Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 76: Côn Sơn nổi giận.
“Cho tôi ăn cơm!” Cô chỉ ăn điểm tâm không thể no bụng a!
“Tôi không làm con tin nữa!” Bảo Châu quyết định không làm nữa.
“Mày làm thì mặc kệ mày, chẳng lẽ mày còn có thể chạy hay sao? Hừ!”
Tên cướp nói xong đi ra ngoài cùng đồng lõa thương lượng buổi tối ra tay như thế nào, hoàn toàn quên mất chuyện đem Bảo Châu đổi vàng, đáng thương Côn Sơn nhận được mẫu giấy của bọn cướp gửi xong, một bên chuẩn bị xong ngàn lượng vàng với tư cách giao dịch, một bên phát động an hem trong Trí Đường tìm kiếm tung tích của Bảo Châu, cửa thành đã đóng lâu rồi, Bảo Châu nhất định ở trong thành, còn gọi là các anh em cảnh sát trước kia lén lút theo dõi nhà hắn, một khi có kẻ tình nghi xuất hiện, lập tức bắt! Hắn đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, Lục gia và Vạn gia đều rất lo lắng cho Bảo Châu, chỉ cần ai có thể cung cấp manh mối có ích, tìm được Bảo Châu, nhất định sẽ cho số tiền lớn tạ ơn!
Côn Sơn một đêm không ngủ, tìm kiếm toàn thành!
Trong lòng là một vạn cái lo lắng vợ của mình có thể hay không bị những tên lưu manh kia bắt nạt? Có thể hay không ăn không ngon mặc không đủ ấm? Trời lạnh như vậy, vạn nhất bị bệnh có thì sao? Những người kia vừa thô lỗ lại dã man, có thể hay không hù dọa cô? Mang theo tâm tình như vậy, hắn mày nhíu lại cũng có thể kẹp chết con ruồi.
Bên Vạn gia, Vạn Phú Quý cũng vô kế khả thi, đã một ngày một đêm rồi, con gái bảo bối còn chưa có trở lại, có thể hay không bị người giết rồi? Là ông không tốt, không có bảo vệ tốt cho con gái, nếu như cho ông cơ hội một lần nữa, ông nhất định sẽ tìm người đi theo bảo vệ Bảo Châu, hừ! Xem ai lại dám khi dễ con gái bảo bối của ông, một người một đao là có thể đem bọn cướp băm thành thịt vụn!
Việc này không dám nói cho Vạn lão gia tử biết, sợ ông cụ bị dọa ngất đi.
Lục gia cũng không tốt, ngoại trừ đại phu nhân, mấy người khác vẻ mặt đều u sầu, các bà nhớ Bảo Châu ah! Một ngày không gặp như cách ba thu, ngày thường đều gặp nên không để ý, hiện tại đột nhiên không thấy nữa, nên quan tâm vô cùng, không có Bảo Châu, ai nói chuyện phiếm với các bà, ai cùng các bà đùa giỡn, đặc biệt là ngũ phu nhân vô cùng thương tâm, khóc đến sưng mắt, vốn con trai nhà bà là thứ xuất có được một cô vợ như vậy là không dễ a! Nếu Bảo Châu xảy ra chuyện gì, về sau lại cưới vào cửa, chỉ sợ chỉ là gia đình nhỏ, bà cũng không thích, nhìn Bảo Châu thế nào cũng hài lòng.
Lục lão gia tuy rằng không nói gì, nhưng lúc ăn cơm tối thấy tất cả mọi người một bộ dạng ăn không vô, cảm thấy rất ngán, cau mày nói: “Cả đám đều trở thành bộ gì thế.”
Mấy bà lớn hai mặt nhìn nhau đều cúi đầu xuống không nói gì, cũng không có lại dùng bữa.
Đại phu nhân vẫn ăn nhã nhặn như trước, bóc vỏ tôm, nghĩ thầm thật là biết giả mù sa mưa, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Bát phu nhân là người được sủng ái nhất hiện nay, trong lòng bà đặc biệt thoải mái, gắp cho Lục lão gia một miếng cá : “Lão gia ăn.” Không ngờ Lục lão gia nhìn miếng cá nói: “Con cá này vốn là Bảo Châu thích ăn nhất, nó hiện tại còn không biết sống hay chết, mọi người tâm tình đều không tốt, bà lại ăn vui vẻ như vậy, lòng của bà có bao nhiêu vô tình?”
“Lão gia, thiếp…” Đại phu nhân bị đột nhiên quát lớn làm cho luống cuống thần trí, có chút do dự, muốn giải thích lại phát hiện ánh mắt Lục lão gia không có nhìn bà, mà là nhìn tứ phu nhân đang ngồi bên cạnh ông, chẳng biết tại sao, đột nhiên có một loại cảm giác xấu.
“Bà vô tình như thế, đã đến lúc cái nhà này đổi chủ mẫu. Uyển Như Lai từng đi học, chuyện trong nhà có lẽ cũng không làm khó được bà ấy, về sau cái nhà này sẽ do Uyển Như Lai quản lí, mấy người lão Ngũ và lão Lục, lão Bát theo bên cạnh hiệp trợ.” Lục lão gia nói xong, đại phu nhân trong nhà hoành hành ngang ngược, những năm này càng kiêu ngạo, cũng là thời điểm nên đánh áp bà một chút, bằng không đợi ông trăm tuổi, mấy tiểu thiếp trong nhà thế nào sinh hoạt.
Lời này vừa nói ra, biểu tình tứ phu nhân như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt đại phu nhân thì tái nhợt, bà đã quản lí nhà hơn hai mươi năm, đột nhiên bị đoạt quyền như vậy, trong lòng cảm thấy vừa oán giận lại nhiều hơn một phần thê lương, hai mươi mấy năm vợ chồng a! Nói đoạt quyền, liền đoạt quyền, về sau bà như thế nào gặp người.
Không để ý tới sắc mặt tái nhợt của bà, Lục lão gia gọi người đi phòng bếp làm lại mấy món ăn, vô luận như thế nào người cũng không thể không ăn cơm…
Ăn cơm xong, nghĩ đến con trai, sợ con ăn không vô, lại sai người đưa một phần canh nhân sâm canh gà qua bên nhà, phân phó hạ nhân cần phải nhìn thấy Côn Sơn uống xong mới trở về.
Côn Sơn làm sao còn tâm tình ăn uống, vợ hắn còn không tìm được, của ngon vật lạ nhìn thấy đều là mây bay, lại cũng không thấy đói. Hắn chỉ biết là chỉ cần hắn còn có một tia khí lực, sẽ phải tìm được Bảo Châu, còn lại quản không được nữa.
Đứng lên đang muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm Bảo Châu, một cảnh sát trước kia có giao tình tốt với Côn Sơn vọt vào đối với hắn nói: “Vận thành khả năng không thể trông coi, dân chạy nạn đã xúm nhau tới cửa thành, bị châm ngòi thổi gió đang cầm cây gỗ tấn công cửa thành, binh sĩ canh gác nói có thể không giữ được bao lâu, cậu trước trốn đi a! Đợi phong ba đi qua, sẽ tìm vợ tiếp.”
“Không được!” Nếu bọn cướp thừa dịp cửa thành mở ra, đem Bảo Châu ra ngoài, hắn muốn tìm Bảo Châu sẽ rất khó.
“Thế nhưng cửa thành đã giữ không được nữa!”
“Vậy thì bảo vệ nó!” Côn Sơn bình tĩnh nói, vì tìm được Bảo Châu, cái gì hắn đều có thể làm, ai dám làm Vận Thành hỗn loạn, hắn sẽ lấy mạng người đó.
“Cái gì?” Cảnh sát đột nhiên nghe được hắn trả lời bá khí như vậy, tưởng rằng chính mình nghe nhầm, người khác không biết Côn Sơn, nưhng hắn rất rõ ràng a! Côn Sơn là đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự, vẫn dựa vào tiền cùng vận khí mới lên được chức vị đó, bình thường chỉ biết đánh nhau ẩu đả xài tiền bậy bạ, lại còn nói muốn bảo vệ Vận Thành to như vậy, làm sao có thể?
“Ta nói, bảo vệ Vận Thành.”
“Cậu điên rồi, ngoài thành có hơn vạn dân chạy nạn, cậu bảo vệ thế nào được? Trong cục cảnh sát chúng ta nhiều nhất chỉ có vài trăm người, cậu làm sao chống cự với mấy vạn người kia?” “Phải thử một lần, trước kia tìm được vợ tôi, Vận Thành không thể loạn.” Côn Sơn nói xong đi đến trong sân, đối với A Hổ nói: “Cậu đi nói với hội trưởng thương hội, nói hắn phái người bảo vệ cửa thành, chỉ cần người của bọn hắn đem cửa thành bảo vệ được, Vận Thành tốt, mới có bảo vệ thương hội, đợi tí nữa tôi sẽ gọi người đi kho đạn trong cục cảnh sát, lấy đạn ra, đưa đến cửa thành, những chuyện khác, tôi sẽ giải quyết.”
“Vâng.” A Hổ gật đầu rời đi, cái gọi là bảo vệ thương hội, đó chỉ là bề ngoài, làm cho chính phủ xem, rất nhiều thương hộ sợ đồ đạc của mình bị thổ phỉ cướp đi, cho nên tình nguyện dùng tiền thành lập bảo vệ thương hội, mời một ít người có công phu giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa, những người này bình thường đều đến từ bảo vệ thương hội, đám người thương hộ sẽ tặng 10% kim ngạch hàng năm cho bảo vệ thương hội, bảo vệ thương hội sẽ phái người đi theo dọc đường bảo hộ.
|
Chương 77: Có phong cách.
Nói trắng ra là chính phủ thu chính là thuế mặt ngoài, cũng không để ý sống chết của thương hộ, bị thổ phỉ cướp đoạt, hết thảy mặc kệ, trừ phi có đồ vật của quan lớn bị thổ phỉ cướp, bọn hắn mới có thể quản.
Mà bảo vệ thương hội, chính là tên giả của Trí Đường, chỉ có điều bảo vệ thương hội nghe an toàn hơn, chính phủ cũng ngầm đồng ý bảo vệ thương hội tồn tại, dù sao bây giờ thời thế loạn lạc, bảo vệ thương có thể phái người giám hộ dân là một chuyện tốt, bọn họ sẽ không quản.
Côn Sơn là phó đường của của Trí Đường ở Vận Thành, hắn muốn làm chuyện này, tự nhiên là không khó, hơn nữa chuyện này làm tốt, không chỉ dễ dàng tìm được Bảo Châu, mà còn có thể làm cho Vận Thành ổn định bình an, sư phụ sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Cửa thành bố trí xong xuôi, kế tiếp chính là trấn an trong thành, Côn Sơn giao cho A Long: “Cậu đi triệu tập tất cả anh em cảnh sát lại, quản lý trị an trong thành, ai dám nháo sự, lập tức bắt lại cho tôi, phái người tuần tran 24 tiếng đồng hồ, chính phủ nếu không phát tiền lương, tôi phát!”
“Vâng!” A Long nghe xong lôi kéo tên cảnh sát còn đang ngẩn người đi ra ngoài.
Cảnh sát kia vừa đi, còn một bên nhìn lại Côn Sơn, hắn vẫn cảm thấy Côn Sơn là một người cà lơ phất phơ, đột nhiên thấy hắn đứng đắn lại bá khí chỉ huy mọi người bảo vệ Vận Thành như vậy, biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, thực sự có chút bị dọa.
Phân phó xong, Côn Sơn gọi Tiểu Đông đến: “Cậu chạy qua bên nhà nói cha tôi và nhạc phụ cho tôi mượn lương thực, vận chuyển đến cửa thành cho những người bên ngoài nhìn thấy, nói với bọn họ chỉ cần bọn họ không nháo sự, tôi sẽ phái người dựng lều phát cháo miễn phí cứu người, không lấy một xu.”
“Vâng.” Tiểu Đông nghe xong lập tức rời đi.
Côn Sơn phân phó xong, lại đi ra ngoài tìm Bảo Châu, những thứ khác hắn quản không được nữa, chỉ cần Bảo Châu không có việc gì, Vận Thành không có việc gì, hắn bất chấp giá nào, cho dù có dùng hết vàng bạc trong nhà, hắn cũng đồng ý.
Côn Sơn đi khắp nơi tìm Bảo Châu, nơi có thể tìm cũng đã tìm qua, vẫn không có tin tức gì, lúc về đến nhà, hỏi Thẩm mẹ, Thẩm mẹ nói Bảo Châu không có trở về, khuyên hắn nửa đêm đừng đi tìm, ở nhà nghỉ ngơi đi! Nửa đêm cũng tìm không thấy người.
Bên ngoài trời đông giá rét, rất lạnh không nói, trên đường vắng vẻ ảm đạm, cũng càng không thể nào tra tìm, nói sau hắn đã một đêm không ăn không ngủ, rất mệt rồi, cũng cần thời gian ngắn nghỉ ngơi, gật đầu: “Tôi đi vào nằm nghỉ một lát, bà kêu Tiểu Đông đừng ngủ say, nếu Bảo Châu trở về, lập tức gọi tôi.” Thẩm mẹ gật đầu.
Côn Sơn nằm xuống xong, nửa mê nửa tỉnh không thế nào an tâm ngủ, nghĩ đến Bảo Châu tung tích không rõ, như thế nào đều lo lắng, lại ngồi dậy, khoác áo, muốn đi ra ngoài một chút, còn chưa đẩy cửa phòng ra, lỗ tai linh mẫn đã nghe được động tĩnh trong nhà vệ sinh và phòng bếp, vốn tưởng là Thẩm mẹ và Tiểu Đông, nhưng nghĩ lại không đúng! Đã hơn nửa đêm, làm sao còn người thức, hắn mang theo khẩu súng, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nhà vệ sinh, núp vào, chỉ thấy hai tên một béo một gậy chưa gặp qua bao giờ, đang ngồi xổm bên cạnh nhà vệ sinh, chổng mông lên đào hầm cầu, trên người cả hai đều có vết thương đã được băng bó qua.
Tên mập đào một hòi, không còn kiên nhẫn, đem cái cuốc ném sang một bên nói: “Như thế nào không thấy vàng, vợ Lục Côn Sơn có phải là lừa gạt chúng ta hay không? Nhỏ đó nhìn như con ngốc!”
“Không thể nào! Cô ta nói tiền để cạnh góc tường, ai tin cho được, mày có tin hay không, tao thì không tin, hầm cầu còn có chút khả năng, bất quá thật là thối, nhưng lão đại chúng ta cũng ngoan độc, nhốt cô ta ở trong phòng cả ngày, không ăn không uống, cho cô ta chết đói!”
Côn Sơn nghe đến đó, xác nhận thân phận đại khái của hai người này xong, từ chỗ tối vọt ra, đi qua trực tiếp chỉa súng vào người gầy đang nói chuyện, hung dữ hỏi: “Tụi bây đem Bảo Châu dấu ở nơi nào? Nói, nếu không tao bắn nát sọ mày.”
Người gầy lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch không nói nên lời, chẳng ai ngờ rằng Lục Côn Sơn lại đột nhiên chạy đến, chỉa súng vào hắn ah!
Tên béo nhìn tình thế muốn chạy trốn, Côn Sơn nổi giận cước pháp đặc biệt chuẩn, một cước đá hắn vào hầm cầu, một đầu rơi xuống đất, một đầu hướng vào trong, lập tức trước mắt một mảnh mơ hồ, muốn chạy đã không còn kịp. Côn Sơn nói: “Hai người tụi bây ai nói trước, tên còn lại sẽ chết.”
Người gầy tranh thủ thời gian báo địa chỉ, Côn Sơn cầm một sợi dây thừng quăng tới: “Mày trói tên mập lại, rồi cũng tự đem mình trói lại, tao sẽ cho mày một con đường sống.”
Người gầy lập tức làm theo, tuy rằng giờ phút này tên mập đã rất bẩn, nhưng không có biện pháp, vì mạng nhỏ, cũng chỉ có thể trói tên mập lại.
Côn Sơn kêu to một tiếng: “Tiểu Đông, tới.”
Một tiếng này không chỉ đánh thức Tiểu Đông, còn kinh động đến đầu lĩnh bọn cướp đang ở trong phòng bếp tìm tới tìm lui, bới đến cả người là tro, hắn vô ý thức chạy ra bên ngoài, mụ nội nó! Tiền không tìm được, ngược lại dọn dẹp sạch sẽ bếp nhà Lục Côn Sơn, bên trong tro bụi đều bị hắn bới ra.
Côn Sơn không thể phân thân, đã kêu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, cắn chết hắn cho tao!”
Tiểu Hoàng không có nữ chủ nhân, cũng trở nên vô tình, hai ngày này đều không ngủ trong phòng, chỉ nằm trên tàng cây, như vậy nữ chủ nhân vừa về đến, nó có thể là người đầu tiên nhìn thấy, à không phải là con chim đầu tiên nhìn thấy, giờ phút này nghe theo mệnh lệnh của nam chủ nhân, nó từ trên nhánh cây nhanh chóng bay xuống, hướng về phía tên cướp muốn chạy trốn, hai móng vuốt đi qua, cào tên cướp toàn thân là máu, căn bản nhìny không rõ đường phía trước, muốn bắt lấy Tiểu Hoàng, vùng vẫy cả buổi mới bắt được một chân Tiểu Hoàng đang đắc ý, Tiểu Hoàng một ngụm mổ xuống vết thương trên tay do buổi sáng hắn té, đau đớn làm hắn lập tức thả tay, Tiểu Hoàng lại dùng sức vỗ, tên cướp rôt cuộc chịu đủ loại tra tấn. Tiểu Hoàng chiến thắng, cao hứng, ngồi xuống trên người tên cướp, bình tĩnh thả phân chim lên người hắn, sau đó giương cánh bay đến trên vai Côn Sơn.
Côn Sơn thấy Tiểu Đông đi ra, đưa súng trong tay cho Tiểu Đông: “Mấy tên này giao cho cậu, bọn họ dám chạy, đánh chết nói sau. Tôi đi trước tìm Bảo Châu!”
Côn Sơn nói xong, vào nhà lại tìm một khẩu súng, mang theo Tiểu Hoàng đi ra ngoài tìm Bảo Châu, hắn quen thuộc cảnh vật chung quanh, mà Tiểu Hoàng quen thuộc mùi trên người Bảo Châu, nên càng dễ tìm hơn một chút.
Hơn mười phút sau, Côn Sơn chạy tới địa chỉ tên cướp nói, một cước đá văng cửa, tìm khắp phòng, lại không thấy bóng dáng Bảo Châu, ngược lại phát hiện rất nhiều xương cốt, nhìn giống như phong cách của Bảo Châu, có lẽ cô đã ở đây, nhưng bây giờ lại ở nơi nào?
Lúc quay đầu nhìn thấy một cửa sổ rõ ràng bị dao phay chém, Côn Sơn lập tức minh bạch, xem ra Bảo Châu đã chạy thoát, kết quả lúc hắn về đến nhà, Bảo Châu còn chưa có trở lại, một mình cô lưu lạc đầu đường, thời cuộc lại loạn lạc, Côn Sơn rất lo lắng, suốt đêm phát động toàn bộ gia đinh của hai nhà đi tìm, tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng Tiểu Hoàng đã tìm được, sắc trời đen kịt, Bảo Châu phân không rõ đường, Tiểu Hoàng biết rõ a!
|
Chương 78: Làm chuyện ngu xuẩn.
Tiểu Hoàng đập cánh chậm rãi bay ở phía trước, Bảo Châu đi theo phía sau, đi tới đi tới, đến nhà phụ cận, gia đinh Lục gia phát hiện Bảo Châu và Tiểu Hoàng, lập tức đưa bọn họ về nhà, Bảo Châu về đến nhà, vừa mới uống hai ngụm nước, Côn Sơn sẽ trở lại.
Thấy cô bình an ngồi ở trên ghế uống nước, lập tức cảm thấy như đang nằm mơ, tất cả dày vò cùng chờ đợi trước kia đều đã biến mất, tiến lên ôm cổ cô, chặt chẽ ôm cô vào trong ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Vợ!”
“Côn Sơn.” Bảo Châu ngây ngốc cười cười, tựa ở trên bả vai hắn, thật vui vẻ.
Côn Sơn ôm cô xong, lui ra một chút, đánh giá cẩn thận cô từ trên xuống dưới nói: “Hai ngày nay em có chịu đói không, ngủ ngon không? Ăn ngon không?”
“Giường rất cứng, hôm nay không được ăn thịt, bất quá có đậu phộng xốp giòn ăn rất ngon, anh có muốn ăn một miếng?” Bảo Châu đáng thương từ trong lòng ngực móc ra mấy bao điểm tâm cho hắn xem, bọn cướp chưa cho cô ăn, hôm nay cô chỉ ăn mấy thứ này, nhưng đậu phộng xốp giòn không tệ, cô có chừa mấy khối cho Côn Sơn.
Côn Sơn nhìn mấy khối điểm tâm trong tay cô được bảo vệ vô cùng tốt, một chút cũng không có vỡ nát, mũi chua xót, đột nhiên rất muốn khóc, Bảo Châu ở trong thời điểm nguy nan nhất, vẫn nghĩ đến hắn, thật là cô vợ ngốc của hắn!
Đây gọi là cảm động, Côn Sơn nhìn viên kẹo đậu phộng xốp giòn âm thầm thề, nếu như tương lai mình làm chuyện có lỗi với Bảo Châu, không cần Bảo Châu lên tiếng, chính hắn sẽ dùng súng giải quyết chính mình, giọng nói của hắn nghẹn ngào đối với Bảo Châu nói: “Đứa ngốc, anh lập tức gọi người làm thịt cho em ăn, Thẩm mẹ đem canh gà nhân sâm cha tôi đưa tới hâm nóng lại, bưng tới cho Bảo Châu uống, Tiểu Đông cậu đem mấy tên khốn kiếp kia đánh chết cho tôi! Bọn họ ngược đãi vợ tôi, tôi không giết bọn họ, tôi muốn bọn họ ngồi tù sống không bằng chết.” Nói xong, Côn Sơn ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô vuốt vuốt: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh .” Ở bên cạnh Côn Sơn sẽ không lạnh nữa, bất quá Bảo Châu hiếu kỳ: “Bọn cướp à? Hắn nói muốn tới đào hầm cầu nhà chúng ta.”
“Đã bắt được, chuyện còn lại anh sẽ xử lý.” Côn Sơn kéo cô dựa vào trong lòng ngực của mình, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Bảo Châu nhìn thấy hắn cũng an tâm, từ trong lòng ngực móc ra hai cây dao, đưa cho Côn Sơn: “Cái này là em lấy của bọn cướp, giúp em trả lại cho bọn họ.”
Côn Sơn vẻ mặt hắc tuyến, đồ vật nguy hiểm như vậy, mà cô đặt trong ngực: “…”
Thẩm mẹ thấy Bảo Châu trở về, cộng thêm Côn Sơn đã hai ngày chưa ăn cơm, nên đặc biệt làm đồ ăn phong phú, đều có thể vượt qua yến hội, vốn dựa theo thói quen những năm gần đây, đồ ăn trong nhà cũng phong phú, bát súp bưng lên, hai người uống trước một chén lót dạ dày, sau đó ăn bát cháo ngô và bánh bao lớn, làm người ta thoải mái.
Ăn no xong, Côn Sơn để người thu dọn đồ ăn, ôm cô an tâm ngủ một giấc, loại cảm giác này, dù có tiền hay bất cứ vật gì đều không thể đổi lấy, chỉ có cô ở bên người, hắn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, Bảo Châu với hắn mà nói có bao nhiêu quan trọng, Côn Sơn luôn biết, hắn sẽ bảo hộ cô thật tốt, cho dù cô vừa ngốc lại hay gặp rắc rối đều không có sao, hắn sẽ vẫn luôn yêu cô hơn chính bản thân mình…
Ngủ một giấc đến hừng đông, hai người tinh thần sảng khoái thức dậy…, còn chưa kịp ăn điểm tâm, A Hổ báo lại: “Dân chạy nạn ngoài thành đã không náo loạn, nhưng có mấy tên lưu manh không yên ổn, nghĩ đến vào thành, đối với những dân chạy nạn kia châm ngòi thổi gió, đứng ở cửa thành, dùng lời nhục mạ các anh em canh giữ thành, các anh em Trí Đường lại không dám tùy tiện ra tay, sợ chọc giận dân chạy nạn, anh xem nên làm cái gì bây giờ?”
Côn Sơn rất có tự tin cười, chỉ cần Bảo Châu ở bên cạnh hắn , mặc kệ chuyện gì đều không tính là chuyện lớn: “Tôi hiện tại sẽ đi xử lý.” Bảo Châu cầm lấy bánh cháo quẩy và bánh bao trên bàn đuổi tới: “Anh đi đâu? Em cũng muốn đi.”
Những dân chạy nạn kia ở bên trong xen lẫn binh lính càn quấy và lưu manh cũng không phải dễ trêu vào, nói không chừng có súng, Côn Sơn không đồng ý: “Không được, rất nguy hiểm, anh đến thành xử lý công việc, bên ngoài có rất nhiều người xấu, an toàn làm trọng em nên ngoan ngoãn đợi trong nhà , anh sẽ gọi một đội anh em tự mình hộ tống em đến nhà lớn ở vài ngày.”
“Mang em theo a! Em đã có Tiểu Hoàng bảo hộ a! Anh yên tâm đi!” Bảo Châu nói xong bế Tiểu Hoàng đang ở một bên ăn gì đó lên.
Tiểu Hoàng có chút bất mãn nhìn Bảo Châu, vì cái gì mà quấy rầy nó ăn.
Bảo Châu cầm lấy một cái bánh bao đút nó, tiểu Hoàng lập tức nghe lời, thật biết điều để cô ôm, như một động vật nghe lời dịu dàng ngoan ngoãn.
Côn Sơn thấy cô kiên trì như vậy, đành phải mang cô theo, nói thật chính là vì Tiểu Hoàng bảo hộ cô, Côn Sơn mới lo lắng, bất quá trên tường thành tất cả đều là người hắn phái đi, hắn cũng không có gì lo lắng.
Một đoàn người đứng trên tường thành, nhìn dân chạy nạn phía dưới tính bằng đơn vị hàng nghìn, Côn Sơn nhăn mày: “Không phải bảo đưa gạo qua sao?” “Không dám mở cửa thành, sợ bọn họ ùn ùn kéo vào, gạo và tô đã chuẩn bị xong, đầu bếp cũng đã vào chỗ.” Một người giữ cửa thành đáp.
Côn Sơn nghe xong cái này dễ thôi, cầm loa đối với dưới lầu hô: “Tôi hiện tại phái người ở ngoài thành mở lều cháo, nhưng các người phải lui ra khỏi cửa thành 300m, lúc mở cửa thành không cho phép tiến vào trong thành, nếu không tôi sẽ bắt lại xử phạt.”
Bên ngoài mọi người nghe xong, dân chúng bình thường đều lui về sau, nhưng lại có mấy người tiến lên trước vài bước, một người trong đó đối với hắn rống: “Dựa vào cái gì không cho phép tụi tao vào thành, mày xem thường tụi tao sao? Các hương thân, chúng ta không thể bị vũ nhục như vậy, chúng ta phải đoàn kết lại, cố gắng mở cửa thành, uống cháo gì, hắn chịu cho cháo, bên trong nhất định không có gì tốt!”
Hắn rống lên làm cho một ít dân chúng tiến lên, muốn vào thành kiếm đồ tốt ăn.
Côn Sơn nổi giận, lại không thể một súng bắn chết tên châm ngòi thổi gió, sợ làm dân chúng sợ hãi, nhưng không mở cửa thành làm sao phát cháo miễn phí cho người dân? Đã muốn phát cháo miễn phí nhất định phải có người duy trì trật tự, phải phái một đội người ngựa mang theo súng ra khỏi thành hộ tống duy trì trật tự mới được, nếu cửa thành mở ra, đến lúc đó có người muốn thừa dịp hỗn loạn tiến công vào, cũng không phải là không được, nên làm thế nào cho phải?
Cửa thành này cũng không phải có thể mở như vậy, Côn Sơn một lòng phiền muộn, sờ lên cái ót cầm lấy loa hướng phía dưới rống, bản sắc lưu manh liền đi ra: “Tôi gọi người đưa cháo cho các người, là không muốn các nười chịu đói, những gạo kia đều là do tôi mượn tới, cũng không phải chính phủ phát cho, không muốn thì thôi vậy, mọi người cho rằng tôi sợ các người công thành à? Đến một người ông đây sẽ đánh một người!” Thốt ra lời này xong, hắn liền hối hận, quá xúc động, không được lòng dân rồi!
Nhất định sẽ người người oán trách, điển hình làm chuyện tốt còn bị mắng, hắn không sợ bị mắng, chỉ sợ những người kia muốn phản động, cố gắng công thành, binh lực trong thành đều quá yếu, quả thực chỉ một lần tấn công sẽ bị phá vỡ, nên làm cái gì bây giờ đây?
|
Chương 79: Một mẻ hốt gọn.
Người dưới thành nghe xong chửi bậy càng lợi hại hơn, tên cầm đầu kia nói: “Chẳng phải chỉ phá một chút cháo thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người.”
Bảo Châu nghe xong đều là như gió thổi bên tai, duy chỉ có đối với đồ ăn là ưa thích không thôi, nghe hắn nói muốn phá cháo, lập tức nổi giận, chà đạp cái gì cũng được nhưng không thể chà đạp đồ ăn!
Bảo Châu vốn đang ôm tâm tình đi đi lại lại đi đi lại lại, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía người nọ đưa tay ra: “Phá cháo? Vậy anh cho tôi một chén cháo a!”
Tên vừa rồi kêu gào, lập tức nói không ra lời, hắn trên người không có đồng nào, tiền đều không có, nơi nào có cháo?
Bảo Châu nói xong nhìn về phía Côn Sơn: “Anh có thể cho bọn họ bao nhiêu chén cháo?” Côn Sơn đại khái đoán chừng một chút: “Khoản hai mươi vạn chén.”
Dân chạy nạn bên ngoài hợp lại cũng tầm vạn người, một người tính ra bình quân có thể được đến hai mươi chén cháo, trong tình trạng thiếu lương thực như hiện nay, có thể so sánh cái gì đều trân quý, những dân chúng vốn đang phụ họa đều không nói gì, nguyên một đám lui ra, chờ cửa thành mở, có được đồ ăn.
Chỉ để lại mấy tên lưu manh đứng nguyên tại chỗ không chịu lui về, người kia nổi giận bĩu môi vừa muốn nói gì, Bảo Châu lại lên tiếng, cô chất phác cười cười: “Vậy anh có thể cho tôi hai mươi vạn chén cháo không? Tôi sẽ không ngại cho dù cầm cháo ném vào tôi cũng được! Tốt nhất một ngày ném ba chén, tôi có thể ăn được vài cuộc đời rồi.”
Người cầm đầu kia, tức đến tím mặt, đây là hắn cố ý khiêu khích, thật sự là hắn không đi ra, Lục Côn Sơn không dám cầm súng bắn hắn, nhưng mưu kế của chính mình đều bị hủy trong tay Bảo Châu, lập tức chửi ầm lên: “Tao là không có tiền thì như thế nào, nhưng tao có một tấm lòng vì nhân dân, mày là con điếm mà cũng dám giáo huấn tao, lúc ông đây sinh ra, mày còn chưa ra đời, đồ nít ranh, cút cho tao!”
Lời mắng chữi cực kỳ thô tục, Bảo Châu nhướng mày, muốn xong xuống, Côn Sơn lập tức giữ cô lại: “Đừng xúc động, em không thể ra thành.”
Nói xong Côn Sơn lại đối với người kia nói: “Dám mắng vợ tao, ông sẽ phế đi chân của mày!”
Nói xong đang muốn hướng về phía chân người nọ nổ súng, vợ hắn có khi nào chịu qua loại ủy khuất này, kết quả Bảo Châu so với hắn nhanh hơn, bàn tay nhỏ cầm một cái bánh bao hướng phía người nọ ném xuống, cô thường xuyên ném cầu cho Tiểu Hoàng đi nhặt, thủ pháp rất tốt, rất chuẩn xác. (luyện Tiểu Hoàng như luyện chó săn =)) Người nọ nhặt lên, nhìn thấy là bánh bao, đang muốn ăn, Tiểu Hoàng mất đồ ăn nhìn thấy bánh bao rõ ràng là chuẩn bị cho mình, đánh này người, rất không vui giương cánh hướng phía người nọ bay tới, một cái cánh đập qua, làm đầu óc người nọ choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.
Tiểu Hoàng đoạt bánh bao xong muốn đi, người nọ không chịu, luyến tiếc, hơn nữa bại bởi một con chim thật mất mặt, thò tay tính bắt chân chim, hơn nữa khẩu xuất cuồng ngôn: “Tao muốn đem mày đi hấp! Cạc cạc!”
Người kia biểu lộ thật giống như là muốn ăn nó đi, dám ăn nó? Rất tốt!
Tiểu Hoàng là một chim vàng rất thông minh, cùng Bảo Châu sinh hoạt lâu rồi, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, từ biểu tình của người biết an nguy, nhìn cái tên hung thần ác sát muốn ăn mình, Tiểu Hoàng dùng một cái chân khác không có bị cầm dùng sức giãy dụa, không nghĩ tới làm dây lưng quần của người nọ bị tuột, cả quần rơi trên mặt đất, người nọ không cam lòng cầm lấy chân Tiểu Hoàng, lại muốn kéo quần của mình, kết quả lại bị chân chim cách bắp đùi của mình quá gần, một móng vuốt của Tiểu Hoàng đi qua, đùi người nọ xuất hiện một vết sẹo thật dài, đau đớn làm hắn rốt cục thả tay.
Đã nhận được bánh bao, Tiểu Hoàng kiêu ngạo ở trên người hắn kéo ra mấy phân chim xong, vẻ mặt khinh bỉ ngậm bánh bao trở lại trên cánh tay Bảo Châu.
Bảo Châu sờ lên đầu nhỏ của nó nói: “Một cái bánh bao em đều muốn cướp về, xem ra là chưa ăn no, giữa trưa cho sẽ cho em thêm một đống lớn bánh bao.”
Côn Sơn đối với biểu hiện vừa rồi của tiểu Hoàng rất hài lòng, nghĩ thầm buổi tối phải thưởng cho Tiểu Hoàng một đĩa bánh hoa quế mới được.
Vì vậy cái gì đều không có làm, chỉ là đi nhặt được một cái bánh bao trở về Tiểu Hoàng ngoài ý muốn đã nhận được một đống lớn ban thưởng, vui vẻ vô cùng, đương nhiên đây là nói sau. Côn Sơn thấy chuyện được giải quyết, lại bảo người mở cửa thành đưa cháo cho dân chạy nạn, mọi chuyện xong xuôi, vừa đến giữa trưa, đang do dự nên đi chỗ nào dùng cơm, gia đinh của Lục gia lên thành lâu, đối với hắn nói: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, lão gia nghe nói Thiếu phu nhân đã trở về, hết sức cao hứng, mời hai vị giữa trưa trở lại ăn cơm, chuẩn bị đồ ăn phong phú, đều là những Thiếu phu nhân thích.”
Hai người vừa xuống dưới cổng thành, người hầu Vạn gia cũng tới: “Lão gia nghe nói tiểu thư đã tìm được, rất vui vẻ, nên mời tiểu thư và cô gia giữa trưa tới ăn cơm.”
“Cậu về nói với cha Phú Quý, nói ông giữ lại đồ ăn cho tôi, buổi tối tôi sẽ tới ăn.” Bảo Châu có đồ ăn ngon luôn luôn là một mẻ hốt gọn.
Người hầu nhẹ gật đầu, rời đi.
Loại ăn cơm hai bên này làm cho Bảo Châu và Côn Sơn đều cảm thấy thập phần thích ý.
Thật tốt ah!
Muốn ăn cái gì đều có thể lựa chọn.
Trước kia mỗi người đều nói hai người bọn họ khẳng định là đứa con không ai muốn có trong nhà, một người ngốc một người vô dụng, hôm nay xem ra đã xoay người trở thành bảo bối rồi! Đến Lục gia, Lục lão gia nhìn thấy Bảo Châu vẫn khỏe mạnh, an tâm, trong bữa tiệc không ngừng gắp đồ ăn cho Bảo Châu, nhìn con dâu ăn đã đủ no rồi a!
Hiện tại bên ngoài không an toàn đối với Côn Sơn nói: “Đợi tí nữa chuyển trở về a! Con và Bảo Châu chuyển về ở một khoản thời gian, bên ngoài không an toàn, cửa hàng tìm người quản lý là được rồi.”
Côn Sơn cảm thấy bất tiện: “Con thấy không cần! Cả ngày đi sớm về trễ, sợ quấy rầy cả nhà, hơn nữa ở đây không có chỗ cho Tiểu Hoàng ở, Bảo Châu quen sống tự tại, cũng không quen ở trong nhà, cha muốn thể hiện tình thương thì làm một bàn tiệc Mãn Hán a! Bảo Châu muốn ăn.”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục lão gia vẫn bảo người đi tìm người về làm.
Tìm tới tìm lui không có người phù hợp, tiệc Mãn Hán này không phải ai cũng đều làm được, thấy Bảo Châu rãnh rỗi, dứt khoát tìm một cuốn sách viết về tiệc Mãn Hán cho Bảo Châu, để cô giết thời gian.
Bảo Châu đem sách này cho Thẩm mẹ, thời điểm Thẩm mẹ vui vẻ sẽ làm một vài món trong đó cho cô ăn.
Ngày hôm sau Diêm Tích Sơn nghe được tin tức phát cháo miễn phí, nghe nói Lục Côn Sơn là một cảnh sát quèn, cư nhiên có lòng tốt vừa bảo vệ Vận Thành, lại vừa phát cháo miễn phí cho dân chạy nạn ngoài thành, hơn nữa quản lí trong thành trật tự ngăn nắp, có chút thưởng thức người trẻ tuổi này.
Coi như không tệ, có nhiệt tình có quyết đoán.
Thị trưởng Vận Thành chạy đi, cục trưởng cục cảnh sát cũng chạy, không thể kéo dài tình trạng rắn mất đầu, nghĩ đến hiện tại mọi người nhất định rất cảm kích Lục Côn Sơn, dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, đem quyền lợi tạm thời giao cho Lục Côn Sơn, coi như là một loại khen tặng hắn, một tờ điều lệnh xuống, Côn Sơn biến hóa nhanh chóng, trở thành thị trưởng thay thế.
Công việc đầu tiên của hắn chính là xét nhà, nguyên thị trưởng và cục trưởng cục cảnh sát lâm trận bỏ chạy, hiện cách chức vụ, xét nhà xử theo pháp luật.
|
Chương 80: Khó gặp.
Tất cả tài vật đều sung công, bất động sản của nguyên thị trưởng, trừ nhà ở được giao cho tân thị trưởng, còn lại đều lấy ra đấu giá, do chọn người trong tỉnh tới đảm nhiệm cục trưởng cảnh sát, hiện tại không có người nhậm chức, vì vậy Lục Côn Sơn trước kiêm nhiệm, còn lại mấy vị trí quan viên đã chạy trốn, sẽ do Lục Côn Sơn chính mình tuyển người là được rồi.
Lục Côn Sơn vừa nhậm chức chuyện đầu tiên chính là xét nhà, mang theo Bảo Châu, Tiểu Hoàng, còn có A Long, A Hổ cứ như vậy công khai tiến vào nhà nguyên thị trưởng, nhóm cảnh sát trước kia được Bảo Châu giúp đỡ trả tiền mua chức, hiện tại những người đó đều là tâm phúc của Côn Sơn, cũng cùng đi theo, xét nhà mà! Người phải nhiều một chút mới có khí thế.
Lúc đi vào, Côn Sơn không để cho người lục tung, dù sao biệt thự hoa lệ này, kế tiếp hắn và Bảo Châu còn có thể ở miễn phí một thời gian ngắn.
Nhìn chung quanh một chút, để cho thủ hạ chia nhau điều tra xem có cái gì đáng giá không. Trong sân nhỏ người hầu trung niên lạnh run đứng ở bên cạnh, Bảo Châu thấy ông bộ dáng rất đáng thương, từ trong túi móc ra một nắm đậu phộng đưa cho ông: “Cho ông ăn, ông ngồi đi!”
Người hầu trung niên đã từng gặp qua cô, cô gái này đã tới đây mấy lần, là một cô gái rất tốt, lúc này mới yên tâm chút ít nhìn những người khác cũng không có phản đối, chỉ ở phía xa ngồi xuống, nhìn bọn hắn lục soát.
Nguyên thị trưởng nghĩ đến có lẽ không thể trở về, những thứ tốt đã chuyển đi sạch sẽ, chỉ để lại một ít đồ dùng trong nhà và bài trí không đáng giá, trong hòm sắt rỗng tuếch, trong thư phòng cũng không có bất kỳ thứ đáng giá.
Bọn cảnh sát cơ hồ không thu hoạch được gì, lại đi điều tra mấy phòng khác, có một phòng, lưu lại một bình phong lớn, nghe nói là thời kỳ cuối triều Thanh được đại quan dùng qua, xem như đồ cổ, thật là đồ gỗ tốt, phía trên còn có hoa văn đẹp đẽ cũng rất nhẵn mịn, còn có cả bút tích của người nổi tiếng.
Côn Sơn bảo người đem thứ này lén lút khấu trừ lại, tự mình sẽ gọi điện báo lại cho Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn rất thích đồ cổ gia cổ (đồ cổ dùng trong nhà) mọi người đều biết, nói: “Nếu gặp đồ hiếm lạ, đặt ở Vận Thành, không người biết thật đáng tiếc, cậu bảo người đưa đến Thái Nguyên, trên đường dễ dàng gặp đạo tặc cho nên nhất định phải giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.”
Côn Sơn nói: “Diêm tỉnh trưởng nói có lý, vì để cho đồ vật an toàn, thuộc hạ cả gan đề nghị, trước trực tiếp vận chuyển đến chỗ các ngài, đặt ở đó một thời gian ngắn.”
Diêm Tích Sơn đồng ý với ý kiến này, hắn thở dài thở một hơi nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, cái này cũng là vì đảm bảo an toàn.” “Diêm tỉnh trưởng vất vả.” Côn Sơn nói xong cúi đầu khom lưng cúp điện thoại, hướng trên ghế dựa ngồi xuống, cuối cùng đã lung lay được Diêm Tích Sơn.
Kế tiếp để các phòng ở kia đều đấu giá sung công, đồ vật trong nhà cục trưởng đồ vật cũng chuyển sạch sẽ, đấu giá cũng không có bán được nhiêu tiền.
Nói đồ vật dọn sạch sẽ Diêm Tích Sơn cũng không có không tin, quan viên chạy trốn, tự nhiên sẽ không lưu lại vật gì tốt, có vài tòa nhà cũng không tệ, huống hồ hắn vừa mới có bình phong tốt, đang vui sướng, cũng không có trách mắng.
Ngày hôm đó Bảo Châu và Côn Sơn tùy tiện sửa sang đồ đạc lại một chút, chuyển vào biệt thự của thị trưởng ở, trong phòng cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà trang trí cũng không ít, Bảo Châu cùng Côn Sơn chỉ mang theo đồ dùng hằng ngày và cái giường chính mình và Côn Sơn đã ngủ quen, lại nói Thẩm mẹ và Tiểu Đông tự chọn phòng.
Vừa mang đồ đạc cất kỹ, Thẩm mẹ ddax chạy tới nói: “Thiếu phu nhân, có người muốn gặp cô.”
“Ai a?”
“Nói là người hầu trước kia của nhà này, đã từng gặp cô đấy.”
“Nha.” Bảo Châu hiếu kỳ là ai, mang giày cao gót lộp bộp lộp bộp đi xuống dưới, rõ ràng không có ngã sấp xuống, Côn Sơn ở trên lầu nghe âm thanh kia đều cảm thấy trong lòng run sợ. Bảo Châu đi xuống lầu, gặp được người muốn gặp cô, là người đàn ông trung niên, đối với ông cười cười: “Chúng ta đã gặp qua, là ông ah!”
“Lục phu nhân, tôi muốn cầu xin cô một chuyện, con của tôi dính vào chuyện này, đang bị giam giữ trong lao, vợ tôi ở nông thôn lại đột nhiên bệnh nặng, nhờ người gửi thư cho tôi, muốn trong những ngày còn lại của cuộc đời, có con trai bồi bà ấy hai ba tháng, trong lao nhất định là không chịu, tôi chỉ có thể tới cầu cô và thị trưởng, cô nếu đáp ứng chuyện này, tôi vô cùng cảm ơn.”
Những chuyện khác cô không hiểu, nhưng hiếu thuận cha mẹ nhất định là tốt, Bảo Châu nói “Đợi tôi” xong, giẫm giày cao gót rất nhanh lên lầu, tìm Côn Sơn, nói thật không rõ ràng lôi kéo Côn Sơn xuống lầu.
Côn Sơn nghe người nọ nói xong, nhăn mày lại: “Chuyện này nếu làm không tốt, sẽ bị chỉ trích, hơn nữa tôi dựa vào cái gì tin tưởng con của ông rời đi sẽ quay lại? Cho dù phái hai cảnh sát đi theo, vạn nhất hắn chạy, tôi làm sao có thể báo lên cấp trên?”
Người nọ suy nghĩ một chút thấy trong phòng khách chỉ có Côn Sơn và Bảo Châu, đi qua bên tai Côn Sơn thấp giọng nói: “Tôi biết một bí mật của nguyên thị trưởng, ngài chỉ cần giúp tôi, tôi cam đoan con của tôi sau mấy tháng sẽ trở lại trong lao.”
“Tôi đối với bí mật của người khác không có hứng thú.” Chẳng qua nếu như chuyện là thật, hắn vẫn muốn giúp người đàn ông đáng thương này, dù sao đem tội phạm ra khỏi nhà lao, đối với chức vụ hiện tại của hắn mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bí mật kia của nguyên thị trưởng hắn không có hứng thú, hắn không phải một người thích thám thính riêng tư của người khác.
“Vậy nếu như đưa tiền? Ta biết rõ nguyên thị trưởng đào tẩu, có rất nhiều thứ tốt nhất thời không thể mang đi, thời điểm hắn dấu đồ đạc, tôi vừa vặn nhìn thấy, tôi biết rõ ở đâu.” Côn Sơn nghe xong nở nụ cười: “Vậy ông nói một chút.”
Người nọ dẫn hắn đi đến một cái giếng phía sau sân nhỏ , đem đá lớn đặt ở miệng giếng dịch chuyển khỏi, đối với Côn Sơn nói: “Ngài đừng nhìn bên trong có nước, không sâu, chỉ nửa mét thôi, bên cạnh có song sắt, chung quanh dùng xi măng bao bọc rồi, nhưng chỉ cần đập bễ, sẽ phát hiện một cái hố, vừa vặn ở phía trên mực nước, một người gầy, có thể bò vào, tôi chưa tiến vào bao giờ, nhưng biết rõ vàng bạc châu báu bên trong khẳng định không ít, thị trưởng trước kia, mỗi khi đêm khuya sẽ sai người đưa rương vào trong, ngài nếu không tin có thể gọi người tới đào, sau đó thả con tôi ra cũng được.”
Côn Sơn nhìn nét mặt của ông, cảm thấy đáng tin, nhưng vẫn cẩn thận gọi A Hổ đi vào nhà lao lén lút đem con của ông ấy ra, đưa đến cửa thành, đợi khi trời tối, Côn Sơn sẽ nói với anh em Trí Đường cầm đem búa xuống đâp phá song sắt, bò vào xem xét quả nhiên là vàng bạc tài bảo chất đầy bên trong. Côn Sơn lập tức bảo một người cảnh sát cùng đi với con của người đàn ông trung niên trở lại quê nhà , cần phải coi chừng không thể để cho hắn chạy thoát.
Về phần đồ đạc trong giếng, nửa đêm đều bị đào lên, bày ở bên cạnh miệng giếng, đều là đồ vật khá đáng giá, ngẫu nhiên cũng có một rương dùng đồ trang sức của phụ nữ.
Sin: Ta nói lần cuối, ta lười nói r. Nếu các tình yêu thích bộ này, muốn ta đăng tiếp bất kể ko đúng lịch thì cứ cmt đi, ta rất mong đọc cmt của m.n. Vậy nhé!!! Lần cuối ta nói r nhé.
|