Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 115: Có thể chuồn yêm không?
Kết quả lái xe đến cửa phủ, Côn Sơn lần nữa há hốc mồm, nhìn trên tấm biển khảm nạm hai chữ vàng cực lớn Thẩm Phủ , lúc này mới phát giác, Thẩm Phủ không phải nơi bình thường, mà là Thẩm gia giàu nhất Sơn Tây.
Người cha nuôi vừa rồi Bảo Châu mới nhận thức, chính là người nhà họ Thẩm giàu nhất Sơn Tây?
Côn Sơn một bên trấn định lại, một bên vụng trộm nhéo tay mình một cái, rất đau, xem ra không phải đang nằm mơ…
Nếu nói Lục Côn Sơn hắn có tiền, ở trước mặt người này, chút ít tài phú kia quả thực không đáng nhắc tới.
Tiền Lục Côn Sơn kiếm được dùng cũng nhiều, trên cơ bản không có tích góp gì lớn. Mà Thẩm gia tiền kiếm được rất nhiều, cộng thêm tổ tiên nhiều năm tích lũy, tài lực kinh người, nếu như nói Lục Côn Sơn mua máy bay, hù dọa một ít người, vậy Thẩm Chi Tề có thể mua toàn bộ sân bay.
Đi vào, đại phu nhân đã kêu người đi chuẩn bị phòng trọ, phải bố trí thật tốt.
Buổi tối Thẩm Chi Tề có việc phải đi ra ngoài, vốn là muốn mang Nhị phu nhân đi, nghĩ đến là xã giao trên quan trường, mà con rể mới tới Thái Nguyên nên dẫn hắn theo.
Buổi tối là thọ yến của một vị quan lớn ở Thái Nguyên, người này cùng Thẩm Chi Tề có quan hệ anh em, mỗi lần Thẩm Chi Tề cùng ông hợp lại một chỗ, đều bị rót rượu.
Hôm nay Côn Sơn cùng đi theo mà!
Thì, hắc hắc!
Mọi người vốn đều cho rằng Thẩm Chi Tề sẽ mang Nhị phu nhân xinh đẹp đến đây, kết quả nhìn thấy là một người trẻ tuổi đẹp trai đi cùng, không khỏi sững sờ, có người hiểu sai rồi hay không? Không biết ah!
Bất quá có cô gái bởi vì nhìn Côn Sơn quá nhập thần, không nghĩ sẽ ngã sấp xuống, là có.
Người đẹp trai đứng bên cạnh Thẩm Chi Tề là ai?
Chẳng lẽ là con riêng?
Có người nghĩ như vậy, nhưng nếu là con riêng, vậy đứa con này có phải hay không hơi lớn một chút?
Vẫn là vị quan lớn kia dám nói, bưng chén rượu tới, trực tiếp hỏi: “Tiểu tử này là?”
“Lục Côn Sơn, con rể tôi.” Thẩm Chi Tề thản nhiên nói, lại làm người nghe kinh sợ.
Lục Côn Sơn! Con rể?
Trách không được trước kia đồn đãi Thẩm Kỷ Lương và vợ chồng Lục Côn Sơn đi được gần, hóa ra Thẩm Kỷ Lương và vợ của Lục Côn Sơn, chỉ là quan hệ anh em, có lẽ lời đồn chỉ là truyền nhầm mà thôi.
Nhưng mọi người tranh thủ thời gian âm thầm nhớ kỹ Lục Côn Sơn này, quay đầu lại có thể nịnh bợ a!
Trong bữa tiệc Lục Côn Sơn tránh không được thay Thẩm Chi Tề ngăn cản không ít rượu, lúc Thẩm Chi Tề trở về càng cảm thấy có con rể thật tốt!
Có thể giúp ông cản rượu, mà con rể này thân phận địa vị cũng không kém, mang đi ra ngoài rất có mặt mũi a!
Kỳ thật ông vốn là có đứa con gái, năm đó bởi vì trong nhà xảy ra biến cố ngay lúc đại phu nhân mang thai con gái không thể không quan tâm chuyện trên thương trường, mệt mỏi quá mức cuối cùng không bảo trụ được đứa nhỏ.
Nếu không con gái của ông đại khái cũng đã lớn cỡ Bảo Châu rồi, cho nên trước kia nhìn thấy con gái người ta, ông luôn vô cùng hâm mộ, sau khi nạp thiếp vốn cũng muốn lại sinh một đứa con gái, nhưng thủy chung duyên phận không đủ, trong nhà tổng cộng có bốn đứa con trai, còn không có một đứa con gái nào, hiện tại tốt rồi, không cần ghen ghét người khác, thoáng một cái có một đứa con gái, còn nhiều thêm một đứa con rể, tuy chỉ là con nuôi, nhưng dù sao có còn hơn không.
Thẩm Chi Tề về đến nhà, đủ loại cao hứng kích động.
Côn Sơn sau khi trở lại phòng, đủ loại uể oải nôn mửa…
Bảo Châu nhìn bộ dạng đáng thương của Côn Sơn, rất có xúc động ngồi xổm trong góc cắn móng tay, cô có phải đã làm sai rồi không?
Bảo Châu cẩn thận từng li từng tí đi qua, lại đưa khăn mặt cho hắn vỗ vỗ lưng nói: “Anh không sao chớ!”
Côn Sơn biết rõ cô vô tâm, cũng không trách tội, nói: “Không có việc gì, anh nôn xong đã cảm thấy khỏe hơn rồi.”
Kết quả hắn khỏe mạnh chỉ duy trì một đêm, ngày hôm sau Thẩm Chi Tề lại dẫn hắn đi xã giao, bình thường ông lười đi xã giao, không có con gái, không có khoe khoang a!
Hiện tại có thể khoe khoang con gái nuôi và con rể rồi, đi! Vì vậy tối hôm đó Côn Sơn trở về nôn mửa không ngừng, mắt nước mắt lưng tròng muốn về nhà a!
Nhưng mà phải nói như thế nào đây?
Nói con phải về nhà, trong nhà còn nhiều công việc, lý do rất thực, nhưng sẽ làm nhạc phục tức giận a!
Không được!
Nói Bảo Châu nhớ con?
Không được!
Nhạc phụ sẽ cho người mang đứa nhỏ tới, hắn nhìn ra, Thẩm Chi Tề có chút thưởng thức hắn, hi vọng hắn có thể ở lại Thái Nguyên phát triển, nhưng hiện tại Côn Sơn thực sự không muốn xen lẫn trong Thái Nguyên, quá phức tạp đi, vẫn là làm ở Quảng Châu so sánh ổn định và đáng tin cậy hơn, không cần phải lo lắng nhiều.
Vậy nói cái gì mới tốt đây?
Đang lúc hắn vò đầu khổ sở suy nghĩ, Bảo Châu tới vỗ vỗ lưng của hắn nói: “Mấy ngày nay anh luôn nôn mửa, có phải không quen với khí hậu ở đây không?”
Lý do tốt! Côn Sơn rất thích, ừm! Ngày mai sẽ nói như vậy, đêm nay trước giả bộ, ngày mai sẽ có thể về nhà.
Kết quả gừng càng già càng cay a!
Con nói bị bệnh?
Cái này dễ thôi, gọi bác sĩ tới, chích! Uống thuốc!
Côn Sơn lập tức so với cái gì đều khỏe nhanh, lại hoạt bát như thường.
Bất quá trong họa có phúc, quậy một phát như vậy, Thẩm Chi Tề cũng không mang theo hắn đi xã giao nữa, cảm thấy uống nhiều rượu tổn hại sức khỏe, nói chuyện chánh sự a!
Hôm nay sau khi trở về, gọi hắn vào thư phòng thảo luận: “Côn Sơn a! Con luôn rãnh rỗi như vậy cũng không phải chuyện tốt.”
Côn Sơn cảm thấy vô cùng có đạo lý, liên tục gật đầu: “Nhà của con bên kia cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, ta cũng hiểu được phải cáo từ, con với Bảo Châu cơm nước xong xuôi sẽ đi.”
Thẩm Chi Tề lại đột nhiên hiền lành cười nói: “Cha cũng hiểu được như vậy bất tiện, nếu không con chuyển nhà qua đây, muốn làm cái gì, cha đều ủng hộ con.”
Côn Sơn cố nén ý niệm muốn khóc nói: “Nhạc phụ, việc này để con suy nghĩ vài ngày a!”
Thẩm Chi Tề cảm thấy đột nhiên đề nghị như vậy, cũng phải để cho Côn Sơn có thời gian tiếp nhận, gật đầu nói: “Được rồi!”
Côn Sơn vốn muốn bỏ trốn, nhưng mặc kệ hắn và Bảo Châu đi tới chỗ nào, đều sẽ có người bảo hộ, nói là bảo vệ, thật ra là giám thị hai người bọn họ chạy không thoát mà!
Giữa trưa Côn Sơn ở trong phòng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên muốn trở lại Quảng Châu, như vậy một đại gia đình đưa đến Thái Nguyên có nhiều phiền toái, hắn cũng không muốn, hiện tại cả nhà hắn ở Quảng Châu thật vất vả mới quen, nếu lại chuyển qua, thật sự sẽ mệt mỏi a!
Cho dù lui một vạn bước, Thẩm Chi Tề cho hắn lựa chọn, hắn có thể thương lượng, nhưng từ nay về sau, gia tộc của hắn trong mắt người ngoài cùng với gia tộc Thẩm Chi Tề buộc lại với nhau, vinh nhục nhất thể, Lục Côn Sơn hắn không có khả năng có thể tả hữu đều do Thẩm Chi Tề quyết định, vậy cũng chỉ có thể bị ông nắm mũi dẫn đi.
Mà hắn không muốn bị nắm mũi dẫn đi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Bảo Châu tuy bình thường không đáng tin cậy, nhưng thời điểm mấu chốt, vẫn rất có thể giúp đỡ hắn giải nạn, ôm thử tia hy vọng hỏi cô: “Bảo Châu, em có muốn về nhà không?”
“Muốn. Côn Sơn, em nhớ cục cưng! Nhớ cha! Nhớ ông nội!”
“Anh cũng muốn, thế nhưng cha nuôi không cho chúng ta trở về, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta chuồn êm a!” Bảo Châu đương nhiên mà nói.
Chuồn êm? Hắn không thể không nghĩ tới, nhưng mà hắn sợ chạy không thoát, tòa nhà này bốn phía có rất nhiều gia đinh trông coi, đừng nói người, ngay cả một con ruồi đều chạy không ra, bất quá hắn cũng may, hắn có công phu, có thể trèo tường, Bảo Châu thì khó nói: “Anh có thể chạy, nhưng em làm sao bây giờ? Em sợ là chạy không được.”
Bảo Châu nghe xong nói: “Để Tiểu Hoàng mang em bay, không được sao!”
|
Chương 116: Quá gian trá.
“Đúng nha!” Hắn như thế nào không nghĩ tới, để cho Tiểu Hoàng ra, Tiểu Hoàng có thể mang Bảo Châu từ sân thượng đi ra ngoài, hơn nữa chắc có lẽ không kinh động bất luận kẻ nào, trực tiếp bay mất mà!
Còn hắn thì dễ rồi, nhảy lầu, trèo tường đều đã quá thuần phục.
Tranh thủ thời gian gọi điện thoại đem Tiểu Hoàng tới, ngày hôm sau buổi tối thừa dịp tất cả mọi người ngủ, để cho Tiểu Hoàng cõng Bảo Châu đi ra ngoài, bên ngoài đã gọi người tiếp ứng, chính hắn leo tường.
Chờ hắn nhảy ra , Bảo Châu ngồi trong xe ngựa ôm Tiểu Hoàng đã ngủ rồi.
Thật là không có nghĩa khí!
Bất quá Côn Sơn không nghĩ nhiều như vậy, cô mệt mỏi có thể ngủ ngon là được a!
Sai người vội vàng đem xe ngựa đuổi tới sân bay, rốt cục có thể trở về nhà rồi, ha ha!
Sau khi Côn Sơn lên máy bay thì thở ra một hơi, an toàn!
Đợi về đến nhà, Côn Sơn mới chính thức an tâm, ôm Bảo Châu mệt mỏi ngủ đi…
Sáng ngày thứ hai người hầu trong nhà phát hiện hai người bọn họ không thấy đâu, thiếu chút nữa muốn khóc, đang định đi bẩm báo phu nhân, Côn Sơn đã gọi điện thoại qua, nói mình và Bảo Châu nhàm chán leo tường chơi, kết quả thuận tiện đi về nhà.
Lời nói dối trắng trợn như vậy, Thẩm Chi Tề nghe xong lập tức nổi giận lôi đình, Côn Sơn đã có cách đối phó.
Khi nhạc phụ điện thoại tới, hắn lập tức đổi giọng, nói ở đó không quen!
Nên về nhà ở mấy ngày sau đó lại trở qua a! Đem Thẩm Chi Tề một bụng hỏa, an ủi xuống hơn phân nửa, nhưng trong lòng của ông cũng minh bạch, hai vợ chồng này, khả năng sẽ rất khó trở về.
Tức giận đến cơm trưa đều không muốn ăn, cuối cùng là hai vị phu nhân thay nhau an ủi, nói rất nhiều lời hữu ích, Thẩm Chi Tề mới không có gọi người đến Quảng Châu bắt hai người bọn họ trở về.
Nhưng con gái nuôi và con rể vẫn thừa nhận đấy.
Côn Sơn sau khi trở về, sợ ông tới bắt chính mình, đưa mấy thứ đồ cổ tranh chữ qua nói là hiếu kính, trên thực tế là dùng tiền tiêu tai.
Cũng may Thẩm Chi Tề gần đây bận rộn, cũng không có lòng dạ phái người đi bắt bọn họ trở về, qua một thời gian ngắn rồi nói sau!
Bất quá Bảo Châu vẫn thường xuyên cùng mẹ nuôi là Thẩm phu nhân nói chuyện điện thoại, từ nhỏ cô không có mẹ, Thẩm phu nhân xem cô như con gái ruột.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, nhưng nhân duyên của Côn Sơn tựa hồ tốt hơn, hội từ thiện muốn nhờ hắn nịnh bợ Thẩm Chi Tề để kiếm thêm nguồn tài trợ.
Hội từ thiện cần gì hắn sẽ hết sức hỗ trợ.
Nhưng nhờ hắn nịnh bợ Thẩm Chi Tề, thật có lỗi hắn bất lực, hắn chưa bao giờ nghĩ tới đem Thẩm Chi Tề làm chỗ dựa, tự nhiên cũng không dám cho Thẩm Chi Tề thêm bất cứ phiền phức gì, muốn tìm phương pháp mời đi đường vòng, hắn sẽ không nhận quà tặng, vạn nhất trong bữa tiệc phát hiện đối phương mời khách có tầng ý tứ này, lập tức rời đi, tuyệt không lưu mặt mũi, hắn làm như vậy là giết một người răn trăm người a! Đến kiếm tiền, hắn uyển chuyển cự tuyệt, phương pháp cự tuyệt —— khóc than!
Vay tiền?
Chính mình thật nghèo, tiền sữa của con tôi đều phải tìm cha tôi mượn đấy, tôi biết một nhà cho vay nặng lãi không tệ, tôi giúp ngài giới thiệu a?
Cái gì, cùng nhau hợp tác mở ngân hàng trong phạm vi cả nước, tôi xuất tiền, ngài xuất lực?
Được, nhà tôi có thể gọi là nghèo rớt mồng tơi a! Trong nhà ngay cả chim vàng đều bị đói gầy như một con vẹt, còn con vẹt thì gầy như một con chim sẻ chưa trưởng thành, ngài xác định còn muốn tìm tôi hợp tác?
Hy vọng đến, thất vọng mà về.
Xem hắn là kẻ đần à?
Không có cửa đâu!
Không thể nhờ Lục Côn Sơn, có người đã nghĩ tới Bảo Châu, Lục gia rất có tiền, không lừa gạt hắn, lừa gạt ai a!
Người ta là con rể nuôi của Thẩm Chi Tề, là con trai của nhà từ thiện lớn, vợ của người ta trong tay nắm một đống cổ phận của các công ty nhà máy ngoại quốc, chính mình cũng là bán kim cương. Ngươi than ngươi nghèo, bọn họ không tin!
Ngày hôm đó, một vị phu nhân họ Cổ mời Bảo Châu đi chơi mạt chược, một bên đánh một bên lừa dối cô: “Bảo Châu a! Cô có muốn ăn cá kình không? Vừa vặn chồng tôi có thuyền đánh cá, bán rẻ cho cô, 5000 một chiếc được không? Cô mua 100 chiếc, tôi giảm giá cho cô 9%.” (cá kình: cá voi) Bảo Châu nghe thấy đồ ăn hai mắt tỏa sáng, nhưng nghe đến cá kình thì không có hứng thú, cá lớn như vậy, khẳng định da dày thịt béo không thể ăn, lắc đầu: “Đừng cần!”
“Vậy 2000, 2000 một chiếc!” “con vịt” này đã đến tay, không thể cho nó bay đi a!
“Đừng muốn.” Cô không ăn cá mập.
“Vậy 1000?” Cổ phu nhân cắn răng hỏi.
“Đừng muốn!”
“Thuyền của tôi rất tốt, cá kình thật sự ăn rất ngon! Hơn nữa cô có xe, có máy bay, cũng nên có thuyền a! Có biển, đất, trên không, cô mới có thể xem như kẻ có tiền.” Cổ phu nhân tiếp tục lừa dối.
Bảo Châu tin tưởng, một câu cuối cùng kia, biển, đất, trên không đều có mới tính là kẻ có tiền.
Gật đầu: “Có đạo lý.”
Cổ phu nhân lập tức cao hứng: “Vậy cô đồng ý?”
“Cho tôi mượn điện thoại dùng.”
“Gọi đi!”
Bảo Châu gọi điện cho người thương nhân nước Mỹ đã giúp cô mua qua máy bay, đồng thời cũng là phía đối tác của chồng cô – Kiệt Mẫu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi muốn mua thuyền!”
“Thuyền gì? Thuyền gỗ? Thật sự?” Thuyền nước Mỹ chất lượng có lẽ chấp nhận được.
“Có ca-nô không?”
Kiệt Mẫu giật mình, nửa ngày mới hồi lại phục tinh thần: “Cô muốn mua ca-nô?”
Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”
“Làm cái gì?” Đừng nói với hắn là vì cô muốn ăn cái gì nha. “Tôi có xe, có máy bay, còn phải có thuyền, mới chính là biển, đất, trên không!” Bảo Châu nói đương nhiên.
Kiệt Mẫu: “…”
“Được không?”
“Được! Bất quá ca-nô giống như Tây Ban Nha mới tốt, của người Mỹ không tốt, tôi giới thiệu cho cô một người Tây Ban Nha.” Kiệt Mẫu xem cô gần đây hào khí, nghĩ thầm muốn mua nhất định phải mua tốt nhất, xa hoa nhất, lớn nhất đấy.
Bảo Châu đồng ý, cúp điện thoại xong, Bảo Châu mỉm cười với vị cổ phu nhân kia nói: “Cảm ơn đề nghị của cô, tôi quyết định mua ca-nô Tây Ban Nha.”
Cổ phu nhân rất bi kịch nhìn xem cô, nói cả buổi là làm mai mối cho người khác…
Bảo Châu về nhà, Kiệt Mẫu gọi điện thoại tới nói, vị thương nhân Tây Ban Nha kia đã đáp ứng, nhưng muốn gặp cô, ví dụ như giá cả, đều cần phải đàm phán.
Bảo Châu đáp ứng, cúp điện thoại xong, mởi nhớ tới mình không hiểu tiếng nước ngoài, Côn Sơn cũng không biết tiếng nước ngoài được bao nhiêu.
Liền nghĩ đến Thẩm Kỷ Lương người đã từng đi du học nước ngoài, lập tới gọi điện thoại qua, Thẩm Kỷ Lương vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cô phái máy bay đến! Tôi lập tức đến Quảng Châu giúp cô.” Hắn đã đi du học hai năm, tiếng nước ngoài còn không có quên, tuyệt đối có thể giúp Bảo Châu đàm phán với giá thấp nhất.
Bảo Châu bàn tay nhỏ bé vung lên, máy bay đi rồi, chạng vạng tối chở tình địch của Côn Sơn từ Vận Thành tới.
Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy Bảo Châu tuy thân mật, nhưng vẫn phiền muộn không thôi, như thế nào trong vòng một đêm người trong lòng của hắn đã biến thành em gái rồi?
Hắn đã nghe lời Bảo Châu nói, đi về nhà một chuyến, ở nhà vài ngày, lại trở về Vận Thành, còn chưa có bình phục lại, chỉ cảm thấy cha hắn thật sự quá gian trá a.
|
Chương 117: Biển, đất, trên không bao toàn bộ!
Hắn thật vất vả thích một cô gái, cha hắn lại triệt để quấy nhiễu, ngay cả một tưởng niệm đều không lưu.
Cha a!
Cha xác định, con là con ruột của cha sao?
Côn Sơn vừa về đến, không ngừng bận rộn, Trí Đường bên kia có rất nhiều chuyện phải nhờ hắn xử lí, đường chủ tuổi đã cao, gần đây bị bệnh, phần lớn công việc đều phải do hắn quyết định, về nhà muộn cũng là chuyện thường, người Trí Đường, có chuyện gì bình thường đều thương lượng vào buổi tối, có đôi khi vài việc phải cùng nhau thương lượng, cho nên buổi tối hai ba giờ về nhà cũng là có. Về nhà, nhìn như hết thảy bình thường, Bảo Châu đã ngủ, nên cái gì cũng không có quản.
Buổi sáng phải đi làm sớm, căn bản không biết trong nhà nhiều hơn một người.
Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy Bảo Châu thì hưng phấn tối hôm qua cơ hồ một đêm không ngủ, buổi sáng lúc thức dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, giống như uống thuốc kích thích.
Bảo Châu thấy hắn ngọt ngào cười cười: “Thẩm đại ca sớm, tới ăn điểm tâm.”
Thẩm Kỷ Lương hấp tấp đi qua cùng Bảo Châu cười cười nói nói ăn điểm tâm, trùng hợp Lục lão gia mấy ngày nay vừa mới cùng Bát phu nhân trở lại Hồng Kông, nếu không nhất định sẽ đem Thẩm Kỷ Lương đánh cho răng rơi đầy đất.
Lòng của Thẩm Kỷ Lương mọi người đều biết, hết lần này tới lần khác Bảo Châu không có chút phát giác nào, còn mở miệng một tiếng Thẩm đại ca, tựa như anh ruột, tuy hiện tại đã là anh trai trên danh nghĩa rồi. Nhưng vẫn không thể làm Thẩm Kỷ Lương chết tâm.
Thời điểm nói chuyện mua thuyền đặc biệt thành công, giá cả giao cho Thẩm Kỷ Lương, hắn chưa bao giờ bạc đãi Bảo Châu, thật sự là ép đến giá thấp nhất.
Ca-nô cỡ lớn nhất thời không thể lập tức đến tay, Thẩm Kỷ Lương kêu cô mua một ca-nô cỡ trung, cũng đã bỏ ra không ít tiền của Côn Sơn, dù sao Bảo Châu chỉ là hứng thú một chút mà thôi, không cần phải vì một ca-nô mà làm táng gia bại sản. Tuy bốn người bọn họ nói chuyện rất ít, nhưng Bảo Châu cùng Kiệt Mẫu còn có vị thương nhân chuyên bán thuyền nổi tiếng kia tổ hợp lại, chỉ cần là thương nhân nào tinh ý, cô gái này mua máy bay nước Mỹ, nhất định là muốn mua ca-nô rồi.
Đã xong!
Lúc cô mua xong máy bay bán kim cương về sau, trong nước giá kim cương rớt xuống! Quả thực ngay cả dân chúng cũng có thể mua nổi, khiến cho những gian thương vốn định dùng vật quý hiếm bán với giá siêu cao, thiếu chút nữa không cách nào sinh tồn.
Tây Phương đắt tiền nhất tốt nhất là cái gì?
Ô tô!
Vì vậy các đồng chí định bán ô tô bởi vì sợ nhà Bảo Châu cũng sẽ bán ô tô, bắt đầu giá thấp bán phá giá, chỉ sợ đợi ô tô nhà Bảo Châu vừa lên thành phố, ô tô của mọi người đều được mua với giá lá trà (tức là giá ô tô = giá lá trà).
Bảo Châu vừa nghe có lợi, mua bốn chiếc, Côn Sơn một chiếc, hai lão cha, mỗi người một chiếc, đưa cho Thẩm Kỷ Lương một chiếc, cô dùng đồ cũ, Bảo Châu cảm giác mình vẫn là rất tiết kiệm, bởi vì cô còn chưa có mua cho hai đứa con của mình mỗi đứa một chiếc a!
Côn Sơn biết rõ chuyện này, là từ một vị đại gia trong nội đường cho biết, vị kia vốn là muốn muốn chúc mừng hắn, đối với hắn nói: “Phó đường chủ, nghe nói cậu gần đây lại mua ca-nô, còn mua bốn chiếc ô tô, quả nhiên là phát tài.” Kết quả Côn Sơn trợn tròn mắt: “Ca-nô? Nghe ai nói vậy?”
“Cậu không biết?”
Côn Sơn gật đầu: “Không có a! Ngài nói còn có xe?”
Mọi người lúc này mới xác định, xem ra hắn là thật không biết.
Vị đại gia kia nói: “Toàn thành đều truyền khắp, nhà cậu mua ca-nô Tây Ban Nha, lại mua bốn chiếc xe hơi, mỗi người đều đoán cậu sắp phát tài, hoặc là sắp phá sản rồi. Thậm chí sòng bạc ngầm đều xây dựng chiếu bạc, đánh cược lần này mua ca-nô là vì làm buôn bán cái gì, có người nói bán xe, có người nói vận chuyển súng ống đạn dược , tôi nhàn rỗi nhàm chán đánh 100 vạn, cược cậu là muốn bán ô tô.”
Côn Sơn nghe xong, nở nụ cười: “Ngài cược thêm 100 vạn, cược tôi cái gì cũng không làm a! Có thể hồi vốn. Nói thật với ngài, tuyệt đối là vợ tôi bị người khác lừa gạt, làm càn đấy.”
Côn Sơn về nhà, định tìm Bảo Châu hỏi một chút, kết quả nhìn thấy Thẩm Kỷ Lương một bộ dáng đại gia ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, nhăn lông mày lại: “Cậu như thế nào ở đây?”
“Bảo Châu mời tôi đến giúp cô ấy mua ca-nô.”
“Thực sự đã mua? Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, tám mươi vạn.” ” Ca-nô Tây Ban Nha?” Côn Sơn có chút không thể tin.
Thẩm Kỷ Lương cảm thấy mình rất lợi hại: “Tám mươi vạn lượng một chiếc, loại vừa, được tặng thêm một chiếc nhỏ, Bảo Châu nói chiếc lớn của cô ấy, tặng tôi chiếc nhỏ a! Nếu không không có thành ý.”
Côn Sơn rất im lặng, Bảo Châu xem đây là đi chợ mua thức ăn?
Nhưng càng thần kỳ chính là người ta thực sự tặng, Thẩm Kỷ Lương nói là loại thuyền nhỏ chở hàng.
Côn Sơn thật cao hứng a!
Miễn phí được một chiếc thuyền nhỏ, lại nghĩ tới chuyện ô tô: “Bảo Châu còn mua xe?”
“Xe cũng là mua một tặng một, mua ô tô tặng xe đạp.”
Côn Sơn nghe xong vui vẻ, vợ hắn cũng thật biết tính toán: “Không tệ, không tệ!”
Thế nhưng mua ca-nô làm cái gì?
Côn Sơn trong lúc nhất thời còn không cần nhiều đồ như vậy. Kết quả mua về liền có chỗ xài đến, Bảo Châu và mẹ nuôi tùy tiện nói ra chuyện mình mua ca-nô, Côn Sơn nói tạm thời chỉ có thể để cho Bảo Châu đem làm món đồ chơi, Thẩm phu nhân nói con muốn dùng cũng không khó, đi tải phỉ thúy, cái đó có giá a! Bà có một người bạn thân ở Sơn Tây bán cái này, để Bảo Châu bán, nói cho bà biết đi nơi nào nhập hàng là được, người ta nói ở My-an-ma.
Cho ca-nô đi vận chuyển!
Hơn nữa một số người nghe nói Côn Sơn mua ca-nô, biểu thị nguyện ý hùn vốn cho thuê.
Vì vậy ca-nô bận rộn nhiều việc!
Một bên phải tải trang sức ngọc thạch, một bên phải thuận tiện giúp vận chuyển hàng hóa đi nơi khác.
Bảo Châu muốn ăn mỹ thực các nơi, còn phải vận chuyển một ít hoa quả, mỹ thực, chuyên cung cấp cho Bảo Châu hưởng dụng, còn có cửa hàng nhà hắn, Bảo Châu nói không lỗ vốn là được, nhưng ở đâu không lỗ vốn? Tuyệt đối lỗ vốn được không?
Thẩm Kỷ Lương mượn vài lần, tuy không nói hồi vốn nhưng nhận được lợi ích thực tế, Thẩm Kỷ Lương mượn thuyền của Bảo Châu, đem nhà máy ở Vận Thành thông qua đường sông chuyển đến Hồng Kông, hắn cảm thấy như vậy có thể gần Bảo Châu một ít.
Bảo Châu cũng chiếm được lợi ích, cô có thể ăn bánh bích quy, Thẩm Kỷ Lương ở vùng phụ cận cũng có thể dạy cô cách xài tiền. Lại nói Thẩm Kỷ Lương tuy thích Bảo Châu, nhưng không khinh bạc, cũng không tỏ tình, dù sao Bảo Châu chỉ xem hắn là anh trai.
Côn Sơn cũng mặc kệ hắn, Bảo Châu dùng tiền làm việc lợi hại, Thẩm Kỷ Lương cầm đồ ăn gì ngon cho cô, cô sẽ mua cổ phần công ty người ta, như vậy về sau ăn đều không cần dùng tiền.
Thẩm Kỷ Lương so với Bảo Châu tưởng tượng nhiều hơn, cô muốn mua, sẽ giúp cô chọn tốt, những số tiền này, xài xong, đều có thể lấy cả vốn lẫn lãi trở về.
Nhưng Lục lão cha không có yên tâm như Côn Sơn, cảm thấy Thẩm Kỷ Lương tên mặt trắng này lớn lên tốt! Lại biết dỗ con gái, sợ Bảo Châu động lòng, kỳ thật Thẩm Kỷ Lương cũng xem như là một chàng trai tốt. Chỉ hận nhà mình không có khuê nữ có thể gả cho hắn, nhưng hắn không có, Vạn gia có a!
|
Chương 118: không lấy được vợ?
Nhàn rỗi không có việc gì, Lục lão gia liền đi tìm thân gia, uống rượu uống đến cao hứng, cùng Vạn Phú Quý nói: “Thẩm Kỷ Lương là một chàng trai không tệ, đáng tiếc tôi chỉ có hai đứa con trai, ông đã có ba đứa con gái, còn có hai đứa chưa có xuất giá. Có muốn cân nhắc một chút hay, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài a!”
Vạn Phú Quý nghe xong thấy không sai: “Bảo Nguyệt cũng nên tìm một người chồng rồi! Để tôi suy nghĩ. Lại nói con trai trưởng nhà ông cũng nên sớm tìm vợ đi! Tuy không hiếu thuận, nhưng cũng là con của ông, ông tìm người cho hắn, nói hắn lập gia đình ông sẽ tha thứ cho hắn, như vậy con trai trưởng của ông cũng mau chóng sinh cháu cho ông, hai đứa cháu trai không thật là tốt sao? Con trai không tốt, còn có cháu trai a!”
Lục lão gia nghe xong có đạo lý: “Chủ ý này không tệ!” Thật ra Vạn Phú Quý là có tính toán nhỏ nhặt của mình, Lục lão gia có cháu trai khác, vậy ông sẽ càng có nhiều cơ hội chiếm lấy ngoại tôn á! Nhưng biểu hiện là bộ dáng “Tôi sẽ hại ông sao?”.
Lục lão gia cáo già như vậy không nghĩ qua là sẽ bị lừa.
Sau khi trở về kêu đại phu nhân ra, đại phu nhân nơm nớp lo sợ lại vui vẻ từ Hồng Kông chạy đến, một là sợ Lục lão gia lại quở trách con của bà, hai lại cao hứng lão gia rất lâu không gặp bà, lần này thế nhưng tự mình gọi bà ra, ăn mặc vô cùng xinh đẹp đến, vừa vào cửa tìm Lục lão gia, người hầu nói ở hoa viên, bà đi qua chỉ thấy Lục lão gia ngồi ở trong hoa viên uống trà đọc sách, thật không được tự nhiên.
Tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, bà đánh bạo đi qua kêu một tiếng: “Lão gia.”
Lục lão gia ngẩng đầu nhìn bà một cái nói: “Vợ! Cái thằng ranh con kia, gần đây có liên lạc với bà không?”
Đại phu nhân sợ ông vẫn còn tức giận, nói: “Không có.”
Lục lão gia giả vờ thở dài một hơi nói: “Quên đi, chúng ta định…”
Ông nói đến một nửa thì ngừng lại, đại phu nhân nghe ngữ khí của ông giống như có ý tứ hòa hoãn, lập tức nắm lấy cơ hội nói: “Tôi nhớ ra rồi, có liên lạc qua, tôi biết rõ nó ở đâu. Lão gia có việc tìm nó?”
“Tôi nghĩ đến niên kỷ của nó không nhỏ nữa, muốn tìm vợ cho nó a! Nếu không có tiền cưới vợ, tôi ra.” Đại phu nhân nghe xong, đây là chuyện tốt ah!
Lão gia muốn giúp con bà cưới vợ, vội vàng đáp ứng: “Tôi đây lập tức đi nói với nó, bây giờ đang ở một nhà công ty mậu dịch làm nhân viên, sinh hoạt cũng tàm tạm.”
Đại thiếu gia trước kia cũng rất ham học, đã từng là một thư sinh nho nhã, nhân viên văn phòng vẫn có thể làm, tuy đại tài tiểu dụng, nhưng còn có thể tự lực cánh sinh, vòng tay của Bảo Châu bán được với giá rất cao, hiện tại hắn đã mua một phòng nhỏ, cuộc sống coi như cũng tạm ổn.
Nghe thấy làm nhân viên văn phòng, sắc mặt Lục lão gia hơi tốt hơn một chút: “Bà nói cho nó biết, hối cải thật tốt cho tôi, để làm lại con người mới, tôi có lẽ còn nhận nó làm con trai.”
“Vâng!” Đại phu nhân nghe lời đi ra ngoài, đi tìm con trai.
Hiện tại chỗ Lục Hoài Ninh đang làm việc mặc dù có điện thoại, nhưng một nửa không cho phép bọn hắn dùng, hắn không cho đại phu nhân gọi điện thoại, đại phu nhân muốn tìm hắn, chỉ có thể phát điện báo, hôm nay được tin tức tốt như vậy, bà lập tức đi nói cho Lục Hoài Ninh.
Lúc đại phu nhân tìm được Lục Hoài Ninh, hắn đang ngồi ở trước bàn làm việc viết cái gì đó, trời cực nóng, ông chủ keo kiệt không có trang bị quạt máy, Lục Hoài Ninh nóng đến đầu đầy mồ hôi, đã gần giữa trưa, đại phu nhân ngồi ở hành lang đợi một lát, chờ hắn tan tầm, mới đi qua gọi hắn: “Hoài Ninh.”
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Lục Hoài Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy đại phu nhân có chút kinh ngạc. Đại phu nhân móc khăn ra lau mồ hôi cho hắn: “Bận rộn như vậy à! Đi với mẹ! Tìm một chỗ ăn cơm, mẹ đãi.”
“Mẹ chờ một chốc con còn một chút việc chưa xong, buổi chiều quản lý đến kiểm tra, mẹ ngồi chờ một lát.” Lục Hoài Ninh một bên làm việc một bên nói.
“Được, mẹ không gấp. Con mau lên!” Đại phu nhân vừa đau lòng hắn làm việc vất vả, vừa chờ đợi, lại qua hơn 10 phút, công việ của hắn mới tính toán hoàn thành.
Đại phu nhân dẫn hắn đi ăn cơm, vừa tính tiến vào nhà hàng, bị hắn kéo lại : “Chỗ này rất đắt, đi đến một quá bình dân Tiểu Sao a!”
“Được.” Đại phu nhân gật gật đầu, hai người ở trong quán Tiểu Sao tùy ý kêu vài món đồ ăn.
Mấy tháng này tôi luyện làm tính tình Lục Hoài Ninh đã có chút thu liễm, thoạt nhìn trạng thái tinh thần đã so với khoảng thời gian trước tốt hơn rất nhiều rồi, vừa ăn cơm hắn vừa hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Không sợ cha tức giận sao?”
“Cha con bảo mẹ đến, cha vẫn nghĩ đến con đấy, nói con tuổi không nhỏ, sai mẹ tới thúc giục con kết hôn. Phí kết hôn con không cần lo lắng, cha con ra.” Đại phu nhân nói, bà cũng hiểu được tốt, đã sớm muốn ôm cháu.
Lục Hoài Ninh lại không nóng vội, hắn một lòng vẫn muốn so sánh với Côn Sơn, hiện tại hắn đã không phải là hắn trước kia rồi, hắn hiện tại càng cố gắng, ban ngày đi làm, buổi tối đi phòng khiêu vũ làm gác cửa kiếm thêm thu nhập, có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc sách, hắn đã không sợ mất thể diện, dù sao từ khi hắn đi vào Quảng Châu, mặt gì cũng đã bị ném sạch, làm gác cửa bị người cười nhạo thống khổ hắn cũng đã chịu đựng qua, hắn còn sợ gì: “Đợi con một lần nữa huy hoàng lên rồi nói sau! Mẹ chờ xem, sẽ có một ngày, con sẽ vượt qua Lục Côn Sơn , con nhất định lại đứng lên. Câu Tiễn nằm gai nếm mật, con vì cái gì không thể, sông có khúc người có lúc!”
“Con trai ngốc! Con muốn vượt qua hắn, hiện tại chỉ có thể dựa vào cha con, cha con hiện tại còn không có tỏ thái độ muốn đem gia sản giao cho Côn Sơn quản lý, nói cách khác con còn có cơ hội, ông ấy vẫn là nhìn trúng con đấy. Nếu không dùng năng lực của con như thế nào không chống lại Côn Sơn? Bảo Châu gần đây nhận biết một người cha nuôi, là Thẩm Chi Tề. Có cây to này che mát, con có cố gắng nữa một trăm năm cũng không phải đối thủ của hắn. Nghe mẹ đi, mau chóng tìm vợ, sinh con trai, cho cha con cao hứng, ông sẽ để cho con trở về, con vẫn là người thừa kế của Lục gia. Lục Côn Sơn có lợi hại, cũng là con vợ kế.” Đại phu nhân nói. Lục Hoài Ninh nghe xong xúc động: “Vậy mẹ giúp con thu xếp a! Con kết hôn!”
“Ừ, con đã lựa chọn được người nào yêu thích chưa?”
Lục Hoài Ninh lắc đầu, bên cạnh hắn tuy cũng có cô gái hướng hắn lấy lòng, nhưng những cô gái kia bình thường đều chướng mắt hắn, buổi tối đi phòng khiêu vũ làm gác cửa, nhìn thấy những cô gái mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, hắn càng chướng mắt, cha cũng sẽ không vừa ý. Muốn cha cao hứng, nhất định phải là thiên kim có uy tín danh dự, hắn nói: “Mẹ, mẹ giúp con thu xếp a! Cần phải có gia thế bối cảnh tốt, như vậy cha mới có thể cao hứng.”
Kết quả đại phu nhân rất hưng phấn về nhà, gọi điện thoại cho tất cả bạn thân, trước kia trong đám bạn thân của bà có rất nhiều người biểu thị nguyện ý đem con gái gả cho Lục Hoài Ninh, vốn tưởng rằng phần thắng tràn đầy, kết quả tan đàn xẻ nghé, những bà bạn ngày xưa nịnh bợ bà, lại không có một người nguyện ý đem con gái gả cho Lục Hoài Ninh nữa.
|
Chương 119: Bảo Châu đói bụng.
Không chỉ là cảm thấy Lục Hoài Ninh ban đầu ở Vận Thành lòng dạ hiểm độc không có lương tâm, càng là vì hiện tại hắn rơi đài, ai nguyện ý đi theo hắn.
Đại phu nhân tìm không thấy người có thể chọn tốt, từ người bên cạnh đã ra động tác bàn tính, nghĩ Vạn gia không phải còn có hai đứa con gái chưa có gả sao? Thương lượng với Lục lão gia, Lục lão gia cảm thấy được, đi theo Vạn lão gia thương lượng, Vạn Phú Quý tuy không ưa thích gì tiểu tử Lục Hoài Ninh kia, nhưng chỉ cần con mình thích là được, ông đã có ý định đem Bảo Nguyệt gả cho Thẩm Kỷ Lương . Đây là Lục lão gia giật dây bắc cầu, Lục lão gia lấy đá đập chân mình, cũng không có ý tứ đem đen nói thành trắng, chỉ có thể chọn đứa con gái út của Vạn gia là Vạn Bảo Trân.
Vạn Phú Quý sai người đi đến trường nói với Bảo Trân, Bảo Trân nhớ tới Lục Hoài Ninh anh tuấn, tuy hiện tại xuống dốc, nhưng trước kia vẫn rất không tệ, hiện tại đối tượng khó tìm, cô lại là thứ xuất, có thể gả cho con trai trưởng của Lục gia, cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng.
Đại phu nhân nghe xong, vừa muốn buông lỏng một hơi, cảm thấy việc này có thể thành công.
Kết quả vừa bàn bạc với con trai, Lục Hoài Ninh không đồng ý, muốn hắn lấy một đứa thứ xuất, đó chính là đối với hắn vũ nhục, không muốn!
Đại phu nhân nói như thế nào cũng không thuyết phục được con trai, đành phải khai thật với Lục lão gia, Lục lão gia tức giận hất tay, kêu đại phu nhân tự mình đi giải thích bồi tội với Vạn gia, sau đó hôn sự của Lục Hoài Ninh ông không hỏi qua nữa, yêu ai cưới ai a! Đến lúc đó thông báo ông đến dự lễ là được rồi. Đại phu nhân trong lòng nghĩ có lẽ còn có chỗ cứu vãn, tạm thời không có đi xin lỗi, nhưng cũng không có buộc con trai cưới Vạn Bảo Trân. Mà là đi tìm bà mối ở Quảng Châu, nói là anh trai Lục Côn Sơn muốn tìm vợ.
Tìm tới tìm lui, tìm được một hộ không biết chi tiết về Lục Hoài Ninh, cho rằng em trai đã lợi hại như vậy , anh trai có lẽ cũng không kém, lại xem Lục Hoài Ninh lớn lên nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy hẳn là một con rể tốt, liền đồng ý, nhà gái là con gái duy nhất của phó cục trưởng bộ giáo dục nào đó ở Quảng Châu, gia thế cũng coi như chấp nhận được.
Đại phu nhân lại tự mình quyết định cho Lục Hoài Ninh . Là muốn cô con gái kia hay là muốn Vạn Bảo Trân, Lục Hoài Ninh trong lòng vẫn tương đối vừa ý với vị thiên kim phó cục trưởng kia hơn, gia thế coi như tạm được, dung mạo cũng có thể chấp nhận.
Không phải là độc nhất vô song, lúc này có vị Vũ tiểu thư ở phòng khiêu vũ nhìn thấy Lục Hoài Ninh làm gác cửa, vốn đã cảm thấy hắn lớn lên không tệ, cái này lại càng hài lòng, ám chỉ nguyện ý gả cho hắn, nhưng chỉ có thể làm vợ, không thể làm thiếp, cô có nguyên tắc của mình.
Lần này tới ba cái lựa chọn, Lục Hoài Ninh ngược lại không biết nên lựa chọn như thế nào, nghĩ đến mọi người đều nói Bảo Châu có phúc khí, muốn hưởng một chút vận may của cô, gọi điện thoại mời đến phòng khiêu vũ, hỗ trợ nhìn một cái, vị Vũ tiểu thư kia nhất định là ở đây ca hát khiêu vũ, Vạn Bảo Trân thì không cần giới thiệu cho Bảo Châu, còn vị tiểu thư kia hắn cố ý mời đến.
Bảo Châu chưa từng đi qua phòng khiêu vũ, nên muốn đi nhìn một cái, việc này không có thông báo với Côn Sơn, là Lục Hoài Ninh đột nhiên quyết định, kêu cô liền đi. Trong nhà ngày xưa có hai cận vệ phụ trách bảo hộ Bảo Châu, mặc kệ đi đâu trên cơ bản đều sẽ cùng theo, là người được chọn từ trong Trí Đường, hôm nay lại trùng hợp một người bị tiêu chảy, một người bận công việc, cho nên không ai đi cùng.
Lục Hoài Ninh dẫn theo Bảo Châu đi đến phòng khiêu vũ.
Bảo Châu ngồi xuống liền xem biểu diễn, trên đài ca hát, khiêu vũ, các cô gái lộ đùi làm cho cô chăm chú nhìn xem, thế cho nên vị thiên kim tiểu thư có khả năng trở thành chị dâu của cô nhất đã bị lãng quên, thẳng đến một khúc kết thúc, Bảo Châu mới có thể lấy lại tinh thần, vị thiên kim tiểu thư kia tựa hồ đối với cô đã có chút bất mãn, cảm thấy cô quá quê mùa, đây là em dâu của Lục Hoài Ninh sao?
Về sau còn phải gọi cô một tiếng chị dâu, cho nên lấy tiếng chị dâu là làm giá đỡ: “Em chính là Bảo Châu à! Em có thể gọi chị là chị dâu, hoặc là Ôn tiểu thư.”
“Ôn tiểu thư.” Bảo Châu vô ý thức trả lời, không biết vì cái gì không thích ánh mắt người này, nhìn Bảo Châu giống như là đang nhìn con chó con mèo.
Tùy ý nói chuyện với nhau vài câu về sau, Ôn tiểu thư đi toa-lét, Lục Hoài Ninh thừa cơ hội hỏi cô: “Em dâu, em cảm thấy nếu cô ấy trở thành chị dâu của em thì như thế nào?”
Bảo Châu lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không thích.”
“Vì sao?”
“Chính là không thích.” “Vậy em thích ai? Em gái của em?”
Bảo Châu gật đầu lại lắc đầu, cô thích hai đứa em của mình, thế nhưng không thích em cô trở thành vợ của hắn, không biết vì cái gì cảm thấy không thích hợp, bàn tay nhỏ bé chỉ cô gái đang khiêu vũ trên đài: “Cô ấy rất được!”
“Cô ta?” Rất trùng hợp, đó chính là vị Vũ tiểu thư thích hắn, nếu không phải hiểu rõ Bảo Châu, hắn sẽ nghĩ là Bảo Châu trước đó đã điều tra qua.
Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”
“Vì cái gì?”
“Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Ôn tiểu thư cũng rất đẹp a!”
Bảo Châu lắc đầu: “Nụ cười của cô ấy rất đẹp.”
“Em gái của em tươi cười cũng xinh đẹp.”
Bảo Châu lại lắc đầu: “Tâm linh của cô ấy rất đẹp.” Lục Hoài Ninh cảm thấy cô già mồm át lẽ phải, chỉ gặp mặt một lần ở đâu có thể nhìn ra tâm linh có đẹp hay không, hắn cảm thấy Bảo Châu hoàn toàn nói bậy, hắn vẫn dựa theo ý nghĩ của mình, lấy vị Ôn tiểu thư kia.
Đang nói chuyện thì vị vũ tiểu thư kia đã hướng phía bọn họ đi tới, đối với Lục Hoài Ninh dịu dàng cười cười: “Lục thiếu, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến?”
“Tới ngồi một chút, cô ấy là em dâu tôi.” Lục Hoài Ninh dăm ba câu liền xem như giới thiệu.
“Nhị thiếu phu nhân xin chào, tôi gọi Hạ Nhược Lan, cô gọi tôi Nhược Lan là được rồi.” Vị vũ tiểu thư kia đối với Bảo Châu nhoẻn miệng cười, vừa rồi cô đã chú ý tới cô là cùng đi với Lục Hoài Ninh đến, một tiểu nha đầu rất có trọng lượng.
Trước kia cô đã gặp Lục Nhị thiếu gia, là một người trầm ổn, không nghĩ tới Lục Nhị thiếu gia sẽ thích cô gái nhỏ như vậy.
Bảo Châu đối với cô nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, vừa rồi cô hát bài gì? Nghe thật hay.”
“Là 《 Hoa Hồng Đêm 》, nếu cô thích , có thể thường xuyên đến xem.”
Ôn tiểu thư vừa vặn từ toa-lét đi ra, gặp Bảo Châu lôi kéo một vũ tiểu thư, có chút khuyên bảo đối với Bảo Châu nói: “Bảo Châu, tại sao em lại cùng người này nói chuyện, em là bình dị gần gũi, nói không chừng người ta sẽ nghĩ em là người tự lấy đá đập chân, bị lợi dụng sẽ không tốt.”
Bảo Châu không thích thái độ của Ôn tiểu thư, thực sự rất nghiêm túc suy tư một chút, vẻ mặt bị thương ngẩng đầu hỏi cô: “Cho nên cô xem tôi là người tự lấy đá đập chân?” “Cái này… làm sao có thể. Bảo Châu, cái này vui đùa tuyệt không buồn cười, thời gian không còn sớm, nếu không chị sai người trước đưa em trở về ? Miễn cho Lục thiếu lo lắng. Chị muốn ở lại cùng Hoài Ninh ngồi một lát.” Ôn tiểu thư lập tức có chút xấu hổ, không nghĩ tới cô nói trắng ra như vậy, đúng rồi, một đứa ngu ngốc làm sao nói được lời ẩn ý, thật không biết Lục Nhị thiếu gia vừa ý cô cái gì.
“Tôi đói bụng.” Bảo Châu nghe vậy, cũng không có lập tức rời đi, bây giờ là ban đêm, về nhà cũng không kịp cơm tôi, xem cô là đồ ngốc à?
|