Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương 54: Ăn hải sản tươi
Kỳ thực, thứ hải sản tươi này rắt đắt, quan trọng là ăn không đủ no.
Tống dư Kiều cho rằng Bùi Tư Nhận lái xe là muốn ăn hải sản tươi ở quán Đại Lâu ở gần đây , thế nhưng đợi được xe chạy êm dịu đã đi tới tam hoàn, hướng phía đông đi lên đường cao tốc, cô không khỏi nghi ngờ, hỏi một câu: "Đây là muốn đi chỗ nào?"
Bùi Tư Nhận một tay đỡ bánh lái, vô lăng, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nói: " Cảng X."
Từ thành phố C qua cảng X có ba, bốn trăm km, chỉ có điều vừa đến vùng biển, Bùi Tư Nhận nhận được tin tức, vào lúc này vừa nhận hàng hóa vận chuyển thuyền suốt đêm chở tới đây, tất cả đều nhảy nhót tưng bừng, muốn ăn hải sản tươi, chính là mùi vị đồ tươi sống.
Bùi Hạo Dục đã ngủ gật ở phía sau chỗ ngồi, Tống Dư Kiều im lặng không lên tiếng mà đem một cái chăn đắp ở trên người cậu bé.
Nói thật, lúc Bùi Tư Nhận mời cô ăn hải sản tươi, cô không có nhận lời.
Về công về tư, bữa cơm này cô đều không nên ăn.
Bùi Tư Nhận nói: "Đây là tôi cảm ơn cô hai ngày trước giúp tôi chăm sóc Bùi Hạo Dục, nếu như cô không cảm kích, là tôi vẫn thiếu ân tình đối với cô sao?"
Để Bùi công tử nợ ân tình, rất nhiều người cầu còn không được.
Thế nhưng Tống Dư Kiều nếu nhận định đây là một quả bom nguy hiểm, sẽ không cảm thấy là một chuyện tốt , ước gì mau mau thanh toán rồi xong.
Cô luôn luôn đến đâu thì hay đến đó, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, nếu đã lên thuyền, dĩ nhiên là phải mua vé tàu rồi.
Chờ đến nơi, sắc trời đã tối xuống, ở bến tàu một chiếc du thuyền rất lớn ngừng, nghê hồng trên khoang tàu sáng lên, sóng lớn trên mặt biển hiện ra đường viền mơ hồ.
Bùi Hạo Dục đã ngủ thiếp đi, Bùi Tư Nhận gọi cậu xuống xe,cậu rất không tình nguyện mà dịch cái mông, từ trên xe nhảy xuống, mí mắt cụp xuống, tinh thần không ăn thua dáng dấp, miễn cưỡng theo ở phía sau, thỉnh thoảng xoa xoa một hồi con mắt, phía trước một cái tay kéo quần áo Tống Dư Kiều.
Vào giờ phút này, chỗ ngồi phòng khách trên du thuyền không còn chỗ.
Theo cầu thang máy đi lên tới đỉnh khoang boong tàu, một người mặc áo sơ mi trắng đen cùng người phục vụ đi tới, hướng về Bùi Tư Nhận hơi khom người chào: "Lão đại đêm nay có việc xã giao, để cho tôi tới chiêu đãi ngài, mời tới bên này."
Đối với hải sản tươi, Tống Dư Kiều vốn không thích, đơn giản là không có ghế ngồi, có thể dựa vào lan can, xem lúc này mặt trời nhô lên, biển được nhuộm màu nắng, từ chân trời, từng ánh nắng kéo đến tỏa ra khắp bầu trời, chiếu xuống mặt biển yên tĩnh. (Chỗ này có vẻ sai sai ̄﹏ ̄  ̄﹏ ̄ )
Người phục vụ bưng lên hải sản tươi rất nhiều loại, tôm hùm, bào ngư, hầu con cùng các loại loại cá, Tống Dư Kiều không uống rượu, có điều có thêm một nhiệm vụ, chính là lột tôm cho Bùi Hạo Dục ,tôm bóc vỏ trơn bóng, chấm lên nước tương, đặc biệt ngon.
Bùi Hạo Dục trong miệng chất đầy tôm, còn liên tiếp nói muốn thêm, mắt to hướng tới cha, dùng ánh mắt nói cha xem một chút, Kiều Kiều lột tôm cho con ăn, cha sẽ không có, ha ha ha.
Bùi Tư Nhận cũng không có nhàn rỗi, anh ta dùng công cụ đập bể vỏ cua, đem thịt cua bên trong chấm lên mù-tạc , lại xối lên trên một ít nước chanh, đặt ở trước mặt Tống Dư Kiều : "Như vậy hương vị sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn."
Có điều sau đó, Bùi Hạo Dục ăn đủ rồi, chạy tới chạy lui ngay ở trên boong thuyền, đưa đầu ra từ mép nhỏ lan can trên thuyền, hướng về phía dưới gọi: " Chú Cố !"
Cố Thanh thành dọc theo cầu thang máy đi lên , "Ăn xong rồi sao?"
Bùi Hạo Dục gật đầu: "Ăn xong."
Cố Thanh thành đi tới, Tống Dư Kiều gật đầu với anh, cô cũng nghe Bùi Tư Nhận nhắc qua, nói ông chủ cái du thuyền này chính là Cố Thanh thành.
"Lý mộ ở dưới lầu, có cần cùng ăn hay không?" Cố Thanh thành sau khi ngồi xuống cằm một điếu thuốc.
Lý mộ. . . . . .
Bùi Hạo Dục vừa nghe thấy cái tên này liền kinh ngạc: "Cái thằng nhóc con Tây Tây kia sẽ không tới chứ?"
Lần trước lúc tắm ở trung tâm, đứa bé trai kia gặm cổ của cậu ta đau đớn thê thảm còn sở sờ ở trước mắt.
Cố Thanh thành nở nụ cười: "Tây Tây chưa có tới."
Bùi Hạo Dục thở phào nhẹ nhõm, vỗ về ngực nhỏ của mình .
Tống Dư Kiều nhận ra được Cố Thanh thành tìm Bùi Tư Nhận là có chuyện muốn nói, liền đứng dậy, lôi Bùi Hạo Dục đi : "Chúng ta đi phía dưới xem."
Chờ Tống Dư Kiều đi xa Bùi Hạo Dục, Cố Thanh thành nói: "Con trai của cậu xem ra rất yêu thích cô ấy."
Bùi Tư Nhận giống Cố Thanh thành cũng bật lửa châm một điếu thuốc, đẩy mâm thức ăn trước mặt một cái lên phía trước, khuỷu tay đặt ở bên cạnh bàn, "Đồ đâu?"
Cố Thanh thành lấy ra một bao phong thư xi măng ra: "Tổng cộng là hai phần báo cáo, một phần là so với tóc, một phần là so với máu."
Bùi Tư Nhận nhíu mày.
Cố Thanh thành nói: "Tống Dư Kiều có từng lưu lại mẫu máu ở trong bệnh viện , tôi liền để đem ra dùng."
Bùi Tư Nhận rút ra một tờ giấy rồi chà xát một hồi trong lòng bàn tay, mới mở bao phong thư xi măngra, rút ra bên trong hai tấm kiểm nghiệm báo cáo rồi nhìn lướt qua, lại gấp lại vào.
|
Chương 55: Con tin hay không tin?
Sau khi ăn uống no đủ, từ cảng X trở về thành phố C, bởi vì Bùi Tư Nhận uống rượu, vì lẽ đó mà Tống Dư Kiều lái xe.
Bùi Hạo Dục có thể vừa nãy trên đường tới ngủ no rồi, bây giờ đi trên đường về đặc biệt hưng phấn, một mực tràn đầy phấn khởi sát bên Tống Dư Kiều nói tới Mộ Tiểu Đông ở trên lớp ngốc thế nào.
Tống Dư Kiều vô cùng kiên trì, "Mộ Tiểu Đông là bạn tốt của con sao?"
Bùi Hạo Dục nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Coi như thế đi, ngày mai dì tới đón con đi, con giới thiệu Mộ Tiểu Đông cho dì biết!"
Kỳ thực, cậu muốn nói là, đưa dì giới thiệu cho Mộ Tiểu Đông biết!
Tống Dư Kiều không đành lòng từ chối cậu bé, nói: "Được."
Bùi Hạo Dục còn muốn lôi kéo Tống Dư Kiều nói cái gì, bị Bùi Tư Nhận lôi cổ áo ngồi xuống, dùng ánh mắt nhắc nhở: "Ngồi im, không được nói chuyện."
Tống Dư Kiều trước tiên đưa hai cha con này đến hoa uyển, Bùi Tư Nhận đi tới ôm Bùi Hạo Dục bỏ Tống Dư Kiều lại trên xe, sau đó cúi người nói: "Xe cô lái đi."
Tống Dư Kiều mau mau từ chối: "Không cần, tôi bắt xe. . . . . ."
"Một mình cô bắt xe không an toàn, " Bùi Tư Nhận nở nụ cười, "Không cần sốt sắng, xe này cũng không phải cho cô."
Bùi Hạo Dục nhón chân, mũi chân nằm úp sấp cửa sổ của xe: "Kiều Kiều, dì lái đi đi, cha con còn vài chiếc xe đây."
Hai cha con nhìn xe lái đi, đối diện nhìn nhau một chút, người trước đi trước, người sau bước chân ngắn hự hự theo sát, phong thái tự tin nói: "Cha, cha không sánh bằng con."
Lúc chờ thang máy, Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay, mắt nhìn vẻ tự đắc của Bùi Hạo Dục: " Kiều Kiều, buổi tối ngày mai tuyệt đối sẽ không đi đón con, con tin hay không tin?"
Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu nhỏ như là trống lắc như thế: "Không tin, Kiều Kiều đã đồng ý."
Bùi Tư Nhận đứng ở thang máy, ánh ánh mắt rơi trên con số màu đỏ, không nói gì.
Cô lúc đó còn đã đồng ý phải gả cho anh đấy, có điều chưa kịp đảo mắt thì đã kết hôn cùng cháu ngoại anh rồi, chuyện này tính thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều lái xe trở lại nhà trọ kim thủy, nhìn thấy xa xa ở dưới lầu thấp thoáng một bóng người, cô lúc đầu không có chú ý, rồi lái xe đi, lúc này đi qua trong nháy mắt mới trợn to hai mắt.
Người phụ nữ này là Tống Khiết Nhu!
Tống Khiết Nhu chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tống Dư Kiều từ bên trong một chiếc xe màu đen Cayenne đi ra, cũng là giật mình há to miệng, miệng giống như quả trứng gà rồi.
Đây chính là Tống Dư Kiều bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi cửa? ! Không có tiền không quyền không tình yêu? Có thê ̉lái nổi xe sang này? ! Chẳng lẽ là Tống Dực lại cho Tống Dư Kiều tiền?
Đang nghĩ như vậy, Tống Dư Kiều chạy tới trước mặt Tống Khiết Nhu.
Tống Khiết Nhu là cô ruột Tống Dư Kiều, thế nhưng, từ khi cô ba năm trước gả vào nhà họ Diệp, quan hệ bị rạn nứt với nhà họ Tống, xem như là ba năm không có thấy.
Mặc dù trong trí nhớ Tống Dư Kiều, người cô này cũng không thích cô, thế nhưng cô vẫn là khách sáo kêu một tiếng: "Cô, đi vào ngồi một chút đi."
"Đây là nhà con?" Vào phòng, Tống Khiết Nhu hỏi.
Tống Dư Kiều từ trong phòng bếp bưng tới hai chén nước mật ong, đặt ở trên khay trà: "Không phải, là nhà con thuê."
Tống Khiết Nhu nhìn trang trí trong phòng này, cũng không đặc biệt như có tiền, bình thường đơn giản, nếu đã lưu lạc ở ngôi nhà như này, như thế nào lại đi xe sang đây? Lại nhìn sắc mặt Tống Dư Kiều, trên mặt trắng nõn hiện tại mang chút đỏ ửng, làm sao cũng không giống bộ dạng bị ghét bỏ, đúng thật là kỳ quái rồi.
Cô ta cười cợt, cầm nước mật ong trên bàn lên uống một hớp, mới chậm rãi mở miệng: " Cô nghe nói Lily tới tìm con?"
|
Chương 55: Con tin hay không tin?
Sau khi ăn uống no đủ, từ cảng X trở về thành phố C, bởi vì Bùi Tư Nhận uống rượu, vì lẽ đó mà Tống Dư Kiều lái xe.
Bùi Hạo Dục có thể vừa nãy trên đường tới ngủ no rồi, bây giờ đi trên đường về đặc biệt hưng phấn, một mực tràn đầy phấn khởi sát bên Tống Dư Kiều nói tới Mộ Tiểu Đông ở trên lớp ngốc thế nào.
Tống Dư Kiều vô cùng kiên trì, "Mộ Tiểu Đông là bạn tốt của con sao?"
Bùi Hạo Dục nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Coi như thế đi, ngày mai dì tới đón con đi, con giới thiệu Mộ Tiểu Đông cho dì biết!"
Kỳ thực, cậu muốn nói là, đưa dì giới thiệu cho Mộ Tiểu Đông biết!
Tống Dư Kiều không đành lòng từ chối cậu bé, nói: "Được."
Bùi Hạo Dục còn muốn lôi kéo Tống Dư Kiều nói cái gì, bị Bùi Tư Nhận lôi cổ áo ngồi xuống, dùng ánh mắt nhắc nhở: "Ngồi im, không được nói chuyện."
Tống Dư Kiều trước tiên đưa hai cha con này đến hoa uyển, Bùi Tư Nhận đi tới ôm Bùi Hạo Dục bỏ Tống Dư Kiều lại trên xe, sau đó cúi người nói: "Xe cô lái đi."
Tống Dư Kiều mau mau từ chối: "Không cần, tôi bắt xe. . . . . ."
"Một mình cô bắt xe không an toàn, " Bùi Tư Nhận nở nụ cười, "Không cần sốt sắng, xe này cũng không phải cho cô."
Bùi Hạo Dục nhón chân, mũi chân nằm úp sấp cửa sổ của xe: "Kiều Kiều, dì lái đi đi, cha con còn vài chiếc xe đây."
Hai cha con nhìn xe lái đi, đối diện nhìn nhau một chút, người trước đi trước, người sau bước chân ngắn hự hự theo sát, phong thái tự tin nói: "Cha, cha không sánh bằng con."
Lúc chờ thang máy, Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay, mắt nhìn vẻ tự đắc của Bùi Hạo Dục: " Kiều Kiều, buổi tối ngày mai tuyệt đối sẽ không đi đón con, con tin hay không tin?"
Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu nhỏ như là trống lắc như thế: "Không tin, Kiều Kiều đã đồng ý."
Bùi Tư Nhận đứng ở thang máy, ánh ánh mắt rơi trên con số màu đỏ, không nói gì.
Cô lúc đó còn đã đồng ý phải gả cho anh đấy, có điều chưa kịp đảo mắt thì đã kết hôn cùng cháu ngoại anh rồi, chuyện này tính thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều lái xe trở lại nhà trọ kim thủy, nhìn thấy xa xa ở dưới lầu thấp thoáng một bóng người, cô lúc đầu không có chú ý, rồi lái xe đi, lúc này đi qua trong nháy mắt mới trợn to hai mắt.
Người phụ nữ này là Tống Khiết Nhu!
Tống Khiết Nhu chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tống Dư Kiều từ bên trong một chiếc xe màu đen Cayenne đi ra, cũng là giật mình há to miệng, miệng giống như quả trứng gà rồi.
Đây chính là Tống Dư Kiều bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi cửa? ! Không có tiền không quyền không tình yêu? Có thê ̉lái nổi xe sang này? ! Chẳng lẽ là Tống Dực lại cho Tống Dư Kiều tiền?
Đang nghĩ như vậy, Tống Dư Kiều chạy tới trước mặt Tống Khiết Nhu.
Tống Khiết Nhu là cô ruột Tống Dư Kiều, thế nhưng, từ khi cô ba năm trước gả vào nhà họ Diệp, quan hệ bị rạn nứt với nhà họ Tống, xem như là ba năm không có thấy.
Mặc dù trong trí nhớ Tống Dư Kiều, người cô này cũng không thích cô, thế nhưng cô vẫn là khách sáo kêu một tiếng: "Cô, đi vào ngồi một chút đi."
"Đây là nhà con?" Vào phòng, Tống Khiết Nhu hỏi.
Tống Dư Kiều từ trong phòng bếp bưng tới hai chén nước mật ong, đặt ở trên khay trà: "Không phải, là nhà con thuê."
Tống Khiết Nhu nhìn trang trí trong phòng này, cũng không đặc biệt như có tiền, bình thường đơn giản, nếu đã lưu lạc ở ngôi nhà như này, như thế nào lại đi xe sang đây? Lại nhìn sắc mặt Tống Dư Kiều, trên mặt trắng nõn hiện tại mang chút đỏ ửng, làm sao cũng không giống bộ dạng bị ghét bỏ, đúng thật là kỳ quái rồi.
Cô ta cười cợt, cầm nước mật ong trên bàn lên uống một hớp, mới chậm rãi mở miệng: " Cô nghe nói Lily tới tìm con?"
|
Chương 56: Tâm rất loạn, rất loạn.
Tống Dư Kiều không có ngẩng mặt, gật gật đầu.
Nói đến cô, người cô này cũng thật sự là kỳ quái, bày đặt cô ta với cháu gái ruột lại không yêu thích, một mực là yêu thích con ghẻ Từ Uyển Lỵ của mẹ kế.
Tống Khiết Nhu nói: "Con cùng Trạch Nam kết hôn ba năm nay, tình hình cô cũng nghe nói, con nói xem tính không yêu hôn nhân không thể hạnh phúc sao?"
Tống Dư Kiều ngẩng đầu lên: "Làm sao cô biết là không tính không yêu?"
Tống Khiết Nhu cũng trợn to hai mắt: " Con không biết sao? Chỉ cần là biết con kết hôn với nhà họ Diệp, liền đều biết, mấy ngày trước con còn nghe nói, nói là nhà họ Diệp chuẩn bị làm cái tiệc rượu, chính là làm cho người thừa kế tương lai nhà họ Diệp."
"Cô à, cô hơn nửa đêm đến chỗ tôi, chỉ là muốn nói cho tôi biết sự kiện này sao?" Tống Dư Kiều lạnh lùng nhìn cô mình, nhưng cảm thấy trong lòng một phần lạnh lẽo.
Tống Khiết Nhu thở dài một hơi, "Đương nhiên không phải, cô tới chỗ này là vì cha con, cha con bị suy thận, cần làm giải phẫu đổi thận. . . . . ."
"Cái gì? !" Tống Dư Kiều giật mình trợn to hai mắt.
"Không có chuyện gì, hiện tại đã ở trong bệnh viện, bệnh tình ổn định, người trong nhà cũng đã từng làm kiểm tra, cũng không được, không thể làm gì khác hơn là chờ thận thích hợp rồi." Tống Khiết Nhu nói, "Cô đây là gạt cha con mới tới được, chuyện này anh ấy không biết, anh ấy biết lúc trước đối xử với con cùng mẹ con cũng không tốt, đã làm nét mặt già nua rồi. . . . . ."
Tống Dư Kiều trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, trong lòng thật giống như một con thuyền , đang phiêu đãng trên đại dương mênh mông, không có quy luật.
Cô hận cha cô, ngoại tình bên ngoài quá trớn, lúc đó cô hận không thể giết chết ông , thế nhưng hiện tại, nghe được từ miệng Tống Khiết Nhu nói tin tức này, đáy lòng cô hơi mênh mông, không biết nên làm như thế nào.
"Ôi. . . . . ."
Tống Khiết Nhu bỗng nhiên từ trên ghế sa lông lăn lông lốc xuống, mí mắt hướng lên trên, một tay ôm ngực: "Thuốc, thuốc. . . . . ."
Tống Dư Kiều biết, nhà họ Tống đều có tính di truyền tâm luật không đồng đều, trên người bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thuốc cứu sống nhanh, liền để ngừa tình huống như thế phát sinh, cô vội vội vàng vàng liền tìm trong túi xách của Tống Khiết Nhu, đồ vật bên trong đều đổ ra, cũng không có, cô vội vàng hướng về phòng ngủ chạy đi, lấy thuốc nhanh từ bên trong thùng cấp cứu .
Chờ Tống Dư Kiều xoay mặt một cái, Tống Khiết Nhu vẫn rên rỉ, ánh mắt đã khôi phục lại sự trong sáng, từ trong túi tiền lấy ra một máy quay phim nhỏ như lỗ kim, cố định một hồi ở dưới bàn trà.
Tống Dư Kiều cho Tống Khiết Nhu uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc nàng mới đứng dậy rời đi.
Lúc gần đi, Tống Khiết Nhu nói: "Cô cũng có hai ba năm không trở lại nhìn cha cô, coi như là con không đi làm kiểm tra thận, cũng nên trở lại thăm, dù sao ông ấy cũng là cha ruột người sinh ra con, nuôi con!"
Tống Khiết Nhu cũng không tin, nói đến phần trên, Tống Dư Kiều có thể không trở lại nhìn một chút.
Coi như là Tống Dư Kiều không có một tia cảm tình đối với nhà họ Tống, ngược lại máy quay phim đã an bài, vì Lily, bà ta nhất định phải nắm lấy nhược điểm của Tống Dư Kiều, tàn nhẫn mà đá cô văng ra khỏi Diệp Trạch Nam.
Chỉ có lần trước ở khách sạn những bức ảnh mơ hồ kia căn bản không đủ, cô tuyệt đối phải bắt được một tình cảnh để Diệp trạch Nam mắt thấy là thật, coi như là không có, cũng phải chế tạo ra!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau đi làm, Tống Dư Kiều tinh thần có chút không tốt, buổi sáng họp lúc đó chỉ ghi chép, cũng chỉ là những con số liệu, dữ liệu liền nhớ lộn vài cái, Đới Lâm Tạp gọi cô vào văn phòng, không khách sáo một chút nào liền phê bình một phen .
"Dư Kiều, tôi biết cô là Tôn Đại Phật, tòa miếu nhỏ này không phải cho cô, thế nhưng nếu ở đây làm một ngày, thì phải làm một ngày thật tốt, dù cho đúng là một ngày làm hòa thượng ở đây, cô cũng phải làm cho thật tốt!"
Đới Lâm Tạp mặc dù bình thường nói chuyện có hơi chanh chua một chút, thế nhưng cũng có một chút gọi là đúng, chưa bao giờ nịnh nọt hay nịnh bợ, làm việc rất có phong cách của chính mình.
Tống Dư Kiều nói: "Rõ ạ."
Đới Lâm Tạp nâng mắt kính lên nói: "Cô gọi cho người phụ trách của nhà họ Bùi , báo tình hình tiến độ của công trình ."
Người phụ trách?
Tống Dư Kiều dường như sụp đổ, cô vẫn liên lạc với Bùi Tư Nhận, sao lại có cái gọi là người phụ trách của Bùi Thị ?
Cô hỏi: " Có thể cho tôi lại số điện thoại của người phụ trách hay không, số điện thoại tôi lưu đã xóa rồi."
"Làm sao lại không cẩn thận như vậy, " Đới Lâm Tạp từ tấm kính dày phía dưới rút ra một tấm danh thiếp, "Cô nhớ một chút đi."
Tống Dư Kiều nhìn trên danh thiếp viết "Quảng cáo mới quản lý Mai " , trong lòng thình thịch đột nhiên nhảy lên, nói như vậy, cô nên cùng người này liên hệ, thế nhưng. . . . . .
|
Chương 57: Con trai của anh gọi điện thoại cho tôi
Sắp tới buổi trưa, Tống Dư Kiều nhận được từ Chu Hải Đường một cái bao: "Đã đến hai ngày rồi tại sao cô không đi lấy, cô mua món đồ gì?"
Tống Dư Kiều ngờ vực: "Tôi không có mua gì cả mà."
Mở ra nhìn, thì ra là một cái váy, cô không có phản ứng gì, Chu Hải Đường đã kêu lên sợ hãi: "Dư Kiều cô thậ là có tiền a! Đây là hàng mới nhất , phải 10 ngàn hai một cái!"
Tống Dư Kiều: ". . . . . . Chắc là đã gửi nhầm rồi."
Thế nhưng, Tống Dư Kiều gọi điện cho cửa hàng xác nhận liền nói không có sai sót, nhìn bộ này có giá trị không nhỏ cũng thật là hao tổn tâm trí, nhân viên cửa hàng nói: "Số điện thoại đã lưu là một vị tên Bùi tiên sinh."
Bùi. . . . . . Tiên sinh.
Tống Dư Kiều biết Bùi tiên sinh, chỉ có một vị, Bùi Tư Nhận.
. . . . . . . . . . . .
Mãi cho đến buổi chiều, Tống Dư Kiều vẫn là không yên lòng, liền gọi điện thoại cho Tống quản gia , hỏi dò cha Tống Dực tình hình như thế nào.
Lão quản gia trước đó đã được Tống Khiết Nhu dặn dò, dĩ nhiên là dựa theo mấy câu nói của Tống Khiết Nhu .
Tống Dư Kiều cúp điện thoại ngay ở trước một tấm phiếu ở Cao Sắt, sau đó đến văn phòng Đới Lâm Tạp xin nghỉ một ngày.
Đới Lâm Tạp hỏi: "Rất gấp sao?"
Tống Dư Kiều gật đầu: "Là nhà tôi có việc gấp."
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cao Sắt là sáu giờ rưỡi, đúng lúc là giờ cao điểm, cô đứng ở đường vẫy tay phải gần nửa giờ, cũng không có được một chiếc taxi.
Liếc nhìn thấy thời gian tới rồi, trước mặt cô bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe riêng màu đen, chính là chiếc Cayenne cô đã trả lại hồi sáng sớm cho Bùi Tư Nhận.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lê Bắc cười nói: "Tống tiểu thư, muốn đi đâu hả?"
" Trạm Cao Sắt ."
Lê Bắc nói: "Lên xe đi, tôi tiện đường đưa cô đi."
"Được ."
Bởi vì thật sự bắt không được xe, bằng không Tống Dư Kiều cũng sẽ không ở trên xe trợ lý Bùi Tư Nhận, hơn nữa càng khiến người ta không thể nói gì chính là, ghế đằng sau . . . . . . chính là Bùi Tư Nhận vẫn đang ngồi.
Hối hận phát điên , không hiểu vì sao cô lại cho rằng trong xe chỉ có Lê Bắc.
Tống Dư Kiều vô cùng khách sáo kêu một tiếng: "Bùi tổng, phiền toái."
Bùi Tư Nhận đeo mắt kính, thấy không rõ lắm con mắt và vẻ mặt, nhưng ngoắc ngoắc môi: "Không phiền, tôi cũng muốn đi trạm Cao Sắt "
Lê Bắc ở trong lòng kêu rên ông chủ, chúng ta rõ ràng là muốn đi sân bay ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Bùi Tư Nhận cùng Tống Dư Kiều cùng đứng ở cửa soát vé, Tống Dư Kiều mới biết, không chỉ là tiện đường đi trạm Cao Sắt , hơn nữa còn muốn đi, chính là đi thành phố S.
Hai người một trước một sau cộng thêm người đằng trước kỳ đà cản mũi Lê Bắc, kiểm phiếu rồi vào sau đó, phía sau cách đó không xa xuất hiện ba cái bóng người —— Viên Bằng Phi cùng hai người thuộc hạ.
Thuộc hạ A nói: "Xem vẻ mặt ba Bùi, rõ ràng là không ăn được trong miệng a."
Viên Bằng Phi một cái tát đập tới: "Nếu như ăn vào thì còn cần chúng làm gì? ! Ngớ ngẩn! Nửa tháng này không phải là đã nhìn chăm chú ."
Thuộc hạ B lấy lòng đưa thông tin trong điện thoại di động cho Viên Bằng Phi xem qua: "Giám đốc, người xem lịch trình của Bùi Tư Nhận ở thành phố S."
Viên Bằng Phi liếc mắt nhìn: "Phí lời, xem lịch trình làm gì, các người đều thật là ngớ ngẩn! Buổi tối hai ngày tới! Điều tra xem anh ta ở cái khách sạn nào!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trên xe, tựa hồ là đến thành phố S, trong lòng Tống Dư Kiều thì càng thấp thỏm bất an, đây là một loại cảm giác thế nào đây? Gần hương tình e sợ sao? Tống Dư Kiều phủ nhận thứ tình cảm này.
Cô đối với người cha Tống Dực này, từ khi ông và mẹ cô ly hôn, đến ông ta cũng mãnh liệt ngăn cản cô gả cho Diệp Trạch Nam mà trở nên gay gắt.
Cô còn nhớ, ba năm trước, cô một lòng phải gả cho Diệp Trạch Nam, Tống Dực cho cô một bạt tay: "Con bây giờ! Con cùng Diệp gia kết hôn sẽ không hạnh phúc !"
Tống Dực là một người cha coi như thế nào cũng không hợp, không có một chút xíu gì gọi là tình thân, nhưng vẫn có một chút nói đúng, cô cùng Diệp Trạch Nam hôn nhân cũng sẽ không lâu dài.
Một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ sự trầm tư của Tống Dư Kiều , cô lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, là điện Bùi Hạo Dục gọi.
Bùi Tư Nhận ngồi bên cạnh đang cầm iPad liếc mắt nhìn , nói: "Con trai của anh gọi điện thoại cho tôi."
Bùi Tư Nhận khóe miệng cong lên nói "Cô tiếp là được rồi, gọi cho cô cũng không phải gọi cho tôi."
Ngồi nghiêng phía trước cLê Bắc nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng vô cùng cáu kỉnh có muốn ân ái hay không? Rõ ràng như thế a, tình cảnh thế này đã thấy nhiều rồi!
|