Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương 40: Nói quá lời? Nghiêm trọng.
Lần này, Tống Dư Kiều được Bùi Hạo Dục cho nếm thử món ăn salad hoa quả tự làm. . . . . có đường.
Hơn nữa còn cho rất nhiều, quả thực rất ngọt, ngọt kiểu Đài Loan, ngọt quá khiến cổ họng có chút khó chịu.
Thế nhưng đối với đôi mắt chân thành của cậu bé, Tống Dư Kiều cười nói: "Cảm ơn Bùi Hạo Dục, món ăn rất ngon."
Bùi Hạo Dục được khen, như mở cờ trong bụng, dùng cái muỗng múc một khối quả dứa: "Kiều Kiều cô ăn nhiều một chút!"
Bùi Tư Nhận chú ý tới trên mặt Tống Dư Kiều có chút gượng gạo, đi tới bế Bùi Hạo Dục lên tầng: "Đi rửa ráy nhanh! Lẽ nào ngày hôm nay còn muốn Kiều Kiều rửa cho con sao? Đều là đàn ông hết rồi."
Bùi Hạo Dục có chút đỏ mặt , chờ đến tầng hai không còn nhìn thấy Tống Dư Kiều, cậu ta mới giẫy giụa từ trên người Bùi Tư Nhận nhảy xuống.
"Ba ba, cha chính là muốn con không thể kết thân với Kiều Kiều, Hừ!"
Bùi Tư Nhận trở tay đem Bùi Hạo Dục ném vào phòng tắm đóng cửa lại.
Bùi Hạo Dục ở trong phòng tắm hét lên: "Ba ba, cha là sói đuôi to!"
Bùi Tư Nhận trong lúc từ trên tầng đi xuống, thuận tiện cầm một cốc trà chanh, đã nhìn thấy Tống Dư Kiều đang tìm nước uống.
"Cái này không có đường."
Tống Dư Kiều sững sờ.
Cô đúng là không thích ăn ngọt, thế nhưng chuyện này, sao Bùi Tư Nhận lại biết? Trùng hợp thật
Tống Dư Kiều nhận trà chanh chầm chậm uống, nhìn Bùi Tư Nhận đi một đôi dép lê trong nhà, mở tủ lạnh lấy ra một lon bia.
"Cô có muốn uống bia?"
Tống Dư Kiều vội vàng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, để cốc trà chanh xuống, "Bùi tổng, thời gian không còn sớm, tôi về trước, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi, chuyện buổi chiều nhiều lắm, tôi quên mất chuyện họp phụ huynh, thực sự xin lỗi."
Tống Dư Kiều vừa nói vừa cúi đầu, nghiêng mình biểu hiện sự áy náy. Cô tới đây, chủ yếu là muốn giải thích với Bùi Tư Nhận chuyện buổi chiều, nếu tiếp tục ở trong nhà Bùi Tư Nhận, về tình về lý đều không hợp "Vậy tôi đi trước."
Bùi Tư Nhận cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Tống Dư Kiều vội cầm túi chạy về phía cửa, chỉ có điều mở mãi cửa không mở ra.
Tống Dư Kiều nhìn phía trên đã trang bị khóa mật mã, rốt cục vẫn buông tha, xoay người lại, "Bùi tổng, phiền anh. . . . . ."
"Dư Kiều."
Tống Dư Kiều nghe thấy Bùi tư nhận gọi tên mình, lập tức cứng người lại.
"Nghe nói cô là vợ của Tổng giám đốc nhà họ Diệp?"
Tống Dư Kiều nhìn mật mã khóa trước mặt, hận chính mình không thể mở khóa, bằng không tìm một khe nứt chui vào cũng tốt, bởi vì, trực giác của cô cho thấy, Bùi Tư Nhận sắp sửa nói, tuyệt đối sẽ không chuyển vấn đề, tuyệt đối sẽ không nể mặt cô.
Quả nhiên.
Bùi Tư Nhận nói: "Dư Kiều, là ai thề son thề sắt nói cho tôi biết, bạn trai cô ở Australia, người yêu cô là người nước ngoài?"
Từ lúc mới bắt đầu gặp mặt Tiểu Tống, đến Tống trợ lý, đến Tống tiểu thư, bây giờ lại đến Dư Kiều, thực sự là hoàn mỹ quá mức không dấu vết không hề áp lực.
Bùi Tư Nhận uống một hớp bia ướp lạnh, nhất thời cảm thấy trời sắp sáng.
Tống Dư Kiều tuyệt đối không có hứng thú tốt như vậy, cả buổi tối cùng một người đàn ông độc thân giá trị trăm triệu tại nơi này thảo luận về cuộc hôn nhân thất bại của mình trong ba năm nay, đơn giản đừng nói, chỉ chờ Bùi Tư Nhận chịu mở cửa.
Thế nhưng, bụng của cô kêu rột rột hai tiếng, không gian đột ngột trở nên tĩnh lặng.
Tống Dư Kiều từ sáng sớm ăn một bữa cơm, cả ngày đều bị hành hạ đủ kiểu, ngoại trừ hai cốc cà phê, cũng không ăn bất cứ cái gì.
Mặt cô đỏ một chút, mím mím môi, "Xin lỗi, Bùi. . . . . ."
Bùi Tư Nhận hơi nhíu mày cắt ngang lời cô: "Đói bụng?"
Không có chờ Tống Dư Kiều trả lời, Bùi Tư Nhận đã đứng dậy, đi về nhà bếp, "Không ăn kiêng chứ?"
Tống Dư Kiều nhất thời cảm thấy ngượng "Bùi tổng, không cần phiền anh, tôi không đói bụng."
Câu nói này nói ra thật không có sức thuyết phục, cái bụng Tống Dư Kiều không phối hợp với tình hình vang lên một tiếng, Bùi Tư Nhận chuyển sang nhìn Tống Dư Kiều một chút, chú ý tới khuôn mặt đỏ ửng của cô, ngoắc ngoắc khóe môi.
Có điều một giây sau, Bùi Tư Nhận liền chú ý tới khăn lụa trên cổ Tống Dư Kiều lộ ra mảng da, có chút kì lạ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Ôi này, ai, ôi, Bùi tổng. . . . . ."
Bùi Tư Nhận đè xuống cánh tay đang nâng lên của Tống Dư Kiêù, tay còn lại dật văng tấm khăn lụa của cô.
Quả nhiên, trên chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi, có hai vết tím.
Ánh mắt của anh càng thêm lạnh như băng, "Đây là ai làm?"
Tống Dư Kiều lấy lại khăn quàng lên, cúi đầu. "Diệp Trạch Nam đánh cô?" giọng Bùi Tư Nhận lạnh như băng.
"Không có, " Tống Dư Kiều lui lại một bước, "Bùi tổng anh nói quá lời."
Bùi Tư Nhận cũng không có lại nói thêm một câu, quay lại nhà bếp.
Nói quá lời? Chỉ sợ là rất nghiêm trọng thì có.
|
Chương 41: Trùng hợp rất khéo
Bùi Hạo Dục tắm xong từ trên tầng đi xuống, đã ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, nhăn mũi quyết tâm ngửi một cái, là mùi thơm của trứng gà.
Cậu bé ngoái ra lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn sang một chút, Bùi Tư Nhận cùng Tống Dư Kiều đang ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, ăn mì.
Không thể không nói, Bùi tư nhận làm mì, Tống Dư Kiều lấy làm kinh hãi, cô cho rằng Bùi Tư Nhận này là thiếu gia của gia tộc lớn, nhất định là mười ngón không dính nước, sao lại biết nấu mì? Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bùi Hạo Dục bước chân nhỏ ngắn chạy tới, sượt đến bên người Tống Dư Kiều: "Con cũng muốn ăn mì!"
Bùi Tư nhận nói: "Không còn."
Bùi Hạo Dục ở trong lòng oán thầm, Bùi Tư Nhận khẳng định không phải cha ruột của cậu, sau đó sượt qua chân Tống Dư Kiều : "Kiều Kiều, con cũng muốn ăn!"
Tống Dư Kiều đem hơn phân nữa mì bỏ sang bát nhỏ đưa cho Bùi Hạo Dục, nhìn vẻ mặt Bùi Tư Nhận, cười cợt giải thích: "Dù sao tôi cũng ăn không hết."
Sau một lúc, Bùi Tư Nhận bỗng nhiên lên tiếng: "Tống trợ lý, cô có từng đi qua Canada?"
Tống Dư Kiều nói: "Mẹ tôi ở Canada, tôi ở Vancouver trong một quãng thời gian."
Bùi Hạo Dục đang dựng thẳng lỗ tai nghe giữa người lớn nói với nhau, nghe thấy Vancouver liền phấn khởi , tay nhỏ chỉ chỉ: "Con cũng từng ở Vancouver! Con cùng ba ba mới vừa về năm ngoái."
Tống Dư Kiều hơi kinh ngạc, cười cợt: "Thật là trùng hợp nhỉ."
Bùi Tư Nhận nhìn Tống Dư Kiều một chút, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ừ, trùng hợp rất khéo."
Trong lúc ăn mỳ, Tống dư kiều trong đầu chuyển động thật nhanh, đang suy tư Bùi Tư Nhận ngày hôm nay rốt cuộc bị gì.
Từ Hoa Uyển đi ra, Tống Dư Kiều cảm thấy tim thật giống quấn lấy một tầng màng, cảm giác thở không thông.
Trực giác cô nhắc nhở, Bùi Tư Nhận là một kẻ nguy hiểm, cô lần sau gặp gỡ tuyệt đối phải đi đường vòng.
Chạy xe ra khỏi ngự cảnh uyển, dừng xe trước kho thì từ phía sau rào chắn trước mặt có hai bóng người bước ra, một người trên tay có cầm camera nói: Quả thực chính là cô gái này.
Một người khác nói: "Theo Bùi Tư Nhận vài ngày như vậy, chắc là cô ta không sai đâu."
"Vậy thì chỉ chờ tìm thời gian đem sự việc này."
"Chờ Viên quản lý thông báo đi, nếu có thể hoàn thành, vậy cũng không cần làm việc kiểu này rồi."
. . . . . . . . . . . .
Đới Lâm Tạp lúc nhận đơn từ chức của Tống Dư Kiều, kỳ thực không có chút kinh ngạc nào, kinh ngạc là chiều hôm qua rốt cuộc biết vợ của Tổng giám đốc nhà họ Diệp chính là Tống Dư Kiều .
Vào lúc ấy, nếu như trước mặt có một máy chụp hình, nhất định sẽ chụp lại trò hề kia.
Đới Lâm Tạp tự cho rằng mình nhìn rõ mọi việc, thế nhưng trong nhà ẩn giấu như một vị đại Phật, đương nhiên bản thân cũng không hay biết, làm cấp trên, chuyện này có điều lừa gạt, tóm lại là lòng có khúc mắc, chỉ có điều với thân phận Tống Dư Kiều, nhất định không thể ra tay với cô.
Cô ta nâng kính lên trên mũi: "Dư kiều, nói thật, nếu như trước đây tôi nhận được đơn từ chức của cô, nhất định sẽ khuyên cô ở lại, hoặc là viết cho cô một lá thư giới thiệu cô với một công ty quảng cáo khác, thế nhưng hiện tại" Cô ta đem thư từ chức đẩy phía trước, "Chuyện này tôi không làm chủ được"
"Chị Đới, tôi biết tôi che giấu là không đúng, thế nhưng tôi thực sự cũng là bất đắc dĩ." Tống Dư Kiều nói, "Tôi lúc đó ký hợp đồng là ba năm, bây giờ còn ba tháng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ. . . . . ."
"No, no, " tay Đới Lâm Tạp dừng lại ở một tư thế, "Hiện tại hồ sơ của cô đã được Tổng Công Ty điều đi rồi, không hề thuộc về phân công ty, vì thế tôi không có quyền lực quyết định cô đi hay ở lại." Đơn từ chức một lần nữa bị Đới Lâm Tạp để trở lại trong tay, Tống Dư Kiều nắm bắt mép giấy in, lề sách, bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác bất lực nồng đậm.
Diệp Trạch Nam rốt cuộc là muốn làm gì?
Đới Lâm Tạp chú ý tới Tống Dư Kiều trên mặt trống không, hỏi: " Nếu cô có vấn đề với giám đốc Diệp , cần giải quyết và nói rõ ràng, cứ như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Một lúc sau Trương Mộng Lâm muốn tới ký kết hợp đồng quảng cáo, cô tiếp đón đi ."
" Chị Đới. . . . . ."
Điện thoại trên bàn làm việc Đới Lâm Tạp vang lên, làm hiệu bảo Tống Dư Kiều , "Tạm thời cứ như vậy, giờ cô ra ngoài, tôi phải nghe điện thoại."
. . . . . . . . . . . .
Trong phòng bên cạnh, Chu Hải Đường mang cho Tống Dư Kiều một chén trà mật ong: "Không thành công chứ gì? Tôi biết mà, bọn họ không dễ dàng tha cho cô như vậy."
Tống Dư Kiều hai tay nâng chén trà mật ong, hơi nước nóng bốc lên làm mờ mắt kính .
Cô hoàn toàn có thể rời đi, một tờ giấy hợp đồng không thể giữ được cô.
Thế nhưng, quan hệ giữa cô và Diệp Trạch Nam vẫn chưa dứt khoát, cô nhất định phải có thời gian yên tĩnh suy nghĩ nên làm thế nào để ly hôn?
Có thể chuẩn bị trước một bước cũng tốt, ngược lại nếu không chọc thủng tầng mây cuối cùng, Đới Lâm Tạp sẽ lại phân công cho cô việc nặng rồi.
Mặc dù thái độ của Chu Hải Đường đối với Tống Dư Kiều so với thường ngày không thay đổi. Thế nhưng, ở trong công ty, mọi người rõ ràng đã nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Có trở nên kính nể, có trở nên xem thường, có trở nên nịnh nọt, nhiều hơn là ở phía sau luôn xì xào bàn tán.
Cô đi vào trong phòng nghỉ lấy một tách cà phê, lúc đi ra có hai nữ đồng nghiệp đang nói chuyện. Khi Tống Dư Kiều đi tới, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, dời ánh mắt chỗ khác.
Chu Hải Đường không vừa mắt, mở miệng cùng hai người kia rùm beng: " Hai cô đang nói chuyện gì?"
Tống Dư Kiều nhìn Chu Hải đường, lắc lắc đầu.
Công ty cô cũng không muốn ở lại, lập tức muốn rời đi, không cần thiết để Chu Hải đường vì mình ra mặt mà bị xa lánh.
"Dư Kiều, đừng để trong lòng." Chu Hải đường nhìn Tống Dư Kiều sắc mặt không tốt.
Tống Dư Kiều nói: "Tớ muốn làm cái gì thì đã làm rồi, cũng không nhẫn nhịn tới bây giờ."
Chu Hải Đường nhìn Tống Dư Kiều bộ dạng nhẹ nhàng bình thản như mây gió, ở trong lòng thở dài một hơi.
Cô không có hỏi Tống Dư Kiều, những người khác đều nói hôn nhân bị em gái của mình chen chân, hơn nữa còn có con, có phải thật vậy hay không, lời này xem ra nên chôn vào trong lòng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nửa giờ sau đó, Trương Mộng Lâm đến, so với lần ở trong quán rượu còn xinh đẹp hơn.
Đi theo phía sau là hai trợ lý, người cầm ô, người cầm giỏ xách. Đi thẳng về phía trước, có vài nhân viên nam nhìn trợn cả mắt lên.
Trương Mộng Lâm vóc người kiều diễm ướt át, mới dễ dàng làm cho đàn ông nổi lên thú tính.
Tống Dư Kiều đem nội dung hợp đồng quảng cáo trình bày cho cô ta, cô ta ngồi ở trên ghế, nâng quai hàm, con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt không có biểu hiện gì, không biết có phải là đang nghe hay không, thỉnh thoảng chỉnh quần áo và nhìn đồng hồ xem thời gian
Thế nhưng, cuối cùng Trương Mộng Lâm vẫn không có dị nghị mà đặt bút xuống kí tên.
Một lần nữa đeo mắt kính vào, Trương Mộng Lâm chuyển ánh mắt đến Tống Dư Kiều đang thu thập tư liệu trên bàn nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở quán rượu phải không ?"
Trương Mộng Lâm hỏi mơ hồ, có điều biết người làm phát sinh chuyện bắt gian kia là người ở trong quán rượu.
Tống Dư Kiều nở nụ cười, nhưng vẫn không nói gì.
"Trợ lý Tống, cô Hoa Tranh từng nói muốn giết chết tôi, là bạn thân của cô?" Tề Mộng Lâm xinh đẹp nở nụ cười một tiếng, vừa hất tóc ra phía sau: "Phiền cô chuyển lời đến cô ta, tôi vẫn đang chờ cô ta giết chết tôi."
Tống Dư Kiều cảm thấy câu nói cuối cùng của Trương Mộng Lâm rõ ràng mang ý thâm sau, cô cảm thấy không phải đơn giản như vậy, liền lôi kéo Chu Hải Đường bên cạnh hỏi một hồi.
Chu Hải Đường khó có thể tin hét to: "Không phải chứ! Dư Kiều thật sự không biết? Cậu không phảisống ở trong chân không đấy chứ. . . . . ."
Từ internet Microblogging tìm ra một loạt tin tức, Chu Hải đường nói: "Ầy, cậu xem một chút đi."
|
Chương 42: Thực sự là rất kỳ quái
Hóa ra, hai ngày trước Hoa tranh đi du lịch ở châu Âu, tại nhà vệ sinh địa điểm du lịch thì nhổ đờm, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh liền vứt một tấm 1 nhân dân tệ cho người ăn xin, sau đó liền nổi tiếng trên internet.
Tống Dư Kiều cũng không tin những thứ này là Hoa Tranh làm, nhất định là Hoa Tranh bị người ta gài bẫy.
Chuyện gì, một khi dính tới tình hình đất nước, thì không thể ngăn cản, coi như là Hoa Tranh tìm quan hệ xã hội cũng là chuyện vô bổ rồi.
Thời gian tuyên bố lột da dán là ở tối ngày hôm qua, vẫn chưa tới mười hai tiếng đã tranh cãi ngất trời rồi. Cô kéo xuống dưới, đã mười mấy vạn cái bình luận đến mấy chục vạn cái chia sẻ, tất cả đều là mắng Hoa Tranh, quả thực là làm mất mặt người Trung Quốc. Lập tức đã có người bắt đầu bới ra Hoa Tranh, cái gì đại tiểu thư nhà họ Hoa, tiểu thư nhà họ Đường, quen thói xa hoa dâm dật, vốn là mắt chó coi thường người khác.
Tống Dư Kiều là người ngoài cuộc nhìn những câu nói này còn cảm thấy giận không chỗ phát tiết, quả thực khó có thể tưởng tượng cảm xúc Hoa Tranh mất khống chế hay không.
Không thể không nói, Tờ Mộng Lâm cũng thật là tàn nhẫn, vì Bùi Tư Nhận, cũng có thể xuống tay độc ác.
Nghĩ đến Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều không khỏi liền nghĩ đến tên nhóc Bùi Hạo Dục kia, dự án quảng cáo của nhà họ Bùi lần này, là Bùi Tư Nhận đề cử Tờ Mộng Lâm, nếu quả thật để người đàn bà độc ác Tờ Mộng Lâm kia làm mẹ kế của cậu bé Bùi Hạo Dục , đúng là không dám tưởng tượng.
Không biết vì sao, Tống Dư Kiều đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, thật giống Bùi Tư Nhận sẽ tìm người phụ nữ khác làm mẹ kế Bùi Hạo Dục, chuyện này cũng không loại ám chỉ tâm lý, giống như là hai cực Nam Bắc của nam châm, hút nhau tự nhiên như thế.
Thực sự là rất kỳ quái.
. . . . . . . . . . . .
Buổi chiều lúc Tống Dư Kiều tan làm, gọi điện thoại cho Hoa Tranh, không ai nghe máy, cô liền trực tiếp thuê xe đến nhà Hoa Tranh.
Nhà biệt thự của Hoa Tranh ở vùng ngoại thành giữa sườn núi, ở trong một khu biệt thự, khung cảnh thanh tịnh, gần hai năm qua người có tiền đều chuyển về sống ở khu này.
" Chú Lưu! Cháu đến tìm Hoa Tranh!"
Chú Lưu là quản gia nhà Hoa Tranh, cũng thường xuyên gặp Tống Dư Kiều, nhìn thấy cô liền thở dài một hơi: "Cô đi khuyên nhủ tiểu thư đi, cô ấy cả ngày không ăn uống gì."
Tống Dư Kiều gõ cửa phòng Hoa Tranh, gõ nửa ngày vẫn không có người trả lời , cuối cùng vẫn là chú Lưu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Bảo mẫu bưng lên một bát cháo nhỏ, Tống Dư Kiều nhận lấy.
Trong phòng không bật đèn, đen thùi lùi , Tống Dư Kiều mò trên tường tìm chỗ bật đèn, bỗng nhiên một mảnh tia sáng, cô dùng tay che trên trán, mở mắt đã nhìn thấy Hoa Tranh nằm thẳng tắp trên giường, một đôi mắt lớn mà trống rỗng nhìn thẳng lên trần nhà .
Tống Dư Kiều đi tới, kéo Hoa Tranh: "Dậy ăn cơm!"
Hoa Tranh quay đầu, mặt xám trắng , "Cậu cũng biết rồi hả ?"
"Ừ."
Hoa Tranh nhắm hai mắt lại.
Tống Dư Kiều nói: "Ừ, tớ biết rồi, biết cậu nói dọa nói muốn chết, hiện tại đang sống dở chết dở nằm ở nơi này tự sống tự chết, cô biết ngày hôm nay ở công ty quảng cáo nhà họ Bùi chúng tôi nhìn thấy ai không? Chính là Trượng Mộng Lâm, cô ta còn nhờ tôi chuyển lời tới cậu, cô ta đang đợi cậu đi hại chết cô ta."
Cô nói những câu nói này, đơn giản chỉ là muốn kích thích Hoa Tranh, bởi vì cô hiểu rõ Hoa Tranh tính tình thẳng thắn, những lời nói suông khách sáo đạo lý kia không thể đánh độc tới cô ấy, cô ấy chỉ thích hợp dùng phương pháp này.
Quả nhiên, Hoa Tranh đột nhiên mở mắt ra, "Ai nói tớ sống dở chết dở hả ? Tớ đây là đang suy nghĩ cách! Tiện nhân chết tiệt , tớ sẽ không tha cho cô ta!"
Bởi vì đã trễ, Tống Dư Kiều ngủ lại cùng Hoa Tranh, hai người nằm ở một chiếc giường lớn đủ cho bốn năm người nằm, cùng Hoa Tranh nghĩ cách .
Mọi ý kiến Tống Dư Kiều đưa ra đều bị từ chối, cuối cùng Hoa Tranh cũng phát điên: "Dư Kiều, cậu không thích hợp làm những âm mưu quỷ kế, nếu như Đường Đường là tốt rồi, nơi đó phương pháp không chút biến sắc hại chết người đạt được nhiều vâng."
Nhắc tới Đường Đường, Tống Dư Kiều hỏi một câu: " Tớ vẫn không hiểu nổi , cô ấy không phải thi đậu đại học X, là một trường rất lớn sao ? Sao sau khi ra trường lại theo người ta đi làm công."
Tống Dư Kiều nhớ rõ ràng, Đường Đường là đi Canada, không lâu sau rời đi Australia.
"Ai biết, cô ấy luôn luôn nói gió đều là bão, " Hoa Tranh nói xong, bỗng nhiên liền nhỏ giọng, thật giống trong căn phòng này có người thứ ba nghe trộm như thế, "Bất quá tôi nghe nói, cô ấy hình như là sau khi bị người ta cưỡng bức, mới ra nước ngoài. . . . . ."
Tống Dư Kiều trợn to hai mắt.
"Cậu không biết?" Hoa Tranh bỗng nhiên nghi ngờ hỏi , "Chờ chút, chuyện này không phải cậu nói cho tớ sao? Những lời cậu đã nói, cậu đã quên?"
Huyệt thái dương Tống Dư Kiều đột nhiên nhói đau, nhanh mà mãnh liệt, trên cảnh tượngmột chiếc giường ngổn ngang dị thường lập tức xông vào trong đầu, nam nữ trần trụi quấn quýt, khắp nơi bừa bộn.
Hoa Tranh phát hiện Tống Dư Kiều bất thường , vội hỏi: "Dư Kiều?"
Tống Dư Kiều hai tay ,tàn nhẫn đập vào đầu hai cái, tầm mắt mới từ từ khôi phục lại sự trong sáng.
|
Chương 43: Nhà có thế đều là kẻ ngu si
"Không có chuyện gì, có thể là hai ngày nay quá bận rộn, hơi đau đầu. " Tống Dư Kiều nở nụ cười, "Đường Đường bây giờ vẫn còn ở Australia sao?"
Hoa Tranh gật gật đầu: "Hoặc là Australia, hoặc là New Zealand,... hoặc là mấy nước châu Đại Dương, có điều tháng sau sẽ trở lại, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ tụ tập!"
Đến lúc sắp ngủ, Hoa Tranh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cậu và Diệp Trạch Nam định như thế nào đây?"
Tống Dư Kiều không chút do dự nói ra hai chữ: "Ly hôn."
Hoa Tranh bỗng nhiên thương xuân Hoài Thu tựa như thở dài một hơi, giọng điệu cường ngạnh: "Ly hôn lúc này đa phần ít tiền, đừng nghĩ cái gì nhà có thế, nhà có thế đều là kẻ ngu si, đem nhà họ Diệp cho cậu một nửa cũng không có gì quá đáng, dù sao cũng đều là cậu đáng nhận được !"
Tống Dư Kiều nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, đám mây mỏng manh che mất mặt trăng, chỉ còn lại một mảnh ánh trăng.
Lấy nhiều tiền chút, trong lòng sẽ dễ chịu sao?
"Phụ nữ có thể được mấy cái ba năm?! Thời gian tốt nhất vì anh ta mà cậu phải tạm nghỉ học rồi kết hôn với anh ta, cậu suy nghĩ một chút đi ba năm thanh xuân của bồ đều lãng phí ở trên người anh ta!"
Hoa Tranh nói tiếp, càng nói càng cảm thấy trong lòng có một cỗ khí, hiện tại không phải nói Tống Dư kiều, mà là chính mình! Cô cũng theo đuổi Bùi Tư Nhận ba, bốn năm, từ nước ngoài tới trong nước, lại đuổi theo đến nước ngoài, tuổi thanh xuân của cô, cũng như thường làm lỡ không nổi!
Tống Dư Kiều biết cô đang nghĩ tới Bùi Tư Nhận, liền nói: "Tớ hiện tại đang cùng nhà họ Bùi hợp tác làm một quảng cáo, gặp Bùi Tư Nhận mấy lần . . . . . ."
Hoa Tranh cắt ngang lời Tống Dư Kiều, "Quảng cáo này mời ai?"
Tống Dư Kiều dừng một chút, "Cậu biết rồi sao còn phải hỏi tớ làm gì?"
Hoa Tranh bỗng nhiên nhìn Tống Dư Kiều, "Dư Kiều, cậu có biết lúc tớ theo anh ấy đến Vancouver từng làm một chuyện, tôi lén lút cho Bùi Tư Nhận uống thuốc. . . . . . Sau đó tôi đem thân thể của mình lộ ra hướng về anh ấy sượt, thế nhưng anh ấy đi vào trong phòng tắm ngâm nước lạnh một đêm, cũng không có chạm vào tớ."
Tống Dư Kiều nghe thấy vậy, há to miệng kinh ngạc.
"Có phải là cảm thấy anh ta rất giống Liễu Hạ Huệ không, bây giờ có thể quản được nửa người dưới của đàn ông thật không nhiều, tớ quyến rũ anh ấy rất nhiều lần, nhưng anh ấy đối với tôi một chút cảm giác cũng không, nếu không phải là bởi vì anh họ tớ, nói không chừng tớ đã sớm bị anh ấy đưa sang Indonesia rồi " Hoa Tranh nói, "Anh ấy luôn nói với tớ, trong lòng anh ấy đã có người khác, tớ cảm thấy chính là người phụ nữ đã sinh cho anh ấy đứa con kia."
Nghe câu nói này của Hoa Tranh, không biết vì lí do gì, Tống Dư Kiều trong lòng đột nhiên đột nhiên giật một cái, tim tưởng như trong nháy mắt đã nhảy lên cuống họng.
"Trương Mộng Lâm cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, có bản lĩnh gì? Chẳng qua một năm này Bùi Tư Nhận muốn chiếu cố cô ta, nhìn cô ta tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí!"
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi" Tống Dư Kiều an ủi Hoa Tranh, "Tiện nhân thì sẽ có ngày gặp báo ứng."
"Yên tâm, tớ không dễ kích động như vậy." Hoa Tranh nói, "Đến lúc đó tớ sẽ khiến cho cô ta nói không nỗi."
. . . . . . . . . . . .
Cùng nhà họ Bùi thảo luận việc làm quảng cáo, không tránh được việc gặp Bùi Tư Nhận, muốn tránh cũng tránh không được.
Tống Dư Kiều đem một đống ảnh theo lời của Trương Mộng Lâm cho Bùi Tư Nhận xem qua, Bùi Tư Nhận hình như đang bận gì đó, khoát tay nói: "Cô lựa chọn hai tấm rồi đưa cho bộ phận kế hoạch."
Như thế có nghĩa là tin tưởng con mắt của cô sao?
Tống Dư Kiều không cảm thấy đây là một việc tốt, thế nhưng nhiệm vụ được giao rất quan trọng, không thể không chấp nhận, liền đem ảnh Trương Mộng Lâm nhìn ba lần, chọn ba bức ảnh: "Bùi tổng, anh thấy thế nào ?"
Bùi Tư Nhận không có ngẩng đầu, tay phải vẫn cầm bút trên giấy viết cái gì đó, chỉ có điều tay trái dơ lên tìm cái gì đó.
Tống Dư Kiều không do dự, trực tiếp lấy cốc cà phê ở bên tay trái Bùi Tư Nhận đặt vào tay anh.
Bùi Tư Nhận đầu ngón tay vuốt ve cái cốc sứ man mát, ngẩng đầu lên, " Sao cô biết tôi lấy cốc cà phê chứ không phải mấy bức ảnh cô đưa?"
Tống Dư Kiều nhất thời có chút bối rối.
Cô thấy động tác của Bùi Tư Nhận , theo bản năng chính là đưa tay tìm cốc cà phê, còn cố ý đem bức ảnh từ bên trái sang phải để cho Bùi Tư Nhận thuận tiện cầm cốc cà phê. . . . . .
"Xin lỗi." Tống Dư Kiều hai tay đưa bức ảnh lên, "Tôi không biết anh là muốn mấy tấm ảnh. . . . . ."
Một câu nói còn chưa nói hết, Bùi Tư Nhận đã một tay cầm cốc cà phê đặt ở bên môi, tựa về phía sau, nhẹ nhàng trượt ghế về sau, gõ nổi lên hai chân: "Cô có lỗi gì? Tôi quả thực chính là tìm cốc cà phê, cảm ơn, trợ lý Tống , cô thật sự đối mọi hành động với tôi đều hiểu rõ."
Đây là lần thứ hai Tống Dư Kiều nghe từ miệng Bùi Tư Nhận những lời như vậy, nghe được trong tai có không thoải mái, thật giống ở ngoài sáng bên trong ngầm chỉ cái gì như thế.
Có điều, Bùi Tư Nhận nói chuyện xưa nay đều nói cụ thể, để cho cô hiểu, cũng không nói gì nữa , nhìn bức ảnh Tống Dư Kiều chọn, nói: " Lấy hai tấm này đi." Anh ấn điện thoại, "Ngô Na, cô đưa ảnh mẫu tới cho quản lý Phương ."
Cộc cộc cộc ba tiếng vang lên, Ngô Na mở cửa đi vào, nhìn mấy bức ảnh , quay sang Tống Dư Kiều đứng ở một bên ánh mắt lóe lên một cái, nhận bức ảnh sau khi liếc mắt nhìn, nhất thời cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tổng giám đốc Bùi từ lúc nào lại thích loại quần áo màu sắc lòe loẹt này, anh ấy không phải luôn luôn yêu thích màu trắng sao?
"Giám đốc Bùi, Viên Bằng của Phong Đằng chờ ở bên ngoài đã lâu rồi."
Bùi Tư Nhận nói: "Nói tôi không ở đây."
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Ngô Na đã quen với phong cách tùy hưng của Bùi Tư Nhận, nói một tiếng "Vâng" liền lui ra ngoài, Tống Dư Kiều ở đáy lòng đối với Lê Bắc Đô và Ngô Na, thật sự rất thông cảm.
Đơn giản, Bùi Tư Nhận đối với Tống Dư Kiều không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ nói cô ngày mai đến nhà họ Bùi, muốn cùng đi khảo sát thị trường.
Tống Dư Kiều ra khỏi phòng làm việc của Bùi Tư Nhận, đúng lúc Trương Mộng Lâm tiến đến, âm thanh đặc biệt yểu điệu : "Tam Thiếu, anh cuối cùng cũng rảnh rỗi."
Bùi Tư Nhận vẫn cứ cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có điều Tống Dư Kiều có thể nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Trương Mộng Lâm nhìn ánh mắt Tống Dư Kiều, cười rất đắc ý. Tống Dư Kiều không quan tâm cô ta, loại người này rất yêu thích dùng thủ đoạn bỉ ổi của phụ nữ, giống với Từ Uyển Lỵ, cô đều rất căm ghét.
Tống Dư Kiều tới hành lang bên cạnh, ấn thang máy xuống, nghe được cách đó không xa có một người đàn ông đang nói rất lớn tiếng. "Tôi đã từng gặp mặt Tổng giám đốc Bùi! Cũng không phải là thú dữ! Sợ cái gì?"
Người đàn ông này nhìn có chút cao sang vạm vỡ, giọng thật là lớn.
Tống Dư Kiều nhìn về phía người đàn ông này, đồng thời, anh ta cũng nhìn về phía cô, tại đây người đàn ông bên người đứng chính là mới vừa từ phòng làm việc của Bùi Tư Thừa mà Ngô Na nói chuyện, cô nhất thời liền biết, người này chính là người Bùi Tư Nhận không gặp, Viên Bằng Phi.
Ngược lại với cô càng không có quan hệ gì, Tống Dư Kiều cũng chỉ là hướng về Ngô Na khẽ xoa cằm, một chân bước vào thang máy.
Đúng lúc điện thoại di động có tin nhắn, cô vừa lấy điện thoại di động trong túi ra liếc mắt nhìn màn hình, vừa nhấn thang máy xuống tầng một, thế nhưng đang nhìn đến trên màn hình điện thoại di động nội dung tin ngắn, lại vội vàng mở ra cửa thang máy, vội vội vàng vàng chạy về văn phòng Bùi Tư Nhận . ____
|
Chương 44: Cô hôn tôi!
Ngô Na đối với hành động của Tống Dư Kiều có chút ngạc nhiên, Viên Bằng Phi cũng ngạc nhiên nhìn.
Cô gái này, như thế nào mấy ngày trước còn dưới quyền người khác . . . trợ lý kia nhìn cô gái này?
Ngô Na quay về nhìn Viên Bằng Phi không còn kiên nhẫn, có điều Bùi Tư Nhận đã dặn người này trong tay có một hợp đồng vô cùng quan trọng, vẫn nên khách khí một chút, liền nói: "Viên quản lý, chờ giám đốc có thời gian, nhất định sẽ tự mình điện thoại cho anh. Chúng ta chung quy không thể so với Tam Gia? Dù sao mảnh đất phía đông kia có rất nhiều người để mắt đến, là miếng mồi béo bở . . . . ."
Viên Bằng Phi nói: "Tôi biết rồi, cô giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến giám đốc Bùi."
Anh ta nói xong, liền đem hợp đồng bỏ vào trong cặp văn kiện, đi vào thang máy.
Ngô Na nhíu nhíu mày, hiện tại sao lại thoải mái như vậy, trước đó mất công nói nửa tiếng đồng hồ, thực sự là mãn não ruột già.
Viên Bằng Phi vào thang máy, liền gọi đó bện cho trợ lý dưới quyền: "Mấy bức ảnh lần trước các cậu theo dõi Bùi Tư Nhận với cô gái kia, tìm Trương Chánh phát tán lên cho tôi."
Nên biết điều một phút, Viên Bằng Phi rõ ràng đang muốn khiêu chiến.
Quả thực, vừa ở cửa thang máy nhìn thấy cô gái kia.
Chẳng trách tầng ba mươi sáu của Bùi Tư Nhận mà dám ra ra vào vào, quả là có thân phận, cô gái này tuyệt đối không đơn giản. Nếu lúc đầu chỉ là suy đoán thì hiện tại có thể khẳng định, cô ấy chính là "Người yêu" của Bùi Tư Nhận!
Xem ra, hợp đồng trên tay mình có hi vọng rồi.
Chỉ cần một chút chất xúc tác.
Khà khà, thang máy chạm đất. Cửa mở, anh ta lúc này khuôn mặt tươi cười bước ra ngoài.
. . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều ở cửa thang máy, nhận được tin nhắn của Hoa Tranh ——"Tôi bây giờ đang ở đại sảnh Bùi thị, cô còn đang cùng Bùi Tư Nhận bàn công việc sao?"
Cô cơ hồ trong nháy mắt liền nhớ lại, Trương Mộng Lâm còn đang ở văn phòng Bùi Tư Nhận!
Hai người này nếu như gặp mặt như vậy, kiểu gì cũng xé bức tình cảnh, Hoa Tranh tính khí lại táo bạo, Trương Mộng Lâm lại một bụng đầy chiêu nham hiểm. Cô ta cũng không để chuyện bắt gian ở quán rượu lần trước xảy ra một lần nữa.
Cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy đến văn phòng Bùi Tư Nhận.
Còn chưa kịp gõ, tay Tống Dư Kiều vừa chạm tay vào cửa đã mở ra.
Có điều, cô theo bản năng nhắm mắt lại, thực sự là sợ nhìn thấy những cái không nên thấy.
Tống Dư Kiều hé mắt, chỉ nhìn thấy Bùi Tư Nhận đang ngồi ở sau bàn làm việc, thế nhưng phía buồng tắm, bên trong mơ hồ thật giống có tiếng nước.
Trương Mộng Lâm chẳng lẽ đang tắm?
Anh ta và Trương Mộng Lâm rốt cuộc là quan hệ gì?
Có điều Tống Dư Kiều hiện tại cũng không có dư thừa sức lực đi truy cứu quan hệ của Bùi Tư Nhận với Trương Mộng Lâm, cô tính toán thời gian, Hoa Tranh xem chừng sắp lên đây, liền một bước xa tiến lên: "Giám đốc Bùi, Hoa Tranh tới tìm anh rồi."
Bùi Tư Nhận vô cùng bình tĩnh trả lời: "Ừ."
Tống Dư Kiều trong đầu lập tức nhớ lại hai tháng trước tại khách sạn bắt gian, Bùi Tư Nhận cũng chính là như thế một tư thế lạnh nhạt. Nhìn Trương Mộng Lâm cùng Hoa Tranh, hai người phụ nữ đánh nhau.
"Tổng giám đốc Bùi, coi như là anh giúp tôi một chuyện, bây giờ đi xuống ngăn Hoa Tranh được không!"
Bùi Tư Nhận nhướng người lên trước, hai cánh tay chống đỡ ở trên mặt bàn, hơi chọn khóe mắt: "Có ích lợi gì?"
Đường đường là tổng giám đốc Bùi thị, sao lại hỏi một trợ lý nhỏ như Tống Dư Kiều câu này .
Được rồi.
Tổng giám đốc lúc này chính là tùy hứng .
Tống Dư Kiều xem tình hình hỏi: "Anh muốn như thế nào?"
Bùi Tư Nhận hai tay chống lên bàn: "Cô hôn tôi!"
". . . . . ."
|