Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
|
|
Chương 38: Chỉ sắc với một mình em.
Mục Giai Âm trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người kia nhanh như chớp đã biến mất:"Bọn họ đi rồi?"
"Bọn họ không có can đảm quay lại." Quyền Thiệu Viêm trong mắt lộ mũi nhọn âm hàn, bọn họ dám quay lại, anh không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
Chỉ là, chính sự cấp bách vẫn còn chưa có hoàn thành.
Quyền Thiệu Viêm một lần nữa áp Mục Giai Âm lên trên tường môi ác ý ở trên môi Mục Giai Âm cọ cọ.
"Quyền Thiệu Viêm!" Hôm nay vài lần bị bắt gặp đều là vì hôn môi, mà giờ phút này, cửa còn chưa có đóng, Quyền Thiệu Viêm lại bắt đầu nghĩ đến chuyện này. Mục Giai Âm tránh trái tránh phải chính là không cho Quyền Thiệu Viêm đạt được mục đích: "Cửa chính còn chưa có đóng đâu!"
"Không quan hệ." Quyền Thiệu Viêm chỉ một lòng tham luyến vành tai Mục Giai Âm: "Không có người nhìn thấy được."
Nếu cô tin lời này thì chỉ số thông minh của cô nhất định có vấn đề.
"Quyền Thiệu Viêm, anh còn như vậy, đêm nay phải đi phòng khách ngủ." Mục Giai Âm không thể nhịn được nữa, không có người? Mới vừa rồi trước cửa có một người đi ngang qua. Cô cùng Quyền Thiệu Viêm bộ dạng như vầy, không chừng làm cho người ta hoài nghi nam nữ chủ nhân trong nhà này là người không đứng đắn.
Đi phòng khách ngủ?
Quyền Thiệu Viêm không vui cúi đầu nhìn Mục Giai Âm, nhìn đến con ngươi như bốc hỏa. Ý tưởng muốn cường thủ hào đoạt của Quyền Thiệu Viêm trong nháy mắt đã bị bóp nát trong đầu, nếu lại hôn, không chừng tối nay thật sự phải ngủ ở phòng khách.
Thời gian cả đêm cùng một cái hôn, Quyền Thiệu Viêm quyết đoán lựa chọn buổi tối ngủ cùng Mục Giai Âm. Hơn nữa, Giai Âm mềm mại, ôn nhu, ôm vào trong ngực rất thoải mái, anh đợi ba mươi năm rốt cục cưới được vợ, cũng không nên bắt anh ngủ một mình trong phòng.
"Anh còn không mau đi đóng cửa." Tuy Quyền Thiệu Viêm không có hôn tiếp, nhưng vẫn ôm Mục Giai Âm. Thậm chí Mục Giai Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quyền Thiệu Viêm, không khí càng trở nên ái muội hơn.
Vốn đang nghĩ nhân cơ hội hôn thêm một cái nữa, không ngờ Mục Giai Âm lại phản ứng nhanh như vậy? Không thể thành công trộm hương thiết ngọc, mặt Quyền Thiệu Viêm âm trầm vô cùng đáng sợ.
Trong ánh mắt hung dữ đe dọa của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhận mệnh đi đóng cửa, lúc đi ngang qua bàn trà, nhìn thấy trên bàn trà bày biện mấy bình rượu đỏ chưa uống, mày của Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, trong mắt lóe qua một chút hàn quang thâm thúy, phảng phất như rốt cục cũng tìm được đối tượng phụ trách cho "Sự kiện thất bại" này.
Tâm tình của Quyền thiếu khó chịu, bốn người khởi xướng gây chuyện đã chạy trốn từ sớm, lái xe cũng không quay đầu lại nhìn, chạy ra khỏi tiểu khu. Tạm thời không tìm được đối tượng phát tiết Quyền Thiệu Viêm đành phát tiết lên cửa.
Nghe một tiếng rầm, Mục Giai Âm khẽ hừ một nhẹ. Nhất định là Quyền Thiệu Viêm gần đây nhàn rỗi đến nỗi thừa tinh lực rồi, tốt nhất là trong quân đội có nhiều việc lên làm anh mệt chết đi, làm cho anh mỗi ngày trở về chỉ có thể ngã đầu liền ngủ, hoàn toàn không có cơ hội khi dễ cô.
Toàn bộ thời gian buổi chiều, Mục Giai Âm đều đề phòng Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm muốn tới gần Mục Giai Âm một bước đều không được.
Chờ đến tối Mục Giai Âm tắm rửa xong ngồi ở trên sofa xem tivi, Quyền Thiệu Viêm rốt cục cũng tìm được cơ hội tiếp cận Mục Giai Âm.
Thoáng cái đã qua buổi trưa, việc Quyền Thiệu Viêm chác đã kiềm nén được việc muốn hôn cô rồi đi. Mục Giai Âm liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm một cái, kéo áo trên người chặt kín lại một ít, cũng không có la hét đòi Quyền Thiệu Viêm cách xa cô ra nữa.
Rốt cục có thể ngồi ở bên cạnh Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng thở ra. Lập tức, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm liền cứng đờ, anh muốn tới gần cô một chút mà phải cẩn thận như vậy, về sau thời điểm muốn làm với Giai Âm thì phải làm sao bây giờ?
Đường Tuấn Thần nói không sai, lông mày Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, anh phải lập uy. Lại nói, làm vậy sẽ có lợi cho cuộc sống “hài hòa” giữa vợ chồng.
Mục Giai Âm không thèm để ý Quyền Thiệu Viêm giờ phút này đang nghĩ cái gì, tâm tư của cô đều tập trung ở trên màn hình TV.
Lúc này, tivi đang phát tin tức tử vong của tiểu Lục.
Căn cứ vào miêu tả của tin tức, tiểu Lục chết là do uống lượng lớn thuốc trợ tình, thuốc kích thích sau sinh ra ảo giác mà nhảy lầu. Hơn nữa, làm cho người xem mơ hồ cảm thấy, tiểu Lục tử vong là do miệt mài quá độ, cùng với trong báo cáo kiểm tra cho thấy có biểu hiện của bệnh giang mai...
Đây là cái chết giá trị mà Đàm Tân Kinh nói.
Chết kiểu này, rất phù hợp tâm ý cô. Cũng không biết tiểu Lục trước khi chết nghĩ cái gì? Đáng tiếc cô rất ghê tởm khuôn mặt kia, bằng không cô cũng có hứng thú đi vây xem.
Đàm Tân Kinh làm việc cô vẫn tương đối yên tâm.
Trong lòng Mục Giai Âm ca ngợi Đàm Tân Kinh một phen, ở ngoài mặt tiếp tục xem TV, nhìn không thấy một điểm gợn sóng. Giữa trưa bởi vì chuyện Đàm Tân Kinh mà cãi nhau, bây giờ cô cũng không muốn lại bởi vì chuyện này mà làm bể bình dấm chua của người nào đó. Quyền Thiệu Viêm vì Mục Giai Âm không có kháng cự ôm ấp của anh mà cao hứng, nhưng lúc quay đầu nhìn tin tức, phát hiện tin tức tường thuật cặn kẽ cái chết của tiểu Lục.
Nghĩ tới chuyện vốn là do anh thiên tân vạn khổ mới tìm được hành tung của tiểu Lục, hơn nữa còn bắt được tiểu Lục mang về, kết quả công lao lại bị Đàm Tân Kinh chiếm đi. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm một trận hối hận, sớm biết thế này, lúc trước nên chặt chẽ nắm tên đó trong tay để có thể tranh công, nhưng một mặt nghĩ Mục Giai Âm sẽ sợ anh vất vả, cho nên che giấu tình hình thực tế.
Mục Giai Âm ngồi một lúc đột nhiên cảm thấy thắt lưng có chút mệt, liền xoa xoa thắt lưng.
Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng nhận thấy động tác của Mục Giai Âm, liền tắt TV trước, vẻ mặt nghiêm túc đối với Mục Giai Âm nói: "Em cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Ừm, Quyền Thiệu Viêm vừa lòng gật gật đầu, đúng là một chủ ý không sai.
Mới chín giờ đó, bình thường cô sớm nhất cũng mười giờ mới ngủ.
Sợ Mục Giai Âm phản đối, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp ôm Mục Giai Âm đi về phòng ngủ.
"Em có thể tự đi." Mục Giai Âm giãy giụa, bình dấ chua của Quyền Thiệu Viêm luôn ở trạng thái nằm nghiêng, cho tới bây giờ cũng không thấy đứng thẳng được chút nào.
"Em đang mang thai, để em tự đi anh lo lắng." Quyền Thiệu Viêm một bộ nghiêm túc nói.
... Mang thai thì sao? Hơn nữa, cô đã đi trên mặt đất được hai mươi mấy năm rồi, cũng không có người nào nói với cô tự đi lại làm cho người ta lo lắng đâu. Đây rõ ràng là mắng xéo!
Chờ đèn tắt, Quyền Thiệu Viêm vẫn tự nhiên bám lấy cô.
"Quyền Thiệu Viêm." Mục Giai Âm nghiến răng nghiến lợi: "Anh trong đầu trừ bỏ nôn nóng, còn có cái gì?"
Quyền Thiệu Viêm từ chối cho ý kiến: "Giai Âm, anh sắc cũng chỉ sắc với một mình em, hơn nữa, nếu ngày nào đó anh không sắc với em, chỉ sợ em mới là người nôn nóng đi."
"Vô sỉ." Mặt Mục Giai Âm đỏ gần như có thể rỉ ra máu, cô phát hiện tài năng của Quyền Thiệu Viêm chính là đổi trắng thay đen.
"Anh có vô sỉ hay không, em còn không biết sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm nhẹ tay của Mục Giai Âm xoay người lại, giọng điệu lười nhác dán tại bên tai Mục Giai Âm nói: "Nếu em không biết, anh đây liền thỏa mãn em một chút, làm cho em biết."
Cô thật sự cảm thấy cùng Quyền Thiệu Viêm nói chuyện chính là mỗi người một suy nghĩ! Mặc kệ cô nói cái gì, đều nhất định sẽ bị Quyền Thiệu Viêm xuyên tạc đến phương diện kia!
Ban ngày không thể được như mong muốn, buổi tối Quyền Thiệu Viêm cũng không tính toán buông tha Mục Giai Âm. Môi khẳng định sẽ bị sưng cho xem, trong lòng Mục Giai Âm khóc than, ngày mai cô còn hẹn Hướng Tình cùng nhau dạo phố, Hướng Tình lại rất tinh mắt. Hướng Tình giọng lại lớn, đến lúc đó lỡ như bị người xung quanh nghe được thì làm sao bây giờ?
|
Chương 39: Đàn ông cũng phải đề phòng
Bị Mục Giai Âm vừa đe dọa vừa dụ dỗ cộng thêm đau khổ cầu xin, vì kế hoạch lâu dài Quyền Thiệu Viêm rốt cục rộng lượng buông tha Mục Giai Âm.
Vuốt bụng bằng phẳng của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm đột nhiên sinh ra vài phần tức giận: "Giai Âm, nếu không có đứa nhỏ chướng mắt này, anh sẽ không cần chịu đựng như vậy."
Trước mắt đứa nhỏ này cũng chỉ mới hơn một tháng, bác sĩ nói ít nhất sau ba tháng mới có thể làm chuyện ấy, Quyền Thiệu Viêm cảm thấy đoạn thời gian chờ đợi này đối với anh mà nói quả thật chính là đại hình tra tấn.
Nếu không có đứa nhỏ này... Mục Giai Âm nghĩ Quyền Thiệu Viêm hình như là vĩnh không tắt được lửa tinh lực, toàn thân liền nhịn không được run lên. Mục Giai Âm chợt nhớ tới sau khi trải qua lần đầu kia, mỗi bước đi của cô đều đau giống như đi ở trên đầu đao vậy.
Nếu ngày nào cũng bị Quyền Thiệu Viêm ép buộc như vậy, tuổi thọ của cô có khi sẽ rút ngắn lại không chừng?
May mắn là mang thai. Đột nhiên Mục Giai Âm cảm thấy vô cùng may mắn, đứa nhỏ này quả thật chính là phúc tinh của cô.
"Anh chịu đựng đi." Mục Giai Âm oán giận đưa tay đấm đấm mấy phát lên ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Sau tối hôm đó, em đau muốn chết. Em mới không cần cùng anh làm chuyện đó nữa."
Lần đó sau khi cùng với Quyền Thiệu Viêm, cả người cô ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, bản thân chỉ có thể tự chịu đựng. Dựa vào phản ứng tự nhiên của bản thân cô, thật sự cô không cảm nhận được chuyện đó có bao nhiêu tuyệt vời, nếu Quyền Thiệu Viêm nghĩ đến cái kia, vẫn là bản thân tự giải quyết đi. Cô cảm thấy tắm nước lạnh cũng là một phương pháp không tệ. Còn có thể cường tráng cơ thể, sức chịu đựng có thể tăng nha!
"Đó là lần đầu tiên, lần sau sẽ không đau." Quyền Thiệu Viêm thề thốt khuyên nhủ Mục Giai Âm. Việc này liên quan đến hạnh phúc ngày sau của anh đó.
Lần đó anh bị bỏ thuốc, hơn nữa, vốn ngày đó anh bị Mục Giai Âm đào hôn, tâm tình cũng có chút táo bạo, lại bị người giở trò, tự nhiên là đối với nữ nhân không quen biết trên giường cũng không khách khí. Loại sự tình này, anh thầm nghĩ cũng chỉ muốn làm với Giai Âm.
"Bạn của em ở bên nước ngoài đều nói là đàn ông toàn dùng những lời này để lừa gạt phụ nữ." Mục Giai Âm không tin, hơn nữa Quyền Thiệu Viêm vẫn hay dùng gương mặt đứng đắn này để làm chuyện vô sỉ đó thôi, bây giờ Quyền Thiệu Viêm dùng lời này gạt cô nhưng là một chút đáng tin cũng không có.
Nhất định phải tra xem người bạn này là ai, dám dạy hư cô vợ nhỏ của anh.
"Giai Âm, anh biết em không tin lời anh nói." Quyền Thiệu Viêm cúi đầu ghé vào tai Mục Giai Âm ái muội nói: "Không sao, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội chứng minh độ xác thực của những lời này."
Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm khẽ cong lên một chút ý vị thâm trường, cuộc sống hài hòa, đương nhiên cần luyện tập nhiều hơn.
... Cô không cần!
Mục Giai Âm đau khổ cắn chăn, sớm biết vậy, lúc trước cô nên mang theo đứa nhỏ bỏ trốn, bây giờ muốn ly hôn, có phải đã quá muộn rồi hay không?
"Giai Âm, cắn chăn làm gì." Quyền Thiệu Viêm rất hảo tâm cúi đầu nói: "Anh không ngại em cắn anh đâu."
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm lại dùng môi ngăn chặn âm thanh phản kháng của Mục Giai Âm. Vừa nãy rõ ràng còn nói chỉ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chỉ nói chuyện, không làm gì khác!
Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm ánh mắt ủy khuất của Mục Giai Âm, không tiếp tục giở trò với Mục Giai Âm nữa, bạn của Mục Giai Âm hẳn có nói cho cô, lời nói của đàn ông ở trên giường đại đa số không thể tin được.
Rõ ràng là lên giường hơi sớm, một lúc sau Mục Giai Âm mới nặng nề mà ngủ.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, Mục Giai Âm như trước là tứ chi gắt gao quấn ở trên người Quyền Thiệu Viêm.
"Đánh thức em?" Quyền Thiệu Viêm có hơi khó xử, buổi sáng anh phải đi làm, nên phải rời giường trước. Nhưng Mục Giai Âm gắt gao ôm chặt lấy anh, anh không có biện pháp thoát thân. Anh đã rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Mục Giai Âm.
Trước lạ sau quen, Mục Giai Âm áp chế trái tim đang đập loạn, mặt không đổi sắc buông tay chân ra: "Mỗi buổi sáng em cũng dậy vào giờ này, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi sao?"
"Ừh." Quyền Thiệu Viêm nghĩ đến chuyện công tác, sắc mặt liền không được tốt.
"Như thế nào?" Mục Giai Âm quan tâm hỏi, chẳng lẽ chuyện công tác có vấn đề gì?
"Quân khu A không có Tổng tư lệnh, hiện tại anh tạm thời giữ chức vụ Tổng tư lệnh." Lúc trước anh còn kỳ quái đám lão già này vì sao sửa miệng thống khoái như vậy, thì ra là thế.
Nhìn sắc mặt Quyền Thiệu Viêm, công việc của Tổng tư lệnh chắc là rất nhiều đi. Khóe mắt Mục Giai Âm rất đắc ý mày nhíu lại, Quyền Thiệu Viêm người này đối với công việc luôn luôn để bụng, nhất định phải hoàn thành một cách hoàn mỹ mới được. Chức Tổng tư lệnh kia công việc nên càng nhiều càng tốt, như vậycô sẽ không bị ép buộc nha.
Mục Giai Âm đứng dậy, lấy quân phục cho Quyền Thiệu Viêm, mới nói: "Như vậy cũng tốt, nếu anh làm Phó tư lệnh, em cảm thấy không ai dám làm Tổng tư lệnh."
Với khí chất của Quyền Thiệu Viêm, chắc là không ai dám ở trước mặt anh nói một chữ không. Nếu Tổng tư lệnh mà lại nghe lời Phó tư lệnh, lời đồn này mà truyền ra, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người trong nghề sao.
"Anh cũng không phải người không hiểu quy củ." Chân mày Quyền Thiệu Viêm vẫn là nhíu chặt: "Mệnh lệnh của Tổng tư lệnh, anh tự nhiên là vô điều kiện phục tùng."
... Nhìn không ra.
Mục Giai Âm cũng không vạch trần, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm vẫn là đi qua săn sóc, giúp ông xã sửa sang lại quân phục cho tốt.
Có vợ đúng là tốt, Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nhìn đến ngốc, trong lòng cũng một mảnh nhu tình.
Giai Âm của anh.
"Anh đi rửa mặt trước đi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm mặc quân trang, khóe miệng hiện lên nụ cười vừa lòng.
Thân hình Quyền Thiệu Viêm chính là so với thân hình của người mẫu còn đẹp hơn, mặc cái gì cũng đẹp. Hơn nữa, ngày thường Quyền Thiệu Viêm lại lạnh như băng, cẩn thận tỉ mỉ một chút, sau khi mặc quân trang vào lại càng bộc lộ khí chất cường đại cùng tôn quý của Quyền Thiệu Viêm vô cùng nhuần nhuyễn.
Dáng vẻ này của Quyền Thiệu Viêm nếu đi làm minh tinh cũng không biết quyến rũ hết bao nhiêu tâm của các cô gái đây. Ngô, may mà trong quân đội đều là đàn ông, Mục Giai Âm nghĩ lại nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, đầu năm nay đàn ông cũng phải đề phòng.
"Sao lại ngơ ngác rồi?" Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm xuất thần, chỉ nghĩ Mục Giai Âm còn chưa tỉnh ngủ, liền kéo Mục Giai Âm về giường nói: "Ngủ tiếp đi.
"Tỉnh rồi." Sao cô lại ngơ ngác cơ chứ, vừa rồi cô lại đi suy nghĩ làm cách nào đối phó với nam tiểu tam. Mục Giai Âm nhu nhu ánh mắt, từ trên giường đứng lên nói: "Em đi nấu cơm."
Chờ Quyền Thiệu Viêm rửa mặt xong, chắc điểm tâm cũng chuẩn bị xong rồi.
"Không cần mệt như vậy." Quyền Thiệu Viêm xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Mục Giai Âm nói: "Trong quân đội cũng có căn tin, anh ăn ở đó cũng được."
Ánh mặt trời theo khe hở ở rèm cửa sổ rọi đến giường lớn trong phòng, chiếc giường như thêm vài phần ấm áp, Mục Giai Âm bị mặt trời rọi vào, toàn thân xương cốt đều ngứa hết lên. Lười biếng xoay nhẹ thắt lưng, Mục Giai Âm mới miễn cưỡng phản bác nói: "Căn tin khẳng định không ngon bằng em làm, với lại, lát nữa em còn muốn đi dạo phố với Hướng Tình."
Trong nhà thật sự quá đơn giản, nhìn thật không được chút nào.
Mục Giai Âm không biết, động tác của cô khiến đường cong hoàn mỹ lộ rõ, trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhất thời nổi lên sắc quang. Đang suy nghĩ buổi sáng nên làm món gì, Mục Giai Âm liền bị mỗ nam không mặc quần áo là cầm thú, mặc xong quần áo lại là mặt người dạ thú đẩy ngã trên giường.
Quyền Thiệu Viêm ác ý ở trên môi Mục Giai Âm cắn hai cái, bộ dạng này của Giai Âm chẳc sẽ không cùng Hướng Tình đi dạo phố được? Đầu năm nay, trên đường càng ngày càng nhiều mấy tên đàn ông mắt sói, anh không thể không phòng.
Cuối cùng, Quyền Thiệu Viêm bỏ lỡ điểm tâm của mình. Chỉ có điều, cô vợ nhỏ ngọt ngào nhà mình đối với người nào đó mà nói, chính là điểm tâm ngon nhất. Lúc Quyền Thiệu Viêm đi ra cửa, trong quân khu A, tên đàn ông nào đó đã đổi trang phục mới, đứng ở trước gương sửa sang lại một chút. Tiểu Lục đã chết, hôm nay hắn muốn đi thăm dò Mục Giai Âm một chút xem là ai làm, có biết được gì không.
|
Chương 40: Giấu đầu lòi đuôi.
Phải làm sao bây giờ?
Mục Giai Âm đứng trước gương nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dáng hiện tại của mình.
Môi vừa đỏ lại vừa sưng, người có kinh nghiệm liếc mắt một cái liền nhìn ra được, xương quai xanh với trước ngực toàn là dâu tây. Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là cầm tinh con chó, Mục Giai Âm vuốt môi nghĩ.
Mặc thêm một cái áo, cổ áo cao một chút, lại xõa tóc che một chút là tốt rồi. Nhưng môi thì che giấu thế nào đây?
Mục Giai Âm còn đang do dự, Hướng Tình đã gọi điện thoại với nhắn tin thúc giục mấy lần, làm Mục Giai Âm buông tha cho việc che dấu, thấp thỏm đi ra cửa.
"Ngày hôm qua, rất kịch liệt nhỉ." Hướng Tình vừa nhìn thấy dáng vẻ Mục Giai Âm, lập tức quăng lời chào hỏi Giai Âm ra sau tai.
Hướng Tình chặc lưỡi nhìn khiến mặt Mục Mục Giai Âm hiện ra hai rặng mây đỏ ửng, nhìn ánh mắt chế nhạo của Hướng Tình, Mục Giai Âm mới nghiêm mặt nói: "Cậu đừng nghĩ loạn, tớ chỉ bị muỗi cắn mà thôi."
"Ồ" Hướng Tình gật đầu, âm cuối đầy nhịp điệu: "Mục Giai Âm, cậu nghe qua chuyện xưa giấu đầu lời đuôi chưa?"
"Hướng Tình." Mục Giai Âm ngẩn đầu: "Tớ có nghe rồi, tớ còn biết một mặt khác của câu chuyện. Người xưa nói, người nào đó luôn bỏ tiền thuê người thay cô đi xem mắt, lại bị người nào đó tâm tình không được tốt cho lắm nói lại với cha mẹ cô ấy biết, vậy thì sẽ thế nào đây?"
"Mục Giai Âm, cậu đừng ác như vậy chứ?" Hướng Tình đang đắc ý dào dạt nhất thời liền biến thành trái mướp đắng.
Cô cũng chỉ là sống đến hai mươi bốn tuổi chưa có nói bạn trai mà thôi, cha mẹ sao lại gấp như vậy?
Dạo này phụ nữ hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, cô đang định chạy theo thời thượng, cha mẹ sao lại không chịu chứ?
Không phải ai cũng giống Mục Giai Âm, mới hai mươi ba tuổi đã dũng cảm nhảy vào phần mộ hôn nhân, còn là núi băng Quyền Thiệu Viêm kia. Chỉ có điều, từ hôm qua sau khi biết Mục Giai Âm mang thai, cha mẹ cô thế nhưng lại lấy Mục Giai Âm làm tấm gương cho cô.
Cha mẹ thật lạc hậu, bây giờ là thời đại của phụ nữ, Mục Giai Âm sao lại dại dột như vậy không biết? Hướng Tình tỏ vẻ vạn phần lo lắng. Mấu chốt là, Mục Giai Âm lại cưới chui, cũng không đợi cô cùng nhau kết hôn?
"Cậu cứ nhìn môi của tớ như vậy cũng không xác định tớ sẽ làm ra chuyện gì nha." Mục Giai Âm buông tay vô tội.
Kia ngắm cổ, có thể chứ? Hướng Tình đang muốn nói, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, thanh âm kia càng lúc càng gần, không chú ý cũng nghe ra là một cô gái trẻ kêu vang: "Bắt kẻ trộm!"
Mà bên người Hướng Tình, một thân hình nhỏ gầy, tên đàn ông xoay lưng còng đang phóng nhanh về phía trước chạy trốn.
Thời điểm chạy tới bên người Hướng Tình, kẻ trộm kia còn thừa dịp Hướng Tình không phòng bị, một phen đoạt lấy túi của Hướng Tình. "Động thủ trên đầu thái tuế? Hắn chết chắc rồi!" Hướng Tình chạy đuổi theo tên kia nói.
Rất nhanh, hai người liền biến mất ở tại góc đường, trong không khí chỉ còn lại âm thanh trong trẻo của Hướng Tình: "Giai Âm, cậu đợi tớ, tớ lập tức sẽ trở lại."
Mục Giai Âm không nghi ngờ tế bào vận động của Hướng Tình, hơn nữa, nơi này là trung tâm phồn hoa của thành phố, Mục Giai Âm cũng không lo lắng Hướng Tình sẽ xảy ra chuyện gì, cô thành thật đứng tại chỗ chờ đợi.
Tay phải đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy, Mục Giai Âm theo bản năng gạt bỏ cái tay kia.
Lòng bàn tay Quyền Thiệu Viêm luôn có một tầng chai mỏng, hơn nữa, lúc nắm tay Quyền Thiệu Viêm đều rất ấm áp, không giống bàn tay này, lạnh lẽo như là động vật máu lạnh.
"Tả Trí Viễn." Mục Giai Âm xoay người, thoáng có chút cứng ngắc: "Tôi nghĩ, giữa chúng ta không có gì để nói."
"Giai Âm." Nghe thấy lời nói của Mục Giai Âm, nháy mắt sắc mặt Tả Trí Viễn ảm đạm: "Anh thật sự biết sai rồi, mấy ngày nay, anh luôn muốn giải thích với em, nhưng lúc trước sau khi đi bệnh viện thăm em, anh bị một người đả thương, ở trong bệnh viện gần một tháng, vì vậy mới không liên lạc được với em."
Ngày đó không biết sao lại thế này, ra bệnh viện còn đi chưa được mấy bước, đã bị người ta dùng bao tải trùm lại, kéo tới góc đường đánh một trận, người nọ mới rời đi. Hắn ta sau này điều tra thật lâu cũng không có điều tra ra là ai, người nọ ra tay cực độc ác, hắn tĩnh dưỡng một tháng mới tốt, người nọ lại chọn ngay mặt mà đánh, bây giờ trên mặt hắn ta vẫn là một mảnh xanh đen.
Lúc này Mục Giai Âm mới cẩn thận nhìn Tả Trí Viễn vài lần.
Gò má Tả Trí Viễn còn có vài miếng băng dán, Tả Trí Viễn lúc này lại mang theo kính râm, tròng kính thật to gần như chiếm nửa gương mặt, Mục Giai Âm thầm đoán chỉ sợ vùng mắt củaTả Trí Viễn còn bị thương nghiêm trọng hơn.
Cô có nhớ Quyền Thiệu Viêm từng sẽ bảo Lưu Duệ đi thu thập Tả Trí Viễn.
Cô chỉ cho rằng lúc đó là Quyền Thiệu Viêm thuận miệng nói... Chẳng lẽ? Quyền Thiệu Viêm sẽ không làm thật chứ?
"Ngày hôm qua có xem tin tức không?" Mục Giai Âm giấu mũi nhọn trong mắt, giọng điệu ra vẻ bình thản nói.
"Cái gì?" Tả Trí Viễn đoán Mục Giai Âm muốn nói chuyện tiểu Lục, trong lòng vui mừng, giọng điệu cũng tốt lên nói.
Hắn ta vốn cũng định hỏi một chút chuyện của tiểu Lục với Mục Giai Âm đêm đó là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn không liên hệ được với tiểu Lục, lại thấy trên tivi nói tiểu Lục đã chết.
"Tả Trí Viễn, hôm kết hôn sau khi nhận tin nhắn của anh, tôi liền bị người kéo tới một căn phòng, gặp được tiểu Lục." Mục Giai Âm cười như gió xuân, ấm áp mà lại tinh xảo, chính là đáy mắt lại lóe sáng mang thị huyết đỏ tươi: "Anh đoán tiểu Lục sẽ làm gì với tôi đây?"
"Giai Âm, ngày đó anh cũng không có liên lạc với em, không tin, chúng ta có thể cùng đi tra mấy cuộc đối thoại di động được ghi lại, anh căn bản cũng không biết tiểu Lục mà em nói là ai." Hiện tại Mục Giai Âm khiến Tả Trí Viễn cảm thấy bất định không thể nắm bắt được, Mục Giai Âm nhìn như tươi cười đơn thuần nhưng lại làm cho Tả Trí Viễn cảm thấy thấp thỏm trong lòng: "Tiểu lục, hắn đã làm gì với em?"
"Hắn muốn làm nhưng không làm được. " Mục Giai Âm tiến về phía trước một bước, Tả Trí Viễn không khỏi lui về phía sau một bước: "Nhưng có người muốn hắn không bao giờ xuất hiện nữa. Anh đã không biết tiểu Lục, vậy chuyện này cũng không quan hệ gì với anh."
Mục Giai Âm cúi đầu cười, ngẩng đầu nháy đôi mắt đơn thuần vô tội nói: "Tả Trí Viễn, anh nói, làm người là muốn ăn miếng trả miếng tốt hơn, hay là bồi trả lại gấp mười lần thì tốt hơn?"
"Giai Âm, em đến cùng đang nói cái gì vậy?" sau lưngTả Trí Viễn toát ra một cỗ khí lạnh, đột nhiên có cảm giác như bị ác quỷ nhìn. ChânTả Trí Viễn vô thức lùi về phía sau vài bước, hoảng hốt nói: "Giai Âm, có phải là chuyện của tên tiểu Lục kia không? Em nói với anh... nói với anh là ai làm, anh nhất định phải cảm tạ người đó thật tốt."
"Tôi cũng không biết. " cô làm sao biết được chứ, mà Đàm Tân Kinh đến cùng là tìm ai làm chuyện kia?
Trong lòngTả Trí Viễn dâng lên một cỗ thất vọng nhàn nhạt, Mục Giai Âm không biết, chẳng lẽ có người âm thầm giúp đỡ Mục Giai Âm? Đối tốt với Mục Giai Âm, Hướng Tình sao? Cô ta không có năng lục lớn như vậy.
Về phần Quyền Thiệu Viêm, Tả Trí Viễn căn bản không lo lắng. Người trong lòng Mục Giai Âm là hắn ta, hơn nữa Mục Giai Âm lại còn đào hôn, nhất định hiện tại Quyền Thiệu Viêmđối xử tốt với Mục Giai Âm cũng bởi vì đứa nhỏ trong bụng Mục Giai Âm. Nếu không có đứa nhỏ... Tả Trí Viễn nhếch khóe môi, cười ý vị thâm trường.
|
Chương 41: Tra kẻ trộm.
"Giai Âm."
Tả Trí Viễn lo lắng nhìn Mục Giai Âm nói.
"Em mang thai có vất vả không?Quyền Thiệu Viêm không đồng ý ly hôn với em phải không, nếu không, anh giúp em? Lúc trước anh lấy cái chết uy hiếp ba mẹ, bọn họ đã đồng ý cho anh cưới em, đứa nhỏ trong bụng em, anh cũng coi như con của mình, nếu em không muốn giữ lại thì phá bỏ, nếu muốn thì giữ lại, anh sẽ coi nó như con của mình mà nuôi dưỡng thế nào?"
"Anh đối xử với tôi thật tốt----?" Mục Giai Âm ra vẻ cảm động. Hôm nay cô muốn nghe thử xemTả Trí Viễn muốn nhờ cô làm cái gì.
"Giai Âm, em cũng biết, trong lòng anh chỉ có mình em." Tả Trí Viễn định tiến nắm tay Mục Giai Âm, không biết vì sao bây giờ vẻ mặt Mục Giai Âm vẫn như trước, nhưng hắn ta lại không dám tới gần Mục Giai Âm. Hơn nữa, chỉ cần nhớ tới lần trước trong bệnh viện, Mục Giai Âm hùng hổ tát hắn một cái, đến nay gò má vẫn cảm thấy đau.
Mục Giai Âm cười không nói, trong lòng lại có cảm giác giống như bị heo cắn một cái.
Tả Trí Viễn còn muốn nói gì, di động lại báo tin nhắn. Hướng Tình đã đuổi kịp lấy lại túi của cô ta, rất nhanh sẽ trở lại. Bây giờ không thể để Hướng Tình biết quan hệ giữa hắn với Mục Giai Âm.
Tả Trí Viễn rút tay lại, mới lại giả vờ lo lắng đối với Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, lúc trước anh trì hoãn đám cưới với em, là do muố làm tốt công việc, để cho em sau này có một cuộc sống đảm bảo."
"Tôi thực cảm động." Mục Giai Âm mỉm cười, Tả Trí Viễn biến sắc cũng thật nhanh, không sợ bị tâm thần phân liệt sao?
Tả Trí Viễn không nghe ra khác thường, thực sự mà nói hắn ta đối với sức quyến rũ của bản thân rất tự tin. Thấy Mục Giai Âm tiếp nhận lời nói của hắn, Tả Trí Viễn yên tâm nói ra mục đích.
Bây giờ Mục Giai Âm đã gả cho Quyền Thiệu Viêm, vậy lợi dụng một chút thân phận phu nhân của Quyền Thiệu Viêm đi.
"Nhưng mà, Giai Âm, gần đây công ty anh xảy ra chút chuyện, em có thể giúp anh không?" Tả Trí Viễn dè dặt cẩn trọng nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm ra vẻ hồn nhiên: "Có việc gì tôi có thể giúp anh?"
"Em chỉ cần giúp anh liên hệ người này một chút là tốt rồi." Tả Trí Viễn nhanh tay đem một phần tư liệu gửi tới di động Mục Giai Âm.
"Tôi không biết ông ta." Mục Giai Âm quét mắt qua tư liệu người nọ, khẳng định nói với Tả Trí Viễn.
"Không sao." Tả Trí Viễn khẽ cười: "Việc anh muốn nhờ em đơn giản thôi, em chỉ cần gọi điện thoại cho ông ta, nói cho ông ta biết, em là Mục Giai Âm, vợ của Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa muốn hẹn ông ta đi ăn một bữa cơm, chuyện còn lại giao cho anh là được."
Kêu cô lợi dụng danh tiếng Quyền Thiệu Viêm thay hắn làm việc? Tả Trí Viễn này nghĩ thật tốt.
"Giai Âm, bạn em tới rồi, anh đi trước." Tả Trí Viễn nhìn góc đường đã thấy bóng dáng Hướng Tình, giọng điệu cũng nhanh hơn: “Tốt nhất không nên cho bất luận kẻ nào biết quan hệ của chúng ta,bây giờ em là vợ Quyền Thiệu Viêm, anh sợ việc của chúng ta truyền ra đối với thanh danh của em không tốt. Nhớ kỹ, nhất định không cần nói ra quan hệ của chúng ta."
Tả Trí Viễn lại lo lắng cảnh cáo Mục Giai Âm một tiếng, mới tính toán xoay người rời đi.
Chính là, xoay người một cái, Tả Trí Viễn không nhìn thấy bên môi Mục Giai Âm hiện lên một độ cong lạnh lùng, trào phúng. Chờ Tả Trí Viễn nhìn lại, Mục Giai Âm đã như cười nhẹ như trước.
Sau thất bại của tiểu Lục, Mục Giai Âm trở nên rất kỳ quái. Sớm biết vậy, sẽ không gửi tin nhắn bằng di động của hắn, Tả Trí Viễn ảo não một trận, quay đầu ái muội mà lại thân thiết nói: "Giai Âm, chờ làm xong việc anh nhờ, anh sẽ mang em đến nhà hàng cơm Tây mà em thích nhất."
Tả Trí Viễn định chờ Mục Giai Âm trả lời, nhưng thấy Hướng Tình đã cấp tốc chạy tới, Tả Trí Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Ăn cơmTây? Món cô thích ăn nhất, thật ra là lẩu.Cơm Tây, là Tả Trí Viễn thích nhất mà thôi.
Cái gọi là thích củaTả Trí Viễn, cho tới bây giờ đều khiến cô chán ghét.
"Giai Âm." Hướng Tình định đưa tay vỗ vai Mục Giai Âm, nhưng nhớ đến đứa nhỏ quý giá trong bụng Mục Giai Âm, Hướng Tình kịp thời thu tay, ngược lại đi dựa vào cây ngô đồng giống Pháp bên cạnh Mục Giai Âm nói: "Mệt chết tớ, tên trộm kia chạy thật giỏi."
"Lấy lại được đồ không?" Mục Giai Âm nhìn đống đồ trong tay Hướng Tình chợt nhớ đến tên trộm lúc nãy, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc. Quần áo, hình như là tên trộm lúc nãy mặc.
Hướng Tình thở hỗn hển gật gật đầu, lại lắc đầu: "Lúc tớ đuổi theo hắn, hắn từ bên trong lấy ra chút tiền rồi ném túi trả lại tớ, tớ vội vã đi bắt hắn, kết quả chỉ bắt được bộ quần áo, hắn liền chơi kim thiền thoát xác quăng hết quần áo cho tớ."
Hướng Tình một mặt ghét bỏ: "Khi đó tớ vội vã lấy túi tiền, hơn nữa thật sự không còn sức, nên không có tiếp tục đuổi theo."
"Chỉ có điều.. " Hướng Tình nhìn quần áo trong tay lộ ra một chút tươi cười đắc ý: "Cậu tớ ở trong tổ trọng án, tớ mang bộ quần áo đưa cho cậu, phải tra ra kẻ trộm kia là ai. Trộm đồ của cô nãi nãi tớ, hắn chết là cái chắc!"
Không những xui xẻo, mà còn không có đầu óc, thấy tiền sáng mắt, chắc là Tả Trí Viễn dùng tiền mua chuộc.
"Không mất gì quan trọng chứ?" Mục Giai Âm hỏi. Chưa từng thấy qua ai như vậy, rõ ràng là bị cướp, lại mang vẻ mặt giống như được tiện nghi.
"Bị mất mấy trăm." Hướng Tình bắt đầu kiểm tra bên trong mới kêu rên một trận: "Đây chính là tài sản cuối cùng của tớ, toàn bộ đều bị cướp rồi."
Hình như trừ bỏ tiền, cô còn đánh mất thứ gì đó, đến cùng là cái gì đây? Hướng Tình quyết định buông tha vấn đề này, cô mới không đi làm khó bản thân đâu.
Vì thế, cho đến lúc Mục Giai Âm chủ động hỏi, Hướng Tình mới nhớ tới, cô đã từng đồng ý với người đàn ông kia, đưa danh thiếp cho Mục Giai Âm. Mà danh thiếp lại bị tên trộm kia cầm đi.
"Cậu cười thật quỷ dị." Mục Giai Âm liếc mắt nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt Hướng Tình.
"Giai Âm---. " Hướng Tình kéo dài giọng nói: "Tớ biết Quyền thiếu khẳng định sẽ không hạn chế tiền tiêu vặt của cậu, hôm nay cậu bao nuôi tớ đi."
Hướng Tình làm như thật nói ra ưu điểm của cô: "Cậu xem tớ thông minh lại có năng lực, xinh đẹp lại đáng yêu, tiến cũng được, lui cũng được,..."
"Được rồi." Mục Giai Âm cảm thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đều đang kỳ quái nhìn bọn họ, Mục Giai Âm nhanh chân đánh gãy lời nói của Hướng Tình: "Bao nuôi... thì bao nuôi, cậu chỉ cần giúp tớ xách đồ là được."
Nghĩ đến ngôi nhà trống không kia, Mục Giai Âm chỉ biết hôm nay cô nhất định sẽ mua không ít thứ.
Vừa vặn người nào đó yêu cầu bao nuôi, cô đành giúp người ta phát huy năng lực thôi.( Chị cũng phúc hắc vãi ~~~~)
Hướng Tình vỗ ngực: " Xách đồ thôi, việc này cứ để tớ." Cô bản lĩnh khác không có, chỉ có sức khỏe đặc biệt lớn. Chờ lát nữa Hướng Tình hai tay đầy túi, cô mới rơi lệ hiểu rõ một việc, bị bao nuôi cũng không phải ai cũng đảm nhiệm được a~.
|
Chương 42: Trả lễ.
Chờ đến tối Quyền Thiệu Viêm trở về nhà, trong nhà đã rực rỡ hẳn lên, mọi góc nhỏ trong căn nhà đều mang hương vị của nữ chủ nhân.
Quyền Thiệu Viêm giương mắt nhìn khung gỗ to trang trí bên cạnh TV có từng ô vuông nhỏ, bên trong trang trí đủ loại búp bê, phụ nữ đều thích đồ vật này, vừa ăn không được chơi cũng không xong? Quyền Thiệu Viêm nhớ tới mẹ của hắn cũng thích những đồ vật trang trí dễ thương này, chỉ tiếc, cha vĩnh viễn không thèm nhìn đến sở thích mẹ hắn...
"Đã về?" Mục Giai Âm ôm đồ ăn vặt xem tiết mục giải trí trên TV, bị chọc cười khanh khách không ngừng.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Mục Giai Âm do dự không biết nên tiếp tục xem tivi hay là đi chăm sóc cho ông xã của mình, do dự hai giây, rốt cục hạ quyết tâm không tình nguyện đi về phía ông xã nhà mình.
Buổi tối có chuyện cần nói với Quyền Thiệu Viêm, trước nên ân cần một chút, cũng dễ làm việc hơn.
Nhìn Mục Giai Âm cẩn thận từng bước đi về phía mình, Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng giấu đi mất mát trong lòng, trong mắt ngầm có một tia đố kị cái TV kia.
TV có cái gì tốt hơn anh sao?
Còn có hai tên con trai trên tivi kia, lớn lên có nhìn anh tuấn hơn anh sao? Sao Giai Âm lại xem say mê như vậy?
"Giờ này mà anh đã về được? Không kẹt xe sao?" Mục Giai Âm nét mặt tươi cười như hoa, nhưng là cười với hai chàng trai đang xem trên tivi kia.
Cô cho rằng Quyền Thiệu Viêm vừa đảm nhận chức vụ, công việc chắc sẽ rất nhiều, hơn nữa, từ quân khu đến chỗ này, khoảng cách tương đối dài còn phải đi qua đường quốc lộ, đường kia cho dù là nửa đêm cũng chật như nêm, huống chi là giờ cao điểm?
Ý của Mục Giai Âm là, anh về nhà quá sớm sao? Chẳng lẽ Mục Giai Âmmuốn anh bị kẹt xe trên đường?
Tên đàn ông nào đó từ chối tất cả các bữa tiệc, một lòng muốn về nhà sớm, sắc mặt thoáng chốc càng ngày càng khó nhìn.
Cố tình người phụ nữ nào đó lại tìm đường chết giờ phút này vẫn xem TV cười khanh khách.
Không phải cứ muốn nhịn là có thể nhịn được, Quyền Thiệu Viêm muốn phát tác, mỗ nữ nào đó đột nhiên nhanh chóng đứng lên.
"Hôm nay công việc thế nào?" Động tác Mục Giai Nhan hơi không trúc trắc giúp Quyền Thiệu Viêm cởi áo khoác, Quyền Thiệu Viêm coi như phối hợp, nhiệm vụ cởi áo tiến hành cực kì thuận lợi."Có mệt hay không?"
Mục Giai Âm vừa hỏi vừa thuận tiện nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Quyền Thiệu Viêm.
Đương nhiên, lực đạo Mục Giai Âm hoàn toàn không đáng nói, có điều, Quyền Thiệu Viêm vừa mới buồn bực liền trở thành hư không.
Kỳ quái, sao lại đổi tính rồi? Quyền Thiệu Viêm cảm thấy không thích hợp, lại nhìn về phía TV, trên tivi đã bắt đầu quảng cáo: “lợi ích của bạn, lợi ích của tôi, hoàn toàn không lo lắng về lợi ích”.
Thì ra là đến quảng cáo, tròng lòng Quyền Thiệu Viêm lại bị mây đen bao phủ.
Đối với vấn đề của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm theo bản năng ừ một tiếng.
Mệt thật sao? Mục Giai Âm thấy quảng cáo còn có ba mươi giây, liền vui vẻ đi về phía bàn, tính rót cho Quyền Thiệu Viêm ly nước. Mục Giai Âm tính toán cũng thật tốt, vừa rót nước xong, tiết mục đã bắt đầu.
Vì thế, Mục Giai Âm tay cầm ly, tiếp tục động tác tươi cười run rẩy hết cả người.
Thái dương Quyền Thiệu Viêm liền nổi gân xanh.
Ở trong nhà này anh có thể cho phép địa vị của mình xếp dưới Mục Giai Âm, nhưng tuyệt đối không tha thứ việc ở trước tên của anh có bất luận kẻ nào trừ Mục Giai Âm, đồ vật cũng không được.
"Cầm ly nước làm gì?" Quyền Thiệu Viêm tới trước mặt Mục Giai Âm hỏi.
Mục Giai Âm không cảm nhận được nguy hiểm đang tới nói: "Hả, cho anh uống."
Mục Giai Âm còn có chút lương tâm, mắt phượng hẹp dài Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, trong mắt lóe lên ý cười nói: "Giai Âm, giúp anh uống."
Vì sao? Quyền Thiệu Viêm không có tay sao? Thấy tiết mục đã đến phần kết, Mục Giai Âm mới bớt chút thời gian nhìn toàn thân cao thấp đều viết cầu để ý trên người Quyền Thiệu Viêm , sau đó đưa ly nước đến bên miệng Quyền Thiệu Viêm, cũng không có động tác nào khác.
Khóe mắt Quyền Thiệu Viêm giật giật, đây là giúp anh uống.
Chỉ là Quyền Thiệu Viêm vẫn nghe lời cầm cổ tay phải của Mục Giai Âm, uống một ngụm nước.
Lúc này, Mục Giai Âm cũng không có ý kiến gì, hiện tại tiết mục là lớn nhất, cô mới mặc kệ Quyền Thiệu Viêm làm cái gì đâu.
Chính là, giây tiếp theo, tầm mắt Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm chặn.
"Giai Âm, anh trả lại lễ." Quyền Thiệu Viêm vẻ mặt nghiêm túc, ngôn ngữ đáng đánh đòn: "Em giúp anh uống nước, anh cũng giúp em uống nước."
Uống cái sợi len! TV của cô, cô còn không biết đến cùng là ai thắng, người chủ trì đang công bố kết quả cuối cùng!
Đây là thời khắc mấu chốt nhất đó!
Mục Giai Âm nổi giận, sau đó cô liền bình tĩnh.
Căn cứ vào kinh nghiệm, cô tuyệt đối đấu không lại Quyền Thiệu Viêm. Muốn giãy dụa thoát thân, không có cửa đâu, phải nhận mệnh thôi.
Bị anh áp ở dưới thân lại không hề phản ứng, ngược lại dựng thẳng lỗ tai chú ý nghe âm thanh tivi truyền đến, gân xanh trên trán Quyền Thiệu Viêm trên nổi đầy.
Sau đó, Quyền Thiệu Viêm liền rõ ràng lưu loát đứng dậy, buông tha Mục Giai Âm.
Làm sao có thể?
Quyền Thiệu Viêm dứt khoát đứng dậy, trực tiếp tắt TV.
Người dẫn chương trình sắp nói ra là ai thắng!
Ác ma! Mục Giai Âm xem như không có việc gì, ngồi trên sofa bình tĩnh uống ly nước còn chưa uống hết của Quyền Thiệu Viêm.
Vì sao cô đột nhiên có một cảm giác nguy cơ?
Mục Giai Âm suy nghĩ một chút hành động của Quyền Thiệu Viêm, chợt cảm thấy phiền toái lớn của bản thân.
Mục Giai Âm quyết đoán, thật chân chó đi về phía Quyền Thiệu Viêm, lúc đi ngang tivi, Mục Giai Âm còn tạm dừng một giây, sau đó mới mạnh mẽ đi về phía Quyền Thiệu Viêm.
Bây giờ có mở lại TV, cũng không còn kịp nữa, trước hết cô phải dỗ thật tốt Quyền Thiệu Viêm đã , sau đó lại lên mạng xem, ừm, như vậy đi.
"Quyền Thiệu Viêm?" Mục Giai Âm cười nịnh nọt, vẻ mặt càng nịnh nọt hơn ngồi bên cạnh Quyền Thiệu Viêm.
Bây giờ mới đi lấy lòng anh? Đã muộn, tên đàn ông ừ một tiếng, âm thanh không nghe ra cảm xúc gì.
"Em giúp anh uống nước." Bây giờ Mục Giai Âm thật hối hận, đợi lát nữa còn phải nói cho Quyền Thiệu Viêm chuyện kia nữa.
Lần này Mục Giai Âm rất dụng tâm.
Quyền Thiệu Viêm cũng rất là phối hợp uống ly nước, dù sao cũng là do Mục Giai Âm phục vụ, cơ hội này không nhiều lắm, nhất định phải biết quý trọng.
Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm như trước không hề để ý đến cô, cả người đều ai oán vài phần:"Quyền Thiệu Viêm.. " Mục Giai Âm mắt to ngập nước nhìn Quyền Thiệu Viêm, sau một lúc lâu mới nói, "Anh không phải muốn trả lễ lại sao?"
Bất chấp lễ nghi gì đó.
Mục Giai Âm nói xong còn dùng chân mình cọ cọ chân Quyền Thiệu Viêm, tuy rằng biểu cảm trên mặt Mục Giai Âm rất vô tội, nhưng người khác nhìn vào đều thấy động tác này của Mục Giai Âm chính là quyến rũ.
Nếu nói Quyền Thiệu Viêm có thể nhẫn được, chắc chắn chính anh cũng không tin.
"Vậy anh thỏa mãn em." Quyền Thiệu Viêm ngoài miệng nói miễn cưỡng, nhưng lại mạnh mẽ, nhanh chóng đẩy ngã Mục Giai Âm xuống sofa.
Này biến đổi quá nhanh, đến nỗi Mục Giai Âm cũng kịp phản ứng:" Quyền Thiệu Viêm, anh cầm tinh con chó sao?" Mục Giai Âm cúi đầu nhìn dấu vết trước ngực, rốt cục bạo phát.
Ngày hôm qua lưu lại dấu còn chưa có mờ, hôm nay lại thêm một cái. Cứ như thế mãi, cô còn có thể ra ngoài gặp người sao? Chẳng lẽ trời nắng nóng, cô lại phải mặc áo cao cổ, mang khẩu trang sao?
|