Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 86: So máy bay.
Thời điểm Thẩm Kỷ Lương thấy thời cơ thích hợp tìm người lôi kéo tài chính, kêu Bảo Châu ngồi ở trên ghế sa lon, từ từ ăn, chờ hắn.
Những phu nhân tiểu thư kia vốn đang thân thiện, sau khi Thẩm Kỷ Lương rời đi thì sắc mặt liền thay đổi, mang theo chút ít trào phúng, một người trong đó nhìn bộ dạng Bảo Châu ăn bò bít-tết, không khỏi nở nụ cười nói: “Lục phu nhân rất ít khi bò bít-tết a!”
Bảo Châu không có nghe được châm chọc trong lời nói của cô, mà gật đầu: “Đúng là không thường ăn, gần đây chỉ ăn tiệc Mãn Hán.”
Vị phu nhân kia căn bản không tin lời cô, một quan phu nhân của một thị trấn nhỏ bé, làm sao ăn được tiệc Mãn Hán, thật là khoác lác a!
Nhìn tư thế Bảo Châu cắt bò bít-tết lại nở nụ cười: “Dao nĩa đều dùng không thuần thục, có cần tôi dạy cô không?”
Bảo Châu lắc đầu: “Chỉ là không quen, bình thường đều là người khác cắt cho tôi.”
Vị phu nhân nhìn cô không giống đang nói đùa, trong lòng mang theo kinh ngạc, cũng không dám xem thường cô hỏi: “Vậy cô có sản nghiệp gì?”
“Không biết.” Bảo Châu lắc đầu, cô không để ý mấy thứ kia, cửa hàng của cô là do Thẩm mẹ quản lý, những tài liệu về cổ phần công ty kia cô còn chưa xem, bỏ ở nhà, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu. “Cô sẽ không phải là không có sản nghiệp riêng a!”
Bảo Châu nghĩ nghĩ rất chân thành hỏi cô: “Tôi có cổ phần công ty, cái này có được tính khkông?”
“Công ty nào?”
“Nghe nói là Mỹ Quốc gì đấy.” Bảo Châu cũng không rõ lắm.
“Cô có bao nhiêu cổ phần?” Vị phu nhân kia cả kinh, Mỹ Quốc đúng là công ty tốt tháng trước nghe nói mở chi nhánh đến Thượng Hải, dậy sống trong xã hội thượng lưu một đám tranh nhau mua, cổ phần công ty giá trị khẳng định không nhỏ.
“Thẩm đại ca nói hình như là mười cái gì đó.”
“10%?”
Bảo Châu gật đầu: “Ừm, chính là cái này.”
Đám bà lớn hai mặt nhìn nhau một hồi, thấy cô không giống như là đang nói xạo, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có người hâm mộ, có người ghen ghét.
Nói đến đây, Bảo Châu nhớ tớ trong bao nhỏ còn có mấy viên kẹo, lấy ra phân cho các cô ăn: “Các cô có muốn không?” Đám bà lớn nhìn mấy viên kẹo trong tay cô, thứ này dường như trong cửa hàng không có bán a!
Một phu nhân trong đó nói: “Những viên kẹo này cô làm sao có?”
“Công ty cho, nói là ăn thử.” Thời điểm người trong công ty đưa tới đã nói như thế, bảo cô ăn thử xem có được không, rồi làm đánh giá, mỗi loại đưa một ít tới.
Đám bà lớn lúc này mới tin tưởng thân phận địa vị của tiểu cô nương kỳ thật cũng không tính chênh lệch, đối với cô mới thân thiện một chút.
Bảo Châu thấy các cô không hỏi nữa tranh thủ thời gian cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, ông nội nói, người khác hỏi phải trả lời, thế nhưng ăn cơm cũng rất quan trọng, may mắn các cô đều hỏi xong.
Bảo Châu vừa ăn, vừa đút đồ ăn cho Tiểu Hoàng ngồi trên ghế sa lon, lúc này là thời điểm thân thể Tiểu Hoàng đang phát triển, sức ăn rất lớn, bình quân Bảo Châu ăn một miếng thịt, Tiểu Hoàng sẽ ăn hai miếng, có bạn như vậy, Bảo Châu nhìn thấy cũng muốn ăn ngon, cho nên lúc có đồ ngon, bình thường sẽ không quên Tiểu Hoàng.
Ăn cái gì, tân sủng Tiểu Hồng hoàn toàn không phải đối thủ của Tiểu Hoàng, cho nên Bảo Châu như trước vẫn cảm thấy mang Tiểu Hoàng vô cùng tốt, đặc biệt là lúc ăn cơm.
Nữ nhân đều ưa thích đồ vật xinh đẹp, đám bà lớn cũng đồng dạng, phu nhân của ông chủ Trần là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, cô rất thích những động vật thú vị kia, nhìn thấy Tiểu Hoàng vô cùng ưa thích, đi tới hỏi Bảo Châu: “Tôi có thể sờ sờ đầu của nó không?” “Có thể.” Bảo Châu gật đầu, Tiểu Hoàng rất thích nữ, nhất là mỹ nữ.
Trần phu nhân tuy vừa xinh đẹp lại có tiền, nhưng bạn bè rất ít, người nơi này đều cảm thấy cô ăn mặc quá cởi mở, ăn nói quá lớn mật, cho nên nhìn thấy một gương mặt xa lạ mang theo chim to tới tham gia yến hội, cô có một loại cảm giác tìm được đồng loại, chỉ có người lớn mật, mới dám mang theo sủng vật đặc biệt như thế đến yến hội a!
Trần phu nhân sờ lên đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thật biết điều tùy ý cho cô vuốt ve, Tiểu Hoàng thích ánh mắt cô, màu lam, rất dịu dàng.
Trần phu nhân đối với Bảo Châu càng thêm cảm thấy hứng thú: “Cô từ đâu tới đây?”
“Vận Thành.”
“Tôi chưa từng đi, thú vị không?”
“Thú vị.” Ít nhất Bảo Châu cảm thấy thú vị.
Trần phu nhân mắt nhìn xa xa xuyên qua đám người nhìn Thẩm Kỷ Lương, hỏi Bảo Châu: “Hắn là chồng cô sao? Rất đẹp trai a!”
Bảo Châu lắc đầu: “Đó là Thẩm đại ca, chồng tôi ở Vận Thành.”
“Hắn vì sao không cùng cô đến?” “Anh ấy bận việc.”
Trần phu nhân thở dài một hơi, cảm thấy Bảo Châu thật đáng thương, thường xuyên không có chồng ở bên cạnh, giống như cô, chồng của Trần phu nhân buôn bán lớn, là một trong ba người giàu có nhất ở tỉnh, Trần phu nhân là vợ kế, năm Trần tiên sinh mười tám tuổi thì lưu lạc sang nước Pháp, khi trở về vợ trong nhà đã bởi vì mệt nhọc quá độ qua đời, về sau vì việc buôn bán, hắn cưới một tiểu thư quý tộc Pháp đối với hắn luôn chung tình, chính là Trần phu nhân.
Tình cảm của hai người lại không tốt, văn hóa khác biệt làm cho Trần phu nhân cùng người nhà của hắn không hợp nhau, Trần phu nhân thấy cảnh thương tình hỏi: “Vậy cô tại sao tới đây?”
“Côn Sơn nói để cho tôi tới đây kiếm tiền.”
Trần phu nhân cảm thấy cô rất thẳng thắn, không làm ra vẻ, liền rất thích nàng cô, hiếu kỳ hỏi: “Cô kiếm tiền làm cái gì? Thiếu tiền tiêu?”
“Mở nhà máy.”
Trần phu nhân đối với nhà máy ở thành thị nhỏ không phải rất có hứng thú, lại ưa thích cùng Bảo Châu nói chuyện phiếm, trước khi chia tay, hẹn Bảo Châu ngày mai cùng đi chơi.
Bảo Châu thuận miệng đáp ứng , lúc Thẩm Kỷ Lương cùng cô rời khỏi, trên xe rất uể oải nói: “Vừa nói đến tiền, ai cũng kiếm cớ, ai!”
Sáng sớm hôm sau Trần phu nhân kêu xe tới đón, Thẩm mẹ không quen khí hậu, Bảo Châu ôm Tiểu Hoàng xuất phát. Đến nơi mới phát hiện bên cạnh một mảnh đất bằng thật lớn có rất nhiều người ngoại quốc và Trung Quốc đang đứng, Bảo Châu không biết bọn họ, cô chỉ nhận thức Trần phu nhân, thấy những người kia tốp năm tốp ba vây lại một chỗ đang nói gì đó, Bảo Châu đi qua hỏi Trần phu nhân: “Trần đại tỷ, bọn họ làm sao vậy?”
“Một thương nhân tên là Ôn Tư ở nước ngoài làm một máy bay tư nhân, nói hiện tại đó là thứ chạy nhanh nhất. Ồn ào muốn tìm người thi đấu, thầy của tôi vốn mua một chiếc máy bay, muốn lấy ra khoe khoang một chút, cho nên đã tiếp nhận khiêu chiến của hắn, thế nhưng ạm thời chiếc máy bay kia có chút sự cố, có thể không thể tới được, Ôn Tư không bỏ qua nói người Trung Quốc vô năng.” Trần phu nhân nói xong, cô bây giờ đang lo lắng, trước mắt nhìn thấy đã muốn mất thể diện.
Bảo Châu chưa thấy qua máy bay, hỏi Trần phu nhân: “Máy bay là cái gì?”
Trần phu nhân chỉ một chiếc máy bay nhỏ cách đó không xa: “Cái đó gọi là máy bay , có thể bay trên bầu trời.”
Bảo Châu nghe xong, cũng không cảm thấy có cái gì, không phải chỉ bay thôi sao?
Đối với Trần phu nhân nói: “Vậy hãy để cho hắn bay đi! Tôi cùng hắn so!”
|
Chương 87: Đánh bậy đánh bạ.
“Cô muốn cùng hắn so máy bay?” Trần phu nhân không thể tin tưởng nổi, một người lần đầu tiên trông thấy máy bay xác định có máy bay?
Bảo Châu rất chân thành gật đầu, không phải là máy bay thôi sao! Đồ vật biết bay, cô cũng có.
Trần phu nhân trong lòng thật cao hứng nếu như là sự thật, mặc kệ Bảo Châu thắng thua, ánh mắt giới truyền thông cũng sẽ không lại đặt trên người Trần gia nhà cô, ít nhất vinh nhục Trần gia được bảo trụ.
Trần phu nhân liên tục xác nhận xong, đối với Ôn Tư truyền đạt ý tứ của Bảo Châu, Ôn Tư nghe xong nhìn về phía cô gái đang ngồi trong góc ngủ gà ngủ gật, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đồng ý, ở Trung Quốc muốn tìm người có thể cùng hắn so máy bay thật sự rất khó, cô gái này không biết tự lượng sức mình, nhất định sẽ thua thôi!
Những người khác nghe xong cũng đều rất không thể tưởng tượng nổi, nhao nhao biểu thị chú ý việc này, ánh mắt thoáng cái toàn bộ vây quanh Bảo Châu, thậm chí có phóng viên tòa soạn báo người nước ngoài, cảm thấy rất hứng thú chụp cho Bảo Châu một tấm hình, tiêu đề hắn đã nghĩ kỹ, 《 Cô gái Trung Quốc ngu xuẩn thua rối tinh rối mù! 》.
Ôn Tư rất kích động kêu Trần phu nhân hỏi Bảo Châu khi nào bắt đầu, hắn đã không thể chờ đợi được phải giành lấy chiến thắng.
Trần phu nhân cũng không biết máy bay của Bảo Châu đặt ở đâu, có lẽ cần chuẩn bị một chút, đi qua hỏi Bảo Châu: “Máy bay của cô ở đâu? Khi nào có thể bắt đầu trận đấu?”
Bảo Châu lười biếng ngáp một cái nói: “Hiện tại a! So xong còn phải ăn cơm trưa.”
“Cô xác định?” Bảo Châu gật đầu.
Trần phu nhân phiên dịch ý tứ của Bảo Châu cho Ôn Tư, Ôn Tư nói nếu cô gái Trung Quốc này nắm chắc như vậy, vậy thì bắt đầu a!
Bảo Châu đang muốn đi ăn cơm trưa, nên không thể so xa, chỉ có thể so với cự li gần, địa điểm do Bảo Châu định, Bảo Châu nói, vậy thì bay đến Vận Thành a!
Ôn Tư không có ý kiến, hắn đắc ý nói: “Máy bay của tôi qua lại Vận Thành chỉ cần ba giờ, hiện tại là máy bay tốt nhất trên thị trường, ba giờ sau, đợi tí nữa máy bay của tôi sẽ chuyển một ít đặc sản của Vận Thành về cho mọi người.”
Bảo Châu nghe Trần phu nhân phiên dịch xong, nói: “Hôm nay nóng quá, tôi muốn máy bay của tôi lấy cho tôi một bộ váy, còn có Tiểu Hồng nhà chúng tôi.”
Bảo Châu nói xong vỗ vỗ lưng Tiểu Hoàng, lúc máy bay Ôn Tư cất cánh, chỉ thấy một con chim to màu vàng bay vọt lên trên không, trên người cột một con diều, trên con diều ghi hai chữ to —— máy bay. =))
Mọi người đều há hốc mồm 囧, cái này là máy bay trong truyền thuyết của Lục phu nhân sao? Không khỏi quá giỡn chơi đi!
Trần phu nhân nhìn thấy, cũng biết thật mất mặt a!
Hận không thể chưa từng gặp qua Bảo Châu, hối hận đến nổi ruột trong bụng xanh lè, cái con chim kia cho dù bay được nhưng cũng chỉ là con chim thôi! Chẳng lẽ có thể bay qua máy bay sao? Ôn Tư nhìn xong, đùa cợt đối với Bảo Châu nói: “Nha đầu, trở về đi học vườn trẻ đi!”
Kết quả hai giờ sau, Tiểu Hoàng thắng lợi trở về bên cạnh Bảo Châu, trên lưng còn có một con vẹt Hướng Dương màu hồng rất đẹp, Bảo Châu vỗ vỗ cánh nhỏ của nó, tháo dây buộc trên người nó xuống, ngoài ra trên lưng Tiểu Hoàng còn có đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí còn có một chút bánh bích quy mà Bảo Châu thích.
Bảo Châu cầm chia cho mọi người ăn, ngoại trừ Trần phu nhân, những người còn lại đều từ chối, trời cực nóng ăn bánh bích quy làm gì.
Trần phu nhân đặt ở trong bọc, hiện tại không có ý định ăn, hứng thú của mọi người đều đặt vào trận đấu này.
Đợi Bảo Châu ăn uống no nê xong, máy bay Ôn Tư rốt cục trở về, mọi người nói dựa theo thời gian mà nói, là Bảo Châu thắng.
Ôn Tư là người vô cùng ngạo mạn không phục Bảo Châu, nói: “Cô ta rõ ràng là dùng chim, không thể tính là máy bay!”
Trần phu nhân nói: “Nhưng máy bay của anh đã thua bởi một con chim, máy bay như vậy, anh còn nói nó là mạnh nhất trên thế giới, đừng làm trò cười!”
“Máy bay của tôi có thể chở người, của cô ta có thể sao?”
Trần phu nhân đem lời này truyền đạt cho Bảo Châu, Bảo Châu một câu giết chết luôn toàn trường: “Máy bay của tôi là không cần người điều khiển, không được a!” Thời điểm Trần phu nhân phiên dịch, cố ý đem chữ chính giữa tỉnh lược, vì vậy trong giới máy bay, nhiều hơn một vị khách quý, gọi là máy không người điều khiển, cảnh giới cao cấp nhất của máy bay là cái gì?
Đó chính là tự động a!
Không cần người điều khiển thật tốt!
Trần phu nhân từng đọc một tờ báo ở nước Pháp, thấy một vị chuyên gia thiết kế máy bay vô cùng nổi danh, ông đã từng muốn thiết kế máy không cần người điều kiển, đó là cả giới máy bay mộng tưởng a!
Mà bây giờ Bảo Châu thực hiện giấc mộng này, dùng biện pháp đơn giản nhất, đánh bại máy bay tư nhân thượng đẳng.
Ôn Tư nghe xong gật đầu nhận thua tâm phục khẩu phụ!
Trần phu nhân thật cao hứng, cảm thấy Bảo Châu vãn hồi mặt mũi của Trần gia cô, Bảo Châu đến kiếm tiền, cô sẽ tượng trưng đưa lên một ít lễ vật lấy danh nghĩa là bạn bè a!
Trần phu nhân nói, cô khách sạn làm gì, tới nhà của tôi ở a! Còn tiền bạc tôi có thể giúp cô giải quyết, vấn đề mà tiền có thể giải quyết, đều không phải là vấn đề.
Bảo Châu cũng không còn cảm thấy khách sạn mới lạ, nên theo Trần phu nhân tới Trần gia. Với tư cách khách quý được an bài một gian phòng xa hoa, Thẩm mẹ cùng Tiểu Hoàng và Tiểu Hồng cũng đã được an bài rất tốt, Trần phu nhân phân phó, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, bao ăn bao ở, buổi chiều còn mang cô đi dạo Thái Nguyên.
Trần phu nhân an bài xong cho cô, gọi một cú điện thoại cho chồng mình, kể lại chuyện phát sinh hôm nay, Trần tiên sinh vốn tâm tình rất không tốt, cảm thấy rất mất mặt, cho nên hôm nay hắn vốn tới trường bay, nghe xong máy bay không tới được, tâm tình rất buồn bực nên lặng lẽ ra về, không muốn mất mặt a!
Lúc này Trần phu nhân đem chuyện này kể lại cho hắn nghe, tâm tình Trần tiên sinh lập tức thay đổi tốt hơn, Trần phu nhân nói chuyện Bảo Châu muốn mở nhà máy ở Vận Thành cho chồng nghe, Trần tiên sinh rất dễ nói chuyện, nên gọi điện kêu Thẩm Kỷ Lương chút nữa đến phòng làm việc của hắn một chuyến, muốn cùng hắn nói chuyện.
Lúc Thẩm Kỷ Lương nhận được tin tức, cao hứng tưởng rằng đang nằm mơ, cư nhiên được Trần tiên sinh tự mình tiếp kiến, lại nói chuyện hợp tác, kết quả một phen đàm luận xong, Trần tiên sinh đồng ý đầu tư, hắn đối với công nhân miễn phí có hứng thú, cảm thấy rất có lợi nhuận, nói về sau đi khảo sát thực tế, sẽ đầu tư, ít nhất 500 vạn, mà nguồn tiêu thụ hắn cũng phụ trách một nửa, cái gì làm thật tốt, nếu muốn hắn có thể phụ trách mang thứ đó bán đi nước Pháp, hắn có phương pháp, nhà hắn cái gì cũng có, chỉ không có nhà máy rượu và dấm chua, để cho người Pháp quen uống rượu nho, nếm thử rượu mạnh của Trung Quốc, cũng là lựa chọn không tệ.
Thẩm Kỷ Lương một đường đều bay trở về, về đến nhà, gọi cho Côn Sơn nói: “Chuyện đã thành công! Bên Thái Nguyên đồng ý đầu tư rồi! Nói khảo sát xong sẽ đầu tư, ít nhất 500 vạn.”
Côn Sơn nghe xong, kích động lên!
Tiền a! Trần phu nhân giữ Bảo Châu ở lại Thái Nguyên chơi vài ngày, trong thành kẻ có tiền cũng biết, nói hiện tại trong giới thượng lưu nhiều hơn một cô gái, còn có thủ đoạn, gần đây trở thành bạn thân của Trần phu nhân, để nhận tiền đầu tư.
|
Chương 88: Tiểu tặc không may.
Từ trong bát cơm ông chủ Trần bới ra tiền, đây chính là so với lên trời còn khó hơn, người kia thật lợi hại a! ! Vì vậy Bảo Châu may mắn, ở Thái Nguyên thành công, không có vài ngày sau, một tờ báo đưa tin Bảo Châu dùng một con chim đả bại máy bay nước Pháp phát đi, lập tức ở nước ngoài đưa tới một hồi sóng to gió lớn, thậm chí có một ít quốc gia mua không nổi máy bay, lén lút bắt đầu huấn luyện diều hâu nhà mình, hi vọng một ngày kia, cũng có thể huấn luyện thành bộ dáng thần kỳ như thế. Thậm chí có truyền thông nước ngoài đuổi tới Thái Nguyên muốn gặp Bảo Châu, lại nghe người hầu Trần gia báo lại, Bảo Châu đã trở về Vận Thành, nhóm truyền thông lập tức chạy tới Vận Thành, nghĩ thầm tôi dù sao cũng đã đến Trung Quốc rồi, nhất định phải gặp được phu nhân thú vị kia. Kết quả lúc bọn họ chạy tới, không chỉ nhìn thấy được vị phu nhân xinh đẹp lại thông minh kia, còn chứng kiến dân chạy nạn ngoài thành rất có trật tự đang xây nhà xưởng, lại không có một người nào lười biếng, người Trung Quốc quả nhiên mười phần cần cù! Hắn nào biết rằng ai ra sức xây nhà máy, về sau mới có thể đến làm việc! Ông chủ Trần đã gọi người đến xem qua, cảm thấy rất không tồi, trực tiếp đóng gói thiết bị gửi từ nước Pháp đến, người Pháp ưa thích đồ có mỹ cảm, bất kể là dấm chua hay rượu, phải tất yếu đóng gói xinh đẹp. Thời điểm máy móc được đưa tới, nhà xưởng còn chưa có xây dựng tốt, đều đặt trong kho hàng của Lục gia, Côn Sơn suy tính, dùng xe kéo lôi vào nhà kho với tốc độ ốc sên bò, hắn muốn cho mọi người nhìn xem, hắn xây dựng nhà máy, có bao nhiêu tốt! Thiết bị có bao nhiêu tiên tiến. Đám ông chủ lúc trước không muốn đầu tư chủ nhao nhao đứng ra muốn kiếm một chén canh, nhưng đã chậm, Côn Sơn thấy lợi nhuận tốt, kéo cha mình vào, đoạt lấy một phần cổ đông lớn, những người khác tiến đến cũng chỉ là cổ đông nhỏ thôi, nhưng do tài chính tràn đầy, vì vậy hai nhà máy thoáng chốc đã lớn mạnh. Ông chủ Trần rất có thủ đoạn, người Pháp thích gì hắn sẽ làm cái đó, ví dụ như táo ngâm dấm, thành phẩm so với nước Pháp thấp hơn nhiều, giá cả so thị trường nước Pháp cũng rẻ hơn một chút, phi thường bán chạy. Côn Sơn làm việc cho chính phủ, cũng nâng đỡ nhiều cho nhà máy, chính sách mềm dẻo cái gì, Diêm Tích Sơn cảm thấy hắn giải quyết vấn đề nạn dân, cao hứng cho nhà máy mới xây này, miễn thuế ba năm. Chủ yếu cũng là nể mặt ông chủ Trần thôi, vì vậy trên cơ bản không có làm gì Côn Sơn, thoáng cái dựa vào hắn có được 20% cổ phần, trở thành kẻ có tiền. Người có cái tiền, sẽ có tặc nhớ thương. Tối hôm đó, một tên trộm đầu tiên vào rình nhà Bảo Châu, hắn đầu tiên theo tường bò vào, phát hiện cửa lớn đóng chặt, lầu một không có chỗ có thể để hắn đi vào ah! Hắn không có học mở khóa, vậy cũng chỉ có thể bò cửa sổ, hắn bò a bò, bò rất lâu, rốt cục hai tay bấu víu vào biên giới ban công, vừa muốn đem chân đặt vào bên trong, đột nhiên có một bàn tay, sắc bén lại lạnh buốt đặt trên vai của hắn. Hơn nửa đêm ah! Giữa không trung đột nhiên có bàn tay lớn ah! Đêm rất đen, hắn nhìn không rõ cũng không dám quay đầu lại xem, trực tiếp bị dọa hai tay vừa trợt, từ biên giới ban công rớt xuống, ngã gãy một cái chân, đã bị người phát hiện rồi, về sau hắn gặp người sẽ nói, Lục thị trưởng rất tà môn, nửa đêm có cái gì cái gì cái gì. Làm cho lòng người bàng hoàng, đám ăn trộm cũng không dám đi vào xem nữa. Thật ra thì chỉ cần hắn vừa quay đầu lại sẽ phát hiện, một con chim vàng đang đứng trên vai của hắn, dùng loại ánh mắt vừa sùng bái lại hiếu kỳ nhìn xem hắn. Tiểu Hoàng kỳ thật không có muốn hù dọa hắn, hôm nay Tiểu Hoàng ghét bỏ bên trong quá nóng, đi nằm ngủ ở trên cây, đột nhiên nghe được gì đó, liền mở mắt ra, nhìn thấy có người có kỹ xảo tốt bò lên trên ban công, nó cảm thấy rất lợi hại, nghĩ tới đi xem một chút, kết quả nó đụng một cái, người kia liền té xuống, nó thật không phải cố ý, có nên giả vờ không phải nó làm hay không? Nếu không chủ nhân sẽ đánh mông nó đấy, vì vậy Tiểu Hoàng vô sỉ, rất không chịu trách nhiệm bay mất, bất quá trước khi bay đi, nó có chút thiện lương nho nhỏ, chính là đối với bên trong kêu to vài tiếng, giúp người kia kêu cứu ah! Xem thương thế của hắn không nhẹ. Đáng thương tên ăn trộm, vừa phải nghĩ biện pháp đứng lên, chạy trốn, trong phòng đèn liền sáng, vừa vặn đã bị bắt. Côn Sơn rất có lương tâm trước tiên đưa hắn vào bệnh viện, nói chờ thương thế hắn tốt lên, nếu đem chân của hắn đánh gãy một lần nữa, sau đó cứ như vậy không để ý tới hắn nữa, cảm thấy hắn ăn mặc rách nát có chút đáng thương. Lời này Côn Sơn nói xong cũng quên, nhưng lại là ký ức mới mẻ của tên ăn trộm, cả ngày lo lắg hai chân của mình, sợ bị cắt đứt, kinh hãi quá độ vượt qua hai ba tháng, gầy hơn mười cân, từ nay về sau nhắc tới Lục Côn Sơn cùng Lục gia liền biến sắc… Hai tháng sau, cư nhiên có một tên lá gan đặc biệt lớn, kỹ thuật ăn trộm đặc biệt tốt, nghĩ muốn trộm được một số tiền lớn, về sau ở trước mặt đồng đạo có thể khoe khoang một phen. Hắn đồng dạng vốn là leo tường đi vào, trình tự cùng tên trước trước đồng dạng, nhưng là không có bò ban công, hắn kỹ thuật tốt hơn, trực tiếp nạy cửa đi vào, đi vào, chỉ thấy một đĩa trái cây , có vẻ như là từ đời Đại Tống, làm sao có thể? Tuy rất giống, nhưng nếu thật sự là đồ như thế làm sao có thể đặt ở chỗ này? Lừa gạt hắn hả? Một thị trưởng nho nhỏ, làm sao có thể có tiền đến tình trạng kia, quyết định bỏ qua. Kết quả lên thang lầu, lên tới một nửa, chỉ nghe thấy một âm thanh khủng bố, ở giữa không trung bay tới thổi đi, một hồi bên đông một bên tây, thanh âm kia lúc nam lúc nữ, lúc nam nói: “Ta muốn giết chết ngươi!” Nữ thê lương buồn bã nói: “Ngươi hai ba năm trước cũng đã giết chết ta rồi, hiện tại ngươi như thế nào còn có thể giết chết ta? Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, móc trái tim của ngươi để ăn mới được!” Tên ăn trộm nghe xong, hoảng sợ từ trên thang lầu trực tiếp lăn xuống dưới. Các vị trên lầu cũng nghe thấy, nhưng vẫn ngủ rất bình tĩnh như trước, vì sao rồi hả? Từ ba ngày trước, lúc xem phim kinh dị, dẫn theo Tiểu Hồng, mỗi khi đến đêm đều lặp đi lặp lại như vậy, mọi người từ bất an, đã diễn biến thành yên tâm thoải mái như hiện tại, nó nếu không kêu, mọi người còn ngủ không được nữa. Đáng thương tên trộm kia, bị té thật thê thảm, từ nay về sau, tin tức thị trưởng có quỷ, bắt đầu đồn ra, những người a dua nịnh hót, đến ít đi, mọi người cũng mừng rỡ thanh nhàn, chẳng muốn giải thích… Ngày tốt lành của Côn Sơn, cũng không lâu lắm, Diêm Tích Sơn thấy nạn dân được an bình rồi, nghĩ Lục Côn Sơn chưa tính là người hắn có thể tin được. nên điều một người tâm phúc tới làm thị trưởng, Lục Côn Sơn thoái cái từ thị trưởng biến thành phó thị trưởng, nếu không phải nói trong nhà hắn có chuyện ma quái, khả năng hiện tại phòng ở cũng sẽ trở thành của thị trưởng mới. Côn Sơn không có gì không phục, phó thị trưởng thì phó thị trưởng a! Mà hắn làm chức phó thị trưởng, lại đi quản vệ sinh, khi đó Vận Thành không có bộ vệ sinh, phải gọi xã vệ sinh, rõ ràng là tước quyền lực quyền lợi của hắn.
|
Chương 89: Ngạo kiều?
Vì vậy Côn Sơn đội chiếc mũ phó thị trưởng, mỗi ngày đi xã vệ sinh làm, công việc rất nhẹ nhàng, nhìn ở đâu không có quét sạch sẻ là chức vụ của phòng phó trưởng, Côn Sơn cao hứng thì đi báo danh một cái, mất hứng, thì đều ở nhà, dù sao dưới tay đã có bảy tám chục bác gái phụ trách làm vệ sinh, phòng phó trưởng trông coi vậy là đủ rồi.
Bất quá từ khi Côn Sơn quản vệ sinh về sau, không có người lại dám khi dễ đám người làm vệ sinh nữa, ai dám khi dễ bọn họ, chính là khi dễ Lục Côn Sơn, ai khi dễ Lục Côn Sơn, chính là cùng toàn thể quần chúng gây khó dễ.
Phải biết Lục phó thị trưởng đối với dân chúng có thể nói là vô cùng tốt, dân chúng đều kính yêu hắn.
Vì vậy nhàn rỗi ở nhà Côn Sơn lại bắt đầu các loại hoạt động, thời gian càng nhiều, hắn mỗi ngày hướng Trí Đường chạy, Trí Đường nhìn thấy hắn nhàm chán, đã kêu hắn đi điều tra, gần đây có đại quan nào muốn đi ngang qua không, Côn Sơn sau khi nghe ngóng xong, theo người trong bang chém giết, trong thành có tên gia hỏa nào tội ác chồng chất, bị bọn họ biết, cũng bị đập cho một trận.
Nhất thời ngoài thành huyên náo, người xấu có tiền, cũng không dám đi loạn động, trong thành loạn như vậy, bọn họ sẽ đi tìm tân thị trưởng, đưa chút đồ, nhất định phải giúp chúng ta bắt được đám ác đồ kia, tân thị trưởng mới đến vui tươi hớn hở nhận tiền đáp ứng, phái người đi thăm dò, nhưng người hắn phái đi, chẳng phải là cục cảnh sát hay sao? Trong cục cảnh sát, mười người thì có bảy là người của Lục Côn Sơn, mật báo còn không sai biệt lắm.
Kết quả bỏ ra một tháng, cùng đại lượng cảnh lực, lại bắt không được ah!
Uy tín của tân thị trưởng a!
Rớt xuống ngàn trượng! Những người xấu có tiền kia tiếp tục không may, trong cơn tức giận, không nịnh bợ hắn nữa
Dân chúng cũng không thích tân thị trưởng này, chưa bao giờ đi ra thể nghiệm và quan sát dân tình, luôn tiền hô hậu ủng xuất hành hoặc là trở về văn phòng, cũng không ăn quán ven đường.
Kỳ thật bọn họ hiểu lầm, tân thị trưởng tiền hô hậu ủng, là sợ chính mình có trời cũng bị đoạt!
Không đi ăn quán ven đường, là vì có ngày tâm tình của hắn rất tốt đi tìm quán ven đường ăn, kết quả ăn ra trúng một con sâu, hắn là người vô tội ah!
Nhưng lời đồn đãi mặc dù như thế, hắn vẫn không dám đi ăn quán ven đường, cũng không dám không mang theo người xuất hành, nói giỡn, người chỉ có một cái mạng, không bảo hộ cho tốt, sẽ treo vô cùng nhanh!
Nhưng lời đồn đãi cứ tiếp tục như vậy, đối với hắn rất bất lợi a!
Vì vậy hắn suy nghĩ một biện pháp, khai đao Lục Côn Sơn, cậu nếu trong nửa tháng tra không ra vụ này, tôi sẽ khai trừ cậu, chính phủ không cần người ăn không ngồi rồi.
Côn Sơn nghe xong, tra án?
Tra chính mình? Hắn trực tiếp từ chức, đối với tân thị trưởng nói: “Tôi không có đọc qua sách gì, so với ngài cũng ngu ngốc hơn, việc này tôi làm không được, ngài tìm người khác đi a! Gần đây thân thể tôi không quá thoải mái, muốn hướng ngài cáo từ, thư từ chức, ngày mai tôi sẽ đưa đến.”
Tân thị trưởng lập tức có một loại cảm giác bị đánh không kịp trở tay, dân chúng vốn đối với hắn phản cảm, nếu lại xảy ra việc này, dân chúng sẽ đối với hắn càng phản cảm, tân thị trưởng vừa đến, đầu tiên điều thị trưởng tiền nhiệm đi quản xã vệ sinh, hiện tại sai người đi thăm dò án, người ta cũng không phải tham trường (người chuyên điều tra án), đây không phải bới móc sao?
Vừa tính thu hồi lời của mình, Côn Sơn đã cất bước đi ra.
Côn Sơn một khi quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng kéo không trở lại, vì phòng ngừa bị tân thị trưởng phái người tìm được, Côn Sơn trực tiếp mang theo Bảo Châu đi đến nhà nhạc phụ trốn, bọn người Thẩm mẹ tắc trốn ở Lục gia.
Vạn Phú Quý nhìn thấy con gái và con rể trở về ở, rất vui vẻ, sai người làm thêm vài món ăn, trong bữa tiệc đối với Côn Sơn nói: “Vậy mới tốt chứ, không làm thì không làm! Mặc kệ bọn họ không cần, mặc kệ nhà bọn họ có rất nhiều tiền, không cần phải chịu đựng, chỉ cần hai người các con sống thật tốt là được, không cần phải ăn nhờ ở đậu, chịu khi dễ! Ở trong lòng của cha, con rể vĩnh viễn đều là thị trưởng, so với tên họ Tôn kia mạnh hơn trăm lần.”
“Cảm ơn nhạc phụ.” Côn Sơn cùng Vạn Phú Quý tiếp xúc lâu, mới phát hiện nhạc phụ là một người rất dễ thân cận.
“Các con cứ an tâm ở đây, ở trong phòng của Bảo Châu, thích ở bao lâu đều được, chỉ cần cha con đừng tìm cha phiền toái là được rồi.” Vạn lão gia tử cũng cao hứng, cháu gái cùng cháu rể, đều ở trong nhà rồi, về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy, thật tốt ah!
Bữa cơm này, ăn có chút ấm áp.
Lục lão gia rất nhanh biết được, gọi điện thoại cho Côn Sơn, trực tiếp mắng một chập: “Chuyện lớn như vậy, mày cũng không nói cho tao một tiếng, chạy đến nhà nhạc phụ mày trốn tránh làm cái gì? Mày gạt tao coi như xong, như thế nào cả mẹ mày cũng không biết, mày còn coi tao là cha mày sao? Nếu không phải nhạc phụ mày gọi điện thoại đến, tao còn thật không biết mày ở đâu. Tôn thị trưởng tự mình đến mời, mày phải cho người ta mặt mũi, Tôn thị trưởng vẫn còn ở nhà của tao, mày trở về cho tao!”
“Con bị bệnh!”
“Buổi sáng mày con thật khỏe!” Lục lão gia không tin hắn, như thế nào cũng hi vọng con trai có thể có tiền đồ một ít, cho dù chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ cũng so với không có việc làm tốt hơn.
“Thế nhưng mà hiện tại con bị bệnh.” Giả bộ bệnh mà! Hắn tự nhiên sẽ biết, từ nhỏ trốn học , đã học được biện pháp này.
“Không nói thêm gì nữa! Ngày mai đi làm cho tao!”
“Không đi.” “Vì sao?”
“Không muốn đi!” Côn Sơn rất kiêu ngạo nói.
“Tao đánh chết mày cái này thằng ranh con, mày chờ đó cho tao!” Lục lão gia nói xong, cúp điện thoại, xông xuống dưới lầu, mang theo mấy gia đinh đi bắt hắn, Tôn thị trưởng thấy, trong lòng ước chừng là yên tâm, rời đi.
Kết quả Côn Sơn so với khỉ còn tinh ranh hơn, cha của hắn còn chưa tới, hắn đã cùng nhạc phụ nói một tiếng, mang theo vợ đi ở khách sạn, để Lục lão gia vồ ếch chụp hụt, Vạn Phú Quý khuyên ông: “Tiền quan trọng, hay con trai quan trọng?”
“Con trai.”
“Vậy ông vì cái gì mà ép buộc nó?!” Vạn Phú Quý gọi người pha cho thân gia một ly hạ hỏa
Đóng cửa lại, đối với Lục lão gia nói.
Lục lão gia nói: “Không phải tôi muốn ép buộc nó, là do nó đã lớn như vậy còn lêu lỏng không được chuyện gì a! Chức vụ luôn làm đến một nửa bỏ chạy, tôi rất lo lắng!”
“Ông không cần lo lắng, tôi đã nghĩ rồi, tôi dưới gối không có con trai, Côn Sơn mặc dù có chút lêu lỏng, nhưng đối với Bảo Châu tốt, Bảo Châu là con gái tôi, đợi Côn Sơn cùng Bảo Châu có con, mang họ Vạn, có thể kế thừa hương khói của nhà tôi là được rồi, những gia nghiệp này của tôi, đều cho con của bọn nó, ông còn buồn Côn Sơn không chỗ nương tựa?”
Lục lão gia không nghĩ tới ông có loại ý định này, bất quá nghe ông nói như vậy, liền yên tâm nhiều hơn, con trai tìm được một nhạc phụ tốt, đây vốn là ông hi vọng Côn Sơn ở rể, cho nên chuyện đó cũng không sao cả : “Vậy được rồi! Tôi sẽ không ép nó nữa, thực hy vọng có thể nhanh được ôm cháu trai.” Vạn Phú Quý nói: “Tôi cũng vậy! Không biết Bảo Châu lúc nào có thể mang thai.”
Hòa thượng chạy được nhưng miếu chạy không được, Côn Sơn dù sao cũng phải về nhà a!
Kết quả sáng sớm hôm sau lúc về nhà, bị tóm được, Lục lão gia lần này không có lại kiên trì muốn hắn đi làm, chỉ nói: “Côn Sơn a! Con cũng trưởng thành rồi, sinh cho cha một cháu trai a! Chỉ cần các con sinh một cháu trai cho cha, con thích làm gì, cha đều mặc kệ con.”
|
Chương: 90 Báo ân đến rồi.
Côn Sơn cảm thấy Bảo Châu còn nhỏ, muốn đợi vài năm: “Chờ một thời gian nữa đi!” Hắn không vội, nhưng Lục lão gia sốt ruột a! Không đả thông được con trai, ngược lại đi tìm con dâu, lúc Côn Sơn không ở nhà, ông gọi điện cho Bảo Châu; “Bảo Châu a! Con cũng nên sinh đứa bé đi, con nếu sinh cho Côn Sơn một đứa bé, cha sẽ cho con hai nhà hàng, một nhà hàng kiểu Trung Quốc, một nhà hàng kiểu Tây. Muốn ăn loại nào, cứ việc ăn thoải mái, chẳng những ăn cơm không cần bỏ tiền, còn có thể kiếm tiền, con có chịu không a?!” Bảo Châu rất nhanh bị mỹ thực câu dẫn, nhưng cô có phương pháp xử lý nhanh hơn: “Con lập tức kêu Côn Sơn mở nhà hàng.” Lục lão gia: “…” Lục Côn Sơn không thể mở nhà hàng cho Bảo Châu, bởi vì hắn không chịu đi làm lại, Tôn thị trưởng nghĩ hắn ngạo mạn làm bộ làm tịch, trong cơn tức giận, cắt chức phó thị trưởng của hắn, để tâm phúc của hắn thay thế. Tổng đường chủ Trí Đường cảm thấy Lục Côn Sơn là một người tài có thể sử dụng, ở lại Vận Thành một nơi chung quanh không có quá nhiều chất béo thật đáng tiếc, trực tiếp phát một phong thư bí mật thông báo, gọi hắn đi phân đường một cấp ở Quảng Châu, vẫn đảm nhiệm phó đường chủ, hơn nữa Quảng Châu bởi vì vài năm trước xảy ra việc lớn, cho nên chỉ lưu lại một chức phó đường chủ, cho nên Côn Sơn vốn là Hữu đường chủ, nhảy lên trở thành phó đường chủ duy nhất. Quảng Châu chính là địa phương vừa lớn lại vô cùng giàu có, hơn nữa nước sâu a! Nhiều tiền a! Lục Côn Sơn nghĩ đến ra ngoài va chạm với xã hội cũng tốt, nên đáp ứng, ý định mang theo Bảo Châu cùng đi, lại kêu thêm mấy thuộc hạ trung thành và tận tâm, Tiểu Đông, Thẩm mẹ, A Long, A Hổ, đều dẫn theo. Côn Sơn về nhà nói với lão ba: “Cha a! Con tự biết mình vô năng, muốn đi ra ngoài một lần, con muốn đi Quảng Đông học làm kinh doanh.” Lục lão gia tuy nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi của hắn, có chút cảm động, nhưng con trai ông, ông còn không biết sao? Trực tiếp cự tuyệt: “Không được!” “Cha a! Lần này con nhất định sửa!” “Không bàn nữa! Xa như vậy!” “Cha a! Cha để con đi, năm sau con sẽ cho cha ôm cháu trai.” Lục Côn Sơn ra đòn sát thủ. Lục lão gia lập tức khuất phục, “Được rồi! Con nói được thì phải làm được cho cha!” Côn Sơn rất xác định gật đầu; “Cha tin tưởng con của cha đi!” Lục lão gia bán tín bán nghi đồng ý hắn đi Quảng Châu, nhà ở cửa hàng đều phải xử lý, nhất thời không dễ dàng rời khỏi, nhà xưởng có thể giao cho Thẩm Kỷ Lương quản lí, hắn yên tâm. Ngôi biệt thự này là của thị trưởng trước vốn không thuộc về hắn, hắn cũng không cần quản, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, cửa hàng vẫn phải giữ lại, vạn nhất về sau còn trở về cũng có nơi để ở, đồ dùng trong nhà thì đều đưa đến hai bên tòa nhà, còn đồ vật yêu thích đều mang theo, lại làm cho người rầu rĩ chính là Bảo Châu, cô ngay cả mấy chén đĩa đều muốn mang, nhưng cô ưa thích, Côn Sơn còn có thể nói cái gì, vậy thì mang a! Vì vậy Bảo Châu mang theo một đống lớn đĩa chén hồ lô bồn, hơn nữa hai con sủng vật, chuẩn bị cùng một chỗ mang đi. Thời khắc mấu chốt thực lực của Côn Sơn liền hiện ra, hắn tìm một tiểu đệ trong Trí Đường, nghe nói là thiếu gia nhà có tiền, cho mượn một chiếc xe hơi, tính cả lái xe cho mượn luôn, như vậy ngồi xe đi thật thuận tiện. Một ngày trước khi đi, Thẩm Kỷ Lương đến nhà, nhìn thấy Bảo Châu đem hành lý đặt trước phòng, cảm thấy đặc biệt lưu luyến, lại thương cảm, quả thực muốn khóc: “Cô phải đi rồi hả?” Bảo Châu gật đầu, cười ha hả : “Ừm, Côn Sơn nói chúng tôi phải đi Quảng Châu. anh có rảnh cũng tới chơi a!” Thẩm Kỷ Lương cảm thấy khó, cái này cũng quá xa: “Ai! Các người không thể không đi sao? Tôi lưu luyến cô, ngươi đi rồi, tôi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Bất quá chờ cô dàn xếp tốt , nhất định phải viết thư cho tôi, tôi nhất định sẽ tới tìm cô.” Côn Sơn ở một bên nghe, nghĩ thầm tôi tuyệt đối sẽ không để Bảo Châu viết thư cho cậu, hắn thật vất vả, mới thoát khỏi tình địch này a! Thẩm Kỷ Lương sau khi ăn cơm xong, Côn Sơn đuổi hắn đi, Thẩm Kỷ Lương nói cái gì đều không đi, hắn muốn nhìn nhìn Bảo Châu. Nhưng Côn Sơn còn muốn ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày mai phải lên đường rồi, đối với Thẩm Kỷ Lương nói: “Bảo Châu ăn khuya muốn ăn bánh trôi, anh cũng biết thứ đó chỗ nào bán ngon nhất?” Đều là đồ tham ăn Thẩm Kỷ Lương tự nhiên là biết đến: “Quẹo vào căn nhà thứ ba.” “Tôi tìm không thấy, anh đi mua đi!” Côn Sơn nói xong, bắt đầu chuẩn bị đóng cửa. Kết quả Thẩm Kỷ Lương đi chưa được mấy bước đột nhiên kịp phản ứng, vừa mới chuyển thân, Côn Sơn đã nắm tay Bảo Châu hướng trong phòng ngủ đi đến, hơn nữa rất nhanh đem cửa phòng đóng lại! Thẩm Kỷ Lương không thuận theo, dứt khoát ngồi xổm ở góc tường, lớn tiếng tiếp tục đối với Bảo Châu nói chuyện, đóng cửa, hắn cũng phải cùng Bảo Châu nói chuyện: “Bảo Châu a! Cô đi chuyến này, phải nhớ nghĩ tới tôi a, Quảng Châu nhiều muỗi, cô phải cẩn thận…” Côn Sơn nghe cảm thấy phiền, cầm mấy viên thức ăn vứt vào trong lồng cho Tiểu Hồng nói: “Ngoan, hát đi!” Côn Sơn hát mở đầu, Tiểu Hồng bắt đầu học giọng nói Bảo Châu, bắt đầu hát dân ca Sơn Tây, đáng thương Thẩm Kỷ Lương giọng nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng hát của Tiểu Hồng át tiếng. Côn Sơn mừng thầm, đem Bảo Châu đặt ở trên giường, kéo rèm cửa lại: “Ngủ đi!” “Nhưng Thẩm đại ca hắn…” “Không cần phải lo cho hắn, hắn đang cùng Tiểu Hồng chơi.” Côn Sơn lừa dối xong, rất không chịu trách nhiệm ôm Bảo Châu nhắm mắt lại nằm ngủ. Kết quả vừa rạng sáng ngày thứ hai, thật vất vả đuổi Thẩm Kỷ Lương, lại nghênh đón một vị tình địch đến tiễn đưa —— Chu sư trưởng. Chu sư trưởng nghe nói bọn họ phải đi, cố ý tranh thủ thời gian ra roi thúc ngựa chạy tới, tiễn Bảo Châu, lần đó sau khi hắn chán nản trở về, vốn mất hết can đảm, vợ nhà thấy hắn nghèo túng, liền chạy theo người khác, con tuổi còn nhỏ, đột nhiên đã mất đi mẹ nên bị bệnh, may mắn là Bảo Châu cho hắn một ít tiền, hắn cầm những số tiền kia, chữa bệnh cho con, tiền còn dư lại, mua một chức quan nhỏ, hầu hạ bên cạnh một vị quân trưởng, kết quả vận khí hắn rất tốt, gặp một đám sơn tặc, Chu sư trưởng tại thời điểm nguy nan, giúp quân trưởng ngăn cản một đao, lập tức lập công, từ tùy tùng nhảy lên trở thành tâm phúc, khôi phục chức vụ sư trưởng, về sau đánh mấy chiến, đều thắng, liền nhanh chóng trở thành lữ trưởng, hắn lúc này là tới báo ân. Nếu không phải Bảo Châu cho hắn những số tiền kia, hiện tại con hắn có khả năng đã bệnh chết, mình cũng không biết ở nơi nào chịu khổ. Thời kỳ khó khăn nhất, những thuộc hạ ngày xưa đối với hắn nghênh đón nịnh hót, tất cả nghe thấy hắn tới bái phỏng liền đóng cửa không gặp, thân thích bằng hữu cũng sợ hắn mượn tiền, nên tìm các loại lý do trốn tránh hắn. Cha mẹ của hắn trước kia song vong , hắn bây giờ không chỗ nương tựa, nếu không phải còn có con, thật sự trở thành người cô đơn. Là Bảo Châu cho phần tiền kia, giúp hắn có động lực sống tiếp, từ nay về sau từ bỏ tất cả những thói quen không tốt trước kia, ngạo mạn tự đại cũng bị mất, trở thành người tốt, bạn bè cũng dần dần nhiều hơn, vài thủ hạ cũ cũng trở lại bên cạnh hắn rồi.
|