Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 105: Đại ác bá?
Ai có phòng ở đều bán đi với giá thấp, bắt đầu là giá cải trắng ! Sau đó giá cải trắng khá hơn rồi, thì đến giá thổ huyết! Giá thổ huyết khá hơn , kế tiếp là giá nhảy lầu a.
Mua rất nhiều phòng ở Lục Hoài Ninh thật sự sắp nhảy lầu, thế giới điên cuồng như thế, bảo hắn làm như thế nào bây giờ?
Bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như nước đỗ lá môn a?
Hắn hiện tại cũng sắp phát điên rồi, thật không tâm tư cưới vợ, trả lời với lão ba: “Cha, hiện tại chuyện kinh doanh của con sắp không được rồi a, qua một thời gian ngắn nữa nói sau.”
“Kinh doanh so với hôn nhân đại sự trọng yếu hơn sao?”
“Thế nhưng con thật sự không có thời gian.” Cũng không có tiền, tài sản tư nhân của hắn không sai biệt lắm, chỉ còn lại có quặng mỏ thôi, cưới vợ phải dùng tiền ah!
“Là sự nghiệp bận rộn quá hả?”
Lục Hoài Ninh gật đầu: “Vâng!”
Lục lão đầu nghĩ chuyện kinh doanh quan trọng, chung thân đại sự của con trai cũng trọng yếu ah! Nói với hắn: “Như vậy đi! Con đem sản nghiệp của chúng ta tìm thời cơ tốt bán đi toàn bộ, dù sao hiện tại cha ở chỗ này đã quen, cũng không muốn trở về, vừa vặn có thông gia làm bạn, ở đây tùy tiện mở mấy cái cửa hàng được rồi. Gia sản về sau tự nhiên vẫn là của con, nhưng trước gửi tiền cho cha, cha bảo Côn Sơn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, ăn tiền lãi có thể nuôi sống một nhà rồi.”
“Cha, nhưng mà việc buôn bán của con…”
“Con không phải một mình ở bên ngoài làm kinh doanh sao? Hiện tại người ngoại quốc đều muốn con cái tự lực cánh sinh, cha thấy lúc Côn Sơn đi ra khỏi nhà không có cầm của cha một phân tiền, hiện tại kinh doanh rất phát đạt đó thôi, con làm anh cả so với Côn Sơn tự nhiên là mạnh hơn , cha xem trọng con! Hãy cố gắng lên!”
“Cha…” Lục Hoài Ninh rất muốn khóc a, đây không phải biến tướng đoạt quyền sao? Cha nói những số tiền này là để dành cho hắn, hắn còn có cái gì để nói a!
Đúng rồi, Lục Hoài Ninh suy nghĩ một cái chủ ý: “Cha, hiện tại phòng ở không bán chạy, con bán không hết ah! Đợi một thời gian đi!”
“Đợi tới khi nào? Không được!”
” Nếu không lại để cho Côn Sơn thử xem? Con là không còn cách nào.” Hắn rất nghĩ a! Côn Sơn làm không tốt, cha nhất định sẽ cho Côn Sơn đẹp mắt a, hắc hắc! Hiện tại giá phòng thấp như vậy, xem Côn Sơn phải làm như thế nào!
Lục lão gia nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, Bảo Châu cũng hết tháng ở cử rồi, Côn Sơn đi nơi nào nhất định là phải dẫn theo Bảo Châu đến nơi đấy, con cái của hắn, ông và thân gia mỗi người mang một đứa là được rồi: “Vậy hãy để cho em của con đi.”
Lục lão gia nói chuyện với Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn liền đáp ứng: “Con lập tức bắt đầu làm chuyện này, con trước phái người trở về nghe ngóng một chút về giá nhà ở Vận Thành, tìm thời cơ tốt sẽ lên đường, tranh thủ tốc chiến tốc thắng.”
Lục lão gia hiện tại rất ưa thích bộ dáng của con trai, có khí phách quyết đoán, ngược lại Lục lão gia nghĩ tới con trai trưởng có chút văn nhược : “Tốt! Đi thôi! Cha đem chuyện này toàn bộ giao cho con xử lý, khế ước mua bán nhà và khế đất hiện tại cha lấy cho con, chìa khoá phòng ở hiện tại ở chỗ anh con, tìm hắn lấy là được.”
Côn Sơn làm việc hiệu suất rất cao, gọi điện thoại cho Mộc lão gia tử ở Vận Thành, hỏi thăm sức khoẻ : “Sư phụ, thân thể người hiện tại có khỏe không?”
“Còn có thể, lần trước con gọi người đưa tới nhân sâm sơn dã , rất có tác dụng, đã đỡ nhiều rồi.” Côn Sơn đứa nhỏ này rất có tình nghĩa a! Dù cho hiện tại ở Quảng Châu, đều không có quên sư phụ này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi han ân cần, có vật gì tốt, cũng gọi người đưa tới, có đôi khi các loại đồ ăn thuốc bổ rất khó kiếm, có đôi khi là các loại đồ cổ tranh chữ quý hiếm, tuyệt đối hợp ý, làm sư phụ như ông hết sức cao hứng, gặp ai ông cũng nói Lục Côn Sơn có tình có nghĩa a! Đến thành phố lớn còn không có quên người sư phụ này, Lục Côn Sơn người rất tốt a!
“Vậy là tốt rồi, con mới được một đôi đồ chơi văn hoá hạc đào, bộ dáng không tệ, lần sau mang về cho sư phụ. Qua vài ngày nữa có thể con sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó tìm sư phụ uống rượu.”
“Con muốn trở về? Chuyện gì?”
“Cha con sai con đem tài sản ở Vận Thành bán đi, ông muốn ở luôn bên này…” Côn Sơn đem chuyện lão cha bảo hắn trở lại hỗ trợ đem phòng ở bán kể cho Mộc lão gia tử nghe.
Mộc lão gia tử nghe xong, \nhíu mày nói: “Vận Thành liên tục khô hạn, giá nhà trên thị trường rất thấp, chỉ sợ rất khó bán đi, thấp đến nổi con muốn bán cũng không ai mua, vẫn là chờ một thời gian đi!”
“Không sao, con đem giá cả nâng lên một chút là được, tìm coi ai tiêu tiền như rác, lợi nhuận một tí, có thể cho cha con dưỡng lão là được.”.
“Con muốn tìm ai coi tiền như rác? không thể làm chuyện thiếu đạo đức .” Đây đây là quy tắc của bọn họ.
Côn Sơn nói: “Con sẽ tìm bọn bất lương là được, Sơn Tây bên kia có tên nào là đại ác bá?”
Mộc lão gia tử nghĩ nghĩ, ở Sơn Tây chân chính có tiền mà còn là ác bá, chỉ có hai người , đều là làm quặng mỏ : “Một người là em vợ Diêm Tích Sơn, người này rất hung hăng càn quấy. Thường xuyên khất nợ tiền công, còn đánh người, nhưng chỗ ở của hắn ở Thái Nguyên .
Côn Sơn hỏi; “Vậy còn một người là ai?”
” Tướng quân Nhật Bản tên là Sato Thứ Lang. Là người cai quản Sơn Tây, mở nhiều nhà máy quặng mỏ, nếu gặp chuyên không may, đều làm qua loa, vụng trộm chôn thi thể, một phân tiền cũng không cho gia đình người gặp nạn, nếu không chết , trực tiếp cho ném ra khỏi quặng mỏ, chết sống đều không quản, cũng khất nợ tiền lương công nhân, trả tiền lương thấp, còn thường gọi thủ hạ đánh người, làm cho người lao động khổ cực như vậy, lại cho công nhân ăn toàn là nước cháo, rất nhiều người muốn nghỉ việc, có ít người chạy trốn, có ít người đột nhiện thần bí mất tích. Phái người trà trộn vào đi điều tra qua, mất tích trên cơ bản đều bị giết.
Nhưng người bình thường không dám xử lý hắn, rất nhiều phân đường chủ phản ánh với ta chuyện này, ta thấy thời cơ chưa tới nên không xuống tay, dù sao cũng là người Nhật, sẽ gặp nhiều phiền toái. Muốn làm phải dùng trí không thể dùng sức mạnh, tốt nhất có thể nhổ tận gốc đuổi hắn khỏi Sơn Tây.” Nếu Côn Sơn giúp đỡ thì vấn đề làm ông đau đầu bấy lâu được giải quyết, là không thể tốt hơn được rồi a.
Côn Sơn thật đúng là dám làm, hắn đến Quảng Châu về sau, lá gan càng lúc càng lớn, người tội ác chồng chất như vậy, làm thịt hắn là đúng: ” Chính là hắn! Chúng ta cần có một kế hoạch kỹ càng, nhổ tận gốc, tuy không phải một sớm một chiều, nhưng chỉ cần có kế hoạch hoàn hảo, dựa theo trình tự mà làm, từng bước từng bước làm hắn dao động, cũng có thể đấy, muốn giải quyết dứt khoát, dùng liên hoàn kế, giết hắn trở tay không kịp, tối đa ba tháng, phải giải quyết hết.”
Mộc lão gia tử cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy thì tính toán phương hướng đi, cụ thể thì lát nữa con lại thỉnh giáo một chút đường chủ ở Quảng Châu, hỏi xem có phương pháp nào xử lý. Nếu có tiếp viện từ bên ngoài, lấy được tiền, con bán được nhà, Những thứ khác hai bên mỗi bên một nữa a “
Côn Sơn gật đầu, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho đường chủ Quảng Châu bên này, xem có thể xin giúp đỡ hay không, hai bên cùng một chỗ hợp tác, cùng lúc làm cho hai tên ác nhân biến mất.
|
Chương 106: Thật bất ngờ.
Côn Sơn vừa gọi điện, đường chủ đã khoa trương hắn rồi, “Lần trước nhiệm vụ kia cậu làm rất vui lòng người, thập phần xuất sắc. Tổng đàn chủ hết sức vui mừng nói không nhìn lầm người.”
“Nào có, là công lao của mọi người. Trước mắt thuộc hạ có sự kiện muốn cùng đường chủ thương lượng, là một mua bán lớn.”
“A, mua bán gì?”
“Là như thế này…” Côn Sơn đem chuyện này nói lại với hắn, nói lấy được tiền, hai bên mỗi người một nửa, bọn họ mỏ vàng đều làm qua, mỏ than tựa như một bữa ăn sáng, lợi nhuận không có nhìn ở trong mắt, xét thấy người nọ quá đáng giận, hắn mượn mấy nhân vật lợi hại ở phân đường Vận Thành là tốt rồi, ngắn hạn cấp cho mấy tháng, lợi nhuận không sao cả, huynh đệ Trí Đường trong thiên hạ, đều là người một nhà.
“Kỳ thật tôi cảm thấy được không cần mấy tháng, có chuyện gì, gọi điện thoại giúp nhau nghĩ kế là được, tôi tận lực trong nửa tháng đem nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trở lại, chỉ là giả sử hướng ngài xin nửa tháng.”
“Đi! Buổi tối tụ tập cùng một chỗ triển khai cuộc họp, cùng Vận Thành bên kia mở một hội nghị qua điện thoại, đem kế hoạch nói ra.”
Côn Sơn sau khi cúp điện thoại, từ sân thượng nhìn xuống dưới, tháng ba ánh mặt trời mùa xuân nhỏ vụn rơi vãi trên cây hoa đào trong sân, ánh sáng xuyên thấu qua cành lá thẩm thấu xuống dưới, Bảo Châu ngồi dưới tàng cây vừa ăn điểm tâm, vừa xem sách cười ngây ngô đọc chuyện cười cho hai cục cưng nằm trong nôi nghe.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp này, thật sự có chút không đành lòng quấy rầy, đáng tiếc rất nhanh Bảo Châu sẽ phải cùng hắn trải qua một khoảng thời gian nơm nớp lo sợ, cho nên càng cảm thấy trân quý thời gian hiện tại, đứng ở trên ban công đối với cô hô: “Ánh mặt trời không tệ, một chút đi xem phim a!”
“Tốt!” Bảo Châu đã sớm nhàm chán rồi, thay đổi quần áo, cao hứng bừng bừng đi theo hắn ra bên ngoài chạy, cô ôm một cục cưng, Côn Sơn ôm một đứa, từ khi đã có cục cưng, Tiểu Hồng trên cơ bản không có cùng Bảo Châu đi ra ngoài, Bảo Châu muốn chiếu cố cục cưng, ở đâu còn có thời gian chiếu cố Tiểu Hồng, vẫn là Tiểu Hoàng có bản lĩnh , có thể tự lực cánh sinh, trước kia nó bay theo ô tô, hiện tại có đôi khi lười sẽ nằm ở trên mui xe, lái xe đi, nó ở trên mui xe nằm ngủ, chẳng muốn bay…
Buổi tối, Côn Sơn cùng mấy vị đại gia trong nội đường thương lượng thoáng một phát, định ra một loạt kế hoạch, bước đầu tiên là cho bên Sơn Tây xuất mã. Tung tin tức giả, nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, người có thể bán, tranh thủ thời gian bán a! Không nỡ bán, nhanh chóng làm buôn bán khác a!
Đương nhiên vấn đề này không phải ai cũng có thể nói, sẽ khiến khủng hoảng, tìm mấy nhân vật có máu mật, ở trước mặt người Nhật run rẫy một chút, làm ra bộ dạng khủng hoảng, lại sai người trà trộn vào bên cạnh Diêm Tích Sơn tìm cơ hội thích hợp chuốt rượu cho người Nhật, đợi thời điểm người Nhật mắc tiểu xông vào nhà vệ sinh, có thể nghe được vị nhân viên kia cùng một người khác viên đối thoại, tự nhiên là nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, đến lúc đó vạn nhất giằng co, người Nhật không có chứng cớ, người của bọn họ đại khái có thể không thừa nhận là được!
Đến lúc đó người Nhật hoảng hốt, Côn Sơn sẽ ra tay.
Thời điểm bên kia kế hoạch vừa mới bắt đầu áp dụng, Côn Sơn bên này cũng lặng yên bắt đầu công tác chuẩn bị, mang theo Bảo Châu cùng bọn người Tiểu Đông còn có mấy tên thủ hạ về đến nhà.
Trong nhà vẫn như cũ, bởi vì nhà lớn của Lục gia thường xuyên có người tới quét dọn, nên không có bẩn, Thẩm mẹ nấu nước, Tiểu Đông quét dọn, ngồi máy bay làm Bảo Châu mệt mỏi, tìm chăn hướng trên giường nằm xuống, ngủ trưa trước!
Buổi chiều Côn Sơn một mình muốn đi dạo nhà lớn một chút, kết quả phát hiện trong nhà cũng chỉ có một người là gương mặt quen, ngoài ra còn có hai bộ mặt lạ hoắc, rất buồn bực hỏi “Những người khác đâu rồi?”
“Đại thiếu gia nói đám bà lớn của lão gia đã lâu không có trở về ở, đem nô bộ còn lại đều giải tán, chỉ lưu lại một mình tôi canh cổng, hai người kia là đại thiếu gia nghe nói ngài sắp trở về, tạm thời mời về hỗ trợ quét dọn đấy.”
Côn Sơn lập tức trong lòng có chút không thoải mái, trong nhà nhiều người hầu làm hơn mười năm như vậy, người tuổi không lớn lắm còn có thể tự lực cánh sinh, nhưng người lớn tuổi phải sinh hoạt như thế nào: “Vậy phí phân phát là bao nhiêu?”
“Một người năm đồng bạc.”
“Ít như vậy! Ở đâu đủ, cha tôi biết rõ chuyện này sao?”
“Tôi không biết, đại thiếu gia có lẽ đã hướng lão gia báo cáo a!” Hắn cũng không phải rất rõ ràng.
Côn Sơn vào nhà gọi điện cho Lục lão gia, Lục lão gia nghe xong tức giận: “Tiểu tử này cánh cứng cáp rồi, sao có thể đuổi bọn họ như vậy, quá tự ý rồi, rõ ràng đều không có nói cho cha biết, con lập tức phái người đi tìm bọn họ, ai nguyện ý làm việc thì mang về, người lớn tuổi, cho một khoản tiền dưỡng lão, tính toán lại sổ sách với cha.”
Côn Sơn liên tục gật đầu: “Vâng! Con đã biết, sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Anh trai con quá hư không tưởng nổi rồi, may mắn chìa khóa kho bạc chưa cho hắn, con đi đến thư phòng của cha tìm, phía sau ba bức tranh có cơ quan, hướng bên trái vặn ba cái cơ quan, hướng bên phải vặn nửa, có một mặt tường sẽ mở ra, bên trong nối thẳng tầng hầm ngầm, tất cả đều là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ mà cả đời này cha kiếm được, con trước phái máy bay chở toàn bộ đến Hồng Kông.” Ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, trước đem vàng bạc châu báu đều vận chuyển đến rồi nói sau, vốn định giao cho con trai trưởng cái chìa khóa kho bạc này, từ nay về sau sẽ rất khó cho con trai trưởng, thật tức giận! Tên tiểu tử kia khi còn bé thật đáng yêu, như thế nào trưởng thành, không đáng yêu như vậy! Ác độc như vậy!
Đối đãi hạ nhân, thật quá nhẫn tâm.
Cúp điện thoại, Côn Sơn kêu người một nhà đến hỗ trợ vận chuyển, hỏi vị lão bộc kia: “Vậy nhà cửa của tôi là ai quét dọn?”
“Nghe nói Tống tiên sinh thấy trong sân nhà ngài rất hoang vu , đã dùng tiền mướn hàng xóm bên cạnh lúc có thời gian, hỗ trợ chăm sóc một chút.”
Côn Sơn nghe xong, trong lòng kiếm cớ cho Lục Hoài Ninh, có lẽ là anh trai bận quá, chẳng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này a!
Lại hỏi: “Anh tôi ngày thường không ở chỗ này sao? Thấy thế nào có chút quạnh quẽ.”
“Đại thiếu gia bình thường ở trong nhà máy quặng mỏ bên kia.”
“Ông nói chỗ nào?” Côn Sơn cho là mình nghe lầm, lúc nào lão ba cho phép bọn họ làm chuyện đó, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, vạn nhất quặng mỏ xảy ra chuyện, bồi thường tiền là nhỏ, ném đi tánh mạng người ta lương tâm Lục gia nhà hắn khó có thể bình an.
“Quặng mỏ à? Nhị thiếu gia cũng không rõ ràng lắm sao? Chẳng lẽ đại thiếu gia cũng không có hướng lão gia báo cáo?” Người nọ nghe xong, lập tức cảm thấy đại thiếu gia sắp gặp chuyện không may.
Côn Sơn cảm thấy cha nhất định là không biết, anh cả trước kia rất đáng tin cậy, hiện tại thế nào lại hồ đồ như vậy?
Chuyện này nếu nói cho cha biết, khẳng định cha sẽ nổi giận, nghĩ thầm trước nhìn kỹ hẵn nói a!
Hỏi địa chỉ quặng mỏ, gọi điện thoại về nhà cùng Thẩm mẹ nói một tiếng đừng để Bảo Châu chờ hắn ăn cơm xong, mướn cỗ xe ngựa hướng quặng mỏ của anh trai chạy đi.
|
Chương 107: Người nào đó rất bị tổn thương.
Quặng mỏ cách nhà rất xa, phải mất ba bốn giờ ngồi xe ngựa, lúc Côn Sơn đến đã là sáu giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi, chung quanh quặng mỏ không có gì khác ngoài nhà máy, chỉ là so sánh với chỗ hoang vu không có người ở khá hơn, làm một cái cửa gỗ, dùng cọc gỗ vây quanh một vòng, đã có mười mấy người qua lại dò xét trông coi, không giống kiểu quặng mỏ tựa như ngục giam, những người trông coi kia, nguyên một đám bộ dáng rất là thần khí, có một số người trong tay cầm gậy gộc một số người thì cầm roi.
Côn Sơn lập tức có một loại cảm giác xấu, còn cách cửa lớn 5~6 mét, Côn Sơn xuống xe, trả tiền cho xa phu, lại để cho hắn chờ mình một hồi, xa phu thấy hắn cô đơn chiếc bóng lại mặc âu phục, sợ hắn bị đả thương, nhỏ giọng nói: “Ngài cẩn thận chút, nơi này tục xưng Tiểu Địa Ngục, tôi khuyên ngài vẫn là không nên đi.”
“Tiểu Địa Ngục? Giải thích thế nào?”
“Ngài là người xứ khác a!” Nhìn hắn làn da trắng nõn, cử chỉ lại ưu nhã, tiếng nói tuy rằng mang chút ít khẩu âm Sơn Tây, lại ngẫu nhiên sẽ nhảy ra một đôi lời của vùng khác.
Côn Sơn lắc đầu, hắn ở Quảng Châu bên kia bình thường ra ngoài đều ngồi xe, đích xác trắng lên không ít, cử chỉ ăn nói thì học theo đường chủ: “Tôi là người địa phương, chỉ là đã hơn một năm không có trở về rồi.”
“Khó trách, ngài không biết a! Ở phụ cận gần đây có hai Địa Ngục một là quặng mỏ trong tay người Nhật gọi là Đại Địa Ngục, quy mô rất lớn. Nơi này là tiểu Địa Ngục, quy mô trung đẳng, nhưng quản sự đối với những thợ mỏ kia động một chút là đánh chửi cùng người Nhật đồng dạng ác độc. Thật không biết hắn vì cái gì cư nhiên còn là một người Trung Quốc.”
Côn Sơn nghe xong thẳng nhíu mày, anh trai như thế nào biến thành như vậy?
Côn Sơn một giọng nói “Không sao, tôi đi đây.” Nói xong hướng cửa lớn đi đến, hai người thủ vệ, trông thấy hắn rất văn nhã, hơi khách khí một chút: “Tiên sinh, ngài tìm ai à?”
“Tôi tìm Lục Hoài Ninh.” Sắc mặt của hắn đã bắt đầu có chút khó coi.
“Ngài là?”
“Lục Côn Sơn.”
“Ngài là em trai hắn?” Không phải nói Nhị thiếu gia Lục gia là người không có khí chất cả ngày như một du côn vô lại, bộ dáng lại đen sao? Người này nhìn thế nào cũng đều nhã nhặn đấy, lại trắng nõn hữu lễ, như một người đọc sách.
“Như thế nào không giống? Nếu không thử xem quả đấm của tôi?” Hắn cười nói, người nọ lại tin.
“Không cần! Ngài chờ một chút! Tôi đi vào giúp ngài thông báo!” Một người trong đó, mở cửa đi vào thông báo, một lát sau đi ra, nói: “Ông chủ mời ngài đi vào.”
Côn Sơn nói cảm ơn, mặt lạnh tiến vào, đường đi đến văn phòng cũng là phòng ở của anh trai hơi dài, dọc theo đường nhỏ đi vào, xa xa có thể nhìn thấy một căn phòng lớn, chính là nơi ở của Lục Hoài Ninh, mà dọc theo con đường này, hắn có thể nhìn thấy nhân công đang cõng trên lưng một cái sọt vận chuyển, hoặc là đang ở xe tải bỏ bê công việc tất cả đều gầy như que củi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, quần áo cũ nát, ánh mắt trống rỗng, trên người còn có miệng vết thương.
Đến bên trong, chỉ thấy Lục Hoài Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon ở văn phòng xa hoa của hắn, thấy hắn ra, tự mình rót cho hắn một chén trà, nói: “Nếm thử xem, trà này của anh, mặc dù không phải trà mới năm nay, nhưng đầu năm lại phi thường phổ biến.”
Hắn muốn khoe khoang ở trước mặt Côn Sơn, hiện tại Côn Sơn bất quá có tiền, lá trà tốt như vậy vẫn rất ít gặp đấy, Côn Sơn lại một ngụm đều không có nếm, chỉ là nhìn xem hắn, mặt không biểu tình mà nói: “May mà anh còn uống được trà!”
“Anh vì sao không uống được? Em nói đến khí trời à? Muốn thu hoạch, nhất định phải có trả giá.” Lục Hoài Ninh không cảm thấy có cái gì, nói ở đây không khí không tốt, khắp nơi đều là tro bụi sao? Tuy hắn cũng rất chán ghét, nhưng đang ở quặng mỏ này cũng không có biện pháp, hắn vừa bắt đầu chán ghét càng về sau cũng đã thích ứng gần nửa năm.
“Vì trả giá có thể không từ thủ đoạn sao? Anh nhìn xem công nhân bên ngoài đều thành cái dạng gì rồi hả? Nguyên một đám gầy như que củi, mình đầy thương tích! Anh ở trong loại hoàn cảnh này, như thế nào ăn ngon ngủ ngon? Anh thực còn ăn ngủ được tiếp không? Anh, anh như thế nào biến thành như vậy?” Tàn nhẫn như vậy, cùng người Nhật có gì khác nhau, thật ra hôm nay hắn tới, là muốn nghe anh trai giải thích, hắn rất muốn nghe anh trai nói tất cả đều là hiểu lầm, nói hắn là bị ép bất đắc dĩ mới làm như thế, thế nhưng mắt thấy mới là thật. Hắn cũng không có bị người bức hiếp, hắn vẫn tốt đẹp, thậm chí còn có thể mỉm cười uống trà.
Loại lời này, Lục Hoài Ninh không phải lần đầu tiên nghe được, đã có thể tập mãi thành thói quen, bình tĩnh đối mặt, nói: “Côn Sơn, em đem chuyện này nói quá nghiêm trọng, em có thể tìm đến, đã cho thấy em đã biết chuyện, bên ngoài nói như thế nào về anh, anh rất rõ ràng. Em không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề, bọn họ là tự nguyện làm việc cho anh, anh đưa cho bọn họ tiền lương, làm việc không dụng tâm, không cố gắng sẽ bị ăn roi, cũng không có cái gì đáng lo, người Nhật bên kia so với anh làm ngoan tuyệt hơn nhiều, hắn giết người, anh không có giết.”
“Anh cùng người nào so không tốt? So với người Nhật? Anh trai, anh là người Trung Quốc a! Anh còn nhớ rõ không? Anh sao có thể giết hại đồng bào của mình? Anh nói em nói quá nghiêm trọng, chẳng lẽ trong mắt anh đây là việc nhỏ? Anh nếu còn là anh trai em, thì đem cái nhà máy này đóng cửa đi, bồi thường tinh thần và thể xác bị tổn thương cho đám công nhân.” Côn Sơn hết sức tức giận.
“Kiếm tiền mà! Thủ đoạn không hung ác một chút, sao có thể kiếm được tiền?”
“Thế nhưng anh cũng không thể làm chuyện thương thiên hại lí này! Nếu cha mà biết, hậu quả như thế nào ngươi có nghĩ tới không?”
“Em trai, em gần đây thật trọng nghĩa khí, nhớ khi em còn bé, anh đã rất chiếu cố em, chuyện này đừng nói cho cha biết! Nếu không anh cũng không nhận người em trai này.” Quặng mỏ của hắn hiện tại đã có thể kiếm tiền, tuy nói cửa hàng là hắn quản lý, nhưng hôm nay khắp nơi gặp nạn mất mùa, hắn kiếm được cũng không nhiều, không thể buôn bán lớn, làm sao có thể một vốn bốn lời? Đối với Côn Sơn hắn biết rõ, mỗi người đều nói đứa em này vô liêm sỉ, nhưng hắn vẫn hiểu rõ, thằng này có ưu điểm duy nhất chính là có tình có nghĩa, có thể vì anh em hai mặt cắm đao, Côn Sơn đến tìm hắn, nhất định là còn chưa nói với cha.
“Anh cả, anh cần gì phải như vậy!” Côn Sơn ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.
Lục Hoài Ninh trầm lặng nói: “Em cho rằng anh muốn sao, nếu không phải bởi vì em ở Quảng Châu, làm quá tốt, quá thành công, vừa có ô tô, vừa có máy bay, anh cần gì liều mạng như vậy?”
Côn Sơn cảm thấy buồn cười: “Nói như thế, ngược lại là lỗi của em rồi? Em chưa bao giờ cùng với anh ganh đua, càng không có ý muốn chèn ép anh, em một mực đem anh trở thành là anh trai của em, nếu không em cần gì sa đọa như một tên phá gia chi tử? Em bất quá là không hi vọng dao động vị trí của anh. Hôm nay em ở nơi xa, cho rằng có thể trở lại chính mình, không ăn trộm không cướp đoạt, không có cùng anh tranh đoạt. Tự nhận là không có lỗi với anh nửa phần, anh lại oán em, chỉ có thể nói rõ, anh lòng dạ hẹp hòi! Em không so với anh, anh lại so với em, em đây cũng không có cách nào, còn việc anh lấy lý do này giết hại dân chúng, em không thể nhịn được nữa! Anh thật sự không muốn đóng cửa nhà máy?”
|
Chương 108: Vật chất an ủi.
“Không đóng! Đây là dùng nhiều tiền mua được, em nói đóng thì đóng sao, vậy mặt mũi của anh đặt ở đâu? Em thành công? Em thành công, chính là cho thấy anh đã thất bại, em nói em không sai vậy là ai sai? Vốn cha cảm thấy anh rất có năng lực, hiện tại đã có em, cha khẳng định cảm thấy chênh lệch chút ít rồi. Cha nếu không trở lại, còn muốn bán đi tất cả tài sản, dọn đến Quảng Châu Hồng Kông, tương đương quyền lợi của anh âm thầm bị mất, anh trở thành một đại thiếu gia hữu danh vô thực, nếu không phải em ở Quảng Châu Hồng Kông, cha vì sao phải đến đấy?” Hắn tuyệt không muốn bị người ta chê cười, không có gia nghiệp để cai quản, hắn ít nhất còn có quặng mỏ của chính mình, tại đây vẫn kiếm được tiền đấy.
Côn Sơn cảm thấy hắn thay đổi, trở nên tự ti lại ích kỷ, đem sai lầm đều đẩy lên trên người hắn, thế nhưng anh trai có nghĩ tới hay không, những điều này đều là hắn tự nghĩ: “Cha cho tới bây giờ chưa nói qua anh không tốt, cha nói cho em biết, anh vẫn là người thừa kế trong lòng ông. Vô luận như thế nào cha cho tới bây giờ đều không có mắng anh, những thứ kia chỉ là do anh tự nghĩ. Bây giờ anh quay đầu lại còn kịp, em có thể không nói cho cha, nhưng anh nhất định phải đóng cửa nhà máy quặng mỏ! Nếu không đừng trách em không để ý tình nghĩa huynh đệ, hướng cha tố giác anh, đến lúc đó cha mới thật sự đối với anh thất vọng cực độ, anh tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế.”
“Anh sẽ không đóng! Em chết tâm đi, vô luận như thế nào, chính cha tự mình đến khuyên anh cũng vô dụng.” Lục Hoài Ninh quyết tâm, muốn tiếp tục khai mở tiếp.
“Vậy thì không có biện pháp rồi, anh xác định không đóng?”
“Không đóng!”
Côn Sơn đứng dậy; “Em cho anh một ngày để cân nhắc, ngày mai nếu thay đổi ý định, gọi điện thoại cho em! Mặt khác tất cả chìa khóa trong cửa hàng và nhà cửa đều đưa lại cho em.”
Lục Hoài Ninh đi đến ngăn kéo tìm sổ sách và chìa khóa đưa hắn, dù sao khế ước mua bán nhà ở trong tay cha, hắn cầm cũng vô dụng: “Cụ thể gì đó đều đã được viết ở trong, đây là chìa khóa.”
Côn Sơn nhận lấy, chỉ nói: “Anh tự giải quyết cho tốt a! Em đi về trước.”
Lục Hoài Ninh cũng không có ý định lưu hắn lại ăn cơm: “Đi thong thả, anh sẽ không tiễn.”
Từ quặng mỏ đi ra, Côn Sơn âm thầm thề, phải làm chỗ này biến mất!
Không tiếc bất cứ giá nào, nếu như anh trai không ăn mềm, vậy cũng chỉ có thể dùng bạo lực thôi.
Ngày hôm sau, Lục Hoài Ninh chưa có gọi điện tới, Côn Sơn nghĩ vẫn là trong lúc cấp bách rút ra thời gian gọi một cú điện thoại cho hắn: “Uy?”
“Uy, ai?”
“Là em.” Côn Sơn thở dài nói.
“Có chuyện gì không? Nếu hỏi chuyện quặng mỏ, câu trả lời của anh vẫn như cũ, em đừng mơ tưởng anh thay đổi chủ ý.” Lục Hoài Ninh nói.
“Quả thật không có ý định quay đầu lại?” Côn Sơn cảm thấy tiếc hận, hắn và anh trai thật sự phải đi đến bước đối đầu này…
“Không có khả năng, nếu không có chuyện gì khác anh treo máy đây.”
“Đợi một chút, ngày mai trong nhà tổ chức yến hội, mời quan lại quyền quý ở Vận Thành cùng phụ cận tới dùng cơm, xem ai có hứng thú mua bất động sản, địa sản, anh có muốn trở về hay không?” Côn Sơn nói, kỳ thật hắn đã âm thầm xin một vị có quyền thế làm bẫy, ngày mai bất quá chỉ là một màn kịch, để tránh người ta đem lòng sinh nghi.
Loại cơ hội có thể nịnh bợ quan lại quyền quý, hắn từ trước đến nay sẽ không bỏ qua, nhưng mà Côn Sơn thành công sẽ càng cho thấy hắn thất bại, cho nên hắn không muốn đi : “Không được, mọi người cứ tận hứng.”
Yến hội ngày hôm sau, Côn Sơn tốn một ít tâm tư, bày rượu và thức ăn rất nhiều đều là vận chuyển bằng đường hàng không đến, hải sản rượu tây đều có giá rất cao, khách mời vui vẻ, tất cả mọi người cảm thấy lần này Lục Côn Sơn trở về rất có biến hóa, không khỏi trở nên nhã nhặn nhiều hơn, cách ăn mặc cũng rất chú ý, hơn nữa nói chuyện rất hòa khí, vốn còn lo lắng hắn một bộ vênh váo tự đắc, mọi người lập tức âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Các cô gái tới tham gia yến hội, nguyên một đám bu tới, Bảo Châu vốn ngồi trong góc cùng Thẩm Kỷ Lương nói chuyện, đàm luận đến mỹ thực, đang nói đến cao hứng, cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén đĩa cơ hồ sắp thấy đáy , cô đứng dậy, định đi tìm đồ ăn, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy một cô gái đang nói chuyện với Côn Sơn, đều sắp ôm nhau luôn rồi, đương nhiên là cô gái ôm Côn Sơn, Côn Sơn tại từ chối né tránh.
Nếu người khác khẳng định đi lên kéo tóc, mắng to hồ ly tinh.
Bảo Châu tư duy có chút không bình thường a!
Đi qua đẩy Côn Sơn ra, kêu Tiểu Hoàng tới, đối với cô gái kia nói: “Côn Sơn là của tôi, cô muốn ôm, tôi có thể cho cô mượn Tiểu Hoàng ôm một chút.”
Cô gái nhìn thứ đứng cạnh Bảo Châu, mãnh thú nhanh chóng chớp động cánh cực lớn, lập tức “Ah! Có quái thú!” Quát to một tiếng, rất bị kích thích chạy ra ngoài.
Tiểu Hoàng rất vô tội nhìn Bảo Châu, ủy ủy khuất khuất, quái thú? Nó là quái sao? Là vua trong các loài chim mới không sai biệt lắm!
Bảo Châu nhìn nó đáng thương, thò tay từ trên bàn nắm một con gà nướng ném cho nó, an ủi tâm linh bị thương của nó.
Từ nay về sau, chiêu này Côn Sơn trăm dùng trăm linh, cô gái nào muốn tìm hắn nói chuyện phong hoa tuyết dạ cùng yêu thương nhung nhớ, trực tiếp đem Tiểu Hoàng gọi tới, Tiểu Hoàng cái gì đều không cần làm, chỉ cần trừng mắt những cô gái kia là được, ánh mắt sắc bén dùng rất tốt, cho dù là người có da mặt dày, đều kiên trì không được ba phút.
Tiểu Hoàng mỗi lần đuổi đi cô gái, Côn Sơn sẽ ban thưởng cho nó một bàn tiệc, về sau cũng không cần người gọi, Tiểu Hoàng chỉ cần vừa nhìn thấy bên cạnh Côn Sơn có cô gái ngoài trừ Bảo Châu đều đi đuổi.
Người biết đều nói Côn Sơn yêu vợ, là người tốt.
Không biết, còn tưởng rằng là người nào đó được chim yêu đến cực độ!
Tiểu Hoàng rất bị tổn thương, nó yêu thích rất bình thường được không, nó thích chim mái, thế nhưng Tiểu Hoàng trưởng thành lớn như vậy, vốn là hiếm thấy, đi nơi nào tìm cho nó một con chim mái? Cái này rất phiền toái, Côn Sơn đã nghĩ tới, nhưng còn chưa có đi thực tế, đợi về sau có rảnh phái người đi tìm, nếu có thể tìm được một con mái, rồi nói sau! (sin: ôi, Tiểu Hoàng chịu nỗi oan thấu trời!!!! Đọc xong chảy nước mắt. Cười chảy nước mắt a!!!)
Nó bi thương hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn xem Côn Sơn hoặc là Bảo Châu, cầu vật chất an ủi —— tiệc!
Kế hoạch bước đầu của Côn Sơn trước mắt còn có thể làm, yến hội ngày thứ hai, Côn Sơn thỏa hiệp cùng ông chủ Lưu ở địa phương tuyên bố đêm nay muốn ký hợp đồng, hắn chuẩn bị đem nhà cửa và một ít tài sản trong tay bán cho vị kia, giá cả mặc dù so với trước kia hơi thấp, nhưng so với thị trường hiện nay giá cả cao hơn nhiều.
Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý, vô luận là giá cả, hay là người mua sắm, ông chủ Lưu sớm đã từng nói qua muốn mở rộng kinh doanh, bất đắc dĩ luôn tìm không thấy vị trí thích hợp.
Mà gia sản Lục gia nhiều như vậy, khẳng định sẽ không giống những người bán rải rác bình thường khác, bán dễ dàng như vậy.
Ban đêm, trong đại sảnh quán rượu vang lên hòa âm ưu nhã, các tân khách vui sướng trò chuyện với nhau, trận yến hội này mặc dù so với hôm qua hơi kém một chút, dù sao vội vàng, nhưng thập phần náo nhiệt, bạn bè của hai nhà ở trên thương trường đều đến, Lục Hoài Ninh vẫn không có tới, cảm thấy mất mặt, đến lúc đó mọi người nghị luận lên nói, Lục Hoài Ninh hắn không có năng lực, rõ ràng người ở tại Vận Thành, kết quả còn phải nhờ em trai thật xa trở về giải quyết.
|
Chương 109: Có vàng?
Thủ đoạn giao tiếp hiện tại của Côn Sơn ở Quảng Châu bên kia đã rèn luyện thập phần khôn khéo, giơ chén rượu, chủ động tìm ông chủ Lưu chạm cốc, lúc nói chuyện bên miệng ngậm lấy mỉm cười: “Tinh thần hôm nay của ông chủ Lưu thật tốt.”
“Thần sắc hôm nay của Lục Nhị thiếu gia cũng thật tốt!” Ông chủ Lưu và hắn bắt đầu lấy lòng nhau, chạm cốc tâm tình.
Người điều khiển chương trình nhìn thời gian không sai biệt lắm, mời hai người lên đài, lập tức bắt đầu nghi thức ký kết.
Côn Sơn cùng ông chủ Lưu lên đài, đứng ở hai bên sân khấu, những ngọn đèn chung quanh được người điều khiển chương trình ra hiệu tắt, trong bóng tối chỉ có một nhúm ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên đài, người điều khiển chương trình đứng ở bên cạnh dùng Microphone nói: “Nghi thức ký kết chính thức bắt đầu, phía dưới chúng ta hãy vỗ tay cho hai vị nhân vật chính, lục Nhị thiếu gia cùng ông chủ Lưu gặt hái.”
Mọi người ở dưới đài, nhìn hai tiểu thư xinh đẹp lễ nghi bưng hiệp ước vàng óng trên đài, cho hai người biểu diễn một lát sau, nâng đến trước mặt để cho hai người bọn họ ký tên, từng người ký tên của mình xuống hiệp ước, thời điểm sắp trao đổi hiệp ước…
“Thiếu gia! Đợi đã nào…!” Tiểu Đông lớn tiếng hô hào đi tới.
“Như thế nào la to như vậy? Không có quy củ!” Côn Sơn tựa hồ có chút tức giận.
Tiểu Đông chạy đến bên cạnh hắn, dán bên tai của hắn nói mấy câu, Côn Sơn sắc mặt lập tức biến đổi, tựa hồ là vui sướng lại tựa hồ là kinh ngạc, sau đó rất nhanh áp xuống dùng biểu tình buồn rầu đối với ông chủ Lưu nói: “Trong nhà của tôi có chút chuyện, tôi đi trước một chuyến.”
“Không được! Có chuyện cũng phải đợi lát nữa ký xong hiệp ước rồi đi a!” Ông chủ Lưu trong lúc nhất thời không xuống đài được.
“Thực xin lỗi, trong nhà của tôi có việc gấp.” Côn Sơn nói xong cũng không quên đem hợp đồng mình vừa ký mang theo.
Ông chủ Lưu tức giận ở phía sau hô to: “Cậu có việc gấp, làm gì phải đem hiệp ước mang đi.”
Côn Sơn dường như không nghe thấy, kéo Bảo Châu đang ngồi trong gốc đi, rất nhanh đã không còn bóng người.
Trong đám người có người rất khôn khéo, vừa thấy hắn hành động trước sau như hai người như thế, cảm thấy khẳng định người hầu kia nói cho hắn tin tức quan trọng gì rồi, nhất định là chuyện lớn, nhưng không nhất định là chuyện xấu, bởi vì khóe miệng của hắn, tựa hồ giương lên một vòng mỉm cười, tuy hắn cực lực kìm nén, nhưng cũng không thể che dấu hết, có người phát hiện hắn thật cao hứng, lại làm bộ mất hứng, kể từ đó, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ.
Hắn vừa đi, mọi người nhao nhao biểu thị cáo từ, nhân tình ấm lạnh có thể thấy được lốm đốm.
Ngày hôm sau các loại tin đồn đều truyền ra, có người nói là Côn Sơn ở Quảng Châu có một vợ bé sinh con, hắn cao hứng. Cũng có người nói lý do này nó thế kia, đủ loại, Côn Sơn cũng không giải thích, giả bộ không biết.
Thời điểm ông chủ Lưu đến nhà viếng thắm. Hắn chỉ gặp một lần, tạm thời đi sửa lại yêu cầu, đơn giản mà nói, giá cả lúc trước quá thấp, hiện tại muốn tăng thêm gấp đôi tiền, mới bằng lòng bán, cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói tuyệt đối sẽ không để cho hắn lỗ vốn, khẩu khí rất chắc chắn.
Ông chủ Lưu tức đến xanh mặt, sau khi trở về có người nói Lục Côn Sơn tiền sắp điên rồi.
Khiến cho lời đồn đãi càng thêm bay tán loạn, nhưng tất cả đều không chiếm được bằng chứng, cũng chỉ là lời đồn đãi.
Đến sáng ngày thứ ba, đột nhiên truyền ra một tin tức bom tấn, căn cứ tin vừa thu được, Lục gia có miếng đất đang xây nhà máy, xây một nửa còn chưa có làm xong, hóa ra dưới nền đất có mỏ vàng, mà Lục Côn Sơn biểu hiện ra có tiền trên thực tế đã sớm thiếu nợ chồng chất, nhu cầu tài chính cấp bách quay vòng, cho nên cũng không muốn phiền toái tự mình khai thác, thầm nghĩ sớm ngày bán đi mà trở lại Quảng Châu.
Tin tức này truyền ra, toàn thành đều nổ tung, mỏ vàng ah!
Thiệt hay giả?
Vận Thành cư nhiên có mỏ vàng?
Đặc biệt là mấy ông chủ lúc trước làm mỏ than, nghe xong đã cảm thấy đây là khối thịt mỡ, những người này làm quặng mỏ đều có thể phát tài, mỏ vàng đây không phải là càng thêm sao? Nếu có thể đào được một xẻng vàng, còn hơn đào được mười xe than đá rồi.
Sau đó có người đứng ra, nói tin tức này tuyệt đối tin cậy a!
Đó là Tiểu Đông – hạ nhân của Lục gia nói! Người bên cạnh Lục Côn Sơn, chính là ngày đó uống say hô to làm loạn yến hội, như thế còn giả được sao?
Còn nói hắn tận mắt nhìn thấy Lục Côn Sơn thẹn quá hoá giận tìm người đem tên hạ nhân kia mang về Lục gia, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Sau lại có mấy tên tiểu tặc cố ý đến nơi mỏ vàng truyền thuyết kia nhìn một chút, kết quả cầm cái xẻng đào loạn mấy cái thật sự đã tìm được một cục vàng to như hạt vừng, tuy đào hơn mười xẻng mới có một ít, nhưng đó cũng là vàng ah!
Kết quả thời điểm mọi người nghe xong đều mang theo đồ đạc muốn đi đào, chỗ kia thoạt nhìn đã có rất nhiều lưu manh du côn tạm thời được Côn Sơn mời đến trông chừng, không cho phép người khác lại tiến vào.
Bởi như vậy, có thể chứng kiến lại không thể đụng vào mỏ vàng thì càng hấp dẫn người, hơn nữa còn là nơi chưa được người khai thác, nếu như mà có, nhất định còn có rất nhiều a!
Nhưng vụ làm ăn này cũng không phải dễ nói như vậy, ông chủ Lưu người ta đã bắn tiếng rồi, nếu ai dám đi tìm Lục Côn Sơn đàm cuộc làm ăn này, chính là không để cho hắn mặt mũi, sau này sẽ là địch nhân.
Người nào dám?
Người địa phương tự nhiên không dám.
Nhưng có một người dám!
Người Nhật Sato Thứ Lang, hắn là tới kiếm tiền, làm xong trở về nước là được rồi.
Mới mặc kệ cái gì là Lưu tiên sinh tức giận hay không.
Hắn lần đầu tiên tới viếng thăm, Côn Sơn từ chối gặp, uyển chuyển biểu đạt một chút, chính mình là người Trung Quốc, tuy không có người chịu bán, nhưng vẫn là không muốn cùng người Nhật làm kinh doanh.
Sato Thứ Lang sau khi trở về rất tức giận, một đệ tử Trí Đường tìm cơ hội tiếp cận hắn, khuyên bảo hắn: “Hắn không thông suốt, ngài có thể dùng biện pháp cưỡng ép! Tìm một người lợi hại kín đáo đưa cho hắn một khoản tiền, hỗ trợ tạo áp lực, Lục Côn Sơn không muốn bán cũng phải bán.”
“Tìm ai?”
Người nọ đương nhiên sẽ không nói Trí Đường, thuận miệng bịa ra một cái tên: “Nam Hổ Bang, tôi quen biết với lão đại của Nam Hổ Bang, mời hắn hỗ trợ, tuyệt đối đi.”
Vì vậy tên Sato Thứ Lang này theo người nọ định ngày hẹn với người gọi là lão đại Nam Hổ Bang, kỳ thật chỉ là tiện tay tìm một người giả trang mà thôi, mấy tiểu đệ khác cũng đều là khách mời.
Sato Thứ Lang bị bộ dáng của bọn họ hù dọa đến sững sờ, ngoan ngoãn cho một số tiền lớn, người nọ đáp ứng giúp hắn.
Phái hai ba trăm người đi đến nhà Côn Sơn, sau đó cái gọi là thư phòng đàm phán, tất cả mọi người cảm thấy Côn Sơn nhất định sẽ chịu uy hiếp, thật ra chính là đóng cửa phòng lại, vị giả trang lão đại kia đối với Côn Sơn quy củ thành lễ, Côn Sơn nhàn nhã mời hắn uống trà: “Không cần khách khí, đều là huynh đệ một nhà, lấy được bao nhiêu?”
Người nọ nói con số, Côn Sơn nghe xong cười cười: “Làm không tệ, vất vả cậu rồi!”
|