Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 101: Tiểu Hoàng thịnh hành Quảng Châu.
Người trong nhà cũng nhiều, lúc Côn Sơn không ở nhà, cô có thể giày vò bọn người Tiểu Đông, Thẩm mẹ, nhưng có người cô không dám chọc, đó là bà bà đại nhân. Có lần không cẩn thận làm một bình nước đổ vào người bà bà, tuy bà bà không mắng cô, nhưng cả ngày tức giận không chịu ăn cơm, cuối cùng Bảo Châu phải một mực xin lỗi, mới bằng lòng đi ra.
Thế nhưng cô thật nhàm chán!
Bụng lớn rồi, lại bị hạn chế không thể đi đứng, chỗ nào cũng không thể đi, cô không giày vò người ta, còn có thể làm gì?
Sách là không thể tùy tiện cho cô xem, thấy cái gì cũng đều muốn, ví dụ như trên sách viết hoa lan xinh đẹp, Bảo Châu lập tức gọi người mua về.
Các loại đồ đạc vừa nhìn thấy đẹp, đều muốn.
Nhiều tiền hơn nữa, cũng chịu không được cô giày vò như vậy, dứt khoát cấm cô đọc sách.
Bảo Châu có đôi khi hơi đau thắt lưng, nửa đêm ngủ không ngon, thì giày vò người bên cạnh, hôm nay nửa đêm, Bảo Châu ngủ ngủ, liền tỉnh. Cô vừa thức dậy, đẩy cánh tay của hắn: “Côn Sơn, em đói bụng.”
“Em muốn ăn cái gì?” Côn Sơn đã tập mãi thành thói quen.
“Bánh đậu mật ong.”
Côn Sơn dụi dụi mắt, một bộ dạng muốn khóc nhìn xem cô: “Hôm qua không phải em nói tối nay muốn ăn bánh hoa hồng sao? Anh đã sớm chuẩn bị xong.”
“Em không muốn ăn bánh đó, em muốn ăn bánh đậu mật ong!”
Tuy hắn đã quen nửa đêm thường xuyên thức dậy đi tìm đồ ăn cho cô, phòng bếp cũng lưu lại một người trực suốt đêm, để thuận tiện làm đồ ăn cho cô, nhưng bánh bao không phải thoáng một cái là có thể chuẩn bị tốt : “Ăn cái khác được không? Bằng không đợi khi làm xong, em đã ngủ rồi.”
“Không được!”
“Màn thầu được không? Có lẽ cũng đã có sẵn đấy.” Cả nhà bọn họ đều ưa thích ăn màn thầu, cho nên phòng bếp thường chuẩn bị chút ít màn thầu, trực tiếp chưng chín là được.
“Không muốn! Muốn bánh đậu mật ong.”
“Cái này hơn nửa đêm đi nơi nào tìm mật ong với đậu, chờ anh rang xong đậu, đoán chừng cũng đã sáng, bà cô nhỏ của tôi.” Côn Sơn kiên trì kháng nghị, hi vọng cô có thể thông cảm cho sự vất vả của bọn người làm, thật ra thời điểm cô không có mang thai, còn thật dễ nói chuyện, hiện tại tính tình lại tùy hứng.
Bảo Châu nghĩ nghĩ, vì ăn no, thỏa hiệp : “Em muốn ăn mì!”
“Cái này có thể, cám ơn vợ đã thông cảm.” Côn Sơn hôn cô một ngụm nhận mệnh đứng lên, đi phòng bếp gọi người làm.
Lúc bưng mì lên cô đã tựa ở bên giường ngủ rồi, Côn Sơn nhìn dung nhan đáng yêu của cô, lại hôn lên trán cô, sau đó đắp kín mền cho cô, nhận mệnh giúp cô ăn xong chén mì, chỉ cần cô cao hứng, cái gì cũng đáng giá.
Bảo Châu không ăn cái gì Côn Sơn đều phải ăn thay, không thể lãng phí. Đây cơ hồ đã trở thành gia quy, mỗi lần Côn Sơn đều chấp hành vô cùng tốt, ngũ phu nhân gần đây đau lòng con trai, chuyện này ngược lại phá lệ không nói gì, bà cảm thấy con trai có chút gầy, ăn nhiều một chút cũng tốt, rắn chắc.
Lục lão gia hiện tại ở chỗ này không chịu đi, cơ hồ đã ỷ lại Hồng Kông rồi, ông ưa thích thời tiết ở đây, đám bà lớn cũng rất thích, chỉ ngẫu nhiên đến Quảng Châu một chút, ở một hai ngày, cũng có đôi khi tâm huyết dâng trào, Lục lão gia đi theo Côn Sơn dự một vài yến tiệc.
Nhưng ngay cả như vậy, ngũ phu nhân cũng không có đi tham gia náo nhiệt, an tâm ở lại Quảng Châu cùng Côn Sơn và Bảo Châu, nói là chiếu cố Bảo Châu.
Kỳ thật Bảo Châu sinh hoạt có rất nhiều người chiếu cố, đây chỉ là cái cớ, sự thật chính là chán ghét thê thiếp tranh đấu gay gắt, Lục lão gia ghét nhất thê thiếp giúp nhau tranh đấu, ở bên ngoài biểu hiện là hoà hợp êm thấm, sau lưng từng người tính toán, mệt mỏi vô cùng.
Qua nhiều năm như vậy bà vẫn cảm thấy bạc đãi con trai, bởi vì bà là một người mẹ vô dụng, Côn Sơn chỉ là thứ xuất, trong nhà nhiều năm qua đã bị đại phu nhân chèn ép vô số, lại không thể lên tiếng. Trưởng thành cưới vợ, cũng là trong nhà định đoạt, không hỏi qua ý của hắn, muốn hắn đi ở rể.
Cho nên hiện tại con trai huy hoàng lên rồi, bà cũng có thể hãnh diện, đã nghĩ muốn giúp Côn Sơn tìm một người hắn ưng ý chính thức cưới làm thê thiếp, lại bị con trai mắng cho một trận, cho nên hiện tại đối với Bảo Châu cũng tốt hơn nhiều, không dám biểu hiện ra quá nhiều câu oán hận.
Đối với đứa nhỏ trong bụng của cô, hết sức quan tâm.
Thuốc bổ cái gì, đều là bà tự mình mỗi ngày gọi người bưng cho Bảo Châu uống.
Ngẫu nhiên thời tiết tốt, còn có thể mang Bảo Châu đi ra ngoài dạo phố mua một chút đồ cho em bé, bình sữa, núm vú cao su, nôi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng coi như hòa hợp.
Quần áo nhỏ và các loại tả lót đồ chơi, đám bà lớn Lục gia có đôi khi sẽ đưa tới một ít, quê quán bên kia Vạn lão gia nhớ Bảo Châu và con rể, cũng thường xuyên để cho Côn Sơn mỗi lần láy máy bay đi nhập hàng, mang một một ít thức ăn đồ chơi cho Bảo Châu, trong nhà đồ ăn sắp chứa không nổi.
Quần áo cho phụ nữ có thai mặc, chất đầy ba bốn ngăn tủ.
Thời điểm bụng Bảo Châu sáu tháng đã rất lớn, cả ngày ngồi ở trên ghế trêu chọc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng hiện tại biết nói rất nhiều, đùa giỡn rất thú vị.
Tiểu Hoàng nghiễm nhiên đã chính thức như một người bảo vệ, Bảo Châu đi đâu nó đều đi theo, trong nhà, chỉ cần Bảo Châu ra khỏi cửa một bước nó cũng sẽ đi theo một bước, lúc đi ra ngoài có đôi khi trong xe không ngồi được, sẽ từ trên nóc xe quăng ra một ít thức ăn, Tiểu Hoàng đi theo ăn, tuyệt đối không bị lạc.
Ngẫu nhiên trên xe thả đồ ăn, lúc về đến nhà quên đem đồ ăn trên trần xe lấy xuống, thời điểm Côn Sơn lái xe đi ra ngoài, Tiểu Hoàng cho rằng Bảo Châu trong xe nên đi theo, dần dà, phát hiện Tiểu Hoàng tựa hồ quen thuộc đường đi đến văn phòng của Côn Sơn, có đôi khi Côn Sơn không ở văn phòng, chỉ cần ở chung quanh đó, Tiểu Hoàng đều có thể thuận lợi tìm được hắn.
Kể từ đó, có nhiều chỗ không có điện thoại, Bảo Châu muốn liên lạc với Côn Sơn cũng dễ dàng, hiện tại cô rất lười viết chữ, Tiểu Hoàng không biết nói chuyện, nhưng Tiểu Hồng biết, Bảo Châu mỗi lần nói lại với Tiểu Hồng, sau đó đem Tiểu Hồng đặt lên lưng Tiểu Hoàng, thoáng chốc Tiểu Hoàng đã chở Tiểu Hồng bay lên cao, đi tìm Côn Sơn.
Vì vậy nhiều lúc Côn Sơn đang ở cửa hàng phụ cận nói chuyện làm ăn hoặc là cùng bằng hữu uống trà, đột nhiên chỉ thấy một con quái vật khổng lồ lưng cõng một con vẹt nhỏ, bay đến trước mặt hắn dừng lại, tiểu vẹt sẽ học theo khẩu khí của Bảo Châu truyền đạt lời Bảo Châu muốn nói.
Lúc ấy quả thực là một đạo phong cảnh xinh đẹp.
Mọi người cảm thấy vô cùng thú vị, sau đó những phu nhân nhàn rỗi ở Quảng Châu, cũng bắt đầu học theo Bảo Châu, nuôi chim quản chồng, một con có thể bay, một con có thể nói chuyện, xem đám ông chồng bọn họ còn dám ăn chơi đàng điếm hay không, lên trời xuống đất đều phải đem hắn tìm ra, hắc hắc!
Nhưng chim không phải dễ dàng nuôi dưỡng như vậy, không phải mỗi một con đều giống như Tiểu Hoàng của Bảo Châu biết nghe lời, có khi sẽ đi ị loạn xạ, khiến cho trong nhà hôi thối, có khi bay đi không trở về.
Vì vậy có người lựa chọn nuôi một con chó có khứu giác linh mẫn để truy tìm hành tung của chồng, nếu chó về không được, nhất định chính là do ông chồng vì che dấu chuyện bao dưỡng Tiểu Tam, giết đi.
|
Chương 102: Đau bụng.
Vì vậy Quảng Châu thành to như vậy a! Trong lúc nhất thời có thiệt nhiều chó, có hay không có?
Nghe nói có vị phu nhân đặc biệt khoa trương, nuôi 100 con chó, cho ngửi mùi quần áo của chồng, sau đó không thấy người, sẽ sai đám chó đi tìm toàn thành, khiến cho Quảng Châu thành gà chó không yên, cả ngày đều là tiếng chó sủa.
Những ông chồng đáng thương này cũng chịu không được thời gian dài tàn phá như vậy, tập thể kháng nghị, mời người quan hệ trong nghề uống chút trà hay cái gì, đám chó này lại chạy loạn khắp nơi có phải là không tốt lắm?
Vì vậy người trong nghề hạ lệnh trên đường phố không thể thả chó, một khi xuất hiện, sung công!
Thành Quảng Châu rốt cục lại an tĩnh, nhưng Tiểu Hoàng nhà Bảo Châu vẫn như cũ mang theo Tiểu Hồng mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đi tìm Côn Sơn.
Đám bà lớn xem đỏ mắt, trong đó một vị phu nhân họ Lý xem thấy ghen ghét, vừa vặn chồng cô và Côn Sơn từng có quan hệ, cũng ủng hộ cô giết Tiểu Hoàng.
Vì vậy tại một lần Tiểu Hoàng đi qua cửa hang của Côn Sơn, một mũi tên bắn lén đột nhiên từ trên không bắn tới.
Tiểu Hoàng đều có thể an toàn tránh thoát, này tính toán cái gì, thân thể có chút lệch lạc, tránh khỏi.
Thuận tiện vừa quay đầu lại, đem tên tiểu tử vừa rồi cầm mũi tên bắn nó, một móng vuốt đi qua làm hắn từ trên cây rơi xuống, sau đó chở Tiểu Hồng tiếp tục bay về phía trước, mọi chuyện dường như chưa từng phát sinh.
Ngày hôm sau, Tiểu Hoàng ở trên nóc nhà thấy được một con sâu nhỏ, ở dưới mái hiên rất nhiều người chờ, bọn hắn hi vọng Tiểu Hoàng ở thời điểm ăn trùng, có thể chuyên tâm một chút, như vậy, bọn hắn một súng là có thể đem nó đánh xuống.
Kết quả Tiểu Hoàng nhìn cũng chưa từng nhìn, bay mất, trong nhà có thịt ngon đều ăn ngán, thực chướng mắt cái con sâu nhỏ kia.
Ngày thứ ba, bọn họ cho rằng Tiểu Hoàng không ăn côn trùng chết, cố ý lấy một sợi dây thừng cột con sâu lại, treo ở trên cây cho nó lắc lư, chờ lúc Tiểu Hoàng nuốt vào, dùng lưới bắt lại không được sao?
Tiểu Hoàng vẫn bay qua, ánh mắt không hề dừng lại trên con sâu nhỏ kia.
Ngày thứ tư làm một con rắn, nhìn rất ngon đặt ở trên một mảnh đất trống, chung quanh đã sớm mai phục xong, chỉ chờ lúc nó đi ăn, giơ gậy gộc ùa lên, loạn côn đánh chết.
Tiểu Hoàng nhìn con rắn bị phơi nắng nằm ở đằng kia thật đáng thương, về nhà ngậm trong mồm một khối bánh ngọt tổ yến từ trên cao vứt xuống, lại bay mất.
Mọi người hóa đá…
Nó lại có thể đưa bánh tổ yến cho một con rắn, những người kia thật hâm mộ ghen ghét hận a!
Cái con chim vàng này bọn họ đã quyết định phải đánh chết nó!
Đến ngày thứ năm, bọn họ đã nghĩ ra một kế, dùng lưới, gậy gộc, dùng súng, canh giữ ở nơi Tiểu Hoàng thường bay qua, kết quả bọn họ đợi một ngày trời, Tiểu Hoàng không có tới, Bảo Châu mang nó đi xem kịch.
Ngày thứ sáu, Tiểu Hoàng lại không có tới, Bảo Châu mang nó đi Hồng Kông chơi.
Ngày thứ bảy, ngày thứ tám không có người đợi được nữa…
Nửa tháng sau, thời điểm bọn họ đã quên chuyện này, Tiểu Hoàng lần nữa vui sướng bay trên phố, trong miệng ngậm một rổ điểm tâm nhỏ do Bảo Châu tự mình làm, Bảo Châu sai nó đưa tới cho Côn Sơn.
Từ nay về sau, Tiểu Hoàng nhiều hơn một nhiệm vụ quang vinh, đưa đồ cho Côn Sơn, đủ loại đấy, có đôi khi là dù che mưa, có đôi khi là áo khoác, có đôi khi là cái bật lửa, có đôi khi là đồ ăn.
Tốc độ phi thường cực nhanh, một ngày có thể đưa hơn mười chuyến, có một người phương tây lần đầu tiên nhìn thấy, hỏi hắn đây là tình huống gì, Côn Sơn sờ lên cái ót, nói: “Cái này gọi là gửi phát nhanh.”
Người phương tây không nhớ được nhiều chữ như vậy, chỉ nhớ kỹ chữ nhanh và chữ gửi, cùng với cái phương thức chuyển phát rất nhanh chuẩn xác này, truyền thuyết rất nhiều năm về sau trên thế giới nhiều hơn một cái danh từ, gọi là bưu kiện.
Ngày hôm sau người phương tây ở lại đây tìm hiểu, chứng kiến Tiểu Hoàng chở một con vẹt biết nói đối với Côn Sơn nói chuyện, Côn Sơn nói hai câu lại để cho vẹt trở về chuyển cáo.
Người phương tây lại hỏi: “Cái này là cái gì vậy?”
Côn Sơn cười cười: “Tin nhắn bằng giọng nói.”
Người phương tây cảm thấy thật tiên tiến, thật thú vị ah!
Âm thầm nhớ kỹ danh từ thú vị này…
Thật là làm khổ Bảo Châu, một mực giày vò đến mười tháng còn kém mấy ngày, mới có thể sinh.
Hôm nay cô ngồi trong sân phơi nắng, lúc đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một hồi đau đớn, tranh thủ thời gian ngồi xuống, đối với Tiểu Hồng chỉ chỉ trong phòng: “Đi nói với Thẩm mẹ, chị đau bụng!”
Tiểu Hồng được cô nuôi dưỡng vô cùng thông minh, giương cánh lên hướng trong phòng bay tới, một bên bay vào một bên lặp lại lời Bảo Châu nói: “Đi nói cho Thẩm mẹ, chị đau bụng!”
Trong phòng một đám người nghe thấy lập tức xông ra bên ngoài, Côn Sơn ở trên lầu, lại đến nhanh nhất, không phải nghe được Tiểu Hồng kêu cứu, mà là vì Tiểu Hoàng cảm thấy sự tình không đúng, trực tiếp từ sân thường ở thư phòng bay vào, một móng vuốt đẩy cửa sân thượng một móng vuốt bắt lấy bả vau Côn Sơn, sau đó liền bay, nó hôm nay đã dài hơn một mét, nhưng còn mang không nổi Côn Sơn, Côn Sơn hướng phía bên ngoài xem xét, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, bình thường cất giấu hảo công phu cũng bất kể có bị bại lộ hay không, vừa rơi xuống đất, nhanh chóng đứng lên chạy tới cạnh Bảo Châu, ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Vợ, em làm sao vậy?”
“Em có thể sắp sinh !” Bảo Châu đau mặt mũi tràn đầy mồ hôi.
Đợi lúc mọi người chạy đến, Côn Sơn đã ôm Bảo Châu đi vào trong nhà, vừa đi, vừa đối với bọn họ quát: “Nhanh đi gọi bác sĩ y tá bà mụ tới cho tôi, lái xe của tôi đi, ai từng có kinh nghiệm đỡ đẻ trước lên trên lầu chiếu cố Bảo Châu.”
Thẩm mẹ đã thấy người đỡ đẻ, mình cũng đã sanh đứa nhỏ, tranh thủ thời gian đứng ra chỉ huy: “Tôi biết, Tiểu Đông cùng lái xe đi mời bác sĩ và y tá còn có bà mụ, đều mời đến đây hết, ai ở gần thì gọi trước. Mấy người Tiểu Đào chuẩn bị đồ đỡ đẻ còn có nước ấm cái kéo, vải sạch.”
Đợi bà phân phó xong, đã qua một lúc lâu, Côn Sơn đem Bảo Châu đặt ở trên giường, Thẩm mẹ lại để cho Côn Sơn đi ra ngoài, giữ cửa, ngay cả một tia không khí đều không cho đi vào, sau đó cởi quần Bảo Châu ra, nhìn nhìn sản đạo, còn chưa có mở ra toàn bộ, đoán chừng còn phải đau nhức một hồi lâu.
Thẩm mẹ đắp chăn cho cô, mở cửa gọi Côn Sơn tiến đến bồi cô một hồi: “Thiếu gia, cậu đi vào trước cùng Thiếu phu nhân, tôi đi xuống bếp nấu cho cô ấy một chút súp, uống vào để có khí lực sinh.”
“Ừm.” Côn Sơn gật đầu đi vào.
Côn Sơn vào phòng xong, ở bên giường nắm tay cô, nói với cô: “Bảo Châu anh ở chỗ này, có phải rất đau hya không? Rất đau thì em cắn anh.”
Bảo Châu ở đâu cam lòng cắn hắn, đau đến toàn thân đầy mồ hôi cũng chỉ là cầm lấy tay của hắn, nhìn qua hắn nói: “Côn Sơn, em đau quá!”
“Lát nữa cục cưng đi ra thì tốt rồi.” Côn Sơn không ngừng nói chuyện với cô.
Bảo Châu cũng biết, nhưng vẫn là đau, đau mệt mỏi, cô lại cảm thấy đói: “Em đói bụng.”
|
|
Chương 103: Lần đầu tiên.
“Thẩm mẹ đã đi nấu súp rồi, tiểu Lan, cô đi gọi phòng bếp mang trước mấy cái màn thầu hay cái gì cũng được lên.”
Nữ hầu nghe xong hướng dưới lầu chạy tới, Thẩm mẹ lên trước, bưng một bát súp cho Bảo Châu, Côn Sơn cho Bảo Châu ăn mấy ngụm.
Rất nhanh bà mụ tới, đuổi Côn Sơn đi ra ngoài, Côn Sơn chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, đi tới đi lui.
A Hổ nhớ tới hỏi: “Có cần thông báo một tiếng cho lão gia hai nhà không.”
Côn Sơn cảm thấy cũng cần, nhưng hắn giờ phút này không tâm tình gọi điện thoại, cũng sợ hai bên lão đầu lo lắng, nói: “Đợi sinh ra nói sau.”
Lại một lát sau bác sĩ và y tá cũng tới, Côn Sơn lại để cho bọn họ tiến vào hỗ trợ, hơn một tiếng đồng hồ về sau, bên trong rốt cục bắt đầu vang lên tiếng hét như heo bị giết, một tiếng cao hơn một tiếng, Côn Sơn bị tiếng kêu thống khổ thê lương của cô làm cho một thân mồ hôi lạnh, cũng không quên đứng bên ngoài cổ vũ cô: “Vợ, cố gắng lên!”
Bên trong tiếng thét chói tai, giằng co hơn nửa canh giờ, mới chuyển thành tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, nghe được tiếng khóc kia, hắn không có nguyên nhân trầm tĩnh lại, bụng Bảo Châu rất lớn, lúc trước cũng có người nói qua có thể sẽ khó sinh, tranh thủ thời gian hướng phía bên trong hô: “Vợ tôi như thế nào rồi?”
Thẩm mẹ ở đâu nhô đầu nói tiếp: “Thiếu phu nhân mệt mỏi ngất đi, chỉ là ngủ thôi, không có gì đáng lo, bà đỡ nói mẹ con bình an, mặc dù có chút khó sinh, nhưng cuối cùng đã sinh ra rồi, là con gái, tiểu gia hỏa lớn lên rất khỏe mạnh đấy, bác sĩ và y tá đang khử độc cho tiểu thư và Thiếu phu nhân.”
Côn Sơn lúc này mới yên tâm lại, là nam hay nữ hắn đều ưa thích: “Như vậy cũng tốt.”
Rất nhanh đứa nhỏ được ôm ra, y tá cười tháo khẩu trang xuống, đi qua đối với hắn nói: “Ngài xem, đây là con gái ngài, cục cưng rất khỏe mạnh, chúc mừng!”
Côn Sơn run rẩy tay ôm lấy, hắn sợ chính mình ôm không tốt, sẽ làm đau cục cưng, cho nên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy, bởi vì nó mềm mại như vậy không muốn làm nó bị thương.
Đây là đứa nhỏ của hắn cùng Bảo Châu, Bảo Châu vất vất vả vả sinh hạ được đứa nhỏ này, về sau hắn tất nhiên sẽ dùng tâm lực suốt đời đi bảo vệ đứa bé này.
Hắn ôm đứa nhỏ, cảm thấy vô cùng khó khăn, ôm mạnh sợ làm bị thương, nới lỏng sợ làm nó ngã, đứa bé này thoạt nhìn làn da hồng hồng, nhiều nếp nhăn, làm cho hắn vui sướng khi lần đầu làm cha.
Kết quả, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, muốn đi vào xem Bảo Châu, bà đỡ ở bên trong đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Y tá mau vào, trong bụng sản phụ còn một đứa.”
Côn Sơn nghe xong, thiếu chút nữa đem con gái ném ra ngoài, dọa a!
Cũng may là hắn có công phu, nên tay mắt lanh lẹ mới không có làm con gái bảo bối ngã sấp xuống, hắn bị sợ ra một thân mồ hôi lạnh, trong ngực tiểu gia hỏa lại không biết chút nào khóe miệng có chút giơ lên, nó cư nhiên biết cười con mắt đều không có mở ra, cái cười ngây ngô kia cùng Bảo Châu rõ ràng giống như đúc, nhìn xem liền đáng yêu, con gái ngũ quan lớn lên tựa hắn, cười rộ lên như Bảo Châu. Sau đó sinh ra thêm một cậu con trai, lớn lên tựa như Bảo Châu, thế nhưng biểu tình lại cực kỳ giống hắn, rất nghiêm túc.
Côn Sơn đem hai đứa nhỏ đưa cho Thẩm mẹ và Tiểu Đông ôm, tranh thủ thời gian đi vào phòng xem vợ của hắn, nhìn cả người cô đầy mồ hôi, dùng khăn thấm qua nước ấm, lau thân thể cho cô, giúp cô đổi một bộ đồ khác, còn gọi người tiến đến thay đổi ga giường, mới hầu hạ cô nằm xuống, ngồi ở bên cạnh cô.
Cái này vốn là thời gian rất tốt đẹp, tất cả mọi người không muốn quấy rầy, nhưng Thẩm mẹ không thể không quấy rầy đi tới tới hỏi Côn Sơn: “Thiếu gia, đồ đạc chúng ta chuẩn bị chỉ cho một đứa, bây giờ nên làm gì?”
“Trước tìm vải sạch đem đứa khác bọc lại, lập tức phái người lái xe đi mua, mẹ của tôi trở về chưa?”
“Ngũ phu nhân hôm nay vừa mới đi ra ngoài cùng Mã phu nhân ở bên cạnh dạo phố rồi, còn chưa có trở lại, đã thông báo với lão gia hai bên nhà, cha của Thiếu phu nhân rất kích động, nói lập tức muốn tới, kêu ngài phái máy bay tới chở, lão gia cũng thế, cũng nhao nhao muốn lập tức tới ngay, cậu xem nên làm cái gì bây giờ?”
Côn Sơn nghĩ đến lão ba tương đối gần, qua lại không được bao lâu: “Đi đón cha tôi trước, sau đó lại đón nhạc phụ tôi.”
“Vâng.” Thẩm mẹ gật đầu xuống dưới phân phó.
Bảo Châu tới nửa đêm trước mới tỉnh lại, cô quá mệt mỏi, ngủ hơi lâu, vừa mở mắt, thấy Côn Sơn ở bên cạnh mình, nhưng không thấy đứa nhỏ, thiếu chút nữa oa oa khóc lớn lên, may mắn cô còn chưa bắt đầu khóc, chỉ là hít hít cái mũi, Côn Sơn đã tỉnh, thấy cô một bộ muốn khóc bộ hỏi: “Tại sao khóc?”
“Cục cưng đâu rồi?”
“Hai đứa nó khóc lớn tiếng quá, anh sợ làm ồn đến em, nên đặt ở phòng bên cạnh rồi, anh đi gọi người ôm đến cho em xem.” Côn Sơn nói xong, đi gọi bà vú ôm hai đứa nhỏ tới: “Ôm đứa nhỏ qua đây.”
Hai vú em lên tiếng ôm lấy hai tiểu gia hỏa, Bảo Châu nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn choáng váng: “Hai đứa?”
“Ừ, Vợ anh thực giỏi, chỉ một lần đã sinh cho anh hai cục cưng, cha anh và cha em rất cao hứng, hai nhà đều có người kế nghiệp, như vậy cũng tốt, về sau em cũng không cần lại vất vả một lần nữa.”
Hắn trước kia muốn Bảo Châu sinh thêm mấy đứa, bây giờ nhìn Bảo Châu sanh con thống khổ như vậy, cũng không dám muốn nhiều, có hai tiểu bảo bối này, cũng rất tốt rồi.
Hai vú em ôm qua hai đứa nhỏ qua vội tới nhìn cô: “Thiếu phu nhân cô thật may mắn, chỉ một lần sinh ra hai em bé! Long phượng thai, đều rất khỏe mạnh. Chị gái sinh ra trước, em trai sinh sau, chị hơn bảy cân, em hơn sáu cân.”
(1 cân = ½ kg)
Bảo Châu nhìn đứa nhỏ nhíu mày: “Cục cưng tại sao xấu quá? Như con khỉ vậy.”
Một vú em cười cười nói: “Thiếu phu nhân lần đầu sanh con, còn không biết a! Đứa nhỏ mới sinh ra đều như vậy, từ từ sẽ thay đổi.”
Côn Sơn nói: “Bảo Châu, đặt tên cho con a! Cha em và cha anh đều đã đến rồi, đại danh của con sẽ cho bọn họ suy nghĩ, nhủ danh chúng ta sẽ tự đặt.”
Bảo Châu rất thích ăn, thích con gái về sau yêu cười, liền nói: “Con gái gọi Tiếu Tiếu, còn con trai nên tên gì tốt?”
Côn Sơn suy nghĩ một chút nói: “Kiều Kiều a!”
Hàn huyên một hồi, Côn Sơn ra hiệu hai vú em ôm đứa nhỏ trở về nghỉ ngơi, lại nói: “Em khẳng định đói bụng, phòng bếp có làm món súp em thích nhất rót, còn nóng, anh đi múc một chén cho em.”
Bảo Châu gật đầu, chờ hắn bưng lên hai người cùng một chỗ ăn, Côn Sơn thu thập bát đũa xong, rốt cục có thể ôm cô đi ngủ…
Bảo Châu sau khi sinh khẩu vị rất tốt, quả thực ai đến cũng không có cự tuyệt, cho cái gì ăn cái đó, có đôi khi cục cưng do vú em cho ăn, có đôi khi Bảo Châu chính mình đút, bởi vậy ăn lại cũng không có béo lên.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến thăm.
|
Chương 104:Bí quá hoá liều.
Bạn bè buôn bán của Côn Sơn quả thực kéo đến muốn đạp nát nhà hắn, tên của hai cục cưng cũng đã đặt xong, nữ gọi Vạn Kim Ngân, do Vạn Phú Quý đặt, mặc dù có chút ảo não lúc trước chính mình vì cái gì không chọn đứa thứ hai lấy họ mình, như vậy Vạn gia sẽ có con trai a! Bất quá có lẽ số ông đã vậy, cũng chẳng trách ai, con gái cũng rất tốt, đáng yêu như Bảo Châu.
Nói là con gái có thể trông nom việc nhà, thế nhưng em bé còn nhỏ như vậy, ông thì đã già rồi, cũng không thể đợi đến lúc em bé lớn lên tự mình giao cho nó, tìm một luật sư sớm lập di chúc, mỗi bà vợ và con gái đều được chia 1% tài sản của ông, đủ lo cho ăn ở nửa đời sau của bọn họ rồi, còn lại toàn bộ đều cho Vạn Kim Ngân, do Bảo Châu làm giám hộ, Lục Côn Sơn quản lý , đợi sau khi cục cưng trưởng thành sẽ giao lại cho nó.
Hiện ở bên kia thời tiết oi bức, mất mùa vô cùng nghiêm trọng, dứt khoát đợi đến lúc thời tiết hơi chuyển biến tốt, tài sản cửa hàng cùng ruộng đồng còn có nhà cửa toàn bộ bán đi, đổi thành tiền mặt sau đó học theo Côn Sơn, ở Hồng Kông xây một biệt thự lớn gần nhà Côn Sơn dưỡng già, sau đó thuê một căn nhà hai lầu ở Quảng Châu, dưới lầu là mặt tiền cửa hàng, trên lầu dùng cho thê thiếp nguyện ý ở Hồng Kông ở, đồng ý đi theo ông ở Quảng Châu làm chút ít buôn bán, cửa hàng kia cách chỗ ở của Côn Sơn rất gần, ông qua lại cũng thuận tiện, nhưng cũng không thể một nhà già trẻ đều cùng con rể ở cùng một chỗ, cho nên cách tường cũng là không có quan hệ gì, có chuyện gì đứng ở trên lầu hô to một tiếng, Bảo Châu cũng có thể nghe được.
Ông đã lớn tuổi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Dùng một ít tiền mở cửa hàng chơi cổ phiếu, đại bộ phận tiền mặt đã cho Bảo Châu, Bảo Châu cầm tiền của cha, không nỡ tiêu, cảm thấy lợi nhuận vất vả mới có được, hỏi Côn Sơn, Côn Sơn sai người cho đổi thành một thùng kim cương lớn cho vào ngân hàng Thụy Sĩ , cái này bảo đảm giá trị tiền gửi, tiền lãi hàng năm cũng có thể chờ lễ mừng năm mới lấy ra làm tiền lì xì gửi cho nhạc phụ, đủ ông ăn uống một năm, Vạn Phú Quý tình nguyện cho con gái nhiều tiền như vậy, con gái biếu lại cho ông món tiền nho nhỏ, làm lòng của ông cao hứng ah!
Con gái tặng a! Hiếu thuận! Chính mình kiếm được tiền, nhiều hơn nữa cũng không có tí sức lực nào! Ông đã lớn tuổi, đời này cái gì cũng đã trải qua rồi, hiện nay còn duy nhất cửa tiệm này, ông quyết định bán phở và thịt dê, nhớ ngày đó lúc ông lần đầu gặp mẹ Bảo Châu, chính là đang gánh trọng trách đi khắp nơi thét to bán những thứ này.
Trong nhà thê thiếp có chút chịu không được cuộc sống như vậy, cảm thấy ông bị chập mạch rồi, làm chuyện không có tiền đồ như vậy, có một số người cầm phần tiền thuộc về mình bỏ chạy.
Bên người chỉ còn lại có hai bà vợ và cô con gái.
Nói sau cục cưng thứ hai, đối với Bảo Châu cùng Côn Sơn mà nói, đây là chuyện tốt a! Cao hứng a!
Lục lão gia cũng cao hứng a! Lục gia có hậu rồi!
Nhưng lại nghĩ tới con trai trưởng nhà ông như thế nào hiện tại còn chưa cưới vợ, không có con dâu ở đâu ra cháu a! Vì vậy Lục Hoài Ninh bắt đầu xui xẻo nằm cũng trúng đạn. Lục lão gia vốn là gọi điện thoại trở về, nói với hắn: “Hoài Ninh ah! em dâu con đã sinh long phượng thai, con lúc nào mới cưới vợ sinh cho cha một đứa cháu a?”
Trong khoảng thời gian này Lục Hoài Ninh không có tâm tư cưới vợ! Vì sao? Côn Sơn ở Quảng Châu quá thành công, làm hại hắn luôn bị hàng xóm láng giềng cùng các bằng hữu lấy ra so sánh với em trai, nói hắn là người được hi vọng nhất, lại không bằng em trai luôn bị người nhà không thế nào coi trọng, mỗi người đều nói em trai của cậu mua xe, em trai cậu mua một mảng đất lớn xây phòng ở, nhà kho, em trai cậu mua máy bay rồi, cậu mua được cái gì a? Cho nên hắn gian khổ phấn đấu a!
Nơi nào còn tâm tư cưới vợ, phải nghĩ biện pháp vượt qua em trai, nhưng bất luận hắn làm như thế nào đều so ra kém em trai.
Côn Sơn mở tiệm vàng, hắn cũng mở tiệm vàng, nhưng tiệm vàng ở Vận Thành cơ hồ bị tiệm vàng Trí Đường nắm độc quyền, hắn làm cũng chỉ là buôn bán bình thường, Côn Sơn bán đồ vật lộn xộn, hắn ở quê hương cũng học được, nhưng đồ của Côn Sơn trên cơ bản đều giá rất cao. Hắn bắt đầu mở một cửa hàng bán tùy tiện ít đồ, buôn bán coi như cũng được, nhưng giá cả hoàn toàn so ra kém Côn Sơn, tiền kiếm được không bằng một sợ lông trên chín trâu của Côn Sơn , cho nên hắn cũng bán giá cao!
Thế nhưng lại ít người mua, ở đây người giàu có hạn, mỗi năm lại gặp hạn hán, buôn bán rất khó khăn, làm sao có thể so với Quảng Châu thành phố lớn, người giàu nhiều.
Đang lo lắng suy nghĩ, thủ hạ có người ra một cái chủ ý cho hắn mua quặng mỏ a!
Cái này kiếm được tiền ah! Kéo một xe quặng sẽ có hơn mười vạn, vì vậy cắn răng một cái, gạt Lục lão gia mua một quặng mỏ, bởi Lục lão gia không cho phép người trong nhà dính tới ngành này, vì sao? Tuy kiếm nhiều tiền, nhưng đào quặng nguy hiểm a! Có đôi khi thậm chí là mất cả mạng, lún cái gì đấy, vạn nhất gây chuyện không tốt, sẽ hại đến mạng người a! Chuyện tổn hại âm đức như vậy, Lục gia không muốn!
Nhưng Lục Hoài Ninh bị bức đến cuống cuồng rồi?
Kết quả hắn vừa mới ký hiệp ước mua bán, lại nghe được một tin tức tốt và một tin tức xấu. tin tốt là Côn Sơn ,tiểu tử kia phá sản như vậy còn giám mua máy bay , nghe nói đã mắc nợ , ha ha!
Tin tức xấu là, tên kia mua máy bay là vì bán kim cương, ~~~~( 】_ 【)~~~~
Cùng với kim cương so sánh ,quặng mỏ của hắn không bằng~ Bất quá hắn cũng không nhụt chí, kim cương ai cũng có thể bán sao? Bán không hết! Hi vọng hắn bán không hết!
Kết quả nguồn tiêu thụ cực tốt, cả nước các nơi đều nhập hàng từ Lục Côn Sơn, nghe nói Lục Côn Sơn bán kim cương thu nhập một ngày có thể so với hắn làm trong một tháng Ghen ghét cùng hâm mộ a, hiện tại hắn chỉ có thể gửi hi vọng ở Hồng Kông – địa phương rách nát không đáng tiền kia! Bị giảm giá trị! Bị nước biển cuốn trôi nơi Lục Côn Sơn mua vậy thì thật tốt quá, biển động cái gì, ngày qua ngày trông mong ah! Kết quả biển động gỗ ra, thời tiết Vận Thành khô hạn, nghe nói rất nhiều người bởi vậy dọn đi đến cạnh sông ở, có nước uống, tuy nước chất lượng không tốt, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt uống đại, cũng không thể chết đói a!
Kết quả bởi vậy nhà cửa ở Vận Thành một mực sụp đỗ!
Nếu như khi đó có thứ gia tăng, cái này nhất định chính là giá nhà, đáng tiếc Lục Hoài Ninh không biết !
Nghĩ thầm hết đợt khô hạn này, nhất định sẽ đáng giá a! Quả nhiên qua một thời gian ngắn, thời tiết bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, giá nhà bắt đầu lên cao, không nghĩ tới Vạn Phú Quý lại đem nhà cửa đều bán đi, hắn quyết định phái người giấu tên đi mua, hắn đem tiền có được từ khai thác mỏ đều cầm lấy đi mua phòng ở , nghĩ thầm người khác bán nhà ở Vận Thành a! Ta mua toàn bộ,:đợi giá nhà cao, ta sẽ bán đi ha ha!
Kết quả không may cho hắn, thật sự là không có vận may a!
Thời tiết chuyển biến tốt đẹp không bao lâu lại bắt đầu khô hạn, sau đó nghe nói có một vị đại sư đức cao trọng vọng đưa ra lời tiên đoán, Vận Thành khô hạn đến ba năm, lòng người bàng hoàng a!
|