Chương 58 : Cha, chúng ta hợp tác đi!
Tống Dư Kiều vừa nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng gào của Bùi Hạo Dục : "Kiều Kiều, dì lừa con ! Dì là một phụ nữ không biết giữ lời ! Con không muốn chơi với dì nữa !"
"Ôi chao, ai ôi . . ."
Tống Dư Kiều chưa nói câu nào, bên kia đã dập máy.
Nhắc cô mới giật mình, ngày hôm qua trên đường trở về sau bữa hải sản tươi, Bùi Hạo Dục đúng là nói muốn cô ngày hôm nay đón đi học, nó muốn thiệu bạn tốt Mộ Tiểu Đông của mình với Tống Dư Kiều.
Lần này, phiền toái rồi đây !
Cô biết rõ việc người lớn không giữ lời hứa sẽ ảnh hưởng thế nào tới trẻ con, chắc chắn sẽ là một tấm gương xấu, trẻ con trong lòng đặc biệt ghi nhớ.
Tống Dư Kiều vội vàng gọi lại cho Bùi Hạo Dục, liền một lúc ba cuộc, lần nào máy cũng bận, hiểu ngay rằng đứa nhỏ kia đã đem số điện thoại di động của cô cho vào danh sách đen rồi.
Lúc này, tiếng Bùi Tư Nhận không nhanh không chậm truyền đến: "Không thể thất hứa với trẻ nhỏ, nhất là người lớn, chúng sẽ nhớ rất rõ."
Má Tống Dư Kiều nóng lên, muốn mở miệng biện minh, nhưng khổ nỗi anh ta nói đúng quá, không tìm được lí do gì, đành trừng mắt doạ Bùi Tư Nhận một lát, trong lòng thầm đay nghiến, đây là con anh, tôi đã mở lòng giúp đưa đón lại còn ý kiến.
Thế nhưng không rõ tại làm sao, cô cứ cảm thấy cắn dứt không yên, cứ nghĩ có lẽ phải xin lỗi thằng bé vì sự việc này.
"Tổng giám đốc Bùi, ngài có thể cho tôi nói chuyện với Bùi Hạo Dục một chút không ?"
"Sao cơ ?"
"Cho tôi gọi nhờ điện thoại nói chuyện với nó một chút, hình như số của tôi bị lưu vào danh sách đen rồi."
Bùi Tư Nhận giống như suy tư : "Được."
Lê Bắc lúng túng nghiêng đầu, đây thực sự là sợ muốn chết, Tống tiểu thư bị ông chủ bắt bẻ gắt gao, mỗi nước đi đều nắm trong bàn tay, thật chẳng khác nào từng bước từng bước hóa giải, cuối cùng lại vào bụng sói, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, may là anh ta cùng phe với ông chủ.
Bùi Tư Nhận liếc Lê Bắc một cái, Lê Bắc yên lặng đứng dậy: "Tôi đi xuống dưới rửa tay."
Ngay sau đó, Bùi Tư Nhận bấm số điện thoại của cậu ta, không chờ bên kia lên tiếng, ngay lập tức nói: "Con để dì Kiều nói chuyện một lát, không nên tức giận, hôm nay dì phải đi theo cha nên mới sơ ý quên đón con."
Lời này đối với Bùi Hạo Dục không khác gì thêm dầu vào lửa, nói nhanh mấy câu, lập tức cúp máy.
Bùi Tư Nhận nghe bên tai mấy tiếng "Tút tút tút" khó chịu, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Tốt lắm, con không muốn gây sự, cha sẽ giúp con chăm sóc cô Kiều thật tốt !"
Tống Dư Kiều nghe bốn chữ "chăm sóc cô Kiều", xác định là do Bùi Hạo Dục nói ra, chờ Bùi Tư Nhận tắt điện thoại, nói một câu: "Cảm ơn."
Tống Dư Kiều cầm điện thoại lướt web, Bùi Tư Nhận cầm lấy tai nghe cắm vào, một bên mình đeo một bên đưa cô, Dư kiều lúc đầu còn ngại, lúc sau cũng đeo vào, cảm giác như mình từng trải qua tình huống này rồi, cũng có cảm giác ấm áp.
Ngay lúc xuống xe, Bùi Tư Nhận nhận được một tin nhắn đến của con trai : "Cha, chúng ta hợp tác đi !"
Khoé miệng Bùi Tư Nhận vẽ thành một đường cong hờ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Kỳ thực Bùi Hạo Dục lúc gửi đi tin nhắn này, thực sự chưa thật lòng, vẫn còn chút giận dỗi. Cô Kiều cùng cha đi hưởng tuần trăng mật, đem nó để qua sau đầu quên không còn một mống, nếu như không phải cậu ta gọi điện thoại, chỉ e cô vẫn sẽ không nghĩ đến cậu ta.
Cậu ta cong mông lên, đầu chạm chăn, hai tay nắm thành hai quả đấm nhỏ đánh xuống giường hai cái, trẻ con quả thực không đấu lại được người lớn, haiz, chấp nhận đi.
Có điều, cậu ta phụng phịu lăn lộn trên giường một lúc, bỗng nhiên phát hiện, nếu như cậu ta đấu không lại cha cậu ta, vậy cha cậu ta khẳng định cũng đấu không lại ông nội !
Bùi Hạo Dục nghĩ tới nghĩ lui, lập tức từ trên giường lăn xuống, vội đến giày cũng không xỏ, bạch bạch bạch chạy ngay ra ngoài, "Bà nội bà nội ! Ông nội đã về chưa ạ ?"
Bà Bùi đang ở dưới tầng học đánh Thái Cực theo TV, người mặc đồng phục của Thái Cực ghi Tiên Phong Đạo Cốt. Hạo Dục trong lòng nghĩ bà mình vẫn chưa hợp với loại vận động dành cho người già, bà ở tuổi này vẫn có thể luyện yoga được.
Thấy cháu đích tôn từ trên tầng chạy sầm sập xuống, bà cuống lên: "Chậm một chút cháu tôi ơi, ngã là chết đấy !"
Bùi Hạo Dục hỏi: "Ông đâu ạ ?"
Bà Bùi nói: "Ông cháu đang ở Nghiễm Châu, ngày mai mới trở về."
Bùi Hạo Dục bĩu môi, coi bộ rất không hài lòng, nhanh như bóng ma thoắt cái chạy lên phòng.
Bà Bùi gọi lại: "Chuyện gì vậy, nói cho bà nghe một chút."
Bùi Hạo Dục đã không thấy người đâu, chỉ thấy tiếng : "Nói với bà không có tác dụng gì cả."
Bà nội Bùi trợn mắt, trong đầu nhảy dựng lên : "Bà cháu mà không có ích ư ?! Xem thử ông lão kia có bằng góc nào của bà không !
|
Chương 59: Trợ lý tạm thời
Đến S thị đã là hơn chín giờ tối, Bùi Tư Nhận nhờ Lê Bắc đặt trước hai phòng, Tống Dư Kiều từ chối không được, nghĩ ngày hôm nay trôi cũng quá chậm, cô dáng dấp như vậy trở lại Tống gia tuyệt đối sẽ gây nên chuyện không nhỏ, vẫn là nên để ngày mai chọn giờ về.
Bùi Tư Nhận nhận một cú điện thoại, là liên quan đến chất lượng hàng hóa ở công ty chi nhánh, bởi vì liên quan đến uy tín, anh nhất định phải lập tức chạy tới xử lý, xe của công ty đã chờ ở bên đường, thế nhưng Lê Bắc đi khách sạn đặt phòng, bên cạnh anh thiếu mất một trợ lý. . . . . .
Tống Dư Kiều nói: "Bùi tổng, tôi có thể đi cùng ngài." Bùi Tư Nhận nhíu mày.
Tống Dư Kiều cho rằng Bùi Tư Nhận là hoài nghi cô có giúp được gì hay không, liền giải thích nói: "Tôi ở trong công ty đã làm trợ lí cho Đới Lâm Tạp ba năm, mọi hoàn cảnh đều đã từng trải qua, sẽ không có vấn đề gì."
Bùi Tư Nhận nói: "Vậy thì làm phiền thư kí Tống rồi."
Tống Dư Kiều thẹn đỏ mặt nở nụ cười, bộ dạng phục tùng trong nháy mắt, một lần nữa đem tóc rối vén lên cài sau tai.
Chỉ là một động tác lơ đãng của Tống Dư Kiều, thế nhưng ở trong mắt Bùi Tư Nhận là sự ngượng ngùng.
Bùi Tư Nhận nở nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe ra, vô cùng thân mật nói "Xin mời".
Tống Dư Kiều giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến ở trên mạng đã từng thấy -- có mười động tác đàn ông có thể làm phụ nữ động lòng trong nháy mắt, một trong số đó chính là giúp họ mở cửa xe, sẽ làm cho phụ nữ cảm thấy mình như được nâng niu trong bàn tay . Cô nói: "Cảm ơn."
Tài xế được công ty phân tới nhìn thấy Tổng giám đốc mở cửa xe cho người khác, vô cùng kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, đây chính là giám đốc luôn ăn thịt người như vẫn đồn, nụ cười quả thực ấm áp hơn cả gió xuân.
Anh ta nhanh ý thức được, kỳ thực Bùi Tư Nhận đang cười, đối với người kia là như gió xuân ấm áp, còn đối với những người khác thật đáng sợ. Gần như kinh sợ
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng tổng giám đốc của công ty chi nhánh. Bùi Tư Nhận cười lạnh một tiếng, đem một phần báo cáo để trước mặt Tổng giám đốc : "Đây chính là lời ông nói luôn kiểm soát kĩ sao? Cũng thật là để tôi mở mang tầm mắt rồi."
Tổng giám đốc nghe được hai câu nói trên trán đổ mồ hôi, nói: "Trước đúng là luôn mãi kiểm tra, thế nhưng. . . . . . Ở giữa có một vài hợp đồng số liệu không đúng, vì lẽ đó tài chính vận chuyển không đúng chỗ, dẫn đến. . . . . . Sản sinh trong quá trình. . . . . . Vì để tiết kiệm tài chính, đã ăn bớt nguyên vật liệu rồi."
Bùi Tư Nhận nới lỏng cổ áo sơ mi ra, ngồi xuống, tiện tay cầm chiếc nghiên mực cổ trên bàn lên xem, hai cái tay cầm giữ thưởng thức, giọng điệu lành nhạt hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
Tổng giám đốc nhìn những động tác kia của Bùi Tư Nhận, nói quanh co nói: "Rất nhiều khách hàng phát hiện. . . . . . vấn đề, đã yêu cầu. . . . . . trả hàng, internet. . . . . ." Bùi Tư Nhận thật sự là nghe không vào, Tổng giám đốc ấp a ấp úng như vậy, giơ tay ra hiệu, Tống Dư Kiều lập tức tiến lên, lấy một phần báo cáo trong tay thư kí của tổng giám đốc. "Chọn những con số quan trọng đọc cho tôi nghe."
"Vâng."
Tống Dư Kiều từ ba năm trước đã làm thư kí, khả năng đọc được luyện nhanh như gió, chỉ dùng không tới một phút, đã xem xong 5 bản báo cáo, sau đó đem tổng số vốn, tổng lượng tiêu thụ, tổng giá trị, cùng với tổng lợi nhuận không có một chút nào sai sót nói ra.
Bùi Tư Nhận hỏi: "Nếu như trả hàng, hao tổn là bao nhiêu?"
Tống Dư Kiều lấy ra máy tính, sau khi bấm một chuỗi các con số, nói: "Tính toán cẩn thận, 130 triệu."
Tổng giám đốc nghe thấy con số này, sợ hãi đến cả người run lên. Bùi Tư Nhận xoa xoa trán, một ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn, như đang trầm tư.
Mà Tống Dư Kiều liền yên lặng mà đứng ở bên cạnh anh, một câu lời thừa thãi đều không có.
Tổng giám đốc chi nhánh và trợ lí của mình, hiện tại đều đứng ngồi không yên, mồ hôi như mưa, câm như hến tưởng chừng không thở nổi.
130 triệu, bán bọn họ đi cũng không đền nổi.
|
Chương 60: Sinh nhật của cô?
Mới chỉ khoảng 3 phút, Bùi Tư Nhận bỗng nhiên nhấc tay lên, Tổng giám đốc cho rằng anh định đứng lên làm gì, Tống Dư Kiều đã bước lên trước, đem cặp đựng giấy tờ đưa tới.
Anh nhìn Tống Dư Kiều một chút, nói: "Bên trong này phân ra theo các mảng, đem 80% đổi thành 100%, trước tiên in thành 3 bản."
"Vâng."
Tống Dư Kiều đối với việc này hết sức quen thuộc, cô đã đem USB có chứa công văn cắm vào máy tính, chỉ có điều bởi vì là máy tính riêng của Bùi Tư Nhận, lúc nhập passwork cô phải dừng lại, quay về phía Bùi Tư Nhận dò hỏi.
Bùi Tư Nhận nói: "1108."
Tống Dư Kiều ngẩn ngơ một hồi, 1108, đây không phải sinh nhật của cô sao?
Thế nhưng không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, cô lập tức nhập password, mở một công văn, chỉ cần không tới một phút, liền chỉnh sửa đóng dấu xong xuôi, liên tiếp làm động tác nước chảy mây trôi.
Mà vào lúc này, Lê Bắc mới vừa từ khách sạn chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy, yên lặng mà lùi ra.
Tống tiểu thư này tuyệt đối không đơn giản, dĩ nhiên có thể cùng ông chủ ăn khớp cao như vậy, chỉ một động tác chỉ thị nhỏ theo thói quen của Bùi Tư Nhận, người phụ nữ này không cần thời gian phản ứng đã có động tác tiếp theo, nếu như là không có nửa năm tiếp xúc trở lên quen thuộc lẫn nhau, thật sự không thể hiểu được.
Quả thực là một trợ lí cao cấp cũng không sánh được! Quả thực không thể nhẫn nhịn!
. . . . . . . . . . . .
Cuối cùng, quyết định chính là khách hàng mua một nhóm sản phẩm này, có thể trả tiền lại hết hoặc là lựa chọn lấy sản phẩm cũ thay đổi bằng một sản phẩm quý mới sắp ra.
Tống Dư Kiều ở trong lòng âm thầm khen gợi quyết định của Bùi Tư Nhận, như vậy mặc dù nói là hao tổn một số tiền lớn, thế nhưng nhất định sẽ ở trong xã hội đều khen ngợi, không cần phải nói, danh tiếng không giảm ngược lại còn được nâng cao.
Lúc trở về, đã là rạng sáng, hai người đều không có ăn cơm, Tống Dư Kiều tối hôm qua vì chuyện bố cô mà ngủ không ngon, lại bận đến bây giờ, cũng có chút mệt mỏi.
Bùi Tư Nhận đem một tấm phiếu phòng đưa cho Tống Dư Kiều, "Cô đi lên trước, tôi đi mua chút đồ ăn khuya."
Tống Dư Kiều tinh thần quá độ tập trung, hiện tại có chút mỏi mệt, nên cái gì cũng không nói, nhận phiếu phòng liền đi đến trước thang máy, có điều không nghĩ tới, đợi được thang máy tới, phía sau tiến tới lại có một bóng người màu đen, cô kinh ngạc đang muốn phản kháng, một chiếc khăn mặt bịt mũi miệng của cô lại, mắt cô tối sầm lại, trong chốc lát đã không còn ý thức.
"Ông chủ, nhìn phiếu phòng của cô là số mấy?" Phía sau một người lấm la lấm lét nói.
Một người mặc quần áo màu đen có hơi mập lấy tấm thẻ phòng trong tay cô, liếc mắt nhìn: "2322, đi, đi tới."
Người này. . . . . .
Không phải Viên Bằng Phi thì là ai? !
Bởi vì đã mua được người quản lí phòng , vì lẽ đó Viên Bằng Phi dọc theo đường đi kéo Tống Dư Kiều đã không cảm giác chút nào, không kiêng kị mà trực tiếp cầm phiếu phòng mở cửa đi vào.
Viên Bằng Phi cùng tay chân của hắn đem Tống Dư Kiều vào chiếc giường trong phòng, sau đó rót hết một bình chất lỏng màu phấn hồng cho nàng.
Đúng, đầy cả bình. Thế nhưng Tiểu Cá Tử nhớ tới thời điểm cùng Ngọc Diện Lang chính là thuộc hạ đi mua loại thuốc này, nói rất đúng một phần ba lượng.
"Loại này liều lượng có ảnh hưởng quá lớn không?" Tiểu Cá Tử hỏi.
"Lớn hơn mới có thể làm củi khô bốc lửa" Viên Bằng Phi tát một cái, "Lúc nào đến phiên ngươi nghi ngờ quyết định của ta rồi hả ? ! Nói thêm nữa liền trừ tiền!"
Ông chủ, có thể dạy bảo, đánh lại càng ngu ngốc ạ!
Tiểu Cá Tử xoa xoa đầu, mau mau ngậm chặt miệng, một câu nói không nói nhiều.
Cho Tống Dư Kiều uống thuốc xong, Viên Bằng Phi cùng Tiểu Cá Tử hai người cởi áo khoác cùng quần áo của Tống Dư Kiều ra, ném xuống đất, Tiểu Cá Tử đang chuẩn bị cởi móc áo lót phía sau của Tống Dư Kiều, bị Viên Bằng Phi ngăn cản.
"Cứ như vậy đi, muốn nói ngừng mới tốt, đi
|
Chương61 Tôi báo cáo!
Bùi Tư Nhận không phải đi mua đồ ăn khuya, mà là mượn một chiếc xe thuộc chi nhánh của công ty, dành ra nửa giờ đến một trong những cửa hàng yêu thích của mình, mua một chiếc bánh bao tôm ngọc bích và hai cái bánh mận. Bởi vì anh biết rõ khẩu vị của Tống Dư Kiều , đây cũng là món mà cô rất thích ăn, mặc dù họ đã ăn hầu hết các món ăn Trung Quốc ở Vancouver trong khu phố Tàu. Bởi vì dọc đường đã bị chậm trễ không ít thời gian, anh không dám khẳng định Tống Dư Kiều có phải là đã ngủ hay không, vì là muốn xác nhận anh liền ấn vào chuông cửa, thế nhưng phát hiện thấy cửa phòng của Tống Dư Kiều đang khép hờ.
Anh hơi nhíu mày, đẩy cửa ra, bên trong đen kịt một màu, đèn không bật.
Thế nhưng, trong bóng tối, tiếng thở dốc của người con gái ấy có vẻ đặc biệt rõ ràng, quá rõ ràng rồi.
"Tống Dư Kiều?"
"Ừ. . . . . ."
Một tiếng "Ừ" này , yếu ớt tựa như không, Bùi Tư Nhận cảm thấy bụng dưới có một cỗ máy lửa phất cờ liền chạy trốn tới đây.
Bùi Tư Nhận đang mò tay mở công tắc, bỗng nhiên nhận ra có bóng người đập vào trong ngực của anh, anh giang hai cánh tay ra, tuy là đèn vẫn chưa bật, thế nhưng đôi mắt đã thích nghi với bóng tối nên có thể vẫn nhìn thấy được, nhưng có thể thấy rõ sự xuất hiện của một người phụ nữ, thậm chí chỉ mặc đồ lót, chỗ cài áo ngực đã mở ra hai cái, sẵn sàng để đi ra. mặt sau móc áo lót đã mở ra hai cái, vô cùng gợi cảm.
Thứ thuốc kia được nửa giờ cũng đã có tác dụng, hiện tại chính là đang đốt hết sự tỉnh táo của cô, trong cơ thể cô kêu gào lên tất cả sự trống vắng, khát vọng lạnh lẽo.
Mà người Bùi Tư Nhận hiện tại rất là mát, vừa lúc rất dễ chịu, cô không ý thức được mà đưa tay lên vạt áo sơ mi của Bùi Tư Nhận, vuốt ve cơ thể của anh.
Con ngươi của Bùi Tư Nhận càng ngày càng sâu, trực tiếp ném Tống Dư Kiều trên giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành ba năm trước đúng là quan hệ trai gái không đứng đắn, bắt đầu chính là từ lúc lập ra S thị, có thể nói loại thuốc kia quả thực rất hiệu quả trên thị trường C thị cùng S thị , có thể nói 8% đều đã đi qua trong tay anh.
Bên kia điện thoại vừa kết nối, Bùi Tư Nhận liền nói: "Gọi thuộc hạ của S thị cho tôi thuốc giải."
"Cái gì thuốc giải?"
Bùi Tư Nhận một bên bị Tống Dư Kiều sờ loạn trên người anh , cắn răng nói: "Anh nói cái gì thuốc giải? Tống Dư Kiều bị người khác bỏ thuốc rồi."
Cố Thanh Thành vừa nghe nhất thời sẽ hiểu, thật dài"Ừ" một tiếng, "Không có thuốc giải."
"Đừng nói nhảm, anh ở chỗ ấy mà không có thuốc giải? !"
Cố Thanh Thành chợt cười to: "Trong tình huống này, đàn ông chính là thuốc giải tốt nhất rồi, Bùi tam, mau mau cỡi ra hết đi, tôi đây là giúp anh hoàn thành ước nguyện."
Bùi Tư Nhận nghe những lời nói đó xong, lập tức đem điện thoại di động ném lên đầu giường, trở mình đè lên, cặp mắt đen đã bị nhiễm một lớp màu đỏ.
"Tống Dư Kiều, cô xem cho rõ, tôi là ai?"
Tống Dư Kiều mông lung trợn tròn mắt, hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ một mực muốn, điên cuồng muốn, lần trước từng có cái cảm giác này là thời điểm nào?
Trong đầu liền có một suy nghĩ xuất hiện, môi đỏ hé mở, như có như không liền nói: "Bùi ca ca. . . . . ."
Phía dưới Bùi Tư Nhận liền căng thẳng.
Ngay đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh phá cửa ầm ầm.
Hoa Tranh nổi giận đùng đùng liền hô lớn: "Bùi Tư Nhận! Tôi biết anh đang ở đây bên trong! Mở cửa ra nhanh!"
Cô sáng nay liền thấy blog của Trương Mộng Lâm, dĩ nhiên thành đôi lại bị S thị chơi đùa, khốn nạn! Trương Mộng Lâm cái tên tiểu tiện nhân! Tuyệt đối không thể để cho cô ta thực hiện được!
. . . . . . . . . . . .
Mà cùng lúc đó, Diệp Trạch Nam cũng đi công tác với S thị cũng nhận được một cuộc điện thoại ẩn danh, người đó nói là ở khách sạn XX phòng 2322, Tống Dư Kiều đang cùng một người đàn ông khác, nhanh đi bắt kẻ gian dâm.
Ánh mắt anh nhắm lại: "Anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải tin?"
"Không nhớ bức ảnh lần trước sao? Chính là tôi đã gữi đi."
Diệp Trạch Nam đang muốn nói thêm, điện thoại liền đã dập máy, anh liền mang áo khoác, lao xuống lầu.
. . . . . . . . . . . .
Sở dĩ Tống Khiết Nhu chọn ngày đó nói dối Tống Dực bị suy thận cho Tống Dư Kiều, là bởi vì biết Diệp Trạch Nam ngày hôm sau cũng đi S thị đi công tác, cô nhân cơ hội này tạo một hiện trường, bỏ thuốc Tống Dư Kiều, sau đó đưa đến quán ăn đêm, để Diệp Trạch Nam nhìn thấy Tống Dư Kiều hư hỏng như thế nào, sự việc cũng là thành công một nửa.
Chỉ có điều cô ta không nghĩ tới, sẽ có một nhóm người đã ra tay trước cô ta rồi.
Vừa lúc, cô ta cũng có thể ngồi yên thu lợi rồi.
Tống Khiết Nhu ngồi ở khách sạn đối diện doanh nghiệp trong quán cà ph , vị trí sát cửa sổ, vừa có thể nhìn rõ ràng chuyện đã xảy ra, cô không nghe máy điện thoại, Diệp Trạch Nam liền gọi 110.
"Cảnh sát sao? Tôi báo cáo! Ở khách sạn XX phòng 2322 có người nói, bán, dâm, chơi gái."
|
Chương 62: Tâm sự của đàn ông, đừng đoán mò!
Một thời gian không lâu sau, rất nhiều người nhớ tới chuyện này, đều cho rằng buổi tối hôm đó đúng là chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.
Duy chỉ có Tống Dư Kiều mà nói, bị hạ thuốc lại bị ôm đến ngạt thở, thật không dễ chịu, đương nhiên, Bùi Tư Nhận bị Tống Dư Kiều sờ lui sờ tới trên người quả cũng có chút khó chịu.
Bỗng suy nghĩ trong đầu Tống Dư Kiều liền xuất hiện, kêu lên một tiếng "Bùi ca ca" , dường như làm cho Bùi Tư Nhận cầm lòng không được .
Ôn hướng nguyễn ngọc cách xa năm năm rốt cục lại nằm trong ngực, Bùi Tư Nhận giờ phút này nhìn Tống Dư Kiều dưới tác dụng của thuốc mà hai má hồng lên, nhịn không được đưa tay nhéo má cô một cái.
"Bùi Tư Nhận ! Anh mở cửa cho tôi! Tôi biết anh đang ở bên trong cùng con tiện nhân kia!"
Lúc này, âm thanh bên ngoài phát ra từ Hoa Tranh, lập tức vẻ dịu dàng kiều diễm của anh tôilập tức bị thổi tan.
Chân mày của Bùi Tư Nhận liền nheo lại đến mức có thể giết chết một con bọ, Tống Dư Kiều thậm chí còn chưa hiểu chuyện, vẫn ngu ngốc đưa tay đến giúp anh vuốt lên một chút, trong bụng anh lập tức nóng lên, anh như muốn chạy trốn khỏi đó, mãnh liệt mà thiêu đốt .
Anh hung hăng kéo Tống Dư Kiều đứng ở trước mặt. Như một con hổ đói hôn lên môi của cô, cắn lên đôi môi đầy quyến rũ, sau đó tách ra, hít sâu áp chế ngọn lửa trong cơ thể, lấy áo khoác của mình khoác lên người Tống Dư Kiều, lấy hai cánh tay của cô xiết vào trong ngực, một bên gọi điện thoại.
"Cậu hiện tại đi nói cấp dưới liên hệ cho Cố Thanh Thành, mượn một sợi dây thừng. . . . . . Không, hai sợi."
. . . . . . . . . . . .
Ngoài cửa phòng khách sạn, Hoa Tranh dùng giày cao gót của chính mình hung hăng đá vào cánh cửa, bàn tay gõ cửa cũng đã tê rần. Người quản lí khách sạn đứng ở một bên, nhìn cô không chớp mắt.
Hoa Tranh nói: "Anh mở cửa cho tôi!"
Người quản lí có phần khó xử, vẫn lịch sự nói: "Hay là cô hãy thử gọi điện thoại vào bên trong? Như vậy chúng tôi mới có thể dàn xếp."
Hoa Tranh gắt gao trừng mắt nhìn người quản lí: "Óc heo! Nếu tôi có thể gọi thì còn cần đến anh sao?"
Cô hiện tại đã hoàn toàn mất lý trí, như có thể ăn thịt người. Giây phút này có thể tiếp theo cô sẽ cắn tên quản lí này một cái, tay cô cầm lấy điện thoại di động của mình, gần như bị bóp nát! Hai giờ trước, cô xem weibo của Trương Mộng Lâm, lập tức mua vé máy bay, tới S thị. Mà 10 phút trước, cô nhận một bức ảnh của chính thám tử mình thuê, ảnh chụp trên là Bùi Tư Nhận cùng một phụ nữ mười phần rõ ràng, sau lưng chính là cửa khách sạn này.
Một phụ nữ khóc lóc om sòm trên hành lang khách sạn, không bận tâm đến hình tượng của chính mình, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp ảnh.
Hiện tại Hoa Tranh căn bản không sợ bị chụp, cô hận không thể để cho tất cả mọi người biết rằng cô đang theo đuổi Bùi Tư Nhận, cô cùng Bùi Tư Nhận chụp ảnh cùng nhau, đăng lên trên mạng cho tiểu tiện nhân Trương Mộng Lâm tức chết.
Không phải là nhỏ hơn cô mấy tuổi sao? Một ngày nào đó thành thiếu phụ luống tuổi có chồng!
Gần 10 phút trôi qua. Cửa phòng vẫn như cũ là không chút sứt mẻ, Hoa Tranh tức giận trực tiếp đạp người quản lí một cú: “Lỡ có người chết bên trong! Nếu đúng, đã xảy ra chuyện như vậy, anh có đủ khả năng chịu trách nhiệm sao?”
Người quản lí cũng suy nghĩ , này đều đã 10 phút trôi qua , người thế nào còn không ra, liền run rẩy lấy thẻ ra, mở cửa.
Hoa Tranh liền kéo quản lí lại, sau đó sải chân về phía trước: "Bùi Tư Nhận !"
Thế nhưng, trong phòng trống trơn, một bóng người cũng không có, trong phòng tắm cũng không có, ban công cũng không có, chẳng qua, ở ban công có hai sợi dây thừng.
Hoa Tranh nhìn thấy sợi dây thừng, không khỏi dở khóc dở cười .
Là cô đối Bùi Tư Nhận bức chặt đến thế sao? Chạy trốn? Làm sao có thể ngay cả thứ này cũng dùng tới .
Nhưng đủ để hiểu một điều, người phụ nữ lần này hoàn toàn không bình thường, ít nhất không phải loại phụ nữ như Trương Mộng Lâm, nhỏ mọn, ngu dốt, nông cạn, vì Bùi Tư Nhận quản lí rất kỹ.
Cũng may mắn phòng này là lầu hai, cho dù thế giới mênh mông như thế nào...... Hoa Tranh vẫb vô cùng sợ hãi, có vẻ như, muốn chọn một thời gian để có thể có một cuộc trò chuyện với Bùi Tư Nhận , nhưng ba năm qua từ Vancouver để theo đuổi anh ta, cũng là mơ tưởng của riêng cô, Bùi Tư Nhận không chỉ từ chối cô một lần, cô sợ rằng mười lần cũng có thể có.
Trên đường bỗng nhiên có một xe cảnh sát chạy lại đây rất nhanh, còi xe cảnh sát rú inh ỏi một đường mà đến, vừa vặn đứng ở cửa khánh sạn.
Hoa Tranh kỳ quái: "Trong khánh sạn xảy ra chuyện gì sao?"
Đột nhiên bên đường có một chiếc xe cảnh sát, còi báo động kêu inh ỏi tất cả các ngõ đường chỉ dừng lại ở lối vào khách sạn.
Hoa Tranh tự hỏi: "Tình hình khách sạn như nào?"
Người quản lí thầm nghĩ chắc có chuyện không tốt, một buổi tối lo lắng, đề phòng, không thể sống yên ổn một lúc, sao lại thế này chứ? Tiếp được cuộc gọi: "Quản lí, cảnh sát đến chống mại dâm! Anh nhanh xuống dưới!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một chiếc xe ở đường cái chạy nhanh ra.
Bùi Tư Nhận đã là lần thứ ba hít sâu đến áp chế cơ thể đi từ từ hướng về phía trước, thuốc trong người Tống Dư Kiều đã hoàn toàn phát tác, trong cơ thể như có một ngọn lửa, từ bụng, nhịn không được liền ưm một tiếng, bắt đầu la hét nóng, cổ áo bị lộ ra, hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, cọ vàn cửa xe đến lạnh lẽo mới thoải mái mà hừ một tiếng.
Tống Dư Kiều rên rỉ, bàn tay không hề ý thức theo cơ ngực anh hướng về phía trước sờ, Bùi Tư Nhận thật sự là cả người khô nóng, hận không thể ở trong xe xử lý cô.
Ở phía trước lái xe Lê Bắc cố gắng làm cho mặt không biến sắc, nhưng mà!
Bây giờ ở xe chật chội, làm sao có thể chứ? ! Anh cũng là một người đàn ông bình thường mà! Nhưng nhìn đến ánh mắt Bùi Tư Nhận ở ghế phía sau rõ ràng chính là nói: cô dám có phản ứng liền sẽ đem cô quăng đến sông Hoàng Phổ cho cá!
Qua một cái ngã tư đường chờ đèn đỏ, liền thấy chiếc xe không hề... giảm tốc độ, trực tiếp vượt qua đèn đỏ, hướng chạy đúng là hướng về khách sạn.
Bùi Tư Nhận nhìn qua cửa kính xe, một tay dỡ cánh tay Tống Dư Kiều, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, thấy được Diệp Trạch Nam.
Nhưng con ngươi không có một tia dao động.
Bởi vì xe màu trắng xe vượt đèn đỏ, Lê Bắc tự nhiên cũng chú ý liếc mắt một cái, cửa kính xe mở một nửa có thể nhìn đến bên trong khuôn mặt của một người, không phải rất rõ ràng, nhìn có nét như là. . . . . . Cháu trai của ông chủ?
Không phải bị hoa mắt chứ, vị Tống tiểu thư này không phải là Diệp gia thiếu phu nhân sao?
Anh còn nghĩ như vậy hoàn, chợt nghe âm thanh của Bùi Tư Nhận từ sau: "Quay đầu, quay về khách sạn XX."
Lê Bắc: ". . . . . . Vâng"
Đợi ở cửa khách sạn, Lê Bắc tìm một chỗ tốt, dễ dàng xem cuộc vui, sau đó đang chuẩn bị xuống xe chuồn đi, bị Bùi Tư Nhận gọi lại.
"Thuốc giải đâu?"
Lê Bắc cố ý giả bộ hồ đồ: "Thuốc giải gì?"
Bùi Tư Nhận tay nắm đồng hồ "Bùi thị vừa mới mở một cái mỏ dầu ở Trung Đông, vừa hay đang thiếu quản lí."
Lê Bắc run lên đầu. . . . . . Anh chạy nhanh lấy trong túi tiền áo khoác lấy ra bọc nhỏ màu trắng bột phấn: "Tên kia nói, thứ này tốt nhất không nên dùng, giống như hít thuốc phiện vậy, dùng một chút không có chuyện gì, nhưng cũng có thể có chuyện."
Bùi Tư Nhận đem bọc nhỏ bột phấn nắm ở trong lòng bàn tay suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn như cũ ngồi nhìn Lê Bắc: "Còn không đi?"
Lê Bắc nhanh đã đi xuống xe.
Tống Dư Kiều hiện tại như trước chỉ mặc nội y quần lót, chẳng qua Bùi Tư Nhận lấy áo khoác khá lớn che đi.
Bùi Tư Nhận thắt dây an toàn cho Tống Dư Kiều, một tay cầm hai tay cổ tay của cô, nhớ tới lời Lê Bắc vừa nói, liền lại gọi Cố Thanh Thành.
Thứ thuốc kia đối thân thể thực sự sẽ bị thương tổn?"
Cố Thanh Thành bên kia cũng nổi giận, hơn nửa đêm lại nhiều lần quấy rầy đến chuyện tốt người khác: "Bùi Tam! Chừng nào cậu thì mới hết ám tôi? Đầu tiên bị đốt lửa, lại dùng thuốc giải để tắt lửa, cậu nói có đau hay không?"
Sắc mặt Bùi Tư Nhận có điểm âm trầm, không đợi Cố Thanh Thành bên kia tiếp tục nói, đã cúp điện thoại, di động trực tiếp quăng ra phía trước chỗ ngồi.
Tống Dư Kiều hiện tại không hề ý thức, bị thắt dây an toàn liền hướng cửa kính xe mà ngủ, bị Bùi Tư Nhận ôm lấy liền hướng Bùi Tư Nhận mà ngủ, hai tay bị nắm dùng thân thể cọ, buông lỏng tay ra mà bắt đầu sờ loạn.
Bùi Tư Nhận đem Tống Dư Kiều ôm lấy mặt đối mặt làm cho cô ngồi ở bắp đùi của mình, một tay nâng lên người của cô, khiến cho cô nhìn anh, tay còn lại cầm một bao màu trắng bột phấn, nghiêm trang hỏi: "Dư Kiều, tôi hiện tại cho cô lựa chọn, nói, muốn tôi, hay là muốn nó?"
Hiện tại Tống Dư Kiều làm sao nghe hiểu được tiếng người, hai mắt mê say, hai gò má hồng, tóc đã xõa hai vai, thời gian dài bị thuốc tra tấn trên trán có một nếp nhăn, sợi tóc dính vào trên mặt, thoạt nhìn gợi cảm mà lại quyến rũ.
Kết quả, có thể nghĩ .
Tống Dư Kiều không nói gì, chính là liên tiếp hướng người Bùi Tư Nhận mà cọ, dùng hành động nói cô muốn cái gì.
Bùi Tư Nhận trực tiếp vứt bỏ thuốc bột, cũng bất chấp bây giờ là ở trên xe , lập tức đem Tống Dư Kiều đặt ở dưới thân.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà cùng lúc đó, trong khách sạn, đang ở trình diễn một hồi trò hay.
Cảnh sát điều tra, cũng không phát hiện có bán dâm, phiêu xướng, như điện thoại nói.
"Tôi không có báo giả dối tin tức! Tôi đúng là nhìn thấy"
"Theo lời của anh cái phòng kia người nào cũng không có!"
"Xem camera theo dõi!"
Cảnh sát nhìn nhau liếc mắt một cái, đi tới tầng giám sát, yêu cầu xem băng ghi hình.
Nhân viên phòng giám sát là người quen của Viên Bằng Phi, tất nhiên cũng đã đem kia đoạn băng ghi hình trong thang máy làm giả , cảnh sát vốn dĩ đã không có cái gọi là kiên nhẫn, liền xem như Tống Khiết Nhu báo động giả, bọn họ đến hơn nửa đêm chấp hành công vụ, mà một người phụ nữ mà phải uống cà phê, ấn tượng đầu tiên liền quyết định bọn họ đối chuyện này không có khả năng truy cứu.
Tống Khiết Nhu xem cảnh sát dường như đã tức giận, đã nói: "Xem danh sách đăng kí thuê phòng của khách sạn!"
Bởi vì cảnh sát ở đây, cho nên ở quầy tiếp tân dễ dàng lấy được danh sách mướn phòng, nhưng mà chứng minh thư của người này là . . . . . Cố Thanh Thành? !
Ở S thị, cho dù là cảnh sát, cũng muốn cố kỵ Cố Thanh Thành ba phần, hiện tại vừa thấy tên của anh, đều hai mặt nhìn nhau, thẳng đến phía trước đội trưởng nói: "Cô theo chúng tôi trở về lấy khẩu cung một chút."
Tống Khiết Nhu không rõ vì sao cảnh sát vừa nhìn quá danh sách đăng kí thuê phòng liền bắt đầu thay đổi ?
Bà hô to : "Để cho tôi gọi điện thoại! Tôi là em gái Tống Dực!"
Tống Dực. . . . . .
Tỉnh trưởng tỉnh X tiền nhiệm, mặc dù năm năm trước đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang hoàn toàn rời khỏi vòng luẩn quẩn chính trị, lực ảnh hưởng ở S thị vẫn không thể khinh thường .
Mấy người cảnh sát đồng thời đều sửng sốt.
Khách sạn đại đường quản lí vừa mới đưa tôn đại Phật Hoa Tranh đi, chợt nghe thấy tên này, xem ra hôm nay thật xui xẻo, chắc hôm nay trở về phải xem lại hoàng đạo để khai trương lại thôi
Ở S thị, có hai người không thể đắc tội, thứ nhất chính là hắc bạch đều ăn - Cố Thanh Thành, thứ hai chính là Tống cựu tỉnh trưởng, hiện tại chủ tịch Tống thị.
Tống Dực nghe nói Tống Khiết Nhu ở đó báo động giả, trực tiếp nói với cảnh đội: "Nên làm cái gì bây giờ thì làm cái đó, chuyện này cũng xin ý kiến của tôi sao? Tôi đã mặc kệ chuyện này rất nhiều năm ."
Cảnh đội lau mồ hôi trên trán: "Hiểu được, quấy rầy ngài ."
Cúp điện thoại, đội trưởng nói: "Mang đi, nhân chứng đều đi cảnh cục lý lấy khẩu hết!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xe cảnh sát còn chưa kịp di chuyển, Diệp Trạch Nam đã đến.
Anh xuống xe liền vội vàng quýnh lên đem chìa khóa xe ném cho bảo vệ phía trước khách sạn phụ trách dừng xe, vừa rồi bởi vì quá mức vội vàng, áo khoác bị mặc trái , nhìn qua phản chiếu trên kính trong thang máy anh mới nhìn thấy mình chật vật.
Một đầu tóc ngắn lộn xộn , áo khoác tây trang cũng mặc trái , vừa rồi tốc độ xe bao nhiêu, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, anh đã hoàn toàn không nhớ rõ .
Là vì Tống Dư Kiều sao?
Dưới đáy lòng anh vốn là không thừa nhận đáp án này. Gần như hiện tại... đáp án này xuất hiện trong nháy mắt, liền lập tức đem nó ép xuống dưới.
Đi tới phòng mà được một số điện thoại nặc danh thông báo, cửa không có khóa, có thể là có người ở qua nhưng còn không có quét dọn, Diệp Trạch Nam đẩy cửa ra, bên trong có một chút hỗn độn, chăn trên giường chăn cũng đã lộn xộn, ban công cửa sổ không có khóa.
Trong phòng đã không có người, cảm xúc Diệp Trạch Nam cũng bình phục một ít, tâm anh vẫn nhấc lên cao, hiện tại rốt cục cũng thả xuống dưới.
Anh ở trong phòng đi qua lại đi lại một chút, vốn tưởng rằng cái số điện thoại nặc danh kia là giả , lúc ra ngoài, lại ở bên trên giường thấy được một cái vòng tay rơi ra!
Cái vòng này là cái mà Tống Dư Kiều vẫn mang ở cổ tay , bởi vì năm nay là năm tuổi của cô, lúc đầu năm cô tự mua cho mình một cái vòng hạt châu đổi vận, nói là muốn xua đuổi xui xẻo trong năm nay, Diệp Trạch Nam vốn dĩ không thèm để ý , nhưng là nhiều lần thấy trên cổ tay cô có một cái tục khí như vậy, cho nên cũng nhớ rõ.
Diệp Trạch Nam xoay người nhặt chuỗi châu đổi vận lên, nắm ở trong tay gần như muốn bóp nát.
Quả nhiên là Tống Dư Kiều!
Trong lòng bất giác xẹt qua một đạo cảm giác đau đớn, vốn dĩ chỉ đoán, là lúc này đây thành sự thật, chính là phản bội!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diệp Trạch Nam đi rồi không bao lâu, trong phòng 2232 của khách sạn, nghênh đón đêm nay trừ bỏ vài người khách ở ngoài, người thứ ba đến kiểm tra phòng —— Viên Bằng Phi.
"Làm sao lại không có ai ?"
Con người Viên Bằng Phi nháy ánh mắt, theo vệ tắm đang lúc nhìn đến dưới sàn, lại nhìn... nữa tủ quần áo, thật sự là trăm tư khó giải.
Rõ ràng là ở cửa khách sạn theo dõi , khách sạn không phải có một cái cửa chính thôi sao, chẳng qua thật sự còn có cửa sau, nhưng Bùi Tư Nhận làm ra vẻ, ôn hương nhuyễn ngọc không đi hưởng thụ, lại ép buộc cái gì chứ? Thế nhưng ngay cả dây thừng quân dụng đều dùng tới .
Mấy tên đàn em của Viên Bằng Phi đi phía sau đại ca của mình, thở mạnh cũng không dám, sợ lại bị một cái bàn tay đánh tới mắng ngu ngốc.
Chẳng qua may mắn Bùi Tư Nhận cũng đi rồi, nếu thực bị cảnh sát phát hiện chỉ sợ toàn bộ S thị phải khiếp sợ, nỗi danh lừng lẫy C thị - Bùi gia Tam thiếu đi vào S thị đến mua dâm , chỉ sợ sau này đến một cọc hợp đồng cũng ký không được, đến bản thân anh cũng bị tốn thất thảm.
. . . . . . . . . . . .
Tuy rằng Bùi Tư Nhận cùng Tống Dư Kiều ở bên trong xe, không có biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện hay ho gì, chẳng qua Lê Bắc là một thư ký rất tận tình , chụp toàn bộ quá trình lại, chụp đến nơi nào, đều mượn danh của Cố Thanh Thành, đến phòng giám sát thì phải đưa tiền nhiều hơn, để cho 7 người theo dõi trong phòng giám sát đi ra ngoài, sau khi đợi Bùi Tư Nhận tận hưởng xong, hai tay đem băng ghi hình đưa cho anh.
Nhưng mà vì sao thời gian dài như vậy còn không có tin tức, đã qua ba giờ rồi? Chẳng lẽ sinh lực hai người đều tốt như vậy sao? Lê Bắc ngồi ở phía sau vườn hoa khách sạn, nhìn thời gian thoáng qua, lại nhìn qua cái bóng xe ở bãi, nghĩ rằng chắc không còn chiến tranh nóng đâu, gió đêm thổi lạnh buốt, anh cũng không muốn nằm vùng ở nơi này qua một buổi tối.
Có nên gọi điện thoại hỏi một chút không?
Khẳng định không cần, khẳng định sẽ bị la mắng, giống như ruồi bọ chen ngang . . . . . . . . . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã đến rạng sáng, mắt thấy chân trời tối đang bị mặt trời xâm chiếm.
Bùi Tư Nhận đang đã hoàn toàn kiệt sức vì cô gái trong lòng lau mồ hôi, rửa sạch sẽ, dùng áo khoác của mình đem đắp cho cô, giờ phút này dấu hôn lộ ra khắp cổ, mắt cá chân lộ ra, vừa thấy khiến cho anh lại bắt đầu bùng lên khí nóng.
Nhưng giờ này, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng giảm không ít lắm, quả thực gây sức ép lớn.
Anh sợ chính mình lại không cẩn thận, liền mở cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hút một điếu thuốc. Hình dáng Bùi Tư Nhận cao to, áo sơ mi trên người đã bị chà đạp không chỉnh tề, lại rõ ràng làm cho người tôikinh ngạc, nút cúc áo sơmi chỉ gài lại hai cúc ở giữa, lộ ra làn da màu mật ong rõ ràng ở ngực. Một tay vò đâu, tay còn lại tùy ý kẹp một điếu thuốc, làn khói xanh trắng lượn lờ, trong ánh mắt tất cả đều là dịu dàng lưu luyến.
Thỉnh thoảng người ven đường đi qua, đến bên này hai mắt đều liếm qua.
Lê Bắc ở ven đường ngủ gật vừa mở mắt liền thấy ông chủ mình đã ở xe ngòai chờ, vội vàng chạy qua.
Bùi Tư Nhận lành lạnh liếc anh một cái: " Sao không mướn phòng ngủ một đêm?"
Lê Bắc làm sao dám a, người khác không biết Bùi Tư Nhận có thủ đoạn chỉnh chết người, anh xem như đi theo Bùi Tư Nhận đã lâu, tuyệt đối là trong lòng biết rõ ràng.
"Ông chủ, trước mắt đây là băng ghi hình ." Bùi Tư Nhận nhận lấy, áng chừng ở trong lòng bàn tay , dùng điều khiển để mở cửa xe, để lại một câu: " Đặt một phòng nghỉ để ngủ đi, hôm nay hình như cậu mệt mỏi rồi."
Bởi vì sự hiểu biết của anh đối với người ở trong xe đã kiệt sức, như vậy tình trạng kiệt sức sẽ giảm, không ngủ đến ngày mai, chỉ sợ là không tỉnh. . . . . . . . . . . . .
Quả nhiên, mãi cho đến hơn bảy giờ sáng ngày thứ hai, Tống Dư Kiều mới tỉnh lại, trong cơ thể cô như bị trút hết sinh khí, phần eo dưới giống như bị xe nghiền, động một chút đều cảm thấy đau.
Cô mở to mắt, chú ý tới đây là khách sạn.
Hả, là khách sạn không biết là chuyện quái gì, bởi vì cô nhớ rõ, đêm qua chính là ở trong quán rượu. . . . . .
Đợi chút. . . . . .
Đêm qua, hình như tiến vào thang máy đã bị cánh tay người phía sau, sau đó. . . . . . Không có ý thức.
Trong nháy mắt, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được, trên người mình không có gì! Thậm chí ngay cả nội y quần lót áo ngủ đều không có mặc, chỉ quấn trên người một cái chăn.
Cô xoay người ngồi xuống, phần dưới cơ thể lập tức đau như hút một hơi khí lạnh.
Chăn theo trên người đi xuống, lộ ra trước ngực loạt dấu hôn, cô vội vàng ngăn chính mình sắp hét lên tiếng thét chói tai.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tống Dư Kiều hoàn toàn ngu ngơ, nhưng là chung quanh không có quần áo cô, cô chỉ có thể bọc chăn, di động? Di động đâu?
Ngay tại lúc Tống Dư Kiều xoay người tìm di động , cửa phòng tắm lập tức mở ra.
Tống Dư Kiều đã từng bị vết xe đổ này, trực tiếp liền nhắm hai mắt lại, quả nhiên, lúc mở to mắt, nhìn thấy đúng là Bùi Tư Nhận đang thắt nút áo sơmi, chỉ là chẳng qua hôm nay anh thay đổi mặc áo sơmi trắng, càng thêm hiện ra mặt như ngọc, thân hình cao to.
"Bùi. . . . . ." Bùi Tư Nhận nâng mắt, trong ánh mắt hơi ý cười, chọn cao âm cuối: "Uh?"
"Này. . . . . . Anh, tôi. . . . . . Có phải hay không. . . . . . ?" Tống Dư Kiều cảm thấy chính mình hiện tại trong đầu một mảnh hoảng loạn, đầu lưỡi bắt đầu cứng lại, nói không rõ ràng lắm.
Bùi Tư Nhận từng bước một đi tới, cúi người trước Tống Dư Kiều.
Tống Dư Kiều vừa mới hướng về phía trước kéo chăn bị trượt xuống dưới lại, trực tiếp lộ ra trước ngực dấu hôn, dường như cho dù là Bùi Tư Nhận có thừa nhận hay không, đã rõ mọi thứ.
Tống Dư Kiều lập tức ngừng hô hấp.
Bùi Tư Nhận vươn tay ra giúp Tống Dư Kiều cầm chăn lên nhe nhàng kéo một chút, hắn đã nhìn thấu cô muốn hỏi cái gì, nói: "Lần trước thật sự không có gì phát sinh, lần này mọi việc đã xảy ra."
Đầu của anh ướt sũng, không biết là đàn ông đều có thói quen tắm rồi sau đó lau khô đầu hay không, anh tiến đến trước mặt Tống Dư Kiều , trên tóc giọt nước lạnh như băng dừng ở trên vai Tống Dư Kiều, làn da cô bỗng chốc giống như bị bỏng lửa .
Tống Dư Kiều hoàn toàn cứng lại.
Đây là cái ý gì?
Bùi Tư Nhận đã muốn thừa nhận , lần trước ở trong quán bar A Đại, cô uống rượu, chính là Bùi Tư Nhận đưa cô đến khách sạn, như vậy thì dây đeo đồ ngủ ren đâu? Cũng là anh cho cô mặc vào sao?
Nhưng mà lúc đó có phải hay không anh thay cho cô đã không quan trọng , quan trọng là hiện tại, hiện tại làm cũng đã làm, còn nói thay quần áo cái gì?
Đầu óc cô hoàn toàn trở thành một đống hỗn loạn, ngày trước mỗi lần đều nói Diệp Trạch Nam ở bên ngoài cùng đàn bà khác làm loạn, dấu hôn lộ bên ngoài, hiện tại chính cô thì sao? Lúc này chẳng phải vết hôn lộ bên ngoài sao?
Loại chuyện này một khi làm là chạm đến đạo đức luân lý, cũng nên lo lắng.
Ngay khi Tống Dư Kiều ngây người, Bùi Tư Nhận đã hoàn toàn như không có việc gì đứng dậy, đem áo sơmi cài lại, nhân tiện anh đưa áo, khoác lên người Tống Dư Kiều, tuy rằng động tác không có do dự, nhưng trong miệng lại nói: "Có muốn đi tắm một chút hay không? Hôm trước tôi chỉ đơn giản thay cho cô một chút."
Tống Dư Kiều hoàn hồn, nghe thấy trong lời nói Bùi Tư Nhận mười phần mập mờ, mặt như bị đốt nóng đứng dựng lên.
Cái gì gọi là. . . . . . Đơn, giản, thay một chút? !
"Bùi tổng, tôi cảm thấy tôi. . . . . ."
Bùi Tư Nhận dừng ở trên vai Tống Dư Kiều độ mạnh yếu nặng một ít: "Cô cảm thấy có thể nói chuyện thành khẩn về nó như vậy sao?"
Tống Dư Kiều cắn môi dưới.
"Cốc cốc Cốc" ba tiếng đập cửa, Bùi Tư Nhận đi tới mở cửa.
Lê Bắc đến đưa y phục đến. "Ông chủ, tôi dựa theo số đo anh nói để mua , nhưng là kiểu dáng này tôi thật sự không chọn "
Lê Bắc đang cầm ba cái túi to, tiếp tục nói, "Tôi cứ chỉ theo nhân viên cửa hàng giới thiệu, mua ba bộ."
Nháy mắt quả thực tự tôn tự tin đã bj phá vỡ, mà ngay cả nhân viên cửa hàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt giống như ánh mắt của tổng giám đốc bá đạo, chẳng qua không phải mình .
Bùi Tư Nhận lấy gói to, nói: "Đặt hai phần bữa sáng đưa lên."
Lê Bắc: ". . . . . . Vâng"
|