rằng ánh mắt Quyền Thiệu Viêm có hơi đáng sợ, Hướng Tình có tất yếu phải cùng Hàn Tử Nghị mèo vờn chuột như vậy không?
Hàn Tử Nghị? Không phải là chồng kiếp trước của Hướng Tình sao? Mục Giai Âm còn nhớ Hướng Tình cuối cùng tự tử là vì Hàn Tử Nghị lăng nhăng. Tầm mắt Mục Giai Âm không khỏi lưu lại vài giây trên người Hàn Tử Nghị.
Lớn lên quả nhiên khí suất như ánh mặt trời, xem thật sự mê người. Đáng tiếc, là bên ngoài nạm vàng nạm ngọc bên trong thối rữa không gì bằng.
Mục Giai Âm đang nhìn Hàn Tử Nghị? Tầm mắt Thiệu Viêm càng nhìn Hàn Tử Nghị them phần bạo phát rét lạnh, nhất thời mấy người xung quanh Hàn Tử Nghị áp lực liền đại giảm, Hàn Tử Nghị chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán đều muốn rơi xuống.
Cha mẹ ơi, hắn cùng chị dâu không thù không oán. Hắn thề đây là lần đầu tiên hắn gặp Mục Giai Âm, Mục Giai Âm trước mặt lão đại mặt đỏ đánh giá hắn như vậy đến cùng là có tâm tư gì? Sẽ không là thật sự thích hắn chứ? Hàn Tử Nghị không vui nhìn chằm chằm ánh mặt trời đã vùi vào phía chân trời với dãy núi uốn lượn kia, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thê lương không thể nhìn đến cảnh đẹp ngày mai.
"Cậu chính là Hàn Tử Nghị?" Mục Giai Âm hứng trí mở miệng.
"Vâng, vâng." Lại còn điểm danh? Chết chắc rồi.
Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần vì bảo vệ mạng sống, liền cách Hàn Tử Nghị xa vài bước.
"Nga.. " kiếp trước nàng chỉ thấy qua hình chụp của Hàn Tử Nghị, cũng không xác định. Mục Giai Âm liếc mắt thấy cuốn sổ tán gái trên tay Hàn Tử Nghị, chân mày trong lúc lơ đãng liền cau lại.
Cô không thích loại hoa hoa công tử này.
Đổng Lê Triệu im lặng quan sát, rất nhanh liền đem công cụ gây họa trên tay dấu đi.
"Cậu so với trong hình thì đẹp trai hơn." Mục Giai Âm có lệ ca ngợi một câu.
"Cám ơn." Được mỹ nhân khen ngợi, tâm tư Hàn Tử Nghị cũng vui một ít, trả lời: "Chị dâu so với trên ảnh chụp cũng xinh đẹp hơn."
Đổng Lê Triệu và Đường Tuấn Thần mắt nhìn Hàn Tử Nghị tượng như thấy một cổ thi thể.
Trước mặt lão đại tên đó còn dám tán gẫu?
Sắt mặt Quyền Thiệu Viêm liền trực tiếp đen như đít nồi, một tay ôm lấy thắt lưng Mục Giai Âm đi về phía trước.
Mục Giai Âm không muốn cùng Hàn Tử Nghị khách sáo, nên thuận theo Quyền Thiệu Viêm đi về phía trước.
"Hướng Tình." Mục Giai Âm lại quay đầu nhìn nhìn Hướng Tình hỏi: "Sao cậu đến đây được?"
Hướng Tình thật sự quen biết Mục Giai Âm?
Lúc trước Hướng Tình muốn đi theo bọn họ, bọn họ còn không đồng ý, dù sao lần này là bọn họ đến chúc mừng lão đại và chị dâu tân hôn, Hướng Tình đến xem náo nhiệt làm gì.
"Bọn họ nói muốn đến xem Quyền thiếu, tớ liền đi theo đến đây." Hướng Tình đuổi theo Mục Giai Âm, lâu rồi không thấy Mục Giai Âm, Hướng Tình vốn định ôm Mục Giai Âm một cái, nhưng là thấy bộ dạng Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm vô cùng thân thiết, Hướng Tình vẫn là quyết đoán buông tha cho ý nghĩ kỳ lạ này, "Giai Âm cậu..."
Hướng Tình có vô số lời nói muốn với Mục Giai Âm, nhưng là Quyền Thiệu Viêm ở đây Hướng Tình ngược lại là ấp úng nói không ra lời.
Dù sao đây cũng là nói chuyện giữa con gái với nhau, không thích hợp người lạ nghe... Ách, chuyện này dù là chồng biết cũng không được.
Mục Giai Âm đã bạn bè nhiều năm với Hướng Tình, Hướng Tình vẫn luôn tùy tiện đột nhiên trở nên ấp a ấp úng như vậy, Mục Giai Âm tự nhiên là biết bởi vì người đàn ông bên cạnh.
Mục Giai Âm oán trách nhìn Quyền Thiệu Viêm, đều do Quyền Thiệu Viêm, hại cô không có cơ hội thống khoái nói chuyện với Hướng Tình.
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày lại, thoạt nhìn, hôm nay ở trước mặt Mục Giai Âm từ trong ngoài anh đều không được lòng cô. Mục Giai Âm thật là khó quản giáo.
Hàn Tử Nghị vui sướng khi người khác gặp hoạ nhìn Hướng Tình nói: "Các người xem, đầu óc Hướng Tình chắc bị hỏng rồi, cư nhiên lại đi làm bóng đèn."
Ba người Hàn Tử Nghị cách một khoảng cách không xa ở phía sau Quyền Thiệu Viêm. Nghe Hàn Tử Nghị nói như vậy, Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần mới quái dị nhìn Hàn Tử Nghị, ra vẻ so sánh mới vừa rồi cùng Mục Giai Âm nói chuyện với nhau thật vui vẻ là cái kẻ nào tên Hàn Tử Nghị, cư nhiên còn cười nhạo Hướng Tình, Hàn Tử Nghị hắn mới là đầu óc có vấn đề.
|
Chương 33: Chỉ động phòng, không hôn lễ.
"Cậu trước kia từng gặp qua chị dâu?" Đổng Lê Triệu nhìn Mục Gai Âm bị Quyền Thiệu Viêm gắt gao ôm trong ngực hỏi.
"Tớ sao?" Hàn Tử Nghị chỉ vào bản thân nói: "Không có."
Không phải hàng năm Mục Giai Âm luôn ở nước ngoài sao? Hắn làm sao có thể quen biết được.
"Không biết vậy sao chị dâu chỉ hỏi mình cậu? Hơn nữa còn nhìn qua hình của cậu?" Đường Tuấn Thần cũng kỳ quái. Thái độ của Mục Giai Âm rõ ràng giống như quen biết Hàn Tử Nghị.
"Khẳng định là vì tớ quá đẹp trai, cho nên ảnh của tớ mới có thể lưu truyền rộng rãi trong tay của các chị em gái." Nói xong Hàn Tử Nghị còn bắn cho Đường Tuấn Thần và Đổng Lê Triệu trái phải vài cái mị nhãn.
Chỉ số thông minh cỡ này, Quyền Thiệu Viêm không giết chết hắn, nhưng bọn họ thật muốn giết chết hắn.
Đường Tuấn Thần và Đổng Lê Triệu liền trực tiếp buông tha cho cái tên chỉ số thông minh không cùng giai cấp với bọn họ.
"Lão đại trước kia có biết chị dâu sao?" Đổng Lê Triệu khó hiểu nhìn về hai con người đang thân thiết phía trước.
"Tớ lúc trước căn bản chưa từng nghe qua cái tên Mục Giai Âm." Đường Tuấn Thần cẩn thận suy đoán về Mục Giai Âm. Anh có thể xác định anh tuyệt đối không biết Mục Giai Âm.
Đổng Lê Triệu hít vào một hơi, rối rắm nói: "Cái này cũng kỳ quái, làm sao tình cảm của lão đại với cô ấy lại tốt như vậy? Tớ cho rằng cô ấy đào hôn, lão đại nhất định hận không thể giết cô ấy. Nếu là cảm thấy Mục Giai Âm xinh đẹp, cho nên mới lấy lý do cưới về nhà làm vợ ấm giường thì còn tạm hiểu được."
Người đẹp thôi, cũng như mấy nữ giúp việc trong nhà bọn họ hay thấy, cũng coi như là cảnh đẹp vui mắt."Nhưng mà, cũng không nhất thiết phải sủng như vậy chứ. Rõ ràng lão đại coi chị dâu như bảo bối nha." Sống hai mươi mấy năm, cũng là lần đầu tiên anh gặp được trường hợp lão đại cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ.
"Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?" Hàn Tử Nghị nhảy tới trước mặt hai người nói.
"Một hôn lễ cô dâu bỏ trốn, bị mất mặt trước nhân dân cả nước mà lại nhất kiến chung tình, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?"
Có thể đó cũng là một cái khả năng, nhưng mà cái khả năng này nhỏ đến không đáng nói.
Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm cũng không cần thiết ở trước mặt ba người bọn họ diễn trò. Ngay cả dáng vẻ cãi nhau như muốn phun lửa vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm rõ ràng cũng không phải là diễn trò.
Trong lúc nhất thời ba người đều nghĩ mãi không thông.
Mục Giai Âm cùng bọn họ bước vào nhà, ngôi nhà trông rất đơn sơ, nhìn là biết chỉ vừa mới được trang trí.
Bất quá coi như mọi thứ đều đầy đủ hết, cái cần có đều có. Chỉ là xung quanh nhà không có trang trí gì nhiều, có vẻ quá mức đơn điệu. Ngay cả rèm cửa sổ cũng đều là một màu xám. Toàn bộ phòng chính nhìn có vẻ già nua nặng nề, nhưng lại hợp với thưởng thức của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm nhìn chằm chằm mấy bình rượu đỏ cùng hoa quả hỏi: "Ai mua vậy?"
"Là bọn Hàn Tử Nghị lúc đến mua. " Hướng Tình chỉ phía sau nói: "Bọn họ nói muốn đến chúc mừng."
"Sao anh không nói trước với em?" Mục Giai Âm thấp giọng thì thầm vào tai Quyền Thiệu Viêm: "Em còn chưa chuẩn bị đồ ăn với đồ ngọt."
"Chiêu đãi bọn họ làm cái gì?" Quyền Thiệu Viêm nói: "Nếu bọn họ đói bụng, thì tự bản thân mang cơm đến."
... Chẳng lẽ ngay cả lễ tiết cơ bản cũng không biết?
Quyền Thiệu Viêm thật sự đối xử với bằng hữu tùy ý như vậy sao? Mấy người Hàn Tử Nghị rõ ràng là đã quen, tự giác mang đến cái gì thì cầm vào cái đó.
Đối với bọn người Hàn Tử Nghị mà nói có rượu là đủ rồi, huống chi bọn họ chính là lâu lắm rồi không gặp được Quyền Thiệu Viêm, tìm Quyền Thiệu Viêm nói chuyện mà thôi. Chỉ là Mục Giai Âm nhìn cái bàn trống trơn có chút không quen, hơn nữa, bây giờ cô còn muốn trò chuyện với Hướng Tình.
Mục Giai Âm đứng lên nói: "Mọi người tán gẫu trước, tôi đi rửa một ít hoa quả."
"Tớ giúp cậu." Hướng Tình cũng đứng dậy, cô một cô gái ở tại chỗ này cũng rất xấu hổ.
"Chị dâu không cần rửa sạch."Hàn Tử Nghị sang sảng cười nói: "Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi."
"Dù sao cũng phải ăn một chút, các anh cứ trò chuyện đi, tôi và Hướng Tình đi rửa là được rồi." Mục Giai Âm quay đầu khẽ cười đối với Hàn Tử Nghị.
Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần lại không dấu vết rời xa Hàn Tử Nghị.
Hàn Tử Nghị có chết tính tình cũng không đổi, chỉ cần thấy mỹ nữ liền lộ ra tật xấu, nhưng mà Hàn Tử Nghị cũng không nhìn thử xem Mục Giai Âm là người của ai? Chồng người ta còn chưa lên tiếng đâu, Hàn Tử Nghị nói thay người ta như vậy là cảm thấy bản thân sống quá an nhàn sao?
Đi vào phòng bếp, Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình bên người, lại không dấu vết nhìn về phía Hàn Tử Nghị.
Nơi này muốn không dấu vết quan sát tuyệt đối là không thể nha.
Cảm giác được một tầm mắt dừng ở trên người hắn, Hàn Tử Nghị còn theo bản năng nhìn tới người nọ lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Quyền Thiệu Viêm vốn hơi chút hòa hoãn sắc mặt lại lập tức lạnh đến cực điểm.
Đổng Lê Triệu bắt đầu cẩn thận suy xét có khi nào Hàn Tử Nghị đắc tội chị dâu hay không? Anh thật muốn lập tức liền cùng Hàn Tử Nghị phân rõ quan hệ, sau đó lại nói cho chị dâu biết lập trường của mình?
"Trời ạ, Giai Âm, cậu cư nhiên thật sự gả cho Quyền thiếu!" Vừa vào phòng bếp, Hướng Tình liền triệt để bỏ xuống bộ dáng khúm núm vừa rồi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm.
Nước mắt Mục Giai Âm kém chút liền rơi xuống, khí lực của Hướng Tình thật lớn nha.
"Hướng Tình.. " Mục Giai Âm nói hơi lớn một chút: "Sau này cẩn thận chút, tớ đang mang thai."
"Mang thai?" Sắc mặt Hướng Tình nhất thời liền đại biến, y như một cái tượng gỗ.
Cô mang thai có đáng sợ như vậy sao?
"Giai…Giai Âm, xong đời rồi, nếu để Quyền thiếu biết cậu có đứa bé của người khác, cậu nhất định phải chết?" Hướng Tình hốt hoảng xoay quanh, giống như mất đi ý thức, Hướng Tình vẫn không quên đóng cửa phòng bếp đóng lại, giống như vậy là có thể ngăn cách Quyền Thiệu Viêm ở bên ngoài.
"Giai Âm, tớ còn nhớ quan hệ của Quyền thiếu và ông nội cậu cũng khá tốt, cậu bây giờ không cần để ý mâu thuẫn giữa cậu và ông nội, nhanh cầu cứu đi, ông nội thương cậu như vậy, mặc kệ cậu phạm bao nhiêu lỗi, ông nhất định sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn đâu." Bộ dạng này, Mục Giai Âm hẳn là vẫn có thể bảo vệ được một cái mạng đi.
Hướng Tình thật nhanh lấy điện thoại di động ra nói: "Mau gọi."
Cảm giác như Mục Giai Âm chậm trễ một giây, thì cách tử thần càng gần hơn.
Kiếp trước Hướng Tình cũng bảo vệ cô như vậy, nhiều năm vẫn không thay đổi, thủy chung luôn vì cô suy nghĩ, trong lòng sớm đã bị cảm động lấp đầy. Mục Giai Âm cũng không đành lòng để Hướng Tình lo lắng: "Tớ có đứa nhỏ của Quyền Thiệu Viêm, cậu còn cảm thấy tớ sẽ chết sao?"
"Của ai cũng đều phải chết. " Hướng Tình vội vàng tiếp lời, nói xong, Hướng Tình mới phản ứng lại, không thể tin được nhìn về phía Mục Giai Âm nói: "A? Quyền thiếu ? Làm sao có thể? Quyền thiếu sau hôn lễ liền rời đi mà, hôm qua mới trở về sao lại?"
Cái thai này là ở đâu đi ra đây? Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình trợn mắt há hốc mồm nhịn không được liền cười thành tiếng: "Ngày thứ hai sau hôn lễ anh ấy mới đi a, tối hôm đó bọn tớ ở cùng nhau." Nói xong, Mục Giai Âm cũng có chút ngượng ngùng.
Cũng không phải là thừa nhận chuyện tối hôm đó bọn họ làm gì." Không phải cậu bỏ trốn sao?" Hướng Tình triệt để hồ đồ: "Hai người các cậu đây là chỉ động phòng, không hôn lễ?"
|