Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương 45 Người giám hộ
Tống Dư Kiều liền trợn to hai mắt, tâm tình vào giờ khắc này đúng là khó có thể dùng lời nói để diễn tả rồi.
Lúc này, ở ngoài cửa phòng làm việc đã nghe được âm thanh của Ngô Na: "Hoa tiểu thư, cô bây giờ không thể đi vào, trong phòng làm việc tổng giám đốc đang có khách. . . . . ."
Trong đầu Tống Dư Kiều trống rỗng, trong lúc nhất thời không nghĩ tới phương pháp tốt hơn, chỉ có Bùi Tư Nhận có thể cứu. Liền trực tiếp khom lưng lướt qua nửa bàn làm việc, bám vào vai Bùi Tư Nhận hôn lên môi anh, thật giống lông chim bình thường nhẹ nhàng xẹt qua, cô vẫn cảm thấy trên môi một tia man mát, tim đột nhiên co rút lại, như vậy một sát na, máu như ngưng chảy.
Ánh mắt Bùi Tư Nhận sâu, một giây sau đã cầm lấy Âu phục, com lê áo khoác đứng lên, như gió lướt qua người Tống Dư Kiều , chỉ có điều trước khi đi nói với Tống Dư Kiều một câu : " Ở đây chờ!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngô Na quả thực đã thành con kiến trên chảo nóng rồi.
Vừa nãy một Trương Mộng Lâm, thêm một Tống dư kiều, hiện tại lại là một Hoa Tranh, đúng là ba người phụ nữ thật thích đùa, Bùi Tư Nhận tập hợp đủ một bàn mạt chược rồi.
Hoa Tranh đã đến cửa, cô vội chắn trước mặt Hoa Tranh, "Hoa tiểu thư, xin hãy cho tôi. . . . . ."
Cửa phòng làm việc liền từ bên trong mở ra.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều nghe âm thanh ngoài cửa phòng làm việc dần dần đi xa, sờ sờ thấy gò má của mình nóng bỏng.
Vừa nãy thật sự không nên hôn Bùi Tư Nhận, thế nhưng, Tống Dư Kiều hiểu rõ Bùi Tư Nhận, anh ta đã nói ra điều gì tuyệt đối sẽ không thu hồi, vì lẽ đó, nếu như lần này cô không nghe theo, chỉ sợ là Hoa Tranh và Trương Mộng Lâm trong lúc đó khó có thể thoát thân.
Thế nhưng, Bùi Tư Nhận nói "Ở đây chờ" , là nói ai ?
Là cô, hay Trương Mộng Lâm vẫn đang ở trong phòng tắm?
Tống Dư Kiều đương nhiên không có ngu như vậy, cô đến trước cửa sổ nhìn xe Bùi Tư Nhận lái đi, đang chuẩn bị quay lưng rời đi, tiếng nước trong phòng tắm bỗng nhiên ngừng.
Trương Mộng Lâm mở buồng tắm ra một cái khe: "Anh rể, anh có thể đưa băng vệ sinh tới cho em được không?"
Tống Dư Kiều nghe thấy cách xưng hô này, lập tức ngây dại.
Anh rể. . . . . .
Bùi Tư Nhận là anh rể của Trương Mộng Lâm . . . . . .
Lẽ nào Bùi Tư Nhận đã kết hôn? !
Trương Mộng Lâm không nghe thấy tiếng trả lời, liền mở cửa phòng tắm, chỉ có điều dùng khăn tắm quấn quanh người từ ngực trở xuống, còn quấn hết sức thấp, đủ để lộ ra bộ ngực, mái tóc ướt nhẹp tán ở trên đầu vai.
Thế nhưng, bên ngoài phòng làm việc không có bất kỳ ai.
Cô ta đầu tiên là nhẹ giọng kêu một tiếng "Anh rể" , không ai trả lời.
"Bùi Tư Nhận!" Trương Mộng Lâm đi về phía trước, bỗng nhiên nước hoa cầm trong tay lập tức rơi xuống đất, vỡ tan nát.
. . . . . . . . . . . .
Bùi Tư Nhận cùng Hoa Tranh đi dạo phố, Hoa Tranh cầm hai cái quần áo hỏi ys kiến của anh, anh tiện tay chỉ một cái .
"Lấy cái này đi."
Hoa Tranh cười mỉm nép vào người: "Được, lấy cái này."
Cô trước đây cũng gọi Bùi Tư Nhận cùng với cô đi mua quần áo, thế nhưng anh xưa nay đều từ chối vì không có thời gian, ngày hôm nay đúng là phá lệ lần đầu, mà chiều ý của cô!
Lúc cô ở phòng thay quần áo thử đồ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Dư Kiều.
. . . . . . . . . . . .
Bùi Tư Nhận chờ ở bên ngoài, ngẩng đầu thấy một cái váy một bên trắng một bên xanh nhạt, tay áo măng sét trước ngực có đính trân châu, trước mắt anh liền hiện lên hình ảnh Tống Dư Kiều mặc bộ váy này lên người.
"Gói cái váy này lại, " anh dùng ngón tay chỉ, " size M."
Nhân viên bán hàng mắt lập tức sáng lên!
Bán hai bộ như thế, mức bán hàng của cô thế là khỏi lo ! Thật là khách hàng lớn!
Bùi Tư Nhận nhanh chóng quẹt thẻ, đưa cho một cái địa chỉ: "Chiều nay năm giờ rưỡi, đưa đến địa chỉ này."
Trong cửa hàng hiện tại không còn hàng, mặc dù phải giao hàng đi nơi khác nhưng nhân viên vẫn rất vui vẻ: "Ngài yên tâm, nhất định sẽ giao!"
. . . . . . . . . . . .
Ngơ ngơ ngác ngác , từ nhà họ Bùi đi ra, Tống Dư Kiều ngồi ở ghế đá giữa quảng trường, nhìn trụ nước đột ngột phun cao.
Vừa nãy cô nghe được Trương Mộng Lâm gọi một tiếng "Anh rể" , trong lòng có chút không thoải mái, sau đó cảm giác không thoải mái vẫn kéo dài đến bây giờ.
Cô cũng không biết cảm giác không thoải mái kia bắt nguồn từ đâu ,có thể là bởi vì Trương Mộng Lâm gọi Bùi Tư Nhận là "Anh rể" , thật sự là anh rể sao?
Cô dùng di động lên mạng tìm một chút thông tin về chị gái của Trương Mộng Lâm, sau đó hiện ra một loại giới thiệu về Trương Mộng Lâm.
Khi thấy dòng tuổi tác của Trương Mộng Lâm hiện lên "17" , cô lập tức ngây người!
Xem ra cô đúng là như Chu Hải Đường nói không quan tâm chút gì đến thế giới giải trí, nếu không thì sao cô lại không biết Bùi Tư Nhận và Trương Mộng Lâm không phải người yêu cũng không phải người theo đuổi mà là quan hệ người giám hộ!
Trương Mộng Lâm mười sáu tuổi mà thôi, vì lẽ đó trước mười tám tuổi , cho dù là hợp đồng gì cần kí tên đều tới tìm Bùi Tư Nhận, ngay cả Trương Mộng Lâm thuộc công ty giải trí, đều là dưới quyền Bùi thị .
Về phần Bùi Tư Nhận tại sao phải làm người giám hộ cho Trương Mộng Lâm, internet có đôi lời đồn đại" Chị của Trương Mộng Lâm, Trương Mộng Tuyết bởi vì một. . . . . ." hàng trăm tấm ảnh thế nhưng điểm quan trọng sau cùng lại ko có trang web nào nhắc tới.
|
Chương 46: Chụp trộm
Vừa lúc đó, chuông điện thoại di động vang lên, là Hoa Tranh gọi tới.
Tống Dư Kiều bắt máy, trong loa truyền đến âm thanh đè thấp của Hoa Tranh: "Cô bây giờ ở chỗ nào vây? ! Dành thời gian lại đây giúp tôi! Chụp trộm hai tấm hình."
". . . . . ."
"Tôi chống đỡ không được bao lâu!" Hoa Tranh nói, "Mang theo bản đồ loại chuyên nghiệp! Mau mau ! Sau mười phút ở cửa nhà vệ sinh nữ!"
Nói xong, Hoa Tranh liền báo địa chỉ, trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Dư Kiều sững sờ nửa phút, dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, nhấc túi lên liền hướng Đại Thương cách đó không xa đi đến.
. . . . . . . . . . . .
Ở phía trước cửa phòng toilet, Tống Dư Kiều cẩn thận ôm cây đợi thỏ.
Cô cố ý tìm một nơi khá là bí mật, phía trước có một thùng rác, bên trên còn có một túi lớn màu đen, vừa vặn có thể che cho cô. Điện thoại di động đã chuyển sang trạng thái máy ảnh , chỉ còn chờ Hoa Tranh tới.
Có điều sau một lúc, Tống Dư Kiều liền từ giữa khe hở thấy được Bùi Tư Nhận và Hoa Tranh từ từ đến gần, bởi vì Tống Dư Kiều đem nơi mình ẩn nấp nói cho Hoa Tranh, vì lẽ đó Hoa Tranh liếc mắt nhìn thấy cái túi rác to lớn màu đen kia, liền cố ý thay đổi góc độ, đưa sự chú ý của Bùi Tư Nhận tới một hướng khác.
Bỗng nhiên, Hoa Tranh trượt chân, Bùi Tư Nhận đỡ lấy cô, cô thuận thế liền đem nửa người kề sát trên người Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều tay run lên, chụp liên tiếp.
Hoa Tranh đứng lên, đạt đích, một chân đi cà nhắc hai tay đã khoác lên trên cổ Bùi Tư Nhận , nghiêng thân lên trước một cm, cái tư thế này cực kỳ ám muội, tuy rằng chỉ có mấy giây Bùi Tư Nhận liền lui ra một khoảng cách an toàn, Tống Dư Kiều vẫn chụp hình được. Kĩ thuật chụp ảnh của cô thật sự không hề tốt đẹp gì, thế nhưng bây giờ nhìn vài bức ảnh, góc độ tuy rằng xảo quyệt chút, giá trị tốt xấu cũng xứng đáng đạt loại cao, đền bù khuyết điểm này.
Ngay sau đó, Hoa Tranh tiến vào toilet nữ, Bùi Tư Nhận đứng trước bồn rửa tay quay lại.
Tống Dư kiều đưa điện thoại di động cất vào trong núp ở mặt sau thùng rác , trong nháy mắt nhìn Bùi Tư Nhận cúi đầu, khom người từ phía sau bò ra ngoài, vừa định trốn cẩn thận , liền nghe thấy âm thanh từ phía sau của Bùi tư Nhận "Chụp trộm xong liền đi?"
". . . . . ."
Tống Dư Kiều chưa có quay người, đưa lưng về phía Bùi Tư Nhận, thế nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng được luồng không khí kia của Bùi Tư Nhận, từng bước từng bước đến gần, khoảng cách cô càng ngày càng gần, luồng không khí nguy hiểm kia càng ngày càng dày đặc, chật chội khiến cô thực sự không thở kịp.
. . . . . . . . . . . .
"Đã đổi nghề làm thợ săn ảnh rồi hả ?"
Bùi Tư Nhận nói câu này Tống Dư Kiều cũng không biết nên nói lại làm sao, đơn giản liền ngậm miệng không nói lời nào.
Tống Dư Kiều trước sai sau sai, lùi lại hai bước, đi phía sau Bùi Tư Nhận ra khỏi cửa. Bùi Tư Nhận ném chiếc chìa khóa xe cho Tống Dư Kiều : "Đi lấy xe giúp tôi, tôi gọi điện thoại."
"Được."
Bùi Tư Nhận gọi điện thoại cho hai người, một là gọi cho anh trai của Hoa Tranh Đường Thất Thiếu, để anh ta đưa Hoa Tranh về.
Đường Thất Thiếu hỏi: "Con bé kia lại đi quấn quít lấy anh? Tôi nói này cha Bùi, năm năm rồi anh cũng không tìm mẹ cho con trai, không bằng liền để cho em gái của tôi đi. . . . . ."
"Làm sao anh biết tôi không tìm được mẹ cho con trai của tôi?"
Đường Thất thiếu ngừng lại: "Tìm được rồi hả ? Tôi nhớ đây là lần thứ bốn không là lần thứ năm anh nói tìm được rồi. . . . . ."
Bùi Tư Nhận vừa nghe thế đem điện thoại cúp luôn.
Thứ hai là̀ gọi điện thoại cho Lê Bắc: "Buổi tối đón Bùi Hạo Dục tan học, trực tiếp đưa đến nhà họ Bùi."
"Vâng."
"Phu nhân muốn gặp cháu."
Lê Bắc oán thầm: ông chủ, anh không cần giải thích, giải thích chính là che giấu.
Gọi điện thoại xong, Bùi Tư Nhận đi chưa xa, đã nhìn thấy Tống Dư Kiều lái chiếc xe màu đen, trên người mặc áo sơ mi công sở màu trắng ở trước ngực ghìm lại, vẽ ra một đường cong hoàn hảo.
|
Chương 47: Beloved
Tống Dư Kiều vốn dĩ đang cúi đầu xem ngón tay của mình, mãi đến khi phía trước xuất hiện một chiếc xe đi đến, cô đột nhiên đứng lên.
Bùi Tư Nhận hình như không có dừng lại ở trước mặt Tống Dư Kiều, lập tức mở cửa xe ra, thốt ra hai chữ: "Lên xe"
Tống Dư Kiều lên ghế phụ, hỏi: "Bùi tổng, muốn đi đâu ạ?"
Bùi Tư Nhận không nói gì, bỗng nhiên nghiêng mình tới gần Tống Dư Kiều, hô hấp của cô lập tức ngừng lại, nghiêng người về phía sau, bị Bùi Tư Nhận đè vai xuống, cánh tay dài duỗi ra đem dây an toàn thắt lại cho cô :"Trên đường kiểm tra nghiêm ngặt, vẫn phải thắt dây an toàn".
"Ạch. . . . . ." Ở trong một không gian chật chội ,khoảng cách gần như vậy, Tống Dư Kiều cảm thấy rất không dễ chịu, đầu lưỡi có chút cứng nhắc, "Ừ, được, tôi tự mình làm."
Nhẹ nhàng một tiếng cạch, dây an toàn đã được cài , gò má của Bùi Tư Nhận như có như không sượt đến trước ngực Tống Dư Kiều, mặt cô lập tức đỏ lên, có điều nhìn về phía Bùi Tư Nhận, thật sự giống như chỉ là không để ý lúc kéo dây an toàn, mặt không biến sắc xoay qua chỗ khác nhìn kính chắn gió, vô cùng lạnh nhạt đạp chân ga.
Để giảm bớt không khí ngột ngạt, Tống Dư Kiều lại hỏi một câu: "Muốn đi nơi nào?"
Bùi Tư Nhận nói: "Đi xem phòng ốc."
Tống Tư Kiều cho rằng lời mà Bùi Tư Nhận nói là đi xem nhà, chính là đi Thành Đông xem mảnh đất mới thi công kia, cũng không phản đối nói lại, lẳng lặng mà ngồi ở ghế kế bên tài xế, con mắt nhìn về phía ngoài cửa xe.
Không bao lâu, điện thoại Tống Dư Kiều vang lên, cô xem màn hình điện thoại di động, không ngoài dự đoán, là Hoa Tranh. Cô phản xạ liếc mắt nhìn Bùi Tư Nhận, mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại đặc biệt làm phiền, còn có một chút tạp âm rất to, Hoa Tranh lẩm bẩm một câu nói, Tống Dư Kiều đều không nghe rõ.
"Hoa Tranh?"
"Ừ, là tôi. Dư Kiều ! Tôi bây giờ đang ở chỗ tạp chí đây! Cô bây giờ gửi cho tôi bức ảnh đi! Tranh thủ ngày mai lên đầu đề!"
Giọng Hoa Tranh bỗng nhiên nâng cao, gần như là la to lên , Tống Dư Kiều đem điện thoại di động rời lỗ tai 2 cm, còn có thể nghe thấy.
"Vội vã như vậy sao?" Tống Dư Kiều hỏi.
"Đương nhiên! Nhanh lên một chút A Chánh đang biên chữ đây!"
Tống Dư Kiều còn chưa kịp nói gì, bên kia điện thoại liền dập máy, cô nhất thời có chút quẫn , cảm thấy ngồi bên một toà núi lớn, mà dưới mông cô tất cả đều là bàn chông.
Bùi Tư Nhận dừng ở ven đường đến khi xe dừng lại, hướng về Tống Dư Kiều đưa tay ra: "Lấy ra đây cho tôi xem một chút."
Trước mặt là người có liên quan đến việc chụp trộm của Tống Dư Kiều, vì lẽ đó liền đem điện thoại di động đưa cho Bùi Tư Nhận, cùng lắm thì đến lúc Hoa Tranh hỏi tới thì nói thật, dù sao Tống Dư Kiều cũng đã bị phái đi giao tiếp cùng nhà họ Bùi.
Bùi Tư Nhận đem vài bức ảnh lần lượt xem qua, không nghĩ là có thể xem cả ảnh của cô, là một tấm ảnh Tống Dư Kiều tự chụp, không những một tấm mà nhiều hơn nữa, là một tấm ảnh bóng lưng Tống Dư Kiều, sau lại là bức ảnh lúc Tống Dư Kiều cúi người ở bên cửa sổ, có thể là người khác chụp hình.
Tống Dư Kiều xem ngón tay Bùi Tư Nhận gạt gạt, không nhịn được nhắc nhở một câu: "Phía trước chỉ có năm tấm."
Bùi Tư Nhận nói: "Tôi biết."
Tống Dư Kiều nhìn Bùi Tư Nhận cầm điện thoại di động của cô và điện thoại di động của anh không biết làm sao mà mân mê một lúc, còn đem điện thoại di động của cô ném tới, vừa coi vừa nhìn, năm bức ảnh mà cô chụp hình Hoa Tranh đã bị xoá toàn bộ rồi.
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Bùi Tư Nhận nhíu mày: " Cô có ý kiến?"
Tống Dư Kiều mím mím môi, "Không có."
Lần này, làm sao cô giao cho Hoa Tranh?
Có điều, sau đó ở bên trong xe, Tống Dư Kiều cũng không có nhận được điện thoại Hoa Tranh giục đến lấy bức ảnh.
Cuối cùng, xe đi qua cầu vượt, dừng ở một ngõ bên ngoài đen thùi lùi, một con đường chỉ có hai ngọn đèn đường treo ở đầu tường, ngọn đèn sáng vàng.
Tống Dư Kiều ở trong xe do dự một chút, mới theo Bùi Tư Nhận xuống xe.
Đầu phố có chút đen tối, thế nhưng đi tới bên trong có thể nhìn thấy bầu trời cầu vồng lấp lánh, trên bảng hiệu viết một kiểu chữ hoa bằng tiếng Anh -- "Beloved "
Bùi Tư Nhận đẩy cửa ra, bên trong truyền đến âm thanh DJ vô cùng mạnh mẽ, Tống Dư Kiều còn nhìn thấy bên trong có ánh sáng óng ánh của sàn nhảy.
|
Chương 48 : Vợ !?!
Edit : Nguyệt Hà Beta: Thạch Anh
"Không phải chúng ta đi xem nhà sao?"
Giọng của Tống Dư Kiều gần như bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc át đi, nhưng Bùi Tư Nhận có vẻ đã nghe thấy, kéo Tống Dư Kiều lại, cúi người đến gần rồi ở bên tai cô nói: "Trước tiên theo tôi một lúc"
Âm thanh nương theo chất rượu vi huân, cảm giác như cả bầu không khí đều nhuốm say rồi. Hay là âm nhạc quá mức lớn tiếng, bằng không vì sao trái tim của cô lại có chút run rẩy như thế này ?
Bùi Tư Nhận cùng cô đi tới góc ghế dài. Một người phục vụ đi tới: "Ông chủ, vẫn như cũ sao?" "Không, lần này đổi thành rượu trái cây."
"Quán bar này là anh mở ?" Tống Dư Kiều có chút ngạc nhiên.
"Ừ" Bùi Tư Nhận gật đầu.
Tống Dư Kiều gần như ngay lập tức nghĩ đến tên quán bar này, "Beloved" tức yêu thương. Cô có thể cảm nhận được rằng nơi này là do một người phụ nữ mở, mà người đó thì có thể là mẹ của Bùi Hạo Dục.
Không lâu sau, người phục vụ đưa rượu tới , nhãn hiệu cùng thông tin gắn tại mặt trên của chai đều là tiếng Anh, Tống Dư Kiều xem không hiểu. Bùi Tư Nhận rót cho Tống Dư Kiều một ly rượu, Tống Dư Kiều định đưa tay tỏ ý không muốn, anh liền nói:
" Tôi là vì cô mà gọi rượu trái cây, độ không cao, dù tửu lượng của cô không tốt cũng uống được một ít."
Đã đến nước này, Tống Dư Kiều không muốn cũng phải nhận rượu. Ngồi an phận tại một góc ghế dài bên này, so với sân khấu chính kia bớt đi rất nhiều tạp âm, hơn nữa phía trước có thêm một lớp cửa kính, tiếng ồn được giảm đi đáng kể. Tống Dư Kiều nhìn về phía sàn nhảy, ánh đèn với đủ loại màu sắc chiếu rọi xuống uốn lượn tựa những con rắn nước, cũng giống như những người trẻ tuổi kia. Bỗng nhiên cơ thể có chút ngứa ngáy thúc dục, cũng muốn chen vào mà liều mạng khiêu vũ vặn vẹo vòng eo, cũng muốn đi tới sân khấu thay người ta chơi bộ gõ khung trống Newbie kia, thế nhưng tất cả cũng chỉ là cơn gió nhẹ lướt qua tâm trí, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích. Cô đột nhiên thấy mình đã già đi rồi.
Bùi Tư Nhận thấy Tống Dư Kiều mang ánh mắt khát cầu hướng về phía sàn nhảy cùng khung trống, lay động ly rượu trái cây trong tay một chút : " Tống tiểu thư cũng thích gõ khung trống kia sao ?"
"Cũng" ư ?
"Khi còn bé học được mấy năm, đều là học lung tung cho vui."
Bùi Tư Nhận nhếch khóe miệng nói: " Vợ tôi cũng thích gõ khung trống, trên sàn nhảy có lúc nhảy liền hai giờ."
Vợ ?!
Tống Dư Kiều trong nháy mắt liền nhớ lại khi Trương Mộng Lâm gọi người này một tiếng "Anh rể" Lẽ nào Bùi Tư Nhận thực sự đã kết hôn cùng chị của Trương Mộng Lâm? Thế nhưng Bùi Hạo Dục lại nói mẹ cùng người đàn ông khác chạy trốn. Mà Bùi Tư Nhận ...
"Vợ tôi mất rồi."
Tống Dư Kiều im lặng.
Hương rượu chạm đến từng ngóc ngách trong quán bar này làm bầu không khí nhuốm mười phần ám muội, như thể việc duy nhất ở đây chỉ là uống rượu, nếu tửu lượng không cao, cũng không thể kìm lòng được mà uống nhiều một ít. Mặc dù Bùi Tư Nhận nói loại rượu trái cây này số độ không cao, lại khen uống vị quả thực rất ngọt, nhưng uống một ngụm quá lớn, Tống Dư Kiều uống một chút liền ngây ngây ngất ngất, lúc về đi thành hình chữ S.
Bùi Tư Nhận đi sau Tống Dư Kiều nửa bước, nhìn người phía trước đi bảy bước vặn vẹo tám bước vặn vẹo, thầm cười. Bỗng nhiên Tống Dư Kiều vấp chân một cái, anh ngay lập tức đỡ lấy cô. Tống Dư Kiều cười đùa: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi, tôi nhận ra anh, tổng giám đốc Bùi" Cô nàng này chỉ là một chút rượu thôi cũng không thể chịu được, nhìn dáng dấp là biết có chút say rồi.
Đưa Tống Dư Kiều đến dưới nhà khu trọ nhỏ Kim Thủy, cô không tháo dây an toàn mà mở cửa xe định lao ra, kết quả là bị ghìm lại một cách "tàn nhẫn".
"Ai trói tôi rồi hả ?"
Bùi Tư Nhận hoàn toàn chịu thua. Thấy Tống Dư Kiều loay hoay mãi vẫn không cởi được dây an toàn, Bùi Tư Nhận đưa tay qua giúp cô, Dư Kiều ngẩng đầu, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng khuyết:
" Bùi Tư Nhận, tôi nhận ra anh."
"Cô mới nhận ra tôi chừng nào?"
"Anh chính là cha Bùi Hạo Dục, quân gạt người!"
|
Chương 49: Bữa tiệc dành riêng để gặp mặt.
Bùi Tư Nhận vẫn nhìn Tống Dư Kiều tiến vào nhà trọ một lúc lâu, mới lái xe đi.
Trên đường, nhận một cuộc điện thoại của chủ biên tập tạp chí.
"Bùi tổng, cái kia. . . . . . Hoa tiểu thư này, có muốn phát hay không?"
Bùi Tư Nhận liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, "Sáng ngày mai phát, đợi hai ngày nữa, đăng một tin xin lỗi, nói bức ảnh là Photoshop ."
Chủ biên: ". . . . . ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều cầm chùm chìa khóa vào thang máy, cửa thang máy này mới vừa đóng lại, một cái cửa thang máy khác liền mở ra, từ bên trong một bóng người màu đen lao ra, đó chính là Diệp Trạch Nam!
Lúc anh ta lao ra bước chân lảo đảo mất một hồi, hai mắt bốc lửa, bộ âu phục trên người, áo khoác com lê cũng nhăn nhúm .
Do ngày hôm nay anh ta uống rượu, quỷ xui thần khiến thế nào mà lái xe tới đến nơi Tống Dư Kiều thuê phòng, dựa vào tường, bóng tôi đưa anh ta che khuất, tim của anh ta cũng từ từ lạnh xuống như băng.
Cuối hành lang có một cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh dưới lầu.
Diệp Trạch Nam nhìn thấy một chiếc xe riêng màu đen chậm rãi lái tới, anh ta cầm điện thoại di động, vừa nghĩ gọi điện thoại cho cô, đã nhìn thấy ở bên trong chiếc xe, có một người phụ nữ đi xuống!
Vậy mà lại là Tống Dư Kiều!
Vốn dĩ tâm anh ta đã từ từ tĩnh lặng lập tức cáu kỉnh, hóa ra đây chính là lý do cô quyết tâm cùng anh ta ly hôn! Thậm chí ngay cả nhà dưới cũng tìm được rồi!
Diệp Trạch Nam tàn nhẫn mà nhấn mở của thang máy, lòng như lửa đốt, quyết tâm nhất định phải đem gian phu kia bắt lại! Thế nhưng đợi được anh ta xuống tới dưới lầu, chiếc xe riêng màu đen kia cũng đã đi mất.
Trong đêm tối, đưa tay không thấy được năm ngón, dường như chỉ còn lại một đôi mắt lóe lên lửa đỏ của anh ta, thật giống một con sói ác độc .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Rửa mặt ở trong phòng tắm, Tống Dư Kiều mới có chút tỉnh táo lại, lần này uống rượu say không đến nỗi mất ý thức, cô còn có thể mơ hồ nhớ lại những câu đã nói cùng Bùi Tư Nhận.
Trên mặt không khỏi có chút ảo não.
Đến cùng thật là hại chết người mà, Tống Dư Kiều xin thề trong lòng, sau này không phải thời điểm bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dùng tửu lượng một ly làm tiền đặt cược.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa tùng tùng tùng, lúc Tống Dư Kiều từ phòng tắm đi ra, tiếng gõ cửa đã thành tiếng đạp cửa.
"Tống Dư Kiều! Cô mở cửa ra cho tôi!"
Là tiếng của Diệp Trạch Nam.
Đêm hôm , anh ta tới đây làm gì?
Tống Dư Kiều đứng lại không động đậy, ở thời gian hiện tại, cô tuyệt đối sẽ không ngớ ngẩn mà đi mở cửa cho Diệp trạch Nam.
"Tống Dư Kiều! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không ly hôn! Cô dẹp bỏ cái ý định này đi!"
Diệp Trạch Nam kêu la càng ngày càng quá thể, Tống Dư Kiều cau mày, bấm điện thoại gọi phòng an ninh của khu trọ.
Kỳ thực, nếu như Tống Dư Kiều không gọi điện thoại, hàng xóm xung quanh cũng sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát. Ngoài cửa từng tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo Diệp Trạch Nam tiếng chửi rủa: " Người ở trong này chính là vợ tôi! Mấy người dựa vào cái gì bắt tôi đi!"
Tống Dư Kiều dựa trên cửa phòng, nhắm hai mắt lại.
Cô có thể tưởng tượng được, ngày mai hàng xóm sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Lại là một đêm chưa chợp mắt.
Tống Dư Kiều cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ sợ bản thân muốn suy nhược thần kinh luôn rồi.
Ra cửa đi làm, ở trong thang máy gặp một bác gái hàng xóm, Tống Dư Kiều cười cợt, nói một tiếng: "Chào buổi sáng."
Bác gái nói: " Người trẻ tuổi hôm qua tới là chồng cô thật à?"
Tống Dư Kiều gật gật đầu: "Vâng."
"Người còn trẻ tức giận là chuyện thường xảy ra, không qua điểm mấu chốt là không có gì."
Tống Dư Kiều cười khổ một cái: "Có Tiểu Tam mang bụng bầu tìm tới cửa, cái này thì không có qua điểm mấu chốt sao? Mẹ chồng ghét bỏ vì tôi không thể sinh con, cái này không qua điểm mấu chốt được sao? Tiểu Tam là con của mẹ kế của tôi, cái này không qua điểm mấu chốt sao?"
"Cái, cái gì?"
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Tống Dư Kiều vẫn cất bước tiếp tục đi, "Thật là cám ơn bác gái, có chút chuyện không chạm đến mấu chốt là có thể đi qua, có chút chuyện không qua được ."
Đã ba năm, cô sẽ không bởi vì trong đáy lòng đã từng có chút ân cần, sẽ chấp nhận đi xuống, không bao giờ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi sáng, Bùi Tư Nhận giúp Lê Bắc Đô gọi điện thoại đến, nói là ba giờ chiều Bùi Tư Nhận đi công trường thi công xem phòng, hỏi xem có thời gian hay không.
Tống Dư Kiều nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thời gian."
Hiện tại cô trên đang ở trạng thái bị động, bất cứ lúc nào cũng vì Bùi Tư Nhận phục vụ, dù sao trên người buộc vào một hiệp ước mấy triệu, nào dám thất lễ, xem như là ba tháng cuối cùng trước khi cô rời đi nhà họ Diệp, làm cái cống hiến cuối cùng cho công ty đi.
Thời gian rảnh rỗi, Tống Dư Kiều căn cứ chính xãc theo Diệp Trạch Nam sửa sang lại quá trốn một hồi, gửi đến hộp thư củ mình một bưu kiện mã hóa sau đó ghi chép bỏ tất cả trong máy vi tính, nghĩ thầm đây chính là bức thư cuối cùng.
Thế nhưng, cô không muốn vì chuyện ly hôn mà phải lên tòa án, như vậy nhà họ Tống cùng nhà họ Diệp sợ là cũng không biện pháp cho gió êm sóng lặng.
Sắp tới thời gian ăn cơm trưa , Chu Hải Đường lập tức ngồi vào chỗ đối diện bàn Tống Dư Kiều, "Cậu cảm thấy hiện tại trạng thái của tớ thế nào?"
Chu Hải Đường đã bởi vì buổi trưa muốn đi gặp mặt mà khẩn trương nguyên cả buổi sáng, đến mức có thể xem trà giảm cân là cà phê hòa tan đem tới cho chủ quản, loại sai lầm này cũng chỉ có Chu Hải Đường có thể phạm vào.
Tống Dư Kiều nhìn Chu Hải Đường bởi vì căng thẳng mà cười cứng ngắc, nhún vai, hỏi: "Cậu muốn nghe nói thật hay là nói dối?"
Chu Hải Đường lập tức ỉu xìu : "Làm sao bây giờ, tâm tớ cứ cáu kỉnh bất an." Cô lập tức ngồi xuống, kéo tay Tống Dư Kiều lại, "Cậu theo tớ cùng đi gặp mặt được không? Dư Kiều. . . chị Kiều. . .dì Tống. . . Tổng giám đốc phu nhân. . . . . ."
Tống Dư Kiều: ". . . . . . Cậu kêu tớ là tổ tông cũng không được."
Chu Hải Đường trên cơ bản là bản thân không sở trường, tướng mạo bình thường, năng lực bình thường, học lực bình thường, duy chỉ có một bản lĩnh là có thể nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng Tống Dư Kiều lên tiếng: "Được, thế nhưng trước hai giờ phải trở về, tớ còn muốn đi công trường ở thành đông."
Thế nhưng, khi Tống Dư Kiều theo Chu Hải Đường đến quán cơm Gặp mặt, liền hối hận rồi.
Bởi vì. . . Cơ bản đây không phải là gặp mặt xem mắt một với một , mà là một bữa tiệc dành riêng để xem mắt .
|