Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
|
|
Chương 34: Là lỗi của anh ta.
"Cái gì mà chỉ động phòng, không hôn lễ?" Mục Giai Âm trừng mắt với Hướng Tình, nói chuyện vĩnh viễn như vậy không biết ngại ngùng, Mục Giai Âm sẳng giọng: "Chuyện xảy ra ngày đó tương đối phức tạp, dù sao bây giờ tớ đã có đứa nhỏ của Quyền Thiệu Viêm, cũng gần một tháng."
Nói xong, Mục Giai Âm cũng không hề để ý tới Hướng Tình, để bản thân Hướng Tình đứng giữa phòng bếp ngẩn ngơ, xoay người đi rửa sạch hoa quả.
Hướng Tình suy nghĩ thông suốt đi tới bên cạnh Mục Giai Âm, tiện tay cầm trái táo Giai Âm đã rửa sạch bỏ vào trong miệng, vẻ mặt chế nhạo đối với Mục Giai Âm nói: "Quyền thiếu ở trên giường có phải rất lợi hại hay không, một lần liền có."
"Đi đi đi.. " Mục Giai Âm lấy khuỷu tay đẩy đẩy Hướng Tình: "Cậu không giúp thì đừng quấy rối."
May mắn không bị Quyền Thiệu Viêm nghe thấy, bằng không Quyền Thiệu Viêm khẳng định sẽ muốn "khi dễ" cô.
Quyền Thiệu Viêm ở trên giường lợi hại hay không lợi hại cô không biết, ngày đó bọn họ đều trúng thuốc kích thích, nhưng cô có thể khẳng định Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là cao thủ hôn môi, mỗi một lần đều khiến cô mặt đỏ tai hồng, choáng váng hồ đồ, thậm chí ngay cả hô hấp quên luôn.
Hướng Tình không cho là đúng, lại cầm lấy một miếng xoài bỏ vào trong miệng nói: "Lúc nãy cậu với Quyền thiếu ầm ĩ cái gì? Bởi vì Đàm Tân Kinh cùng cậu? Cậu sẽ không cùng Đàm Tân Kinh..."
"Đừng nói bậy." Mục Giai Âm trực tiếp nhét miếng táo vào miệng Hướng Tình nói: "Tớ cùng Đàm Tân Kinh mới không có quan hệ đâu, đều là Quyền Thiệu Viêm ăn dấm chua bậy bạ, bởi vì tớ cùng Đàm Tân Kinh một mình nói chuyện liền phát hỏa với tớ."
Tính khí cũng quá kém đi, khẳng định là bị cha mẹ quản hỏng rồi.
Nhìn bọn họ lúc nãy cãi nhau thật sự có xu hướng càng ngày càng kịch liệt, cho nên lúc đó cô mới đánh bạo đánh gãy đối thoại giữa Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm: "Kia..Mục Giai Nhan lại xảy ra chuyện gì?"
Hướng Tình còn chưa quên bộ dáng buồn bực của Mục Giai Âm khi nói đến Mục Giai Nhan.
"Là lúc trước thời điểm Quyền Thiệu Viêm đến nhà tớ vừa khéo Giai Nhan cũng ở đó, anh ấy liền nhìn chằm chằm Giai Nhan." Mục Giai Âm nói xong thanh âm cũng nhiễm ba phần ủy khuất, trong giọng nói càng nhiều thêm ghen tị.
Vì sao Quyền Thiệu Viêm lại nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, nếu Quyền Thiệu Viêm thích một Mục Giai Nhan ôn nhu như thế, cô cũng có thể. Trong ngày thường, bất quá cô khinh thường mới không thèm làm như vậy thôi.
Mục Giai Âm lúc trước còn rống cô không có ghen, xem bộ dạng của cô lúc này chẳng khác gì như bị ủy khuất, không ghen thì là cái gì? Nhưng là, Quyền thiếu luôn luôn đối với phụ nữ không có biểu cảm, có một Mục Giai Âm cô đã cảm thấy thật thần kỳ, làm sao lại có thể nhiều thêm một Mục Giai Nhan?
"Quyền thiếu nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan sao?" "Cũng không phải, chỉ khoảng vài giây mà thôi." Mục Giai Âm bẩm báo chi tiết.
Hướng Tình kém chút bị cô làm sặc trái cây trong miệng: "Mục Giai Âm, tớ thấy cậu mới là ăn bậy dấm chua, Quyền thiếu nhìn hơn vài giây, còn cậu thì sao?"
Hướng Tình lại không đứng ở phe cô? "Tớ không có ăn bậy dấm chua, là lỗi của anh ta!"
"Lỗi cái sợi len ấy.. " Hướng Tình không chút lưu tình đánh gãy lời nói của Mục Giai Âm: "Cái này so với việc một mình cậu đi nói chuyện với Đàm Tân Kinh còn muốn nghiêm trọng hơn, hơn nữa, Quyền thiếu chán ghét nhất chính là loại phụ nữ như Mục Giai Nhan."
"Cậu thật không có chút tiến bộ nào hết, tớ nói cho cậu biết,.. " Hướng Tình lại cầm một quả táo nói: "Cậu đừng nghĩ bản thân đã tiến vào ngõ cụt, chuyện này người có lỗi không phải Quyền thiếu, hơn nữa tớ cảm thấy trọng điểm sai lầm là ở cậu, cậu nên đi xin lỗi Quyền thiếu. Còn có nha, cậu cũng đã kết hôn, còn mang thai, lại còn một mình cùng đàn ông khác gặp mặt, bây giờ cậu cũng không còn độc thân, chính cậu cảm thấy thích hợp sao?"
Hướng Tình thấy Mục Giai Âm còn muốn phản bác lại nói: "Chính cậu ngẫm lại xem, nếu Quyền thiếu một mình cùng Mục Giai Nhan gặp mặt cậu sẽ thế nào?"
Cô nhất định sẽ rời nhà trốn đi.
Mục Giai Âm triệt để hết lời để nói.
Được rồi, nghe qua giống như là cô sai nhiều hơn. Nhưng mà... cô cũng là... cũng là ghen tị thôi, Quyền Thiệu Viêm đối với cô tốt như vậy, làm sao có thể nhìn chằm chằm vào phụ nữ khác, cô chính là tức giận, sau này Quyền Thiệu Viêm lại trách cứ chuyện cô cùng Đàm Tân Kinh gặp mặt, thế nên cô mới bùng nổ.
Hướng Tình thấy Mục Giai Âm cúi đầu, biết bạn tốt đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, mới lại đắc ý dào dạt nói: "Biết sai lầm rồi đi?"
Biết sai lầm rồi, nhưng mà vì sao cô đặc biệt cảm thấy Hướng Tình này thật đắc ý đây?
Mục Giai Âm cầm quả táo trong tay một phát bổ làm hai, mới lại nói: "Cậu còn nói tớ, chính cậu chuyện tình cảm cũng không biết để đâu? Cậu còn đi thích cái tên Hàn Tử Nghị kia?"
"Cậu lúc nào thì biết được?" Hướng Tình lần này là nghẹn thật, liên tục ho khan.
Mục Giai Âm thay Hướng Tình vỗ lưng một lúc lâu, Hướng Tình mới bớt ho, chính là khuôn mặt kia như trước đỏ bừng, ho thật sự rất mạnh nha.
"Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, không phải ai cũng là kẻ ngốc?" Tầm mắt Hướng Tình toàn bộ đều lưu lại trên người Hàn Tử Nghị.
Hướng Tình ngượng ngùng cười cười: "Tớ đã nói mà, cậu lại không biết Hàn Tử Nghị, thế nào vừa mới đến lại đột nhiên quan tâm hắn."
Mới vừa rồi cô còn thấy hơi kỳ quái, nhưng bây giờ thì rõ ràng.
Mục Giai Âm chuyên tâm làm hoa quả: "Tớ cảm thấy hắn ta rất hoa tâm, cậu cùng với hắn sẽ rất mệt, cậu vẫn nên cách xa hắn chút đi."
"Tớ cũng biết chứ, nhưng tớ chính là thích, có biện pháp nào?" Hướng Tình nhún nhún vai, một vẻ không sao cả.
"Hướng Tình." Mục Giai Âm biết người bạn này của cô kỳ thật cố chấp lại vội vàng, các cô đều là cùng một loại người: "Tớ nói nếu, nếu có một ngày cậu cảm thấy ở bên cạnh Hàn Tử Nghị quá mệt mỏi, nói không chừng còn chịu không nổi mà tự tử, cậu còn muốn ở cùng hắn ta sao?"
"Đùa, chị đây thuộc loại cường hãn, trái tim so với khí lực càng cường hãn hơn, sao lại tự sát?" Hướng Tình bất khả tư nghị nhìn Mục Giai Âm: "Cậu phát sốt rồi."
"Đừng đánh trống lãng, mau trả lời tớ." Nhưng mà sự việc này một năm sau quả thực sẽ xảy ra, Mục Giai Âm thoát khỏi cái tay muốn đặt lân trán cô của Hướng Tình, không buông tha cự tuyệt nói.
Mục Giai Âm không phải đang đùa, Hướng Tình dùng tay chống cằm, nghiêm túc suy xét một hồi mới nói: "Tớ sẽ. Tớ sẽ luôn luôn thích hắn. Tớ hiện tại thích hắn, tương lai vẫn sẽ thích hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì. Có thể ở cùng hắn, chính là tâm nguyện lớn nhất đời này của tớ."
Hàn Tử Nghị đích thực là một tên cặn bã, nhưng mà cô lại thích một tên cặn bã, đâu còn biện pháp nào?
Lúc trước Mục Giai Âm đã nghĩ tới Hướng Tình sẽ trả lời đáp án này.
"Vậy theo đuổi đi." Mục Giai Âm xếp lại hoa quả đã cắt xong.
"Hả?" Hướng Tình không tin nhìn Mục Giai Âm, cô hoài nghi là mình nghe lầm. "Tớ nghĩ cậu sẽ mãnh liệt phản đối chứ, tuy rằng Hàn Tử Nghị hoa tâm, nhưng mà một điểm cũng không thích tớ, lại còn có vẻ chán ghét tớ, cơ bản là không có ai nghĩ tớ có thể cùng hắn."
"Phản đối hữu dụng sao?" Mục Giai Âm nghĩ tới bộ dạng của Hàn Tử Nghị sau khi Hướng Tình tự sát, có thế mới chắc chắn nói: "Hàn Tử Nghị không phải chán ghét cậu, hắn ta đại khái là không thấy rõ nội tâm của mình thôi.''
|
Chương 35: Chủ động nhận sai.
Kiếp trước lúc Hướng Tình chết, Hàn Tử Nghị ở linh đường của Hướng Tình đầu tiên là chửi ầm lên về phía di ảnh Hướng Tình, nói Hướng Tình yếu đuối, nói Hướng Tình bỏ rơi hắn, làm cho hắn mang tiếng hại chết vợ. Sau này, Hàn Tử Nghị cũng nức nở ôm di ảnh Hướng Tình khóc lên.
Sau này ở trên mạng Mục Giai Âm nhìn thấy thông tin về đám tang của Hướng Tình, cho dù hình ảnh rất mơ hồ, nhưng Mục Giai Âm lại cảm nhận được Hàn Tử Nghị thật thương tâm.
Khi đó vài người muốn tách Hàn Tử Nghị với di ảnh Hướng Tình ra, nhưng Hàn Tử Nghị đều không cho.
Sau này, mấy tháng sau, ngẫu nhiên Mục Giai Âm có nghe được người hầu Tả gia nhắc đến Hàn Tử Nghị, nói Hàn Tử Nghị sinh bệnh nặng, người trong nhà tìm rất nhiều nơi để chữa trị, bệnh cũng không giảm, đoán chừng là sắp không sống được nữa rồi.
Lại sau này, bản thân Mục Giai Âm bị đưa vào bệnh viện tâm thần...
Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình, một đời trước của cô thanh danh hỏng đến mức người người phỉ nhổ, nhưng Hướng Tình vẫn như trước kiên định đứng bên cạnh cô. Chính cô cũng liên lụy đến thanh danh của Hướng Tình, nghe nói cũng bởi vì việc này mà Hướng Tình còn bị cha mẹ Hàn Tử Nghị ghét bỏ.
Hướng Tình cũng bị cha mẹ mình ra lệnh cưỡng chế không được qua lại cùng cô, nhưng cho dù như vậy, Hướng Tình vẫn như trước thay cô chống đỡ, thay cô giải thích, thay cô che gió che mưa. Này phần ân tình, cô luôn luôn nhớ.
Một giọt nước cũng là ân, vậy thì đem cả biển lớn ra báo đáp , ước nguyện của Hướng Tình là có thể cùng Hàn Tử Nghị yêu thương nhau, như vậy nhất định cô sẽ thành toàn cho Hướng Tình. Không phải chỉ là cải tạo lại một tên cặn bã thôi sao, cô không thay đổi được, còn có Quyền Thiệu Viêm hỗ trợ.
Cô nhìn ra, ba cái tên kia, tính luôn cả Hướng Tình, đều là e sợ đối với Quyền Thiệu Viêm. Cùng lắm thì để cho Quyền Thiệu Viêm đi dụ dỗ đe dọa, cô cũng không tin Hàn Tử Nghị còn dám phản kháng.
Đương nhiên, tốt nhất là khiến Hàn Tử Nghị biết rõ thật ra người hắn thích chính là Hướng Tình, hôn nhân phải lưỡng tình tương duyệt mới hạnh phúc được.
Lưỡng tình tương duyệt? Mục Giai Âm bị suy nghĩ này mà giật mình, trong lòng chua sót, trái tim có chút ê ẩm. Lưỡng tình tương duyệt có lẽ đơn giản, nhưng là thiên trường địa cửu* mới là khó khăn nhất đi.
*Thiên trường địa cửu: Trường tồn cùng trời đất, ý nói là tình yêu lâu dài bền vững dù có cách xa hai trải qua khó khăn gian khổ hai người vẫn nắm tay nhau đến cuối đời.
"Cậu, cậu từ chỗ nào thấy được?" Hướng Tình không chú ý tới biến hóa của Mục Giai Âm, hưng phấn nhảy đến trước mặt Mục Giai Âm, lôi kéo tay cô tha thiết hỏi.
Chính cô cũng chưa cảm thấy Hàn Tử Nghị chỗ nào thích mình.
"Cậu làm tớ sợ đó." Mục Giai Âm lui về phía sau hai bước, lấy tay che ở ngực, ý đồ muốn nói bởi vì Hướng Tình đột nhiên động tác vội vàng mà tim đập nhanh.
"Là trực giác" Mục Giai Âm giải thích. Nhìn biểu hiện bây giờ của Hàn Tử Nghị, Mục Giai Âm quả thật cũng chỉ thấy Hàn Tử Nghị rất chán ghét Hướng Tình. Nhưng biểu hiện kiếp trước của Hàn Tử Nghị mới là nguyên nhân Mục Giai Âm cổ vũ Hướng Tình.
Nghe vậy, Hướng Tình thất vọng bĩu môi: "Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự nhìn ra cái gì." Không phải là Mục Giai Âm cố ý an ủi cô chứ.
"Tớ nói là chính xác, trực giác của tớ nhất định chuẩn." Mục Giai Âm cười gõ đầu Hướng Tình nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu."
Hướng Tình và Hàn Tử Nghị đều là người lớn nhưng tâm hồn trẻ nhỏ, muốn tác hợp thật ra cũng rất đơn giản.(KK: Gớm có cả sổ tay tán gái mà trẻ con nỗi gì vậy chị. Trẻ TRÂU thì có.)
"Cậu?Cậu cũng chưa yêu bao giờ, cậu làm được không?" Hướng Tình hoài nghi nhìn Mục Giai Âm, ít nhất lúc trung học cô còn cùng học trưởng yêu đương một tháng nha.
Tuy rằng cuối cùng bởi vì học trưởng bắt cá hai tay mới chia tay ... Bất quá cô tìm người đánh cho tên học trưởng đó nằm trên giường ba tháng không xuống được, cũng coi như đáng giá. ( KK: Nữ nhân bạo lực.*X*)
Sáu năm kinh nghiệm yêu, cộng thêm hai năm kinh nghiệm hôn nhân, cùng với biết trước tương lai hai năm, có đủ hay không?
Mục Giai Âm cười nhìn Hướng Tình đang đầy bụng hoài nghi nói: "Chờ cậu kết hôn chỉ cần sống thật tốt cảm ơn tớ là được, bây giờ, trước làm phiền Hướng Tình đại tiểu thư giúp tớ đem hoa quả cùng thịt nguội mang ra đi."
Hướng Tình thấy giọng nói Mục Giai Âm như đang nghiến răng nghiến lợi, ngoan ngoãn tiếp nhận đĩa trong tay Mục Giai Âm, không dám nói nữa. Tuy rằng cô cũng chưa làm cái gì... Nhưng mà cô giúp đỡ ăn nha. Giai Âm thật sự là quá nhỏ mọn mà.
Hướng Tình đang muốn đi ra ngoài, cửa phòng bếp lại mở.
Quyền Thiệu Viêm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không chút dao động nói: "Hàn Tử Nghị nói hắn muốn ăn hoa quả, anh vào xem thử."
"Làm xong hết rồi." Hướng Tình chỉ chỉ đĩa trên tay. Kỳ quái, Hàn Tử Nghị sai bảo được Quyền thiếu?
Hướng Tình lại quay đầu nhìn Mục Giai Âm, tròng mắt trái phải vòng vo, mới ra vẻ lo lắng nói: "Quyền thiếu, vừa nãy Giai Âm hình như không cẩn thận bị thương ở tay, anh xem đi."
Mục Giai Âm muốn ngất, nói dối cũng làm ơn bày ra bộ dáng nói dối được không?
Ánh mắt lóe lên như vậy, khóe miệng còn lộ vẻ cười ác ý, vừa thấy chính là đùa dai! Hướng Tình đây là khảo nghiệm chỉ số thông minh của cô, hay là khảo nghiệm chỉ số thông minh của Quyền Thiệu Viêm?
Quyền Thiệu Viêm nghiêng người cho Hướng Tình một lối ra, chờ sau khi Hướng Tìn rời khỏi đây, mới đi vào trong phòng bếp.
"Bị thương?" Quyền Thiệu Viêm cầm lấy tay Mục Giai Âm cẩn thận xem xét.
"Không có." Mục Giai Âm có chút xấu hổ rút tay của mình từ trong tay Quyền Thiệu Viêm ra nói: "Là Hướng Tình nói đùa."
"à." Quyền Thiệu Viêm lên tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.
Giờ này chỉ có hai người bọn họ chỗ này, là cơ hội nên giải thích vấn đề kia nha.
Mục Giai Âm kéo nhẹ góc áo Quyền Thiệu Viêm, thanh âm mảnh mai nói: "Quyền Thiệu Viêm, anh còn đang tức giận sao?"
Quyền Thiệu Viêm không quay đầu lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nếu Mục Giai Âm vòng đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, nhất định sẽ thấy trên mặt Quyền Thiệu Viêm tràn ngập kinh ngạc.
Quyền Thiệu Viêm vốn là tính toán tới xin lỗi Mục Giai Âm, nhưng lúc Mục Giai Âm rút tay cô trong tay của anh ra ngoài, đột nhiên Quyền Thiệu Viêm lại không có dũng khí.
không nghĩ tới Mục Giai Âm lại chủ động xin lỗi.
Mục Giai Âm chỉ nghĩ Quyền Thiệu Viêm vẫn còn đang tức giận. Dừng bước, nhưng không lên tiếng, Quyền Thiệu Viêm là cho cô cơ hội sao?
Mục Giai Âm cắn chặt răng, dứt khoát ôm lấy Quyền Thiệu Viêm nói: "Anh đừng nóng giận, em không phải cố ý muốn ầm ĩ với anh."
Mục Giai Âm cúi đầu giải thích nói: "Nhưng mà em cùng Đàm Tân Kinh nói chuyện, cũng không thể đi đến nơi ầm ĩ, hơn nữa, bọn em thật sự là không có làm cái gì."
Mục Giai Âm càng nói, trong giọng nói ủy khuất càng lúc càng nhiều.
Tâm Quyền Thiệu Viêm ở lúc Mục Giai Âm ôm anh từ sớm đã hoàn toàn tan chảy, bây giờ lại nghe Mục Giai Âm vừa ủy khuất vừa trình bày, Quyền Thiệu Viêm nơi nào còn lo lắng tức giận. Xoay người, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng ôm lấy Mục Giai Âm nói: "Anh không có hoài nghi em với hắn."
Anh tức giận là vì sao Mục Giai Âm không thể để việc này toàn quyền giao cho anh làm? Chẳng lẽ anh không làm tốt bằng Đàm Tân Kinh?
Thành công, Mục Giai Âm thở nhẹ một hơi, tùy ý Quyền Thiệu Viêm ôm. Quả nhiên vẫn là dùng chiêu lạt mềm là tốt nhất, khó trách Hướng Tình theo đuổi tên Hàn Tử Nghị kia nhiều năm như vậy nhưng Hàn Tử Nghị vẫn không thích cô ấy, cô ấy biểu hiện so với Hàn Tử Nghị còn muốn đàn ông hơn, Hàn Tử Nghị lại không đồng tính luyến ái, làm sao có thể thích cô ấy cho được.
Nhưng mà, cô mới không tin Quyền Thiệu Viêm không hoài nghi cô . Liền tính cả Tả Trí Viễn... Hoàn hảo là cô cùng Đàm Tân Kinh một mình ở chung, không phải là cùng Tả Trí Viễn, bằng không chỉ sợ Quyền Thiệu Viêm dù cô có giải thích gì cũng không nghe.
Mục Giai Âm ở trong lòng Quyền Thiệu Viêm một lúc mới rầu rĩ nói: "Anh còn chưa có cho em biết, anh nhìn Mục Giai Nhan làm cái gì?"
|
Chương 36: Em ghen tị.
Sợ Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm, Mục Giai Âm lại bỏ thêm một câu: “ Không phải em hoài nghi anh, em là... em là ghen tị."
Chỉ là cô là vợ Quyền Thiệu Viêm đó, cô cũng có quyền được ghen chứ.
Quyền Thiệu Viêm thấp giọng cười, cũng không biết Hướng Tình nói gì với Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cuối cùng lại đi thừa nhận bản thân mình ghen.
Quyền Thiệu Viêm cười nhẹ, giống như lông vũ, quét qua trái tim Mục Giai Âm khiến nó đập liên hồi, giống như muốn bật ra khỏi lồng ngực cô.
Vì sao lúc này cô lại giấu đầu hở đuôi luôn miệng nói mình không ghen như vậy chứ, bây giờ, Mục Giai Âm cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình.
"Giai Âm, lúc anh đến đón em, thấy em có vẻ không vui." Khóe môi Quyền Thiệu Viêm khẽ nhếch, biết Mục Giai Âm ghen vì anh, Quyền Thiệu Viêm cảm thấy cả người như nhẹ bỗng sắp bay lên luôn rồi, mà khó chịu vừa rồi sớm cũng đã tan thành mây khói.
Cảm xúc của anh chỉ sợ cũng chỉ vì người phụ nữ trước mặt này mới thay đổi thất thường như thế: "Anh nghĩ là do Mục Giai Nhan chọc giận em, cho nên mới nhìn cô ta một chút."
Chỉ là không ngờ rằng bị Mục Giai Âm nhớ đến giờ.
A? Thì ra là bởi vì cô.
Nói như vậy, Quyền Thiệu Viêm không phải bị bộ dạng nhu nhược kiều mị của Mục Giai Nhan hấp dẫn.
Khúc mắc trong lòng được mở, Mục Giai Âm chợt cảm thấy cô vừa rồi thật đúng là cố tình gây sự. Nhưng là, vì sao cứ đối mặt Quyền Thiệu Viêm cô lại không tự giác cố tình muốn gây sự với anh?
Mục Giai Âm ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười ngượng ngùng nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Tuy vẫn biết Mục Giai Âm rất xinh đẹp, nhưng mà lúc này Quyền Thiệu Viêm vẫn bị dáng vẻ thẹn thùng của Mục Giai Âm mê hoặc, chờ anh phản ứng lại, anh đã áp Mục Giai Âm lên tường phòng bếp.
Tuy đầu Mục Giai Âm hơi nghiêng, nhưng hai mắt lại khép chặt, hiển nhiên cũng không có kháng cự nụ hôn này.
Ý cười trên khóe môi Quyền Thiệu Viêm càng sâu, cúi đầu, dần dần tới gần đôi môi hồng nhuận kia.
"Lão đại cứ như vậy bỏ qua cho chị dâu? Tớ nghĩ, chắc không có đâu." Đường Tuấn Thần mở to hai mắt, trong đám bọn họ, chỉ có hắn là đã kết hôn.
Thời điểm mới kết hôn, gần như mỗi ngày hắn đều cùng bà xã mình ầm ĩ.
Tuy cũng có mấy lần cãi nhau chỉ vì những việc vặt, nhưng Đường Tuấn Thần để tay lên ngực tự hỏi, đây là nhà gái phạm lỗi, bất luận như thế nào hắn cũng bày ra sắc mặt một phen. Lão đại làm như vậy, nhất định sẽ khiến chị dâu hếch mũi lên mặt, vô pháp vô thiên, cái này tuyệt đối tổn hại tới uy danh của người làm chồng.
Sao lại có giọng nói khác? Mục Giai Âm quay đầu, theo khe cửa phòng bếp lại thấy được bốn cái đầu.
Động tác của Quyền Thiệu Viêm cũng cứng đờ, theo bản năng giấu Mục Giai Âm ở đằng sau, vợ yêu của anh thẹn thùng đán yêu như vậy, anh không hy vọng bị người khác nhìn thấy đâu.
"Các người đang làm cái gì ở đây?" vốn là sắp chạm được đến đôi môi đỏ mọng của Giai Âm, kết quả, lại bị bốn người này phá đám. Nghĩ tới vừa rồi anh với Giai Âm đều bị bốn người này nhìn thấy hết, trong lòng Quyền Thiệu Viêm liền bộc phát không vui.
Liên tục bị nghe trộm góc tường, tâm Mục Giai Âm cũng muốn chết luôn rồi. Vừa rồi cô thật sự sợ Quyền Thiệu Viêm không chịu tha thứ cho mình, liền cố ý làm ra dáng vẻ ủy khuất khi nói chuyện.
Hôm nay cô ra cửa đáng lẽ phải xem ngày từ trước.
Mục Giai Âm trực tiếp xem nhẹ ánh mắt cầu cứu đáng thương của Hướng Tình. Nên cho Hướng Tình một kỉ niệm khó quên nha.
Quyền Thiệu Viêm thấy bốn người đối diện đẩy tới đẩy lui nhưng lại không có người chịu đứng ra, khiêu khiêu mi nói: "Hàn Tử Nghị, cậu nói."
Vì sao lại điểm danh hắn nữa?( Vì chú làm anh Viêm ngứa mắt)
Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Tử Nghị nhất thời nhăn nhó.
Là Hướng Tình lén lút bưng cái mâm ở ngoài cửa phòng bếp nghe lén, hắn tò mò mới đến xem, sau đó Đổng Lê Triệu và Đường Tuấn Thần cũng đồng dạng tò mò đến xem.
Nói thật, bọn họ kỳ vọng rất nhiều vào cuộc sống hôn nhân của núi băng lão đại này nha.
Nhưng ai biết Đường Tuấn Thần lại phản ứng lớn như vậy. Người này quả nhiên là bị vợ đánh nhiều, làm cho chỉ số thông minh tụt mạnh.
"Lão…lão đại.. " Hàn Tử Nghị trái phải cầu cứu, vừa vặn mọi người xung quanh đều lui về phía sau một bước, nhất là người khởi xướng Hướng Tình, liền cấp tốc lui xa khỏi cửa. Trong mắt Hàn Tử Nghị liền phóng dao, hung hăng trừng mắt với Hướng Tình, mới nhỏ nhẹ nói: "Lão đại, tớ đột nhiên nhớ tới mẹ bảo tớ về nhà ăn cơm, tớ đi trước."
Mẹ Hàn Tử Nghị không phải buổi sáng mới lên máy bay đi Mỹ thăm em gái đang mang thai sao? Ăn cơm? Kêu Hàn Tử Nghị đi Mỹ ăn cơm, hay là mẹ của Hàn Tử Nghị từ Mỹ đóng gói một phần KFC chuyển phát nhanh về cho Hàn Tử Nghị.
Đổng Lê Triệu với Đường Tuấn Thần trong lòng tuy rằng oán thầm, nhưng nhìn hàn quang trong mắt Quyền Thiệu Viêm bắn đến trên người bọn họ, hai người liền liên tục vẫy vẫy tay nói: "Mẹ của Tử Nghị cũng bảo bọn tớ cùng đến ăn cơm."
Từ khi Đổng Lê Triệu bội tình bạc nghĩa với cô em họ của Hàn Tử Nghị, mẹ của Hàn Tử Nghị không muốn gặp nhất chính là cái tên hoa tâm củ cải Đổng Lê Triệu này.
Hướng Tình từ lúc Hàn Tử Nghị chạy ra cửa liền lập tức đi theo bay ra ngoài. Nếu Quyền Thiệu Viêm tiếp tục tính toán, trách nhiệm nhất định do cô gánh hết.
Chỉ là, bộ dáng xấu hổ mới vừa rồi của Mục Giai Âm, thực sự làm cho người ta ngứa tâm, khó trách Quyền thiếu như vậy cũng cầm lòng không được, trực tiếp liền áp Mục Giai Âm đặt trên vách tường phòng bếp.
Thoạt nhìn, việc kết hôn giống như cũng không tệ lắm, Hướng Tình nhìn nhìn Hàn Tử Nghị bên cạnh chưa hết sợ hãi.
Bởi vì vừa rồi quá mức kích động, bốn người Hàn Tử Nghị liền trực tiếp leo thang bộ xuống dưới, quên mất còn có thang máy kế bên. Vừa dừng lại, ba tên đàn ông đều thở hổn hển.
Mà Hướng Tình, cô từ nhỏ đến lớn chính là đội trưởng đội bóng rổ, chạy bộ đối với cô mà nói chính là trò trẻ con. Cũng vì nguyên nhân này mà bọn Hàn Tử Nghị căn bản không coi cô là phụ nữ.
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn Hàn Tử Nghị trước mặt có chút chật vật.
"Nhìn tôi làm gì?" Hàn Tử Nghị mạc danh kỳ diệu nhìn lại Hướng Tình.
Hướng Tình nhớ đến lời nói lúc nãy của Mục Giai Âm, trong ánh mắt nhất thời tỏa sáng, mang theo ao ước nhìn Hàn Tử Nghị nói: "Hàn Tử Nghị, cậu có thích tôi hay không?"
Đổng Lê Triệu với Đường Tuấn Thần đồng thời trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Tử Nghị: "Hàn Tử Nghị, cậu điên rồi?"
Trong mắt hai người kia rõ ràng còn mang theo tia vui sướng khi người khác gặp họa. Như là đang nói ngay cả nữ hán tử như vô song như Hướng Tình vậy mà Hàn Tử Nghị cũng thích được.
"Hướng Tình, cô bị thần kinh hả? Đừng nói lung tung." Hàn Tử Nghị trước tiên liền ghét bỏ phủi sạch quan hệ, đồng thời lùi nhanh về phía sau, kiên quyết cùng Hướng Tình phân rõ quan hệ.
Đổng Lê Triệu thở dài một hơi, ôm lấy bả vai Hàn Tử Nghị nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự tuyệt vọng đối thế giới, bên ngoài có bao nhiêu cô gái đang chờ chúng ta, cậu lại muốn ôm cái cây đầy gai Hướng Tình này."
" Cậu nghĩ tớ bị ngốc sao?" Hàn Tử Nghị không kiên nhẫn hất tay Đổng Lê Triệu ra.
Kỳ quái, trái tim hắn vì sao lại đập nhanh như vậy? Hàn Tử Nghị lắc đầu, khẳng định là vì tức giận, nếu Hướng Tình thích hắn còn nghe được, cư nhiên lại nghĩ hắn thích cô. Với tính tình kia của Hướng Tình, ai thích cô không phải là tự tìm ngược sao?
|
Chương 37: Nam trung niên.
Nhất thời xúc động hỏi ra những lời này, Hướng Tình biết kế tiếp khẳng định ba người trước mặt này sẽ châm chọc khiêu khích cô.
Thất vọng rũ mắt, Hướng Tình tự giác xem nhẹ sự tồn tại củaba người đối diện.
Hàn Tử Nghị không biết vì sao đột nhiên có chút không đành lòng, hình như bọn họ hơi quá đáng. Hướng Tình bình thường không phải như thế, bình thường bọn họ cười nhạo Hướng Tình như vậy, cô nhất định sẽ lớn tiếng phản bác, thậm chí lúc buồn bực còn có thể đến đá bọn họ mấy đá. Lại nói, Hướng Tình đá người thật đúng là đau, khoan đã, Hàn Tử Nghị nghĩ, hắn đây là nghĩ muốn bị Hướng Tình đánh sao?
Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần hai người cũng không nói nữa. Bọn họ đương nhiên không phải vì phản ứng của Hướng Tình, mà là vì có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang đứng ở trước mặt Hướng Tình tỉ mỉ đánh giá cô.
Bọn họ không biết người này, biến thái sao? Hàn Tử Nghị trước tiên liền đứng ở trước mặt Hướng Tình, lễ nghi cơ bản nhất của quý ông hắn vẫn phải có.
"Tôi không có ác ý." Người đàn ông nhìn bốn người trước mặt đề phòng mình liền lộ ra nụ cười ôn hòa. Lập tức, lại đưa ánh mắt khẩn thiết dừng ở Hướng Tình... chính xác là ở trên món hoa quả.
"Xin hỏi.. " người đàn ông giọng nói mang theo kích động, thật giống như là phát hiện trân bảo hiếm có: "Món hoa quả trên tay cô là từ chỗ nào có?"
Ông khẳng định món hoa quả này không có khả năng là do mấy người trước mặt này làm, xem hai bàn tay bọn họ thì biết, bọn họ tuyệt đối là mười ngón tay không dính bụi, rất ít vào phòng bếp. Như vậy, món hoa quả với thịt nguội nổi bật này nhất định là từ nơi khác làm ra.
Cũng không biết là ai làm món hoa quả này, chỉ riêng cách phối màu cùng bày trí cũng đủ làm ông hao tổn tâm cơ đưa người nọ dụ dỗ đến công ty bọn họ.
"Ông hỏi cái này làm gì?" Đường Tuấn Thần kỳ quái hỏi, người này nhìn cũng không giống như có ác ý. Hơn nữa, người này diện mạo rất quen thuộc, hình như là gặp ở nơi nào rồi thì phải.
"Nga." Người đàn ông kia hình như là mới ý thức đến bản thân đường đột, hơi hơi lui về phía sau một bước, giọng điệu hơi chút bình tĩnh lại nói: "Chỉ là tôi thật thích món hoa quả này, cũng không biết là ai làm ra, còn hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết một chút."
Nói xong, người đàn ông liền hướng ánh mắt nhiệt liệt nhìn về phía Hướng Tình, ông cũng thấy được trong những người này Hướng Tình là người dễ nói chuyện nhất.
"Đây là bạn tôi làm." Hướng Tình bị ánh mắt người kia nhìn, toàn thân liền cảm thấy không thoải mái.
"Bạn cô? Có thể phiền toái cô dẫn tôi đến gặp một chút được không?"
Những người trẻ tuổi này thoạt nhìn đều là không phú thì quý, nếu là bạn của bọn họ, muốn lôi kéo nhất định sẽ khó khăn. Nhưng là gần đây trong công ty có chút vấn đề, bọn họ nóng lòng tìm kiếm một nhân tài làm món tráng miệng đến cứu vớt công ty.
Ngữ khí vội vàng của người đàn ông kia chung quy là khiến cho Đổng Lê Triệu bất mãn, hắn đại khái cũng đoán được ý đồ của người này. Chính là, Mục Giai Âm là người ông ta có thể tùy ý gặp sao?
"Thật có lỗi." Đổng Lê Triệu giọng điệu kiêu ngạo nghe không ra cái gì xin lỗi:"Bạn của tôi không thích bị người lạ quấy rầy, mặt khác, phiền ông nhường đường."
Con đường này thật rộng, một mình ông cũng không chắn hết nha.
Người đàn ông thấy sắc mặt Đổng Lê Triệu không tốt, lập tức liền ý thức được ông chọc nhóm người này khó chịu. Là lỗi của ông, vừa thấy đến món hoa quả tinh xảo liền mất đi chừng mực.
"Thật sự có lỗi." Người đàn ông mặc dù không thích thái độ không coi ai ra gì của Đổng Lê Triệu, nhưng là nghĩ đến ông có việc cầu người, vẫn là đứng qua một bên, theo lời nhường đường cho mấy người Đổng Lê Triệu.
Thấy mấy người kia ở trước mặt ông từ từ đi qua, trong lòng ông có vài phần không cam lòng.
Ông thật sự rất muốn biết người kia.
Hướng Tình luôn không thích Đổng Lê Triệu, hắn quả thực là tên đại thiếu gia phong lưu ngang tàn điển hình, hơn nữa không chuyện ác nào không làm. Nghe được lời nói không chút khách khí kia của Đổng Lê Triệu, Hướng Tình đối người đàn ông kia có vài phần ngượng ngùng và xấu hổ. Hành vi của ông ta tuy rằng đường đột một chút, nhưng cũng không có quá phận.
Lúc đi ngang qua, Hướng Tình khách khí cười cười.
Người đàn ông suy nghĩ một lát, vẫn là gọi Hướng Tình lại, thanh âm ôn hòa, một mặt thành khẩn nói:"Tiểu thư, tuy có chút đường đột, nhưng đây là danh thiếp của tôi, hi vọng cô có thể đưa nó giao cho bạn của cô, cám ơn."
"Được." Đưa cái danh thiếp mà thôi, Hướng Tình sảng khoái đáp ứng.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, liên tục cảm tạ Hướng Tình.
Chờ đi xa, Đổng Lê Triệu mới nhìn Hướng Tình đang bưng món hoa quả: "Chị dâu tay nghề thật tốt, cẫn thận nghĩ xem, bình thường cũng chưa thấy món tráng miệng độc đáo như vậy."
Hàn Tử Nghị tựa tiếu phi tiếu nhìn Đổng Lê Triệu: " Đó là chị dâu, cậu đừng có mà nghịch với lửa."
"Tớ chính là đơn giản khen ngợi một câu mà thôi." hắn thừa nhận lần đầu gặp Mục Giai Âm liền bị kinh diễm,chỉ có điều, hắn tuy rằng ngày thường hống hách, nhưng có thể bình yên tung hoành ngang dọc cho tới hôm nay, cơ bản là hắn vẫn biết cái gì nên tránh.
Mục Giai Âm là người lão đại coi trọng, dù là lão đại không muốn, hắn cũng không có can đảm thu, hắn cũng không chán sống.
Đường Tuấn Thần lại cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông kia.
"Hướng Tình, cô đưa danh thiếp của ông ta cho tôi xem một chút." Đường Tuấn Thần nói xong liền vươn tay.
Xem tên trên danh thiếp, Đường Tuấn Thần xuất thần một lát, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
"Anh biết người đó?" Hướng Tình nhìn Đường Tuấn Thần.
"Bánh kem trong hôn lễ của tôi chính là từ công ty bọn họ." Đường Tuấn Thần trên mặt hiện ra một chút hứng thú dạt dào, tươi cười nói:
"Tôi nghe nói cửa hàng bánh ngọt nhà bọn họ đang bị Cơ gia chèn ép, gần đây hình như đang gặp nguy cơ lớn."
"Đáng tiếc. " Đường Tuấn Thần tiếc hận đem danh thiếp trả lại cho Hướng Tình nói: "Thật ra bánh nhà bọn họ rất ngon, chính là Cơ gia tài đại khí thô, trên chính trị lại có chút quan hệ khơi thông, không ít đầu bếp của nhà bọn họ đều bị Cơ gia dụ dỗ đe dọa mang đi, phỏng chừng một hồi mệt mỏi."
"Cũn không hẳn, có thể bị Cơ gia chèn ép nhưng vẫn chống đỡ lâu như vậy khẳng định cũng có bối cảnh." Đổng Lê Triệu ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm:"Cơ gia? Cơ U Tứ?".
Hàn Tử Nghị cũng phảng phất nghĩ tới cái gì, với Đổng Lê Triệu cùng nhau lộ ra vẻ mặt đã hiểu trong lòng mà không nói ra, tươi cười nói: "Hắn ta không phải kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ lão đại đã trở lại, tớ muốn nhìn Cơ U Tứ còn có thể kiêu ngạo tới khi nào."
Đường Tuấn Thần cũng hiểu ý bên miệng lộ ra tươi cười: "Tớ thật là hoài niệm bộ dạng năm đó của Cơ U Tứ bị lão đại đánh thành đầu heo."
Nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia trong nháy mắt liền bị hủy nhan thật sự rất kích thích nha.
Mấy năm nay Đổng Lê Triệu mỗi lần thất bại trên tình trường đều là do gặp phải Cơ U Tứ. Tốt nhất Cơ U Tứ lại không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc Mục Giai Âm, Đổng Lê Triệu lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn thật mong chờ được gặp lại Cơ U Tứ.
Hướng Tình theo bản năng rụt bả vai, tuy rằng không biết mấy người này bí hiểm cái gì, nhưng cô có thể khẳng định là trong hồ lô bọn họ tuyệt đối không có cái gì tốt.
|
Chương 38: Chỉ sắc với một mình em.
Mục Giai Âm trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người kia nhanh như chớp đã biến mất:"Bọn họ đi rồi?"
"Bọn họ không có can đảm quay lại." Quyền Thiệu Viêm trong mắt lộ mũi nhọn âm hàn, bọn họ dám quay lại, anh không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
Chỉ là, chính sự cấp bách vẫn còn chưa có hoàn thành.
Quyền Thiệu Viêm một lần nữa áp Mục Giai Âm lên trên tường môi ác ý ở trên môi Mục Giai Âm cọ cọ.
"Quyền Thiệu Viêm!" Hôm nay vài lần bị bắt gặp đều là vì hôn môi, mà giờ phút này, cửa còn chưa có đóng, Quyền Thiệu Viêm lại bắt đầu nghĩ đến chuyện này. Mục Giai Âm tránh trái tránh phải chính là không cho Quyền Thiệu Viêm đạt được mục đích: "Cửa chính còn chưa có đóng đâu!"
"Không quan hệ." Quyền Thiệu Viêm chỉ một lòng tham luyến vành tai Mục Giai Âm: "Không có người nhìn thấy được."
Nếu cô tin lời này thì chỉ số thông minh của cô nhất định có vấn đề.
"Quyền Thiệu Viêm, anh còn như vậy, đêm nay phải đi phòng khách ngủ." Mục Giai Âm không thể nhịn được nữa, không có người? Mới vừa rồi trước cửa có một người đi ngang qua. Cô cùng Quyền Thiệu Viêm bộ dạng như vầy, không chừng làm cho người ta hoài nghi nam nữ chủ nhân trong nhà này là người không đứng đắn.
Đi phòng khách ngủ?
Quyền Thiệu Viêm không vui cúi đầu nhìn Mục Giai Âm, nhìn đến con ngươi như bốc hỏa. Ý tưởng muốn cường thủ hào đoạt của Quyền Thiệu Viêm trong nháy mắt đã bị bóp nát trong đầu, nếu lại hôn, không chừng tối nay thật sự phải ngủ ở phòng khách.
Thời gian cả đêm cùng một cái hôn, Quyền Thiệu Viêm quyết đoán lựa chọn buổi tối ngủ cùng Mục Giai Âm. Hơn nữa, Giai Âm mềm mại, ôn nhu, ôm vào trong ngực rất thoải mái, anh đợi ba mươi năm rốt cục cưới được vợ, cũng không nên bắt anh ngủ một mình trong phòng.
"Anh còn không mau đi đóng cửa." Tuy Quyền Thiệu Viêm không có hôn tiếp, nhưng vẫn ôm Mục Giai Âm. Thậm chí Mục Giai Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quyền Thiệu Viêm, không khí càng trở nên ái muội hơn.
Vốn đang nghĩ nhân cơ hội hôn thêm một cái nữa, không ngờ Mục Giai Âm lại phản ứng nhanh như vậy? Không thể thành công trộm hương thiết ngọc, mặt Quyền Thiệu Viêm âm trầm vô cùng đáng sợ.
Trong ánh mắt hung dữ đe dọa của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhận mệnh đi đóng cửa, lúc đi ngang qua bàn trà, nhìn thấy trên bàn trà bày biện mấy bình rượu đỏ chưa uống, mày của Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, trong mắt lóe qua một chút hàn quang thâm thúy, phảng phất như rốt cục cũng tìm được đối tượng phụ trách cho "Sự kiện thất bại" này.
Tâm tình của Quyền thiếu khó chịu, bốn người khởi xướng gây chuyện đã chạy trốn từ sớm, lái xe cũng không quay đầu lại nhìn, chạy ra khỏi tiểu khu. Tạm thời không tìm được đối tượng phát tiết Quyền Thiệu Viêm đành phát tiết lên cửa.
Nghe một tiếng rầm, Mục Giai Âm khẽ hừ một nhẹ. Nhất định là Quyền Thiệu Viêm gần đây nhàn rỗi đến nỗi thừa tinh lực rồi, tốt nhất là trong quân đội có nhiều việc lên làm anh mệt chết đi, làm cho anh mỗi ngày trở về chỉ có thể ngã đầu liền ngủ, hoàn toàn không có cơ hội khi dễ cô.
Toàn bộ thời gian buổi chiều, Mục Giai Âm đều đề phòng Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm muốn tới gần Mục Giai Âm một bước đều không được.
Chờ đến tối Mục Giai Âm tắm rửa xong ngồi ở trên sofa xem tivi, Quyền Thiệu Viêm rốt cục cũng tìm được cơ hội tiếp cận Mục Giai Âm.
Thoáng cái đã qua buổi trưa, việc Quyền Thiệu Viêm chác đã kiềm nén được việc muốn hôn cô rồi đi. Mục Giai Âm liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm một cái, kéo áo trên người chặt kín lại một ít, cũng không có la hét đòi Quyền Thiệu Viêm cách xa cô ra nữa.
Rốt cục có thể ngồi ở bên cạnh Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng thở ra. Lập tức, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm liền cứng đờ, anh muốn tới gần cô một chút mà phải cẩn thận như vậy, về sau thời điểm muốn làm với Giai Âm thì phải làm sao bây giờ?
Đường Tuấn Thần nói không sai, lông mày Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, anh phải lập uy. Lại nói, làm vậy sẽ có lợi cho cuộc sống “hài hòa” giữa vợ chồng.
Mục Giai Âm không thèm để ý Quyền Thiệu Viêm giờ phút này đang nghĩ cái gì, tâm tư của cô đều tập trung ở trên màn hình TV.
Lúc này, tivi đang phát tin tức tử vong của tiểu Lục.
Căn cứ vào miêu tả của tin tức, tiểu Lục chết là do uống lượng lớn thuốc trợ tình, thuốc kích thích sau sinh ra ảo giác mà nhảy lầu. Hơn nữa, làm cho người xem mơ hồ cảm thấy, tiểu Lục tử vong là do miệt mài quá độ, cùng với trong báo cáo kiểm tra cho thấy có biểu hiện của bệnh giang mai...
Đây là cái chết giá trị mà Đàm Tân Kinh nói.
Chết kiểu này, rất phù hợp tâm ý cô. Cũng không biết tiểu Lục trước khi chết nghĩ cái gì? Đáng tiếc cô rất ghê tởm khuôn mặt kia, bằng không cô cũng có hứng thú đi vây xem.
Đàm Tân Kinh làm việc cô vẫn tương đối yên tâm.
Trong lòng Mục Giai Âm ca ngợi Đàm Tân Kinh một phen, ở ngoài mặt tiếp tục xem TV, nhìn không thấy một điểm gợn sóng. Giữa trưa bởi vì chuyện Đàm Tân Kinh mà cãi nhau, bây giờ cô cũng không muốn lại bởi vì chuyện này mà làm bể bình dấm chua của người nào đó. Quyền Thiệu Viêm vì Mục Giai Âm không có kháng cự ôm ấp của anh mà cao hứng, nhưng lúc quay đầu nhìn tin tức, phát hiện tin tức tường thuật cặn kẽ cái chết của tiểu Lục.
Nghĩ tới chuyện vốn là do anh thiên tân vạn khổ mới tìm được hành tung của tiểu Lục, hơn nữa còn bắt được tiểu Lục mang về, kết quả công lao lại bị Đàm Tân Kinh chiếm đi. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm một trận hối hận, sớm biết thế này, lúc trước nên chặt chẽ nắm tên đó trong tay để có thể tranh công, nhưng một mặt nghĩ Mục Giai Âm sẽ sợ anh vất vả, cho nên che giấu tình hình thực tế.
Mục Giai Âm ngồi một lúc đột nhiên cảm thấy thắt lưng có chút mệt, liền xoa xoa thắt lưng.
Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng nhận thấy động tác của Mục Giai Âm, liền tắt TV trước, vẻ mặt nghiêm túc đối với Mục Giai Âm nói: "Em cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Ừm, Quyền Thiệu Viêm vừa lòng gật gật đầu, đúng là một chủ ý không sai.
Mới chín giờ đó, bình thường cô sớm nhất cũng mười giờ mới ngủ.
Sợ Mục Giai Âm phản đối, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp ôm Mục Giai Âm đi về phòng ngủ.
"Em có thể tự đi." Mục Giai Âm giãy giụa, bình dấ chua của Quyền Thiệu Viêm luôn ở trạng thái nằm nghiêng, cho tới bây giờ cũng không thấy đứng thẳng được chút nào.
"Em đang mang thai, để em tự đi anh lo lắng." Quyền Thiệu Viêm một bộ nghiêm túc nói.
... Mang thai thì sao? Hơn nữa, cô đã đi trên mặt đất được hai mươi mấy năm rồi, cũng không có người nào nói với cô tự đi lại làm cho người ta lo lắng đâu. Đây rõ ràng là mắng xéo!
Chờ đèn tắt, Quyền Thiệu Viêm vẫn tự nhiên bám lấy cô.
"Quyền Thiệu Viêm." Mục Giai Âm nghiến răng nghiến lợi: "Anh trong đầu trừ bỏ nôn nóng, còn có cái gì?"
Quyền Thiệu Viêm từ chối cho ý kiến: "Giai Âm, anh sắc cũng chỉ sắc với một mình em, hơn nữa, nếu ngày nào đó anh không sắc với em, chỉ sợ em mới là người nôn nóng đi."
"Vô sỉ." Mặt Mục Giai Âm đỏ gần như có thể rỉ ra máu, cô phát hiện tài năng của Quyền Thiệu Viêm chính là đổi trắng thay đen.
"Anh có vô sỉ hay không, em còn không biết sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm nhẹ tay của Mục Giai Âm xoay người lại, giọng điệu lười nhác dán tại bên tai Mục Giai Âm nói: "Nếu em không biết, anh đây liền thỏa mãn em một chút, làm cho em biết."
Cô thật sự cảm thấy cùng Quyền Thiệu Viêm nói chuyện chính là mỗi người một suy nghĩ! Mặc kệ cô nói cái gì, đều nhất định sẽ bị Quyền Thiệu Viêm xuyên tạc đến phương diện kia!
Ban ngày không thể được như mong muốn, buổi tối Quyền Thiệu Viêm cũng không tính toán buông tha Mục Giai Âm. Môi khẳng định sẽ bị sưng cho xem, trong lòng Mục Giai Âm khóc than, ngày mai cô còn hẹn Hướng Tình cùng nhau dạo phố, Hướng Tình lại rất tinh mắt. Hướng Tình giọng lại lớn, đến lúc đó lỡ như bị người xung quanh nghe được thì làm sao bây giờ?
|