Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 143: Nháy Mắt Xoay Ngược Lại 5
Sau khi lão Trình đi buồng vệ sinh trên lầu tắm rửa, trong phòng khách dưới lầu cũng chỉ còn lại có hai người Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn. Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu nói: " Tại sao không có nghe em nói việc cô giáo Ngụy này?" Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, thanh âm trầm thấp nói: "Bởi vì hiện tại anh nước chanh rất bận... Buổi sáng mỗi ngày thời điểm em thức dậy anh đã đi học, sau đó buổi tối em chờ anh trở về, chờ chờ liền ngủ thiếp đi...." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực nói: "Cho dù anh không có ở nhà em cũng có thể nói cho ba mẹ anh biết, còn có mẹ em a...." " Nhưng mà cô giáo Ngụy cũng không có dùng cách xử phạt về thể xác em a...." Đầu Tiểu Thỏ nằm trong ngực Trình Chi Ngôn có chút mê hoặc nói: "Anh nước chanh không phải nói dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng sao? Hơn nữa cô ấy cũng không có mắng em.... Cô ấy nói có vẻ khó nghe mà thôi...." " Mặc dù dùng cách xử phạt về thể xác học sinh không đúng, nhưng mà nói loại này châm chọc học sinh cũng là không đúng." Hai tay Trình Chi Ngôn đỡ bả vai Tiểu Thỏ, vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt cô nói: " Bây giờ em còn nhỏ, không thể phân biệt cái gì đúng cái gì là sai, cho nên thời điểm xảy ra loại chuyện này phải câu thông ( nói) cùng với người nhà, biết không?" "Vâng..." Tiểu Thỏ chần chờ gật gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú suất khí Trình Chi Ngôn trước mắt, hai tay nhịn không được ôm cổ của anh cọ xát nói: "Về sau em liền hỏi anh nước chanh, chỉ cần anh nước chanh nói đúng liền đúng." "Vậy nếu anh nói sai?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô hỏi. " Sẽ không!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, lời thề son sắt nói: "Cho dù anh nước chanh nói sai, ở trong lòng Tiểu Thỏ cũng đúng!" " Ngốc!" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười. " Nhưng mà...." Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười của anh, chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại em đã tìm không được thời gian nói chuyện cùng anh nước chanh a.... Vậy làm sao anh mới có thể nói cho em biết đúng hay không?" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, suy tư chốc lát sau đó dắt tay Tiểu Thỏ hướng tới phòng chính mình trên lầu vừa đi vừa nói: "Đi theo anh." Lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc theo sát anh lên lầu. Vào phòng Trình Chi Ngôn, anh liền buông lỏng tay vẫn nắm tay Tiểu Thỏ ra, đi đến giá sách trước mặt, lật đi lật lại tìm được một cái chỗ trống sổ nhật kí, sau đó trở lại trước mặt Tiểu Thỏ, đưa chỗ trống sổ nhật kí cho cô nói: "Cho em." " Đây là cái gì?" Tiểu Thỏ nhận quyển nhật kí, lật một chút, bên trong một chữ cũng không có. " Đây là sổ nhật kí." Trình Chi Ngôn lại cầm một cái từ trên bàn viết tới đây đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Hiện tại em đã lên tiểu học hai năm, mặc dù có chút chữ còn chưa biết, nhưng mà dùng ghép vần và dấu hiệu mà nói hẳn là hoàn toàn không có vấn đề." Trình Chi Ngôn mở sổ nhật kí kia ra, cười tiếp tục nói: "Mỗi ngày em muốn nói, muốn hỏi anh vấn đề gì thì viết ở trên sổ nhật kí, sau đó đặt ở trên bàn viết của anh, buổi tối anh tự học trở về trễ có thể thấy được, anh sẽ viết trả lời ở phía sau, như vậy thời điểm buổi sáng em ngủ dậy là có thể nhìn thấy trả lời của anh rồi." " Oa! Cái phương pháp này hay!" Tiểu Thỏ nhất thời vui vẻ, cô giống ôm bảo bối mà ôm chỗ trống sổ nhật kí kia, hướng tới Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Như vậy em liền không cần chờ anh đến khi ngủ thiếp đi!
|
Chương 144: Để Cho Cô Đấu Tranh Đi
Trình Chi Ngôn cười cười, sau một lúc lâu như là nhớ tới cái gì, chần chờ hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: " Vừa rồi cha anh nói, hôm nay trong cuộc thi có người vứt tờ giấy cho em?" " Vâng!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cũng không biết là ai, quá thiếu đạo đức, thời điểm cuộc thi vứt tờ giấy cho em, vứt cho em còn chưa tính, vậy mà còn viết ở trên tờ giấy ' Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu', bị cô giáo Ngụy bắt được, lại giáo dục một trận." Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, trong thanh âm mang theo một chút không vui chính mình cũng không có phát hiện nói: "Có người viết loại tờ giấy này?" "Vâng!" Tiểu Thỏ buồn bực gật đầu. " Biết là ai viết không?" " Không biết! Ách... Bất quá hẳn là người ngồi ở phía sau em ném đi? Bởi vì là đập cái ót của em, hơn nữa nếu là người phía trước ném, em có thể nhìn thấy." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói. " A..." Trình Chi Ngôn có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu, thuận miệng nói: "Cho dù biết là ai viết, loại nam sinh này cũng không thể quen, cho dù chuyện cậu ta thổ lộ này đúng hay không, chỉ hành vi tại thời điểm cuộc thi vứt loại tờ giấy này cũng rất tồi tệ, mà còn càng tồi tệ hơn là bị giáo viên tóm được vậy mà cậu ta cũng không dám đứng ra thừa nhận, sợ gánh chịu trách nhiệm như vậy sau này cũng không có tác dụng gì." "Ai?" Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn. " Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn cúi mắt nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ kinh ngạc, thuận miệng hỏi. " Lời vừa rồi của anh nước chanh giống như lời cô giáo Ngụy a...." Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, có chút buồn cười nhìn anh nói: "Thời điểm ở trong phòng học cô giáo Ngụy cũng nói như vậy." " Hừ..." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, thuận miệng nói: "Vậy xem ra cô giáo em cũng không phải hoàn toàn không thể thực hiện." "...." Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Nam sinh trong lớp thích em rất nhiều?" "A?" Tiểu Thỏ sửng sốt một chút nhìn Trình Chi Ngôn, hoàn toàn không rõ ràng lắm anh rốt cuộc đang nói cái gì. Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục cái đề tài này, mà là túm cánh tay Tiểu Thỏ qua, kéo cô đến bên cạnh mình, trầm ngâm một chút sau đó làm bộ như vô tình hỏi: "Tiểu Thỏ, nam sinh lớp em bao nhiêu người?" " Không kém nữ sinh nhiều lắm.... Hình như hơn hai mươi vị nam sinh." " Có bộ dáng đẹp trai không?" "A??" "Em cảm giác vị nam sinh nào đẹp trai nhất lớp?" Trình Chi Ngôn tiện tay cầm một quyển sách lật đi lật lại hỏi. " Ách... Không chú ý quá...." "A... Vậy là tốt rồi." " Gì?" " Không có gì." Trình Chi Ngôn khép lại quyển sách trên tay.
|
Chương 145: Để Cho Cô Hơ Khô Thẻ Tre Đi (2)
(*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm) "Không có gì." Trình Chi Ngôn khép quyển sách trên tay lại, đi chậm rãi đến giá sách trước mặt, đặt lại sách vở trên giá, sau đó xoay đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tâm tình bây giờ đã tốt hơn một chút rồi ?" "Ừm." Tiểu Thỏ gật gù, cười híp mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chỉ cần có anh nước chanh ở đây thì tâm tình của em sẽ tốt hơn!" "Ngoan." Trình Chi Ngôn dịu dàng cười nhìn Tiểu Thỏ. _______________ Sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ đi học, vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy một màn hò hét ầm ĩ trong lớp. Sáng hôm nay đáng lẽ là có tiết học Ngữ văn, nhưng không biết tại sao, đến bây giờ mà cô giáo Ngụy vẫn chưa đến. Các bạn học trong lớp ai làm việc nấy, mỗi người đều lo làm việc riêng. Tiểu Thỏ đi thẳng về chỗ ngồi của mình, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế thì cô đã bị Trình Thi Đồng kéo lại. "Gì thế ?" Mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi ngờ, nhìn Trình Thi Đồng hỏi. Trình Thi Đồng nói nhỏ với cô: "Tin tức mới nhất, có khả năng cô giáo Ngụy không dạy lớp chúng ta nữa!" "Hả ? Làm sao cậu biết ?" Tiểu Thỏ sửng sốt, vội vàng mở miệng hỏi lại. "Tớ là ai chứ! Tin tức ngầm nhiều lắm đấy!" Trình Thi Đồng ra vẻ thần bí, nhìn Tiểu Thỏ cười nói: "Nghe nói ngày hôm qua hiệu trưởng Vương gọi điện thoại cho rất nhiều bạn học, hỏi về vấn đề tác phong ngày thường của cô giáo Ngụy, các bạn học đều nói mình bị cô giáo Ngụy ngày đêm uy hiếp, yêu cầu phải tặng quà cho bà ta . . . . . . Ngày hôm qua hiệu trưởng Vương đến gặp ba ba của tớ, câu đầu tiên hỏi ông ấy lại là: 'Phó thị trưởng Trình, ông có đưa lễ nạp thái (*) cho cô giáo Ngụy hay không ?' làm cho ba ba tớ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả , ha ha ha . . . . ." (*) lễ nạp thái (lễ vật trong hôn lễ ngày xưa) "Ách . . . . . " Tiểu Thỏ ngồi xuống ghế của mình, nghe những lời nói này của Trình Thi Đồng, trong lòng thầm nghĩ hiệu trưởng của các cô cũng thật là nịnh quá đi. "Nghe nói cô giáo Ngụy đắc tội với nhân vật lớn nào đó, bị người ta nắm được nhược điểm của mình." Trình Thi Đồng tiếp tục nói nhỏ với Tiểu Thỏ, sau đó vỗ vai cô, vui mừng nói: "Lần này tốt rồi, bà ta không dạy lớp chúng ta, vậy thì sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa." "Tớ . . . . . " Tiểu Thỏ cười xấu hổ nhìn Trình Thi Đồng, môi giật nhẹ nói: "Tớ biết bà ấy đắc tội với ai . . . . . " "Ai ? ?" Trình Thi Đồng vội vàng vồ tới Tiểu Thỏ, nhiều chuyện hỏi. " . . . . . . " Tiểu Thỏ nhìn xung quanh một chút, sau đó túm lấy tay Trình Thi Đồng kéo lại, cô nhỏ giọng kể hết chuyện hôm qua, chính là chuyện sau khi cô bị cô giáo Ngụy gọi đến phòng làm việc. Trình Thi Đồng nghe xong, hai con mắt liền trợn thật to, một lát sau tinh thần mới hồi phục lại, tay vỗ mạnh lên bả vai của Tiểu Thỏ nói: "Thì ra bà ta đắc tội với ông ba của tớ!" " . . . . . . . " Tiểu Thỏ đổ mồ hôi. "Ai, thật ra chuyện này nên để cho ông ba ra tay từ sớm!" Mặt Trình Thi Đồng tỏ vẻ tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ nói: "Chuyện này nếu được giải quyết sớm hơn thì đã không có thêm nhiều chuyện xảy ra như thế, cậu cũng không phải chịu nhiều oan ức như vậy." Tiểu Thỏ im lặng một chút, sau đó lắc đầu nói: "Chỉ bởi vì ba ba Trình là Cục trưởng Cục giáo dục mà thôi, nếu như ông ấy không phải người có quyền thì cô giáo Ngụy cũng không bị xét xử nhanh như vậy . . . . " "Nói cũng đúng." Trình Thi Đồng như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Nhưng bà ấy là người hay nịnh nọt, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện, cho nên nói, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo, không phải không báo, là do chưa tới lúc mà thôi. Bà ta bị như thế là đáng!"
|
Chương 146: Để Cho Cô Hơ Khô Thẻ Tre Đi (3)
(*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm) "A . . . . . " Tiểu Thỏ vỗ lên bả vai của Trình Thi Đồng nói: "Bà ấy đối xử với cậu cũng không tệ lắm phải không ?" "Vậy thì thế nào, bà ấy tốt với tớ cũng không phải bởi vì tớ được, mà là vì ba ba của tớ được!" Trình Thi Đồng tức giận vô cùng, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bà ấy còn không bằng cô giáo Đinh đây, chí ít cô giáo Đinh đối tốt với mọi người như nhau." "Ai . . . . . " Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nhắc đến cô giáo Đinh, không nhịn được thở dài một hơi. Ngay tại lúc phòng học lộn xộn thì thầy hiệu trưởng lại đẩy cửa đi vào. Tiếng hò hét trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Hiệu trưởng Vương đứng trên bục giảng, ánh mắt quét một vòng quanh các bạn học ngồi ở phía dưới, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Thỏ, áy náy gật đầu với cô, lúc này mới lên tiếng nói: "Các bạn học, thật xin lỗi, bởi vì một số nguyên nhân mà cô giáo Ngụy không thể tiếp tục dạy các em được, tiết Ngữ văn hôm nay tạm thời do thầy Dương dạy thay." Hiệu trưởng vừa mới nói xong, phòng học giống như bùng nổ, tiếng bàn luận liên tiếp vang lên. "Cô giáo Ngụy không dạy chúng ta nữa? Qúa tốt rồi!" "A? Tại sao lại đổi giáo viên mới, năm nay đã đổi đến hai lần rồi . . . . " "Tớ thì lại không thích cô giáo Ngụy, cũng không biết giáo viên mới như thế nào." "Tại sao cô giáo Ngụy không dạy chúng ta ?" Hiệu trưởng nhìn một màn hò hét của các bạn học trong lớp, vỗ tay một cái, lên giọng nói: "Các bạn học, các bạn học, yên lặng một chút, trước hết để thầy Dương tự giới thiệu về mình đã nào!" Lời của thầy hiệu trưởng vừa nói ra thì đã thấy thầy Dương cười híp mắt đi từ phía ngoài vào phòng. Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, quay sang phía của thầy giáo mới tới. Lần này là một thầy giáo trẻ tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt đeo một chiếc kính, khi cười rộ lên mắt kính cong thành một đường. "Các bạn học, bắt đầu từ hôm nay thầy sẽ dạy các em môn Ngữ văn." Thầy Dương đứng trên bục giảng, nhìn các bạn học trong lớp cười nói: "Trước tiên thầy muốn hỏi các em một vấn đề, họ của Nhị Lang thần là gì ?" Các bạn học trong lớp sửng sốt một chút, sau đó có người bắt đầu trả lời: "Họ Lý!" "Họ Nhị!" "Không đúng! Họ Dương!" Thầy Dương đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười chỉ vào bạn học vừa trả lời Nhị Lang thần học Dương, gật đầu nói: "Bạn học này nói đúng, Nhị Lang thần họ Dương, cùng họ với thầy! Các bạn học, các em có biết Nhị Lang thần lợi hại nhất là cái gì không ?' "Em biết em biết!" Bạn học khi nãy được thầy Dương chỉ vào phấn khích nói: "Nhị Lang thần có ba con mắt, trên trán ông ấy còn có một con mắt!" "Trả lời chính xác!" Thầy Dương gật gù, ánh mắt lướt nhanh qua cả lớp một chút, sau đó mỉm cười nói: "Nhưng thầy còn lợi hại hơn cả Nhị Lang thần, bởi vì ông ấy có ba mắt, còn thầy, có bốn con!" "A ? ?" "Ở chỗ nào ! ?" "Thầy còn có hai con mắt ở chỗ nào ? ?" Các bạn học đang ngồi yên lặng thì tâm tình đột nhiên tò mò hẳn lên, thích thú hỏi thầy Dương. "Ở chỗ này!'' Thầy Dương chỉ vào mắt kính của mình, cười híp mắt nói: "Thầy còn có hai mảnh mắt kính! Cộng với hai con mắt của thầy, hết thảy là bốn con mắt!" Các bạn học sửng sốt một chút, sau đó phá ra cười thật to. Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng liếc nhìn nhau, cũng bật cười theo bọn họ.
|
Chương 147: Để Cho Cô Hơ Khô Thẻ Tre (*) Đi (4)
(*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm) Thầy Dương mới tới, đơn giản vài câu nói như vậy, cùng các bạn học trong lớp xây dựng quan hệ. Hiệu trưởng Vương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó dặn dò thầy Dương vài câu rồi vội vã rời đi. ___________ Hai tuần lễ ngắn ngủi trôi qua, dường như thầy Dương được cả lớp kính yêu, nguyên nhân chủ yếu chính là ông quá hài hước. Rõ ràng là một câu chuyện rất bình thường, vậy mà từ trong miệng ông kể ra thì lại có thể làm cho bạn học trong lớp cười không ngậm được mồm. Tâm tình Tiểu Thỏ bị đè nén gần một học kỳ, đi theo thầy Dương, cuối cùng cũng từ từ cởi mở hẳn. Rất nhanh đã đến kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn. Sáng sớm, Chu Nguyệt chuẩn bị bữa sáng phong phú cho Trình Chi Ngôn, nhất là một cái bánh quẩy và hai cái trứng gà, ngụ ý anh đạt điểm tối đa 100 trong kì thi. Ngoài ra còn có cháo, bánh chưng, bánh quế hoa, ngụ ý được ghi tên trên bảng vàng. Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn ăn, anh nhìn một bàn đầy thức ăn mà không biết nên nói gì, nhìn mẹ của mình nói: "Mẹ muốn con chết vì no à?" "Ai da, tiểu tử thối con lại dám nói như vậy, mẹ đây còn không phải vì kì thi trung khảo của con mà hao tâm chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt hay sao!" Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, tay cầm xẻng quơ về phía anh nói: "Nhìn thấy chưa, bánh quẩy, trứng gà! Con trai bảo bối, bảo đảm con thi đạt điểm tối đa 100!" " . . . . . . " Đôi mắt trong suốt mang theo ghét bỏ của Trình Chi Ngôn quét qua bánh quẩy trên bàn một cái, lạnh nhạt nói: "Mẹ, mẹ không phải không biết rõ điểm thi tối đa của đơn khoa là 120 ? Muốn con thi 100, tức là muốn con thi rớt ?" "Ạch . . . . . " Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt đột nhiên cứng lại, "Hiện tại điểm tối đa là 120 rồi hả ?" "Xem như mẹ không lo lắng thành tích của con, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên chú ý đến bảng kết quả học tập của con chứ!" Trình Chi Ngôn khổ tâm đến mức không còn gì để nói nữa, "Điểm của con có lúc nào thấp hơn 115 chưa ?" "Khụ khụ . . . . . cái kia . . . . . Vậy đừng ăn bánh quẩy này!" Chu Nguyệt vội vàng đem cất đĩa bánh quẩy cùng trứng gà trên bàn, hất cằm dương dương tự đắc nhìn về phía Trình Chi Ngôn: "Chỗ kia! Ăn bánh chưng! Cao trung!" "Bánh chưng làm từ gạo nếp, ăn nhiều sẽ không tiêu hóa . . . . . " Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: "Mẹ vẫn nên tự mình ăn đi." "Ai ai . . . . tiểu tử thối, con muốn đi đâu? Con không thể không ăn gì mà đi như vậy chứ ?" Mắt thấy Trình Chi Ngôn đã đi đến cửa, Chu Nguyệt vội vàng nhìn về phía anh mà la lớn. "Con đi đến chỗ mẹ của Tiểu Thỏ, xem thử có cháo trắng hay bánh bao để ăn không . . . . " Trình Chi Ngôn đã bước ra khỏi cửa chính nhưng vẫn ngoáy đầu lại nói: "Chốc nữa con sẽ về." "Con . . . . " Chu Nguyệt còn chưa kịp nói thêm gì thì Trình Chi Ngôn đã đi mất. Tiểu Thỏ xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình, từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nhìn trong phòng ăn chỉ có một mình Chu Nguyệt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ồ? Anh nước chanh đâu ? Anh ấy ăn sáng nhanh như vậy sao ?" "Nó đến nhà người ta xem có cháo trắng ăn hay không!" Chu Nguyệt buồn bực bưng đĩa bánh quẩy trên tay, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Uổng công bác chuẩn bị cho nó bữa sáng thịnh soạn như vậy, vậy mà một món nó cũng không xem vừa mắt!" Tiểu Thỏ đi qua thăm dò, thoáng nhìn qua đĩa bánh trên tay Chu Nguyệt, vui vẻ nói: "Ai nha, có bánh quẩy ăn, vậy không có sữa đậu nành à? Con thích nhất là ăn bánh quẩy chung với sữa đậu nành!" "Có! Mẹ cho con ăn!"
|