Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 78: Con Là Anh Của Em Ấy (5)
" Chạy được, nhất định phải chạy được!" Lão Trình đưa tay vỗ vỗ ngực mình cười nói: " Nhớ năm đó lúc học đại học, anh là vận động viên chuyên nghiệp lớp chúng ta đạt hạng nhất chạy cự li dài a." " Ông cũng biết là nhớ năm đó, bây giờ đã qua mười mấy năm, ông cũng đừng cho Tiểu Thỏ mất mặt." Chu Nguyệt cười lắc lắc đầu. " Yên tâm đi." Lão Trình lời thề son sắt bảo đảm. Trình Chi Ngôn thừa dịp lúc bọn họ đối thoại, cúi đầu nhìn ớt xanh trong chén mình, vụng trộm lấy ra toàn bộ. Vài ngày sau, lúc cha Trình Chi Ngôn không có việc gì, liền cõng Tiểu Thỏ chạy hết tiểu khu, tuy rằng là gặp chuyện thì lại ôm chân phật, nhưng mà nói không chính xác có thể ôm đùi a. Thứ sáu ngày đó, bầu trời xanh giống như bị nước biển gột rửa, từng đám mây trắng trôi nổi ở không trung, giống như đám bông mềm. Tiểu Thỏ trong lòng lo lắng không yên đứng ở trên sân thể dục nhà trẻ, đầu thăm dò bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng cha Trình Chi Ngôn khắp nơi. Lão Trình đang chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa liền bị nhân viên dưới quyền ngăn cản, " Trình cục trưởng, ngài đây là muốn đi nơi nào?" " Ra ngoài có chút việc." Cha Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên kia, thuận miệng nói. " Ngài muốn đi bao lâu a, ba giờ lãnh đạo thành phố sẽ tới khảo sát công tác, ngài cũng đừng quên." Nhân viên kia vội vàng hướng ông nhắc nhở. "....." Cha Trình Chi Ngôn nhíu mày, " Lãnh đạo thành phố sẽ đến? Chuyện khi nào? Sao tôi không nhận được thông báo?" " Vừa mới a, mới nhận được thông báo, bảo là muốn nghe một chút sắp xếp công việc năm tới." Nhân viên kia vội vàng đưa văn kiện trong tay cho ông nói: " Đây là chuẩn bị bản thảo cho ngài phát biểu, ngài nhìn thử xem." "...." Cha Trình Chi Ngôn đưa tay tiếp nhận bản thảo trong tay cậu ta, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua, lật đi lật lại, hình như rất dày, khoảng hơn mười hơn mười trang. Nhưng mà ông còn vội vã muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với Tiểu Thỏ a..... " Lão Hứa a, để cho ông ấy thay ta phát biểu." Cha Trình Chi Ngôn lại lại nhét bản thảo vào trong tay nhân viên, thuận miệng dặn dò một câu liền muốn liền muốn đi ra ngoài. " Đừng a, Hứa phó cục ông ấy nghỉ phép, ngài đã quên a, thứ hai tuần sau ông ấy mới đi làm." Nhân viên thấy ông lại đi ra ngoài vội vàng ngăn cản ông, cầu ông nội nói với bà nội: " Trình cục trưởng, ngài đây là muốn ra ngoài bao lâu a, ngài cũng trăm ngàn lần đừng để lãnh đạo thành phố chờ a, kế hoạch xây dựng vài ngôi trường của chúng ta còn chờ được phê chuẩn a," "..." Sau khi cha Trình Chi Ngôn nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đường cái ngoài cơ quan, do dự, " Tôi còn muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với con a, đã đồng ý với con bé, không thể không đi." " Ngài yên tâm! Nhà trẻ con ngài ở đâu? Tôi lập tức tìm người đi gọi cho giáo viên, ôi, Trình cục trưởng, đây là lãnh đạo thành phố đột nhiên tập kích a, chúng ta dù sao vẫn không thể từ chối có phải hay không, xin ngài đó!" Vẻ mặt nhân viên sắp khóc nhìn lão Trình nói. "..." Cha Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là một giờ rưỡi buổi chiều, đại hội thể dục thể thao nhà trẻ hai giờ bắt đầu, ông đi tham nửa giờ lại trở về gấp, hẳn là còn kịp. " Tôi biết rõ, đưa bản thảo phát biểu cho tôi, tôi trước lúc ba giờ cố gắng trở về." Lão Trình lại lấy bản thảo từ trong tay nhân viên, tiện tay cuốn lại nhét vào trong túi áo.
|
Chương 79: Con Là Anh Của Em Ấy (6)
" Ai, không phải, Trình cục trưởng, ngài xem bản thảo một chút a, ngài chốc lát nữa còn phải dùng nó phát biểu a." Nhân viên kia thấy ông vội vã đi ra ngoài, vội vàng ở phía sau la lớn. Thời gian chưa đến hai giờ, vận động viên nhà trẻ Tiểu Thỏ đã bắt đầu tiến hành rồi. Trong nhà trẻ, tia sáng nhỏ xuyên qua lá cây vàng óng ánh, trên mặt đất lưu lại ánh sáng sặc sỡ. Màu đỏ plastic trên đường chạy sân thể dục, bóng dáng một đám đứa bé đang ở trên chạy tới chạy lui. " Các học sinh lớp mẫu giáo bé tới bên này tập hợp a, tới, đi theo giáo viên đi, Thần Thần em đừng có chạy lung tung!" " Đến đến đến, lớp chồi, tay trong tay từng bước từng bước từ từ đi!" " Các học sinh lớp mẫu giáo lớn ở bên cạnh, thấy lá cờ trong tay giáo viên không, đi theo giáo viên đi phía bên này!" Trên sân thể dục, giáo viên và các dì la hét liên tục. Tiểu Thỏ túm vạt áo bạn học xếp phía trước cô một cái, vừa đi theo đội ngũ đi về phía trước, vừa quan sát xung quanh. Cuối cùng, cô ở bên cạnh phòng giáo viên thấy bóng dáng một người vội vàng đi đến. " Ba ba! Ba ba! Trình ba ba! Ở bên cạnh!" Tay Tiểu Thỏ lập tức liền buông lỏng quần áo bạn học ra, cao hứng phấn chấn hướng lão Trình vẫy tay. Cha Trình Chi Ngôn cười tít mắt hướng cô vẫy tay, bước nhanh bên cạnh cô. " Thấy không, đây là ba tớ, tớ có ba ba!" Tiểu Thỏ một tay túm vạt áo lão Trình, một tay chống nạnh vô cùng hung dữ hướng bạn học la lớn. Lão Trình hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn bóng dáng nho nhỏ gầy gầy của Tiểu Thỏ, nhịn không được lại bị những lời nói này của cô khiến lòng có chút chua xót. Ông tới coi như sớm, bởi vì hai giờ mới bắt đầu đại hội thể dục thể thao, có một phần cha mẹ còn chưa đến. Cha Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, ngồi ở trong lớp bọn họ, nghe cô kể cho mình ai là bạn tốt của cô, ai là giáo viên cô thích nhất, cười tít mắt không ngừng gật đầu. Đến khi tất cả cha mẹ tới, giáo viên mới bắt đầu tuyên bố thứ tự trận đấu. Lớp mẫu giáo bé bắt đầu trận đấu trước. Ngay sau đó là lớp bé nhất, lớp bé thứ hai, lớp chồi một, lớp chồi hai, cuối cùng mới là lớp mẫu giáo lớn. Lão Trình vừa nghe vừa nhịn không được nhíu mày, dựa theo cái thứ tự trận đấu này, bọn họ hẳn là cuối cùng, vậy nửa giờ nhất định là không đủ.... Suy nghĩ đến hội nghị ba giờ kia, ông liền nhịn không được đau hai thái dương. " Ba ba, ba ba..... Ba nói đúng không?" Bàn tay Tiểu Thỏ dùng lực kéo quần áo lão Trình, ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ông hỏi. " A. Cái gì?" Lão Trình phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi vậy mà không có nghe câu hỏi của Tiểu Thỏ. " Ba ba, ba có phải không vui hay không?" Tiểu Thỏ thấy vẻ mặt ông có chút nặng nề, trong mắt khó hiểu hỏi. " Tiểu Thỏ..." Lão Trình có chút khó khăn hướng cô mở miệng nói: " Ba ba một lát nữa còn phải trở về đi làm, chỉ có thể ở chỗ này cùng con nửa giờ." "...." Tiểu Thỏ sau khi nghe xong lời này liền cúi đầu, sau một lúc lâu không nói lời nào. " Có phải không vui hay không?" Lão Trình nhìn Tiểu Thỏ như vậy trong lòng cũng không tốt. " Không có..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ẩn ẩn nước mắt, cô hít hít cái mũi, giọng nói khàn khàn nói: " Không có không vui, ba ba phải đi làm kiếm tiền mua kẹo cho Tiểu Thỏ, đúng không?" " Uh'm...." Lão Trình đưa tay sờ sờ đầu xù xù của cô, cảm thấy cô hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
|
Chương 80: Con Là Anh Của Em Ấy (7)
Nửa giờ đồng hồ chẳng mấy chốc trôi qua, trên sân thể dục còn đang tiến hành trận đấu của lớp mẫu giáo bé thứ hai, cha Trình Chi Ngôn đã phải rời khỏi rồi. Tiểu Thỏ ngoài miệng nói không sao, nhưng đến lúc phải tạm biệt, vẫn là lưu luyến không rời túm góc áo của ông. Lão Trình ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói ôn nhu nói: " Tiểu Thỏ ngoan, lần này ba ba không tốt, đợi ngày mai ba ba mang con đi vườn bách thú chơi có được hay không?" " Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, tay trắng nõn cuối cùng buông lỏng góc áo của ông ra. Lão Trình sờ sờ đầu của cô, lòng tràn đầy không muốn rời đi. Tiểu Thỏ có chút thất vọng trở lại trên vị trí lớp mình, hai tay nâng cằm lên, buồn bã ỉu xìu nhìn trận đấu trên sân thể dục. Qua một lát tới trận đấu lớp bọn họ, đoán chừng cô sẽ không tham gia.... Cô đang nghĩ như vậy, một bàn tay ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng sờ lên tóc đầu của cô. " Ba ba?" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn lại. Ánh mặt trời buổi chiều ở trong không trung ở trong không trung toả ra ánh sáng rực rỡ, ở dưới bầu trời xanh lam, một bóng người gầy quay lưng về phía ánh mặt trời đứng ở sau lưng cô, ánh sáng quá mức chói lóa, vậy mà làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn nhìn không rõ mặt người đó. Tiểu Thỏ dụi dụi mắt, lại hướng về người đứng ở sau lưng mình nhìn qua, hai má trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt như nước, mũi thẳng còn có môi màu hồng phấn, đứng ở sau lưng cô, không phải anh nước chanh của cô thì là ai. " Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ có chút ngạc nhiên nhìn anh, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, cả người hướng Trình Chi Ngôn xông đến, ôm anh hưng phấn nói: " Sao anh lại tới đây?" Hai tay Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, cơ thể lui về sau mấy bước mới đứng vững. Anh nhéo hai má mềm mại Tiểu Thỏ, giọng nói có chút buồn cười nói: " Không phải anh đến giúp đỡ em tham gia đại hội thể dục thể thao." " Nhưng mà hôm nay không phải nói để cho Trình ba ba đi cùng em sao, không phải buổi chiều anh vẫn còn đi học sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, cảm thấy trong lòng có một loại vui sướng to lớn tràn ngập toàn bộ trái tim cô. " A.....Vậy người khác đâu?" Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ đi trở về trên chỗ ngồi của cô, thuận miệng hỏi. " Ba.... Buổi chiều ba phải họp, ban nãy đến đây sau đó lại đi làm rồi." Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp hướng anh nói. " Xem đi, ông ấy một chút lòng trách nhiệm cũng không có!" Trình Chi Ngôn cuối cùng tìm được một cơ hội châm chọc cha mình. " Vậy buổi chiều anh không đi học có sao không?" Tiểu Thỏ chần chờ hướng anh hỏi. " Không có việc gì." Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ ôn nhu cười cười. Anh sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, anh lừa gạt chủ nhiệm lớp nói mình đau bụng phải về nhà, sau đó vụng trộm chạy đến đây. " Nhưng mà...." Tiểu Thỏ lại vẫn có chút chần chờ nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Trận đấu yêu cầu là cha mẹ tham gia a.....Ạnh nước chanh, anh không được tính là cha mẹ a." " Làm sao có thể không tính." Trình Chi Ngôn nghiêm trang hướng Tiểu Thỏ nói: " Em bình thường gọi anh là anh, em có biết anh là cái gì hay không, anh chính là anh cả, Cổ Ngữ nói rằng, anh cả như cha, ý nghĩa chính là, anh giống như cha, cho nên anh coi như là nửa cha mẹ của em." " Ách..." Tiểu Thỏ cảm thấy mình nghe xong như lọt vào trong sương mù, cái gì là anh cả a, anh cả như thế nào lại trở thành cha rồi? " Đừng lo lắng, anh cùng em tham gia là được." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ ở trong ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói.
|
Chương 81
Đầu tròn tròn của Tiểu Thỏ tựa vào ngực Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập ổn định trong lồng ngực của anh, ngửi mùi thơm ngát trên quần áo anh, cảm thấy xung quanh có vô số đóa hoa yên lặng nở rộ. Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ngồi ở trong chỗ lớp bọn họ, nhìn trận đấu trên sân thể dục, khoảng nửa giờ trôi qua, rốt cục đến lượt lơp Tiểu Thỏ rồi. Lớp Tiểu Thỏ tổng cộng có hai mươi bốn học sinh, sáu học sinh chia làm một tổ tiến hành thi đấu. Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ được chia ở tổ hai. Trận đấu tổ thứ nhất sắp bắt đầu, các cha mẹ cõng con mình đứng ở phía sau vạch xuất phát chờ tiếng súng xuất phát chạy vang lên. Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, đứng ở trong khu dự bị, quyết định quan sát một chút biểu hiện của các vị cha mẹ. " Anh nước chanh, anh mau nhìn chú kia giày da chạy bộ kìa!" Tiểu Thỏ kéo góc áo Trình Chi Ngôn, len lén chỉ vào chỉ vào một người cha trên sân thể dục, hướng anh nhỏ giọng nói. Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua theo phương hướng ngón tay cô chỉ, lại nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: " Đây có cái gì mới lạ, thấy ba đứa bé kia không, ông ấy mặc tây trang tới." Tiểu Thỏ nhìn một chút, sau đó có chút khó hiểu hướng Trình Chi Ngôn hỏi: " Mặc tây trang sẽ không thể tới tham gia thi đấu sao, em nhớ rõ lúc nãy Trình ba ba cũng mặc cả người tây trang tới đây." "....." Trình Chi Ngôn nhất thời có chút không biết nói gì. Cha anh vậy mà mơ mộng hão huyền mặc tây trang cõng Tiểu Thỏ chạy bộ? Ông ấy cho rằng đây là ở sân khấu T à? " Chuẩn bị!" Giáo viên đứng ở bãi đất cao bên cạnh vạch xuất phát đã giơ lá cờ trong tay lên. Cùng với một tiếng súng " Ầm" vang lên, những cha mẹ cõng con nháy mắt liền chạy ra khỏi vạch xuất phát. " Cố lên! Cố lên! Cố lên!" Hai bên đường chạy càng không ngừng lớn tiếng hô cổ vũ. Sân thể dục nhà trẻ rất nhỏ, một vòng chỉ có hai trăm mét, những cha mẹ chỉ cần cõng đứa bé chạy một vòng, người đầu tiên tới điểm cuối liền tính là thắng cuộc. Chẳng qua là vóc dáng các học sinh lớp mẫu giáo lớn đã rất cao, cân nặng cũng nặng hơn so với lớp mẫu giáo bé rất nhiều, hơn nữa rất nhiều cha mẹ là người trung niên, đủ loại uống rượu xã giao không chú ý rèn luyện, giờ phút này bắt đầu chạy lại thở hổn hển. Còn chưa chạy đến điểm cuối, có cha mẹ cũng đã dừng lại từng bước một đi về phía trước, còn có cha mẹ đã dứt khoát thả đứa nhỏ xuống đất. Đến khi người đầu tiên chạy đến điểm cuối, lập tức có giáo viên ý cười nhẹ nhàng nghênh đón, từ trong tay trong túi tiền đưa ra một hộp bút máy màu sắc rực rỡ tới, khen thưởng người đứng nhất. Tiểu Thỏ giương mắt nhìn hộp bút máy màu sắc rực rỡ kia, không nói lời nào. Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô một cái, đưa tay sờ sờ đầu của cô hỏi: " Muốn?" " Vâng." Tiểu Thỏ gật gật đầu. " Vậy một lát nữa chúng ta cũng đạt người thứ nhất có được hay không?" " Được!" Tiểu Thỏ nắm tay anh, cười đến mức đôi mắt đã híp lại. " Đến, các cha mẹ tổ thứ hai mời đứng ở phía sau vạch xuất phát, chúng ta chuẩn bị bắt đầu trận đấu a!" Giáo viên cầm loa lớn vừa hô vừa vung lá cờ nhỏ trong tay với cha mẹ đang đứng khu dự bị. " Đến chúng ta rồi." Trình Chi Ngôn cầm tay Tiểu Thỏ, kéo cô đi vào đường chạy. " Mời cha mẹ dựa theo đường chạy đứng đúng vị trí, đến, đường chạy đầu tiên.... Đường chạy thứ hai......Thứ ba... Oa, vị học sinh đường chạy thứ ba, đây là cha mẹ em?" Giáo viên đang sắp xếp đường chạy vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đang đứng ở trên đường chạy.
|
Chương 82: Luôn Luôn Cõng Em (2)
" Anh nước chanh chính là cha mẹ em!" Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, hướng giáo viên sắp xếp đường chạy lớn tiếng nói: " Người xưa nói rằng, anh cả chính là cha!" "A!" Giáo viên sắp xếp đường chạy lúc nghe thấy câu nói kia, lập tức liền ngây ngẩn cả người. Mà Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cả người nháy mắt liền ngổn ngang trong gió. Thấy giáo viên vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện lên một chút đỏ ửng, giọng nói trầm thấp sửa đúng cho Tiểu Thỏ nói: "Là anh cả như cha...." " Đúng! Cao hơn ngực, đều là ba ba!" Tiểu Thỏ gật đầu dùng sức khẳng định nói. " Nhưng mà...." Lúc giáo viên sắp xếp đường chạy còn muốn nói tiếp chút gì, chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ đã vội vàng đi tới, cô ấy hướng vị giáo viên kia vẫy vẫy tay, sau đó ghé tai nói thầm cái gì đó, vị giáo viên kia lập tức liền không lại quấn quýt, nhưng mà ánh mắt bà ấy nhìn Tiểu Thỏ nháy mắt biến thành đồng tình. " Đến đến, phía dưới là cha mẹ đường chạy thứ bốn...." Vị giáo viên kia nhìn Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn một cái, đi đến đường chạy kế tiếp, bắt đầu tiếp tục sắp xếp. Tiểu Thỏ có chút không hiểu ra sao nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không rõ vì sao giáo viên chỉ nói một nửa liền đi rồi. Mà lông mi Trình Chi Ngôn nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị giáo viên kia rất lâu. Sắp xếp đường chạy xong, tất cả cha mẹ đều chờ xuất phát. Mặc dù Trình Chi Ngôn đã lên sơ trung, ở trong lớp bọn họ coi như là cao, nhưng mà một đứa bé mười ba tuổi, vóc dáng cao tới đâu cũng chỉ hơn một mét sáu mươi một chút, đứng ở giữa một đám người trung niên đã phát tướng (mập), vẫn là có vẻ có chút gầy yếu. Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn xung quanh một chút, ghé vào bên tai Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói: " Anh nước chanh, cố lên." " Uh'm." Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, hướng Tiểu Thỏ cười cười, nhàn nhạt lên tiếng. " Mọi người vào chỗ-- chuẩn bị---" " Ầm--" Sau khi tiếng súng vang lên, Tiểu Thỏ ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, chỉ nghe từng tiếng gió gào rít bên tai, hai người bọn họ nháy mắt liền xông ra ngoài.. Nhưng mà chỉ chốc lát, một đám cha mẹ kia đã bị Trình Chi Ngôn bỏ mặc ở phía sau. " Anh nước chanh, cố lên! Cố lên!" Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn hai người bọn họ dẫn đầu cách xa, nhất thời cười đến mức vui mừng đến nở hoa. " Em ôm chặt, đừng để rơi xuống." Trình Chi Ngôn vừa cõng Tiểu Thỏ chạy lên phía trước vừa nhắc nhở cô. Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, kê đầu xù xù mình trên bờ vai anh. Mặt trời ấm áp mùa thu chiếu trên người Tiểu Thỏ, từng đám mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, màu đỏ đường chạy trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, Tiểu Thỏ nhìn bả vai gầy yếu Trình Chi Ngôn, trong lòng cũng tràn đầy yên tâm. Cô thích nhất, thích nhất anh nước chanh! Thấy điểm cuối gần ngay trước mắt, hai tay Trình Chi Ngôn đỡ Tiểu Thỏ, bước chân nhanh hơn rất nhanh vọt tới. " Tốt, học sinh đường chạy thứ ba của chúng ta giành được hạng nhất tổ thứ hai!" Giáo viên đứng ở điểm cuối cười tít mắt lớn tiếng tuyên bố, " Mời đến giáo viên bên này nhận phần thưởng!" Đạt tới điểm cuối Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ trên đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Mồ hôi dọc theo hai má gầy yếu của anh từng giọt rơi xuống trên mặt đất, một mảnh cánh hoa choáng váng ập đến.
|